-
Chương 41-45
Chương 41: Rèn sắt
“Ngài ấy đã đoán được ta sẽ hỏi huynh vấn đề này sao?”
Câu trả lời của Trương Lương khiến Kim Phi rất kinh ngạc: "Ngài ấy nói thế nào?"
"Hầu gia nói, cậu hỏi gì thì ta cứ trả lời thành thật là được”.
Trương Lương nói tiếp: “Tiểu Phi, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi, chỉ cần ta biết và có thể nói thì ta sẽ nói cho cậu biết.
Sau khi hỏi xong, cậu sẽ biết Hầu gia khác với các quan chức khác, ngài ấy là một người tốt, ta có thể dùng đầu của mình để đảm bảo với cậu".
Nghe lời bảo đảm của Trương Lương, Kim Phi biết rằng kế hoạch hôm nay có khả năng sẽ thất bại.
Như vậy có thể thấy Trương Lương là một fan cứng của Khánh Hoài, những gì hắn nói trong sự tôn thờ mù quáng không có nhiều giá trị tham khảo, hắn chắc chắn sẽ chọn những lời nói dễ nghe.
Nhưng Kim Phi vẫn nghĩ rằng mình nên hỏi.
Ít nhất cũng phải biết Hầu gia này là người ở đâu và phạm phi chức trách chủ yếu ở nơi nào.
Những thông tin cơ bản này, Trương Lương cũng không có cách nào che đậy làm giả được.
“Hầu gia là người ở đâu có lai lịch thế nào?” Kim Phi hỏi.
"Cha của Hầu gia là Khánh Quốc công, ngài ấy nhập ngũ năm mười bốn tuổi, năm mười sáu tuổi chém lìa đầu kẻ địch nên được đề bạt làm đội trưởng năm tiểu đoàn, được thăng chức làm quan úy năm hai mươi mốt tuổi. Năm hai mươi ba tuổi, ngài ấy dẫn đầu một nghìn người cánh quân bên phải của Thiết Lâm Quân canh giữ Tùng Châu, bị hai mươi nghìn kỵ binh của Đảng Hạng vây đánh suốt ba tháng ròng rã mà không hề nhụt chí, khi viện binh đến, đội quân của ngài ấy phối hợp với quân viện binh đánh từ hai phía, tiêu diệt hết kẻ địch xâm lược”.
Khuôn mặt Trương Lương lộ ra vẻ hào hứng: "Trận chiến đó đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của đám người Đảng Hạng. Thánh Thượng vui mừng khôn xiết, phong Hầu gia làm Bá tước huyện Kim Xuyên, sau đó bởi vì chiến công quá hiển hách lại phong làm Hầu tước của huyện Kim Xuyên”.
"Danh hiệu của ngài ấy không phải là cha truyền con nối sao?"
"Tất nhiên là không, Hầu gia là con trai thứ ba của Khánh Quốc công, nghe nói là con của vợ lẻ không thể kế thừa tước vị. Danh hiệu Hầu tước của ngài ấy có được từ chiến trường với một con dao và một cây thương”.
Nói đến đây, Trương Lương ngửa cổ lên, cứ như thể hắn đã tự mình đạt được tước vị.
Người càng giàu sang phú quý, càng trân trọng mạng sống.
Với tư cách là con trai của Khánh Quốc công, dù chỉ là con trai của vợ lẻ thì cũng đủ hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Nhưng Khánh Hoài lại lựa chọn nhập ngũ, còn nhận được tước vị từ trong quân đội.
Bất kể Khánh Quốc công có giúp sức đằng sau hay không, Khánh Hoài có thể đi đến bước đường này cũng đã chứng tỏ năng lực của hắn.
Có lẽ vì vậy mà Trương Lương rất ngưỡng mộ Khánh Hoài.
"Ta nghe Đông Đông nói, Hầu gia đến đây là muốn lấy guồng quay tơ, khiến cậu cảnh giác với Hầu gia, nhưng theo như ta được biết, Hầu gia lấy guồng quay tơ không phải để làm giàu cho bản thân đâu”.
Trương Lương nói: “Khi ở trong quân đội, Hầu gia cùng ăn cùng ở với các binh lính, những thứ thu được sau trận chiến cũng phân phát hết cho những người lính, còn bản thân Hầu gia không lấy bất cứ thứ gì. Biệt viện Khánh Phong của ngài ấy cũng không có bất cứ thứ gì hào hoa xa xỉ. Những người hầu trong biệt viện cũng đều là người nhà của các huynh đệ đã hy sinh nơi chiến trường.
Ngài ấy muốn lấy guồng quay tơ của cậu cũng chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn để chăm sóc cho gia đình của một số huynh đệ đã chết trận.
Nhưng có quá nhiều huynh đệ đã hy sinh, sao ngài ấy có thể chăm sóc hết được?"
Nghe Trương Lương nói vậy, sự chống đối của Kim Phi với Khánh Hoài cuối cùng cũng ít hơn một chút.
Anh biết rằng, có lẽ đây chính là mục đích của Khánh Hoài.
Nhưng không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi lời nói của Trương Lương.
Kim Phi nghĩ rằng mình hiểu con người Trương Lương, loại người như Trương Lương, cho dù có tôn thờ Khánh Hoài đi chăng nữa, cũng sẽ không làm hại mình.
Cho dù có ý đồ gì đó thì chẳng qua cũng là muốn Khánh Hoài hợp tác với mình.
Cũng giống như rất nhiều người có hai người bạn tốt, họ luôn muốn giới thiệu hai người bạn này với nhau, để hai người này cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Sau khi Trương Lương rời đi, Kim Phi gạt suy nghĩ của mình sang một bên và sắp xếp sự hiểu biết của mình về Khánh Hoài từ góc độ khách quan.
Sinh ra trong một gia đình quyền quý, có dã tâm, có năng lực, có tài thống lĩnh và chỉ huy quân đội.
Cho dù Trương Lương đã giải ngũ được vài năm nhưng vẫn một một lòng với Khánh Hoài. Bất kể Khánh Hoài thật lòng đối đãi với người khác hay chỉ giả vờ làm bộ làm tịch thì sức hấp dẫn về nhân cách của hắn cũng đã thể hiện rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ cả nửa đêm, Kim Phi quyết định thử hợp tác với Khánh Hoài.
Người như vậy dù giả vờ làm bộ làm tịch thì cũng sẽ không ra tay với người bên cạnh y.
Bởi vì một khi hắn ra tay thì hình ảnh con người mà hắn dày công gây dựng trong nhiều năm sẽ sụp đổ trong tích tắc.
Không ai là hoàn hảo, gặp được người hợp tác như Khánh Hoài là một điều may mắn lớn, nếu sau này phát hiện có điều gì không ổn thì tìm cách rút lui là được.
Đưa ra quyết định xong, Kim Phi không suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi nghe tiếng dệt vải ngoài sân.
Kim Phi biết Khánh Hoài đang chờ xem thành quả nên bảo Mãn Thương tạm gác những công việc khác lại, để cùng Trương Lương xây dựng một cái lò mới.
Đã quyết định hợp tác nên Kim Phi cũng không khách sáo nữa, y thấy tiến độ của hai huynh đệ quá chậm nên thẳng thừng yêu cầu Khánh Hoài giúp đỡ.
Khánh Hoài biết rằng đây là một tín hiệu mà Kim Phi đã lựa chọn để hợp tác, vì vậy hắn không nói gì nhiều đã điều động ba người đàn ông khỏe mạnh, phụ giúp huynh đệ Trương Lương làm việc.
Khoảng sân nhỏ náo nhiệt hơn thường ngày, không chỉ có tiếng dệt vải của phụ nữ, mà còn có cả tiếng cười nói rôm rả của đàn ông.
Lò gạch bên sông đang hoạt động hết công suất, mấy ngày nay gạch do những người đàn ông làm ra đã chất thành đống.
Những năm nay, Khánh Hoài dẫn quân đánh giặc đã đi qua rất nhiều nơi nhưng đây là lần đầu tiên thấy một ngôi làng như làng Tây Hà.
Hầu hết các ngôi làng khác đều khốn khổ, ảm đạm, chỉ có làng Tây Hà giống như mặt trời mới mọc, không khí bừng bừng, hân hoan vui vẻ.
Nghe Trương Lương nói, tất cả những thay đổi này bắt đầu từ khi Kim Phi kết hôn, đến nay chưa đầy một tháng.
Chưa đầy một tháng ngắn ngủi, đã giúp một ngôi làng từng không đủ cơm no biến thành bộ dạng như bây giờ, Khánh Hoài nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng cái lò gạch bốc khói nghi ngút không thể làm giả, những sợi dây bện từ guồng quay tơ cũng không thể làm giả, huynh đệ Trương Lương đang bận rộn xây bếp cũng không thể làm giả được ...
Trong lòng Khánh Hoài càng lúc càng xem trọng Kim Phi, từ đáy lòng đã đặt Kim Phi ở vị trí ngang hàng, bình thường gặp mặt nói chuyện cũng dần dần thoải mái hơn.
Sự thay đổi này khiến Kim Phi rất vui, suy cho cùng y cũng đã quá mệt mỏi khi cứ phải cố tỏ ra nho nhã khi trò chuyện.
Với sự giúp đỡ của ba người đàn ông cường tráng, tốc độ xây dựng lò tăng lên rất nhanh, chỉ mất một ngày rưỡi, lò rèn sắt kiểu mới đã xuất hiện bên cạnh bức tường cửa tiệm rèn.
Lúc này đã là ba bốn giờ chiều, Kim Phi vốn dĩ đang tính bắt đầu luyện sắt vào ngày hôm sau, nhưng Khánh Hoài lại hết sức lo lắng, đi qua đi lại trước mặt Kim Phi.
Lúc Khánh Hoài đi qua trước mặt Kim Phi lần thứ sáu, Kim Phi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa: "Được rồi, Hầu gia đừng đi qua đi lại nữa, Mãn Thương lại đây!"
Khánh Hoài cười ha ha, chắp tay nói: "Nếu cần gì ngươi cứ việc nói”.
"Yên tâm đi, ta sẽ không khách sáo với Hầu gia đâu”.
Kim Phi dẫn theo Mãn Thương vào cửa tiệm rèn.
Ngọn lửa đã được đốt lên, Kim Phi mở chiếc hộp do lão thợ rèn để lại, lấy ra một vài miếng sắt và ném chúng vào trong, sau đó bảo Mãn Thương kéo mạnh ống thổi gió.
Đại Khang vẫn chưa bắt đầu sử dụng than đá trên diện rộng, Khánh Hoài đã dùng hết tất cả các mối quan hệ cũng không kiếm được, nên Kim Phi chỉ có thể dùng than củi.
Nhiệt tạo ra khi đốt than củi không tốt bằng than đá. Ngay cả khi Kim Phi đã lắp thêm một quạt gió tiên tiến vào lò mới và thêm bột quặng để giảm điểm nóng chảy của sắt thì lò mới vẫn không thể đạt đến điểm nóng chảy của sắt.
Kim Phi điều chỉnh tới lui, bận rộn cho đến nửa đêm, cuối cùng đã nung sắt đến trạng thái mềm.
Kim Phi biết rằng với công nghệ hiện giờ chỉ có thể làm được như vậy. Y lấy khối sắt đang mềm trong lò nung ra ngoài, rải một lớp bột quặng bằng tay trái đang bị thương, rồi dùng búa đập liên tục vào khối sắt.
Tiếng leng keng vang lên suốt đêm. Sáng hôm sau khi mặt trời mọc, cuối cùng Kim Phi cũng mở cửa tiệm rèn, trong tay cầm hai thanh đao dài.
Chương 42: Thuận mua vừa bán
Keng! Keng!
Kim Phi ném thanh đao dài ra chỗ cửa, Khánh Hoài lập tức dẫn thị vệ vây lại.
Họ đã canh giữ suốt một đêm ở cửa tiệm.
Ngay cả mấy người phụ nữ chuẩn bị thay ca cũng ngừng công việc trong tay lại, vươn cổ ra hóng chuyện.
“Đừng sờ, còn nóng đấy”.
Kim Phi thấy Trương Lương muốn đến nhặt thanh đao bèn lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù đã nung qua lửa nhưng nhiệt độ trên thanh đao vẫn rất cao, sờ vào e là sẽ bị bỏng một miếng da mất.
Bận rộn cả một đêm khiến Kim Phi cực kỳ mệt mỏi, phải ăn liên tục hai bát cháo nhỏ mới hồi sức.
Nhiệt độ trên thanh đao dài đã giảm đi kha khá, Kim Phi bảo Mãn Thương đặt tay cầm bằng gỗ đã chuẩn bị trước lên, lúc này mới đưa thanh đao dài cho Khánh Hoài.
Sau khi nguội, cả thanh đao hiện ra màu đen tuyền, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Là một quân nhân, Khánh Hoài vừa nhìn thấy đã thích thanh đao này.
Khẽ lướt ngón tay trên thân đao, thanh đao lập tức phát ra tiếng rung rõ ràng, sau một lúc mới ngừng lại.
“Đao tốt đấy!”
Khánh Hoài khen ngợi nói: “Thanh đao này trông rất lạnh lùng bức người, có rắn chắc không thế?”
“Hầu gia, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là lần đầu tiên ta rèn sắt sau khi lò luyện hoàn thành, hiệu quả thế nào ta cũng không thể nói rõ được, chỉ có thể thử rồi mới biết”.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y tạo ra vũ khí sắt sau khi đến Đại Khang, Kim Phi cũng không dám đảm bảo thành công một trăm phần trăm.
“Chung Ngũ, đem bội đao của ta đến”.
Khánh Hoài gọi.
“Hầu gia, thanh đao của ngài là do thợ có tiếng trong kinh thành tạo ra, lỡ đâu có tổn thất gì không đáng có, vẫn nên dùng cái của ta thử đi, dù sao cũng xứng, chém hư rồi ta đi lấy một thanh khác là được”.
Chung Ngũ chạy đến tháo bội đao của mình xuống khỏi ngựa chiến, hai tay đưa tới cho hắn.
Để phòng trường hợp thanh đao dài bị đứt gãy, hầu hết các thanh đao dài chế ra được sử dụng trong quân đội Đại Khang đều nặng, thanh đao của Chung Ngũ cũng thế.
Thanh đao dài khoảng hơn một mét, rộng hơn mười centimet, độ dày sống đao là một centimet.
Thanh đao này có thể đánh được ba thanh đao đen sau khi được dung hóa.
“Nào, thử đi”.
Khánh Hoài không nhận lấy bội đao của Chung Ngũ mà hai tay cầm lấy thanh Hắc Đao, sau đó đứng ở tư thế chuẩn bị chém.
“Hầu gia, ngài cẩn thận”.
Chung Ngũ rút đao ra, một đao chém thẳng về phía Hắc Đao.
Keng!
Hai thanh đao chạm vào nhau vang lên âm thanh rõ to.
Thanh đao trong tay Chung Ngũ bị đứt làm đôi giữa không trung, một nửa rơi xuống đất vang lên tiếng “leng keng”.
Khánh Hoài rút lại Hắc Đao cẩn thận kiểm tra.
Hắc Đao vẫn hoàn hảo như lúc đầu, lưỡi đao không hề có dấu vết bị cong.
“Thử lại lần nữa”.
Khánh Hoài lấy một thanh Hắc Đao khác nói vung lên với cây cột gỗ bên cạnh.
Xoẹt!
Đao quang lóe lên, cột gỗ thô to bị gãy làm đôi.
Nơi bị gãy bóng loáng như gương.
“Đao tốt đấy! Không, đây là thần binh”.
Khánh Hoài mừng rỡ hai mắt sáng rực, cẩn thận sờ vào Hắc Đao hệt như chạm vào người yêu của mình.
“Có thể bán lại hai thanh đao này cho ta không?”
Khánh Hoài một tay cầm một thanh đao hỏi: “Giá thì ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể trả được thì không đòi hỏi gì”.
“Nếu Hầu gia đã nói thế thì đổi bằng ngọc bội này đi”.
Kim Phi chỉ vào bên thắt lưng Khánh Hoài.
Khánh Hoài là một người khá kiêu ngạo, nếu nói tặng miễn phí cho hắn thì hắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Mà bạc trong tay Kim Phi sắp hết rồi, dạo gần đây vừa lúc thiếu tiền.
Chi bằng nói một cái giá không cao không thấp, cũng tốt cho cả hai bên.
Khánh Hoài không nói nhiều bèn cởi ngọc bội xuống đưa cho Kim Phi.
Kim Phi cũng không khách sáo khẽ cười nhận lấy ngọc bội cất vào trong áo.
“Chúc mừng Hầu gia có được vũ khí thần, thuộc hạ chúc mừng Hầu gia”.
Chung Ngũ ném con đao quân đội bị gãy kia đi, chắp tay quỳ xuống.
Các thị vệ khác cũng lập tức làm theo.
Mãn Thương vui mừng cả người run rẩy.
Đồ đệ nhà ai mà không phải làm người bị sai bảo mấy năm, có thể học được bản lĩnh hay không vẫn phải xem sư phụ có vui vẻ hay không.
Mãn Thương đã chuẩn bị tâm lý làm công miễn phí cho Kim Phi ba năm rồi.
Nhưng Kim Phi chưa từng xem hắn là người làm, từ lúc xây lò luyện đến tối qua rèn sắt y chưa từng sai bảo gì hắn.
Có thể tạo ra vũ khí mạnh như Hắc Đao, sớm muộn gì Kim Phi cũng nổi danh khắp thiên hạ, hắn là đồ đệ kiêm trợ thủ của Kim Phi cũng sẽ được hưởng phúc.
Nghĩ đến đây Mãn Thương cảm thấy cực kỳ biết ơn nhìn Kim Phi.
Hắn nghĩ Kim Phi cũng vui giống hắn nhưng không ngờ Kim Phi lại không hề có bất kỳ biểu hiện bất ngờ, vui vẻ nào, cứ như tạo ra thần binh này không có gì đáng nhắc đến.
Thật ra hắn đâu biết chuyện này đúng là không có gì đáng nhắc đến với Kim Phi, đời trước lúc làm việc ở nhà máy cơ khí, y tiện tay cũng có thể làm ra được con dao không yếu hơn Hắc Đao.
Có thể dễ dàng chém đứt thanh đao quân đội của Chung Ngũ không có nghĩa Hắc Đao sắc bén đến mức có thể gọt được sắt mà là thanh đao quân đội của Chung Ngũ quá giòn.
Giống một miếng thủy tinh, nếu tạo ra một khe hở bên trên, thủy tinh rất dễ vỡ.
Cũng giống như thế, chỉ cần Hắc Đao chém một khe hở trên thanh đao quân đội của Chung ngũ, thanh đao quân đội được làm bằng sắt thô cũng sẽ dễ bị gãy.
Nếu không phải vì sắt thô mà ông lão thợ rèn để lại có quá nhiều tạp chất, lại không có than, lò luyện cũng không được như ý thì Kim Phi hoàn toàn có thể làm ra tác phẩm xuất sắc hơn.
Tiếc là công nghệ của Đại Khang quá lạc hậu.
“Ta biết giá của hai thanh đao này không chỉ là một miếng ngọc bội, xem như ta nợ ngươi một ân tình”.
Lúc mọi người đang phấn khích truyền tay nhau để nhìn cho kỹ Hắc Đao, Khánh Hoài tìm Kim Phi nhỏ giọng nói.
“Hầu gia nghĩ nhiều quá rồi, kinh doanh vốn là thuận mua vừa bán, ta lấy ngọc bội có nghĩa là giá tiền bằng nhau, không ai nợ ai cả”.
Kim Phi cười nói: “Hầu gia cũng đừng nói nợ ơn ta gì đó, chỉ cần sau này đừng hối hận là được”.
“Ý của người là ngươi vẫn có thể tạo ra thần binh vậy nữa?”
Khánh Hoài bỗng chốc nghe ra ẩn ý của Kim Phi.
“Tại sao lại không?”
Kim Phi nói: “Chỉ là khá tốn công”.
“Ngươi học cách làm này từ ai hay là tự mình tạo ra?”
Khánh Hoài kéo Kim Phi về tiệm rèn, tốc độ nói nhanh hơn một chút.
“Là ta nhìn cha ta rèn sắt rồi tự tạo ra”, Kim Phi chỉ đành nói như thế.
“Có phải chỉ cần xây được lò luyện như vậy là có thể tạo ra thần binh không?”
Khánh Hoài chỉ vào lò luyện hỏi.
“Lò rèn chỉ là một phần, còn cần kết hợp với những cách khác và bột quặng đặc biệt cho ta phối”.
“Cách phối bột quặng có người khác biết không?”
“Không”.
“Nếu sử dụng vũ khí này một cách thích đáng thì có ý nghĩa trọng đại với Đại Khang, mong ngươi đừng truyền ra ngoài”.
“Yên tâm đi, ta còn phải dựa vào nghề này để kiếm cơm mà”.
Kim Phi cười nói.
Hai thanh đao bán đổi lấy một miếng ngọc bội, sau này mình không làm gì nữa, mười ngày nửa tháng tạo ra hai thanh, cả đời này không thiếu tiền được.
“Nếu người nghĩ thế thì ta muốn làm giao dịch kinh doanh với ngươi”.
Khánh Hoài nói: “Nếu ngươi đồng ý giao kỹ thuật chế tạo sắt này cho triều đình, ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ nói, ta đảm bảo triều đình sẽ đồng ý. Nếu ngươi muốn công thành danh toại, ta cũng có thể đề cử ngươi đến phủ Tượng Tác nhậm chức, ta tin chắc với tài năng của ngươi, làm việc ở phủ Tượng Tác sẽ rất xuất sắc”.
Chương 43: Đối phó với kỵ binh
"Thôi vậy, ta vẫn nên giữ nó lại”.
Kim Phi lắc đầu, từ chối đề nghị của Khánh Hoài.
Tiền của triều đình đâu dễ lấy như vậy chứ?
Lấy ít thì chịu thiệt, chi bằng đổi ngọc bội, nếu thật sự muốn mở miệng đòi hỏi nhiều thì e rằng cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn.
Còn việc đến nhậm chức ở phủ Tượng Tác, Kim Phi thậm chí còn không lười suy nghĩ.
Đời trước y mải miết làm thuê cho người khác đến lúc chết, đời này khó khăn lắm y mới có cơ hội làm ông chủ, ngu đần mới lại đi làm thuê.
"Tiên sinh muốn gì cứ việc nói”.
Khánh Hoài vẫn không chịu từ bỏ ý định: "Cho dù ta không trả được cái giá mà tiên sinh đưa ra, cũng có thể tấu lên triều đình, nhất định sẽ khiến tiên sinh hài lòng”.
"Cái này…"
Kim Phi ngẫm nghĩ một lát, rồi thử dò hỏi: "Nếu ta giao ra kỹ thuật chế tạo thì có thể đổi được tước vị không? Tước vị thấp nhất là được”.
Lớn lên ở thời đại tân tiến, lại tiếp nhận nền giáo dục hiện đại nhiều năm, ngoại trừ giao thừa và lễ cúng tổ tiên Tết Thanh Minh, Kim Phi chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai. Từ lúc sinh ra đã rất chán ghét nghi thức quỳ gối trong thời kỳ phong kiến.
Phân chia cấp bậc ở xã hội phong kiến quá nghiêm ngặt, là dân thường thì không có bất kỳ quyền lợi gì, phải quỳ lạy khi thấy một viên quan dù rất nhỏ bé, còn phải tự gọi mình là thảo dân.
Kim Phi miễn cưỡng được coi là một người đọc sách, Khánh Hoài cũng không quan tâm quá nhiều đến những quy tắc này. Bình thường khi hai người gặp nhau trao đổi, Kim Phi chỉ chào hỏi cho có lệ, tự xưng mình là tiểu sinh, Khánh Hoài không để ý lắm.
Nếu Khánh Hoài thật sự nghiêm túc, trong lễ pháp của Đại Khang, biểu hiện của Kim Phi có thể coi là không có tôn ti trật tự, mạo phạm bề trên.
Cảm giác này khiến Kim Phi vô cùng khó chịu, do đó y mới đưa ra yêu cầu này.
Một khi trở thành quý tộc, cho dù là nam tước có cấp bậc thấp nhất cũng được coi là quý tộc. Trừ khi gặp Hoàng đế và Hoàng hậu, bắt buộc phải quỳ lạy hành lễ. Khi gặp những người khác, cho dù đối phương là quan viên nhất phẩm trong triều, chỉ cần là quý tộc thì không cần phải hành lễ.
Đương nhiên, các đại quan nhất phẩm trong triều đình, về căn bản đều là quý tộc từng lập được công lao lớn, hơn nữa còn là quý tộc Quốc công, lúc gặp mặt cũng cần hành lễ.
Nhưng chỉ cần khom người, chắp tay, không cần quỳ lạy.
Còn về Hoàng Đế, Kim Phi nghĩ rằng bản thân y chắc sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Mặc dù kỹ thuật rèn sắt rất quan trọng, nhưng nếu có thể đổi được một tước vị thì Kim Phi sẵn sàng giao nó ra.
Đáng tiếc, Khánh Hoài lắc đầu nói: "Đại Khang thái bình hơn ba trăm năm, tích lũy quá nhiều tước hiệu quý tộc, cho nên ba mươi năm trước tiên đế đã đưa ra quy định, người không có công trong quân đội sẽ không được phong tặng tước hiệu”.
Ta không thể đáp ứng điều kiện này, tiên sinh đổi điều kiện khác đi”.
"Người không có công trong quân đội sẽ không được phong tặng tước hiệu ư?"
Kim Phi lặp lại lời của Khánh Hoài rồi hỏi: “Vậy có nghĩa là chỉ cần ta lập công trong quân đội thì có thể đổi lấy tước hiệu?"
“Đúng vậy, nhưng tiên sinh không phải là quân nhân, sao có thể lập công được chứ?” Khánh Hoài tò mò hỏi.
“Ta không phải là quân nhân, nhưng ngài là quân nhân mà”, Kim Phi hỏi: “Ta nghe Trương Lương nói, kỵ binh của Đảng Hạng luôn khiến Hầu gia phiền não không thôi. Nếu ta giúp Hầu gia đánh bại kỵ binh của Đảng Hạng thì có được tính là có công lớn không?”
Nghe đến đây, Khánh Hoài đứng bật dậy.
Trong thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh là vua của lục địa, là binh chủng bất khả chiến bại.
Đại Khang là vùng trung nguyên, không có ngựa tốt nên rất khó thành lập kỵ binh, chiến lực về cơ bản đều là bộ binh.
Vũ khí và phương pháp chiến đấu cũng rất nguyên thủy. Khi đối mặt với kỵ binh, cách duy nhất có thể chống đỡ là cọc buộc ngựa, tấm khiên chắn và đội hình cây giáo dài, một khi bị đội kỵ binh mặc áo giáp phá vỡ vòng vây thì đội hình cây giáo dài chính là cái cối xay thịt.
Một điều rất đáng tiếc là người Đảng Hạng ở phía Tây và người Khiết Đan ở phía Bắc Đại Khang đều là những tộc người kiếm sống bằng nghề chăn thả, khắp nơi đều có ngựa tốt, thành lập đội kỵ binh chỉ đơn giản như uống nước.
Do đó, những năm gần đây binh lính của Đại Khang đã bị đám kỵ binh Đảng Hạng và Khiết Đan đàn áp thê thảm.
Gần như phải dùng sinh mạng để chất đống lên mới có thể ngăn chặn được đối phương.
Từ khi mười mấy tuổi, Khánh Hoài đã chiến đấu chống lại đám người Đảng Hạng, chịu nhiều thiệt thòi trong tay đám kỵ binh. Bây giờ nghe Kim Phi nói có thể chống lại kỵ binh, sao hắn có thể không kích động được chứ?
"Tiên sinh có cách đối kháng với kỵ binh sao?”
Đôi mắt Khánh Hoài đỏ ngầu vì phấn khích.
“Ta có một số ý tưởng”, Kim Phi gật đầu.
"Mong được chỉ bảo”.
"Kỵ binh có khả năng phòng thủ cao và lực tấn công mạnh. Nếu muốn đối phó với kỵ binh, cách tốt nhất là giết chúng trước khi chúng đến gần”.
"Tất nhiên ta biết điều này, nhưng ai có thể ngăn chặn một con ngựa chiến trong bộ giáp nặng trịch?"
"Cung nỏ!"
Kim Phi nói: “Hầu gia, chiếc cung nỏ mà ngài từng thấy chỉ là chiếc đơn giản nhất. Ta có thể chế tạo một chiếc mạnh hơn, đảm bảo có thể giết chết con ngựa chiến của kẻ thù ở khoảng cách hai trăm bước, thậm chí xa hơn nữa!"
Nghe Kim Phi nói vậy, Khánh Hoài không khỏi cười khổ: "Tiên sinh, có thể tiên sinh không biết, trong quân đội cũng có cung nỏ hạng nặng nhưng tiếc là số lượng quá ít. Hơn nữa mỗi lần bắn ra một mũi tên cần có ba binh sĩ khỏe mạnh kéo dây cung, đợi khi kéo xong dây cung thì kỵ binh của đối phương đã xông đến trước mặt”.
"Ngài quên bàn kéo trên cung nỏ của ta rồi sao?”
Kim Phi hỏi.
Khánh Hoài đột nhiên nhớ đến bàn kéo và lẫy nỏ mà Kim Phi đã gắn vào cung nỏ, hắn xấu hổ vỗ trán.
Chỉ cần chế tạo bàn kéo và lẫy nỏ lớn hơn thì không phải là có thể dùng được rồi sao?
"Tiên sinh, phương pháp này quả thật không tệ, nhưng quá trình chế tạo cung nỏ hạng nặng quá phức tạp. Ở Đại Khang, số thợ thủ công có thể chế tạo chỉ đếm được trên đầu ngón tay...”
"Nếu ta có thể sản xuất hàng loạt thì sao?"
"Tiên sinh, những lời này không thể nói bừa được đâu, tiên sinh có nắm chắc không?"
Khánh Hoài đã vô thức dùng kính ngữ với Kim Phi.
"Nếu Hầu gia ra sức ủng hộ thì tôi nắm chắc khoảng tầm 70-80%”.
Trong cung nỏ do Kim Phi thiết kế, có nhiều chỗ cần dùng đến vật liệu thép.
Trước khi vấn đề luyện thép được giải quyết, Kim Phi không dám nói quá.
"70-80% đã là rất cao rồi, tiên sinh cần ta làm gì?”
Khánh Hoài hỏi.
"Ta cần một vài thứ, Hầu gia giúp ta tìm nó trước đi đã”.
Kim Phi nhặt một mẩu than đen lên và viết những thứ y cần lên tấm ván.
Có rất nhiều thứ y không thể mua được ở huyện phủ, hy vọng Khánh Hoài có thể kiếm được.
Khánh Hoài không nói gì nhiều mà lấy tấm ván đưa cho quản gia.
Quản gia lập tức cưỡi ngựa, phi nhanh cùng với hai thị vệ.
"Ngoài cung nỏ, thật ra còn có một thứ khác, nếu dùng đúng cách thì nó cũng có thể khống chế kỵ binh”.
Kim Phi lấy ra một bó dây thép từ trong góc, rút ra một đoạn dài hơn nửa mét, đưa cho Khánh Hoài.
Đây là thứ mà y có được một cách tình cờ khi rèn sắt đêm qua.
"Vật này có thể đối phó kỵ binh sao?"
Khánh Hoài cầm lấy sợi dây thép với vẻ mặt nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này.
Sợi dây này chỉ cần nhẹ nhàng cọ xát đã biến thành một nhúm nhỏ, sao có thể đối phó kỵ binh?
"Dây thép tuy mềm nhưng lại rất bền, nếu dây thép đủ dài, bên trên gắn thêm vài cái gai sắt, một khi ngựa chiến bị quấn vào, dù không bị cột chặt bốn chân cũng bị gai sắt đâm vào vô cùng đau nhức. Đến lúc đó chúng ta không cần ra tay, chiến mã cũng sẽ quật kỵ binh xuống đất".
Trong đầu Kim Phi vô thức hiện ra hàng rào thép gai của đời sau.
Đời trước y có một người bạn ở trong biệt viện quân khu, buổi tối trèo tường đi chơi thì bị dây thép gai cuốn lại, càng vùng vẫy thì càng siết chặt hơn, cuối cùng lúc cứu ra thì cả người bị đâm rất thê thảm .
“Thật sao?” Khánh Hoài vẫn chưa tin lắm.
“Chi bằng chúng ta thử xem sao?” Kim Phi cười hỏi.
Chương 44: Tin tưởng
Kim Phi chế tạo ra dây thép vốn dĩ là muốn dùng để cố định xà khi xây nhà, tối qua lúc chỉnh sửa lại dây thép, lòng bàn tay y bị đâm vào, trong đầu mới lóe lên suy nghĩ dùng dây thép để đối phó với kỵ binh.
Còn có thể thành công hay không, y vẫn chưa chắc chắn.
Vì dây thép chắc chắn phải được tạo ra bằng sắt rèn có hàm lượng cacbon cực thấp, yêu cầu công nghệ tương đối cao nên trong lịch sử dây thép xuất hiện khá muộn.
Kim Phi cũng chưa từng thấy tiền lệ dùng dây thép đối phó với kỵ binh trong lịch sử.
Khánh Hoài có oán hận quá sâu với kỵ binh, dù không tin dây thép mềm yếu có thể đối phó với kỵ binh lắm nhưng hắn vẫn nghe theo đề nghị của Kim Phi quyết định thử một lần.
Dây thép đã có rồi, chỉ cần gắn thêm gai sắt lên trên là được.
Kim Phi gọi Mãn Thương lại rồi gọi thêm hai thị vệ của Khánh Hoài đến, mấy người họ bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới làm ra một đoạn lưới dây thép dài sáu bảy mét.
Sau khi tìm được một chỗ bằng phẳng ở sau núi, ném bừa lưới dây thép đến giữa con đường nhỏ, y ngáp một cái rồi gật đầu với Khánh Hoài: “Bắt đầu đi”.
Cả đêm qua không ngủ nên y cực kỳ buồn ngủ.
“Thế này là được rồi à?”
Khánh Hoài vốn dĩ không tin tưởng lắm, nhận ra Kim Phi có thái độ tiêu cực lại càng cảm thấy không đáng tin.
“Cứ thử xem rồi hẵng nói”.
Kim Phi lùi về sau mấy bước, tìm một hòn đá ngồi xuống.
“Hà Vĩ, ngươi thử đi”.
“Vâng!”
Một thị vệ cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng ngũ, vẻ mặt có phần không vui.
Nhưng Khánh Hoài đã ra lệnh, dù thị vệ có không tình nguyện cũng chỉ có thể lên ngựa.
Không dám cáu kỉnh với Khánh Hoài, tức giận hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, tôi nên làm sao?”
“Cưỡi ngựa đi lên dây thép là được”.
Kim Phi cũng không để tâm đến thái độ của thị vệ, khẽ cười chỉ vào dây thép.
Hai chân thị vệ kẹp vào bụng ngựa, ngựa chiến lập tức chạy đến.
Khi hai chân trước của ngựa chiến bước vào lưới dây thép vẫn chưa có gì nhưng khi móng ngựa giơ lên, dây thép mắc trên móng sắt lập tức quấn lấy chân ngựa.
Gai sắt trên dây thép cũng đâm vào.
Ngựa chiến bị đau nên vung chân muốn hất dây thép ra nhưng càng vùng vẫy, dây thép càng quấn chặt hơn khiến nó ngã xuống.
Cũng may thị vệ đã chuẩn bị sẵn nên khi ngựa chiến ngã xuống, hắn thuận thế lăn sang một bên mới không bị đè dưới chân ngựa.
Quay đầu lại nhìn thì thấy bốn móng chân của ngựa không ngừng giãy giụa muốn đạp lưới dây thép ra.
Nhưng càng đạp dây thép càng chặt, gai sắt cũng đâm vào càng sâu khiến nó đau đớn lăn dưới đất.
Lúc này bị dây thép quấn lại thành một cục.
Máu chảy xuống bụng ngựa theo chân của nó, thoáng chốc đã khiến con đường nhỏ dính máu.
Mấy thị vệ bên cạnh vội chạy đến giúp, tốn hết sức mới gỡ được lưới dây thép xuống.
Lúc này hai chân trước, bụng và sau lưng ngựa chiến đều là vết thương, mặc dù không chết nhưng tạm thời không thể cưỡi được.
Khánh Hoài vui mừng xoa tay: “Làm được thật này”.
“Hầu gia, tiên sinh làm vậy quá viển vông, nếu ra trận thật thì ai sẽ nhìn thấy trước mặt có lưới dây thép còn cưỡi ngựa đi vào? Ta tránh có được không?”
Thị vệ đau lòng ngựa chiến của mình cố ý làm ngược lại.
“Vậy ta sẽ rải thêm một chút để ngươi không đi qua được”, Kim Phi nói.
“Thế ta để ngựa chiến nhảy qua”, thị vệ vẫn không phục.
“Ta làm rộng hơn hai mươi bước để ngươi không nhảy qua được”, Kim Phi nói.
“E là do tiên sinh chưa từng thấy kỵ binh ra trận, vừa nhìn đều là người và ngựa, hai mươi bước rộng như thế cũng không ngăn được vài con ngựa”, thị vệ nói: “Ngươi không thể rải lưới dây thép lên cả chiến trường chứ?”
“Ưu điểm của kỵ binh là sức xông pha, khuyết điểm cũng là sức xông pha, một khi ngựa chiến chạy thì không phải chỉ cần hô một tiếng là có thể bảo ngựa dừng được”.
Kim Phi nói: “Ta không cần làm ngã hết ngựa chiến trên chiến trường, chỉ cần làm ngã một hàng đầu tiên, những người phía sau rất dễ đụng vào hàng trước, dù không ngã cũng sẽ chậm lại”.
Kỵ binh dừng lại còn có gì đáng sợ nữa?”
“Ta…”
Thị vệ vẫn còn muốn cãi lại nhưng không tìm được ngôn từ để cãi.
“Được rồi Hà Vĩ, trong phòng ta có thuốc trị vết thương, ngươi lấy dùng đi”.
Khánh Hoài ngăn thị vệ lại, hơi cúi người với Kim Phi: “Tiên sinh tạo ra chiến thuật này cũng xem như cứu được vô số tính mạng của đàn ông Đại Khang, xin hãy nhận một lạy của Khánh Hoài”.
“Hầu gia khách sáo rồi”.
Kim Phi xua tay nói: “Bây giờ Hầu gia tin tưởng ta có thể đối phó với kỵ binh rồi chứ?”
“Ta tin rồi”.
Khánh Hoài không do dự gật đầu.
Lực sát thương của cung nỏ hạng nặng đã được chứng minh, vấn đề lên cung và thêm mũi tên vào đã được Kim Phi giải quyết, bây giờ nan giải duy nhất là nguyên liệu chế tạo và công nghệ.
Qua mấy ngày tiếp xúc, Khánh Hoài khá hiểu về Kim Phi.
Y là một người thận trọng, chưa từng nói khoác.
Nếu Kim Phi đã nói y chắc chắn bảy tám mươi phần trăm về vấn đề nguyên liệu chế tạo nỏ hạng nặng thì chắc chắn có thể giải quyết.
“Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta đi viết tấu chương, xin bệ hạ ban thưởng cho tiên sinh”.
Khánh Hoài nói: “Nếu bệ hạ không đồng ý, ta sẵn lòng nhường tước vị của mình cho tiên sinh”.
“Không được, ngài đừng nói đùa, chiến thuật này chỉ là tưởng tượng của chúng ta, chưa từng được chứng thực qua thực chiến, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì xong đời, e là chúng ta sẽ bị bệ hạ chém đầu”.
Kim Phi vội ngăn Khánh Hoài lại.
Tên này mới bị thua trận, Hoàng thượng vẫn có ý kiến với hắn, lúc này là dâng tấu chương lên muốn phong tước, Hoàng thượng có thể đồng ý mới lạ.
“Vậy tiên sinh định thế nào?”, Khánh Hoài hỏi.
“Ta nghĩ chúng ta vẫn nên chế tạo ra một đợt cung nỏ và lưới dây thép, đưa đến chiến trường giết một nhóm kỵ binh để chứng mình có thể đánh được kỵ binh rồi hẵng báo lên vẫn chưa muộn”.
Kim Phi nói: “Như thế Hầu gia có thể lập công, lời nói cũng có trọng lượng hơn”.
“Nhưng binh quyền của ta đã bị thu hồi rồi, tạm thời không thể ra chiến trường”.
Nói đến đây, Khánh Hoài hơi hụt hẫng.
“Vậy thì nghĩ cách lấy về”.
Kim Phi nói: “Ta nghe Lương ca nói rồi, lần này ngài thất bại không phải do lỗi của ngài, nghĩ cách hành động một chút chắc vẫn có hy vọng lấy lại binh quyền chứ?”
“Vấn đề không lớn nhưng…”
Khánh Hoài hơi do dự.
Hắn không phải là con trai trưởng của Khánh Quốc công mà là do một thị thiếp sinh, từ nhỏ đã không được đối đãi tốt.
Cũng chính vì hắn lập công trong quân đội vào mấy năm nay, cho Khánh Quốc công thể diện nên địa vị trong nhà của hắn và mẹ mới tốt hơn.
Nhưng hắn vẫn không thích phủ Khánh Quốc công xa hoa nhưng không có tình người kia, sau khi binh quyền bị lấy đi, hắn thà ở trong huyện Kim Xuyên, thậm chí ở lỳ ở làng Tây Hà cũng không muốn về Biện Kinh.
“Hầu gia, nếu ngài có cách thì mau chóng nghĩ cách đi, lúc chúng ta đi, Hà Minh Khâm tiếp nhận Thiết Lâm Quân, tên đó đến thanh lâu, sòng bài là một tay sỏi đời, hắn ta sẽ không đánh trận đâu”.
Chung Ngũ chỉ quỳ gối xuống cầu xin: “Ngài quay về tiền tuyến sớm một ngày, huynh đệ chúng ta có thể bớt người chết”.
Câu nói của Chung Ngũ xem như đã đánh trúng điểm yếu của Khánh Hoài.
Lúc hắn đi, có một vị tướng tiếp nhận Thiết Lâm Quân.
Nghe nói ngày thứ hai tiếp nhận đã liều lĩnh dẫn Thiết Lâm Quân xông pha ra tiền tuyến.
“Được, lát nữa ta đi viết thư cho cha, xin ông ấy hành động, tiên sinh cũng nhanh chóng tạo ra dây thép và cung nỏ đi”.
Chương 45: May áo cho chàng
Trong lòng Khánh Hoài luôn nghĩ đến Thiết Lâm Quân, vừa xuống núi đã lập tức vào nhà, viết một bức thư cho Khánh Quốc công, nhắc đến yêu cầu giành lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân.
Vốn dĩ hắn định nói đã tìm thấy cách khắc chế kỵ binh, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Kim Phi, cuối cùng lại không viết nữa.
“Trịnh Phương, Lưu Quỳnh, hai ngươi cưỡi ngựa, nhanh chóng gửi bức thư này về Biện Kinh!”
Khánh Hoài đưa bức thư đã đóng dấu cho thị vệ.
“Hầu gia, thời gian nhanh nhất để gửi lệnh về là khi nào?”
Kim Phi nhìn thị vệ trên lưng ngựa phóng đi rồi hỏi.
“Từ đây đến Biện Kinh cả đi cả về nhanh nhất cũng phải mất hai mươi ngày. Nếu suôn sẻ thì khoảng một tháng sẽ quay về. Nếu có người chặn lại giữa đường thì thật khó nói”, Khánh Hoài đáp.
“Ngoại trừ đại công tử và nhị công tử thì còn ai có thể ngăn cản?”
Chung Ngũ thì thầm nói.
“Câm miệng!”
Khánh Hoài khẽ quát rồi thở dài.
Khánh Quốc công cha hắn vốn là lão tướng, có sức mạnh trong toàn quân, muốn lấy lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân không có gì là khó, điều hắn lo chính là đại ca và nhị ca ngăn cản.
“Tôi đi ngủ một lát, mua đồ về rồi gọi tôi”.
Sau khi thấy Khánh Hoài không hề ra oai, Kim Phi cũng ngày càng thoải mái, y xua tay rồi quay về phòng ngủ.
Cả đêm không ngủ, Kim phi buồn ngủ đến mức không ăn cả cơm trưa, ngủ một mạch đến nửa chiều mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy Quan Hạ Nhi ngồi bên giường may quần áo.
Sau khi gả đến đây, Quan Hạ Nhi luôn bận rộn nhiều việc khác, không có thời gian may quần áo, lại không mua nổi quần áo may sẵn, cho nên bây giờ quần áo cô và Kim Phi đang mặc đều phải vá lại.
Trước đây thì không sao vì quần áo của người trong làng Tây Hà đều có miếng vá, nên không ai chê cười ai.
Nhưng sau khi Khánh Hoài đến thì đã khác, quần áo của hắn lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, Kim Phi đứng cạnh hắn trông hơi nghèo túng.
Kể từ khi phát hiện ra điểm này, Quan Hạ Nhi không kéo sợi nữa, chuyên tâm may áo mới cho Kim Phi.
“Tướng công, chàng tỉnh rồi à?”
Biết Kim Phi thích uống nước khi vừa dậy, Quan Hạ Nhi nhanh chóng bỏ quần áo xuống, đưa ly nước cho Kim Phi.
Cứ nửa giờ cô lại thay nước một lần, để nhiệt độ nước luôn vừa phải.
“Tướng công, mau thử quần áo mới xem có vừa không, nếu không vừa ta sẽ sửa lại”.
Quan Hạ Nhi đón lấy cốc nước, cầm quần áo đang may tới, giúp Kim Phi mặc vào.
“Ôi, sao vai lại rộng thế này? Eo cũng rộng…”
Đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi tự may quần áo nên không may không đẹp lắm, vai và eo rộng đã đành, hai ống tay áo còn không dài bằng nhau.
“Tướng công, chàng mau cởi ra đi”.
Quan Hạ Nhi vừa xấu hổ, vừa buồn phiền vừa sốt ruột, nước mắt chảy ròng ròng: “Tướng công, ta thật vô dụng, may quần áo cũng không xong…”
“Đây là lần đầu tiên nàng may quần áo, may được như vậy đã là giỏi lắm rồi. Nếu là ta, có lẽ ta sẽ may ra ba ống tay áo”.
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Khóc gì chứ, làm sai thì sửa lại chẳng phải là được rồi sao?”
“Vậy chàng mặc cái gì?”
“Nàng không may bộ quần áo này, ta cũng không đến nỗi không có gì để mặc”.
“Trên quần áo của chàng đều có miếng vá”.
“Có miếng vá thì sao? Chẳng phải quần áo của mọi người đều có miếng vá à? Miếng vá trên quần áo của nàng còn nhiều hơn cả ta”.
Kim Phi mỉm cười, chỉ vào miếng vá trên quần áo của Quan Hạ Nhi.
“Tướng công là người đọc sách, mỗi lần nhìn thấy chàng mặc bộ quần áo chắp vá nói chuyện với Hầu gia, ta cảm thấy rất khó chịu”.
Quan Hạ Nhi bĩu môi nói: “Chàng mua vải về cho ta từ lâu rồi, nhưng ta luôn bận mấy chuyện lung tung, mãi chưa may xong quần áo cho chàng…”
“Ha ha, chúng ta không thể so sánh với Hầu gia được. Người ta mặc gấm, một bộ quần áo đủ tiền cho chúng ta ăn hai năm”.
Kim Phi cười nói: “Hơn nữa, Hầu gia coi trọng tài năng chứ không phải quần áo”.
Cho dù ta mặc quần áo rách thì chẳng phải Hầu gia vẫn nói cười với ta sao? Nếu không có tài năng, cho dù mặc đẹp đến đâu, e rằng Hầu gia cũng không thèm nhìn ta lần thứ hai”.
“Tướng công ta là người tài giỏi nhất!”
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói.
“Đúng vậy, đừng khóc nữa, từ từ sửa là được, không cần vội”.
Kim Phi dịu dàng quẹt mũi Quan Hạ Nhi: “Đừng đâm vào tay nữa”.
Mấy ngày nay, Quan Hạ Nhi hơi vội vàng, đầu ngón tay bị kim đâm không biết bao nhiêu lần, chỗ nào cũng thấy chấm đỏ.
“Vâng”.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “À, Nhuận Nương để lại cơm, đang giữ ấm trên bếp, ta mang vào cho chàng”.
“Không cần đâu, ta qua đó ăn là được”.
Kim Phi xua tay, mặc bộ quần áo rách đầy vết vá rồi đi vào bếp.
Nhuận Nương đang rửa rau, thấy Kim Phi bước vào liền cười gượng, lấy ra một chiếc vại nhỏ từ trong đống tro dưới bếp một cách điêu luyện.
“Phi ca, ta đã hầm nửa con gà rừng cho huynh từ tối qua đến nay, huynh nếm thử đi”.
Biết Kim Phi không thích ăn rau và cháo, cho nên mỗi lần nấu ăn, Nhuận Nương đều nấu vài món khác cho gia đình Kim Phi.
Kim Phi cũng không phản đối chuyện này.
Nếu không có gì đặc biệt thì sao gọi gì là ông chủ?
Ban đầu Đường Đông Đông phản đối, nhưng bị Kim Phi chọc giận bỏ đi.
Sau đó phát hiện Kim Phi ăn riêng, những người phụ nữ khác cũng không hề để ý mà thỉnh thoảng còn tham gia bàn ăn của Kim Phi, tự gọi mình là quản nhân nên ăn cơm với chủ nhà, đuổi cũng không chịu đi.
Nhưng Quan Hạ Nhi luôn cảm thấy không ổn, nếu không phải vì thái độ cứng rắn của Kim Phi thì cô đã chạy về ăn cháo với rau dại với những người phụ nữ kia rồi.
Sau khi hầm gần một ngày, xương của gà rừng cũng đã mềm, vừa mở nắp ra, một mùi thơm phả thẳng vào mũi, thơm ngào ngạt.
Kim Phi nhận bát cơm từ tay Nhuận Nương, đổ cả thịt lẫn canh lên trên, cho thêm rau từng tươi giòn, vô cùng thơm ngon.
Y đang ăn thì Chung Ngũ chạy vào, nhìn chiếc vại nhỏ rồi nuốt nước bọt: “Thưa ngài, quản gia về rồi, Hầu gia bảo tiểu nhân đến hỏi ngài đồ để ở đâu?”
“Đã mua đủ những thứ ta cần rồi sao?”
Kim Phi nhíu mày hỏi.
Khoảng cách từ làng Tây Hà đến huyện phủ không hề gần, Trương Lương thường đi từ lúc trời còn chưa sáng, có thể trở về ăn tối đã nhà nhanh lắm rồi.
Có mấy lần kéo theo nhiều đồ quá, nửa đêm mới về đến nơi.
Quản gia bảy tám giờ mới đi, bây giờ mới qua nửa buổi chiều đã về đến nơi rồi sao?
Chắc chưa mua đủ đồ đâu nhỉ?
“Ngài yên tâm, quản gia nói trừ than đá ra, những thứ khác đều mua đủ rồi!”
Chung Ngũ nói: “Ở Kim Xuyên không có than đá, phải đến vùng Hán Trung mới tìm được. Quản gia đã cử người đến đó rồi, nếu nhanh thì khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ trở về”.
“Được!”
Kim Phi nói: “Vị quản gia này cũng khá nhanh nhẹn!”
“Biết ngài cần gấp, quản gia đã nhanh chóng thúc ngựa trở về”.
“Chẳng trách lại nhanh như vậy”.
Kim Phi chợt tỉnh ngộ.
Trương Lương thường kéo xe chậm rãi đến huyện phủ, còn quản gia cưỡi ngựa đi rồi về, đương nhiên tốc độ phải nhanh hơn.
“Nhà tôi không còn chỗ xếp nữa, mà ở đây cũng có quá nhiều sợi gai, cháy sẽ rất phiền phức, cứ đề đồ ở chỗ các ngươi trước đã”.
Kim Phi vội vàng ăn nốt cơm rồi nói: “Đi, ta đi cùng ngươi qua đó”.
“Ngài ấy đã đoán được ta sẽ hỏi huynh vấn đề này sao?”
Câu trả lời của Trương Lương khiến Kim Phi rất kinh ngạc: "Ngài ấy nói thế nào?"
"Hầu gia nói, cậu hỏi gì thì ta cứ trả lời thành thật là được”.
Trương Lương nói tiếp: “Tiểu Phi, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi, chỉ cần ta biết và có thể nói thì ta sẽ nói cho cậu biết.
Sau khi hỏi xong, cậu sẽ biết Hầu gia khác với các quan chức khác, ngài ấy là một người tốt, ta có thể dùng đầu của mình để đảm bảo với cậu".
Nghe lời bảo đảm của Trương Lương, Kim Phi biết rằng kế hoạch hôm nay có khả năng sẽ thất bại.
Như vậy có thể thấy Trương Lương là một fan cứng của Khánh Hoài, những gì hắn nói trong sự tôn thờ mù quáng không có nhiều giá trị tham khảo, hắn chắc chắn sẽ chọn những lời nói dễ nghe.
Nhưng Kim Phi vẫn nghĩ rằng mình nên hỏi.
Ít nhất cũng phải biết Hầu gia này là người ở đâu và phạm phi chức trách chủ yếu ở nơi nào.
Những thông tin cơ bản này, Trương Lương cũng không có cách nào che đậy làm giả được.
“Hầu gia là người ở đâu có lai lịch thế nào?” Kim Phi hỏi.
"Cha của Hầu gia là Khánh Quốc công, ngài ấy nhập ngũ năm mười bốn tuổi, năm mười sáu tuổi chém lìa đầu kẻ địch nên được đề bạt làm đội trưởng năm tiểu đoàn, được thăng chức làm quan úy năm hai mươi mốt tuổi. Năm hai mươi ba tuổi, ngài ấy dẫn đầu một nghìn người cánh quân bên phải của Thiết Lâm Quân canh giữ Tùng Châu, bị hai mươi nghìn kỵ binh của Đảng Hạng vây đánh suốt ba tháng ròng rã mà không hề nhụt chí, khi viện binh đến, đội quân của ngài ấy phối hợp với quân viện binh đánh từ hai phía, tiêu diệt hết kẻ địch xâm lược”.
Khuôn mặt Trương Lương lộ ra vẻ hào hứng: "Trận chiến đó đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của đám người Đảng Hạng. Thánh Thượng vui mừng khôn xiết, phong Hầu gia làm Bá tước huyện Kim Xuyên, sau đó bởi vì chiến công quá hiển hách lại phong làm Hầu tước của huyện Kim Xuyên”.
"Danh hiệu của ngài ấy không phải là cha truyền con nối sao?"
"Tất nhiên là không, Hầu gia là con trai thứ ba của Khánh Quốc công, nghe nói là con của vợ lẻ không thể kế thừa tước vị. Danh hiệu Hầu tước của ngài ấy có được từ chiến trường với một con dao và một cây thương”.
Nói đến đây, Trương Lương ngửa cổ lên, cứ như thể hắn đã tự mình đạt được tước vị.
Người càng giàu sang phú quý, càng trân trọng mạng sống.
Với tư cách là con trai của Khánh Quốc công, dù chỉ là con trai của vợ lẻ thì cũng đủ hưởng vinh hoa phú quý cả đời.
Nhưng Khánh Hoài lại lựa chọn nhập ngũ, còn nhận được tước vị từ trong quân đội.
Bất kể Khánh Quốc công có giúp sức đằng sau hay không, Khánh Hoài có thể đi đến bước đường này cũng đã chứng tỏ năng lực của hắn.
Có lẽ vì vậy mà Trương Lương rất ngưỡng mộ Khánh Hoài.
"Ta nghe Đông Đông nói, Hầu gia đến đây là muốn lấy guồng quay tơ, khiến cậu cảnh giác với Hầu gia, nhưng theo như ta được biết, Hầu gia lấy guồng quay tơ không phải để làm giàu cho bản thân đâu”.
Trương Lương nói: “Khi ở trong quân đội, Hầu gia cùng ăn cùng ở với các binh lính, những thứ thu được sau trận chiến cũng phân phát hết cho những người lính, còn bản thân Hầu gia không lấy bất cứ thứ gì. Biệt viện Khánh Phong của ngài ấy cũng không có bất cứ thứ gì hào hoa xa xỉ. Những người hầu trong biệt viện cũng đều là người nhà của các huynh đệ đã hy sinh nơi chiến trường.
Ngài ấy muốn lấy guồng quay tơ của cậu cũng chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn để chăm sóc cho gia đình của một số huynh đệ đã chết trận.
Nhưng có quá nhiều huynh đệ đã hy sinh, sao ngài ấy có thể chăm sóc hết được?"
Nghe Trương Lương nói vậy, sự chống đối của Kim Phi với Khánh Hoài cuối cùng cũng ít hơn một chút.
Anh biết rằng, có lẽ đây chính là mục đích của Khánh Hoài.
Nhưng không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi lời nói của Trương Lương.
Kim Phi nghĩ rằng mình hiểu con người Trương Lương, loại người như Trương Lương, cho dù có tôn thờ Khánh Hoài đi chăng nữa, cũng sẽ không làm hại mình.
Cho dù có ý đồ gì đó thì chẳng qua cũng là muốn Khánh Hoài hợp tác với mình.
Cũng giống như rất nhiều người có hai người bạn tốt, họ luôn muốn giới thiệu hai người bạn này với nhau, để hai người này cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Sau khi Trương Lương rời đi, Kim Phi gạt suy nghĩ của mình sang một bên và sắp xếp sự hiểu biết của mình về Khánh Hoài từ góc độ khách quan.
Sinh ra trong một gia đình quyền quý, có dã tâm, có năng lực, có tài thống lĩnh và chỉ huy quân đội.
Cho dù Trương Lương đã giải ngũ được vài năm nhưng vẫn một một lòng với Khánh Hoài. Bất kể Khánh Hoài thật lòng đối đãi với người khác hay chỉ giả vờ làm bộ làm tịch thì sức hấp dẫn về nhân cách của hắn cũng đã thể hiện rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ cả nửa đêm, Kim Phi quyết định thử hợp tác với Khánh Hoài.
Người như vậy dù giả vờ làm bộ làm tịch thì cũng sẽ không ra tay với người bên cạnh y.
Bởi vì một khi hắn ra tay thì hình ảnh con người mà hắn dày công gây dựng trong nhiều năm sẽ sụp đổ trong tích tắc.
Không ai là hoàn hảo, gặp được người hợp tác như Khánh Hoài là một điều may mắn lớn, nếu sau này phát hiện có điều gì không ổn thì tìm cách rút lui là được.
Đưa ra quyết định xong, Kim Phi không suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi nghe tiếng dệt vải ngoài sân.
Kim Phi biết Khánh Hoài đang chờ xem thành quả nên bảo Mãn Thương tạm gác những công việc khác lại, để cùng Trương Lương xây dựng một cái lò mới.
Đã quyết định hợp tác nên Kim Phi cũng không khách sáo nữa, y thấy tiến độ của hai huynh đệ quá chậm nên thẳng thừng yêu cầu Khánh Hoài giúp đỡ.
Khánh Hoài biết rằng đây là một tín hiệu mà Kim Phi đã lựa chọn để hợp tác, vì vậy hắn không nói gì nhiều đã điều động ba người đàn ông khỏe mạnh, phụ giúp huynh đệ Trương Lương làm việc.
Khoảng sân nhỏ náo nhiệt hơn thường ngày, không chỉ có tiếng dệt vải của phụ nữ, mà còn có cả tiếng cười nói rôm rả của đàn ông.
Lò gạch bên sông đang hoạt động hết công suất, mấy ngày nay gạch do những người đàn ông làm ra đã chất thành đống.
Những năm nay, Khánh Hoài dẫn quân đánh giặc đã đi qua rất nhiều nơi nhưng đây là lần đầu tiên thấy một ngôi làng như làng Tây Hà.
Hầu hết các ngôi làng khác đều khốn khổ, ảm đạm, chỉ có làng Tây Hà giống như mặt trời mới mọc, không khí bừng bừng, hân hoan vui vẻ.
Nghe Trương Lương nói, tất cả những thay đổi này bắt đầu từ khi Kim Phi kết hôn, đến nay chưa đầy một tháng.
Chưa đầy một tháng ngắn ngủi, đã giúp một ngôi làng từng không đủ cơm no biến thành bộ dạng như bây giờ, Khánh Hoài nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng cái lò gạch bốc khói nghi ngút không thể làm giả, những sợi dây bện từ guồng quay tơ cũng không thể làm giả, huynh đệ Trương Lương đang bận rộn xây bếp cũng không thể làm giả được ...
Trong lòng Khánh Hoài càng lúc càng xem trọng Kim Phi, từ đáy lòng đã đặt Kim Phi ở vị trí ngang hàng, bình thường gặp mặt nói chuyện cũng dần dần thoải mái hơn.
Sự thay đổi này khiến Kim Phi rất vui, suy cho cùng y cũng đã quá mệt mỏi khi cứ phải cố tỏ ra nho nhã khi trò chuyện.
Với sự giúp đỡ của ba người đàn ông cường tráng, tốc độ xây dựng lò tăng lên rất nhanh, chỉ mất một ngày rưỡi, lò rèn sắt kiểu mới đã xuất hiện bên cạnh bức tường cửa tiệm rèn.
Lúc này đã là ba bốn giờ chiều, Kim Phi vốn dĩ đang tính bắt đầu luyện sắt vào ngày hôm sau, nhưng Khánh Hoài lại hết sức lo lắng, đi qua đi lại trước mặt Kim Phi.
Lúc Khánh Hoài đi qua trước mặt Kim Phi lần thứ sáu, Kim Phi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa: "Được rồi, Hầu gia đừng đi qua đi lại nữa, Mãn Thương lại đây!"
Khánh Hoài cười ha ha, chắp tay nói: "Nếu cần gì ngươi cứ việc nói”.
"Yên tâm đi, ta sẽ không khách sáo với Hầu gia đâu”.
Kim Phi dẫn theo Mãn Thương vào cửa tiệm rèn.
Ngọn lửa đã được đốt lên, Kim Phi mở chiếc hộp do lão thợ rèn để lại, lấy ra một vài miếng sắt và ném chúng vào trong, sau đó bảo Mãn Thương kéo mạnh ống thổi gió.
Đại Khang vẫn chưa bắt đầu sử dụng than đá trên diện rộng, Khánh Hoài đã dùng hết tất cả các mối quan hệ cũng không kiếm được, nên Kim Phi chỉ có thể dùng than củi.
Nhiệt tạo ra khi đốt than củi không tốt bằng than đá. Ngay cả khi Kim Phi đã lắp thêm một quạt gió tiên tiến vào lò mới và thêm bột quặng để giảm điểm nóng chảy của sắt thì lò mới vẫn không thể đạt đến điểm nóng chảy của sắt.
Kim Phi điều chỉnh tới lui, bận rộn cho đến nửa đêm, cuối cùng đã nung sắt đến trạng thái mềm.
Kim Phi biết rằng với công nghệ hiện giờ chỉ có thể làm được như vậy. Y lấy khối sắt đang mềm trong lò nung ra ngoài, rải một lớp bột quặng bằng tay trái đang bị thương, rồi dùng búa đập liên tục vào khối sắt.
Tiếng leng keng vang lên suốt đêm. Sáng hôm sau khi mặt trời mọc, cuối cùng Kim Phi cũng mở cửa tiệm rèn, trong tay cầm hai thanh đao dài.
Chương 42: Thuận mua vừa bán
Keng! Keng!
Kim Phi ném thanh đao dài ra chỗ cửa, Khánh Hoài lập tức dẫn thị vệ vây lại.
Họ đã canh giữ suốt một đêm ở cửa tiệm.
Ngay cả mấy người phụ nữ chuẩn bị thay ca cũng ngừng công việc trong tay lại, vươn cổ ra hóng chuyện.
“Đừng sờ, còn nóng đấy”.
Kim Phi thấy Trương Lương muốn đến nhặt thanh đao bèn lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù đã nung qua lửa nhưng nhiệt độ trên thanh đao vẫn rất cao, sờ vào e là sẽ bị bỏng một miếng da mất.
Bận rộn cả một đêm khiến Kim Phi cực kỳ mệt mỏi, phải ăn liên tục hai bát cháo nhỏ mới hồi sức.
Nhiệt độ trên thanh đao dài đã giảm đi kha khá, Kim Phi bảo Mãn Thương đặt tay cầm bằng gỗ đã chuẩn bị trước lên, lúc này mới đưa thanh đao dài cho Khánh Hoài.
Sau khi nguội, cả thanh đao hiện ra màu đen tuyền, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Là một quân nhân, Khánh Hoài vừa nhìn thấy đã thích thanh đao này.
Khẽ lướt ngón tay trên thân đao, thanh đao lập tức phát ra tiếng rung rõ ràng, sau một lúc mới ngừng lại.
“Đao tốt đấy!”
Khánh Hoài khen ngợi nói: “Thanh đao này trông rất lạnh lùng bức người, có rắn chắc không thế?”
“Hầu gia, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là lần đầu tiên ta rèn sắt sau khi lò luyện hoàn thành, hiệu quả thế nào ta cũng không thể nói rõ được, chỉ có thể thử rồi mới biết”.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y tạo ra vũ khí sắt sau khi đến Đại Khang, Kim Phi cũng không dám đảm bảo thành công một trăm phần trăm.
“Chung Ngũ, đem bội đao của ta đến”.
Khánh Hoài gọi.
“Hầu gia, thanh đao của ngài là do thợ có tiếng trong kinh thành tạo ra, lỡ đâu có tổn thất gì không đáng có, vẫn nên dùng cái của ta thử đi, dù sao cũng xứng, chém hư rồi ta đi lấy một thanh khác là được”.
Chung Ngũ chạy đến tháo bội đao của mình xuống khỏi ngựa chiến, hai tay đưa tới cho hắn.
Để phòng trường hợp thanh đao dài bị đứt gãy, hầu hết các thanh đao dài chế ra được sử dụng trong quân đội Đại Khang đều nặng, thanh đao của Chung Ngũ cũng thế.
Thanh đao dài khoảng hơn một mét, rộng hơn mười centimet, độ dày sống đao là một centimet.
Thanh đao này có thể đánh được ba thanh đao đen sau khi được dung hóa.
“Nào, thử đi”.
Khánh Hoài không nhận lấy bội đao của Chung Ngũ mà hai tay cầm lấy thanh Hắc Đao, sau đó đứng ở tư thế chuẩn bị chém.
“Hầu gia, ngài cẩn thận”.
Chung Ngũ rút đao ra, một đao chém thẳng về phía Hắc Đao.
Keng!
Hai thanh đao chạm vào nhau vang lên âm thanh rõ to.
Thanh đao trong tay Chung Ngũ bị đứt làm đôi giữa không trung, một nửa rơi xuống đất vang lên tiếng “leng keng”.
Khánh Hoài rút lại Hắc Đao cẩn thận kiểm tra.
Hắc Đao vẫn hoàn hảo như lúc đầu, lưỡi đao không hề có dấu vết bị cong.
“Thử lại lần nữa”.
Khánh Hoài lấy một thanh Hắc Đao khác nói vung lên với cây cột gỗ bên cạnh.
Xoẹt!
Đao quang lóe lên, cột gỗ thô to bị gãy làm đôi.
Nơi bị gãy bóng loáng như gương.
“Đao tốt đấy! Không, đây là thần binh”.
Khánh Hoài mừng rỡ hai mắt sáng rực, cẩn thận sờ vào Hắc Đao hệt như chạm vào người yêu của mình.
“Có thể bán lại hai thanh đao này cho ta không?”
Khánh Hoài một tay cầm một thanh đao hỏi: “Giá thì ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể trả được thì không đòi hỏi gì”.
“Nếu Hầu gia đã nói thế thì đổi bằng ngọc bội này đi”.
Kim Phi chỉ vào bên thắt lưng Khánh Hoài.
Khánh Hoài là một người khá kiêu ngạo, nếu nói tặng miễn phí cho hắn thì hắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Mà bạc trong tay Kim Phi sắp hết rồi, dạo gần đây vừa lúc thiếu tiền.
Chi bằng nói một cái giá không cao không thấp, cũng tốt cho cả hai bên.
Khánh Hoài không nói nhiều bèn cởi ngọc bội xuống đưa cho Kim Phi.
Kim Phi cũng không khách sáo khẽ cười nhận lấy ngọc bội cất vào trong áo.
“Chúc mừng Hầu gia có được vũ khí thần, thuộc hạ chúc mừng Hầu gia”.
Chung Ngũ ném con đao quân đội bị gãy kia đi, chắp tay quỳ xuống.
Các thị vệ khác cũng lập tức làm theo.
Mãn Thương vui mừng cả người run rẩy.
Đồ đệ nhà ai mà không phải làm người bị sai bảo mấy năm, có thể học được bản lĩnh hay không vẫn phải xem sư phụ có vui vẻ hay không.
Mãn Thương đã chuẩn bị tâm lý làm công miễn phí cho Kim Phi ba năm rồi.
Nhưng Kim Phi chưa từng xem hắn là người làm, từ lúc xây lò luyện đến tối qua rèn sắt y chưa từng sai bảo gì hắn.
Có thể tạo ra vũ khí mạnh như Hắc Đao, sớm muộn gì Kim Phi cũng nổi danh khắp thiên hạ, hắn là đồ đệ kiêm trợ thủ của Kim Phi cũng sẽ được hưởng phúc.
Nghĩ đến đây Mãn Thương cảm thấy cực kỳ biết ơn nhìn Kim Phi.
Hắn nghĩ Kim Phi cũng vui giống hắn nhưng không ngờ Kim Phi lại không hề có bất kỳ biểu hiện bất ngờ, vui vẻ nào, cứ như tạo ra thần binh này không có gì đáng nhắc đến.
Thật ra hắn đâu biết chuyện này đúng là không có gì đáng nhắc đến với Kim Phi, đời trước lúc làm việc ở nhà máy cơ khí, y tiện tay cũng có thể làm ra được con dao không yếu hơn Hắc Đao.
Có thể dễ dàng chém đứt thanh đao quân đội của Chung Ngũ không có nghĩa Hắc Đao sắc bén đến mức có thể gọt được sắt mà là thanh đao quân đội của Chung Ngũ quá giòn.
Giống một miếng thủy tinh, nếu tạo ra một khe hở bên trên, thủy tinh rất dễ vỡ.
Cũng giống như thế, chỉ cần Hắc Đao chém một khe hở trên thanh đao quân đội của Chung ngũ, thanh đao quân đội được làm bằng sắt thô cũng sẽ dễ bị gãy.
Nếu không phải vì sắt thô mà ông lão thợ rèn để lại có quá nhiều tạp chất, lại không có than, lò luyện cũng không được như ý thì Kim Phi hoàn toàn có thể làm ra tác phẩm xuất sắc hơn.
Tiếc là công nghệ của Đại Khang quá lạc hậu.
“Ta biết giá của hai thanh đao này không chỉ là một miếng ngọc bội, xem như ta nợ ngươi một ân tình”.
Lúc mọi người đang phấn khích truyền tay nhau để nhìn cho kỹ Hắc Đao, Khánh Hoài tìm Kim Phi nhỏ giọng nói.
“Hầu gia nghĩ nhiều quá rồi, kinh doanh vốn là thuận mua vừa bán, ta lấy ngọc bội có nghĩa là giá tiền bằng nhau, không ai nợ ai cả”.
Kim Phi cười nói: “Hầu gia cũng đừng nói nợ ơn ta gì đó, chỉ cần sau này đừng hối hận là được”.
“Ý của người là ngươi vẫn có thể tạo ra thần binh vậy nữa?”
Khánh Hoài bỗng chốc nghe ra ẩn ý của Kim Phi.
“Tại sao lại không?”
Kim Phi nói: “Chỉ là khá tốn công”.
“Ngươi học cách làm này từ ai hay là tự mình tạo ra?”
Khánh Hoài kéo Kim Phi về tiệm rèn, tốc độ nói nhanh hơn một chút.
“Là ta nhìn cha ta rèn sắt rồi tự tạo ra”, Kim Phi chỉ đành nói như thế.
“Có phải chỉ cần xây được lò luyện như vậy là có thể tạo ra thần binh không?”
Khánh Hoài chỉ vào lò luyện hỏi.
“Lò rèn chỉ là một phần, còn cần kết hợp với những cách khác và bột quặng đặc biệt cho ta phối”.
“Cách phối bột quặng có người khác biết không?”
“Không”.
“Nếu sử dụng vũ khí này một cách thích đáng thì có ý nghĩa trọng đại với Đại Khang, mong ngươi đừng truyền ra ngoài”.
“Yên tâm đi, ta còn phải dựa vào nghề này để kiếm cơm mà”.
Kim Phi cười nói.
Hai thanh đao bán đổi lấy một miếng ngọc bội, sau này mình không làm gì nữa, mười ngày nửa tháng tạo ra hai thanh, cả đời này không thiếu tiền được.
“Nếu người nghĩ thế thì ta muốn làm giao dịch kinh doanh với ngươi”.
Khánh Hoài nói: “Nếu ngươi đồng ý giao kỹ thuật chế tạo sắt này cho triều đình, ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ nói, ta đảm bảo triều đình sẽ đồng ý. Nếu ngươi muốn công thành danh toại, ta cũng có thể đề cử ngươi đến phủ Tượng Tác nhậm chức, ta tin chắc với tài năng của ngươi, làm việc ở phủ Tượng Tác sẽ rất xuất sắc”.
Chương 43: Đối phó với kỵ binh
"Thôi vậy, ta vẫn nên giữ nó lại”.
Kim Phi lắc đầu, từ chối đề nghị của Khánh Hoài.
Tiền của triều đình đâu dễ lấy như vậy chứ?
Lấy ít thì chịu thiệt, chi bằng đổi ngọc bội, nếu thật sự muốn mở miệng đòi hỏi nhiều thì e rằng cái mạng nhỏ này cũng chẳng còn.
Còn việc đến nhậm chức ở phủ Tượng Tác, Kim Phi thậm chí còn không lười suy nghĩ.
Đời trước y mải miết làm thuê cho người khác đến lúc chết, đời này khó khăn lắm y mới có cơ hội làm ông chủ, ngu đần mới lại đi làm thuê.
"Tiên sinh muốn gì cứ việc nói”.
Khánh Hoài vẫn không chịu từ bỏ ý định: "Cho dù ta không trả được cái giá mà tiên sinh đưa ra, cũng có thể tấu lên triều đình, nhất định sẽ khiến tiên sinh hài lòng”.
"Cái này…"
Kim Phi ngẫm nghĩ một lát, rồi thử dò hỏi: "Nếu ta giao ra kỹ thuật chế tạo thì có thể đổi được tước vị không? Tước vị thấp nhất là được”.
Lớn lên ở thời đại tân tiến, lại tiếp nhận nền giáo dục hiện đại nhiều năm, ngoại trừ giao thừa và lễ cúng tổ tiên Tết Thanh Minh, Kim Phi chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai. Từ lúc sinh ra đã rất chán ghét nghi thức quỳ gối trong thời kỳ phong kiến.
Phân chia cấp bậc ở xã hội phong kiến quá nghiêm ngặt, là dân thường thì không có bất kỳ quyền lợi gì, phải quỳ lạy khi thấy một viên quan dù rất nhỏ bé, còn phải tự gọi mình là thảo dân.
Kim Phi miễn cưỡng được coi là một người đọc sách, Khánh Hoài cũng không quan tâm quá nhiều đến những quy tắc này. Bình thường khi hai người gặp nhau trao đổi, Kim Phi chỉ chào hỏi cho có lệ, tự xưng mình là tiểu sinh, Khánh Hoài không để ý lắm.
Nếu Khánh Hoài thật sự nghiêm túc, trong lễ pháp của Đại Khang, biểu hiện của Kim Phi có thể coi là không có tôn ti trật tự, mạo phạm bề trên.
Cảm giác này khiến Kim Phi vô cùng khó chịu, do đó y mới đưa ra yêu cầu này.
Một khi trở thành quý tộc, cho dù là nam tước có cấp bậc thấp nhất cũng được coi là quý tộc. Trừ khi gặp Hoàng đế và Hoàng hậu, bắt buộc phải quỳ lạy hành lễ. Khi gặp những người khác, cho dù đối phương là quan viên nhất phẩm trong triều, chỉ cần là quý tộc thì không cần phải hành lễ.
Đương nhiên, các đại quan nhất phẩm trong triều đình, về căn bản đều là quý tộc từng lập được công lao lớn, hơn nữa còn là quý tộc Quốc công, lúc gặp mặt cũng cần hành lễ.
Nhưng chỉ cần khom người, chắp tay, không cần quỳ lạy.
Còn về Hoàng Đế, Kim Phi nghĩ rằng bản thân y chắc sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Mặc dù kỹ thuật rèn sắt rất quan trọng, nhưng nếu có thể đổi được một tước vị thì Kim Phi sẵn sàng giao nó ra.
Đáng tiếc, Khánh Hoài lắc đầu nói: "Đại Khang thái bình hơn ba trăm năm, tích lũy quá nhiều tước hiệu quý tộc, cho nên ba mươi năm trước tiên đế đã đưa ra quy định, người không có công trong quân đội sẽ không được phong tặng tước hiệu”.
Ta không thể đáp ứng điều kiện này, tiên sinh đổi điều kiện khác đi”.
"Người không có công trong quân đội sẽ không được phong tặng tước hiệu ư?"
Kim Phi lặp lại lời của Khánh Hoài rồi hỏi: “Vậy có nghĩa là chỉ cần ta lập công trong quân đội thì có thể đổi lấy tước hiệu?"
“Đúng vậy, nhưng tiên sinh không phải là quân nhân, sao có thể lập công được chứ?” Khánh Hoài tò mò hỏi.
“Ta không phải là quân nhân, nhưng ngài là quân nhân mà”, Kim Phi hỏi: “Ta nghe Trương Lương nói, kỵ binh của Đảng Hạng luôn khiến Hầu gia phiền não không thôi. Nếu ta giúp Hầu gia đánh bại kỵ binh của Đảng Hạng thì có được tính là có công lớn không?”
Nghe đến đây, Khánh Hoài đứng bật dậy.
Trong thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh là vua của lục địa, là binh chủng bất khả chiến bại.
Đại Khang là vùng trung nguyên, không có ngựa tốt nên rất khó thành lập kỵ binh, chiến lực về cơ bản đều là bộ binh.
Vũ khí và phương pháp chiến đấu cũng rất nguyên thủy. Khi đối mặt với kỵ binh, cách duy nhất có thể chống đỡ là cọc buộc ngựa, tấm khiên chắn và đội hình cây giáo dài, một khi bị đội kỵ binh mặc áo giáp phá vỡ vòng vây thì đội hình cây giáo dài chính là cái cối xay thịt.
Một điều rất đáng tiếc là người Đảng Hạng ở phía Tây và người Khiết Đan ở phía Bắc Đại Khang đều là những tộc người kiếm sống bằng nghề chăn thả, khắp nơi đều có ngựa tốt, thành lập đội kỵ binh chỉ đơn giản như uống nước.
Do đó, những năm gần đây binh lính của Đại Khang đã bị đám kỵ binh Đảng Hạng và Khiết Đan đàn áp thê thảm.
Gần như phải dùng sinh mạng để chất đống lên mới có thể ngăn chặn được đối phương.
Từ khi mười mấy tuổi, Khánh Hoài đã chiến đấu chống lại đám người Đảng Hạng, chịu nhiều thiệt thòi trong tay đám kỵ binh. Bây giờ nghe Kim Phi nói có thể chống lại kỵ binh, sao hắn có thể không kích động được chứ?
"Tiên sinh có cách đối kháng với kỵ binh sao?”
Đôi mắt Khánh Hoài đỏ ngầu vì phấn khích.
“Ta có một số ý tưởng”, Kim Phi gật đầu.
"Mong được chỉ bảo”.
"Kỵ binh có khả năng phòng thủ cao và lực tấn công mạnh. Nếu muốn đối phó với kỵ binh, cách tốt nhất là giết chúng trước khi chúng đến gần”.
"Tất nhiên ta biết điều này, nhưng ai có thể ngăn chặn một con ngựa chiến trong bộ giáp nặng trịch?"
"Cung nỏ!"
Kim Phi nói: “Hầu gia, chiếc cung nỏ mà ngài từng thấy chỉ là chiếc đơn giản nhất. Ta có thể chế tạo một chiếc mạnh hơn, đảm bảo có thể giết chết con ngựa chiến của kẻ thù ở khoảng cách hai trăm bước, thậm chí xa hơn nữa!"
Nghe Kim Phi nói vậy, Khánh Hoài không khỏi cười khổ: "Tiên sinh, có thể tiên sinh không biết, trong quân đội cũng có cung nỏ hạng nặng nhưng tiếc là số lượng quá ít. Hơn nữa mỗi lần bắn ra một mũi tên cần có ba binh sĩ khỏe mạnh kéo dây cung, đợi khi kéo xong dây cung thì kỵ binh của đối phương đã xông đến trước mặt”.
"Ngài quên bàn kéo trên cung nỏ của ta rồi sao?”
Kim Phi hỏi.
Khánh Hoài đột nhiên nhớ đến bàn kéo và lẫy nỏ mà Kim Phi đã gắn vào cung nỏ, hắn xấu hổ vỗ trán.
Chỉ cần chế tạo bàn kéo và lẫy nỏ lớn hơn thì không phải là có thể dùng được rồi sao?
"Tiên sinh, phương pháp này quả thật không tệ, nhưng quá trình chế tạo cung nỏ hạng nặng quá phức tạp. Ở Đại Khang, số thợ thủ công có thể chế tạo chỉ đếm được trên đầu ngón tay...”
"Nếu ta có thể sản xuất hàng loạt thì sao?"
"Tiên sinh, những lời này không thể nói bừa được đâu, tiên sinh có nắm chắc không?"
Khánh Hoài đã vô thức dùng kính ngữ với Kim Phi.
"Nếu Hầu gia ra sức ủng hộ thì tôi nắm chắc khoảng tầm 70-80%”.
Trong cung nỏ do Kim Phi thiết kế, có nhiều chỗ cần dùng đến vật liệu thép.
Trước khi vấn đề luyện thép được giải quyết, Kim Phi không dám nói quá.
"70-80% đã là rất cao rồi, tiên sinh cần ta làm gì?”
Khánh Hoài hỏi.
"Ta cần một vài thứ, Hầu gia giúp ta tìm nó trước đi đã”.
Kim Phi nhặt một mẩu than đen lên và viết những thứ y cần lên tấm ván.
Có rất nhiều thứ y không thể mua được ở huyện phủ, hy vọng Khánh Hoài có thể kiếm được.
Khánh Hoài không nói gì nhiều mà lấy tấm ván đưa cho quản gia.
Quản gia lập tức cưỡi ngựa, phi nhanh cùng với hai thị vệ.
"Ngoài cung nỏ, thật ra còn có một thứ khác, nếu dùng đúng cách thì nó cũng có thể khống chế kỵ binh”.
Kim Phi lấy ra một bó dây thép từ trong góc, rút ra một đoạn dài hơn nửa mét, đưa cho Khánh Hoài.
Đây là thứ mà y có được một cách tình cờ khi rèn sắt đêm qua.
"Vật này có thể đối phó kỵ binh sao?"
Khánh Hoài cầm lấy sợi dây thép với vẻ mặt nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này.
Sợi dây này chỉ cần nhẹ nhàng cọ xát đã biến thành một nhúm nhỏ, sao có thể đối phó kỵ binh?
"Dây thép tuy mềm nhưng lại rất bền, nếu dây thép đủ dài, bên trên gắn thêm vài cái gai sắt, một khi ngựa chiến bị quấn vào, dù không bị cột chặt bốn chân cũng bị gai sắt đâm vào vô cùng đau nhức. Đến lúc đó chúng ta không cần ra tay, chiến mã cũng sẽ quật kỵ binh xuống đất".
Trong đầu Kim Phi vô thức hiện ra hàng rào thép gai của đời sau.
Đời trước y có một người bạn ở trong biệt viện quân khu, buổi tối trèo tường đi chơi thì bị dây thép gai cuốn lại, càng vùng vẫy thì càng siết chặt hơn, cuối cùng lúc cứu ra thì cả người bị đâm rất thê thảm .
“Thật sao?” Khánh Hoài vẫn chưa tin lắm.
“Chi bằng chúng ta thử xem sao?” Kim Phi cười hỏi.
Chương 44: Tin tưởng
Kim Phi chế tạo ra dây thép vốn dĩ là muốn dùng để cố định xà khi xây nhà, tối qua lúc chỉnh sửa lại dây thép, lòng bàn tay y bị đâm vào, trong đầu mới lóe lên suy nghĩ dùng dây thép để đối phó với kỵ binh.
Còn có thể thành công hay không, y vẫn chưa chắc chắn.
Vì dây thép chắc chắn phải được tạo ra bằng sắt rèn có hàm lượng cacbon cực thấp, yêu cầu công nghệ tương đối cao nên trong lịch sử dây thép xuất hiện khá muộn.
Kim Phi cũng chưa từng thấy tiền lệ dùng dây thép đối phó với kỵ binh trong lịch sử.
Khánh Hoài có oán hận quá sâu với kỵ binh, dù không tin dây thép mềm yếu có thể đối phó với kỵ binh lắm nhưng hắn vẫn nghe theo đề nghị của Kim Phi quyết định thử một lần.
Dây thép đã có rồi, chỉ cần gắn thêm gai sắt lên trên là được.
Kim Phi gọi Mãn Thương lại rồi gọi thêm hai thị vệ của Khánh Hoài đến, mấy người họ bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới làm ra một đoạn lưới dây thép dài sáu bảy mét.
Sau khi tìm được một chỗ bằng phẳng ở sau núi, ném bừa lưới dây thép đến giữa con đường nhỏ, y ngáp một cái rồi gật đầu với Khánh Hoài: “Bắt đầu đi”.
Cả đêm qua không ngủ nên y cực kỳ buồn ngủ.
“Thế này là được rồi à?”
Khánh Hoài vốn dĩ không tin tưởng lắm, nhận ra Kim Phi có thái độ tiêu cực lại càng cảm thấy không đáng tin.
“Cứ thử xem rồi hẵng nói”.
Kim Phi lùi về sau mấy bước, tìm một hòn đá ngồi xuống.
“Hà Vĩ, ngươi thử đi”.
“Vâng!”
Một thị vệ cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng ngũ, vẻ mặt có phần không vui.
Nhưng Khánh Hoài đã ra lệnh, dù thị vệ có không tình nguyện cũng chỉ có thể lên ngựa.
Không dám cáu kỉnh với Khánh Hoài, tức giận hỏi Kim Phi: “Tiên sinh, tôi nên làm sao?”
“Cưỡi ngựa đi lên dây thép là được”.
Kim Phi cũng không để tâm đến thái độ của thị vệ, khẽ cười chỉ vào dây thép.
Hai chân thị vệ kẹp vào bụng ngựa, ngựa chiến lập tức chạy đến.
Khi hai chân trước của ngựa chiến bước vào lưới dây thép vẫn chưa có gì nhưng khi móng ngựa giơ lên, dây thép mắc trên móng sắt lập tức quấn lấy chân ngựa.
Gai sắt trên dây thép cũng đâm vào.
Ngựa chiến bị đau nên vung chân muốn hất dây thép ra nhưng càng vùng vẫy, dây thép càng quấn chặt hơn khiến nó ngã xuống.
Cũng may thị vệ đã chuẩn bị sẵn nên khi ngựa chiến ngã xuống, hắn thuận thế lăn sang một bên mới không bị đè dưới chân ngựa.
Quay đầu lại nhìn thì thấy bốn móng chân của ngựa không ngừng giãy giụa muốn đạp lưới dây thép ra.
Nhưng càng đạp dây thép càng chặt, gai sắt cũng đâm vào càng sâu khiến nó đau đớn lăn dưới đất.
Lúc này bị dây thép quấn lại thành một cục.
Máu chảy xuống bụng ngựa theo chân của nó, thoáng chốc đã khiến con đường nhỏ dính máu.
Mấy thị vệ bên cạnh vội chạy đến giúp, tốn hết sức mới gỡ được lưới dây thép xuống.
Lúc này hai chân trước, bụng và sau lưng ngựa chiến đều là vết thương, mặc dù không chết nhưng tạm thời không thể cưỡi được.
Khánh Hoài vui mừng xoa tay: “Làm được thật này”.
“Hầu gia, tiên sinh làm vậy quá viển vông, nếu ra trận thật thì ai sẽ nhìn thấy trước mặt có lưới dây thép còn cưỡi ngựa đi vào? Ta tránh có được không?”
Thị vệ đau lòng ngựa chiến của mình cố ý làm ngược lại.
“Vậy ta sẽ rải thêm một chút để ngươi không đi qua được”, Kim Phi nói.
“Thế ta để ngựa chiến nhảy qua”, thị vệ vẫn không phục.
“Ta làm rộng hơn hai mươi bước để ngươi không nhảy qua được”, Kim Phi nói.
“E là do tiên sinh chưa từng thấy kỵ binh ra trận, vừa nhìn đều là người và ngựa, hai mươi bước rộng như thế cũng không ngăn được vài con ngựa”, thị vệ nói: “Ngươi không thể rải lưới dây thép lên cả chiến trường chứ?”
“Ưu điểm của kỵ binh là sức xông pha, khuyết điểm cũng là sức xông pha, một khi ngựa chiến chạy thì không phải chỉ cần hô một tiếng là có thể bảo ngựa dừng được”.
Kim Phi nói: “Ta không cần làm ngã hết ngựa chiến trên chiến trường, chỉ cần làm ngã một hàng đầu tiên, những người phía sau rất dễ đụng vào hàng trước, dù không ngã cũng sẽ chậm lại”.
Kỵ binh dừng lại còn có gì đáng sợ nữa?”
“Ta…”
Thị vệ vẫn còn muốn cãi lại nhưng không tìm được ngôn từ để cãi.
“Được rồi Hà Vĩ, trong phòng ta có thuốc trị vết thương, ngươi lấy dùng đi”.
Khánh Hoài ngăn thị vệ lại, hơi cúi người với Kim Phi: “Tiên sinh tạo ra chiến thuật này cũng xem như cứu được vô số tính mạng của đàn ông Đại Khang, xin hãy nhận một lạy của Khánh Hoài”.
“Hầu gia khách sáo rồi”.
Kim Phi xua tay nói: “Bây giờ Hầu gia tin tưởng ta có thể đối phó với kỵ binh rồi chứ?”
“Ta tin rồi”.
Khánh Hoài không do dự gật đầu.
Lực sát thương của cung nỏ hạng nặng đã được chứng minh, vấn đề lên cung và thêm mũi tên vào đã được Kim Phi giải quyết, bây giờ nan giải duy nhất là nguyên liệu chế tạo và công nghệ.
Qua mấy ngày tiếp xúc, Khánh Hoài khá hiểu về Kim Phi.
Y là một người thận trọng, chưa từng nói khoác.
Nếu Kim Phi đã nói y chắc chắn bảy tám mươi phần trăm về vấn đề nguyên liệu chế tạo nỏ hạng nặng thì chắc chắn có thể giải quyết.
“Tiên sinh yên tâm, lát nữa ta đi viết tấu chương, xin bệ hạ ban thưởng cho tiên sinh”.
Khánh Hoài nói: “Nếu bệ hạ không đồng ý, ta sẵn lòng nhường tước vị của mình cho tiên sinh”.
“Không được, ngài đừng nói đùa, chiến thuật này chỉ là tưởng tượng của chúng ta, chưa từng được chứng thực qua thực chiến, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì xong đời, e là chúng ta sẽ bị bệ hạ chém đầu”.
Kim Phi vội ngăn Khánh Hoài lại.
Tên này mới bị thua trận, Hoàng thượng vẫn có ý kiến với hắn, lúc này là dâng tấu chương lên muốn phong tước, Hoàng thượng có thể đồng ý mới lạ.
“Vậy tiên sinh định thế nào?”, Khánh Hoài hỏi.
“Ta nghĩ chúng ta vẫn nên chế tạo ra một đợt cung nỏ và lưới dây thép, đưa đến chiến trường giết một nhóm kỵ binh để chứng mình có thể đánh được kỵ binh rồi hẵng báo lên vẫn chưa muộn”.
Kim Phi nói: “Như thế Hầu gia có thể lập công, lời nói cũng có trọng lượng hơn”.
“Nhưng binh quyền của ta đã bị thu hồi rồi, tạm thời không thể ra chiến trường”.
Nói đến đây, Khánh Hoài hơi hụt hẫng.
“Vậy thì nghĩ cách lấy về”.
Kim Phi nói: “Ta nghe Lương ca nói rồi, lần này ngài thất bại không phải do lỗi của ngài, nghĩ cách hành động một chút chắc vẫn có hy vọng lấy lại binh quyền chứ?”
“Vấn đề không lớn nhưng…”
Khánh Hoài hơi do dự.
Hắn không phải là con trai trưởng của Khánh Quốc công mà là do một thị thiếp sinh, từ nhỏ đã không được đối đãi tốt.
Cũng chính vì hắn lập công trong quân đội vào mấy năm nay, cho Khánh Quốc công thể diện nên địa vị trong nhà của hắn và mẹ mới tốt hơn.
Nhưng hắn vẫn không thích phủ Khánh Quốc công xa hoa nhưng không có tình người kia, sau khi binh quyền bị lấy đi, hắn thà ở trong huyện Kim Xuyên, thậm chí ở lỳ ở làng Tây Hà cũng không muốn về Biện Kinh.
“Hầu gia, nếu ngài có cách thì mau chóng nghĩ cách đi, lúc chúng ta đi, Hà Minh Khâm tiếp nhận Thiết Lâm Quân, tên đó đến thanh lâu, sòng bài là một tay sỏi đời, hắn ta sẽ không đánh trận đâu”.
Chung Ngũ chỉ quỳ gối xuống cầu xin: “Ngài quay về tiền tuyến sớm một ngày, huynh đệ chúng ta có thể bớt người chết”.
Câu nói của Chung Ngũ xem như đã đánh trúng điểm yếu của Khánh Hoài.
Lúc hắn đi, có một vị tướng tiếp nhận Thiết Lâm Quân.
Nghe nói ngày thứ hai tiếp nhận đã liều lĩnh dẫn Thiết Lâm Quân xông pha ra tiền tuyến.
“Được, lát nữa ta đi viết thư cho cha, xin ông ấy hành động, tiên sinh cũng nhanh chóng tạo ra dây thép và cung nỏ đi”.
Chương 45: May áo cho chàng
Trong lòng Khánh Hoài luôn nghĩ đến Thiết Lâm Quân, vừa xuống núi đã lập tức vào nhà, viết một bức thư cho Khánh Quốc công, nhắc đến yêu cầu giành lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân.
Vốn dĩ hắn định nói đã tìm thấy cách khắc chế kỵ binh, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Kim Phi, cuối cùng lại không viết nữa.
“Trịnh Phương, Lưu Quỳnh, hai ngươi cưỡi ngựa, nhanh chóng gửi bức thư này về Biện Kinh!”
Khánh Hoài đưa bức thư đã đóng dấu cho thị vệ.
“Hầu gia, thời gian nhanh nhất để gửi lệnh về là khi nào?”
Kim Phi nhìn thị vệ trên lưng ngựa phóng đi rồi hỏi.
“Từ đây đến Biện Kinh cả đi cả về nhanh nhất cũng phải mất hai mươi ngày. Nếu suôn sẻ thì khoảng một tháng sẽ quay về. Nếu có người chặn lại giữa đường thì thật khó nói”, Khánh Hoài đáp.
“Ngoại trừ đại công tử và nhị công tử thì còn ai có thể ngăn cản?”
Chung Ngũ thì thầm nói.
“Câm miệng!”
Khánh Hoài khẽ quát rồi thở dài.
Khánh Quốc công cha hắn vốn là lão tướng, có sức mạnh trong toàn quân, muốn lấy lại quyền kiểm soát Thiết Lâm Quân không có gì là khó, điều hắn lo chính là đại ca và nhị ca ngăn cản.
“Tôi đi ngủ một lát, mua đồ về rồi gọi tôi”.
Sau khi thấy Khánh Hoài không hề ra oai, Kim Phi cũng ngày càng thoải mái, y xua tay rồi quay về phòng ngủ.
Cả đêm không ngủ, Kim phi buồn ngủ đến mức không ăn cả cơm trưa, ngủ một mạch đến nửa chiều mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy Quan Hạ Nhi ngồi bên giường may quần áo.
Sau khi gả đến đây, Quan Hạ Nhi luôn bận rộn nhiều việc khác, không có thời gian may quần áo, lại không mua nổi quần áo may sẵn, cho nên bây giờ quần áo cô và Kim Phi đang mặc đều phải vá lại.
Trước đây thì không sao vì quần áo của người trong làng Tây Hà đều có miếng vá, nên không ai chê cười ai.
Nhưng sau khi Khánh Hoài đến thì đã khác, quần áo của hắn lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, Kim Phi đứng cạnh hắn trông hơi nghèo túng.
Kể từ khi phát hiện ra điểm này, Quan Hạ Nhi không kéo sợi nữa, chuyên tâm may áo mới cho Kim Phi.
“Tướng công, chàng tỉnh rồi à?”
Biết Kim Phi thích uống nước khi vừa dậy, Quan Hạ Nhi nhanh chóng bỏ quần áo xuống, đưa ly nước cho Kim Phi.
Cứ nửa giờ cô lại thay nước một lần, để nhiệt độ nước luôn vừa phải.
“Tướng công, mau thử quần áo mới xem có vừa không, nếu không vừa ta sẽ sửa lại”.
Quan Hạ Nhi đón lấy cốc nước, cầm quần áo đang may tới, giúp Kim Phi mặc vào.
“Ôi, sao vai lại rộng thế này? Eo cũng rộng…”
Đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi tự may quần áo nên không may không đẹp lắm, vai và eo rộng đã đành, hai ống tay áo còn không dài bằng nhau.
“Tướng công, chàng mau cởi ra đi”.
Quan Hạ Nhi vừa xấu hổ, vừa buồn phiền vừa sốt ruột, nước mắt chảy ròng ròng: “Tướng công, ta thật vô dụng, may quần áo cũng không xong…”
“Đây là lần đầu tiên nàng may quần áo, may được như vậy đã là giỏi lắm rồi. Nếu là ta, có lẽ ta sẽ may ra ba ống tay áo”.
Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng: “Khóc gì chứ, làm sai thì sửa lại chẳng phải là được rồi sao?”
“Vậy chàng mặc cái gì?”
“Nàng không may bộ quần áo này, ta cũng không đến nỗi không có gì để mặc”.
“Trên quần áo của chàng đều có miếng vá”.
“Có miếng vá thì sao? Chẳng phải quần áo của mọi người đều có miếng vá à? Miếng vá trên quần áo của nàng còn nhiều hơn cả ta”.
Kim Phi mỉm cười, chỉ vào miếng vá trên quần áo của Quan Hạ Nhi.
“Tướng công là người đọc sách, mỗi lần nhìn thấy chàng mặc bộ quần áo chắp vá nói chuyện với Hầu gia, ta cảm thấy rất khó chịu”.
Quan Hạ Nhi bĩu môi nói: “Chàng mua vải về cho ta từ lâu rồi, nhưng ta luôn bận mấy chuyện lung tung, mãi chưa may xong quần áo cho chàng…”
“Ha ha, chúng ta không thể so sánh với Hầu gia được. Người ta mặc gấm, một bộ quần áo đủ tiền cho chúng ta ăn hai năm”.
Kim Phi cười nói: “Hơn nữa, Hầu gia coi trọng tài năng chứ không phải quần áo”.
Cho dù ta mặc quần áo rách thì chẳng phải Hầu gia vẫn nói cười với ta sao? Nếu không có tài năng, cho dù mặc đẹp đến đâu, e rằng Hầu gia cũng không thèm nhìn ta lần thứ hai”.
“Tướng công ta là người tài giỏi nhất!”
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu lên, ngọt ngào nói.
“Đúng vậy, đừng khóc nữa, từ từ sửa là được, không cần vội”.
Kim Phi dịu dàng quẹt mũi Quan Hạ Nhi: “Đừng đâm vào tay nữa”.
Mấy ngày nay, Quan Hạ Nhi hơi vội vàng, đầu ngón tay bị kim đâm không biết bao nhiêu lần, chỗ nào cũng thấy chấm đỏ.
“Vâng”.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “À, Nhuận Nương để lại cơm, đang giữ ấm trên bếp, ta mang vào cho chàng”.
“Không cần đâu, ta qua đó ăn là được”.
Kim Phi xua tay, mặc bộ quần áo rách đầy vết vá rồi đi vào bếp.
Nhuận Nương đang rửa rau, thấy Kim Phi bước vào liền cười gượng, lấy ra một chiếc vại nhỏ từ trong đống tro dưới bếp một cách điêu luyện.
“Phi ca, ta đã hầm nửa con gà rừng cho huynh từ tối qua đến nay, huynh nếm thử đi”.
Biết Kim Phi không thích ăn rau và cháo, cho nên mỗi lần nấu ăn, Nhuận Nương đều nấu vài món khác cho gia đình Kim Phi.
Kim Phi cũng không phản đối chuyện này.
Nếu không có gì đặc biệt thì sao gọi gì là ông chủ?
Ban đầu Đường Đông Đông phản đối, nhưng bị Kim Phi chọc giận bỏ đi.
Sau đó phát hiện Kim Phi ăn riêng, những người phụ nữ khác cũng không hề để ý mà thỉnh thoảng còn tham gia bàn ăn của Kim Phi, tự gọi mình là quản nhân nên ăn cơm với chủ nhà, đuổi cũng không chịu đi.
Nhưng Quan Hạ Nhi luôn cảm thấy không ổn, nếu không phải vì thái độ cứng rắn của Kim Phi thì cô đã chạy về ăn cháo với rau dại với những người phụ nữ kia rồi.
Sau khi hầm gần một ngày, xương của gà rừng cũng đã mềm, vừa mở nắp ra, một mùi thơm phả thẳng vào mũi, thơm ngào ngạt.
Kim Phi nhận bát cơm từ tay Nhuận Nương, đổ cả thịt lẫn canh lên trên, cho thêm rau từng tươi giòn, vô cùng thơm ngon.
Y đang ăn thì Chung Ngũ chạy vào, nhìn chiếc vại nhỏ rồi nuốt nước bọt: “Thưa ngài, quản gia về rồi, Hầu gia bảo tiểu nhân đến hỏi ngài đồ để ở đâu?”
“Đã mua đủ những thứ ta cần rồi sao?”
Kim Phi nhíu mày hỏi.
Khoảng cách từ làng Tây Hà đến huyện phủ không hề gần, Trương Lương thường đi từ lúc trời còn chưa sáng, có thể trở về ăn tối đã nhà nhanh lắm rồi.
Có mấy lần kéo theo nhiều đồ quá, nửa đêm mới về đến nơi.
Quản gia bảy tám giờ mới đi, bây giờ mới qua nửa buổi chiều đã về đến nơi rồi sao?
Chắc chưa mua đủ đồ đâu nhỉ?
“Ngài yên tâm, quản gia nói trừ than đá ra, những thứ khác đều mua đủ rồi!”
Chung Ngũ nói: “Ở Kim Xuyên không có than đá, phải đến vùng Hán Trung mới tìm được. Quản gia đã cử người đến đó rồi, nếu nhanh thì khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ trở về”.
“Được!”
Kim Phi nói: “Vị quản gia này cũng khá nhanh nhẹn!”
“Biết ngài cần gấp, quản gia đã nhanh chóng thúc ngựa trở về”.
“Chẳng trách lại nhanh như vậy”.
Kim Phi chợt tỉnh ngộ.
Trương Lương thường kéo xe chậm rãi đến huyện phủ, còn quản gia cưỡi ngựa đi rồi về, đương nhiên tốc độ phải nhanh hơn.
“Nhà tôi không còn chỗ xếp nữa, mà ở đây cũng có quá nhiều sợi gai, cháy sẽ rất phiền phức, cứ đề đồ ở chỗ các ngươi trước đã”.
Kim Phi vội vàng ăn nốt cơm rồi nói: “Đi, ta đi cùng ngươi qua đó”.
Bình luận facebook