Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230: Đều là lỗi của con
"Biết thằng bé vô lương tâm, anh làm anh cả còn không giúp đỡ thêm à? Ở công ty, nó có chỗ nào không hiểu, anh bận tâm nhắc nhở nó một chút, thì không đến nỗi gây ra những chuyện cười đó!" Ông cụ Tiêu trách cứ.
Tiêu lão đại liên tục đáp: "Đều là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ chú ý."
Ông nội bà nội Mặc Tinh ở nông thôn, nhưng tết thì sẽ gặp một lần, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có một đứa con là bố cô. Về phần ông ngoại bà ngoại của cô, bọn họ đã qua đời lâu rồi, vả lại bọn họ cũng chỉ một đứa con là mẹ cô.
Cho nên trước đây cô chỉ nghe nói về chuyện trưởng bối không công bằng, nhưng từ trước đến nay lại không thể tưởng tượng được, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Tiêu, nói chung cô đã biết trái tim của một người có thể thiên vị đến mức độ nào rồi.
Nghĩ tới đây, cô nhếch môi, gương mặt hiện lên vẻ tự giễu.
Hiện giờ bản thân cô còn đang khó bảo đảm, cô đừng nghĩ đến chuyện nhà người khác nữa thì hơn.
Ông cụ Tiêu không để ý đến hai anh em nhà họ Tiêu nữa, ông ấy đẩy cửa phòng bệnh ra rồi đi vào, đồng thời tức giận nói: "Cô cũng vào đây."
"Vâng." Mặc Tinh đáp một tiếng, lo lắng thấp thỏm đi vào theo. Mồ hôi trên trán vẫn đang không ngừng toát ra.
Trước đây, cùng lắm là cô nghe nói ông cụ Tiêu như này như này, cô sẽ sợ, nhưng mà cũng không có sợ như này, bằng không cô cũng không dám nêu ra hai điều kiện với ông cụ Tiêu.
Nhưng hôm nay, sau khi cô biết ông cụ Tiêu muốn cho người đưa cô vào tù, kiểu sợ hãi đó là kiểu chân chân chính chính như con giòi ở xương dính vào trong linh hồn cô.
Thậm chí, cô còn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội ông cụ Tiêu ở chỗ nào, mà ông ấy phải viện cớ giúp cô rời đi, phá hủy cô!
Sau khi đi vào, ông cụ Tiêu liền ngồi lên giường, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hừ nói: "Trán nhiều mồ hôi thế, sợ à?"
Mặc Tinh há miệng, nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng cô không nói gì hết.
"Cô đã nói dối tôi, hay là đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tiêu chúng tôi rồi?" Ông cụ Tiêu vỗ xuống giường, nghiêm giọng hỏi.
Theo cái vỗ đó, trái tim Mặc Tinh cũng lộp bộp một tiếng, sau đó thì đập thình thịch thình thịch.
Cô lau mồ hôi trên trán, ngay cả giọng nói cũng giống như bị rút mất sức lực vậy: "Không có ai gặp ông mà không sợ đâu nhỉ?"
Sắc mặt ông cụ Tiêu u ám hơn, nhưng cuối cùng ông ấy chỉ hừ mạnh một tiếng, không có phản bác lời cô nói.
Lúc này, Mặc Tinh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô cảm giác lưng đã ướt đẫm rồi.
"Nếu không phải tôi bị ung thư giai đoạn cuối, đứa con này của cô có sinh ra được hay không cũng chưa chắc đâu!" Vẻ mặt ông cụ Tiêu hơi thay đổi, cuối cùng ánh mắt dừng ở bụng cô.
Mặc Tinh mím môi, mồ hôi chảy xuống cằm, khúc xạ ra bảy màu dưới ánh mặt trời.
Hình như ông cụ Tiêu thật sự mong mỏi vào đứa bé trong bụng cô, thế thì cô... đi đâu lấy đứa bé này đây?
"Có con rồi, sao cô vẫn còn muốn đi?" Ông cụ Tiêu trầm mặt: "Cô định đi ra ngoài, rồi dùng đứa bé này uy hiếp Cảnh Nam à?"
Mặc Tinh túm góc áo, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run run: "Không giấu ông, những chuyện mà Tiêu Cảnh Nam đã làm... tôi không thể tha thứ cho anh ta, tôi cũng không có ý định sinh đứa bé này ra."
"Huyết mạch của nhà họ Tiêu chúng tôi mà cô muốn không cần là không cần sao?" Ông cụ Tiêu đứng dậy, cất cao giọng.
Mặc Tinh cụp mắt, không hé một lời.
Nói nhiều sai nhiều, có khi còn đắc tội ông cụ Tiêu.
"Cô nên cảm thấy may mắn vì đã mang thai đứa bé này, bằng không, chưa chắc cô đã có thể đứng ở đây, mà cô sẽ chỉ sống cả đời trong ngục giam, không ai hỏi thăm!" Ông cụ Tiêu nói.
Mặc Tinh mở to mắt, hai tay nắm chặt.
Cô muốn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được: "Tôi có thể hỏi một chút không, tôi đã đồng ý rời ra Tiêu Cảnh Nam, tại sao ông vẫn... không để yên cho tôi?"
"Nhìn thấy băng vải trên cổ tôi không?" Ông cụ Tiêu chỉ vào băng vải trên cổ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Mặc Tinh không biết lý do, nên cô ừ nhẹ một tiếng.
"Cảnh Nam đã vì cô, cầm dao uy hiếp tôi?" Ông cụ Tiêu tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng, như thể là khó thở, lại giống như là có chút bất đắc dĩ: "Thằng bé coi trọng cô như vậy, cô nghĩ tôi có thể để thằng bé giữ cô lại bên cạnh nó sao?"
Con ngươi của Mặc Tinh co rút, cơ thể cũng cứng ngắc.
Ông cụ Tiêu bị ung thư phổi giai đoạn cuối và chẳng còn mấy thời gian nữa, những người khác của nhà họ Tiêu ở lại bệnh viện, chính là để nịnh bợ ông cụ Tiêu rồi được chia thêm chút tài sản.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Cảnh Nam lại vì cô, cầm dao uy hiếp ông cụ Tiêu ư?
Anh không sợ đợi ông cụ Tiêu chết rồi, anh không lấy được cái gì sao?
"Thật không biết Cảnh Nam coi trọng cô ở điểm nào!" Ông cụ Tiêu đánh giá cô một lượt: "Đúng là mắt mù!"
Mặc Tinh cúi đầu, cả người cứng ngắc mặc ông ấy đánh giá, nói không ra tư vị trong lòng.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Tiêu Cảnh Nam thở hồng hộc chạy vào trong, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đổ mồ hôi như mưa.
Cúc trên chiếc áo khoác của anh đã rớt ra, lúc này hơi để phanh, áo sơ mi trắng bên trong ướt đẫm, dính sát vào người anh, cơ bụng khẽ phập phồng.
Sau khi vào, anh nhìn cũng không thèm nhìn ông cụ Tiêu một cái, ánh mắt dính chặt lên người Mặc Tinh.
Anh đi tới, hai tay ấn lên vai cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô chỉ bị người ta tát hai cái lên mặt, anh khẽ thở phào, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn u ám.
"... Còn đau không?" Tiêu Cảnh Nam hơi dừng lại, run run đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve dấu bàn tay trên mặt cô.
Mặc Tinh quay đầu đi, nhíu mày né tránh sự đụng chạm của anh.
Tay rơi vào không trung, hai mắt Tiêu Cảnh Nam ảm đạm đi, sau đó anh đứng trước người cô, che cô ra sau.
Anh nhìn ông cụ Tiêu với khuôn mặt vô cảm, anh nói: "Chuyện cháu làm cháu tự gánh chịu hậu quả, ông đừng làm liên lụy người khác."
Ông cụ Tiêu cười giễu một tiếng, bực mình nói: "Cô ta đã mang thai đứa con của cháu, trước khi cô ta sinh đứa bé ra, ông sẽ không động vào cô ta, biến đi!"
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, sau đó cũng không nói gì cả, anh nắm tay Mặc Tinh đi ra ngoài.
"Ông đã tìm được chủ tịch mới, bắt đầu từ ngày mai, cháu hãy bàn giao lại công việc. Còn nữa, ngày mai ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Tiêu Thị dưới tên cháu sẽ chuyển ra, lúc luật sư tới, cháu phối hợp với công việc của cậu ta. Có ý kiến gì không?" Ông cụ Tiêu lạnh giọng nói.
Mặc Tinh nhíu mày, dừng bước.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam lại hoàn toàn không có ý muốn đứng lại, anh vẫn cứ nắm tay cô bước ra ngoài, chỉ là vừa đi vừa nói: "Vâng."
Thấy anh quả quyết đi ra khỏi phòng bệnh, gương mặt ông cụ Tiêu nổi bão, sau đó ông ấy cầm cốc nước trên bàn lên, bốp một tiếng ném vào cửa.
Đầu tiên cốc nước đập vào cánh cửa, phát ra mộ tiếng trầm muộn thật to, sau đó rơi xuống sàn, loảng xoảng vỡ thành nhiều mảnh.
Mặc Tinh quay đầu, liếc nhìn qua cánh cửa phòng bệnh chưa đóng chặt, sau đó là nhìn khuôn mặt lạnh lùng vẫn đang kéo cô đi về phía trước của Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam dừng bước, cúi đầu nhìn cô, khi nhìn thấy trên mặt cô hiện rõ dấu bàn tay, anh nhíu mày.
"Nếu bây giờ anh đi vào giải thích, thì vẫn còn cơ hội." Mặc Tinh nói.
Tiêu lão đại liên tục đáp: "Đều là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ chú ý."
Ông nội bà nội Mặc Tinh ở nông thôn, nhưng tết thì sẽ gặp một lần, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có một đứa con là bố cô. Về phần ông ngoại bà ngoại của cô, bọn họ đã qua đời lâu rồi, vả lại bọn họ cũng chỉ một đứa con là mẹ cô.
Cho nên trước đây cô chỉ nghe nói về chuyện trưởng bối không công bằng, nhưng từ trước đến nay lại không thể tưởng tượng được, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Tiêu, nói chung cô đã biết trái tim của một người có thể thiên vị đến mức độ nào rồi.
Nghĩ tới đây, cô nhếch môi, gương mặt hiện lên vẻ tự giễu.
Hiện giờ bản thân cô còn đang khó bảo đảm, cô đừng nghĩ đến chuyện nhà người khác nữa thì hơn.
Ông cụ Tiêu không để ý đến hai anh em nhà họ Tiêu nữa, ông ấy đẩy cửa phòng bệnh ra rồi đi vào, đồng thời tức giận nói: "Cô cũng vào đây."
"Vâng." Mặc Tinh đáp một tiếng, lo lắng thấp thỏm đi vào theo. Mồ hôi trên trán vẫn đang không ngừng toát ra.
Trước đây, cùng lắm là cô nghe nói ông cụ Tiêu như này như này, cô sẽ sợ, nhưng mà cũng không có sợ như này, bằng không cô cũng không dám nêu ra hai điều kiện với ông cụ Tiêu.
Nhưng hôm nay, sau khi cô biết ông cụ Tiêu muốn cho người đưa cô vào tù, kiểu sợ hãi đó là kiểu chân chân chính chính như con giòi ở xương dính vào trong linh hồn cô.
Thậm chí, cô còn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội ông cụ Tiêu ở chỗ nào, mà ông ấy phải viện cớ giúp cô rời đi, phá hủy cô!
Sau khi đi vào, ông cụ Tiêu liền ngồi lên giường, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hừ nói: "Trán nhiều mồ hôi thế, sợ à?"
Mặc Tinh há miệng, nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng cô không nói gì hết.
"Cô đã nói dối tôi, hay là đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tiêu chúng tôi rồi?" Ông cụ Tiêu vỗ xuống giường, nghiêm giọng hỏi.
Theo cái vỗ đó, trái tim Mặc Tinh cũng lộp bộp một tiếng, sau đó thì đập thình thịch thình thịch.
Cô lau mồ hôi trên trán, ngay cả giọng nói cũng giống như bị rút mất sức lực vậy: "Không có ai gặp ông mà không sợ đâu nhỉ?"
Sắc mặt ông cụ Tiêu u ám hơn, nhưng cuối cùng ông ấy chỉ hừ mạnh một tiếng, không có phản bác lời cô nói.
Lúc này, Mặc Tinh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô cảm giác lưng đã ướt đẫm rồi.
"Nếu không phải tôi bị ung thư giai đoạn cuối, đứa con này của cô có sinh ra được hay không cũng chưa chắc đâu!" Vẻ mặt ông cụ Tiêu hơi thay đổi, cuối cùng ánh mắt dừng ở bụng cô.
Mặc Tinh mím môi, mồ hôi chảy xuống cằm, khúc xạ ra bảy màu dưới ánh mặt trời.
Hình như ông cụ Tiêu thật sự mong mỏi vào đứa bé trong bụng cô, thế thì cô... đi đâu lấy đứa bé này đây?
"Có con rồi, sao cô vẫn còn muốn đi?" Ông cụ Tiêu trầm mặt: "Cô định đi ra ngoài, rồi dùng đứa bé này uy hiếp Cảnh Nam à?"
Mặc Tinh túm góc áo, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run run: "Không giấu ông, những chuyện mà Tiêu Cảnh Nam đã làm... tôi không thể tha thứ cho anh ta, tôi cũng không có ý định sinh đứa bé này ra."
"Huyết mạch của nhà họ Tiêu chúng tôi mà cô muốn không cần là không cần sao?" Ông cụ Tiêu đứng dậy, cất cao giọng.
Mặc Tinh cụp mắt, không hé một lời.
Nói nhiều sai nhiều, có khi còn đắc tội ông cụ Tiêu.
"Cô nên cảm thấy may mắn vì đã mang thai đứa bé này, bằng không, chưa chắc cô đã có thể đứng ở đây, mà cô sẽ chỉ sống cả đời trong ngục giam, không ai hỏi thăm!" Ông cụ Tiêu nói.
Mặc Tinh mở to mắt, hai tay nắm chặt.
Cô muốn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được: "Tôi có thể hỏi một chút không, tôi đã đồng ý rời ra Tiêu Cảnh Nam, tại sao ông vẫn... không để yên cho tôi?"
"Nhìn thấy băng vải trên cổ tôi không?" Ông cụ Tiêu chỉ vào băng vải trên cổ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Mặc Tinh không biết lý do, nên cô ừ nhẹ một tiếng.
"Cảnh Nam đã vì cô, cầm dao uy hiếp tôi?" Ông cụ Tiêu tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng, như thể là khó thở, lại giống như là có chút bất đắc dĩ: "Thằng bé coi trọng cô như vậy, cô nghĩ tôi có thể để thằng bé giữ cô lại bên cạnh nó sao?"
Con ngươi của Mặc Tinh co rút, cơ thể cũng cứng ngắc.
Ông cụ Tiêu bị ung thư phổi giai đoạn cuối và chẳng còn mấy thời gian nữa, những người khác của nhà họ Tiêu ở lại bệnh viện, chính là để nịnh bợ ông cụ Tiêu rồi được chia thêm chút tài sản.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Cảnh Nam lại vì cô, cầm dao uy hiếp ông cụ Tiêu ư?
Anh không sợ đợi ông cụ Tiêu chết rồi, anh không lấy được cái gì sao?
"Thật không biết Cảnh Nam coi trọng cô ở điểm nào!" Ông cụ Tiêu đánh giá cô một lượt: "Đúng là mắt mù!"
Mặc Tinh cúi đầu, cả người cứng ngắc mặc ông ấy đánh giá, nói không ra tư vị trong lòng.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Tiêu Cảnh Nam thở hồng hộc chạy vào trong, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đổ mồ hôi như mưa.
Cúc trên chiếc áo khoác của anh đã rớt ra, lúc này hơi để phanh, áo sơ mi trắng bên trong ướt đẫm, dính sát vào người anh, cơ bụng khẽ phập phồng.
Sau khi vào, anh nhìn cũng không thèm nhìn ông cụ Tiêu một cái, ánh mắt dính chặt lên người Mặc Tinh.
Anh đi tới, hai tay ấn lên vai cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô chỉ bị người ta tát hai cái lên mặt, anh khẽ thở phào, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn u ám.
"... Còn đau không?" Tiêu Cảnh Nam hơi dừng lại, run run đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve dấu bàn tay trên mặt cô.
Mặc Tinh quay đầu đi, nhíu mày né tránh sự đụng chạm của anh.
Tay rơi vào không trung, hai mắt Tiêu Cảnh Nam ảm đạm đi, sau đó anh đứng trước người cô, che cô ra sau.
Anh nhìn ông cụ Tiêu với khuôn mặt vô cảm, anh nói: "Chuyện cháu làm cháu tự gánh chịu hậu quả, ông đừng làm liên lụy người khác."
Ông cụ Tiêu cười giễu một tiếng, bực mình nói: "Cô ta đã mang thai đứa con của cháu, trước khi cô ta sinh đứa bé ra, ông sẽ không động vào cô ta, biến đi!"
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, sau đó cũng không nói gì cả, anh nắm tay Mặc Tinh đi ra ngoài.
"Ông đã tìm được chủ tịch mới, bắt đầu từ ngày mai, cháu hãy bàn giao lại công việc. Còn nữa, ngày mai ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Tiêu Thị dưới tên cháu sẽ chuyển ra, lúc luật sư tới, cháu phối hợp với công việc của cậu ta. Có ý kiến gì không?" Ông cụ Tiêu lạnh giọng nói.
Mặc Tinh nhíu mày, dừng bước.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam lại hoàn toàn không có ý muốn đứng lại, anh vẫn cứ nắm tay cô bước ra ngoài, chỉ là vừa đi vừa nói: "Vâng."
Thấy anh quả quyết đi ra khỏi phòng bệnh, gương mặt ông cụ Tiêu nổi bão, sau đó ông ấy cầm cốc nước trên bàn lên, bốp một tiếng ném vào cửa.
Đầu tiên cốc nước đập vào cánh cửa, phát ra mộ tiếng trầm muộn thật to, sau đó rơi xuống sàn, loảng xoảng vỡ thành nhiều mảnh.
Mặc Tinh quay đầu, liếc nhìn qua cánh cửa phòng bệnh chưa đóng chặt, sau đó là nhìn khuôn mặt lạnh lùng vẫn đang kéo cô đi về phía trước của Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam dừng bước, cúi đầu nhìn cô, khi nhìn thấy trên mặt cô hiện rõ dấu bàn tay, anh nhíu mày.
"Nếu bây giờ anh đi vào giải thích, thì vẫn còn cơ hội." Mặc Tinh nói.
Bình luận facebook