Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-312
Chương 311
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, rơi vào đôi mắt thâm trầm ấy.
Cô cười ngọt ngào.
Thật ra suy đoán của Lâm Uyển Bạch không sai, Nguyễn Chính Mai từ lâu đã biết thân thế của cô. Lần đầu tiên gặp cô ở sinh nhật Hoắc Chấn bốn năm trước, bà ta đã sững sờ vì gương mặt quá giống ai đó.
Nguyễn Chính Mai vẫn luôn rất tin tưởng vào trực giác của mình, huống hồ còn liên quan tới người đàn bà vẫn luôn tồn tại trong trái tim chồng mình. Thế nên sau đó, bà ta đã nghe ngóng hoàn cảnh gia đình cô, cảm thấy khác thường lập tức tìm người điều tra. Không ngờ kết quả đúng như bà ta dự đoán, cô là con trai của chồng bà ta!
Chuyện này bà ta không giấu được Lục Tịnh Tuyết, vì vậy cô ta cũng biết, đây cũng là nguyên nhân năm xưa cô ta không chịu buông tay.
Nguyễn Chính Mai vớ lấy bút nhưng ngập ngừng mãi vẫn không thể ký tên lên giấy đồng ý.
Phải biết rằng, trên thế giới này, người bà ta không muốn hiến gan nhất chính là Lâm Uyển Bạch. Thậm chí bà ta còn nghĩ muốn tiếp tục đợi một nguồn gan khác thích hợp. Nhưng bà ta không thể mang mạng sống của chồng ra đánh cược, dù tâm lý khó chịu và gượng ép đến đâu, bà ta cũng buộc phải cúi đầu.
Bác sỹ tuy không hiểu rõ nội tình nhưng cũng đã đoán ra phần nào. Hai mẹ con nhà Lục rất không thoải mái với cô con gái từ đâu xuất hiện này. Thế nên ông ấy khuyên nhủ: "Bà Lục, sức khỏe của bệnh nhân không thể đợi thêm được nữa, bắt buộc phải nhanh chóng làm phẫu thuật!"
"Mẹ..." Lục Tịnh Tuyết đứng cạnh gọi một tiếng.
Khóe miệng Nguyễn Chính Mai như bị cứng đờ vậy, cuối cùng đành phải ký tên.
"Được rồi, bây giờ chỉ còn đợi phẫu thuật nữa thôi!" Bác sỹ chữa chính thở phào.
Lâm Uyển Bạch đợi được kết quả mình muốn bèn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lục Tịnh Tuyết đúng lúc ấy đi về phía cô, nhìn cô, ánh mắt có phần phức tạp. Rồi cô ta thở dài, ngữ khí có vẻ rất chân thành: "Cô Lâm, nhờ cả vào cô!"
Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Lục Tịnh Tuyết đã quay đi, nhìn sang Hoắc Trường Uyên, mỉm cười, giọng dịu dàng: "Trường Uyên, nếu cô Lâm có gì cần, anh cứ nói với em, em sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy!"
Rõ ràng cô là người trong cuộc nhưng cô ta lại nói với Hoắc Trường Uyên như vậy.
Lâm Uyển Bạch tự cảm thấy nực cười trong lòng, ngoài mặt cô cũng không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh, sau đó hai người họ đi ra khỏi văn phòng của bác sỹ.
Sau khi đưa cô về nhà, Hoắc Trường Uyên trở lại Hoắc Thị giải quyết công việc, định chập tối về nhà ăn cơm xong sẽ đến bệnh viện.
Vì phẫu thuật xong cần một thời gian để hồi phục nên Lâm Uyển Bạch cũng phải nằm viện vài ngày, cần chuẩn bị một số quần áo để thay giặt hằng ngày. Thêm nữa là, nếu không về nhà thì cũng phải vỗ về bánh bao nhỏ, để nó ngoan ngoãn ở nhà đợi mình.
Đêm xuống, trong bệnh viện, Lâm Uyển Bạch một lần nữa đi tới trước phòng ICU, dán mặt vào cửa kính nhìn Lục Học Lâm bên trong.
"Hoắc Trường Uyên, ông ấy sẽ khỏe lại phải không?"
"Chắc chắn!" Hoắc Trường Uyên vòng tay ôm vai cô.
Nếu trước kia có thể còn hoang mang thì bây giờ có cô hiến gan, nhất định sẽ không sao.
Lâm Uyển Bạch cũng nghĩ như vậy, khi ngẩng đầu nhìn thấy anh chau mày, cô bèn giơ tay vuốt phẳng đôi mày của anh ra: "Anh đừng chau mày mãi thế..."
Cô mỉm cười, nói giọng an ủi: "Buổi sáng chẳng phải bác sỹ có nói sao, chỉ cắt bỏ một phần gan, các tế bào còn lại sẽ sinh sôi rất nhanh, không ảnh hưởng đến việc sinh con đẻ cái sau này!"
Câu nói sau cô cố tình nói thế để di chuyển sự chú ý của anh.
Tuy anh không nói nhưng thật ra anh vẫn luôn rất lo lắng cho mình, sợ cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Hoắc Trường Uyên sầm mặt xuống, hừ lạnh: "Giờ là lúc nghĩ tới mấy chuyện này à?"
"Anh không muốn sinh nữa à?" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên đen mặt nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn bại trận: "Muốn."
"Về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phẫu thuật tốn sức lắm đấy!" Anh xoay người cô lại, đi về phía thang máy.
"Ừm." Lâm Uyển Bạch nép vào lòng anh.
Sáng hôm sau, lúc tám rưỡi, ca phẫu thuật bắt đầu.
Lâm Uyển Bạch đã thay bộ quần áo bệnh nhân vào, làm xong mọi thủ tục trước khi mổ, lúc này đang nằm trên giường. Đầu và đuôi có hai y tá đẩy giường, bên cạnh có Hoắc Trường Uyên vững vàng đi theo, một bên tay của cô được anh nắm chặt từ đầu tới cuối.
Rất nhanh, chiếc giường được đẩy tới cửa phòng phẫu thuật.
Hoắc Trường Uyên không buông tay ra ngay mà nhíu mày hỏi: "Tôi có thể vào trong với cô ấy không?"
Y tá sững người, sau đó nghiêm nghị lắc đầu: "Xin lỗi anh! Theo quy định của bệnh viện, không được!"
Nói xong, y tá còn liếc anh mấy cái.
Đâu phải vào phòng sinh, làm gì có ca phẫu thuật ngoại khoa nào được cho người nhà vào, ngay cả các phụ huynh ở khoa nhi bình thường còn không đưa ra yêu cầu này, có hơi quái đản thì phải...
Hoắc Trường Uyên có lo lắng đến đâu cũng đành phải buông tay cô ra.
Lục Học lâm được đẩy vào trước, ở một đầu hành lang, hai mẹ con nhà họ Lục đang ngồi.
Ánh mắt lướt qua một Nguyễn Chính Mai dù có ở trong bệnh viện cũng không giấu được sự quý phái, Lâm Uyển Bạch nhìn sang Lục Tịnh Tuyết ở bên cạnh. Sau khi họ xuất hiện, cô ta cũng luôn nhìn Hoắc Trường Uyên chằm chằm, dường như chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Ánh mắt nồng nhiệt ấy, cho dù cố che giấu cũng khó mà tảng lờ được.
Nguyễn Chính Mai còn đỡ, nhưng đối với Lục Tịnh Tuyết, cô khó mà hình dung được cảm xúc của mình.
Họ hóa ra là chị em...
Kiểu tình tiết cẩu huyết chị em gái cùng yêu một người đàn ông, Lâm Uyển Bạch mới thấy trên phim, không ngờ có một ngày rơi xuống đầu mình. Nhưng cho dù có quan hệ chị em có chung huyết thống thì đã sao?
