-
Chương 10: Tô Dư
Tay anh đang rửa anh đào.
Miệng thì đang bóc vỏ chính trái tim của mình.
Một chút tủi, một chút đau, và một chút gì đó bị giấu thật kĩ, nhưng Tô Dư vẫn cảm nhận được, ấy là thất vọng.
Cành liễu - không thể bắt và giữ được - đang lả lướt vờn quanh.
Cô lại sợ Chu Phi Trì thất vọng.
Tô Dư sợ, nhưng phải ép buộc mình không được sợ, phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
“Anh không cần ném gánh nặng cho tôi.” Tô Dư bình tĩnh nói: “Đêm đó, dù không phải là tôi thì anh cũng sẽ chọn người khác thôi.”
Tay Chu Phi Trì ngâm trong nước lạnh không động đậy.
“Muốn kiếm tiền, anh dùng cách của anh. Không thể vì tôi chọn anh mà bắt tôi phải chấp nhận yêu cầu của anh.” Tô Dư nói: “Thứ nên cho, tôi cũng đã cho rồi, tôi không nợ gì anh cả.”
“Em đành sao?” Chu Phi Trì hỏi.
Tô Dư nói tiếp: “Tôi đang đàm phán với anh, còn anh lại bàn chuyện tình cảm với tôi. Đó là tình cảm của anh, không phải của tôi.”
“Em đành sao?” Anh vẫn hỏi.
Tô Dư lặng đi.
Những giọt nước rơi qua kẽ tay, như tiếng chuông đồng hồ đếm ngược.
“Không quan tâm đ ến tôi, đẩy tôi ra, đưa tôi lên giường của người phụ nữ khác.” Chu Phi Trì hỏi: “Em đành sao?”
Tô Dư hoàn toàn im lặng.
Chu Phi Trì đã nhận được đáp án: “Em không đành.”
Anh cúi đầu, tự bật cười một mình: “Rõ là em không nỡ, em nhẫn tâm thật đấy.”
Mắt Tô Dư sưng lên và mờ đi, hàng nghìn từ ngữ như nện vào dây thần kinh của cô.
“Hôm đó,” cô hít sâu, che giấu giọng nói đang run run: “Anh hỏi tôi muốn sống cuộc sống thế nào. Điều tôi muốn, là được sống trong một khu biệt thự và lái xe sang. Tôi không thể sống một cuộc sống khổ cực. Anh hiểu không?”
“Tại sao tôi phải đi hiểu một lời nói dối. Đó là lời nói dối của em, không phải của tôi.”
Im lặng chốc lát, Chu Phi Trì nói tiếp: “Mấy ngày nay, luôn có người đi theo tôi.”
Tô Dư khựng lại.
“Gần nhà, trên đường tôi đi sửa đồ, lúc tôi tới tìm em, chúng bám rất sát sao. Xe tôi bị tông vào đuôi, tôi biết họ là ai, tôi biết em vất vả thế nào, tôi cũng biết rõ những gì mình sẽ phải đối mặt.”
Chu Phi Trì rửa anh đào, một lần chưa đủ, anh lại rửa thêm lần nữa.
Tô Dư hé môi, không nói nên lời, mắt từ từ rũ xuống.
Chu Phi Trì bộc bạch: “Lúc bị xe tông, em biết suy nghĩ đầu tiên của tôi là gì không. Tôi thấy thương cho em. Thương em phải sống như thế qua ngần ấy năm, hẳn em khó khăn lắm.”
“Em tìm đến tôi, nói vậy với tôi, tôi đã đoán là có lẽ em sẽ nói vậy. Nhưng tôi vẫn ôm hi vọng rằng em có thể lựa lời nói cùng tôi, và nếu em được lựa chọn thì em sẽ không dùng cách gây tổn thương cho người khác thế này.” Cổ họng Chu Phi Trì khẽ động: “Tôi những tưởng em có chút thương tôi rồi, tôi những tưởng em sẽ không nỡ bỏ lỡ tôi.”
Giọng anh như thấm vào làn nước lạnh: “Tôi thiếu tiền nhưng tôi không thiếu tim. Đêm đó, tôi gặp lại em ở hành lang. Lúc ấy tôi đã nghĩ, dẫu phải bước lên sàn diễn, phải làm trai bao hay làm bất cứ cái gì cũng được, miễn là tôi có thể ở cùng với em thôi.”
Tô Dư cảm thấy mình sắp bị rút cạn rồi. Sự trống trải chạy khắp cơ thể, linh hồn cô mỏng manh đến mức có thể trôi đi chỉ trong khoảnh khắc.
“Tôi có tay, tôi biết sửa chữa đồ đạc, tôi có nhiều đơn đặt hàng hơn mức tôi có thể nhận mỗi ngày, tôi cũng có người lấy lòng, có phụ nữ nguyện sống êm ấm bên tôi, tôi không phải là kẻ không ai cần đến.”
“Tô Dư, ông đây sinh ra không phải là phường rẻ rúng, chỉ là, chỉ là...”
Cổ họng Chu Phi Trì nghẹn cứng, anh không muốn nói, nhưng anh hờn, anh tủi muốn chết đi được.
“Tô Tô, em ỷ tôi thích em, nên em cứ mặc tình ức hiếp tôi thế đấy.”
Chu Phi Trì vội quay đầu sang bên, dụi đôi mắt chua xót lên vai, sau đó đưa anh đào đã ráo nước cho cô.
Anh chọn ra ba quả to nhất và đỏ nhất đặt lên trên cùng.
Anh mãi mãi dành cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Mắt Tô Dư đỏ hoe, tầm nhìn mơ hồ. Ba quả thành sáu, rồi thành rất nhiều quả, một quả là một lời anh nói ra, lan tràn trong tim một cách sâu lắng và nồng nhiệt.
Chu Phi Trì đưa anh đào, rồi rút tấm danh thiếp đi.
Ngón tay Tô Dư vô thức siết chặt, đốt ngón tay tê dại đi nhưng vẫn chậm một bước.
“Em muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm tất cả.” Chu Phi Trì thì thầm: “Lần này cũng không ngoại lệ.”
Anh đi trước, lúc vào phòng bệnh đã đóng cửa lại.
Tô Dư biết giữa hai người họ, thứ đóng lại không chỉ là cánh cửa này.
Nửa tiếng trước, quản gia Từ đã gọi điện thoại cho cô.
Tô Dư cúp máy, thì ông ta lại gọi.
Sau ba bốn lần, quản gia gửi tin nhắn nói cậu chủ đang nổi trận lôi đình ở nhà.
Về chuyện của cô, Từ Trắc Khải thế không gọi là nổi giận, mà là nổi điên nổi khùng.
Từ Trắc Khải có thể ức hiếp Tô Dư, nhưng những kẻ khác, không một ai có thể làm thế, dẫu đó là chủ tịch Từ hay bà Từ.
Tô Dư chết lặng tắt điện thoại di động.
Mười bảy tuổi, có lẽ cô sẽ khóc nức nở vì cảm động.
Nhưng mọi thứ bị xé toạc qua ngần ấy năm, lòng cô coi như đã chết.
Cuộc gọi của Từ Trắc Khải đúng hẹn tới.
Tô Dư bắt máy rất nhanh. Sau khi nhận điện thoại, không cần chờ cậu chủ Từ dấy binh hỏi tội, cô đã cất giọng vừa nhẹ vừa mềm, là thái độ ngoan ngoãn mà Từ Trắc Khải ưa thích nhất.
“Tôi và anh ấy không còn liên quan gì nữa rồi, nhà họ Từ các người nói lời phải giữ lời, đừng tìm tới làm phiền anh ấy nữa.”
Từ Trắc Khải nói: “Không phải tôi.”
“Tôi biết chứ.” Tô Dư tiếp lời: “Có khác nhau ư, anh cũng là người nhà họ Từ đấy thôi.”
Từ Trắc Khải: “Chú ý thái độ của em đi.”
Tô Dư ngoảnh mặt làm ngơ, tự thuật: “Anh ấy là một người đàng hoàng, điều kiện không tốt, có một em gái đang bệnh nặng. Anh ấy khá kiệm lời, thỉnh thoảng còn biết nấu ăn. Khi tôi đói, anh ấy có thể nướng bánh, không phải mua ở ngoài, mà tự ảnh làm. Bánh kếp nhồi thịt với hành lá, ngoài giòn trong mềm. Bánh nướng rất no bụng, thú thực, không đói chút nào.”
“Từ Trắc Khải, mỗi lần anh dẫn tôi đến nhà hàng Michelin, lúc nào tôi cũng ăn không no. Mấy chiếc váy nhỏ siết làm bụng tôi đau lắm. Tôi không thích mang giày cao gót tẹo nào, những vết phồng rộp đọng máu ở gót chân tôi có thể đau đến tận mười ngày nửa tháng.”
Tô Dư không bật đèn, co mình dựa vào cánh cửa mà ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
“Vết thương cũ chưa lành thì anh lại bắt tôi đến đủ mọi loại tiệc rượu. Từ Trắc Khải, lần sau anh phải tự mình thử đi giày cao gót nhé, thế anh sẽ biết cảm giác khi vết rộp máu bị cọ xát, bị cứa liên tục, nó đau đớn đến nhường nào. Vậy nhưng anh chưa bao giờ hỏi tôi có đau hay không.”
Giọng Tô Dư khản đặc và yếu ớt như người bị cảm nặng. Từng chữ khô khốc bị vắt ra: “Từ Trắc Khải, ngày xưa tôi thật lòng rất thích anh, cũng thật sự rất muốn anh thương yêu tôi.”
“Tô Dư.”
“Có tiền tốt thật nhỉ, thích thì tiêu, muốn làm gì thì làm nấy, có thể là chính mình mà chẳng cần e dè gì cả. Trước mặt anh ấy, tôi không cần đi giày cao gót, không cần mặc váy lễ phục bó sát, tôi chỉ tròng lên mình một chiếc áo phông 50 tệ và một cái quần đùi 30 tệ mà anh ấy cũng khen tôi xinh đẹp nữa.”
Tô Dư muốn bật đèn. Cô phải bật đèn. Nếu không cô sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.
Đành rằng tầm nhìn đã mơ hồ, nhưng sao lại ướt đẫm thế này chứ.
“Bởi vậy tôi phải kiếm tiền, dẫu cho chị ta là tổng giám đốc Trình hay chị Trình. Từ Trắc Khải, nếu anh cho tôi dự án thì tôi cũng có thể đưa anh ấy lên giường của anh đấy.” Tô Dư nức nở: “Anh ấy rất nghe lời tôi, cái gì anh ấy cũng nghe theo tôi cả.”
“Tô Dư, em đừng phát điên nữa.” Từ Trắc Khải tức giận: “Bây giờ em đang ở đâu, ở yên đó đợi anh, tôi sẽ đến tìm em!”
“Đến tìm tôi, tìm tôi...” Tô Dư vô thức vịn cánh cửa đứng lên, tự lẩm bẩm: “Phải rồi, tôi phải đi tìm anh, tôi phải đi tìm anh.”
Các khớp tay cứ tê rần đến độ không khều nổi chìa khóa xe, khiến nó rơi “lạch cạch” xuống đất.
Tô Dư xoay người lại nhặt, tay khác vặn nắm cửa.
Một luồng khí nóng mắc kẹt nơi lồ ng ngực, trái tim cô đang hỗn loạn dữ dội, và nước mắt cô là kẻ đầu hàng trước tiên - trào ra khỏi hàng mi.
Lúc này, điện thoại di động trong lòng bàn tay chợt rung lên.
Cô cúi xuống nhìn, một nhành hoa vừa mới đâm chồi trong tim cô bỗng chốc đã khô héo.
Trợ lý của tổng giám đốc Trình:
“Ngày mai có thể tới ký hợp đồng rồi, cô Tô. Hợp tác vui vẻ.”
Đầu dây bên kia, Từ Trắc Khải vẫn hết sức lo lắng: “Tô Tô, tôi sẽ đến tìm em.”
“Không cần nữa.” Tô Dư nhẹ nhàng lẩm bẩm: “...Anh ấy sẽ không quay lại đâu.”
- -------------------
Lời tác giả:
Trì: Hình như mình lấy nhầm kịch bản rồi hay sao ấy.
Miệng thì đang bóc vỏ chính trái tim của mình.
Một chút tủi, một chút đau, và một chút gì đó bị giấu thật kĩ, nhưng Tô Dư vẫn cảm nhận được, ấy là thất vọng.
Cành liễu - không thể bắt và giữ được - đang lả lướt vờn quanh.
Cô lại sợ Chu Phi Trì thất vọng.
Tô Dư sợ, nhưng phải ép buộc mình không được sợ, phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
“Anh không cần ném gánh nặng cho tôi.” Tô Dư bình tĩnh nói: “Đêm đó, dù không phải là tôi thì anh cũng sẽ chọn người khác thôi.”
Tay Chu Phi Trì ngâm trong nước lạnh không động đậy.
“Muốn kiếm tiền, anh dùng cách của anh. Không thể vì tôi chọn anh mà bắt tôi phải chấp nhận yêu cầu của anh.” Tô Dư nói: “Thứ nên cho, tôi cũng đã cho rồi, tôi không nợ gì anh cả.”
“Em đành sao?” Chu Phi Trì hỏi.
Tô Dư nói tiếp: “Tôi đang đàm phán với anh, còn anh lại bàn chuyện tình cảm với tôi. Đó là tình cảm của anh, không phải của tôi.”
“Em đành sao?” Anh vẫn hỏi.
Tô Dư lặng đi.
Những giọt nước rơi qua kẽ tay, như tiếng chuông đồng hồ đếm ngược.
“Không quan tâm đ ến tôi, đẩy tôi ra, đưa tôi lên giường của người phụ nữ khác.” Chu Phi Trì hỏi: “Em đành sao?”
Tô Dư hoàn toàn im lặng.
Chu Phi Trì đã nhận được đáp án: “Em không đành.”
Anh cúi đầu, tự bật cười một mình: “Rõ là em không nỡ, em nhẫn tâm thật đấy.”
Mắt Tô Dư sưng lên và mờ đi, hàng nghìn từ ngữ như nện vào dây thần kinh của cô.
“Hôm đó,” cô hít sâu, che giấu giọng nói đang run run: “Anh hỏi tôi muốn sống cuộc sống thế nào. Điều tôi muốn, là được sống trong một khu biệt thự và lái xe sang. Tôi không thể sống một cuộc sống khổ cực. Anh hiểu không?”
“Tại sao tôi phải đi hiểu một lời nói dối. Đó là lời nói dối của em, không phải của tôi.”
Im lặng chốc lát, Chu Phi Trì nói tiếp: “Mấy ngày nay, luôn có người đi theo tôi.”
Tô Dư khựng lại.
“Gần nhà, trên đường tôi đi sửa đồ, lúc tôi tới tìm em, chúng bám rất sát sao. Xe tôi bị tông vào đuôi, tôi biết họ là ai, tôi biết em vất vả thế nào, tôi cũng biết rõ những gì mình sẽ phải đối mặt.”
Chu Phi Trì rửa anh đào, một lần chưa đủ, anh lại rửa thêm lần nữa.
Tô Dư hé môi, không nói nên lời, mắt từ từ rũ xuống.
Chu Phi Trì bộc bạch: “Lúc bị xe tông, em biết suy nghĩ đầu tiên của tôi là gì không. Tôi thấy thương cho em. Thương em phải sống như thế qua ngần ấy năm, hẳn em khó khăn lắm.”
“Em tìm đến tôi, nói vậy với tôi, tôi đã đoán là có lẽ em sẽ nói vậy. Nhưng tôi vẫn ôm hi vọng rằng em có thể lựa lời nói cùng tôi, và nếu em được lựa chọn thì em sẽ không dùng cách gây tổn thương cho người khác thế này.” Cổ họng Chu Phi Trì khẽ động: “Tôi những tưởng em có chút thương tôi rồi, tôi những tưởng em sẽ không nỡ bỏ lỡ tôi.”
Giọng anh như thấm vào làn nước lạnh: “Tôi thiếu tiền nhưng tôi không thiếu tim. Đêm đó, tôi gặp lại em ở hành lang. Lúc ấy tôi đã nghĩ, dẫu phải bước lên sàn diễn, phải làm trai bao hay làm bất cứ cái gì cũng được, miễn là tôi có thể ở cùng với em thôi.”
Tô Dư cảm thấy mình sắp bị rút cạn rồi. Sự trống trải chạy khắp cơ thể, linh hồn cô mỏng manh đến mức có thể trôi đi chỉ trong khoảnh khắc.
“Tôi có tay, tôi biết sửa chữa đồ đạc, tôi có nhiều đơn đặt hàng hơn mức tôi có thể nhận mỗi ngày, tôi cũng có người lấy lòng, có phụ nữ nguyện sống êm ấm bên tôi, tôi không phải là kẻ không ai cần đến.”
“Tô Dư, ông đây sinh ra không phải là phường rẻ rúng, chỉ là, chỉ là...”
Cổ họng Chu Phi Trì nghẹn cứng, anh không muốn nói, nhưng anh hờn, anh tủi muốn chết đi được.
“Tô Tô, em ỷ tôi thích em, nên em cứ mặc tình ức hiếp tôi thế đấy.”
Chu Phi Trì vội quay đầu sang bên, dụi đôi mắt chua xót lên vai, sau đó đưa anh đào đã ráo nước cho cô.
Anh chọn ra ba quả to nhất và đỏ nhất đặt lên trên cùng.
Anh mãi mãi dành cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Mắt Tô Dư đỏ hoe, tầm nhìn mơ hồ. Ba quả thành sáu, rồi thành rất nhiều quả, một quả là một lời anh nói ra, lan tràn trong tim một cách sâu lắng và nồng nhiệt.
Chu Phi Trì đưa anh đào, rồi rút tấm danh thiếp đi.
Ngón tay Tô Dư vô thức siết chặt, đốt ngón tay tê dại đi nhưng vẫn chậm một bước.
“Em muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm tất cả.” Chu Phi Trì thì thầm: “Lần này cũng không ngoại lệ.”
Anh đi trước, lúc vào phòng bệnh đã đóng cửa lại.
Tô Dư biết giữa hai người họ, thứ đóng lại không chỉ là cánh cửa này.
Nửa tiếng trước, quản gia Từ đã gọi điện thoại cho cô.
Tô Dư cúp máy, thì ông ta lại gọi.
Sau ba bốn lần, quản gia gửi tin nhắn nói cậu chủ đang nổi trận lôi đình ở nhà.
Về chuyện của cô, Từ Trắc Khải thế không gọi là nổi giận, mà là nổi điên nổi khùng.
Từ Trắc Khải có thể ức hiếp Tô Dư, nhưng những kẻ khác, không một ai có thể làm thế, dẫu đó là chủ tịch Từ hay bà Từ.
Tô Dư chết lặng tắt điện thoại di động.
Mười bảy tuổi, có lẽ cô sẽ khóc nức nở vì cảm động.
Nhưng mọi thứ bị xé toạc qua ngần ấy năm, lòng cô coi như đã chết.
Cuộc gọi của Từ Trắc Khải đúng hẹn tới.
Tô Dư bắt máy rất nhanh. Sau khi nhận điện thoại, không cần chờ cậu chủ Từ dấy binh hỏi tội, cô đã cất giọng vừa nhẹ vừa mềm, là thái độ ngoan ngoãn mà Từ Trắc Khải ưa thích nhất.
“Tôi và anh ấy không còn liên quan gì nữa rồi, nhà họ Từ các người nói lời phải giữ lời, đừng tìm tới làm phiền anh ấy nữa.”
Từ Trắc Khải nói: “Không phải tôi.”
“Tôi biết chứ.” Tô Dư tiếp lời: “Có khác nhau ư, anh cũng là người nhà họ Từ đấy thôi.”
Từ Trắc Khải: “Chú ý thái độ của em đi.”
Tô Dư ngoảnh mặt làm ngơ, tự thuật: “Anh ấy là một người đàng hoàng, điều kiện không tốt, có một em gái đang bệnh nặng. Anh ấy khá kiệm lời, thỉnh thoảng còn biết nấu ăn. Khi tôi đói, anh ấy có thể nướng bánh, không phải mua ở ngoài, mà tự ảnh làm. Bánh kếp nhồi thịt với hành lá, ngoài giòn trong mềm. Bánh nướng rất no bụng, thú thực, không đói chút nào.”
“Từ Trắc Khải, mỗi lần anh dẫn tôi đến nhà hàng Michelin, lúc nào tôi cũng ăn không no. Mấy chiếc váy nhỏ siết làm bụng tôi đau lắm. Tôi không thích mang giày cao gót tẹo nào, những vết phồng rộp đọng máu ở gót chân tôi có thể đau đến tận mười ngày nửa tháng.”
Tô Dư không bật đèn, co mình dựa vào cánh cửa mà ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
“Vết thương cũ chưa lành thì anh lại bắt tôi đến đủ mọi loại tiệc rượu. Từ Trắc Khải, lần sau anh phải tự mình thử đi giày cao gót nhé, thế anh sẽ biết cảm giác khi vết rộp máu bị cọ xát, bị cứa liên tục, nó đau đớn đến nhường nào. Vậy nhưng anh chưa bao giờ hỏi tôi có đau hay không.”
Giọng Tô Dư khản đặc và yếu ớt như người bị cảm nặng. Từng chữ khô khốc bị vắt ra: “Từ Trắc Khải, ngày xưa tôi thật lòng rất thích anh, cũng thật sự rất muốn anh thương yêu tôi.”
“Tô Dư.”
“Có tiền tốt thật nhỉ, thích thì tiêu, muốn làm gì thì làm nấy, có thể là chính mình mà chẳng cần e dè gì cả. Trước mặt anh ấy, tôi không cần đi giày cao gót, không cần mặc váy lễ phục bó sát, tôi chỉ tròng lên mình một chiếc áo phông 50 tệ và một cái quần đùi 30 tệ mà anh ấy cũng khen tôi xinh đẹp nữa.”
Tô Dư muốn bật đèn. Cô phải bật đèn. Nếu không cô sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.
Đành rằng tầm nhìn đã mơ hồ, nhưng sao lại ướt đẫm thế này chứ.
“Bởi vậy tôi phải kiếm tiền, dẫu cho chị ta là tổng giám đốc Trình hay chị Trình. Từ Trắc Khải, nếu anh cho tôi dự án thì tôi cũng có thể đưa anh ấy lên giường của anh đấy.” Tô Dư nức nở: “Anh ấy rất nghe lời tôi, cái gì anh ấy cũng nghe theo tôi cả.”
“Tô Dư, em đừng phát điên nữa.” Từ Trắc Khải tức giận: “Bây giờ em đang ở đâu, ở yên đó đợi anh, tôi sẽ đến tìm em!”
“Đến tìm tôi, tìm tôi...” Tô Dư vô thức vịn cánh cửa đứng lên, tự lẩm bẩm: “Phải rồi, tôi phải đi tìm anh, tôi phải đi tìm anh.”
Các khớp tay cứ tê rần đến độ không khều nổi chìa khóa xe, khiến nó rơi “lạch cạch” xuống đất.
Tô Dư xoay người lại nhặt, tay khác vặn nắm cửa.
Một luồng khí nóng mắc kẹt nơi lồ ng ngực, trái tim cô đang hỗn loạn dữ dội, và nước mắt cô là kẻ đầu hàng trước tiên - trào ra khỏi hàng mi.
Lúc này, điện thoại di động trong lòng bàn tay chợt rung lên.
Cô cúi xuống nhìn, một nhành hoa vừa mới đâm chồi trong tim cô bỗng chốc đã khô héo.
Trợ lý của tổng giám đốc Trình:
“Ngày mai có thể tới ký hợp đồng rồi, cô Tô. Hợp tác vui vẻ.”
Đầu dây bên kia, Từ Trắc Khải vẫn hết sức lo lắng: “Tô Tô, tôi sẽ đến tìm em.”
“Không cần nữa.” Tô Dư nhẹ nhàng lẩm bẩm: “...Anh ấy sẽ không quay lại đâu.”
- -------------------
Lời tác giả:
Trì: Hình như mình lấy nhầm kịch bản rồi hay sao ấy.
Bình luận facebook