Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Anh sợ cô làm bẩn
Vân Mân cười đáp lại, lấy ra hộp thuốc trị vết thương đưa cho Mặc Tinh, đồng thời thản nhiên hỏi: "Có cần chuẩn bị quần áo cho Mặc Tinh không?"
“Không.” Tiêu Cảnh Nam bước đến bàn và ném gần hết số thuốc lá còn lại vào gạt tàn.
Rượu ngấm vào vết thương, đau đến nỗi trên trán Mặc Tinh toát ra mồ hôi lạnh, cô nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, không dám phát ra tiếng, nhưng trong lòng bất an vô cùng.
Tại sao Vân Mân đột nhiên hỏi anh có nên chuẩn bị quần áo cho cô không? Chẳng lẽ là muốn cô đi tiếp khách à?
“Vâng.” Vân Mân thu dọn hộp thuốc, ngẩng đầu nhìn cô thở dài: “Vết sẹo trên đầu cô… Thật đáng tiếc.”
“Cảm ơn chị Vân Mân, vậy tôi đi trước.” Mặc Tinh sau khi nghe lời này càng lo lắng, tái nhợt đứng lên, đi vội ra ngoài.
Tiêu Cảnh Nam sau lưng hét lớn với cô: “Tôi cho cô à?"
“Anh còn có chuyện gì sao?” Mặc Tinh xoay người khó khăn hỏi.
Tiêu Cảnh Nam không nói lời nào, chỉ là lướt qua cô rồi đi về phía cửa, sau đó anh dừng lại, cau mày nói: "Còn không mau đi?"
Mặc Tinh nắm lấy góc quần áo, đi theo bóng lưng anh.
Khi mặt trời lặn, bóng dáng của anh hiện lên rất rõ, nó trải dài trên mặt đất, chồng lên bóng của cô, nặng nề đến mức khó thở.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Người lái xe đã đợi bên cạnh chiếc xe Bentley, sau khi Tiêu Cảnh Nam lên xe, anh ta đóng cửa lại.
Mặc Tinh đi vòng qua đầu kia, vừa bước chân phải lên xe, liền nghe thấy Tiêu Cảnh Nam nhẹ giọng nói: "Đưa cho cô ấy cái gì lót đi, đừng để làm bẩn."
Mặc Tinh cứng đờ người, âm thầm thu chân lại, chỉ cảm thấy đứng ở trong gió thu với bộ quần áo công tác mỏng manh này, từ thân thể đến trái tim đều lạnh thấu xương.
Trên xe không có khăn và đệm sẵn, cuối cùng tài xế lấy một đống khăn giấy trải lên chỗ Mặc Tinh định ngồi, để không làm ‘vấy bẩn’ chỗ ngồi.
“Bên dưới cũng cần che.” Tiêu Cảnh Nam ngồi ở trong xe xem tài liệu, không thèm liếc nhìn Mặc Tinh.
Người lái xe cầm khăn giấy cười với Mặc Tinh một cách mỉa mai.
“Không sao, giày của tôi bẩn mà, cứ lót bên dưới đi.” Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, từng đợt hơi lạnh xuyên qua quần áo cô, chui vào lỗ chân lông, khiến thân thể Mặc Tinh không khỏi run lên.
Sau khi tài xế lót xong, cô ngồi thẳng lưng trên xe, không dám và cũng không muốn chạm vào chỗ ngồi, e rằng Tiêu Cảnh Nam nói cô lại làm bẩn xe anh.
Xe chạy suốt chặng đường.
Mặc Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khu mua sắm mà cô thích nhất trước đây đã bị phá bỏ, hiện tại đã trở thành câu lạc bộ. Con phố ăn vặt gần trường đại học G cũng đã thay đổi diện mạo so với trước đây, và được xây dựng thành trung tâm mua sắm.
Cô đã phải ngồi tù hai năm, và sau khi cô được thả ra ngoài, cả thế giới dường như đã thay đổi rất nhiều, nhanh đến chóng mặt.
Cuối cùng chiếc xe cũng đậu trước một khách sạn năm sao, sau khi Mặc Tinh xuống xe, cô nhận ra ở đây có rất nhiều xe sang trọng, người xuống xe cơ bản đều diện quần áo trang trọng, lịch thiệp, có vẻ như ở đây vừa tổ chức một buổi tiệc rượu.
