• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New XUYÊN KHÔNG CHI ĐẶC CÔNG THIÊN KIM (2 Viewers)

  • Chương 104: Hái được quả thần

Tô Tử Mạch vừa mới nói xong thì Dạ Ly Thần đột nhiên đắc ý cười nói: “Sao nàng không nói với ta sớm một chút, ta sẽ hái xuống cho nàng.”



“Hừ, đến cả đại xà ngài cũng đánh không lại mà còn dám mạnh miệng, không sợ chém gió to quá thì gãy lưỡi sao?”



Tô Tử Mạch không tin lời Dạ Ly Thần nói, dù sao thì Dạ Ly Thần đang bị thương, trước kia còn không đánh lại đại xà.



Mà bây giờ lại dám mạnh miệng bảo là muốn hái quả thần xuống. Đại xà chiếm giữ trên tàng cây là vì để bảo vệ quả thần, sao có thể để Dạ Ly Thần hái xuống một cách đơn giản chứ?



Thấy Tô Tử Mạch không tin mình, Dạ Ly Thần đột nhiên cười nói: “Tô Tử Mạch, nhìn dáng vẻ này của nàng, hình như nàng rất không tin tưởng ta, vậy thì chúng ta cược đi!”



“Ngài muốn cược gì?”



Nghe thấy Dạ Ly Thần muốn cược thì bỗng dưng Tô Tử Mạch cảm thấy hứng thú, nàng muốn biết Dạ Ly Thần lấy sự tự tin đấy ở đâu ra.



Dạ Ly Thần dùng biểu cảm tự tin nói: “Nếu như ta có thể hái quả thần xuống cho nàng, vậy thì nàng phải làm giúp ta một việc, còn việc gì thì hiện tại ta chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ xong thì sẽ nói cho nàng biết.”



Tô Tử Mạch nghe vậy thì cau mày, trong lòng cũng bắt đầu suy tính.



Tầm quan trọng của quả thần đối với Tô Tử Mạch thì không cần nói cũng biết, nếu muốn tăng tu vi trong thời gian ngắn thì quả thần là lựa chọn tốt nhất cho nàng.



Nhưng mà điều kiện của Dạ Ly Thần có chút kỳ quái, hết lần này tới lần khác Dạ Ly Thần không nói muốn nàng làm chuyện gì.



Lỡ như sau này Dạ Ly Thần đột nhiên đặt ra một yêu cầu rất quá đáng, đến lúc đó chẳng phải là nàng sẽ vô cùng bị động sao?



Lòng Tô Tử Mạch bắt đầu rối rắm, nàng suy nghĩ một hồi rồi cắn răng nói: “Có thể. Nhưng mà ngài phải yêu cầu việc mà ta có thể làm được, hơn nữa không thể là việc không có tính người, trái với lương tâm được.”



“Nàng cứ yên tâm. Sao ta lại là loại người như vậy? Cứ quyết định vậy đi!”



Nhìn thấy Tô Tử Mạch đồng ý khoản cược của mình, Dạ Ly Thần không khỏi vui mừng, khi Tô Tử Mạch đang suy tính thì lại vươn người bay lên chỗ quả thần.



Lúc đầu quả thần rất quan trọng với Tô Tử Mạch, nhưng khi nhìn thấy Dạ Ly Thần thật sự thay nàng hái quả thần thì lòng Tô Tử Mạch bỗng dưng hơi lo lắng.



Hiện tại Dạ Ly Thần đang bị thương, ở trên đó còn có đại xà trông chừng, nếu như Dạ Ly Thần bị đại xà gây hại trong quá trình hái quả thần thì không ổn.



Khi Tô Tử Mạch đang lo lắng thì Dạ Ly Thần đã bay đến ngọn đại thụ, đại xà cảm nhận được có người đến gần thì cũng xông ra rất nhanh.



Đại xà thấy Dạ Ly Thần muốn hái quả thần thì bắt đầu không ngừng phun lưỡi rắn ra vào, hai tròng mắt nhìn hắn một cách lạnh lẽo.



Dạ Ly Thần thấy vậy thì cười khinh miệt, sau đó đột nhiên phóng kim quang ra, Tô Tử Mạch ở dưới tàng cây cũng thấy rõ ràng.



Tuy loại kim quang này không có hiệu quả đặc thù đối với người bình thường, nhưng lại có tác dụng khắc chế bất kỳ ma thú nào.



Danh xưng Chí tôn của Vạn Thú cũng không phải là hữu danh vô thực, sau khi bị ánh sáng vàng chiếu rọi, dù đại xà có không cam lòng đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Dạ Ly Thần hái quả thần đi.



Trừ phi tính mạng bị uy hiếp, bằng không thì không có ma thú nào có can đảm chống lại Dạ Ly Thần.



Sau khi hái được quả thần, Dạ Ly Thần bay đến trước mặt Tô Tử Mạch, đưa quả thần đang cầm trong tay cho Tô Tử Mạch.



“Sao? Hiện tại nàng biết ta lợi hại chưa?”



Dạ Ly Thần dùng biểu cảm đắc ý, giống như đứa con nít được thành tích tốt nên chờ người lớn khích lệ.



Tô Tử Mạch cũng không ngờ Dạ Ly Thần có thể thuận lợi hái quả thần, vừa nhận lấy quả thần vừa cười nói: “Tốt, xem như ngài lợi hại.”



“Vậy còn tạm được, nàng không được quên điều kiện mà nàng đã đồng ý với ta vừa rồi, bây giờ nàng nợ ta một việc.”



Tô Tử Mạch không ngừng tỉ mỉ xem xét quả thần trong tay, không nhịn được nói: “Biết rồi! Ta là loại người chỉ biết ăn quỵt sao? Khi nào ngài nghĩ ra muốn bảo ta làm gì thì cứ mở miệng nói.”



Lúc này Tô Tử Mạch không còn quá để ý đến chuyện cá cược, tất cả tâm tư đều tập trung vào quả thần trong tay.



Tuy cầm được quả thần nhưng hiện tại Tô Tử Mạch lại hơi lúng túng.



Nàng cũng không biết cách sử dụng quả thần, nhìn quả thần màu đỏ to cỡ nắm tay, thoạt nhìn còn có cảm giác trong suốt mọng nước.



Có cảm giác không giống trái cây mà giống một khối bảo thạch hơn, không lẽ thứ đẹp mắt như vậy lại có thể ăn trực tiếp sao?



Dạ Ly Thần cũng phát hiện Tô Tử Mạch đang gặp vấn đề khó, ở bên cạnh chỉ dẫn: “Quả thần này có hiệu quả tăng cao tu vi, nhưng chỉ có tác dụng với người cấp linh thánh trở xuống, chỉ cần ăn vào là được rồi!”



Có sự chỉ dẫn của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch cũng không do dự nữa, nàng cầm quả thần cho vào miệng cắn một cái.



Vừa cắn một miếng, Tô Tử Mạch chợt cảm thấy vị ngọt tràn ngập khoang miệng, chất lỏng thơm nồng chảy từ cổ họng thẳng xuống bụng Tô Tử Mạch.



Tô Tử Mạch chưa từng ăn trái cây ngon đến như vậy, cho nên nàng chỉ cần hai ba miếng thì đã ăn sạch quả thần.



“Quả thần này ngon thật! Cho dù nó không có tác dụng gì thì ta cũng có thể ăn ba đến năm quả.”



Sau khi ăn hết quả thần vào bụng thì Tô Tử Mạch vẫn chưa đã thèm.



Dạ Ly Thần nghe vậy thì không nhịn được phỉ nhổ: “Nghĩ hay quá nhỉ! Loại quả thần này chính là linh vật trời đất dưỡng nên, không thể tự trồng được, trong bí cảnh này có một quả thì đã là may mắn của nàng rồi, bây giờ nàng nhanh ngồi xuống tĩnh tọa, đợi lát nữa hẳn là sẽ có cảm giác.”



Tô Tử Mạch nghe vậy thì vội vàng nghe theo, Dạ Ly Thần có tu vi cao hơn nàng, cho nên lời của hắn vẫn là rất đáng tin.



Một nén nhang trôi qua.



Nửa canh giờ.



Một canh giờ trôi qua.



Tô Tử Mạch cũng không cảm nhận được bất kỳ khác thường gì, vừa rồi rõ ràng đã ăn quả thần rồi, nhưng mà ngoại trừ mùi vị không tệ ra thì không có bất kỳ thay đổi nào nữa.



“Dạ Ly Thần, ngài đang đùa ta phải không? Sao thời gian dài như vậy rồi mà ta lại không cảm nhận được chút phản ứng nào hết vậy?”



Cuối cùng, Tô Tử Mạch không nhịn được mà oán trách Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần nghe vậy thì nhướng mày nói: “Không thể nào, nàng đã ăn quả thần, sao lại không có chút phản ứng nào?”



“Ta lừa ngài làm gì? Nếu ngài không tin thì cứ xem đi!”



Tô Tử Mạch vừa nói vừa đưa bàn tay đến trước mặt Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần thuận tiện để hai ngón tay lên cổ tay của Tô Tử Mạch.



Sau khi cảm nhận, Dạ Ly Thần nhanh chóng phát hiện mạch tượng của Tô Tử Mạch rất ổn định, linh lực trong cơ thể nàng cũng vận hành rất bình thường chứ không hề dao động.



 



 
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom