Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Hai vạch
Sau khi nghe được lời cảm ơn của cô gái nhỏ kia, Văn Long nhíu mày.
"Cô gọi tôi là gì cơ?" hắn hỏi.
"Chú ạ." cô gái lễ phép nói.
Thật ra hắn bằng tuổi Khúc Dạ Thành, tính ra hắn cũng ba mươi mốt tuổi, vẻ bề ngoài cũng thuộc dạng đẹp trai, trông hắn cũng trẻ hơn tuổi. Thoát khỏi tù ngục, ăn uống cũng tốt lên, vẻ bề ngoài của hắn so với trước đây cũng không khác, vậy mà bị gọi là "Chú".
"Tôi còn trẻ, không được gọi là chú." Văn Long nói.
Chẳng hiểu sao đối diện với cô gái này hắn lại dịu dàng đến lạ, thuộc hạ đi đằng sau cách hắn một khoảng cách khá xa bị dọa cho ngơ ngác luôn rồi. Nếu bình thường có lẽ cô gái kia không còn ở đó mà nói đâu, có khi giờ đang ngửi đất rồi cũng nên.
"Thế vậy chú bao nhiêu tuổi rồi?" cô gái nói.
"Lại chú, không được gọi là chú, tôi mới có ba mươi mốt tuổi thôi." Văn Long nói.
"Nhìn chú thế này mà ba mươi mốt tuổi rồi á." cô gái cảm thán.
"Cháu mới có hai mươi tuổi, chú hơn cháu tận mười một tuổi, không gọi chú là chú thì gọi chú là gì ạ, chẳng nhẽ cháu gọi chú là anh." cô gái kia bật cười nói, nụ cười này rất tươi, nó khiến cho Văn Long si mê.
"Nhìn tôi không già, có thể gọi là anh." Văn Long nói.
"Cháu nghĩ cháu vẫn nên gọi chú bằng chú thì hơn, nó phù hợp cho cả hai chúng ta." cô gái ngây ngô nói.
Câu nói này khiến hắn đen mặt, đây có thể gọi là sự xúc phạm tuổi tác nghiêm trọng đối với hắn, thôi thì kệ đi, hắn đâu có thể bắt ép người khác theo ý hắn được.
"Cô tên gì?" hắn bỏ qua chuyện kia hỏi.
"Cháu tên Minh Châu, Bùi Minh Châu ạ, mọi người hay gọi cháu là tiểu Châu." cô gái trả lời.
"Bùi Minh Châu, tên rất đẹp." Văn Long khen.
Được hắn khen, tiểu Châu cười rất tươi, ai được khen mà không thích cơ chứ.
"Vậy còn chú, chú tên gì ạ?" tiểu Châu hỏi hắn.
"Tôi tên Văn Long." Hắn trả lời cô gái.
"Văn Long, tên chú cũng rất đẹp mà." tiểu Châu nói.
Vì sự ngây ngô của Minh Châu, hắn bất giác cười, đã lâu hắn không cười rồi, nụ cười của hắn rất đẹp. Hắn cười lên thoáng đã không còn thấy sự lạnh lùng xa cách nữa mà ngược lại thấy hắn rất gần gũi và ấm áp.
Nụ cười này lọt hết vào mắt của Minh Châu.
"Chú cười rất đẹp, nhưng có vẻ chú không hay cười, chú nên cười nhiều lên một chút." tiểu Châu nói.
"Thôi muộn mất rồi, cháu phải về nhà đây, tạm biệt chú."
Nói rồi Minh Châu vẫy tay chào tạm biệt Văn Long, rồi lướt qua người hắn chạy về phía nhà mình. Nhìn bóng lưng của cô gái bé nhỏ, hắn thấy trong lòng thật ấm áp, có lẽ đây là lần đầu hắn gặp một cô gái ngây ngô đáng yêu như vậy nên hắn cảm thấy thật yêu cuộc sống này.
Nhưng lần này là lần đầu, cũng có thể là lần cuối hắn gặp Minh Châu. Nghĩ đến đó, hắn chợt buồn, có chút tiếc nuối.
Cảm giác bây giờ trong hắn rất khó tả, nó như mất đi một thứ gì đó quan trọng, như khoảng trống lớn trong trái tim, như tâm trí mất đi một đoạn kí ức, trống rỗng và mơ hồ.
Ngẩn người đứng đó một lúc, hắn quay trở về thực tại rồi tiếp tục bước đi trên con đường dài vô tận, đi một lúc thì hắn trở về căn nhà kia, căn nhà không phải nghèo cũng không quá giàu.
Còn về phía Khúc Dạ Thành và Cố Giai Lệ, cả anh và cô đang sống trong thế giới riêng dành cho ba người, anh, cô, tiểu Vĩnh.
Lúc này ba người thấy thật hạnh phúc và yên bình, có thể mãi mãi như vậy thì tốt.
