• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI ĐẠI LÃO HẮC HÓA (5 Viewers)

  • Chương 74

Phó Vân Thâm lần đầu tiên xem tư liệu của nhà họ Thời , nhà họ Thời kinh doanh quần áo, nhà máy đang phát triển từng ngày, nổi tiếng ở Lĩnh Thành, nhà họ Thời có hai đứa con . Con cả là Thời Lê, 17 tuổi, ốm yếu từ nhỏ, đang học cấp 3, được gia đình bảo bọc, con gái út là Thời Dung, kém con trai lớn một tuổi, tuy không được thông minh như con trai cả, nhưng cô ta cũng rất nổi tiếng.





Cậu lật trang thứ hai trên đó có đính kèm một bức ảnh, cô gái mặc áo hở rốn, quần đùi dài đến tận đùi, trang điểm đậm, môi đỏ như máu, kẻ mắt đen, gắn mi giả. Phó Vân Thâm nhíu mày, nội tâm có chút không thoải mái, mặt cô ta vì trang điểm quá đậm mà nhìn không rõ, cô gái này tên là Thời Mộ được nhà họ Thời đón về, không có nói là con ruột hay không, cô ta không được yêu thích ở trường, mối quan hệ với anh chị em nhà họ Thời cũng không tốt lắm. Cô ta đã bị đuổi học vì dụ dỗ Phó Vân Thụy...

Quyến rũ Phó Vân Thụy....

Năm cái chữ này sáng ngời, làm cho Phó Vân Thâm ngẩn ra.




Cậu bình tĩnh lại và gọi cho Vương thúc: "Cháu đã nhận được tư liệu, nhưng có một câu hỏi."

Vương thúc là quản lý kỹ thuật dưới trướng của chú Phó Vân Thâm, đối với Phó Vân Thâm vô cùng kính nể, "Mời nói."

Phó Vân Thâm hít sâu một hơi: "Phó Vân Thụy trong tư liệu ... là Phó Vân Thụy mà cháu nghĩ?"

Vương thúc dừng lại nói: "Là em của cậu."

Phó Vân Thâm: "..."





Vương thúc: "Nghe nói Phó tổng tới nhà họ Thời náo loạn một hồi vì chuyện này. Lúc đó trường học cũng có rất nhiều lời đồn đại , sau đó cô gái đó đã bị cho thôi học."

Phó Vân Thâm dựa vào trên sô pha, đầu ngón tay xinh đẹp gõ đầu gối, trầm mặc vài giây, sau đó tiếp tục hỏi: "Cô gái kia có phải là con gái ruột của nhà họ Thời không?"

Vương thúc cười nói: "Hẳn là không phải , chú đi kiểm tra, hộ khẩu của nhà họ Thời không có tên Thời Mộ, nếu là con gái thân cận, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ấy. Ta suy đoán Thời gia sợ mất mặt, liền đem con gái đi dạy dỗ rồi .”




"Cám ơn chú, Vương thúc."

Cúp điện thoại, Phó Vân Thâm lại mở ra trang thứ hai, đây là Thời Mộ.

Không hiểu sao, Phó Vân Thâm đột nhiên căng thẳng.




Bình tĩnh lại, lật trang đầu tiên, trên đó viết , Thời Mộ ở Lê tộc sinh ra không cha không mẹ, sống với ông ngoại, cuộc sống rất nghèo khó, vì tính tình dễ mến nên hàng xóm láng giềng rất quý cậu ta , sau này ông ngoại cậu ta mất vì bệnh, Thời Mộ đến Lĩnh Thành một mình ...

Hai trang thông tin này dường như không liên quan gì đến nhau, hai người rất khác nhau từ kinh nghiệm sống đến tính cách, sau khi xem xét kỹ lưỡng, lại cảm thấy rất liên quan với nhau.

Phó Vân Thâm nghi ngờ Thời Mộ là con của nhà họ Thời, vấn đề là nhà họ Thời chỉ có một con trai và hai con gái, nên riêng về giới tính thì đã không phù hợp, nhưng nếu không, tại sao Thời Dung lại đẩy Thời Mộ ? Ngày đó quán ăn đêm, Thời Mộ lại vì cái gì sau lưng bọn họ đi tìm Thời Dung?




Phó Vân Thâm nhắm mắt lại suy tư, thời điểm Thời Mộ chuyển đến Anh Nam trùng với lúc cô gái Thời Mộ kia vừa mới bị buộc thôi học, từ đó về sau mai danh ẩn tích, người nhà cũng không có đi tìm, còn có mấy tháng trước, Thời Mộ cõng hắn cùng Thời Lê gặp nhau.

Nhớ tới Thời Mộ Thời Lê kia hai gương mặt kia cơ hồ giống nhau y đúc, Phó Vân Thâm lông mày thật sâu khóa lại.

Liệu rằng ... Có thể nào con gái của nhà họ Thời thực ra là một người đàn ông cải trang thành phụ nữ? Hay Thời Mộ là một người phụ nữ cải trang thành đàn ông?

Phó Vân Thâm càng nghĩ càng hỗn loạn, thậm chí còn cảm thấy mình thật nực cười, làm gì có người phụ nữ nào lại đi giả dạng làm đàn ông , lại còn trà trộn vào kí túc xá của nam nhân, chẳng lẽ ăn no rỗi việc.





Chẳng lẽ.....





Thời Mộ chính là một tên ăn no rỗi việc ... Không thể đi, coi như cậu ta ăn no rỗi việc nữ giả nam trang, làm sao có thể. . . Có thể thần bột* ?




(* Thần bột: “ cứng “ vào buổi sáng )

Phó Vân Thâm không hiểu ra sao, dứt khoát không nghĩ, cùng nó hoài nghi sự hoài nghi này cái kia, không bằng tự mình làm chứng nhận, cậu đem tư liệu xé nát ném vào thùng rác về sau, đeo bọc sách xách hành lý rời khỏi nhà.

Sau mấy hôm mưa rào ẩm ướt, Lĩnh thành cuối cùng nghênh đón nóng bức.




Thời Mộ kéo cái chân bị thương đến dưới gốc hòe trong sân, cẩn thận ngồi trên xích đu, ngẩng đầu đối mặt với ánh mặt trời thiêu đốt.

Nhìn không được bộ dáng nhàn hạ của cô, hệ thống ấm ức lên tiếng : [Cô đều đã bị người tra rồi mà còn không lo mà có thời gian ở đây phơi nắng. ]

Thời Mộ nửa híp mắt: "Ai rảnh điều tra ta? Thời Lê? Hắn có bệnh a."

Hệ thống ca thán cho Thời Lê một giây, nói: [ đại lão. ]

Cái mông Thời Mộ nhoáng một cái, kém chút từ đu dây bên trên cắm xuống đất, ngữ khí ngạc nhiên: "Phó Vân Thâm?"

Không thể nào, Phó Vân Thâm nhiều nhất nhàm chán viết tiểu thuyết thịt điêu khắc cát, hoặc là chỉ làm đề thi toán, đang êm đẹp cậu ta đi điều tra cô làm gì ?

Hệ thống có chút hả hê: [Thương thế của cô khiến cho Phó Vân Thâm nghi ngờ, cho nên hắn sau lưng bí mật đi kiểm tra cô , vô tình điều tra đến Thời Dung, rồi điều tra đến quan hệ của cô cùng anh trai cô , cho nên, Phó Vân Thâm lúc này mới nghi ngờ rằng cô là đứa con gái đã biến mất của gia đình họ Thời .]

Thời Mộ rốt cục bắt đầu hoảng sợ, giọng nói cũng bắt đầu không ổn định: "Vậy làm sao giờ ? Nếu như bị Phó Vân Thâm nhận ra, tình cảm huynh đệ của chúng ta nhất định sẽ rơi đến điểm đóng băng, hắn mỗi lần bị kích thích hắc hóa. . ."

Thời Mộ không dám nghĩ, cô khi đó chắc chắn sẽ bị Phó Vân Thâm xé xác.




Hệ thống an ủi cô: [Ký chủ, đừng hoảng sợ, tôi đã giúp cô sắp xếp lại dữ liệu vật lý của mình. Thậm chí nếu hắn thực sự theo dõi thông tin để tìm chỗ ở của cô, anh ta cũng không thể tìm thấy cô được. Điều cô cần lo lắng bây giờ là làm thế nào để Phó Vân Thâm không tìm được giới tính thật của cô . ]

Hệ thống nói đúng, cô có phải con nhà họ Thời hay không không quan trọng, quan trọng là giới tính!




Thời Mộ chống gậy đứng dậy, khập khiễng bước ra ngoài.

[Kí chủ ra ngoài làm gì a?]

Thời Mộ: [Ta đang đi mua một cái bồn tiểu đứng. Trước đây ta đã thử đứng lên và đi tiểu. Mặc dù nó đã thành công nhưng sẽ chảy xuống. Thật kinh tởm.]

[...]





Hệ thống này đã tồn tại hàng trăm năm và đã phục vụ hàng nghìn vật chủ. Đây là kí chủ đẹp nhất và ứng phó tốt nhất mà nó từng thấy. Thật tiếc khi để cô đến với thế giới thịt văn này. Nếu biết nó sẽ đưa cô đến thế giới xuyên nhanh, đảm bảo sẽ thành công tích lũy được nhiều điểm công đức. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.




Thời Mộ vừa mới chân trước rời khỏi cửa, chân sau đụng phải Phó Vân Thâm, lưng cứng đờ, chậm rãi thu lại bàn chân đã bước ra ngoài.

Phó Vân Thâm nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cậu định đi đâu?"

Thời Mộ ngây ngốc cười hai lần, "Tôi đói bụng."

“Tôi mang cơm cho cậu.” Phó Vân Thâm lắc lắc chân gà om trong tay, chuyển hết túi sang tay phải, Phó Vân Thâm khoác tay Thời Mộ, dìu cô đi chậm rãi vào trong.

Thời Mộ đẩy cánh tay đang siết chặt của thiếu niên, "Tôi không có bị gãy chân."

“Ừ.” Sức lực trong tay vẫn không chịu buông ra.

Hai người tiến vào, Thời Mộ nằm trở lại trên giường, Phó Vân Thâm xoay người đi phòng bếp thu thập vật mua được. Cô lấm la lấm lét hướng ra phía ngoài nhìn quanh, trong lòng tim đập như trống bỏi , Phó Vân Thâm nhìn qua ngu ngơ , thực chất bên trong vẫn là một đại lão thông minh , cô chỉ cần thoáng lộ ra dấu vết, Phó Vân Thâm lập tức liền sẽ nhìn ra, bây giờ cậu mới chỉ hoài nghi, tự nhiên không thể ngay lập tức vạch trần cô.

Thời Mộ xoa xoa mái tóc dài, trong đầu như một mớ bòng bong.

[ Hệ thống, ngươi thật không thể cho ta đổi giới tính sao? Nhân yêu cũng được. ]

Hệ thống: [. . . Bên trong cái đầu nhỏ của kí chủ lại nghĩ cái gì thế? ]

Thời Mộ: [ Ta nghĩ mình nên biến thành nhân yêu, có thể có cái chủng loại đinh đinh kia. ]





Hệ thống: [ Kí chủ, không thể , cũng không cần thiết. . . ]




Thật đáng sợ, nó ngàn chọn vạn chọn, chính là nhìn trúng Thời Mộ tính cách nghiêm túc , phẩm chất học bá , tin tưởng vững chắc dạng này người có thể tái tạo đại lão thế giới quan, thế nhưng là hệ thống càng ngày càng cảm thấy đã chọn sai người, nó rất sợ Thời Mộ đem đại lão mang khe suối trong khe đi.




“Thời Mộ.” Lúc này, Phó Vân Thâm từ phòng bếp đi ra.

Thời Mộ vội vàng ngồi xuống.

Phó Vân Thâm tựa vào khung cửa, tinh nghịch cười nói: "Bác sĩ nói vết thương của cậu không thể chạm vào nước, buổi tối tôi sẽ tắm cho cậu."

Chết tiệt, toi rồi, làm sao vui vẻ được.




Thời Mộ căng thẳng nghiến răng, cắn chặt môi, không thể trực tiếp từ chối, Phó Vân Thâm đang muốn thử cô, nếu cô từ chối sẽ càng làm cho nội tâm cậu ta thêm nghi ngờ, vì vậy Thời Mộ mỉm cười, "Được rồi, lần trước cậu cho tôi xoa lần này đổi lại cậu xoa cho tôi . "

Cô hứa sảng khoái như vậy, nhưng lại khiến Phó Vân Thâm sửng sốt, ánh mắt lóe lên, giọng nói thiếu niên trầm thấp gợi cảm: "Được, sau khi ăn xong tôi chuẩn bị bữa trưa, thay quần áo cho cậu ."

Cánh cửa lại đóng lại, vừa thở phào nhẹ nhõm, Thời Mộ lại rơi vào trạng thái bồn chồn.

Cô gần như hói đầu vì lo lắng, trong lúc lo lắng, cô chợt nảy ra một ý tưởng, nếu cô nhớ không lầm thì hình như ở nhà còn sót lại một ít rượu trái cây…





Thời Mộ liếm môi cười xấu xa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom