Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-238
Chương 238
Đây cũng là nguyên nhân Tần Tư Niên đang trên đường đi làm cũng phải đích thân chạy qua phòng bệnh nhắn anh tới.
Cả cơ thể cao lớn của Hoắc Trường Uyên cứng đờ ra, giống như một sợi dây cung căng chặt, anh cố gắng bật ra từng chữ một: "Tư Niên, cậu chắc chắn không đùa với tôi chứ?"
"Trường Uyên, sao tôi có thể đùa cậu vào một chuyện quan trọng như thế này được chứ. Khi biết chuyện này, bản thân tôi cũng sửng sốt!" Tần Tư Niên đứng lên, vượt qua bàn làm việc tới cửa phòng, đóng chặt cửa lại.
"Lúc Đậu Đậu mổ, cô Lâm đã truyền máu cho Đậu Đậu. Nhóm máu B là một nhóm máu không quá hiếm gặp, không có gì đặc biệt, có điều..." Nói tới đây, Tần Tư Niên hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp, ngữ khí càng nghiêm túc hơn: "Đại đa số mọi người có thể đều hiểu một nguyên lý, đó là người có huyết thống trực hệ không nên truyền máu cho con mình. Vì nếu làm vậy, rất có thể sẽ dẫn đến di dời kháng thể sống trong bệnh chủ, và có tỷ lệ tử vong rất cao!"
"Nhất là khi Đậu Đậu mới có bốn tuổi,, về mặt này càng cần đặc biệt cẩn thận. Thế nên hôm phẫu thuật, máu của cô Lâm đã được chiếu tia Y, buộc phải tiêu diệt các kháng thể sống trong bạch huyết mới có thể đảm bảo sự an toàn!"
"Y tá trưởng phụ trách lấy máu có nhắc với tôi chuyện này, tôi cũng khó mà tin nổi, thế nên đã âm thầm làm giám định huyết thống với tốc độ nhanh nhất."
Nói tới cuối cùng, Tần Tư Niên đánh mắt về phía bản giám định đã nhàu nhĩ trong tay anh.
Tỷ lệ là mẹ con lên tới 99,99%...
Vậy chứng tỏ Lâm Uyển Bạch chính là mẹ đẻ của con trai anh...
Như có một tiếng nổ lớn vang lên bên tai Hoắc Trường Uyên, làm chấn động toàn bộ màng nhĩ của anh.
Anh không tiêu hóa nổi thông tin mang tính bùng nổ này. Sao mẹ ruột con trai anh lại có thể là Lâm Uyển Bạch. Lúc trước rõ ràng Hoắc Chấn đã cho anh xem ảnh của cô gái kia, cũng đã nói cô gái đó chết trên bàn mổ vì mất máu quá nhiều. Hơn nữa năm nào anh cũng đến ngôi mộ đó thăm viếng, cảm thấy con trai và mình số phận đều bi thảm giống nhau.
Tần Tư Niên không thể nào lừa anh, giấy giám định huyết thống cũng không thể là giả.
Nhưng vì sao...
Hoắc Trường Uyên cuộn chặt bàn tay lại, đột ngột kêu lên: "Không đúng!"
"Trường Uyên?" Tần Tư Niên không hiểu, nghĩ anh nói về giấy giám định: "Bản giám định này tôi dám chắc chắn 100% là nó..."
"Không đúng, có chỗ nào đó không đúng!" Hoắc Trường Uyên như không nghe thấy lời anh ấy nói, nói to hơn rồi đột nhiên giơ tay lên ôm đầu, có điều không ngừng lặp đi lặp lại: "Nhất định là chỗ nào đó không đúng!"
Là có một số chân tướng anh không biết hay đã có những thứ bị anh lãng quên...
Cảm giác đau nhói quen thuộc dâng lên từng đợt, tờ giấy giám định rơi xuống đất. Hoắc Trường Uyên giống như một con thú bị thương khuỵu người xuống, hai tay ôm chặt đầu.
