Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Con người luôn phải trưởng thành
Quả táo không lớn lắm, Mặc Tinh chưa ăn được mấy miếng đã ăn xong rồi, cô muốn đứng dậy vứt lõi táo.
“Sao mà một chút khả năng quan sát cũng không có thế? Tinh Tinh bị thương như này, không đứng xuống đất được, con giúp con bé vứt lõi táo đi.” Vương Như trách móc.
Tiêu Cảnh Nam vốn đang ngồi một bên ăn táo, nghe vậy, anh liền đứng dậy, nhướng mi liếc nhìn người trên giường bệnh, chậm rãi đi về phía cô.
Mặt Mặc Tinh cắt không còn giọt máu, cô vội vàng đứng xuống đất, vứt lõi táo vào thùng: “Không cần làm phiền đến Tổng giám đốc Tiêu đâu ạ.”
Thấy cô sợ mình như vậy, mắt Tiêu Cảnh Nam chợt tối sầm lại, nhưng anh cũng không nói gì, cầm lấy quả táo ngồi lại xuống ghế.
Vương Như thấy vậy có chút kinh ngạc, đau lòng nói: “Bác nhớ trước đây Tinh Tinh là một cô gái trời không sợ, đất không sợ cơ mà.”
“Đó là do lúc đó cháu còn trẻ chưa hiểu chuyện, quá ngông cuồng.” Chân phải của Mặc Tinh đột nhiên tê cứng do đứng lên. Cô không ngừng run rẩy, lau mồ hôi lạnh trên đầu, run run quay lại giường bệnh.
Cô vẫn luôn cho rằng có anh trai và người thân chiều chuộng, không ai dám làm gì mình, thế nhưng sự tàn nhẫn của Tiêu Cảnh Nam và cuộc sống trong tù đã giáng cho cô một cú đánh.
Sau khi Tiêu Cảnh Nam ăn táo xong, điện thoại vang lên, anh nói với Vương Như một câu rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Vương Như bưng một bát canh gà, đưa cho Mặc Tinh, ánh mắt bà ấy nhìn chằm chằm vào chân phải cuốn băng chằng chịt của Mặc Tinh, thở dài nói: “Tinh Tinh, hai năm trước bác không giúp cháu, cháu có giận bác không?”
“Giúp cháu là do tình cảm, không giúp cháu là do bổn phận, hơn nữa Tổng giám đốc Tiêu là con trai ruột của bác, cháu và anh ấy xảy ra mâu thuẫn, bác đứng về phía anh ấy cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, bác đã đối xử với cháu quá tốt rồi ạ.” Sắc mặt Mặc Tinh vô cùng bình tĩnh, thế nhưng tay cô đang nắm chặt ga giường dưới người.
Cô có thể không oán hận sao?
Thế nhưng bố mẹ cô đã cắt đứt quan hệ với cô, cô có thể trông đợi ngoài ngoài giúp cô làm gì sao? Hơn nữa, người ngoài này còn là mẹ của Tiêu Cảnh Nam nữa.
Vương Như di chuyển ánh nhìn từ chân của Mặc Tinh sang ga giường cô đang nắm chặt, hiếm khi bà ấy mới có tâm trạng phức tạp như vậy.
Bà ấy có rất nhiều điều muốn nói, muốn nói với một cô gái mà mình yêu thích về những khó khăn, thế nhưng lời nói lên đến miệng, cuối cùng bà ấy vẫn chỉ hỏi một câu: “Vết thương để lại từ hai năm trước còn có thể chữa khỏi được không?”
“… không thể ạ.” Cô nói “có” ngoại trừ khiến cho bác gái cảm thấy khó xử với Tiêu Cảnh Nam thì không có tác dụng gì khác.
Vương Như nhìn qua đã nhận ra sự do dự trong khoảnh khắc đó của Mặc Tinh, bà ấy nghịch phụ kiện trên ốp điện thoại, sắc mặt có chút thay đổi, một lúc sau mới nói: “Tinh Tinh trưởng thành rồi.”
“Con người luôn phải trưởng thành mà ạ.” Mặc Tinh nhếch môi, muốn cười nhưng trong lòng lại chua xót.
Hai năm trước, vào đêm sinh nhật của mình, Tiêu Cảnh Nam đã đích thân kéo cô từ thiên đường xuống địa ngục. Giữa sự sống và cái chết, cô đã khó khăn lựa chọn 2 năm trong tù, cô có thể không trưởng thành sao?
“Cháu ăn canh nhân lúc còn nóng đi, nguội rồi không ngon nữa đâu.” Vương Như đưa canh gà cho Mặc Tinh: “Vết thương ở chân có thể chữa được thì cứ chữa đi, những việc khác cháu không cần phải lo lắng, bác sẽ nói với Cảnh Nam.”
Rầm!
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, bà An giận đùng đùng, hung hăng bước vào: “Tôi không đồng ý! Mặc Tinh đã hại Sơ Tuyết thành ra thế này, kể cả chân cô ta có thể chữa khỏi, tôi cũng không bao giờ cho phép bất kì bác sĩ nào chữa trị cho cô ta!”
Nhà họ An lại có khí thế nói ra câu này.
An Thiếu Sâm bước vào sau lưng bà An, khuôn mặt anh tuấn không vui, nhưng khi nhìn thấy nước da nhợt nhạt và đôi chân bị băng bó của Mặc Tinh, nỗi buồn trong lòng anh ta lại nhuốm màu đau thương.
“Tiểu Lâm có thói quen nghe lén từ bao giờ thế?” Vương Như cầm khăn tay, lau khóe miệng cho Mặc Tinh: “Thói quen này không tốt đâu.”
Nghe vậy, cơn thịnh nộ của bà An lại thêm phần dữ dội, sắc mặt bà ta lúc đỏ, lúc tái nhợt, lúc lại trắng bệch, trông như một bảng màu vậy.
“Dì chê cười rồi, cháu và mẹ cháu đến đây để tìm Mặc Tinh, vừa hay nghe thấy lời dì nói, chứ không hề có ý nghe lén đâu ạ.” An Thiếu Sâm đi lên phía trước một bước, nói.
Vương Như thu lại khăn tay, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Trong một nhà ấy, có một người có nhân phẩm, hành vi không tốt còn có thể nói là chuyện ngoài ý muốn, nếu như ai cũng có nhân phẩm không tốt thì là do cách giáo dục của gia đình đó có vấn đề rồi.”
“Chị Vương nói vậy là đang nói Sơ Tuyết nhà tôi nhân phẩm không tốt?” Đứa con bảo bối mà mình yêu thương hết mực, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa bị chỉ trích đến mức đó, bà ta không thể nào chịu đựng được việc này.
An Thiếu Sâm cau mày, sắc mặt không được tốt lắm.
“Vừa rồi tôi có nói đến Sơ Tuyết sao?” Vương Như tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Lâm này, chị đừng suy bụng ta ra bụng người như thế, tôi chỉ tùy ý cảm thán một câu vậy thôi mà, không có ý gì khác đâu.”
Bà An nghiến răng nghiến lợi nuốt nước bọt: “Là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Ừ, sau này bớt xem mấy phim truyền hình cung đấu đi, xem nhiều dễ suy nghĩ nhiều lắm.” Vương Như nói.
Bà An tức đến nỗi mặt đỏ bừng, rồi lại tái nhợt, mãi không nói nên lời.
“Chuyện này cũng không thể trách mẹ cháu nghĩ nhiều được, thật sự thì dì nói câu “tùy ý cảm thán” cũng ám chỉ người khác mạnh quá.” An Thiếu Sâm cong môi, trong đôi mắt màu hổ phách không có chút ý cười nào.