"Anh Tiêu," Mặc Tinh cúi đầu, tóc mái lởm chởm che đi biểu cảm trong mắt: “Tôi đợi anh ở bên ngoài được không?"
“Cô nghĩ thế sao?” Tiêu Cảnh Nam dừng lại, mỉm cười nhìn cô.
Mặc Tinh nhếch môi cười khổ.
Cô đi theo anh vào bữa tiệc, ở đây ai ai cũng diện lên mình những bộ cánh sặc sỡ, chói loá, những bộ vest màu xanh lam lịch thiệp, vừa nhìn là biết cô khác xa so với nơi này, cảm thấy lạc lõng vô cùng.
Ngay từ khi cô xuất hiện, vô số người đã nhìn cô với vẻ mặt tò mò hoặc ghê tởm hoặc là khinh thường, cô cúi đầu xuống và cố gắng khiến mọi người không chú ý đến sự tồn tại của mình.
“Tổng giám đốc Mặc.” Có không ít người đến chào hỏi Tiêu Cảnh Nam nhưng anh chỉ gật đầu một cái rồi quay đi, mãi đến khi nhìn thấy Mặc Vệ Quốc, anh mới dừng chân lại.
“Tổng giám đốc Tiêu?” Mặc Vệ Quốc trong tay cầm một ly sâm banh, mỉm cười, ánh mắt có chút xa xăm: “Đã lâu không gặp.”
Mặc Tinh đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông trung niên tao nhã trước mặt, hai tròng mắt lập tức đỏ lên. Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, cô còn chưa kịp gọi “bố” thì ngay lập tức, Mặc Vệ Quốc đã mượn cái cớ, nhanh chóng rời đi.
Cô nhìn thẳng vào bóng lưng Mặc Vệ Quốc đang vội vàng chạy trốn đó, tai cô bỗng nhiên ù đi, không nghe thấy gì.
Một lúc sau, cô lau khóe mắt, cúi đầu, nuốt ngược âm thanh đang truyền đến cổ họng.
“Bố con gặp lại nhau, cô có vui không?” Tiêu Cảnh Nam cúi xuống, nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã nhòe đi, Mặc Tinh cố gắng mở to hai mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Hạnh phúc, cảm ơn..." Cô cố nén nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh."
Tiêu Cảnh Nam nhìn nước mắt lưng tròng của cô, anh nhíu mày, nhéo cằm cô nói: “Không cần khách sáo, nếu cô thấy vui như thế, sau này tôi sẽ giúp cô gặp bố cô nhiều hơn."
“Vậy thì cảm ơn anh nhé.” Mặc Tinh mím môi, lùi về phía sau để tránh cái chạm của anh.
Tiêu Cảnh Nam cười khúc khích, liếc nhìn cô, bàn tay anh khéo léo nâng ly sâm panh lên uống một ngụm.
“Anh Cảnh Nam!” Lúc này, An Sơ Tuyết đột nhiên hét lên.
Mặc Tinh ngẩng đầu liền nhìn thấy An Thiếu Sâm đang đẩy An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn đi đến đây.
Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy quây màu trắng dài đến đầu gối, mái tóc đen nhánh được búi trên đỉnh đầu, để lộ những đường nét trên khuôn mặt thanh tú cùng chiếc cổ dài, trông giống như bông hoa nhỏ đang đung đưa trong gió.
Còn An Thiếu Sâm thì mặc bộ vest xanh đậm, trông rất điển trai, tuấn tú.
Nhìn thấy Mặc Tinh ở đây, An Thiếu Sâm khuôn mặt có có chút khó coi: “Cô ăn mặc như vậy, rốt cuộc cô tới đây làm gì?"
“Anh!” An Sơ Tuyết trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn Mặc Tinh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng chiều cao và cân nặng tương đương nhau. Tôi còn có một chiếc váy. Cô lấy của tôi mặc thử. Ăn mặc như thế này ở buổi tiệc rượu, thực sự không phù hợp chút nào."
“Nếu biết ăn mặc như vậy không thích hợp thì đừng có tới đây làm gì!” An Thiếu Sâm đi tới bên cạnh Mặc Tinh, nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày: “Đi với tôi, quần áo ở trong xe.”
Tiêu Cảnh Nam ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, anh cười tủm tỉm: “Người của tôi, không cần làm phiền đến hai người."
