-
chương 4
dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô tỏ tình lên rất lo lắng với hồi hộp cho dù mình có tập đứng trước gương nói hơn trăm lần câu torất nhần nhiễn và tự tin rồi nhưng giờ là người thật thật sự cô rất sợ nhá.
Nghe được cô nói em yêu anh của cô anh ngây người ra rất bất ngờ anh thật sự cô sẽ yêu anh . Thấy anh ngây ra cô lo sợ anh sẽ từ chối mình cúi gằm đầu xuống miệng không ngừng lầm nhẩm anh sẽ đồng ý thôi đừng lo để chấn an tâm lí hiện giờ của mình trờ mãi câu trả lời của anh nhưng vẫn thấy anh đứng im như vậy ko nói 1 câu ngay lúc này cô nghĩ chắc mình mắc bệnh tim mất rồi sao nó đập mạnh và nhanh như thế này chứ .Đến mãi sau đó anh mới lên tiêng ,nhưng không như sự mong trờ của cô. Anh nhìn cô thật lâu trân thành mà nói lời xin lỗi cô " anh xin lỗi anh không thể yêu em " câu trả lời đó của anh khiến cô muốn khóc khóc thật lớn và hỏi tại sao lại ko thể? sao lại không thể được chứ ?... ko cho phét mk khóc cô nắm chặt tay hơn lặn ra nụ cười như trước kia nếu nhìn kĩ thì nụ cười kia chứa đựng sự đau khổ lẫn thật vọng của cô nằm sau trong đó ." anh Minh em sẽ trờ anh trờ đến khi anh đồng ý mới thôi " nói xong coi quay người chạy đi để anh ko thể nhìn thấy nước mắt của cô . Nhưng chưa chạy được mấy bước thì giọng anh lại vang lên không phải câu xin lỗi kia nữa mà thay vào đó anh nói xin lỗi anh là gay . câu nói ấy của anh khiến như cả thế giới trong cô xụp đổ khi sắp ngã thì anh chạy nhanh tới "xin lỗi em mình không thể làm người yêu của nhau nhưng mình có thể làm bạn của nhau được không em " câu này vừa nói ra thì cũng với tiếng khóc của cô cũng vang lên . " xin lỗi vì sự ích kỉ của anh , xin lỗi đã khiến em đau,....
"đủ rồi quá đủ rồi ang đừng xin lỗi nữa .." cô đẩy anh ra và chạy đi ...
anh nhìn theo bóng hình cô thầm nói rồi sau này em sẽ có người yêu em hơn cả sinh mệnh của mình coi em là bảo bối của họ bảo vệ được cho em , và rồi sẽ có người tốt hơn anh gấp trăm gấp nghìn lần yêu em ..
---------------HẾT-------------------
Nghe được cô nói em yêu anh của cô anh ngây người ra rất bất ngờ anh thật sự cô sẽ yêu anh . Thấy anh ngây ra cô lo sợ anh sẽ từ chối mình cúi gằm đầu xuống miệng không ngừng lầm nhẩm anh sẽ đồng ý thôi đừng lo để chấn an tâm lí hiện giờ của mình trờ mãi câu trả lời của anh nhưng vẫn thấy anh đứng im như vậy ko nói 1 câu ngay lúc này cô nghĩ chắc mình mắc bệnh tim mất rồi sao nó đập mạnh và nhanh như thế này chứ .Đến mãi sau đó anh mới lên tiêng ,nhưng không như sự mong trờ của cô. Anh nhìn cô thật lâu trân thành mà nói lời xin lỗi cô " anh xin lỗi anh không thể yêu em " câu trả lời đó của anh khiến cô muốn khóc khóc thật lớn và hỏi tại sao lại ko thể? sao lại không thể được chứ ?... ko cho phét mk khóc cô nắm chặt tay hơn lặn ra nụ cười như trước kia nếu nhìn kĩ thì nụ cười kia chứa đựng sự đau khổ lẫn thật vọng của cô nằm sau trong đó ." anh Minh em sẽ trờ anh trờ đến khi anh đồng ý mới thôi " nói xong coi quay người chạy đi để anh ko thể nhìn thấy nước mắt của cô . Nhưng chưa chạy được mấy bước thì giọng anh lại vang lên không phải câu xin lỗi kia nữa mà thay vào đó anh nói xin lỗi anh là gay . câu nói ấy của anh khiến như cả thế giới trong cô xụp đổ khi sắp ngã thì anh chạy nhanh tới "xin lỗi em mình không thể làm người yêu của nhau nhưng mình có thể làm bạn của nhau được không em " câu này vừa nói ra thì cũng với tiếng khóc của cô cũng vang lên . " xin lỗi vì sự ích kỉ của anh , xin lỗi đã khiến em đau,....
"đủ rồi quá đủ rồi ang đừng xin lỗi nữa .." cô đẩy anh ra và chạy đi ...
anh nhìn theo bóng hình cô thầm nói rồi sau này em sẽ có người yêu em hơn cả sinh mệnh của mình coi em là bảo bối của họ bảo vệ được cho em , và rồi sẽ có người tốt hơn anh gấp trăm gấp nghìn lần yêu em ..
---------------HẾT-------------------
Bình luận facebook