Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-281
Chương 280
Chiếc xe taxi nhanh chóng lao vút đi, khuất dạng.
Hoắc Trường Uyên giúp cô mở cửa ghế lái phụ, giống như ban nãy sắp xếp cho con trai, anh khoác vai cô kéo cô ngồi vào ghế, sau đó tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô.
Khi anh đứng dậy, Lâm Uyển Bạch níu lấy cánh tay anh: "Ban nãy Diệp Tu nói gì với anh vậy?"
"Nói gì chứ?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày hỏi ngược lại.
Có điều, trong ánh mắt anh thoáng qua chút đắc ý.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày: "Ban nãy em thấy anh ấy vỗ vai anh, hình như có nói gì đó mà..."
"Em nhìn nhầm rồi." Hoắc Trường Uyên mặt không đổi sắc.
"..." Lâm Uyển Bạch ngờ vực.
Tưởng mắt cô kém chắc, rõ ràng cô nhìn thấy Diệp Tu mấp máy môi...
Hoắc Trường Uyên đóng cửa xe lại, tự mình vòng sang bên cạnh ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi bể bơi.
Lâm Uyển Bạch thấy anh không có ý muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cũng không tiện hỏi thêm.
Vì vốn dĩ đã lên kế hoạch ra ngoài ăn cơm, thím Lý ở nhà cũng không chuẩn bị thế nên sau khi Diệp Tu đi rồi, ngược lại chỉ còn ba người họ cùng dùng bữa. Họ chọn một nhà hàng bán món Thượng Hải, bầu không khí rất ấm cúng, có không ít gia đình cũng dẫn con cái ra ngoài ăn như họ.
Khi ăn xong trở về biệt thự thì trời cũng đã tối.
Dọc đường, bánh bao nhỏ mệt mỏi ngáp ngủ suốt, nên Lâm Uyển Bạch chỉ đọc mấy trang truyện là nó đã nhanh chóng thiếp đi.
Sau khi nhẹ nhàng rời khỏi phòng con, cô đi thẳng sang phòng ngủ bên cạnh.
Hoắc Trường Uyên đã tắm rửa xong, hông còn không buồn quấn khăn tắm, chỉ mặc độc quần lót, gối đầu lên hai cánh tay, nằm ngửa trên giường.
Lâm Uyển Bạch nhìn qua, bất giác liếm môi.
Cô chợt nhớ lại hình ảnh anh mặc quần bơi chiều nay. Không chỉ mấy cô gái trẻ đó bị hút hồn, thật ra khi ấy cô cũng chẳng thể dời mắt, tuy không nhìn anh chòng chọc nhưng cũng thi thoảng liếc...
Điều chỉnh lại nhịp thở, Lâm Uyển Bạch bình tĩnh đi qua: "Sao anh không đắp chăn?"
Hoắc Trường Uyên nằm im, chỉ giật giật khóe môi.
"Mệt quá!"
Anh nhắm mắt từ đầu tới cuối, trông có vẻ thật sự mệt mỏi.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch nghi hoặc: "Anh mệt gì chứ..."
Hoắc Trường Uyên mở mắt, liếc về phía cô với ánh nhìn đầy ý tứ.
"Không có gì." Anh đáp hờ hững.
Làm sao cô hiểu được, ngoài Yến Phong ở New York, anh đã lại âm thầm diệt trừ một tình địch ngầm trong nước.
Lâm Uyển Bạch khó hiểu nhíu mày. Thấy anh mệt cô muốn để anh nghỉ sớm một chút. Sau khi kéo chăn lên đắp cho anh, cô cũng tự nằm vào, sau đó giơ tay tắt đèn.
Cô vừa chạm đầu xuống gối, Hoắc Trường Uyên vốn đang nằm bên kia đến lông mày còn không buồn nhướng lên bỗng lật người đè cô xuống. Trong bóng tối, anh không cần nói nhiều thì ý tứ cũng đã toát ra từ từng hơi thở.
Trong chớp mắt, quần áo ngủ bị anh ném ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch né tránh bờ môi anh, thở dốc: "Anh vừa nói mệt cơ mà..."
"Có mệt hơn nữa cũng có thể khiến em chết đi sống lại vài lần!" Hoắc Trường Uyên cất giọng khản đặc.
Anh lật cô lại như cái bánh nướng. Dưới lớp chăn, nhiệt độ càng lúc càng cao, còn có những âm thanh vụn vặt của cô không ngừng bật ra.
Bên ngoài, đêm dường như càng thêm đậm.
Sáng hôm sau, không còn gì bất ngờ, Lâm Uyển Bạch tỉnh dậy với cơn đau nhức, mỗi khớp xương đều như rời ra. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao trong chuyện này toàn là phụ nữ mệt mỏi mà đàn ông thì sảng khoái chứ.
Khi quấn chăn bước xuống sàn, chân cô mềm nhũn tới độ suýt ngã nhào.
Đằng sau quả nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, còn mang theo chút khàn khàn sáng sớm, vang vọng khắp phòng. Sau khi ép mình đứng vững, Lâm Uyển Bạch nhặt quần áo ngủ lên chạy vào phòng tắm.
Mười mấy phút sau, cô tắm rửa xong đi ra, Hoắc Trường Uyên cũng đã dậy, hơn nữa còn gấp chăn gọn gàng.
Hôm nay là ngày nghỉ, không cần tới công ty, trông anh có vẻ nhàn tản. Lúc này trong tay anh cầm một chiếc di động đang rung bần bật, là máy của cô, anh đưa thẳng cho cô: "Diệp Tu gọi."
"Ồ!" Lâm Uyển Bạch sững người.
Thấy cô nhìn mình, Hoắc Trường Uyên rút tay về rồi sải bước đi vào phòng tắm.
Thấy bóng dáng cao lớn của anh khuất sau cánh cửa, Lâm Uyển Bạch đi tới trước cửa ban công nhận máy, đặt di động bên tai.
Đến khi Hoắc Trường Uyên đi ra, cô đã kết thúc cuộc gọi, vẫn còn cầm di động đứng đó, biểu cảm hơi ngơ ngẩn.
"Sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch quay đầu lại giải thích: "À, Diệp Tu nói anh ấy sẽ quay về Canada! Chiều nay là bay!"
"Quyết định quay về rồi sao?" Nghe được tin này, ngoài bất ngờ, Hoắc Trường Uyên cũng cảm thấy là lẽ đương nhiên.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, bất giác nhíu mày: "Em cảm thấy hơi kỳ lạ, em nhớ trước đó lúc Diệp Tu ở lại còn nói muốn ở cạnh hai ông bà, nghe ý tứ thì có vẻ sẽ ở lại Băng Thành một thời gian, không ngờ bỗng dưng nói quay về là quay về!"
"Còn cần nghĩ sao, dĩ nhiên là vì giờ đã là người qua đường rồi." Hoắc Trường Uyên nói một câu đầy ý tứ.