Người đàn ông của cô, cô sẽ không nhường!
Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhìn sang bóng dáng cao lớn phải dừng lại ở ngoài, trước khi cửa phòng đóng lại, cô bỗng nhiên giơ tay lên.
"Hoắc Trường Uyên..."
Anh nghe thấy tiếng gọi bèn sải bước phóng vội lên.
Lâm Uyển Bạch ngoắc ngoắc ngón tay, bảo anh cúi xuống trước mặt mình rồi liếc nhìn Lục Tịnh Tuyết ánh mắt vẫn đang dính chặt vào anh: "Không được ở sau lưng em, mắt đưa mày liếc với vợ chưa cưới cũ của anh đâu đấy~"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày.
Anh lập tức dùng hành động thực tế biểu thị, cúi đầu hôn lên môi cô.
Lâm Uyển Bạch sững sờ.
Cô không ngờ anh lại có hành động xấu hổ và ngang nhiên như vậy. Bị hôn một cách đột ngột trước mặt bao nhiêu người, cô sững người ra đó, nhưng lại không chỉ đơn thuần là nụ hôn chuồn chuồn đạp nước. Cằm cô bị ngón tay anh nâng lên. Cô vô thức hơi há miệng, cứ thế để đầu lưỡi của anh xâm nhập vào trong.
Bị anh che khuất, Lâm Uyển Bạch không nhìn được biểu cảm của hai mẹ con nhà họ, nhưng dáng vẻ trợn tròn mắt của hai cô y tá thì cô thấy rất rõ ràng.
Sau khi buông ra, Hoắc Trường Uyên lấy ngón tay lau khóe miệng cô và nói: "Uyển Uyển, anh sẽ ở ngoài này đợi em ra."
Biểu diễn hôn kiểu Pháp trước mặt quần chúng...
Lâm Uyển Bạch cúi xuống, đỏ mặt không lên tiếng.
Đúng là mất mạng~
...
Sau phẫu thuật, khi Lâm Uyển Bạch tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối.
Cô vừa mở mắt ra, bên tai đã vang lên giọng nói trầm.
"Uyển Uyển, em tỉnh rồi!"
Lâm Uyển Bạch ngước mắt, liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang ngồi ghế tiến lên trước.
Mới hơn chục tiếng đồng hồ mà trông anh đã tiều tụy hơn cả người trực tiếp phẫu thuật là cô. Có vẻ như đã trông cô rất lâu, đôi mắt anh loáng thoáng xuất hiện những tia máu dài và mảnh, hơn nữa ban nãy anh lên tiếng, giọng cũng khản đặc.
Điều Lâm Uyển Bạch không biết là phẫu thuật kết thúc lúc trưa. Mấy tiếng đồng hồ sau đó khi cô chưa tỉnh, tất cả các dây thần kinh của Hoắc Trường Uyên đều căng ra. Gần như cứ nửa tiếng một, anh lại nhăn nhó mặt mày đi tìm bác sỹ hỏi vì sao cô chưa tỉnh.
Cuối cùng, bác sỹ suýt nữa sụp đổ, thề thốt với anh: "Hoắc tổng, tôi bảo đảm với cậu, cô Lâm nhất định sẽ tỉnh lại!"
"Phẫu thuật..." Lâm Uyển Bạch yếu ớt lên tiếng.
Hoắc Trường Uyên khẽ nắm lấy tay cô, nói cho cô điều cô muốn biết: "Phẫu thuật rất thành công. Chú Lục cũng rất ổn! Bây giờ đã được đưa trở lại phòng ICU. Bác sỹ nói, sau 48 tiếng đồng hồ quan sát là có thể chuyển về phòng bệnh thường!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch thở phào.
Cô vừa chống khuỷu tay lên giường, Hoắc Trường Uyên đã vươn tay ra, dìu cô ngồi dựa vào chiếc gối được đặt đứng.
"Đợi anh, anh đi gọi bác sỹ!"
"Vâng."
Rất nhanh, vị bác sỹ mặc blouse trắng đã theo anh tiến vào phòng bệnh.
Sau một loạt các hạng mục kiểm tra, bác sỹ chính tỏ ý nói tố chất sức khỏe của cô rất tốt, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát tĩnh dưỡng là được.
Cùng theo vào còn có hai cô y tá, trùng hợp lại chính là hai cô hôm trước. Lúc đi ra, họ còn liên tục quay đầu lại, hướng ánh mắt đầy mờ ám về phía họ. Lâm Uyển Bạch ngượng chín mặt, màn hôn kiểu Pháp ngay trước cửa phòng phẫu thuật quả thực quá "huy hoàng"!
Sau khi cửa phòng được đóng lại, cô mới dám ngẩng đầu lên.
Tầm mắt chạm phải gương mặt vẫn nhăn nhó nãy giờ của Hoắc Trường Uyên, không khác mấy so với lúc tối qua khi cô chưa mổ.
Lâm Uyển Bạch dùng ngón tay nhỏ móc móc anh: "Hoắc Trường Uyên, sau anh cứ rầu rĩ mặt mày thế. Bác sỹ đã nói không sao rồi mà, ở viện vài hôm là được về nhà! Hơn nữa, đây là lần thứ hai em lên bàn mổ rồi, đầy kinh nghiệm!"
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật, phì cười vì màn hình dung của cô.
"Thật đấy!" Lâm Uyển Bạch sợ anh chưa thoải mái, tiếp tục nói: "Lần này sau khi được y tá đẩy vào trong, em được gây mê toàn diện luôn. Em chẳng biết gì hết, cả quá trình không có chút cảm giác nào, ngủ một giấc tỉnh dậy là xong rồi! Không giống như lần đầu tiên ở Los Angeles. Lúc đó em sinh non, đau tưởng chết, cũng sợ hãi vô cùng. Xung quanh toàn là các bác sỹ và y tá người nước ngoài. Em cảm giác từng hơi thở trên người mình đang bị rút đi từ từ, tựa như một giây sau là chết vậy..."
Đây là lần đầu tiên cô kể cho anh nghe sau bốn năm.
Tuy đã qua rất lâu rồi nhưng thật ra bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy nơm nớp. Đó là lần đầu tiên cô mang thai, lần đầu tiên đẻ con, cũng là lần đầu tiên cảm giác từng khớp xương trên người như rời ra...
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, bất ngờ nói: "Uyển Uyển, chúng ta sinh thêm một đứa con gái đi!"
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, nhìn anh khó hiểu.
Bởi vì chuyện này anh đã tỏ rõ thái độ từ lâu, hơn nữa thực tế là họ vẫn đang nỗ lực về mặt này, thậm chí anh còn dẫn dắt chuyện hòa thượng nói số anh sẽ có cả nếp cả tẻ.
Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Lúc sinh Đậu Đậu, anh không ở bên cạnh em. Thậm chí ngay từ lúc em mang thai anh đã chẳng biết gì, toàn một mình em gắng gượng vượt qua. Từ trước tới giờ đây luôn là điều sầu não trong lòng anh. Anh rất muốn đến lúc em có thai lần thứ hai, sẽ có anh ở bên cạnh em."
Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô chỉ nghĩ anh vốn dĩ muốn có con gái, không ngờ thật ra nguyên nhân đằng sau lại là muốn bù đắp cho cô.
Lâm Uyển Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt tay anh.
Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn khẽ lên mu bàn tay cô, sau đó cầm hộp cơm trên mặt tủ lên: "Có đói không? Em vừa phẫu thuật xong, không ăn được nhiều. Đây là canh gà thím Lý hầm ở nhà, chú Lý vừa mang qua, để anh đút cho em uống!"