“Tôi chỉ là quan tâm đến Mặc Tinh mà thôi.” An Sơ Tuyết cắn môi: “Buổi tiệc này chắc chắn có không ít người quen biết cô ta. Nếu thấy cô ta ăn mặc như thế này, e rằng họ sẽ cười nhạo mất.”
“Cho dù người trong thiên hạ có cười nhạo tôi, tôi cũng sẽ không mặc quần áo của cô, và cô cũng không cần giả bộ thế đâu.” Mặc Tinh tách tay mình khỏi tay của An Thiếu Sâm, sau đó đứng sau lưng Tiêu Cảnh Nam.
An Sơ Tuyết vẫn còn đang hăng hái nói chuyện, đột nhiên đôi mắt cô ta trở nên u ám, nước mắt nhạt nhòa.
"Đạo đức giả? Sơ Tuyết đối xử chân thành với cô như thees, đổi lại cô đánh giá em tôi như vậy sao?" An Thiếu Sâm sắc mặt nghiêm nghị: “Nếu tôi sớm biết cô là người có dã tâm như thế, thì tôi đã để Sơ Tuyết kiện cô vì tội cố ý giết người rồi, phải cho cô ngồi tù cả đời này mới được.”
“Anh à, dù sao cô ta cũng từng là bạn của em, anh đừng nói vậy.” An Sơ Tuyết kéo cánh tay An Thiếu Sâm, vẻ mặt cô ta hiện lên nỗi chua xót.
An Thiếu Sâm vẻ mặt đau khổ, xoa nhẹ đầu cô ta: “Em cứ tốt như vậy thì người chịu khổ có mình em thôi."
Mỗi lần chứng kiến tình anh em kiểu này, Mặc Tinh đều thấy kinh tởm như ăn phải ruồi. Cô siết chặt tay, nhỏ giọng hỏi: "Anh Tiêu, bây giờ có thể đi không?"
Không đợi Tiêu Cảnh Nam trả lời, An Sơ Tuyết nhẹ giọng nói: "Anh Cảnh Nam, bố mẹ tôi vừa mới đến, lúc nào cũng nói muốn gặp anh."
Mặc Tinh trong tiềm thức nắm lấy cánh tay Tiêu Cảnh Nam, gần như cầu xin: “Anh Tiêu..."
Cô không muốn gặp bọn họ.
“Không.” Tiêu Cảnh Nam bước đến bàn và ném gần hết số thuốc lá còn lại vào gạt tàn.
Rượu ngấm vào vết thương, đau đến nỗi trên trán Mặc Tinh toát ra mồ hôi lạnh, cô nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, không dám phát ra tiếng, nhưng trong lòng bất an vô cùng.
Tại sao Vân Mân đột nhiên hỏi anh có nên chuẩn bị quần áo cho cô không? Chẳng lẽ là muốn cô đi tiếp khách à?
“Vâng.” Vân Mân thu dọn hộp thuốc, ngẩng đầu nhìn cô thở dài: “Vết sẹo trên đầu cô… Thật đáng tiếc.”
“Cảm ơn chị Vân Mân, vậy tôi đi trước.” Mặc Tinh sau khi nghe lời này càng lo lắng, tái nhợt đứng lên, đi vội ra ngoài.
Tiêu Cảnh Nam sau lưng hét lớn với cô: “Tôi cho cô à?"
“Anh còn có chuyện gì sao?” Mặc Tinh xoay người khó khăn hỏi.
Tiêu Cảnh Nam không nói lời nào, chỉ là lướt qua cô rồi đi về phía cửa, sau đó anh dừng lại, cau mày nói: "Còn không mau đi?"
Mặc Tinh nắm lấy góc quần áo, đi theo bóng lưng anh.
Khi mặt trời lặn, bóng dáng của anh hiện lên rất rõ, nó trải dài trên mặt đất, chồng lên bóng của cô, nặng nề đến mức khó thở.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Người lái xe đã đợi bên cạnh chiếc xe Bentley, sau khi Tiêu Cảnh Nam lên xe, anh ta đóng cửa lại.
Mặc Tinh đi vòng qua đầu kia, vừa bước chân phải lên xe, liền nghe thấy Tiêu Cảnh Nam nhẹ giọng nói: "Đưa cho cô ấy cái gì lót đi, đừng để làm bẩn."
Mặc Tinh cứng đờ người, âm thầm thu chân lại, chỉ cảm thấy đứng ở trong gió thu với bộ quần áo công tác mỏng manh này, từ thân thể đến trái tim đều lạnh thấu xương.
Trên xe không có khăn và đệm sẵn, cuối cùng tài xế lấy một đống khăn giấy trải lên chỗ Mặc Tinh định ngồi, để không làm ‘vấy bẩn’ chỗ ngồi.
“Bên dưới cũng cần che.” Tiêu Cảnh Nam ngồi ở trong xe xem tài liệu, không thèm liếc nhìn Mặc Tinh.
Người lái xe cầm khăn giấy cười với Mặc Tinh một cách mỉa mai.
“Không sao, giày của tôi bẩn mà, cứ lót bên dưới đi.” Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, từng đợt hơi lạnh xuyên qua quần áo cô, chui vào lỗ chân lông, khiến thân thể Mặc Tinh không khỏi run lên.
Sau khi tài xế lót xong, cô ngồi thẳng lưng trên xe, không dám và cũng không muốn chạm vào chỗ ngồi, e rằng Tiêu Cảnh Nam nói cô lại làm bẩn xe anh.
Xe chạy suốt chặng đường.
Mặc Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khu mua sắm mà cô thích nhất trước đây đã bị phá bỏ, hiện tại đã trở thành câu lạc bộ. Con phố ăn vặt gần trường đại học G cũng đã thay đổi diện mạo so với trước đây, và được xây dựng thành trung tâm mua sắm.
Cô đã phải ngồi tù hai năm, và sau khi cô được thả ra ngoài, cả thế giới dường như đã thay đổi rất nhiều, nhanh đến chóng mặt.
Cuối cùng chiếc xe cũng đậu trước một khách sạn năm sao, sau khi Mặc Tinh xuống xe, cô nhận ra ở đây có rất nhiều xe sang trọng, người xuống xe cơ bản đều diện quần áo trang trọng, lịch thiệp, có vẻ như ở đây vừa tổ chức một buổi tiệc rượu.
"Anh Tiêu," Mặc Tinh cúi đầu, tóc mái lởm chởm che đi biểu cảm trong mắt: “Tôi đợi anh ở bên ngoài được không?"
“Cô nghĩ thế sao?” Tiêu Cảnh Nam dừng lại, mỉm cười nhìn cô.
Mặc Tinh nhếch môi cười khổ.
Cô đi theo anh vào bữa tiệc, ở đây ai ai cũng diện lên mình những bộ cánh sặc sỡ, chói loá, những bộ vest màu xanh lam lịch thiệp, vừa nhìn là biết cô khác xa so với nơi này, cảm thấy lạc lõng vô cùng.
Ngay từ khi cô xuất hiện, vô số người đã nhìn cô với vẻ mặt tò mò hoặc ghê tởm hoặc là khinh thường, cô cúi đầu xuống và cố gắng khiến mọi người không chú ý đến sự tồn tại của mình.
“Tổng giám đốc Mặc.” Có không ít người đến chào hỏi Tiêu Cảnh Nam nhưng anh chỉ gật đầu một cái rồi quay đi, mãi đến khi nhìn thấy Mặc Vệ Quốc, anh mới dừng chân lại.
“Tổng giám đốc Tiêu?” Mặc Vệ Quốc trong tay cầm một ly sâm banh, mỉm cười, ánh mắt có chút xa xăm: “Đã lâu không gặp.”
Mặc Tinh đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông trung niên tao nhã trước mặt, hai tròng mắt lập tức đỏ lên. Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, cô còn chưa kịp gọi “bố” thì ngay lập tức, Mặc Vệ Quốc đã mượn cái cớ, nhanh chóng rời đi.
Cô nhìn thẳng vào bóng lưng Mặc Vệ Quốc đang vội vàng chạy trốn đó, tai cô bỗng nhiên ù đi, không nghe thấy gì.
Một lúc sau, cô lau khóe mắt, cúi đầu, nuốt ngược âm thanh đang truyền đến cổ họng.
“Bố con gặp lại nhau, cô có vui không?” Tiêu Cảnh Nam cúi xuống, nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã nhòe đi, Mặc Tinh cố gắng mở to hai mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Hạnh phúc, cảm ơn..." Cô cố nén nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh."
Tiêu Cảnh Nam nhìn nước mắt lưng tròng của cô, anh nhíu mày, nhéo cằm cô nói: “Không cần khách sáo, nếu cô thấy vui như thế, sau này tôi sẽ giúp cô gặp bố cô nhiều hơn."
“Vậy thì cảm ơn anh nhé.” Mặc Tinh mím môi, lùi về phía sau để tránh cái chạm của anh.
Tiêu Cảnh Nam cười khúc khích, liếc nhìn cô, bàn tay anh khéo léo nâng ly sâm panh lên uống một ngụm.
“Anh Cảnh Nam!” Lúc này, An Sơ Tuyết đột nhiên hét lên.
Mặc Tinh ngẩng đầu liền nhìn thấy An Thiếu Sâm đang đẩy An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn đi đến đây.
Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy quây màu trắng dài đến đầu gối, mái tóc đen nhánh được búi trên đỉnh đầu, để lộ những đường nét trên khuôn mặt thanh tú cùng chiếc cổ dài, trông giống như bông hoa nhỏ đang đung đưa trong gió.
Còn An Thiếu Sâm thì mặc bộ vest xanh đậm, trông rất điển trai, tuấn tú.
Nhìn thấy Mặc Tinh ở đây, An Thiếu Sâm khuôn mặt có có chút khó coi: “Cô ăn mặc như vậy, rốt cuộc cô tới đây làm gì?"
“Anh!” An Sơ Tuyết trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn Mặc Tinh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng chiều cao và cân nặng tương đương nhau. Tôi còn có một chiếc váy. Cô lấy của tôi mặc thử. Ăn mặc như thế này ở buổi tiệc rượu, thực sự không phù hợp chút nào."
“Nếu biết ăn mặc như vậy không thích hợp thì đừng có tới đây làm gì!” An Thiếu Sâm đi tới bên cạnh Mặc Tinh, nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày: “Đi với tôi, quần áo ở trong xe.”
Tiêu Cảnh Nam ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, anh cười tủm tỉm: “Người của tôi, không cần làm phiền đến hai người."
“Tôi chỉ là quan tâm đến Mặc Tinh mà thôi.” An Sơ Tuyết cắn môi: “Buổi tiệc này chắc chắn có không ít người quen biết cô ta. Nếu thấy cô ta ăn mặc như thế này, e rằng họ sẽ cười nhạo mất.”
“Cho dù người trong thiên hạ có cười nhạo tôi, tôi cũng sẽ không mặc quần áo của cô, và cô cũng không cần giả bộ thế đâu.” Mặc Tinh tách tay mình khỏi tay của An Thiếu Sâm, sau đó đứng sau lưng Tiêu Cảnh Nam.
An Sơ Tuyết vẫn còn đang hăng hái nói chuyện, đột nhiên đôi mắt cô ta trở nên u ám, nước mắt nhạt nhòa.
"Đạo đức giả? Sơ Tuyết đối xử chân thành với cô như thees, đổi lại cô đánh giá em tôi như vậy sao?" An Thiếu Sâm sắc mặt nghiêm nghị: “Nếu tôi sớm biết cô là người có dã tâm như thế, thì tôi đã để Sơ Tuyết kiện cô vì tội cố ý giết người rồi, phải cho cô ngồi tù cả đời này mới được.”
“Anh à, dù sao cô ta cũng từng là bạn của em, anh đừng nói vậy.” An Sơ Tuyết kéo cánh tay An Thiếu Sâm, vẻ mặt cô ta hiện lên nỗi chua xót.
An Thiếu Sâm vẻ mặt đau khổ, xoa nhẹ đầu cô ta: “Em cứ tốt như vậy thì người chịu khổ có mình em thôi."
Mỗi lần chứng kiến tình anh em kiểu này, Mặc Tinh đều thấy kinh tởm như ăn phải ruồi. Cô siết chặt tay, nhỏ giọng hỏi: "Anh Tiêu, bây giờ có thể đi không?"
Không đợi Tiêu Cảnh Nam trả lời, An Sơ Tuyết nhẹ giọng nói: "Anh Cảnh Nam, bố mẹ tôi vừa mới đến, lúc nào cũng nói muốn gặp anh."
Mặc Tinh trong tiềm thức nắm lấy cánh tay Tiêu Cảnh Nam, gần như cầu xin: “Anh Tiêu..."
Cô không muốn gặp bọn họ.
Bình luận facebook