-
Chương 846-850
Chương 846: Nén đau thương
Kim Xuyên.
Từ lúc Quan Hạ Nhi ra mặt chủ trì đại cục, làng Tây Hà đã nhanh chóng trở lại trạng thái yên bình như trước đây.
Nhưng Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không vì thế mà vui vẻ, trái lại tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Thiết Chùy đã sớm dẫn người chạy tới Đông Hải, bắt đầu việc tìm kiếm và giải cứu, biết Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đang lo lắng, Thiết Chùy gần như ngày nào cũng thả bồ câu đưa thư quay về, báo cáo tiến triển mới nhất của công việc.
Để tăng thêm phạm vi tìm kiếm và giải cứu, Ngụy Đại Đồng đã điều động gần như toàn bộ tàu vận tải của Cục vận tải Tây Xuyên.
Nhưng Đông Hải quá lớn, bọn họ không có một chút thu hoạch gì.
Trên mặt biển mênh mông vô tận trống vắng, nhóm Thiết Chùy đã tìm kiếm suốt mấy ngày, đừng nói đến Kim Phi, ngay cả một tên cướp biển hay ngư dân cũng không gặp được.
Cơ mà cũng không phải không có một chút thu hoạch nào.
Thương nhân giàu có mà lúc trước Đại Cường tìm được ở Đông Hải, trong nhà chỉ có hai con bồ câu đưa thư Giang Nam, tờ giấy chúng có thể mang theo quá nhỏ, Đại Cường chỉ có thể nói những nội dung quan trọng.
Nhưng lần này trước khi Thiết Chùy đi Đông Hải đã mua số lượng lớn bồ câu đưa thư ở khắp Tây Xuyên, truyền hết đầu đuôi tình hình mình biết được ở Đông Hải về Xuyên Thục.
Thông qua tình báo Thiết Chùy truyền về, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng biết được Đông Hải đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù cả hai người đều không nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Kim Phi lành ít dữ nhiều.
Bảo Thiết Chùy tiếp tục tìm kiếm, chẳng qua chỉ là đang níu giữ tia hi vọng cuối cùng trong lòng thôi.
Quan Hạ Nhi vì chuyện này mà đau khổ suốt mấy ngày, toàn thân cũng gầy đi nhiều, trên mặt cũng không còn xuất hiện nụ cười nữa, lúc làm việc cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Hơn nữa ngày nào cô cũng đi đến miếu thổ địa cúng bái, cầu khấn thổ địa công công phù hộ Kim Phi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi vừa trở về từ miếu thổ địa, bỗng thấy Tiểu Ngọc từ một con đường khác chạy như bay về phía cô, vội đến rơi cả giày.
Từ sau khi quản lý đội Chung Minh, Tiểu Ngọc trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, tình huống chạy đến rơi giày kiểu này cũng không còn xuất hiện nữa.
Bây giờ lại gấp gáp như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn không hay gì đã xảy ra.
Nghĩ đến việc Thiết Chùy đang tìm kiếm để giải cứu Kim Phi, tim Quan Hạ Nhi đập thình thịch, hai chân như mềm nhũn ra.
Nếu không phải nhờ nữ nhân viên hộ tống ở phía sau nhanh tay lẹ mắt, e là đã ngã xuống đất rồi.
"Phu nhân, xảy ra chuyện rồi!"
Tiểu Ngọc gấp gáp nói.
"Nói đi, chuyện gì?"
Quan Hạ Nhi dựa vào nữ nhân viên hộ tống, đã chuẩn bị tinh thần nghe tin dữ.
"Ta vừa mới nhận được tin tức từ phía kinh thành truyền đến, bệ hạ băng hà rồi!"
Tiểu Ngọc thở hổn hển mà nói.
"Cái gì?"
Quan Hạ Nhi ngoài mặt thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế băng hà mặc dù cũng là chuyện lớn không hay, nhưng Quan Hạ Nhi quan tâm Kim Phi hơn.
Còn may, không phải tin dữ của Kim Phi.
Quan Hạ Nhi cảm thấy đã có sức lực trở lại.
Cau mày hỏi: "Ta từng nghe đương gia nói, bệ hạ sống thêm ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì, sao đột nhiên lại băng hà chứ? Mắc bệnh cấp tính gì sao?"
"Không phải bệnh cấp tính, là Tứ hoàng tử tạo phản." Tiểu Ngọc nói: "Tứ hoàng tử dẫn người đánh giết hoàng cung, bức chết bệ hạ!"
"Vũ Dương nói Tứ hoàng tử khoan dung nhân hậu, bản chất lương thiện, sao lại tạo phản chứ?" Quan Hạ Nhi khó hiểu hỏi.
Trong đám hoàng tử của Trần Cát, Cửu công chúa yêu thích Tứ hoàng tử nhất, lúc tán gẫu về chuyện trong cung với Quan Hạ Nhi, cô ấy thường nhắc tới Tứ hoàng tử.
Kim Phi cũng có ấn tượng tốt với Tứ hoàng tử, sau khi trở về y cũng có nhắc mấy lần.
"Đúng rồi, Tứ hoàng tử tạo phản, kinh thành chắc chắn rất loạn, tiêu cục và thương hội sao rồi?"
Quan Hạ Nhi không có ý thức quá mạnh mẽ về chính trị, lúc này mới nhớ tới tiêu cục và thương hội trong kinh thành.
"Ta đến tìm phu nhân cũng vì chuyện này," Tiểu Ngọc nói: "Sau khi Tứ hoàng tử tạo phản, đã lập tức phái cấm quân tấn công tiêu cục của chúng ta!"
"Hắn tấn công tiêu cục làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
"Ta cũng không biết." Tiểu Ngọc lắc đầu.
"Vậy tiêu cục thế nào rồi?"
"Bởi vì không thể mang vũ khí vào kinh thành nên huynh đệ trong tiêu cục chỉ có thể dùng dao phay, rìu, gậy tre để chiến đấu, xem chừng tình hình không ổn lắm."
Tiểu Ngọc nói: "Tổng cộng có ba con bồ câu đưa thư bay trở về từ kinh thành, đều là do Lạc Lan phái người thả bay lúc cấm quân tấn công tiêu cục, trong thư Lạc Lan nói, nếu bọn họ có thể phá vòng vây, sẽ đưa tin cho chúng ta tiếp."
"Tại sao lại như vậy?"
Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Vũ Dương biết chuyện này chưa?"
"Ta sợ điện hạ buồn rầu sẽ kích động, ảnh hưởng đến thai nhi nên chưa cho người nói với cô ấy."
Tiểu Ngọc hỏi: "Phu nhân cảm thấy chúng ta có nên nói chuyện này cho cô ấy không?"
"Việc này..."
Quan Hạ Nhi cũng chần chừ.
Nếu Kim Phi không thể trở về, đứa trẻ trong bụng Cửu công chúa chính là huyết mạch duy nhất của Kim Phi.
Dựa theo quan niệm phong kiến của Quan Hạ Nhi, cô đã gả cho Kim Phi thì chính là người của nhà họ Kim, có trách nhiệm giúp Kim Phi truyền thừa hương khói, thế nên cô vô cùng coi trọng thai nhi trong bụng Cửu công chúa, nhất thời cũng có chút do dự có nên nói cho Cửu công chúa việc Tứ hoàng tử bức chết Trần Cát hay không.
"Ta qua thăm Vũ Dương trước đã."
Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, quyết định đi thăm Cửu công chúa trước rồi tính sau.
"Ta cùng đi với người!" Tiểu Ngọc đi chân trần theo sau lưng Quan Hạ Nhi.
Hai người mang theo hộ vệ riêng chạy đến tiểu viện mà Cửu công chúa và Khánh phi đang ở.
Tiểu viện này vốn là của tên lưu manh Tạ Quang, sau đó Khánh Hoài đã thuê lại từ Nhuận Nương.
Khánh Hoài đến Tây Bắc chống lại người Đảng Hạng, tiểu viện này trở thành nhà ở tập thể của Khánh Mộ Lam.
Sau khi tứ hợp viện của Kim Phi được xây xong, Khánh Mộ Lam cảm thấy không tệ, bèn thương lượng với Nhuận Nương, dỡ nhà cũ của Tạ Quang, cũng xây lại thành một tứ hợp viện khác.
Sau khi Khánh phi đến, tạm thời ở lại nơi này.
Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc vừa vào sân, đã nghe thấy âm thanh Khánh phi than khóc nức nở từ trong phòng truyền tới.
"Bệ hạ của ta ơi, số của bệ hạ sao lại khổ như vậy, bị con ruột của mình bức chết rồi!"
Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc bốn mắt nhìn nhau: "Chẳng lẽ Vũ Dương biết rồi?"
"Xem ra là vậy." Tiểu Ngọc hỏi: "Phu nhân, chúng ta còn cần vào không?"
"Đến cũng đến rồi, hộ vệ cũng vào thông báo rồi, tới thăm họ chút đi."
Hai người cùng đi vào tiểu viện, liếc mắt đã thấy Khánh phi ngồi ở trước bàn che mặt khóc nức nở.
Thấm Nhi đang quét mảnh vỡ của ly trà trên mặt đất.
Cửu công chúa ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, sắc mặt cực kì khó coi.
Thấy Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc đi vào, sắc mặt của Cửu công chúa mới dịu đi một chút, đứng dậy đi ra gian nhà chính.
"Vũ Dương, muội biết rồi à?" Quan Hạ Nhi cẩn thận hỏi.
"Muội có tai mắt ở kinh thành." Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Quan Hạ Nhi vốn định an ủi Cửu công chúa, nhưng biểu hiện của Cửu công chúa quá bình tĩnh, khiến cô không biết nói gì, chỉ có thể nói một câu: "Nén bi thương!"
"Phụ hoàng hồ đồ, có Thái tử làm gương trước đó rồi mà vẫn không biết đề phòng, để cho Lão Tứ lợi dụng sơ hở, chết cũng đáng đời!"
Cửu công chúa siết chặt nắm đấm, miệng thì nói lời oán trách Trần Cát, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống.
Trần Cát có lẽ không phải là một Hoàng đế tốt, đối với những hoàng tử và công chúa khác mà nói, có lẽ cũng không phải là một người cha tốt, nhưng Cửu công chúa từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được Trần Cát yêu thích, cũng được yêu thương nhiều nhất trong số các hoàng tử công chúa .
Chương 847: Giành giật từng phút từng giây
Năm ngoái vì cứu nạn thiên tai cho Xuyên Thục, sau khi Cửu công chúa hồi cung đã cãi nhau với Trần Cát, nếu là hoàng tử công chúa khác, e rằng đã bị Trần Cát phạt gậy rồi nhốt giam lại.
Nhưng Cửu công chúa cãi một trận xong thì đi luôn, sau khi giết đám quyền quý, Trần Cát còn nghĩ đủ cách để giải quyết hậu quả cho cô ấy.
Vậy nên ở trong thâm tâm của Cửu công chúa, Trần Cát xem như là một vị phụ thân đạt tiêu chuẩn.
Nhớ lại lần này khi rời kinh, Trần Cát yên lặng tiễn cô ấy và Khánh phi đến cổng thành, Cửu công chúa không nén được sự đau lòng, càng khóc càng thương tâm.
“Vũ Dương, người chết không thể sống lại, nghĩ thoáng ra, đừng khóc nữa sẽ hại cơ thể.”
Quan Hạ Nhi đỡ Cửu công chúa đi vào thư phòng bên cạnh.
Dù sao Cửu công chúa cũng là người tính tình kiên định, khóc không quá lâu thì dừng lại.
Cô ấy lấy ra chiếc khăn tay lau khoé mắt: “Tỷ tỷ đến thật đúng lúc, ta đang định đợi lát nữa đi tìm tỷ đây.”
“Vũ Dương, xảy ra chuyện lớn như vậy, Khánh phi chắc chắn sẽ rất đau buồn, mấy ngày tới muội cứ ở bên cạnh Khánh phi, chuyện trong làng cứ giao cho ta là được.” Quan Hạ Nhi nói.
“Không phải chuyện trong làng.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Ta nhận được tin, Lão Tứ sau khi soán ngôi, đã phế bỏ tất cả tước vị và công danh của phu quân, còn ra lệnh diệt trừ nhân viên hộ tống ở các nơi, vậy nên tỷ hãy nhanh chóng triệu hồi tất cả các tiêu cục, thương hội và tiền trang ở các nơi quay về!”
“Tứ hoàng tử sao lại có thể như vậy?”
Quan Hạ Nhi đột nhiên đứng dậy: “Vũ Dương, không phải muội nói quan hệ giữa hắn và đương gia rất tốt sao?”
“Tỷ tỷ, dân tị nạn chỉ vì một nửa củ khoai hay cái bánh bao cũng có thể giết người, huống chi là toàn bộ thiên hạ chứ?”
Cửu công chúa cười thê lương nói: “Phu quân và ta đều đã nhìn lầm người, tưởng rằng Lão Tứ không giống như vậy, nhắc tới lại buồn cười, trước khi đi, ta còn nhờ Lão Tứ trông chừng bọn quyền quý ở kinh thành, xem bọn chúng có giở trò quỷ gì hay không, ai ngờ rằng hắn lại là con quỷ lớn nhất!”
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, trong đám hoàng tử, Trần Cát thích nhất là Tứ hoàng tử, việc lập hắn làm Thái tử chỉ là chuyện sớm hay muộn, Cửu công chúa cũng phòng bị Tứ hoàng tử ít nhất.
Hơn nữa lúc đối mặt với Kim Phi và Cửu công chúa, tư thái của Tứ hoàng tử vẫn rất thấp, biểu hiện vô cùng khiêm tốn.