Lâm Uyển Bạch nằm dựa vào gối, hưởng thụ màn phục vụ riêng và tận tâm của anh.
Uống được một nửa, bất ngờ có ai đó gõ cửa phòng.
"Cốc cốc!"
Sau khi cửa được đẩy ra, Lục Tịnh Tuyết đi vào. Nhìn thấy khung cảnh bên trong, sắc mặt cô ta cứng đờ lại, nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh. Cô ta nhìn họ: "Trường Uyên, cô Lâm, tôi vào có được không?"
Hỏi thì hỏi vậy nhưng cô ta đã tự động đi tới trước giường.
Lục Tịnh Tuyết nhìn xuống Lâm Uyển Bạch nằm trên giường: "Ban nãy bác sỹ nói cô đã tỉnh nên tôi muốn qua thăm cô! Sao rồi, cô cảm thấy vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn, cảm ơn cô..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
"Ca phẫu thuật ghép gan lần này, tôi rất cảm ơn cô đã cứu bố tôi!" Nói tới đây, Lục Tịnh Tuyết hơi dừng lại, khi lên tiếng, giọng đã giảm đi không ít: "Rất xin lỗi, chuyện cô là con gái của bố tôi, mẹ tôi nhất thời không dễ dàng chấp nhận, thật ra tôi cũng... Tóm lại, cô Lâm, mong cô sớm bình phục, tôi vẫn có câu đó thôi, có chuyện gì cần cứ nói với tôi!"
Lâm Uyển Bạch không phản bác gì, chỉ bình tĩnh lắng nghe.
Lục Tịnh Tuyết dường như cũng không đợi câu trả lời của cô. Cô ta đảo mắt, có vài phần bứt rứt rồi mỉm cười hỏi: "Trường Uyên, em có thể nói chuyện riêng với anh không?"
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực tập trung ăn canh.
Hoắc Trường Uyên phản bác: "Sunny, nói luôn ở đây đi."
Lục Tịnh Tuyết bị anh từ chối một cách thẳng thừng, khó tránh khỏi hụt hẫng: "Lần này cũng may có cô Lâm, em và mẹ rất cảm kích, thế nên định sẽ chịu toàn bộ chi phí nằm viện!"
"Không cần đâu." Hoắc Trường Uyên hờ hững khước từ.
Ngay sau đó, anh bèn cầm hộp giữ nhiệt bên cạnh lên, đổ đầy ra bát, múc thêm một thìa canh gà thơm phức, nhìn cô chằm chằm và nói: "Canh gà tốt cho sức khỏe của em, uống thêm bát nữa đi."
Hoàn toàn bị lờ đi, nụ cười của Lục Tịnh Tuyết không còn tự nhiên nữa: "Trường Uyên, vậy em xin phép về trước!"
Lâm Uyển Bạch nhìn theo cái bóng cao ráo đó rời đi, tự nhiên cảm nhận được mùi oán khí nồng nặc.
Thật vô tình~
Nhưng tâm trạng cô lại rất vui. Cô cắn chặt chiếc thìa, nhìn anh chòng chọc.
Hoắc Trường Uyên sao không cảm nhận được ánh mắt của cô, anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Còn nhìn nữa anh hôn em đấy!"
"..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt cụp mắt xuống.
Khi uống được một nửa bát canh thứ hai, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, không thoải mái cho lắm. Cô nghĩ vẫn là Lục Tịnh Tuyết, thế nhưng khi cửa được đẩy ra, người bước vào lại người mà cô không bao giờ ngờ tới, thậm chí là sửng sốt.
Một ông già mặc bộ đồ Thái cực màu đen, mái tóc bạc trắng, tuy phải chống gậy, nhưng bước đi vẫn rất rắn rỏi.
"Ông Lê?"
Khi nhìn rõ người xuất hiện, Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.
Ngay sau đó cô lại nhìn thấy người đàn ông tuấn tú xuất hiện phía sau, kinh ngạc thốt lên: "Anh Lê?"
Người đến chính là hai ông cháu nhà họ Lê ở Hồng Kông. Ông Lê đi trước, tiếng cười sảng khoái: "Ha ha, tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Sao ông..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Ông Lê chống gậy đi tới trước giường bệnh, Lê Giang Nam đi theo ngay phía sau giải thích: "Tôi và ông ngoại vừa từ Hồng Kông bay tới đây. Ông ngoại vốn định tới tìm cô, mời cô ăn bữa cơm. Nghe nói cô làm phẫu thuật đang nằm viện nên chúng tôi tới thẳng đây luôn!"
Lâm Uyển Bạch cũng nhìn ra được hai ông cháu họ chỉ vừa mới xuống máy bay, đồng thời cũng rất bất ngờ về sức khỏe hơn người của ông Lê.
Hoắc Trường Uyên đã đứng lên, lần lượt bắt tay với hai ông cháu. Điều khác biệt là, thời gian anh bắt tay với Lê Giang Nam có lâu hươn một chút, trong ánh mắt của Lê Giang Nam còn ẩn chứa một chút ngưỡng mộ.
Đối phương là trưởng bối nên anh cung kính nói: "Mời ông Lê ngồi!"
Ông Lê gật đầu với anh, đi về phía chiếc sofa bên cạnh cửa sổ.
Trong bệnh viện không có trà để pha nên họ uống tạm hai cốc nước trắng từ máy lọc nước.
Ông Lê cũng không câu nệ. Sau khi cầm cốc lên uống một ngụm, ông nhìn sang Hoắc Trường Uyên ngồi bên: "Hoắc tổng, cậu cũng có mắt nhìn phụ nữ lắm! Cô nhóc này quả thực không tệ!"
"Cảm ơn ông Lê!" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.
Tuy rằng có thể chủ yếu là khen Lâm Uyển Bạch nhưng sắc mặt anh vẫn không giấu được vài phần đắc ý.
Nhưng ông Lê lại xua tay, hơn nữa còn nhướng mày bỗng dưng nói một câu: "Không cần cảm ơn tôi! Tôi thật lòng thích cô bé này, còn muốn để cô ấy làm cháu dâu của tôi nữa!"
"Phì..."
Đang uống nốt ngụm canh cuối cùng, Lâm Uyển Bạch phun thẳng ra ngoài.
Ý thức được mình hơi thất thốt, cô vội hoảng loạn lau sạch rồi dở khóc dở cười nói: "Ông Lê, ông đừng đùa nữa!"
"Ha ha..." Ông Lê cười phá lên, vỗ đùi đen đét.
Lâm Uyển Bạch chú ý thấy, mặt Hoắc Trường Uyên đã đen sì lại.
Cô đặt bát canh sang bên cạnh, chủ động xoa dịu bầu không khí: "Ông Lê, ông và anh Lê định ở đây mấy hôm ạ?"
"Chuyện này chưa quyết định! Ngoài việc hợp tác với Hoắc Thị ra, còn ở lại đây thêm một khoảng thời gian!"
"À, vậy ạ..."
Ông Lê cầm cây gậy bên cạnh, đứng lên và nói: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa, vừa xuống máy bay, tôi cũng muốn về khách sạn nghỉ ngơi đã. Cô nhóc, cô cố gắng tĩnh dưỡng, hôm khác có thời gian tôi lại đến thăm!"
"Ông Lê, anh Lê, hai người đi cẩn thận!" Cô vội nói.
Hai ông cháu họ đến chớp nhoáng, đi cũng chớp nhoáng. Lâm Uyển Bạch vừa mổ xong chưa thể xuống giường nên Hoắc Trường Uyên tiễn họ.
Buổi tối bác sỹ kiểm tra phòng xong, cô chỉ để lại một ngọn đèn ngủ đầu giường.
Lâm Uyển Bạch cảm giác họ hình như rất có duyên với bệnh viện. Lần trước anh bị thương khắp người nằm trong bệnh viện, cô ở bên chăm sóc, bây giờ thì ngược lại.
Sau khi cởi bỏ áo vest, Hoắc Trường Uyên xắn tay áo lên tận khuỷu. Dưới ánh đèn màu vàng cam, làn da màu đồng của anh trông càng hấp dẫn. Sợ chèn vào cô, anh chỉ nghiêng người nằm sát mép giường.
Thấy cô chớp chớp mắt nhìn trần nhà, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt đuôi mắt cô: "Không buồn ngủ à?"
"Chắc tại ban nãy em ngủ hơi nhiều một chút." Lâm Uyển Bạch cười hì hì.
"Vậy bao giờ buồn ngủ thì ngủ." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, lại ngước mắt nhìn trần nhà. Nhớ tới những vị khách tới thăm hôm nay, cô chợt lẩm bẩm: "Ông Lê đúng là một ông già cổ quái!"
Cô chỉ gặp đối phương hai lần ngắn ngủi, còn toàn vì chuyện của Hoắc Trường Uyên, cũng không nghĩ sẽ còn qua lại gì thêm. Không ngờ, đối phương từ Hồng Kông tới Băng Thành, việc đầu tiên là tới thăm cô, hơn nữa còn đích thân chạy tới bệnh viện...
Hành động ấy quả thực khiến cô được quan tâm đến mức phải run sợ.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại: "Vẫn đang nghĩ chuyện làm cháu dâu nhà người ta?"
Ngữ khí ai oán này...
Lâm Uyển Bạch quay sang nhìn anh, không nhịn được cười, quả nhiên thành công tóm được một "oán phu"!
Sợ động vào vết thương, cô cẩn thận xoay người, sau đó chọc tay lên lồng ngực cứng rắn của anh, tức cười nói: "Này, ông Lê chỉ nói đùa thôi, anh tưởng là thật chắc!"
Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch lập tức đổi chủ đề: "Thôi được rồi, không nghĩ tới ông ấy nữa. Em đang hơi nhớ Đậu Đậu!"
Ai ngờ chất giọng u ám của anh vang lên bên tai: "Nằm trong lòng anh đừng có nghĩ tới người đàn ông khác!"
Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật giật, đúng là câm nín: "Người đàn ông khác nào, là con trai chúng ta..."
"Con trai cũng không được!"
"..." Thôi được rồi.
Không bá đạo như vậy sao là anh được!
Lâm Uyển Bạch thẳng thừng nhắm mắt lại, vẫn cứ ngủ là an toàn nhất...
...
Sáng hôm sau, y tá tới treo hai bịch nước truyền lên cây truyền dịch. Cô ngồi dựa vào đầu giường, mu bàn tay cắm mũi kim, từng giọt nước lạnh ngắt thấm vào máu.
Khi có người gõ cửa phòng bệnh, Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt đầu tiên là một bó bách hợp tươi tắn, sau đó là một gương mặt điển trai.
"Anh Lê?" Lâm Uyển Bạch bất ngờ.
Lê Giang Nam ôm bó hoa đi vào: "Cô Lâm!"
"Sao anh lại đến đây?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên hỏi, ý thức được hình như mình hỏi hơi trực tiếp quá cũng không hay, cô vội đổi sang một cách khéo léo hơn: "À, ý tôi là, anh đến có việc gì à?"
"Tôi không có việc gì, chỉ là muốn tới thăm cô!" Lê Giang Nam có vẻ không chút để ý. Sau khi tươi cười trả lời, anh ấy tặng cô bó hoa bách hợp: "Bó hoa này tặng cho cô, cô thích chứ?"
"Rất đẹp...." Lâm Uyển Bạch trả lời bằng một cách khác.
"Vậy để tôi cắm vào lọ cho cô!" Nụ cười của Lê Giang Nam giống như nắng ngoài cửa sổ vậy, sưởi ấm cả căn phòng: "Lúc tôi tới cửa hàng hoa, chỉ cảm thấy bách hợp thích hợp với cô nhất. Bách hợp tượng trưng cho sự thuần khiết, mùi hoa không giả tạo, thanh tao, trong trẻo. Mà ngôn ngữ của loài hoa này chính là một tình yêu vĩ đại và trong sáng, giống như cô vậy!"
Lâm Uyển Bạch cười bẽn lẽn.
"Nói thật lòng, sau khi cô đi khỏi Hồng Kông, tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì những gì cô làm cho Hoắc tổng! Trước đó tôi có kể cho cô nghe rồi, tôi chưa từng gặp cô gái nào giống như cô. Cô thật sự rất khác các cô gái khác! Từ ngày tạm biệt nhau ở sân bay Hồng Kông, thật ra tôi luôn vô thức nhớ về cô, cảm thấy cô chính là cô gái tôi muốn tìm kiếm trong cuộc đời này..."
Càng nghe, Lâm Uyển Bạch càng cảm thấy không ổn. Cô dè dặt ngắt lời: "Anh Lê, ông Lê đùa thì thôi, anh đừng đùa chứ!"
"Cô Lâm, xin hãy tin tôi, tôi không đùa giỡn!" Lê Giang Nam tiếp tục đi tới trước giường bệnh, nét mặt nghiêm túc: "Tôi thật lòng nảy sinh tình cảm với cô, hơn nữa khó mà kiềm chế nổi. Cô nói, tôi sẽ gặp được một cô gái tốt, không sai, tôi đã gặp được rồi!"
"Khụ khụ..." Lâm Uyển Bạch sửng sốt tới mức ho sù sụ.
Không ngờ đối phương lại bất thình lình tỏ tình. Hôm qua ông Lê nói vậy cô còn nghĩ là đùa, lúc đó anh ấy chỉ cười trừ hùa theo, không ngờ anh ấy đang ôm một chiêu to hơn...
Cô nhìn vượt qua anh ấy, hướng về phía cánh cửa phòng vệ sinh, sống lưng lạnh ngắt.
Trước khi anh ấy đi vào, cô bảo Hoắc Trường Uyên cứ đi làm, mình tự chăm sóc được bản thân. Sau một lúc cô khuyên nhủ, cuối cùng anh đồng ý, nhưng trước khi đi, anh cầm hoa quả vào đó rửa cho cô...
Lâm Uyển Bạch liếm môi, cố gắng chớp chớp mắt với đối phương: "Anh Lê, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này, anh muốn uống chút hoa quả không?"
Ám thị này đã quá rõ ràng rồi...
Ai ngờ, Lê Giang Nam không hề lĩnh ngộ, vẫn chìm đắm trong vòng xoáy tỏ tình: "Cô Lâm, những gì tôi vừa nói tôi đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định. Hy vọng cô tin tưởng sự chân thành của tôi!"
Bây giờ Lâm Uyển Bạch tay cắm ống kim không thể nhúc nhích, bằng không, cô nhất định nhảy xuống bịt miệng anh ấy.
Làm ơn đừng nói nữa!
"Anh Lê, à... tôi đã có bạn trai rồi!" Cô khó xử giơ tay, giơ ngón áp út của mình lên: "Không đúng, nói chính xác phải là chồng chưa cưới, anh ấy đã cầu hôn tôi từ lâu, tình cảm của chúng tôi rất tốt..."
"Việc này tôi biết!" Lê Giang Nam nhíu mày, nhưng sắc mặt không chút dao động, kiên định nói từng chữ: "Nhưng tôi tin tưởng một câu, trên đời này không có bức tường nào không thể đào, chỉ có người chưa đủ nỗ lực!"
Bỗng nhiên "rầm" một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh bị đẩy mạnh ra.
Hết chương 311
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, rơi vào đôi mắt thâm trầm ấy.
Cô cười ngọt ngào.
Thật ra suy đoán của Lâm Uyển Bạch không sai, Nguyễn Chính Mai từ lâu đã biết thân thế của cô. Lần đầu tiên gặp cô ở sinh nhật Hoắc Chấn bốn năm trước, bà ta đã sững sờ vì gương mặt quá giống ai đó.
Nguyễn Chính Mai vẫn luôn rất tin tưởng vào trực giác của mình, huống hồ còn liên quan tới người đàn bà vẫn luôn tồn tại trong trái tim chồng mình. Thế nên sau đó, bà ta đã nghe ngóng hoàn cảnh gia đình cô, cảm thấy khác thường lập tức tìm người điều tra. Không ngờ kết quả đúng như bà ta dự đoán, cô là con trai của chồng bà ta!
Chuyện này bà ta không giấu được Lục Tịnh Tuyết, vì vậy cô ta cũng biết, đây cũng là nguyên nhân năm xưa cô ta không chịu buông tay.
Nguyễn Chính Mai vớ lấy bút nhưng ngập ngừng mãi vẫn không thể ký tên lên giấy đồng ý.
Phải biết rằng, trên thế giới này, người bà ta không muốn hiến gan nhất chính là Lâm Uyển Bạch. Thậm chí bà ta còn nghĩ muốn tiếp tục đợi một nguồn gan khác thích hợp. Nhưng bà ta không thể mang mạng sống của chồng ra đánh cược, dù tâm lý khó chịu và gượng ép đến đâu, bà ta cũng buộc phải cúi đầu.
Bác sỹ tuy không hiểu rõ nội tình nhưng cũng đã đoán ra phần nào. Hai mẹ con nhà Lục rất không thoải mái với cô con gái từ đâu xuất hiện này. Thế nên ông ấy khuyên nhủ: "Bà Lục, sức khỏe của bệnh nhân không thể đợi thêm được nữa, bắt buộc phải nhanh chóng làm phẫu thuật!"
"Mẹ..." Lục Tịnh Tuyết đứng cạnh gọi một tiếng.
Khóe miệng Nguyễn Chính Mai như bị cứng đờ vậy, cuối cùng đành phải ký tên.
"Được rồi, bây giờ chỉ còn đợi phẫu thuật nữa thôi!" Bác sỹ chữa chính thở phào.
Lâm Uyển Bạch đợi được kết quả mình muốn bèn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lục Tịnh Tuyết đúng lúc ấy đi về phía cô, nhìn cô, ánh mắt có phần phức tạp. Rồi cô ta thở dài, ngữ khí có vẻ rất chân thành: "Cô Lâm, nhờ cả vào cô!"
Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Lục Tịnh Tuyết đã quay đi, nhìn sang Hoắc Trường Uyên, mỉm cười, giọng dịu dàng: "Trường Uyên, nếu cô Lâm có gì cần, anh cứ nói với em, em sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy!"
Rõ ràng cô là người trong cuộc nhưng cô ta lại nói với Hoắc Trường Uyên như vậy.
Lâm Uyển Bạch tự cảm thấy nực cười trong lòng, ngoài mặt cô cũng không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh, sau đó hai người họ đi ra khỏi văn phòng của bác sỹ.
Sau khi đưa cô về nhà, Hoắc Trường Uyên trở lại Hoắc Thị giải quyết công việc, định chập tối về nhà ăn cơm xong sẽ đến bệnh viện.
Vì phẫu thuật xong cần một thời gian để hồi phục nên Lâm Uyển Bạch cũng phải nằm viện vài ngày, cần chuẩn bị một số quần áo để thay giặt hằng ngày. Thêm nữa là, nếu không về nhà thì cũng phải vỗ về bánh bao nhỏ, để nó ngoan ngoãn ở nhà đợi mình.
Đêm xuống, trong bệnh viện, Lâm Uyển Bạch một lần nữa đi tới trước phòng ICU, dán mặt vào cửa kính nhìn Lục Học Lâm bên trong.
"Hoắc Trường Uyên, ông ấy sẽ khỏe lại phải không?"
"Chắc chắn!" Hoắc Trường Uyên vòng tay ôm vai cô.
Nếu trước kia có thể còn hoang mang thì bây giờ có cô hiến gan, nhất định sẽ không sao.
Lâm Uyển Bạch cũng nghĩ như vậy, khi ngẩng đầu nhìn thấy anh chau mày, cô bèn giơ tay vuốt phẳng đôi mày của anh ra: "Anh đừng chau mày mãi thế..."
Cô mỉm cười, nói giọng an ủi: "Buổi sáng chẳng phải bác sỹ có nói sao, chỉ cắt bỏ một phần gan, các tế bào còn lại sẽ sinh sôi rất nhanh, không ảnh hưởng đến việc sinh con đẻ cái sau này!"
Câu nói sau cô cố tình nói thế để di chuyển sự chú ý của anh.
Tuy anh không nói nhưng thật ra anh vẫn luôn rất lo lắng cho mình, sợ cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Hoắc Trường Uyên sầm mặt xuống, hừ lạnh: "Giờ là lúc nghĩ tới mấy chuyện này à?"
"Anh không muốn sinh nữa à?" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên đen mặt nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn bại trận: "Muốn."
"Về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phẫu thuật tốn sức lắm đấy!" Anh xoay người cô lại, đi về phía thang máy.
"Ừm." Lâm Uyển Bạch nép vào lòng anh.
Sáng hôm sau, lúc tám rưỡi, ca phẫu thuật bắt đầu.
Lâm Uyển Bạch đã thay bộ quần áo bệnh nhân vào, làm xong mọi thủ tục trước khi mổ, lúc này đang nằm trên giường. Đầu và đuôi có hai y tá đẩy giường, bên cạnh có Hoắc Trường Uyên vững vàng đi theo, một bên tay của cô được anh nắm chặt từ đầu tới cuối.
Rất nhanh, chiếc giường được đẩy tới cửa phòng phẫu thuật.
Hoắc Trường Uyên không buông tay ra ngay mà nhíu mày hỏi: "Tôi có thể vào trong với cô ấy không?"
Y tá sững người, sau đó nghiêm nghị lắc đầu: "Xin lỗi anh! Theo quy định của bệnh viện, không được!"
Nói xong, y tá còn liếc anh mấy cái.
Đâu phải vào phòng sinh, làm gì có ca phẫu thuật ngoại khoa nào được cho người nhà vào, ngay cả các phụ huynh ở khoa nhi bình thường còn không đưa ra yêu cầu này, có hơi quái đản thì phải...
Hoắc Trường Uyên có lo lắng đến đâu cũng đành phải buông tay cô ra.
Lục Học lâm được đẩy vào trước, ở một đầu hành lang, hai mẹ con nhà họ Lục đang ngồi.
Ánh mắt lướt qua một Nguyễn Chính Mai dù có ở trong bệnh viện cũng không giấu được sự quý phái, Lâm Uyển Bạch nhìn sang Lục Tịnh Tuyết ở bên cạnh. Sau khi họ xuất hiện, cô ta cũng luôn nhìn Hoắc Trường Uyên chằm chằm, dường như chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Ánh mắt nồng nhiệt ấy, cho dù cố che giấu cũng khó mà tảng lờ được.
Nguyễn Chính Mai còn đỡ, nhưng đối với Lục Tịnh Tuyết, cô khó mà hình dung được cảm xúc của mình.
Họ hóa ra là chị em...
Kiểu tình tiết cẩu huyết chị em gái cùng yêu một người đàn ông, Lâm Uyển Bạch mới thấy trên phim, không ngờ có một ngày rơi xuống đầu mình. Nhưng cho dù có quan hệ chị em có chung huyết thống thì đã sao?
Người đàn ông của cô, cô sẽ không nhường!
Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhìn sang bóng dáng cao lớn phải dừng lại ở ngoài, trước khi cửa phòng đóng lại, cô bỗng nhiên giơ tay lên.
"Hoắc Trường Uyên..."
Anh nghe thấy tiếng gọi bèn sải bước phóng vội lên.
Lâm Uyển Bạch ngoắc ngoắc ngón tay, bảo anh cúi xuống trước mặt mình rồi liếc nhìn Lục Tịnh Tuyết ánh mắt vẫn đang dính chặt vào anh: "Không được ở sau lưng em, mắt đưa mày liếc với vợ chưa cưới cũ của anh đâu đấy~"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày.
Anh lập tức dùng hành động thực tế biểu thị, cúi đầu hôn lên môi cô.
Lâm Uyển Bạch sững sờ.
Cô không ngờ anh lại có hành động xấu hổ và ngang nhiên như vậy. Bị hôn một cách đột ngột trước mặt bao nhiêu người, cô sững người ra đó, nhưng lại không chỉ đơn thuần là nụ hôn chuồn chuồn đạp nước. Cằm cô bị ngón tay anh nâng lên. Cô vô thức hơi há miệng, cứ thế để đầu lưỡi của anh xâm nhập vào trong.
Bị anh che khuất, Lâm Uyển Bạch không nhìn được biểu cảm của hai mẹ con nhà họ, nhưng dáng vẻ trợn tròn mắt của hai cô y tá thì cô thấy rất rõ ràng.
Sau khi buông ra, Hoắc Trường Uyên lấy ngón tay lau khóe miệng cô và nói: "Uyển Uyển, anh sẽ ở ngoài này đợi em ra."
Biểu diễn hôn kiểu Pháp trước mặt quần chúng...
Lâm Uyển Bạch cúi xuống, đỏ mặt không lên tiếng.
Đúng là mất mạng~
...
Sau phẫu thuật, khi Lâm Uyển Bạch tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối.
Cô vừa mở mắt ra, bên tai đã vang lên giọng nói trầm.
"Uyển Uyển, em tỉnh rồi!"
Lâm Uyển Bạch ngước mắt, liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang ngồi ghế tiến lên trước.
Mới hơn chục tiếng đồng hồ mà trông anh đã tiều tụy hơn cả người trực tiếp phẫu thuật là cô. Có vẻ như đã trông cô rất lâu, đôi mắt anh loáng thoáng xuất hiện những tia máu dài và mảnh, hơn nữa ban nãy anh lên tiếng, giọng cũng khản đặc.
Điều Lâm Uyển Bạch không biết là phẫu thuật kết thúc lúc trưa. Mấy tiếng đồng hồ sau đó khi cô chưa tỉnh, tất cả các dây thần kinh của Hoắc Trường Uyên đều căng ra. Gần như cứ nửa tiếng một, anh lại nhăn nhó mặt mày đi tìm bác sỹ hỏi vì sao cô chưa tỉnh.
Cuối cùng, bác sỹ suýt nữa sụp đổ, thề thốt với anh: "Hoắc tổng, tôi bảo đảm với cậu, cô Lâm nhất định sẽ tỉnh lại!"
"Phẫu thuật..." Lâm Uyển Bạch yếu ớt lên tiếng.
Hoắc Trường Uyên khẽ nắm lấy tay cô, nói cho cô điều cô muốn biết: "Phẫu thuật rất thành công. Chú Lục cũng rất ổn! Bây giờ đã được đưa trở lại phòng ICU. Bác sỹ nói, sau 48 tiếng đồng hồ quan sát là có thể chuyển về phòng bệnh thường!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch thở phào.
Cô vừa chống khuỷu tay lên giường, Hoắc Trường Uyên đã vươn tay ra, dìu cô ngồi dựa vào chiếc gối được đặt đứng.
"Đợi anh, anh đi gọi bác sỹ!"
"Vâng."
Rất nhanh, vị bác sỹ mặc blouse trắng đã theo anh tiến vào phòng bệnh.
Sau một loạt các hạng mục kiểm tra, bác sỹ chính tỏ ý nói tố chất sức khỏe của cô rất tốt, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát tĩnh dưỡng là được.
Cùng theo vào còn có hai cô y tá, trùng hợp lại chính là hai cô hôm trước. Lúc đi ra, họ còn liên tục quay đầu lại, hướng ánh mắt đầy mờ ám về phía họ. Lâm Uyển Bạch ngượng chín mặt, màn hôn kiểu Pháp ngay trước cửa phòng phẫu thuật quả thực quá "huy hoàng"!
Sau khi cửa phòng được đóng lại, cô mới dám ngẩng đầu lên.
Tầm mắt chạm phải gương mặt vẫn nhăn nhó nãy giờ của Hoắc Trường Uyên, không khác mấy so với lúc tối qua khi cô chưa mổ.
Lâm Uyển Bạch dùng ngón tay nhỏ móc móc anh: "Hoắc Trường Uyên, sau anh cứ rầu rĩ mặt mày thế. Bác sỹ đã nói không sao rồi mà, ở viện vài hôm là được về nhà! Hơn nữa, đây là lần thứ hai em lên bàn mổ rồi, đầy kinh nghiệm!"
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật, phì cười vì màn hình dung của cô.
"Thật đấy!" Lâm Uyển Bạch sợ anh chưa thoải mái, tiếp tục nói: "Lần này sau khi được y tá đẩy vào trong, em được gây mê toàn diện luôn. Em chẳng biết gì hết, cả quá trình không có chút cảm giác nào, ngủ một giấc tỉnh dậy là xong rồi! Không giống như lần đầu tiên ở Los Angeles. Lúc đó em sinh non, đau tưởng chết, cũng sợ hãi vô cùng. Xung quanh toàn là các bác sỹ và y tá người nước ngoài. Em cảm giác từng hơi thở trên người mình đang bị rút đi từ từ, tựa như một giây sau là chết vậy..."
Đây là lần đầu tiên cô kể cho anh nghe sau bốn năm.
Tuy đã qua rất lâu rồi nhưng thật ra bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy nơm nớp. Đó là lần đầu tiên cô mang thai, lần đầu tiên đẻ con, cũng là lần đầu tiên cảm giác từng khớp xương trên người như rời ra...
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, bất ngờ nói: "Uyển Uyển, chúng ta sinh thêm một đứa con gái đi!"
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, nhìn anh khó hiểu.
Bởi vì chuyện này anh đã tỏ rõ thái độ từ lâu, hơn nữa thực tế là họ vẫn đang nỗ lực về mặt này, thậm chí anh còn dẫn dắt chuyện hòa thượng nói số anh sẽ có cả nếp cả tẻ.
Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Lúc sinh Đậu Đậu, anh không ở bên cạnh em. Thậm chí ngay từ lúc em mang thai anh đã chẳng biết gì, toàn một mình em gắng gượng vượt qua. Từ trước tới giờ đây luôn là điều sầu não trong lòng anh. Anh rất muốn đến lúc em có thai lần thứ hai, sẽ có anh ở bên cạnh em."
Lâm Uyển Bạch sững người.
Cô chỉ nghĩ anh vốn dĩ muốn có con gái, không ngờ thật ra nguyên nhân đằng sau lại là muốn bù đắp cho cô.
Lâm Uyển Bạch không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt tay anh.
Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn khẽ lên mu bàn tay cô, sau đó cầm hộp cơm trên mặt tủ lên: "Có đói không? Em vừa phẫu thuật xong, không ăn được nhiều. Đây là canh gà thím Lý hầm ở nhà, chú Lý vừa mang qua, để anh đút cho em uống!"
Lâm Uyển Bạch nằm dựa vào gối, hưởng thụ màn phục vụ riêng và tận tâm của anh.
Uống được một nửa, bất ngờ có ai đó gõ cửa phòng.
"Cốc cốc!"
Sau khi cửa được đẩy ra, Lục Tịnh Tuyết đi vào. Nhìn thấy khung cảnh bên trong, sắc mặt cô ta cứng đờ lại, nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh. Cô ta nhìn họ: "Trường Uyên, cô Lâm, tôi vào có được không?"
Hỏi thì hỏi vậy nhưng cô ta đã tự động đi tới trước giường.
Lục Tịnh Tuyết nhìn xuống Lâm Uyển Bạch nằm trên giường: "Ban nãy bác sỹ nói cô đã tỉnh nên tôi muốn qua thăm cô! Sao rồi, cô cảm thấy vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn, cảm ơn cô..." Lâm Uyển Bạch mím môi.
"Ca phẫu thuật ghép gan lần này, tôi rất cảm ơn cô đã cứu bố tôi!" Nói tới đây, Lục Tịnh Tuyết hơi dừng lại, khi lên tiếng, giọng đã giảm đi không ít: "Rất xin lỗi, chuyện cô là con gái của bố tôi, mẹ tôi nhất thời không dễ dàng chấp nhận, thật ra tôi cũng... Tóm lại, cô Lâm, mong cô sớm bình phục, tôi vẫn có câu đó thôi, có chuyện gì cần cứ nói với tôi!"
Lâm Uyển Bạch không phản bác gì, chỉ bình tĩnh lắng nghe.
Lục Tịnh Tuyết dường như cũng không đợi câu trả lời của cô. Cô ta đảo mắt, có vài phần bứt rứt rồi mỉm cười hỏi: "Trường Uyên, em có thể nói chuyện riêng với anh không?"
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực tập trung ăn canh.
Hoắc Trường Uyên phản bác: "Sunny, nói luôn ở đây đi."
Lục Tịnh Tuyết bị anh từ chối một cách thẳng thừng, khó tránh khỏi hụt hẫng: "Lần này cũng may có cô Lâm, em và mẹ rất cảm kích, thế nên định sẽ chịu toàn bộ chi phí nằm viện!"
"Không cần đâu." Hoắc Trường Uyên hờ hững khước từ.
Ngay sau đó, anh bèn cầm hộp giữ nhiệt bên cạnh lên, đổ đầy ra bát, múc thêm một thìa canh gà thơm phức, nhìn cô chằm chằm và nói: "Canh gà tốt cho sức khỏe của em, uống thêm bát nữa đi."
Hoàn toàn bị lờ đi, nụ cười của Lục Tịnh Tuyết không còn tự nhiên nữa: "Trường Uyên, vậy em xin phép về trước!"
Lâm Uyển Bạch nhìn theo cái bóng cao ráo đó rời đi, tự nhiên cảm nhận được mùi oán khí nồng nặc.
Thật vô tình~
Nhưng tâm trạng cô lại rất vui. Cô cắn chặt chiếc thìa, nhìn anh chòng chọc.
Hoắc Trường Uyên sao không cảm nhận được ánh mắt của cô, anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Còn nhìn nữa anh hôn em đấy!"
"..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt cụp mắt xuống.
Khi uống được một nửa bát canh thứ hai, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, không thoải mái cho lắm. Cô nghĩ vẫn là Lục Tịnh Tuyết, thế nhưng khi cửa được đẩy ra, người bước vào lại người mà cô không bao giờ ngờ tới, thậm chí là sửng sốt.
Một ông già mặc bộ đồ Thái cực màu đen, mái tóc bạc trắng, tuy phải chống gậy, nhưng bước đi vẫn rất rắn rỏi.
"Ông Lê?"
Khi nhìn rõ người xuất hiện, Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.
Ngay sau đó cô lại nhìn thấy người đàn ông tuấn tú xuất hiện phía sau, kinh ngạc thốt lên: "Anh Lê?"
Người đến chính là hai ông cháu nhà họ Lê ở Hồng Kông. Ông Lê đi trước, tiếng cười sảng khoái: "Ha ha, tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Sao ông..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Ông Lê chống gậy đi tới trước giường bệnh, Lê Giang Nam đi theo ngay phía sau giải thích: "Tôi và ông ngoại vừa từ Hồng Kông bay tới đây. Ông ngoại vốn định tới tìm cô, mời cô ăn bữa cơm. Nghe nói cô làm phẫu thuật đang nằm viện nên chúng tôi tới thẳng đây luôn!"
Lâm Uyển Bạch cũng nhìn ra được hai ông cháu họ chỉ vừa mới xuống máy bay, đồng thời cũng rất bất ngờ về sức khỏe hơn người của ông Lê.
Hoắc Trường Uyên đã đứng lên, lần lượt bắt tay với hai ông cháu. Điều khác biệt là, thời gian anh bắt tay với Lê Giang Nam có lâu hươn một chút, trong ánh mắt của Lê Giang Nam còn ẩn chứa một chút ngưỡng mộ.
Đối phương là trưởng bối nên anh cung kính nói: "Mời ông Lê ngồi!"
Ông Lê gật đầu với anh, đi về phía chiếc sofa bên cạnh cửa sổ.
Trong bệnh viện không có trà để pha nên họ uống tạm hai cốc nước trắng từ máy lọc nước.
Ông Lê cũng không câu nệ. Sau khi cầm cốc lên uống một ngụm, ông nhìn sang Hoắc Trường Uyên ngồi bên: "Hoắc tổng, cậu cũng có mắt nhìn phụ nữ lắm! Cô nhóc này quả thực không tệ!"
"Cảm ơn ông Lê!" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.
Tuy rằng có thể chủ yếu là khen Lâm Uyển Bạch nhưng sắc mặt anh vẫn không giấu được vài phần đắc ý.
Nhưng ông Lê lại xua tay, hơn nữa còn nhướng mày bỗng dưng nói một câu: "Không cần cảm ơn tôi! Tôi thật lòng thích cô bé này, còn muốn để cô ấy làm cháu dâu của tôi nữa!"
"Phì..."
Đang uống nốt ngụm canh cuối cùng, Lâm Uyển Bạch phun thẳng ra ngoài.
Ý thức được mình hơi thất thốt, cô vội hoảng loạn lau sạch rồi dở khóc dở cười nói: "Ông Lê, ông đừng đùa nữa!"
"Ha ha..." Ông Lê cười phá lên, vỗ đùi đen đét.
Lâm Uyển Bạch chú ý thấy, mặt Hoắc Trường Uyên đã đen sì lại.
Cô đặt bát canh sang bên cạnh, chủ động xoa dịu bầu không khí: "Ông Lê, ông và anh Lê định ở đây mấy hôm ạ?"
"Chuyện này chưa quyết định! Ngoài việc hợp tác với Hoắc Thị ra, còn ở lại đây thêm một khoảng thời gian!"
"À, vậy ạ..."
Ông Lê cầm cây gậy bên cạnh, đứng lên và nói: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa, vừa xuống máy bay, tôi cũng muốn về khách sạn nghỉ ngơi đã. Cô nhóc, cô cố gắng tĩnh dưỡng, hôm khác có thời gian tôi lại đến thăm!"
"Ông Lê, anh Lê, hai người đi cẩn thận!" Cô vội nói.
Hai ông cháu họ đến chớp nhoáng, đi cũng chớp nhoáng. Lâm Uyển Bạch vừa mổ xong chưa thể xuống giường nên Hoắc Trường Uyên tiễn họ.
Buổi tối bác sỹ kiểm tra phòng xong, cô chỉ để lại một ngọn đèn ngủ đầu giường.
Lâm Uyển Bạch cảm giác họ hình như rất có duyên với bệnh viện. Lần trước anh bị thương khắp người nằm trong bệnh viện, cô ở bên chăm sóc, bây giờ thì ngược lại.
Sau khi cởi bỏ áo vest, Hoắc Trường Uyên xắn tay áo lên tận khuỷu. Dưới ánh đèn màu vàng cam, làn da màu đồng của anh trông càng hấp dẫn. Sợ chèn vào cô, anh chỉ nghiêng người nằm sát mép giường.
Thấy cô chớp chớp mắt nhìn trần nhà, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt đuôi mắt cô: "Không buồn ngủ à?"
"Chắc tại ban nãy em ngủ hơi nhiều một chút." Lâm Uyển Bạch cười hì hì.
"Vậy bao giờ buồn ngủ thì ngủ." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, lại ngước mắt nhìn trần nhà. Nhớ tới những vị khách tới thăm hôm nay, cô chợt lẩm bẩm: "Ông Lê đúng là một ông già cổ quái!"
Cô chỉ gặp đối phương hai lần ngắn ngủi, còn toàn vì chuyện của Hoắc Trường Uyên, cũng không nghĩ sẽ còn qua lại gì thêm. Không ngờ, đối phương từ Hồng Kông tới Băng Thành, việc đầu tiên là tới thăm cô, hơn nữa còn đích thân chạy tới bệnh viện...
Hành động ấy quả thực khiến cô được quan tâm đến mức phải run sợ.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại: "Vẫn đang nghĩ chuyện làm cháu dâu nhà người ta?"
Ngữ khí ai oán này...
Lâm Uyển Bạch quay sang nhìn anh, không nhịn được cười, quả nhiên thành công tóm được một "oán phu"!
Sợ động vào vết thương, cô cẩn thận xoay người, sau đó chọc tay lên lồng ngực cứng rắn của anh, tức cười nói: "Này, ông Lê chỉ nói đùa thôi, anh tưởng là thật chắc!"
Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng.
Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch lập tức đổi chủ đề: "Thôi được rồi, không nghĩ tới ông ấy nữa. Em đang hơi nhớ Đậu Đậu!"
Ai ngờ chất giọng u ám của anh vang lên bên tai: "Nằm trong lòng anh đừng có nghĩ tới người đàn ông khác!"
Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật giật, đúng là câm nín: "Người đàn ông khác nào, là con trai chúng ta..."
"Con trai cũng không được!"
"..." Thôi được rồi.
Không bá đạo như vậy sao là anh được!
Lâm Uyển Bạch thẳng thừng nhắm mắt lại, vẫn cứ ngủ là an toàn nhất...
...
Sáng hôm sau, y tá tới treo hai bịch nước truyền lên cây truyền dịch. Cô ngồi dựa vào đầu giường, mu bàn tay cắm mũi kim, từng giọt nước lạnh ngắt thấm vào máu.
Khi có người gõ cửa phòng bệnh, Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt đầu tiên là một bó bách hợp tươi tắn, sau đó là một gương mặt điển trai.
"Anh Lê?" Lâm Uyển Bạch bất ngờ.
Lê Giang Nam ôm bó hoa đi vào: "Cô Lâm!"
"Sao anh lại đến đây?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên hỏi, ý thức được hình như mình hỏi hơi trực tiếp quá cũng không hay, cô vội đổi sang một cách khéo léo hơn: "À, ý tôi là, anh đến có việc gì à?"
"Tôi không có việc gì, chỉ là muốn tới thăm cô!" Lê Giang Nam có vẻ không chút để ý. Sau khi tươi cười trả lời, anh ấy tặng cô bó hoa bách hợp: "Bó hoa này tặng cho cô, cô thích chứ?"
"Rất đẹp...." Lâm Uyển Bạch trả lời bằng một cách khác.
"Vậy để tôi cắm vào lọ cho cô!" Nụ cười của Lê Giang Nam giống như nắng ngoài cửa sổ vậy, sưởi ấm cả căn phòng: "Lúc tôi tới cửa hàng hoa, chỉ cảm thấy bách hợp thích hợp với cô nhất. Bách hợp tượng trưng cho sự thuần khiết, mùi hoa không giả tạo, thanh tao, trong trẻo. Mà ngôn ngữ của loài hoa này chính là một tình yêu vĩ đại và trong sáng, giống như cô vậy!"
Lâm Uyển Bạch cười bẽn lẽn.
"Nói thật lòng, sau khi cô đi khỏi Hồng Kông, tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì những gì cô làm cho Hoắc tổng! Trước đó tôi có kể cho cô nghe rồi, tôi chưa từng gặp cô gái nào giống như cô. Cô thật sự rất khác các cô gái khác! Từ ngày tạm biệt nhau ở sân bay Hồng Kông, thật ra tôi luôn vô thức nhớ về cô, cảm thấy cô chính là cô gái tôi muốn tìm kiếm trong cuộc đời này..."
Càng nghe, Lâm Uyển Bạch càng cảm thấy không ổn. Cô dè dặt ngắt lời: "Anh Lê, ông Lê đùa thì thôi, anh đừng đùa chứ!"
"Cô Lâm, xin hãy tin tôi, tôi không đùa giỡn!" Lê Giang Nam tiếp tục đi tới trước giường bệnh, nét mặt nghiêm túc: "Tôi thật lòng nảy sinh tình cảm với cô, hơn nữa khó mà kiềm chế nổi. Cô nói, tôi sẽ gặp được một cô gái tốt, không sai, tôi đã gặp được rồi!"
"Khụ khụ..." Lâm Uyển Bạch sửng sốt tới mức ho sù sụ.
Không ngờ đối phương lại bất thình lình tỏ tình. Hôm qua ông Lê nói vậy cô còn nghĩ là đùa, lúc đó anh ấy chỉ cười trừ hùa theo, không ngờ anh ấy đang ôm một chiêu to hơn...
Cô nhìn vượt qua anh ấy, hướng về phía cánh cửa phòng vệ sinh, sống lưng lạnh ngắt.
Trước khi anh ấy đi vào, cô bảo Hoắc Trường Uyên cứ đi làm, mình tự chăm sóc được bản thân. Sau một lúc cô khuyên nhủ, cuối cùng anh đồng ý, nhưng trước khi đi, anh cầm hoa quả vào đó rửa cho cô...
Lâm Uyển Bạch liếm môi, cố gắng chớp chớp mắt với đối phương: "Anh Lê, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này, anh muốn uống chút hoa quả không?"
Ám thị này đã quá rõ ràng rồi...
Ai ngờ, Lê Giang Nam không hề lĩnh ngộ, vẫn chìm đắm trong vòng xoáy tỏ tình: "Cô Lâm, những gì tôi vừa nói tôi đã phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định. Hy vọng cô tin tưởng sự chân thành của tôi!"
Bây giờ Lâm Uyển Bạch tay cắm ống kim không thể nhúc nhích, bằng không, cô nhất định nhảy xuống bịt miệng anh ấy.
Làm ơn đừng nói nữa!
"Anh Lê, à... tôi đã có bạn trai rồi!" Cô khó xử giơ tay, giơ ngón áp út của mình lên: "Không đúng, nói chính xác phải là chồng chưa cưới, anh ấy đã cầu hôn tôi từ lâu, tình cảm của chúng tôi rất tốt..."
"Việc này tôi biết!" Lê Giang Nam nhíu mày, nhưng sắc mặt không chút dao động, kiên định nói từng chữ: "Nhưng tôi tin tưởng một câu, trên đời này không có bức tường nào không thể đào, chỉ có người chưa đủ nỗ lực!"
Bỗng nhiên "rầm" một tiếng, cánh cửa phòng vệ sinh bị đẩy mạnh ra.
Hết chương 311
Bình luận facebook