Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-284
Chương 283
Hoắc Trường Uyên không vào nhà mà đứng yên trước cửa.
Anh rút di động ra, một lần nữa gọi cho Lâm Uyển Bạch nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Sau đó, anh lại tiếp tục gọi cho Tần Tư Niên, đối phương vừa hay đang ở cạnh Tang Hiểu Du. Sau khi nghe xong câu hỏi của anh, cô ấy tỏ ra rất ngạc nhiên, nói mình chưa hề gặp Lâm Uyển Bạch.
Ngắt máy, cơn ớn lạnh trong người Hoắc Trường Uyên càng thêm mãnh liệt.
Anh không chút do dự, một lần nữa gọi vào một số điện thoại khác: "Chú Lục, là cháu đây!"
Khi nhận được điện thoại, Lục Học Lâm đang ở nhà, còn chưa buồn thay dép đã chắp hai tay sau lưng đứng chịu những câu càm nhàm và móc nhiếc vô lý vô cớ của vợ.
"Trường Uyên?"
Nhận được điện thoại, Lục Học Lâm rất bất ngờ. Ông đi tới bên cạnh cửa ban công: "Sao vậy, có chuyện gì không?"
"Chú Lục, hôm nay chú đi gặp Uyển Uyển phải không ạ?" Hoắc Trường Uyên đi thẳng vào chuyện chính.
"Đúng vậy!" Lục Học Lâm gật đầu, vẫn thấy khó hiểu: "Sao thế?"
"Chú và cô ấy tạm biệt nhau từ khi nào ạ? Đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với cô ấy, cũng chưa thấy về nhà!"
"Không liên lạc được? Rốt cuộc có chuyện gì!" Gương mặt Lục Học Lâm cũng biến sắc, ông cố nhớ lại: "Chú và cô ấy gặp nhau không lâu lắm, vì giữa chừng xảy ra chút chuyện, cà phê còn chưa uống hết, chú đã về trước rồi! Chắc là cô Lâm cũng không ở lại đó quá lâu đâu, có khi nào là tới nhà người bạn bè nào khác không?"
Nói nửa chừng, ông bất giác quay đầu trừng mắt nhìn vợ.
"Đều không có, đến bây giờ cháu vẫn chưa tìm được cô ấy!" Giọng Hoắc Trường Uyên như đông cứng lại.
"Trường Uyên, có phải cháu nghi ngờ cô ấy mất tích không?" Lục Học Lâm nhíu mày hỏi.
Hoắc Trường Uyên không trả lời thẳng nhưng ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng: "Địa điểm cuối cùng chú gặp cô ấy là quán café sách đó đúng không ạ?"
"Đúng vậy!" Lục Học Lâm chắc chắn.
"Bây giờ cháu sẽ qua đó kiểm tra camera giám sát!" Nói xong, Hoắc Trường Uyên bèn ngắt máy.
Lục Học Lâm nắm chặt di động, sắc mặt cũng dần trở nên nặng nề.
Ông không hề cảm thấy Hoắc Trường Uyên quá thận trọng mà ngược lại lo lắng Lâm Uyển Bạch đã thật sự gặp chuyện...
Vì khoảng cách xa, Nguyễn Chính Mai không nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, nhưng vẫn thính tai nghe được mấy chữ "cô Lâm". Bà ta bỗng nhảy dựng lên khỏi ghế, chạy qua, bất chấp hình tượng thường ngày: "Lục Học Lâm, ông đã về tới nhà rồi mà vẫn còn mặt dày như thớt liên mồm cô Lâm thế này cô Lâm thế kia, ông còn cần cái sĩ diện già cỗi của ông nữa hay thôi! Tôi còn thấy xấu hổ thay ông!"
Lục Học Lâm làm như không nghe thấy, một lòng chỉ nghĩ tới chuyện vừa nói với Hoắc Trường Uyên.
Trên gác vọng xuống tiếng nói, Lục Tịnh Tuyết mặc đồ ngủ bước xuống: "Bố mẹ! Bố mẹ đang cãi nhau chuyện gì vậy. Con ở trong phòng ngủ cũng nghe thấy tiếng cãi vã! Đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Nguyễn Chính Mai cảm thấy mình như đang đấm vào bịch bông vậy, không có chút hiệu quả gì bèn ra hiệu bằng ánh mắt với con gái.
"Bố?" Lục Tịnh Tuyết lập tức nhìn về phía bố mình.
"Mẹ con tới tuổi mãn kinh thôi!" Lục Học Lâm nhăn mặt, sau đó cầm lấy di động và nói: "Tôi có chút việc gấp, Tịnh Tuyết, ở nhà chăm sóc mẹ con!"
Dứt lời, ông đã sải rộng bước chân đi ra phía cửa.
Nguyễn Chính Mai định đuổi theo nhưng bị Lục Tịnh Tuyết cản lại, cô ta lắc đầu, nở một nụ cười đắc thắng.
Khi xe của Lục Học Lâm tới được quán café, Hoắc Trường Uyên vừa hay từ trong đi ra.
"Trường Uyên, thế nào rồi?"
Nhìn thấy ông, Hoắc Trường Uyên cũng hơi bất ngờ, nhưng lúc này không quan tâm được nhiều như thế nữa: "Đã kiểm tra camera nhưng hẻm này rất sâu, vị trí đứng của cô ấy lại trùng hợp là góc chết, không có thông tin hữu dụng nào!"
Nghe thấy vậy, Lục Học Lâm cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đồng thời cũng rất sầu não. Chỗ này là do ông đề nghị, nếu không phải vì ông đòi mượn sách, biết đâu hôm nay Lâm Uyển Bạch đã chẳng bị mất liên lạc...
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn xung quanh, bất ngờ liếc về phía chiếc BMW đỗ gần đó.
Ban nãy lúc xem camera anh có để ý, chiếc xe này từ đầu tới cuối vẫn đỗ ở đó, hơn nữa bên trong kiểu gì cũng có thiết bị theo dõi hành trình.
Anh tiến tới, gọi vào số điện thoại của chủ xe để lại bên trên.
May mắn là chủ của nó sống ngay bên trên, người đó đi xuống ngay lập tức.
Sau khi xem hình ảnh camera hành trình, Hoắc Trường Uyên đấm mạnh lên mui xe của chiếc Land Rover.
Cảm giác run sợ kia đã được chứng thực, chuyện anh lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Uyển Uyển của anh đã bị bắt đi!
Rõ ràng là bọn chúng mưu tính từ trước, trên hình ảnh thể hiện rõ, trong lúc cô bắt xe thì một chiếc ô tô khác dừng lại bên cạnh cô, cố tình che kín biển số. Chỉ trong vòng vài giây đã lôi tuột cô lên xe.
Trong ánh mắt Hoắc Trường Uyên như bốc ra một ngọn lửa giận dữ.
Chuông di động vang lên, người gọi tới là trợ lý Giang Phóng, anh bèn nhấc máy: "Điều tra thế nào rồi!"
"Hoắc tổng, đã tra ra vị trí của chiếc di động!" Giang Phóng không dài dòng, lập tức trả lời trong kích động.
"Gửi địa điểm cho tôi!"
"Trường Uyên, chú đi cùng cháu!" Lục Học Lâm cũng rảo bước đi theo.
Trong lòng ông ít nhiều có phần áy náy, luôn cảm thấy vì mình mới khiến Lâm Uyển Bạch gặp họa, hơn nữa từ đầu tới cuối ông cũng có thiện cảm với Lâm Uyển Bạch, rất muốn góp được chút sức.
"Không!" Hoắc Trường Uyên từ chối, khi đối phương định nói tiếp thì anh ngắt lời: "Chú Lục, cháu qua đó trước! Chú giúp cháu thông báo cho cảnh sát, sau đó đưa thêm cảnh sát qua đó!"
"Chú hiểu rồi!" Lục Học Lâm nghe xong vội gật đầu: "Yên tâm đi Trường Uyên, cô ấy nhất định không sao đâu!"
"Cháu tuyệt đối không để có chuyện gì xảy ra!" Hoắc Trường Uyên nắm chặt hai tay vào vô lăng.
Bánh xe phát ra những tiếng đinh tai khi chà xuống mặt đường, chiếc xe lao vút ra ngoài như tên bắn.
Ở ngoài ngoại ô, sau khi lôi vào nhà kho, Lâm Uyển Bạch bị trói chặt hai chân hai tay, ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào tường không thể nhúc nhích.
Cô ngước mắt nhìn lên, trần nhà khá cao, tường phải cao tới hai mét, hơn nữa cửa sổ đều ở góc cao, gần như sát gần trần nhà, bốn bức tường trống trải, mọc không ít rêu xanh.
Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không thể trốn thoát bằng đường cửa sổ, lối ra duy nhất là cánh cửa sắt đóng chặt ở chính diện.
Lúc trước, trong xe có hai tên, cô còn giãy giụa được phần nào, bây giờ trước sau cộng lại có tới năm tên, cô càng vô vọng.
Lúc này bọn chúng đang ngồi quây quanh bàn, vỏ bia rượu vứt lung tung dưới đất, chúng thì hứng chí uống không biết mệt.
Cô bỗng nhiên có linh cảm, đối phương đang đợi trời tối hẳn.
Quả nhiên, khi sắc trời dần tối, gã lùn và tên mặt dữ tợn lần lượt đứng dậy, đi về phía cô.
Lâm Uyển Bạch co rụt người lại ép sát góc tường, tay chân run lên bần bật, cả giọng nói cũng vậy: "Các anh rốt cuộc muốn gì? Nếu muốn tiền, tôi có thể đưa cho các anh!"
"Đại ca, các anh tích đức chút đi, thả tôi ra!"
"Tôi hứa sẽ không báo cảnh sát, muốn bao nhiêu tiền cũng được, tuyệt đối đừng làm chuyện thiệt thòi!"
Lâm Uyển Bạch hiểu, lúc này không phải lúc mạnh miệng, hạ mình được bao nhiêu thì phải hạ mình.
Gã mặt sẹo không chút quan tâm, hơn nữa còn khinh ra mặt, cười khẩy: "Lấy tiền của người khác để diệt họa cho người ta, hiểu không?"
