Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10: Sinh nhật từ thần
Từ Thần và Từ Phong tính cách không giống nhau.
Từ Phong lớn lên theo ý muốn của ba anh. Ba Từ xuất thân là quân nhân, công lao lẫy lừng, xương cốt cứng cáp, tác phong tốt. Tin tưởng đàn ông cần phải tự mình cố gắng vươn lên, luôn cố gắng nuôi dưỡng Từ Phong đi theo con đường quân đội. Trường học của anh cũng là trường học bình thường, không có sự đối đãi đặc biệt nào. Từ Phong đi từng bước trên con đường đã được vạch sẵn, phát triển đến cực kỳ vừa lòng đẹp ý.
Thấy 12 năm giáo dục sắp hết, thành tích con trai luôn xuất sắc, phẩm chất tốt đẹp, ba Từ rất hào hứng, ông đã cẩn thận lựa chọn mấy trường sĩ quan quân đội tốt cho con mình, cuối cùng quyết định cho anh theo trường cũ của ông, đại học Quân đội giải phóng nhân dân. Sắp tới kỳ thi đại học, ba Từ không hề lo lắng việc thi cử của Từ Phong, mà còn thông báo trước với bạn học cùng trường cũ, không được phép ưu đãi, không được phép ưu đãi, không được phép ưu đãi.
Chuyện quan trọng nói 3 lần, nói xong ba Từ yên tâm.
Sau khi có kết quả thi đại học và điền nguyện vọng, ba Từ càng yên tâm hơn. Ngồi rung đùi chờ con trai trở thành trụ cột xây dựng quân đội nhân dân. Khi thông báo nhập học trường kinh doanh gửi về nhà, ba Từ không tin vào mắt mình.
Cú sốc này lớn quá rồi, ba Từ ngất xỉu…
Nhớ năm đó ba Từ trong quân đội được coi là người số 1 số 2 về bình tĩnh sáng suốt, bây giờ lớn tuổi, bị con trai làm cho xém chút nữa chảy máu não. Điều này cũng thật buồn cười.
Sau khi tỉnh lại, ông không nói hai lời, đập Từ Phong một trận, thật sự là một trận ra trò.
Trẻ con không thể tin tưởng, ván đã đóng thuyền, tức giận ngập trời cũng chỉ có thể đánh cho một trận. Sau khi đánh con một trận, ông vẫn không hiểu thật ra hình thức dạy con của mình sai ở đâu, một lòng bồi dưỡng cây non phát triển theo hướng người lính, tại sao lại đi theo hướng ngược lại, là một người kinh doanh sặc mùi tiền?
Những lời này ba Từ chỉ dám ngẫm nghĩ trong lòng, nhất định không thể nói ra, bởi vì nữ chủ nhân của nhà họ Từ chính là một người thương nhân “khắp người hơi tiền”. Con trai lớn giao toàn quyền cho ba Từ dạy dỗ, sự nghiệp của mẹ Từ như mặt trời ban trưa, càng đi càng xa trên con đường “nữ cường nhân” (phụ nữ mạnh mẽ)
Ba Từ không cam lòng, cố gắng kéo mẹ Từ về giúp chồng dạy con, trải qua “hiệp thương”, “chiến tranh lạnh”, “cầu hòa”, ba Từ biết khó mà lui.
Từ Phong ra nước ngoài một năm làm sinh viên trao đổi. Sau khi về, anh không vào công ty của mẹ Từ, tự mình làm hồ sơ đi phỏng vấn xin việc làm cho mẹ Từ cực kỳ bất mãn. Người con trai được mình dạy dỗ lại nhập quân vào công ty khác, nào có đạo lý như vậy.
Thật ra mẹ Từ với hình thức giáo dục của ba Từ với con trai lớn cũng kín đáo phê bình, khi con trai nhỏ sinh thì bà kiên trì muốn giáo dục theo phương thức của mình, tạo ra một người văn võ song toàn, tài trí hơn người, là tinh anh của giới kinh doanh, ưu tú kế thừa sự nghiệp của mình.
Giáo dục hơn 20 năm, Từ Thần hiện nay là: điên cuồng vì xe. Tiếp theo: chơi game.
Rõ ràng, cả hai đều thất bại trong giáo dục.
Từ Thần với Phương Đình Vân thương lượng, dẫn người trợ giúp tới cửa hàng sửa chữa xe của Thái Kế Thành để tìm Lương Xuân Vũ, mọi việc chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị ngược chiều gió mà đi.
Ai mà ngờ Lương Xuân Vũ không xuất hiện nữa. Cô thắng, tiền cầm, dạy dỗ cậu một trận, lại coi như hoàn thành nhiệm vụ mà rút lui, bốc hơi khỏi thế giới.
Cậu hỏi Thái Kế Thành “Cô gái lần trước đâu rồi?”
Thái Kế Thành “Nghỉ việc”
“Vậy còn số điện thoại?”
“Không có”
“Anh lừa ai chứ?”
“…Cậu không tin tôi cũng đâu làm gì khác được”
Tất nhiên là Từ Thần không tin, thường xuyên bất ngờ đột kích đến tiệm sửa xe. Ám ảnh của cậu với xe cộ rất lớn, không phải là nhất định phải thắng, nhưng Lương Xuân Vũ quá bình thường, lúc thắng cậu ta thái độ lại kiêu ngạo, bạn bè cậu lúc đó đều nhìn thấy, còn chụp ảnh gửi cho bạn bè trong giới đua xe.
Cùng ngày đua xe ở đường cảng, bạn bè trong giới của Từ Thần cùng lúc đăng hơn 10 cái trạng thái, nội dung gần như nhau “Từ ca kinh sợ, mỹ nữ anh hùng lật ngược thế cờ”, bên dưới còn đính kèm video.
Nói chuyện video, là do Từ Thần quá tác oai tác quái, mỗi lần cậu đua xe đều sắp xếp 1 người quay lại khoảnh khắc chiến thắng của mình. Lần này thua, bị đám bạn bè chó chết hãm hại, buổi tối Từ Thần coi điện thoại thấy trong vòng 5 phút đồng hồ ngắn ngủi, video đã có rất nhiều bình luận.
Nội dung phần lớn là cười nhạo trêu chọc cậu, nhóm bạn chó trả lời từng người một, cực kỳ vui vẻ. Mà Từ Thần bực nhất là bạn gái cậu còn like một trả lời bên dưới. Làm sao mà Từ Thần nuốt cục tức này xuống cho nổi.
Thái Kế Thành không nói rõ ràng bất cứ chuyện gì, cũng không cho số điện thoại của Lương Xuân Vũ. Ngược lại, anh thấy Từ Thần tìm tới cửa thì lấy cớ chuồn đi, gọi điện thoại báo Lương Xuân Vũ đừng tới. Lương Xuân Vũ không nghĩ nhiều, thắng Từ Thần là sự thật, lúc đó cô đã từ chối, rốt cuộc trên trời không bao giờ tự nhiên rơi xuống một cái bánh có nhân.
Nhưng mà Từ Thần bị mất mặt, nhét một xấp tiền vào tay cô không cho từ chối, mang theo cả đám người rầm rập bỏ đi. Lương Xuân Vũ nghĩ, có tiền lấy cũng tốt. Ai ngờ người ta không cam lòng, lại quay trở lại.
Thái Kế Thành gọi điện thoại kêu cô đừng tới tiệm sửa xe, Lương Xuân Vũ gần đây thức khuya dậy sớm, cơ thể mệt mỏi, vốn không muốn đi, nghe nói Từ Thần tới cửa hạ thư tuyên chiến lại càng không muốn đi.
Từ Thần ý chí chiến đấu bừng bừng, thề rửa mối nhục xưa. Nhưng cô không xuất hiện. Giống như Từ Thần bận trước vội sau, làm ra một vở kịch hoành tráng mà chỉ có một người đóng. Cậu ta canh cánh trong lòng ý nghĩ ông đây không phục, nói kiểu gì ông đây cũng không phục mà đón sinh nhật thứ 20 của mình.
Mẹ Từ mượn cơ hội sinh nhật Từ Thần mà chuẩn bị một đại hội xem mắt cho Từ Phong. Cả buổi tối, mẹ Từ không ngừng dẫn theo cháu gái nhà này, thiên kim tiểu thư nhà khác lượn qua lượn lại trước mắt Từ Phong. Từ Phong làm truyền thông, am hiểu giao tiếp khua môi múa mép với người khác, đánh phía đông với một cô, nói tào lao với người khác hai câu; đánh phía tây một cô, anh lại nói nói vài câu.
Mẹ Từ rất gấp, vội vã muốn đón con dâu vào cửa, vội vã ôm cháu nội. Nhưng làm sao bây giờ, thường là người làm mẹ như bà sốt ruột như lửa xém lông mày, con trai thì thoải mái vui vẻ. Huống hồ Từ Phong là người từ nhỏ không lộ biểu hiện nhưng đừng hòng tìm cách đâm chọc anh, phải biết là người cha quân đội máu nóng kia còn bị anh lừa cho đến hôn mê bất tỉnh.
Đánh giá của mẹ Từ đối với Từ Phong chỉ có hai chữ: bất hiếu. Mẹ Từ tích cực tìm cách cứu vãn tình hình. Nhìn bà đi, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, miệng nói chuyện, luôn chú ý mọi động tĩnh của con trai bên kia. Từ Phong ở bên kia nói chuyện với mấy cô gái, pha trò vui vẻ. Nói chuyện công việc, nói chuyện sở thích, chuyện đời, chuyện lý tưởng… Đây đúng là kiểu đối phó đúng chuẩn, nói rất tốt, còn có thể mở rộng quan hệ, nói tới một vài doanh nghiệp.
Trong tiếng náo nhiệt, Phương Đình Vân tới.
Phương Đình Vân là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Lý, trên cô có 3 anh trai, từ mấy năm trước khi cô tỏ tình với Từ Phong bị từ chối, hai người cứ giằng co. Thật ra là chỉ có cô đơn phương giằng co.
Cô nhỏ hơn Từ Phong hai tuổi, trước kia đều kêu anh là anh Từ Phong, từ khi bày tỏ với anh, cô không gọi anh, mà kêu là Tên khốn. Gọi anh Từ Phong thì sẵn sàng nghe, gọi tên khốn ai muốn nghe?
Trước kia cô dính lấy Từ Phong, từ khi thổ lộ bị từ chối, cô đứng sang một bên, lấy tư thế người ngoài cuộc nhìn tình cảm ảm đạm của Từ Phong, thỉnh thoảng nói vài câu châm biếm lạnh lùng, buộc anh phải biến từ hoạt động công khai sang hoạt động ngầm. Không chiếm được nên luôn gây rối, Phương Đình Vân không vượt qua được điểm này, có lẽ cô với Từ Phong thật sự nói thì cũng xong, nhưng Từ Phong không muốn, anh không bao giờ muốn nghĩ tới việc bắt đầu.
Không có lý do gì đặc biệt, anh không vui với ý nghĩ có gì đó với Phương Đình Vân, chuyện quan trọng nói ba lần: anh không thích, anh không thích, anh không thích.
Sau khi nói ba lần, Phương Đình Vân dường như thờ ơ. Từ Phong cố ý vô tình trốn tránh cô.
Quan điểm của mẹ Từ đối với Phương Đình Vân ngược lại với cách nhìn của Từ Phong: Phương Đình Vân mạnh mẽ lại kiên trì, hai nhà lại biết gốc rễ của nhau, con dâu nhà họ Từ không ai tốt hơn cô được, bà chỉ hận không thể lập tức đón cô vào cửa.
