• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 126-130

Chương 126: Vô cùng quan trọng

“Mọi người yên lặng, nghe ta nói”.

Kim Phi giơ tay lên, nhà ăn lại rơi vào im ắng.

Hơn nữa lần này không một ai lén lút thì thầm nói chuyện nữa, ai nấy cũng đều nhìn về phía Kim Phi.

“Xưởng đình công không phải là vì thái độ làm việc của mọi người mà là vì thổ phỉ”.

Kim Phi nói: “Hôm qua Thiết Tử lên huyện phủ đưa hàng thì gặp phải thổ phỉ ở Đồng Sơn, bọn thổ phỉ đã cướp hết xe đẩy của họ, sợi đay còn lại trong kho chỉ đủ cho hai ba ngày nên ta chỉ đành đình công trước, đợi sau khi ta bàn bạc xong với thổ phỉ, chúng ta lại làm việc bình thường”.

Đường Đông Đông nghe Kim Phi nói thể cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Lúc chiều Kim Phi nói không đàm phán được với thổ phỉ, bây giờ sao lại đột nhiên lại nói thế?

Nhưng Đường Đông Đông biết bây giờ không phải lúc để hỏi bèn đè nén sự tò mò xuống, đợi cuộc họp kết thúc mới tìm Kim Phi hỏi thử.

“Kim Phi, khoảng bao lâu thì có thể bàn xong?”, thím Ba nói: “Cả nhà bọn ta đều chỉ sống dựa vào nhà xưởng”.

“Mọi người cũng không phải không biết thổ phỉ là dạng người gì? Ta không cách nào đảm bảo chuyện này”.

Kim Phi lắc đầu nói: “Hơn nữa lần này thái độ của thổ phỉ rất cứng rắn, không chỉ cướp đồ của chúng ta mà còn đánh mấy người Thiết Tử một trận, chân Hổ Tử bị đánh gãy, xương lộ cả ra ngoài, ta không chắc có thể đàm phán được hay không.

Mọi người trước tiên cứ về đợi tin tức, nếu làm việc lại, ta sẽ thông báo với mọi người”.

“Thổ phỉ thật đáng chết”.

Một dân làng mắng: “Kim Phi, ta nghe nói thổ phỉ ở Đồng Sơn không nhiều, chẳng phải Lương Tử vẫn dẫn theo mấy mươi tên đàn ông to con huấn luyện ở sau núi đó sao? Chúng ta xử lý đám thổ phỉ này chẳng phải được rồi sao?”

“Đúng thế, ta nghe nói tiền công của mấy người Lượng Tử khá cao, Kim Phi nuôi họ chẳng phải để đánh thổ phỉ à? Bây giờ gặp chuyện, sao họ lại không đi?”

“Còn có thể vì điều gì nữa, sợ đó mà”.

“Nhát cáy!”

“Lương Tử đâu, giải thích cho bọn ta xem nào”.

Rất nhiều dân làng cũng trút giận lên Trương Lương và cựu binh duy trì trật tự bên cạnh.

“Yên lặng!”

Kim Phi cầm chiêng đồng bên cạnh lên gõ mạnh vài cái: “Mọi người đừng mắng Lương huynh, không phải họ không muốn đi mà là ta không cho họ đi”.

Kim Phi quả thật không nói dối, sau khi Trương Lương nghe nói Lưu Thiết bị cướp, hắn lập tức dẫn theo cựu binh đi tìm Kim Phi, nhưng bị Kim Phi từ chối.

“Kim Phi, tại sao không cho bọn Lương Tử đi đánh thổ phỉ?”

Mọi người đều buồn bực nhìn Kim Phi.

“Vì thổ phỉ ở Đồng Sơn đến từ núi Thiết Quán”.

Kim Phi từ tốn nói rõ từng chữ.

Các công nhân vừa rồi còn vô cùng tức giận lập tức nghẹn họng.

Không ít người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Thổ phỉ núi Thiết Quán đã chiếm cứ huyện phủ Kim Xuyên rất nhiều năm, đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng người dân.

Với họ, thổ phỉ núi Thiết Quán còn đáng sợ hơn cả quan phủ.

Vì thổ phỉ không bao giờ nói lý lẽ.

Năm nào cũng đều đến thu lương thực, ai mà chẳng cẩn thận từng chút, không dám thở mạnh.

Nếu chỉ là thổ phỉ bình thường, giết rồi thì thôi nhưng nếu giết người của núi Thiết Quán, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Dù không bị tàn sát cả làng thì e là cũng sẽ có rất nhiều người chết mới làm thổ phỉ núi Thiết Quan bớt giận.

Ai mà biết trong có những người phải chết đó có mình hay không?

“Ta đã chuẩn bị xong tiền công, lát nữa mọi người đi nhận, sau đó về nhà đợi thông báo”.

Kim Phi xua tay rồi đi ra khỏi nhà ăn.

Lần này các công nhân không nói thêm gì nữa.

Vì họ cũng biết rõ làng Tây Hà trông có vẻ hưng thịnh, phát đạt nhưng nơi có thể kiếm tiền chỉ có một xưởng dệt, lò gạch và công trường.

Hàng hóa ở xưởng dệt không đưa được đến huyện phủ, xem như Kim Phi bị hao tổn tài sản, dĩ nhiên không thể tiếp tục hoạt động.

Ai nấy cũng đều ủ rũ đi tìm Đường Đông Đông nhận tiền công.

Không ít người đều nhỏ giọng mắng đám thổ phỉ núi Thiết Quán.

“Tiểu Phi, rốt cuộc ngươi và Mãn Thương đã tạo ra bao nhiêu nỏ rồi?”

Về đến tứ hợp viện, Trương Lượng kéo Kim Phi lại.

Hắn biết Kim Phi và Mãn Thương đang gấp rút tạo ra cung nỏ ở nhà xưởng luyện sắt, nhưng hắn không vào trong được, hỏi Mãn Thương cũng không nói, mãi đến giờ hắn cũng không biết tiến độ thế nào.

Hôm nay cũng bị dân làng kích động mới quyết định hỏi Kim Phi.

Những lời chỉ trách lúc nãy của dân làng cứ như mũi kim đâm vào lòng hắn và cựu binh.

Họ thà bị thổ phỉ đánh chết cũng không muốn bị dân làng mà mình quen thuộc chế giễu.

Kim Phi quay sang nhìn Trương Lương và cựu binh, cười nói:

“Bọn ta đã tạo ra sáu mươi chiếc nỏ mới, còn làm được chín cung nỏ hạng nặng mang theo được”.