Nhìn nụ cười của cô và con, trong lòng anh ấm áp bội phần. Anh mang ra cho cô và tiểu Vĩnh một món ăn mà cô thích, nhìn món ăn rất ngon, mùi hương ngào ngạt thơm phức, nhưng sao cô ngửi mùi này lại thấy nó rất tanh và muốn nôn ngay lập tức.
Cô bịt miệng chạy ngay vào nhà tắm gần đó khóa chặt cửa lại nôn ọe ở bên trong.
Anh thấy cô như vậy thì liền chạy theo cô, đến cửa nhà tắm, anh muốn mở ra thì đã khóa bên trong nên anh không thể mở. Đứng bên ngoài nghe những tiếng nôn ọe của cô ở bên trong anh xót xa trong lòng.
Một lúc lâu sau cô mới mở cửa bước ra, nhìn sắc mặt cô không được tốt lắm.
"Em sao vậy, để tôi gọi bác sĩ tới khám cho em." anh nói.
"Không cần, em không sao đâu, chắc em bị đầy bụng thôi." cô cười nói để anh không lo lắng.
"Vẫn nên gọi bác sĩ tới khám cho em thì tốt hơn." anh nói.
"Không cần đâu mà, em ổn, nghỉ ngơi chút là khỏe thôi, món ăn anh làm em không ăn được rồi." cô có chút tiếc nuối nói.
"Không sao, lần này không ăn được, lần sau tôi lại làm cho em ăn." anh an ủi.
"Em lên phòng nghỉ ngơi, anh ở đây với tiểu Vĩnh nha." cô nói.
"Được."
Nói rồi cô bước lên phòng, lên đến nơi, cô có chút lo lắng. Từ lúc bước ra từ nhà tắm ra, cô mới để ý, cô đến muộn đã hai tuần rồi, những lần trước quan hệ với anh cũng không có dùng biện pháp gì cả. Nhưng lần này biểu hiện lại khác hoàn toàn so với lúc cô mang bầu tiểu Vĩnh nên cô không thể chắc chắn điều gì.
Sáng ngày hôm sau, cô thức dậy khá sớm và ra khỏi nhà mua một thứ chính là que thử thai. Mua về, cô bước lên phòng, thấy anh vẫn còn đang ngủ nên cô bước vào nhà tắm để thử.
Cô đặt que thử thai vào thử, vạch thứ nhất dần dần hiện lên, giây phút hồi hộp, vạch thứ hai hiện lên trước mắt cô tạo ra hai vạch đỏ chói mắt. Cô không tin thử lại lần hai nhưng kết quả vẫn như lần thứ nhất vẫn là kết quả hai vạch.
"Cô gọi tôi là gì cơ?" hắn hỏi.
"Chú ạ." cô gái lễ phép nói.
Thật ra hắn bằng tuổi Khúc Dạ Thành, tính ra hắn cũng ba mươi mốt tuổi, vẻ bề ngoài cũng thuộc dạng đẹp trai, trông hắn cũng trẻ hơn tuổi. Thoát khỏi tù ngục, ăn uống cũng tốt lên, vẻ bề ngoài của hắn so với trước đây cũng không khác, vậy mà bị gọi là "Chú".
"Tôi còn trẻ, không được gọi là chú." Văn Long nói.
Chẳng hiểu sao đối diện với cô gái này hắn lại dịu dàng đến lạ, thuộc hạ đi đằng sau cách hắn một khoảng cách khá xa bị dọa cho ngơ ngác luôn rồi. Nếu bình thường có lẽ cô gái kia không còn ở đó mà nói đâu, có khi giờ đang ngửi đất rồi cũng nên.
"Thế vậy chú bao nhiêu tuổi rồi?" cô gái nói.
"Lại chú, không được gọi là chú, tôi mới có ba mươi mốt tuổi thôi." Văn Long nói.
"Nhìn chú thế này mà ba mươi mốt tuổi rồi á." cô gái cảm thán.
"Cháu mới có hai mươi tuổi, chú hơn cháu tận mười một tuổi, không gọi chú là chú thì gọi chú là gì ạ, chẳng nhẽ cháu gọi chú là anh." cô gái kia bật cười nói, nụ cười này rất tươi, nó khiến cho Văn Long si mê.
"Nhìn tôi không già, có thể gọi là anh." Văn Long nói.
"Cháu nghĩ cháu vẫn nên gọi chú bằng chú thì hơn, nó phù hợp cho cả hai chúng ta." cô gái ngây ngô nói.
Câu nói này khiến hắn đen mặt, đây có thể gọi là sự xúc phạm tuổi tác nghiêm trọng đối với hắn, thôi thì kệ đi, hắn đâu có thể bắt ép người khác theo ý hắn được.
"Cô tên gì?" hắn bỏ qua chuyện kia hỏi.
"Cháu tên Minh Châu, Bùi Minh Châu ạ, mọi người hay gọi cháu là tiểu Châu." cô gái trả lời.
"Bùi Minh Châu, tên rất đẹp." Văn Long khen.
