Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Không được nhổ ra!
Lúc này Tô Tử Mạch vẫn chưa nhận ra, còn Dạ Ly Thần sau khi trở mình xong lại nhích đến gần Tô Tử Mạch hơn.
Một lúc sau Dạ Ly Thần lại bắt đầu trở mình, sau vài lần trở mình liên tục như vậy, khoảng cách giữa Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch cũng khá gần nhau.
Tô Tử Mạch lúc này hầu như cũng đã nhận ra, cứ cảm thấy dường như có hơi nóng phả vào mặt mình.
Nàng mở mắt ra nhìn, kết quả lại nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của Dạ Ly Thần đang cách mình rất gần.
Điều này khiến Tô Tử Mạch vô cùng hoảng sợ, cả người nhảy cẫng lên.
"Dạ Ly Thần, tên lưu manh thối nhà ngài đang làm gì vậy?"
Nghe thấy tiếng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần giả vờ như vừa mới tỉnh dậy, vừa dụi mắt vừa bực mình đáp: "Tô Tử Mạch nàng hét cái quái gì, đêm hôm thế này có để cho người ta ngủ không?"
Tô Tử Mạch lúc này chỉ vào mặt Dạ Ly Thần nói: "Dạ Ly Thần vừa nãy rõ ràng ngài ngủ ở bên đó, sao bây giờ lại chạy đến bên cạnh bổn tiểu thư rồi, có phải ngài muốn sàm sỡ ta không?"
Đối mặt với lời trách mắng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần ra vẻ vô tội đáp: "Tô Tử Mạch nàng đừng vu oan bản tôn như vậy, nàng cũng biết bản tôn đang bị thương, bây giờ làm gì có suy nghĩ đó, hơn nữa cho dù bản tôn muốn sàm sỡ cũng không tìm người như nàng."
Dạ Ly Thần vừa nói vừa quan sát Tô Tử Mạch từ trên xuống dưới một lượt, Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này lập tức ấm ức.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Tử Mạch vô cùng hung dữ nói: "Dạ Ly Thần, lời này của ngài có ý gì, bổn tiểu thư có chỗ nào thua kém sao?"
Dung mạo của Tô Tử Mạch quả thật cũng được coi là xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng cũng lồi chỗ cần lồi, lõm chỗ cần lõm, sao đến miệng Dạ Ly Thần lại kinh khủng như vậy.
Dạ Ly Thần thấy vậy bèn cười đáp: "Không biết bản tôn đã từng gặp biết bao nhiêu mỹ nữ, hôm nào có dịp bản tôn sẽ dẫn nàng đi mở mang tầm mắt, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ biết chỗ thua kém người ta thôi."
"Dạ Ly Thần, kể từ bây giờ nếu ngài còn lại gần ta trong vòng ba thước, vậy thì đừng trách ta không khách sáo."
Tô Tử Mạch vừa nói vừa vẽ một vòng trên mặt đất, sau đó nằm vào trong vòng, đồng thời nàng cũng ngoảnh đầu lại tức giận nói với Dạ Ly Thần: "Chúng ta bây giờ nước sông không phạm nước giếng, nếu ngài dám bước vào trong vòng này thì ta sẽ thiến ngài."
Nói xong Tô Tử Mạch mới thở hồng hộc quay đầu lại, Dạ Ly Thần nghe thấy những lời này của Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy rùng mình, trong lòng cũng bắt đầu thấy hối hận.
Vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ đó của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần cũng không biết vì sao lại đột nhiên nói ra những lời đó để trêu chọc nàng.
Nào ngờ lại chọc giận Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần cũng bắt đầu thấy hối hận trong lòng.
Nhưng thấy dáng vẻ hiện tại của Tô Tử Mạch, cho dù hắn có nói gì cũng không giải quyết được vấn đề, vẫn nên đợi ngày mai rồi nói tiếp.
Nghĩ đến đây Dạ Ly Thần cũng nằm xuống rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau Dạ Ly Thần vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi hương ở gần đó bay đến.
Dạ Ly Thần nhìn theo hướng mùi hương bay đến, chỉ thấy Tô Tử Mạch đang bận nấu bữa sáng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Dạ Ly Thần bèn liếm môi theo bản năng, tay nghề của Tô Tử Mạch hắn đã được lĩnh giáo rồi, theo Dạ Ly Thần thấy, những món Tô Tử Mạch nấu còn ngon hơn cả Chân Hương nấu.
"Tô Tử Mạch, tối qua bản tôn bị ảnh hưởng bởi vết thương, đầu óc cũng hơi mơ hồ, nếu có nói gì mạo phạm nàng thì nàng cũng đừng để bụng."
Dạ Ly Thần chủ động bước đến trước mặt Tô Tử Mạch, giả vờ làm ra vẻ thuận miệng nói ra.
Cho dù Dạ Ly Thần không hề trực tiếp xin lỗi Tô Tử Mạch, nhưng đối với Dạ Ly Thần mà nói, những lời này cũng coi như đã nhún nhường rất nhiều.
Tô Tử Mạch lúc này cũng nở nụ cười ngọt ngào đáp: "Dạ Ly Thần ngài khách sáo như vậy làm gì, ta là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy sao, ta vừa nấu cháo xong, bây giờ chính là lúc ngài cần phải bồi bổ cơ thể, ngài phải ăn hết nồi cháo này đó."
Tô Tử Mạch dường như không hề để bụng chuyện tối qua, vô cùng nhiệt tình múc một bát cháo đầy cho Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần thấy vậy bỗng chốc cũng thấy yên tâm, thấy Tô Tử Mạch không giận mình nữa Dạ Ly Thần cũng lập tức thấy thèm ăn, bèn bưng bát cháo Tô Tử Mạch mang tới nếm thử một ngụm.
"Ưm."
Vừa cho vào miệng Dạ Ly Thần bỗng nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, đây rõ ràng là cháo trắng bình thường, nhưng mùi vị vừa ăn vào lại kỳ lạ như vậy.
Đủ cả năm vị đắng cay chua mặn ngọt, Dạ Ly Thần cảm thấy mình giống như bỏ đầy gia vị trong miệng.
"Không được nhổ ra."
Đây là món cháo nàng vất vả nấu cho hắn.
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch vội vàng hô lên.
Dạ Ly Thần nghe thấy lời này của Tô Tử Mạch thì trong lòng cũng đã hiểu ra, đây rõ ràng là cách Tô Tử Mạch trả thù chuyện tối qua.
Nhưng vừa nghĩ đến Tô Tử Mạch sẽ giận mình, Dạ Ly Thần vẫn nghiến răng nuốt hết cháo trong miệng xuống.
Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi bật cười: "Như vậy mới đúng chứ, ngài mau ăn hết bát cháo này đi, trong nồi vẫn còn đó."
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Dạ Ly Thần khổ sở đáp: "Tô Tử Mạch, hôm nay bản tôn không muốn ăn, quả thật không thể ăn nhiều như vậy được."
Tô Tử Mạch cũng biết món cháo mình đặc chế quả thật không phải là thứ người bình thường có thể chịu được, lúc này nàng mới thỏa hiệp nói: "Được thôi, vậy ngài ăn hết bát này đi, đây là giới hạn thấp nhất của ta, nhất định không thể ít hơn nữa."
Dạ Ly Thần cũng biết đây là sự trừng phạt Tô Tử Mạch dành cho hắn, chỉ đành kiên trì ăn hết bát cháo của Tô Tử Mạch đặc chế.
Trong lòng Tô Tử Mạch lúc này cũng đã nguôi giận, nhìn Dạ Ly Thần cười nói: "Như vậy mới được chứ, ăn xong rồi thì ngài đi nghỉ ngơi cho khỏe đi, cố gắng nhanh chóng khỏi bệnh, ta không muốn cứ ở lì trong cái nơi quỷ quái này đâu."
Dạ Ly Thần ôm bụng bước đến gốc cây, bắt đầu nhập tâm ngồi thiền.
Tô Tử Mạch lúc này cũng bước đến gốc cây, cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tô Tử Mạch dưới tán cây vẫn nhìn thấy lờ mờ đốm màu đỏ thẫm, đó chính là quả thần mà lần này nàng muốn có được.
Nhưng đáng tiếc có con đại xà đó canh giữ bên trên, nàng hoàn toàn không có cách nào lấy được quả thần, Dạ Ly Thần bây giờ đang bị thương không thể giết đại xà, xem ra bản thân lần này đã định sẵn trở về tay không rồi.
"Tô Tử Mạch, nàng nhìn gì đó?"
Vào lúc Tô Tử Mạch đang suy nghĩ, giọng nói của Dạ Ly Thần bỗng nhiên vang lên.
Tô Tử Mạch lắc đầu đáp: "Không có gì, ngài mau chóng khôi phục lại tu vi của ngài là được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì?"
Cho dù Tô Tử Mạch không hề nói ra lời thật lòng, nhưng Dạ Ly Thần vẫn nhìn ra được sự khác thường trên gương mặt Tô Tử Mạch.
Vừa nhìn Tô Tử Mạch đã thấy dáng vẻ có tâm sự của nàng, Dạ Ly Thần lúc này cũng nương theo tầm mắt vừa rồi của Tô Tử Mạch nhìn lên trên.
"Trên cái cây này sao lại giống như có một quả màu đỏ, con đại xà kia cũng được coi là linh thú, nó chiếm giữ trên cái cây này rất có thể là đang canh giữ báu vật nào đó, chẳng lẽ chính là quả màu đỏ đó sao?"
Lúc này Dạ Ly Thần bắt đầu lẩm bẩm, Tô Tử Mạch nghe thấy những lời của Dạ Ly Thần, nàng không nhịn được nói: "Đúng vậy, đó chính là quả thần có thể giúp ta nâng cao tu vi, nếu không thì ta sẽ không đến nơi quỷ quái này đâu."
Một lúc sau Dạ Ly Thần lại bắt đầu trở mình, sau vài lần trở mình liên tục như vậy, khoảng cách giữa Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch cũng khá gần nhau.
Tô Tử Mạch lúc này hầu như cũng đã nhận ra, cứ cảm thấy dường như có hơi nóng phả vào mặt mình.
Nàng mở mắt ra nhìn, kết quả lại nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của Dạ Ly Thần đang cách mình rất gần.
Điều này khiến Tô Tử Mạch vô cùng hoảng sợ, cả người nhảy cẫng lên.
"Dạ Ly Thần, tên lưu manh thối nhà ngài đang làm gì vậy?"
Nghe thấy tiếng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần giả vờ như vừa mới tỉnh dậy, vừa dụi mắt vừa bực mình đáp: "Tô Tử Mạch nàng hét cái quái gì, đêm hôm thế này có để cho người ta ngủ không?"
Tô Tử Mạch lúc này chỉ vào mặt Dạ Ly Thần nói: "Dạ Ly Thần vừa nãy rõ ràng ngài ngủ ở bên đó, sao bây giờ lại chạy đến bên cạnh bổn tiểu thư rồi, có phải ngài muốn sàm sỡ ta không?"
Đối mặt với lời trách mắng của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần ra vẻ vô tội đáp: "Tô Tử Mạch nàng đừng vu oan bản tôn như vậy, nàng cũng biết bản tôn đang bị thương, bây giờ làm gì có suy nghĩ đó, hơn nữa cho dù bản tôn muốn sàm sỡ cũng không tìm người như nàng."
Dạ Ly Thần vừa nói vừa quan sát Tô Tử Mạch từ trên xuống dưới một lượt, Tô Tử Mạch vừa nghe thấy lời này lập tức ấm ức.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Tử Mạch vô cùng hung dữ nói: "Dạ Ly Thần, lời này của ngài có ý gì, bổn tiểu thư có chỗ nào thua kém sao?"
Dung mạo của Tô Tử Mạch quả thật cũng được coi là xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng cũng lồi chỗ cần lồi, lõm chỗ cần lõm, sao đến miệng Dạ Ly Thần lại kinh khủng như vậy.
Dạ Ly Thần thấy vậy bèn cười đáp: "Không biết bản tôn đã từng gặp biết bao nhiêu mỹ nữ, hôm nào có dịp bản tôn sẽ dẫn nàng đi mở mang tầm mắt, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ biết chỗ thua kém người ta thôi."
"Dạ Ly Thần, kể từ bây giờ nếu ngài còn lại gần ta trong vòng ba thước, vậy thì đừng trách ta không khách sáo."
Tô Tử Mạch vừa nói vừa vẽ một vòng trên mặt đất, sau đó nằm vào trong vòng, đồng thời nàng cũng ngoảnh đầu lại tức giận nói với Dạ Ly Thần: "Chúng ta bây giờ nước sông không phạm nước giếng, nếu ngài dám bước vào trong vòng này thì ta sẽ thiến ngài."
Nói xong Tô Tử Mạch mới thở hồng hộc quay đầu lại, Dạ Ly Thần nghe thấy những lời này của Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy rùng mình, trong lòng cũng bắt đầu thấy hối hận.
Vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ đó của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần cũng không biết vì sao lại đột nhiên nói ra những lời đó để trêu chọc nàng.
Nào ngờ lại chọc giận Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần cũng bắt đầu thấy hối hận trong lòng.
Nhưng thấy dáng vẻ hiện tại của Tô Tử Mạch, cho dù hắn có nói gì cũng không giải quyết được vấn đề, vẫn nên đợi ngày mai rồi nói tiếp.
Nghĩ đến đây Dạ Ly Thần cũng nằm xuống rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau Dạ Ly Thần vừa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi hương ở gần đó bay đến.
Dạ Ly Thần nhìn theo hướng mùi hương bay đến, chỉ thấy Tô Tử Mạch đang bận nấu bữa sáng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Dạ Ly Thần bèn liếm môi theo bản năng, tay nghề của Tô Tử Mạch hắn đã được lĩnh giáo rồi, theo Dạ Ly Thần thấy, những món Tô Tử Mạch nấu còn ngon hơn cả Chân Hương nấu.
"Tô Tử Mạch, tối qua bản tôn bị ảnh hưởng bởi vết thương, đầu óc cũng hơi mơ hồ, nếu có nói gì mạo phạm nàng thì nàng cũng đừng để bụng."
Dạ Ly Thần chủ động bước đến trước mặt Tô Tử Mạch, giả vờ làm ra vẻ thuận miệng nói ra.
Cho dù Dạ Ly Thần không hề trực tiếp xin lỗi Tô Tử Mạch, nhưng đối với Dạ Ly Thần mà nói, những lời này cũng coi như đã nhún nhường rất nhiều.
Tô Tử Mạch lúc này cũng nở nụ cười ngọt ngào đáp: "Dạ Ly Thần ngài khách sáo như vậy làm gì, ta là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy sao, ta vừa nấu cháo xong, bây giờ chính là lúc ngài cần phải bồi bổ cơ thể, ngài phải ăn hết nồi cháo này đó."
Tô Tử Mạch dường như không hề để bụng chuyện tối qua, vô cùng nhiệt tình múc một bát cháo đầy cho Dạ Ly Thần.
Dạ Ly Thần thấy vậy bỗng chốc cũng thấy yên tâm, thấy Tô Tử Mạch không giận mình nữa Dạ Ly Thần cũng lập tức thấy thèm ăn, bèn bưng bát cháo Tô Tử Mạch mang tới nếm thử một ngụm.
"Ưm."
Vừa cho vào miệng Dạ Ly Thần bỗng nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, đây rõ ràng là cháo trắng bình thường, nhưng mùi vị vừa ăn vào lại kỳ lạ như vậy.
Đủ cả năm vị đắng cay chua mặn ngọt, Dạ Ly Thần cảm thấy mình giống như bỏ đầy gia vị trong miệng.
"Không được nhổ ra."
Đây là món cháo nàng vất vả nấu cho hắn.
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch vội vàng hô lên.
Dạ Ly Thần nghe thấy lời này của Tô Tử Mạch thì trong lòng cũng đã hiểu ra, đây rõ ràng là cách Tô Tử Mạch trả thù chuyện tối qua.
Nhưng vừa nghĩ đến Tô Tử Mạch sẽ giận mình, Dạ Ly Thần vẫn nghiến răng nuốt hết cháo trong miệng xuống.
Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi bật cười: "Như vậy mới đúng chứ, ngài mau ăn hết bát cháo này đi, trong nồi vẫn còn đó."
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Dạ Ly Thần khổ sở đáp: "Tô Tử Mạch, hôm nay bản tôn không muốn ăn, quả thật không thể ăn nhiều như vậy được."
Tô Tử Mạch cũng biết món cháo mình đặc chế quả thật không phải là thứ người bình thường có thể chịu được, lúc này nàng mới thỏa hiệp nói: "Được thôi, vậy ngài ăn hết bát này đi, đây là giới hạn thấp nhất của ta, nhất định không thể ít hơn nữa."
Dạ Ly Thần cũng biết đây là sự trừng phạt Tô Tử Mạch dành cho hắn, chỉ đành kiên trì ăn hết bát cháo của Tô Tử Mạch đặc chế.
Trong lòng Tô Tử Mạch lúc này cũng đã nguôi giận, nhìn Dạ Ly Thần cười nói: "Như vậy mới được chứ, ăn xong rồi thì ngài đi nghỉ ngơi cho khỏe đi, cố gắng nhanh chóng khỏi bệnh, ta không muốn cứ ở lì trong cái nơi quỷ quái này đâu."
Dạ Ly Thần ôm bụng bước đến gốc cây, bắt đầu nhập tâm ngồi thiền.
Tô Tử Mạch lúc này cũng bước đến gốc cây, cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tô Tử Mạch dưới tán cây vẫn nhìn thấy lờ mờ đốm màu đỏ thẫm, đó chính là quả thần mà lần này nàng muốn có được.
Nhưng đáng tiếc có con đại xà đó canh giữ bên trên, nàng hoàn toàn không có cách nào lấy được quả thần, Dạ Ly Thần bây giờ đang bị thương không thể giết đại xà, xem ra bản thân lần này đã định sẵn trở về tay không rồi.
"Tô Tử Mạch, nàng nhìn gì đó?"
Vào lúc Tô Tử Mạch đang suy nghĩ, giọng nói của Dạ Ly Thần bỗng nhiên vang lên.
Tô Tử Mạch lắc đầu đáp: "Không có gì, ngài mau chóng khôi phục lại tu vi của ngài là được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì?"
Cho dù Tô Tử Mạch không hề nói ra lời thật lòng, nhưng Dạ Ly Thần vẫn nhìn ra được sự khác thường trên gương mặt Tô Tử Mạch.
Vừa nhìn Tô Tử Mạch đã thấy dáng vẻ có tâm sự của nàng, Dạ Ly Thần lúc này cũng nương theo tầm mắt vừa rồi của Tô Tử Mạch nhìn lên trên.
"Trên cái cây này sao lại giống như có một quả màu đỏ, con đại xà kia cũng được coi là linh thú, nó chiếm giữ trên cái cây này rất có thể là đang canh giữ báu vật nào đó, chẳng lẽ chính là quả màu đỏ đó sao?"
Lúc này Dạ Ly Thần bắt đầu lẩm bẩm, Tô Tử Mạch nghe thấy những lời của Dạ Ly Thần, nàng không nhịn được nói: "Đúng vậy, đó chính là quả thần có thể giúp ta nâng cao tu vi, nếu không thì ta sẽ không đến nơi quỷ quái này đâu."