"Thế nghĩa là sao?" Lâm Uyển Bạch không hiểu ý anh.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, tiếp tục: "Anh ta biết mình đã trở thành người qua đường nên ở lại cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa."
"..." Lâm Uyển Bạch cảm thấy nghi hoặc.
"Lẽ nào lâu nay em không nhận ra tâm ý của anh ta?" Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên nhướng mày hỏi.
"Tâm ý gì chứ..." Lâm Uyển Bạch mím môi, sau đó lập tức hiểu ra, nghĩ là anh ghen tuông lung tung, cô lập tức nhíu mày: "Anh nói linh tinh gì vậy, làm sao có thể!"
"Diệp Tu ban đầu chỉ là bác sỹ chữa chính cho em, sau này mới phát triển thành tình bạn. Ở Canada anh ấy rất được hoan nghênh. Trong tòa soạn của em có rất nhiều cô bé ái mộ anh ấy. Hơn nữa kết giao nhiều năm, bọn em coi như cũng rất hiểu nhau rồi, chỉ là bạn bè thôi..."
Giọng Lâm Uyển Bạch càng lúc càng nhỏ dần dưới ánh mắt chăm chú của anh.
Đây đều là suy nghĩ của riêng cô, không có nghĩa là Diệp Tu cũng nghĩ vậy...
Đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn xác nhất. Ý thức được điểm này, cô bỗng dưng im lặng.
Hoắc Trường Uyên rướn môi cảm thấy cô quá khờ khạo, cả ý của đối phương cũng không nhận ra.
Nhưng, cũng may là hơi ngốc một chút.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong hiểm họa trong ngoài, sau khi về Canada Diệp Tu sẽ không còn cơ hội gặp mặt cô nữa. Hoắc Trường Uyên xác nhận lần nữa: "Chuyến bay lúc chiều tối nay?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Vào lúc anh nhướng mày, cô lại nói một câu: "Tới lúc đó em sẽ ra tiễn anh ấy!"
"Em đi một mình? Anh lái xe đưa em đi!" Hoắc Trường Uyên khựng lại.
"Không cần đâu, chú Lý đưa em đi là được rồi! Lần sau gặp lại không biết tới lúc nào, em muốn nói với anh ấy vài câu." Nói xong, Lâm Uyển Bạch quay qua nhìn anh: "Hoắc Trường Uyên, lẽ nào anh không yên tâm..."
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên hơi sáng lên, nét mặt cũng ngượng ngập phần nào, giống như bị chọc trúng nội tâm vậy.
"Đương nhiên là không!" Anh cất giọng cứng đờ.
Nhưng Lâm Uyển Bạch không yên tâm, vẫn nhíu mày nhìn anh, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Vậy anh sẽ không như hai lần trước, đột ngột xuất hiện ở sân bay đấy chứ?"
"Một tuần nay anh rất bận rộn, tới cuối tuần, anh chỉ muốn được ở nhà thả lỏng, xem tivi." Hoắc Trường Uyên gượng cười.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Uyển Bạch liền thay quần áo đi ra sân bay.
Trước khi ra khỏi cửa, cô còn đặc biệt ngó vào phòng khách. Hoắc Trường Uyên đang ngồi vắt vẻo trên sofa, trên tivi đang phát chương trình tin tức tài chính, anh xem rất nhập tâm.
Một tiếng rưỡi sau, cô và Diệp Tu đều xuất hiện trong đại sảnh sân bay.
Nơi này dù vào lúc nào cũng đều có dòng người qua lại nhộn nhịp và những tiếng tạp âm ồn ào. Có điều hình như hôm nay mọi thứ đặc biệt ồn ã hơn, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy.
Rất nhiều nhân viên sân bay được điều động, các hành khách vây kín đứng xem, có người còn cầm di động lên quay, hình như còn có tiếng động vật kêu, trong không khí thi thoảng còn có chiếc lông mao bay bay.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người: "Có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Vì đám đông vây quá kín cô không thể nhìn rõ. Chưa đợi cô tiến thêm, có một bà chị đứng cạnh đã lớn tiếng: "Đừng nhắc nữa! Ban nãy có một thím hình như từ dưới quê lên dám cầm lồng đựng mấy con gà sống, nói là muốn đi thăm con gái mới đẻ, nấu đồ tẩm bổ cho con gái! Nhưng cục hàng không có quy định, đâu có mang theo gia cầm, thú nuôi còn phải làm công tác kiểm dịch nữa!"
"Thím ấy chắc là lần đầu đi máy bay, không hiểu mấy quy định này. Thì đấy, chỗ gà đó không được phép mang lên máy bay, thím đó sốt sắng, sau một hồi giằng co đã giận dữ thả hết chỗ gà ra ngoài, nên mới ra nông nỗi này! Mọi người đều đang quây lại xem. Nhưng khổ sở cho mấy nhân viên sân bay, phải bắt từng con một, đâu có dễ như vậy, cô xem, lông gà bay khắp nơi rồi!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch cũng cực kỳ bất ngờ.
Trước kia cô hay xem được mấy chuyện lạ có thật trên mạng, không ngờ trong đời thật sự được bắt gặp một lần.
Buồn cười thì buồn cười, cô cũng không hóng hớt theo họ. Cô gạt một chiếc lông dính lên người ra, cùng Diệp Tu đi làm thủ tục check-in và ký gửi hành lý. Đông người đi hóng chuyện, chẳng mấy ai xếp hàng nên họ làm xong cũng nhanh.
Vì vẫn còn kịp giờ nên họ dừng bước trước cửa kiểm tra an ninh.
Lâm Uyển Bạch nhìn cuốn hộ chiếu và tấm vé máy bay trong tay Diệp Tu, lên tiếng hỏi: "Diệp Tu, sao anh bỗng nhiên lại quyết định quay về Canada. Kỳ nghỉ phép của anh còn khá nhiều, em còn nghĩ anh sẽ ở lại đây một thời gian nữa chứ!"
"Gần đây bệnh viện bên đó khá bận, nhân lực không đủ, luôn gọi điện thoại thúc giục anh." Diệp Tu tươi cười nhún vai, bày ra biểu cảm nuối tiếc: "Thế nên không còn cách nào khác, anh đành kết thúc kỳ nghỉ trước thời hạn!"
"Vậy thì vất vả thật đấy!" Lâm Uyển Bạch cười cười.
Nhớ tới cuộc nói chuyện sáng nay với Hoắc Trường Uyên, ngừng lại mấy giây cô vờ như vô tình lên tiếng: "Diệp Tu, anh cũng không còn ít tuổi nữa. Em làm bạn với anh nhiều năm nay, anh vẫn luôn độc thân, có nghĩ đến chuyện tìm một người bạn gái không? Trước kia em đã nói với anh rồi, trong tòa soạn có mấy cô bé rất ngưỡng mộ anh!"
"Ha ha, để mọi việc thuận theo tự nhiên đi! Nếu duyên phận tới rồi, anh tuyệt đối không từ chối!" Diệp Tu gật đầu, cười hiền hòa.
Họ nói chuyện thêm mười mấy phút nữa thì có loa phát thanh thông báo về chuyến bay.
Lâm Uyển Bạch bất giác đánh mắt về phía sau.
Bỗng dưng, cô cảm giác có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn họ chằm chằm.
"Sắp đến giờ rồi, anh phải vào sảnh đợi bay đây." Diệp Tu nhìn đồng hồ, nói xong bèn đẩy gọng kính lên: "Tiểu Bạch, lần này chia tay không biết bao giờ mới gặp lại, có thể ôm em một cái không?"
"Được chứ!" Lâm Uyển Bạch vui vẻ đồng ý.
Cô chủ động tiến lên, đối phương cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm cô, một cái ôm bạn bè rất lịch sự.
Tiễn anh ấy vào trong sảnh bay như vậy có hơi qua loa nhưng không thiếu đi sự ấm áp.
Sau hai giây ngắn ngủi, cô tách nhau ra.
Lâm Uyển Bạch buông tay xuống, giống như ban nãy, cô luôn cảm giác có một đôi mắt như khóa chặt lấy mình, nhất là sau khi họ ôm nhau, hình như ánh mắt ấy càng theo sát hơn một chút.
Cô quay đầu nhìn trái ngó phải nhưng chỉ có mọi người đi qua đi lại, không có gì khác thường.
Diệp Tu không chú ý tới những chi tiết ấy, có là ý thức được có lẽ mình sẽ hơi nghẹn ngào, anh ấy khẽ cúi đầu, mỉm cười nói: "Ngày cưới nhớ mời anh đấy nhé."
"Vâng."
Từ đầu tới cuối, Diệp Tu vẫn che giấu tình cảm tốt như trước kia, không lộ ra dù chỉ một chút. Cô cũng không vạch trần, giả vờ không biết gì như trước, chỉ là trong lòng thầm kỳ vọng, hy vọng anh ấy có thể gặp được người thật sự có duyên với mình.
"Anh vào trong đây, bye bye!"
"Chúc anh thượng lộ bình an!"
Nhìn mãi đến khi Diệp Tu đi khuất, Lâm Uyển Bạch mới quay người đi ra khỏi sân bay.
Chú Lý không đánh xe vào sân mà chỉ đỗ ngoài cửa, lát nữa chú còn phải đưa xe đi bảo dưỡng. Lúc đi vào trong biệt thự, cô loáng thoáng thấy bóng ai lướt ngang qua, nhưng rất nhanh, nếu nói là bóng nắng cũng không quá.
Vào nhà, Lâm Uyển Bạch cúi xuống thay giày.
Lúc xỏ vào đôi dép lê, động tác của cô chợt khựng lại, cô nhìn xuống đôi giày da đặt trên sàn.
Cô bất giác thò tay qua, nhặt một sợi lông gà màu nâu nhạt dính trên đó lên.
Rồi giống như Sherlock Homes, Lâm Uyển Bạch giơ nó lên ở khoảng cách gần, tỉ mỉ quan sát. Nếu cô nhớ không nhầm, một sợi lông gà tương tự cũng đã dính lên áo cô. Hơn nữa, lúc cô đi ra ngoài, đôi giày da này vẫn còn xếp trên giá...
Cô liếm môi, xếp nó lại chỗ cũ.
Cô đi vào phòng khách, bánh bao nhỏ nhìn thấy cô lập tức chạy ào tới. Lâm Uyển Bạch ôm thằng bé vào lòng rồi tiến về phía người đàn ông ngồi trên ghế.
Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ ấy, nghe thấy tiếng bước chân bèn đánh mắt nhìn cô, nói một câu "Em về rồi à?".
Mọi thứ dường như đều hoàn hảo, nhưng Lâm Uyển Bạch lại ngửi thấy mùi khác lạ. Cổ áo của anh hình như hơi xộc xệch, giống như vừa mặc vội vàng không chỉnh kịp, ống quần còn hơi tớn lên.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh: "Hoắc Trường Uyên, anh vẫn ở nhà nãy giờ à?"
"Ừ." Hoắc Trường Uyên đáp.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy bèn cúi xuống nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên chân mình, xoa mặt nó: "Bảo bối, mẹ hỏi con, sau khi mẹ đi khỏi, papa của con vẫn luôn ở nhà sao?"
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt.
Nó nhìn cô rồi lại len lén nhìn papa, cuối cùng từ trên chân cô trượt xuống: "Bảo bảo đi chơi Lego đây ạ~"
Nói xong, thằng bé chạy mất dạng.
"Nhìn gì mà nhìn?" Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch bắt chước điệu bộ khẽ nheo mắt của anh, nói một câu bằng giọng khẳng định: "Hoắc Trường Uyên, anh đã tới sân bay!"
"Không có." Hoắc Trường Uyên hờ hững phủ nhận.
"Thật sự không có sao?" Lâm Uyển Bạch nói giọng không tin.
Nét mặt Hoắc Trường Uyên không có bất kỳ sự thay đổi nào, bình thản ngồi xem tin tức tài chính rồi nhấn mạnh: "Ban nãy anh đã trả lời rồi, anh chỉ ngồi nhà xem tivi."
"Thế ư?" Lâm Uyển Bạch nhướng mày, cố tình tỏ ra đăm chiêu: "Nhưng mà hôm nay ở đại sảnh sân bay có rất nhiều gà sống chạy loạn khắp nơi, lông gà càng bay tứ phía. Mà lúc nãy vào cửa, em thấy trên giày của anh có dính lông gà..."
"Em đọc nhiều Conan rồi đấy!" Hoắc Trường Uyên cười khẩy phủ nhận.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, thấy nét mặt anh vẫn rất bình thản, biết anh không dễ dàng thừa nhận như vậy. Nhưng trong lòng cô chắc chắn anh nhất định không ở yên trong nhà mà đã cùng mình tới sân bay.
Ánh mắt như kim châm sau lưng ấy quá quen thuộc, gần như cô có thể khẳng định.
Chớp chớp mắt, cô chợt nghĩ ra điều gì đó bỗng nhiên chỉ vào anh kêu lên: "Trời, hình như cổ áo của anh cũng dính lông gà!"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên vô thức giơ tay lên gạt cổ áo.
Nhưng ngoài một lớp lông mềm mềm ra thì làm gì có dị vật gì, nói chi tới lông gà.
Ý thức được mình bị gạt, biểu cảm trên mặt Hoắc Trường Uyên dần dần cứng đờ lại. Anh liếc xéo qua, bỗng nhiên nhìn thấy cô cười gian xảo, ánh mắt giảo hoạt như một con hồ ly.
"Anh xem, em đã bảo là anh có đi mà!"
"..."
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên khẽ giật, thần sắc cực kỳ gượng gạo.
Anh thẹn quá hóa giận vươn tay kéo cô vào lòng. Sau khi bị vạch trần, anh cũng không giấu giếm nữa mà bực dọc cắn tai cô: "Anh mà không đi, há chẳng phải sẽ bỏ lỡ một cái ôm nồng nàn tình cảm của hai người sao?"