Hình ảnh ai đó cầm micro hát một bài kịch Hoàng Mai hiển lên trong đầu anh...
Giọng hát thánh thót ấy không ngừng len lỏi vào trong tai.
Trong một khoang xe khá rộng rãi, người con trai nắm chặt tay vào vô lăng, còn cô gái ngồi khép hai chân trên ghế lái phụ.
"Ai dạy em?"
"Mẹ tôi."
"Sau này chỉ được phép hát cho một mình tôi nghe thôi!"
"Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi..."
...
Còn cả lúc ở dưới quê, anh cầm đèn pin soi sáng, nửa đêm cùng cô đi bên bờ sông tìm sợi dây chuyền bị đánh mất. Sau khi tìm thấy, cô không hề buông tay ra. Anh hỏi cô: "Sợi dây đó rất quý giá sao?"
"À, không quá rẻ..."
"Chẳng trách nửa đêm cô cũng phải đi tìm về, sợ người ta nhặt mất!"
"Không nhất định cứ phải đồ đắt giá mới là đáng quý. Tuy giá trị của nó không rẻ, nhưng đối với tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt. Hơn nữa người tặng tôi khi đó cũng nói rồi, sau này đi đâu cũng phải đeo nó, lúc nào cũng phải ở trên cổ, tắm cũng không được tháo ra..."
"Lẽ nào là bạn trai tặng?"
"Bạn trai cũ..."
...
Ở đầu đường New York, người đàn ông bóng hình cao lớn đứng đó, hài lòng nhìn chiếc chiếc khóa nhỏ đung đưa trên cổ cô gái. Nó hình cánh hoa hướng dương, dưới ánh nắng, kim cương lấp lánh soi thẳng vào đáy mắt người đó.
"Sau này đi tới đâu cũng bắt buộc phải đeo nó."
"Ồ."
"Lúc nào cũng phải đeo trên cổ!"
"Biết rồi..."
"Đi tắm cũng không được tháo ra!"
"Vâng..."
...
Rất nhiều âm thanh và hình ảnh đồng loạt tràn vào trong đầu và trong tai.
Những cơn nhói đau lúc trước bây giờ như xếp chồng lên nhau.
Hoắc Trường Uyên đau đầu tới ngã bệt xuống đất, lưng tựa vào tương, hai bàn tay ôm đầu nổi đầy gân xanh như sắp nứt ra tới nơi vậy. Từng cơn đau khiến bờ môi mỏng của anh run rẩy, anh chìm vào nỗi đau khổ cực độ.
Tần Tư Niên vội vàng tiến lên, muốn đỡ anh dậy: "Trường Uyên, cậu không sao chứ?"
Hoắc Trường Uyên vẫn ôm chặt đầu, cơn đau khiến mặt mũi anh như méo đi, người co quắp lại như con tôm vậy.
Tần Tư Niên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất là khi nhìn thấy anh đau khổ như vậy, ngón tay dường như một giây sau là có thể găm sâu vào da đầu, đôi mắt thâm trầm như rời rạc hẳn, tiêu cự không thể tập trung.
"Trường Uyên, Trường Uyên..."
Hoắc Trường Uyên cuối cùng chỉ có thể gắng sức nói một câu: "Tư Niên, giúp mình!"
...
Chập tối, hoàng hôn hắt vào trong phòng bệnh.
Lâm Uyển Bạch cúi xuống, nhẹ nhàng kéo dịch chăn lên đắp lại cho bánh bao nhỏ.
Ăn uống no say chưa được bao lâu, nhưng có thể vì cơ thể sau mổ còn khá yếu nên bánh bao nhỏ ngáp ngủ từ sớm. Cô ngồi bên gường chụp ảnh, không ngờ cái miệng hơi há ra cứ thế ngủ luôn.
Trên mu bàn tay đặt bên cạnh vẫn cắm đầu tiêm.
Lâm Uyển Bạch tiến lên, thơm vào má nó.
Lúc này cửa phòng được đẩy ra, cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Dung xách túi đi vào. Có vẻ như chú ý thấy bánh bao nhỏ đã ngủ, bà cũng cất bước chân nhẹ nhàng hơn.
Lâm Uyển Bạch đi qua, tò mò hỏi: "Cô à, cô có nhìn thấy Hoắc Trường Uyên không ạ?"
"Trường Uyên?" Hoắc Dung ngạc nhiên.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, đồng thời nhìn đồng hồ: "Đúng vậy, trưa nay anh ấy nói đi tìm bác sỹ Tần vậy mà đến giờ vẫn chưa quay về!"
"Để cô đi xem sao!" Hoắc Dung nghe thấy vậy lại xách túi đi ra ngoài.
Khoảng năm sáu phút sau, Hoắc Dung quay trở lại một lần nữa, lúc đẩy cửa vào tay vẫn còn cầm di động, có vẻ như vừa nói xong một cuộc điện thoại.
Thấy bà nhíu mày đi vào, Lâm Uyển Bạch vội hỏi: "Cô ơi, sao rồi ạ?"
"Cửa phòng tiểu cầm thú khóa kín, điện thoại của Trường Uyên thì khóa máy, nhưng cô đã gọi cho Giang Phóng rồi!" Hoắc Dung lắc lắc di động, tỏ ra ngờ vực: "Giang Phóng nói nó phải qua Mỹ công tác đột xuất. Cô cũng vừa mới phát hiện tin nhắn nó gửi cho cô, bảo cô giúp đỡ chăm sóc Đậu Đậu. Nhưng mà lạ thật đấy, sao nó lại một mình chạy đi công tác mà không dẫn theo trợ lý chứ!"
~Hết chương 238~
*Cuối tuần mình bận đi chơi nên chỉ tranh thủ dịch được tưng đây thôi, cảm ơn mọi người ủng hộ
Đây cũng là nguyên nhân Tần Tư Niên đang trên đường đi làm cũng phải đích thân chạy qua phòng bệnh nhắn anh tới.
Cả cơ thể cao lớn của Hoắc Trường Uyên cứng đờ ra, giống như một sợi dây cung căng chặt, anh cố gắng bật ra từng chữ một: "Tư Niên, cậu chắc chắn không đùa với tôi chứ?"
"Trường Uyên, sao tôi có thể đùa cậu vào một chuyện quan trọng như thế này được chứ. Khi biết chuyện này, bản thân tôi cũng sửng sốt!" Tần Tư Niên đứng lên, vượt qua bàn làm việc tới cửa phòng, đóng chặt cửa lại.
"Lúc Đậu Đậu mổ, cô Lâm đã truyền máu cho Đậu Đậu. Nhóm máu B là một nhóm máu không quá hiếm gặp, không có gì đặc biệt, có điều..." Nói tới đây, Tần Tư Niên hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp, ngữ khí càng nghiêm túc hơn: "Đại đa số mọi người có thể đều hiểu một nguyên lý, đó là người có huyết thống trực hệ không nên truyền máu cho con mình. Vì nếu làm vậy, rất có thể sẽ dẫn đến di dời kháng thể sống trong bệnh chủ, và có tỷ lệ tử vong rất cao!"
"Nhất là khi Đậu Đậu mới có bốn tuổi,, về mặt này càng cần đặc biệt cẩn thận. Thế nên hôm phẫu thuật, máu của cô Lâm đã được chiếu tia Y, buộc phải tiêu diệt các kháng thể sống trong bạch huyết mới có thể đảm bảo sự an toàn!"
"Y tá trưởng phụ trách lấy máu có nhắc với tôi chuyện này, tôi cũng khó mà tin nổi, thế nên đã âm thầm làm giám định huyết thống với tốc độ nhanh nhất."
Nói tới cuối cùng, Tần Tư Niên đánh mắt về phía bản giám định đã nhàu nhĩ trong tay anh.
Tỷ lệ là mẹ con lên tới 99,99%...
Vậy chứng tỏ Lâm Uyển Bạch chính là mẹ đẻ của con trai anh...
Như có một tiếng nổ lớn vang lên bên tai Hoắc Trường Uyên, làm chấn động toàn bộ màng nhĩ của anh.
Anh không tiêu hóa nổi thông tin mang tính bùng nổ này. Sao mẹ ruột con trai anh lại có thể là Lâm Uyển Bạch. Lúc trước rõ ràng Hoắc Chấn đã cho anh xem ảnh của cô gái kia, cũng đã nói cô gái đó chết trên bàn mổ vì mất máu quá nhiều. Hơn nữa năm nào anh cũng đến ngôi mộ đó thăm viếng, cảm thấy con trai và mình số phận đều bi thảm giống nhau.
Tần Tư Niên không thể nào lừa anh, giấy giám định huyết thống cũng không thể là giả.
Nhưng vì sao...
Hoắc Trường Uyên cuộn chặt bàn tay lại, đột ngột kêu lên: "Không đúng!"
"Trường Uyên?" Tần Tư Niên không hiểu, nghĩ anh nói về giấy giám định: "Bản giám định này tôi dám chắc chắn 100% là nó..."
"Không đúng, có chỗ nào đó không đúng!" Hoắc Trường Uyên như không nghe thấy lời anh ấy nói, nói to hơn rồi đột nhiên giơ tay lên ôm đầu, có điều không ngừng lặp đi lặp lại: "Nhất định là chỗ nào đó không đúng!"
Là có một số chân tướng anh không biết hay đã có những thứ bị anh lãng quên...
Cảm giác đau nhói quen thuộc dâng lên từng đợt, tờ giấy giám định rơi xuống đất. Hoắc Trường Uyên giống như một con thú bị thương khuỵu người xuống, hai tay ôm chặt đầu.
Hình ảnh ai đó cầm micro hát một bài kịch Hoàng Mai hiển lên trong đầu anh...
Giọng hát thánh thót ấy không ngừng len lỏi vào trong tai.
Trong một khoang xe khá rộng rãi, người con trai nắm chặt tay vào vô lăng, còn cô gái ngồi khép hai chân trên ghế lái phụ.
"Ai dạy em?"
"Mẹ tôi."
"Sau này chỉ được phép hát cho một mình tôi nghe thôi!"
"Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi..."
...
Còn cả lúc ở dưới quê, anh cầm đèn pin soi sáng, nửa đêm cùng cô đi bên bờ sông tìm sợi dây chuyền bị đánh mất. Sau khi tìm thấy, cô không hề buông tay ra. Anh hỏi cô: "Sợi dây đó rất quý giá sao?"
"À, không quá rẻ..."
"Chẳng trách nửa đêm cô cũng phải đi tìm về, sợ người ta nhặt mất!"
"Không nhất định cứ phải đồ đắt giá mới là đáng quý. Tuy giá trị của nó không rẻ, nhưng đối với tôi, nó có ý nghĩa đặc biệt. Hơn nữa người tặng tôi khi đó cũng nói rồi, sau này đi đâu cũng phải đeo nó, lúc nào cũng phải ở trên cổ, tắm cũng không được tháo ra..."
"Lẽ nào là bạn trai tặng?"
"Bạn trai cũ..."
...
Ở đầu đường New York, người đàn ông bóng hình cao lớn đứng đó, hài lòng nhìn chiếc chiếc khóa nhỏ đung đưa trên cổ cô gái. Nó hình cánh hoa hướng dương, dưới ánh nắng, kim cương lấp lánh soi thẳng vào đáy mắt người đó.
"Sau này đi tới đâu cũng bắt buộc phải đeo nó."
"Ồ."
"Lúc nào cũng phải đeo trên cổ!"
"Biết rồi..."
