-
Chương 931-935
Chương 931: Đội cảm tử
Kim Phi cho mỗi phiên vương tổng cộng hai tháng, bây giờ đã qua hơn nửa tháng, nhưng ngoài Tấn vương ra, các phiên vương không có bất kì lời đáp lại nào, mật báo của Cửu công chúa cũng không truyền lại bất kì tin tức nào về việc phiên vương lên đường.
Thật ra không có đáp án, cũng là một loại đáp án.
Giao thông Đại Khang lạc hậu, các phiên vương lại không có thuyền hơi nước, từ thái ấp của mình tới Xuyên Thục, các phiên vương xa như Ngô vương, Mẫn vương, hai tháng cũng chưa chắc đủ đi đường.
Tới giờ mà các phiên vương vẫn chưa lên đường, đã nói rõ thái độ của bọn họ.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời từ từ tối dần, chậm rãi nói: “Bảo Tiểu Bắc chuẩn bị vật tư đi, đợi quân Trấn Viễn chủ lực rút về, e là sắp phải khai chiến rồi!”
Lực lượng vũ trang dưới trướng của y đã bị phân tán tới các nơi, lực lượng đông nhất trong đó là quân Trấn Viễn chủ lực đã bị quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng giam chân ở Hi Châu, có hàng ngàn người.
Bây giờ quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng đã rút lui, có thể rút phần người này về rồi.
“Khai chiến với ai?” Cửu công chúa hỏi.
“Chắc Tấn vương sắp rời khỏi địa bàn Xuyên Thục rồi, dự tính là mấy ngày tới, tin tức nàng sắp xưng đế sẽ truyền ra ngoài.”
Kim Phi nói: “Ai không phục, thì khai chiến với kẻ đó!”
Thành viên căn bản của quân Trấn Viễn đều là dân tị nạn lúc trước bị Đan Châu bắt làm tù binh ở dốc Đại Mãng, trong đó phụ nữ không có đường để đi đã chiếm hơn nửa.
Những người này không chỉ từng chịu khổ, còn không ít cô nương tới nay ôm suy nghĩ chết trận kiếm cứu trợ.
Qua huấn luyện, ai nấy đều liều mạng hơn cả nhân viên hộ tống.
Kim Phi lo các cô nương thấy máu sẽ sợ, giống nhân viên hộ tống trước kia, nên bảo quân Trấn viễn trước khi chính thức lên chiến trường, để họ đi chấp hành nhiệm vụ dẹp thổ phỉ một thời gian trước.
Sự thật chứng minh, nỗi lo lắng của Kim Phi hoàn toàn dư thừa.
Trong quá trình quân Trấn Viễn dẹp thổ phỉ, không ít cô nương đánh nhau còn anh dũng không sợ chết hơn cả đàn ông.
Bây giờ quân Trấn Viễn đã đối đầu với quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng được mấy tháng, trong đó cũng đánh nhau rất nhiều lần, chắc chắn có thể gọi họ là cựu binh được rồi.
Cộng thêm vũ khí do Kim Phi cung cấp, sức chiến đấu toàn diện của quân Trấn Viễn, e ra sẽ không yếu hơn nhân viên hộ tống của tiêu cục, đối phó với quân quần là áo lượt của các phiên vương, Kim Phi còn cảm thấy hơi phí nhân tài.
Nhưng Cửu công chúa lại hơi lo lắng.
“Phu quân, bây giờ các phiên vương đang lo làm sao để đối phó với chàng, một khi Tấn vương thả tin ra, rất có khả năng bọn họ sẽ lấy cái này làm cớ hợp lực lại.”
Cửu công chúa cau mày nhắc nhở nói: “Đến lúc đó e là chúng ta sẽ phải đánh nhau với cả thiên hạ!”
“Vậy thì đã sao?” Kim Phi lạnh giọng nói: “Thế giới này vốn dĩ đã thối nát rồi, đúng lúc nhân cơ hội này để đập vỡ nó, mới có thể cho nó một sức sống rực rỡ mới!”
Lúc trước Kim Phi luôn sợ người dân chịu tội, cho nên khi đưa ra các quyết định, đầu tiên luôn suy nghĩ là cố gắng tránh xung đột, sau đó dùng phương pháp mưa dầm thấm lâu để thay đổi Đại Khang.
Cho dù là lúc lần đầu tiên bị dẫn dụ tới Đông Hải, làng bị thổ phỉ vây công, thương vong nặng nề, Kim Phi đều nhẫn nhịn, chỉ giết chết công tử nhà quyền quý tích trữ lương thực, gây rối, chứ không xử lí thế lực gia tộc sau bọn họ.
Về sau Cửu công chúa tiến hành cuộc xử lí lớn ở kinh thành, Kim Phi cũng khuyên Cửu công chúa hủy bỏ chế độ liên đới.
Ở khu vực Xuyên Thục thì càng không cần nói, diệt thổ phỉ, cứu trợ thiên tai, công trình xây dựng thủy lợi, đưa ra các khoản vay ưu đãi…
Sau khi Kim Phi vùng lên, tất cả những việc y làm, đều muốn sử dụng một phương pháp bình an ổn định, từ từ thay đổi Đại Khang.
Kết quả là quyền quý thế gia không biết cảm ơn, ngược lại còn tập kích Kim Phi ở Đông Hải.
Điều này cũng khiến Kim Phi hoàn toàn hiểu ra, quyết quý thế gia đã quen đàn áp người dân, tuyệt đối sẽ không cho phép Kim Phi thay đổi cuộc sống thế này.
Vì để ngăn cản Kim Phi, cho dù phải cấu kết với dân tộc khác, bọn họ cũng không tiếc.
Tứ hoàng tử cấu kết với Phùng tiên sinh, càng chứng minh điều này, cũng hoàn toàn đập vỡ chút kì vọng cuối cùng của Kim Phi với nhóm quyền quý.
Bọn họ khiến Kim Phi hiểu rõ, thế đạo này đã hết cứu, muốn cho người dân trải qua những ngày yên bình, cách tốt nhất vẫn là phải dùng nắm đấm!
Kim Phi khăng khăng lập Cửu công chúa làm Hoàng đế, không phải là sự xúc động nhất thời, mà là sau khi suy nghĩ cẩn thận kĩ càng ở Đông Hải, y đã đưa ra quyết định,
Trong đó có một nguyên nhân là cố ý cho quyền quý thế gia trong thiên hạ một cái cớ để tiến đánh.
Là nữ đế đầu tiên trong thế giới này, Cửu công chúa lên ngôi chắc chắn sẽ chịu rất nhiều phản đối, đây chính là cái cớ tốt nhất để khai chiến.
Kim Phi cũng có thể mượn điều này để giải quyết nhanh chóng, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn toàn nghiền nát đám quyền quý của Đại Khang.
Cửu công chúa thấy ý Kim Phi đã quyết, không khuyên thêm nữa, chỉ cùng Kim Phi yên lặng đợi câu trả lời từ các bên.
Không để bọn họ đợi lâu, chỉ sau một ngày, Thiết Ngưu đã truyền tin từ Hi Châu về, hoàng thất Đảng Hạng trả lời rồi.
Nội dung truyền lời rất đơn giản, giống như Gada, họ từ chối yêu cầu của Kim Phi không hề do dự.
Kết quả này đã nằm trong dự đoán của Kim Phi và Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tức giận.
Nhưng ai ngờ vào chiều ngày tin tức truyền về, Thiết Ngưu lại truyền thêm một tin mới tới.
Người Đảng Hạng hành hình với hơn một ngàn người Trung Nguyên bắt được từ Đại Khang, còn treo hàng dàn thi thể lên vách núi ở biên cương!
“Bọn chúng đang muốn tìm đường chết rồi!”
Kim Phi biết được tin, phẫn nộ tới mức hất tung cái bàn trong phòng sách lên.
“Truyền lệnh cho Thiết Ngưu, bảo anh ta thành lập một đội cảm tử năm trăm người, ông đây muốn bắt sống Hoàng đế Đảng Hạng!”
“Phu quân định bắt sống Hoàng đế Đảng Hạng thế nào? Có kế hoạch gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Đối phó với một đám man rợ, còn cần kế hoạch gì nữa?” Kim Phi lạnh giọng nói: “Cứ giết thẳng một đường qua là được!”
“Chỉ dựa vào đội cảm tử năm trăm người ư?”
“Đúng, chỉ dựa vào đội cảm tử năm trăm người?” Kim Phi gật đầu không do dự.
“Phu quân, ta biết chàng rất phẫn nộ, nhưng chàng không thể bốc đồng được!”
Cho dù Cửu công chúa có tin Kim Phi hơn nữa, nhưng lúc này cảm thấy y điên rồi.
“Nàng cho rằng ta sẽ dùng tính mạng của năm trăm huynh đệ ra để bốc đồng à?”
Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa, “Ta và Mãn Thương gần đây đã làm ra mười mấy động cơ hơi nước nhỏ.”
“Nhiều như vậy à?”
Mắt Cửu công chúa và Tiểu Ngọc cùng sáng lên.
Thời gian trước không chỉ có Kim Phi bận rộn, trưởng xưởng xưởng dệt như Đường Đông Đông cũng bận tới tối mặt tối mũi.
Sau khi Kim Phi về, đã dạy quy trình sản xuất vải chống cháy cho Đường Đông Đông, gần đây cô ấy đang tăng ca để chế tạo khinh khí cầu và phi thuyền.
Cửu công chúa và Tiểu Ngọc đều biết chuyện này, nhưng bọn họ cho rằng Kim Phi đang chuẩn bị cho sau này, không ngờ Kim Phi đã làm ra động cơ hơi nước luôn rồi.
Mười mấy động cơ hơi nước bằng với mười mấy chiếc phi thuyền.
Khinh khí cầu phối hợp với lựu đạn đã đủ khiến kẻ địch nghe tin thì sợ mất mật rồi, nếu phối hợp với phi thuyền có thể bay tự do, vậy đúng là đội cảm tử năm trăm người đủ để quét sạch Đảng Hạng.
“Truyền thư cho trấn Xuân Thủy, thành Hắc Nham, núi Cổ Phong, bảo bọn họ chuẩn bị dầu hỏa trước, tiếp tế cho phi thuyền!”
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, truyền lệnh xuống.
Đi tới Hi Châu cơ bản đều là đường núi, bây giờ có phi thuyền, tất nhiên không cần đi đường núi nữa, để phi thuyền bay thẳng qua còn nhanh hơn.
“Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu rời đi.
Kim Phi cũng quay về phân xưởng luyện sắt, dẫn Mãn Thương và công nhân nữ lắp ráp phi thuyền cả đêm.
Chương 932: Binh đến vương thành
Khi còn ở Đông Hải, Kim Phi ý thức được chiến tranh sẽ nhanh chóng diễn ra nên sau khi trở về, y đã giải quyết xong việc trong làng và lập tức chuyên tâm vào xưởng luyện sắt.
Kết cấu máy hơi nước khá đơn giản, vấn đề khó nhằn với Kim Phi là ống pít-tông và phòng nồi hơi.
Nhưng là một tiến sĩ khoa học kỹ thuật, y biết rất rõ vai trò của động cơ nên đã bắt đầu công việc chuẩn bị có liên quan từ trước.
Lô thiết bị mà Mãn Thương đưa đến Đông Hải là sản phẩm đầu tiên.
Trong thời gian gần đây, Kim Phi không sản xuất máy hơi nước mà giao cho các phụ kiện khác cho Mãn Thương, bản thân y dẫn dắt Vạn Hạc Minh cải tiến dây chuyền sản xuất pít-tông.
Kim Phi phải mất một thời gian dài để cải tiến dây chuyền sản xuất, nhưng sau khi hoàn thành việc cải tiến, một ngày có thể sản xuất ra mười mấy ống pít-tông, chất lượng tốt hơn các sản phẩm làm tạm thời trên tàu rất nhiều.
Có thể sản xuất ống pít-tông thì các phụ kiện khác càng không phải là vấn đề.
Thế nên trong mấy ngày ngắn ngủi, mấy người Kim Phi và Mãn Thương đã chế tạo ra mười mấy máy hơi nước loại nhỏ.
Thể tích nhỏ hơn trước, độ chính xác cao hơn, cũng tiết kiệm được nhiên liệu hơn.
Đường Đông Đông đưa theo tấm vải chống cháy do công nhân nữ dệt may làm ra và bôi dầu nhiều lần, khả năng đậy kín cũng được cải thiện lên mức cao hơn.
Đêm đó, Quan Hạ Nhi không đến bắt Kim Phi về để ‘tạo người’ thừa kế đại nghiệp nữa, bận rộn suốt cả đêm cuối cùng đã chế tạo được mười hai chiếc phi thuyền mới vào lúc bình minh.
Sau khi mặt trời ló dạng, phi thuyền chở vật tư chậm rãi bay lên, bay về hướng Tây Bắc.
Trước khi binh mã di chuyển, lương thực phải đi trước, bất cứ khi nào có chiến tranh, lương thực cũng được ưu tiên hàng đầu.
Lúc đầu khi quân Trấn Viễn đến Hi Châu đã xây dựng không ít trụ sở ở dọc đường, dùng để bảo vệ lương thực.
Phi thuyền dừng ở bất kỳ trụ sở nào cũng đều có thể bổ sung vật tư.
Phi thuyền có tốc độ nhanh hơn đi bộ rất nhiều, sáng hôm đó xuất phát thì nửa buổi chiều đã đến tiền tuyến.
Lần này đội bay dẫn đoàn vẫn là Lão Ưng.
Anh ta và Thiết Ngưu cũng xem như là đồng đội cũ, gặp mặt thì đánh Thiết Ngưu một cái hỏi: “Lão Thiết, đã chuẩn bị hết chưa?”
“Hôm nay đã xong rồi, vẫn luôn đợi ngươi đây”.
Thiết Ngưu đánh trả Lão Ưng một cái: “Tiếp theo chúng ta sẽ cho người Đảng Hạng thấy sức mạnh của tiêu cục Trấn Viễn”.
…
Sáng hôm sau, Thiết Ngựu dẫn năm trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen đánh vào địa phận Đảng Hạng.
Bên phía Đảng Hạng cũng luôn theo dõi động tĩnh của quân Trấn Viễn, hôm mấy người Thiết Ngưu hành động, tin tức đã truyền về vương thành Đảng Hạng.
Nhưng nghe nói Thiết Ngưu chỉ dẫn năm trăm người, từ Hoàng đế Đảng Hạng đến văn võ cả triều không ai để tâm.
Dù họ đã biết sự tồn tại của phi thuyền.
“Chỉ năm trăm người mà cũng dám xông đến, Kim Phi đúng là không biết trời cao đất dày”.
Hoàng đế Đảng Hạng – Lý Kế Sơn chế nhạo nói: “Ra lệnh cho Hắc Tá, Lôi Tháp giết hết đám liều lĩnh này cho ta, đưa đầu của thủ lĩnh tới làm ly rượu cho trẫm.
Nếu để địch chạy mất thì lấy đầu của chúng đến đây làm ly rượu”.
Hắc Tát và Lôi Tháp là hai thủ lĩnh bộ lạc ở gần đội cảm tử nhất, nhận được lệnh của Lý Kế Sơn thì lập tức tổ chức cho người ngăn đội cảm tử lại.
Nhưng dưới sự bắn phá của phi thuyền, kỵ binh mà chúng kiêu ngạo đó lại không thể chịu nổi một đòn tấn công.
Chưa nói đến binh lính, ngựa chiến vốn chưa từng trải qua vụ nổ bom chớp sáng và lựu đạn lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, cho dù kỵ sĩ có cố gắng an ủi thế nào cũng vô ích.
Thiết Ngưu dẫn đội cảm tử xuyên qua đội hình kẻ thù bằng bộ giáp rắn chắc của mình, giết chết vô số kẻ thù.
…
Mấy ngày sau đó, được phi thuyền bảo vệ, bất kỳ quân đội Đảng Hạng nào cũng đều bị đánh bại rất nhanh.
Khí thế của đội cảm tử như chẻ tre, hành quân với tốc độ nhanh, bên Đảng Hạng không kịp tổ chức quân đội đi ngăn cản.
Bảy ngày sau, đội cảm tử đã đến đích là vương thành Đảng Hạng.
Có đánh chết thì Hoàng đế Đảng Hạng và quyền quý cả triều cũng không ngờ đội cảm tử chỉ có năm trăm người mà lại đánh đến vương thành của họ nhanh như thế.
Từ Hoàng đế đến văn võ cả triều đều bị đội cảm tử chặn ở trong vương thành.
Dù sao đội cảm tử cũng chỉ có năm trăm người, họ không sợ bất kỳ kẻ thù nào trên sa mạc đồng cỏ rộng lớn, nhưng một khi tiến vào vương thành Đảng Hạng, bắt đầu cuộc chiến với kẻ thù thì không có bất kỳ ưu thế nào.
Thiết Ngưu không để đội cảm tử vào thành mà bảo Lão Ưng đưa phi thuyền vào trong vương thành.
Lão Ưng giảm tốc độ phi thuyền lại, cầm loa lên nói:
“Lý Kế Sơn, nghe đây, hoàng tộc các ngươi tham lam, nhiều lần xâm chiếm biên giới Đại Khang, năm ngoái và năm nay đã phát động liên tiếp hai cuộc chinh chiến phía Nam, xâm phạm lãnh thổ Đại Khang ta, mang đến tai họa đau thương cho người dân Đại Khang, Quốc sư Đại Khang tức là Kim Phi tiên sinh đã cho ngươi cơ hội sám hối, nhưng ngươi lại không trân trọng.
Tiên sinh nhà ta nhân từ, bây giờ lại cho các ngươi cơ hội cuối cùng, trước trưa ngày mai ra khỏi thành đầu hàng.
Nếu trưa mai các ngươi không ra, ông đây sẽ cho nổ vương thành đấy”.
Trong hoàng cung Đảng Hạng, Hoàng đế Lý Kế Sơn dẫn theo một đám đại thần trốn dưới mái hiên, ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền trên bầu trời.
“Đây là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn sao?”
“Không phải, đây là phi thuyền Kim Phi mới chế tạo ra? Không chỉ có thể bay mà còn có thể di chuyển theo ý muốn”.
“Sao Kim Phi cứ luôn có thể làm được mấy thứ gì đâu thế?”
“Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này, nên bàn xem đối phó thế nào”.
…
Tể tướng mắng các đại thần đang bàn luận đó, quay đầu nhìn Hoàng đế Lý Kế Sơn: “Bệ hạ, địch đã đến bên ngoài thành, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Còn có thể thế nào nữa, lẽ nào ngươi bảo trẫm đi đầu hàng sao?”
Lý Kế Sơn lạnh lùng nhìn Tể tướng.
“Thần không dám”, Tể tướng hoảng sợ vội cúi người nhận tội.
“Các ngươi yên tâm, trẫm đã phái người đi tìm hiểu về lựu đạn của Kim Phi rồi, một quả cũng chỉ nổ một khu vực thôi, chúng đường xa đến đây có thể đem theo được bao nhiêu cơ chứ? Cùng lắm chỉ có thể làm nổ tung hai khu vực, muốn san bằng vương thành của trẫm, đừng mơ”.
Lý Kế Sơn vừa an ủi chúng thần, vừa đang an ủi bản thân mình.
“Đúng đúng, đám người này cả đường đánh đến đây, chắc hẳn lựu đạn cũng đã sắp hết rồi”.
Tể tướng biết vừa rồi mình lỡ lời, lúc này vội nói hùa theo Hoàng đế.
Nhưng vừa dứt lời, ông ta nhìn thấy một chấm đen nhỏ rơi xuống từ trên phi thuyền lúc nãy.
“Đó là đâu vậy?”
Lý Kế Sơn đã lớn tuổi, mắt cũng kém hẳn, chỉ nhìn thấy một chấm đen rơi xuống nhưng không nhìn rõ vị trí rơi.
“Bệ hạ, bên đó là Ngự hoa viên”, Thái giám bên cạnh đáp.
“Vậy thì tốt”, nghe thế Lý Kế Sơn thở phào.
Bình thường Ngự hoa viên chẳng có ai, cho dù có ném trúng cũng chẳng sao.
Nhưng hắn đâu biết thứ Lão Ưng ném xuống không phải là lựu đạn mà là một loại thuốc nổ đặc biệt.
Một lúc sau, một tiếng nổ vang vọng khắp kinh thành.
Sau đó một đám khói cực lớn bay lên từ Ngự hoa viên.
Cả vương thành Đảng Hạng như trải qua một trận động đất, rung chuyển khá mạnh.
Vài bức tường trong hoàng cung đã sụp xuống.
Mấy hòn non bộ cao mấy chục mét trong Ngự hoa viên bị san bằng.
Chương 933: San bằng hoàng cung Đảng cho ông
“Chạy mau, rồng đất trở mình rồi”.
“Không phải đâu, các ngươi mau nhìn bên chỗ hoàng cung kìa”.
“Trời ạ, đó là quái vật gì thế?”
“Nghe nói năm nay bệ hạ lại phái quân chinh chiến phía Nam, chẳng lẽ họ lại thất bại rồi sao?”
“Không thể nào, người dân Đại Khang yếu ớt, vô dụng, năm đó ta đi theo đại quân chinh chiến phía Nam, tám mươi người đã đuổi theo năm trăm người đến mức không còn nơi nào để trốn thoát, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha”.
“Sao có thể chứ, năm ngoái quân chinh chiến phía Nam bị người Đại Khang đánh bại rồi”.
“Năm ngoái quân chinh chiến phía Nam là do Vương gia Lý Kế Khuê trúng kế của địch, chẳng phải sau đó triều đình Đại Khang đã đưa Vương gia về, còn hứa sẽ tăng cống nạp hàng năm để đền bù đó sao?”
“Lưu đại nhân, ngươi chẳng biết gì cả, con trai ta nói Đại Khang có một Quốc sư rất giỏi, năm ngoái y chế tạo ra cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, đánh bại Vương gia Lý Kế Khuê, năm nay y lại chế tạo ra vũ khí mạnh hơn”.
“Con trai ta làm việc ở cơ quan mật, có lần nó từng nói điều này. Theo những lời hô lên lúc nãy, ta nghĩ chắc chắn quân chinh chiến phía Nam lại bị đánh bại, nếu không người dân Đại Khang cũng sẽ không dám chạy đến vương thành chúng ta đâu”.
…
Thể tích phi thuyền cực lớn, lúc bay đến vương thành Đảng Hạng, không ít người đều chạy ra hóng hớt.
Họ nghe thấy tiếng hô của Lão Ưng, cũng nhìn thấy đám mây nổ kia.
Người dân không hề biết phi thuyền là gì, trước đó cũng chưa từng nhìn thấy thuốc nổ, chỉ là hóng chuyện thôi.
Nhưng dù sao đây cũng là vương thành, trong thành có rất nhiều quyền quý Đảng Hạng, tin tức của họ nhanh hơn một chút, ít nhiều gì cũng nghe được tin đồn về Kim Phi.
Nhưng người hiểu rõ Kim Phi nhất vẫn là đám đại thần vương công cùng trốn với Hoàng đế.
Lúc này sắc mặt họ cực kỳ khó coi.
Nhất là Hoàng đế Lý Kế Sơn, mặt sa sầm.
Phong thái của thảo nguyên rất hung hãn, cho dù là tác phong hay thủ đoạn thì Lý Kế Sơn cũng cứng rắn hơn Trần Cát rất nhiều.
Đám quyền quý Đại Khang hoàn toàn không coi trọng lời nói của Trần Cát, nhưng ở Đảng Hạng, lời nói của Lý Kế Sơn đều nhất quán, không đại thần nào dám phản đối.
Biết lúc này tâm trạng Hoàng đế không tốt, các đại thần đều thức thời cúi đầu xuống, không nói gì.
Trong thiền điện nhỏ, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Cũng may bầu không khí này không kéo dài quá lâu, nhìn thấy phi thuyền bay đi xa, Lý Kế Sơn phất tay, đi ra khỏi thiền điện.
Các đại thần thở phào, vội đi theo.
Một đám người đi đến Ngự hoa viên theo Lý Kế Sơn.
Ngự hoa viên xanh tươi trước đó, lúc này khắp nơi đều là mảnh vỡ, xung quanh tỏa ra mùi khói.
Tể tướng hít mũi, hít sâu một hơi.
Mặc dù ông ta là Tể tướng nhưng lần đầu ngửi thấy mùi thuốc nổ.
Chưa kể, mùi này rất đặc biệt.
Bên cạnh mấy chỗ bị nổ tung có vài mái chòi đã đổ sập xuống, bốc cháy, lúc này một đám cung nữ và Thái giám đang bận rộn lấy nước dập lửa.
Nhìn thấy Hoàng đế đến, các cung nữ thái giám vội bỏ thùng nước xuống, cúi đầu quỳ xuống.
Lý Kế Sơn mặc kệ họ, đi thẳng đến chỗ bị nổ tung đó.
Nơi này vốn dĩ có một hòn non bộ cao mười mấy mét, nhưng lúc này đã bị nổ tung, còn để lại một cái hố khá lớn.
Đi quanh cái hố lớn một vòng, Lý Kế Sơn quay đầu nhìn sang đại thần làm công việc tình báo:
“Lưu Liên Đường, chẳng phải ngươi nói lực sát thương lựu đạn của Kim Phi chỉ trong phạm vị mấy trượng thôi sao?”
Lý Kế Sơn cũng là một Hoàng đế giỏi, biết rõ tầm quan trọng của tình báo.
Năm ngoài sau khi Đảng Hạng chinh chiến phía Nam thất bại, Lý Kế Sơn ra lệnh phái mật thám vào Đại Khang nghe ngóng tình hình của Kim Phi.
Theo tin tức mà mật thám đưa về, sức nổ của lựu đạn chỉ có vài trượng, nhưng cảnh tượng trước mắt chứng minh thông tin do mật thám đưa về là sai sự thật.
“Bệ hạ thứ tội”.
Đại thần tình báo tự biết chuyện này có liên quan đến mình, không dám ngụy biện, lập tức quỳ xuống.
“Bệ hạ, Kim Phi cực kỳ thông minh, khoảng thời gian trước, Thổ Phiên bao vây tấn công làng Tây Hà, làng Tây Hà chỉ có một vài khinh khí cầu bay theo gió, suýt nữa đã bị người Thổ Phiên đánh phá ngôi làng, nhưng sau khi Kim Phi về, y lập tức tạo ra… quái vật loại mới có thể đánh bại khinh khí cầu”.
Một đại thần có quan hệ mật thiết với đại thần tình báo sợ Lý Kế Sơn sẽ giết đại thần tình báo nên nhanh chóng nói đỡ: “Có lẽ đây là lựu đạn mới mà Kim Phi vừa chế tạo ra sau khi quay về”.
Thật ra Lý Kế Sơn cũng nghĩ như vậy, hắn hừ một tiếng, không suy nghĩ vấn đề này nữa mà quay sang nhìn các đại thần hỏi: “Chuyện đã đến nước này, các vị có cách nào để đánh địch không?”
Mặc dù kỵ binh Đảng Hạng rất mạnh nhưng mấy người Lão Ưng bay trên trời, kỵ binh có mạnh cũng không làm gì được.
Các đại thần đều cúi đầu, không dám nói gì.
Tể tướng lén nhìn Lý Kế Sơn, thấy hắn tức giận, vội nói: "Bệ hạ, địch không thể cứ bay trên trời mãi được, chúng ta có thể phái người đi theo chúng, đợi đến khi đám quái vật này đáp xuống vào ban đêm thì đánh lén chúng”.
“Đây cũng là một cách, ngươi đi sắp xếp đi”.
Lý Kế Sơn khẽ gật đầu.
Quyền úy Đại Khang có quân đội riêng, quyền quý Đảng Hạng cũng có.
Lý Kế Sơn đã nói thế, cho dù Tể tướng không muốn cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Bệ hạ, địch có thể tấn công bất cứ lúc nào, vì sự an toàn của bệ hạ, thần nghĩ bệ hạ tạm thời di chuyển ra ngoài cung”, một vị đại thần cúi đầu nói.
Lý Kế Sơn không nói gì, cũng không từ chối, xua tay đi về phía hậu cung.
Nửa canh giờ sau, hắn dẫn theo hoàng hậu và vài phi tần được sủng ái cùng với một số hoàng tử, công chúa được yêu thương bí mật rời khỏi hoàng cung, đến biệt viện của một công chúa đã gả đi.
Tể tướng không nhàn rỗi, sau khi rời khỏi hoàng cung, ông ta vừa phái người cưỡi ngựa đi theo phi thuyền, vừa phái người ra ngoài thành thông báo cho bộ tộc của mình chuẩn bị tấn công bất ngờ vào nhân viên hộ tống.
Nhưng điều khiến họ thất vọng là tốc độ của phi thuyền quá nhanh, khi đi theo chiều gió, ngựa chiến không thể đuổi kịp, chỉ có thể nhìn phi thuyền bay càng lúc càng xa.
Sa mạc rộng lớn bao la, phi thuyền lại không để lại dấu vết trên mặt đất, ngựa chiến đuổi theo một lúc cũng chỉ đành phải bỏ cuộc.
Tể tướng biết chuyện này khó giải quyết, vội đến hoàng cung tìm Lý Kế Sơn nhận tội.
Nhưng lúc đến hoàng cung lại thấy cửa đóng chặt, Thái giám nói Lý Kế Sơn ra lệnh không gặp bất kỳ ai.
Tể tướng biết có khả năng Lý Kế Sơn đã xuất cung rồi.
Lúc này nghe ngóng tung tích của Lý Kế Sơn, ngộ nhớ Lý Kế Sơn xảy ra chuyện này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nói rõ được.
Tể tướng thức thời quay về nhà.
Một đêm bình yên qua đi, sáng hôm sau cũng rất yên bình.
Nhưng hôm qua rất nhiều người đều nghe thấy lời nói của Lão Ưng, lúc này đều ngẩng đầu lên trời như tù nhân đang đợi phán quyết của quan tòa.
Trong đó cũng có cả mấy đại thần vương công đó.
Lúc càng đến giữa trưa, bầu không khí trong thành cũng càng căng thẳng.
Lão Ưng cũng không để họ “thất vọng”, chỉ còn cách giữa trưa một nén hương, mấy chiếc phi thuyền chậm rãi bay đến từ phía Nam.
“Xem ra chúng không định đầu hàng”.
Lão Ưng mỉm cười nhìn Thiết Ngưu bên cạnh.
Theo những lời hôm qua, nếu Hoàng đế Đảng Hạng đầu hàng, lúc này hẳn đã ra khỏi thành.
Nhưng lúc này mấy cổng thành của vương thành đều đóng cửa, bên ngoài cũng không có bóng người.
“Lý Kế Sơn chịu đầu hàng đơn giản như vậy mới lạ đấy”.
Thiết Ngưu liếm môi: “Ta thích kẻ cứng đầu như vậy”.
“Truyền lệnh, san bằng hoàng cung Đảng Hạng cho ông”.
Chương 934: Phục rồi
Trong những tướng lĩnh dưới trướng Kim Phi, Thiết Ngưu là một trong những người hung ác nhất, nên lần trước Trương Lương đã sắp xếp anh ta đi trả thù đám thổ phỉ dám tấn công đội nhân viên hộ tống.
Kết cục của chúng thường rất thê thảm.
Đặc biệt là những kẻ cầm đầu đám thổ phỉ kia, xác của chúng gần như không còn nguyên vẹn.
Với Thiết Ngưu, anh ta còn ước gì tên Lý Kế Sơn kia phản kháng lại để anh ta có cớ để ra tay.
Lão Ưng mở miệng nhưng không thốt ra được gì.
Kim Phi cũng biết tính cách của Thiết Ngưu, phái anh ta đến đây cũng là đang biểu thị cho thái độ của y.
Bụp!
Một mũi tên nổ tung trên không, để lại làn khói màu đỏ.
Đây là tín hiệu ném bom vào hoàng cung đã thống nhất từ trước.
Tất cả các nhân viên hộ tống trên phi thuyền đều đồng loạt chuyển hướng, bay về phía hoàng cung của Đảng Hạng.
Một lát sau, Lão Ưng ném gói thuốc nổ đầu tiên xuống, cho nổ tung cửa Nam của hoàng cung Đảng Hạng, cũng chính thức mở màn cho trận oanh tạc này.
Ngay sau đó, các phi thuyền khác cũng bay tới phía trên hoàng cung, tản ra ném các gói thuốc nổ xuống.
Trước khi tới đây, Kim Phi biết Lý Kế Sơn chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu đầu hàng, nên đã cho mấy người Lão Ưng mang theo một số lượng lớn thuốc nổ theo.
Từng tiếng nổ vang lên nối tiếp nhau, dân chúng trong thành nhao nhạc chạy ra khỏi nhà, nhìn về phía hoàng cung.
Đối với dân chúng ở đây, quyền lực của hoàng thất vô cùng thần thánh, không thể xâm phạm.
Đảng Hạng ngu muội lạc hậu, dân chúng lại càng thêm kính sợ hoàng quyền, trong lòng không ít người dẫn, nhà họ Lý chính là thần của Đảng Hạng, là một tồn tại như tín ngưỡng.
Nhưng ngay lúc này, tín ngưỡng của họ đang dần sụp đổ theo hoàng cung!
Trong một biệt viện cách hoàng cung mấy trăm mét, Lý Kế Sơn nhìn hoàng cung đã được kế thừa gần mấy trăm năm đang sụp đổ dưới sự oanh tạc của các nhân viên hộ tống, hắn không kiềm chế được mà run lên.
Hắn vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ!
Hắn nghĩ rằng ngày hôm qua Lão Ưng chỉ đang hù dọa hắn, nên không quá quan tâm về chuyện này.
Bởi vì chuyện giao chiến giữa hai nước là chuyện lớn, nên trước khi trận chiến thật sự bắt đầu, hai bên sẽ nói vài lời với nhau trước.
Hơn nữa, dù có nổ ra thật, Lý Kế Sơn cũng không quá lo lắng.
Làng Tây Hà cách kinh thành của Đảng Hạng rất xa, nên hắn nghĩ rằng Lão Ưng không thể mang theo quá nhiều lựu đạn.
Nhưng Lý Kế Sơn đã sai – hắn đã coi thường sự xem trọng dân chúng của Kim Phi.
Trong mắt nhiều quyền quý, tính mạng của dân chúng không hề quan trọng, giết chỉ đơn giản là giết.
Nhưng đối với Kim Phi, mạng của dân cũng là mạng, không hề thấp hèn hơn những quyền quý khác!
Khi quân chinh chiến phía Nam tàn sát những người dân Trung Nguyên vô tội ở biên giới, kết cục của chúng đã được định sẵn từ trước.
Đó là lý do Kim Phi cho Lão Ưng mang theo nhiều thuốc nổ như vậy, còn để Thiết Ngưu dẫn đầu đội cảm tử!
Ngày hôm qua Lão Ưng không phải chỉ buông những lời bịa đặt hù dọa!
Mười mấy chiếc phi thuyền bay qua bay lại trên hoàng cung của Đảng Hạng gần nửa canh giờ, oanh tạc cũng kéo dài gần nửa canh giờ.
Sau khi phi thuyền rời đi, hoàng cung của Đảng Hạng không còn một bức tường nào đứng vững được nữa!
“Lý Kế Sơn, ta biết ngươi là kẻ hèn nhát, đã bỏ chạy từ lâu rồi. Trong hôm nay, trước khi mặt trời lặn, nếu ngươi không ló đầu ra khỏi thành để đầu hàng, ông đây sẽ cho nổ tung cả lăng mộ tổ tiên nhà họ Lý các ngươi, rồi sẽ xóa sạch Đảng Hạng khỏi thảo nguyên này!”
Lão Ưng cầm lấy loa sắt, hô xuống phía dưới: “Tiêu cục Trấn Viễn này từ trước tới nay nói được làm được, ngươi không tin thì có thể thử xem!”
Nói xong, Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay ra khỏi hoàng thành, tiến về lăng mộ của hoàng đế phía Tây Bắc.
Trong biệt viện kia, Lý Kế Sơn thấy cổ họng hơi tanh, rồi phun ra một ngụm máu, hai mắt hắn tối sầm lại, suýt ngất xỉu ở đó.
Đảng Hạng được lập ra chưa tới hai trăm năm trước đây, trước khi lập quốc là một đất nước lệ thuộc vào vương triều Trung Nguyên.
Sau này, hai hoàng tử của Đại Khang tranh giành ngai vàng, cả triều đình và dân chúng đều ầm ĩ cả lên, sức mạnh cũng bắt đầu suy giảm, nhà họ Lý mới nhân cơ hội này tách ra ngoài, lên làm vua.
Lúc ấy Đại Khang đang hỗn loạn, vị Hoàng đế kia cho rằng vùng Tây Bắc là nơi cằn cỗi, để nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lý nên đã công nhận địa vị của Đảng Hạng.
Tuy đã tách ra nhưng văn hóa Đảng Hạng lại chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Trung Nguyên, đến nay vẫn sử dụng chữ viết của Trung Nguyên, ngôn ngữ cũng gần giống với tiếng Trung Nguyên.
Người Trung Nguyên rất coi trọng tới tổ tông cội nguồn, người Đảng Hạng cũng thế.
Trong đế lăng của nhà họ Lý, mai táng các đời Hoàng đế của Đảng Hạng, còn trong đền thì thờ bài vị của họ, rất quan trọng.
Đời sau không bảo vệ được phần mộ và từ đường của tổ tiên, chính là bất tài và bất hiếu.
“Bệ hạ!”
Hoàng hậu đứng một bên thấy Lý Kế Sơn hộc máu, vội vàng chạy tới đỡ hắn, hô to: “Mau gọi ngự y!”
“Không cần!” Lý Kế Sơn khoát tay: “Dù sao trẫm cũng không sống được mấy ngày nữa!”
Hoàng hậu nghe xong thì sợ tới mức biến sắc.
Cô ta hiểu ý Lý Kế Sơn – hắn chuẩn bị đầu hàng!
Nhưng Hoàng hậu vẫn giả vờ như nghe không hiểu, ôm lấy Lý Kế Sơn rồi hỏi: “Bệ hạ, người đang nói gì vậy?...”
Cô ta chưa kịp nói xong đã bị Lý Kế Sơn cắt ngang.
“Nàng đừng nói nữa, trẫm biết nàng hiểu mà.”
Lý Kế Sơn lau vết máu nơi khóe miệng, vẫy tay gọi thái giám: “Thông báo cho Liễu Ôn Thăng, nói hắn trẫm đang ở đây, bảo hắn nhanh dẫn người tới đi!”
“Vâng!” Thái giám khom người lui ra ngoài.
“Bệ hạ, không còn cách nào khác nữa sao?”
Mắt Hoàng hậu đỏ hoe nhìn Lý Kế Sơn.
Cô ta hiểu, hắn đang sắp xếp hậu sự.
“Còn có cách nào nữa?”
Lý Kế Sơn cười khổ: “Kim Phi là một tên điên, thuộc hạ của y cũng điên, chắc chúng dám cho nổ tung cả đế lăng của nhà họ Lý!”
“Nếu chúng thật sự có bản lĩnh thì đã quang minh chính đại tới đây đánh rồi. Dùng đế lăng uy hiếp bệ hạ, sao có thể gọi là anh hùng chứ!” Hoàng hậu kêu lên.
“Chúng có tới đây đánh trực tiếp thì chúng ta vẫn không thắng nổi đâu!” Lý Kế Sơn thở dài đáp: “Lúc trước Phùng Thánh nói đúng, để Kim Phi nổi dậy chính là đại nạn của ba nước Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man! Nhưng trẫm không ngờ y lại có thể nổi dậy nhanh như thế!”
“Đám quyền quý của Đại Khang cũng thật vô dụng, sao không trừ khử Kim Phi đi chứ?”
Hoàng hậu còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Kế Sơn đã nhắm mắt lại.
Không lâu sau, Tể tướng đã dẫn văn võ bá quan cả triều chạy tới.
Phòng nghị sự của biệt viện trở thành triều đình tạm thời, Lý Kế Sơn ban giao hậu sự, rồi truyền ngôi cho Thái tử!
Giờ Thân vừa qua được hai khắc, Lý Kế Sơn rời khỏi phòng nghị sự trước mặt đám Thái tử và văn võ bá quan đang quỳ.
“Truyền lời cho tiêu cục Trấn Viễn, trẫm đồng ý ra khỏi thành, bảo họ cho người đến cửa Tây chờ!”
...
Thành Bắc đế lăng.
Thiết Ngưu đặt kính viễn vọng xuống, thất vọng nói: “Vừa mới khen Lý Kế Sơn là người cứng rắn xong, hắn lại đầu hàng… Ông đây muốn xem trong đế lăng của Đảng Hạng có bảo bối gì nữa mà!”
“Ra khỏi thành ư?” Lão Ưng cầm lấy kính viễn vọng, nhìn về phía hoàng thành.
Ở vùng đất trống nơi cửa Tây của hoàng thành, một lượng lớn kỵ binh Đảng Hạng tụ tập lại, không biết từ lúc nào xuất hiện một đội ngũ đi từ hoàng cung tới cửa Tây.
Giữa đội ngũ kia, một cỗ kiệu lớn màu vàng chậm rãi di chuyển.
Đây là kiệu rồng chỉ Hoàng đế mới có thể ngồi, ngoại trừ Lý Kế Sơn, không một ai trong Đảng Hạng khác dám ngồi nữa.
Tuy đã thấy Lý Kế Sơn ra khỏi thành, Thiết Ngưu và Lão Ưng vẫn đợi hắn cho người tới báo rồi mới lái phi thuyền tới.
“Đại Thiết Ngưu, ngươi thật sự muốn qua đó một mình à?”
Lão Ưng kéo tay áo Thiết Ngưu hỏi.
Chương 935: Là đàn ông thì đến chém ta đi
"Ngươi cho rằng một mình ta đi, hay dẫn theo vài người nữa đi thì có gì khác nhau sao?"
Thiết Ngưu chỉ xuống bên dưới, cười nói.
Lão Ưng cúi đầu nhìn xuống, gãi đầu nói: "…Hình như không có gì khác biệt."
Khu đất trống bên dưới tập trung ít nhất khoảng mười ngàn kỵ binh Đảng Hạng, hơn nữa từ phía xa vẫn còn có kỵ binh không ngừng tiếp tục đi đến.
Thiết Ngưu đi một mình, hay dẫn theo năm trăm người đội cảm tử cùng đi, cũng không có khác biệt gì lớn.
Lão Ưng muốn nói đổi người đi, nhưng lời này vừa đến môi đã nuốt trở lại.
"Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi còn ở trên trời, bọn họ sẽ không dám làm gì ta đâu!"
Thiết Ngưu vỗ nhẹ vào vai Lão Ưng, ra hiệu cho anh ta hạ độ cao của phi thuyền xuống.
Trên mặt đất, Lý Kế Sơn nhìn phi thuyền càng lúc càng hạ xuống thấp, rất muốn hạ lệnh cho người bắn hạ nó.
Nhưng cuối cùng hắn đã kiềm chế ý tưởng này lại.
Bởi vì vẫn còn hơn chục chiếc phi thuyền bay lượn trên bầu trời nên mọi người có mặt ở hiện trường đều biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bắn hạ chiếc phi thuyền này.
Khi giỏ treo của phi thuyền còn cách mặt đất hơn hai mươi mét, Thiết Ngưu ném một sợi dây thừng xuống, sau đó đeo găng tay vào, hai chân kẹp vào dây thừng, nhanh chóng trượt xuống.
Anh ta vẫy tay với Lão Ưng, sau đó khập khiễng đi về phía kiệu rồng.
Những kỵ binh xung quanh trừng mắt nhìn Thiết Ngưu, nhưng anh ta không hề sợ hãi mà còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại.
Khi còn cách kiệu rồng ba thước, một người đàn ông cường tráng mặc áo giáp đã chặn đường của Thiết Ngưu, tỏ ý hắn ta cần lục soát người.
"Nếu ta muốn giết Lý Kế Sơn thì còn cần phải xuống đây sao?" Thiết Ngưu lạnh lùng nhìn người đàn ông cường tráng: "Ta ném một quả lựu đạn xuống thì các ngươi đều chết hết!"
"Xấc xược, sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!" Người đàn ông cường tráng tức giận trợn mắt há mồm!
Nhưng Thiết Ngưu hoàn toàn không nghe lời hắn ta, nheo mắt nói: "Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu như còn không tránh ra, ông đây sẽ quay người rời đi!"
Nói xong, anh ta bắt đầu đếm thầm.
Người đàn ông cường tráng quay lại nhìn Lý Kế Sơn, thấy Lý Kế Sơn khẽ gật đầu, hắn khịt mũi nhường đường.
"Chẳng lẽ thuộc hạ của Kim Phi không còn ai sao?" Lý Kế Sơn nhìn chằm chằm vào Thiết Ngưu, lạnh lùng nói: "Vậy mà lại phái một tên què đến gặp trẫm!"
Lý Kế Sơn rất uy nghiêm, cộng thêm xung quanh đều là kỵ binh Đảng Hạng đang trợn mắt nhìn, nếu là một người bình thường, có lẽ hai chân đã bị dọa sợ mềm nhũn.
Đáng tiếc bọn hắn gặp phải một tên sát thủ như Thiết Ngưu.
"Lý Kế Sơn, ngươi đã ra khỏi thành rồi, còn giở trò này nữa là có ý gì?"
Thiết Ngưu nhìn về phía Lý Kế Sơn cười nhạt nói: "Đã ra ngoài tiếp Khách thì đừng nghĩ mình là liệt nữ trong sạch nữa! Ngoan ngoãn dạng rộng chân ra, phục vụ ta tốt thì dễ nói chuyện, nhất định phải làm om sòm như vậy à, cẩn thận ông đây sẽ đập nát hàng của ngươi đó!"
"To gan!"
"Tự tìm đường chết!"
"Người đâu, chém tên điên này thành ngàn mảnh cho ta.”
Lời này vừa nói ra, những kỵ binh Đảng Hạng ở xung quanh lập tức bùng nổ.
Vô số kỵ binh Đảng Hạng hét lên chửi bới, thậm chí có người còn rút kiếm ra.
Ngay cả Lý Kế Sơn - người bình thường không để lộ vui buồn ra ngoài, lúc này cũng không khỏi nhíu mày.
Đừng nói sau khi trở thành Hoàng đế, thậm chí là trước khi làm Hoàng đế, chưa từng có ai dám mắng hắn như vậy!
"Sao nào, không phục hả? Là đàn ông, thì đến chém ta đi!"
Thiết Ngưu vẫn mang bộ mặt giễu cợt, đưa tay vỗ vào cổ mình: "Nào, chém vào chỗ này! Không chém thì các ngươi chính là con của mấy con điếm khốn nạn!"
"Dừng tay!"
Lý Kế Sơn sợ có người kích động chém Thiết Ngưu, vội vàng mắng.
Lão Ưng nhìn thấy có kỵ binh rút đao, lập tức lái phi thuyền bay qua kiệu rồng.
Chỉ cần Thiết Ngưu bị giết, anh ta sẽ không ngần ngại ném túi thuốc nổ trong tay xuống!
Cái bóng khổng lồ của phi thuyền giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu của các tướng lĩnh Đảng Hạng, hoàn toàn dập tắt cơn tức giận trong lòng họ.
"Không chém à, vậy các ngươi chính là con của mấy con điếm khốn nạn!"
Thiết Ngưu nhổ nước bọt xuống đất, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xung quanh.
"Được rồi, Kim Phi không phái ngươi đến để chửi bóng chửi gió đâu nhỉ?"
Lý Kế Sơn nói với Thiết Ngưu: "Không phải ngươi muốn gặp trẫm sao? Bây giờ trẫm đã ra ngoài, ngươi muốn nói gì thì có thể nói được rồi đấy!"
Hoàng tộc Đảng Hạng đào tạo Hoàng tử còn hung hãn hơn Đại Khang, từ nhỏ hắn đã bị Lão hoàng đế phái đi ra ngoài chinh chiến, mấy lần suýt chết trên chiến trường, cho nên Lý Kế Sơn không sợ chết.
Trước khi đi ra ngoài, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Hắn cho rằng chỉ cần kiệu rồng của mình xuất hiện, sẽ lập tức bị phi thuyền ném bom nổ tung, nhưng điều đó không xảy ra.
Nó khiến trong lòng Lý Kế Sơn cảm thấy có chút hy vọng.
Không sợ chết không có nghĩa là bằng lòng chết, nếu có thể hắn cũng không muốn chết.
Lý Kế Sơn đã nghĩ xong, chỉ cần Kim Phi triệu hồi phi thuyền, hắn sẽ đồng ý tiếp nhận những yêu cầu trước đó của Kim Phi.
Mặc dù số lượng trâu bò dê cừu Kim Phi yêu cầu không ít, nhưng ít nhất sẽ không gây tổn thất lớn cho Đảng Hạng.
Coi như ăn của Đại Khang nhiều năm như vậy, bây giờ nhổ ra một ít xương cho Kim Phi là được.
Nhắc tới chuyện chính, Thiết Ngưu cũng thẳng lưng nói: "Tiên sinh của bọn ta lòng dạ ngay thẳng, chỉ có bốn yêu cầu thôi!"
"Thứ nhất, Đảng Hạng vô cớ xâm phạm lãnh thổ Đại Khang, gây thương vong nặng nề cho người dân Đại Khang, để bù đắp tổn thất cho người dân Đại Khang, các người phải bồi thường cho bọn ta ba chục ngàn con ngựa chiến, ba trăm ngàn con trâu bò dê cừu, thời hạn giao trong vòng nửa năm!"
Thiết Ngưu duỗi một ngón tay ra.
"Cái gì, ba mươi ngàn con ngựa chiến? Ba trăm ngàn con trâu bò dê cừu?"
"Kim Phi điên rồi sao?"
Nhiều đại thần Đảng Hạng ở xung quanh không khỏi nhảy ra tức giận khiển trách.
Một khi Lý Kế Sơn đồng ý với yêu cầu này của Kim Phi, ngựa chiến và trâu bò dê cừu cuối cùng vẫn rơi vào trên đầu bọn họ.
"Trước đó không phải Kim Phi đã nói là mười ngàn ngựa chiến và một trăm ngàn con trâu bò dê cừu sao?"
Lý Kế Sơn hơi cau mày.
Đảng Hạng nằm ở phía tây bắc, nhiều nơi trên lãnh thổ đều là sa mạc cằn cỗi, tuy hút máu Đại Khang nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được coi giàu có.
Mười ngàn ngựa chiến, và một trăm ngàn con trâu bò dê cừu, sẽ không gây tổn thất nhiều cho Đảng Hạng, nhưng nếu tăng gấp ba, chắc chắn đủ để uy hiếp với Đảng Hạng.
"Ngươi cũng đã nói rồi đấy, đó là trước đây."
Thiết Ngưu nói: "Trước đây đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không có nắm bắt được, hại ta phải mang theo nhiều phi thuyền tự mình đến đây một chuyến, các ngươi biết phi thuyền một ngày cần phải đốt hết bao nhiêu than và dầu hỏa không? Các ngươi biết vì để cho nổ tung hoàng cung rách này, ta phải tốn bao nhiêu thuốc nổ không?
Những thứ này đều là bạc đó!"
Nghe Thiết Ngưu nói như vậy, các đại thần Đảng Hạng xung quanh tức giận đến mức lại muốn rút đao ra.
"Ngươi đến đây cho nổ Hoàng cung của bọn ta, dọc đường giết chết nhiều kỵ binh của bọn ta như vậy, cuối cùng còn muốn bọn ta trả tiền sao?" Một quan viên thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa, tức giận nói.
"Đánh giặc không phải là như vậy sao?" Thiết Ngưu hỏi ngược lại: "Nếu không thì các ngươi chinh chiến về phía nam làm gì?"
Quan viên đặt câu hỏi lập tức bị nghẹn họng không nói nên lời.
Đúng vậy, đây chính là chiến tranh.
Kẻ thua mặc cho người khác định đoạt, kẻ thắng chiếm hết mọi thứ!
Chỉ là trước đây họ làm kẻ thắng mấy chục năm, bây giờ lại đột nhiên trở thành kẻ thua nên không quen lắm.
"Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lựa chọn không đưa."
Thiết Ngưu nhe răng cười nói: "Không đưa thì tiếp tục đánh tiếp, tiêu cục Trấn Viễn của ta có thể phối hợp bất kỳ lúc nào!
Chỉ là ta muốn nhắc nhở các ngươi một câu, nếu như các ngươi lại thua nữa, chi phí quân sự cho lần đánh tiếp theo vẫn là do các ngươi chi trả đó.
Về việc lần sau tiên sinh nhà ta muốn tăng thêm bao nhiêu lần thì khó nói đấy”.
Kim Phi cho mỗi phiên vương tổng cộng hai tháng, bây giờ đã qua hơn nửa tháng, nhưng ngoài Tấn vương ra, các phiên vương không có bất kì lời đáp lại nào, mật báo của Cửu công chúa cũng không truyền lại bất kì tin tức nào về việc phiên vương lên đường.
Thật ra không có đáp án, cũng là một loại đáp án.
Giao thông Đại Khang lạc hậu, các phiên vương lại không có thuyền hơi nước, từ thái ấp của mình tới Xuyên Thục, các phiên vương xa như Ngô vương, Mẫn vương, hai tháng cũng chưa chắc đủ đi đường.
Tới giờ mà các phiên vương vẫn chưa lên đường, đã nói rõ thái độ của bọn họ.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời từ từ tối dần, chậm rãi nói: “Bảo Tiểu Bắc chuẩn bị vật tư đi, đợi quân Trấn Viễn chủ lực rút về, e là sắp phải khai chiến rồi!”
Lực lượng vũ trang dưới trướng của y đã bị phân tán tới các nơi, lực lượng đông nhất trong đó là quân Trấn Viễn chủ lực đã bị quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng giam chân ở Hi Châu, có hàng ngàn người.
Bây giờ quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng đã rút lui, có thể rút phần người này về rồi.
“Khai chiến với ai?” Cửu công chúa hỏi.
“Chắc Tấn vương sắp rời khỏi địa bàn Xuyên Thục rồi, dự tính là mấy ngày tới, tin tức nàng sắp xưng đế sẽ truyền ra ngoài.”
Kim Phi nói: “Ai không phục, thì khai chiến với kẻ đó!”
Thành viên căn bản của quân Trấn Viễn đều là dân tị nạn lúc trước bị Đan Châu bắt làm tù binh ở dốc Đại Mãng, trong đó phụ nữ không có đường để đi đã chiếm hơn nửa.
Những người này không chỉ từng chịu khổ, còn không ít cô nương tới nay ôm suy nghĩ chết trận kiếm cứu trợ.
Qua huấn luyện, ai nấy đều liều mạng hơn cả nhân viên hộ tống.
Kim Phi lo các cô nương thấy máu sẽ sợ, giống nhân viên hộ tống trước kia, nên bảo quân Trấn viễn trước khi chính thức lên chiến trường, để họ đi chấp hành nhiệm vụ dẹp thổ phỉ một thời gian trước.
Sự thật chứng minh, nỗi lo lắng của Kim Phi hoàn toàn dư thừa.
Trong quá trình quân Trấn Viễn dẹp thổ phỉ, không ít cô nương đánh nhau còn anh dũng không sợ chết hơn cả đàn ông.
Bây giờ quân Trấn Viễn đã đối đầu với quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng được mấy tháng, trong đó cũng đánh nhau rất nhiều lần, chắc chắn có thể gọi họ là cựu binh được rồi.
Cộng thêm vũ khí do Kim Phi cung cấp, sức chiến đấu toàn diện của quân Trấn Viễn, e ra sẽ không yếu hơn nhân viên hộ tống của tiêu cục, đối phó với quân quần là áo lượt của các phiên vương, Kim Phi còn cảm thấy hơi phí nhân tài.
Nhưng Cửu công chúa lại hơi lo lắng.
“Phu quân, bây giờ các phiên vương đang lo làm sao để đối phó với chàng, một khi Tấn vương thả tin ra, rất có khả năng bọn họ sẽ lấy cái này làm cớ hợp lực lại.”
Cửu công chúa cau mày nhắc nhở nói: “Đến lúc đó e là chúng ta sẽ phải đánh nhau với cả thiên hạ!”
“Vậy thì đã sao?” Kim Phi lạnh giọng nói: “Thế giới này vốn dĩ đã thối nát rồi, đúng lúc nhân cơ hội này để đập vỡ nó, mới có thể cho nó một sức sống rực rỡ mới!”
Lúc trước Kim Phi luôn sợ người dân chịu tội, cho nên khi đưa ra các quyết định, đầu tiên luôn suy nghĩ là cố gắng tránh xung đột, sau đó dùng phương pháp mưa dầm thấm lâu để thay đổi Đại Khang.
Cho dù là lúc lần đầu tiên bị dẫn dụ tới Đông Hải, làng bị thổ phỉ vây công, thương vong nặng nề, Kim Phi đều nhẫn nhịn, chỉ giết chết công tử nhà quyền quý tích trữ lương thực, gây rối, chứ không xử lí thế lực gia tộc sau bọn họ.
Về sau Cửu công chúa tiến hành cuộc xử lí lớn ở kinh thành, Kim Phi cũng khuyên Cửu công chúa hủy bỏ chế độ liên đới.
Ở khu vực Xuyên Thục thì càng không cần nói, diệt thổ phỉ, cứu trợ thiên tai, công trình xây dựng thủy lợi, đưa ra các khoản vay ưu đãi…
Sau khi Kim Phi vùng lên, tất cả những việc y làm, đều muốn sử dụng một phương pháp bình an ổn định, từ từ thay đổi Đại Khang.
Kết quả là quyền quý thế gia không biết cảm ơn, ngược lại còn tập kích Kim Phi ở Đông Hải.
Điều này cũng khiến Kim Phi hoàn toàn hiểu ra, quyết quý thế gia đã quen đàn áp người dân, tuyệt đối sẽ không cho phép Kim Phi thay đổi cuộc sống thế này.
Vì để ngăn cản Kim Phi, cho dù phải cấu kết với dân tộc khác, bọn họ cũng không tiếc.
Tứ hoàng tử cấu kết với Phùng tiên sinh, càng chứng minh điều này, cũng hoàn toàn đập vỡ chút kì vọng cuối cùng của Kim Phi với nhóm quyền quý.
Bọn họ khiến Kim Phi hiểu rõ, thế đạo này đã hết cứu, muốn cho người dân trải qua những ngày yên bình, cách tốt nhất vẫn là phải dùng nắm đấm!
Kim Phi khăng khăng lập Cửu công chúa làm Hoàng đế, không phải là sự xúc động nhất thời, mà là sau khi suy nghĩ cẩn thận kĩ càng ở Đông Hải, y đã đưa ra quyết định,
Trong đó có một nguyên nhân là cố ý cho quyền quý thế gia trong thiên hạ một cái cớ để tiến đánh.
Là nữ đế đầu tiên trong thế giới này, Cửu công chúa lên ngôi chắc chắn sẽ chịu rất nhiều phản đối, đây chính là cái cớ tốt nhất để khai chiến.
Kim Phi cũng có thể mượn điều này để giải quyết nhanh chóng, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn toàn nghiền nát đám quyền quý của Đại Khang.
Cửu công chúa thấy ý Kim Phi đã quyết, không khuyên thêm nữa, chỉ cùng Kim Phi yên lặng đợi câu trả lời từ các bên.
Không để bọn họ đợi lâu, chỉ sau một ngày, Thiết Ngưu đã truyền tin từ Hi Châu về, hoàng thất Đảng Hạng trả lời rồi.
Nội dung truyền lời rất đơn giản, giống như Gada, họ từ chối yêu cầu của Kim Phi không hề do dự.
Kết quả này đã nằm trong dự đoán của Kim Phi và Cửu công chúa, Kim Phi cũng không tức giận.
Nhưng ai ngờ vào chiều ngày tin tức truyền về, Thiết Ngưu lại truyền thêm một tin mới tới.
Người Đảng Hạng hành hình với hơn một ngàn người Trung Nguyên bắt được từ Đại Khang, còn treo hàng dàn thi thể lên vách núi ở biên cương!
“Bọn chúng đang muốn tìm đường chết rồi!”
Kim Phi biết được tin, phẫn nộ tới mức hất tung cái bàn trong phòng sách lên.
“Truyền lệnh cho Thiết Ngưu, bảo anh ta thành lập một đội cảm tử năm trăm người, ông đây muốn bắt sống Hoàng đế Đảng Hạng!”
“Phu quân định bắt sống Hoàng đế Đảng Hạng thế nào? Có kế hoạch gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Đối phó với một đám man rợ, còn cần kế hoạch gì nữa?” Kim Phi lạnh giọng nói: “Cứ giết thẳng một đường qua là được!”
“Chỉ dựa vào đội cảm tử năm trăm người ư?”
“Đúng, chỉ dựa vào đội cảm tử năm trăm người?” Kim Phi gật đầu không do dự.
“Phu quân, ta biết chàng rất phẫn nộ, nhưng chàng không thể bốc đồng được!”
Cho dù Cửu công chúa có tin Kim Phi hơn nữa, nhưng lúc này cảm thấy y điên rồi.
“Nàng cho rằng ta sẽ dùng tính mạng của năm trăm huynh đệ ra để bốc đồng à?”
Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa, “Ta và Mãn Thương gần đây đã làm ra mười mấy động cơ hơi nước nhỏ.”
“Nhiều như vậy à?”
Mắt Cửu công chúa và Tiểu Ngọc cùng sáng lên.
Thời gian trước không chỉ có Kim Phi bận rộn, trưởng xưởng xưởng dệt như Đường Đông Đông cũng bận tới tối mặt tối mũi.
Sau khi Kim Phi về, đã dạy quy trình sản xuất vải chống cháy cho Đường Đông Đông, gần đây cô ấy đang tăng ca để chế tạo khinh khí cầu và phi thuyền.
Cửu công chúa và Tiểu Ngọc đều biết chuyện này, nhưng bọn họ cho rằng Kim Phi đang chuẩn bị cho sau này, không ngờ Kim Phi đã làm ra động cơ hơi nước luôn rồi.
Mười mấy động cơ hơi nước bằng với mười mấy chiếc phi thuyền.
Khinh khí cầu phối hợp với lựu đạn đã đủ khiến kẻ địch nghe tin thì sợ mất mật rồi, nếu phối hợp với phi thuyền có thể bay tự do, vậy đúng là đội cảm tử năm trăm người đủ để quét sạch Đảng Hạng.
“Truyền thư cho trấn Xuân Thủy, thành Hắc Nham, núi Cổ Phong, bảo bọn họ chuẩn bị dầu hỏa trước, tiếp tế cho phi thuyền!”
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, truyền lệnh xuống.
Đi tới Hi Châu cơ bản đều là đường núi, bây giờ có phi thuyền, tất nhiên không cần đi đường núi nữa, để phi thuyền bay thẳng qua còn nhanh hơn.
“Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu rời đi.
Kim Phi cũng quay về phân xưởng luyện sắt, dẫn Mãn Thương và công nhân nữ lắp ráp phi thuyền cả đêm.
Chương 932: Binh đến vương thành
Khi còn ở Đông Hải, Kim Phi ý thức được chiến tranh sẽ nhanh chóng diễn ra nên sau khi trở về, y đã giải quyết xong việc trong làng và lập tức chuyên tâm vào xưởng luyện sắt.
Kết cấu máy hơi nước khá đơn giản, vấn đề khó nhằn với Kim Phi là ống pít-tông và phòng nồi hơi.
Nhưng là một tiến sĩ khoa học kỹ thuật, y biết rất rõ vai trò của động cơ nên đã bắt đầu công việc chuẩn bị có liên quan từ trước.
Lô thiết bị mà Mãn Thương đưa đến Đông Hải là sản phẩm đầu tiên.
Trong thời gian gần đây, Kim Phi không sản xuất máy hơi nước mà giao cho các phụ kiện khác cho Mãn Thương, bản thân y dẫn dắt Vạn Hạc Minh cải tiến dây chuyền sản xuất pít-tông.
Kim Phi phải mất một thời gian dài để cải tiến dây chuyền sản xuất, nhưng sau khi hoàn thành việc cải tiến, một ngày có thể sản xuất ra mười mấy ống pít-tông, chất lượng tốt hơn các sản phẩm làm tạm thời trên tàu rất nhiều.
Có thể sản xuất ống pít-tông thì các phụ kiện khác càng không phải là vấn đề.
Thế nên trong mấy ngày ngắn ngủi, mấy người Kim Phi và Mãn Thương đã chế tạo ra mười mấy máy hơi nước loại nhỏ.
Thể tích nhỏ hơn trước, độ chính xác cao hơn, cũng tiết kiệm được nhiên liệu hơn.
Đường Đông Đông đưa theo tấm vải chống cháy do công nhân nữ dệt may làm ra và bôi dầu nhiều lần, khả năng đậy kín cũng được cải thiện lên mức cao hơn.
Đêm đó, Quan Hạ Nhi không đến bắt Kim Phi về để ‘tạo người’ thừa kế đại nghiệp nữa, bận rộn suốt cả đêm cuối cùng đã chế tạo được mười hai chiếc phi thuyền mới vào lúc bình minh.
Sau khi mặt trời ló dạng, phi thuyền chở vật tư chậm rãi bay lên, bay về hướng Tây Bắc.
Trước khi binh mã di chuyển, lương thực phải đi trước, bất cứ khi nào có chiến tranh, lương thực cũng được ưu tiên hàng đầu.
Lúc đầu khi quân Trấn Viễn đến Hi Châu đã xây dựng không ít trụ sở ở dọc đường, dùng để bảo vệ lương thực.
Phi thuyền dừng ở bất kỳ trụ sở nào cũng đều có thể bổ sung vật tư.
Phi thuyền có tốc độ nhanh hơn đi bộ rất nhiều, sáng hôm đó xuất phát thì nửa buổi chiều đã đến tiền tuyến.
Lần này đội bay dẫn đoàn vẫn là Lão Ưng.
Anh ta và Thiết Ngưu cũng xem như là đồng đội cũ, gặp mặt thì đánh Thiết Ngưu một cái hỏi: “Lão Thiết, đã chuẩn bị hết chưa?”
“Hôm nay đã xong rồi, vẫn luôn đợi ngươi đây”.
Thiết Ngưu đánh trả Lão Ưng một cái: “Tiếp theo chúng ta sẽ cho người Đảng Hạng thấy sức mạnh của tiêu cục Trấn Viễn”.
…
Sáng hôm sau, Thiết Ngựu dẫn năm trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen đánh vào địa phận Đảng Hạng.
Bên phía Đảng Hạng cũng luôn theo dõi động tĩnh của quân Trấn Viễn, hôm mấy người Thiết Ngưu hành động, tin tức đã truyền về vương thành Đảng Hạng.
Nhưng nghe nói Thiết Ngưu chỉ dẫn năm trăm người, từ Hoàng đế Đảng Hạng đến văn võ cả triều không ai để tâm.
Dù họ đã biết sự tồn tại của phi thuyền.
“Chỉ năm trăm người mà cũng dám xông đến, Kim Phi đúng là không biết trời cao đất dày”.
Hoàng đế Đảng Hạng – Lý Kế Sơn chế nhạo nói: “Ra lệnh cho Hắc Tá, Lôi Tháp giết hết đám liều lĩnh này cho ta, đưa đầu của thủ lĩnh tới làm ly rượu cho trẫm.
Nếu để địch chạy mất thì lấy đầu của chúng đến đây làm ly rượu”.
Hắc Tát và Lôi Tháp là hai thủ lĩnh bộ lạc ở gần đội cảm tử nhất, nhận được lệnh của Lý Kế Sơn thì lập tức tổ chức cho người ngăn đội cảm tử lại.
Nhưng dưới sự bắn phá của phi thuyền, kỵ binh mà chúng kiêu ngạo đó lại không thể chịu nổi một đòn tấn công.
Chưa nói đến binh lính, ngựa chiến vốn chưa từng trải qua vụ nổ bom chớp sáng và lựu đạn lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, cho dù kỵ sĩ có cố gắng an ủi thế nào cũng vô ích.
Thiết Ngưu dẫn đội cảm tử xuyên qua đội hình kẻ thù bằng bộ giáp rắn chắc của mình, giết chết vô số kẻ thù.
…
Mấy ngày sau đó, được phi thuyền bảo vệ, bất kỳ quân đội Đảng Hạng nào cũng đều bị đánh bại rất nhanh.
Khí thế của đội cảm tử như chẻ tre, hành quân với tốc độ nhanh, bên Đảng Hạng không kịp tổ chức quân đội đi ngăn cản.
Bảy ngày sau, đội cảm tử đã đến đích là vương thành Đảng Hạng.
Có đánh chết thì Hoàng đế Đảng Hạng và quyền quý cả triều cũng không ngờ đội cảm tử chỉ có năm trăm người mà lại đánh đến vương thành của họ nhanh như thế.
Từ Hoàng đế đến văn võ cả triều đều bị đội cảm tử chặn ở trong vương thành.
Dù sao đội cảm tử cũng chỉ có năm trăm người, họ không sợ bất kỳ kẻ thù nào trên sa mạc đồng cỏ rộng lớn, nhưng một khi tiến vào vương thành Đảng Hạng, bắt đầu cuộc chiến với kẻ thù thì không có bất kỳ ưu thế nào.
Thiết Ngưu không để đội cảm tử vào thành mà bảo Lão Ưng đưa phi thuyền vào trong vương thành.
Lão Ưng giảm tốc độ phi thuyền lại, cầm loa lên nói:
“Lý Kế Sơn, nghe đây, hoàng tộc các ngươi tham lam, nhiều lần xâm chiếm biên giới Đại Khang, năm ngoái và năm nay đã phát động liên tiếp hai cuộc chinh chiến phía Nam, xâm phạm lãnh thổ Đại Khang ta, mang đến tai họa đau thương cho người dân Đại Khang, Quốc sư Đại Khang tức là Kim Phi tiên sinh đã cho ngươi cơ hội sám hối, nhưng ngươi lại không trân trọng.
Tiên sinh nhà ta nhân từ, bây giờ lại cho các ngươi cơ hội cuối cùng, trước trưa ngày mai ra khỏi thành đầu hàng.
Nếu trưa mai các ngươi không ra, ông đây sẽ cho nổ vương thành đấy”.
Trong hoàng cung Đảng Hạng, Hoàng đế Lý Kế Sơn dẫn theo một đám đại thần trốn dưới mái hiên, ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền trên bầu trời.
“Đây là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn sao?”
“Không phải, đây là phi thuyền Kim Phi mới chế tạo ra? Không chỉ có thể bay mà còn có thể di chuyển theo ý muốn”.
“Sao Kim Phi cứ luôn có thể làm được mấy thứ gì đâu thế?”
“Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này, nên bàn xem đối phó thế nào”.
…
Tể tướng mắng các đại thần đang bàn luận đó, quay đầu nhìn Hoàng đế Lý Kế Sơn: “Bệ hạ, địch đã đến bên ngoài thành, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Còn có thể thế nào nữa, lẽ nào ngươi bảo trẫm đi đầu hàng sao?”
Lý Kế Sơn lạnh lùng nhìn Tể tướng.
“Thần không dám”, Tể tướng hoảng sợ vội cúi người nhận tội.
“Các ngươi yên tâm, trẫm đã phái người đi tìm hiểu về lựu đạn của Kim Phi rồi, một quả cũng chỉ nổ một khu vực thôi, chúng đường xa đến đây có thể đem theo được bao nhiêu cơ chứ? Cùng lắm chỉ có thể làm nổ tung hai khu vực, muốn san bằng vương thành của trẫm, đừng mơ”.
Lý Kế Sơn vừa an ủi chúng thần, vừa đang an ủi bản thân mình.
“Đúng đúng, đám người này cả đường đánh đến đây, chắc hẳn lựu đạn cũng đã sắp hết rồi”.
Tể tướng biết vừa rồi mình lỡ lời, lúc này vội nói hùa theo Hoàng đế.
Nhưng vừa dứt lời, ông ta nhìn thấy một chấm đen nhỏ rơi xuống từ trên phi thuyền lúc nãy.
“Đó là đâu vậy?”
Lý Kế Sơn đã lớn tuổi, mắt cũng kém hẳn, chỉ nhìn thấy một chấm đen rơi xuống nhưng không nhìn rõ vị trí rơi.
“Bệ hạ, bên đó là Ngự hoa viên”, Thái giám bên cạnh đáp.
“Vậy thì tốt”, nghe thế Lý Kế Sơn thở phào.
Bình thường Ngự hoa viên chẳng có ai, cho dù có ném trúng cũng chẳng sao.
Nhưng hắn đâu biết thứ Lão Ưng ném xuống không phải là lựu đạn mà là một loại thuốc nổ đặc biệt.
Một lúc sau, một tiếng nổ vang vọng khắp kinh thành.
Sau đó một đám khói cực lớn bay lên từ Ngự hoa viên.
Cả vương thành Đảng Hạng như trải qua một trận động đất, rung chuyển khá mạnh.
Vài bức tường trong hoàng cung đã sụp xuống.
Mấy hòn non bộ cao mấy chục mét trong Ngự hoa viên bị san bằng.
Chương 933: San bằng hoàng cung Đảng cho ông
“Chạy mau, rồng đất trở mình rồi”.
“Không phải đâu, các ngươi mau nhìn bên chỗ hoàng cung kìa”.
“Trời ạ, đó là quái vật gì thế?”
“Nghe nói năm nay bệ hạ lại phái quân chinh chiến phía Nam, chẳng lẽ họ lại thất bại rồi sao?”
“Không thể nào, người dân Đại Khang yếu ớt, vô dụng, năm đó ta đi theo đại quân chinh chiến phía Nam, tám mươi người đã đuổi theo năm trăm người đến mức không còn nơi nào để trốn thoát, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha”.
“Sao có thể chứ, năm ngoái quân chinh chiến phía Nam bị người Đại Khang đánh bại rồi”.
“Năm ngoái quân chinh chiến phía Nam là do Vương gia Lý Kế Khuê trúng kế của địch, chẳng phải sau đó triều đình Đại Khang đã đưa Vương gia về, còn hứa sẽ tăng cống nạp hàng năm để đền bù đó sao?”
“Lưu đại nhân, ngươi chẳng biết gì cả, con trai ta nói Đại Khang có một Quốc sư rất giỏi, năm ngoái y chế tạo ra cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, đánh bại Vương gia Lý Kế Khuê, năm nay y lại chế tạo ra vũ khí mạnh hơn”.
“Con trai ta làm việc ở cơ quan mật, có lần nó từng nói điều này. Theo những lời hô lên lúc nãy, ta nghĩ chắc chắn quân chinh chiến phía Nam lại bị đánh bại, nếu không người dân Đại Khang cũng sẽ không dám chạy đến vương thành chúng ta đâu”.
…
Thể tích phi thuyền cực lớn, lúc bay đến vương thành Đảng Hạng, không ít người đều chạy ra hóng hớt.
Họ nghe thấy tiếng hô của Lão Ưng, cũng nhìn thấy đám mây nổ kia.
Người dân không hề biết phi thuyền là gì, trước đó cũng chưa từng nhìn thấy thuốc nổ, chỉ là hóng chuyện thôi.
Nhưng dù sao đây cũng là vương thành, trong thành có rất nhiều quyền quý Đảng Hạng, tin tức của họ nhanh hơn một chút, ít nhiều gì cũng nghe được tin đồn về Kim Phi.
Nhưng người hiểu rõ Kim Phi nhất vẫn là đám đại thần vương công cùng trốn với Hoàng đế.
Lúc này sắc mặt họ cực kỳ khó coi.
Nhất là Hoàng đế Lý Kế Sơn, mặt sa sầm.
Phong thái của thảo nguyên rất hung hãn, cho dù là tác phong hay thủ đoạn thì Lý Kế Sơn cũng cứng rắn hơn Trần Cát rất nhiều.
Đám quyền quý Đại Khang hoàn toàn không coi trọng lời nói của Trần Cát, nhưng ở Đảng Hạng, lời nói của Lý Kế Sơn đều nhất quán, không đại thần nào dám phản đối.
Biết lúc này tâm trạng Hoàng đế không tốt, các đại thần đều thức thời cúi đầu xuống, không nói gì.
Trong thiền điện nhỏ, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Cũng may bầu không khí này không kéo dài quá lâu, nhìn thấy phi thuyền bay đi xa, Lý Kế Sơn phất tay, đi ra khỏi thiền điện.
Các đại thần thở phào, vội đi theo.
Một đám người đi đến Ngự hoa viên theo Lý Kế Sơn.
Ngự hoa viên xanh tươi trước đó, lúc này khắp nơi đều là mảnh vỡ, xung quanh tỏa ra mùi khói.
Tể tướng hít mũi, hít sâu một hơi.
Mặc dù ông ta là Tể tướng nhưng lần đầu ngửi thấy mùi thuốc nổ.
Chưa kể, mùi này rất đặc biệt.
Bên cạnh mấy chỗ bị nổ tung có vài mái chòi đã đổ sập xuống, bốc cháy, lúc này một đám cung nữ và Thái giám đang bận rộn lấy nước dập lửa.
Nhìn thấy Hoàng đế đến, các cung nữ thái giám vội bỏ thùng nước xuống, cúi đầu quỳ xuống.
Lý Kế Sơn mặc kệ họ, đi thẳng đến chỗ bị nổ tung đó.
Nơi này vốn dĩ có một hòn non bộ cao mười mấy mét, nhưng lúc này đã bị nổ tung, còn để lại một cái hố khá lớn.
Đi quanh cái hố lớn một vòng, Lý Kế Sơn quay đầu nhìn sang đại thần làm công việc tình báo:
“Lưu Liên Đường, chẳng phải ngươi nói lực sát thương lựu đạn của Kim Phi chỉ trong phạm vị mấy trượng thôi sao?”
Lý Kế Sơn cũng là một Hoàng đế giỏi, biết rõ tầm quan trọng của tình báo.
Năm ngoài sau khi Đảng Hạng chinh chiến phía Nam thất bại, Lý Kế Sơn ra lệnh phái mật thám vào Đại Khang nghe ngóng tình hình của Kim Phi.
Theo tin tức mà mật thám đưa về, sức nổ của lựu đạn chỉ có vài trượng, nhưng cảnh tượng trước mắt chứng minh thông tin do mật thám đưa về là sai sự thật.
“Bệ hạ thứ tội”.
Đại thần tình báo tự biết chuyện này có liên quan đến mình, không dám ngụy biện, lập tức quỳ xuống.
“Bệ hạ, Kim Phi cực kỳ thông minh, khoảng thời gian trước, Thổ Phiên bao vây tấn công làng Tây Hà, làng Tây Hà chỉ có một vài khinh khí cầu bay theo gió, suýt nữa đã bị người Thổ Phiên đánh phá ngôi làng, nhưng sau khi Kim Phi về, y lập tức tạo ra… quái vật loại mới có thể đánh bại khinh khí cầu”.
Một đại thần có quan hệ mật thiết với đại thần tình báo sợ Lý Kế Sơn sẽ giết đại thần tình báo nên nhanh chóng nói đỡ: “Có lẽ đây là lựu đạn mới mà Kim Phi vừa chế tạo ra sau khi quay về”.
Thật ra Lý Kế Sơn cũng nghĩ như vậy, hắn hừ một tiếng, không suy nghĩ vấn đề này nữa mà quay sang nhìn các đại thần hỏi: “Chuyện đã đến nước này, các vị có cách nào để đánh địch không?”
Mặc dù kỵ binh Đảng Hạng rất mạnh nhưng mấy người Lão Ưng bay trên trời, kỵ binh có mạnh cũng không làm gì được.
Các đại thần đều cúi đầu, không dám nói gì.
Tể tướng lén nhìn Lý Kế Sơn, thấy hắn tức giận, vội nói: "Bệ hạ, địch không thể cứ bay trên trời mãi được, chúng ta có thể phái người đi theo chúng, đợi đến khi đám quái vật này đáp xuống vào ban đêm thì đánh lén chúng”.
“Đây cũng là một cách, ngươi đi sắp xếp đi”.
Lý Kế Sơn khẽ gật đầu.
Quyền úy Đại Khang có quân đội riêng, quyền quý Đảng Hạng cũng có.
Lý Kế Sơn đã nói thế, cho dù Tể tướng không muốn cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Bệ hạ, địch có thể tấn công bất cứ lúc nào, vì sự an toàn của bệ hạ, thần nghĩ bệ hạ tạm thời di chuyển ra ngoài cung”, một vị đại thần cúi đầu nói.
Lý Kế Sơn không nói gì, cũng không từ chối, xua tay đi về phía hậu cung.
Nửa canh giờ sau, hắn dẫn theo hoàng hậu và vài phi tần được sủng ái cùng với một số hoàng tử, công chúa được yêu thương bí mật rời khỏi hoàng cung, đến biệt viện của một công chúa đã gả đi.
Tể tướng không nhàn rỗi, sau khi rời khỏi hoàng cung, ông ta vừa phái người cưỡi ngựa đi theo phi thuyền, vừa phái người ra ngoài thành thông báo cho bộ tộc của mình chuẩn bị tấn công bất ngờ vào nhân viên hộ tống.
Nhưng điều khiến họ thất vọng là tốc độ của phi thuyền quá nhanh, khi đi theo chiều gió, ngựa chiến không thể đuổi kịp, chỉ có thể nhìn phi thuyền bay càng lúc càng xa.
Sa mạc rộng lớn bao la, phi thuyền lại không để lại dấu vết trên mặt đất, ngựa chiến đuổi theo một lúc cũng chỉ đành phải bỏ cuộc.
Tể tướng biết chuyện này khó giải quyết, vội đến hoàng cung tìm Lý Kế Sơn nhận tội.
Nhưng lúc đến hoàng cung lại thấy cửa đóng chặt, Thái giám nói Lý Kế Sơn ra lệnh không gặp bất kỳ ai.
Tể tướng biết có khả năng Lý Kế Sơn đã xuất cung rồi.
Lúc này nghe ngóng tung tích của Lý Kế Sơn, ngộ nhớ Lý Kế Sơn xảy ra chuyện này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nói rõ được.
Tể tướng thức thời quay về nhà.
Một đêm bình yên qua đi, sáng hôm sau cũng rất yên bình.
Nhưng hôm qua rất nhiều người đều nghe thấy lời nói của Lão Ưng, lúc này đều ngẩng đầu lên trời như tù nhân đang đợi phán quyết của quan tòa.
Trong đó cũng có cả mấy đại thần vương công đó.
Lúc càng đến giữa trưa, bầu không khí trong thành cũng càng căng thẳng.
Lão Ưng cũng không để họ “thất vọng”, chỉ còn cách giữa trưa một nén hương, mấy chiếc phi thuyền chậm rãi bay đến từ phía Nam.
“Xem ra chúng không định đầu hàng”.
Lão Ưng mỉm cười nhìn Thiết Ngưu bên cạnh.
Theo những lời hôm qua, nếu Hoàng đế Đảng Hạng đầu hàng, lúc này hẳn đã ra khỏi thành.
Nhưng lúc này mấy cổng thành của vương thành đều đóng cửa, bên ngoài cũng không có bóng người.
“Lý Kế Sơn chịu đầu hàng đơn giản như vậy mới lạ đấy”.
Thiết Ngưu liếm môi: “Ta thích kẻ cứng đầu như vậy”.
“Truyền lệnh, san bằng hoàng cung Đảng Hạng cho ông”.
Chương 934: Phục rồi
Trong những tướng lĩnh dưới trướng Kim Phi, Thiết Ngưu là một trong những người hung ác nhất, nên lần trước Trương Lương đã sắp xếp anh ta đi trả thù đám thổ phỉ dám tấn công đội nhân viên hộ tống.
Kết cục của chúng thường rất thê thảm.
Đặc biệt là những kẻ cầm đầu đám thổ phỉ kia, xác của chúng gần như không còn nguyên vẹn.
Với Thiết Ngưu, anh ta còn ước gì tên Lý Kế Sơn kia phản kháng lại để anh ta có cớ để ra tay.
Lão Ưng mở miệng nhưng không thốt ra được gì.
Kim Phi cũng biết tính cách của Thiết Ngưu, phái anh ta đến đây cũng là đang biểu thị cho thái độ của y.
Bụp!
Một mũi tên nổ tung trên không, để lại làn khói màu đỏ.
Đây là tín hiệu ném bom vào hoàng cung đã thống nhất từ trước.
Tất cả các nhân viên hộ tống trên phi thuyền đều đồng loạt chuyển hướng, bay về phía hoàng cung của Đảng Hạng.
Một lát sau, Lão Ưng ném gói thuốc nổ đầu tiên xuống, cho nổ tung cửa Nam của hoàng cung Đảng Hạng, cũng chính thức mở màn cho trận oanh tạc này.
Ngay sau đó, các phi thuyền khác cũng bay tới phía trên hoàng cung, tản ra ném các gói thuốc nổ xuống.
Trước khi tới đây, Kim Phi biết Lý Kế Sơn chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu đầu hàng, nên đã cho mấy người Lão Ưng mang theo một số lượng lớn thuốc nổ theo.
Từng tiếng nổ vang lên nối tiếp nhau, dân chúng trong thành nhao nhạc chạy ra khỏi nhà, nhìn về phía hoàng cung.
Đối với dân chúng ở đây, quyền lực của hoàng thất vô cùng thần thánh, không thể xâm phạm.
Đảng Hạng ngu muội lạc hậu, dân chúng lại càng thêm kính sợ hoàng quyền, trong lòng không ít người dẫn, nhà họ Lý chính là thần của Đảng Hạng, là một tồn tại như tín ngưỡng.
Nhưng ngay lúc này, tín ngưỡng của họ đang dần sụp đổ theo hoàng cung!
Trong một biệt viện cách hoàng cung mấy trăm mét, Lý Kế Sơn nhìn hoàng cung đã được kế thừa gần mấy trăm năm đang sụp đổ dưới sự oanh tạc của các nhân viên hộ tống, hắn không kiềm chế được mà run lên.
Hắn vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ!
Hắn nghĩ rằng ngày hôm qua Lão Ưng chỉ đang hù dọa hắn, nên không quá quan tâm về chuyện này.
Bởi vì chuyện giao chiến giữa hai nước là chuyện lớn, nên trước khi trận chiến thật sự bắt đầu, hai bên sẽ nói vài lời với nhau trước.
Hơn nữa, dù có nổ ra thật, Lý Kế Sơn cũng không quá lo lắng.
Làng Tây Hà cách kinh thành của Đảng Hạng rất xa, nên hắn nghĩ rằng Lão Ưng không thể mang theo quá nhiều lựu đạn.
Nhưng Lý Kế Sơn đã sai – hắn đã coi thường sự xem trọng dân chúng của Kim Phi.
Trong mắt nhiều quyền quý, tính mạng của dân chúng không hề quan trọng, giết chỉ đơn giản là giết.
Nhưng đối với Kim Phi, mạng của dân cũng là mạng, không hề thấp hèn hơn những quyền quý khác!
Khi quân chinh chiến phía Nam tàn sát những người dân Trung Nguyên vô tội ở biên giới, kết cục của chúng đã được định sẵn từ trước.
Đó là lý do Kim Phi cho Lão Ưng mang theo nhiều thuốc nổ như vậy, còn để Thiết Ngưu dẫn đầu đội cảm tử!
Ngày hôm qua Lão Ưng không phải chỉ buông những lời bịa đặt hù dọa!
Mười mấy chiếc phi thuyền bay qua bay lại trên hoàng cung của Đảng Hạng gần nửa canh giờ, oanh tạc cũng kéo dài gần nửa canh giờ.
Sau khi phi thuyền rời đi, hoàng cung của Đảng Hạng không còn một bức tường nào đứng vững được nữa!
“Lý Kế Sơn, ta biết ngươi là kẻ hèn nhát, đã bỏ chạy từ lâu rồi. Trong hôm nay, trước khi mặt trời lặn, nếu ngươi không ló đầu ra khỏi thành để đầu hàng, ông đây sẽ cho nổ tung cả lăng mộ tổ tiên nhà họ Lý các ngươi, rồi sẽ xóa sạch Đảng Hạng khỏi thảo nguyên này!”
Lão Ưng cầm lấy loa sắt, hô xuống phía dưới: “Tiêu cục Trấn Viễn này từ trước tới nay nói được làm được, ngươi không tin thì có thể thử xem!”
Nói xong, Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay ra khỏi hoàng thành, tiến về lăng mộ của hoàng đế phía Tây Bắc.
Trong biệt viện kia, Lý Kế Sơn thấy cổ họng hơi tanh, rồi phun ra một ngụm máu, hai mắt hắn tối sầm lại, suýt ngất xỉu ở đó.
Đảng Hạng được lập ra chưa tới hai trăm năm trước đây, trước khi lập quốc là một đất nước lệ thuộc vào vương triều Trung Nguyên.
Sau này, hai hoàng tử của Đại Khang tranh giành ngai vàng, cả triều đình và dân chúng đều ầm ĩ cả lên, sức mạnh cũng bắt đầu suy giảm, nhà họ Lý mới nhân cơ hội này tách ra ngoài, lên làm vua.
Lúc ấy Đại Khang đang hỗn loạn, vị Hoàng đế kia cho rằng vùng Tây Bắc là nơi cằn cỗi, để nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lý nên đã công nhận địa vị của Đảng Hạng.
Tuy đã tách ra nhưng văn hóa Đảng Hạng lại chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Trung Nguyên, đến nay vẫn sử dụng chữ viết của Trung Nguyên, ngôn ngữ cũng gần giống với tiếng Trung Nguyên.
Người Trung Nguyên rất coi trọng tới tổ tông cội nguồn, người Đảng Hạng cũng thế.
Trong đế lăng của nhà họ Lý, mai táng các đời Hoàng đế của Đảng Hạng, còn trong đền thì thờ bài vị của họ, rất quan trọng.
Đời sau không bảo vệ được phần mộ và từ đường của tổ tiên, chính là bất tài và bất hiếu.
“Bệ hạ!”
Hoàng hậu đứng một bên thấy Lý Kế Sơn hộc máu, vội vàng chạy tới đỡ hắn, hô to: “Mau gọi ngự y!”
“Không cần!” Lý Kế Sơn khoát tay: “Dù sao trẫm cũng không sống được mấy ngày nữa!”
Hoàng hậu nghe xong thì sợ tới mức biến sắc.
Cô ta hiểu ý Lý Kế Sơn – hắn chuẩn bị đầu hàng!
Nhưng Hoàng hậu vẫn giả vờ như nghe không hiểu, ôm lấy Lý Kế Sơn rồi hỏi: “Bệ hạ, người đang nói gì vậy?...”
Cô ta chưa kịp nói xong đã bị Lý Kế Sơn cắt ngang.
“Nàng đừng nói nữa, trẫm biết nàng hiểu mà.”
Lý Kế Sơn lau vết máu nơi khóe miệng, vẫy tay gọi thái giám: “Thông báo cho Liễu Ôn Thăng, nói hắn trẫm đang ở đây, bảo hắn nhanh dẫn người tới đi!”
“Vâng!” Thái giám khom người lui ra ngoài.
“Bệ hạ, không còn cách nào khác nữa sao?”
Mắt Hoàng hậu đỏ hoe nhìn Lý Kế Sơn.
Cô ta hiểu, hắn đang sắp xếp hậu sự.
“Còn có cách nào nữa?”
Lý Kế Sơn cười khổ: “Kim Phi là một tên điên, thuộc hạ của y cũng điên, chắc chúng dám cho nổ tung cả đế lăng của nhà họ Lý!”
“Nếu chúng thật sự có bản lĩnh thì đã quang minh chính đại tới đây đánh rồi. Dùng đế lăng uy hiếp bệ hạ, sao có thể gọi là anh hùng chứ!” Hoàng hậu kêu lên.
“Chúng có tới đây đánh trực tiếp thì chúng ta vẫn không thắng nổi đâu!” Lý Kế Sơn thở dài đáp: “Lúc trước Phùng Thánh nói đúng, để Kim Phi nổi dậy chính là đại nạn của ba nước Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man! Nhưng trẫm không ngờ y lại có thể nổi dậy nhanh như thế!”
“Đám quyền quý của Đại Khang cũng thật vô dụng, sao không trừ khử Kim Phi đi chứ?”
Hoàng hậu còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Kế Sơn đã nhắm mắt lại.
Không lâu sau, Tể tướng đã dẫn văn võ bá quan cả triều chạy tới.
Phòng nghị sự của biệt viện trở thành triều đình tạm thời, Lý Kế Sơn ban giao hậu sự, rồi truyền ngôi cho Thái tử!
Giờ Thân vừa qua được hai khắc, Lý Kế Sơn rời khỏi phòng nghị sự trước mặt đám Thái tử và văn võ bá quan đang quỳ.
“Truyền lời cho tiêu cục Trấn Viễn, trẫm đồng ý ra khỏi thành, bảo họ cho người đến cửa Tây chờ!”
...
Thành Bắc đế lăng.
Thiết Ngưu đặt kính viễn vọng xuống, thất vọng nói: “Vừa mới khen Lý Kế Sơn là người cứng rắn xong, hắn lại đầu hàng… Ông đây muốn xem trong đế lăng của Đảng Hạng có bảo bối gì nữa mà!”
“Ra khỏi thành ư?” Lão Ưng cầm lấy kính viễn vọng, nhìn về phía hoàng thành.
Ở vùng đất trống nơi cửa Tây của hoàng thành, một lượng lớn kỵ binh Đảng Hạng tụ tập lại, không biết từ lúc nào xuất hiện một đội ngũ đi từ hoàng cung tới cửa Tây.
Giữa đội ngũ kia, một cỗ kiệu lớn màu vàng chậm rãi di chuyển.
Đây là kiệu rồng chỉ Hoàng đế mới có thể ngồi, ngoại trừ Lý Kế Sơn, không một ai trong Đảng Hạng khác dám ngồi nữa.
Tuy đã thấy Lý Kế Sơn ra khỏi thành, Thiết Ngưu và Lão Ưng vẫn đợi hắn cho người tới báo rồi mới lái phi thuyền tới.
“Đại Thiết Ngưu, ngươi thật sự muốn qua đó một mình à?”
Lão Ưng kéo tay áo Thiết Ngưu hỏi.
Chương 935: Là đàn ông thì đến chém ta đi
"Ngươi cho rằng một mình ta đi, hay dẫn theo vài người nữa đi thì có gì khác nhau sao?"
Thiết Ngưu chỉ xuống bên dưới, cười nói.
Lão Ưng cúi đầu nhìn xuống, gãi đầu nói: "…Hình như không có gì khác biệt."
Khu đất trống bên dưới tập trung ít nhất khoảng mười ngàn kỵ binh Đảng Hạng, hơn nữa từ phía xa vẫn còn có kỵ binh không ngừng tiếp tục đi đến.
Thiết Ngưu đi một mình, hay dẫn theo năm trăm người đội cảm tử cùng đi, cũng không có khác biệt gì lớn.
Lão Ưng muốn nói đổi người đi, nhưng lời này vừa đến môi đã nuốt trở lại.
"Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi còn ở trên trời, bọn họ sẽ không dám làm gì ta đâu!"
Thiết Ngưu vỗ nhẹ vào vai Lão Ưng, ra hiệu cho anh ta hạ độ cao của phi thuyền xuống.
Trên mặt đất, Lý Kế Sơn nhìn phi thuyền càng lúc càng hạ xuống thấp, rất muốn hạ lệnh cho người bắn hạ nó.
Nhưng cuối cùng hắn đã kiềm chế ý tưởng này lại.
Bởi vì vẫn còn hơn chục chiếc phi thuyền bay lượn trên bầu trời nên mọi người có mặt ở hiện trường đều biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bắn hạ chiếc phi thuyền này.
Khi giỏ treo của phi thuyền còn cách mặt đất hơn hai mươi mét, Thiết Ngưu ném một sợi dây thừng xuống, sau đó đeo găng tay vào, hai chân kẹp vào dây thừng, nhanh chóng trượt xuống.
Anh ta vẫy tay với Lão Ưng, sau đó khập khiễng đi về phía kiệu rồng.
Những kỵ binh xung quanh trừng mắt nhìn Thiết Ngưu, nhưng anh ta không hề sợ hãi mà còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại.
Khi còn cách kiệu rồng ba thước, một người đàn ông cường tráng mặc áo giáp đã chặn đường của Thiết Ngưu, tỏ ý hắn ta cần lục soát người.
"Nếu ta muốn giết Lý Kế Sơn thì còn cần phải xuống đây sao?" Thiết Ngưu lạnh lùng nhìn người đàn ông cường tráng: "Ta ném một quả lựu đạn xuống thì các ngươi đều chết hết!"
"Xấc xược, sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!" Người đàn ông cường tráng tức giận trợn mắt há mồm!
Nhưng Thiết Ngưu hoàn toàn không nghe lời hắn ta, nheo mắt nói: "Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu như còn không tránh ra, ông đây sẽ quay người rời đi!"
Nói xong, anh ta bắt đầu đếm thầm.
Người đàn ông cường tráng quay lại nhìn Lý Kế Sơn, thấy Lý Kế Sơn khẽ gật đầu, hắn khịt mũi nhường đường.
"Chẳng lẽ thuộc hạ của Kim Phi không còn ai sao?" Lý Kế Sơn nhìn chằm chằm vào Thiết Ngưu, lạnh lùng nói: "Vậy mà lại phái một tên què đến gặp trẫm!"
Lý Kế Sơn rất uy nghiêm, cộng thêm xung quanh đều là kỵ binh Đảng Hạng đang trợn mắt nhìn, nếu là một người bình thường, có lẽ hai chân đã bị dọa sợ mềm nhũn.
Đáng tiếc bọn hắn gặp phải một tên sát thủ như Thiết Ngưu.
"Lý Kế Sơn, ngươi đã ra khỏi thành rồi, còn giở trò này nữa là có ý gì?"
Thiết Ngưu nhìn về phía Lý Kế Sơn cười nhạt nói: "Đã ra ngoài tiếp Khách thì đừng nghĩ mình là liệt nữ trong sạch nữa! Ngoan ngoãn dạng rộng chân ra, phục vụ ta tốt thì dễ nói chuyện, nhất định phải làm om sòm như vậy à, cẩn thận ông đây sẽ đập nát hàng của ngươi đó!"
"To gan!"
"Tự tìm đường chết!"
"Người đâu, chém tên điên này thành ngàn mảnh cho ta.”
Lời này vừa nói ra, những kỵ binh Đảng Hạng ở xung quanh lập tức bùng nổ.
Vô số kỵ binh Đảng Hạng hét lên chửi bới, thậm chí có người còn rút kiếm ra.
Ngay cả Lý Kế Sơn - người bình thường không để lộ vui buồn ra ngoài, lúc này cũng không khỏi nhíu mày.
Đừng nói sau khi trở thành Hoàng đế, thậm chí là trước khi làm Hoàng đế, chưa từng có ai dám mắng hắn như vậy!
"Sao nào, không phục hả? Là đàn ông, thì đến chém ta đi!"
Thiết Ngưu vẫn mang bộ mặt giễu cợt, đưa tay vỗ vào cổ mình: "Nào, chém vào chỗ này! Không chém thì các ngươi chính là con của mấy con điếm khốn nạn!"
"Dừng tay!"
Lý Kế Sơn sợ có người kích động chém Thiết Ngưu, vội vàng mắng.
Lão Ưng nhìn thấy có kỵ binh rút đao, lập tức lái phi thuyền bay qua kiệu rồng.
Chỉ cần Thiết Ngưu bị giết, anh ta sẽ không ngần ngại ném túi thuốc nổ trong tay xuống!
Cái bóng khổng lồ của phi thuyền giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu của các tướng lĩnh Đảng Hạng, hoàn toàn dập tắt cơn tức giận trong lòng họ.
"Không chém à, vậy các ngươi chính là con của mấy con điếm khốn nạn!"
Thiết Ngưu nhổ nước bọt xuống đất, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn xung quanh.
"Được rồi, Kim Phi không phái ngươi đến để chửi bóng chửi gió đâu nhỉ?"
Lý Kế Sơn nói với Thiết Ngưu: "Không phải ngươi muốn gặp trẫm sao? Bây giờ trẫm đã ra ngoài, ngươi muốn nói gì thì có thể nói được rồi đấy!"
Hoàng tộc Đảng Hạng đào tạo Hoàng tử còn hung hãn hơn Đại Khang, từ nhỏ hắn đã bị Lão hoàng đế phái đi ra ngoài chinh chiến, mấy lần suýt chết trên chiến trường, cho nên Lý Kế Sơn không sợ chết.
Trước khi đi ra ngoài, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Hắn cho rằng chỉ cần kiệu rồng của mình xuất hiện, sẽ lập tức bị phi thuyền ném bom nổ tung, nhưng điều đó không xảy ra.
Nó khiến trong lòng Lý Kế Sơn cảm thấy có chút hy vọng.
Không sợ chết không có nghĩa là bằng lòng chết, nếu có thể hắn cũng không muốn chết.
Lý Kế Sơn đã nghĩ xong, chỉ cần Kim Phi triệu hồi phi thuyền, hắn sẽ đồng ý tiếp nhận những yêu cầu trước đó của Kim Phi.
Mặc dù số lượng trâu bò dê cừu Kim Phi yêu cầu không ít, nhưng ít nhất sẽ không gây tổn thất lớn cho Đảng Hạng.
Coi như ăn của Đại Khang nhiều năm như vậy, bây giờ nhổ ra một ít xương cho Kim Phi là được.
Nhắc tới chuyện chính, Thiết Ngưu cũng thẳng lưng nói: "Tiên sinh của bọn ta lòng dạ ngay thẳng, chỉ có bốn yêu cầu thôi!"
"Thứ nhất, Đảng Hạng vô cớ xâm phạm lãnh thổ Đại Khang, gây thương vong nặng nề cho người dân Đại Khang, để bù đắp tổn thất cho người dân Đại Khang, các người phải bồi thường cho bọn ta ba chục ngàn con ngựa chiến, ba trăm ngàn con trâu bò dê cừu, thời hạn giao trong vòng nửa năm!"
Thiết Ngưu duỗi một ngón tay ra.
"Cái gì, ba mươi ngàn con ngựa chiến? Ba trăm ngàn con trâu bò dê cừu?"
"Kim Phi điên rồi sao?"
Nhiều đại thần Đảng Hạng ở xung quanh không khỏi nhảy ra tức giận khiển trách.
Một khi Lý Kế Sơn đồng ý với yêu cầu này của Kim Phi, ngựa chiến và trâu bò dê cừu cuối cùng vẫn rơi vào trên đầu bọn họ.
"Trước đó không phải Kim Phi đã nói là mười ngàn ngựa chiến và một trăm ngàn con trâu bò dê cừu sao?"
Lý Kế Sơn hơi cau mày.
Đảng Hạng nằm ở phía tây bắc, nhiều nơi trên lãnh thổ đều là sa mạc cằn cỗi, tuy hút máu Đại Khang nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được coi giàu có.
Mười ngàn ngựa chiến, và một trăm ngàn con trâu bò dê cừu, sẽ không gây tổn thất nhiều cho Đảng Hạng, nhưng nếu tăng gấp ba, chắc chắn đủ để uy hiếp với Đảng Hạng.
"Ngươi cũng đã nói rồi đấy, đó là trước đây."
Thiết Ngưu nói: "Trước đây đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không có nắm bắt được, hại ta phải mang theo nhiều phi thuyền tự mình đến đây một chuyến, các ngươi biết phi thuyền một ngày cần phải đốt hết bao nhiêu than và dầu hỏa không? Các ngươi biết vì để cho nổ tung hoàng cung rách này, ta phải tốn bao nhiêu thuốc nổ không?
Những thứ này đều là bạc đó!"
Nghe Thiết Ngưu nói như vậy, các đại thần Đảng Hạng xung quanh tức giận đến mức lại muốn rút đao ra.
"Ngươi đến đây cho nổ Hoàng cung của bọn ta, dọc đường giết chết nhiều kỵ binh của bọn ta như vậy, cuối cùng còn muốn bọn ta trả tiền sao?" Một quan viên thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa, tức giận nói.
"Đánh giặc không phải là như vậy sao?" Thiết Ngưu hỏi ngược lại: "Nếu không thì các ngươi chinh chiến về phía nam làm gì?"
Quan viên đặt câu hỏi lập tức bị nghẹn họng không nói nên lời.
Đúng vậy, đây chính là chiến tranh.
Kẻ thua mặc cho người khác định đoạt, kẻ thắng chiếm hết mọi thứ!
Chỉ là trước đây họ làm kẻ thắng mấy chục năm, bây giờ lại đột nhiên trở thành kẻ thua nên không quen lắm.
"Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lựa chọn không đưa."
Thiết Ngưu nhe răng cười nói: "Không đưa thì tiếp tục đánh tiếp, tiêu cục Trấn Viễn của ta có thể phối hợp bất kỳ lúc nào!
Chỉ là ta muốn nhắc nhở các ngươi một câu, nếu như các ngươi lại thua nữa, chi phí quân sự cho lần đánh tiếp theo vẫn là do các ngươi chi trả đó.
Về việc lần sau tiên sinh nhà ta muốn tăng thêm bao nhiêu lần thì khó nói đấy”.
Bình luận facebook