Huống hồ, người thuê cũng nói rồi, nếu đối phương ra giá bao nhiêu, người đó sẽ trả gấp đôi, nên chắc chắn phải làm cho xong việc.
"Đại ca, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
"Đợi tao gọi điện thoại!"
Gã lùn nói xong bèn rút di động ra, nhanh chóng ấn một dãy số. Sau khi đầu kia bắt máy, hắn liếc cô rồi nói: "Con nhỏ này đã được tôi bắt gọn, tiếp theo phải làm sao? Trời sắp tối rồi, chuyện gì cũng dễ làm, cho xin chỉ thị, muốn chém hay giết?"
Đầu kia khựng lại, sau đó vang lên một giọng nói của một phụ nữ hơi cao tuổi, ngữ khí hằn học: "Không cần giết cô ta, cứ giữ lại mạng cho cô ta, nhưng các anh hiếp dâm tập thể cho tôi!"
"Không thành vấn đề!"
Lâm Uyển Bạch không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy gã lùn bật ra mấy chữ ấy.
Sau đó, hắn nhìn cô, cười gian mấy tiếng.
Lâm Uyển Bạch như rơi xuống hố băng, bỗng dưng một dự cảm chẳng lành xuất hiện. Ban nãy cô đưa ra đề nghị cho chúng tiền, bao nhiêu cũng được, cô có thể đảm bảo Hoắc Trường Uyên không quan trọng chuyện tiền bạc. Nhưng rõ ràng đối phương không thèm, hơn nữa sau khi ngắt điện thoại, ánh mắt nhìn cô còn rất...
Không cần tiền, lẽ nào lại cần...
Lâm Uyển Bạch không dám nghĩ thêm nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô thật không dám đối mặt với Hoắc Trường Uyên.
Nhưng đời đa phần là vậy, bạn càng sợ hãi thứ gì nó sẽ càng diễn ra theo khuynh hướng ấy. Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Gã lùn sau khi đút di động vào túi thì vẫy tay về phía bàn gọi đám anh em. Ba gã đàn ông say mèm kia cũng lần lượt bỏ chai rượu xuống, ào về phía cô.
"Các... Các anh định làm gì!"
Đầu lưỡi Lâm Uyển Bạch bắt đầu run lên, cô sợ hãi ngẩng đầu.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, trong nhà kho rộng lớn chỉ treo vài ba bóng đèn dây tóc. Ánh sáng vàng vọt đung đa đung đưa, cực giống hiện trường gây án của mấy phim điện ảnh. Còn trước mặt, năm người đàn ông vây kín xung quanh cô, đều nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa.
Họ nhìn nhau rồi trao đổi ánh mắt, sau đó có hai gã lần lượt cởi áo ra.
Để lộ những hình xăm to tướng trên bả vai, thậm chí là kéo rộng xuống dưới, trông lại càng đáng sợ.
Gã mặt hung dữ xoa xoa hai bàn tay, cười lệch lạc: "Haha, mày bảo chúng tao định làm gì?"
"Các anh..."
Sống lưng Lâm Uyển Bạch lạnh toát.
Bởi vì cô nhìn thấy dục vọng đỏ lòm từ mắt bọn chúng, hơn nữa, bao nhiêu người như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là dâm ô rồi.
Mấy chuyện kiểu này thời sự đưa tin vô số kể, lúc đọc cô cũng chưa từng nghĩ có một ngày nó xảy đến với mình. Cô cũng không biết những thiếu nữ ấy đã làm cách nào để vượt qua, nỗi sợ xen lẫn cũng khiếp đảm, trái tim bị đè nặng.
Lâm Uyển Bạch nghe thấy tiếng răng mình va lập cập vào nhau, lắp ba lắp bắp: "Đừng mà! Tôi xin các anh, xin đừng..."
Cô đang van vỉ, níu kéo chút lương tâm còn sót lại chúng, bỏ qua cho cô lần này.
Nhưng vô ích, không ai quan tâm tới nỗi sợ và những lời cầu xin của cô, chỉ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới. Những đôi mắt đê hèn ấy giống như muốn nhìn thấu lớp quần áo của cô vậy.
"Tao thấy con nhỏ này dáng cũng đẹp ra phết, lát nữa lột quần áo của nó ra ngắm cho kỹ!"
"Không..."
Lâm Uyển Bạch hét to thành tiếng.
Tên mặt hung ác đứng gần cô nhất bật cười, giơ cao một cánh tay của cô lên: "Kêu đi, thoải mái mà kêu, lát nữa anh em tao còn mong mày kêu thật to nữa kìa!"
"Van xin các anh, đừng làm vậy với tôi..."
Thấy có một bàn đen sì thò qua, không né ra sau tiếp được nữa, Lâm uyển Bạch đành há miệng dùng sức cắn, hằn học trừng mắt: "Đừng! Đừng chạm vào tao! Lũ khốn, thả tao ra, bỏ bàn tay bẩn thỉu của chúng mày ra!"
"Bốp!"
Cô chưa gắng được bao lâu, một cái tát giòn tan đã giáng xuống.