Được hắn khen, tiểu Châu cười rất tươi, ai được khen mà không thích cơ chứ.
"Vậy còn chú, chú tên gì ạ?" tiểu Châu hỏi hắn.
"Tôi tên Văn Long." Hắn trả lời cô gái.
"Văn Long, tên chú cũng rất đẹp mà." tiểu Châu nói.
Vì sự ngây ngô của Minh Châu, hắn bất giác cười, đã lâu hắn không cười rồi, nụ cười của hắn rất đẹp. Hắn cười lên thoáng đã không còn thấy sự lạnh lùng xa cách nữa mà ngược lại thấy hắn rất gần gũi và ấm áp.
Nụ cười này lọt hết vào mắt của Minh Châu.
"Chú cười rất đẹp, nhưng có vẻ chú không hay cười, chú nên cười nhiều lên một chút." tiểu Châu nói.
"Thôi muộn mất rồi, cháu phải về nhà đây, tạm biệt chú."
Nói rồi Minh Châu vẫy tay chào tạm biệt Văn Long, rồi lướt qua người hắn chạy về phía nhà mình. Nhìn bóng lưng của cô gái bé nhỏ, hắn thấy trong lòng thật ấm áp, có lẽ đây là lần đầu hắn gặp một cô gái ngây ngô đáng yêu như vậy nên hắn cảm thấy thật yêu cuộc sống này.
Nhưng lần này là lần đầu, cũng có thể là lần cuối hắn gặp Minh Châu. Nghĩ đến đó, hắn chợt buồn, có chút tiếc nuối.
Cảm giác bây giờ trong hắn rất khó tả, nó như mất đi một thứ gì đó quan trọng, như khoảng trống lớn trong trái tim, như tâm trí mất đi một đoạn kí ức, trống rỗng và mơ hồ.
Ngẩn người đứng đó một lúc, hắn quay trở về thực tại rồi tiếp tục bước đi trên con đường dài vô tận, đi một lúc thì hắn trở về căn nhà kia, căn nhà không phải nghèo cũng không quá giàu.
Còn về phía Khúc Dạ Thành và Cố Giai Lệ, cả anh và cô đang sống trong thế giới riêng dành cho ba người, anh, cô, tiểu Vĩnh.
Lúc này ba người thấy thật hạnh phúc và yên bình, có thể mãi mãi như vậy thì tốt.
Nhìn nụ cười của cô và con, trong lòng anh ấm áp bội phần. Anh mang ra cho cô và tiểu Vĩnh một món ăn mà cô thích, nhìn món ăn rất ngon, mùi hương ngào ngạt thơm phức, nhưng sao cô ngửi mùi này lại thấy nó rất tanh và muốn nôn ngay lập tức.
Cô bịt miệng chạy ngay vào nhà tắm gần đó khóa chặt cửa lại nôn ọe ở bên trong.
Anh thấy cô như vậy thì liền chạy theo cô, đến cửa nhà tắm, anh muốn mở ra thì đã khóa bên trong nên anh không thể mở. Đứng bên ngoài nghe những tiếng nôn ọe của cô ở bên trong anh xót xa trong lòng.
Một lúc lâu sau cô mới mở cửa bước ra, nhìn sắc mặt cô không được tốt lắm.
"Em sao vậy, để tôi gọi bác sĩ tới khám cho em." anh nói.
"Không cần, em không sao đâu, chắc em bị đầy bụng thôi." cô cười nói để anh không lo lắng.
"Vẫn nên gọi bác sĩ tới khám cho em thì tốt hơn." anh nói.
"Không cần đâu mà, em ổn, nghỉ ngơi chút là khỏe thôi, món ăn anh làm em không ăn được rồi." cô có chút tiếc nuối nói.
"Không sao, lần này không ăn được, lần sau tôi lại làm cho em ăn." anh an ủi.
"Em lên phòng nghỉ ngơi, anh ở đây với tiểu Vĩnh nha." cô nói.
"Được."
Nói rồi cô bước lên phòng, lên đến nơi, cô có chút lo lắng. Từ lúc bước ra từ nhà tắm ra, cô mới để ý, cô đến muộn đã hai tuần rồi, những lần trước quan hệ với anh cũng không có dùng biện pháp gì cả. Nhưng lần này biểu hiện lại khác hoàn toàn so với lúc cô mang bầu tiểu Vĩnh nên cô không thể chắc chắn điều gì.
Sáng ngày hôm sau, cô thức dậy khá sớm và ra khỏi nhà mua một thứ chính là que thử thai. Mua về, cô bước lên phòng, thấy anh vẫn còn đang ngủ nên cô bước vào nhà tắm để thử.
Cô đặt que thử thai vào thử, vạch thứ nhất dần dần hiện lên, giây phút hồi hộp, vạch thứ hai hiện lên trước mắt cô tạo ra hai vạch đỏ chói mắt. Cô không tin thử lại lần hai nhưng kết quả vẫn như lần thứ nhất vẫn là kết quả hai vạch.
Bình luận facebook