Diễn xuất của hắn thật sự quá tốt, đừng nói đến xuất thân từ dân kỹ thuật như Kim Phi, ngay cả người giỏi suy đoán lòng người như Cửu công chúa cũng bị lừa gạt.
Quan Hạ Nhi từ lâu đã nghe Kim Phi nói trong hoàng gia rất hỗn loạn, lần này coi như đã thật sự mở mang tầm mắt.
Cô thở dài, vỗ nhẹ bả vai Cửu công chúa: “Yên tâm, lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Ngọc đi truyền tin, bảo tiêu cục, thương hội và tiền trang tất cả đều rút về.”
“Tỷ tỷ, Lão Tứ dám ra tay, chắc chắn đã có sách lược hoàn hảo, thậm chí đã sớm cấu kết với các gia tộc quyền thế, chúng ta nhận được tin cũng đã muộn, nhất định phải tranh thủ thời gian trước Lão Tứ!”
Cửu công chúa sốt ruột nói.
“Ta biết rồi,” Quan Hạ Nhi nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Nghe theo Vũ Dương, lập tức đi truyền tin!”
“Tiểu Ngọc, ở trong thư nhớ nhắc nhở mấy huynh đệ nhân viên hộ tống bất kể gặp phải sự cản trở gì cũng không được tin, nếu như đối phương cưỡng ép cản trở, thì đánh trả luôn!” Cửu công chúa nhắc nhở.
“Vâng!” Tiểu Ngọc thận trọng gật đầu.
“Còn nửa, bảo Thiết Chuỳ đi truyền tin, sắp xếp một nhóm người dọc theo Đông Hải ra phía Bắc, đến thành Du Quan báo tin cho Lương ca, để cho anh ta chuẩn bị sẵn sàng!” Cửu công chúa dặn dò một lần nữa.
Làng Tây Hà là căn cứ lớn nhất của thương hội, liên lạc thường xuyên nhất với các nơi, có bồ câu đưa thư đến tất cả các trú điểm.
Nhưng Trương Lương mới đến thành Du Quan không lâu, còn chưa kịp đào tạo được bồ câu đưa thư, vậy nên đến giờ, đều do Trương Lương chủ động báo cáo tình trạng đến làng Tây Hà, Kim Phi muốn truyền tin đến thành Du Quan, chỉ có thể phái người truyền tin đến kinh thành, sau đó từ kinh thành lại phái ngựa chiến đi đưa tin.
Hiện giờ kinh thành rơi vào tay Tứ hoàng tử, con đường này không thông qua được, chỉ có thể truyền tin từ Đông Hải.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, từng con từng con bồ câu đưa thư từ trong làng bay ra ngoài.
Trên thực tế, Cửu công chúa suy đoán khá tốt, trước khi Tứ hoàng tử ra tay đã cấu kết với các gia tộc quyền thế.
Hai bên đã giao hẹn xong, đến khi Tứ hoàng tử đoạt ngôi thành công, bọn chúng sẽ nhanh chóng tiêu diệt các tiêu cục và trú điểm thương hội ở các nơi.
Về phần đồ trong tiêu cục, ai cướp được thì là của người đó.
Một nửa kế hoạch trước đó vẫn luôn thực hiện rất thuận lợi, nhưng sau khi Tứ hoàng tử chiếm được hoàng cung thì xảy ra việc ngoài ý muốn.
Đầu tiên là Lạc Lan phát hiện ra được ý định của hắn, không để cho cấm quân tiến vào tiêu cục.
Nhân viên hộ tống mặc dù không có áo giáp, cũng không trang bị cung nỏ hạng nặng, nhưng mọi người đều là những cựu binh đã chiến đấu trên sa trường, kinh nghiệm tác chiến phong phú hơn nhiều so với binh sĩ cấm quân, nhiều lần đánh lùi cấm quân do giáo uý lãnh đạo.
Đến khi thống lĩnh cấm quân do Tứ hoàng tử bổ nhiệm điều động người qua đó, các nhân viên hộ tống lại tổ chức nhân viên tinh nhuệ, chủ động phát động tấn công, hơn nữa còn thành công giết ra ngoài vòng vây của cấm quân.
Điều Tứ hoàng tử không ngờ đến là đội Chung Minh đã âm thầm liên lạc với mật thám của Cửu công chúa.
Cửu công chúa hoạt động ở kinh thành nhiều năm, mật thám để lại trải rộng khắp các nghề, cấm quân trong hoàng cung cũng có không ít.
Nhà họ Tần nắm giữ cấm quân nhiều năm, cũng có rất nhiều người cũ trung thành với nhà họ Tần. Từ những thái giám cung nữ chạy ra khỏi cung, họ biết được rằng Tứ hoàng tử tạo phản, đã giết Hoàng đế và Tần Trấn. Những người cũ trong cấm quân trung thành với nhà họ Tần lập tức nhận thức được sự nguy hiểm, phối hợp với nhân viên hộ tống, phát động tấn công ở cổng Tây kinh thành.
Cổng thành chủ yếu phòng thủ các đối tượng bên ngoài thành, cấm quân canh phòng ở cửa Tây bị đánh trở tay không kịp.
Nhân viên hộ tống tinh nhuệ bảo vệ Lạc Lan và Tào Đông, chạy thoát khỏi phần lớn cấm quân, thành công giết ra khỏi kinh thành.
Đến bên ngoài thành, Tào Đông lập tức dẫn theo đội ngũ chạy thẳng đến kho hàng.
Trước đó bị tập kích, đám người mặc đồ đen đã cho nổ tung lựu đạn và khinh khí cầu, nhưng cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, áo giáp, hắc đao và các loại binh khí trong kho đều vẫn còn.
Có những trang bị này, chiến lực của các nhân viên hộ tống sẽ tăng lên một lượng lớn, đánh cho đám cấm quân đuổi theo tơi bời.
Hiện tại hai bên rơi vào cục diện giằng co ở xung quanh kho hàng.
Không chỉ có vậy, sau khi Tứ hoàng tử chiếm được hoàng cung mới phát hiện không thấy ngọc tỷ!
Ngọc tỷ là vật tượng trưng cho Hoàng đế, không có ngọc tỷ, ngôi vị Hoàng đế này của Tứ hoàng tử danh không chính ngôn không thuận.
Huống hồ đế vị của Tứ hoàng tử là soán ngôi đoạt vị, lại càng nhạy cảm.
Vậy nên mấy ngày sau khi đoạt vị, Tứ hoàng tử gần như đã đào ba thước đất trong toàn bộ hoàng cung, muốn tìm ra ngọc tỷ.
Nhưng ngọc tỷ đã được Lạc Lan mang ra ngoài thành, Tứ hoàng tử sao có thể tìm được?
Bất đắc dĩ, Tứ hoàng tử chỉ có thể truyền tin trước cho các gia tộc quyền thế ở các nơi, để bọn họ ra tay tiêu diệt tiêu cục.
Nhưng gia tộc quyền thế đều là những lão yêu tinh, sợ Tứ hoàng tử lừa bọn chúng, nên dựa theo thỏa thuận, trong thư Tứ hoàng tử phải đóng ngọc tỷ, để chứng minh mình đã đoạt vị thành công.
Vì vậy chuyện này rơi vào bế tắc, cũng tranh thủ thời gian quý báu cho tiêu cục, thương hội các nơi rút lui.
Dĩ nhiên, cũng có một vài gia tộc quyền thế ở địa phương phát hiện tiêu cục và thương hội rút lui, vừa phái người đến kinh thành chứng thực tin tức, vừa phái người cản trở tiêu cục rút lui.
Có sự nhắc nhở của Cửu công chúa, tiêu cục các nơi căn bản không để ý đến, gặp phải gia tộc quyền thế cản trở mạnh mẽ họ thẳng thừng dùng vũ lực phá vòng vây, không thèm nói nhảm với các gia tộc quyền thế ở địa phương.
Mấy ngày sau, bắt đầu lần lượt có các nhân viên hộ tống rút lui về Kim Xuyên.
Chương 848: Sát khí đằng đằng
Quan Hạ Nhi không hiểu chuyện đấu tranh trong triều đình, cô luôn cho rằng cái chết của Kim Phi là do cướp biển gây ra.
Khi tình hình càng ngày càng rõ ràng, Quan Hạ Nhi dần dần nhận ra sự việc ở Đông Hải không đơn giản như vậy.
Nhưng vì nguyên nhân kiến thức, cô căn bản không tìm ra được mối quan hệ trong đó, vì vậy sau bữa cơm trưa, cô đi tìm Cửu công chúa.
Mấy ngày nay tâm trạng Khánh phi rất tệ, lúc Quan Hạ Nhi đến, Cửu công chúa vừa mới dỗ Khánh phi ngủ xong.
"Khánh phi nương nương thế nào rồi?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Vẫn ổn, chỉ là lo lắng cho cữu cữu ở kinh thành, không ăn nổi cơm." Cửu công chúa nói.
Khánh Quốc công là người ủng hộ nhiệt tình cho Kim Phi và Cửu công chúa, sau khi Tứ hoàng tử lên nắm quyền, nhất định sẽ không buông tha cho ông ta.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Hiện giờ kinh thành đã bị Lão Tứ nắm giữ, chúng ta không còn cách nào khác, chỉ hy vọng cữu cữu có thể nghĩ ra biện pháp tự cứu mình thôi."
Cửu công chúa bất lực lắc đầu: "Tỷ tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện." Quan Hạ Nhi nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đương gia bị cướp biển tập kích ở Đông Hải không hề đơn giản, nhưng ta lại không nghĩ ra được, muốn đến tìm điện hạ để xin lời khuyên."
“Tỷ tỷ nói xin lời khuyên là khách sáo rồi."
Vũ Dương xua tay nói: "Phu quân bị tập kích ở Đông Hải, quả thực là không đơn giản như vậy, rất có khả năng là liên quan đến Lão Tứ và đám quyền quý ở kinh thành."
"Là thế nào?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Ta và phu quân đã coi thường Lão Tứ, cũng coi thường những gia đình quyền thế trong thiên hạ."
Cửu công chúa thở dài nói: "Trước kia ta và phu quân đều cho rằng, chỉ cần chúng ta chế tạo ra được vũ khí đủ mạnh thì có thể trấn áp được tất cả, sau đó từ từ thực hiện chính sách mới."
Nói đến đây, Cửu công chúa cười khổ: "Hiện tại xem ra ta và phu quân đã phạm sai lầm khi coi thường kẻ địch, cũng coi thường quyết tâm của các gia tộc quyền thế, coi thường thủ đoạn của bọn họ, bọn họ tàn nhẫn hơn ta tưởng tượng quá nhiều!"
Thật ra, khi Cửu công chúa biết Kim Phi bị cướp biển tấn công, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là đám quyền quý đã bắt đầu báo thù.
Cho nên ngoài việc phái Thiết Chùy đi đến Đông Hải để tìm kiếm cứu nạn, cô ấy còn phái một số mật thám đi điều tra kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc này.
Nhưng không đợi cô ấy điều tra ra được kết quả, Tứ hoàng tử đã tạo phản cướp ngôi vị ở trong kinh thành.
Đây là điều mà Cửu công chúa và Kim Phi hoàn toàn không ngờ tới.
"Vũ Dương, muội đã điều tra ra gia tộc quyền quý nào làm chưa?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
"Vẫn chưa, bọn tay sai của đối phương rất sạch sẽ, người của ta tạm thời chưa tìm được manh mối gì." Cửu công chúa lắc đầu: "Hơn nữa ta cảm thấy không chỉ có một gia tộc, mà là rất nhiều gia tộc."
"Tại sao?"
"Mấy ngày gần đây, ta đã ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra sau khi quen biết với phu quân, muốn tìm xem ai hận chúng ta nhất, nghĩ đi nghĩ lại, ta mới phát hiện ra, người căm hận ta và phu quân thực sự quá nhiều!"
Cửu công chúa nói: "Kể từ khi chúng ta giết Từ mập ở Tây Xuyên, e rằng những kẻ quyền quý đó đã hận chúng ta rồi.
Còn cả muối mười văn tiền do phu quân chế tạo ra, cũng đã cắt đứt đường tài lộc của nhiều gia đình kiếm tiền bằng nghề bán muối.
Phu quân đã từng nói, cắt đứt nguồn tài chính của người khác, giống như giết chết cha mẹ của họ.
Còn nữa, nếu như chính sách mới của chúng ta thực hiện thành công thì sẽ là một thảm họa đối với những gia tộc quyền quý trong thiên hạ, ngoại trừ một số gia tộc như cữu cữu, nhà họ Chung, nhà họ Tần.
Bây giờ nghĩ lại, nếu ta xuất thân từ một gia tộc quyền quý, e rằng ta cũng sẽ cố gắng hết sức để giết chết phu quân và ta.
Không giấu gì tỷ tỷ, lần này ta đến Kim Xuyên, ngoài lo lắng về công trình đập Đô Giang, ta còn muốn xem còn gia tộc quyền quý nào sẽ nhảy ra nhân cơ hội làm loạn không, sau đó bắt trọn ổ bọn họ.
Đánh giá theo tin tình báo mấy ngày nay do Tiểu Ngọc thu thập được, lần này từ kinh thành, Giang Nam đến Đông Hải đều có người chặn đường rút lui của các nhân viên hộ tống, điều này cho thấy rằng rất nhiều gia tộc quyền quý đã liên thủ lại, chỉ một gia tộc quyền quý hoặc là một vài gia tộc quyền quý, thì không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được.
