Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395: Chúng tinh phủng nguyệt(*)
* ý chỉ một người được số đông yêu quý, kính trọng
Tô Tử Mạch nhìn thấy Thương Giác, không nhịn được bèn hỏi: "Thương Giác viện trưởng, dạo này Bảo Bảo rèn luyện ở học phủ có nghe lời ông không? Không mang lại phiền phức gì cho ông chứ?"
Nghe nàng hỏi vậy, sắc mặt Thương Giác thoáng biến đổi, ông vô thức giơ tay lên sờ sờ bộ râu của mình, bất thình lình nhớ ra bộ râu bao nhiêu năm của mình đã bị Bảo Bảo làm cháy mất, giờ thì cái cằm ông trọc lốc rồi, làm gì còn râu với ria nữa.
Nghĩ vậy Thương Giác hơi thay đổi sắc mặt, đáp: "Hài tử Bảo Bảo này, vô cùng có thiên phú, cũng là đứa trẻ có tu vi cao nhất trong số các học viên ở đây, có điều tính cách quả thật là hơi bướng bỉnh khó bảo, nếu thằng bé có thể ngoan ngoãn hơn một chút thì tốt quá rồi."
Mặc dù Thương Giác không thẳng thắn phê bình điểm xấu của Bảo Bảo nhưng hai người Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần há lại không nhận ra ý tứ trong lời ông ấy nói.
Tô Tử Mạch bày ra vẻ mặt ái ngại: "Viện trưởng, đúng thật là thường ngày Bảo Bảo khá tự do buông thả, nếu thằng bé làm gì không phải, đánh được mong ngài cứ việc đánh, chúng ta sẽ không vì thế mà trách cứ ngài đâu!"
Dạ Ly Thần nghe xong cũng nói thêm: "Không sai, viện trưởng, ông không cần nể mặt ta mà nhượng bộ với Bảo Bảo, hài tử không nghe lời, cần giáo huấn thì cứ giáo huấn thật gắt gao!"
Thương Giác nghe họ nói vậy, tất trong lòng biết chừng mực, ông đáp: "Thần tôn đại nhân, thần tôn đại nhân, có câu này của ngài là lão phu yên tâm rồi, đúng rồi, trước tiên mời hai vị vào phòng học trước, đợi lát nữa những gia trưởng khác đến đông đủ chúng ta sẽ giao lưu tâm sự với nhau."
Nói rồi Thương Giác mới dẫn Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đi vào trong lòng học, lúc này Bảo Bảo và những hài tử khác đang đợi trong kí túc xá.
"Haizz, chẳng biết phụ mẫu ta đã tới chưa, viện trưởng đại nhân đúng là một nhân vật cực kỳ cực kỳ phiền phức, bày ra cái gì mà họp gia trưởng, phụ mẫu ta thấy ta kiểu gì cũng sẽ mắng ta một trận cho xem!"
"Phụ mẫu ngươi còn tốt chán, phụ mẫu ta mới đáng sợ đây này, lần trước họ còn nói với ta là nếu không luyện lên cấp linh đế được trong thời gian ngắn thì sẽ đánh ta một trận, lần đó vì sợ quá mà ta chạy tới đây đó."
Khác với vẻ căng thẳng lo sợ của những bạn học khác, Bảo Bảo tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, Tiêu Nam thấy thế không nhịn được bèn hỏi: "Bảo Bảo, lần này phụ mẫu ngươi cũng đến, chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Ngươi không sợ mình không đạt được kỳ vọng của họ thì họ sẽ nổi giận à?"
Bảo Bảo nghe xong bèn cười: "Phụ mẫu của ta không yêu cầu ta nhiều như thế, chỉ cần ta bình an vui vẻ là họ vui rồi."
Tiêu Nam nghe xong hơi suy nghĩ một chút: "Vậy cũng đúng, ngươi có thể bước chân được vào học phủ Đăng Thần, với bọn họ đã là điều tuyệt vời mãn nguyện lắm rồi, chắc chắn sẽ không bắt bẻ ngươi nhiều, thật là ngưỡng mộ ngươi quá đi!"