Vương Như vén sợi tóc xõa ra vào mang tai: “May mà có Thiếu Sâm nhắc nhở, dì suy nghĩ ít quá nhưng không có nghĩa là người khác cũng suy nghĩ ít, sau này dì sẽ chú ý lời nói nhiều hơn.”
Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn Mặc Tinh nói: “Tinh Tinh này, lúc cháu nói chuyện cũng phải suy nghĩ nhiều hơn đấy, chưa suy nghĩ kĩ thì nói ít đi vài câu, đừng để mấy lời nói vô nghĩa của mình trở thành thứ để người khác suy xét, cháu nhớ chưa?”
Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận của bà An, Mặc Tinh gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, cháu nhớ kĩ rồi.”
“Chị Vương, rốt cuộc là chị đứng về bên nào thế?” Bà An tức giận, thở hổn hển, con trai nháy mắt với mình, nhưng bà ta hoàn toàn không nhìn thấy: “Sơ Tuyết mới là con dâu tương lai của chị, chị nên đứng về phía của con bé mới phải, chứ không phải là giúp con tội phạm giết người Mặc Tinh này!”
Mặc Tinh cau mày, bà An sinh ra trong một gia đình khoa bảng, cũng được gả cho nhà quyền cao chức trọng, có học thức trong top 20 như nhà họ An, vậy mà đã sống mấy chục năm, bà ta vẫn chưa học được việc nói chuyện hay làm việc cũng phải nhìn sắc mặt người khác, hoàn toàn ở hai thái cực khác nhau với con gái của bà ta.
“Mẹ cháu tính tình ngay thẳng, từ trước đến nay có thể nào nói thế ấy, dì Vương đừng trách mẹ cháu.” An Thiếu Sâm hối lỗi nói.
“Dì quen biết Tiểu Lâm bao nhiêu năm như vậy, vẫn hiểu mẹ cháu mà, dù gì cũng chỉ là vài câu nói thôi, dì cũng không tức giận đâu.” Vương Như khẽ cười, vết chân chim gợn lên khóe mắt.
An Thiếu Sâm: “Cảm ơn dì Vương tha lỗi.”
“Thiếu Sâm khách sáo quá.” Vương Như nói xong, liền nhìn về phía bà An, sốt sắng nói: “Tiểu Lâm, con cái đều là máu mủ ruột già của bố mẹ, chị thương Sơ Tuyết, chắc chắn cũng có người thương Tinh Tinh.”
“Chúng ta bậc phụ huynh, nếu như chúng ta tính toán so đo với con trẻ, hôm nay đứng về phía này, ngày mai đứng về phía kia, không phải sẽ khiến người khác chê cười sao?”
Vương Như nói vô cùng khí phách, những lời nói đó khiến cho bà An cứng họng, thế nhưng cũng không biết nên phản bác lại thế nào.
Mặc Tinh đặt bát canh gà xuống, nhẹ nhàng nói: “Bác gái nhìn cháu lớn lên, thấy cháu bị thương nên khó lòng không thương xót, vì thế mới khuyên cháu phải để ý vết thương ở chân, chứ tuyệt đối chưa từng nói thiên vị cháu. Nếu như chân của cô An có thể chữa trị khỏi, bác gái cũng sẽ rất vui mừng.”
Lần này, sau khi ra tù, bác gái luôn luôn thiên vị cô, đều quan tâm đến cô, bác gái đối tốt với cô, cô đương nhiên không muốn Vương Như vì cô mà khó xử.
“Tinh Tinh của chúng ta, thực sự đã trưởng thành rồi.” Hai mắt Vương Như sáng lên, thở dài một hơi, xoa xoa tóc cô.
Bà An khịt mũi, cũng không tiếp tục chủ đề chữa trị chân nữa, mà nhìn chằm chằm vào Mặc Tinh hỏi tội: “Tôi hỏi cô, Mặc Lôi gây phiền phức cho Sơ Tuyết có phải do cô xúi giục nó không?”
“Sao mà một chút khả năng quan sát cũng không có thế? Tinh Tinh bị thương như này, không đứng xuống đất được, con giúp con bé vứt lõi táo đi.” Vương Như trách móc.
Tiêu Cảnh Nam vốn đang ngồi một bên ăn táo, nghe vậy, anh liền đứng dậy, nhướng mi liếc nhìn người trên giường bệnh, chậm rãi đi về phía cô.
Mặt Mặc Tinh cắt không còn giọt máu, cô vội vàng đứng xuống đất, vứt lõi táo vào thùng: “Không cần làm phiền đến Tổng giám đốc Tiêu đâu ạ.”
Thấy cô sợ mình như vậy, mắt Tiêu Cảnh Nam chợt tối sầm lại, nhưng anh cũng không nói gì, cầm lấy quả táo ngồi lại xuống ghế.
Vương Như thấy vậy có chút kinh ngạc, đau lòng nói: “Bác nhớ trước đây Tinh Tinh là một cô gái trời không sợ, đất không sợ cơ mà.”
“Đó là do lúc đó cháu còn trẻ chưa hiểu chuyện, quá ngông cuồng.” Chân phải của Mặc Tinh đột nhiên tê cứng do đứng lên. Cô không ngừng run rẩy, lau mồ hôi lạnh trên đầu, run run quay lại giường bệnh.
Cô vẫn luôn cho rằng có anh trai và người thân chiều chuộng, không ai dám làm gì mình, thế nhưng sự tàn nhẫn của Tiêu Cảnh Nam và cuộc sống trong tù đã giáng cho cô một cú đánh.
Sau khi Tiêu Cảnh Nam ăn táo xong, điện thoại vang lên, anh nói với Vương Như một câu rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Vương Như bưng một bát canh gà, đưa cho Mặc Tinh, ánh mắt bà ấy nhìn chằm chằm vào chân phải cuốn băng chằng chịt của Mặc Tinh, thở dài nói: “Tinh Tinh, hai năm trước bác không giúp cháu, cháu có giận bác không?”
“Giúp cháu là do tình cảm, không giúp cháu là do bổn phận, hơn nữa Tổng giám đốc Tiêu là con trai ruột của bác, cháu và anh ấy xảy ra mâu thuẫn, bác đứng về phía anh ấy cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, bác đã đối xử với cháu quá tốt rồi ạ.” Sắc mặt Mặc Tinh vô cùng bình tĩnh, thế nhưng tay cô đang nắm chặt ga giường dưới người.
Cô có thể không oán hận sao?
Thế nhưng bố mẹ cô đã cắt đứt quan hệ với cô, cô có thể trông đợi ngoài ngoài giúp cô làm gì sao? Hơn nữa, người ngoài này còn là mẹ của Tiêu Cảnh Nam nữa.
Vương Như di chuyển ánh nhìn từ chân của Mặc Tinh sang ga giường cô đang nắm chặt, hiếm khi bà ấy mới có tâm trạng phức tạp như vậy.
Bà ấy có rất nhiều điều muốn nói, muốn nói với một cô gái mà mình yêu thích về những khó khăn, thế nhưng lời nói lên đến miệng, cuối cùng bà ấy vẫn chỉ hỏi một câu: “Vết thương để lại từ hai năm trước còn có thể chữa khỏi được không?”
“… không thể ạ.” Cô nói “có” ngoại trừ khiến cho bác gái cảm thấy khó xử với Tiêu Cảnh Nam thì không có tác dụng gì khác.
Vương Như nhìn qua đã nhận ra sự do dự trong khoảnh khắc đó của Mặc Tinh, bà ấy nghịch phụ kiện trên ốp điện thoại, sắc mặt có chút thay đổi, một lúc sau mới nói: “Tinh Tinh trưởng thành rồi.”
“Con người luôn phải trưởng thành mà ạ.” Mặc Tinh nhếch môi, muốn cười nhưng trong lòng lại chua xót.
Hai năm trước, vào đêm sinh nhật của mình, Tiêu Cảnh Nam đã đích thân kéo cô từ thiên đường xuống địa ngục. Giữa sự sống và cái chết, cô đã khó khăn lựa chọn 2 năm trong tù, cô có thể không trưởng thành sao?
“Cháu ăn canh nhân lúc còn nóng đi, nguội rồi không ngon nữa đâu.” Vương Như đưa canh gà cho Mặc Tinh: “Vết thương ở chân có thể chữa được thì cứ chữa đi, những việc khác cháu không cần phải lo lắng, bác sẽ nói với Cảnh Nam.”
Rầm!
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, bà An giận đùng đùng, hung hăng bước vào: “Tôi không đồng ý! Mặc Tinh đã hại Sơ Tuyết thành ra thế này, kể cả chân cô ta có thể chữa khỏi, tôi cũng không bao giờ cho phép bất kì bác sĩ nào chữa trị cho cô ta!”
Nhà họ An lại có khí thế nói ra câu này.
An Thiếu Sâm bước vào sau lưng bà An, khuôn mặt anh tuấn không vui, nhưng khi nhìn thấy nước da nhợt nhạt và đôi chân bị băng bó của Mặc Tinh, nỗi buồn trong lòng anh ta lại nhuốm màu đau thương.
“Tiểu Lâm có thói quen nghe lén từ bao giờ thế?” Vương Như cầm khăn tay, lau khóe miệng cho Mặc Tinh: “Thói quen này không tốt đâu.”
Nghe vậy, cơn thịnh nộ của bà An lại thêm phần dữ dội, sắc mặt bà ta lúc đỏ, lúc tái nhợt, lúc lại trắng bệch, trông như một bảng màu vậy.
“Dì chê cười rồi, cháu và mẹ cháu đến đây để tìm Mặc Tinh, vừa hay nghe thấy lời dì nói, chứ không hề có ý nghe lén đâu ạ.” An Thiếu Sâm đi lên phía trước một bước, nói.
Vương Như thu lại khăn tay, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Trong một nhà ấy, có một người có nhân phẩm, hành vi không tốt còn có thể nói là chuyện ngoài ý muốn, nếu như ai cũng có nhân phẩm không tốt thì là do cách giáo dục của gia đình đó có vấn đề rồi.”
“Chị Vương nói vậy là đang nói Sơ Tuyết nhà tôi nhân phẩm không tốt?” Đứa con bảo bối mà mình yêu thương hết mực, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa bị chỉ trích đến mức đó, bà ta không thể nào chịu đựng được việc này.
An Thiếu Sâm cau mày, sắc mặt không được tốt lắm.
“Vừa rồi tôi có nói đến Sơ Tuyết sao?” Vương Như tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Lâm này, chị đừng suy bụng ta ra bụng người như thế, tôi chỉ tùy ý cảm thán một câu vậy thôi mà, không có ý gì khác đâu.”
Bà An nghiến răng nghiến lợi nuốt nước bọt: “Là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Ừ, sau này bớt xem mấy phim truyền hình cung đấu đi, xem nhiều dễ suy nghĩ nhiều lắm.” Vương Như nói.
Bà An tức đến nỗi mặt đỏ bừng, rồi lại tái nhợt, mãi không nói nên lời.
“Chuyện này cũng không thể trách mẹ cháu nghĩ nhiều được, thật sự thì dì nói câu “tùy ý cảm thán” cũng ám chỉ người khác mạnh quá.” An Thiếu Sâm cong môi, trong đôi mắt màu hổ phách không có chút ý cười nào.