“Nhiều thế?”, Trương Lương sửng sốt: “Nếu cậu đã chế tạo ra nhiều đồ tốt như thế, chúng ta còn sợ thổ phỉ gì chứ?”

“Đúng thế tiên sinh, huynh phát cho mỗi người một cây cung, dù đánh trực diện, bọn ta cũng không sợ đám thổ phỉ”.

Các cựu binh khác cũng đều mong chờ nhìn Kim Phi: “Huống hồ gì nỏ của chúng ta có thể giết chết người dù cách một trăm bước, dù đánh không lại, chúng ta cũng có thể chạy, sau đó từ từ giày vò chết chúng”.

“Các người có thể chạy, làng Tây Hà có thể chạy sao? Làng Quan Gia có thể chạy được sao?”

Kim Phi nói: “Đến lúc đó thổ phỉ đến đây thì phải làm sao?”

“Vậy chúng ta tìm thêm vài huynh đệ nữa đến”.

Thiết Ngưu nói: “Bây giờ chúng ta có hơn ba mươi người, không lâu nữa có thể tìm được mấy chục người, đến lúc đó tập hợp một hai trăm người mang theo nỏ đánh đến núi Thiết Quan tiêu diệt chúng”.

Kim Phi vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Khánh Mộ Lam dẫn theo A Mai xuất hiện ngoài cửa, chỉ vào phòng sách.

“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, tự ta có tính toán, đợi đến lúc dĩ nhiên ta sẽ thông báo với các ngươi”.

Kim Phi xua tay với cựu binh rồi đi vào phòng sách.

“Tiên sinh, tin tức ngươi cần về rồi”.

Cũng không cần người khác chào hỏi, Khánh Mộ Lam bước đến ngồi vào ghế.

“Tốc độ nhanh đấy”.

Kim Phi không để ý đến Khánh Mộ Lam mà rót cốc nước cho A Mai: “Vất vả rồi”.

Từ làng Tây Hà về đến Kim Xuyên không hề gần, Kim Phi nghĩ phải đến ngày hôm sau A Mai mới về đến nhưng không ngờ lại về nhanh như thế, khiến Kim Phi hơi lo cô ấy nghe không rõ.

“Dĩ nhiên A Mai không dám chậm trễ việc tiên sinh đã giao, cả đường đi đều đi với tốc độ nhanh nhất”.

A Mai nhận lấy cốc nước bằng hai tay, ừng ực một hơi uống hết.

Đợi cô ấy ngồi xuống, Kim Phi mới hỏi: “Nói thế nào, sư gia Chu là người nhà họ Chu sao?”

“Đúng thế”.

A Mai gật đầu: “Nhưng ông ta chỉ là chi phụ của nhà họ Chu, ông tổ của ông ta là con vợ lẽ của gia chủ nhà họ Chu thời đó, sau khi gia chủ đó chết đi, ông tổ của ông ta dẫn theo cả nhà di chuyển từ Biện Kinh đến Tây Xuyên, sau đó đến đời cha của sư gia Chu lại lưu lạc đến huyện Kim Xuyên, ngày càng ít khi qua lại với tông tộc bên Biện Kinh, chỉ có khi tông tộc bên đó xảy ra việc trọng đại mới mời họ về.

Đến thế hệ sư gia Chu, có mười hai năm không đến Biện Kinh rồi”.

“Chi phụ?”

Kim Phi khẽ thở phào.

“Tiên sinh, ta từng nói phải điều tra rõ ràng ba đời tổ tiên của ông ta, không gạt huynh chứ?”

Khánh Mộ Lam đắc ý cười nói.

“Tin tức có chính xác không?”

Kim Phi hỏi: “Điều này vô cùng quan trọng”.
Chương 127: Quy tắc ngầm

Trong điều kiện tài nguyên đầy đủ, huyết thống của con người sẽ được di truyền một cách nhanh chóng.

Với gia tộc không thiếu tiền như nhà họ Chu, nhiều đàn ông đều có nhiều thê thiếp, con trai, con gái có cả một đám.

Trong mấy mươi năm ngắn ngủi, hai huynh đệ có thể sinh ra một gia tộc lớn với nhân khẩu lên đến hơn một trăm người.

Nhà họ Chu truyền thừa gần hai trăm năm, có thể hình dung được gia tộc này lớn đến mức nào, các chi phụ đều phân tán đi khắp nơi ở Đại Khang.

Lúc này quan trọng nhất là dòng tộc trực hệ ở tông tộc, các chi phụ sẽ không còn quan trọng nữa.

Chẳng hạn như Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đời trước, ông cha là Hoàng tộc, trải qua nhiều thế hệ, đến thời Lưu Bị, ông ta đã trở thành người dân thường, lưu lạc đến bước bán giày rơm mới đủ ăn.

Hoàng tộc còn như thế nữa thì nhà họ Chu không cần nói đến.

Nếu Chu sư gia chỉ là một trong nhiều chi phụ của nhà họ Chu, nhà họ Chu ở Biện Kinh chưa chắc biết đến sự tồn tại của hắn, Kim Phi có muốn đối phó cũng không cần lo nghĩ nhiều như thế.

“Chu sư gia này âm thầm khống chế huyện lệnh Kim Xuyên, cũng là đối tượng quan sát trọng điểm ở Kim Xuyên của anh ta, đã điều tra rõ từ lâu rồi”.

Khánh Mô Lam cười nói: “Ngài yên tâm, tin tức tuyệt đối chính xác”.

“Nếu hắn chỉ là một chi phụ, thì đâu ra khả năng khống chế một huyện lệnh chứ?”, Kim Phi hỏi.

“Người hỗ trợ Trương huyện lệnh không phải là Chu sư gia mà là chú họ của hắn – Chu Trường Lâm ở quận thành”, Khánh Mộ Lam nói.

“Chu Trường Lâm…”

Kim Phi cảm thấy hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi.

À phải rồi, lúc đầu Đường Đông Đông nói kẻ thù của cô ấy là Chu Trương Lâm ở quận thành.

“Chu Trường Lâm có phải là thương gia buôn vải lớn nhất ở quận thành không?”, Kim Phi hỏi.

“Đúng thế”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Ngài nghe Đông Đông nói à?”

“Cô biết thân phận của Đông Đông ư?”

Kim Phi hơi ngạc nhiên nhìn Khánh Mộ Lam.

“Trước kia không biết nhưng nếu đã điều tra Chu Trường Lâm thì dĩ nhiên biết được tranh đấu giữa nhà họ Chu và nhà họ Đường”.

Khánh Mộ Lam nói: “Trước đây cứ nghĩ lời lẽ và khí chất của Đông Đông rất tao nhã, không ngờ còn có một câu chuyện quá khứ”.

