• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 1311-1315

Chương 1311: Người quen cũ

Trên thế giới này không ai hiểu rõ về máy bắn đá và nỏ hạng nặng hơn nhân viên hộ tống, lúc đại đội 2 đội hộ tống lên núi cũng đề phòng đối phương.

Nhưng tốc độ của nỏ hạng nặng nhanh hơn máy bắn đá nhiều, đến khi đội hộ tống thấy gì đó bất thường trong bụi rậm thì những mũi tên nỏ hạng nặng đã bay tới.

Những mũi tên nỏ hạng nặng bay vút về phía đại đội 2 như những mũi lao.

Mặc dù đại đội 2 đã cảnh giác nhưng vẫn có bốn nhân viên hộ tống bị trúng đạn liên tục.

Ngoại trừ một người cuối cùng bị bắn vào bắp đùi thì những người còn lại đều chết tại chỗ!

"Mau, mau tránh ra!" Đội trưởng đại đội 2 lo lắng gầm lên.

Những người hộ tống của đại đội 2 rối rít nấp sau những tảng đá hoặc cây cối gần đó.

Bọn họ vừa mới trốn đi, nỏ hạng nặng của kẻ địch lại bắn vào vị trí của Trịnh Phương.

Dù Trịnh Phương không bị bắn trúng nhưng một trong những lính cận vệ của Trịnh Phương bị tên nỏ hạng bắn vào bả vai, nửa người cũng đã bị tên nỏ hạng nặng bắn thành thịt nát.

“Chết tiệt!”

Đội trưởng đại đội 2 đấm một cú lên đá, gầm lên giận giữ: “Bom khói, yểm trợ!”

Vèo! Vèo!

Hai quả bom khói được ném ra ngoài, xung quanh lập tức xuất hiện một làn khói trắng dày đặc.

Nhân cơ hội này, đội hộ tống lại tập hợp lại lần nữa rồi lao về phía bụi rậm.

Nhưng vài giây sau, lại có một mũi tên khác bay ra khỏi bụi rậm lao vút về phía làn khói trắng.

Đại đội 2 có hơn trăm nhân viên hộ tống, kẻ địch không cần nhắm mà chỉ bắn một mũi tên vào làn khói trắng là lại sẽ có ba nhân viên hộ tống bị bắn trúng.

Do chỉ có một con đường duy nhất để lên núi, càng đi lên trên thì sẽ trở thành bia ngắm của địch, đại đội 2 chỉ đành trốn tránh mà đi lên.

Nhưng họ mới vừa trốn chưa được bao lâu thì đối phương lại bắn tên vào đường lên núi!

Ngoài ra máy bắn đá ở một thung lũng khác cũng không nhàn rỗi một lúc nào, nó được điều chỉnh góc độ và bắt đầu tấn công những nhân viên hộ tống ở các vị trí khác nhau.

Đại đội 1 chạy về phía thung lũng cũng bị một chiếc nỏ hạng nặng khác đánh lén, khiến sáu nhân viên hộ tống đã bị bắn chết, họ không thể lẩn trốn như đại đội 2.

"Chết tiệt, đám trộm vô liêm sỉ này!"

Một nhân viên hộ tống tức giận vỗ một cái vào hòn đá trước mặt.

Trước đây họ đều dùng nỏ hạng nặng và máy bắn đá để trấn áp kẻ địch, còn đây là lần đầu tiên kẻ địch dùng nỏ hạng nặng để trấn áp họ không ngóc đầu lên được.

Chuyện này khiến đội hộ tống cảm thấy vô cùng bức bối.

Chuyện còn bức bối hơn nữa là có thể những chiếc nỏ hạng nặng này đều đến từ tiêu cục Trấn Viễn!

Trong quá trình nhân viên hộ tống đánh cường hào chia ruộng đất, khó tránh sẽ một số thương vong và mất đi một ít vũ khí.

Trước đây Đại Khang cũng có nỏ hạng nặng chỉ là tốc độ lên giây cung rất chậm, nhưng nỏ hạng nặng trong bụi rậm lại có tốc độ tấn công rất nhanh, chắc chắn 90% là vũ khí thất lạc của tiêu cục Trấn Viễn.

Trên đường núi, Trịnh Phương đang nấp sau một tảng đá hơi sốt ruột khi nhìn thấy đại đội 2 đang bị nỏ hạng nặng trấn áp.

Anh ta quay người lại hô với phía sau: “Nỏ hạng nặng đâu, máy bắn đá đâu, bắn trả cho ta!”

Nghe theo lệnh của Trịnh Phương, mấy chiếc xe phủ vải thô bị đẩy tới.

Sau khi họ xốc tấm vải lên đã lộ ra nỏ hạng nặng và máy bắn đá ở trong đó.

Điều chỉnh góc độ xong lập tức tung đòn phản công.

Nhưng hiển nhiên là phe địch đã chuẩn bị kỹ càng, nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã được bố trí ngoài tầm bắn của máy bắn đá.

Vị trí ở bụi cây cũng rất khó khăn, bọn họ có thể chặn đường núi từ phía trên để ngăn cản đội hộ tống lên núi, có điều công kích từ dưới núi lên lại bị một tảng đá lớn chặn lại.

Nỏ hạng nặng tấn công đội đầu tiên cũng tương tự như thế, vị trí kia cũng đã được lựa chọn cẩn thận.

Quan Hạ Nhi đang núp sau một gốc đại thụ phát hiện đội ngũ đã bị chặn lại, cô bèn quay qua hét lên với Triệu Nhạc đang ở cách đó không xa: “Lão Triệu, chúng ta không thể bị ngăn ở đây được, ngài có nghĩ ra cách nào không?”

Triệu Nhạc giơ kính viễn vọng lên, quan sát kỹ bố cục của kẻ địch rồi thở dài nói: "Phu nhân, phe địch chuẩn bị quá đầy đủ, e là nhất thời chúng ta khó mà tiến lên!”

Tuy nhất thời kẻ địch chỉ lộ ra hai nỏ hạng nặng và một máy bắn đá, nhưng Triệu Nhạc tin chắc trên đường núi vẫn có phục kích, chỉ là bây giờ chưa ló đầu ra thôi.

Lúc Triệu Nhạc đang định lên tiếng nhắc nhở Quan Hạ Nhi một tiếng thì thấy Thấm Nhi mỉm cười: "Phu nhân đừng lo, sẽ có người xử lý bọn họ nhanh thôi!"

“Thấm Nhi, ngươi còn có người tới giúp sao?" Quan Hạ Nhi ngạc nhiên hỏi: "Người ở đâu?"

"Ta chỉ biết hắn ở trên núi, nhưng cụ thể là ở đâu thì ta không biết." Thấm Nhi lắc đầu: "Phu Nhân cứ nhìn là được!”

Vừa dứt lời, Quan Hạ Nhi chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh ở trên núi.

Vừa quay đầu lại, cô đã thấy một đám khói thuốc súng bốc lên từ bụi rậm.

Chiếc nỏ hạng nặng giấu bên trong đã bị nổ tan tành và một số binh lính của Tần Vương cũng bị nổ chết.

Đại đội 2 nhân cơ hội này vọt ra và tiếp tục lao lên núi.

Nhưng đúng lúc này, ở trong một thung lũng lại có một đám lính dày đặc của Tần Vương bất ngờ lao ra chặn đường núi.

"Các huynh đệ, tịch thu vũ khí quyết sống mái!"

Đội trưởng đại đội 2 cười khẩy một tiếng, đổi tay rút hắc đao bên hông ra.

Vừa rồi bị một chiếc nỏ nặng bắn trúng, anh ta đã cảm thấy vô cùng bức bối nhưng lại không thể làm gì được.

Nhưng đối mặt nhau bằng lưỡi đao thì đại đội trưởng đại đội 2 không hề sợ quân Tần Vương đâu.

Tình cờ cũng nhân cơ hội này để trút cơn giận vừa tích tụ một chút.

Theo lệnh của đại đội trưởng, đại đội 2 lập tức xếp thành đội hình chiến đấu hình tam giác kinh điển, lao về phía kẻ địch.

Quan Hạ Nhi vẫn rất tin tưởng vào hiệu quả chiến đấu của đội hộ tống, cô tin rằng quân Tần Vương chắc chắn không phải là đối thủ của nhân viên hộ tống.

Sự thật đúng là như vậy, tuy số lượng quân Tần Vương xông ra khỏi thung lũng gấp hai ba lần đại đội 2 nhưng lại bị đại đội 2 đánh đến ngóc đầu lên không nổi, thậm chí còn chưa cầm cự được năm phút để chết mất ba mươi bốn mươi người.

Số quân Tần Vương còn lại cũng bị giết, không thì lại rối rít co giò lên rồi bắt đầu chạy tán loạn.

Một khi đã chạy tán loạn thì nhân viên hộ tống ở phía sau chỉ cần cầm đao chém giết là được.

Khóe miệng Quan Hạ Nhi và Thấm Nhi đều hơi cong lên.

Chỉ có Triệu Nhạc là hơi nhăn mày lại.

Từ cách bố trí của kẻ địch cho thấy, hiển nhiên đã có một cao thủ sắp đặt.

Nếu không có sự xuất hiện của Thấm Nhi và những người giúp đỡ và không nhờ sức chiến đấu của quân Tần Vương quá yếu ớt thì tình thế của phe ta lúc này đã vô cùng khó khăn.

Ông ta không tin một bậc thầy có thể lên kế hoạch phục kích như vậy lại để họ trốn thoát dễ dàng như vậy.

Như để xác nhận suy đoán của Triệu Nhạc, ngay sau đó ông ta đã nghe thấy một tiếng hò hét vang trời ở phía sau!

Vừa quay đầu nhìn lại ông ta đã thấy một làn khói dày đặc cuồn cuộn ở phía sau.

"Không xong, lương thực bị tấn công!"

Triệu Nhạc lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra.

Lần này Trịnh Phương tập hợp mấy chục ngàn người để hỗ tiếp viện cho Kim Phi, cả đội ngũ trải dài mấy dặm trường như vậy.

Đám người Quan Hạ Nhi đi ở phía trước, trong khi đội hậu cần chịu trách nhiệm vận chuyển lương thực và vũ khí đi ở đoạn nửa sau của đội ngũ.

Từ vị trí của làn khói dày đặc cho thấy đó đúng là chỗ của đội hậu cần.

Triệu Nhạc cũng lập tức hiểu ra, mục đích chính của kẻ địch phục kích ở đây không chỉ là chém đầu mà còn nhiệm vụ quan trọng hơn có lẽ là tấn công đội hậu cần, để ngăn cản bọn họ đưa phi thuyền và khinh khí cầu tới kênh Hoàng Đồng!

Chỉ là đoàn hậu cần có hơn trăm toa xe lớn nhỏ khác nhau, bọn họ khó có thể tấn công cùng một lúc nên mới chọn tấn công xe ngựa của Quan Hạ Nhi trước, buộc đội ngũ phải dừng lại rồi sau đó tập hợp người của mình tấn công đội hậu cần!
Chương 1312: Phản công

Trịnh Phương vốn đang trốn sau một tảng đá lớn nhưng khi phát hiện đội hậu cần đang bốc cháy, thì anh ta không thể ngồi yên được nữa mà lao ra ngoài chạy về phía đội hậu cần.

Vừa rồi kẻ địch bắn Trịnh Phương rất nhiều lần đã tỏ rõ ý muốn tiêu diệt, đến khi phát hiện ra anh ta đột nhiên chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp thì đội trưởng đội cận vệ mới giật mình, thậm chí còn không kịp lấy khiên che chắn cho mình. Vội dẫn đội cận vệ chạy lên tạo thành bức tường người chặn trước mặt phe Trịnh Phương, chạy theo về phía đội hậu cần.

Trung đoàn 3 của sư đoàn 4 chịu trách nhiệm bảo vệ đoàn hậu cần, khi Trịnh Phương đến, trung đoàn trưởng trung đoàn 3 đang chỉ huy tác chiến, phó đoàn trưởng phụ trách ở lại dập lửa biết Trịnh Phương chạy tới thì cũng vội chạy đến.

"Tình hình sao rồi?" Trịnh Phương hỏi.

"Báo cáo sư đoàn trưởng, đã dập lửa xong, kẻ địch phóng hỏa cũng đã diệt sạch!"

Phó đoàn trưởng trả lời: "Tiêu đoàn trưởng dẫn người đuổi giết đào binh!”

Trịnh Phương nghe phó đoàn trưởng nói như vậy thì lúc này mới cảm thấy nhẹ lòng.

Trong khi cả hai đang nói chuyện, Tiêu đoàn trưởng trở lại với một thân thể đầy máu, vừa đi miệng vừa nói kháy.

Tiêu đoàn trưởng vốn là đô úy binh phủ quận Quảng Nguyên. Sau này, khi đang hộ tống Cửu công chúa đến Thổ Phiên thì bị tập kích, binh phủ dưới trướng của anh ta đã sợ hãi rồi bỏ chạy tứ tán.

Tuy Tiêu đô úy không trốn nhưng cũng vì vậy mà bị cách chức.

Sau vài tháng nhàn rỗi ở nhà, Tiêu đoàn trưởng đã gia nhập tiêu cục Trấn Viễn.

Dù sao anh ta cũng từng là đô úy nên bản thân đã có kinh nghiệm chỉ huy quân đội, hơn nữa lại tình cờ ngay lúc tiêu cục và quân Trấn Viễn đang mở rộng quy mô, thậm chí còn không cần Thiết Chùy đến chào mời. Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi Tiêu đô úy đã từ một nhân viên hộ tống bình thường đã trở thành một đại đội trưởng.

Cách đây một thời gian, Cửu công chúa đã mở rộng quân đội trên quy mô lớn, Tiêu đội trưởng đã vượt cấp bỏ qua tiểu đoàn trưởng và trở thành trung đoàn trưởng của trung đoàn 3 thuộc sư đoàn 4.

Tốc độ thăng cấp thế này cơ bản là không thể nào xảy ra ở Đại Khang trước đây, thậm chí có quốc công làm chỗ dựa cũng không thể thăng cấp nhanh như vậy.

Nhưng ở tiêu cục và quân Trấn Viễn thì tốc độ thăng cấp này không có gì xa lạ, thậm chí có người còn nhanh hơn cả Tiêu đoàn trưởng.

Đây là một trong những khác biệt lớn nhất giữa chế độ cũ và chế độ mới.

Các giai cấp trước đây của Đại Khang đã hoàn toàn kiên cố hóa, mỗi một chức vị nào cũng là một miếng mồi hoặc là một cái hố sâu, cho dù có hậu trường thì cũng phải đợi người khác bỏ trống chức vị thì mới có thể lắp vào, bởi vì người khác cũng có hậu trường.

Đại Khang mới của Kim Phi và Cửu công chúa là một chế độ hoàn toàn mới, rất nhiều chức vụ vẫn đang ở trạng thái trống chỗ.

Ở triều đình Đại Khang trước đây, đừng nói đến chức thượng thư ngay cả chức thị lang cũng có thể khiến tất cả các gia tộc quyền quý đánh nhau bể đầu vỡ trán, nhưng bây giờ một mình Thiết Thế Hâm lại kiêm giữa quyền hạn của tể tướng và cả mấy chức thượng thư.

Tình hình trong quân đội cũng không khác trong triều đình, đội ngũ không ngừng mở rộng và phải đối mặt với sự thiếu nhân tài trầm trọng.

Đội hộ tống đầu tiên đi theo Kim Phi chỉ cần không quá ngu ngốc, thì bây giờ thấp nhất cũng đã trở thành đại đội trưởng.

Một số người trong số họ có đầu óc nhanh nhạy hoặc là biết chữ đã trở thành trung đoàn trưởng, chỉ huy lữ đoàn hoặc thậm chí là chỉ huy sư đoàn.

Đây là một trong những lý do chính khiến nhiều người sẵn sàng đi theo Kim Phi.

Chế độ cũ và chế độ mới thay nhau thực chất là sự phân phối lại tài nguyên và quyền lực, cho phép nhiều người xuất thân từ những gia đình nghèo khó vốn đã tuyệt vọng, rồi lại nhìn thấy hy vọng trỗi dậy thêm lần nữa và muốn đi theo Kim Phi để tranh giành sự giàu sang.

Tiêu đoàn trưởng cũng là một đại diện tiêu biểu trong đó.

Khi còn là đô úy binh phủ ở quận Quảng Nguyên, anh ta cũng không phải là người tốt gì còn thường kiếm cớ chọc gậy bánh xe bọn Thiết Chùy, chỉ sau này khi quen với Thiết Chùy rồi mới không còn quá đáng như vậy nữa.

Khi Thiết Chùy biết Tiêu đô úy gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn lại hơi lo lắng anh ta sẽ mang theo thói quen xấu của binh phủ tới đây, nên đã cho người đi theo quan sát một thời gian.

Sau đó, Thiết Chùy lại phát hiện ra sau khi Tiêu đô úy tham gia tiêu cục Trấn Viễn thì như đã trở một người khác, anh ta không những không dựa vào mối quan hệ của Thiết Chùy để làm cáo mượn oai hùm mà còn hoàn toàn bỏ được thói quen xấu ham ăn biếng làm của mình, mỗi lần chiến đấu đều xông xáo ra phía trước nhất.

Sau khi Kim Phi nghe thấy còn khen ngợi anh ta một câu, nói Tiếu đô úy là người thông minh.

Quả thực Tiếu đô úy là một người thông minh, biết Kim Phi và Trương Lương cần loại nhân viên hộ tống thế nào, muốn có tài năng thế nào, đồng thời anh ta cũng biết phải làm gì để được thăng chức nhanh nhất.

Quả nhiên anh ta đã thăng tiến rất nhanh chóng, hơn nữa cũng không thể bắt bẻ một lỗi nào.

Tiếu đoàn trưởng cũng ngày càng yêu thích bầu không khí của tiêu cục Trấn Viễn.

Ở nơi đây, anh ta không cần phải khom lưng uốn gối để lấy lòng cấp trên như trước, cũng không cần phải che mờ lương tâm để kiếm chác từ người dân.

Chỉ cần có thực lực, dám liều mạng, thì chắc chắn sẽ được coi trọng ở tiêu cục Trấn Viễn.

Thế nên dù bây giờ đã trở thành đoàn trưởng, thì anh ta vẫn giữ thói quen xông xáo đi đầu để làm gương cho binh lính.

Vết máu trên người anh ta lúc này là do trận chiến vừa rồi để lại.

Nhìn thấy Trịnh Phương đến, Tiêu đoàn trưởng vội đứng thẳng lưng cúi chào Trịnh Phương: "Sư đoàn trưởng!"

"Thế nào rồi?" Trịnh Phương hỏi.

"Bọn đó chỉ là một đám lưu manh, đều đã bị đánh chạy!"

Tiêu đoàn trưởng nói: "Bọn họ dám phục kích tiêu cục Trấn Viễn, nếu không phải những đám nhãi ranh này chạy nhanh như vậy, ta đã bắt bọn họ lại đây hết rồi!"

“Được rồi!" Trịnh Phương nhìn anh ta một cái: "Bây giờ ngươi là đoàn trưởng, đã là đoàn trưởng thì phải có dáng vẻ của đoàn trưởng. Nhiệm vụ chính của ngươi là chỉ huy chiến đấu, không phải la hét kêu đáng kêu giết như đám thổ phỉ, đừng thiếu kiên nhẫn như vậy!"

"Sư đoàn trưởng, ngài trách lầm Tiêu đoàn trưởng rồi!"

Phó đoàn trưởng mỉm cười nói: “Trước khi dừng lại, Tiêu đoàn trưởng đã đoán được có thể kẻ địch sẽ đánh lén đội hậu cần, nên đã cho chúng ta chuẩn bị trước, nếu không chúng ta cũng không đánh lui kẻ địch và dập lửa nhanh vậy."

"Đúng vậy sư đoàn trưởng, đoàn trưởng chúng ta tài ba lắm, nhìn một cái đã đoán được kẻ địch sẽ xuất hiện ở nơi nào, nên đã cho chúng ta đẩy xe bắn đá nhắm ngay miệng núi kia, sau đó thì quả nhiên kẻ địch đã lao ra từ chỗ đó!”

"Sư đoàn trưởng, đoàn trưởng chúng ta đâu phải tên thô kệch đâu, tâm tư cũng tinh tế lắm, ta đã theo ngài ấy một năm mà chưa bị đánh lén lần nào!"

Quân xuất anh hùng, quân nhân cũng càng trọng anh hùng.

Bình thường lúc đánh trận, Tiêu đoàn trưởng luôn là người đầu tàu làm gương nên những nhân viên hộ tống rất kính trọng anh ta và cũng rất có uy tín trong trung đoàn.

Nghe lời Trịnh Phương trách cứ, các binh lính đều rối rít lên tiếng thay cho đoàn trưởng.

Ai ngờ Tiêu đoàn trưởng lại không cảm kích còn giơ chân đá một nhân viên hộ tống đang nói chuyện: "Các ngươi lắm lời làm gì? Sư đoàn trưởng mắng hai câu, cứ nghe là được còn lắm lời nữa ta rút lưỡi ngươi!"

Nhân viên hộ tống bị đá cũng không tức giận, xoa mông bước sang một bên.

"Tiêu cục Trấn Viễn không dùng hình phạt trên thể xác ngươi không biết sao?"

Trịnh Phương xụ mặt đạp Tiêu đoàn trưởng một cái, sau đó quay người bỏ đi.

Sau khi quay đi khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười.

Tiêu đoàn trưởng có thể thay đổi được như vậy, anh ta cũng vô cùng vui mừng.

Điều này cho thấy Tiêu đoàn trưởng đã thực sự được các nhân viên hộ tống dưới trướng mình công nhận.

Bây giờ nguy cơ khủng hoảng ở nhóm hậu cần đã được giải quyết, cũng nên đến lúc bắt đầu phản công.

"Thông báo cho đội hậu cần lắp ráp phi thuyền ngay lập tức, ta đây muốn san bằng kênh Cửu Liên!”
Chương 1313: Đi đâu?

Máy hơi nước được đúc bằng sắt đặc, nặng quá không thể chở được nên đội hậu cần đã dùng xe ngựa để kéo.

Theo kế hoạch trước đó của Trịnh Phương, để đội vận chuyển tập hợp rồi lắp ráp sau, nhưng bây giờ anh ta đã bị kẻ địch phục kích, Trịnh Phương không muốn đợi lâu hơn nữa.

Theo lệnh của Trịnh Phương, đội hậu cần lập tức bắt đầu dỡ hàng và lắp ráp động cơ hơi nước tại chỗ.

Các thợ thủ công bận rộn không ngừng, đội ngũ phía trước có Quan Hạ Nhi và Triệu Nhạc cũng di chuyển từ phía sau đại thụ đến dưới một tảng đá khổng lồ dưới sự bảo vệ của Thấm Nhi và đội cận vệ.

Ở vị trí này, dù là cung nỏ hạng nặng hay máy bắn đá cũng không thể làm Quan Hạ Nhi bị thương.

Đường Đông Đông làm thống soái quân Nương Tử, không đi theo vào, mà chỉ huy quân Nương Tử trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá để yểm trợ cho cuộc phản công của những nhân viên hộ tống khác.

Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hỏi ra câu hỏi đang đè nặng trong lòng cô: “Thấm Nhi, suốt quãng thời gian này ngươi đã đi đâu vậy?”

Lúc trước Thấm Nhi không từ mà biệt, Cửu công chúa cùng Kim Phi đều rất lo lắng, phái rất nhiều người đi hỏi thăm, nhưng vẫn không tìm được Thấm Nhi.

Cứ như thể cô ấy đã biến mất khỏi thế giới vậy.

“Sau khi ra khỏi làng Tây, ta đi rất nhiều nơi, sau này nghe nói Tấn vương đâm sau lưng bệ hạ và tiên sinh, còn hại chết Phạm tướng quân ở thành Vị Châu, ta đã đi đất Tấn, muốn giúp tiên sinh tìm Tấn vương.”

Thấm Nhi chậm rãi nói: “Nhưng Tấn vương đã ẩn náu quá sâu, ta ở đất Tấn tìm một hai tháng, cũng không có tìm được hành tung của ông ta, về sau cuối cùng ông ta cũng dám thò đầu ra, không ngờ cao thủ bên người ông ta thật sự quá nhiều, ta thật sự không có cơ hội ra tay.”

“Vậy ngươi vì sao lại tới đây?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.

Cô cũng biết tương đối rõ về Thấm Nhi, biết Thấm Nhi có tính cho đến khi đạt được mục tiêu sẽ không bỏ cuộc, nếu quyết định muốn giết Tấn vương thì cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Ta nghe nói Thiết Ngưu dẫn người đoạt lại thành Vị Châu, vốn muốn đi tìm Thiết Ngưu xin thêm người để hỗ trợ, ai dè còn chưa tới thành Vị Châu thì đã gặp được Lão Ưng.

Lúc ấy Lão Ưng bị bong gân chân, còn bị Tấn vương phái đại quân lùng bắt, ta chỉ có thể mang anh ta chạy trốn trước.”

Thấm Nhi nói: “Chúng ta vốn muốn đi thành Vị Châu, nhưng để lùng bắt Lão Ưng, Tấn vương đã chặn mọi con đường đến thành Vị Châu, chúng ta không làm sao được, chỉ có thể tìm cách về trước rồi sau đó lại từ từ nghĩ cách sau.

Trên đường trở về phát hiện Tần vương điều động một đội quân xông tới đây nên chúng ta lặng lẽ đi theo, muốn xem bọn họ định làm gì, không ngờ rằng lại gặp được phu nhân.”

“Cái gì, Lão Ưng còn sống?”

Nghe Thấm Nhi nói xong, Quan Hạ Nhi giật mình đứng bật dậy

Lão Ưng là một trong những phi công đầu tiên, chính anh ta là người thực hiện chuyến bay thử nghiệm khinh khí cầu đầu tiên do Kim Phi làm ra.

Sau này Kim Phi thành lập đại đội bay, Lão Ưng cũng đảm nhiệm đội trưởng đại đội bay.

Kim Phi vẫn rất đau lòng khi biết đội bay do Lão Ưng chỉ huy đã bị Hải Đông Thanh bắn hạ khi đang phát truyền đơn.

Quan Hạ Nhi cũng cho rằng Lão Ưng đã hy sinh.

Bởi vì đó là lần đầu tiên Hải Đông Thanh xuất hiện, Lão Ưng hoàn toàn không hề chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ bị đánh rơi.

Tấn vương chọn nơi đó để tấn công thì nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, Lão Ưng tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Ai ngờ Thấm Nhi lại nói cô ấy gặp được Lão Ưng.

Kết quả này làm Quan Hạ Nhi vô cùng ngạc nhiên lại cực kỳ vui mừng.

“Nếu đương gia biết Lão Ưng còn sống, chắc là sẽ mừng lắm!”

Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Thấm Nhi hỏi: “Ngoài Lão Ưng ra, còn phi công nào còn sống không?”

“Không,” Thấm Nhi lắc đầu: “Lão Ưng nói lúc ấy bọn họ đã mất cảnh giác, ngoại trừ anh ta, các phi công khác không kịp phản ứng thì đã… Hy sinh!”

Nghe được Thấm Nhi nói như vậy, Quan Hạ Nhi im lặng.

Nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý, hiện giờ biết được Lão Ưng còn sống, cũng coi như là niềm vui bất ngờ rồi.

Cho nên Quan Hạ Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Cho nên vừa rồi chính Lão Ưng và Ngưu Bôn đã làm nổ tung cung nỏ hạng nặng của kẻ địch?”

“Ngưu Bôn?” Thấm Nhi sửng sốt một chút: “Không có Ngưu Bôn, chỉ có mỗi Lão Ưng thôi.”

“Ngưu Bôn không ở cùng ngươi ư?” Quan Hạ Nhi cũng sửng sốt.

“Không,” Thấm Nhi tỏ vẻ bối rối: “Anh ta không phải ở Tây Xuyên sao? Sao anh ta lại có thể ở bên ta được”.

“Xem ra ngươi vẫn chưa biết,” Quan Hạ Nhi nói: “Không bao lâu sau khi ngươi rời khỏi làng Tây Hà, Ngưu Bôn cũng đi, nói muốn đi tìm ngươi, ta còn tưởng rằng anh ta tìm được rồi cơ.”

Nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy, vẻ mặt Thấm Nhi lại trở nên phức tạp.

Lúc trước cô ấy lựa chọn không từ mà biệt, một là cảm thấy Cửu công chúa đã thành hoàng đế, không còn cần cô ấy nữa.

Thứ hai là vì cảm thấy mặt mình đã biến dạng, lại thành người què, mà ngay lúc đó Ngưu Bôn lại được Kim Phi trọng dụng, chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng, cô ấy cảm thấy mình không xứng đáng với Ngưu Bôn.

Ai ngờ Ngưu Bôn lại từ bỏ tương lai tươi sáng mà ra ngoài tìm cô ấy.

Điều này làm cho Thấm Nhi cảm thấy có chút cảm động và lo lắng.

“Tên ngốc này tìm ta làm gì? Anh ta biết ta ở đâu sao?”

Thấm Nhi thấp giọng mắng một câu, sau đó nhìn về phía Quan Hạ Nhi hỏi: “Phu nhân, người biết tên ngốc này đi đâu không?”

“Không biết,” Quan Hạ Nhi lắc đầu: “Hồi đầu, anh ta còn nhờ nhân viên của thương hội Kim Xuyên truyền tin về làng, nhưng về sau chiến loạn nổi lên khắp nơi, lời nhắn cũng bặt tăm, cũng không biết anh ta đi đâu.”

“Vậy lần cuối cùng truyền tin về là khi nào, ở đâu?” Thấm Nhi sốt ruột hỏi.

Tuy rằng hồi ở làng Tây Hà, cô ấy luôn hững hờ với Ngưu Bôn, lúc hai người hẹn hò thì toàn là Ngưu Bôn nói còn cô ấy nghe, nhưng đó là bởi vì tính cách Thấm Nhi vốn đã lạnh nhạt như vậy.

Nếu không phải thật sự thích Ngưu Bôn, cô ấy sẽ không theo Ngưu Bôn cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa rồi cô ấy còn có thể cố gắng gượng, nhưng nghe Quan Hạ Nhi nói Ngưu Bôn mất tin tức, Thấm Nhi rốt cuộc không nhẫn nhịn được.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, anh ta luôn gửi tin cho Thiết Chùy, ta cũng là nghe đương gia nhắc đến hai lần, không hỏi kĩ càng.”

Quan Hạ Nhi nói: “Thiết Chùy luôn đi theo đương gia, ta muốn đi Hi Châu tìm đương gia, không thì ngươi đi cùng ta?”

“Vậy được,” Thấm Nhi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Hiện giờ thiên hạ loạn lạc, cô ấy muốn tìm được Ngưu Bôn trong mênh mang biển người quả thực chính là mò kim đáy bể, không bằng đi theo Quan Hạ Nhi đi tìm Kim Phi, hỏi Thiết Chùy trước xem lần cuối Ngưu Bôn chuyển lời nhắn đến là ở đâu, sau đó lại nhờ Kim Phi tìm đội Chung Minh và thương hội Kim Xuyên hỗ trợ.

“Thấm Nhi, ngươi cũng đừng lo lắng, Ngưu Bôn từ nhỏ đã bôn ba giang hồ, là người có bản lĩnh, sẽ không sao đâu.”

Quan Hạ Nhi an ủi nói: “Với cả hiện giờ nơi nơi đều là trụ sở thương hội của chúng ta, cho dù anh ta có gặp phải rắc rối thì cũng có thể tìm thương hội hỗ trợ.”

“Vâng!” Thấm Nhi gật đầu, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài loáng thoáng có tiếng gầm rú.

Quan Hạ Nhi nghe thấy thì nhận ra ngay, đây là tiếng của máy hơi nước, cô chạy nhanh đi ra ngoài.

Dõi mắt về phía thanh âm vọng ra, quả nhiên nhìn thấy một phi thuyền đang chậm rãi bay lên không trung.
Chương 1314: Giới hạn

Nhìn phi thuyền cất cánh, Quan Hạ Nhi không khỏi siết chặt nắm đấm.

A Liên và những người bên cạnh cũng lo lắng nhìn lên trời.

Đội nữ công nhân cách đó hàng chục mét, nhấc hàng chục chiếc nỏ hạng nặng cầm tay vừa dựng xong cũng đồng loạt hướng lên trời.

Tốc độ của chim ưng quá nhanh, chiếc nỏ hạng nặng cũng khó có thể bắn trúng nó, sự thiếu hụt này chỉ có thể đền bù bằng số lượng.

Chỉ cần tìm thấy cái bóng của chim ưng, tất cả các nỏ hạng nặng sẽ cùng bắn, chặn vùng trời nơi chim ưng xuất hiện, cố gắng hạ gục chim ưng.

Trước đây biện pháp này đã từng dùng để giết một con chim ưng ở làng Tây Hà, điều này chứng tỏ biện pháp này có thể sử dụng được, chẳng qua tỷ lệ thành công hơi thấp.

Bởi vì nguyên nhân từ góc bắn, trên mặt đất hai mũi tên nỏ nặng chỉ cách nhau hơn một mét, nhưng đến không trung có thể chênh lệch mười mấy mét.

Tốc độ phản ứng của chim ưng cũng tương đối nhanh, có thể dễ dàng tránh đi.

Những nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà đã sử dụng phương pháp này hơn ba mươi lần, chỉ thành công một lần.

Hơn nữa biện pháp này yêu cầu số lượng lớn nỏ hạng nặng, cho nên rất khó phổ biến rộng rãi, các nữ công nhân không còn biện pháp nào khác, nên đành phải làm như vậy.

Đội bay trên phi thuyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng chim ưng lấy mạng đổi mạng.

Nhưng cho đến khi tất cả các phi thuyền đều cất cánh, không có con chim ưng nào xuất hiện.

"Xem ra Trần Lương Phong vẫn để lại Hải Đông Thanh cho riêng mình!"

Triệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đều biết rằng quân Đông Man đã gửi cho Tần vương hai con Hải Đông Thanh, con đầu tiên bị dọa sợ trên núi Ô Đầu, không biết đã bay tới nơi nào, còn con thứ hai thì ở bên người Tần vương, để ngăn cản Kim Phi gửi phi thuyền đánh bom Tần vương.

Trước đây bọn họ có chút lo lắng, Tần Vương sẽ phái Hải Đông Thanh đến ngăn cản bọn họ, bây giờ bọn họ đã biết kết quả.

Nếu đã không có con chim ưng nào xuất hiện, như vậy phi công có thể thả lỏng, bay hết tốc lực tới kênh Cửu Liên.

"Mẹ kiếp, sao nhiều người trốn ở kênh Cửu Liên như vậy?"

Ở phía trước phi thuyền, phi công đặt ống nhòm xuống, chỉ về phía bên phải phía trước và nói: "Nhanh bay qua, đừng để bọn chúng trốn thoát!"

Binh lính của Tần vương ẩn náu bên trong kênh Cửu Liên có thể tránh được sự phát hiện của lính trinh sát mặt đất, nhưng họ không thể thoát khỏi sự theo dõi của phi công.

Nhìn từ trên không xuống, trong mấy khe núi dày đặc binh lính của Tần vương đang ẩn núp bên trong.

Để phòng ngừa lính trinh sát dò đường phát hiện, những khe núi này cách đường núi hơi xa, vừa rồi bọn họ đang tiến tới đường núi, chuẩn bị đánh lén sư đoàn 4 đang dừng ở trên đường núi.

Nhưng khi nhìn thấy phi thuyền bay trên không, những binh lính này của Tần vương thiếu chút nữa là tiểu ra quần, bắt đầu quay người bỏ chạy.

Nhưng hai chân làm sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền?

Chiếc phi thuyền đầu tiên dưới sự hướng dẫn, trước mặt những chiếc phi thuyền khác trực tiếp chặn đường rút lui của bọn họ.

Ngay sau đó, nhóm phi thuyền thứ hai cũng lần lượt bay lên trời.

"Phu nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Trịnh Phương chạy tới xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi: "Bắt những người này làm tù binh để làm việc, hay tiêu diệt?"

Mặc dù Trịnh Phương muốn giết chết những binh lính của Tần vương, nhưng Quan Hạ Nhi nổi tiếng vì sự tốt bụng của cô, Trịnh Phương lo lắng rằng nếu anh ta tự mình ra lệnh tiêu diệt hết kẻ thù, sẽ khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy bất mãn, suy nghĩ kĩ một phen, anh ta quyết định tới xin chỉ thị.

"Giết hết đi!" Quan Hạ Nhi lạnh lùng trả lời.

Giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng không hề có chút do dự!

Hiện tại Kim Phi đang trong tình cảnh nguy hiểm, cô chỉ muốn lập tức muốn bay tới kênh Hoàng Đồng, lấy đâu ra thời gian để thu nạp và tổ chức tù binh?

Còn việc thả ra, thì càng không thể.

Cô thả ra, Tần vương sẽ lại một lần nữa tập hợp những tàn binh lại.

Quan Hạ Nhi tuy tốt bụng, nhưng lòng tốt của cô không phải là không có điểm giới hạn.

Nếu như nhất định phải có người phải chết, vẫy hãy để kẻ thù chết đi!

Trịnh Phương chào Quan Hạ Nhi, ra hiệu về phía sau.

Lính truyền lệnh phía sau đã sớm chuẩn bị xong, lập tức bắn lên trời một mũi tên lệnh màu đỏ.

Sau đó, vụ đánh bom bắt đầu!

Kể từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, đội bay đã mất đi đất dụng võ, khiến các phi công cảm thấy rất tức giận.

Giờ đây, sự tức giận của họ đã tìm được chỗ để giải tỏa.

Một rương lựu đạn và vò dầu hỏa, cứ giống như không tốn tiền mà thả từ trên xuống!

Tiếng nổ và tiếng hét thảm thiết của binh lính của Tần Vương không ngừng vang lên!

Bên dưới tảng đá, Triệu Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chiến tranh luôn tàn khốc, vừa rồi ông ta thật sự lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ mềm lòng, ra lệnh cho Trịnh Phương thả những binh lính của Tần Vương này đi.

Nếu như vậy, sư đoàn 4 sẽ phải bố trí một phần lớn nhân lực để áp giải tù nhân, điều này sẽ làm suy yếu nghiêm trọng sức mạnh của sư đoàn 4.

Mặc dù Quan Hạ Nhi nói dọc đường sẽ nghe theo lời Triệu Nhạc, nhưng Triệu Nhạc biết, lời như vậy chỉ cần nghe một chút là được.

Nếu ông ta tưởng thật, dọc theo đường đi mọi chuyện đều làm ngược với Quan Hạ Nhi, thì đường về nhà của ông ta cũng không còn xa.

Cũng may Quan Hạ Nhi không mềm lòng, nên Triệu Nhạc cũng không cần khuyên nữa.

Ông ta đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, chỉnh lại quần áo và chào Thấm Nhi: "Cảm ơn cô nương vì hành động trượng nghĩa!"

"Không cần khách khí, khi ở làng Tây Hà, phu nhân Hạ Nhi đã rất quan tâm ta, ta nên làm vậy mà!"

Thấm Nhi xua tay nói, trong lòng cũng hơi khó chịu.

Thái độ của Triệu Nhạc, khiến cô ấy giống như người ngoài cuộc.

"Không, ta cảm ơn cô nương không phải vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, mà vì hành động anh hùng của cô ở Tây Bắc." Triệu Nhạc nói.

"Hả?" Thấm Nhi nghe thấy điều này, mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Quan Hạ Nhi.

Thời điểm khi Triệu Nhạc đến làng Tây Hà, Thấm Nhi đã bỏ nhà đi, cho nên cô ấy không biết Triệu Nhạc.

"Thấm Nhi, đây là Triệu Nhạc tiên sinh, đã từng là cộng sự của Phạm tướng quân, khi đương gia giao chiến với người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, Triệu tiên sinh đã giúp đỡ rất nhiều. Sau này, đương gia biết ông ấy đã về quê, bảo ông ấy đến làng, hiện tại ông ấy là một trong những người phụ trách tòa soạn nhật báo Kim Xuyên.”

Quan Hạ Nhi giới thiệu sơ lược một chút về Triệu Nhạc, sau đó nói: "Vũ Dương biết ta và Đông Đông không có kinh nghiệm hành quân, nên đã nhờ Triệu tiên sinh đến chỉ điểm cho chúng ta."

Thấm Nhi nghe xong mới bừng tỉnh nhận ra.

Hóa ra vừa nãy Triệu Nhạc nghe cô ấy nói muốn báo thù cho Phạm tướng quân nên mới hành lễ với cô.

"Ông ơi, ông đừng như vậy, ta chỉ có ý tưởng muốn báo thù thay Phạm tướng quân, nhưng cuối cùng không thành công, bây giờ Tấn vương vẫn còn sống khỏe mạnh." Tần Nhi lần nữa xua tay.

“Dù thế nào đi nữa, cô nương có tấm lòng này là đủ rồi.” Triệu Nhạc lại trịnh trọng hành lễ: “Ta thay mặt huynh đệ quân Phạm Gia cảm ơn cô nương!”

Thấm Nhi lần này không ngăn cản, mà cũng trịnh trọng đáp lễ lại như vậy.

Trong quá trình mọi người đang trò chuyện, cuộc đánh bom bên ngoài không hề dừng lại, vẫn kéo dài hơn nửa giờ mới kết thúc.

Trong hơn nửa giờ này, mười mấy chiếc phi thuyền đã cày nát khe núi nơi quân Tần vương ẩn náu đến hai lần!

Hầu hết binh lính của Tần vương đều bị nổ chết, những người may mắn thoát khỏi vụ nổ, cũng hoàn toàn mất hết dũng khí chiến đấu.

"Phu nhân, cuộc ném bom đã kết thúc, có muốn phái người đi chém thêm một nhát không?" Trịnh Phương lại đến xin chỉ thị.

Quan Hạ Nhi không trả lời, mà hỏi: “Con đường phía trước có thông thoáng không?

Ở phía trước sư đoàn 4 có một đội vận chuyển khác, đã bị ngăn ở kênh Cửu Liên nhiều ngày.

“Đã thông suốt,” Trịnh Phương trả lời, “Phạm Hải Châu vừa mới sắp xếp người đến đưa tin.”
Chương 1315: Căng thẳng

“Con đường phía trước đã được mở ra, cũng không cần phải đuổi theo đến cùng nữa, mau đi thôi!"

Bây giờ Quan Hạ Nhi một lòng chỉ nghĩ đến Kim Phi, cô muốn đi cứu Kim Phi càng sớm càng tốt.

Những binh lính may mắn sống sót của Tần vương đã phân tán ở các khe núi, nơi xa nhất cách đó vài dặm, phi thuyền chỉ mất vài phút để bay đến đó, nhưng nếu phái người đi chém thêm một nhát thì vẫn còn cần phải leo qua mấy ngọn núi lớn nhỏ, chỉ riêng việc đi đường e rằng cũng mất tới một hai giờ.

Hơn nữa nếu đuổi cùng giết tận rồi lại từ khe núi quay lại, ít nhất cũng phải mất vài giờ.

Quan Hạ Nhi không muốn chờ dù chỉ một giây.

“Trịnh đại ca, có thể để phi thuyền bay đến kênh Hoàng Đồng trước không?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Không thể," Trịnh Phương trả lời: "Các điểm tiếp tế của chúng ta đều đã bị người của Tần vương đột kích phá bỏ gần hết. Gần đây gió đã thổi ngược về phương nam, phi thuyền không chỉ bay về phía bắc chậm, mà còn phải tiêu tốn lượng dầu hỏa gấp mấy lần lúc bay thuận chiều gió, cho dù trong giỏ không mang theo thứ gì khác, chỉ dùng dầu hỏa cũng không thể bay xa được.”

"Vậy số dầu hỏa hiện tại chúng ta mang theo có đủ dùng không?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Phu nhân yên tâm, đoàn hậu cần có một tiểu đoàn chuyên dụng để vận chuyển dầu hỏa nhất định sẽ đủ." Trịnh Phương trả lời.

"Vậy thì giữ lại mấy chiếc phi thuyền, đừng cho hạ cánh, cho chúng bay về phía trước dò đường đi." Quan Hạ Nhi nói.

Cuộc phục kích của quân Tần vương tuy thất bại nhưng cũng đã khiến họ phải trễ nãi rất nhiều thời gian.

Quan Hạ Nhi không muốn lãng phí một giây nào nữa.

"Tuân lệnh!" Trịnh Phương chào một cái: "Ta sẽ ngay lập tức truyền lệnh cho mọi người mau sớm di chuyển."

“Thấm Nhi cô nương, cô thay bộ quần áo này đi.”

A Liên đưa cho Thấm Nhi một bộ y phục của nhân viên hộ tống.

Thấm Nhi muốn đi cùng Quan Hạ Nhi, mặc trang phục giống với các quân Nương Tử, cũng có thể tránh tai mắt của kẻ thù.

“Được!”

Thấm Nhi gật đầu, nhận lấy y phục.

A Liên ngoắc tay, sau đó một số nữ hộ tống ngay lập tức chạy tới rồi dùng vải thô vây lại xung quanh.

Nhân lúc Thấm Nhi đang thay quần áo, Quan Hạ Nhi hỏi Triệu Nhạc: "Ông Triệu, ông thấy quyết định vừa rồi của ta có đúng không?"

"Phu nhân nói đến việc ngừng truy đuổi phải không?" Triệu Nguyệt hỏi.

"Đúng vậy," Quan Hạ Nhi gật đầu.

"Ta cảm thấy quyết định của phu nhân không có vấn đề gì."

Triệu Nhạc trả lời: "Trước mắt, kẻ địch đã bị tiêu diệt hơn bảy phần. Những người may mắn sống sót thì ít nhiều cũng bị thương, muốn sống cũng khó khăn. Việc ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ là tiếp viện cho tiên sinh. Không cần thiết phải lãng phí thời gian vào những tên bại tướng.

Thứ hai, tiên sinh từng nói rằng, địch chiếm núi cao thì không lên đánh, quân Tần vương ở trong khe núi không có đường lui, nếu chúng ta phái người đuổi cùng giết tận, họ nhất định sẽ nghênh chiến đến cùng, đến lúc đó chúng ta cũng khó tránh khỏi thương vong.

Người của chúng ta vốn đã ít nên không cần ở đây liều mạng với bọn họ.

Thứ ba, tiên sinh cũng có nói, đạo dụng binh, đánh thành là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách.

Quân Tần vương đã bị bọn Đại Tráng dọa sợ, nếu không có Hải Đông Thanh, bọn họ sẽ không có dũng khí để đánh lại chúng ta.

Sau khi những người này sống sót trở về, nhất định sẽ bẩm báo lại sự việc ngày hôm nay, thủ hạ của Tần vương cũng không phải loại cứng rắn gì, khi Tần vương phái người đến đối phó với chúng ta lần nữa, các tướng lĩnh và những binh sĩ đó sẽ nảy sinh lo lắng, thậm chí muốn kháng lệnh hoặc bỏ trốn.

Một khi có người dẫn đầu, có thể sẽ có nhiều người đi theo, sau đó thậm chí không cần chúng ta ra tay, quân Tần Vương tự khắc cũng trở nên hỗn loạn.”

"Có lý." Quan Hạ Nhi gật đầu tán thành.

Cô không đuổi đánh đến cùng chỉ vì không muốn lãng phí thời gian, nên cô lo lắng Triệu Nhạc sẽ trách cô cố ý không đuổi theo.

Không ngờ Triệu Nhạc lại có thể từ đó giải thích được nhiều chân lý như vậy. Sau khi Thấm Nhi thay xong quần áo, cả đội lại bắt đầu lên đường.

Sau khi đi về phía trước thêm một giờ nữa, họ gặp được quân Phạm Gia do Phạm Hải Châu dẫn đầu.

Anh ta đến Đại Tản Quan sớm hơn Quan Hạ Nhi, sau đó được Trịnh Phương giao cho nhiệm vụ hộ tống phi thuyền, kết quả là anh ta bị mắc kẹt kênh Cửu Liên.

Thời gian gần đây, quân Tần vương đã phát động hàng chục cuộc tấn công lớn nhỏ nhằm vào bọn họ, mặc dù lần nào chúng cũng bị đẩy lùi, nhưng tận bây giờ họ vẫn bị mắc kẹt ở kênh Cửu Liên.

Vừa nghe thấy tiếng nổ từ phía sau truyền tới, cộng với việc nhìn thấy khinh khí cầu từ phía sau bay lên qua kính viễn vọng, quân Phạm Gia và đội hộ tống đã nhanh chóng tới tiếp viện.

"Trịnh tướng quân, các người mới vừa trúng mai phục của Tần vương sao?"

Phạm Hải Châu chào Trịnh Phương rồi lo lắng hỏi: "Thế nào rồi, có ai bị thương không?"

"Chúng ta có phi thuyền, bọn chúng lại không chuẩn bị chim ưng, nếu đánh nhau chuyện gì sẽ xảy ra?"

Trịnh Phương không khỏi đắc ý nói: “Ngoại trừ lần đánh lén đầu tiên của bọn chúng, ông đây không những không tổn thất mạng nào, mà còn làm nổ chết hơn phân nửa bọn chúng. Nếu như không phải phu nhân sợ nếu còn đánh tiếp sẽ trì hoãn mọi chuyện, ông đây nhất định sẽ không tha cho một tên nào hết!"

"Bệ hạ ngự giá thân chinh sao?" Phạm Hải Châu có chút ngạc nhiên.

Anh ta chưa từng gặp Quan Hạ Nhi nên tưởng rằng Cửu công chúa mới là đệ nhất phu nhân của Kim Phi.

Cũng chỉ có Cửu công chúa mới xứng với Kim Phi.

"Không phải bệ hạ, là phu nhân Hạ Nhi!"

Trịnh Phương lén lút chỉ vào Quan Hạ Nhi, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Phu nhân Hạ Nhi là đệ nhất phu nhân do tiên sinh cưới hỏi đàng hoàng. Mặc dù cô ấy không thường xuất hiện nhưng cô ấy có địa vị rất quan trọng trong lòng tiên sinh! Cuộc hành quân lần này là do phu nhân dẫn quân đấy.”

"Đa tạ Trịnh tướng quân đã nhắc nhở!"

Phạm Hải Châu ôm quyền hướng về phía Trịnh Phương, vô cùng cảm kích.

Anh ta từng đi theo Phạm tướng quân và tiếp xúc với không ít danh tướng, biết rất rõ các gia tộc tranh đấu tàn khốc đến mức nào.

Bây giờ đã đoàn tụ với Trịnh Phương, quân Phạm Gia nhất định phải cùng đại quân phối hợp hành động.

Quan Hạ Nhi chính là người dẫn quân lần này, nếu nghe được lời anh ta vừa nói thì anh ta và quân Phạm Gia sẽ gặp phiền toái.

Vì vậy Phạm Hải Châu rất cảm kích Trịnh Phương đã nhắc nhở.

Trịnh Phương gật đầu: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp phu nhân Hạ Nhi!”

“Được!” Phạm Hải Châu nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo rồi đi theo phía sau.

"Đừng căng thẳng. Phu nhân Hạ Nhi bản tính lương thiện. Chỉ cần ngươi không nói xấu tiên sinh, cô ấy chắc chắn sẽ không làm khó ông."

Trịnh Phương nhìn ra Phạm Hải Châu căng thẳng nên mỉm cười an ủi.

Nhưng Phạm Hải Châu không khỏi lo lắng vì lời nói hớ hênh vừa rồi.

Đi theo Trịnh Phương đến chỗ Quan Hạ Nhi, Phạm Hải Châu còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Nhạc đã nhảy xuống ngựa.

Phạm Hải Châu không biết Quan Hạ Nhi, nhưng anh ta biết Triệu Nhạc.

Lần đầu tiên gặp ông ta là lúc anh ta gia nhập quân Phạm Gia.

"Triệu tiên sinh, sao ông lại ở đây?" Phạm Hải Châu kinh ngạc.

Triệu Nhạc cũng mặc đồng phục hộ tống, vừa rồi Phạm Hải Châu chỉ tập trung vào Quan Hạ Nhi, nên không chú ý tới Triệu Nhạc.

“Ta phụng mệnh bệ hạ, đi theo phu nhân để tiếp viện cho tiên sinh.”

Triệu Nhạc giải thích, sau đó vỗ nhẹ vào vai Phạm Hải Châu: "Thật tốt khi ngươi có thể xây dựng lại quân Phạm Gia. Phạm tướng quân ở dưới cửu tuyền, cuối cùng cũng có thể an nghỉ rồi!"

"Triệu tiên sinh yên tâm, đời này chính tay ta nhất định sẽ giết chết Tấn vương, báo thù cho thúc thúc!" Phạm Hải Châu nghiến răng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom