Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Thần thú phượng hoàng cổ
"Ré..."
Một tiếng kêu lớn vang lên.
Lúc này trước mặt Tô Tử Mạch không còn bóng hình của Tiểu Mục, thân hình phượng hoàng khổng lồ cao hàng chục mét đứng lặng giữa không trung, khiến rừng rậm Ma Thú Sâm náo loạn không ngừng.
Mọi người trong thành đều cho rằng có kẻ thù mạnh đang đến, sôi nổi đề phòng. Nhìn về phía rừng rậm Ma Thú Sâm bên này mới nhìn thấy bóng dáng thật của phượng hoàng, trong lúc nhất thời trái tim gần như ngừng đập một lúc.
Thần thú cổ trong truyền thuyết, phượng hoàng chỉ có thể nhìn thấy ở trong sách cổ, giờ phút này đây lại thật sự xuất hiện trước mắt, lúc sống có thể nhìn thấy, chết cũng không hối tiếc.
Chân thân phượng hoàng của Tiểu Mục có đường nét cực kỳ đẹp, cả người được bao trùm ngọn lửa đỏ vàng, cho dù chỉ là đứng như vậy cũng tạo ra một cảm giác bị áp chế vô cùng mạnh mẽ. Khí thế của thần thú cổ được lộ ra hoàn toàn, đứng ở trung tâm pháp trận, cúi đầu cao quý xinh đẹp của mình về phía Tô Tử Mạch, hiện ra bộ dạng đã bị thu phục không còn nghi ngờ gì cả.
Tô Tử Mạch cũng không hồ đồ, đồ tặng tới cửa rồi sao lại không lấy chứ, nàng cắn đầu ngón tay ép ra một giọt máu, búng tay vào giữa chân mày của Tiểu Mục.
Phía bên ngoài pháp trận màu đỏ lửa ban đầu xuất hiện linh sư pháp trận màu đỏ của Tô Tử Mạch, màu sắc nhạt hơn chút so với phượng hoàng pháp trận. Một đậm một nhạt giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Linh sư pháp trận bao vây quanh phượng hoàng pháp trận, dần dần xoay thu nhỏ lại, chậm rãi kéo đan xen về phía phượng hoàng pháp trận, cho đến khi hoàn toàn hợp nhất với phượng hoàng pháp trận.
Vào thời điểm dung hợp, Tô Tử Mạch có thể rõ ràng cảm nhận được trong ý thức có thêm một phần liên kết. Nó rất ấm áp, đó là mối liên kết linh hồn giữa Tô Tử Mạch với Tiểu Mục.
Hoàn thành nghi thức khế ước, Tiểu Mục trở lại hình dáng của một tiểu hài, tung ta tung tăng bổ nhào vào lòng Tô Tử Mạch, làm nũng dụi mặt vào ngực Tô Tử Mạch.
"Mẫu thân, sau này Tiểu Mục chỉ cần luôn đi theo người, Tiểu Mục sẽ được ăn không hết kẹo, hì hì." Tiểu Mục ôm Tô Tử Mạch cười rạng rỡ, tưởng tượng rằng sau này sẽ có kẹo ăn không bao giờ hết được, vui như một bông hoa vậy.
"Hự, trời ơi."
Tô Tử Mạch ngửa mặt lên trời bất lực thở dài, cảm giác phượng hoàng này ăn rất nhiều, bón mấy viên kẹo thôi, cũng đủ mang bản thân đi bán được rồi.
"Mẫu thân mẫu thân, con muốn ăn kẹo con muốn ăn kẹo." Tiểu Mục kéo quần áo của Tô Tử Mạch bắt đầu làm nũng, làm ra bộ dáng nếu mẫu thân không đưa thì con sẽ khóc.
Tô Tử Mạch vắt kiệt khả năng của mình triệu hồi ra một viên kẹo sữa, đưa cho Tiểu Mục.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy buồn bực.
Tuy rằng cuỗm được phượng hoàng, nhưng mà cũng không dễ nuôi, tu vi không đủ để triệu hồi ra nhiều kẹo như vậy cho nàng ta ăn! Ai ya, đúng là đoạn đường phía trước vẫn còn dài mà...
Tô Tử Mạch lắc lắc đầu, dở khóc dở cười tiếp tục đi về phía trước.
Còn phải về luyện chế Bách Lan Hy Thảo để giải chất độc trong cơ thể nàng.
Thời gian không chờ đợi ai cả.
Nhưng mà…
Càng sốt ruột, thì càng nhiều rắc rối chắn ở trước mặt.
"Tìm được con tiện nhân đánh thất tiểu thư rồi! Mọi người nhanh lên bắt lấy nàng ta, nếu không bắt được thì chúng ta giết đem đi!"
Một giọng nói thô tục truyền tới từ phía sau Tô Tử Mạch.
Cùng với tiếng kêu gào, ba mươi mấy thị vệ mặc áo giáp vây quanh xung quanh Tô Tử Mạch với Tiểu Mục.
Trang phục của những người này, Tô Tử Mạch có biết, là trang phục riêng của hộ vệ hạng hai Tô gia. Nhiệm vụ chính thường ngày của chúng là phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Thủy Kỳ, chỉ là bình thường sẽ không dễ dàng ra bên ngoài.
Xem ra những người này đều là được Tô Thủy Kỳ phái tới để báo thù cho nàng ta.
"Nếu biết điều thì mau tránh ra." Tô Tử Mạch trầm giọng cảnh cáo.
Một tiếng kêu lớn vang lên.
Lúc này trước mặt Tô Tử Mạch không còn bóng hình của Tiểu Mục, thân hình phượng hoàng khổng lồ cao hàng chục mét đứng lặng giữa không trung, khiến rừng rậm Ma Thú Sâm náo loạn không ngừng.
Mọi người trong thành đều cho rằng có kẻ thù mạnh đang đến, sôi nổi đề phòng. Nhìn về phía rừng rậm Ma Thú Sâm bên này mới nhìn thấy bóng dáng thật của phượng hoàng, trong lúc nhất thời trái tim gần như ngừng đập một lúc.
Thần thú cổ trong truyền thuyết, phượng hoàng chỉ có thể nhìn thấy ở trong sách cổ, giờ phút này đây lại thật sự xuất hiện trước mắt, lúc sống có thể nhìn thấy, chết cũng không hối tiếc.
Chân thân phượng hoàng của Tiểu Mục có đường nét cực kỳ đẹp, cả người được bao trùm ngọn lửa đỏ vàng, cho dù chỉ là đứng như vậy cũng tạo ra một cảm giác bị áp chế vô cùng mạnh mẽ. Khí thế của thần thú cổ được lộ ra hoàn toàn, đứng ở trung tâm pháp trận, cúi đầu cao quý xinh đẹp của mình về phía Tô Tử Mạch, hiện ra bộ dạng đã bị thu phục không còn nghi ngờ gì cả.
Tô Tử Mạch cũng không hồ đồ, đồ tặng tới cửa rồi sao lại không lấy chứ, nàng cắn đầu ngón tay ép ra một giọt máu, búng tay vào giữa chân mày của Tiểu Mục.
Phía bên ngoài pháp trận màu đỏ lửa ban đầu xuất hiện linh sư pháp trận màu đỏ của Tô Tử Mạch, màu sắc nhạt hơn chút so với phượng hoàng pháp trận. Một đậm một nhạt giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Linh sư pháp trận bao vây quanh phượng hoàng pháp trận, dần dần xoay thu nhỏ lại, chậm rãi kéo đan xen về phía phượng hoàng pháp trận, cho đến khi hoàn toàn hợp nhất với phượng hoàng pháp trận.
Vào thời điểm dung hợp, Tô Tử Mạch có thể rõ ràng cảm nhận được trong ý thức có thêm một phần liên kết. Nó rất ấm áp, đó là mối liên kết linh hồn giữa Tô Tử Mạch với Tiểu Mục.
Hoàn thành nghi thức khế ước, Tiểu Mục trở lại hình dáng của một tiểu hài, tung ta tung tăng bổ nhào vào lòng Tô Tử Mạch, làm nũng dụi mặt vào ngực Tô Tử Mạch.
"Mẫu thân, sau này Tiểu Mục chỉ cần luôn đi theo người, Tiểu Mục sẽ được ăn không hết kẹo, hì hì." Tiểu Mục ôm Tô Tử Mạch cười rạng rỡ, tưởng tượng rằng sau này sẽ có kẹo ăn không bao giờ hết được, vui như một bông hoa vậy.
"Hự, trời ơi."
Tô Tử Mạch ngửa mặt lên trời bất lực thở dài, cảm giác phượng hoàng này ăn rất nhiều, bón mấy viên kẹo thôi, cũng đủ mang bản thân đi bán được rồi.
"Mẫu thân mẫu thân, con muốn ăn kẹo con muốn ăn kẹo." Tiểu Mục kéo quần áo của Tô Tử Mạch bắt đầu làm nũng, làm ra bộ dáng nếu mẫu thân không đưa thì con sẽ khóc.
Tô Tử Mạch vắt kiệt khả năng của mình triệu hồi ra một viên kẹo sữa, đưa cho Tiểu Mục.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy buồn bực.
Tuy rằng cuỗm được phượng hoàng, nhưng mà cũng không dễ nuôi, tu vi không đủ để triệu hồi ra nhiều kẹo như vậy cho nàng ta ăn! Ai ya, đúng là đoạn đường phía trước vẫn còn dài mà...
Tô Tử Mạch lắc lắc đầu, dở khóc dở cười tiếp tục đi về phía trước.
Còn phải về luyện chế Bách Lan Hy Thảo để giải chất độc trong cơ thể nàng.
Thời gian không chờ đợi ai cả.
Nhưng mà…
Càng sốt ruột, thì càng nhiều rắc rối chắn ở trước mặt.
"Tìm được con tiện nhân đánh thất tiểu thư rồi! Mọi người nhanh lên bắt lấy nàng ta, nếu không bắt được thì chúng ta giết đem đi!"
Một giọng nói thô tục truyền tới từ phía sau Tô Tử Mạch.
Cùng với tiếng kêu gào, ba mươi mấy thị vệ mặc áo giáp vây quanh xung quanh Tô Tử Mạch với Tiểu Mục.
Trang phục của những người này, Tô Tử Mạch có biết, là trang phục riêng của hộ vệ hạng hai Tô gia. Nhiệm vụ chính thường ngày của chúng là phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Thủy Kỳ, chỉ là bình thường sẽ không dễ dàng ra bên ngoài.
Xem ra những người này đều là được Tô Thủy Kỳ phái tới để báo thù cho nàng ta.
"Nếu biết điều thì mau tránh ra." Tô Tử Mạch trầm giọng cảnh cáo.
Bình luận facebook