"Anh thấy rồi à..." Lâm Uyển Bạch chột dạ ôm tai, không còn khí thế như trước.
Hoắc Trường Uyên lườm cô, hừ một tiếng.
Đâu có nồng nàn tình cảm, rõ ràng chỉ là một cái ôm tạm biệt của những người bạn...
Lâm Uyển Bạch muốn ngụy biện cho bản thân nhưng chạm phải ánh mắt tối đi của anh, cô đành hèn nhát nuốt xuống. Cô bị anh hằn học ôm chặt trong lòng, cô dè dặt xoa xoa chóp mũi.
Chết rồi, lại bất cẩn làm đổ bình giấm rồi...
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, giơ tay đặt lên bụng: "A, bụng em tự dưng khó chịu quá..."
Quả nhiên, nghe thấy cô nói xong, Hoắc Trường Uyên lập tức buông tay nhìn cô đầy quan tâm.
Lâm Uyển Bạch đắc ý, thấy ngọt ngào trong lòng.
Có điều không biết có phải vì nói dối tạo nghiệp không, cô dần dần thật sự cảm thấy bụng dưới hơi ậm ạch, không quá dữ dội nhưng cơn đau cứ nặng dần, cảm giác đó cô không quá xa lạ.
Nghĩ ra chuyện gì, cô đứng dậy khỏi sofa, rảo bước đi lên gác.
Hoắc Trường Uyên thấy biểu cảm của cô không ổn cũng đồng thời đứng lên. Có điều bước chân của cô rất nhanh, tới khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, bóng cô đã khuất sau cánh cửa phòng tắm.
Cửa bị khóa lại, anh không thể vào, đành tạm thời đứng ngoài.
Anh nhíu chặt mày vì không biết rõ tình hình cụ thể. Nhớ tới dáng vẻ khó chịu của cô ban nãy, nỗi lo trong anh tăng dần. Hoắc Trường Uyên đi qua đi lại trước cửa, sốt ruột gõ cửa.
Khi anh gõ đến lần thứ ba, cửa phòng tắm mới được mở hé ra.
Lâm Uyển Bạch không ra ngoài ngay mà thò đầu nhìn ra.
Hoắc Trường Uyên lập tức hỏi: "Uyển Uyển, sao rồi, có cần tới bệnh viện không?"
"Em không sao!" Lâm Uyển Bạch không ngờ anh lại hoang mang như vậy, vội vàng lắc đầu, sau đó ngượng ngập giải thích: "Chỉ là em tới ngày rồi!"
"Người bà con đến chơi?" Hoắc Trường Uyên nhăn mặt.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, xấu hổ lên tiếng: "À, anh có thể giúp em một chuyện được không? Vào phòng ngủ của khách, lấy giúp em một cuộn băng vệ sinh trong túi..."
Lúc trước Hoắc Trường Uyên có dặn thím Lý dọn cho cô một phòng riêng, tuy ban đầu cô ngủ với bánh bao nhỏ, về sau lại ngủ với anh nhưng đa phần đồ đạc vẫn để trong căn phòng đó.
Thấy anh đứng im đó không nhúc nhích, cô gọi to: "Hoắc Trường Uyên?"
"Biết rồi!"
Sau đó, anh sải bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Hai phút sau, anh quay lại, trong tay cầm một chiếc túi màu hồng, đưa qua khe cửa cho cô.
"Cảm ơn anh!" Nói rồi, Lâm Uyển Bạch chui lại vào trong, không quá để ý tới biểu cảm của anh.
Cô không ngờ "bà dì" tới đột ngột như vậy, trước hai ngày so với lịch. Sau khi lên gác cô mới chắc chắn nguyên nhân mình khó chịu, nhưng việc này cũng không quá đặc biệt.
Thay xong một chiếc quần lót khác sạch sẽ hơn, cô kéo cửa đi ra ngoài.
Cô phát hiện Hoắc Trường Uyên ngồi ở cuối giường, tay kẹp điếu thuốc, vừa mới rít một hơi.
Lâm Uyển Bạch đi tới, thấy anh không buồn ngước mắt lên, chỉ nhìn chằm chằm đám khỏi dần tan, bèn tò mò chạm tay vào anh: "Hoắc Trường Uyên, anh sao vậy?"
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên không đoán ra được là vui vẻ hay giận dữ.
Lâm Uyển Bạch liếm môi, cứ nghĩ anh vẫn còn nhớ cái ôm ở sân bay, đang định lấy lòng anh thì anh bỗng nhiên chau mày nói một câu: "Sao vẫn chưa có bầu chứ!"
"Hả..." Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Sau đó cô mới chợt hiểu ra ý tứ của anh.
Từ sau khi hai người trở lại, Hoắc Trường Uyên đã nói rõ với cô, anh muốn có thêm một đứa con gái. Từ đó, mỗi lần quan hệ họ đều không dùng bao cao su. Hơn nữa lúc trước anh còn kể chuyện hòa thượng trong miếu nói số anh sẽ có nếp có tẻ, có thể thấy anh mong chờ đứa con gái ấy đến mức nào.
Có điều mong mãi vẫn đợi phải "bà dì"...
"Chẳng lẽ anh dốc sức chưa đủ?"
Hoắc Trường Uyên gạt tàn thuốc, tự lẩm bẩm, sau đó đánh mắt về phía cô, ánh mắt sáng lấp lánh một tia đắc thắng: "Bắt đầu từ tối nay anh quyết tâm làm tám hiệp, sau việc treo ngược em lên tường*, anh không tin em không có bầu được!"
*Tránh một vài bạn không hiểu mình giải thích luôn, ý Hoắc Trường Uyên treo ngược Bạch lên là để tinh dịch chảy sâu vào trong.
"Anh đừng có làm em sợ..." Bả vai Lâm Uyển Bạch run lên.
Hoắc Trường Uyên phả ra một làn khói, ánh mắt rõ ràng muốn nói anh không đùa.
Lâm Uyển Bạch hoảng hốt nuốt nước bọt, tiến lên ôm cánh tay anh: "Hoắc Trường Uyên, chuyện con cái vẫn nên thuận theo tự nhiên là hơn! Em cũng rất muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái, nhưng chuyện này gấp không được, anh đừng mong mỏi quá! Vả lại, nếu bây giờ có con ngay, chắc chắn em không thể chuyên tâm được mà em thì vẫn còn muốn bù đắp cho Đậu Đậu..."
Cuối cùng, bằng những lời ngọt nhạt, cô mới miễn cưỡng xoa dịu được Hoắc Trường Uyên.
Cô thở phào một hơi, di động để trong túi bỗng rung lên. Có một tin nhắn gửi đến, người gửi là Lục Học Lâm.
Lâm Uyển Bạch đập mạnh vào đầu, chợt nhớ ra chuyện cho mượn sách...
~Hết chương 280~
Chiếc xe taxi nhanh chóng lao vút đi, khuất dạng.
Hoắc Trường Uyên giúp cô mở cửa ghế lái phụ, giống như ban nãy sắp xếp cho con trai, anh khoác vai cô kéo cô ngồi vào ghế, sau đó tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô.
Khi anh đứng dậy, Lâm Uyển Bạch níu lấy cánh tay anh: "Ban nãy Diệp Tu nói gì với anh vậy?"
"Nói gì chứ?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày hỏi ngược lại.
Có điều, trong ánh mắt anh thoáng qua chút đắc ý.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày: "Ban nãy em thấy anh ấy vỗ vai anh, hình như có nói gì đó mà..."
"Em nhìn nhầm rồi." Hoắc Trường Uyên mặt không đổi sắc.
"..." Lâm Uyển Bạch ngờ vực.
Tưởng mắt cô kém chắc, rõ ràng cô nhìn thấy Diệp Tu mấp máy môi...
Hoắc Trường Uyên đóng cửa xe lại, tự mình vòng sang bên cạnh ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi bể bơi.
Lâm Uyển Bạch thấy anh không có ý muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cũng không tiện hỏi thêm.
Vì vốn dĩ đã lên kế hoạch ra ngoài ăn cơm, thím Lý ở nhà cũng không chuẩn bị thế nên sau khi Diệp Tu đi rồi, ngược lại chỉ còn ba người họ cùng dùng bữa. Họ chọn một nhà hàng bán món Thượng Hải, bầu không khí rất ấm cúng, có không ít gia đình cũng dẫn con cái ra ngoài ăn như họ.
Khi ăn xong trở về biệt thự thì trời cũng đã tối.
Dọc đường, bánh bao nhỏ mệt mỏi ngáp ngủ suốt, nên Lâm Uyển Bạch chỉ đọc mấy trang truyện là nó đã nhanh chóng thiếp đi.
Sau khi nhẹ nhàng rời khỏi phòng con, cô đi thẳng sang phòng ngủ bên cạnh.
Hoắc Trường Uyên đã tắm rửa xong, hông còn không buồn quấn khăn tắm, chỉ mặc độc quần lót, gối đầu lên hai cánh tay, nằm ngửa trên giường.
Lâm Uyển Bạch nhìn qua, bất giác liếm môi.
Cô chợt nhớ lại hình ảnh anh mặc quần bơi chiều nay. Không chỉ mấy cô gái trẻ đó bị hút hồn, thật ra khi ấy cô cũng chẳng thể dời mắt, tuy không nhìn anh chòng chọc nhưng cũng thi thoảng liếc...
Điều chỉnh lại nhịp thở, Lâm Uyển Bạch bình tĩnh đi qua: "Sao anh không đắp chăn?"
Hoắc Trường Uyên nằm im, chỉ giật giật khóe môi.
"Mệt quá!"
Anh nhắm mắt từ đầu tới cuối, trông có vẻ thật sự mệt mỏi.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch nghi hoặc: "Anh mệt gì chứ..."
Hoắc Trường Uyên mở mắt, liếc về phía cô với ánh nhìn đầy ý tứ.
"Không có gì." Anh đáp hờ hững.
Làm sao cô hiểu được, ngoài Yến Phong ở New York, anh đã lại âm thầm diệt trừ một tình địch ngầm trong nước.
Lâm Uyển Bạch khó hiểu nhíu mày. Thấy anh mệt cô muốn để anh nghỉ sớm một chút. Sau khi kéo chăn lên đắp cho anh, cô cũng tự nằm vào, sau đó giơ tay tắt đèn.
Cô vừa chạm đầu xuống gối, Hoắc Trường Uyên vốn đang nằm bên kia đến lông mày còn không buồn nhướng lên bỗng lật người đè cô xuống. Trong bóng tối, anh không cần nói nhiều thì ý tứ cũng đã toát ra từ từng hơi thở.
Trong chớp mắt, quần áo ngủ bị anh ném ra ngoài.
Lâm Uyển Bạch né tránh bờ môi anh, thở dốc: "Anh vừa nói mệt cơ mà..."
"Có mệt hơn nữa cũng có thể khiến em chết đi sống lại vài lần!" Hoắc Trường Uyên cất giọng khản đặc.
Anh lật cô lại như cái bánh nướng. Dưới lớp chăn, nhiệt độ càng lúc càng cao, còn có những âm thanh vụn vặt của cô không ngừng bật ra.
Bên ngoài, đêm dường như càng thêm đậm.
Sáng hôm sau, không còn gì bất ngờ, Lâm Uyển Bạch tỉnh dậy với cơn đau nhức, mỗi khớp xương đều như rời ra. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao trong chuyện này toàn là phụ nữ mệt mỏi mà đàn ông thì sảng khoái chứ.
Khi quấn chăn bước xuống sàn, chân cô mềm nhũn tới độ suýt ngã nhào.
Đằng sau quả nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, còn mang theo chút khàn khàn sáng sớm, vang vọng khắp phòng. Sau khi ép mình đứng vững, Lâm Uyển Bạch nhặt quần áo ngủ lên chạy vào phòng tắm.
Mười mấy phút sau, cô tắm rửa xong đi ra, Hoắc Trường Uyên cũng đã dậy, hơn nữa còn gấp chăn gọn gàng.
Hôm nay là ngày nghỉ, không cần tới công ty, trông anh có vẻ nhàn tản. Lúc này trong tay anh cầm một chiếc di động đang rung bần bật, là máy của cô, anh đưa thẳng cho cô: "Diệp Tu gọi."
"Ồ!" Lâm Uyển Bạch sững người.
Thấy cô nhìn mình, Hoắc Trường Uyên rút tay về rồi sải bước đi vào phòng tắm.
Thấy bóng dáng cao lớn của anh khuất sau cánh cửa, Lâm Uyển Bạch đi tới trước cửa ban công nhận máy, đặt di động bên tai.
Đến khi Hoắc Trường Uyên đi ra, cô đã kết thúc cuộc gọi, vẫn còn cầm di động đứng đó, biểu cảm hơi ngơ ngẩn.
"Sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch quay đầu lại giải thích: "À, Diệp Tu nói anh ấy sẽ quay về Canada! Chiều nay là bay!"
"Quyết định quay về rồi sao?" Nghe được tin này, ngoài bất ngờ, Hoắc Trường Uyên cũng cảm thấy là lẽ đương nhiên.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, bất giác nhíu mày: "Em cảm thấy hơi kỳ lạ, em nhớ trước đó lúc Diệp Tu ở lại còn nói muốn ở cạnh hai ông bà, nghe ý tứ thì có vẻ sẽ ở lại Băng Thành một thời gian, không ngờ bỗng dưng nói quay về là quay về!"
"Còn cần nghĩ sao, dĩ nhiên là vì giờ đã là người qua đường rồi." Hoắc Trường Uyên nói một câu đầy ý tứ.
"Thế nghĩa là sao?" Lâm Uyển Bạch không hiểu ý anh.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, tiếp tục: "Anh ta biết mình đã trở thành người qua đường nên ở lại cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa."
"..." Lâm Uyển Bạch cảm thấy nghi hoặc.
"Lẽ nào lâu nay em không nhận ra tâm ý của anh ta?" Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên nhướng mày hỏi.
"Tâm ý gì chứ..." Lâm Uyển Bạch mím môi, sau đó lập tức hiểu ra, nghĩ là anh ghen tuông lung tung, cô lập tức nhíu mày: "Anh nói linh tinh gì vậy, làm sao có thể!"
"Diệp Tu ban đầu chỉ là bác sỹ chữa chính cho em, sau này mới phát triển thành tình bạn. Ở Canada anh ấy rất được hoan nghênh. Trong tòa soạn của em có rất nhiều cô bé ái mộ anh ấy. Hơn nữa kết giao nhiều năm, bọn em coi như cũng rất hiểu nhau rồi, chỉ là bạn bè thôi..."
Giọng Lâm Uyển Bạch càng lúc càng nhỏ dần dưới ánh mắt chăm chú của anh.
Đây đều là suy nghĩ của riêng cô, không có nghĩa là Diệp Tu cũng nghĩ vậy...
Đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn xác nhất. Ý thức được điểm này, cô bỗng dưng im lặng.
Hoắc Trường Uyên rướn môi cảm thấy cô quá khờ khạo, cả ý của đối phương cũng không nhận ra.
Nhưng, cũng may là hơi ngốc một chút.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong hiểm họa trong ngoài, sau khi về Canada Diệp Tu sẽ không còn cơ hội gặp mặt cô nữa. Hoắc Trường Uyên xác nhận lần nữa: "Chuyến bay lúc chiều tối nay?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Vào lúc anh nhướng mày, cô lại nói một câu: "Tới lúc đó em sẽ ra tiễn anh ấy!"
"Em đi một mình? Anh lái xe đưa em đi!" Hoắc Trường Uyên khựng lại.
"Không cần đâu, chú Lý đưa em đi là được rồi! Lần sau gặp lại không biết tới lúc nào, em muốn nói với anh ấy vài câu." Nói xong, Lâm Uyển Bạch quay qua nhìn anh: "Hoắc Trường Uyên, lẽ nào anh không yên tâm..."
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên hơi sáng lên, nét mặt cũng ngượng ngập phần nào, giống như bị chọc trúng nội tâm vậy.
"Đương nhiên là không!" Anh cất giọng cứng đờ.
Nhưng Lâm Uyển Bạch không yên tâm, vẫn nhíu mày nhìn anh, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Vậy anh sẽ không như hai lần trước, đột ngột xuất hiện ở sân bay đấy chứ?"
"Một tuần nay anh rất bận rộn, tới cuối tuần, anh chỉ muốn được ở nhà thả lỏng, xem tivi." Hoắc Trường Uyên gượng cười.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Uyển Bạch liền thay quần áo đi ra sân bay.
Trước khi ra khỏi cửa, cô còn đặc biệt ngó vào phòng khách. Hoắc Trường Uyên đang ngồi vắt vẻo trên sofa, trên tivi đang phát chương trình tin tức tài chính, anh xem rất nhập tâm.
Một tiếng rưỡi sau, cô và Diệp Tu đều xuất hiện trong đại sảnh sân bay.
Nơi này dù vào lúc nào cũng đều có dòng người qua lại nhộn nhịp và những tiếng tạp âm ồn ào. Có điều hình như hôm nay mọi thứ đặc biệt ồn ã hơn, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy.
Rất nhiều nhân viên sân bay được điều động, các hành khách vây kín đứng xem, có người còn cầm di động lên quay, hình như còn có tiếng động vật kêu, trong không khí thi thoảng còn có chiếc lông mao bay bay.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người: "Có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Vì đám đông vây quá kín cô không thể nhìn rõ. Chưa đợi cô tiến thêm, có một bà chị đứng cạnh đã lớn tiếng: "Đừng nhắc nữa! Ban nãy có một thím hình như từ dưới quê lên dám cầm lồng đựng mấy con gà sống, nói là muốn đi thăm con gái mới đẻ, nấu đồ tẩm bổ cho con gái! Nhưng cục hàng không có quy định, đâu có mang theo gia cầm, thú nuôi còn phải làm công tác kiểm dịch nữa!"
"Thím ấy chắc là lần đầu đi máy bay, không hiểu mấy quy định này. Thì đấy, chỗ gà đó không được phép mang lên máy bay, thím đó sốt sắng, sau một hồi giằng co đã giận dữ thả hết chỗ gà ra ngoài, nên mới ra nông nỗi này! Mọi người đều đang quây lại xem. Nhưng khổ sở cho mấy nhân viên sân bay, phải bắt từng con một, đâu có dễ như vậy, cô xem, lông gà bay khắp nơi rồi!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch cũng cực kỳ bất ngờ.
Trước kia cô hay xem được mấy chuyện lạ có thật trên mạng, không ngờ trong đời thật sự được bắt gặp một lần.
Buồn cười thì buồn cười, cô cũng không hóng hớt theo họ. Cô gạt một chiếc lông dính lên người ra, cùng Diệp Tu đi làm thủ tục check-in và ký gửi hành lý. Đông người đi hóng chuyện, chẳng mấy ai xếp hàng nên họ làm xong cũng nhanh.
Vì vẫn còn kịp giờ nên họ dừng bước trước cửa kiểm tra an ninh.
Lâm Uyển Bạch nhìn cuốn hộ chiếu và tấm vé máy bay trong tay Diệp Tu, lên tiếng hỏi: "Diệp Tu, sao anh bỗng nhiên lại quyết định quay về Canada. Kỳ nghỉ phép của anh còn khá nhiều, em còn nghĩ anh sẽ ở lại đây một thời gian nữa chứ!"
"Gần đây bệnh viện bên đó khá bận, nhân lực không đủ, luôn gọi điện thoại thúc giục anh." Diệp Tu tươi cười nhún vai, bày ra biểu cảm nuối tiếc: "Thế nên không còn cách nào khác, anh đành kết thúc kỳ nghỉ trước thời hạn!"
"Vậy thì vất vả thật đấy!" Lâm Uyển Bạch cười cười.
Nhớ tới cuộc nói chuyện sáng nay với Hoắc Trường Uyên, ngừng lại mấy giây cô vờ như vô tình lên tiếng: "Diệp Tu, anh cũng không còn ít tuổi nữa. Em làm bạn với anh nhiều năm nay, anh vẫn luôn độc thân, có nghĩ đến chuyện tìm một người bạn gái không? Trước kia em đã nói với anh rồi, trong tòa soạn có mấy cô bé rất ngưỡng mộ anh!"
"Ha ha, để mọi việc thuận theo tự nhiên đi! Nếu duyên phận tới rồi, anh tuyệt đối không từ chối!" Diệp Tu gật đầu, cười hiền hòa.
Họ nói chuyện thêm mười mấy phút nữa thì có loa phát thanh thông báo về chuyến bay.
Lâm Uyển Bạch bất giác đánh mắt về phía sau.
Bỗng dưng, cô cảm giác có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn họ chằm chằm.
"Sắp đến giờ rồi, anh phải vào sảnh đợi bay đây." Diệp Tu nhìn đồng hồ, nói xong bèn đẩy gọng kính lên: "Tiểu Bạch, lần này chia tay không biết bao giờ mới gặp lại, có thể ôm em một cái không?"
"Được chứ!" Lâm Uyển Bạch vui vẻ đồng ý.
Cô chủ động tiến lên, đối phương cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm cô, một cái ôm bạn bè rất lịch sự.
Tiễn anh ấy vào trong sảnh bay như vậy có hơi qua loa nhưng không thiếu đi sự ấm áp.
Sau hai giây ngắn ngủi, cô tách nhau ra.
Lâm Uyển Bạch buông tay xuống, giống như ban nãy, cô luôn cảm giác có một đôi mắt như khóa chặt lấy mình, nhất là sau khi họ ôm nhau, hình như ánh mắt ấy càng theo sát hơn một chút.
Cô quay đầu nhìn trái ngó phải nhưng chỉ có mọi người đi qua đi lại, không có gì khác thường.
Diệp Tu không chú ý tới những chi tiết ấy, có là ý thức được có lẽ mình sẽ hơi nghẹn ngào, anh ấy khẽ cúi đầu, mỉm cười nói: "Ngày cưới nhớ mời anh đấy nhé."
"Vâng."
Từ đầu tới cuối, Diệp Tu vẫn che giấu tình cảm tốt như trước kia, không lộ ra dù chỉ một chút. Cô cũng không vạch trần, giả vờ không biết gì như trước, chỉ là trong lòng thầm kỳ vọng, hy vọng anh ấy có thể gặp được người thật sự có duyên với mình.
"Anh vào trong đây, bye bye!"
"Chúc anh thượng lộ bình an!"
Nhìn mãi đến khi Diệp Tu đi khuất, Lâm Uyển Bạch mới quay người đi ra khỏi sân bay.
Chú Lý không đánh xe vào sân mà chỉ đỗ ngoài cửa, lát nữa chú còn phải đưa xe đi bảo dưỡng. Lúc đi vào trong biệt thự, cô loáng thoáng thấy bóng ai lướt ngang qua, nhưng rất nhanh, nếu nói là bóng nắng cũng không quá.
Vào nhà, Lâm Uyển Bạch cúi xuống thay giày.
Lúc xỏ vào đôi dép lê, động tác của cô chợt khựng lại, cô nhìn xuống đôi giày da đặt trên sàn.
Cô bất giác thò tay qua, nhặt một sợi lông gà màu nâu nhạt dính trên đó lên.
Rồi giống như Sherlock Homes, Lâm Uyển Bạch giơ nó lên ở khoảng cách gần, tỉ mỉ quan sát. Nếu cô nhớ không nhầm, một sợi lông gà tương tự cũng đã dính lên áo cô. Hơn nữa, lúc cô đi ra ngoài, đôi giày da này vẫn còn xếp trên giá...
Cô liếm môi, xếp nó lại chỗ cũ.
Cô đi vào phòng khách, bánh bao nhỏ nhìn thấy cô lập tức chạy ào tới. Lâm Uyển Bạch ôm thằng bé vào lòng rồi tiến về phía người đàn ông ngồi trên ghế.
Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ ấy, nghe thấy tiếng bước chân bèn đánh mắt nhìn cô, nói một câu "Em về rồi à?".
Mọi thứ dường như đều hoàn hảo, nhưng Lâm Uyển Bạch lại ngửi thấy mùi khác lạ. Cổ áo của anh hình như hơi xộc xệch, giống như vừa mặc vội vàng không chỉnh kịp, ống quần còn hơi tớn lên.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh: "Hoắc Trường Uyên, anh vẫn ở nhà nãy giờ à?"
"Ừ." Hoắc Trường Uyên đáp.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy bèn cúi xuống nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên chân mình, xoa mặt nó: "Bảo bối, mẹ hỏi con, sau khi mẹ đi khỏi, papa của con vẫn luôn ở nhà sao?"
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt.
Nó nhìn cô rồi lại len lén nhìn papa, cuối cùng từ trên chân cô trượt xuống: "Bảo bảo đi chơi Lego đây ạ~"
Nói xong, thằng bé chạy mất dạng.
"Nhìn gì mà nhìn?" Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch bắt chước điệu bộ khẽ nheo mắt của anh, nói một câu bằng giọng khẳng định: "Hoắc Trường Uyên, anh đã tới sân bay!"
"Không có." Hoắc Trường Uyên hờ hững phủ nhận.
"Thật sự không có sao?" Lâm Uyển Bạch nói giọng không tin.
Nét mặt Hoắc Trường Uyên không có bất kỳ sự thay đổi nào, bình thản ngồi xem tin tức tài chính rồi nhấn mạnh: "Ban nãy anh đã trả lời rồi, anh chỉ ngồi nhà xem tivi."
"Thế ư?" Lâm Uyển Bạch nhướng mày, cố tình tỏ ra đăm chiêu: "Nhưng mà hôm nay ở đại sảnh sân bay có rất nhiều gà sống chạy loạn khắp nơi, lông gà càng bay tứ phía. Mà lúc nãy vào cửa, em thấy trên giày của anh có dính lông gà..."
"Em đọc nhiều Conan rồi đấy!" Hoắc Trường Uyên cười khẩy phủ nhận.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, thấy nét mặt anh vẫn rất bình thản, biết anh không dễ dàng thừa nhận như vậy. Nhưng trong lòng cô chắc chắn anh nhất định không ở yên trong nhà mà đã cùng mình tới sân bay.
Ánh mắt như kim châm sau lưng ấy quá quen thuộc, gần như cô có thể khẳng định.
Chớp chớp mắt, cô chợt nghĩ ra điều gì đó bỗng nhiên chỉ vào anh kêu lên: "Trời, hình như cổ áo của anh cũng dính lông gà!"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên vô thức giơ tay lên gạt cổ áo.
Nhưng ngoài một lớp lông mềm mềm ra thì làm gì có dị vật gì, nói chi tới lông gà.
Ý thức được mình bị gạt, biểu cảm trên mặt Hoắc Trường Uyên dần dần cứng đờ lại. Anh liếc xéo qua, bỗng nhiên nhìn thấy cô cười gian xảo, ánh mắt giảo hoạt như một con hồ ly.
"Anh xem, em đã bảo là anh có đi mà!"
"..."
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên khẽ giật, thần sắc cực kỳ gượng gạo.
Anh thẹn quá hóa giận vươn tay kéo cô vào lòng. Sau khi bị vạch trần, anh cũng không giấu giếm nữa mà bực dọc cắn tai cô: "Anh mà không đi, há chẳng phải sẽ bỏ lỡ một cái ôm nồng nàn tình cảm của hai người sao?"
"Anh thấy rồi à..." Lâm Uyển Bạch chột dạ ôm tai, không còn khí thế như trước.
Hoắc Trường Uyên lườm cô, hừ một tiếng.
Đâu có nồng nàn tình cảm, rõ ràng chỉ là một cái ôm tạm biệt của những người bạn...
Lâm Uyển Bạch muốn ngụy biện cho bản thân nhưng chạm phải ánh mắt tối đi của anh, cô đành hèn nhát nuốt xuống. Cô bị anh hằn học ôm chặt trong lòng, cô dè dặt xoa xoa chóp mũi.
Chết rồi, lại bất cẩn làm đổ bình giấm rồi...
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, giơ tay đặt lên bụng: "A, bụng em tự dưng khó chịu quá..."
Quả nhiên, nghe thấy cô nói xong, Hoắc Trường Uyên lập tức buông tay nhìn cô đầy quan tâm.
Lâm Uyển Bạch đắc ý, thấy ngọt ngào trong lòng.
Có điều không biết có phải vì nói dối tạo nghiệp không, cô dần dần thật sự cảm thấy bụng dưới hơi ậm ạch, không quá dữ dội nhưng cơn đau cứ nặng dần, cảm giác đó cô không quá xa lạ.
Nghĩ ra chuyện gì, cô đứng dậy khỏi sofa, rảo bước đi lên gác.
Hoắc Trường Uyên thấy biểu cảm của cô không ổn cũng đồng thời đứng lên. Có điều bước chân của cô rất nhanh, tới khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, bóng cô đã khuất sau cánh cửa phòng tắm.
Cửa bị khóa lại, anh không thể vào, đành tạm thời đứng ngoài.
Anh nhíu chặt mày vì không biết rõ tình hình cụ thể. Nhớ tới dáng vẻ khó chịu của cô ban nãy, nỗi lo trong anh tăng dần. Hoắc Trường Uyên đi qua đi lại trước cửa, sốt ruột gõ cửa.
Khi anh gõ đến lần thứ ba, cửa phòng tắm mới được mở hé ra.
Lâm Uyển Bạch không ra ngoài ngay mà thò đầu nhìn ra.
Hoắc Trường Uyên lập tức hỏi: "Uyển Uyển, sao rồi, có cần tới bệnh viện không?"
"Em không sao!" Lâm Uyển Bạch không ngờ anh lại hoang mang như vậy, vội vàng lắc đầu, sau đó ngượng ngập giải thích: "Chỉ là em tới ngày rồi!"
"Người bà con đến chơi?" Hoắc Trường Uyên nhăn mặt.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, xấu hổ lên tiếng: "À, anh có thể giúp em một chuyện được không? Vào phòng ngủ của khách, lấy giúp em một cuộn băng vệ sinh trong túi..."
Lúc trước Hoắc Trường Uyên có dặn thím Lý dọn cho cô một phòng riêng, tuy ban đầu cô ngủ với bánh bao nhỏ, về sau lại ngủ với anh nhưng đa phần đồ đạc vẫn để trong căn phòng đó.
Thấy anh đứng im đó không nhúc nhích, cô gọi to: "Hoắc Trường Uyên?"
"Biết rồi!"
Sau đó, anh sải bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Hai phút sau, anh quay lại, trong tay cầm một chiếc túi màu hồng, đưa qua khe cửa cho cô.
"Cảm ơn anh!" Nói rồi, Lâm Uyển Bạch chui lại vào trong, không quá để ý tới biểu cảm của anh.
Cô không ngờ "bà dì" tới đột ngột như vậy, trước hai ngày so với lịch. Sau khi lên gác cô mới chắc chắn nguyên nhân mình khó chịu, nhưng việc này cũng không quá đặc biệt.
Thay xong một chiếc quần lót khác sạch sẽ hơn, cô kéo cửa đi ra ngoài.
Cô phát hiện Hoắc Trường Uyên ngồi ở cuối giường, tay kẹp điếu thuốc, vừa mới rít một hơi.
Lâm Uyển Bạch đi tới, thấy anh không buồn ngước mắt lên, chỉ nhìn chằm chằm đám khỏi dần tan, bèn tò mò chạm tay vào anh: "Hoắc Trường Uyên, anh sao vậy?"
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên không đoán ra được là vui vẻ hay giận dữ.
Lâm Uyển Bạch liếm môi, cứ nghĩ anh vẫn còn nhớ cái ôm ở sân bay, đang định lấy lòng anh thì anh bỗng nhiên chau mày nói một câu: "Sao vẫn chưa có bầu chứ!"
"Hả..." Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Sau đó cô mới chợt hiểu ra ý tứ của anh.
Từ sau khi hai người trở lại, Hoắc Trường Uyên đã nói rõ với cô, anh muốn có thêm một đứa con gái. Từ đó, mỗi lần quan hệ họ đều không dùng bao cao su. Hơn nữa lúc trước anh còn kể chuyện hòa thượng trong miếu nói số anh sẽ có nếp có tẻ, có thể thấy anh mong chờ đứa con gái ấy đến mức nào.
Có điều mong mãi vẫn đợi phải "bà dì"...
"Chẳng lẽ anh dốc sức chưa đủ?"
Hoắc Trường Uyên gạt tàn thuốc, tự lẩm bẩm, sau đó đánh mắt về phía cô, ánh mắt sáng lấp lánh một tia đắc thắng: "Bắt đầu từ tối nay anh quyết tâm làm tám hiệp, sau việc treo ngược em lên tường*, anh không tin em không có bầu được!"
*Tránh một vài bạn không hiểu mình giải thích luôn, ý Hoắc Trường Uyên treo ngược Bạch lên là để tinh dịch chảy sâu vào trong.
"Anh đừng có làm em sợ..." Bả vai Lâm Uyển Bạch run lên.
Hoắc Trường Uyên phả ra một làn khói, ánh mắt rõ ràng muốn nói anh không đùa.
Lâm Uyển Bạch hoảng hốt nuốt nước bọt, tiến lên ôm cánh tay anh: "Hoắc Trường Uyên, chuyện con cái vẫn nên thuận theo tự nhiên là hơn! Em cũng rất muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái, nhưng chuyện này gấp không được, anh đừng mong mỏi quá! Vả lại, nếu bây giờ có con ngay, chắc chắn em không thể chuyên tâm được mà em thì vẫn còn muốn bù đắp cho Đậu Đậu..."
Cuối cùng, bằng những lời ngọt nhạt, cô mới miễn cưỡng xoa dịu được Hoắc Trường Uyên.
Cô thở phào một hơi, di động để trong túi bỗng rung lên. Có một tin nhắn gửi đến, người gửi là Lục Học Lâm.
Lâm Uyển Bạch đập mạnh vào đầu, chợt nhớ ra chuyện cho mượn sách...
~Hết chương 280~
Bình luận facebook