Lần này không chỉ ù tai, ngay cả hình ảnh trước mắt cũng nổ đom đóm.
"Mẹ kiếp, mày cắn ông à! Ngồi yên cho ông!" Gã hung ác tức giận, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Uyển Bạch run rẩy nhắm mắt lại.
Thời cổ đại hay có liệt nữ, lúc nhỏ khi xem phim cô thường cảm thấy không đáng, dù sao được sống mới là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ cô lại muốn làm liệt nữ một lần, cho dù cô chết đi, cũng không muốn bị ai khác chạm vào ngoài Hoắc Trường Uyên, ít ra còn giữ được thân trong sạch.
Lâm Uyển Bạch đã hoàn toàn bị khống chế, đập đầu vào tường là không thể rồi, còn cách nào khác để chết không?
Trên phim hay diễn thế nào? Nghĩ ra điều gì, cô nuốt nước bọt, sau đó cố gắng cắn thật mạnh vào lưỡi.
Nhưng đúng lúc đó, hai bên mép của cô bị bọn chúng giữ chặt.
Có vẻ chúng toàn là những tay sành sỏi đã sớm phát hiện ra ý đồ ấy, lập tức ngăn cản, còn túm lấy chiếc giẻ lau xe lúc trước bịt miệng cô lại: "Mày yên tâm! Bọn tao không để cho mày chết dễ dàng vậy đâu, nhất định sẽ bắt mày phải hưởng thụ tình yêu của các anh đây!"
Lâm Uyển Bạch hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này cô còn không hét lên được, chỉ biết ư ư, nghe càng giống như tiếng nức nở.
"Đại ca, anh bảo con nhỏ này chịu nổi không?"
"Không chịu nổi cũng phải chịu, chúng ta chú ý một chút, đừng để nó mất nhiều sức quá. Nếu không ổn thì từng đừa một, để lão tứ, lão ngũ lát nữa hành sau!"
Trong lúc đó, đã có một gã ngồi đè lên người cô.
Trong lúc giãy giụa, sợi dây thừng trói chân cô hơi lỏng ra, nhưng cũng chỉ càng tiện cho bọn chúng dễ bề kéo rộng qua hai bên trái phải.
Không biết kẻ nào thò tay tới kẻ toạc cổ áo của cô ra, nát vụn, để lỗ viền ren của chiếc áo lót bên trong, nơi xương quai xanh, còn cả những dấu hôn từ tối qua của Hoắc Trường Uyên.
Sau khi bị chúng nhìn thấy, máu huyết trong chúng như bị kích động: "Yo! Mày nhìn con nhỏ này đi, bên ngoài trông thì cũng đứng đắn đấy, không ngờ vốn là một con đàn bà lẳng lơ! Nhìn kiểu này, rõ ràng là tối qua vừa phong lưu với đàn ông xong!"
Họ nói gì, Lâm Uyển Bạch không còn nghe thấy nữa.
Nghĩ tới chuyện đêm qua thân mật với Hoắc Trường Uyên, mỗi lần đau đớn còn được anh vỗ về, nay đã phải để cho đám lưu manh này chà đạp...
Cô bất lực ngửa đầu ra sau, nước mắt chua xót che mờ tầm nhìn, lăn xuống hai bên thái dương.
Rầm...
Bỗng một âm thanh rất to vang lên.
Cánh cửa vốn đóng kín bị người ta dùng chân đá mạnh ra.
Trong ánh mắt nhòe nước, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là ảo giác ư?
Cô cố gắng chớp chớp để nước mắt trôi đi, cuối cùng cũng nhìn rõ người xuất hiện.
Anh vẫn mặc nguyên bộ vest đen sáng nay, cà vạt còn là cô đích thân kiễng chân thắt cho anh trong phòng thay đồ. Có điều lúc này nó đã hơi lỏng lẻo, vắt vẻo trên cổ. Xung quanh anh là bầu không khí giá lạnh, đôi mắt sâu không có chút nhiệt độ nào.
Lâm Uyển Bạch từng nhìn thấy anh nhiều lần giận dữ và phẫn nộ nhưng chưa bao giờ thấy anh như lúc này.
Giống như một ngọn núi băng đứng sững ở đó, hai tay nắm chặt, cả người u ám, nhưng lại khiến cô thấy ấm áp đến chảy nước mắt.
Hoắc Trường Uyên...
Cuối cùng anh cũng đến!
Từ giây phút bị bắt đi, cô đã có linh cảm anh sẽ đến.
Giống như bao nhiêu lần cô chịu ấm ức, anh đều xuất hiện dùng bờ vai rộng lớn của mình bảo vệ cho cô. Nhưng lúc này cô bỗng dưng lại không mong anh đến nữa, vì anh quá đơn độc lẻ loi, còn đối phương có tới năm người, thật sự nguy hiểm.
Trong ánh mắt Hoắc Trường Uyên là những ngọn lửa lạnh ngắt, nộ khí của anh đã căng tới cực điểm: "Ai-dám-động-vào-cô-ấy-nữa!"
~Hết chương 283~
*Anh em ngồi chửi chúng nó đi, chiều có thêm chương nữa =))
Hoắc Trường Uyên không vào nhà mà đứng yên trước cửa.
Anh rút di động ra, một lần nữa gọi cho Lâm Uyển Bạch nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Sau đó, anh lại tiếp tục gọi cho Tần Tư Niên, đối phương vừa hay đang ở cạnh Tang Hiểu Du. Sau khi nghe xong câu hỏi của anh, cô ấy tỏ ra rất ngạc nhiên, nói mình chưa hề gặp Lâm Uyển Bạch.
Ngắt máy, cơn ớn lạnh trong người Hoắc Trường Uyên càng thêm mãnh liệt.
Anh không chút do dự, một lần nữa gọi vào một số điện thoại khác: "Chú Lục, là cháu đây!"
Khi nhận được điện thoại, Lục Học Lâm đang ở nhà, còn chưa buồn thay dép đã chắp hai tay sau lưng đứng chịu những câu càm nhàm và móc nhiếc vô lý vô cớ của vợ.
"Trường Uyên?"
Nhận được điện thoại, Lục Học Lâm rất bất ngờ. Ông đi tới bên cạnh cửa ban công: "Sao vậy, có chuyện gì không?"
"Chú Lục, hôm nay chú đi gặp Uyển Uyển phải không ạ?" Hoắc Trường Uyên đi thẳng vào chuyện chính.
"Đúng vậy!" Lục Học Lâm gật đầu, vẫn thấy khó hiểu: "Sao thế?"
"Chú và cô ấy tạm biệt nhau từ khi nào ạ? Đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được với cô ấy, cũng chưa thấy về nhà!"
"Không liên lạc được? Rốt cuộc có chuyện gì!" Gương mặt Lục Học Lâm cũng biến sắc, ông cố nhớ lại: "Chú và cô ấy gặp nhau không lâu lắm, vì giữa chừng xảy ra chút chuyện, cà phê còn chưa uống hết, chú đã về trước rồi! Chắc là cô Lâm cũng không ở lại đó quá lâu đâu, có khi nào là tới nhà người bạn bè nào khác không?"
Nói nửa chừng, ông bất giác quay đầu trừng mắt nhìn vợ.
"Đều không có, đến bây giờ cháu vẫn chưa tìm được cô ấy!" Giọng Hoắc Trường Uyên như đông cứng lại.
"Trường Uyên, có phải cháu nghi ngờ cô ấy mất tích không?" Lục Học Lâm nhíu mày hỏi.
Hoắc Trường Uyên không trả lời thẳng nhưng ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng: "Địa điểm cuối cùng chú gặp cô ấy là quán café sách đó đúng không ạ?"
"Đúng vậy!" Lục Học Lâm chắc chắn.
"Bây giờ cháu sẽ qua đó kiểm tra camera giám sát!" Nói xong, Hoắc Trường Uyên bèn ngắt máy.
Lục Học Lâm nắm chặt di động, sắc mặt cũng dần trở nên nặng nề.
Ông không hề cảm thấy Hoắc Trường Uyên quá thận trọng mà ngược lại lo lắng Lâm Uyển Bạch đã thật sự gặp chuyện...
Vì khoảng cách xa, Nguyễn Chính Mai không nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, nhưng vẫn thính tai nghe được mấy chữ "cô Lâm". Bà ta bỗng nhảy dựng lên khỏi ghế, chạy qua, bất chấp hình tượng thường ngày: "Lục Học Lâm, ông đã về tới nhà rồi mà vẫn còn mặt dày như thớt liên mồm cô Lâm thế này cô Lâm thế kia, ông còn cần cái sĩ diện già cỗi của ông nữa hay thôi! Tôi còn thấy xấu hổ thay ông!"
Lục Học Lâm làm như không nghe thấy, một lòng chỉ nghĩ tới chuyện vừa nói với Hoắc Trường Uyên.
Trên gác vọng xuống tiếng nói, Lục Tịnh Tuyết mặc đồ ngủ bước xuống: "Bố mẹ! Bố mẹ đang cãi nhau chuyện gì vậy. Con ở trong phòng ngủ cũng nghe thấy tiếng cãi vã! Đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Nguyễn Chính Mai cảm thấy mình như đang đấm vào bịch bông vậy, không có chút hiệu quả gì bèn ra hiệu bằng ánh mắt với con gái.
"Bố?" Lục Tịnh Tuyết lập tức nhìn về phía bố mình.
"Mẹ con tới tuổi mãn kinh thôi!" Lục Học Lâm nhăn mặt, sau đó cầm lấy di động và nói: "Tôi có chút việc gấp, Tịnh Tuyết, ở nhà chăm sóc mẹ con!"
Dứt lời, ông đã sải rộng bước chân đi ra phía cửa.
Nguyễn Chính Mai định đuổi theo nhưng bị Lục Tịnh Tuyết cản lại, cô ta lắc đầu, nở một nụ cười đắc thắng.
Khi xe của Lục Học Lâm tới được quán café, Hoắc Trường Uyên vừa hay từ trong đi ra.
"Trường Uyên, thế nào rồi?"
Nhìn thấy ông, Hoắc Trường Uyên cũng hơi bất ngờ, nhưng lúc này không quan tâm được nhiều như thế nữa: "Đã kiểm tra camera nhưng hẻm này rất sâu, vị trí đứng của cô ấy lại trùng hợp là góc chết, không có thông tin hữu dụng nào!"
Nghe thấy vậy, Lục Học Lâm cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đồng thời cũng rất sầu não. Chỗ này là do ông đề nghị, nếu không phải vì ông đòi mượn sách, biết đâu hôm nay Lâm Uyển Bạch đã chẳng bị mất liên lạc...
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn xung quanh, bất ngờ liếc về phía chiếc BMW đỗ gần đó.
Ban nãy lúc xem camera anh có để ý, chiếc xe này từ đầu tới cuối vẫn đỗ ở đó, hơn nữa bên trong kiểu gì cũng có thiết bị theo dõi hành trình.
Anh tiến tới, gọi vào số điện thoại của chủ xe để lại bên trên.
May mắn là chủ của nó sống ngay bên trên, người đó đi xuống ngay lập tức.
Sau khi xem hình ảnh camera hành trình, Hoắc Trường Uyên đấm mạnh lên mui xe của chiếc Land Rover.
Cảm giác run sợ kia đã được chứng thực, chuyện anh lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Uyển Uyển của anh đã bị bắt đi!
Rõ ràng là bọn chúng mưu tính từ trước, trên hình ảnh thể hiện rõ, trong lúc cô bắt xe thì một chiếc ô tô khác dừng lại bên cạnh cô, cố tình che kín biển số. Chỉ trong vòng vài giây đã lôi tuột cô lên xe.
Trong ánh mắt Hoắc Trường Uyên như bốc ra một ngọn lửa giận dữ.
Chuông di động vang lên, người gọi tới là trợ lý Giang Phóng, anh bèn nhấc máy: "Điều tra thế nào rồi!"
"Hoắc tổng, đã tra ra vị trí của chiếc di động!" Giang Phóng không dài dòng, lập tức trả lời trong kích động.
"Gửi địa điểm cho tôi!"
"Trường Uyên, chú đi cùng cháu!" Lục Học Lâm cũng rảo bước đi theo.
Trong lòng ông ít nhiều có phần áy náy, luôn cảm thấy vì mình mới khiến Lâm Uyển Bạch gặp họa, hơn nữa từ đầu tới cuối ông cũng có thiện cảm với Lâm Uyển Bạch, rất muốn góp được chút sức.
"Không!" Hoắc Trường Uyên từ chối, khi đối phương định nói tiếp thì anh ngắt lời: "Chú Lục, cháu qua đó trước! Chú giúp cháu thông báo cho cảnh sát, sau đó đưa thêm cảnh sát qua đó!"
"Chú hiểu rồi!" Lục Học Lâm nghe xong vội gật đầu: "Yên tâm đi Trường Uyên, cô ấy nhất định không sao đâu!"
"Cháu tuyệt đối không để có chuyện gì xảy ra!" Hoắc Trường Uyên nắm chặt hai tay vào vô lăng.
Bánh xe phát ra những tiếng đinh tai khi chà xuống mặt đường, chiếc xe lao vút ra ngoài như tên bắn.
Ở ngoài ngoại ô, sau khi lôi vào nhà kho, Lâm Uyển Bạch bị trói chặt hai chân hai tay, ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào tường không thể nhúc nhích.
Cô ngước mắt nhìn lên, trần nhà khá cao, tường phải cao tới hai mét, hơn nữa cửa sổ đều ở góc cao, gần như sát gần trần nhà, bốn bức tường trống trải, mọc không ít rêu xanh.
Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không thể trốn thoát bằng đường cửa sổ, lối ra duy nhất là cánh cửa sắt đóng chặt ở chính diện.
Lúc trước, trong xe có hai tên, cô còn giãy giụa được phần nào, bây giờ trước sau cộng lại có tới năm tên, cô càng vô vọng.
Lúc này bọn chúng đang ngồi quây quanh bàn, vỏ bia rượu vứt lung tung dưới đất, chúng thì hứng chí uống không biết mệt.
Cô bỗng nhiên có linh cảm, đối phương đang đợi trời tối hẳn.
Quả nhiên, khi sắc trời dần tối, gã lùn và tên mặt dữ tợn lần lượt đứng dậy, đi về phía cô.
Lâm Uyển Bạch co rụt người lại ép sát góc tường, tay chân run lên bần bật, cả giọng nói cũng vậy: "Các anh rốt cuộc muốn gì? Nếu muốn tiền, tôi có thể đưa cho các anh!"
"Đại ca, các anh tích đức chút đi, thả tôi ra!"
"Tôi hứa sẽ không báo cảnh sát, muốn bao nhiêu tiền cũng được, tuyệt đối đừng làm chuyện thiệt thòi!"
Lâm Uyển Bạch hiểu, lúc này không phải lúc mạnh miệng, hạ mình được bao nhiêu thì phải hạ mình.
Gã mặt sẹo không chút quan tâm, hơn nữa còn khinh ra mặt, cười khẩy: "Lấy tiền của người khác để diệt họa cho người ta, hiểu không?"