Chỉ khi mưu sĩ của rất nhiều nhà tụ họp lại với nhau, mới có thể lập ra một kế hoạch liền mạch không chê vào đâu được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được, cũng chỉ khi có nhiều gia tộc quyền quý liên hợp lại thì mới có thể hành động ở nhiều nơi từ kinh thành, Giang Nam đến Đông Hải như vậy được."
Cửu công chúa cười nhạt nói: "Bình thường giữa những gia tộc quyền quý này đều căm hận nhau đến mức đấu tranh ngươi chết ta sống, vậy mà lần này vì để đối phó với phụ hoàng và phu quân, họ từ bỏ mối hận cũ để liên thủ lại, cũng thật sự làm khó bọn họ rồi!”
“Trước đây ta không hiểu được, một người thông minh như đương gia, tại sao có thể rơi vào tay một đám cướp biển, giờ muội nói như vậy ta mới hiểu, hóa ra phía sau đám cướp biển còn có cao thủ chỉ điểm nữa!"
Quan Hạ Nhi đằng đằng sát khí nói: "Cho dù có bao nhiêu gia tộc thì ta cũng sẽ khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
"Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?" Cửu công chúa hỏi.
"Chờ tất cả các nhân viên hộ tống rút lui trở về, ta muốn đến kinh thành hỏi xem, rốt cuộc là ai đã hại đương gia!" Quan Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe vậy, Cửu công chúa hoảng sợ.
Quan Hạ Nhi muốn đến kinh thành, nhất định sẽ không đi một mình.
Tứ hoàng tử và đám quyền quý cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy vào kinh thành.
Chắc chắn đôi bên sẽ có một trận chiến đẫm máu.
Mặc dù Cửu công chúa hận Tứ hoàng tử, nhưng cô ấy càng lo lắng Đại Khang bị đánh tan tành hơn.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng kích động, những gì ta vừa nói chỉ là suy đoán thôi, cũng không có chứng cứ, hơn nữa ta cũng không biết rốt cuộc người ra tay là ai nữa?"
"Không sao, muội không biết, thì ta sẽ đi hỏi tân Hoàng đế, hắn ta nhất định sẽ biết." Quan Hạ Nhi nói.
"Tỷ tỷ, ta biết tỷ rất tức giận, ta cũng muốn giết chết Lão Tứ, nhưng chúng ta không thể làm như vậy được!"
Cửu công chúa kéo tay áo của Quan Hạ Nhi nói: "Tỷ tỷ, hãy nghĩ đến phu quân, thực chất phu quân cũng rất hận những gia tộc quyền thế, nói bọn họ là rệp nằm trên người dân chúng để hút máu, phải diệt trừ thì dân chúng mới có thể có cuộc sống tốt được, nhưng tại sao phu quân vẫn luôn chưa ra tay? Là vì phu quân biết như vậy thiên hạ nhất định sẽ đại loạn...."
"Thiên hạ đại loạn liên quan gì đến ta?" Quan Hạ Nhi ngắt lời của Cửu công chúa: "Ta là phụ nữ trong nhà, không hiểu nhiều đạo lý như vậy, nhưng ta biết giết người thì đền mạng, bọn họ hại đương gia của ta, ta sẽ phải trả thù cho đương gia!"
Thấy Cửu công chúa vẫn còn muốn nói, Quan Hạ Nhi căn bản không cho cô ấy có cơ hội: "Vũ Dương, muội và đương gia là lo lắng quá nhiều rồi nên hôm nay mới đi đến bước này, chuyện tiếp theo muội đừng xen vào, hãy ở lại đây yên tâm dưỡng thai là được!"
Nói xong, cô quay người dẫn theo hộ vệ rời đi.
Trong mấy ngày tiếp theo, Quan Hạ Nhi vốn luôn hiền lành dịu dàng dường như đã trở thành một người khác, cô ra lệnh cho Trịnh Phương tổ chức những nhân viên hộ tống đã rút lui trở về thành các đội, tiến hành diễn tập thực chiến suốt cả ngày.
Cô còn ra lệnh cho Mãn Thương lãnh đạo xưởng luyện gang dốc toàn lực chế tạo vũ khí!
Tứ hoàng tử tạo phản, người mà hắn kiêng dè nhất chính là Kim Phi, và tiêu cục Trấn Viễn dưới quyền của Kim Phi.
Cho nên hắn ta mới đợi đến khi đám quyền quý giải quyết Kim Phi rồi mới dám ra tay.
Tứ hoàng tử là người mưu mô nhất trong tất cả các Hoàng tử, trước khi tạo phản, hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng hơn nhiều so với Thái tử lúc trước.
Ngoài Đông Hải, hắn ta còn bố trí mật thám ở Kim Xuyên, Tây Xuyên, đập Đô Giang và những nơi khác nữa.
Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi càng là mục tiêu theo dõi trọng điểm của mật thám.
Quan Hạ Nhi làm ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không thể thoát khỏi tầm mắt của mật thám.
Chẳng bao lâu sau, Tứ hoàng tử ở kinh thành xa xôi đã nhận được tin tức từ mật thám.
Chương 849: Bày mưu đã lâu
Gần đây cuộc sống của Tứ hoàng tử rất khổ cực.
Từ ngày đoạt ngôi, hắn ta chưa một lần có một giấc ngủ ngon, cả người trở nên vô cùng tiều tụy.
Ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng không tốt đẹp như hắn ta tưởng tượng.
Mặc dù ban đầu khi vừa vào hoàng cung hắn ta đã lập tức phong tỏa cổng cung, nhưng vẫn có một vài cung nữ và thái giám đã lẻn ra ngoài qua lỗ chó đã được đào từ trước đó.
Những cung nữ và thái giám này đã bí mật đưa ngọc tỷ ra khỏi hoàng cung, còn lan truyền tin tức Tứ hoàng tử đã giết cha mình chiếm ngai vàng.
Giết cha hành thích vua ở bất kỳ thời đại nào cũng đều là tội cực kỳ nghiêm trọng.
Mấy gia tộc nhà họ Khánh, nhà họ Tần, nhà họ Chung vẫn luôn ủng hộ Cửu công chúa và Kim Phi lập tức lấy cớ này để làm khó Tứ hoàng tử.
Tuy nhiên, Tứ hoàng tử đã nắm quyền điều hành cấm quân, số lượng quyền quý ủng hộ hắn đông gấp nhiều lần những người ủng hộ Cửu công chúa nên nhà họ Khánh, nhà họ Tần và nhà họ Chung đã nhanh chóng bị đàn áp.
Tứ hoàng tử không có quan niệm nhân đạo như Kim Phi, cho nên số phận của những gia tộc này không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Chế độ nô lệ và tội liên đới bị Cửu công chúa bãi bỏ, lại lần nữa được Tứ hoàng tử sử dụng.
Kể từ ngày thứ hai sau khi đoạt ngôi, vết máu ở cổng chợ kinh thành chưa bao giờ khô.
Toàn bộ người kinh thành đều bàng hoàng.
Tứ hoàng tử vốn tưởng rằng như vậy sẽ có thể hù dọa được dân chúng, nhưng sau khi dân chúng nếm trải vị ngọt của cuộc sống tốt đẹp, họ cực kỳ bất mãn với cách làm này của Tứ hoàng tử, càng ngày càng có nhiều người âm thầm bàn tán về hắn ta.
Mặc dù Tứ hoàng tử đã ra lệnh cho cấm quân giết chết một nhóm, tạm thời đán áp được sự nghị luận của dân chúng, nhưng hắn ta biết, trong lòng dân chúng càng bất mãn với hắn ta hơn.
Vì để chiếm được lòng người, Tứ hoàng tử đã lên kế hoạch học theo Kim Phi và Cửu công chúa, dùng cách giảm thu thuế để lấy lòng mọi người.
Nhưng những kẻ quyền quý lại dựa vào thu thuế để vơ vét của dân chúng, bọn họ ủng hộ Tứ hoàng tử, trong đó mục đích quan trọng nhất của họ khi ủng hộ Tứ hoàng tử là khôi phục thu thuế ban đầu.
Ngay khi Tứ hoàng tử đề xuất giảm thu thuế, đã bị tất cả các quyền quý có mặt kịch liệt phản đối.
Các quyền quý không những không đồng ý với việc giảm thu thuế, ngược lại còn yêu cầu Tứ hoàng tử khôi phục thu thuế và mức thu trước đó.
Tứ hoàng tử dựa vào sự ủng hộ của những quyền quý này mà lên nắm quyền, hắn ta căn bản không dám đắc tội với bọn họ, còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó với đám quyền quý thì đã nhận được tin tức từ làng Tây Hà.
Bởi vì Tiểu Ngọc kịp thời truyền tin, nên tổn thất ở tiêu cục các nơi không nghiêm trọng lắm.
Sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn đã được công nhận từ lâu, một khi để bọn họ tập trung ở Kim Xuyên, Tứ hoàng tử chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi.
Ngay khi nhận được tin tình báo, tất cả các quan đại thần đều được triệu tập đến Ngự Thư Phòng để họp.
Một đời vua một đời thần, sau khi Tứ hoàng tử lên nắm quyền, trong triều đương nhiên sẽ có sự thay máu lớn.
Từ Tể tướng đến thượng thư sáu bộ, đều bị thay thế bằng những quyền quý góp sức trong lần bức cung này.
Góp sức càng nhiều, quan vị càng lớn.
Cữu cữu của Tứ hoàng tử Mã Trác đương nhiên trở thành Tể tướng.
"Các vị ái khanh, trẫm nhận được tin tức, nhân viên hộ tống ở các nơi đều đang rút về Kim Xuyên, Quan Hạ Nhi - vợ của Kim Phi cũng đang luyện binh ở làng Tây Hà, ý định tạo phản rất rõ ràng!
Còn có Khánh Hoài ở thành Vị Châu và Trương Lương ở thành Du Quan, mấy ngày gần đây chắc cũng đã nhận được tin tức, đến lúc đó cũng rất có thể dấy binh tạo phản!"
Tứ hoàng tử đi thẳng vào vấn đề: "Tiêu cục Trấn Viễn, quân Thiết Lâm có sức chiến đấu như vậy, không cần trẫm nói nhiều nữa, các vị ái khanh nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!"
"Bệ hạ không cần lo lắng, việc này chúng thần đã đoán được từ trước khi hành động, sớm có sắp xếp rồi!"
Tể tướng mới nhận chức Mã Trác cười trả lời.
Các mưu sĩ đã cực kỳ cẩn thận trong việc xây dựng kế hoạch này, cân nhắc kỹ lưỡng từng mắt xích, đồng thời đoán trước được phản ứng của các gia tộc quyền quý ở các địa phương và lên kế hoạch dự phòng chi tiết.
"Thật sao?" Tứ hoàng tử vui mừng: "Các vị có kế sách hay gì không?"
"Bệ hạ xin hãy nghe thần nói!"
Mã Trác gật gù đắc ý nói lại kế hoạch của các mưu sĩ.
Tứ hoàng tử nghe xong, không khỏi cau mày: "Đây là cách hay của các vị sao? Làm như vậy khác gì dẫn sói vào nhà không?"
"Bệ hạ, người làm việc lớn không nên chú ý đến những việc vặt vãnh, muốn dẹp yên giặc ngoài thì trước tiên phải ổn định bên trong. Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên đến Trung Nguyên, nhiều nhất là chỉ cướp một lần rồi đi, còn nếu quân Thiết Lâm và tiêu cục Trấn Viễn tạo phản thì tất cả đều xong đời, cái nào nặng cái nào nhẹ, bệ hạ phải phân biệt rõ ràng!"
Vẻ mặt Mã Trác chân thành khuyên.
"Bệ hạ, Mã đại nhân nói đúng đó!"
"Đúng vậy, bệ hạ, kế sách này có thể gọi là đuổi hổ nuốt sói, bệ hạ nhất định không được bỏ lỡ cơ hội tốt này!"
Những quyền quý khác cũng rối rít phụ họa theo.
"Chuyện này rất quan trọng, trẫm phải suy nghĩ kỹ đã."
Tứ hoàng tử vẫn còn hơi do dự.
"Bệ hạ, chuyện đã đến nước này, thần chỉ có thể nói thật!"
Mã Trác cúi đầu nói: "Kế hoạch này đã bắt đầu từ bốn tháng trước, bây giờ đã tên đã giương cung, không thể không bắn được."
"Cái gì? Bốn tháng trước đã bắt đầu rồi ư?" Vẻ mặt Tứ hoàng tử đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao các ngươi không thương lượng với trẫm?"
Bốn tháng trước, Kim Phi vừa mới cứu giá thành công, còn chưa bắt đầu thực hiện chính sách mới.
"Khi đó Kim Phi đang như mặt trời ban trưa, với lá gan của người, nói với người thì người có dám đồng ý không?"
Trong lòng Mã Trác thầm chửi, nhưng ngoài miệng lại nói: "Lúc đó chuyện vẫn còn chưa quyết định, vi thần sợ rằng sẽ còn có thay đổi, không dám quấy rầy bệ hạ, nên đã tự chủ đưa ra quyết định, mong bệ hạ trách phạt!"
Tứ hoàng tử vẫn còn phải dựa vào người cữu cữu này, nào dám trách phạt ông ta?
Hắn thở dài, gật đầu nói: "Nếu cữu cữu đã đưa ra quyết định rồi, thì cứ theo kế hoạch mà hành động đi!"
"Vâng!" Mã Trác cúi người hành lễ.
……..
Trên thành Du Quan, Trương Lương đứng ở trên tường thành, nhìn về phía nam xa xa.
Khi anh ta đến đã mang theo rất nhiều bồ câu đưa thư, nhưng những con chim bồ câu đưa thư này chỉ có thể truyền tin đến Xuyên Thục và kinh thành, không thể mang thư về thành Du Quan.
Cho nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết chuyện của Kim Phi ở Đông Hải, càng không biết Tứ hoàng tử tạo phản.
"Lương ca, nghĩ gì mà sững sờ vậy?"
Lưu Thiết mặc áo giáp, đi đến bên cạnh Trương Lương.
"Không có gì." Trương Lương quay lại và hỏi: "Đã dọn dẹp sạch phường Trấn Bắc chưa?"
Thành Du Quan bị người Đông Man chiếm đóng mấy chục năm, dân chúng trong thành không chỉ có người Trung Nguyên mà còn có rất nhiều người Thảo Nguyên.
Người Đông Man đã chia dân chúng trong thành Du Quan thành ba đẳng cấp.
Người Đông Man đương nhiên là nhất đẳng, có đặc quyền rất cao.
Những người Thảo Nguyên khác là nhị đẳng, thân phận là dân chúng bình thường.
Người Trung Nguyên là tam đẳng, phần lớn bọn họ đều là con cháu của những người Trung Nguyên bị người Đông Man cướp được từ phía nam đến, địa vị tương đương với nô lệ, không những phải làm những công việc nặng nhọc nhất, còn có thể bị người Đông Man giết chết bất kỳ lúc nào.
Trước trận thiên tai lạnh giá năm ngoái, thành Du Quan có hơn mười nghìn người Trung Nguyên, nhưng sau một mùa đông, bảy mươi phần trăm người Trung Nguyên trong thành bị chết cóng, hiện tại chỉ còn lại chưa tới ba nghìn người.
Sau khi Trương Lương chiếm được thành Du Quan, anh ta lập tức bãi bỏ chế độ giai cấp, khôi phục tự do cho tất cả người dân Trung Nguyên, đồng thời còn đưa nhà cửa, gia súc, cừu, ngũ cốc và những vật dụng khác cướp được từ người Thảo Nguyên cho người dân Trung Nguyên.
Tất cả người Thảo Nguyên dám phản kháng đều bị Trương Lương xử chết ngay tại chỗ.
Những người không dám phản kháng, Trương Lương không giết mà giữ họ lại để làm lao động khổ sai.
Người Trung Nguyên vỗ tay tán thành điều này, nhưng người Thảo Nguyên lại căm hận đến mức ngứa răng, thỉnh thoảng lại có người lên kế hoạch bạo động.
Lưu Thiết coi những người này như đá mài cho quân Trấn Viễn, chỉ cần có người bạo động sẽ phái quân Trấn Viễn đi trấn áp.
Hôm nay phường Trấn Bắc có người Thảo Nguyên bạo động, Lưu Thiết vừa mới trấn áp xong trở về.
"Lương ca, huynh yên tâm đi, một đán khốn nạn hèn nhát mà thôi, ta vừa đến bọn họ đã sợ quỳ xuống đất luôn rồi."
Lưu Thiết vỗ ngực nói: "Nghe nói người Thảo Nguyên dũng mãnh, ta thực sự không phát hiện ra…."
Lời còn chưa nói xong, đột phiên phía dưới bức tường thành truyền đến tiếng huyên náo.
Hai người cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc thấy một nhóm người Thảo Nguyên đang điên cuồng xông về phía nhà kho!
Chương 850: Thiếu lương thực
Trước khi Trương Lương đến, người Thảo Nguyên có địa vị cao nhất ở thành Du Quan, nhưng từ khi Trương Lương thì địa vị của người trên Thảo Nguyên đã tụt dốc không phanh.
Những người Thảo Nguyên từng bắt người Trung Nguyên làm nô dịch cũng đã bị bắt, trở thành tù nhân, bị Trương Lương phạt đi làm lao động khổ sai.
Thân phận này khác biệt như trời với đất so với cuộc sống trước kia, khiến cho người Thảo Nguyên không thể thích ứng được.
Gián điệp do đám quyền quý phái tới đã liên lạc với một vài thủ lĩnh người Thảo Nguyên, phát động cuộc bạo động lần này.
Có mưu sĩ của đám quyền quý hỗ trợ hiến kế, lại mưu tính trước nhiều ngày, vậy nên lần bạo động này mãnh liệt hơn bất kỳ lần bạo động nào trước đó.
Số người Thảo Nguyên bao vây kho hàng lên đến hàng trăm người.
Trong đó có không ít người giơ đuốc.
“Cung thủ đâu, giết hết mấy người cầm đuốc, tuyệt đối không cho phép bọn chúng đến gần kho hàng!”
Lưu Thiết gào lên chỉ vào kho hàng.
Nhà kho này chứa một lượng lớn lựu đạn và dầu hoả, một khi đã bắt lửa, hậu quả không thể lường được.
Theo mũi tên lệnh bay lên không trung, từng nhóm nhân viên hộ tống cầm cung nỏ trong tay xông lên tường thành, bắn mũi tên về phía những người Thảo Nguyên đang đánh vào nhà kho.
Còn có nhiều nhân viên hộ tống dựa theo diễn tập, mang theo khiên và dây thừng chui ra khỏi doanh trại, chuẩn bị sẵn sàng bắt giữ.
Lưu Thiết lúc này mới yên tâm: “Lương ca, đúng như huynh đoán, trong đám người Thảo Nguyên quả thật có gián điệp!”
“Không phải rất rõ ràng sao, thành Du Quan bị người Thảo Nguyên chiếm giữ mấy thập niên, nếu không có gián điệp của bọn chúng mới là lạ.”
Trương Lương bình tĩnh nói: “Bảo các huynh đệ canh chừng, không được lơ là khinh thường, để cho bọn gián điệp được như ý.”
“Lương ca, ta nghĩ dứt khoát giết sạch đám người Thảo Nguyên là được, đề phòng bọn chúng như vậy quá mệt mỏi!” Lưu Thiết bất mãn nói.
“Tiên sinh đã nói rồi, chúng ta là những người văn minh, không bao giờ được làm mấy việc tàn ác như tàn sát.”
Trương Lương nói: “Hơn nữa, giết hết người Thảo Nguyên thì việc trong thành ai sẽ làm?”
Thành Du Quan mặc dù không lớn như kinh thành, nhưng cũng gần bằng huyện Kim Xuyên, không ở thời đại máy móc, để duy trì một thành phố lớn như vậy hoạt động, cần dùng đến không ít nhân lực.
“Không được thì chúng ta di chuyển dân chúng từ Trung Nguyên tới đây luôn.”
“Di chuyển dân chúng cần thời gian, hơn nữa ngươi có thể đảm bảo là dân chúng từ Trung Nguyên tới không có gián điệp không?” Trương Lương nói: “Đến lúc đó gián điệp trà trộn vào trong dân chúng bình thường, càng khó tìm ra hơn!”
“Cũng đúng.” Lưu Thiết gật đầu: “Chỉ mong lần này đánh cho người Thảo Nguyên thành thật hơn.”
Bởi vì Trương Lương đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh người Thảo Nguyên đã bị trấn áp.
“Thiết Tử, phái người cẩn thận đi hỏi xem, nhất định phải tìm ra người đứng đầu bọn chúng là ai.” Trương Lương giao phó.
“Vâng!”
Lưu Thiết đáp lại một tiếng, đang chuẩn bị đi xuống tường thành, đột nhiên nghe thấy ở xa vang lên một tiếng kêu giết.
Chỉ một lát sau, hướng Tây Bắc nổi lên ngọn lửa hừng hực.
“Không hay, kho lương cháy rồi!” tim Trương Lương đập thình thịch, không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa: “Nhanh, gọi người đến dập lửa!”
“Rõ!”
Lưu Thiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng, chạy như bay xuống cổng thành, tập hợp nhân lực đi dập lửa.
“Bị mắc bẫy rồi!”
Trương Lương nhìn ngọn lửa cháy lên cao, đấm một quyền vào tường thành.
Thành Du Quan cách Trung Nguyên quá xa, rất khó để cung ứng lương thực.
Vì để đảm bảo đầy đủ lương thực, trước khi quân Bắc Phạt đến, Kim Phi đã điều động một lượng lớn lương thực, chở từ Hoàng Hà đến Đông Hải, sau đó từ Đông Hải đến thành Du Quan.
Số lương thực này chất đầy mười mấy kho lương, đủ cho quân Bắc Phạt ăn trong một hai năm.
Trương Lương chiến đấu lâu như vậy, biết rõ rằng lương thực quan trọng đến nhường nào, vậy nên việc phòng thủ ở kho lương cũng rất nghiêm ngặt, sắp xếp lực lượng phòng thủ chỉ sau kho cất giữ lựu đạn, khinh khí cầu và vũ khí.
Kẻ địch cũng phát hiện ra điểm này, cho nên lúc đầu công kích kho vũ khí, thu hút sự chú ý của nhân viên hộ tống.
Thừa dịp nhân viên hộ tống đến kho vũ khí trấn áp bạo loạn, kẻ địch lại tập trung lực lượng công kích kho lương.
Trương Lương mặc dù coi trọng kho lương, nhưng do kho lương chiếm diện tích quá lớn, nhân viên hộ tống phụ trách canh phòng kho lương lại có một phần ba đi viện trợ kho vũ khí, dẫn đến thiếu nhân lực nghiêm trọng.
Kẻ địch nhân cơ hội này đập vỡ ngói trên nóc phòng, ném dầu hoả đã chuẩn bị vào trong.
Lương thực đều được phơi khô, gặp lửa ngay lập tức bốc cháy.
Khi Lưu Thiết dẫn người đến, có hai kho lương đã bị lửa cháy quá lớn, không có cách nào dập được.
Lửa lớn cháy mãi đến nửa đêm, bảy kho lương đã bị đốt trụi mất năm!
Đến khi trời sáng, Lưu Thiết và tiểu đoàn trưởng phụ trách trông chừng kho lương, mặt đầy khói bụi đến gặp Trương Lương.
“Thống lĩnh, vụ cháy lần này là trách nhiệm của ta, là do ta không coi trọng kho lương, bị người thừa cơ lẻn vào!”
Tiểu đoàn trưởng cúi đầu nhận sai: “Thống lĩnh hãy trách phạt!”
“Trách phạt chắc chắn sẽ không thoát, nhưng để nói sau, hai kho lương còn lại canh chừng sao rồi?” Trương Lương sầm mặt hỏi: “Đây là khẩu phần lương thực cuối cùng của chúng ta, nhất định không được sơ suất.”
“Đã canh chừng rồi, ta đã phái một tiểu đoàn qua đó canh gác!”
Lưu Thiết nói: “Ta còn cho phá huỷ tất cả nhà xung quanh kho lương thực trong vòng năm mươi trượng, nghiêm cấm bất kỳ ai đến gần!”
Trương Lương gật đầu, nhắc nhở thêm: “Nhưng cũng không được vì thế mà buông lỏng việc canh phòng kho vũ khí.”
“Ta hiểu!” Lưu Thiết nói: “Ta đã sắp xếp hai tiểu đoàn đến bên cạnh kho vũ khí.”
“Lương thực còn sót lại sợ là không ăn nổi mấy tháng, lập tức sai người đến kinh thành, Tây Xuyên truyền tin, mời tiên sinh sớm sắp xếp cấp thêm lương thực!” Trương Lương dặn dò: “Báo cáo với tiên sinh, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng!” Lưu Thiết nhanh chóng ra ngoài truyền tin.
“Hy vọng tiên sinh nhận được tin, có thể chuyển lương thực đến trước khi mặt nước đóng băng.”
Trương Lương chống tay đến tường thành, nhìn về phía Nam than thở.
Thành Du Quan quá xa, nếu như dùng đoàn xe đường bộ chuyển lương thực, từ kinh thành chuẩn bị lương thực đưa tới đây, binh sĩ phụ trách áp tải trên đường e rằng cũng phải ăn hơn phân nửa, không có lợi lắm.
Biện pháp tốt nhất bây giờ là vận chuyển đường thuỷ.
Mà mùa đông ở thành Du Quan tới sớm, nhất định phải vận chuyển lương thực đến trước khi mặt nước đóng băng, nếu không mấy người Trương Lương sẽ chết đói ở trong thành Du Quan.
Trương Lương tràn đầy mong đợi với Kim Phi, nhưng lại không biết hiện tại Kim Phi chật vật như thế nào.
Từ ngày bị tập kích, Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm đã phiêu lưu trên biển gần nửa tháng.
Lúc mới bắt đầu Kim Phi còn có thể đoán được đại khái vị trí của mình, nhưng trôi nổi nhiều ngày như vậy, Kim Phi cũng hoàn toàn không biết mình trôi đến nơi nào rồi.
Nước ở trên thuyền đã sớm bị ba người bọn họ uống hết, nước uống mấy ngày nay hầu như đều là hơi nước bốc lên nhờ đun nước biển trên lò lửa.
Nhưng than đá mang theo trên thuyền số lượng có hạn, mặc dù Kim Phi đã cố gắng hạn chế, nhưng vẫn càng dùng càng vơi đi.
“Tướng công, than đá sắp đốt hết, lương khô cũng sắp ăn hết rồi, nếu như trôi dạt thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chết đói.”
Đường Tiểu Bắc quơ cái rương lương khô, vẻ mặt ưu sầu.
Nửa tháng phơi nắng dưới ánh mặt trời, Đường Tiểu Bắc đã đen đi một tông, Kim Phi và Bắc Thiên Tầm thì khỏi phải nói, cũng sắp bị phơi thành người da đen rồi.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nhất định phải tiết kiệm mỗi một ngụm nước ngọt và lương thực.”
Kim Phi nói: “Còn nữa, chúng ta phải nghĩ cách bắt cá.”
Kim Xuyên.