"Đi tắm cũng không được tháo ra!"
"Vâng..."
...
Rất nhiều âm thanh và hình ảnh đồng loạt tràn vào trong đầu và trong tai.
Những cơn nhói đau lúc trước bây giờ như xếp chồng lên nhau.
Hoắc Trường Uyên đau đầu tới ngã bệt xuống đất, lưng tựa vào tương, hai bàn tay ôm đầu nổi đầy gân xanh như sắp nứt ra tới nơi vậy. Từng cơn đau khiến bờ môi mỏng của anh run rẩy, anh chìm vào nỗi đau khổ cực độ.
Tần Tư Niên vội vàng tiến lên, muốn đỡ anh dậy: "Trường Uyên, cậu không sao chứ?"
Hoắc Trường Uyên vẫn ôm chặt đầu, cơn đau khiến mặt mũi anh như méo đi, người co quắp lại như con tôm vậy.
Tần Tư Niên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất là khi nhìn thấy anh đau khổ như vậy, ngón tay dường như một giây sau là có thể găm sâu vào da đầu, đôi mắt thâm trầm như rời rạc hẳn, tiêu cự không thể tập trung.
"Trường Uyên, Trường Uyên..."
Hoắc Trường Uyên cuối cùng chỉ có thể gắng sức nói một câu: "Tư Niên, giúp mình!"
...
Chập tối, hoàng hôn hắt vào trong phòng bệnh.
Lâm Uyển Bạch cúi xuống, nhẹ nhàng kéo dịch chăn lên đắp lại cho bánh bao nhỏ.
Ăn uống no say chưa được bao lâu, nhưng có thể vì cơ thể sau mổ còn khá yếu nên bánh bao nhỏ ngáp ngủ từ sớm. Cô ngồi bên gường chụp ảnh, không ngờ cái miệng hơi há ra cứ thế ngủ luôn.
Trên mu bàn tay đặt bên cạnh vẫn cắm đầu tiêm.
Lâm Uyển Bạch tiến lên, thơm vào má nó.
Lúc này cửa phòng được đẩy ra, cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Dung xách túi đi vào. Có vẻ như chú ý thấy bánh bao nhỏ đã ngủ, bà cũng cất bước chân nhẹ nhàng hơn.
Lâm Uyển Bạch đi qua, tò mò hỏi: "Cô à, cô có nhìn thấy Hoắc Trường Uyên không ạ?"
"Trường Uyên?" Hoắc Dung ngạc nhiên.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, đồng thời nhìn đồng hồ: "Đúng vậy, trưa nay anh ấy nói đi tìm bác sỹ Tần vậy mà đến giờ vẫn chưa quay về!"
"Để cô đi xem sao!" Hoắc Dung nghe thấy vậy lại xách túi đi ra ngoài.
Khoảng năm sáu phút sau, Hoắc Dung quay trở lại một lần nữa, lúc đẩy cửa vào tay vẫn còn cầm di động, có vẻ như vừa nói xong một cuộc điện thoại.
Thấy bà nhíu mày đi vào, Lâm Uyển Bạch vội hỏi: "Cô ơi, sao rồi ạ?"
"Cửa phòng tiểu cầm thú khóa kín, điện thoại của Trường Uyên thì khóa máy, nhưng cô đã gọi cho Giang Phóng rồi!" Hoắc Dung lắc lắc di động, tỏ ra ngờ vực: "Giang Phóng nói nó phải qua Mỹ công tác đột xuất. Cô cũng vừa mới phát hiện tin nhắn nó gửi cho cô, bảo cô giúp đỡ chăm sóc Đậu Đậu. Nhưng mà lạ thật đấy, sao nó lại một mình chạy đi công tác mà không dẫn theo trợ lý chứ!"
~Hết chương 238~
*Cuối tuần mình bận đi chơi nên chỉ tranh thủ dịch được tưng đây thôi, cảm ơn mọi người ủng hộ
Bình luận facebook