-
Chương 1-5
Chương 1: Đồ của nợ
Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế.
Y xuyên không rồi.
Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu.
“Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?”
Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn.
Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ.
Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận.
Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn.
“Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?”
Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều.
Ngay khi được sinh ra, đã cùng cha mẹ bỏ trốn để tránh chiến tranh loạn lạc, sau đó, trốn được đến một ngôi làng nhỏ tên là Tây Hà này, vừa ổn định thì mẹ qua đời vì bệnh tật.
Cha của người này biết được rằng chỉ có học tập mới có thể có đường thoát, vì vậy thắt lưng buộc bụng, dồn hết tiền của để đưa tiểu Kim Phi tới học đường học tập, hi vọng có một ngày sẽ thi đỗ công trạng, vẻ vang gia đình.
Đáng tiếc Kim Phi này không có tố chất học tập, cực khổ học tập suốt mười năm cuối cùng đến tú tài cũng không thi đỗ.
Năm ngoái, cha già qua đời vì bệnh, để lại một chút của cải thì đều bị Kim Phi này ăn hết sạch rồi.
Nửa tháng gần đây, mỗi ngày chỉ ăn một chút cơm, đói đến hoa mắt, đập vào cột nhà ngất xỉu.
Cú đập này đã đưa Kim Phi của thế kỷ 21 xuyên không quay về vương triều Đại Khang này…
“Kim ca ca, đội đưa dâu của huyện phủ sắp tới rồi, trưởng làng bảo huynh mau đến cổng làng”.
Một cậu bé mười hai, mười ba tuổi hét lên trước cửa, và mặc kệ Kim Phi có nghe thấy hay không, cậu ta cũng vẫn chạy đi mất.
“Đội đưa dâu?”
Trong đầu Kim Phi lóe lên thông tin liên quan.
Nhiều năm chiến tranh liên miên khiến cho nam giới trong Khang triều suy giảm, để kích thích dân số tăng lên, triều đình quy định nam đủ 18 tuổi, nữ đủ 17 tuổi buộc phải thành thân, nếu không sẽ bị đánh thuế 30%.
Số lượng đàn ông ít ỏi dẫn đến thiếu nguồn lao động, cộng thêm đủ các loại thuế và sự cướp bóc của bọn thổ phỉ, rất nhiều người dân mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa, 99% đều không thể trả thêm thuế được.
Kim Phi hộ tịch là thợ mộc, không cần đi tòng quân, nhưng thuế của y nặng hơn nhiều so với nông dân và thợ săn, đương nhiên cũng không thể chịu thêm thuế được.
Đến tuổi kết hôn, đầu năm huyện phủ đến thu thuế, chỉ có thể báo cáo rằng năm nay sẽ thành thân.
Y đã có tiếng là nhàn rỗi ở làng Tây Hà này, nhìn là biết sau này sẽ chết đói, ai mà chịu gả con gái nhà mình cho y chứ?
Tuy nhiên cũng không sao, ở Khang triều cái khác thì không có, nhưng những cô nương chờ được gả đi thì rất nhiều.
Cuối xuân và cuối thu, huyện phủ sẽ tổ chức hai lần đưa dâu, đưa các cô gái phù hợp với độ tuổi kết hôn tới những thôn làng khác nhau, cho đằng nam lựa chọn.
Cho dù người đàn ông đó què hay mù, chỉ cần bị chọn trúng thì sẽ bắt buộc phải thành thân.
“Đây chính là phát vợ trong truyền thuyết sao? Không ngờ xuyên không lại có phúc lợi tốt như vậy”.
Vừa mới xuyên không còn chưa kịp ăn bữa cơm nào đã được thành thân, Kim Phi có chút không thích ứng kịp, trong lòng thầm than thở.
Đối với đội đưa dâu lần này, y cũng không mong đợi gì.
Đi theo đội đưa dâu đều là những cô gái không lấy được chồng, nói khó nghe hơn chút thì là người khác chọn thừa lại, chất lượng khỏi cần nghĩ cũng biết.
Nhưng không chọn cũng không được.
Bên nam có quyền lựa chọn nhưng lại không có quyền không lựa chọn.
Cũng có nghĩa là hôm nay dù có vừa ý hay không thì y cũng bắt buộc phải dắt một người vợ về, nếu không sẽ bị đánh thuế và bị đày ra chiến trường cho tới chết.
Kim Phi chỉ đành nhịn cơn đói trong bụng, đi ra cổng làng.
Trên đài Lộ Bắc có ba người trẻ tuổi đang đứng, một người gù, một người què, người còn lại tuy chân tay lành lặn nhưng mặt mày hèn mọn thô bỉ, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
Bọn họ giống như Kim Phi, thuộc những người mà người trong làng thà để con gái đi đưa dâu xem vận may còn hơn là gả cho bọn họ.
“Nhìn kìa, Kim Phi tới rồi, tứ đại kim cương hội tụ rồi”.
Khi một đứa trẻ nhìn thấy Kim Phi đi tới, nhảy lên hét.
“Đừng có nói linh tinh”.
Mẹ của đứa bé nhanh chóng bịt miệng nó lại.
Người gù người què không làm được việc nặng, người lưu manh thì thích trêu ghẹo những cô gái trẻ, cộng thêm Kim Phi bất tài vô dụng, được người trong làng mệnh danh là tứ đại kim cương.
Thường ngày Kim Phi rất ghét biệt danh này, mỗi khi nghe thấy đều rất tức giận, nhưng hôm nay y chỉ mỉm cười với đứa bé một cái rồi bước lên đài.
“Kim ca ca tới rồi!”
Người què, người gù đều mỉm cười chào.
Tên lưu manh thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhón chân nhìn con đường ở lối vào làng.
“Lưu ca ca, Trương ca ca!”
Kim Phi mỉm cười đáp lại.
“Tới rồi tới rồi!”
Tên lưu manh chỉ về phía cổng làng, hét lên.
Trên con đường nhỏ đầu làng, một đội cầm bảng hiệu màu đỏ chầm chậm đi tới.
Dẫn đội là năm nha dịch huyền phủ và một bà mai mặc chiếc quần đỏ khoa trương, phía sau là hai mươi cô gái khoác bọc quần áo trên lưng.
Trưởng làng dẫn người tới đón nha dịch, còn bà mai chỉ đường cho các cô gái đứng đối diện với bốn người Kim Phi.
Đội đưa dâu đã là thông lệ nhiều năm nay, các cô gái không ngại ngùng mà tò mò nhìn xung quanh.
Những gì họ mang theo là của hồi môn, và nếu được chọn, họ sẽ trực tiếp ở lại luôn.
Ngôi làng trước mặt này có thể là ngôi nhà tương lai của họ, và những người đang đứng xem này có thể là người nhà tương lai của họ ...
“Nếu có thêm dàn đèn nữa thì tốt”.
Kim Phi không khỏi nghĩ tới những chương trình xem mắt.
Chỉ là những nữ khách mời này quả thực đúng như y nghĩ, chất lượng không quá cao.
Hầu hết đều vì vất vả làm lụng mà làn da đen sạm, rám nắng.
Nhưng một cô gái ở cuối hàng đã khiến Kim Phi hai mắt sáng lên.
Cô gái này tuy quần áo xộc xệch hơn những cô gái khác, nhưng khuôn mặt dịu dàng đoan trang, nét mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to lanh lợi ngấn nước khiến người ta thương tâm.
Thời đại Internet, mở điện thoại ra là có thể nhìn thấy đủ thể loại mỹ nhân, nhưng Kim Phi có thể vỗ ngực cam đoan rằng gương mặt mộc của cô gái mặc đồ xanh này tuyệt đối xinh đẹp hơn những thể loại mặt trát đầy phấn kia nhiều.
“Cực phẩm như này đáng lẽ phải tranh nhau bỏng tay rồi, sau lại lưu lạc tới đội đưa dâu vậy nhỉ?”
Kim Phi thấy khó hiểu.
Người gù bên cạnh phát hiện ra Kim Phi cứ nhìn chằm chằm cô gái ở cuối hàng, liền ghé sang nói nhỏ: “Kim ca ca, huynh cứ nhìn Quan Hạ Nhi làm gì vậy?”
Kim Phi không đáp mà hỏi ngược lại: “Huynh quen cô ấy à?”
“Huynh không biết à?”
Lý Thạch Đầu sửng sốt.
Ngay lập tức nhớ lại trước đây Kim Phi luôn bận rộn học hành, để thể hiện sự thanh cao của mình, khi đội đưa dâu tới, y chưa từng chạy ra xem náo nhiệt.
“Cô ta chính là đồ của nợ ở làng Quan Gia”.
Lý Thạch Đầu nhỏ giọng nhắc nhở.
Chương 2: Chọn thiếp
“Đồ của nợ?”
Trong đầu Kim Phi hiện lên những thông tin liên quan.
Chuyện nữ nhiều hơn nam ở Khang triều đã xảy ra trong nhiều năm, không phải là chuyện mà đội đưa dâu có thể giải quyết được.
Chỉ có một số lượng nhỏ được chọn ra từ vòng đầu tiên của đội đưa dâu mỗi năm.
Ví dụ lần này, ở đây có tận hai mươi cô gái nhưng đám Kim Phi chỉ có bốn người.
Để giảm bớt số lượng những cô gái chưa chồng này và kích thích sự gia tăng dân số, quan phủ Khang triều khuyến khích việc nạp thiếp, chỉ cần có thể nuôi được, cưới bao nhiêu tiểu thiếp cũng không thành vấn đề.
Sau khi đám Kim Phi chọn xong, nếu như người dân xung quanh nhìn trúng cô gái nào thì đều có thể chọn làm thiếp, cô gái được chọn sẽ không được phép từ chối.
Tuy nhiên trong nhà thêm một người, không chỉ thêm một cái miệng ăn, mỗi năm còn phải nộp thêm một phần thuế, vì vậy người dám nạp thiếp rất ít.
Vì vậy mỗi năm đều có rất nhiều các cô gái đến tuổi tham gia vào đội đưa dâu nhưng cũng vẫn không gả đi được.
Mặc dù đây là nguyên nhân khách quan nhưng vẫn bị phạt hai phần thuế.
Những cô gái như vậy được gọi là ‘đồ của nợ’.
Quan Hạ Nhi chính là đồ của nợ có tiếng gần đây – liên tục tham gia bốn lần đưa dâu, đến 18 tuổi vẫn chưa gả đi được.
Không gả đi được không phải vì tính cách không tốt hay lười biếng mà là vì cô không thể phơi nắng, đặc biệt là mùa hè, chỉ cần ở dưới trời nắng vài phút là da cô sẽ ửng đỏ và sưng tấy lên, thậm chí là phồng rộp.
Người như vậy ở Khang triều bị gọi là bùa đêm, ý chỉ những người không thấy ánh sáng, chỉ có thể sống trong bóng tối.
Gia đình của Quan Hạ Nhi trước đây được coi là khá ổn, dịp Tết đến còn có thể mua được một kg thịt để thỏa mãn cơn thèm, nhưng bắt đầu từ khi cô 16 tuổi, mỗi năm đều phải nộp thêm hai phần thuế, cuộc sống càng lúc càng khó khăn, bây giờ mỗi ngày ăn một bữa cơm thôi còn khó.
Càng không may nữa là muội muội cô năm ngoái đột nhiên mắc phải một căn bệnh lạ, thường xuyên run rẩy đổ mồ hôi, có lúc còn ngất xỉu.
Đây là những bằng chứng cho thấy cô là một người không may mắn.
Nông dân bần hèn, ai dám lấy một cô gái như vậy chứ?
“Bùa đêm cái gì chứ, rõ ràng chỉ là dị ứng với ánh nắng mặt trời mà thôi, bôi chút kem chống nắng là được rồi… xã hội phong kiến đúng là lạc hậu mà!”
Kim Phi có chút thương cảm với cô gái này.
Trong tay trưởng làng cầm một cái bát, xếp hàng cùng với đội trưởng nha dịch.
“Quy tắc cũ, rút thăm, một vạch thì chọn trước”.
Bốn người họ lần lượt lấy ra một mảnh giấy.
Kim Phi mở mảnh giấy ra, bên trên là bốn vạch, là người chọn cuối cùng.
Tuy nhiên Kim Phi cũng không quan tâm lắm, dù sao nếu như y và những người khác chọn cùng một cô gái, bọn họ có thể cạnh tranh, chọn trước hay sau không khác biệt lắm.
Trưởng làng nhìn mảnh giấy trong tay mấy người, cười nói với Lý Thạch Đầu: “Thạch Đầu, ngươi một vạch chọn đầu tiên, chọn đi!”
Lý Thạch Đầu đang chuẩn bị lên tiếng, Quan Hạ Nhi đột nhiên chạy tới hét lớn:
“Huynh gì ơi, ta biết thêu dệt, lại ăn rất ít, cầu xin huynh cho ta một con đường sống, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ơn của huynh!”
Để tăng thêm tính thuyết phục, cô còn nghiến răng vén quần áo đầy những vết vá lên để lộ ra thân hình với đường cong hoàn mỹ, chứng tỏ mình còn khỏe mạnh.
“Trời đất, thân hình này đúng là đỉnh mà!”
Vừa rồi vì quần áo thùng thình, Kim Phi thực sự không nhìn ra được, thân hình của Quan Hạ Nhi lại đẹp đến vậy.
Chỗ nên thẳng thì thẳng, chỗ nên cong thì cong, chỗ nên mảnh thì mảnh…
Khuôn mặt thiên sứ, thân hình quyến rũ, khí chất ưu buồn… nữ thần tiêu chuẩn là đây chứ đâu!
Nhưng dân làng lại không cảm thấy vậy, lần lượt mắng Quan Hạ Nhi là đồ không biết xấu hổ.
“Quay về!”
Nha dịch lạnh lùng hét lên.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn đứng về cuối hàng, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu xuống tới nơi, cơ thể khẽ run rẩy, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Lý Thạch Đầu.
Nếu có thể, cô cũng không muốn bị người ta mắng là không biết xấu hổ, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Hai năm nay cô quay cuồng cả ngày lẫn đêm, cho dù như vậy vẫn bị tẩu tẩu ngày ngày chửi mắng, ca ca và cha thì đều không quan tâm đến cô.
Trước khi xuất phát tẩu tẩu đã nói rồi, nếu như lần này vẫn không gả đi được thì không cần quay về nữa, đi theo nha dịch tới huyện phủ, bán thân vào thanh lầu luôn đi.
Thực chất đây cũng là con đường cuối cùng của rất nhiều ‘đồ của nợ’.
Nếu như không gả đi được, lại không thể nộp được tiền thuế, có thể bán thân cho thanh lầu của quan phủ, như vậy thì sẽ không phải nộp thuế nữa.
Quan Hạ Nhi thà chết chứ không chịu bán thân.
Nhưng muốn chết cũng không dễ dàng.
Nếu như cô tự vẫn, người nhà sẽ bị tra cứu trách nhiệm, phạt nhẹ nhất thì là một khoản tiền lớn.
Đây là đại bất hiếu.
Quan Hạ Nhi quay về hàng, việc chọn người tiếp tục diễn ra.
Trưởng làng đẩy Lý Thạch Đầu.
Lý Thạch Đầu không dám nhìn Quan Hạ Nhi, vươn tay chỉ vào cô gái cường tráng nhất trong hàng.
Cha mẹ của Lý Thạch Đầu hài lòng gật đầu.
Người thôn quê tìm con dâu, tiêu chuẩn đầu tiên chính là phải rắn rỏi, làm được việc. Bọn họ thực sự lo rằng Lý Thạch Đầu nhất thời kích động, chọn Quan Hạ Nhi xinh đẹp nhất.
Sau Lý Thạch Đầu là Trương Mãn Thương.
Trương Mãn Thương tiến lên hai bước, nhìn Quan Hạ Nhi một cái, ánh mắt phức tạp.
Sắc mặt Quan Hạ Nhi khẽ thay đổi, hơi cúi đầu xuống.
Trong lúc Kim Phi tưởng rằng Trương Mãn Thương sẽ chọn Quan Hạ Nhi, Trương Mãn Thương lại chỉ tay vào cô gái trông có vẻ khỏe mạnh và dễ nuôi nhất.
Tiếp theo là đến lượt Tạ Quang lưu manh.
Tạ Quang đi tới nhìn kỹ các cô gái một lượt, khi nhìn Quan Hạ Nhi thì tỏ ra rất thận trọng.
Ánh mắt thô lỗ và lưu manh của Tạ Quang khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy vô cùng ghét bỏ, vô thức muốn lùi ra sau.
Nhưng vì để gả đi được, cuối cùng cô vẫn cố gắng nhịn cơn buồn nôn trong lòng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Quang.
Trong lòng cô đã có quyết định, đợi Tạ Quang chọn cô xong cô sẽ tự sát, đến lúc đó thì không liên quan gì đến cha mẹ nữa rồi.
Còn về liên lụy đến Tạ Quang, cô không quan tâm.
Làng Quan Gia cách làng Tây Hà không xa, Quan Hạ Nhi đương nhiên biết Tạ Quang là người như thế nào.
Trộm gà sờ chó, ham ăn lười làm thì thôi đi, lại còn thích trêu ghẹo con gái nhà lành.
Cô có quen biết với mấy cô gái khi đang đào rau dại thì bị Tạ Quang chọc ghẹo.
Tên khốn kiếp như vậy bị liên lụy chính là trừ hại cho dân!
“Nhìn ta vậy làm gì? Định quyến rũ ta sao?”
Tạ Quang cười bì ổi: “Quyến rũ ta cũng vô dụng, một kẻ tai họa như cô ta không dám lấy đâu. Tuy nhiên nếu như cô đến huyền phủ bán thân vào thanh lầu, ta nhất định sẽ tới ủng hộ cho việc làm ăn của cô, đến lúc đó cô phải phục vụ ta cho tốt đấy”.
“Ngươi… ngươi…”
Quan Hạ Nhi tức đến mức nước mắt trào ra.
“Chọn hay không, không chọn thì cút, làu bàu cái gì? Lãng phí thời gian của mọi người”.
Kim Phi không nhìn nổi nữa.
Kim Phi là người có học, luôn cho rằng quân tử không động tay chân, thường ngày hay bị Tạ Quang ức hiếp, người trong làng nhìn thấy cũng làm ngơ.
Nhưng hôm nay tên nhát gan này lại dám mắng hắn trước mặt mọi người, Tạ Quang hèn mọn làm sao có thể chịu được?
Xắn tay áo lên: “Này, tên nghèo kiết xác kia, có phải ngứa đòn rồi không?”
“Dừng tay!”
Trưởng làng đứng giữa hai người, lạnh lùng nói: “Kim Phi, ngươi quay về cho ta, Tạ Quang, ngươi mau chóng chọn, đừng làm chậm chễ thời gian của các quan ông!”
Nhấn mạnh hai từ quan ông.
Tạ Quang là một tên khốn chứ không ngu, lập tức nhận ra Kim Phi đang đào hố chôn hắn.
Trương Mãn Thương, Lý Thạch Đầu đều chọn rất nhanh, đến lượt hắn thì tốn rất nhiều thời gian, các nha dịch đương nhiên sẽ thấy mất kiên nhẫn.
Nếu như vừa rồi hắn ở trước mặt nha dịch đánh Kim Phi, vậy thì là làm loạn đội đưa dâu, tội này không hề nhỏ.
Tạ Quang chửi thầm Kim Phi một câu, thuận tay chỉ vào một cô gái trông có vẻ khá thanh tú.
“Kim Phi, đến lượt ngươi rồi!"
Chương 3: Ta chọn cô ấy!
“Ta chọn cô ấy!”
Kim Phi không chút chần chừ, chỉ tay về phía Quan Hạ Nhi.
Không khí xung quanh lập tức an tĩnh vô cùng.
Lại có người dám lấy kẻ tai họa?
Bao gồm cả bản thân Quan Hạ Nhi, cũng ngây người ra.
Cô biết Tạ Quang, đương nhiên cũng từng nghe qua Kim Phi.
Nghe nói người này là thư sinh luôn cho rằng bản thân thanh cao, sao lại chọn một người xui xẻo như mình chứ?
Vì vậy ngay từ ban đầu cô đã không có chút hi vọng gì với Kim Phi, thậm chí còn nghi ngờ rằng bản thân mình nghe nhầm, thăm dò hỏi: “Huynh… Huynh nói gì?”
“Ta nói ta muốn cưới muội, muội đồng ý gả cho ta không?”
Kim Phi chậm rãi hỏi.
“Ta đồng ý! Ta đồng ý… Cám ơn… Cám ơn huynh…”
Quan Hạ Nhi vô cùng kích động: “Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, làm trâu làm ngựa để báo đáp huynh…”
Đội trưởng nha dịch thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường tới đây, hắn đã nhận thấy cảm xúc của Quan Hạ Nhi không ổn lắm, sợ cô nửa đường nghĩ không thông… Chuyện như vậy không hề hiếm gặp, mỗi năm đều có ‘đồ của nợ’ mãi không gả được đi, trong lúc đi đưa dâu bị kích động liền nghĩ làm chuyện dại dột.
Là người phụ trách của đội đưa dâu, xảy ra chuyện như vậy hắn đương nhiên sẽ bị trách mắng một trận, còn bị phạt tiền.
Bây giờ thì tốt rồi, của nợ này cuối cùng cũng đá đi được rồi.
Đội trưởng nha dịch sợ Kim Phi hối hận, vội vàng nháy mắt với bà mai.
Bà mai hiểu ý, dắt Quan Hạ Nhi tới trước mặt Kim Phi, tuyên bố rằng: “Từ sau này hai người chính là phu thê rồi! Chúc hai vị sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long!”
Nha dịch lấy ra hai tờ giấy, bảo Kim Phi và Quan Hạ Nhi in dấu vân tay lên, để lại cho hai người một tờ, còn một tờ quan phủ giữ.
Nhìn cái gọi là giấy kết hôn, Kim Phi có một cảm giác không thể tin nổi?
Vậy là kết hôn rồi?
Kiếp trước kiếp này… đều là lần đầu tiên kết hôn…
Quan Hạ Nhi ở bên cạnh cũng vậy, nắm chặt giấy kết hôn trong lòng, cũng có một cảm giác không chân thực.
Ngẩng đầu lên nhìn trộm Kim Phi ở bên cạnh, phát hiện Kim Phi cũng đang nhìn cô, cô vội vàng cúi xuống, khuôn mặt khẽ ửng hồng vì xấu hổ.
Sau đó đám người Trương Mãn Thương cũng lần lượt lĩnh giấy, sau đó có vài người tới chọn tiểu thiếp, cuối cùng đưa dâu kết thúc.
Nha dịch và bà mai dắt những cô gái đến tuổi rồi nhưng chưa lấy chồng của làng Tây Hải tiếp tục đi tới làng tiếp theo.
“Kim Phi, lá gan lớn đấy, bùa đêm mà cũng dám lấy, cẩn thận khắc chết ngươi!”
Nha dịch vừa đi, Tạ Quang lưu manh đã cản đường Kim Phi khiêu khích.
“Dốt nát ngu xuẩn!”, Kim Phi lạnh lùng nói: “Bùa đêm cái gì, Hạ Nhi không thể phơi nắng, cho thấy cô ấy trời sinh mạng phú quý!”
“Xì, phú quý cái con khỉ, chỉ sợ ngươi không có mạng mà hưởng phú quý thôi!”
“Bớt lo chuyện bao đồng đi, cút!”
Kim Phi đẩy Tạ Quang ra rồi đưa Quan Hạ Nhi rời đi.
“Hôm nay ta và ngươi chính thức kết thù oán, Kim Phi, sau này ngươi cứ cẩn thận đấy!”
Nha dịch mới đi chưa bao lâu, Tạ Quang không dám động tay, chỉ đành tức giận hét lên.
Kim Phi không buồn quay đầu lại, chỉ giơ tay phải lên rồi để lại ngón tay giữa.
Mặc dù Tạ Quang không hiểu vậy là ý gì, nhưng có thể đoán được nhất định Kim Phi đang chửi hắn.
Vì vậy càng thêm hận Kim Phi, lan truyền tin đồn trong đám đông rằng Quan Hạ Nhi là đồ sao chổi.
Ngu muội dốt nát, không ngờ có người tin thật.
“Xong rồi xong rồi, sao chổi gả vào làng chúng ta rồi!”
“Một kẻ thất bại cộng thêm một kẻ sao chổi, sau này phải tránh xa bọn họ ra mới được”.
“Kim Phi cưới sao chổi rồi, năm sau nhất định sẽ không có tiền đóng thuế, chuẩn bị tòng quân đi”.
“Tòng quân đều phải đi tới trại tiên phong, mà Kim Phi dáng người nhỏ bé, sau khi vào trại tiên phong rồi thì đừng nghĩ tới chuyện quay về nữa”.
…
Người dân không ngừng rì rầm bàn tán phía sau.
“Xin lỗi…”
Giọng nói của Quan Hạ Nhi có chút run rẩy.
“Đừng để bụng, chúng ta không ăn cơm của họ, bọn họ có nói nữa, nói mãi cũng chẳng có ích gì”.
Kim Phi cười nói: “Nhớ kỹ, đừng cãi nhau với kẻ ngốc, nếu không muội cũng sẽ biến thành kẻ ngốc đấy”.
Dù sao thì cũng chỉ là cô thiếu nữ mười tám tuổi, Quan Hạ Nhi bị chọc cười bởi lời nói của Kim Phi, nhìn bóng dáng không mấy vạm vỡ trước mặt, cô dần dần cảm nhận được sự bình yên trong lòng.
“Đây chính là nhà của ta”.
Kim Phi chỉ vào tiệm rèn đổ nát: “Có hơi đổ nát, muội đừng chê nhé”.
Quan Hạ Nhi vội vàng lắc đầu: “Không chê, không chê. Huynh chịu nhận ta, Quan Hạ Nhi cảm kích không hết. Sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc để cho huynh đi học…”
“Vậy ta phải cảm ơn nương tử trước rồi!”
Kim Phi học theo bộ dạng của người xưa trong phim truyền hình, mỉm cười chắp tay với Quan Hạ Nhi.
“Là ta nên cảm ơn chàng… cảm ơn chàng…”
Quan Hạ Nhi không biết nên đáp lễ thế nào, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, phịch một tiếng, cô quỳ xuống, dập đầu với Kim Phi…
“Trời đất!”
Kim Phi không ngờ được rằng Quan Hạ Nhi lại phản ứng dữ dội như vậy liền vội vàng kéo cô lên: “Được rồi, được rồi. Trêu nàng thôi. Nàng cứ ngồi đi, ta đi đun chút nước nóng”.
“Huynh à… À không, tướng công, chuyện này sao có thể để chàng làm được chứ”.
Quan Hạ Nhi nắm góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Bếp ở đâu để ta đi đun”.
“Tướng công?”
Lần đầu tiên Kim Phi được gọi như vậy, cảm thấy rất thú vị.
Nhưng thấy Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức không ngẩng được đầu lên, sợ cô trong lúc kích động lại quỳ lạy mình thêm cái nữa, y quyết định không trêu cô nữa, chỉ tay về phía phòng bếp.
Quan Hạ Nhi vội vàng chạy vào bếp.
Kim Phi đi theo, gãi đầu nói: “Đun nước xong rồi nàng uống trước đi, nhà không còn gì ăn nữa rồi, ta đi mua chút đồ ăn rồi về”.
Cánh tay đang múc nước của Quan Hạ Nhi dừng lại, ngẩng đầu nói: “Không cần đâu…”
“Cần chứ, dù sao hôm nay cũng là ngày chúng ta thành thân, không thể để bụng đói được, phải không?”
Giọng điệu của Kim Phi rất kiên quyết.
“Không phải, ý của ta là không cần đi mua đồ, khi ra ngoài, mẹ âm thầm cho ta chút tiền phòng thân”.
Quan Hạ Nhi chạy tới mở gói, cẩn thận lấy ra một cục bạc vụn nhỏ và một ít đồng xu, đưa cho Kim Phi.
“Xem ra cha mẹ vợ vẫn rất thương con gái”.
Trong lòng Kim Phi thầm cảm thán, nhận lấy số tiền.
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi rời đi, sau đó lại nhìn tiệm rèn đổ nát, lông mày mới giãn ra không bao lâu liền nhíu lại.
Cái nhà này không có nổi một đồng tiết kiệm nào, tương lai biết sống sao đây…
“Thôi bỏ đi, dù thế nào, người ta bằng lòng chấp nhận mình, kiểu gì cũng không thể tệ hơn trước đây được. Sống ngày nào hay ngày ấy đi”.
Quan Hạ Nhi chỉ đành an ủi bản thân như vậy.
Nghe nói anh chàng thư sinh này không có tật xấu gì khác, cùng lắm thì ngày mai mặt dày quay về nhà mẹ đẻ, mượn tẩu tẩu cái guồng quay tơ, sau này sử dụng.
Chỉ là không biết năm sau trước khi thu thuế, có thể tích đủ được tiền đóng cho hai người hay không…
Khi Kim Phi rời đi sắc mặt không chút dao động, nhưng khi đi tới nơi không có người lại đấm tay vào tường vì xấu hổ.
Ngày đầu tiên kết hôn y đã thò tay xin tiền vợ, thật sự là quá mất mặt.
Nhưng vấn đề ăn uống cần phải được giải quyết ngay, nếu không sẽ đói chết mất.
“Đây là vấn đề lịch sử do cái cơ thể này để lại. Sau này mình kiếm nhiều tiền, trả bố mẹ vợ gấp đôi là được rồi”.
Học giỏi toán lý hóa, đi tới đâu cũng không sợ. Kim Phi tim rằng khó khăn chỉ là chuyện tạm thời, những ngày tháng sau này, Kim Phi không hề lo lắng.
Chương 4: Lần đầu tiếp xúc thân mật
Sau nửa buổi sáng, ký ức cuối cùng đã hợp nhất hoàn toàn, Kim Phi đã hiểu rõ hơn về cơ thể này, về thế giới này.
Ký ức của cơ thể này cao hơn cả núi, nhiều hơn cả sông, dài hơn cả đất, xanh hơn cả trời.
Từ ngữ, văn hóa, địa danh không khác với kiếp trước quá nhiều. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân không rõ, lịch sử lại hoàn toàn không giống.
Vì dụ Đại Khang Vương Triều hiện giờ, trong lịch sử kiếp trước không hề có, nhưng Đại Khang Vương Triều đã tồn tại trên thế giới này hơn 300 năm.
Người này lớn lên ở làng Tây Hà, hầu hết kiến thức của hắn về thế giới này đều tới từ lời tự thuật của tiên sinh học đường, cũng chỉ có bấy nhiêu vậy thôi.
Mua đồ ăn phải đi tới thị trấn, cả đi cả về hơn hai mươi dặm, đường núi khó đi, lúc Kim Phi quay lại đã là giữa chiều, Quan Hạ Nhi chăm chỉ đã dọn dẹp nhà cửa một lượt, chăn nệm cũng được giặt sạch sẽ phơi ngoài sân.
Thấy Kim Phi quay về, cô đi tới, đón lấy chiếc túi trên vai Kim Phi.
Thực ra trong túi cũng không có gì, chỉ chưa đầy năm cân lúa mì – số tiền mà Quan Hạ Nhi đưa y chỉ đủ mua được như vậy.
“Sao nhẹ thế?”
Quan Hạ Nhi sững sờ trong giây lát, mở túi ra xem, phát hiện bên trong là lúa mì, trong lòng khẽ trùng xuống.
Cứ nghĩ rằng Kim Phi sẽ mua hạt kê hoặc là cao lương rẻ tiền, không ngờ rằng lại mua lúa mì.
Chút lúa mì này cho dù một ngày chỉ ăn một bữa thì cũng chỉ đủ cho hai người ăn trong vài ngày thôi, sau này phải làm sao đây?
Mặc dù trong lòng có chút oán giận nhưng cô không dám chất vấn Kim Phi, chỉ đành ủ rũ xách túi đi vào trong bếp.
Khi đi ra không quên mang theo bát nước, đưa tới trước mặt Kim Phi bằng hai tay.
Đi suốt nửa ngày, Kim Phi quả thực rất khát, nhận lấy bát nước liền uống ừng ực một hơi.
Quan Hạ Nhi nhận lấy bát rỗng, tay còn lại đưa một chiếc khăn.
“Hạ Nhi, nàng không cần phải làm vậy”.
Chăm sóc tỉ mỉ quá như vậy khiến cho Kim Phi có chút không quen.
“Trước khi tới đây, mẹ đã nói với ta rất nhiều lần, nếu như có người bằng lòng chấp nhận ta, ta phải thật chăm chỉ”.
Quan Hạ Nhi cúi đầu nói: “Tướng công chấp nhận ta, là phúc phận cả đời mà Quan Hạ Nhi ta tu được, đây đều là những chuyện ta nên làm”.
Kim Phi biết rằng những quan niệm này đã ăn sâu vào trong tâm trí Quan Hạ Nhi, nhất thời khó mà thay đổi được, vì vậy y không miễn cưỡng nữa, xoay người đi vào trong tiệm rèn.
Nói là tiệm rèn nhưng thực chất là một xưởng nhỏ chưa đầy 30m2.
Kim Phi mở một chiếc hộp gỗ, lấy ra một cục gang to bằng nắm tay, cẩn thận xem qua.
Trong ký ức của cơ thể này, sau cái chết của người cha già, hắn buộc phải tự kiếm sống, từng thử vài lần làm binh khí, nhưng tất cả đều thất bại.
Cho dù là con dao làm bếp, búa hay liềm đều luôn bị gãy.
Công nghệ nấu chảy của Đại Khang còn rất sơ khai, phương pháp rèn kim loại của đa số thợ rèn cũng rất thô sơ, chỉ là đặt những mảnh gang lên bếp lò nung chín, sau đó đập nhiều lần là xong.
Quy trình đơn giản như vậy, người này từ nhỏ đã lớn lên trong tiệm rèn, rập theo khuôn mẫu cũ, hầu hết những thứ làm ra đều không đẹp và tinh xảo, chỉ là sẽ không xảy ra vấn đề về chất lượng. Nhưng người chủ này luyện mấy lần mà đều thất bại, Kim Phi đoán rằng rất có thể là lô gang cuối cùng mà bọn họ mua có vấn đề.
Quay về liền đi kiểm tra, quả nhiên là như vậy.
Số gang trong hòm này có quá nhiều tạp chất, lại chỉ thông qua quá trình luyện rèn đơn giản, dao rìu làm ra không gãy mới là lạ.
Muốn dùng mẻ gang này làm đồ dùng sử dụng được thì phải cải tiến lò nung và quạt gió sao cho vừa đủ nhiệt độ để nấu chảy tạp chất.
Quan Hạ Nhi đặt bát vào trong phòng bếp, theo Kim Phi đi vào trong tiệm rèn, đứng im lặng ở một bên, sau đó thu hết can đảm nói: “Tướng công, có chuyện này muốn thương lượng với chàng”.
“Chuyện gì thế?”, Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
“Ngày mai ta muốn quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, mượn tẩu tẩu một cái guồng quay tơ…”
“Mượn guồng quay tơ…?”, Kim Phi nghe xong liền đại khái đoán ra được lo âu của Quan Hạ Nhi.
Ném miếng gang vào trong hộp: “Làm gì có chuyện với thành thân ngày thứ hai đã quay về nhà mẹ đẻ mượn đồ chứ? Yên tâm đi, nhất định sẽ không để nàng đói bụng đâu”.
“Tướng công à, ta không phải có ý đó, chàng đừng nổi giận…”
Quan Hạ Nhi giống như một con nai nhỏ sợ hãi, cố gắng giải thích.
“Ta không tức giận”.
Kim Phi vỗ vai cô, tự tin nói: “Tin ta, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn”.
Ở thế hệ sau, vỗ vai là một lời động viên rất đơn giản, nhưng trong quan niệm của Quan Hạ Nhi, lại là một hành động cực kỳ thân mật, cô ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn Kim Phi.
Bị sự ngại ngùng tấn công, sự lo lắng của Quan Hạ Nhi tiêu tan đi rất nhiều, cô cúi đầu hỏi: “Tướng công có dự định gì cho sau này rồi?”
“Ta chuẩn bị đi lên núi săn”.
“Săn?”
Quan Hạ Nhi ngây ra.
Nếu Kim Phi trả lời cô là đọc sách hoặc rèn sắt, cô không lấy làm lạ, nhưng Kim Phi lại nói rằng muốn đi săn?
“Số gang trong nhà có vấn đề, lò nung cần cải tạo mới có thể nấu chảy các tạp chất”.
Kim Phi chỉ vào lò nung nói: “Cải tạo lò nung cần thời gian mấy ngày, ta phải đi lên núi bắt vài con thỏ về bán, đổi thêm chút đồ ăn mới được”.
Quan Hạ Nhi nhìn cơ thể nhỏ bé của Kim Phi, tỏ ra nghi ngờ sâu sắc trước lời này của y, nhưng cô không dám phản bác, chỉ im lặng không nói gì.
Đi săn không phải là cái cớ để an ủi Quan Hạ Nhi, mà là kế hoạch y nghĩ ra trên đường đi mua đồ ăn về.
Làng Tây Hà ở vùng Bắc Xuyên, chỉ cách Kiếm Môn Quan nổi tiếng hơn trăm dặm, xung quanh là núi non trập trùng, có rất nhiều con mồi, không khó để làm một chiếc nỏ hạ gục một vài con thỏ.
Miễn là chống đỡ được một khoảng thời gian, đợi y sửa được lò nung và quạt gió, kiếm tiền chẳng phải là chuyện đơn giản sao?
Tuy nhiên Kim Phi không giải thích nhiều, đẩy Quan Hạ Nhi ra cửa.
“Đồ ở trong đây nàng không biết sắp xếp thế nào, để ta dọn dẹp là được rồi, nàng đi làm việc khác đi”.
“Ừm”.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lo lắng đi thu dọn đồ lặt vặt trong sân.
Kim Phi bắt đầu chế tạo nỏ.
Ở kiếp trước, khi học thạc sĩ, giáo viên hướng dẫn là mọt người đam mê cung nỏ, học suốt bốn năm, Kim Phi thường đi cùng người hướng dẫn của mình đến trường bắn để luyện tập, y bắn cung rất giỏi và rất thông thuộc cấu tạo của các loại cung và nỏ.
Nhưng khi bắt tay vào làm, Kim Phi mới phát hiện, khó hơn nhiều so với những gì y nghĩ.
Dụng cụ trong tiệm rèn còn quá thô sơ, dù có chọn nỏ có cấu tạo đơn giản nhất cũng chỉ mài được thân cung sau một buổi chiều cật lực.
Chập tối, Kim Phi ăn bữa ăn đầu tiên trong thế giới này, cũng là bữa ăn mừng tiệc cưới của y.
Không có nghi thức rườm rà, không có gia đình và bạn bè đến chúc mừng, chỉ có y và Quan Hạ Nhi.
Bữa ăn cũng rất đơn giản, thậm chí là thô sơ.
Một bát cháo lúa mì, cộng thêm một đĩa rau xanh rắc vài hạt muối.
Chỉ vậy thôi.
Cháo lúa mì rất khó ăn, lớp vỏ bên ngoài sần sật khiến cho Kim Phi có chút không quen.
Nhưng Quan Hạ Nhi thì ngược lại, cô ăn rất ngon.
Bình thường ở nhà cô chỉ được ăn rau dại, da, thi thoảng mới được một bữa hạt kê đã được coi là món ăn ngon lắm rồi, lúa mì đối với cô mà nói dường như chính là đồ xa xỉ.
Kể từ khi trở thành ‘đồ của nợ’, cô chưa từng được ăn tiếp.
Vì vậy miếng nào cũng phải ngậm trong miệng rất lâu, cố gắng cảm nhận từng chút hương vị của lúa mì.
Sau khi ăn xong một bát, Quan Hạ Nhi liền đặt bát đũa xuống.
Cả bát cả đũa đều sạch bong kin kít, đừng nói là cháo, cho dù là một chút nước cũng không để thừa.
Chương 5: Lâm Vân Phương đến thăm
“Ăn đi, sao lại không ăn?”
Kim Phi chỉ vào bát cơm.
“Ta ăn no rồi”.
Quan Hạ Nhi nhỏ giọng đáp.
Trong đầu Kim Phi lập tức hiện lên câu nói Quan Hạ Nhi cầu xin mọi người: “… Ta biết thêu thùa, ăn cũng rất ít”.
Y cảm thấy chua xót, cầm cái bát rỗng của Quan Hạ Nhi, múc cho cô một bát cháo lúa mạch đầy rồi đặt xuống trước mặt cô.
“Ta no thật rồi…”
“Ăn hết cho ta”.
Kim Phi hung hăng ngắt lời Quan Hiểu Nhi, giọng nói cũng trầm hơn.
“… Ừ”.
Quan Hạ Nhi bị Kim Phi dọa sợ, ngoan ngoãn bưng bát lên.
Kim Phi lại gắp rau vào trong bát Quan Hiểu Nhi: “Ăn cùng đi”.
Quan Hiểu Nhi nhỏ giọng “ừ” một tiếng, sau đó lại cầm đũa lên.
Một lúc sau, nước mắt cô rơi tí tách.
“Nàng đừng khóc mà”.
Kim Phi hoảng hốt: “Ta xin lỗi, ta không nên quát nàng, nàng đừng khóc…”
“Tướng… tướng công đừng nói thế, chàng là chủ nhà, đánh hay mắng ta đều là lẽ đương nhiên”.
Quan Hạ Nhi nghẹn ngào nói: “Ta khóc là vì từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên bị người khác ép ăn nhiều thêm một chút… còn là cháo lúa mạch…”
“Cô gái ngốc, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn”.
Kim Phi thở dài, vươn tay xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Đừng khóc nữa, ăn thêm chút đi”.
Dù ở thời hiện đại, sức sát thương của việc xoa đầu đều không thể xem nhẹ huống gì còn là ở thời đại phong kiến lạc hậu?
Quan Hạ Nhi cảm thấy đỉnh đầu hơi tê, sau đó một dòng nước ấm chảy vào tim.
Thế là nước mắt lại càng nhiều hơn…
Kim Phi sợ nếu còn an ủi tiếp nữa thì bữa cơm này chắc không ăn được nữa mất, chỉ đành giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu ăn cơm.
Cũng may Quan Hạ Nhi đã nhanh chóng bình tĩnh lại, lau nước mắt tiếp tục ăn.
Dọn dẹp xong bát đũa, hai người ngồi đối diện với nhau, ngọn đèn chỉ lớn bằng hạt đầu heo hút, bầu không khí vừa vi diệu vừa gượng gạo.
Quan Hạ Nhi cúi đầu, hai tay vô thức níu chặt góc áo, mặt đỏ bừng, cả người run rẩy.
Hai năm trước lần đầu tiên tham gia đội đưa dâu, mẹ cô từng nói với cô tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì…
Kim Phi biết Quan Hạ Nhi căng thẳng, vừa muốn tìm chút chuyện để hòa hoãn bầu không khí thì ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt.
“Ai đó?”
Kim Phi mở cửa ra.
“Đại Kim vừa ra ngoài rồi, chạy mau”.
Một đám trẻ con chạy tán loạn.
Hóa ra là đám trẻ con chạy đến nghe lén, đây cũng được xem là truyền thống của làng Tây Hà.
“Một đám con nít ranh, chúng chưa chạy đâu xa, có lẽ lát nữa vẫn còn đến”, Kim Phi chỉ vào cửa tiệm: “Nàng ngủ trước đi, ta đến cửa tiệm dọn dẹp một chút”.
Kim Phi không phải là thái giám, dĩ nhiên y vẫn sẽ rạo rực rung động khi có một cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình.
Nhưng bốn phía căn phòng rách nát này đều không kín, nếu bị người khác nghe lén thật thì chẳng phải sẽ trở thành phát sóng trực tiếp luôn sao?
Hơn nữa y có thể thấy Quan Hà Nhi vẫn chưa sẵn sàng.
“Dù sao đã cưới về rồi, cuộc sống còn dài, sớm muộn gì cũng là người của mình, không vội, trước tiên cứ giải quyết vấn đề cuộc sống rồi hẵng nói”.
Kim Phi tự an ủi bản thân, sau đó chuyển dời sự chú ý vào việc chế tạo cung tiễn.
Quả nhiên đám trẻ con đó lại đến lần nữa, náo loạn tới nửa đêm.
Khi đám trẻ con đi hết, dầu trong đèn cũng cạn, Kim Phi gỡ tấm cửa xuống rồi nằm lên đó nhớ lại một ngày kỳ diệu này, sau đó nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Y không có dã tâm như những người xuyên không khác, không muốn xưng vương xưng bá, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, làm một người bình thường, cưới một cô vợ cấp nữ thần… Ừ, hình như mục tiêu này đã đạt được rồi, vậy thì phải lập ra mục tiêu mới… Nếu Đại Khang đã khuyến khích nạp thiếp thì cống hiến một chút cho quan phủ cũng được, cưới thêm vài tiểu thiếp xinh đẹp, ngoan hiền nữa.
Có lẽ là vì quá mệt nên nghĩ ngợi được một lúc, y ngủ say mất.
Trong mơ y đạt được danh tiếng lẫn tiền tài dựa vào các phát minh vượt thời đại, trở thành người giàu có nhất Đại Khang, trải qua cuộc sống giàu sang sung túc. Việc kinh doanh trải rộng khắp thiên hạ, có nhà ở trên khắp cả nước, mùa nóng thì đến phương Bắc tránh nóng, mùa lạnh thì xuống phía Nam trải qua mùa đông. Cưới được rất nhiều tiểu thiếp xinh đẹp, ngày nào cũng trăn trở không biết tối nên ở bên người nào…
Trời vừa tờ mờ sáng, Quan Hạ Nhi đã thức dậy.
Sắc mặt cô hơi xanh xao chắc tối qua ngủ không ngon, lúc nào cũng nghĩ Kim Phi có về ngủ không, y về ngủ thì phải làm sao?
Nên nửa đồng ý nửa từ chối hay là giả vờ ngủ?
Cứ trăn trở đến nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy Kim Phi quần áo chỉnh tề ngủ trên ván cửa, Quan Hạ Nhi vội chạy về ôm cái chăn duy nhất đến, cẩn thận đắp lên người Kim Phi.
Sau đó ngồi xổm bên cạnh ván cửa, chống cằm nhìn Kim Phi đang ngủ say.
Hôm qua cô vẫn ngại nhìn kỹ mặt y.
Ngoại hình vẫn đẹp trai hơn thợ rèn trong làng mình nhiều… cũng cao ráo… còn là người có tri thức, không hung dữ giống mấy gã đàn ông khác, cưới vợ về trước tiên là lập ra quy tắc này nọ…
Sau khi nhìn lén một lúc, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa tiệm, về lại phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Làm xong bữa sáng, Quan Hạ Nhi không còn chuyện gì khác để làm nữa, chỉ đành ngồi trên cột gỗ đợi Kim Phi thức dậy.
“Nếu có máy may thì tốt rồi”, cô buồn chán nghĩ.
Mãi đến khi mặt trời mọc, Kim Phi mới đi ra khỏi cửa tiệm, vừa vươn vai vừa chào Quan Hạ Nhi: “Chào buổi sáng”.
“Tướng công, chàng dậy rồi à?”
Quan Hạ Nhi nhanh chóng chạy đi lấy nước rửa mặt đã chuẩn bị sẵn.
Đợi Kim Phi rửa mặt xong, bữa sáng cũng đã được bày ra bàn.
Ăn xong bữa sáng, vừa dọn dẹp bát đũa xong thì có một cô gái hơn hai mươi tuổi bước vào sân, còn mang theo một túi nhỏ trên cánh tay.
“Cô ta đến làm gì?”
Kim Phi thầm nói.
Người đến là Lâm Vân Phương - chị dâu của Trương Mãn Thương, gả đến làng Tây Hà đã được bốn năm năm nay nhưng Kim Phi chưa từng nói chuyện với cô ta.
Y vừa định lên tiếng chào hỏi, Quan Hạ Nhi ở bên cạnh đã vui vẻ đứng lên gọi: “Chị họ Vân Phương”.
“Chị họ?”
“Đúng thế, đây là chị họ nhà cậu cả, lúc nhỏ bọn ta đã chơi chung với nhau”.
Nhìn thấy người thân, Quan Hạ Nhi vô cùng mừng rỡ.
“Chị họ”, đã là người thân thì Kim Phi cũng đứng lên chào.
Lâm Vân Phương mỉm cười với Kim Phi, bước đến kéo Quan Hạ Nhi vào phòng.
“Xem ra chị họ này cũng không hài lòng với mình”.
Kim Phi sờ mũi, cũng không để ý lắm bèn đi vào cửa tiệm.
Mất hết hơn nữa buổi sáng cuối cùng cũng làm xong cây cung đầu tiên.
Vẫn còn một số mũi tên do thợ rèn để lại cho những người thợ săn trước đó, có thể sửa lại một chút rồi sử dụng, tiết kiệm rất nhiều công sức.
Y kéo mũi tên trên cây cung, ngắm chuẩn vào cây cột gỗ cách đó mười bước.
Mũi tên cắm vào trên cây gỗ.
“Ngắm thì chuẩn nhưng không đủ lực”.
Kim Phi khẽ nhíu mày rồi chỉnh sửa lại một chút.
Đến khi y cảm thấy hài lòng thì cũng đã trưa.
“Có thể lên núi rồi”.
Kim Phi cầm cung tên lên đi ra khỏi tiệm rèn.
Không biết Lâm Vân Phương đã đi từ lúc nào, Quan Hạ Nhi đang chống cằm ngồi sững sờ trong sân, bên cạnh là cái mẹt đang được dùng để phơi rau dại.
“Rau dại ở đâu ra đấy?”
Kim Phi thuận miệng hỏi.
Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế.
Y xuyên không rồi.
Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu.
“Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?”
Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn.
Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ.
Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận.
Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn.
“Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?”
Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều.
Ngay khi được sinh ra, đã cùng cha mẹ bỏ trốn để tránh chiến tranh loạn lạc, sau đó, trốn được đến một ngôi làng nhỏ tên là Tây Hà này, vừa ổn định thì mẹ qua đời vì bệnh tật.
Cha của người này biết được rằng chỉ có học tập mới có thể có đường thoát, vì vậy thắt lưng buộc bụng, dồn hết tiền của để đưa tiểu Kim Phi tới học đường học tập, hi vọng có một ngày sẽ thi đỗ công trạng, vẻ vang gia đình.
Đáng tiếc Kim Phi này không có tố chất học tập, cực khổ học tập suốt mười năm cuối cùng đến tú tài cũng không thi đỗ.
Năm ngoái, cha già qua đời vì bệnh, để lại một chút của cải thì đều bị Kim Phi này ăn hết sạch rồi.
Nửa tháng gần đây, mỗi ngày chỉ ăn một chút cơm, đói đến hoa mắt, đập vào cột nhà ngất xỉu.
Cú đập này đã đưa Kim Phi của thế kỷ 21 xuyên không quay về vương triều Đại Khang này…
“Kim ca ca, đội đưa dâu của huyện phủ sắp tới rồi, trưởng làng bảo huynh mau đến cổng làng”.
Một cậu bé mười hai, mười ba tuổi hét lên trước cửa, và mặc kệ Kim Phi có nghe thấy hay không, cậu ta cũng vẫn chạy đi mất.
“Đội đưa dâu?”
Trong đầu Kim Phi lóe lên thông tin liên quan.
Nhiều năm chiến tranh liên miên khiến cho nam giới trong Khang triều suy giảm, để kích thích dân số tăng lên, triều đình quy định nam đủ 18 tuổi, nữ đủ 17 tuổi buộc phải thành thân, nếu không sẽ bị đánh thuế 30%.
Số lượng đàn ông ít ỏi dẫn đến thiếu nguồn lao động, cộng thêm đủ các loại thuế và sự cướp bóc của bọn thổ phỉ, rất nhiều người dân mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa, 99% đều không thể trả thêm thuế được.
Kim Phi hộ tịch là thợ mộc, không cần đi tòng quân, nhưng thuế của y nặng hơn nhiều so với nông dân và thợ săn, đương nhiên cũng không thể chịu thêm thuế được.
Đến tuổi kết hôn, đầu năm huyện phủ đến thu thuế, chỉ có thể báo cáo rằng năm nay sẽ thành thân.
Y đã có tiếng là nhàn rỗi ở làng Tây Hà này, nhìn là biết sau này sẽ chết đói, ai mà chịu gả con gái nhà mình cho y chứ?
Tuy nhiên cũng không sao, ở Khang triều cái khác thì không có, nhưng những cô nương chờ được gả đi thì rất nhiều.
Cuối xuân và cuối thu, huyện phủ sẽ tổ chức hai lần đưa dâu, đưa các cô gái phù hợp với độ tuổi kết hôn tới những thôn làng khác nhau, cho đằng nam lựa chọn.
Cho dù người đàn ông đó què hay mù, chỉ cần bị chọn trúng thì sẽ bắt buộc phải thành thân.
“Đây chính là phát vợ trong truyền thuyết sao? Không ngờ xuyên không lại có phúc lợi tốt như vậy”.
Vừa mới xuyên không còn chưa kịp ăn bữa cơm nào đã được thành thân, Kim Phi có chút không thích ứng kịp, trong lòng thầm than thở.
Đối với đội đưa dâu lần này, y cũng không mong đợi gì.
Đi theo đội đưa dâu đều là những cô gái không lấy được chồng, nói khó nghe hơn chút thì là người khác chọn thừa lại, chất lượng khỏi cần nghĩ cũng biết.
Nhưng không chọn cũng không được.
Bên nam có quyền lựa chọn nhưng lại không có quyền không lựa chọn.
Cũng có nghĩa là hôm nay dù có vừa ý hay không thì y cũng bắt buộc phải dắt một người vợ về, nếu không sẽ bị đánh thuế và bị đày ra chiến trường cho tới chết.
Kim Phi chỉ đành nhịn cơn đói trong bụng, đi ra cổng làng.
Trên đài Lộ Bắc có ba người trẻ tuổi đang đứng, một người gù, một người què, người còn lại tuy chân tay lành lặn nhưng mặt mày hèn mọn thô bỉ, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
Bọn họ giống như Kim Phi, thuộc những người mà người trong làng thà để con gái đi đưa dâu xem vận may còn hơn là gả cho bọn họ.
“Nhìn kìa, Kim Phi tới rồi, tứ đại kim cương hội tụ rồi”.
Khi một đứa trẻ nhìn thấy Kim Phi đi tới, nhảy lên hét.
“Đừng có nói linh tinh”.
Mẹ của đứa bé nhanh chóng bịt miệng nó lại.
Người gù người què không làm được việc nặng, người lưu manh thì thích trêu ghẹo những cô gái trẻ, cộng thêm Kim Phi bất tài vô dụng, được người trong làng mệnh danh là tứ đại kim cương.
Thường ngày Kim Phi rất ghét biệt danh này, mỗi khi nghe thấy đều rất tức giận, nhưng hôm nay y chỉ mỉm cười với đứa bé một cái rồi bước lên đài.
“Kim ca ca tới rồi!”
Người què, người gù đều mỉm cười chào.
Tên lưu manh thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhón chân nhìn con đường ở lối vào làng.
“Lưu ca ca, Trương ca ca!”
Kim Phi mỉm cười đáp lại.
“Tới rồi tới rồi!”
Tên lưu manh chỉ về phía cổng làng, hét lên.
Trên con đường nhỏ đầu làng, một đội cầm bảng hiệu màu đỏ chầm chậm đi tới.
Dẫn đội là năm nha dịch huyền phủ và một bà mai mặc chiếc quần đỏ khoa trương, phía sau là hai mươi cô gái khoác bọc quần áo trên lưng.
Trưởng làng dẫn người tới đón nha dịch, còn bà mai chỉ đường cho các cô gái đứng đối diện với bốn người Kim Phi.
Đội đưa dâu đã là thông lệ nhiều năm nay, các cô gái không ngại ngùng mà tò mò nhìn xung quanh.
Những gì họ mang theo là của hồi môn, và nếu được chọn, họ sẽ trực tiếp ở lại luôn.
Ngôi làng trước mặt này có thể là ngôi nhà tương lai của họ, và những người đang đứng xem này có thể là người nhà tương lai của họ ...
“Nếu có thêm dàn đèn nữa thì tốt”.
Kim Phi không khỏi nghĩ tới những chương trình xem mắt.
Chỉ là những nữ khách mời này quả thực đúng như y nghĩ, chất lượng không quá cao.
Hầu hết đều vì vất vả làm lụng mà làn da đen sạm, rám nắng.
Nhưng một cô gái ở cuối hàng đã khiến Kim Phi hai mắt sáng lên.
Cô gái này tuy quần áo xộc xệch hơn những cô gái khác, nhưng khuôn mặt dịu dàng đoan trang, nét mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to lanh lợi ngấn nước khiến người ta thương tâm.
Thời đại Internet, mở điện thoại ra là có thể nhìn thấy đủ thể loại mỹ nhân, nhưng Kim Phi có thể vỗ ngực cam đoan rằng gương mặt mộc của cô gái mặc đồ xanh này tuyệt đối xinh đẹp hơn những thể loại mặt trát đầy phấn kia nhiều.
“Cực phẩm như này đáng lẽ phải tranh nhau bỏng tay rồi, sau lại lưu lạc tới đội đưa dâu vậy nhỉ?”
Kim Phi thấy khó hiểu.
Người gù bên cạnh phát hiện ra Kim Phi cứ nhìn chằm chằm cô gái ở cuối hàng, liền ghé sang nói nhỏ: “Kim ca ca, huynh cứ nhìn Quan Hạ Nhi làm gì vậy?”
Kim Phi không đáp mà hỏi ngược lại: “Huynh quen cô ấy à?”
“Huynh không biết à?”
Lý Thạch Đầu sửng sốt.
Ngay lập tức nhớ lại trước đây Kim Phi luôn bận rộn học hành, để thể hiện sự thanh cao của mình, khi đội đưa dâu tới, y chưa từng chạy ra xem náo nhiệt.
“Cô ta chính là đồ của nợ ở làng Quan Gia”.
Lý Thạch Đầu nhỏ giọng nhắc nhở.
Chương 2: Chọn thiếp
“Đồ của nợ?”
Trong đầu Kim Phi hiện lên những thông tin liên quan.
Chuyện nữ nhiều hơn nam ở Khang triều đã xảy ra trong nhiều năm, không phải là chuyện mà đội đưa dâu có thể giải quyết được.
Chỉ có một số lượng nhỏ được chọn ra từ vòng đầu tiên của đội đưa dâu mỗi năm.
Ví dụ lần này, ở đây có tận hai mươi cô gái nhưng đám Kim Phi chỉ có bốn người.
Để giảm bớt số lượng những cô gái chưa chồng này và kích thích sự gia tăng dân số, quan phủ Khang triều khuyến khích việc nạp thiếp, chỉ cần có thể nuôi được, cưới bao nhiêu tiểu thiếp cũng không thành vấn đề.
Sau khi đám Kim Phi chọn xong, nếu như người dân xung quanh nhìn trúng cô gái nào thì đều có thể chọn làm thiếp, cô gái được chọn sẽ không được phép từ chối.
Tuy nhiên trong nhà thêm một người, không chỉ thêm một cái miệng ăn, mỗi năm còn phải nộp thêm một phần thuế, vì vậy người dám nạp thiếp rất ít.
Vì vậy mỗi năm đều có rất nhiều các cô gái đến tuổi tham gia vào đội đưa dâu nhưng cũng vẫn không gả đi được.
Mặc dù đây là nguyên nhân khách quan nhưng vẫn bị phạt hai phần thuế.
Những cô gái như vậy được gọi là ‘đồ của nợ’.
Quan Hạ Nhi chính là đồ của nợ có tiếng gần đây – liên tục tham gia bốn lần đưa dâu, đến 18 tuổi vẫn chưa gả đi được.
Không gả đi được không phải vì tính cách không tốt hay lười biếng mà là vì cô không thể phơi nắng, đặc biệt là mùa hè, chỉ cần ở dưới trời nắng vài phút là da cô sẽ ửng đỏ và sưng tấy lên, thậm chí là phồng rộp.
Người như vậy ở Khang triều bị gọi là bùa đêm, ý chỉ những người không thấy ánh sáng, chỉ có thể sống trong bóng tối.
Gia đình của Quan Hạ Nhi trước đây được coi là khá ổn, dịp Tết đến còn có thể mua được một kg thịt để thỏa mãn cơn thèm, nhưng bắt đầu từ khi cô 16 tuổi, mỗi năm đều phải nộp thêm hai phần thuế, cuộc sống càng lúc càng khó khăn, bây giờ mỗi ngày ăn một bữa cơm thôi còn khó.
Càng không may nữa là muội muội cô năm ngoái đột nhiên mắc phải một căn bệnh lạ, thường xuyên run rẩy đổ mồ hôi, có lúc còn ngất xỉu.
Đây là những bằng chứng cho thấy cô là một người không may mắn.
Nông dân bần hèn, ai dám lấy một cô gái như vậy chứ?
“Bùa đêm cái gì chứ, rõ ràng chỉ là dị ứng với ánh nắng mặt trời mà thôi, bôi chút kem chống nắng là được rồi… xã hội phong kiến đúng là lạc hậu mà!”
Kim Phi có chút thương cảm với cô gái này.
Trong tay trưởng làng cầm một cái bát, xếp hàng cùng với đội trưởng nha dịch.
“Quy tắc cũ, rút thăm, một vạch thì chọn trước”.
Bốn người họ lần lượt lấy ra một mảnh giấy.
Kim Phi mở mảnh giấy ra, bên trên là bốn vạch, là người chọn cuối cùng.
Tuy nhiên Kim Phi cũng không quan tâm lắm, dù sao nếu như y và những người khác chọn cùng một cô gái, bọn họ có thể cạnh tranh, chọn trước hay sau không khác biệt lắm.
Trưởng làng nhìn mảnh giấy trong tay mấy người, cười nói với Lý Thạch Đầu: “Thạch Đầu, ngươi một vạch chọn đầu tiên, chọn đi!”
Lý Thạch Đầu đang chuẩn bị lên tiếng, Quan Hạ Nhi đột nhiên chạy tới hét lớn:
“Huynh gì ơi, ta biết thêu dệt, lại ăn rất ít, cầu xin huynh cho ta một con đường sống, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ơn của huynh!”
Để tăng thêm tính thuyết phục, cô còn nghiến răng vén quần áo đầy những vết vá lên để lộ ra thân hình với đường cong hoàn mỹ, chứng tỏ mình còn khỏe mạnh.
“Trời đất, thân hình này đúng là đỉnh mà!”
Vừa rồi vì quần áo thùng thình, Kim Phi thực sự không nhìn ra được, thân hình của Quan Hạ Nhi lại đẹp đến vậy.
Chỗ nên thẳng thì thẳng, chỗ nên cong thì cong, chỗ nên mảnh thì mảnh…
Khuôn mặt thiên sứ, thân hình quyến rũ, khí chất ưu buồn… nữ thần tiêu chuẩn là đây chứ đâu!
Nhưng dân làng lại không cảm thấy vậy, lần lượt mắng Quan Hạ Nhi là đồ không biết xấu hổ.
“Quay về!”
Nha dịch lạnh lùng hét lên.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn đứng về cuối hàng, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu xuống tới nơi, cơ thể khẽ run rẩy, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Lý Thạch Đầu.
Nếu có thể, cô cũng không muốn bị người ta mắng là không biết xấu hổ, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Hai năm nay cô quay cuồng cả ngày lẫn đêm, cho dù như vậy vẫn bị tẩu tẩu ngày ngày chửi mắng, ca ca và cha thì đều không quan tâm đến cô.
Trước khi xuất phát tẩu tẩu đã nói rồi, nếu như lần này vẫn không gả đi được thì không cần quay về nữa, đi theo nha dịch tới huyện phủ, bán thân vào thanh lầu luôn đi.
Thực chất đây cũng là con đường cuối cùng của rất nhiều ‘đồ của nợ’.
Nếu như không gả đi được, lại không thể nộp được tiền thuế, có thể bán thân cho thanh lầu của quan phủ, như vậy thì sẽ không phải nộp thuế nữa.
Quan Hạ Nhi thà chết chứ không chịu bán thân.
Nhưng muốn chết cũng không dễ dàng.
Nếu như cô tự vẫn, người nhà sẽ bị tra cứu trách nhiệm, phạt nhẹ nhất thì là một khoản tiền lớn.
Đây là đại bất hiếu.
Quan Hạ Nhi quay về hàng, việc chọn người tiếp tục diễn ra.
Trưởng làng đẩy Lý Thạch Đầu.
Lý Thạch Đầu không dám nhìn Quan Hạ Nhi, vươn tay chỉ vào cô gái cường tráng nhất trong hàng.
Cha mẹ của Lý Thạch Đầu hài lòng gật đầu.
Người thôn quê tìm con dâu, tiêu chuẩn đầu tiên chính là phải rắn rỏi, làm được việc. Bọn họ thực sự lo rằng Lý Thạch Đầu nhất thời kích động, chọn Quan Hạ Nhi xinh đẹp nhất.
Sau Lý Thạch Đầu là Trương Mãn Thương.
Trương Mãn Thương tiến lên hai bước, nhìn Quan Hạ Nhi một cái, ánh mắt phức tạp.
Sắc mặt Quan Hạ Nhi khẽ thay đổi, hơi cúi đầu xuống.
Trong lúc Kim Phi tưởng rằng Trương Mãn Thương sẽ chọn Quan Hạ Nhi, Trương Mãn Thương lại chỉ tay vào cô gái trông có vẻ khỏe mạnh và dễ nuôi nhất.
Tiếp theo là đến lượt Tạ Quang lưu manh.
Tạ Quang đi tới nhìn kỹ các cô gái một lượt, khi nhìn Quan Hạ Nhi thì tỏ ra rất thận trọng.
Ánh mắt thô lỗ và lưu manh của Tạ Quang khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy vô cùng ghét bỏ, vô thức muốn lùi ra sau.
Nhưng vì để gả đi được, cuối cùng cô vẫn cố gắng nhịn cơn buồn nôn trong lòng, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Quang.
Trong lòng cô đã có quyết định, đợi Tạ Quang chọn cô xong cô sẽ tự sát, đến lúc đó thì không liên quan gì đến cha mẹ nữa rồi.
Còn về liên lụy đến Tạ Quang, cô không quan tâm.
Làng Quan Gia cách làng Tây Hà không xa, Quan Hạ Nhi đương nhiên biết Tạ Quang là người như thế nào.
Trộm gà sờ chó, ham ăn lười làm thì thôi đi, lại còn thích trêu ghẹo con gái nhà lành.
Cô có quen biết với mấy cô gái khi đang đào rau dại thì bị Tạ Quang chọc ghẹo.
Tên khốn kiếp như vậy bị liên lụy chính là trừ hại cho dân!
“Nhìn ta vậy làm gì? Định quyến rũ ta sao?”
Tạ Quang cười bì ổi: “Quyến rũ ta cũng vô dụng, một kẻ tai họa như cô ta không dám lấy đâu. Tuy nhiên nếu như cô đến huyền phủ bán thân vào thanh lầu, ta nhất định sẽ tới ủng hộ cho việc làm ăn của cô, đến lúc đó cô phải phục vụ ta cho tốt đấy”.
“Ngươi… ngươi…”
Quan Hạ Nhi tức đến mức nước mắt trào ra.
“Chọn hay không, không chọn thì cút, làu bàu cái gì? Lãng phí thời gian của mọi người”.
Kim Phi không nhìn nổi nữa.
Kim Phi là người có học, luôn cho rằng quân tử không động tay chân, thường ngày hay bị Tạ Quang ức hiếp, người trong làng nhìn thấy cũng làm ngơ.
Nhưng hôm nay tên nhát gan này lại dám mắng hắn trước mặt mọi người, Tạ Quang hèn mọn làm sao có thể chịu được?
Xắn tay áo lên: “Này, tên nghèo kiết xác kia, có phải ngứa đòn rồi không?”
“Dừng tay!”
Trưởng làng đứng giữa hai người, lạnh lùng nói: “Kim Phi, ngươi quay về cho ta, Tạ Quang, ngươi mau chóng chọn, đừng làm chậm chễ thời gian của các quan ông!”
Nhấn mạnh hai từ quan ông.
Tạ Quang là một tên khốn chứ không ngu, lập tức nhận ra Kim Phi đang đào hố chôn hắn.
Trương Mãn Thương, Lý Thạch Đầu đều chọn rất nhanh, đến lượt hắn thì tốn rất nhiều thời gian, các nha dịch đương nhiên sẽ thấy mất kiên nhẫn.
Nếu như vừa rồi hắn ở trước mặt nha dịch đánh Kim Phi, vậy thì là làm loạn đội đưa dâu, tội này không hề nhỏ.
Tạ Quang chửi thầm Kim Phi một câu, thuận tay chỉ vào một cô gái trông có vẻ khá thanh tú.
“Kim Phi, đến lượt ngươi rồi!"
Chương 3: Ta chọn cô ấy!
“Ta chọn cô ấy!”
Kim Phi không chút chần chừ, chỉ tay về phía Quan Hạ Nhi.
Không khí xung quanh lập tức an tĩnh vô cùng.
Lại có người dám lấy kẻ tai họa?
Bao gồm cả bản thân Quan Hạ Nhi, cũng ngây người ra.
Cô biết Tạ Quang, đương nhiên cũng từng nghe qua Kim Phi.
Nghe nói người này là thư sinh luôn cho rằng bản thân thanh cao, sao lại chọn một người xui xẻo như mình chứ?
Vì vậy ngay từ ban đầu cô đã không có chút hi vọng gì với Kim Phi, thậm chí còn nghi ngờ rằng bản thân mình nghe nhầm, thăm dò hỏi: “Huynh… Huynh nói gì?”
“Ta nói ta muốn cưới muội, muội đồng ý gả cho ta không?”
Kim Phi chậm rãi hỏi.
“Ta đồng ý! Ta đồng ý… Cám ơn… Cám ơn huynh…”
Quan Hạ Nhi vô cùng kích động: “Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, làm trâu làm ngựa để báo đáp huynh…”
Đội trưởng nha dịch thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường tới đây, hắn đã nhận thấy cảm xúc của Quan Hạ Nhi không ổn lắm, sợ cô nửa đường nghĩ không thông… Chuyện như vậy không hề hiếm gặp, mỗi năm đều có ‘đồ của nợ’ mãi không gả được đi, trong lúc đi đưa dâu bị kích động liền nghĩ làm chuyện dại dột.
Là người phụ trách của đội đưa dâu, xảy ra chuyện như vậy hắn đương nhiên sẽ bị trách mắng một trận, còn bị phạt tiền.
Bây giờ thì tốt rồi, của nợ này cuối cùng cũng đá đi được rồi.
Đội trưởng nha dịch sợ Kim Phi hối hận, vội vàng nháy mắt với bà mai.
Bà mai hiểu ý, dắt Quan Hạ Nhi tới trước mặt Kim Phi, tuyên bố rằng: “Từ sau này hai người chính là phu thê rồi! Chúc hai vị sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long!”
Nha dịch lấy ra hai tờ giấy, bảo Kim Phi và Quan Hạ Nhi in dấu vân tay lên, để lại cho hai người một tờ, còn một tờ quan phủ giữ.
Nhìn cái gọi là giấy kết hôn, Kim Phi có một cảm giác không thể tin nổi?
Vậy là kết hôn rồi?
Kiếp trước kiếp này… đều là lần đầu tiên kết hôn…
Quan Hạ Nhi ở bên cạnh cũng vậy, nắm chặt giấy kết hôn trong lòng, cũng có một cảm giác không chân thực.
Ngẩng đầu lên nhìn trộm Kim Phi ở bên cạnh, phát hiện Kim Phi cũng đang nhìn cô, cô vội vàng cúi xuống, khuôn mặt khẽ ửng hồng vì xấu hổ.
Sau đó đám người Trương Mãn Thương cũng lần lượt lĩnh giấy, sau đó có vài người tới chọn tiểu thiếp, cuối cùng đưa dâu kết thúc.
Nha dịch và bà mai dắt những cô gái đến tuổi rồi nhưng chưa lấy chồng của làng Tây Hải tiếp tục đi tới làng tiếp theo.
“Kim Phi, lá gan lớn đấy, bùa đêm mà cũng dám lấy, cẩn thận khắc chết ngươi!”
Nha dịch vừa đi, Tạ Quang lưu manh đã cản đường Kim Phi khiêu khích.
“Dốt nát ngu xuẩn!”, Kim Phi lạnh lùng nói: “Bùa đêm cái gì, Hạ Nhi không thể phơi nắng, cho thấy cô ấy trời sinh mạng phú quý!”
“Xì, phú quý cái con khỉ, chỉ sợ ngươi không có mạng mà hưởng phú quý thôi!”
“Bớt lo chuyện bao đồng đi, cút!”
Kim Phi đẩy Tạ Quang ra rồi đưa Quan Hạ Nhi rời đi.
“Hôm nay ta và ngươi chính thức kết thù oán, Kim Phi, sau này ngươi cứ cẩn thận đấy!”
Nha dịch mới đi chưa bao lâu, Tạ Quang không dám động tay, chỉ đành tức giận hét lên.
Kim Phi không buồn quay đầu lại, chỉ giơ tay phải lên rồi để lại ngón tay giữa.
Mặc dù Tạ Quang không hiểu vậy là ý gì, nhưng có thể đoán được nhất định Kim Phi đang chửi hắn.
Vì vậy càng thêm hận Kim Phi, lan truyền tin đồn trong đám đông rằng Quan Hạ Nhi là đồ sao chổi.
Ngu muội dốt nát, không ngờ có người tin thật.
“Xong rồi xong rồi, sao chổi gả vào làng chúng ta rồi!”
“Một kẻ thất bại cộng thêm một kẻ sao chổi, sau này phải tránh xa bọn họ ra mới được”.
“Kim Phi cưới sao chổi rồi, năm sau nhất định sẽ không có tiền đóng thuế, chuẩn bị tòng quân đi”.
“Tòng quân đều phải đi tới trại tiên phong, mà Kim Phi dáng người nhỏ bé, sau khi vào trại tiên phong rồi thì đừng nghĩ tới chuyện quay về nữa”.
…
Người dân không ngừng rì rầm bàn tán phía sau.
“Xin lỗi…”
Giọng nói của Quan Hạ Nhi có chút run rẩy.
“Đừng để bụng, chúng ta không ăn cơm của họ, bọn họ có nói nữa, nói mãi cũng chẳng có ích gì”.
Kim Phi cười nói: “Nhớ kỹ, đừng cãi nhau với kẻ ngốc, nếu không muội cũng sẽ biến thành kẻ ngốc đấy”.
Dù sao thì cũng chỉ là cô thiếu nữ mười tám tuổi, Quan Hạ Nhi bị chọc cười bởi lời nói của Kim Phi, nhìn bóng dáng không mấy vạm vỡ trước mặt, cô dần dần cảm nhận được sự bình yên trong lòng.
“Đây chính là nhà của ta”.
Kim Phi chỉ vào tiệm rèn đổ nát: “Có hơi đổ nát, muội đừng chê nhé”.
Quan Hạ Nhi vội vàng lắc đầu: “Không chê, không chê. Huynh chịu nhận ta, Quan Hạ Nhi cảm kích không hết. Sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc để cho huynh đi học…”
“Vậy ta phải cảm ơn nương tử trước rồi!”
Kim Phi học theo bộ dạng của người xưa trong phim truyền hình, mỉm cười chắp tay với Quan Hạ Nhi.
“Là ta nên cảm ơn chàng… cảm ơn chàng…”
Quan Hạ Nhi không biết nên đáp lễ thế nào, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, phịch một tiếng, cô quỳ xuống, dập đầu với Kim Phi…
“Trời đất!”
Kim Phi không ngờ được rằng Quan Hạ Nhi lại phản ứng dữ dội như vậy liền vội vàng kéo cô lên: “Được rồi, được rồi. Trêu nàng thôi. Nàng cứ ngồi đi, ta đi đun chút nước nóng”.
“Huynh à… À không, tướng công, chuyện này sao có thể để chàng làm được chứ”.
Quan Hạ Nhi nắm góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Bếp ở đâu để ta đi đun”.
“Tướng công?”
Lần đầu tiên Kim Phi được gọi như vậy, cảm thấy rất thú vị.
Nhưng thấy Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức không ngẩng được đầu lên, sợ cô trong lúc kích động lại quỳ lạy mình thêm cái nữa, y quyết định không trêu cô nữa, chỉ tay về phía phòng bếp.
Quan Hạ Nhi vội vàng chạy vào bếp.
Kim Phi đi theo, gãi đầu nói: “Đun nước xong rồi nàng uống trước đi, nhà không còn gì ăn nữa rồi, ta đi mua chút đồ ăn rồi về”.
Cánh tay đang múc nước của Quan Hạ Nhi dừng lại, ngẩng đầu nói: “Không cần đâu…”
“Cần chứ, dù sao hôm nay cũng là ngày chúng ta thành thân, không thể để bụng đói được, phải không?”
Giọng điệu của Kim Phi rất kiên quyết.
“Không phải, ý của ta là không cần đi mua đồ, khi ra ngoài, mẹ âm thầm cho ta chút tiền phòng thân”.
Quan Hạ Nhi chạy tới mở gói, cẩn thận lấy ra một cục bạc vụn nhỏ và một ít đồng xu, đưa cho Kim Phi.
“Xem ra cha mẹ vợ vẫn rất thương con gái”.
Trong lòng Kim Phi thầm cảm thán, nhận lấy số tiền.
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi rời đi, sau đó lại nhìn tiệm rèn đổ nát, lông mày mới giãn ra không bao lâu liền nhíu lại.
Cái nhà này không có nổi một đồng tiết kiệm nào, tương lai biết sống sao đây…
“Thôi bỏ đi, dù thế nào, người ta bằng lòng chấp nhận mình, kiểu gì cũng không thể tệ hơn trước đây được. Sống ngày nào hay ngày ấy đi”.
Quan Hạ Nhi chỉ đành an ủi bản thân như vậy.
Nghe nói anh chàng thư sinh này không có tật xấu gì khác, cùng lắm thì ngày mai mặt dày quay về nhà mẹ đẻ, mượn tẩu tẩu cái guồng quay tơ, sau này sử dụng.
Chỉ là không biết năm sau trước khi thu thuế, có thể tích đủ được tiền đóng cho hai người hay không…
Khi Kim Phi rời đi sắc mặt không chút dao động, nhưng khi đi tới nơi không có người lại đấm tay vào tường vì xấu hổ.
Ngày đầu tiên kết hôn y đã thò tay xin tiền vợ, thật sự là quá mất mặt.
Nhưng vấn đề ăn uống cần phải được giải quyết ngay, nếu không sẽ đói chết mất.
“Đây là vấn đề lịch sử do cái cơ thể này để lại. Sau này mình kiếm nhiều tiền, trả bố mẹ vợ gấp đôi là được rồi”.
Học giỏi toán lý hóa, đi tới đâu cũng không sợ. Kim Phi tim rằng khó khăn chỉ là chuyện tạm thời, những ngày tháng sau này, Kim Phi không hề lo lắng.
Chương 4: Lần đầu tiếp xúc thân mật
Sau nửa buổi sáng, ký ức cuối cùng đã hợp nhất hoàn toàn, Kim Phi đã hiểu rõ hơn về cơ thể này, về thế giới này.
Ký ức của cơ thể này cao hơn cả núi, nhiều hơn cả sông, dài hơn cả đất, xanh hơn cả trời.
Từ ngữ, văn hóa, địa danh không khác với kiếp trước quá nhiều. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân không rõ, lịch sử lại hoàn toàn không giống.
Vì dụ Đại Khang Vương Triều hiện giờ, trong lịch sử kiếp trước không hề có, nhưng Đại Khang Vương Triều đã tồn tại trên thế giới này hơn 300 năm.
Người này lớn lên ở làng Tây Hà, hầu hết kiến thức của hắn về thế giới này đều tới từ lời tự thuật của tiên sinh học đường, cũng chỉ có bấy nhiêu vậy thôi.
Mua đồ ăn phải đi tới thị trấn, cả đi cả về hơn hai mươi dặm, đường núi khó đi, lúc Kim Phi quay lại đã là giữa chiều, Quan Hạ Nhi chăm chỉ đã dọn dẹp nhà cửa một lượt, chăn nệm cũng được giặt sạch sẽ phơi ngoài sân.
Thấy Kim Phi quay về, cô đi tới, đón lấy chiếc túi trên vai Kim Phi.
Thực ra trong túi cũng không có gì, chỉ chưa đầy năm cân lúa mì – số tiền mà Quan Hạ Nhi đưa y chỉ đủ mua được như vậy.
“Sao nhẹ thế?”
Quan Hạ Nhi sững sờ trong giây lát, mở túi ra xem, phát hiện bên trong là lúa mì, trong lòng khẽ trùng xuống.
Cứ nghĩ rằng Kim Phi sẽ mua hạt kê hoặc là cao lương rẻ tiền, không ngờ rằng lại mua lúa mì.
Chút lúa mì này cho dù một ngày chỉ ăn một bữa thì cũng chỉ đủ cho hai người ăn trong vài ngày thôi, sau này phải làm sao đây?
Mặc dù trong lòng có chút oán giận nhưng cô không dám chất vấn Kim Phi, chỉ đành ủ rũ xách túi đi vào trong bếp.
Khi đi ra không quên mang theo bát nước, đưa tới trước mặt Kim Phi bằng hai tay.
Đi suốt nửa ngày, Kim Phi quả thực rất khát, nhận lấy bát nước liền uống ừng ực một hơi.
Quan Hạ Nhi nhận lấy bát rỗng, tay còn lại đưa một chiếc khăn.
“Hạ Nhi, nàng không cần phải làm vậy”.
Chăm sóc tỉ mỉ quá như vậy khiến cho Kim Phi có chút không quen.
“Trước khi tới đây, mẹ đã nói với ta rất nhiều lần, nếu như có người bằng lòng chấp nhận ta, ta phải thật chăm chỉ”.
Quan Hạ Nhi cúi đầu nói: “Tướng công chấp nhận ta, là phúc phận cả đời mà Quan Hạ Nhi ta tu được, đây đều là những chuyện ta nên làm”.
Kim Phi biết rằng những quan niệm này đã ăn sâu vào trong tâm trí Quan Hạ Nhi, nhất thời khó mà thay đổi được, vì vậy y không miễn cưỡng nữa, xoay người đi vào trong tiệm rèn.
Nói là tiệm rèn nhưng thực chất là một xưởng nhỏ chưa đầy 30m2.
Kim Phi mở một chiếc hộp gỗ, lấy ra một cục gang to bằng nắm tay, cẩn thận xem qua.
Trong ký ức của cơ thể này, sau cái chết của người cha già, hắn buộc phải tự kiếm sống, từng thử vài lần làm binh khí, nhưng tất cả đều thất bại.
Cho dù là con dao làm bếp, búa hay liềm đều luôn bị gãy.
Công nghệ nấu chảy của Đại Khang còn rất sơ khai, phương pháp rèn kim loại của đa số thợ rèn cũng rất thô sơ, chỉ là đặt những mảnh gang lên bếp lò nung chín, sau đó đập nhiều lần là xong.
Quy trình đơn giản như vậy, người này từ nhỏ đã lớn lên trong tiệm rèn, rập theo khuôn mẫu cũ, hầu hết những thứ làm ra đều không đẹp và tinh xảo, chỉ là sẽ không xảy ra vấn đề về chất lượng. Nhưng người chủ này luyện mấy lần mà đều thất bại, Kim Phi đoán rằng rất có thể là lô gang cuối cùng mà bọn họ mua có vấn đề.
Quay về liền đi kiểm tra, quả nhiên là như vậy.
Số gang trong hòm này có quá nhiều tạp chất, lại chỉ thông qua quá trình luyện rèn đơn giản, dao rìu làm ra không gãy mới là lạ.
Muốn dùng mẻ gang này làm đồ dùng sử dụng được thì phải cải tiến lò nung và quạt gió sao cho vừa đủ nhiệt độ để nấu chảy tạp chất.
Quan Hạ Nhi đặt bát vào trong phòng bếp, theo Kim Phi đi vào trong tiệm rèn, đứng im lặng ở một bên, sau đó thu hết can đảm nói: “Tướng công, có chuyện này muốn thương lượng với chàng”.
“Chuyện gì thế?”, Kim Phi ngẩng đầu hỏi.
“Ngày mai ta muốn quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, mượn tẩu tẩu một cái guồng quay tơ…”
“Mượn guồng quay tơ…?”, Kim Phi nghe xong liền đại khái đoán ra được lo âu của Quan Hạ Nhi.
Ném miếng gang vào trong hộp: “Làm gì có chuyện với thành thân ngày thứ hai đã quay về nhà mẹ đẻ mượn đồ chứ? Yên tâm đi, nhất định sẽ không để nàng đói bụng đâu”.
“Tướng công à, ta không phải có ý đó, chàng đừng nổi giận…”
Quan Hạ Nhi giống như một con nai nhỏ sợ hãi, cố gắng giải thích.
“Ta không tức giận”.
Kim Phi vỗ vai cô, tự tin nói: “Tin ta, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn”.
Ở thế hệ sau, vỗ vai là một lời động viên rất đơn giản, nhưng trong quan niệm của Quan Hạ Nhi, lại là một hành động cực kỳ thân mật, cô ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên nhìn Kim Phi.
Bị sự ngại ngùng tấn công, sự lo lắng của Quan Hạ Nhi tiêu tan đi rất nhiều, cô cúi đầu hỏi: “Tướng công có dự định gì cho sau này rồi?”
“Ta chuẩn bị đi lên núi săn”.
“Săn?”
Quan Hạ Nhi ngây ra.
Nếu Kim Phi trả lời cô là đọc sách hoặc rèn sắt, cô không lấy làm lạ, nhưng Kim Phi lại nói rằng muốn đi săn?
“Số gang trong nhà có vấn đề, lò nung cần cải tạo mới có thể nấu chảy các tạp chất”.
Kim Phi chỉ vào lò nung nói: “Cải tạo lò nung cần thời gian mấy ngày, ta phải đi lên núi bắt vài con thỏ về bán, đổi thêm chút đồ ăn mới được”.
Quan Hạ Nhi nhìn cơ thể nhỏ bé của Kim Phi, tỏ ra nghi ngờ sâu sắc trước lời này của y, nhưng cô không dám phản bác, chỉ im lặng không nói gì.
Đi săn không phải là cái cớ để an ủi Quan Hạ Nhi, mà là kế hoạch y nghĩ ra trên đường đi mua đồ ăn về.
Làng Tây Hà ở vùng Bắc Xuyên, chỉ cách Kiếm Môn Quan nổi tiếng hơn trăm dặm, xung quanh là núi non trập trùng, có rất nhiều con mồi, không khó để làm một chiếc nỏ hạ gục một vài con thỏ.
Miễn là chống đỡ được một khoảng thời gian, đợi y sửa được lò nung và quạt gió, kiếm tiền chẳng phải là chuyện đơn giản sao?
Tuy nhiên Kim Phi không giải thích nhiều, đẩy Quan Hạ Nhi ra cửa.
“Đồ ở trong đây nàng không biết sắp xếp thế nào, để ta dọn dẹp là được rồi, nàng đi làm việc khác đi”.
“Ừm”.
Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lo lắng đi thu dọn đồ lặt vặt trong sân.
Kim Phi bắt đầu chế tạo nỏ.
Ở kiếp trước, khi học thạc sĩ, giáo viên hướng dẫn là mọt người đam mê cung nỏ, học suốt bốn năm, Kim Phi thường đi cùng người hướng dẫn của mình đến trường bắn để luyện tập, y bắn cung rất giỏi và rất thông thuộc cấu tạo của các loại cung và nỏ.
Nhưng khi bắt tay vào làm, Kim Phi mới phát hiện, khó hơn nhiều so với những gì y nghĩ.
Dụng cụ trong tiệm rèn còn quá thô sơ, dù có chọn nỏ có cấu tạo đơn giản nhất cũng chỉ mài được thân cung sau một buổi chiều cật lực.
Chập tối, Kim Phi ăn bữa ăn đầu tiên trong thế giới này, cũng là bữa ăn mừng tiệc cưới của y.
Không có nghi thức rườm rà, không có gia đình và bạn bè đến chúc mừng, chỉ có y và Quan Hạ Nhi.
Bữa ăn cũng rất đơn giản, thậm chí là thô sơ.
Một bát cháo lúa mì, cộng thêm một đĩa rau xanh rắc vài hạt muối.
Chỉ vậy thôi.
Cháo lúa mì rất khó ăn, lớp vỏ bên ngoài sần sật khiến cho Kim Phi có chút không quen.
Nhưng Quan Hạ Nhi thì ngược lại, cô ăn rất ngon.
Bình thường ở nhà cô chỉ được ăn rau dại, da, thi thoảng mới được một bữa hạt kê đã được coi là món ăn ngon lắm rồi, lúa mì đối với cô mà nói dường như chính là đồ xa xỉ.
Kể từ khi trở thành ‘đồ của nợ’, cô chưa từng được ăn tiếp.
Vì vậy miếng nào cũng phải ngậm trong miệng rất lâu, cố gắng cảm nhận từng chút hương vị của lúa mì.
Sau khi ăn xong một bát, Quan Hạ Nhi liền đặt bát đũa xuống.
Cả bát cả đũa đều sạch bong kin kít, đừng nói là cháo, cho dù là một chút nước cũng không để thừa.
Chương 5: Lâm Vân Phương đến thăm
“Ăn đi, sao lại không ăn?”
Kim Phi chỉ vào bát cơm.
“Ta ăn no rồi”.
Quan Hạ Nhi nhỏ giọng đáp.
Trong đầu Kim Phi lập tức hiện lên câu nói Quan Hạ Nhi cầu xin mọi người: “… Ta biết thêu thùa, ăn cũng rất ít”.
Y cảm thấy chua xót, cầm cái bát rỗng của Quan Hạ Nhi, múc cho cô một bát cháo lúa mạch đầy rồi đặt xuống trước mặt cô.
“Ta no thật rồi…”
“Ăn hết cho ta”.
Kim Phi hung hăng ngắt lời Quan Hiểu Nhi, giọng nói cũng trầm hơn.
“… Ừ”.
Quan Hạ Nhi bị Kim Phi dọa sợ, ngoan ngoãn bưng bát lên.
Kim Phi lại gắp rau vào trong bát Quan Hiểu Nhi: “Ăn cùng đi”.
Quan Hiểu Nhi nhỏ giọng “ừ” một tiếng, sau đó lại cầm đũa lên.
Một lúc sau, nước mắt cô rơi tí tách.
“Nàng đừng khóc mà”.
Kim Phi hoảng hốt: “Ta xin lỗi, ta không nên quát nàng, nàng đừng khóc…”
“Tướng… tướng công đừng nói thế, chàng là chủ nhà, đánh hay mắng ta đều là lẽ đương nhiên”.
Quan Hạ Nhi nghẹn ngào nói: “Ta khóc là vì từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên bị người khác ép ăn nhiều thêm một chút… còn là cháo lúa mạch…”
“Cô gái ngốc, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn”.
Kim Phi thở dài, vươn tay xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Đừng khóc nữa, ăn thêm chút đi”.
Dù ở thời hiện đại, sức sát thương của việc xoa đầu đều không thể xem nhẹ huống gì còn là ở thời đại phong kiến lạc hậu?
Quan Hạ Nhi cảm thấy đỉnh đầu hơi tê, sau đó một dòng nước ấm chảy vào tim.
Thế là nước mắt lại càng nhiều hơn…
Kim Phi sợ nếu còn an ủi tiếp nữa thì bữa cơm này chắc không ăn được nữa mất, chỉ đành giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu ăn cơm.
Cũng may Quan Hạ Nhi đã nhanh chóng bình tĩnh lại, lau nước mắt tiếp tục ăn.
Dọn dẹp xong bát đũa, hai người ngồi đối diện với nhau, ngọn đèn chỉ lớn bằng hạt đầu heo hút, bầu không khí vừa vi diệu vừa gượng gạo.
Quan Hạ Nhi cúi đầu, hai tay vô thức níu chặt góc áo, mặt đỏ bừng, cả người run rẩy.
Hai năm trước lần đầu tiên tham gia đội đưa dâu, mẹ cô từng nói với cô tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì…
Kim Phi biết Quan Hạ Nhi căng thẳng, vừa muốn tìm chút chuyện để hòa hoãn bầu không khí thì ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt.
“Ai đó?”
Kim Phi mở cửa ra.
“Đại Kim vừa ra ngoài rồi, chạy mau”.
Một đám trẻ con chạy tán loạn.
Hóa ra là đám trẻ con chạy đến nghe lén, đây cũng được xem là truyền thống của làng Tây Hà.
“Một đám con nít ranh, chúng chưa chạy đâu xa, có lẽ lát nữa vẫn còn đến”, Kim Phi chỉ vào cửa tiệm: “Nàng ngủ trước đi, ta đến cửa tiệm dọn dẹp một chút”.
Kim Phi không phải là thái giám, dĩ nhiên y vẫn sẽ rạo rực rung động khi có một cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình.
Nhưng bốn phía căn phòng rách nát này đều không kín, nếu bị người khác nghe lén thật thì chẳng phải sẽ trở thành phát sóng trực tiếp luôn sao?
Hơn nữa y có thể thấy Quan Hà Nhi vẫn chưa sẵn sàng.
“Dù sao đã cưới về rồi, cuộc sống còn dài, sớm muộn gì cũng là người của mình, không vội, trước tiên cứ giải quyết vấn đề cuộc sống rồi hẵng nói”.
Kim Phi tự an ủi bản thân, sau đó chuyển dời sự chú ý vào việc chế tạo cung tiễn.
Quả nhiên đám trẻ con đó lại đến lần nữa, náo loạn tới nửa đêm.
Khi đám trẻ con đi hết, dầu trong đèn cũng cạn, Kim Phi gỡ tấm cửa xuống rồi nằm lên đó nhớ lại một ngày kỳ diệu này, sau đó nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Y không có dã tâm như những người xuyên không khác, không muốn xưng vương xưng bá, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, làm một người bình thường, cưới một cô vợ cấp nữ thần… Ừ, hình như mục tiêu này đã đạt được rồi, vậy thì phải lập ra mục tiêu mới… Nếu Đại Khang đã khuyến khích nạp thiếp thì cống hiến một chút cho quan phủ cũng được, cưới thêm vài tiểu thiếp xinh đẹp, ngoan hiền nữa.
Có lẽ là vì quá mệt nên nghĩ ngợi được một lúc, y ngủ say mất.
Trong mơ y đạt được danh tiếng lẫn tiền tài dựa vào các phát minh vượt thời đại, trở thành người giàu có nhất Đại Khang, trải qua cuộc sống giàu sang sung túc. Việc kinh doanh trải rộng khắp thiên hạ, có nhà ở trên khắp cả nước, mùa nóng thì đến phương Bắc tránh nóng, mùa lạnh thì xuống phía Nam trải qua mùa đông. Cưới được rất nhiều tiểu thiếp xinh đẹp, ngày nào cũng trăn trở không biết tối nên ở bên người nào…
Trời vừa tờ mờ sáng, Quan Hạ Nhi đã thức dậy.
Sắc mặt cô hơi xanh xao chắc tối qua ngủ không ngon, lúc nào cũng nghĩ Kim Phi có về ngủ không, y về ngủ thì phải làm sao?
Nên nửa đồng ý nửa từ chối hay là giả vờ ngủ?
Cứ trăn trở đến nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy Kim Phi quần áo chỉnh tề ngủ trên ván cửa, Quan Hạ Nhi vội chạy về ôm cái chăn duy nhất đến, cẩn thận đắp lên người Kim Phi.
Sau đó ngồi xổm bên cạnh ván cửa, chống cằm nhìn Kim Phi đang ngủ say.
Hôm qua cô vẫn ngại nhìn kỹ mặt y.
Ngoại hình vẫn đẹp trai hơn thợ rèn trong làng mình nhiều… cũng cao ráo… còn là người có tri thức, không hung dữ giống mấy gã đàn ông khác, cưới vợ về trước tiên là lập ra quy tắc này nọ…
Sau khi nhìn lén một lúc, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa tiệm, về lại phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Làm xong bữa sáng, Quan Hạ Nhi không còn chuyện gì khác để làm nữa, chỉ đành ngồi trên cột gỗ đợi Kim Phi thức dậy.
“Nếu có máy may thì tốt rồi”, cô buồn chán nghĩ.
Mãi đến khi mặt trời mọc, Kim Phi mới đi ra khỏi cửa tiệm, vừa vươn vai vừa chào Quan Hạ Nhi: “Chào buổi sáng”.
“Tướng công, chàng dậy rồi à?”
Quan Hạ Nhi nhanh chóng chạy đi lấy nước rửa mặt đã chuẩn bị sẵn.
Đợi Kim Phi rửa mặt xong, bữa sáng cũng đã được bày ra bàn.
Ăn xong bữa sáng, vừa dọn dẹp bát đũa xong thì có một cô gái hơn hai mươi tuổi bước vào sân, còn mang theo một túi nhỏ trên cánh tay.
“Cô ta đến làm gì?”
Kim Phi thầm nói.
Người đến là Lâm Vân Phương - chị dâu của Trương Mãn Thương, gả đến làng Tây Hà đã được bốn năm năm nay nhưng Kim Phi chưa từng nói chuyện với cô ta.
Y vừa định lên tiếng chào hỏi, Quan Hạ Nhi ở bên cạnh đã vui vẻ đứng lên gọi: “Chị họ Vân Phương”.
“Chị họ?”
“Đúng thế, đây là chị họ nhà cậu cả, lúc nhỏ bọn ta đã chơi chung với nhau”.
Nhìn thấy người thân, Quan Hạ Nhi vô cùng mừng rỡ.
“Chị họ”, đã là người thân thì Kim Phi cũng đứng lên chào.
Lâm Vân Phương mỉm cười với Kim Phi, bước đến kéo Quan Hạ Nhi vào phòng.
“Xem ra chị họ này cũng không hài lòng với mình”.
Kim Phi sờ mũi, cũng không để ý lắm bèn đi vào cửa tiệm.
Mất hết hơn nữa buổi sáng cuối cùng cũng làm xong cây cung đầu tiên.
Vẫn còn một số mũi tên do thợ rèn để lại cho những người thợ săn trước đó, có thể sửa lại một chút rồi sử dụng, tiết kiệm rất nhiều công sức.
Y kéo mũi tên trên cây cung, ngắm chuẩn vào cây cột gỗ cách đó mười bước.
Mũi tên cắm vào trên cây gỗ.
“Ngắm thì chuẩn nhưng không đủ lực”.
Kim Phi khẽ nhíu mày rồi chỉnh sửa lại một chút.
Đến khi y cảm thấy hài lòng thì cũng đã trưa.
“Có thể lên núi rồi”.
Kim Phi cầm cung tên lên đi ra khỏi tiệm rèn.
Không biết Lâm Vân Phương đã đi từ lúc nào, Quan Hạ Nhi đang chống cằm ngồi sững sờ trong sân, bên cạnh là cái mẹt đang được dùng để phơi rau dại.
“Rau dại ở đâu ra đấy?”
Kim Phi thuận miệng hỏi.
Bình luận facebook