Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-161
[ Hệ Thống ] : Xoay Người Của Uyển Nhi - Chương 159 : Thân Phận Bị Đánh Cắp
--------5#--------#Tiểu Đào Đào.
Cả Buổi sáng, Uyển Nhi dùng để chêu chọc Nữ chính và thông não Tần Mộc niên. Lúc này bản thân mình chưa có ăn cái gì đâu.
Uyển Nhi đem đồ đều thu xếp xong xuôi vào phòng bên cạnh Tần Mộc Niên , ôm cái vấn đề Làm sao để khôi phục Lại thân phận đây? Cô cơ hồ nghĩ ra được một cách giải quyết.
Tại sao cô không để, Tần Mộc Niên điều tra ra, để hắn đem kết quả có được cho Hạ Gia biết. Lúc đấy cô chỉ việc nhảy ra nhận người thân là xong.
" Chậc ~~Lão nương quá thông minh rồi, nhưng thơi gian này phải ủy khuất leo tường dài dài.
" Nữ Chính còn chưa bị điên a~~~
Cô sắp xếp xong toàn bộ trong đại não. Chuẩn bị đi dạo phố, lấp đầy cái bụng. Sáng giờ vẫn chưa ăn gì .
Uyển Nhi, dùng cả một buổi, một con heo và 50 con gà, thuê xe đưa tới Tần Gia. Người bán thịt có hỏi . Thì cô chỉ trả lời là có tiệc.
Không Lẽ cô lại tự nhận nấu cho mình ăn ? Không cô đâu có ngu như vậy đâu?
Trở về Tần Gia, vừa kịp lúc cô làm bữa tối tôi Tần Mộc niên. Cô phải công nhận, cái nhà bếp này còn lớn và hiện đại hơn cái trước nữa.
Lần này, Cô rất tĩ mĩ làm cả một bàn ăn cung đình, 36 món để tưởng nhớ thế giới trước chưa được ăn no đủ.
Tần Mộc Niên nhìn bàn ăn, thì đờ cả người. Cái này xác định là chỉ cho mình hắn ăn Phải không?
Hắn biết Là cô nấu ngon! Nhưng không cần làm nhiều tới mức gần cho cả 10 người ăn đâu.
" Những món này là cô nấu cho mình tôi ăn phải không? ": hắn thở ra một hơi mà hỏi.
" Không! Cả tôi ăn nữa ": Lão nương làm sao ủy khuất chính mình đây..
" Sao? Có phải anh ngạc nhiên lắm phải không?
" Đây là bàn ngự thiện chỉ giành cho Hoàng Thượng thời xưa ăn thôi đấy...
" Tần tổng, anh nhanh ăn đi ": Nói xong cô cũng tự giác ôm bát của mình là ăn.
Tần Mộc Niên Ngơ ngẫn. Cô ấy xem hắn là Hoàng Thượng sao? Ừ Cảm giác không tệ.
( Ting --- Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 25% tiểu tỷ tỷ cố gắng lên)
Uyển Nhi nghe hào cảm tăng, không khỏi mỉm cười, không phụ công cô nấu bàn ăn gần trăm món Này.
Tần Mộc Niên, nhìn động tác ăn của Cô, tuy mặt có chút xấu nhưng. Thao tác lại đẹp mắt, tỏa ra quý Khí. Rất giống với các tiểu thư khuê các thời xưa.
Trong lòng hắn nghi ngờ, cô ấy nói từ nông thôn lên. Nhưng thao tác lại không đúng, chắc chắn là đang có gì che dấu hăng. Phải từ từ tìm hiểu.
" Không cần phải vội "
Hắn Nhìn Chằm chằm vào Uyển Nhi đang ăn, có lẽ động tác nhai quá nhanh hay không mà rớt luôn cái nốt ruồi bên má.
Hai mắt Tần Mộc Niên trợn ngược, muốn cười nhưng cố nhịn... Đành lên tiếng hỏi
": Nốt Ruồi của cô rớt ra rồi kìA.
Uyển Nhi mãi ăn, nên rất tự nhiên nhặt nốt ruồi lên dán lại ": A, " chắc nó ăn nó béo quá nên tự lăn xuống...
" Không cần anh lo, tôi dán lại rồi, đảm bảo không rớt nữa.
Lúc Này Tần Mộc Niên , nhịn cười tới đau cả bi, hắn là đang suy nghĩ. Có phải cô cũng thích hắn nên mới ngụy trang , vào Tần Gia Mà tiếp cận hắn hay không?
( Ting --- Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 35% tiểu tỷ tỷ cố gắng lên)
Uyển Nhi ăn no, lại xoát được hào cảm, nên tâm trạng rất thoải mái.
