Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Sau khi tắm xong, Thời Mộ mặc quần áo khác rồi đi cùng Phó Vân Thâm trở về.
Cô đi ở phía trước, sau khi tắm rửa sạch sẽ, thân thể cô vô cùng sảng khoái, tâm tình cũng rất tốt, trong miệng cô còn ngâm nga một bài hát. Vốn lúc nãy đầu óc Phó Vân Thâm bị việc Thời Mộ lừa gạt làm cho rối loạn, bây giờ bình tĩnh lại cậu mới nhận ra có điểm không thích hợp.
"Cậu chờ một chút."
Thời Mộ dừng lại, quay lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
Phó Vân Thâm bóp bóp cái trán nóng rực, bắt đầu tra hỏi: "Cậu đã từng nhìn thấy thân thể Chu Thực ?"
Thời Mộ liếc cậu một cái: "Mọi người sống cùng nhau, nhìn thấy cũng không phải rất bình thường à? Tôi cũng đã từng nhìn thấy thân thể cậu mà."
Phó Vân Thâm ủ rũ, giọng điệu càng lạnh hơn: "Tôi và cậu ta có thể so sánh với nhau sao?"
Thời Mộ nói: "Đều có một đinh và hai trứng, có cái gì khác nhau đâu."
Phó Vân Thâm: "..." Cậu bị thuyết phục.
Đi được tiếp hai bước, Phó Vân Thâm lại cau mày kéo Thời Mộ.
Thời Mộ ngửa mặt lên trời, bất lực nói: "Đại thiếu gia, cậu lại làm sao vậy?"
Phó Vân Thâm: "Vừa rồi cậu ở trần cùng tôi nói chuyện, không cảm thấy ngại hả?"
Câu hỏi này rất hay.
Nếu như là trước đây cô sẽ ôm ngực núp sau gốc cây khóc lóc mắng không ngừng nhưng hiện tại đã hơn nửa năm lăn lộn trong đống đàn ông, không có vấn đề gì mà cô chưa từng thấy qua vì vậy bây giờ da mặt cô đã trở nên dày hơn rất nhiều rồi.
Nhưng mà, cái này không thể nói cho Phó Vân Thâm, cậu ta mà biết chắc chắn sẽ rất buồn.
Thời Mộ cười ngọt ngào nhìn cậu để lộ ra hai má lúm đồng tiền chúm chím dễ thương, nói: "Chúng ta sau này sẽ kết hôn mà, tôi sẽ không xấu hổ trước mặt cậu ~"
Phó Vân Thâm sửng sốt, sau đó vụng trộm mím môi cười.
Cậu ta bề ngoài cao cao lạnh lùng nhưng thực chất lại rất ngây thơ dễ bị lừa. Nói dối Phó Vân Thâm như vậy, lương tâm Thời Mộ có hơi cắn rứt nhưng rất nhanh tan thành mây khói, nếu từ trước đến giờ cô không lừa cậu thì cô có thể sống lâu như thế sao?
“Cậu vẫn còn giận à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Còn tức giận cái gì nữa vậy trời ?
Dĩ nhiên là còn rất nhiều chuyện Phó Vân Thâm muốn hỏi nhưng chỉ có một vấn đề khiến cậu bối rối nhất.
Phó Vân Thâm thu lại nụ cười, trầm giọng hỏi: " Rốt cuộc cậu và Phó Vân Thụy có chuyện gì?"
"..."
"..."
A, a, a cô hoàn toàn quên mất Phó Vân Thụy!!
Vẻ mặt Thời Mộ rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang vô cùng hoảng hốt khi đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, như muốn nhìn thấu mọi thứ của Phó Vân Thâm.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Thời Mộ chột dạ cắn cắn móng tay.
Thay vì cố gắng nói dối, tốt hơn hết là nói thật tất cả mọi thứ với cậu ta, dù sao thì cũng chẳng có gì xảy ra giữa bọn họ ...
Thời Mộ mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì Phó Vân Thâm đã cau mày nói: "Có phải là do Phó Vân Thụy dụ dỗ cậu không?"
Thời Mộ sắp thú nhận sự thật: "... Hả?"
Phó Vân Thâm hừ lạnh một tiếng: "Nó còn có thể ở nhà tôi xem ba tiếng AV thì dụ dỗ cậu cũng không có gì ngạc nhiên."
Hai người là anh em song sinh, cho dù từ nhỏ không ở chung, Phó Vân Thâm vẫn rất hiểu tính tình của Phó Vân Thụy.
Phó Vân Thụy đã phải sống trong chế độ độc tài của Phó Thiến rất lâu rồi, mặc dù nhìn vẻ ngoài cậu ta khá ngoan ngoãn nhưng thực chất bên trong không biết đã kiềm chế đến mức nào rồi. Cậu ta muốn phóng túng theo đuổi những thứ kích thích thì Thời Mộ - thiếu nữ bất lương, nghịch ngợm chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất để cậu ta thể hiện.
Phó Vân Thâm ôm Thời Mộ ôm vào lòng: "Đừng lo lắng, tôi không có tức giận."
Cứ thế mà tin rồi?
"Lát nữa chúng ta sẽ trở lại Lĩnh Thành."
" Hả?"
Giọng Phó Vân Thâm trầm xuống : "Cậu còn muốn ở lại đây?"
Ngẫm lại thì cô vốn muốn ở đây trốn Phó Vân Thâm nhưng hiện tại đều đã nói hết rồi, cũng không cần thiết phải ở lại nơi này, chưa kể phòng quá nhỏ nếu mà phải chen chúc nằm ngủ cùng nhau ở đây thì quá nguy hiểm.
Ăn sáng xong, Phó Vân Thâm xử lý vết thương còn Thời Mộ thì sắp xếp, thu dọn hành lý.
Chu Thực đi tới, hỏi: "Vừa rồi các cậu đi đâu vậy? Tôi ra sông tìm nhưng không thấy ai."
“Đi tắm rửa một chút sau đó đi lòng vòng xung quanh thôi.” Thời Mộ kiểm tra lại đồ đạc, sau khi chắc chắn không bị sót gì thì đi ra ngoài sân.
Chu Thực vội vàng đuổi theo: "Người ở làng Nguyệt kể với tôi, tên đạo sĩ kia đã bị bắt, ba mẹ của Nguyệt Nguyệt thì theo cảnh sát đến thị trấn xử lý vụ án nên Khang Khang chắc không có ai chăm sóc còn cả hậu sự của Nguyệt Nguyệt cũng không ai xử lý, tôi định cùng với Hạ Hàng Nhất đi lo liệu một chút, Mộ ca, cậu cảm thấy như thế nào?"
Nghĩ đến Nguyệt Nguyệt, Thời Mộ lại cảm thấy vô cùng đau lòng, khẽ gật đầu: "Cậu tự tính toán đi, tôi phải cùng Thâm ca trở về. Cậu ấy đang bị thương, nếu để cậu ta về một mình thì tôi không yên tâm lắm."
"Vậy được, mấy ngày nữa tôi sẽ cùng Hạ Hàng Nhất trở về. Hai người đi đường cẩn thận một chút."
Sau khi nói chuyện với Hạ Hàng Nhất về việc trở về, Thời Mộ và Phó Vân Thâm rời khỏi thôn nhỏ, lên tàu về Lĩnh Thành.
Lúc trở về nhà đã là tối muộn, mấy ngày nay có rất nhiều việc xảy ra khiến hai người đều vô cùng mệt mỏi.
Thời Mộ chỉ đơn giản là mệt nhưng Phó Vân Thâm lại bị thương còn sốt cao mãi không dứt. Mặc kệ đối phương phản kháng, Thời Mộ vẫn trực tiếp gọi xe, đưa người tới bệnh viện.
Trên giường bệnh, Phó Vân Thâm nằm ngơ ngẩn.
Thời Mộ đặt thuốc đã kê lên bàn, kéo ghế ngồi xuống: "Bác sĩ nói đều là chấn thương ngoài da nhưng vết thương không được xử lý nên nhiễm trùng, tối thiểu phải truyền dịch ba đến bốn ngày nữa mới ổn, đầu cậu còn đau không? "
Phó Vân Thâm uể oải rũ mi mắt xuống, thật lâu sau mới lắc đầu.
Thời Mộ vươn tay sờ trán cậu, có vẻ đỡ nóng hơn một chút, đoán chừng ngày mai sẽ có thể bình phục.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời thăm thẳm, trong bệnh viện càng có vẻ yên tĩnh, Thời Mộ ngáp một cái, gục xuống bàn nhỏ chuẩn bị ngủ một chút.
“Nhóc con, bạn trai của cậu hả?” Lão quỷ lang thang từ cửa đi vào, bát quái hỏi.
Ánh mắt thiếu niên lóe lên, lộ ra ý cười: "Bạn gái."
Lão quỷ già cong môi, chẳng qua là bạn gái thôi mà, đắc ý cái gì. Lão khinh thường nhìn cậu một cái rồi biến đi mất.
Đèn trong phòng bệnh lập lòe mờ mịt, đầu ngón tay Phó Vân Thâm khẽ nhúc nhích, cậu nhắm mắt lại chậm rãi hướng về phía Thời Mộ, chạm vào ngón tay mềm mại của cô thăm dò một chút, thấy cô không phản ứng liền trực tiếp nắm chặt. Cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của cô, Phó Vân thâm thỏa mãn thở ra một hơi, từ từ ngủ thiếp đi.
Cậu đã có một giấc mơ rất ngọt ngào.
Trong mơ, Thời Mộ mặc váy cưới màu trắng, đứng dưới ánh trăng cười với cậu.
Rất đẹp...
Sorry vì đã làm phiền, các bạn có thể xem ủng hộ video "Lalisa" của chị nhà mình được hum?? Chị nhà mình nay mới được solo ó... Kích động ghê ấy ( chị nhà mình là Lisa Blackpink nha, có ai Blink giống mình hong nè )
Cô đi ở phía trước, sau khi tắm rửa sạch sẽ, thân thể cô vô cùng sảng khoái, tâm tình cũng rất tốt, trong miệng cô còn ngâm nga một bài hát. Vốn lúc nãy đầu óc Phó Vân Thâm bị việc Thời Mộ lừa gạt làm cho rối loạn, bây giờ bình tĩnh lại cậu mới nhận ra có điểm không thích hợp.
"Cậu chờ một chút."
Thời Mộ dừng lại, quay lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
Phó Vân Thâm bóp bóp cái trán nóng rực, bắt đầu tra hỏi: "Cậu đã từng nhìn thấy thân thể Chu Thực ?"
Thời Mộ liếc cậu một cái: "Mọi người sống cùng nhau, nhìn thấy cũng không phải rất bình thường à? Tôi cũng đã từng nhìn thấy thân thể cậu mà."
Phó Vân Thâm ủ rũ, giọng điệu càng lạnh hơn: "Tôi và cậu ta có thể so sánh với nhau sao?"
Thời Mộ nói: "Đều có một đinh và hai trứng, có cái gì khác nhau đâu."
Phó Vân Thâm: "..." Cậu bị thuyết phục.
Đi được tiếp hai bước, Phó Vân Thâm lại cau mày kéo Thời Mộ.
Thời Mộ ngửa mặt lên trời, bất lực nói: "Đại thiếu gia, cậu lại làm sao vậy?"
Phó Vân Thâm: "Vừa rồi cậu ở trần cùng tôi nói chuyện, không cảm thấy ngại hả?"
Câu hỏi này rất hay.
Nếu như là trước đây cô sẽ ôm ngực núp sau gốc cây khóc lóc mắng không ngừng nhưng hiện tại đã hơn nửa năm lăn lộn trong đống đàn ông, không có vấn đề gì mà cô chưa từng thấy qua vì vậy bây giờ da mặt cô đã trở nên dày hơn rất nhiều rồi.
Nhưng mà, cái này không thể nói cho Phó Vân Thâm, cậu ta mà biết chắc chắn sẽ rất buồn.
Thời Mộ cười ngọt ngào nhìn cậu để lộ ra hai má lúm đồng tiền chúm chím dễ thương, nói: "Chúng ta sau này sẽ kết hôn mà, tôi sẽ không xấu hổ trước mặt cậu ~"
Phó Vân Thâm sửng sốt, sau đó vụng trộm mím môi cười.
Cậu ta bề ngoài cao cao lạnh lùng nhưng thực chất lại rất ngây thơ dễ bị lừa. Nói dối Phó Vân Thâm như vậy, lương tâm Thời Mộ có hơi cắn rứt nhưng rất nhanh tan thành mây khói, nếu từ trước đến giờ cô không lừa cậu thì cô có thể sống lâu như thế sao?
“Cậu vẫn còn giận à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Còn tức giận cái gì nữa vậy trời ?
Dĩ nhiên là còn rất nhiều chuyện Phó Vân Thâm muốn hỏi nhưng chỉ có một vấn đề khiến cậu bối rối nhất.
Phó Vân Thâm thu lại nụ cười, trầm giọng hỏi: " Rốt cuộc cậu và Phó Vân Thụy có chuyện gì?"
"..."
"..."
A, a, a cô hoàn toàn quên mất Phó Vân Thụy!!
Vẻ mặt Thời Mộ rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang vô cùng hoảng hốt khi đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, như muốn nhìn thấu mọi thứ của Phó Vân Thâm.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Thời Mộ chột dạ cắn cắn móng tay.
Thay vì cố gắng nói dối, tốt hơn hết là nói thật tất cả mọi thứ với cậu ta, dù sao thì cũng chẳng có gì xảy ra giữa bọn họ ...
Thời Mộ mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì Phó Vân Thâm đã cau mày nói: "Có phải là do Phó Vân Thụy dụ dỗ cậu không?"
Thời Mộ sắp thú nhận sự thật: "... Hả?"
Phó Vân Thâm hừ lạnh một tiếng: "Nó còn có thể ở nhà tôi xem ba tiếng AV thì dụ dỗ cậu cũng không có gì ngạc nhiên."
Hai người là anh em song sinh, cho dù từ nhỏ không ở chung, Phó Vân Thâm vẫn rất hiểu tính tình của Phó Vân Thụy.
Phó Vân Thụy đã phải sống trong chế độ độc tài của Phó Thiến rất lâu rồi, mặc dù nhìn vẻ ngoài cậu ta khá ngoan ngoãn nhưng thực chất bên trong không biết đã kiềm chế đến mức nào rồi. Cậu ta muốn phóng túng theo đuổi những thứ kích thích thì Thời Mộ - thiếu nữ bất lương, nghịch ngợm chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất để cậu ta thể hiện.
Phó Vân Thâm ôm Thời Mộ ôm vào lòng: "Đừng lo lắng, tôi không có tức giận."
Cứ thế mà tin rồi?
"Lát nữa chúng ta sẽ trở lại Lĩnh Thành."
" Hả?"
Giọng Phó Vân Thâm trầm xuống : "Cậu còn muốn ở lại đây?"
Ngẫm lại thì cô vốn muốn ở đây trốn Phó Vân Thâm nhưng hiện tại đều đã nói hết rồi, cũng không cần thiết phải ở lại nơi này, chưa kể phòng quá nhỏ nếu mà phải chen chúc nằm ngủ cùng nhau ở đây thì quá nguy hiểm.
Ăn sáng xong, Phó Vân Thâm xử lý vết thương còn Thời Mộ thì sắp xếp, thu dọn hành lý.
Chu Thực đi tới, hỏi: "Vừa rồi các cậu đi đâu vậy? Tôi ra sông tìm nhưng không thấy ai."
“Đi tắm rửa một chút sau đó đi lòng vòng xung quanh thôi.” Thời Mộ kiểm tra lại đồ đạc, sau khi chắc chắn không bị sót gì thì đi ra ngoài sân.
Chu Thực vội vàng đuổi theo: "Người ở làng Nguyệt kể với tôi, tên đạo sĩ kia đã bị bắt, ba mẹ của Nguyệt Nguyệt thì theo cảnh sát đến thị trấn xử lý vụ án nên Khang Khang chắc không có ai chăm sóc còn cả hậu sự của Nguyệt Nguyệt cũng không ai xử lý, tôi định cùng với Hạ Hàng Nhất đi lo liệu một chút, Mộ ca, cậu cảm thấy như thế nào?"
Nghĩ đến Nguyệt Nguyệt, Thời Mộ lại cảm thấy vô cùng đau lòng, khẽ gật đầu: "Cậu tự tính toán đi, tôi phải cùng Thâm ca trở về. Cậu ấy đang bị thương, nếu để cậu ta về một mình thì tôi không yên tâm lắm."
"Vậy được, mấy ngày nữa tôi sẽ cùng Hạ Hàng Nhất trở về. Hai người đi đường cẩn thận một chút."
Sau khi nói chuyện với Hạ Hàng Nhất về việc trở về, Thời Mộ và Phó Vân Thâm rời khỏi thôn nhỏ, lên tàu về Lĩnh Thành.
Lúc trở về nhà đã là tối muộn, mấy ngày nay có rất nhiều việc xảy ra khiến hai người đều vô cùng mệt mỏi.
Thời Mộ chỉ đơn giản là mệt nhưng Phó Vân Thâm lại bị thương còn sốt cao mãi không dứt. Mặc kệ đối phương phản kháng, Thời Mộ vẫn trực tiếp gọi xe, đưa người tới bệnh viện.
Trên giường bệnh, Phó Vân Thâm nằm ngơ ngẩn.
Thời Mộ đặt thuốc đã kê lên bàn, kéo ghế ngồi xuống: "Bác sĩ nói đều là chấn thương ngoài da nhưng vết thương không được xử lý nên nhiễm trùng, tối thiểu phải truyền dịch ba đến bốn ngày nữa mới ổn, đầu cậu còn đau không? "
Phó Vân Thâm uể oải rũ mi mắt xuống, thật lâu sau mới lắc đầu.
Thời Mộ vươn tay sờ trán cậu, có vẻ đỡ nóng hơn một chút, đoán chừng ngày mai sẽ có thể bình phục.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời thăm thẳm, trong bệnh viện càng có vẻ yên tĩnh, Thời Mộ ngáp một cái, gục xuống bàn nhỏ chuẩn bị ngủ một chút.
“Nhóc con, bạn trai của cậu hả?” Lão quỷ lang thang từ cửa đi vào, bát quái hỏi.
Ánh mắt thiếu niên lóe lên, lộ ra ý cười: "Bạn gái."
Lão quỷ già cong môi, chẳng qua là bạn gái thôi mà, đắc ý cái gì. Lão khinh thường nhìn cậu một cái rồi biến đi mất.
Đèn trong phòng bệnh lập lòe mờ mịt, đầu ngón tay Phó Vân Thâm khẽ nhúc nhích, cậu nhắm mắt lại chậm rãi hướng về phía Thời Mộ, chạm vào ngón tay mềm mại của cô thăm dò một chút, thấy cô không phản ứng liền trực tiếp nắm chặt. Cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của cô, Phó Vân thâm thỏa mãn thở ra một hơi, từ từ ngủ thiếp đi.
Cậu đã có một giấc mơ rất ngọt ngào.
Trong mơ, Thời Mộ mặc váy cưới màu trắng, đứng dưới ánh trăng cười với cậu.
Rất đẹp...
Sorry vì đã làm phiền, các bạn có thể xem ủng hộ video "Lalisa" của chị nhà mình được hum?? Chị nhà mình nay mới được solo ó... Kích động ghê ấy ( chị nhà mình là Lisa Blackpink nha, có ai Blink giống mình hong nè )
Bình luận facebook