Đường Đông Đông đã nuôi chí làm một người buôn vải thành công hơn cha từ nhỏ, nên từ nhỏ đã lén học các kiến thức liên quan đến ngành dệt.

Nhưng cũng giống những khó khăn mà Khánh Mộ Lam gặp phải, Đại Khang có quá nhiều ràng buộc với nữ giới.

Ngay cả khi cha của Đường Đông Đông đã nhận ra tài năng quản lý của cô ấy từ nhỏ nhưng vẫn luôn không chịu cho cô ấy nhúng tay vào xưởng dệt trong nhà.

Sau khi gia cảnh sa sút, Đường Đông Đông bị mắc kẹt ở làng Quan Gia nhỏ bé như thể bị mắc cạn trong vũng nước cạn, dù có năng lực mạnh cũng không thể thể hiện.

Cũng may cô ấy gặp được Kim Phi.

Kim Phi muốn làm chưởng quầy, Đường Đông Đông muốn thể hiện tham vọng của mình, hai người vừa lúc hợp tác với nhau.

Sau khi xưởng dệt đi vào hoạt động đúng hướng, Kim Phi cơ bản không quản lý nữa, giao lại hoàn toàn cho Đường Đông Đông.

Đường Đông Đông cũng không khiến Kim Phi thất vọng, từ sau khi tiếp quản xưởng dệt, cô ấy nhanh chóng quản lý nhà xưởng mấy trăm người một cách trật tự.

Đầu năm nay có thể nhìn thấy một người phụ nữ mạnh mẽ không phải là dễ, từ sau khi biết Đường Đông Đông là người quản lý xưởng dệt, Khánh Mộ Lam có cảm giác yêu quý người tài.

Chẳng qua ngày nào Đường Đông Đông cũng bận rộn đến mức không giải quyết hết việc, Khánh Mộ Lam ngày nào cũng liên tục huấn luyện, hai người không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng gặp ở nhà Kim Phi, gật đầu chào nhau là xong.

Cho đến lần này điều tra nhà họ Chu, liên quan đến nhà họ Đường, Khánh Mộ Lam mới xem như có cái nhìn sâu hơn về Đường Đông Đông.

“Không nói Đông Đông nữa, vẫn nên nói về Chu Trường Lâm và Chu sư gia đi”.

Kim Phi quay lại chủ đề chính.

“Chu Trường Lâm và cha của Chu sư gia là huynh đệ sinh đôi, nhưng lăn lộn nhiều hơn cha của Chu sư gia, là thương buôn vải lớn nhất quận Quảng Nguyên, lại liên hệ với nhà họ Chu ở Biện Kinh, có thể nói rất thủ đoạn”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nói đến cũng thấy khá thú vị, Chu Trường Lâm giỏi hơn cha của Chu sư gia nhưng ba đứa con trai của ông ta không có chí khí, ai cũng là công tử bột, kiến thức, mưu mô hay thủ đoạn đều không bằng Chu sư gia.

Kim Xuyên là nơi sản xuất sợi đay rất quan trọng ở Tây Xuyên Lộ, vì hỗ trợ Trương huyện lệnh mà Chu Trường Lâm đã tốn không ít công sức, nhưng ông ta lại giao nơi này cho Chu sư gia, không cho con trai mình nhúng tay vào”.

“Loạn quá nhỉ…”

Kim Phi hơi buồn bực gãi đầu.

Y cứ nghĩ Chu sư gia chỉ là chi phụ của nhà họ Chu, có thể tùy ý thâu tóm nhưng bây giờ biết đằng sau Chu sư gia còn có một Chu Trường Lâm.

Quận thành tương đương với thành phố cấp tỉnh ở đời sau, huyện phủ Kim Xuyên thuộc quyền quản lý của quận Quảng Nguyên, mà quận Quảng Nguyên lại thuộc về Tây Xuyên Lộ.

Chu Trường Lâm có thể trở thành thương buôn vải lớn nhất ở một quận, mặc dù thế lực không lớn bằng nhà họ Chu ở Biện Kinh nhưng cũng là nhân vật lớn mà hiện giờ Kim Phi không thể chọc vào được.

Nếu không Đường Đông Đông đã ra tay với ông ta từ lâu rồi.

“Ngài suy nghĩ nhiều rồi, thật ra Chu Trương Lâm và Chu sư gia có quan hệ không tốt”.

Khánh Mộ Lam nói: “Chu Trường Lâm không tin tưởng Chu sư gia, chỉ xem hắn là công cụ để khống chế Trương huyện lệnh, ngoài việc yêu cầu tất cả người trong tộc đến lễ tế cực lớn của nhà họ Chu ở Biện Kinh vào mười hai năm trước, bình thường đều không cho Chu sư gia tiếp xúc với nhà họ Chu ở Biện Kinh, thậm chí không cho phép Chu sư gia rời khỏi Kim Xuyên, điều này có nghĩa là đã bóp chết con đường trèo lên cao của Chu sư gia”.

Bản thân Chu sư gia cũng biết rõ điều này nên mấy năm nay vẫn luôn tìm cơ hội thoát khỏi Chu Trường Lâm, lén trộm xe đẩy của ngươi để thổ phỉ cố ý khiêu khích cũng là vì chuyện này.

Sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Chu là dệt, nếu giao xe đẩy của ngài cho nhà họ Chu ở Biện Kinh, nhà họ Chu có thể kiếm được lợi ích trong đó… ta không thể tưởng tượng được nhiều thế nào.

Công lao lớn như thế đủ để Chu sư gia thoát khỏi Chu Trường Lâm, bước vào nhà họ Chu ở Biện Kinh, hắn chắc chắn sẽ không nói với Chu Trường Lâm.

Thật ra mấy năm nay Chu Trường Lâm cũng ngày càng bất mãn với Chu sư gia, bây giờ ngài có chức tước, nếu có thể tìm được chứng cứ Chu sư gia nuôi thổ phỉ thì dù ngươi giết hắn, Chu Trường Lâm cũng sẽ không ra mặt vì hắn”.

“Chuyện này…”

Mắt Kim Phi bỗng sáng rực.

Y không cảm thấy kỳ lạ với việc Khánh Mộ Lam biết chuyện thổ phỉ khiêu khích.

Khánh Mộ Lam đã điều tra rõ chuyện nhà họ Đường, nếu vẫn không biết chuyện này thì đúng là lạ.

Suy nghĩ Kim Phi nhanh chóng chuyển hướng.

Mặc dù rất nhiều người biết đằng sau thổ phỉ có quan chống lưng, nhưng đây là quy tắc ngầm, không thể đưa ra ánh sáng.

Âm thầm móc nối nuôi thổ phỉ, theo luật của Đại Khang thì kết tội đồng phạm với thổ phỉ, nhẹ thì vào tiểu đoàn tiên phong, nặng thì tru di cửu tộc.

Với mức độ tàn ác của bọn thổ phỉ, một khi bị phát hiện thì chém đầu cũng là nhẹ rồi.

Thật ra huyện phủ Kim Phi vẫn luôn truy nã bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán và những nơi khác, tiền thưởng không hề thấp, đầu óc của thổ phỉ bình thường được thưởng một nửa phần thưởng giết hổ, tiền thưởng cho bọn có máu mặt thì cao hơn, còn bắt được thủ lĩnh của bọn thổ phỉ, quan phủ sẽ ban thưởng ba trăm lượng.

Chẳng qua mọi người đều biết chuyện này là thế nào, thà lên núi giết hổ cũng không có ai dám lấy đầu của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán đi nhận thưởng.

“Mộ Lam, đây là suy đoán của cô hay là có thông tin chính xác?”

Kim Phi trịnh trọng hỏi.
Chương 128: Nôn nóng

“Nếu như ta đã nói với ngài như vậy thì đương nhiên là chắc chắn”.

Khánh Mộ Lam đắc ý nháy mắt: “Anh trai ta luôn có tai mắt bên cạnh Chu sư gia, bên cạnh Chu Trường Lâm đương nhiên cũng có”.

“Xem ra sau này làm việc vẫn phải cẩn thận chút rồi”.

Kim Phi thầm nhắc nhở bản thân.

Đại Khang thoạt nhìn đã mục nát, thế nhưng sức kiểm soát của quan lại vẫn còn rất mạnh.

A Mai trở về nhanh như vậy chứng tỏ rằng cô ấy không ở lại Kim Xuyên bao lâu, kết quả tin tình báo mang về lại chi tiết như thế, đủ để thấy anh trai Khánh Hâm Nghiêu của Khánh Mộ Lam ở trong biên giới Tây Xuyên đã móc nối được một mạng lưới tình báo khổng lồ và tinh vi ra sao.

Kim Phi không tin chỉ có một mình Khánh Hâm Nghiêu làm như vậy, những viên quan khác chắc chắn cũng có kênh của riêng mình.

“Nhìn dáng vẻ của ngài, lẽ nào đang chuẩn bị ra tay với Chu sư gia?”

Khánh Mộ Lam quan sát Kim Phi một hồi, hỏi với vẻ dò xét.

“Đúng”, Kim Phi gật đầu: “Có điều không phải Chu sư gia mà là thổ phỉ núi Thiết Quán!”

“Thổ phỉ núi Thiết Quán?”

Khánh Mộ Lam kinh ngạc tới độ nhảy dựng lên: “Ngài, ngài có biết thổ phỉ núi Thiết Quán có bao nhiêu người không?”

Cô ấy cho rằng Kim Phi sẽ cử người thu thập chứng cứ Chu sư gia cấu kết với thổ phỉ, sau đó để mình giao chứng cứ tới tay anh trai, mượn thế lực của anh trai cô ấy để xử lý Chu sư gia.

Đây là cách ổn thoả nhất.

Không ngờ Kim Phi lại lựa chọn đối kháng với thổ phỉ núi Thiết Quán.

“Từ lúc ta bắt đầu sinh ra, núi Thiết Quán đã tới làng Tây Hà thu thuế thóc, ta đương nhiên biết bọn chúng có bao nhiêu người”.

Kim Phi giơ tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, bình thản nói.

“Ngài đã biết rồi mà còn muốn ra tay với bọn họ ư?”

Khánh Mộ Lam nhìn vào mắt Kim Phi giống như đang nhìn một kẻ điên.

“Thổ phỉ núi Thiết Quán chính là một quả bom…chính là một tảng đá treo trên đỉnh đầu, làng Tây Hà muốn phát triển thì sớm muộn gì cũng phải đấu với bọn họ, không trốn nổi đâu”.

“Về lý thì là như vậy, thế nhưng nếu như nói khó nghe một chút thì ngay tới anh Khánh Hoài cũng chẳng có cách gì với thổ phỉ núi Thiết Quán, ngài ngài dựa vào đâu để đấu với thổ phỉ núi Thiết Quán đây? Lẽ nào lại dựa vào hơn ba mươi cựu binh phía sau núi sao?”

Khánh Mộ Lam hỏi: “Hay là nói ngài đã âm thầm huấn luyện thêm càng nhiều cựu binh ở những nơi khác?”

“Chỉ dựa vào hơn ba mươi cựu binh phía sau núi!”

Kim Phi bình thản nói.

“Ta biết trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc đó ngài đánh thắng rất rực rỡ, dưới tình cảnh hoàn toàn rơi vào yếu thế, mang theo mấy nghìn Thiết Lâm Quân đánh bại kỵ binh Đảng Hạng số lượng nhiều gấp mấy lần quân mình.

Những trận chiến lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh trong lịch sử không hề ít, thế nhưng ta cho rằng không có bất cứ trận chiến đấu nào có thể so bì với trận đấu ở Thanh Thuỷ Cốc”.

Khánh Mộ Lam nói với vẻ mặt sùng bái: “Cũng chính vì trận đấu ở Thanh Thuỷ Cốc mà anh trai ta mới đồng ý cho ta tới làng Tây Hà tìm ngài học tập”.

“Tiếp theo có phải muốn nói thế nhưng rồi không?”

Kim Phi cười hỏi.

“Phải”, Khánh Mộ Lam nói: “Ngài à, trước mắt là thổ phỉ núi Thiết Quán chiếm cứ địa hình có lợi, mấy món đòn ở Thanh Thuỷ Cốc của ngài sẽ chẳng còn tác dụng nữa.

Địa hình của núi Thiết Quán rất giống với núi Thanh Thuỷ, dễ thủ khó công, chỉ có duy nhất một đường lên núi, ngài chỉ có ba mươi người, căn bản không xông lên nổi!”

“Tại sao ta phải xông lên?”

Kim Phi hỏi ngược lại: “Ta khiến bọn chúng không lao xuống được, để cho bọn chúng chết đói, không được sao?”

“Để bọn chúng chết đói?”

Khánh Mộ Lam trợn tròn hai mắt, tiếp đó vỗ mạnh cái đét lên trên đùi mình: “Đúng nhỉ, tại sao ta không nghĩ tới điểm này cơ chứ?”