Bởi vậy Phương Đình Vân xuất hiện, mẹ từ vội ra đón, hai người phụ nữ một già một trẻ khoát tay nhau không ngừng nói việc nhà. Phương Đình Vân nhìn Từ Phong ở phía xa quay lưng về cô đang nói chuyện với cô gái khác về lý tưởng, trong lòng bực bội. Cô nói chuyện với mẹ Từ xong, tìm một thanh niên nói chuyện, nói mới một lát đã che miệng cười khanh khách, giống như thật sự bị người thanh niên đó chọc thật sự vui vẻ. Cô hy vọng tiếng cười này kích thích Từ Phong, làm cho lòng anh ngứa ngáy, biết rằng cô không có anh thì vẫn không sao. Tiếng cười duyên này cực kỳ cần thiết.
Đúng là Từ Phong thật sự tỉnh người.
Từ Phong nghe tiếng cười thì biết là ai, trong lòng kêu lộp bộp nghĩ: mình cần phải chạy nhanh lên.
Phương Đình Vân nói cười với người thanh niên đó một lát, quay người lại, Từ Phong đã biến mất. Lòng Phương Đình Vân muốn bốc lửa, cố gắng đè nén xuống, cũng không có gì đáng tức giận, đây không phải là lần đầu tiên. Khốn kiếp, cô tức giận mắng trong lòng.
Từ Phong đi tới công viên nhỏ bên ngoài biệt thự, từ xa nhìn thấy chiếc Panamera màu đỏ sậm, xe Trịnh Miểu. Vừa nhìn thấy chiếc xe này, không hiểu sao trước mắt anh hiện ngay ra hình cảnh Lương Xuân Vũ đeo tai nghe, ngồi lặng lẽ ở cửa. Còn có lúc cô chân thành nói cảm ơn, đáy mắt chân thành, tròng mắt nâu đen tinh tế trong sáng, bao bọc con ngươi đen nhánh, giống như dải lụa phát sáng. Mặc dù là vô tình, anh vẫn thừa nhận mình chưa từng nhìn kỹ đôi mắt một cô gái nào như vậy.
Từ Thần và Từ Phong tính cách không giống nhau.
Từ Phong lớn lên theo ý muốn của ba anh. Ba Từ xuất thân là quân nhân, công lao lẫy lừng, xương cốt cứng cáp, tác phong tốt. Tin tưởng đàn ông cần phải tự mình cố gắng vươn lên, luôn cố gắng nuôi dưỡng Từ Phong đi theo con đường quân đội. Trường học của anh cũng là trường học bình thường, không có sự đối đãi đặc biệt nào. Từ Phong đi từng bước trên con đường đã được vạch sẵn, phát triển đến cực kỳ vừa lòng đẹp ý.
Thấy 12 năm giáo dục sắp hết, thành tích con trai luôn xuất sắc, phẩm chất tốt đẹp, ba Từ rất hào hứng, ông đã cẩn thận lựa chọn mấy trường sĩ quan quân đội tốt cho con mình, cuối cùng quyết định cho anh theo trường cũ của ông, đại học Quân đội giải phóng nhân dân. Sắp tới kỳ thi đại học, ba Từ không hề lo lắng việc thi cử của Từ Phong, mà còn thông báo trước với bạn học cùng trường cũ, không được phép ưu đãi, không được phép ưu đãi, không được phép ưu đãi.
Chuyện quan trọng nói 3 lần, nói xong ba Từ yên tâm.
Sau khi có kết quả thi đại học và điền nguyện vọng, ba Từ càng yên tâm hơn. Ngồi rung đùi chờ con trai trở thành trụ cột xây dựng quân đội nhân dân. Khi thông báo nhập học trường kinh doanh gửi về nhà, ba Từ không tin vào mắt mình.
Cú sốc này lớn quá rồi, ba Từ ngất xỉu…
Nhớ năm đó ba Từ trong quân đội được coi là người số 1 số 2 về bình tĩnh sáng suốt, bây giờ lớn tuổi, bị con trai làm cho xém chút nữa chảy máu não. Điều này cũng thật buồn cười.
Sau khi tỉnh lại, ông không nói hai lời, đập Từ Phong một trận, thật sự là một trận ra trò.
Trẻ con không thể tin tưởng, ván đã đóng thuyền, tức giận ngập trời cũng chỉ có thể đánh cho một trận. Sau khi đánh con một trận, ông vẫn không hiểu thật ra hình thức dạy con của mình sai ở đâu, một lòng bồi dưỡng cây non phát triển theo hướng người lính, tại sao lại đi theo hướng ngược lại, là một người kinh doanh sặc mùi tiền?
Những lời này ba Từ chỉ dám ngẫm nghĩ trong lòng, nhất định không thể nói ra, bởi vì nữ chủ nhân của nhà họ Từ chính là một người thương nhân “khắp người hơi tiền”. Con trai lớn giao toàn quyền cho ba Từ dạy dỗ, sự nghiệp của mẹ Từ như mặt trời ban trưa, càng đi càng xa trên con đường “nữ cường nhân” (phụ nữ mạnh mẽ)
Ba Từ không cam lòng, cố gắng kéo mẹ Từ về giúp chồng dạy con, trải qua “hiệp thương”, “chiến tranh lạnh”, “cầu hòa”, ba Từ biết khó mà lui.
Từ Phong ra nước ngoài một năm làm sinh viên trao đổi. Sau khi về, anh không vào công ty của mẹ Từ, tự mình làm hồ sơ đi phỏng vấn xin việc làm cho mẹ Từ cực kỳ bất mãn. Người con trai được mình dạy dỗ lại nhập quân vào công ty khác, nào có đạo lý như vậy.
Thật ra mẹ Từ với hình thức giáo dục của ba Từ với con trai lớn cũng kín đáo phê bình, khi con trai nhỏ sinh thì bà kiên trì muốn giáo dục theo phương thức của mình, tạo ra một người văn võ song toàn, tài trí hơn người, là tinh anh của giới kinh doanh, ưu tú kế thừa sự nghiệp của mình.
Giáo dục hơn 20 năm, Từ Thần hiện nay là: điên cuồng vì xe. Tiếp theo: chơi game.
Rõ ràng, cả hai đều thất bại trong giáo dục.
Từ Thần với Phương Đình Vân thương lượng, dẫn người trợ giúp tới cửa hàng sửa chữa xe của Thái Kế Thành để tìm Lương Xuân Vũ, mọi việc chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị ngược chiều gió mà đi.
Ai mà ngờ Lương Xuân Vũ không xuất hiện nữa. Cô thắng, tiền cầm, dạy dỗ cậu một trận, lại coi như hoàn thành nhiệm vụ mà rút lui, bốc hơi khỏi thế giới.
Cậu hỏi Thái Kế Thành “Cô gái lần trước đâu rồi?”
Thái Kế Thành “Nghỉ việc”
“Vậy còn số điện thoại?”
“Không có”
“Anh lừa ai chứ?”
“…Cậu không tin tôi cũng đâu làm gì khác được”
Tất nhiên là Từ Thần không tin, thường xuyên bất ngờ đột kích đến tiệm sửa xe. Ám ảnh của cậu với xe cộ rất lớn, không phải là nhất định phải thắng, nhưng Lương Xuân Vũ quá bình thường, lúc thắng cậu ta thái độ lại kiêu ngạo, bạn bè cậu lúc đó đều nhìn thấy, còn chụp ảnh gửi cho bạn bè trong giới đua xe.
Cùng ngày đua xe ở đường cảng, bạn bè trong giới của Từ Thần cùng lúc đăng hơn 10 cái trạng thái, nội dung gần như nhau “Từ ca kinh sợ, mỹ nữ anh hùng lật ngược thế cờ”, bên dưới còn đính kèm video.