Vương Như vén sợi tóc xõa ra vào mang tai: “May mà có Thiếu Sâm nhắc nhở, dì suy nghĩ ít quá nhưng không có nghĩa là người khác cũng suy nghĩ ít, sau này dì sẽ chú ý lời nói nhiều hơn.”
Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn Mặc Tinh nói: “Tinh Tinh này, lúc cháu nói chuyện cũng phải suy nghĩ nhiều hơn đấy, chưa suy nghĩ kĩ thì nói ít đi vài câu, đừng để mấy lời nói vô nghĩa của mình trở thành thứ để người khác suy xét, cháu nhớ chưa?”
Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận của bà An, Mặc Tinh gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, cháu nhớ kĩ rồi.”
“Chị Vương, rốt cuộc là chị đứng về bên nào thế?” Bà An tức giận, thở hổn hển, con trai nháy mắt với mình, nhưng bà ta hoàn toàn không nhìn thấy: “Sơ Tuyết mới là con dâu tương lai của chị, chị nên đứng về phía của con bé mới phải, chứ không phải là giúp con tội phạm giết người Mặc Tinh này!”
Mặc Tinh cau mày, bà An sinh ra trong một gia đình khoa bảng, cũng được gả cho nhà quyền cao chức trọng, có học thức trong top 20 như nhà họ An, vậy mà đã sống mấy chục năm, bà ta vẫn chưa học được việc nói chuyện hay làm việc cũng phải nhìn sắc mặt người khác, hoàn toàn ở hai thái cực khác nhau với con gái của bà ta.
“Mẹ cháu tính tình ngay thẳng, từ trước đến nay có thể nào nói thế ấy, dì Vương đừng trách mẹ cháu.” An Thiếu Sâm hối lỗi nói.
“Dì quen biết Tiểu Lâm bao nhiêu năm như vậy, vẫn hiểu mẹ cháu mà, dù gì cũng chỉ là vài câu nói thôi, dì cũng không tức giận đâu.” Vương Như khẽ cười, vết chân chim gợn lên khóe mắt.
An Thiếu Sâm: “Cảm ơn dì Vương tha lỗi.”
“Thiếu Sâm khách sáo quá.” Vương Như nói xong, liền nhìn về phía bà An, sốt sắng nói: “Tiểu Lâm, con cái đều là máu mủ ruột già của bố mẹ, chị thương Sơ Tuyết, chắc chắn cũng có người thương Tinh Tinh.”
“Chúng ta bậc phụ huynh, nếu như chúng ta tính toán so đo với con trẻ, hôm nay đứng về phía này, ngày mai đứng về phía kia, không phải sẽ khiến người khác chê cười sao?”
Vương Như nói vô cùng khí phách, những lời nói đó khiến cho bà An cứng họng, thế nhưng cũng không biết nên phản bác lại thế nào.
Mặc Tinh đặt bát canh gà xuống, nhẹ nhàng nói: “Bác gái nhìn cháu lớn lên, thấy cháu bị thương nên khó lòng không thương xót, vì thế mới khuyên cháu phải để ý vết thương ở chân, chứ tuyệt đối chưa từng nói thiên vị cháu. Nếu như chân của cô An có thể chữa trị khỏi, bác gái cũng sẽ rất vui mừng.”
Lần này, sau khi ra tù, bác gái luôn luôn thiên vị cô, đều quan tâm đến cô, bác gái đối tốt với cô, cô đương nhiên không muốn Vương Như vì cô mà khó xử.
“Tinh Tinh của chúng ta, thực sự đã trưởng thành rồi.” Hai mắt Vương Như sáng lên, thở dài một hơi, xoa xoa tóc cô.
Bà An khịt mũi, cũng không tiếp tục chủ đề chữa trị chân nữa, mà nhìn chằm chằm vào Mặc Tinh hỏi tội: “Tôi hỏi cô, Mặc Lôi gây phiền phức cho Sơ Tuyết có phải do cô xúi giục nó không?”
Bình luận facebook