" Nam chủ này thật biết điều, biết lão nương khổ cực nên tăng hào cảm, rất ngoan.
" Sau này, lão nương sẽ sủng hết mực. "
Cô đâu có biết, bây giờ nam chủ là đang tự luyến đâu.
Ăn uống no đủ, trời cũng vào khuya. Cô còn có việc cần làm. Tần Mộc Niên cũng vào thư phòng xem tài liệu, ngày Mai tới công ty.
----------------------Buổi đêm Tần Gia.
Uyển Nhi, Thấy mọi người đã ngủ hết cô thay đồ trắng tay còn cầm mặt nạ hôm qua , Tiếp tục đi Hù dọa Lạc Ngọc cơ.
Cô dựa theo đường cũ, đi tới Hành Lang ra tới tường cao, đang định vẬn khinh công bay qua thì. Mơ hồ nghe được âm thanh không thích hợp.
Tiếng Bước chân đạp lên lá khô xào xạc, Tích tích.... Còn có cả âm thanh điện thoại . Càng khủng bố hơn là có hai đốm Đỏ ngầu như máu Hướng về cô.
Uyển Nhi rùng mình. " Không phải chứ? Lão nương chỉ muốn Hù dọa Nữ chính thôi mà.
" Không lẽ, Tần gia này có ma, nó tưởng cô là đồng loại nên đến làm quen sao.?
Uyển Nhi nhắm mắt, niệm thần chú....
" Đừng lại gần đây~~~~~~
" Đừng lại gần đây~~~~~~
" Đừng lại gần đây~~~~~~
Uyển Nhi Cảm giác thứ đó càng tới Gần, bất giác định Ôm đầu co chân mà chạy đi. Gió càng thổi mạnh hơn.
Âm thanh kinh khủng tới gần cô hơn. Bất ngờ một cánh tay lạnh như thịt đông lạnh, túm lấy cổ cô.
Uyển Nhi Cả người đờ ra, cô rất sợ ma. Cố gắng lắm mới Xoay cổ cứng ngắc lại nhìn xem, là thứ gì đang bắt lấy cô.
Đập vào mắt cô, là một người đàn ông, thân hình cao ráo. Toàn thân mặc vét, quan trọng hơn hắn đứng dưới ánh trăng, còn có bóng. Gương mặt cao lãnh đẹp tới tinh xảo.
" Có bóng = Không phải là ma!
Uyển Nhi lúc này mới hồi thần, thì ra là tên Tần Mộc Niên. Muộn như này còn ra đây làm cái gì? Định hù chết cô sao?
Tần Mộc Niên, cũng không khá hơn cô. Nữa đêm hắn Gọi cho thủ hạ, thì thấy bóng Trắng tóc dài, đứng ngắm nhìn tường cao , cơ hồ là muốn xuyên qua. Hắn Lại nghĩ tới nữ quỷ hôm nọ, bay qua tường.
Không ngờ lại là cô đầu bếp mới nhận. Hắn nhìn kĩ cô hơn, thì ra cô rất xinh đẹp, nốt ruồi và răng hô đều là giả. Hắn càng chắc chắn là, cô yêu thương thầm hắn.
( Ting ---- Hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 40% )
" Khụ~~ Đêm hôm cô làm gì ra ngoài này? Định Giả ma hù người Khác sao?
Uyển Nhi ngạc nhiên ": Tần Tổng, anh nhận ra tôi?
" Cô không phải đầu bếp sao? Tôi biết cô thích tôi nên mới ủy khuất chính mình, làm ra cái dạng xấu xí kia!
" Nhưng tôi không trách cô đâu ":
Uyển Nhi,, lườm hắn ": Xì~~~ Tự luyến..
Tần Mộc Niên, ": ...Thái Độ đó là sao? Hắn nói không phải sao?
Uyển Nhi cũng không phủ nhận lời nói của Tần Mộc Niên, còn vui vẻ công nhận.
" Đúng vậy! Tôi là đi hù ma... Anh có hứng thú đi cùng tôi hay không?
" Đừng nói là Tần Tổng sợ ma ?
Tần Mộc Niên, nét mặt hiện ra tia thú vị. Không nhanh không chậm mà đồng ý. "
" Ai bảo là tôi sợ? Cô còn xấu hơn ma tôi còn chịu được. Ma là cái gì?
Uyển Nhi bị chê xấu, tâm trạng khó chịu. Cô muốn móc đại Đao ra mà chém chết hắn đi.
.
.
.
.
.
.
.///--------Ngăn cách giữa Tần Mộc Niên đi dọa Người ''-----------
--------5#--------#Tiểu Đào Đào.
Cả Buổi sáng, Uyển Nhi dùng để chêu chọc Nữ chính và thông não Tần Mộc niên. Lúc này bản thân mình chưa có ăn cái gì đâu.
Uyển Nhi đem đồ đều thu xếp xong xuôi vào phòng bên cạnh Tần Mộc Niên , ôm cái vấn đề Làm sao để khôi phục Lại thân phận đây? Cô cơ hồ nghĩ ra được một cách giải quyết.
Tại sao cô không để, Tần Mộc Niên điều tra ra, để hắn đem kết quả có được cho Hạ Gia biết. Lúc đấy cô chỉ việc nhảy ra nhận người thân là xong.
" Chậc ~~Lão nương quá thông minh rồi, nhưng thơi gian này phải ủy khuất leo tường dài dài.
" Nữ Chính còn chưa bị điên a~~~
Cô sắp xếp xong toàn bộ trong đại não. Chuẩn bị đi dạo phố, lấp đầy cái bụng. Sáng giờ vẫn chưa ăn gì .
Uyển Nhi, dùng cả một buổi, một con heo và 50 con gà, thuê xe đưa tới Tần Gia. Người bán thịt có hỏi . Thì cô chỉ trả lời là có tiệc.
Không Lẽ cô lại tự nhận nấu cho mình ăn ? Không cô đâu có ngu như vậy đâu?
Trở về Tần Gia, vừa kịp lúc cô làm bữa tối tôi Tần Mộc niên. Cô phải công nhận, cái nhà bếp này còn lớn và hiện đại hơn cái trước nữa.
Lần này, Cô rất tĩ mĩ làm cả một bàn ăn cung đình, 36 món để tưởng nhớ thế giới trước chưa được ăn no đủ.
Tần Mộc Niên nhìn bàn ăn, thì đờ cả người. Cái này xác định là chỉ cho mình hắn ăn Phải không?
Hắn biết Là cô nấu ngon! Nhưng không cần làm nhiều tới mức gần cho cả 10 người ăn đâu.
" Những món này là cô nấu cho mình tôi ăn phải không? ": hắn thở ra một hơi mà hỏi.
" Không! Cả tôi ăn nữa ": Lão nương làm sao ủy khuất chính mình đây..
" Sao? Có phải anh ngạc nhiên lắm phải không?
" Đây là bàn ngự thiện chỉ giành cho Hoàng Thượng thời xưa ăn thôi đấy...
" Tần tổng, anh nhanh ăn đi ": Nói xong cô cũng tự giác ôm bát của mình là ăn.
Tần Mộc Niên Ngơ ngẫn. Cô ấy xem hắn là Hoàng Thượng sao? Ừ Cảm giác không tệ.
( Ting --- Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 25% tiểu tỷ tỷ cố gắng lên)
Uyển Nhi nghe hào cảm tăng, không khỏi mỉm cười, không phụ công cô nấu bàn ăn gần trăm món Này.
Tần Mộc Niên, nhìn động tác ăn của Cô, tuy mặt có chút xấu nhưng. Thao tác lại đẹp mắt, tỏa ra quý Khí. Rất giống với các tiểu thư khuê các thời xưa.
Trong lòng hắn nghi ngờ, cô ấy nói từ nông thôn lên. Nhưng thao tác lại không đúng, chắc chắn là đang có gì che dấu hăng. Phải từ từ tìm hiểu.
" Không cần phải vội "
Hắn Nhìn Chằm chằm vào Uyển Nhi đang ăn, có lẽ động tác nhai quá nhanh hay không mà rớt luôn cái nốt ruồi bên má.
Hai mắt Tần Mộc Niên trợn ngược, muốn cười nhưng cố nhịn... Đành lên tiếng hỏi
": Nốt Ruồi của cô rớt ra rồi kìA.
Uyển Nhi mãi ăn, nên rất tự nhiên nhặt nốt ruồi lên dán lại ": A, " chắc nó ăn nó béo quá nên tự lăn xuống...
" Không cần anh lo, tôi dán lại rồi, đảm bảo không rớt nữa.
Lúc Này Tần Mộc Niên , nhịn cười tới đau cả bi, hắn là đang suy nghĩ. Có phải cô cũng thích hắn nên mới ngụy trang , vào Tần Gia Mà tiếp cận hắn hay không?
( Ting --- Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 35% tiểu tỷ tỷ cố gắng lên)
Uyển Nhi ăn no, lại xoát được hào cảm, nên tâm trạng rất thoải mái.
" Nam chủ này thật biết điều, biết lão nương khổ cực nên tăng hào cảm, rất ngoan.
" Sau này, lão nương sẽ sủng hết mực. "
Cô đâu có biết, bây giờ nam chủ là đang tự luyến đâu.
Ăn uống no đủ, trời cũng vào khuya. Cô còn có việc cần làm. Tần Mộc Niên cũng vào thư phòng xem tài liệu, ngày Mai tới công ty.
----------------------Buổi đêm Tần Gia.
Uyển Nhi, Thấy mọi người đã ngủ hết cô thay đồ trắng tay còn cầm mặt nạ hôm qua , Tiếp tục đi Hù dọa Lạc Ngọc cơ.
Cô dựa theo đường cũ, đi tới Hành Lang ra tới tường cao, đang định vẬn khinh công bay qua thì. Mơ hồ nghe được âm thanh không thích hợp.
Tiếng Bước chân đạp lên lá khô xào xạc, Tích tích.... Còn có cả âm thanh điện thoại . Càng khủng bố hơn là có hai đốm Đỏ ngầu như máu Hướng về cô.
Uyển Nhi rùng mình. " Không phải chứ? Lão nương chỉ muốn Hù dọa Nữ chính thôi mà.
" Không lẽ, Tần gia này có ma, nó tưởng cô là đồng loại nên đến làm quen sao.?
Uyển Nhi nhắm mắt, niệm thần chú....
" Đừng lại gần đây~~~~~~
" Đừng lại gần đây~~~~~~
" Đừng lại gần đây~~~~~~
Uyển Nhi Cảm giác thứ đó càng tới Gần, bất giác định Ôm đầu co chân mà chạy đi. Gió càng thổi mạnh hơn.
Âm thanh kinh khủng tới gần cô hơn. Bất ngờ một cánh tay lạnh như thịt đông lạnh, túm lấy cổ cô.
Uyển Nhi Cả người đờ ra, cô rất sợ ma. Cố gắng lắm mới Xoay cổ cứng ngắc lại nhìn xem, là thứ gì đang bắt lấy cô.
Đập vào mắt cô, là một người đàn ông, thân hình cao ráo. Toàn thân mặc vét, quan trọng hơn hắn đứng dưới ánh trăng, còn có bóng. Gương mặt cao lãnh đẹp tới tinh xảo.
" Có bóng = Không phải là ma!
Uyển Nhi lúc này mới hồi thần, thì ra là tên Tần Mộc Niên. Muộn như này còn ra đây làm cái gì? Định hù chết cô sao?
Tần Mộc Niên, cũng không khá hơn cô. Nữa đêm hắn Gọi cho thủ hạ, thì thấy bóng Trắng tóc dài, đứng ngắm nhìn tường cao , cơ hồ là muốn xuyên qua. Hắn Lại nghĩ tới nữ quỷ hôm nọ, bay qua tường.
Không ngờ lại là cô đầu bếp mới nhận. Hắn nhìn kĩ cô hơn, thì ra cô rất xinh đẹp, nốt ruồi và răng hô đều là giả. Hắn càng chắc chắn là, cô yêu thương thầm hắn.
( Ting ---- Hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 40% )
" Khụ~~ Đêm hôm cô làm gì ra ngoài này? Định Giả ma hù người Khác sao?
Uyển Nhi ngạc nhiên ": Tần Tổng, anh nhận ra tôi?
" Cô không phải đầu bếp sao? Tôi biết cô thích tôi nên mới ủy khuất chính mình, làm ra cái dạng xấu xí kia!
" Nhưng tôi không trách cô đâu ":
Uyển Nhi,, lườm hắn ": Xì~~~ Tự luyến..
Tần Mộc Niên, ": ...Thái Độ đó là sao? Hắn nói không phải sao?
Uyển Nhi cũng không phủ nhận lời nói của Tần Mộc Niên, còn vui vẻ công nhận.
" Đúng vậy! Tôi là đi hù ma... Anh có hứng thú đi cùng tôi hay không?
" Đừng nói là Tần Tổng sợ ma ?
Tần Mộc Niên, nét mặt hiện ra tia thú vị. Không nhanh không chậm mà đồng ý. "
" Ai bảo là tôi sợ? Cô còn xấu hơn ma tôi còn chịu được. Ma là cái gì?
Uyển Nhi bị chê xấu, tâm trạng khó chịu. Cô muốn móc đại Đao ra mà chém chết hắn đi.
.
.
.
.
.
.
.///--------Ngăn cách giữa Tần Mộc Niên đi dọa Người ''-----------
Bình luận facebook