Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207: Tiểu nhân đắc chí
Vào lúc Tô Tử Mạch cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nàng đang chuẩn bị hỏi chuyện Bảo Bảo, Âu Dương Bá Thiên lại chủ động nói chuyện với Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch nghe xong nhìn về phía Âu Dương Bá Thiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai? Các ngươi đã bắt cóc Bảo Bảo sao?"
Khó khăn lắm mới tìm được Bảo Bảo, cơn giận dữ trong lòng Tô Tử Mạch vẫn chưa nguôi, theo bản năng nàng đổ tội khiến Bảo Bảo không thể về nhà đúng giờ cho Âu Dương Bá Thiên.
Âu Dương Bá Thiên vừa nghe xong vội xua tay phủ nhận: "Người hiểu lầm rồi, ta là Âu Dương Bá Thiên, là bạn học của Tô Bảo Bảo, Tô Bảo Bảo vừa rồi sau khi tan học vẫn luôn chơi đùa cùng ta, vì vậy mới làm lỡ thời gian, bây giờ người đến rồi thì tốt quá, người mau đưa Bảo Bảo về đi."
Âu Dương Bá Thiên vừa giậm chân vừa vội nói, Tô Tử Mạch thấy Âu Dương Bá Thiên mặc chiếc áo mỏng manh, cậu ta lạnh đến mức môi cũng đã xanh tím, trong lòng nàng cũng lập tức đoán được sơ sơ.
Lúc Tô Tử Mạch ngoảnh đầu nhìn về phía Bảo Bảo, Bảo Bảo chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nàng, Tô Tử Mạch lại càng chắc chắn những gì nàng đang nghĩ trong lòng.
Chắc chắn là vừa rồi Bảo Bảo đã ức hiếp Âu Dương Bá Thiên này, nếu không phải mình đến kịp thì Âu Dương Bá Thiên và thuộc hạ của cậu ta không chừng đã lạnh cóng thành cái gì rồi, đương nhiên bọn họ sẽ rất mong nàng mau chóng đưa Bảo Bảo rời đi.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng nguyên do trong đó, Tô Tử Mạch lập tức nảy ra một suy nghĩ, nàng là mẫu thân của Bảo Bảo nên nàng rất hiểu tính cách của Bảo Bảo, Bảo Bảo chắc chắn sẽ không có chuyện khi không lại đi ức hiếp người khác, chắc chắn Âu Dương Bá Thiên này đã làm gì khiến Bảo Bảo không thể nhịn được.
Vào lúc Tô Tử Mạch chuẩn bị hỏi chuyện Bảo Bảo, Cửu Vương gia lúc này cũng bước đến.
Vừa nhìn thấy Âu Dương Bá Thiên Cửu Vương gia không khỏi kinh ngạc hỏi: "Bá Thiên, sao ngươi lại ở đây?"
Âu Dương Bá Thiên thấy Cửu Vương gia cũng sửng sốt, sau đó giống như nhìn thấy cứu tinh vội vàng bước đến trước mặt Cửu Vương gia, nắm lấy cánh tay Cửu Vương gia nói: "Cửu hoàng thúc người đến thật đúng lúc, Tô Bảo Bảo này ức hiếp con, còn lột sạch y phục của con và Trương thống lĩnh, đây rõ ràng là muốn để cho bọn con chết cóng mà, có ý mưu sát con cháu hoàng thất là tội nặng, Cửu hoàng thúc người mau bắt bọn chúng lại đi."
Có Cửu Vương gia chống lưng, Âu Dương Bá Thiên lại bắt đầu hung hăng càn quấy, bày ra vẻ mặt xấu xa tiểu nhân đắc chí.
Âu Dương Bá Thiên thấy vậy không khỏi cười trừ đáp: "Rốt cuộc là chuyện thế nào? Khi không sao Bảo Bảo lại phải làm vậy với ngươi?"
May mà Cửu Vương gia vẫn là người hiểu lý lẽ, không hề tin vào những lời từ một phía của Âu Dương Bá Thiên.
Bảo Bảo lúc này không nhịn được mở miệng đáp: "Con không có ức hiếp hắn, lúc ở trường hắn luôn khiêu khích con, lại còn muốn so tài với con, sau khi bị con dạy dỗ hắn đã ôm hận trong lòng sau đó còn tìm người đến trả thù con, cho nên con mới dạy dỗ hắn một trận, mẫu thân lời con nói đều là sự thật."
Tô Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ này của Bảo Bảo đương nhiên sẽ càng tin lời Bảo Bảo hơn, nàng cười nói với Cửu Vương gia: "Cửu Vương gia, xem ra đây là chút chuyện mâu thuẫn giữa bọn trẻ, hay là cứ bỏ qua như vậy nhé."
"Không bỏ qua được, ngươi là mẫu thân của Tô Bảo Bảo, ngươi không biết cách dạy dỗ cũng có trách nhiệm, Cửu hoàng thúc cũng bắt nữ nhân này lại đi."
Âu Dương Bá Thiên đã ôm cục tức trong bụng từ lâu, lúc này còn muốn chỉnh đốn luôn cả Tô Tử Mạch, nhưng cậu ta không hề chú ý đến vẻ mặt của Cửu Vương gia tỏ ra vô cùng khó xử.
Tô Tử Mạch trước đây đã cứu mạng Cửu Vương gia, ân tình lớn như vậy Cửu Vương gia không thể không trả, hơn nữa Cửu Vương gia cũng hiểu tính tình của chất tử Âu Dương Bá Thiên này, hắn ta cũng càng tin lời Bảo Bảo hơn.
Nghĩ đến đây Cửu Vương gia cuối cùng cũng mở lời: "Bá Thiên, ta thấy nên bỏ qua chuyện này đi, Bảo Bảo và mẫu thân thằng bé chính là khách quý của bổn vương, ngươi cứ coi như nể mặt hoàng thúc, hơn nữa các ngươi cũng là bạn học, vẫn nên dĩ hòa vi quý mới phải."
Cửu Vương gia lúc này bắt đầu đứng giữa hóa giải mâu thuẫn, dù sao thì một bên là ân nhân một bên là chất tử của hắn, mặc dù hắn không hề thân thiết gì với tên Âu Dương Bá Thiên này, nhưng cũng không thể bỏ mặc cậu ta.
Âu Dương Bá Thiên không ngờ Cửu Vương gia lại nói như vậy, vẻ mặt không khỏi trầm xuống đáp: "Cửu hoàng thúc chúng ta là người một nhà, bây giờ con bị người ta ức hiếp, người không giúp con đã đành, sao lại còn đứng về phía người ngoài chứ? Chuyện này nếu để phụ hoàng biết được, không những hai người họ gặp xui xẻo, ngay cả người cũng không thoát khỏi liên quan."
Thái độ ngang ngược của Âu Dương Bá Thiên lại bắt đầu nổi dậy, lần này lại trực tiếp trút giận lên Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia ban đầu còn vui vẻ muốn hòa giải, sau khi nghe thấy lời này hắn ta lập tức lạnh lùng cười nói: "Âu Dương Bá Thiên, ngươi cũng lớn giọng thật, xem ra ngươi không hề xem trọng hoàng thúc ta đây, đường đường là hoàng tử lại hiếp đáp phụ nữ nhà lành, mang theo thị vệ thống lĩnh trong cung đến trả thù riêng, những chuyện này nếu để hoàng huynh biết được, ta thấy kết cục của ngươi mới thảm nhất đó."
Cửu Vương gia vừa dứt lời vẻ mặt Âu Dương Bá Thiên chợt thay đổi, vừa rồi cậu ta chỉ lo trách móc chỗ sai của Cửu Vương gia, cậu ta quên mất những chuyện mình làm lại càng xấu xa hơn.
Sau khi bị Cửu Vương gia vạch tội Âu Dương Bá Thiên lúc này mới phản ứng trở lại, tuy cậu ta còn nhỏ nhưng dã tâm không nhỏ chút nào, nếu những chuyện bẩn thỉu của cậu ta làm lọt vào tai hoàng đế, vậy sau này cậu ta sẽ không còn cơ hội tranh ngôi vị thái tử nữa.
Nghĩ đến đây Âu Dương Bá Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ tươi cười nói: "Cửu hoàng thúc, vừa rồi con nhất thời kích động nên lỡ lời, người đừng để bụng, bây giờ con đi ngay."
Âu Dương Bá Thiên vừa nói vừa nháy mắt với Trương thống lĩnh, Trương thống lĩnh thấy vậy vội nhặt đồ bẩn dưới đất lên, sau đó vội khoác lên người chuẩn bị đưa Âu Dương Bá Thiên rời đi.
Lúc này Bảo Bảo bỗng nhiên lại lên tiếng: "Đợi đã, không phải ngươi quên mất chuyện khi nãy đã đồng ý với ta chứ? Đã nói đưa ta một vạn lượng vàng rồi mới được đi mà."
Lúc đầu Bảo Bảo thấy Tô Tử Mạch vẫn còn hơi e ngại, nhưng sau đó cậu bé cũng nhìn ra Tô Tử Mạch không hề tức giận, hơn nữa vừa rồi Âu Dương Bá Thiên cũng đã đắc tội với Cửu Vương gia, như thế lại khiến Bảo Bảo càng không lo ngại gì, dù thế nào cũng không thể để hời cho Âu Dương Bá Thiên được.
Âu Dương Bá Thiên nghe Bảo Bảo nói xong chợt sửng sốt, sau đó nói với Cửu Vương gia: "Cửu hoàng thúc người xem, Tô Bảo Bảo hắn ta lại dám dọa dẫm con, chuyện này người cũng phải xử lý chứ."
Cửu Vương gia nghe xong bèn cười lạnh, hắn ta vẫn còn nhớ những lời vô lễ lúc nãy của Âu Dương Bá Thiên, chỉ thấy Cửu Vương gia phất tay áo chắp tay sau lưng nói: "Đây là chuyện giữa trẻ con các ngươi, bổn vương là người lớn không tiện nhúng tay, các ngươi tự giải quyết đi."
Bảo Bảo vừa nghe xong vẻ mặt vô cùng đắc ý nói: "Âu Dương Bá Thiên, ngươi nghe rồi chứ, còn không mau đưa một vạn lượng vàng ra đây, nếu không thì đừng hòng đi."
Vừa nói Bảo Bảo vừa đưa tay chỉ vào đám người Âu Dương Bá Thiên, đám người Âu Dương Bá Thiên và Trương thống lĩnh không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ban đầu cứ tưởng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Bảo Bảo, nào ngờ lại vui mừng quá sớm.
Tô Tử Mạch nghe xong nhìn về phía Âu Dương Bá Thiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai? Các ngươi đã bắt cóc Bảo Bảo sao?"
Khó khăn lắm mới tìm được Bảo Bảo, cơn giận dữ trong lòng Tô Tử Mạch vẫn chưa nguôi, theo bản năng nàng đổ tội khiến Bảo Bảo không thể về nhà đúng giờ cho Âu Dương Bá Thiên.
Âu Dương Bá Thiên vừa nghe xong vội xua tay phủ nhận: "Người hiểu lầm rồi, ta là Âu Dương Bá Thiên, là bạn học của Tô Bảo Bảo, Tô Bảo Bảo vừa rồi sau khi tan học vẫn luôn chơi đùa cùng ta, vì vậy mới làm lỡ thời gian, bây giờ người đến rồi thì tốt quá, người mau đưa Bảo Bảo về đi."
Âu Dương Bá Thiên vừa giậm chân vừa vội nói, Tô Tử Mạch thấy Âu Dương Bá Thiên mặc chiếc áo mỏng manh, cậu ta lạnh đến mức môi cũng đã xanh tím, trong lòng nàng cũng lập tức đoán được sơ sơ.
Lúc Tô Tử Mạch ngoảnh đầu nhìn về phía Bảo Bảo, Bảo Bảo chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nàng, Tô Tử Mạch lại càng chắc chắn những gì nàng đang nghĩ trong lòng.
Chắc chắn là vừa rồi Bảo Bảo đã ức hiếp Âu Dương Bá Thiên này, nếu không phải mình đến kịp thì Âu Dương Bá Thiên và thuộc hạ của cậu ta không chừng đã lạnh cóng thành cái gì rồi, đương nhiên bọn họ sẽ rất mong nàng mau chóng đưa Bảo Bảo rời đi.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng nguyên do trong đó, Tô Tử Mạch lập tức nảy ra một suy nghĩ, nàng là mẫu thân của Bảo Bảo nên nàng rất hiểu tính cách của Bảo Bảo, Bảo Bảo chắc chắn sẽ không có chuyện khi không lại đi ức hiếp người khác, chắc chắn Âu Dương Bá Thiên này đã làm gì khiến Bảo Bảo không thể nhịn được.
Vào lúc Tô Tử Mạch chuẩn bị hỏi chuyện Bảo Bảo, Cửu Vương gia lúc này cũng bước đến.
Vừa nhìn thấy Âu Dương Bá Thiên Cửu Vương gia không khỏi kinh ngạc hỏi: "Bá Thiên, sao ngươi lại ở đây?"
Âu Dương Bá Thiên thấy Cửu Vương gia cũng sửng sốt, sau đó giống như nhìn thấy cứu tinh vội vàng bước đến trước mặt Cửu Vương gia, nắm lấy cánh tay Cửu Vương gia nói: "Cửu hoàng thúc người đến thật đúng lúc, Tô Bảo Bảo này ức hiếp con, còn lột sạch y phục của con và Trương thống lĩnh, đây rõ ràng là muốn để cho bọn con chết cóng mà, có ý mưu sát con cháu hoàng thất là tội nặng, Cửu hoàng thúc người mau bắt bọn chúng lại đi."
Có Cửu Vương gia chống lưng, Âu Dương Bá Thiên lại bắt đầu hung hăng càn quấy, bày ra vẻ mặt xấu xa tiểu nhân đắc chí.
Âu Dương Bá Thiên thấy vậy không khỏi cười trừ đáp: "Rốt cuộc là chuyện thế nào? Khi không sao Bảo Bảo lại phải làm vậy với ngươi?"
May mà Cửu Vương gia vẫn là người hiểu lý lẽ, không hề tin vào những lời từ một phía của Âu Dương Bá Thiên.
Bảo Bảo lúc này không nhịn được mở miệng đáp: "Con không có ức hiếp hắn, lúc ở trường hắn luôn khiêu khích con, lại còn muốn so tài với con, sau khi bị con dạy dỗ hắn đã ôm hận trong lòng sau đó còn tìm người đến trả thù con, cho nên con mới dạy dỗ hắn một trận, mẫu thân lời con nói đều là sự thật."
Tô Tử Mạch nhìn thấy dáng vẻ này của Bảo Bảo đương nhiên sẽ càng tin lời Bảo Bảo hơn, nàng cười nói với Cửu Vương gia: "Cửu Vương gia, xem ra đây là chút chuyện mâu thuẫn giữa bọn trẻ, hay là cứ bỏ qua như vậy nhé."
"Không bỏ qua được, ngươi là mẫu thân của Tô Bảo Bảo, ngươi không biết cách dạy dỗ cũng có trách nhiệm, Cửu hoàng thúc cũng bắt nữ nhân này lại đi."
Âu Dương Bá Thiên đã ôm cục tức trong bụng từ lâu, lúc này còn muốn chỉnh đốn luôn cả Tô Tử Mạch, nhưng cậu ta không hề chú ý đến vẻ mặt của Cửu Vương gia tỏ ra vô cùng khó xử.
Tô Tử Mạch trước đây đã cứu mạng Cửu Vương gia, ân tình lớn như vậy Cửu Vương gia không thể không trả, hơn nữa Cửu Vương gia cũng hiểu tính tình của chất tử Âu Dương Bá Thiên này, hắn ta cũng càng tin lời Bảo Bảo hơn.
Nghĩ đến đây Cửu Vương gia cuối cùng cũng mở lời: "Bá Thiên, ta thấy nên bỏ qua chuyện này đi, Bảo Bảo và mẫu thân thằng bé chính là khách quý của bổn vương, ngươi cứ coi như nể mặt hoàng thúc, hơn nữa các ngươi cũng là bạn học, vẫn nên dĩ hòa vi quý mới phải."
Cửu Vương gia lúc này bắt đầu đứng giữa hóa giải mâu thuẫn, dù sao thì một bên là ân nhân một bên là chất tử của hắn, mặc dù hắn không hề thân thiết gì với tên Âu Dương Bá Thiên này, nhưng cũng không thể bỏ mặc cậu ta.
Âu Dương Bá Thiên không ngờ Cửu Vương gia lại nói như vậy, vẻ mặt không khỏi trầm xuống đáp: "Cửu hoàng thúc chúng ta là người một nhà, bây giờ con bị người ta ức hiếp, người không giúp con đã đành, sao lại còn đứng về phía người ngoài chứ? Chuyện này nếu để phụ hoàng biết được, không những hai người họ gặp xui xẻo, ngay cả người cũng không thoát khỏi liên quan."
Thái độ ngang ngược của Âu Dương Bá Thiên lại bắt đầu nổi dậy, lần này lại trực tiếp trút giận lên Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia ban đầu còn vui vẻ muốn hòa giải, sau khi nghe thấy lời này hắn ta lập tức lạnh lùng cười nói: "Âu Dương Bá Thiên, ngươi cũng lớn giọng thật, xem ra ngươi không hề xem trọng hoàng thúc ta đây, đường đường là hoàng tử lại hiếp đáp phụ nữ nhà lành, mang theo thị vệ thống lĩnh trong cung đến trả thù riêng, những chuyện này nếu để hoàng huynh biết được, ta thấy kết cục của ngươi mới thảm nhất đó."
Cửu Vương gia vừa dứt lời vẻ mặt Âu Dương Bá Thiên chợt thay đổi, vừa rồi cậu ta chỉ lo trách móc chỗ sai của Cửu Vương gia, cậu ta quên mất những chuyện mình làm lại càng xấu xa hơn.
Sau khi bị Cửu Vương gia vạch tội Âu Dương Bá Thiên lúc này mới phản ứng trở lại, tuy cậu ta còn nhỏ nhưng dã tâm không nhỏ chút nào, nếu những chuyện bẩn thỉu của cậu ta làm lọt vào tai hoàng đế, vậy sau này cậu ta sẽ không còn cơ hội tranh ngôi vị thái tử nữa.
Nghĩ đến đây Âu Dương Bá Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ tươi cười nói: "Cửu hoàng thúc, vừa rồi con nhất thời kích động nên lỡ lời, người đừng để bụng, bây giờ con đi ngay."
Âu Dương Bá Thiên vừa nói vừa nháy mắt với Trương thống lĩnh, Trương thống lĩnh thấy vậy vội nhặt đồ bẩn dưới đất lên, sau đó vội khoác lên người chuẩn bị đưa Âu Dương Bá Thiên rời đi.
Lúc này Bảo Bảo bỗng nhiên lại lên tiếng: "Đợi đã, không phải ngươi quên mất chuyện khi nãy đã đồng ý với ta chứ? Đã nói đưa ta một vạn lượng vàng rồi mới được đi mà."
Lúc đầu Bảo Bảo thấy Tô Tử Mạch vẫn còn hơi e ngại, nhưng sau đó cậu bé cũng nhìn ra Tô Tử Mạch không hề tức giận, hơn nữa vừa rồi Âu Dương Bá Thiên cũng đã đắc tội với Cửu Vương gia, như thế lại khiến Bảo Bảo càng không lo ngại gì, dù thế nào cũng không thể để hời cho Âu Dương Bá Thiên được.
Âu Dương Bá Thiên nghe Bảo Bảo nói xong chợt sửng sốt, sau đó nói với Cửu Vương gia: "Cửu hoàng thúc người xem, Tô Bảo Bảo hắn ta lại dám dọa dẫm con, chuyện này người cũng phải xử lý chứ."
Cửu Vương gia nghe xong bèn cười lạnh, hắn ta vẫn còn nhớ những lời vô lễ lúc nãy của Âu Dương Bá Thiên, chỉ thấy Cửu Vương gia phất tay áo chắp tay sau lưng nói: "Đây là chuyện giữa trẻ con các ngươi, bổn vương là người lớn không tiện nhúng tay, các ngươi tự giải quyết đi."
Bảo Bảo vừa nghe xong vẻ mặt vô cùng đắc ý nói: "Âu Dương Bá Thiên, ngươi nghe rồi chứ, còn không mau đưa một vạn lượng vàng ra đây, nếu không thì đừng hòng đi."
Vừa nói Bảo Bảo vừa đưa tay chỉ vào đám người Âu Dương Bá Thiên, đám người Âu Dương Bá Thiên và Trương thống lĩnh không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ban đầu cứ tưởng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Bảo Bảo, nào ngờ lại vui mừng quá sớm.
Bình luận facebook