Từ lúc Quan Hạ Nhi ra mặt chủ trì đại cục, làng Tây Hà đã nhanh chóng trở lại trạng thái yên bình như trước đây.
Nhưng Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không vì thế mà vui vẻ, trái lại tâm trạng càng ngày càng nặng nề.
Thiết Chùy đã sớm dẫn người chạy tới Đông Hải, bắt đầu việc tìm kiếm và giải cứu, biết Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đang lo lắng, Thiết Chùy gần như ngày nào cũng thả bồ câu đưa thư quay về, báo cáo tiến triển mới nhất của công việc.
Để tăng thêm phạm vi tìm kiếm và giải cứu, Ngụy Đại Đồng đã điều động gần như toàn bộ tàu vận tải của Cục vận tải Tây Xuyên.
Nhưng Đông Hải quá lớn, bọn họ không có một chút thu hoạch gì.
Trên mặt biển mênh mông vô tận trống vắng, nhóm Thiết Chùy đã tìm kiếm suốt mấy ngày, đừng nói đến Kim Phi, ngay cả một tên cướp biển hay ngư dân cũng không gặp được.
Cơ mà cũng không phải không có một chút thu hoạch nào.
Thương nhân giàu có mà lúc trước Đại Cường tìm được ở Đông Hải, trong nhà chỉ có hai con bồ câu đưa thư Giang Nam, tờ giấy chúng có thể mang theo quá nhỏ, Đại Cường chỉ có thể nói những nội dung quan trọng.
Nhưng lần này trước khi Thiết Chùy đi Đông Hải đã mua số lượng lớn bồ câu đưa thư ở khắp Tây Xuyên, truyền hết đầu đuôi tình hình mình biết được ở Đông Hải về Xuyên Thục.
Thông qua tình báo Thiết Chùy truyền về, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng biết được Đông Hải đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù cả hai người đều không nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Kim Phi lành ít dữ nhiều.
Bảo Thiết Chùy tiếp tục tìm kiếm, chẳng qua chỉ là đang níu giữ tia hi vọng cuối cùng trong lòng thôi.
Quan Hạ Nhi vì chuyện này mà đau khổ suốt mấy ngày, toàn thân cũng gầy đi nhiều, trên mặt cũng không còn xuất hiện nụ cười nữa, lúc làm việc cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Hơn nữa ngày nào cô cũng đi đến miếu thổ địa cúng bái, cầu khấn thổ địa công công phù hộ Kim Phi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi vừa trở về từ miếu thổ địa, bỗng thấy Tiểu Ngọc từ một con đường khác chạy như bay về phía cô, vội đến rơi cả giày.
Từ sau khi quản lý đội Chung Minh, Tiểu Ngọc trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, tình huống chạy đến rơi giày kiểu này cũng không còn xuất hiện nữa.
Bây giờ lại gấp gáp như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn không hay gì đã xảy ra.
Nghĩ đến việc Thiết Chùy đang tìm kiếm để giải cứu Kim Phi, tim Quan Hạ Nhi đập thình thịch, hai chân như mềm nhũn ra.
Nếu không phải nhờ nữ nhân viên hộ tống ở phía sau nhanh tay lẹ mắt, e là đã ngã xuống đất rồi.
"Phu nhân, xảy ra chuyện rồi!"
Tiểu Ngọc gấp gáp nói.
"Nói đi, chuyện gì?"
Quan Hạ Nhi dựa vào nữ nhân viên hộ tống, đã chuẩn bị tinh thần nghe tin dữ.
"Ta vừa mới nhận được tin tức từ phía kinh thành truyền đến, bệ hạ băng hà rồi!"
Tiểu Ngọc thở hổn hển mà nói.
"Cái gì?"
Quan Hạ Nhi ngoài mặt thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế băng hà mặc dù cũng là chuyện lớn không hay, nhưng Quan Hạ Nhi quan tâm Kim Phi hơn.
Còn may, không phải tin dữ của Kim Phi.
Quan Hạ Nhi cảm thấy đã có sức lực trở lại.
Cau mày hỏi: "Ta từng nghe đương gia nói, bệ hạ sống thêm ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì, sao đột nhiên lại băng hà chứ? Mắc bệnh cấp tính gì sao?"
"Không phải bệnh cấp tính, là Tứ hoàng tử tạo phản." Tiểu Ngọc nói: "Tứ hoàng tử dẫn người đánh giết hoàng cung, bức chết bệ hạ!"
"Vũ Dương nói Tứ hoàng tử khoan dung nhân hậu, bản chất lương thiện, sao lại tạo phản chứ?" Quan Hạ Nhi khó hiểu hỏi.
Trong đám hoàng tử của Trần Cát, Cửu công chúa yêu thích Tứ hoàng tử nhất, lúc tán gẫu về chuyện trong cung với Quan Hạ Nhi, cô ấy thường nhắc tới Tứ hoàng tử.
Kim Phi cũng có ấn tượng tốt với Tứ hoàng tử, sau khi trở về y cũng có nhắc mấy lần.
"Đúng rồi, Tứ hoàng tử tạo phản, kinh thành chắc chắn rất loạn, tiêu cục và thương hội sao rồi?"
Quan Hạ Nhi không có ý thức quá mạnh mẽ về chính trị, lúc này mới nhớ tới tiêu cục và thương hội trong kinh thành.
"Ta đến tìm phu nhân cũng vì chuyện này," Tiểu Ngọc nói: "Sau khi Tứ hoàng tử tạo phản, đã lập tức phái cấm quân tấn công tiêu cục của chúng ta!"
"Hắn tấn công tiêu cục làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
"Ta cũng không biết." Tiểu Ngọc lắc đầu.
"Vậy tiêu cục thế nào rồi?"
"Bởi vì không thể mang vũ khí vào kinh thành nên huynh đệ trong tiêu cục chỉ có thể dùng dao phay, rìu, gậy tre để chiến đấu, xem chừng tình hình không ổn lắm."
Tiểu Ngọc nói: "Tổng cộng có ba con bồ câu đưa thư bay trở về từ kinh thành, đều là do Lạc Lan phái người thả bay lúc cấm quân tấn công tiêu cục, trong thư Lạc Lan nói, nếu bọn họ có thể phá vòng vây, sẽ đưa tin cho chúng ta tiếp."
"Tại sao lại như vậy?"
Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Vũ Dương biết chuyện này chưa?"
"Ta sợ điện hạ buồn rầu sẽ kích động, ảnh hưởng đến thai nhi nên chưa cho người nói với cô ấy."
Tiểu Ngọc hỏi: "Phu nhân cảm thấy chúng ta có nên nói chuyện này cho cô ấy không?"
"Việc này..."
Quan Hạ Nhi cũng chần chừ.
Nếu Kim Phi không thể trở về, đứa trẻ trong bụng Cửu công chúa chính là huyết mạch duy nhất của Kim Phi.
Dựa theo quan niệm phong kiến của Quan Hạ Nhi, cô đã gả cho Kim Phi thì chính là người của nhà họ Kim, có trách nhiệm giúp Kim Phi truyền thừa hương khói, thế nên cô vô cùng coi trọng thai nhi trong bụng Cửu công chúa, nhất thời cũng có chút do dự có nên nói cho Cửu công chúa việc Tứ hoàng tử bức chết Trần Cát hay không.
"Ta qua thăm Vũ Dương trước đã."
Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, quyết định đi thăm Cửu công chúa trước rồi tính sau.
"Ta cùng đi với người!" Tiểu Ngọc đi chân trần theo sau lưng Quan Hạ Nhi.
Hai người mang theo hộ vệ riêng chạy đến tiểu viện mà Cửu công chúa và Khánh phi đang ở.
Tiểu viện này vốn là của tên lưu manh Tạ Quang, sau đó Khánh Hoài đã thuê lại từ Nhuận Nương.
Khánh Hoài đến Tây Bắc chống lại người Đảng Hạng, tiểu viện này trở thành nhà ở tập thể của Khánh Mộ Lam.
Sau khi tứ hợp viện của Kim Phi được xây xong, Khánh Mộ Lam cảm thấy không tệ, bèn thương lượng với Nhuận Nương, dỡ nhà cũ của Tạ Quang, cũng xây lại thành một tứ hợp viện khác.
Sau khi Khánh phi đến, tạm thời ở lại nơi này.
Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc vừa vào sân, đã nghe thấy âm thanh Khánh phi than khóc nức nở từ trong phòng truyền tới.
"Bệ hạ của ta ơi, số của bệ hạ sao lại khổ như vậy, bị con ruột của mình bức chết rồi!"
Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc bốn mắt nhìn nhau: "Chẳng lẽ Vũ Dương biết rồi?"
"Xem ra là vậy." Tiểu Ngọc hỏi: "Phu nhân, chúng ta còn cần vào không?"
"Đến cũng đến rồi, hộ vệ cũng vào thông báo rồi, tới thăm họ chút đi."
Hai người cùng đi vào tiểu viện, liếc mắt đã thấy Khánh phi ngồi ở trước bàn che mặt khóc nức nở.
Thấm Nhi đang quét mảnh vỡ của ly trà trên mặt đất.
Cửu công chúa ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, sắc mặt cực kì khó coi.
Thấy Quan Hạ Nhi và Tiểu Ngọc đi vào, sắc mặt của Cửu công chúa mới dịu đi một chút, đứng dậy đi ra gian nhà chính.
"Vũ Dương, muội biết rồi à?" Quan Hạ Nhi cẩn thận hỏi.
"Muội có tai mắt ở kinh thành." Cửu công chúa khẽ gật đầu.
Quan Hạ Nhi vốn định an ủi Cửu công chúa, nhưng biểu hiện của Cửu công chúa quá bình tĩnh, khiến cô không biết nói gì, chỉ có thể nói một câu: "Nén bi thương!"
"Phụ hoàng hồ đồ, có Thái tử làm gương trước đó rồi mà vẫn không biết đề phòng, để cho Lão Tứ lợi dụng sơ hở, chết cũng đáng đời!"
Cửu công chúa siết chặt nắm đấm, miệng thì nói lời oán trách Trần Cát, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống.
Trần Cát có lẽ không phải là một Hoàng đế tốt, đối với những hoàng tử và công chúa khác mà nói, có lẽ cũng không phải là một người cha tốt, nhưng Cửu công chúa từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được Trần Cát yêu thích, cũng được yêu thương nhiều nhất trong số các hoàng tử công chúa .
Chương 847: Giành giật từng phút từng giây
Năm ngoái vì cứu nạn thiên tai cho Xuyên Thục, sau khi Cửu công chúa hồi cung đã cãi nhau với Trần Cát, nếu là hoàng tử công chúa khác, e rằng đã bị Trần Cát phạt gậy rồi nhốt giam lại.
Nhưng Cửu công chúa cãi một trận xong thì đi luôn, sau khi giết đám quyền quý, Trần Cát còn nghĩ đủ cách để giải quyết hậu quả cho cô ấy.
Vậy nên ở trong thâm tâm của Cửu công chúa, Trần Cát xem như là một vị phụ thân đạt tiêu chuẩn.
Nhớ lại lần này khi rời kinh, Trần Cát yên lặng tiễn cô ấy và Khánh phi đến cổng thành, Cửu công chúa không nén được sự đau lòng, càng khóc càng thương tâm.
“Vũ Dương, người chết không thể sống lại, nghĩ thoáng ra, đừng khóc nữa sẽ hại cơ thể.”
Quan Hạ Nhi đỡ Cửu công chúa đi vào thư phòng bên cạnh.
Dù sao Cửu công chúa cũng là người tính tình kiên định, khóc không quá lâu thì dừng lại.
Cô ấy lấy ra chiếc khăn tay lau khoé mắt: “Tỷ tỷ đến thật đúng lúc, ta đang định đợi lát nữa đi tìm tỷ đây.”
“Vũ Dương, xảy ra chuyện lớn như vậy, Khánh phi chắc chắn sẽ rất đau buồn, mấy ngày tới muội cứ ở bên cạnh Khánh phi, chuyện trong làng cứ giao cho ta là được.” Quan Hạ Nhi nói.
“Không phải chuyện trong làng.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Ta nhận được tin, Lão Tứ sau khi soán ngôi, đã phế bỏ tất cả tước vị và công danh của phu quân, còn ra lệnh diệt trừ nhân viên hộ tống ở các nơi, vậy nên tỷ hãy nhanh chóng triệu hồi tất cả các tiêu cục, thương hội và tiền trang ở các nơi quay về!”
“Tứ hoàng tử sao lại có thể như vậy?”
Quan Hạ Nhi đột nhiên đứng dậy: “Vũ Dương, không phải muội nói quan hệ giữa hắn và đương gia rất tốt sao?”
“Tỷ tỷ, dân tị nạn chỉ vì một nửa củ khoai hay cái bánh bao cũng có thể giết người, huống chi là toàn bộ thiên hạ chứ?”
Cửu công chúa cười thê lương nói: “Phu quân và ta đều đã nhìn lầm người, tưởng rằng Lão Tứ không giống như vậy, nhắc tới lại buồn cười, trước khi đi, ta còn nhờ Lão Tứ trông chừng bọn quyền quý ở kinh thành, xem bọn chúng có giở trò quỷ gì hay không, ai ngờ rằng hắn lại là con quỷ lớn nhất!”
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, trong đám hoàng tử, Trần Cát thích nhất là Tứ hoàng tử, việc lập hắn làm Thái tử chỉ là chuyện sớm hay muộn, Cửu công chúa cũng phòng bị Tứ hoàng tử ít nhất.
Hơn nữa lúc đối mặt với Kim Phi và Cửu công chúa, tư thái của Tứ hoàng tử vẫn rất thấp, biểu hiện vô cùng khiêm tốn.
Diễn xuất của hắn thật sự quá tốt, đừng nói đến xuất thân từ dân kỹ thuật như Kim Phi, ngay cả người giỏi suy đoán lòng người như Cửu công chúa cũng bị lừa gạt.
Quan Hạ Nhi từ lâu đã nghe Kim Phi nói trong hoàng gia rất hỗn loạn, lần này coi như đã thật sự mở mang tầm mắt.
Cô thở dài, vỗ nhẹ bả vai Cửu công chúa: “Yên tâm, lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Ngọc đi truyền tin, bảo tiêu cục, thương hội và tiền trang tất cả đều rút về.”
“Tỷ tỷ, Lão Tứ dám ra tay, chắc chắn đã có sách lược hoàn hảo, thậm chí đã sớm cấu kết với các gia tộc quyền thế, chúng ta nhận được tin cũng đã muộn, nhất định phải tranh thủ thời gian trước Lão Tứ!”
Cửu công chúa sốt ruột nói.
“Ta biết rồi,” Quan Hạ Nhi nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Nghe theo Vũ Dương, lập tức đi truyền tin!”
“Tiểu Ngọc, ở trong thư nhớ nhắc nhở mấy huynh đệ nhân viên hộ tống bất kể gặp phải sự cản trở gì cũng không được tin, nếu như đối phương cưỡng ép cản trở, thì đánh trả luôn!” Cửu công chúa nhắc nhở.
“Vâng!” Tiểu Ngọc thận trọng gật đầu.
“Còn nửa, bảo Thiết Chuỳ đi truyền tin, sắp xếp một nhóm người dọc theo Đông Hải ra phía Bắc, đến thành Du Quan báo tin cho Lương ca, để cho anh ta chuẩn bị sẵn sàng!” Cửu công chúa dặn dò một lần nữa.
Làng Tây Hà là căn cứ lớn nhất của thương hội, liên lạc thường xuyên nhất với các nơi, có bồ câu đưa thư đến tất cả các trú điểm.
Nhưng Trương Lương mới đến thành Du Quan không lâu, còn chưa kịp đào tạo được bồ câu đưa thư, vậy nên đến giờ, đều do Trương Lương chủ động báo cáo tình trạng đến làng Tây Hà, Kim Phi muốn truyền tin đến thành Du Quan, chỉ có thể phái người truyền tin đến kinh thành, sau đó từ kinh thành lại phái ngựa chiến đi đưa tin.
Hiện giờ kinh thành rơi vào tay Tứ hoàng tử, con đường này không thông qua được, chỉ có thể truyền tin từ Đông Hải.
“Vâng!” Tiểu Ngọc đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, từng con từng con bồ câu đưa thư từ trong làng bay ra ngoài.
Trên thực tế, Cửu công chúa suy đoán khá tốt, trước khi Tứ hoàng tử ra tay đã cấu kết với các gia tộc quyền thế.
Hai bên đã giao hẹn xong, đến khi Tứ hoàng tử đoạt ngôi thành công, bọn chúng sẽ nhanh chóng tiêu diệt các tiêu cục và trú điểm thương hội ở các nơi.
Về phần đồ trong tiêu cục, ai cướp được thì là của người đó.
Một nửa kế hoạch trước đó vẫn luôn thực hiện rất thuận lợi, nhưng sau khi Tứ hoàng tử chiếm được hoàng cung thì xảy ra việc ngoài ý muốn.
Đầu tiên là Lạc Lan phát hiện ra được ý định của hắn, không để cho cấm quân tiến vào tiêu cục.
Nhân viên hộ tống mặc dù không có áo giáp, cũng không trang bị cung nỏ hạng nặng, nhưng mọi người đều là những cựu binh đã chiến đấu trên sa trường, kinh nghiệm tác chiến phong phú hơn nhiều so với binh sĩ cấm quân, nhiều lần đánh lùi cấm quân do giáo uý lãnh đạo.
Đến khi thống lĩnh cấm quân do Tứ hoàng tử bổ nhiệm điều động người qua đó, các nhân viên hộ tống lại tổ chức nhân viên tinh nhuệ, chủ động phát động tấn công, hơn nữa còn thành công giết ra ngoài vòng vây của cấm quân.
Điều Tứ hoàng tử không ngờ đến là đội Chung Minh đã âm thầm liên lạc với mật thám của Cửu công chúa.
Cửu công chúa hoạt động ở kinh thành nhiều năm, mật thám để lại trải rộng khắp các nghề, cấm quân trong hoàng cung cũng có không ít.
Nhà họ Tần nắm giữ cấm quân nhiều năm, cũng có rất nhiều người cũ trung thành với nhà họ Tần. Từ những thái giám cung nữ chạy ra khỏi cung, họ biết được rằng Tứ hoàng tử tạo phản, đã giết Hoàng đế và Tần Trấn. Những người cũ trong cấm quân trung thành với nhà họ Tần lập tức nhận thức được sự nguy hiểm, phối hợp với nhân viên hộ tống, phát động tấn công ở cổng Tây kinh thành.
Cổng thành chủ yếu phòng thủ các đối tượng bên ngoài thành, cấm quân canh phòng ở cửa Tây bị đánh trở tay không kịp.
Nhân viên hộ tống tinh nhuệ bảo vệ Lạc Lan và Tào Đông, chạy thoát khỏi phần lớn cấm quân, thành công giết ra khỏi kinh thành.
Đến bên ngoài thành, Tào Đông lập tức dẫn theo đội ngũ chạy thẳng đến kho hàng.
Trước đó bị tập kích, đám người mặc đồ đen đã cho nổ tung lựu đạn và khinh khí cầu, nhưng cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, áo giáp, hắc đao và các loại binh khí trong kho đều vẫn còn.
Có những trang bị này, chiến lực của các nhân viên hộ tống sẽ tăng lên một lượng lớn, đánh cho đám cấm quân đuổi theo tơi bời.
Hiện tại hai bên rơi vào cục diện giằng co ở xung quanh kho hàng.
Không chỉ có vậy, sau khi Tứ hoàng tử chiếm được hoàng cung mới phát hiện không thấy ngọc tỷ!
Ngọc tỷ là vật tượng trưng cho Hoàng đế, không có ngọc tỷ, ngôi vị Hoàng đế này của Tứ hoàng tử danh không chính ngôn không thuận.
Huống hồ đế vị của Tứ hoàng tử là soán ngôi đoạt vị, lại càng nhạy cảm.
Vậy nên mấy ngày sau khi đoạt vị, Tứ hoàng tử gần như đã đào ba thước đất trong toàn bộ hoàng cung, muốn tìm ra ngọc tỷ.
Nhưng ngọc tỷ đã được Lạc Lan mang ra ngoài thành, Tứ hoàng tử sao có thể tìm được?
Bất đắc dĩ, Tứ hoàng tử chỉ có thể truyền tin trước cho các gia tộc quyền thế ở các nơi, để bọn họ ra tay tiêu diệt tiêu cục.
Nhưng gia tộc quyền thế đều là những lão yêu tinh, sợ Tứ hoàng tử lừa bọn chúng, nên dựa theo thỏa thuận, trong thư Tứ hoàng tử phải đóng ngọc tỷ, để chứng minh mình đã đoạt vị thành công.
Vì vậy chuyện này rơi vào bế tắc, cũng tranh thủ thời gian quý báu cho tiêu cục, thương hội các nơi rút lui.
Dĩ nhiên, cũng có một vài gia tộc quyền thế ở địa phương phát hiện tiêu cục và thương hội rút lui, vừa phái người đến kinh thành chứng thực tin tức, vừa phái người cản trở tiêu cục rút lui.
Có sự nhắc nhở của Cửu công chúa, tiêu cục các nơi căn bản không để ý đến, gặp phải gia tộc quyền thế cản trở mạnh mẽ họ thẳng thừng dùng vũ lực phá vòng vây, không thèm nói nhảm với các gia tộc quyền thế ở địa phương.
Mấy ngày sau, bắt đầu lần lượt có các nhân viên hộ tống rút lui về Kim Xuyên.
Chương 848: Sát khí đằng đằng
Quan Hạ Nhi không hiểu chuyện đấu tranh trong triều đình, cô luôn cho rằng cái chết của Kim Phi là do cướp biển gây ra.
Khi tình hình càng ngày càng rõ ràng, Quan Hạ Nhi dần dần nhận ra sự việc ở Đông Hải không đơn giản như vậy.
Nhưng vì nguyên nhân kiến thức, cô căn bản không tìm ra được mối quan hệ trong đó, vì vậy sau bữa cơm trưa, cô đi tìm Cửu công chúa.
Mấy ngày nay tâm trạng Khánh phi rất tệ, lúc Quan Hạ Nhi đến, Cửu công chúa vừa mới dỗ Khánh phi ngủ xong.
"Khánh phi nương nương thế nào rồi?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Vẫn ổn, chỉ là lo lắng cho cữu cữu ở kinh thành, không ăn nổi cơm." Cửu công chúa nói.
Khánh Quốc công là người ủng hộ nhiệt tình cho Kim Phi và Cửu công chúa, sau khi Tứ hoàng tử lên nắm quyền, nhất định sẽ không buông tha cho ông ta.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Hiện giờ kinh thành đã bị Lão Tứ nắm giữ, chúng ta không còn cách nào khác, chỉ hy vọng cữu cữu có thể nghĩ ra biện pháp tự cứu mình thôi."
Cửu công chúa bất lực lắc đầu: "Tỷ tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện." Quan Hạ Nhi nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đương gia bị cướp biển tập kích ở Đông Hải không hề đơn giản, nhưng ta lại không nghĩ ra được, muốn đến tìm điện hạ để xin lời khuyên."
“Tỷ tỷ nói xin lời khuyên là khách sáo rồi."
Vũ Dương xua tay nói: "Phu quân bị tập kích ở Đông Hải, quả thực là không đơn giản như vậy, rất có khả năng là liên quan đến Lão Tứ và đám quyền quý ở kinh thành."
"Là thế nào?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Ta và phu quân đã coi thường Lão Tứ, cũng coi thường những gia đình quyền thế trong thiên hạ."
Cửu công chúa thở dài nói: "Trước kia ta và phu quân đều cho rằng, chỉ cần chúng ta chế tạo ra được vũ khí đủ mạnh thì có thể trấn áp được tất cả, sau đó từ từ thực hiện chính sách mới."
Nói đến đây, Cửu công chúa cười khổ: "Hiện tại xem ra ta và phu quân đã phạm sai lầm khi coi thường kẻ địch, cũng coi thường quyết tâm của các gia tộc quyền thế, coi thường thủ đoạn của bọn họ, bọn họ tàn nhẫn hơn ta tưởng tượng quá nhiều!"
Thật ra, khi Cửu công chúa biết Kim Phi bị cướp biển tấn công, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là đám quyền quý đã bắt đầu báo thù.
Cho nên ngoài việc phái Thiết Chùy đi đến Đông Hải để tìm kiếm cứu nạn, cô ấy còn phái một số mật thám đi điều tra kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc này.
Nhưng không đợi cô ấy điều tra ra được kết quả, Tứ hoàng tử đã tạo phản cướp ngôi vị ở trong kinh thành.
Đây là điều mà Cửu công chúa và Kim Phi hoàn toàn không ngờ tới.
"Vũ Dương, muội đã điều tra ra gia tộc quyền quý nào làm chưa?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
"Vẫn chưa, bọn tay sai của đối phương rất sạch sẽ, người của ta tạm thời chưa tìm được manh mối gì." Cửu công chúa lắc đầu: "Hơn nữa ta cảm thấy không chỉ có một gia tộc, mà là rất nhiều gia tộc."
"Tại sao?"
"Mấy ngày gần đây, ta đã ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra sau khi quen biết với phu quân, muốn tìm xem ai hận chúng ta nhất, nghĩ đi nghĩ lại, ta mới phát hiện ra, người căm hận ta và phu quân thực sự quá nhiều!"
Cửu công chúa nói: "Kể từ khi chúng ta giết Từ mập ở Tây Xuyên, e rằng những kẻ quyền quý đó đã hận chúng ta rồi.
Còn cả muối mười văn tiền do phu quân chế tạo ra, cũng đã cắt đứt đường tài lộc của nhiều gia đình kiếm tiền bằng nghề bán muối.
Phu quân đã từng nói, cắt đứt nguồn tài chính của người khác, giống như giết chết cha mẹ của họ.
Còn nữa, nếu như chính sách mới của chúng ta thực hiện thành công thì sẽ là một thảm họa đối với những gia tộc quyền quý trong thiên hạ, ngoại trừ một số gia tộc như cữu cữu, nhà họ Chung, nhà họ Tần.
Bây giờ nghĩ lại, nếu ta xuất thân từ một gia tộc quyền quý, e rằng ta cũng sẽ cố gắng hết sức để giết chết phu quân và ta.
Không giấu gì tỷ tỷ, lần này ta đến Kim Xuyên, ngoài lo lắng về công trình đập Đô Giang, ta còn muốn xem còn gia tộc quyền quý nào sẽ nhảy ra nhân cơ hội làm loạn không, sau đó bắt trọn ổ bọn họ.
Đánh giá theo tin tình báo mấy ngày nay do Tiểu Ngọc thu thập được, lần này từ kinh thành, Giang Nam đến Đông Hải đều có người chặn đường rút lui của các nhân viên hộ tống, điều này cho thấy rằng rất nhiều gia tộc quyền quý đã liên thủ lại, chỉ một gia tộc quyền quý hoặc là một vài gia tộc quyền quý, thì không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được.
Chỉ khi mưu sĩ của rất nhiều nhà tụ họp lại với nhau, mới có thể lập ra một kế hoạch liền mạch không chê vào đâu được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được, cũng chỉ khi có nhiều gia tộc quyền quý liên hợp lại thì mới có thể hành động ở nhiều nơi từ kinh thành, Giang Nam đến Đông Hải như vậy được."
Cửu công chúa cười nhạt nói: "Bình thường giữa những gia tộc quyền quý này đều căm hận nhau đến mức đấu tranh ngươi chết ta sống, vậy mà lần này vì để đối phó với phụ hoàng và phu quân, họ từ bỏ mối hận cũ để liên thủ lại, cũng thật sự làm khó bọn họ rồi!”
“Trước đây ta không hiểu được, một người thông minh như đương gia, tại sao có thể rơi vào tay một đám cướp biển, giờ muội nói như vậy ta mới hiểu, hóa ra phía sau đám cướp biển còn có cao thủ chỉ điểm nữa!"
Quan Hạ Nhi đằng đằng sát khí nói: "Cho dù có bao nhiêu gia tộc thì ta cũng sẽ khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
"Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?" Cửu công chúa hỏi.
"Chờ tất cả các nhân viên hộ tống rút lui trở về, ta muốn đến kinh thành hỏi xem, rốt cuộc là ai đã hại đương gia!" Quan Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe vậy, Cửu công chúa hoảng sợ.
Quan Hạ Nhi muốn đến kinh thành, nhất định sẽ không đi một mình.
Tứ hoàng tử và đám quyền quý cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy vào kinh thành.
Chắc chắn đôi bên sẽ có một trận chiến đẫm máu.
Mặc dù Cửu công chúa hận Tứ hoàng tử, nhưng cô ấy càng lo lắng Đại Khang bị đánh tan tành hơn.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng kích động, những gì ta vừa nói chỉ là suy đoán thôi, cũng không có chứng cứ, hơn nữa ta cũng không biết rốt cuộc người ra tay là ai nữa?"
"Không sao, muội không biết, thì ta sẽ đi hỏi tân Hoàng đế, hắn ta nhất định sẽ biết." Quan Hạ Nhi nói.
"Tỷ tỷ, ta biết tỷ rất tức giận, ta cũng muốn giết chết Lão Tứ, nhưng chúng ta không thể làm như vậy được!"
Cửu công chúa kéo tay áo của Quan Hạ Nhi nói: "Tỷ tỷ, hãy nghĩ đến phu quân, thực chất phu quân cũng rất hận những gia tộc quyền thế, nói bọn họ là rệp nằm trên người dân chúng để hút máu, phải diệt trừ thì dân chúng mới có thể có cuộc sống tốt được, nhưng tại sao phu quân vẫn luôn chưa ra tay? Là vì phu quân biết như vậy thiên hạ nhất định sẽ đại loạn...."
"Thiên hạ đại loạn liên quan gì đến ta?" Quan Hạ Nhi ngắt lời của Cửu công chúa: "Ta là phụ nữ trong nhà, không hiểu nhiều đạo lý như vậy, nhưng ta biết giết người thì đền mạng, bọn họ hại đương gia của ta, ta sẽ phải trả thù cho đương gia!"
Thấy Cửu công chúa vẫn còn muốn nói, Quan Hạ Nhi căn bản không cho cô ấy có cơ hội: "Vũ Dương, muội và đương gia là lo lắng quá nhiều rồi nên hôm nay mới đi đến bước này, chuyện tiếp theo muội đừng xen vào, hãy ở lại đây yên tâm dưỡng thai là được!"
Nói xong, cô quay người dẫn theo hộ vệ rời đi.
Trong mấy ngày tiếp theo, Quan Hạ Nhi vốn luôn hiền lành dịu dàng dường như đã trở thành một người khác, cô ra lệnh cho Trịnh Phương tổ chức những nhân viên hộ tống đã rút lui trở về thành các đội, tiến hành diễn tập thực chiến suốt cả ngày.
Cô còn ra lệnh cho Mãn Thương lãnh đạo xưởng luyện gang dốc toàn lực chế tạo vũ khí!
Tứ hoàng tử tạo phản, người mà hắn kiêng dè nhất chính là Kim Phi, và tiêu cục Trấn Viễn dưới quyền của Kim Phi.
Cho nên hắn ta mới đợi đến khi đám quyền quý giải quyết Kim Phi rồi mới dám ra tay.
Tứ hoàng tử là người mưu mô nhất trong tất cả các Hoàng tử, trước khi tạo phản, hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng hơn nhiều so với Thái tử lúc trước.
Ngoài Đông Hải, hắn ta còn bố trí mật thám ở Kim Xuyên, Tây Xuyên, đập Đô Giang và những nơi khác nữa.
Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi càng là mục tiêu theo dõi trọng điểm của mật thám.
Quan Hạ Nhi làm ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không thể thoát khỏi tầm mắt của mật thám.
Chẳng bao lâu sau, Tứ hoàng tử ở kinh thành xa xôi đã nhận được tin tức từ mật thám.
Chương 849: Bày mưu đã lâu
Gần đây cuộc sống của Tứ hoàng tử rất khổ cực.
Từ ngày đoạt ngôi, hắn ta chưa một lần có một giấc ngủ ngon, cả người trở nên vô cùng tiều tụy.
Ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng không tốt đẹp như hắn ta tưởng tượng.
Mặc dù ban đầu khi vừa vào hoàng cung hắn ta đã lập tức phong tỏa cổng cung, nhưng vẫn có một vài cung nữ và thái giám đã lẻn ra ngoài qua lỗ chó đã được đào từ trước đó.
Những cung nữ và thái giám này đã bí mật đưa ngọc tỷ ra khỏi hoàng cung, còn lan truyền tin tức Tứ hoàng tử đã giết cha mình chiếm ngai vàng.
Giết cha hành thích vua ở bất kỳ thời đại nào cũng đều là tội cực kỳ nghiêm trọng.
Mấy gia tộc nhà họ Khánh, nhà họ Tần, nhà họ Chung vẫn luôn ủng hộ Cửu công chúa và Kim Phi lập tức lấy cớ này để làm khó Tứ hoàng tử.
Tuy nhiên, Tứ hoàng tử đã nắm quyền điều hành cấm quân, số lượng quyền quý ủng hộ hắn đông gấp nhiều lần những người ủng hộ Cửu công chúa nên nhà họ Khánh, nhà họ Tần và nhà họ Chung đã nhanh chóng bị đàn áp.
Tứ hoàng tử không có quan niệm nhân đạo như Kim Phi, cho nên số phận của những gia tộc này không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Chế độ nô lệ và tội liên đới bị Cửu công chúa bãi bỏ, lại lần nữa được Tứ hoàng tử sử dụng.
Kể từ ngày thứ hai sau khi đoạt ngôi, vết máu ở cổng chợ kinh thành chưa bao giờ khô.
Toàn bộ người kinh thành đều bàng hoàng.
Tứ hoàng tử vốn tưởng rằng như vậy sẽ có thể hù dọa được dân chúng, nhưng sau khi dân chúng nếm trải vị ngọt của cuộc sống tốt đẹp, họ cực kỳ bất mãn với cách làm này của Tứ hoàng tử, càng ngày càng có nhiều người âm thầm bàn tán về hắn ta.
Mặc dù Tứ hoàng tử đã ra lệnh cho cấm quân giết chết một nhóm, tạm thời đán áp được sự nghị luận của dân chúng, nhưng hắn ta biết, trong lòng dân chúng càng bất mãn với hắn ta hơn.
Vì để chiếm được lòng người, Tứ hoàng tử đã lên kế hoạch học theo Kim Phi và Cửu công chúa, dùng cách giảm thu thuế để lấy lòng mọi người.
Nhưng những kẻ quyền quý lại dựa vào thu thuế để vơ vét của dân chúng, bọn họ ủng hộ Tứ hoàng tử, trong đó mục đích quan trọng nhất của họ khi ủng hộ Tứ hoàng tử là khôi phục thu thuế ban đầu.
Ngay khi Tứ hoàng tử đề xuất giảm thu thuế, đã bị tất cả các quyền quý có mặt kịch liệt phản đối.
Các quyền quý không những không đồng ý với việc giảm thu thuế, ngược lại còn yêu cầu Tứ hoàng tử khôi phục thu thuế và mức thu trước đó.
Tứ hoàng tử dựa vào sự ủng hộ của những quyền quý này mà lên nắm quyền, hắn ta căn bản không dám đắc tội với bọn họ, còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó với đám quyền quý thì đã nhận được tin tức từ làng Tây Hà.
Bởi vì Tiểu Ngọc kịp thời truyền tin, nên tổn thất ở tiêu cục các nơi không nghiêm trọng lắm.
Sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn đã được công nhận từ lâu, một khi để bọn họ tập trung ở Kim Xuyên, Tứ hoàng tử chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi.
Ngay khi nhận được tin tình báo, tất cả các quan đại thần đều được triệu tập đến Ngự Thư Phòng để họp.
Một đời vua một đời thần, sau khi Tứ hoàng tử lên nắm quyền, trong triều đương nhiên sẽ có sự thay máu lớn.
Từ Tể tướng đến thượng thư sáu bộ, đều bị thay thế bằng những quyền quý góp sức trong lần bức cung này.
Góp sức càng nhiều, quan vị càng lớn.
Cữu cữu của Tứ hoàng tử Mã Trác đương nhiên trở thành Tể tướng.
"Các vị ái khanh, trẫm nhận được tin tức, nhân viên hộ tống ở các nơi đều đang rút về Kim Xuyên, Quan Hạ Nhi - vợ của Kim Phi cũng đang luyện binh ở làng Tây Hà, ý định tạo phản rất rõ ràng!
Còn có Khánh Hoài ở thành Vị Châu và Trương Lương ở thành Du Quan, mấy ngày gần đây chắc cũng đã nhận được tin tức, đến lúc đó cũng rất có thể dấy binh tạo phản!"
Tứ hoàng tử đi thẳng vào vấn đề: "Tiêu cục Trấn Viễn, quân Thiết Lâm có sức chiến đấu như vậy, không cần trẫm nói nhiều nữa, các vị ái khanh nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!"
"Bệ hạ không cần lo lắng, việc này chúng thần đã đoán được từ trước khi hành động, sớm có sắp xếp rồi!"
Tể tướng mới nhận chức Mã Trác cười trả lời.
Các mưu sĩ đã cực kỳ cẩn thận trong việc xây dựng kế hoạch này, cân nhắc kỹ lưỡng từng mắt xích, đồng thời đoán trước được phản ứng của các gia tộc quyền quý ở các địa phương và lên kế hoạch dự phòng chi tiết.
"Thật sao?" Tứ hoàng tử vui mừng: "Các vị có kế sách hay gì không?"
"Bệ hạ xin hãy nghe thần nói!"
Mã Trác gật gù đắc ý nói lại kế hoạch của các mưu sĩ.
Tứ hoàng tử nghe xong, không khỏi cau mày: "Đây là cách hay của các vị sao? Làm như vậy khác gì dẫn sói vào nhà không?"
"Bệ hạ, người làm việc lớn không nên chú ý đến những việc vặt vãnh, muốn dẹp yên giặc ngoài thì trước tiên phải ổn định bên trong. Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên đến Trung Nguyên, nhiều nhất là chỉ cướp một lần rồi đi, còn nếu quân Thiết Lâm và tiêu cục Trấn Viễn tạo phản thì tất cả đều xong đời, cái nào nặng cái nào nhẹ, bệ hạ phải phân biệt rõ ràng!"
Vẻ mặt Mã Trác chân thành khuyên.
"Bệ hạ, Mã đại nhân nói đúng đó!"
"Đúng vậy, bệ hạ, kế sách này có thể gọi là đuổi hổ nuốt sói, bệ hạ nhất định không được bỏ lỡ cơ hội tốt này!"
Những quyền quý khác cũng rối rít phụ họa theo.
"Chuyện này rất quan trọng, trẫm phải suy nghĩ kỹ đã."
Tứ hoàng tử vẫn còn hơi do dự.
"Bệ hạ, chuyện đã đến nước này, thần chỉ có thể nói thật!"
Mã Trác cúi đầu nói: "Kế hoạch này đã bắt đầu từ bốn tháng trước, bây giờ đã tên đã giương cung, không thể không bắn được."
"Cái gì? Bốn tháng trước đã bắt đầu rồi ư?" Vẻ mặt Tứ hoàng tử đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao các ngươi không thương lượng với trẫm?"
Bốn tháng trước, Kim Phi vừa mới cứu giá thành công, còn chưa bắt đầu thực hiện chính sách mới.
"Khi đó Kim Phi đang như mặt trời ban trưa, với lá gan của người, nói với người thì người có dám đồng ý không?"
Trong lòng Mã Trác thầm chửi, nhưng ngoài miệng lại nói: "Lúc đó chuyện vẫn còn chưa quyết định, vi thần sợ rằng sẽ còn có thay đổi, không dám quấy rầy bệ hạ, nên đã tự chủ đưa ra quyết định, mong bệ hạ trách phạt!"
Tứ hoàng tử vẫn còn phải dựa vào người cữu cữu này, nào dám trách phạt ông ta?
Hắn thở dài, gật đầu nói: "Nếu cữu cữu đã đưa ra quyết định rồi, thì cứ theo kế hoạch mà hành động đi!"
"Vâng!" Mã Trác cúi người hành lễ.
……..
Trên thành Du Quan, Trương Lương đứng ở trên tường thành, nhìn về phía nam xa xa.
Khi anh ta đến đã mang theo rất nhiều bồ câu đưa thư, nhưng những con chim bồ câu đưa thư này chỉ có thể truyền tin đến Xuyên Thục và kinh thành, không thể mang thư về thành Du Quan.
Cho nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết chuyện của Kim Phi ở Đông Hải, càng không biết Tứ hoàng tử tạo phản.
"Lương ca, nghĩ gì mà sững sờ vậy?"
Lưu Thiết mặc áo giáp, đi đến bên cạnh Trương Lương.
"Không có gì." Trương Lương quay lại và hỏi: "Đã dọn dẹp sạch phường Trấn Bắc chưa?"
Thành Du Quan bị người Đông Man chiếm đóng mấy chục năm, dân chúng trong thành không chỉ có người Trung Nguyên mà còn có rất nhiều người Thảo Nguyên.
Người Đông Man đã chia dân chúng trong thành Du Quan thành ba đẳng cấp.
Người Đông Man đương nhiên là nhất đẳng, có đặc quyền rất cao.
Những người Thảo Nguyên khác là nhị đẳng, thân phận là dân chúng bình thường.
Người Trung Nguyên là tam đẳng, phần lớn bọn họ đều là con cháu của những người Trung Nguyên bị người Đông Man cướp được từ phía nam đến, địa vị tương đương với nô lệ, không những phải làm những công việc nặng nhọc nhất, còn có thể bị người Đông Man giết chết bất kỳ lúc nào.
Trước trận thiên tai lạnh giá năm ngoái, thành Du Quan có hơn mười nghìn người Trung Nguyên, nhưng sau một mùa đông, bảy mươi phần trăm người Trung Nguyên trong thành bị chết cóng, hiện tại chỉ còn lại chưa tới ba nghìn người.
Sau khi Trương Lương chiếm được thành Du Quan, anh ta lập tức bãi bỏ chế độ giai cấp, khôi phục tự do cho tất cả người dân Trung Nguyên, đồng thời còn đưa nhà cửa, gia súc, cừu, ngũ cốc và những vật dụng khác cướp được từ người Thảo Nguyên cho người dân Trung Nguyên.
Tất cả người Thảo Nguyên dám phản kháng đều bị Trương Lương xử chết ngay tại chỗ.
Những người không dám phản kháng, Trương Lương không giết mà giữ họ lại để làm lao động khổ sai.
Người Trung Nguyên vỗ tay tán thành điều này, nhưng người Thảo Nguyên lại căm hận đến mức ngứa răng, thỉnh thoảng lại có người lên kế hoạch bạo động.
Lưu Thiết coi những người này như đá mài cho quân Trấn Viễn, chỉ cần có người bạo động sẽ phái quân Trấn Viễn đi trấn áp.
Hôm nay phường Trấn Bắc có người Thảo Nguyên bạo động, Lưu Thiết vừa mới trấn áp xong trở về.
"Lương ca, huynh yên tâm đi, một đán khốn nạn hèn nhát mà thôi, ta vừa đến bọn họ đã sợ quỳ xuống đất luôn rồi."
Lưu Thiết vỗ ngực nói: "Nghe nói người Thảo Nguyên dũng mãnh, ta thực sự không phát hiện ra…."
Lời còn chưa nói xong, đột phiên phía dưới bức tường thành truyền đến tiếng huyên náo.
Hai người cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc thấy một nhóm người Thảo Nguyên đang điên cuồng xông về phía nhà kho!
Chương 850: Thiếu lương thực
Trước khi Trương Lương đến, người Thảo Nguyên có địa vị cao nhất ở thành Du Quan, nhưng từ khi Trương Lương thì địa vị của người trên Thảo Nguyên đã tụt dốc không phanh.
Những người Thảo Nguyên từng bắt người Trung Nguyên làm nô dịch cũng đã bị bắt, trở thành tù nhân, bị Trương Lương phạt đi làm lao động khổ sai.
Thân phận này khác biệt như trời với đất so với cuộc sống trước kia, khiến cho người Thảo Nguyên không thể thích ứng được.
Gián điệp do đám quyền quý phái tới đã liên lạc với một vài thủ lĩnh người Thảo Nguyên, phát động cuộc bạo động lần này.
Có mưu sĩ của đám quyền quý hỗ trợ hiến kế, lại mưu tính trước nhiều ngày, vậy nên lần bạo động này mãnh liệt hơn bất kỳ lần bạo động nào trước đó.
Số người Thảo Nguyên bao vây kho hàng lên đến hàng trăm người.
Trong đó có không ít người giơ đuốc.
“Cung thủ đâu, giết hết mấy người cầm đuốc, tuyệt đối không cho phép bọn chúng đến gần kho hàng!”
Lưu Thiết gào lên chỉ vào kho hàng.
Nhà kho này chứa một lượng lớn lựu đạn và dầu hoả, một khi đã bắt lửa, hậu quả không thể lường được.
Theo mũi tên lệnh bay lên không trung, từng nhóm nhân viên hộ tống cầm cung nỏ trong tay xông lên tường thành, bắn mũi tên về phía những người Thảo Nguyên đang đánh vào nhà kho.
Còn có nhiều nhân viên hộ tống dựa theo diễn tập, mang theo khiên và dây thừng chui ra khỏi doanh trại, chuẩn bị sẵn sàng bắt giữ.
Lưu Thiết lúc này mới yên tâm: “Lương ca, đúng như huynh đoán, trong đám người Thảo Nguyên quả thật có gián điệp!”
“Không phải rất rõ ràng sao, thành Du Quan bị người Thảo Nguyên chiếm giữ mấy thập niên, nếu không có gián điệp của bọn chúng mới là lạ.”
Trương Lương bình tĩnh nói: “Bảo các huynh đệ canh chừng, không được lơ là khinh thường, để cho bọn gián điệp được như ý.”
“Lương ca, ta nghĩ dứt khoát giết sạch đám người Thảo Nguyên là được, đề phòng bọn chúng như vậy quá mệt mỏi!” Lưu Thiết bất mãn nói.
“Tiên sinh đã nói rồi, chúng ta là những người văn minh, không bao giờ được làm mấy việc tàn ác như tàn sát.”
Trương Lương nói: “Hơn nữa, giết hết người Thảo Nguyên thì việc trong thành ai sẽ làm?”
Thành Du Quan mặc dù không lớn như kinh thành, nhưng cũng gần bằng huyện Kim Xuyên, không ở thời đại máy móc, để duy trì một thành phố lớn như vậy hoạt động, cần dùng đến không ít nhân lực.
“Không được thì chúng ta di chuyển dân chúng từ Trung Nguyên tới đây luôn.”
“Di chuyển dân chúng cần thời gian, hơn nữa ngươi có thể đảm bảo là dân chúng từ Trung Nguyên tới không có gián điệp không?” Trương Lương nói: “Đến lúc đó gián điệp trà trộn vào trong dân chúng bình thường, càng khó tìm ra hơn!”
“Cũng đúng.” Lưu Thiết gật đầu: “Chỉ mong lần này đánh cho người Thảo Nguyên thành thật hơn.”
Bởi vì Trương Lương đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh người Thảo Nguyên đã bị trấn áp.
“Thiết Tử, phái người cẩn thận đi hỏi xem, nhất định phải tìm ra người đứng đầu bọn chúng là ai.” Trương Lương giao phó.
“Vâng!”
Lưu Thiết đáp lại một tiếng, đang chuẩn bị đi xuống tường thành, đột nhiên nghe thấy ở xa vang lên một tiếng kêu giết.
Chỉ một lát sau, hướng Tây Bắc nổi lên ngọn lửa hừng hực.
“Không hay, kho lương cháy rồi!” tim Trương Lương đập thình thịch, không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa: “Nhanh, gọi người đến dập lửa!”
“Rõ!”
Lưu Thiết cũng ý thức được tính nghiêm trọng, chạy như bay xuống cổng thành, tập hợp nhân lực đi dập lửa.
“Bị mắc bẫy rồi!”
Trương Lương nhìn ngọn lửa cháy lên cao, đấm một quyền vào tường thành.
Thành Du Quan cách Trung Nguyên quá xa, rất khó để cung ứng lương thực.
Vì để đảm bảo đầy đủ lương thực, trước khi quân Bắc Phạt đến, Kim Phi đã điều động một lượng lớn lương thực, chở từ Hoàng Hà đến Đông Hải, sau đó từ Đông Hải đến thành Du Quan.
Số lương thực này chất đầy mười mấy kho lương, đủ cho quân Bắc Phạt ăn trong một hai năm.
Trương Lương chiến đấu lâu như vậy, biết rõ rằng lương thực quan trọng đến nhường nào, vậy nên việc phòng thủ ở kho lương cũng rất nghiêm ngặt, sắp xếp lực lượng phòng thủ chỉ sau kho cất giữ lựu đạn, khinh khí cầu và vũ khí.
Kẻ địch cũng phát hiện ra điểm này, cho nên lúc đầu công kích kho vũ khí, thu hút sự chú ý của nhân viên hộ tống.
Thừa dịp nhân viên hộ tống đến kho vũ khí trấn áp bạo loạn, kẻ địch lại tập trung lực lượng công kích kho lương.
Trương Lương mặc dù coi trọng kho lương, nhưng do kho lương chiếm diện tích quá lớn, nhân viên hộ tống phụ trách canh phòng kho lương lại có một phần ba đi viện trợ kho vũ khí, dẫn đến thiếu nhân lực nghiêm trọng.
Kẻ địch nhân cơ hội này đập vỡ ngói trên nóc phòng, ném dầu hoả đã chuẩn bị vào trong.
Lương thực đều được phơi khô, gặp lửa ngay lập tức bốc cháy.
Khi Lưu Thiết dẫn người đến, có hai kho lương đã bị lửa cháy quá lớn, không có cách nào dập được.
Lửa lớn cháy mãi đến nửa đêm, bảy kho lương đã bị đốt trụi mất năm!
Đến khi trời sáng, Lưu Thiết và tiểu đoàn trưởng phụ trách trông chừng kho lương, mặt đầy khói bụi đến gặp Trương Lương.
“Thống lĩnh, vụ cháy lần này là trách nhiệm của ta, là do ta không coi trọng kho lương, bị người thừa cơ lẻn vào!”
Tiểu đoàn trưởng cúi đầu nhận sai: “Thống lĩnh hãy trách phạt!”
“Trách phạt chắc chắn sẽ không thoát, nhưng để nói sau, hai kho lương còn lại canh chừng sao rồi?” Trương Lương sầm mặt hỏi: “Đây là khẩu phần lương thực cuối cùng của chúng ta, nhất định không được sơ suất.”
“Đã canh chừng rồi, ta đã phái một tiểu đoàn qua đó canh gác!”
Lưu Thiết nói: “Ta còn cho phá huỷ tất cả nhà xung quanh kho lương thực trong vòng năm mươi trượng, nghiêm cấm bất kỳ ai đến gần!”
Trương Lương gật đầu, nhắc nhở thêm: “Nhưng cũng không được vì thế mà buông lỏng việc canh phòng kho vũ khí.”
“Ta hiểu!” Lưu Thiết nói: “Ta đã sắp xếp hai tiểu đoàn đến bên cạnh kho vũ khí.”
“Lương thực còn sót lại sợ là không ăn nổi mấy tháng, lập tức sai người đến kinh thành, Tây Xuyên truyền tin, mời tiên sinh sớm sắp xếp cấp thêm lương thực!” Trương Lương dặn dò: “Báo cáo với tiên sinh, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng!” Lưu Thiết nhanh chóng ra ngoài truyền tin.
“Hy vọng tiên sinh nhận được tin, có thể chuyển lương thực đến trước khi mặt nước đóng băng.”
Trương Lương chống tay đến tường thành, nhìn về phía Nam than thở.
Thành Du Quan quá xa, nếu như dùng đoàn xe đường bộ chuyển lương thực, từ kinh thành chuẩn bị lương thực đưa tới đây, binh sĩ phụ trách áp tải trên đường e rằng cũng phải ăn hơn phân nửa, không có lợi lắm.
Biện pháp tốt nhất bây giờ là vận chuyển đường thuỷ.
Mà mùa đông ở thành Du Quan tới sớm, nhất định phải vận chuyển lương thực đến trước khi mặt nước đóng băng, nếu không mấy người Trương Lương sẽ chết đói ở trong thành Du Quan.
Trương Lương tràn đầy mong đợi với Kim Phi, nhưng lại không biết hiện tại Kim Phi chật vật như thế nào.
Từ ngày bị tập kích, Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm đã phiêu lưu trên biển gần nửa tháng.
Lúc mới bắt đầu Kim Phi còn có thể đoán được đại khái vị trí của mình, nhưng trôi nổi nhiều ngày như vậy, Kim Phi cũng hoàn toàn không biết mình trôi đến nơi nào rồi.
Nước ở trên thuyền đã sớm bị ba người bọn họ uống hết, nước uống mấy ngày nay hầu như đều là hơi nước bốc lên nhờ đun nước biển trên lò lửa.
Nhưng than đá mang theo trên thuyền số lượng có hạn, mặc dù Kim Phi đã cố gắng hạn chế, nhưng vẫn càng dùng càng vơi đi.
“Tướng công, than đá sắp đốt hết, lương khô cũng sắp ăn hết rồi, nếu như trôi dạt thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chết đói.”
Đường Tiểu Bắc quơ cái rương lương khô, vẻ mặt ưu sầu.
Nửa tháng phơi nắng dưới ánh mặt trời, Đường Tiểu Bắc đã đen đi một tông, Kim Phi và Bắc Thiên Tầm thì khỏi phải nói, cũng sắp bị phơi thành người da đen rồi.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nhất định phải tiết kiệm mỗi một ngụm nước ngọt và lương thực.”
Kim Phi nói: “Còn nữa, chúng ta phải nghĩ cách bắt cá.”
Bình luận facebook