Bảo Bảo nghe thấy Tiêu Nam nói vậy biết ngay cậu bé đã hiểu lầm ý mình, nhưng nó cũng không nói thêm gì, nếu nó nói ra thân phận thực sự của phụ mẫu thì e là sẽ dọa sợ mọi người mất.
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần ngồi đợi trong phòng học một lúc, rất nhanh sau đó lần lượt những gia trưởng khác cũng tới, bọn họ có vẻ khá thân thiết nhau, vừa gặp đã chào hỏi nhau nhiệt tình.
"Vương huynh, đã lâu không gặp, xem ra dạo gần đây môn phái các huynh bận rộn không ít nhỉ, nhìn huynh đã gầy thế kia rồi!".
"Mã chưởng môn, huynh nói gì vậy, Yên Kinh Môn của chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ bé, đâu thể so sánh được với phái Lưu Vân của huynh!"
Có thể gửi nhi nữ tới học tại học phủ Đăng Thần đương nhiên những người này đều là người có lai lịch, tiếng tăm lớn, mấy vị gia trưởng này, người không phải chưởng môn đại môn phái thì cũng là tộc trưởng của gia tộc lớn, bọn họ đang nhân cơ hội này giao lưu kết thân với nhau.
Mọi người hàn huyên một hồi rồi mới nhận ra sự có mặt của Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, lúc này có người đột ngột thay đổi sắc mặt, nói khẽ với người khác: "Các ngươi nói nhỏ một chút, cái người kia trông có vẻ quen quen, hình như là điện chủ Dạ Ly Thần của điện Lăng Vân đó."
"Cái gì? Vị thần tôn đại nhân Dạ Ly Thần chỉ có trong truyền thuyết đó á? Ngươi chắc chắn không? Không nhìn nhầm đấy chứ?"
"Nhiều năm trước ta từng may mắn có dịp được gặp ngài ấy rồi, rất khó để nhầm lẫn khí chất của ngài ấy với bất kỳ ai, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cảm giác của ta không thể nào sai được, chắc chắn hắn là thần tôn đại nhân đó."
Suy nghĩ một lát, cuối cùng chưởng môn của phái Lưu Vân, Mã Huân mới cả gan đi tới trước mặt Dạ Ly Thần, tươi cười nói: "Dám hỏi các hạ có phải thần tôn đại nhân không?"
Dạ Ly Thần nghe xong bèn nhướng mày, gật đầu nói: "Không sai, ngươi là ai?"
Thấy Dạ Ly Thần thừa nhận mình là thần tôn đại nhân, Mã Huân không khỏi hí hửng nịnh nọt: "Thần tôn đại nhân, tại hạ là chưởng môn của phái Lưu Vân, tên Mã Huân, trước đây tại hạ từng có phúc được mặt mặt ngài một lần, không ngờ nay lại được hội ngộ, trông thấy phong thái ngài vẫn như cũ không đổi, tại hạ thực lấy làm kính nể trong lòng!"
Sau khi Mã Huân này xác nhận được thân phận của Dạ Ly Thần, hắn ta càng giở giọng xu nịnh ra, nói không trôi chảy không lấy tiền.
Còn những gia trưởng khác, sau khi biết được lai lịch của Dạ Ly Thần cũng nhao nhao vây quanh hắn chào hỏi.
"Thần tôn đại nhân, ngưỡng mộ ngài đã lâu, tại hạ là Tiêu Chính Vũ gia chủ Tiêu gia, hôm nay gặp được ngài ở đây đúng là phúc ba đời của Tiêu gia ta."
"Thần tôn điện hạ, ta tên Diệp Tử Tuần, ta có nằm mơ cũng muốn được gặp mặt ngài một lần trong đời, hôm nay cũng coi như mãn nguyện rồi."
Bỗng nhiên trở thành tâm điểm được mọi người chú ý, Dạ Ly Thần không tránh khỏi cau mày khó xử, bình thường hắn ghét nhất là cảnh tượng như thế này.
Tô Tử Mạch nói vào tai Dạ Ly Thần: "Dạ Ly Thần, những người này đều là gia trưởng của các hài tử khác, Bảo Bảo về sau còn phải sống chung với mấy đứa nhóc, tốt xấu gì chàng cũng nên nể mặt họ chút, cố gắng giả vờ thân thiện đi!"
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy, chỉ đành miễn cưỡng không vui, liên tục gật đầu đồng tình với mấy người kia, mặc dù vừa nãy bọn họ nói gì hắn cũng chẳng nhớ nhưng thôi thì cũng để họ ít nhất không bị khó xử đi vậy.
Lúc này, Thương Giác đã tới kí túc xá nơi Bảo Bảo ở, nói: "Gia trưởng của các con đang ở trong phòng học, lát nữa các con đi cùng lão phu, lần gặp mặt này cốt là để phụ mẫu các con nắm rõ những thành quả luyện tập của các con trong thời gian qua, cũng là một cơ hội để mọi người giao lưu với nhau."
Nghe viện trưởng nó vậy, đám hài tử người nào người nấy mặt ỉu xìu, chỉ đành đi theo sao Thương Giác tới phòng học, vừa tới cửa phòng học, đám hài tử mới nhận ra lúc này các gia trưởng đang vây lại thành một vòng, không biết họ đang làm gì.
Tiêu Nam nhìn Bảo Bảo, khuôn mặt tỏ ra thích thú: "Bảo Bảo ngươi xem, người kia là phụ thân ta, chính là gia chủ của Tiêu gia, có điều nhìn dáng vẻ hiện giờ của ông ấy, chắc lại đang nịnh bợ ai đấy rồi."
Mã Tuấn đứng một bên cũng nói theo: "Người lớn đúng là chỉ biết có công danh lợi lộc, phụ thân ta là chưởng môn phái Lưu Vân, bình thường vừa gặp những chưởng môn của các môn phái lớn khác, ông ấy lại tranh thủ tới lôi kéo quan hệ, lần này chắc hẳn lại gặp một nhân vật nổi tiếng của môn phái lớn nào đó rồi, haizz, mất mặt quá."
Tô Tử Mạch nhìn thấy Thương Giác, không nhịn được bèn hỏi: "Thương Giác viện trưởng, dạo này Bảo Bảo rèn luyện ở học phủ có nghe lời ông không? Không mang lại phiền phức gì cho ông chứ?"
Nghe nàng hỏi vậy, sắc mặt Thương Giác thoáng biến đổi, ông vô thức giơ tay lên sờ sờ bộ râu của mình, bất thình lình nhớ ra bộ râu bao nhiêu năm của mình đã bị Bảo Bảo làm cháy mất, giờ thì cái cằm ông trọc lốc rồi, làm gì còn râu với ria nữa.
Nghĩ vậy Thương Giác hơi thay đổi sắc mặt, đáp: "Hài tử Bảo Bảo này, vô cùng có thiên phú, cũng là đứa trẻ có tu vi cao nhất trong số các học viên ở đây, có điều tính cách quả thật là hơi bướng bỉnh khó bảo, nếu thằng bé có thể ngoan ngoãn hơn một chút thì tốt quá rồi."
Mặc dù Thương Giác không thẳng thắn phê bình điểm xấu của Bảo Bảo nhưng hai người Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần há lại không nhận ra ý tứ trong lời ông ấy nói.
Tô Tử Mạch bày ra vẻ mặt ái ngại: "Viện trưởng, đúng thật là thường ngày Bảo Bảo khá tự do buông thả, nếu thằng bé làm gì không phải, đánh được mong ngài cứ việc đánh, chúng ta sẽ không vì thế mà trách cứ ngài đâu!"
Dạ Ly Thần nghe xong cũng nói thêm: "Không sai, viện trưởng, ông không cần nể mặt ta mà nhượng bộ với Bảo Bảo, hài tử không nghe lời, cần giáo huấn thì cứ giáo huấn thật gắt gao!"
Thương Giác nghe họ nói vậy, tất trong lòng biết chừng mực, ông đáp: "Thần tôn đại nhân, thần tôn đại nhân, có câu này của ngài là lão phu yên tâm rồi, đúng rồi, trước tiên mời hai vị vào phòng học trước, đợi lát nữa những gia trưởng khác đến đông đủ chúng ta sẽ giao lưu tâm sự với nhau."
Nói rồi Thương Giác mới dẫn Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đi vào trong lòng học, lúc này Bảo Bảo và những hài tử khác đang đợi trong kí túc xá.
"Haizz, chẳng biết phụ mẫu ta đã tới chưa, viện trưởng đại nhân đúng là một nhân vật cực kỳ cực kỳ phiền phức, bày ra cái gì mà họp gia trưởng, phụ mẫu ta thấy ta kiểu gì cũng sẽ mắng ta một trận cho xem!"
"Phụ mẫu ngươi còn tốt chán, phụ mẫu ta mới đáng sợ đây này, lần trước họ còn nói với ta là nếu không luyện lên cấp linh đế được trong thời gian ngắn thì sẽ đánh ta một trận, lần đó vì sợ quá mà ta chạy tới đây đó."
Khác với vẻ căng thẳng lo sợ của những bạn học khác, Bảo Bảo tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, Tiêu Nam thấy thế không nhịn được bèn hỏi: "Bảo Bảo, lần này phụ mẫu ngươi cũng đến, chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Ngươi không sợ mình không đạt được kỳ vọng của họ thì họ sẽ nổi giận à?"
Bảo Bảo nghe xong bèn cười: "Phụ mẫu của ta không yêu cầu ta nhiều như thế, chỉ cần ta bình an vui vẻ là họ vui rồi."
Tiêu Nam nghe xong hơi suy nghĩ một chút: "Vậy cũng đúng, ngươi có thể bước chân được vào học phủ Đăng Thần, với bọn họ đã là điều tuyệt vời mãn nguyện lắm rồi, chắc chắn sẽ không bắt bẻ ngươi nhiều, thật là ngưỡng mộ ngươi quá đi!"
Bảo Bảo nghe thấy Tiêu Nam nói vậy biết ngay cậu bé đã hiểu lầm ý mình, nhưng nó cũng không nói thêm gì, nếu nó nói ra thân phận thực sự của phụ mẫu thì e là sẽ dọa sợ mọi người mất.
Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần ngồi đợi trong phòng học một lúc, rất nhanh sau đó lần lượt những gia trưởng khác cũng tới, bọn họ có vẻ khá thân thiết nhau, vừa gặp đã chào hỏi nhau nhiệt tình.
"Vương huynh, đã lâu không gặp, xem ra dạo gần đây môn phái các huynh bận rộn không ít nhỉ, nhìn huynh đã gầy thế kia rồi!".
"Mã chưởng môn, huynh nói gì vậy, Yên Kinh Môn của chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ bé, đâu thể so sánh được với phái Lưu Vân của huynh!"
Có thể gửi nhi nữ tới học tại học phủ Đăng Thần đương nhiên những người này đều là người có lai lịch, tiếng tăm lớn, mấy vị gia trưởng này, người không phải chưởng môn đại môn phái thì cũng là tộc trưởng của gia tộc lớn, bọn họ đang nhân cơ hội này giao lưu kết thân với nhau.
Mọi người hàn huyên một hồi rồi mới nhận ra sự có mặt của Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, lúc này có người đột ngột thay đổi sắc mặt, nói khẽ với người khác: "Các ngươi nói nhỏ một chút, cái người kia trông có vẻ quen quen, hình như là điện chủ Dạ Ly Thần của điện Lăng Vân đó."
"Cái gì? Vị thần tôn đại nhân Dạ Ly Thần chỉ có trong truyền thuyết đó á? Ngươi chắc chắn không? Không nhìn nhầm đấy chứ?"
"Nhiều năm trước ta từng may mắn có dịp được gặp ngài ấy rồi, rất khó để nhầm lẫn khí chất của ngài ấy với bất kỳ ai, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cảm giác của ta không thể nào sai được, chắc chắn hắn là thần tôn đại nhân đó."
Suy nghĩ một lát, cuối cùng chưởng môn của phái Lưu Vân, Mã Huân mới cả gan đi tới trước mặt Dạ Ly Thần, tươi cười nói: "Dám hỏi các hạ có phải thần tôn đại nhân không?"
Dạ Ly Thần nghe xong bèn nhướng mày, gật đầu nói: "Không sai, ngươi là ai?"
Thấy Dạ Ly Thần thừa nhận mình là thần tôn đại nhân, Mã Huân không khỏi hí hửng nịnh nọt: "Thần tôn đại nhân, tại hạ là chưởng môn của phái Lưu Vân, tên Mã Huân, trước đây tại hạ từng có phúc được mặt mặt ngài một lần, không ngờ nay lại được hội ngộ, trông thấy phong thái ngài vẫn như cũ không đổi, tại hạ thực lấy làm kính nể trong lòng!"
Sau khi Mã Huân này xác nhận được thân phận của Dạ Ly Thần, hắn ta càng giở giọng xu nịnh ra, nói không trôi chảy không lấy tiền.
Còn những gia trưởng khác, sau khi biết được lai lịch của Dạ Ly Thần cũng nhao nhao vây quanh hắn chào hỏi.
"Thần tôn đại nhân, ngưỡng mộ ngài đã lâu, tại hạ là Tiêu Chính Vũ gia chủ Tiêu gia, hôm nay gặp được ngài ở đây đúng là phúc ba đời của Tiêu gia ta."
"Thần tôn điện hạ, ta tên Diệp Tử Tuần, ta có nằm mơ cũng muốn được gặp mặt ngài một lần trong đời, hôm nay cũng coi như mãn nguyện rồi."
Bỗng nhiên trở thành tâm điểm được mọi người chú ý, Dạ Ly Thần không tránh khỏi cau mày khó xử, bình thường hắn ghét nhất là cảnh tượng như thế này.
Tô Tử Mạch nói vào tai Dạ Ly Thần: "Dạ Ly Thần, những người này đều là gia trưởng của các hài tử khác, Bảo Bảo về sau còn phải sống chung với mấy đứa nhóc, tốt xấu gì chàng cũng nên nể mặt họ chút, cố gắng giả vờ thân thiện đi!"
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy, chỉ đành miễn cưỡng không vui, liên tục gật đầu đồng tình với mấy người kia, mặc dù vừa nãy bọn họ nói gì hắn cũng chẳng nhớ nhưng thôi thì cũng để họ ít nhất không bị khó xử đi vậy.
Lúc này, Thương Giác đã tới kí túc xá nơi Bảo Bảo ở, nói: "Gia trưởng của các con đang ở trong phòng học, lát nữa các con đi cùng lão phu, lần gặp mặt này cốt là để phụ mẫu các con nắm rõ những thành quả luyện tập của các con trong thời gian qua, cũng là một cơ hội để mọi người giao lưu với nhau."
Nghe viện trưởng nó vậy, đám hài tử người nào người nấy mặt ỉu xìu, chỉ đành đi theo sao Thương Giác tới phòng học, vừa tới cửa phòng học, đám hài tử mới nhận ra lúc này các gia trưởng đang vây lại thành một vòng, không biết họ đang làm gì.
Tiêu Nam nhìn Bảo Bảo, khuôn mặt tỏ ra thích thú: "Bảo Bảo ngươi xem, người kia là phụ thân ta, chính là gia chủ của Tiêu gia, có điều nhìn dáng vẻ hiện giờ của ông ấy, chắc lại đang nịnh bợ ai đấy rồi."
Mã Tuấn đứng một bên cũng nói theo: "Người lớn đúng là chỉ biết có công danh lợi lộc, phụ thân ta là chưởng môn phái Lưu Vân, bình thường vừa gặp những chưởng môn của các môn phái lớn khác, ông ấy lại tranh thủ tới lôi kéo quan hệ, lần này chắc hẳn lại gặp một nhân vật nổi tiếng của môn phái lớn nào đó rồi, haizz, mất mặt quá."
Bình luận facebook