Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-246
Chương 246
Tang Hiểu Du không có ở nhà, Lâm Uyển Bạch tìm mãi không tìm ra ô.
Cuối cùng, cô đành khoác tạm chiếc áo rồi chạy ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà, cô liền nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đậu ở đó, cần gạt nước mưa vẫn đang hoạt động, mưa hắt liên tục lên thân xe.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, lấy tay che đỉnh đầu rồi khẩn trương chạy qua kéo cửa xe ra.
Sau khi ngồi vào trong, cô ngửi thấy có mùi mưa ẩm ướt, mùi thuốc lá gây mũi và mùi rượu nồng nặc.
Mùi rượu...
Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày.
Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Trường Uyên quay đầu lại, thấy mấy lọn tóc trên trán cô ướt sũng, anh nhíu mày: "Sao không che ô?"
"Anh uống rượu đấy à?"
Hai người họ gần như hỏi cùng một lúc.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, nhìn thấy trong đôi mắt anh hằn lên vô số những tia máu đỏ cùng với mùi rượu phả ra cùng những nhịp thở của anh. Chắc chắn một trăm phần trăm anh đã uống rượu, hơn nữa còn uống không ít, rồi lại nhìn chìa khóa xe cắm trên ổ, cô sốt sắng lên tiếng: "Hoắc Trường Uyên, anh không muốn sống nữa sao? Đã uống rượu còn lái xe qua đây, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Lái xe sau khi uống rượu là quá nguy hiểm, cứ cho là không gặp tai nạn, lỡ bị cảnh sát bắt thì thế nào...
Hoắc Trường Uyên không tự lái xe tới đây. Sau khi kết thúc buổi tiếp khách, anh gọi điện thuê tài xế chở thay, sau khi đưa tới đây thì người đó cũng đi rồi.
Anh nhìn thẳng vào gương mặt nhăn lại của cô, nheo mắt: "Lâm Uyển Bạch, em đang quan tâm tới tôi?"
"Tôi không..." Lâm Uyển Bạch vội vàng phủ nhận, giải thích cho chính mình: "Nếu là người lạ, tôi cũng sẽ tốt bụng nhắc một câu, vì người hay vì mình cũng đừng lái xe sau khi uống rượu."
"Ha ha..." Hoắc Trường Uyên cười tự giễu.
Sau đó anh không nói gì nữa, tự động ngồi hút thuốc. Anh hạ một nửa cửa xe xuống, mỗi lần anh hướng ra ngoài hút thuốc lại có hạt mưa rơi xuống mu bàn tay anh, nhưng anh vẫn tỏ ra không có cảm giác.
Ngoài nước mưa còn có khí lạnh len lỏi vào.
Bả vai Lâm Uyển Bạch run lên, cảm giác những ngón tay co quắp của mình cũng lạnh ngắt. Cô nhíu mày hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh đến đây rốt cuộc có việc gì, nếu không có việc gì tôi lên nhà đây..."
"Vì sao em sốt sắng muốn đi như vậy?" Hoắc Trường Uyên bất ngờ trầm giọng quát.
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
"Canada tốt như vậy, khiến em bắt buộc phải về đến thế sao?" Hoắc Trường Uyên dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt như khóa chặt cô lại, ngữ khí dồn ép: "Tôi hỏi em đó, trả lời tôi!"
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới hiểu anh muốn hỏi gì, nắm chặt tay lại, chỉ khẽ đáp: "Tôi đã đặt vé máy bay rồi."
"Rầm!"
Hoắc Trường Uyên giơ tay đập thẳng lên vô lăng.
Anh gây ra một tiếng động rất lớn, gây ra những ù ù văng vẳng trong tai.
Lâm Uyển Bạch giật thót mình, hoảng hốt nhìn về phía anh, chỉ thấy khuôn mặt anh áp sát cô. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, gáy đã bị anh ghìm giữ: "Ưm..."
Bờ môi mỏng của anh phủ lên, đầu lưỡi đan vào nhau kịch liệt.
Hơi rượu cay nồng lan tỏa, cuốn phăng toàn bộ vị đắng trong miệng cô. Có những lúc cô tưởng mình sắp ngất xỉu, không thở nổi nữa.
Vốn dĩ cơ thể đã yếu đuối, hoàn toàn không còn sức kháng cự. Cô ra sức giãy giụa một hồi cũng không có chút tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể dùng răng cắn vào lưỡi anh. Vị tanh của máu lan ra nhưng chỉ càng khiến anh thêm điên cuồng.
Khi được thả ra, lồng ngực cô đã phập phồng những nhịp thở dốc.
Lâm Uyển Bạch giơ tay đẩy anh, mùi rượu còn sót lại trong miệng khiến cô không muốn so đo với anh: "Hoắc Trường Uyên, anh uống nhiều rượu rồi..."
"Anh tìm người lái thuê đưa về nhà đi, tôi lên đây!"
Nói xong, cô nhanh chóng mở cửa ra, muốn chạy vào trong tòa nhà.
Có điều Hoắc Trường Uyên cũng đuổi theo cô xuống xe. Vì vóc người cao lớn, chỉ vài bước anh đã bắt kịp cô, giữ chặt cánh tay cô từ phía sau, kéo cô quay ngược lại như một con gà con, dùng sức giữ chặt vai cô.
Những hạt mưa lớn rơi xuống người, khiến cả người cô run rẩy.
Mà điều càng khiến cô run rẩy hơn là khuôn mặt u ám dưới ánh đèn đường của Hoắc Trường Uyên lúc này. Anh lạnh lẽo như một cơn gió độc quét từ dưới vực thẳm lên.
"... Hoắc Trường Uyên!"
Lâm Uyển Bạch không còn sức giãy giụa, chỉ biết gào lên trong phẫn nộ.
Hoắc Trường Uyên cũng nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Uyển Bạch!"
"Em nói rõ cho tôi biết đi rốt cuộc vì sao em không cần con!" Anh tựa hồ muốn bóp nát bả vai cô, nhìn cô ánh mắt chỉ còn căm hận: "Sao em có thể tàn nhẫn như vậy! Sao em có thể!"
Bốn năm trước đã đủ tàn nhẫn, bốn năm sau vẫn cứ tàn nhẫn!
Anh dùng mọi thủ đoạn giữ cô lại, nhưng cô biết rồi cũng không hề cân nhắc chút nào. Nếu anh không sai Giang Phóng để ý tới cô, có lẽ một lúc nào đó cô đã lẳng lặng bỏ đi...
Ban ngày trên đường từ bệnh viện về nhà, con trai khóc lóc níu giữ cô. Anh ngồi bên thấy nó sưng mắt mà khó chịu trong lòng. Nhưng cô thì không hề xúc động, tới cuối cùng vẫn không thay đổi ý định.
Đây đã là lần thứ hai anh nhắc tới đứa trẻ đó...
Cơn ác mộng bám riết cô bao năm qua như lại ùa về, sinh động hiện lên ngay trước mắt.
Lâm Uyển Bạch bỗng trào nước mắt: "Tôi không cố ý đâu..."
"Ha, em không cố ý?" Hoắc Trường Uyên cười khẩy, biểu cảm đáng sợ như muốn ăn thịt người.
"Tôi không cố ý..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu lặp lại, ý thức cũng như bị hủy hoại. Cô lấy tay đặt lên ngực, miệng run lên trong cơn mưa: "Chuyện đứa bé, tôi thật sự không cố ý. Tôi cũng muốn giữ nó lại, muốn chăm sóc nó lớn khôn, muốn nghe nó gọi tôi một tiếng "Mẹ" mà..."
Hoắc Trường Uyên khó giấu nổi sự ngạc nhiên, anh nheo mắt lại: "Lâm Uyển Bạch, em nói sao?"
"Tôi xin lỗi, xin lỗi..."
Lâm Uyển Bạch nhợt nhạt như đóa hoa tàn, cúi người mặc cho anh ôm vai.
Nỗi đau trào dâng từ đáy lòng, dâng lên vừa dữ dội vừa trực diện. Tay kia cô nắm lại thành nắm đấm, cắn chặt răng, nước mắt tuôn ra còn nhiều hơn cả nước mưa: "Hoắc Trường Uyên, anh không biết tôi yêu đứa bé ấy đến mức nào đâu... Xin lỗi, tôi biết là tôi rất tệ, tại tôi vô dụng, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác... Nó vừa sinh ra không lâu đã tắt tiếng khóc. Tôi không tin, tôi muốn nhìn thấy nó, nhưng khi bác sỹ bế nó tới trước mặt tôi... Nó đã nhắm mắt, khắp người toàn máu, không còn âm thanh, cũng không còn hơi thở..."
Hoắc Trường Uyên chấn động.
Đôi đồng tử của anh như sắp rơi ra ngoài. Anh nhìn cô không dám tin, như nghi ngờ tai mình có vấn đề.
"Tôi chạm vào nó, muốn đánh thức nó dậy, muốn được nghe lại tiếng khóc của nó, nhưng vô ích, vô ích..." Giọng Lâm Uyển Bạch càng lúc càng nhỏ lại, càng lúc càng khẽ khàng, sức mạnh cơ thể của cô cũng từ từ bị rút cạn.
Trước mắt cuối cùng cũng tối đen, cô ngã về phía sau, ngất lịm.
Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên chỉ toàn thảng thốt, nhưng anh cũng không thể để cô nằm đó được.
Vào lúc cô ngửa người ra sau anh đã nhanh chân nhanh tay đỡ lấy cô, để cô dựa vào ngực mình. Nước mưa thi nhau hắt xuống, hắt lên đôi hàng mi run rẩy của cô, cô không còn chút ý thức nào.
"Lâm Uyển Bạch! Lâm Uyển Bạch!"
Hoắc Trường Uyên gọi mấy lần cũng không thấy cô có bất kỳ phản ứng gì.
Khi đưa tay chạm vào má cô, ngón tay anh bị bỏng bởi nhiệt độ trên đó, phải rụt lại. Nước mưa lạnh ngắt mà cô thì nóng bừng!
Không chần chừ thêm, Hoắc Trường Uyên cúi người luồn tay qua nách và khuỷu chân cô, bế bổng cô lên.
Ý thức được mình không thể lái xe, Hoắc Trường Uyên bế cô sải bước chạy ra ngoài tiểu khu, không hề có ý định nghỉ ngơi. Cũng may bắt được một chiếc taxi trước cổng, tài xế cũng không chê hai người họ ướt rượt cả người.
Hoắc Trường Uyên bế cô ngồi lên ghế sau. Cửa xe chưa đóng hẳn lại, anh đã sốt sắng nói: "Bác tài, cho tôi tới bệnh viện gần nhất!"
Bác tài cũng nhận ra điều khác thường, biết có bệnh nhân nên không lằng nhằng, tập trung lái xe, còn nhấn chân ga nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc đã dừng trước cửa bệnh viện.
Sau một hồi hỗn loạn, Lâm Uyển Bạch cũng nằm được lên giường bệnh trong tình trạng hôn mê.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày tiến lên: "Bác sỹ, tình hình cô ấy sao rồi?"
"Đang ốm như vậy sao còn dầm mưa!" Bác sỹ là một bà cô đã có tuổi, không nhịn được, răn dạy mấy câu: "Sốt ba tám độ chín. Nếu còn tiếp tục sốt cao, có khi nặng lên thành viêm phổi không chừng! Đám thanh niên các cô các cậu bây giờ cũng thật là, động một chút là lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn! Có gì mâu thuẫn không thể nói chuyện bình thường với nhau sao, cứ phải làm ầm lên!"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày rất chặt.
Đúng là anh sơ suất. Lúc trước cậy uống chút rượu đến tìm cô, khắp người anh chỉ toàn phẫn nộ và giận dữ, cộng thêm trong xe lúc sáng lúc tối nên anh không để ý nét mặt khác lạ của cô. Lúc đó nhận điện thoại, giọng cô đã khàn rồi...
Thấy anh không có ý phản bác, dáng vẻ chịu đựng cho mắng chửi, vị bác sỹ cũng không đành lòng mắng thêm, bà vỗ về: "Yên tâm đi! Tôi vừa tiêm cho cô ấy một mũi hạ sốt, bây giờ sẽ truyền một chai tiêu viêm và một chai đường nho. Ở lại bệnh viện quan sát đêm nay, ngày mai hạ sốt hẵng về!"
"Vâng!" Hoắc Trường Uyên gật đầu.
"Chỗ này có tôi rồi, cậu đi nộp viện phí trước đi!" Bác sỹ tốt bụng nhắc nhở.
Hoắc Trường Uyên cảm ơn rồi cầm hóa đơn đi xếp hàng nộp viện phí.
Giờ này người khám bệnh cũng không quá đông, đợi anh quay về bác sỹ mới đi.
Cây truyền được đặt bên cạnh giường, ống kim cắm vào mạch máu trên mu bàn tay Lâm Uyển Bạch. Cô nhắm mắt lại, bộ quần áo bệnh nhân trên người càng tôn lên vẻ nhợt nhạt trên mặt cô, nhưng gò má lại đỏ hồng lên vì sốt.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước truyền nhỏ từng giọt.
Hoắc Trường Uyên ngồi xuống bên cạnh, sự thảng thốt nơi đáy mắt còn chưa tan đi.
Mạch máu trong người anh vẫn đang chảy ngược, anh từ từ nhắm mắt lại, tay phải bỗng nhiên bị ai nắm chặt.
Hoắc Trường Uyên mở mắt ra liền thấy Lâm Uyển Bạch giống như đang gặp ác mộng, đầu khẽ lắc lắc, lồng ngực cũng phập phồng, sắc mặt đau khổ.
"Con tôi, xin các người, cho tôi gặp con tôi..."
"Không, con của tôi..."
Hoắc Trường Uyên cúi xuống, những tiếng lẩm bẩm ấy lọt vào tai anh không sót chữ nào.
Giống như trước khi hôn mê, cô vẫn không ngừng nhắc đến đứa con, một giọt lệ theo thái dương chảy xuống.
Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt mấy cái, giơ tay kia lên, cẩn thận kín kẽ bọc bàn tay cô lại, đặt lên môi.
Dường như cảm nhận được hơi ấm của anh, dần dần, Lâm Uyển Bạch nằm yên, hơi thở cũng đều đặn.
Hoắc Trường Uyên lấy ngón tay từ từ lau đi nước mắt của cô.
Lúc này bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa rất khẽ, rồi có người hộ lý đi vào.
Hoắc Trường Uyên buông tay cô ra, bỏ vào trong chăn. Lúc đứng lên, anh còn tỉ mỉ dém góc chăn lại rồi quay sang cô hộ lý: "Phiền cô chăm sóc cô ấy một lúc giúp tôi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi!"
Ra khỏi bệnh viện, anh bắt một chiếc taxi.
Ở phía Đông thành phố tọa lạc một khu biệt thự kiểu cũ, đa phần các gia đình sống bên trong cũng là gia đình kiểu cũ. Trong đó nhà họ Diệp hiện còn hai người già, con cái đều đã ra nước ngoài cả. Những người có tuổi không quen được với cuộc sống và văn hóa xứ người nên vẫn một mực ở lại quê hương.
Nhưng gần đây cháu đích tôn của nhà họ Diệp hình như đã về nước thăm người thân.
Chiếc taxi dừng ở bên ngoài, sau khi mở cửa xe, Hoắc Trường Uyên sải bước đi thẳng vào trong.
Trong phòng ngủ của mình, Diệp Tu đã thay bộ đồ ngủ nằm lên giường. Thấy không còn sớm nữa, anh ấy đang định tắt đèn đi ngủ thì có người làm gõ cửa vào báo: "Tu thiếu gia, có vị khách tới tìm cậu!"
Khách?
Diệp Tu nhìn lại đồng hồ, ngạc nhiên ngồi dậy đi xuống nhà.
Khi nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ngồi ở sofa, mức độ kinh ngạc của anh ấy lên tới tột cùng. Anh ấy không ngờ đối phương lại biết nơi ở của mình, quan trọng hơn là còn tới tìm mình nửa đêm nửa hôm.
"Thật ngại quá, muộn vậy rồi còn quấy rầy." Hoắc Trường Uyên đứng lên nói.
Diệp Tu đẩy gọng kính, mỉm cười đáp lại, rồi gọi người làm bưng trà lên tiếp khách.
Khi ngồi xuống, Diệp Tu âm thầm quan sát Hoắc Trường Uyên. Việc anh xuất hiện trong nhà kỳ lạ một thì dáng vẻ lúc này của anh kỳ lạ mười. Có vẻ như anh bị ướt mưa khắp người, bộ quần áo vest trên người càng thêm đậm màu hơn, tóc cũng có mấy lọn dính lên trán.
Nhưng cho dù là vậy, trông Hoắc Trường Uyên vẫn không hề thảm hại, gương mặt anh vẫn nổi bật hơn người.
Sau khi trà được mang lên, Diệp Tu chủ động mở lời: "Anh Hoắc tới đây có việc gì sao?"
"Có việc."
"Liên quan tới Tiểu Bạch?" Diệp Tu suy nghĩ rồi hỏi.
Vì người duy nhất khiến họ dây dưa với nhau chỉ có Lâm Uyển Bạch mà thôi.
"Đúng vậy." Hoắc Trường Uyên ngước mắt lên: "Tôi muốn biết, vì sao Lâm Uyển Bạch phải đi khám bác sỹ tâm lý."
Nghe xong, Diệp Tu tươi cười giải thích: "Vấn đề này lần trước ở bệnh viện tôi đã trả lời rồi."
"Anh Diệp! Tôi cần biết nguyên nhân thực sự!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Diệp Tu từ từ nhíu mày, có vẻ như rất khó xử vì câu hỏi của anh, đồng thời cũng băn khoăn không biết có nên nói sự thật hay không. Xét về công, đây là bí mật của bệnh nhân. Xét về tư, anh ấy và Lâm Uyển Bạch là bạn bè, anh ấy cũng nên giữ kín cho cô.
Có vẻ như Hoắc Trường Uyên có thể đoán được những cân nhắc trong lòng Diệp Tu. Anh đổ người về phía trước, nói rành mạch từng chữ: "Đứa trẻ đó là con của hai chúng tôi, tôi cần phải biết!"
Nghe xong, Diệp Tu sửng sốt.
Anh ấy nhìn anh không dám nhìn, rất lâu sau mới đẩy kính lên cao, giống như bao suy đoán trong một thời gian dài cuối cùng cũng có được đáp án: "Thì ra... người đàn ông năm xưa khiến Tiểu Bạch mang thai thật sự là anh!"
~Hết chương 246~
Tang Hiểu Du không có ở nhà, Lâm Uyển Bạch tìm mãi không tìm ra ô.
Cuối cùng, cô đành khoác tạm chiếc áo rồi chạy ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà, cô liền nhìn thấy chiếc Land Rover trắng đậu ở đó, cần gạt nước mưa vẫn đang hoạt động, mưa hắt liên tục lên thân xe.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, lấy tay che đỉnh đầu rồi khẩn trương chạy qua kéo cửa xe ra.
Sau khi ngồi vào trong, cô ngửi thấy có mùi mưa ẩm ướt, mùi thuốc lá gây mũi và mùi rượu nồng nặc.
Mùi rượu...
Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày.
Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Trường Uyên quay đầu lại, thấy mấy lọn tóc trên trán cô ướt sũng, anh nhíu mày: "Sao không che ô?"
"Anh uống rượu đấy à?"
Hai người họ gần như hỏi cùng một lúc.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, nhìn thấy trong đôi mắt anh hằn lên vô số những tia máu đỏ cùng với mùi rượu phả ra cùng những nhịp thở của anh. Chắc chắn một trăm phần trăm anh đã uống rượu, hơn nữa còn uống không ít, rồi lại nhìn chìa khóa xe cắm trên ổ, cô sốt sắng lên tiếng: "Hoắc Trường Uyên, anh không muốn sống nữa sao? Đã uống rượu còn lái xe qua đây, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Lái xe sau khi uống rượu là quá nguy hiểm, cứ cho là không gặp tai nạn, lỡ bị cảnh sát bắt thì thế nào...
Hoắc Trường Uyên không tự lái xe tới đây. Sau khi kết thúc buổi tiếp khách, anh gọi điện thuê tài xế chở thay, sau khi đưa tới đây thì người đó cũng đi rồi.
Anh nhìn thẳng vào gương mặt nhăn lại của cô, nheo mắt: "Lâm Uyển Bạch, em đang quan tâm tới tôi?"
"Tôi không..." Lâm Uyển Bạch vội vàng phủ nhận, giải thích cho chính mình: "Nếu là người lạ, tôi cũng sẽ tốt bụng nhắc một câu, vì người hay vì mình cũng đừng lái xe sau khi uống rượu."
"Ha ha..." Hoắc Trường Uyên cười tự giễu.
Sau đó anh không nói gì nữa, tự động ngồi hút thuốc. Anh hạ một nửa cửa xe xuống, mỗi lần anh hướng ra ngoài hút thuốc lại có hạt mưa rơi xuống mu bàn tay anh, nhưng anh vẫn tỏ ra không có cảm giác.
Ngoài nước mưa còn có khí lạnh len lỏi vào.
Bả vai Lâm Uyển Bạch run lên, cảm giác những ngón tay co quắp của mình cũng lạnh ngắt. Cô nhíu mày hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh đến đây rốt cuộc có việc gì, nếu không có việc gì tôi lên nhà đây..."
"Vì sao em sốt sắng muốn đi như vậy?" Hoắc Trường Uyên bất ngờ trầm giọng quát.
"..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
"Canada tốt như vậy, khiến em bắt buộc phải về đến thế sao?" Hoắc Trường Uyên dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt như khóa chặt cô lại, ngữ khí dồn ép: "Tôi hỏi em đó, trả lời tôi!"
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới hiểu anh muốn hỏi gì, nắm chặt tay lại, chỉ khẽ đáp: "Tôi đã đặt vé máy bay rồi."
"Rầm!"
Hoắc Trường Uyên giơ tay đập thẳng lên vô lăng.
Anh gây ra một tiếng động rất lớn, gây ra những ù ù văng vẳng trong tai.
Lâm Uyển Bạch giật thót mình, hoảng hốt nhìn về phía anh, chỉ thấy khuôn mặt anh áp sát cô. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, gáy đã bị anh ghìm giữ: "Ưm..."
Bờ môi mỏng của anh phủ lên, đầu lưỡi đan vào nhau kịch liệt.
Hơi rượu cay nồng lan tỏa, cuốn phăng toàn bộ vị đắng trong miệng cô. Có những lúc cô tưởng mình sắp ngất xỉu, không thở nổi nữa.
Vốn dĩ cơ thể đã yếu đuối, hoàn toàn không còn sức kháng cự. Cô ra sức giãy giụa một hồi cũng không có chút tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể dùng răng cắn vào lưỡi anh. Vị tanh của máu lan ra nhưng chỉ càng khiến anh thêm điên cuồng.
Khi được thả ra, lồng ngực cô đã phập phồng những nhịp thở dốc.
Lâm Uyển Bạch giơ tay đẩy anh, mùi rượu còn sót lại trong miệng khiến cô không muốn so đo với anh: "Hoắc Trường Uyên, anh uống nhiều rượu rồi..."
"Anh tìm người lái thuê đưa về nhà đi, tôi lên đây!"
Nói xong, cô nhanh chóng mở cửa ra, muốn chạy vào trong tòa nhà.
Có điều Hoắc Trường Uyên cũng đuổi theo cô xuống xe. Vì vóc người cao lớn, chỉ vài bước anh đã bắt kịp cô, giữ chặt cánh tay cô từ phía sau, kéo cô quay ngược lại như một con gà con, dùng sức giữ chặt vai cô.
Những hạt mưa lớn rơi xuống người, khiến cả người cô run rẩy.
Mà điều càng khiến cô run rẩy hơn là khuôn mặt u ám dưới ánh đèn đường của Hoắc Trường Uyên lúc này. Anh lạnh lẽo như một cơn gió độc quét từ dưới vực thẳm lên.
"... Hoắc Trường Uyên!"
Lâm Uyển Bạch không còn sức giãy giụa, chỉ biết gào lên trong phẫn nộ.
Hoắc Trường Uyên cũng nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Uyển Bạch!"
"Em nói rõ cho tôi biết đi rốt cuộc vì sao em không cần con!" Anh tựa hồ muốn bóp nát bả vai cô, nhìn cô ánh mắt chỉ còn căm hận: "Sao em có thể tàn nhẫn như vậy! Sao em có thể!"
Bốn năm trước đã đủ tàn nhẫn, bốn năm sau vẫn cứ tàn nhẫn!
Anh dùng mọi thủ đoạn giữ cô lại, nhưng cô biết rồi cũng không hề cân nhắc chút nào. Nếu anh không sai Giang Phóng để ý tới cô, có lẽ một lúc nào đó cô đã lẳng lặng bỏ đi...
Ban ngày trên đường từ bệnh viện về nhà, con trai khóc lóc níu giữ cô. Anh ngồi bên thấy nó sưng mắt mà khó chịu trong lòng. Nhưng cô thì không hề xúc động, tới cuối cùng vẫn không thay đổi ý định.
Đây đã là lần thứ hai anh nhắc tới đứa trẻ đó...
Cơn ác mộng bám riết cô bao năm qua như lại ùa về, sinh động hiện lên ngay trước mắt.
Lâm Uyển Bạch bỗng trào nước mắt: "Tôi không cố ý đâu..."
"Ha, em không cố ý?" Hoắc Trường Uyên cười khẩy, biểu cảm đáng sợ như muốn ăn thịt người.
"Tôi không cố ý..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu lặp lại, ý thức cũng như bị hủy hoại. Cô lấy tay đặt lên ngực, miệng run lên trong cơn mưa: "Chuyện đứa bé, tôi thật sự không cố ý. Tôi cũng muốn giữ nó lại, muốn chăm sóc nó lớn khôn, muốn nghe nó gọi tôi một tiếng "Mẹ" mà..."
Hoắc Trường Uyên khó giấu nổi sự ngạc nhiên, anh nheo mắt lại: "Lâm Uyển Bạch, em nói sao?"
"Tôi xin lỗi, xin lỗi..."
Lâm Uyển Bạch nhợt nhạt như đóa hoa tàn, cúi người mặc cho anh ôm vai.
Nỗi đau trào dâng từ đáy lòng, dâng lên vừa dữ dội vừa trực diện. Tay kia cô nắm lại thành nắm đấm, cắn chặt răng, nước mắt tuôn ra còn nhiều hơn cả nước mưa: "Hoắc Trường Uyên, anh không biết tôi yêu đứa bé ấy đến mức nào đâu... Xin lỗi, tôi biết là tôi rất tệ, tại tôi vô dụng, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác... Nó vừa sinh ra không lâu đã tắt tiếng khóc. Tôi không tin, tôi muốn nhìn thấy nó, nhưng khi bác sỹ bế nó tới trước mặt tôi... Nó đã nhắm mắt, khắp người toàn máu, không còn âm thanh, cũng không còn hơi thở..."
Hoắc Trường Uyên chấn động.
Đôi đồng tử của anh như sắp rơi ra ngoài. Anh nhìn cô không dám tin, như nghi ngờ tai mình có vấn đề.
"Tôi chạm vào nó, muốn đánh thức nó dậy, muốn được nghe lại tiếng khóc của nó, nhưng vô ích, vô ích..." Giọng Lâm Uyển Bạch càng lúc càng nhỏ lại, càng lúc càng khẽ khàng, sức mạnh cơ thể của cô cũng từ từ bị rút cạn.
Trước mắt cuối cùng cũng tối đen, cô ngã về phía sau, ngất lịm.
Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên chỉ toàn thảng thốt, nhưng anh cũng không thể để cô nằm đó được.
Vào lúc cô ngửa người ra sau anh đã nhanh chân nhanh tay đỡ lấy cô, để cô dựa vào ngực mình. Nước mưa thi nhau hắt xuống, hắt lên đôi hàng mi run rẩy của cô, cô không còn chút ý thức nào.
"Lâm Uyển Bạch! Lâm Uyển Bạch!"
Hoắc Trường Uyên gọi mấy lần cũng không thấy cô có bất kỳ phản ứng gì.
Khi đưa tay chạm vào má cô, ngón tay anh bị bỏng bởi nhiệt độ trên đó, phải rụt lại. Nước mưa lạnh ngắt mà cô thì nóng bừng!
Không chần chừ thêm, Hoắc Trường Uyên cúi người luồn tay qua nách và khuỷu chân cô, bế bổng cô lên.
Ý thức được mình không thể lái xe, Hoắc Trường Uyên bế cô sải bước chạy ra ngoài tiểu khu, không hề có ý định nghỉ ngơi. Cũng may bắt được một chiếc taxi trước cổng, tài xế cũng không chê hai người họ ướt rượt cả người.
Hoắc Trường Uyên bế cô ngồi lên ghế sau. Cửa xe chưa đóng hẳn lại, anh đã sốt sắng nói: "Bác tài, cho tôi tới bệnh viện gần nhất!"
Bác tài cũng nhận ra điều khác thường, biết có bệnh nhân nên không lằng nhằng, tập trung lái xe, còn nhấn chân ga nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc đã dừng trước cửa bệnh viện.
Sau một hồi hỗn loạn, Lâm Uyển Bạch cũng nằm được lên giường bệnh trong tình trạng hôn mê.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày tiến lên: "Bác sỹ, tình hình cô ấy sao rồi?"
"Đang ốm như vậy sao còn dầm mưa!" Bác sỹ là một bà cô đã có tuổi, không nhịn được, răn dạy mấy câu: "Sốt ba tám độ chín. Nếu còn tiếp tục sốt cao, có khi nặng lên thành viêm phổi không chừng! Đám thanh niên các cô các cậu bây giờ cũng thật là, động một chút là lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn! Có gì mâu thuẫn không thể nói chuyện bình thường với nhau sao, cứ phải làm ầm lên!"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày rất chặt.
Đúng là anh sơ suất. Lúc trước cậy uống chút rượu đến tìm cô, khắp người anh chỉ toàn phẫn nộ và giận dữ, cộng thêm trong xe lúc sáng lúc tối nên anh không để ý nét mặt khác lạ của cô. Lúc đó nhận điện thoại, giọng cô đã khàn rồi...
Thấy anh không có ý phản bác, dáng vẻ chịu đựng cho mắng chửi, vị bác sỹ cũng không đành lòng mắng thêm, bà vỗ về: "Yên tâm đi! Tôi vừa tiêm cho cô ấy một mũi hạ sốt, bây giờ sẽ truyền một chai tiêu viêm và một chai đường nho. Ở lại bệnh viện quan sát đêm nay, ngày mai hạ sốt hẵng về!"
"Vâng!" Hoắc Trường Uyên gật đầu.
"Chỗ này có tôi rồi, cậu đi nộp viện phí trước đi!" Bác sỹ tốt bụng nhắc nhở.
Hoắc Trường Uyên cảm ơn rồi cầm hóa đơn đi xếp hàng nộp viện phí.
Giờ này người khám bệnh cũng không quá đông, đợi anh quay về bác sỹ mới đi.
Cây truyền được đặt bên cạnh giường, ống kim cắm vào mạch máu trên mu bàn tay Lâm Uyển Bạch. Cô nhắm mắt lại, bộ quần áo bệnh nhân trên người càng tôn lên vẻ nhợt nhạt trên mặt cô, nhưng gò má lại đỏ hồng lên vì sốt.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước truyền nhỏ từng giọt.
Hoắc Trường Uyên ngồi xuống bên cạnh, sự thảng thốt nơi đáy mắt còn chưa tan đi.
Mạch máu trong người anh vẫn đang chảy ngược, anh từ từ nhắm mắt lại, tay phải bỗng nhiên bị ai nắm chặt.
Hoắc Trường Uyên mở mắt ra liền thấy Lâm Uyển Bạch giống như đang gặp ác mộng, đầu khẽ lắc lắc, lồng ngực cũng phập phồng, sắc mặt đau khổ.
"Con tôi, xin các người, cho tôi gặp con tôi..."
"Không, con của tôi..."
Hoắc Trường Uyên cúi xuống, những tiếng lẩm bẩm ấy lọt vào tai anh không sót chữ nào.
Giống như trước khi hôn mê, cô vẫn không ngừng nhắc đến đứa con, một giọt lệ theo thái dương chảy xuống.
Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt mấy cái, giơ tay kia lên, cẩn thận kín kẽ bọc bàn tay cô lại, đặt lên môi.
Dường như cảm nhận được hơi ấm của anh, dần dần, Lâm Uyển Bạch nằm yên, hơi thở cũng đều đặn.
Hoắc Trường Uyên lấy ngón tay từ từ lau đi nước mắt của cô.
Lúc này bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa rất khẽ, rồi có người hộ lý đi vào.
Hoắc Trường Uyên buông tay cô ra, bỏ vào trong chăn. Lúc đứng lên, anh còn tỉ mỉ dém góc chăn lại rồi quay sang cô hộ lý: "Phiền cô chăm sóc cô ấy một lúc giúp tôi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi!"
Ra khỏi bệnh viện, anh bắt một chiếc taxi.
Ở phía Đông thành phố tọa lạc một khu biệt thự kiểu cũ, đa phần các gia đình sống bên trong cũng là gia đình kiểu cũ. Trong đó nhà họ Diệp hiện còn hai người già, con cái đều đã ra nước ngoài cả. Những người có tuổi không quen được với cuộc sống và văn hóa xứ người nên vẫn một mực ở lại quê hương.
Nhưng gần đây cháu đích tôn của nhà họ Diệp hình như đã về nước thăm người thân.
Chiếc taxi dừng ở bên ngoài, sau khi mở cửa xe, Hoắc Trường Uyên sải bước đi thẳng vào trong.
Trong phòng ngủ của mình, Diệp Tu đã thay bộ đồ ngủ nằm lên giường. Thấy không còn sớm nữa, anh ấy đang định tắt đèn đi ngủ thì có người làm gõ cửa vào báo: "Tu thiếu gia, có vị khách tới tìm cậu!"
Khách?
Diệp Tu nhìn lại đồng hồ, ngạc nhiên ngồi dậy đi xuống nhà.
Khi nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ngồi ở sofa, mức độ kinh ngạc của anh ấy lên tới tột cùng. Anh ấy không ngờ đối phương lại biết nơi ở của mình, quan trọng hơn là còn tới tìm mình nửa đêm nửa hôm.
"Thật ngại quá, muộn vậy rồi còn quấy rầy." Hoắc Trường Uyên đứng lên nói.
Diệp Tu đẩy gọng kính, mỉm cười đáp lại, rồi gọi người làm bưng trà lên tiếp khách.
Khi ngồi xuống, Diệp Tu âm thầm quan sát Hoắc Trường Uyên. Việc anh xuất hiện trong nhà kỳ lạ một thì dáng vẻ lúc này của anh kỳ lạ mười. Có vẻ như anh bị ướt mưa khắp người, bộ quần áo vest trên người càng thêm đậm màu hơn, tóc cũng có mấy lọn dính lên trán.
Nhưng cho dù là vậy, trông Hoắc Trường Uyên vẫn không hề thảm hại, gương mặt anh vẫn nổi bật hơn người.
Sau khi trà được mang lên, Diệp Tu chủ động mở lời: "Anh Hoắc tới đây có việc gì sao?"
"Có việc."
"Liên quan tới Tiểu Bạch?" Diệp Tu suy nghĩ rồi hỏi.
Vì người duy nhất khiến họ dây dưa với nhau chỉ có Lâm Uyển Bạch mà thôi.
"Đúng vậy." Hoắc Trường Uyên ngước mắt lên: "Tôi muốn biết, vì sao Lâm Uyển Bạch phải đi khám bác sỹ tâm lý."
Nghe xong, Diệp Tu tươi cười giải thích: "Vấn đề này lần trước ở bệnh viện tôi đã trả lời rồi."
"Anh Diệp! Tôi cần biết nguyên nhân thực sự!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng.
Diệp Tu từ từ nhíu mày, có vẻ như rất khó xử vì câu hỏi của anh, đồng thời cũng băn khoăn không biết có nên nói sự thật hay không. Xét về công, đây là bí mật của bệnh nhân. Xét về tư, anh ấy và Lâm Uyển Bạch là bạn bè, anh ấy cũng nên giữ kín cho cô.
Có vẻ như Hoắc Trường Uyên có thể đoán được những cân nhắc trong lòng Diệp Tu. Anh đổ người về phía trước, nói rành mạch từng chữ: "Đứa trẻ đó là con của hai chúng tôi, tôi cần phải biết!"
Nghe xong, Diệp Tu sửng sốt.
Anh ấy nhìn anh không dám nhìn, rất lâu sau mới đẩy kính lên cao, giống như bao suy đoán trong một thời gian dài cuối cùng cũng có được đáp án: "Thì ra... người đàn ông năm xưa khiến Tiểu Bạch mang thai thật sự là anh!"
~Hết chương 246~
Bình luận facebook