Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Chương 34: Dò hỏi
Cảm giác này cũng dễ hiểu, chỉ là sau khi xảy ra chuyện thì anh không vui, có lẽ không còn gì khác nữa. Nhưng anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt đầy ắp điều muốn nói. Đầu ngón tay anh còn lưu lại hơi thở ướt mềm của cô, mà trên môi cô, cảm giác của hai ngón tay anh cũng lưu lại đó không thể rời đi.
Lương Xuân Vũ đột nhiên thấy rất mất tự nhiên, cực kỳ mất tự nhiên, cố gắng né tránh ánh mắt anh đang nhìn chăm chú.
“Tiểu Xuân, cô còn làm gì vậy! Mau lên xe đi, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Trịnh Miểu hạ cửa sổ xuống nhìn Lương Xuân Vũ với Từ Phong còn đứng cạnh nhau đùa “Nói một câu cảm ơn là được rồi, anh ấy tới là cứu ông chủ của cô, tiện tay thì cứu cô thôi ha ha…”
Lương Xuân Vũ không đứng đó nữa, cô quay lại xe Trịnh Miểu. Lúc cô xoay người dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt Từ Phong, cô cố gắng giảm tốc độ bước chân, đi như bình thường không vội vã.
**
Trịnh Miểu ngồi ở ghế sau nhìn cô, nhớ lại Lương Xuân Vũ đã không ngại bảo vệ anh trước mặt Lý Lâm Phi dù biết gặp nguy hiểm. Anh nhìn thì mới phát hiện Lương Xuân Vũ cũng rất đẹp. Trịnh Miểu im lặng nhìn trộm một lúc, càng nhìn càng thấy thoải mái trong lòng, đúng là nhân tài.
“Ông chủ, đi ăn ở đâu?” Lương Xuân Vũ bỗng mở miệng hỏi
“À” Trịnh Miểu suy nghĩ bất ngờ hỏi “Cô muốn ăn ở đâu?”
Lương Xuân Vũ không nghĩ anh ta sẽ hỏi ý kiến mình “Tôi ăn ở đâu cũng được”
Trịnh Miểu “Ừm:, “Mở chỉ đường đi, đi ăn cá hấp giấy, không phải bây giờ mọi người đều nói tới món này sao?”
Lương Xuân Vũ gật đầu, chạy trước, Từ Phong với Hà Giai Chanh theo sau.
**
Bốn người một bàn, Lương Xuân Vũ với Hà Giai Chanh, Trịnh Miểu và Từ Phong ngồi đối diện. Trịnh Miểu lúc này mới nhớ tới cậu con trai tùy tiện mà có của mình đang ở nhà, tuy nói là con trai tự dưng mà có nhưng dù gì cũng là con mình, thế nên gọi điện thoại kêu người đưa cậu bé tới, anh muốn đưa con đi cùng ăn tối.
Không lâu sau, bé con béo tròn của Trịnh Miểu được bảo mẫu dẫn vào, nhảy nhót bổ nhào vào ngực Trịnh Miểu “Ba ơi!”. Không biết Trịnh Miểu “chơi” như thế nào mà lại “chơi” ra được một cậu con trai rất bắt mắt. Không đợi Trịnh Miểu bảo, chú nhóc đã giòn giã chào Từ Phong “Chú Từ Phong! Thì ra là chú ở cùng với ba con nha!”
Từ Phong bỏ đũa xuống, vỗ nhẹ lên cậu bé “Tới đây, Cái hộp nhỏ, ôm chú một cái đi”. Cái hộp nhỏ rất tự nhiên chìa tay ra với Từ Phong, Từ Phong ôm cậu bé lên ngồi trên đùi, vừa giúp cậu lấy một bộ chén đũa mới, để cái chén nhỏ trước mặt cậu.
Trịnh Miểu tự hào giới thiệu “Con trai tôi, Trịnh Hợp”. Đôi khi Trịnh Miểu đưa con trai đến công ty nên Lương Xuân Vũ đã gặp cậu bé, vì vậy không ngạc nhiên.
Chỉ có Hà Giai Chanh trừng mắt đánh giá Trịnh Miểu “Con trai anh bao nhiêu tuổi?”
“Năm tuổi rưỡi”
Hà Giai Chanh gật đầu “Anh còn trẻ thế này vậy vợ anh còn trẻ hơn nữa à?”
Một câu đâm tới ngõ cụt, nụ cười Trịnh Miểu cứng đờ. Một lúc sau anh mới ậm ừ nói “Con trai ở với tôi”
Hà Giai Chanh “A” rồi không nói tiếp, thầm thì với Lương Xuân Vũ “Còn trẻ vậy mà đã ly hôn, không nghĩ cho con cái”. Tuy rằng nói nhỏ nhưng Trịnh Miểu và Từ Phong đều có thể nghe thấy. Lương Xuân Vũ không cách nào giải thích với Hà Giai Chanh, chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.
Mặt Trịnh Miểu biến thành màu đen như đáy nồi, tức giận nói nhỏ “Không ly hôn!”
“Đúng vậy, cơ bản là chưa từng kết hôn” Từ Phong nhéo nhéo mặt “cái hộp nhỏ”, cười rồi cố ý nói “Cái hộp nhỏ, con nói, con có phải giống như Nhị đại gia nhà chú, từ đống rác chui ra không?”
Cái hộp nhỏ không buồn tí nào, giống như người lớn tí hon, cậu gặm cái bánh gạo nếp khiến miệng phồng lên, vừa nhai vừa thong thả nói “Ông nội với bà nội nói, ba con là một tên khốn ngốc, con ở đâu ra phải hỏi ba, nhưng mà chắc chính ba cũng không thể biết được”
Trịnh Miểu nhếch miệng cười thành tiếng “Cái thằng nhãi ranh, biết ngay là con với hắn tới đây chỉnh ông đây mà, con dứt khoát nhận hắn làm cha đi”
Cái hộp nhỏ quay đầu cười hắc hắc với Từ Phong. Cái hộp nhỏ vừa ăn vừa loay hoay trên người Từ Phong, không vừa ý với cái ôm của anh.
“Làm gì làm gì?” Từ Phong ôm cậu không để cậu ngã “Con muốn đi đâu?”
“Chú, con muốn xuống đất đó!” cái hộp nhỏ đẩy đẩy tay Từ Phong. Anh ôm cậu bé đứng xuống đất “Cẩn thận ngã”
Cái hộp nhỏ dạ rồi lạch bạch chạy tới bên cạnh Hà Giai Chanh “Chị xinh đẹp, em muốn ôm một cái”. Con trai Trịnh Miểu miệng ngọt trời sinh, đặc biệt đối với phụ nữ, chỉ cần không quá đáng thì cậu đều kêu “chị”.
Trịnh Miểu cười to chỉ Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, nhìn đi, tên quỷ nhỏ mê gái này thấy cô không đẹp bằng bạn cô, không thèm cô ôm”
Lương Xuân Vũ đã miễn nhiễm với những lời trêu chọc của Trịnh Miểu, gió lay không động, cũng chẳng trả lời mà cắm cúi ăn đồ ăn của mình.
Cái hộp nhỏ ngồi trong lòng Hà Giai Chanh một lúc lại không vừa ý, cậu biết Lương Xuân Vũ, giơ tay ra với cô “Chị Tiểu Xuân, chị cũng ôm em một cái”. Lương Xuân Vũ ôm lấy cậu để lên đùi.
Từ Phong gắp một miếng cá để bên miệng cậu “Nói cho chú nghe, chúng ta ở đây ai đẹp nhất?”
Cái hộp nhỏ đang cúi đầu chơi khăn giấy, ngước lên ăn miếng cá “Là con”
“Ai xấu nhất?”
Cái hộp nhỏ nhìn một vòng, ra vẻ giận dỗi mà thừa nhận “Ba, ba lớn vậy mà không biết cố gắng…., con cũng không thể nào thay ba mà nói dối được”
Trịnh Miểu cười ha ha đấm Từ Phong một cái “Cậu trêu con trai tôi, nó hôn cậu bây giờ!”. Từ Phong cũng cười.
Lương Xuân Vũ nhìn Từ Phong qua hơi nước bốc lên từ nồi, hai người tầm mắt đối diện nhau. Lương Xuân Vũ muốn mỉm cười như bình thường, chợt cảm thấy bây giờ mình nghĩ thế nào đều như làm ra vẻ cố tình, đâm ra mất tự nhiên. Cô cúi đầu xuống, mà đã cúi đầu vẫn không thoải mái, hơi nước trong nồi dâng lên làm mặt cô bị ướt ướt lại nóng. Cô không tự nhiên thò tay ra lấy khăn giấy, không với tới, Từ Phong thấy nên lấy khăn giấy đưa cho cô, ngón tay hai người chạm nhau, không ngẩng đầu mà cùng sửng sốt.
Lương Xuân Vũ thường ngày luôn có dáng vẻ một người lớn tuổi bình tĩnh, lúc này cô không thể làm vậy được. Cô ngước lên vừa nhìn thấy Từ Phong thì không biết làm thế nào, lấy khăn giấy lau mặt, cúi đầu, nghĩ tới ánh mắt mênh mông sau hơi nước kia, thấy trong lòng loạn cào cào. Cô không hề ngẩng đầu lên nữa. Không dễ chịu, không quen, tận đáy lòng mình cô biết chuyện thế nào, biết thì biết, không thể ngăn được cảm xúc trong lòng.
Cái hộp nhỏ ngủ thiếp đi nhanh chóng, Trịnh Miểu thấy con ngủ nên muốn đưa con về nhà. Lương Xuân Vũ chở Trịnh Miểu về nhà. Chỉ còn Hà Giai Chanh và Từ Phong ở lại.
Hà Giai Chanh cầm đũa chọc chọc trong nồi. Cô gái này ngoài mặt giả bộ bình thản mà trong lòng đang sợ hãi. Có thể không sợ sao? Sợ bị nhận ra nha! Cô thầm giục Từ Phong mau mau rời đi đi. Nhưng Từ Phong chẳng những không đi mà còn rót cho cô ly nước. Hà Giai Chanh biết có chuyện. Cô dứt khoát bỏ đũa xuống, nhìn Từ Phong chờ anh mở miệng.
Từ Phong mỉm cười “Cô với Tiểu Xuân quen nhau rất lâu rồi à?”
“Quen từ lúc còn bé, chúng tôi học cùng nhau từ hồi tiểu học”
“À, hèn gì” Từ Phong gật đầu “Tôi thấy Tiểu Xuân đối với cô rất tốt, vừa nãy cô ấy luôn gắp đồ ăn cho cô”
Nói Lương Xuân Vũ đối tốt với mình, Hà Giai Chanh đắc ý cười thỏa mãn, dường như tình cảm này là duy nhất trên đời, ngay khi cách xa nhau ngàn dặm, không cần nói một lời nhưng tình cảm vẫn còn đó, trong lòng mỗi người.
Từ Phong không thể không thừa nhận, nếu như nói Lương Xuân Vũ là đề bài khó thì Hà Giai Chanh đã giải quyết xong, thuận buồm xuôi gió. Hà Giai Chanh gan cũng to hơn, quan trọng là nói với người khác về Tiểu Xuân, cô không dừng lại được “Anh muốn nghe tôi nói thêm về Tiểu Xuân phải không?”
Từ Phong nhanh chóng gật đầu “Mong còn không được”
Hà Giai Chanh uống ngụm nước cam “Con bé đó à, nhân duyên không được tốt, mọi người đều thấy Tiểu Xuân hơi quái lạ, nhưng mà Tiểu Xuân cũng không ngại. Có câu nói thế nào nhỉ “không muốn mà được”, cô ấy chính là như vậy, từ nhỏ đã rất thích hợp làm ni cô, cực kỳ điềm tĩnh, kiên cường. Mẹ cô ấy là giáo viên nhạc cụ dân tộc, cô ấy cũng có thể chơi đàn tỳ bà, mỗi khi lớp tổ chức biểu diễn văn hóa thì là lúc quan hệ của cô ấy với mọi người tốt nhất, sau đó thì lại quay về dáng vẻ cũ”
Từ Phong nghe Hà Giai Chanh kể từng chuyện nhỏ về Lương Xuân Vũ. Tới lúc nói Lương Xuân Vũ thích hợp làm ni cô từ bé, Từ Phong mỉm cười nghĩ thầm: khó mà làm được.
“Thật ra không nói tới người khác, ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy vậy, haha, biết tôi với cô ấy quen biết thế nào không?”
Từ Phong rất phối hợp lắc đầu.
“Hồi lớp 3, có mùa đông đó hồ nước trong trường đóng băng rất dày. Tôi dẫn theo đám bạn học chơi trên đó, ai ngờ dậm chân mạnh quá nên băng vỡ. Tôi bị rớt xuống hồ, cả đám đều hoảng sợ, giáo viên chủ nhiệm tìm một sợi dây thừng ném xuống, lúc đó tôi không còn chút sức lực nào mà lại rất sợ, mắc kẹt trong lỗ băng đó không cách nào túm được sợi dây. Tôi mới nghĩ tới việc tìm người kéo tôi ra. Tôi kêu gào đám bạn chơi chung nhưng tụi nó không đứa nào dám, bọn chúng đều sợ hãi lúng túng. Vừa lúc đó Lương Xuân Vũ đi học tới nơi, cô ấy với tôi ngồi cùng bàn, bình thường tôi cảm thấy cô ấy như cái bị thóc im thin thít, không đáng yêu tí nào, ngày thường không để ý tới cô ấy mấy. Tự nhiên lúc đó không biết nghĩ sao mà lóe lên suy nghĩ, hét lên gọi cô ấy “Lương Xuân Vũ, cậu xuống kéo tôi lên đi, tôi sắp chết cóng rồi!”
Hà Giai Chanh nhớ lại chuyện cũ, cực kỳ nhập tâm, mặt mày hớn hở. “Cô ấy hơi do dự, chỉ một chút thôi, rồi cẩn thận men đi dọc theo mặt băng. Giáo viên chủ nhiệm chúng tôi lo lắng hét lên kêu cô ấy nằm xuống, cô ấy ngoan ngoãn từ từ bò xuống, đưa sợi dây thừng vào tay tôi, tôi lập tức ôm cô ấy gào khóc, anh đoán xem cô ấy nói gì? Cô ấy nói tôi đừng sợ, cô ấy biết bơi!”
Từ Phong thích thú lắng nghe “Sau đó thì sao, cô được cô ấy cứu?”
“Làm gì có? Tôi còn tưởng cái bị thóc đó không bao giờ nói dối chứ, cô ấy bơi cái rắm! Chúng tôi cùng bị kẹt trong cái lỗ đó, đông lạnh tưởng chết! Giáo viên lôi hai chúng tôi lên nói hai đứa ôm nhau như 2 con tôm he. Ha ha ha”
Từ Phong cũng cười “Thì ra cô ấy sẽ nói dối”
“Thế anh nghĩ cô ấy như robot à, làm gì có? Cô ấy còn biết trêu ghẹo người khác! Do tôi thông minh tinh mắt, từ đợt đó cứ ăn vạ với cô ấy, cứ vậy mà kết thân, một người đối với cô ấy thật sự tốt, cô ấy sao lại không muốn làm bạn bè với người đó? Tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình quá thông minh sáng suốt!”
Từ Phong nhìn Hà Giai Chanh với vẻ mặt “hạnh phúc”, hiểu rằng Lương Xuân Vũ có thể gia đình ly tán nhưng cô không thiếu tình thương yêu, nhìn Hà Giai Chanh là biết, các cô không chỉ là bạn bè mà còn là người thân, so với những người yêu nhau không hề thua kém, cách xa ngàn dặm tình cảm không hề xa cách.
Trong thư phòng ba Từ có treo một bài thơ của Hoàng Đình Kiên, bên trong có câu: Cố nhân vạn dặm, trở về gặp mặt. Lời không cần nói, hạnh phúc trong tim* (thật sự xin lỗi nhưng không biết dịch thơ sao cho hay nữa huhu)
Lời này hình dung Lương Xuân Vũ và Hà Giai Chanh là phù hợp. Anh lấy lại tinh thần, mỉm cười với Hà Giai Chanh
“Tôi thích Tiểu Xuân”
Cảm giác này cũng dễ hiểu, chỉ là sau khi xảy ra chuyện thì anh không vui, có lẽ không còn gì khác nữa. Nhưng anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt đầy ắp điều muốn nói. Đầu ngón tay anh còn lưu lại hơi thở ướt mềm của cô, mà trên môi cô, cảm giác của hai ngón tay anh cũng lưu lại đó không thể rời đi.
Lương Xuân Vũ đột nhiên thấy rất mất tự nhiên, cực kỳ mất tự nhiên, cố gắng né tránh ánh mắt anh đang nhìn chăm chú.
“Tiểu Xuân, cô còn làm gì vậy! Mau lên xe đi, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Trịnh Miểu hạ cửa sổ xuống nhìn Lương Xuân Vũ với Từ Phong còn đứng cạnh nhau đùa “Nói một câu cảm ơn là được rồi, anh ấy tới là cứu ông chủ của cô, tiện tay thì cứu cô thôi ha ha…”
Lương Xuân Vũ không đứng đó nữa, cô quay lại xe Trịnh Miểu. Lúc cô xoay người dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt Từ Phong, cô cố gắng giảm tốc độ bước chân, đi như bình thường không vội vã.
**
Trịnh Miểu ngồi ở ghế sau nhìn cô, nhớ lại Lương Xuân Vũ đã không ngại bảo vệ anh trước mặt Lý Lâm Phi dù biết gặp nguy hiểm. Anh nhìn thì mới phát hiện Lương Xuân Vũ cũng rất đẹp. Trịnh Miểu im lặng nhìn trộm một lúc, càng nhìn càng thấy thoải mái trong lòng, đúng là nhân tài.
“Ông chủ, đi ăn ở đâu?” Lương Xuân Vũ bỗng mở miệng hỏi
“À” Trịnh Miểu suy nghĩ bất ngờ hỏi “Cô muốn ăn ở đâu?”
Lương Xuân Vũ không nghĩ anh ta sẽ hỏi ý kiến mình “Tôi ăn ở đâu cũng được”
Trịnh Miểu “Ừm:, “Mở chỉ đường đi, đi ăn cá hấp giấy, không phải bây giờ mọi người đều nói tới món này sao?”
Lương Xuân Vũ gật đầu, chạy trước, Từ Phong với Hà Giai Chanh theo sau.
**
Bốn người một bàn, Lương Xuân Vũ với Hà Giai Chanh, Trịnh Miểu và Từ Phong ngồi đối diện. Trịnh Miểu lúc này mới nhớ tới cậu con trai tùy tiện mà có của mình đang ở nhà, tuy nói là con trai tự dưng mà có nhưng dù gì cũng là con mình, thế nên gọi điện thoại kêu người đưa cậu bé tới, anh muốn đưa con đi cùng ăn tối.
Không lâu sau, bé con béo tròn của Trịnh Miểu được bảo mẫu dẫn vào, nhảy nhót bổ nhào vào ngực Trịnh Miểu “Ba ơi!”. Không biết Trịnh Miểu “chơi” như thế nào mà lại “chơi” ra được một cậu con trai rất bắt mắt. Không đợi Trịnh Miểu bảo, chú nhóc đã giòn giã chào Từ Phong “Chú Từ Phong! Thì ra là chú ở cùng với ba con nha!”
Từ Phong bỏ đũa xuống, vỗ nhẹ lên cậu bé “Tới đây, Cái hộp nhỏ, ôm chú một cái đi”. Cái hộp nhỏ rất tự nhiên chìa tay ra với Từ Phong, Từ Phong ôm cậu bé lên ngồi trên đùi, vừa giúp cậu lấy một bộ chén đũa mới, để cái chén nhỏ trước mặt cậu.
Trịnh Miểu tự hào giới thiệu “Con trai tôi, Trịnh Hợp”. Đôi khi Trịnh Miểu đưa con trai đến công ty nên Lương Xuân Vũ đã gặp cậu bé, vì vậy không ngạc nhiên.
Chỉ có Hà Giai Chanh trừng mắt đánh giá Trịnh Miểu “Con trai anh bao nhiêu tuổi?”
“Năm tuổi rưỡi”
Hà Giai Chanh gật đầu “Anh còn trẻ thế này vậy vợ anh còn trẻ hơn nữa à?”
Một câu đâm tới ngõ cụt, nụ cười Trịnh Miểu cứng đờ. Một lúc sau anh mới ậm ừ nói “Con trai ở với tôi”
Hà Giai Chanh “A” rồi không nói tiếp, thầm thì với Lương Xuân Vũ “Còn trẻ vậy mà đã ly hôn, không nghĩ cho con cái”. Tuy rằng nói nhỏ nhưng Trịnh Miểu và Từ Phong đều có thể nghe thấy. Lương Xuân Vũ không cách nào giải thích với Hà Giai Chanh, chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.
Mặt Trịnh Miểu biến thành màu đen như đáy nồi, tức giận nói nhỏ “Không ly hôn!”
“Đúng vậy, cơ bản là chưa từng kết hôn” Từ Phong nhéo nhéo mặt “cái hộp nhỏ”, cười rồi cố ý nói “Cái hộp nhỏ, con nói, con có phải giống như Nhị đại gia nhà chú, từ đống rác chui ra không?”
Cái hộp nhỏ không buồn tí nào, giống như người lớn tí hon, cậu gặm cái bánh gạo nếp khiến miệng phồng lên, vừa nhai vừa thong thả nói “Ông nội với bà nội nói, ba con là một tên khốn ngốc, con ở đâu ra phải hỏi ba, nhưng mà chắc chính ba cũng không thể biết được”
Trịnh Miểu nhếch miệng cười thành tiếng “Cái thằng nhãi ranh, biết ngay là con với hắn tới đây chỉnh ông đây mà, con dứt khoát nhận hắn làm cha đi”
Cái hộp nhỏ quay đầu cười hắc hắc với Từ Phong. Cái hộp nhỏ vừa ăn vừa loay hoay trên người Từ Phong, không vừa ý với cái ôm của anh.
“Làm gì làm gì?” Từ Phong ôm cậu không để cậu ngã “Con muốn đi đâu?”
“Chú, con muốn xuống đất đó!” cái hộp nhỏ đẩy đẩy tay Từ Phong. Anh ôm cậu bé đứng xuống đất “Cẩn thận ngã”
Cái hộp nhỏ dạ rồi lạch bạch chạy tới bên cạnh Hà Giai Chanh “Chị xinh đẹp, em muốn ôm một cái”. Con trai Trịnh Miểu miệng ngọt trời sinh, đặc biệt đối với phụ nữ, chỉ cần không quá đáng thì cậu đều kêu “chị”.
Trịnh Miểu cười to chỉ Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, nhìn đi, tên quỷ nhỏ mê gái này thấy cô không đẹp bằng bạn cô, không thèm cô ôm”
Lương Xuân Vũ đã miễn nhiễm với những lời trêu chọc của Trịnh Miểu, gió lay không động, cũng chẳng trả lời mà cắm cúi ăn đồ ăn của mình.
Cái hộp nhỏ ngồi trong lòng Hà Giai Chanh một lúc lại không vừa ý, cậu biết Lương Xuân Vũ, giơ tay ra với cô “Chị Tiểu Xuân, chị cũng ôm em một cái”. Lương Xuân Vũ ôm lấy cậu để lên đùi.
Từ Phong gắp một miếng cá để bên miệng cậu “Nói cho chú nghe, chúng ta ở đây ai đẹp nhất?”
Cái hộp nhỏ đang cúi đầu chơi khăn giấy, ngước lên ăn miếng cá “Là con”
“Ai xấu nhất?”
Cái hộp nhỏ nhìn một vòng, ra vẻ giận dỗi mà thừa nhận “Ba, ba lớn vậy mà không biết cố gắng…., con cũng không thể nào thay ba mà nói dối được”
Trịnh Miểu cười ha ha đấm Từ Phong một cái “Cậu trêu con trai tôi, nó hôn cậu bây giờ!”. Từ Phong cũng cười.
Lương Xuân Vũ nhìn Từ Phong qua hơi nước bốc lên từ nồi, hai người tầm mắt đối diện nhau. Lương Xuân Vũ muốn mỉm cười như bình thường, chợt cảm thấy bây giờ mình nghĩ thế nào đều như làm ra vẻ cố tình, đâm ra mất tự nhiên. Cô cúi đầu xuống, mà đã cúi đầu vẫn không thoải mái, hơi nước trong nồi dâng lên làm mặt cô bị ướt ướt lại nóng. Cô không tự nhiên thò tay ra lấy khăn giấy, không với tới, Từ Phong thấy nên lấy khăn giấy đưa cho cô, ngón tay hai người chạm nhau, không ngẩng đầu mà cùng sửng sốt.
Lương Xuân Vũ thường ngày luôn có dáng vẻ một người lớn tuổi bình tĩnh, lúc này cô không thể làm vậy được. Cô ngước lên vừa nhìn thấy Từ Phong thì không biết làm thế nào, lấy khăn giấy lau mặt, cúi đầu, nghĩ tới ánh mắt mênh mông sau hơi nước kia, thấy trong lòng loạn cào cào. Cô không hề ngẩng đầu lên nữa. Không dễ chịu, không quen, tận đáy lòng mình cô biết chuyện thế nào, biết thì biết, không thể ngăn được cảm xúc trong lòng.
Cái hộp nhỏ ngủ thiếp đi nhanh chóng, Trịnh Miểu thấy con ngủ nên muốn đưa con về nhà. Lương Xuân Vũ chở Trịnh Miểu về nhà. Chỉ còn Hà Giai Chanh và Từ Phong ở lại.
Hà Giai Chanh cầm đũa chọc chọc trong nồi. Cô gái này ngoài mặt giả bộ bình thản mà trong lòng đang sợ hãi. Có thể không sợ sao? Sợ bị nhận ra nha! Cô thầm giục Từ Phong mau mau rời đi đi. Nhưng Từ Phong chẳng những không đi mà còn rót cho cô ly nước. Hà Giai Chanh biết có chuyện. Cô dứt khoát bỏ đũa xuống, nhìn Từ Phong chờ anh mở miệng.
Từ Phong mỉm cười “Cô với Tiểu Xuân quen nhau rất lâu rồi à?”
“Quen từ lúc còn bé, chúng tôi học cùng nhau từ hồi tiểu học”
“À, hèn gì” Từ Phong gật đầu “Tôi thấy Tiểu Xuân đối với cô rất tốt, vừa nãy cô ấy luôn gắp đồ ăn cho cô”
Nói Lương Xuân Vũ đối tốt với mình, Hà Giai Chanh đắc ý cười thỏa mãn, dường như tình cảm này là duy nhất trên đời, ngay khi cách xa nhau ngàn dặm, không cần nói một lời nhưng tình cảm vẫn còn đó, trong lòng mỗi người.
Từ Phong không thể không thừa nhận, nếu như nói Lương Xuân Vũ là đề bài khó thì Hà Giai Chanh đã giải quyết xong, thuận buồm xuôi gió. Hà Giai Chanh gan cũng to hơn, quan trọng là nói với người khác về Tiểu Xuân, cô không dừng lại được “Anh muốn nghe tôi nói thêm về Tiểu Xuân phải không?”
Từ Phong nhanh chóng gật đầu “Mong còn không được”
Hà Giai Chanh uống ngụm nước cam “Con bé đó à, nhân duyên không được tốt, mọi người đều thấy Tiểu Xuân hơi quái lạ, nhưng mà Tiểu Xuân cũng không ngại. Có câu nói thế nào nhỉ “không muốn mà được”, cô ấy chính là như vậy, từ nhỏ đã rất thích hợp làm ni cô, cực kỳ điềm tĩnh, kiên cường. Mẹ cô ấy là giáo viên nhạc cụ dân tộc, cô ấy cũng có thể chơi đàn tỳ bà, mỗi khi lớp tổ chức biểu diễn văn hóa thì là lúc quan hệ của cô ấy với mọi người tốt nhất, sau đó thì lại quay về dáng vẻ cũ”
Từ Phong nghe Hà Giai Chanh kể từng chuyện nhỏ về Lương Xuân Vũ. Tới lúc nói Lương Xuân Vũ thích hợp làm ni cô từ bé, Từ Phong mỉm cười nghĩ thầm: khó mà làm được.
“Thật ra không nói tới người khác, ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy vậy, haha, biết tôi với cô ấy quen biết thế nào không?”
Từ Phong rất phối hợp lắc đầu.
“Hồi lớp 3, có mùa đông đó hồ nước trong trường đóng băng rất dày. Tôi dẫn theo đám bạn học chơi trên đó, ai ngờ dậm chân mạnh quá nên băng vỡ. Tôi bị rớt xuống hồ, cả đám đều hoảng sợ, giáo viên chủ nhiệm tìm một sợi dây thừng ném xuống, lúc đó tôi không còn chút sức lực nào mà lại rất sợ, mắc kẹt trong lỗ băng đó không cách nào túm được sợi dây. Tôi mới nghĩ tới việc tìm người kéo tôi ra. Tôi kêu gào đám bạn chơi chung nhưng tụi nó không đứa nào dám, bọn chúng đều sợ hãi lúng túng. Vừa lúc đó Lương Xuân Vũ đi học tới nơi, cô ấy với tôi ngồi cùng bàn, bình thường tôi cảm thấy cô ấy như cái bị thóc im thin thít, không đáng yêu tí nào, ngày thường không để ý tới cô ấy mấy. Tự nhiên lúc đó không biết nghĩ sao mà lóe lên suy nghĩ, hét lên gọi cô ấy “Lương Xuân Vũ, cậu xuống kéo tôi lên đi, tôi sắp chết cóng rồi!”
Hà Giai Chanh nhớ lại chuyện cũ, cực kỳ nhập tâm, mặt mày hớn hở. “Cô ấy hơi do dự, chỉ một chút thôi, rồi cẩn thận men đi dọc theo mặt băng. Giáo viên chủ nhiệm chúng tôi lo lắng hét lên kêu cô ấy nằm xuống, cô ấy ngoan ngoãn từ từ bò xuống, đưa sợi dây thừng vào tay tôi, tôi lập tức ôm cô ấy gào khóc, anh đoán xem cô ấy nói gì? Cô ấy nói tôi đừng sợ, cô ấy biết bơi!”
Từ Phong thích thú lắng nghe “Sau đó thì sao, cô được cô ấy cứu?”
“Làm gì có? Tôi còn tưởng cái bị thóc đó không bao giờ nói dối chứ, cô ấy bơi cái rắm! Chúng tôi cùng bị kẹt trong cái lỗ đó, đông lạnh tưởng chết! Giáo viên lôi hai chúng tôi lên nói hai đứa ôm nhau như 2 con tôm he. Ha ha ha”
Từ Phong cũng cười “Thì ra cô ấy sẽ nói dối”
“Thế anh nghĩ cô ấy như robot à, làm gì có? Cô ấy còn biết trêu ghẹo người khác! Do tôi thông minh tinh mắt, từ đợt đó cứ ăn vạ với cô ấy, cứ vậy mà kết thân, một người đối với cô ấy thật sự tốt, cô ấy sao lại không muốn làm bạn bè với người đó? Tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình quá thông minh sáng suốt!”
Từ Phong nhìn Hà Giai Chanh với vẻ mặt “hạnh phúc”, hiểu rằng Lương Xuân Vũ có thể gia đình ly tán nhưng cô không thiếu tình thương yêu, nhìn Hà Giai Chanh là biết, các cô không chỉ là bạn bè mà còn là người thân, so với những người yêu nhau không hề thua kém, cách xa ngàn dặm tình cảm không hề xa cách.
Trong thư phòng ba Từ có treo một bài thơ của Hoàng Đình Kiên, bên trong có câu: Cố nhân vạn dặm, trở về gặp mặt. Lời không cần nói, hạnh phúc trong tim* (thật sự xin lỗi nhưng không biết dịch thơ sao cho hay nữa huhu)
Lời này hình dung Lương Xuân Vũ và Hà Giai Chanh là phù hợp. Anh lấy lại tinh thần, mỉm cười với Hà Giai Chanh
“Tôi thích Tiểu Xuân”
Bình luận facebook