Nói chuyện video, là do Từ Thần quá tác oai tác quái, mỗi lần cậu đua xe đều sắp xếp 1 người quay lại khoảnh khắc chiến thắng của mình. Lần này thua, bị đám bạn bè chó chết hãm hại, buổi tối Từ Thần coi điện thoại thấy trong vòng 5 phút đồng hồ ngắn ngủi, video đã có rất nhiều bình luận.
Nội dung phần lớn là cười nhạo trêu chọc cậu, nhóm bạn chó trả lời từng người một, cực kỳ vui vẻ. Mà Từ Thần bực nhất là bạn gái cậu còn like một trả lời bên dưới. Làm sao mà Từ Thần nuốt cục tức này xuống cho nổi.
Thái Kế Thành không nói rõ ràng bất cứ chuyện gì, cũng không cho số điện thoại của Lương Xuân Vũ. Ngược lại, anh thấy Từ Thần tìm tới cửa thì lấy cớ chuồn đi, gọi điện thoại báo Lương Xuân Vũ đừng tới. Lương Xuân Vũ không nghĩ nhiều, thắng Từ Thần là sự thật, lúc đó cô đã từ chối, rốt cuộc trên trời không bao giờ tự nhiên rơi xuống một cái bánh có nhân.
Nhưng mà Từ Thần bị mất mặt, nhét một xấp tiền vào tay cô không cho từ chối, mang theo cả đám người rầm rập bỏ đi. Lương Xuân Vũ nghĩ, có tiền lấy cũng tốt. Ai ngờ người ta không cam lòng, lại quay trở lại.
Thái Kế Thành gọi điện thoại kêu cô đừng tới tiệm sửa xe, Lương Xuân Vũ gần đây thức khuya dậy sớm, cơ thể mệt mỏi, vốn không muốn đi, nghe nói Từ Thần tới cửa hạ thư tuyên chiến lại càng không muốn đi.
Từ Thần ý chí chiến đấu bừng bừng, thề rửa mối nhục xưa. Nhưng cô không xuất hiện. Giống như Từ Thần bận trước vội sau, làm ra một vở kịch hoành tráng mà chỉ có một người đóng. Cậu ta canh cánh trong lòng ý nghĩ ông đây không phục, nói kiểu gì ông đây cũng không phục mà đón sinh nhật thứ 20 của mình.
Mẹ Từ mượn cơ hội sinh nhật Từ Thần mà chuẩn bị một đại hội xem mắt cho Từ Phong. Cả buổi tối, mẹ Từ không ngừng dẫn theo cháu gái nhà này, thiên kim tiểu thư nhà khác lượn qua lượn lại trước mắt Từ Phong. Từ Phong làm truyền thông, am hiểu giao tiếp khua môi múa mép với người khác, đánh phía đông với một cô, nói tào lao với người khác hai câu; đánh phía tây một cô, anh lại nói nói vài câu.
Mẹ Từ rất gấp, vội vã muốn đón con dâu vào cửa, vội vã ôm cháu nội. Nhưng làm sao bây giờ, thường là người làm mẹ như bà sốt ruột như lửa xém lông mày, con trai thì thoải mái vui vẻ. Huống hồ Từ Phong là người từ nhỏ không lộ biểu hiện nhưng đừng hòng tìm cách đâm chọc anh, phải biết là người cha quân đội máu nóng kia còn bị anh lừa cho đến hôn mê bất tỉnh.
Đánh giá của mẹ Từ đối với Từ Phong chỉ có hai chữ: bất hiếu. Mẹ Từ tích cực tìm cách cứu vãn tình hình. Nhìn bà đi, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, miệng nói chuyện, luôn chú ý mọi động tĩnh của con trai bên kia. Từ Phong ở bên kia nói chuyện với mấy cô gái, pha trò vui vẻ. Nói chuyện công việc, nói chuyện sở thích, chuyện đời, chuyện lý tưởng… Đây đúng là kiểu đối phó đúng chuẩn, nói rất tốt, còn có thể mở rộng quan hệ, nói tới một vài doanh nghiệp.
Trong tiếng náo nhiệt, Phương Đình Vân tới.
Phương Đình Vân là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Lý, trên cô có 3 anh trai, từ mấy năm trước khi cô tỏ tình với Từ Phong bị từ chối, hai người cứ giằng co. Thật ra là chỉ có cô đơn phương giằng co.
Cô nhỏ hơn Từ Phong hai tuổi, trước kia đều kêu anh là anh Từ Phong, từ khi bày tỏ với anh, cô không gọi anh, mà kêu là Tên khốn. Gọi anh Từ Phong thì sẵn sàng nghe, gọi tên khốn ai muốn nghe?
Trước kia cô dính lấy Từ Phong, từ khi thổ lộ bị từ chối, cô đứng sang một bên, lấy tư thế người ngoài cuộc nhìn tình cảm ảm đạm của Từ Phong, thỉnh thoảng nói vài câu châm biếm lạnh lùng, buộc anh phải biến từ hoạt động công khai sang hoạt động ngầm. Không chiếm được nên luôn gây rối, Phương Đình Vân không vượt qua được điểm này, có lẽ cô với Từ Phong thật sự nói thì cũng xong, nhưng Từ Phong không muốn, anh không bao giờ muốn nghĩ tới việc bắt đầu.
Không có lý do gì đặc biệt, anh không vui với ý nghĩ có gì đó với Phương Đình Vân, chuyện quan trọng nói ba lần: anh không thích, anh không thích, anh không thích.
Sau khi nói ba lần, Phương Đình Vân dường như thờ ơ. Từ Phong cố ý vô tình trốn tránh cô.
Quan điểm của mẹ Từ đối với Phương Đình Vân ngược lại với cách nhìn của Từ Phong: Phương Đình Vân mạnh mẽ lại kiên trì, hai nhà lại biết gốc rễ của nhau, con dâu nhà họ Từ không ai tốt hơn cô được, bà chỉ hận không thể lập tức đón cô vào cửa.
Bởi vậy Phương Đình Vân xuất hiện, mẹ từ vội ra đón, hai người phụ nữ một già một trẻ khoát tay nhau không ngừng nói việc nhà. Phương Đình Vân nhìn Từ Phong ở phía xa quay lưng về cô đang nói chuyện với cô gái khác về lý tưởng, trong lòng bực bội. Cô nói chuyện với mẹ Từ xong, tìm một thanh niên nói chuyện, nói mới một lát đã che miệng cười khanh khách, giống như thật sự bị người thanh niên đó chọc thật sự vui vẻ. Cô hy vọng tiếng cười này kích thích Từ Phong, làm cho lòng anh ngứa ngáy, biết rằng cô không có anh thì vẫn không sao. Tiếng cười duyên này cực kỳ cần thiết.
Đúng là Từ Phong thật sự tỉnh người.
Từ Phong nghe tiếng cười thì biết là ai, trong lòng kêu lộp bộp nghĩ: mình cần phải chạy nhanh lên.
Phương Đình Vân nói cười với người thanh niên đó một lát, quay người lại, Từ Phong đã biến mất. Lòng Phương Đình Vân muốn bốc lửa, cố gắng đè nén xuống, cũng không có gì đáng tức giận, đây không phải là lần đầu tiên. Khốn kiếp, cô tức giận mắng trong lòng.
Từ Phong đi tới công viên nhỏ bên ngoài biệt thự, từ xa nhìn thấy chiếc Panamera màu đỏ sậm, xe Trịnh Miểu. Vừa nhìn thấy chiếc xe này, không hiểu sao trước mắt anh hiện ngay ra hình cảnh Lương Xuân Vũ đeo tai nghe, ngồi lặng lẽ ở cửa. Còn có lúc cô chân thành nói cảm ơn, đáy mắt chân thành, tròng mắt nâu đen tinh tế trong sáng, bao bọc con ngươi đen nhánh, giống như dải lụa phát sáng. Mặc dù là vô tình, anh vẫn thừa nhận mình chưa từng nhìn kỹ đôi mắt một cô gái nào như vậy.
Bình luận facebook