Huống hồ, người thuê cũng nói rồi, nếu đối phương ra giá bao nhiêu, người đó sẽ trả gấp đôi, nên chắc chắn phải làm cho xong việc.
"Đại ca, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
"Đợi tao gọi điện thoại!"
Gã lùn nói xong bèn rút di động ra, nhanh chóng ấn một dãy số. Sau khi đầu kia bắt máy, hắn liếc cô rồi nói: "Con nhỏ này đã được tôi bắt gọn, tiếp theo phải làm sao? Trời sắp tối rồi, chuyện gì cũng dễ làm, cho xin chỉ thị, muốn chém hay giết?"
Đầu kia khựng lại, sau đó vang lên một giọng nói của một phụ nữ hơi cao tuổi, ngữ khí hằn học: "Không cần giết cô ta, cứ giữ lại mạng cho cô ta, nhưng các anh hiếp dâm tập thể cho tôi!"
"Không thành vấn đề!"
Lâm Uyển Bạch không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy gã lùn bật ra mấy chữ ấy.
Sau đó, hắn nhìn cô, cười gian mấy tiếng.
Lâm Uyển Bạch như rơi xuống hố băng, bỗng dưng một dự cảm chẳng lành xuất hiện. Ban nãy cô đưa ra đề nghị cho chúng tiền, bao nhiêu cũng được, cô có thể đảm bảo Hoắc Trường Uyên không quan trọng chuyện tiền bạc. Nhưng rõ ràng đối phương không thèm, hơn nữa sau khi ngắt điện thoại, ánh mắt nhìn cô còn rất...
Không cần tiền, lẽ nào lại cần...
Lâm Uyển Bạch không dám nghĩ thêm nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô thật không dám đối mặt với Hoắc Trường Uyên.
Nhưng đời đa phần là vậy, bạn càng sợ hãi thứ gì nó sẽ càng diễn ra theo khuynh hướng ấy. Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Gã lùn sau khi đút di động vào túi thì vẫy tay về phía bàn gọi đám anh em. Ba gã đàn ông say mèm kia cũng lần lượt bỏ chai rượu xuống, ào về phía cô.
"Các... Các anh định làm gì!"
Đầu lưỡi Lâm Uyển Bạch bắt đầu run lên, cô sợ hãi ngẩng đầu.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, trong nhà kho rộng lớn chỉ treo vài ba bóng đèn dây tóc. Ánh sáng vàng vọt đung đa đung đưa, cực giống hiện trường gây án của mấy phim điện ảnh. Còn trước mặt, năm người đàn ông vây kín xung quanh cô, đều nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa.
Họ nhìn nhau rồi trao đổi ánh mắt, sau đó có hai gã lần lượt cởi áo ra.
Để lộ những hình xăm to tướng trên bả vai, thậm chí là kéo rộng xuống dưới, trông lại càng đáng sợ.
Gã mặt hung dữ xoa xoa hai bàn tay, cười lệch lạc: "Haha, mày bảo chúng tao định làm gì?"
"Các anh..."
Sống lưng Lâm Uyển Bạch lạnh toát.
Bởi vì cô nhìn thấy dục vọng đỏ lòm từ mắt bọn chúng, hơn nữa, bao nhiêu người như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là dâm ô rồi.
Mấy chuyện kiểu này thời sự đưa tin vô số kể, lúc đọc cô cũng chưa từng nghĩ có một ngày nó xảy đến với mình. Cô cũng không biết những thiếu nữ ấy đã làm cách nào để vượt qua, nỗi sợ xen lẫn cũng khiếp đảm, trái tim bị đè nặng.
Lâm Uyển Bạch nghe thấy tiếng răng mình va lập cập vào nhau, lắp ba lắp bắp: "Đừng mà! Tôi xin các anh, xin đừng..."
Cô đang van vỉ, níu kéo chút lương tâm còn sót lại chúng, bỏ qua cho cô lần này.
Nhưng vô ích, không ai quan tâm tới nỗi sợ và những lời cầu xin của cô, chỉ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới. Những đôi mắt đê hèn ấy giống như muốn nhìn thấu lớp quần áo của cô vậy.
"Tao thấy con nhỏ này dáng cũng đẹp ra phết, lát nữa lột quần áo của nó ra ngắm cho kỹ!"
"Không..."
Lâm Uyển Bạch hét to thành tiếng.
Tên mặt hung ác đứng gần cô nhất bật cười, giơ cao một cánh tay của cô lên: "Kêu đi, thoải mái mà kêu, lát nữa anh em tao còn mong mày kêu thật to nữa kìa!"
"Van xin các anh, đừng làm vậy với tôi..."
Thấy có một bàn đen sì thò qua, không né ra sau tiếp được nữa, Lâm uyển Bạch đành há miệng dùng sức cắn, hằn học trừng mắt: "Đừng! Đừng chạm vào tao! Lũ khốn, thả tao ra, bỏ bàn tay bẩn thỉu của chúng mày ra!"
"Bốp!"
Cô chưa gắng được bao lâu, một cái tát giòn tan đã giáng xuống.
Lần này không chỉ ù tai, ngay cả hình ảnh trước mắt cũng nổ đom đóm.
"Mẹ kiếp, mày cắn ông à! Ngồi yên cho ông!" Gã hung ác tức giận, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Uyển Bạch run rẩy nhắm mắt lại.
Thời cổ đại hay có liệt nữ, lúc nhỏ khi xem phim cô thường cảm thấy không đáng, dù sao được sống mới là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ cô lại muốn làm liệt nữ một lần, cho dù cô chết đi, cũng không muốn bị ai khác chạm vào ngoài Hoắc Trường Uyên, ít ra còn giữ được thân trong sạch.
Lâm Uyển Bạch đã hoàn toàn bị khống chế, đập đầu vào tường là không thể rồi, còn cách nào khác để chết không?
Trên phim hay diễn thế nào? Nghĩ ra điều gì, cô nuốt nước bọt, sau đó cố gắng cắn thật mạnh vào lưỡi.
Nhưng đúng lúc đó, hai bên mép của cô bị bọn chúng giữ chặt.
Có vẻ chúng toàn là những tay sành sỏi đã sớm phát hiện ra ý đồ ấy, lập tức ngăn cản, còn túm lấy chiếc giẻ lau xe lúc trước bịt miệng cô lại: "Mày yên tâm! Bọn tao không để cho mày chết dễ dàng vậy đâu, nhất định sẽ bắt mày phải hưởng thụ tình yêu của các anh đây!"
Lâm Uyển Bạch hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này cô còn không hét lên được, chỉ biết ư ư, nghe càng giống như tiếng nức nở.
"Đại ca, anh bảo con nhỏ này chịu nổi không?"
"Không chịu nổi cũng phải chịu, chúng ta chú ý một chút, đừng để nó mất nhiều sức quá. Nếu không ổn thì từng đừa một, để lão tứ, lão ngũ lát nữa hành sau!"
Trong lúc đó, đã có một gã ngồi đè lên người cô.
Trong lúc giãy giụa, sợi dây thừng trói chân cô hơi lỏng ra, nhưng cũng chỉ càng tiện cho bọn chúng dễ bề kéo rộng qua hai bên trái phải.
Không biết kẻ nào thò tay tới kẻ toạc cổ áo của cô ra, nát vụn, để lỗ viền ren của chiếc áo lót bên trong, nơi xương quai xanh, còn cả những dấu hôn từ tối qua của Hoắc Trường Uyên.
Sau khi bị chúng nhìn thấy, máu huyết trong chúng như bị kích động: "Yo! Mày nhìn con nhỏ này đi, bên ngoài trông thì cũng đứng đắn đấy, không ngờ vốn là một con đàn bà lẳng lơ! Nhìn kiểu này, rõ ràng là tối qua vừa phong lưu với đàn ông xong!"
Họ nói gì, Lâm Uyển Bạch không còn nghe thấy nữa.
Nghĩ tới chuyện đêm qua thân mật với Hoắc Trường Uyên, mỗi lần đau đớn còn được anh vỗ về, nay đã phải để cho đám lưu manh này chà đạp...
Cô bất lực ngửa đầu ra sau, nước mắt chua xót che mờ tầm nhìn, lăn xuống hai bên thái dương.
Rầm...
Bỗng một âm thanh rất to vang lên.
Cánh cửa vốn đóng kín bị người ta dùng chân đá mạnh ra.
Trong ánh mắt nhòe nước, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là ảo giác ư?
Cô cố gắng chớp chớp để nước mắt trôi đi, cuối cùng cũng nhìn rõ người xuất hiện.
Anh vẫn mặc nguyên bộ vest đen sáng nay, cà vạt còn là cô đích thân kiễng chân thắt cho anh trong phòng thay đồ. Có điều lúc này nó đã hơi lỏng lẻo, vắt vẻo trên cổ. Xung quanh anh là bầu không khí giá lạnh, đôi mắt sâu không có chút nhiệt độ nào.
Lâm Uyển Bạch từng nhìn thấy anh nhiều lần giận dữ và phẫn nộ nhưng chưa bao giờ thấy anh như lúc này.
Giống như một ngọn núi băng đứng sững ở đó, hai tay nắm chặt, cả người u ám, nhưng lại khiến cô thấy ấm áp đến chảy nước mắt.
Hoắc Trường Uyên...
Cuối cùng anh cũng đến!
Từ giây phút bị bắt đi, cô đã có linh cảm anh sẽ đến.
Giống như bao nhiêu lần cô chịu ấm ức, anh đều xuất hiện dùng bờ vai rộng lớn của mình bảo vệ cho cô. Nhưng lúc này cô bỗng dưng lại không mong anh đến nữa, vì anh quá đơn độc lẻ loi, còn đối phương có tới năm người, thật sự nguy hiểm.
Trong ánh mắt Hoắc Trường Uyên là những ngọn lửa lạnh ngắt, nộ khí của anh đã căng tới cực điểm: "Ai-dám-động-vào-cô-ấy-nữa!"
~Hết chương 283~
*Anh em ngồi chửi chúng nó đi, chiều có thêm chương nữa =))
Bình luận facebook