“Mộ Lam, cô phải ghi nhớ, đạo lý của chiến tranh chính là ngươi sống ta chết, buộc phải dồn hết khả năng lợi dụng tất cả những điều kiện có thể lợi dụng, biến tình thế xấu thành ưu thế, tranh giành thắng lợi ở trình độ cao nhất, đã biết chưa?”

“Cảm ơn ngài dạy bảo!”

Khánh Mộ Lam đứng dậy hành lễ với Kim Phi, không mảy may hoài nghi hơn ba mươi cựu binh có thể vây hãm được núi Thiết Quán hay không.

Cô ấy nghiên cứu rất sâu về trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc, chỉ cần Kim Phi làm ra mấy cỗ xe bắn đá hoặc cung nỏ hạng nặng, phong toả con đường nhỏ duy nhất dẫn tới núi Thiết Quán, có nhiều thổ phỉ hơn cũng không xông xuống được.

“Thưa ngài, cách này của ngài không tệ, chỉ là mỗi năm núi Thiết Quán đều thu thuế thóc, lương thực dự trữ trên núi chắc chắn không ít, thời gian cần tới quá dài rồi”.

Khánh Mộ Lam nói: “Hơn nữa Chu sư gia cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngài bao vây núi Thiết Quán, chắc chắn sẽ nghĩ cách gây trở ngại từ bên trong, biến số quá nhiều”.

“Bao vây núi Thiết Quán chỉ là tiện miệng nói mà thôi, ta không hề định dùng cách này”, Kim Phi cười nói.

“Ngài định làm thế nào?”

Khánh Mộ Lam bắt lấy cánh tay của Kim Phi, kích động hỏi.

Theo cô ấy thấy, trong tay Kim Phi chỉ có hơn ba mươi cựu binh, đối diện với hàng trăm thổ phỉ căn bản không có bất cứ cơ hội thắng nào.

Kết quả Kim Phi không chỉ có cách đánh thắng mà còn không chỉ có mỗi một cách.

Điều này khiến cho Khánh Mộ Lam cảm thấy giữa mình và Kim Phi có cách biệt quá lớn.

“Sau này cô sẽ biết thôi”.

Kim Phi lại không trả lời câu hỏi của Khánh Mộ Lam, mỉm cười đổi chủ đề, hỏi: “Mộ Lam, cô từng giết người chưa?”

“Chưa…”

Khánh Mộ Lam không biết tại sao Kim Phi lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nghi hoặc lắc đầu.

“Vậy thì mấy lính nữ dưới trướng cô đã từng giết người chưa?”

“Từ nhỏ bọn ta đều lớn lên trong nhà, đi đâu để giết người đây?”

Khánh Mộ Lam bối rối lắc đầu, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía A Mai đang đứng một bên: “A Mai, chắc cô từng giết rồi nhỉ?”

Cô ấy đã đoán ra tại sao Kim Phi lại hỏi như vậy rồi.

Luôn miệng nói muốn ra trận giết địch, kết quả còn chưa từng giết người bao giờ, điều này khiến cho cô ấy cảm thấy rất mất mặt.

A Mai là tử sĩ được cha cô ấy huấn luyện từ nhỏ, chuyên được cử đi để bảo vệ cô ấy, có lẽ đã từng giết người rồi.

“Từng giết, mười ba người!”

A Mai bình tĩnh gật đầu.

Khánh Mộ Lam có phần đắc ý ngẩng đầu lên, A Mai cũng coi như lấy lại một chút thể diện cho cô ấy.

“Lên chiến trường rồi, mấy người chính là một đoàn thể, chỉ dựa vào một mình A Mai thì không được”.

Kim Phi nói: “Có rất nhiều người thường ngày huấn luyện cực kỳ tốt, thế nhưng một khi thật sự lên chiến trường, thấy máu là run sợ, người giống như vậy không những không thể giúp đỡ chiến hữu mà còn làm liên luỵ tới mọi người, vậy nên trước khi lên chiến trường, mấy người tốt nhất đều phải trông thấy máu, thích ứng một chút đi”.

Kim Phi nghĩ ngợi một lát, nói: “Thế này nhé, lần này đánh thổ phỉ, mấy người cũng đi, thử luyện tay trước đã, nếu như có người thật sự sợ máu thì cho cô ấy rút lui đi”.

“Lúc nào ạ?”

Trong mắt Khánh Mộ Lam loé lên vẻ chờ mong, bàn tay kích động tới độ có phần run lên.

Dẫn binh ra trận là nguyện vọng lớn nhất của cô ấy, tạm thời không thể lên chiến trường, giết vài tên thổ phỉ cho thoả lòng cũng được!

Thổ phỉ trên núi Thiết Quán lập trạm ở Đồng Sơn chủ yếu để nhắm vào đoàn xe làng Tây Hà, ban đầu lúc Khánh Mộ Lam tới, thổ phỉ vừa nhìn ra đội kỵ mã, còn mặc giáp trụ là biết có lai lịch, trốn trong cỏ ngay cả đầu cũng chẳng dám lộ ra.

Nếu không thì đoán chừng lúc đó đã đánh luôn rồi.

“Đừng nôn nóng, để đạn với cung tên bay trước một lát đã”.

Kim Phi cười nói: “Cô trở về chuẩn bị trước đi, thời cơ tới thì ta sẽ thông báo trước cho cô”.

“Được, ta đợi ngài thông báo”.

Khánh Mộ Lam hào hứng chạy đi.

Kết quả phải đợi tới năm, sáu ngày, khiến cho Khánh Mộ Lam cuống hết cả lên, lại không dám đi giục Kim Phi, chỉ đành nhẫn nhịn.

Thổ phỉ trên núi Thiết Quán cũng cuống y như Khánh Mộ Lam.

Bọn chúng cho rằng cướp được đoàn xe của làng Tây Hà thì Kim Phi sẽ nhanh chóng cử người tới nhận thua, kết quả đợi dài cả cổ mà cuối cùng vẫn không thấy làng Tây Hà cử người tới, thổ phỉ dần mất đi kiên nhẫn.

Bọn chúng không phải là Khánh Mộ Lam, không đợi được Kim Phi cử người tới thì chắc chắn sẽ cử người đi tới làng Tây Hà.
Chương 129: Thổ phỉ lại đến

Xưởng dệt đóng cửa, công trường ngừng hoạt động, làng Tây Hà náo nhiệt mấy tháng nay bỗng trở nên trở nên im ắng, khôi phục lại vẻ vắng lặng trước đây.

Nụ cười trên mặt dân làng cũng biến mất, lúc gặp mặt ai cũng thở dài, đầy vẻ chua xót.

“Thổ phỉ đang chết” đã thay thế “ăn gì chưa” trở thành ngôn ngữ gặp gỡ của thôn Quan Gia và làng Tây Hà.

Bởi vì tất cả dân làng đều biết chính thổ phỉ núi Thiết Quan đã tạo ra tất cả những chuyện này.

Muốn cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng kết quả lại bị đám thổ phỉ quấy rầy, không còn gì cả.

Trong làng đã có tin đồn Kim Phi đã mang theo guồng quay tơ rời khỏi làng Tây Hà, chuyển đến Kim Xuyên hoặc Quận Thành để thành lập công xưởng.

Mọi người đều hoang mang khi nghe được tin tức này, trong những ngày qua, hai vị trưởng làng đã chạy đến nhà Kim Phi không biết bao nhiêu lần để hỏi thăm tin tức này.

Đáng tiếc là Kim Phi dẫn theo Mãn Thương đến xưởng luyện gang, ăn cơm Quan Hạ Nhi đưa tới, ngủ cũng không rời đi, hai vị trưởng làng sốt ruột cũng không thể làm gì, chỉ có thể thay phiên nhau đứng ở cửa xưởng luyện gang, đợi Kim Phi làm việc xong rồi nói tiếp.

Kết quả là chưa kịp đợi Kim Phi quay về thì đã có tin thổ phỉ tiến vào làng.

“Thổ phỉ đến rồi sao?”

Lưu Khánh Nguyên nhảy dựng lên từ trên ghế: “Đến đâu rồi? Có bao nhiêu người?”

Bình thường thổ phỉ sẽ đến làng đòi lấy lương thực sau mùa thu hoạch, nhưng bây giờ mới là mùa hè, bây giờ đã tới hẳn không phải chuyện tốt.

“Có sáu đến bảy tên sắp tới cổng làng rồi”.

Dân làng chạy đến thông báo.

Trưởng làng quay người chạy.

Ông ta vừa rời đi không lâu, Kim Phi cũng vừa ra khỏi xưởng luyện gang.

“Tiên sinh, ngài nói rất chính xác, ngài nói hai ngày nữa thổ phỉ sẽ đến, đúng là đến thật rồi!”

Thiết Ngưu canh cửa, giơ ngón tay cái lên với Kim Phi: “Để ta ra sau núi gọi Lương ca đến đây!”

“Được, nhưng các ngươi trốn bên ngoài tường sân, đừng để bọn thổ phỉ nhìn thấy, không có lệnh của ta thì không được ra ngoài”.

Kim Phi dặn dò.

“Rõ!”

Thiết Ngưu vớ lấy con dao, chạy ra sau núi.

Ở cổng làng, sáu tên thổ phỉ vác đao. Oai phong tiến vào làng.

Ngôi làng vốn đã vắng vẻ, lúc này càng không nhìn thấy người, tất cả dân làng trốn trong nhà, nhìn ra ngoài khe cửa.

Trong mắt dân làng bừng lửa, nhưng không ai dám ra ngoài.

Những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng ngoan ngoãn trốn trong hầm hoặc trên xà nhà , không dám hé răng nửa lời.

“Đại Vương, sao bây giờ mọi người đã đến rồi?”

Lưu Khánh Nguyên chạy tới, gật đầu hỏi.

Dân làng có thể trốn, nhưng thân là trưởng làng, ông ta muốn trốn cũng không được.

“Ông già kia, nghe nói làng Tây Hà các ngươi có một nhân vật lớn, dẫn dắt các ngươi sống rất tốt, núi Thiết Quán bọn ta nghèo đến mức không có gì để ăn rồi, nên muốn mời nhân vật lớn chỉ điểm!”

Tên thổ phỉ cầm đầu liếc nhìn trưởng làng: “Nhân vật lớn đâu? Mau dẫn ta đi diện kiến”.

“Chuyện này…”

Trưởng làng nhướng mày.

Lúc nghe tin thổ phỉ vào làng, ông ta đoán rằng bọn chúng có khả năng nhắm vào Kim Phi.

Đúng là sợ cái gì đến cái đó.

Ông ta lo lắng thổ phỉ sẽ làm hại Kim Phi, vậy thì ông ta sẽ trở thành tội đồ của làng Tây Hà và làng Quan Gia, nhưng lại không dám làm trai lời bọn thổ phỉ.

Còn chưa kịp nghĩ xem nên nói thế nào thì tên thổ phỉ đã mất kiên nhẫn đạp vào hông ông ta.

“Ông già này, bảo ông dẫn đường mà sao cứ lề mề vậy? Có tin ông đây chém chết ông, nhưng vẫn tìm được đường không?”

“Mời Đại Vương đi theo tôi”.

Lưu Khánh Nguyên bị đá ngã nhào, cố gắng bò dậy rồi lặng lẽ dẫn đường.

Ông ta biết thổ phỉ nói đúng, làng Tây Hà rất bé, xưởng dệt và xưởng luyện gang lại rất dễ tìm, cho dù ông ta không dẫn đường thì thổ phỉ cũng có thể tìm thấy.

Ông ta qua đó vẫn có thể đối phó với bọn chúng.

Một đám người bước vào xưởng luyện gang, nhìn thấy Kim Phi đang ngồi im lặng trước cửa xưởng.

“Ồ, ngươi là Kim Phi hả?”

Tên thổ phỉ cầm đầu tiến lên vài bước, hất mặt khiêu khích với Kim Phi: “Nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn, rất bình tĩnh!”

“Chưa ai từng nói với ngươi rằng mồm ngươi rất thối sao?”

Kim Phi tránh sang một bên, trên mặt tỏ vẻ chán ghét, không hề sợ hãi.

Không phải giả vờ bình tĩnh, mà Kim Phi biết rõ lúc này trong bóng tối có ít nhất mười cây nỏ đang nhắm vào đầu tên cầm đầu.

Với kỹ năng bắn tên của Trương Lương, chắc chắn sẽ không để tên thổ phỉ này có cơ hội khiến y bị thương.

“Có dũng khí đấy!”

Tên cầm đầu không biết hắn thật ra vừa đi qua quỷ môn quan, vẫn huênh hoang ngồi xuống đối diện Kim Phi, cần ấm trên bàn lên rót cho mình một bát nước: “Chắc ngươi biết vì sao bọn ta lại đến tìm ngươi nhỉ?”

“Ta biết!” Kim Phi gật đầu: “Đến đàm phán”.

“Không! Ngươi không có tư cách đàm phán với núi Thiết Quán bọn ta!”

Tên thổ phỉ lắc đầu: “Ta đến để nói cho ngươi biết làm thế nào thì phải làm thế đó, làm tốt có thể sống, không làm tốt thì chết!”

Chiến thuật hữu dụng nhất của thổ phỉ là cưỡng ép, không cần biết có năng lực hay không, trước tiên đều phải dùng khí thế áp đảo đối phương đã.

Truyền thống này đã được lưu giữ hàng ngàn năm, ngay cả trong thế kỷ 21, khi hai băng đảng đánh nhau, cũng đều nói những lời hung ác trước.

Tên cầm đầu đã được thổ phỉ núi Thiết Quán chọn để đe dọa Kim Phi, chắc chắn càng hiểu rõ điều này.

Huống hồ hắn còn rất huênh hoang, ra vẻ khí thế, nhưng lại không biết trong mắt Kim Phi, hắn chẳng khác gì tên hề.

“Nói đi, các ngươi muốn bọn ta làm gì?”

Kim Phi cầm cốc nước lên, bình tĩnh hỏi.

“Nghe nói ngươi vừa chế tạo ra một chiếc guồng quay tơ mới, còn xây dựng xưởng dệt gì đó. Mọi người đều làm nông, ngươi xây dựng xưởng dệt rách nát làm gì để mọi người không muốn làm ruộng nữa!”

“Ông cả của bọn ta nói muốn ngươi đích thân đem guồng quay tơ đến tặng núi Thiết Quán, sau này làm ruộng cho tử tế, đừng nghĩ đến những thứ này nữa”.

Tên cầm đầu cố gắng nhấn mạnh hai chữ “đích thân”, sau đó chỉ vào ống khói phía sau Kim Phi: “Còn nữa, nhanh chóng đập vỡ cái ống khói vỡ nát này với lò gạch kia đi, cả ngày xả khói, phá hỏng hết cảnh quan trong làng rồi”.

“Khẩu khí của các ngươi cũng lớn nhỉ!”

Kim Phi bật cười.

Y cứ nghĩ đám thổ phỉ núi Thiết Quán chỉ đến xem guồng quay tơ rồi về mô phỏng theo.

Không ngờ đối phương lại muốn cướp guồng quay tơ, còn yêu cầu Kim Phi đích thân đưa tới.

Đã vậy còn uy hiếp Kim Phi sau này không được chế tạo guồng quay tơ nữa, cũng không được xây lò gạch và xưởng luyện gang.

Kim Phi chỉ là học giả, bây giờ tập hợp được một nhóm người đông đảo, chẳng phải đều dựa vào những thứ này sao?

Yêu cầu của thổ phỉ đã không còn là cắn một phát được cả miếng to nữa, mà là muốn ép chết Kim phi.

Trưởng làng đứng một bên nghe vậy cũng tái mặt.

Yêu cầu của thổ phỉ không chỉ cắt đứt con đường của một mình Kim Phi mà còn cắt đứt cả hy vọng của cả làng Tây Hà.

“Ta không thể đáp ứng điều kiện của các ngươi!”

Kim Phi lắc đầu chế nhạo: “Về thương lượng lại với ông cả của các ngươi rồi quay lại đây nói chuyện tiếp!”
Chương 130: Khó hiểu

“Ta đã nói rồi, ta đến không phải để đàm phán với ngươi, mà đến để thông báo với ngươi”.

Tên đầu sỏ nhỏ đứng lên: “Đừng có mà…”

Chưa nói hết câu, Kim Phi đã đập cái cốc trong tay vào mặt hắn ta.

Bộp!

Chiếc cốc được nung bằng đất sét bị vỡ thành từng mảnh, mặt bên phải của tên đầu sỏ bị cứa một đường, máu chảy ra ngoài.

Tóc, má và áo cũng ướt đẫm.

Trước cổng nhà xưởng bỗng chốc trở nên im ắng.

Ngoài Kim Phi, mọi người đều ngơ ngác.

“Thôi xong!”

Trưởng làng như bị rơi vào hầm băng.

Có đánh chết ông ta cũng không ngờ Kim Phi lại dám ra tay với tên thổ phỉ.

“Ngươi muốn chết hả?”

Hai mắt tên đầu sỏ đỏ ngầu.

Với bọn thổ phỉ, vết thương trên mặt không tính là vết thương nhỏ nhưng hành động của Kim Phi lại khiến hắn ta khó chịu hơn cả chém hắn ta một nhát dao.

Tên đầu sỏ trở tay cầm con dao dài đang găm xuống bên cạnh bàn, kết quả còn chưa động đến cán dao thì một mũi tên đã lao đến đánh văng con dài dao ra xa ba mét.

“Thuyên Tử ca”.

Mấy tên thổ phỉ khác vừa thấy thế bèn cầm dao lên lao đến trước.

Vèo vèo vèo!

Một hàng mũi tên được bắn ra găm vào dưới chân mấy tên thổ phỉ.

Ngay cả dưới chân tên đầu sỏ cũng bị găm một cái.

Tất cả thổ phỉ đều hoảng sợ nhìn xung quanh muốn nhìn rõ xem mấy mũi tên này bắn ra từ đâu.

Nhưng khiến chúng thất vọng là không tìm ra được.

Nguy hiểm mà không nhìn thấy được lại càng khiến chúng sợ hãi.

“Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu các ngươi không biết tốt xấu nữa, ta dám chắc một mũi tên sẽ bắn vào đầu các ngươi”.

Kim Phi lại cầm một cái cốc lên bình tĩnh nói.

“Ngươi dám động vào một sợi tóc của ta thử xem, ông đây giết hết cả nhà ngươi”.

Tên đầu sỏ hung dữ nói.

Vừa dứt lời đã bị Kim Phi đè đầu hắn xuống rồi đập lên bàn.

Tên đầu sỏ bị đập đến mức vỡ đầu chảy máu.

Kim Phi tiện tay bứt một ít tóc trên đầu hắn ta xuống.

“Cái này dù sao cũng chỉ mấy chục sợi tóc, ngươi giết một người ta xem thử?”

Tên đầu sỏ bị đập cho choáng váng, khó khăn lắm mới đứng vững được, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Phi, môi run lên: “Ngươi… ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Sao nào, còn muốn giết cả nhà ta sao?”

Kim Phi cười gằn, lạnh lùng nói: “Ngươi còn chỉ vào ta lần nữa thì ông đây cắt luôn đầu ngón tay của ngươi đấy”.

Tên đầu sỏ vô thức rụt ngón tay lại.

Vì hắn ta nhìn thấy sát khí từ trong đôi mắt Kim Phi, không dám lấy ngón tay của mình ra cược với Kim Phi.

“Quay về nói với ông cả của ngươi và chủ tử đằng sau hắn, muốn lấy guồng quay tơ thì hãy mang theo thành ý đến nói chuyện, muốn cướp giật thì dù có đốt guồng quay tơ, ông đây cũng không đưa cho hắn”.

Kim Phi mất kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, cút đi”.

Tên đầu sỏ nghiến răng, nhặt con dao của mình lên rồi dẫn mấy tên thổ phỉ rời đi.

Hắn không còn dáng vẻ uy phong như lúc đến nữa, ngược lại trông giống như một con chó đang chạy trốn.

“Thuyên Tử ca, chúng ta cứ đi thế sao?”

Ra khỏi làng, một tên thổ phỉ không cam lòng hỏi: “Cứ về thế này chắc chắn sẽ bị các huynh đệ khác cười vào mặt”.

“Cười cái rắm!”

Tên đầu sỏ vung tay cho đàn em một cái tát: “Ai dám nói ra chuyện hôm nay thì ông đây sẽ giết người đó”.

Làm thổ phỉ nhiều năm nay, có lần nào đến làng Tây Hà mà dân làng dám lớn tiếng nói chuyện với hắn ta không?

Kết quả lần này lại bị người ta đánh không còn mặt mũi.

Đây là một sự sỉ nhục với tên đầu sỏ.

Hắn ta chỉ muốn xé xác Kim Phi ra.

Nhưng trước khi đến ông cả đã dặn đi dặn lại đến làng Tây Hà chỉ cần hù dọa Kim Phi là được, nhưng không thể động vào y.

Tên đầu sỏ cảm thấy rất khó hiểu với lệnh của ông cả.

Hắn ta nghĩ những thứ mà thổ phỉ núi Thiết Quán ưng ý chỉ cần cướp về là được, tại sao còn phải giả vờ hung dữ đe dọa người khác?

Nhưng không ai ở núi Thiết Quán dám chống lại lệnh của ông cả, lần trước có người dám làm thế đã bị lột da sống rồi.

Dù tên đầu sỏ cảm thấy rất tức giận, cũng không thể hiểu nổi nhưng cũng chỉ đành kiềm chế.

“Kim Phi, ngươi kích động quá đấy”.

Trước cổng nhà xưởng, trưởng làng lo lắng nói: “Tiểu Phi, ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc, dẫn theo Hạ Nhi, Đông Đông, Tiểu Nga chui vào trong rừng ở sau núi, đi về hướng Bắc sẽ có một con đường, các ngươi đến quận thành trốn đi”.

“Trưởng làng, không sao đâu”.

Kim Phi nói: “Thổ phỉ không dám động vào ta, nếu không lúc nãy chúng sẽ không bỏ đi”.

“Lần này chúng đến ít đấy, không dám ra tay, nhưng nếu lần sau chúng dẫn theo vài người nữa thì sao?”

“Trưởng làng, ông yên tâm, ta tự có tính toán”.

Kim Phi đẩy trưởng làng ra khỏi sân nhà xưởng: “Ông đi làm việc đi, ta còn có việc”.

“Ôi trời!”

Trưởng làng vỗ đùi, vội vàng chạy đi.

Chắc hẳn là đi tìm trưởng làng Quan Gia để bàn bạc tìm cách.

Đợi khi trưởng làng đi khỏi, Trương Lương và các cựu binh mới chui ra khỏi nơi ẩn náu.

Kim Phi vẫn luôn huấn luyện cựu binh theo yêu cầu của binh đặc chủng ở đời sau, mai phục là một môn huấn luyện quan trọng trong đó.

Lúc đầu khi xây xưởng dệt, nhà xưởng luyện chế và tứ hợp viện của Kim Phi đã để lại rất nhiều nơi ẩn náu, chuyên dùng để bố trí nơi đứng gác bí mật và ẩn náu của các cựu binh.

Lần này vừa lúc có thể sử dụng.

Điều khiến Kim Phi không ngờ đến là Khánh Mộ Lam cũng dẫn theo nữ binh bước ra theo sau, trong tay ai cũng cầm theo một cây nỏ.

“Làm tốt lắm”.

Kim Phi cười nói: “Lúc bọn thổ phỉ đi vẫn còn hoảng loạn, có lẽ muốn tìm xem các ngươi trốn ở đâu”.

Đừng nói là thổ phỉ ngay cả Kim Phi cũng không phát hiện ra cựu binh trốn ở đâu trước khi họ đi ra.

“Bọn ta huấn luyện lâu như vậy, lại còn là địa bàn của chúng ta, nếu để chúng phát hiện thì ta cũng không cần huấn luyện nữa”.

Trương Lương khẽ cười, ánh mắt nhìn Kim Phi lại hiện lên vẻ lo lắng.

Thật ra Trương Lương nghĩ muốn đối phó với bọn thổ phỉ một là dứt khoát tiêu diệt chúng, hai là tạm thời nhẫn nhịn, nhưng không nên khiêu khích.

Thế nên Trương Lương cũng cảm thấy lần này Kim Phi hơi kích động rồi.

Chỉ có Khánh Mộ Lam không hề lo lắng chút nào, chỉ cảm thấy đáng tiếc.

“Thưa ngài, vừa rồi tại sao ngài không giết bọn chúng?”

Từ khi Kim Phi nói cô ta giết thổ phỉ để luyện tay, Khánh Mộ Lam đã phấn khích hết mấy ngày, lúc nãy nếu không phải bị Trương Lương ngăn lại, cô ta suýt nữa đã ra tay rồi.

“Mặc dù đàn ông trong làng không nhiều nhưng để tìm được vài người có thể đánh nhau hẳn không thành vấn đề, mà thổ phỉ chỉ có sáu bảy người lại dám diễu võ giương oai trong làng như thế”.

Kim Phi thấp giọng hỏi: “Mộ Lam, cô có biết tại sao không?”

“Còn có thể tại sao nữa, chẳng phải sợ thổ phỉ đến trả thù sao?”

Khánh Mộ Lam nói: “Nhưng chẳng phải ngài đã nghĩ ra cách rồi sao? Chúng ta không cần lo lắng đến vấn đề này chứ?”

“Đúng thế, giết sáu tên thổ phỉ này rất đơn giản, tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán cũng không khó”, Kim Phi lắc đầu: “Nhưng đây không phải là điều ta muốn”.

“Ngài muốn gì?”, Khánh Mộ Lam hỏi.

“Thổ phỉ để lại ấn tượng quá sâu với mọi người, điều này không được”.

Kim Phi dường như đang trả lời Khánh Mộ Lam, lại như đang tự hỏi tự đáp: “Ta muốn mũi tên bay thêm chút nữa…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom