-
Chương 1396-1400
Chương 1396: Quán trà
“Vâng, vậy không làm phiền đại soái nữa!”
Tạ Lăng Phong cúi người hành lễ, sau đó rời khỏi thư phòng.
Đến khi Tạ Lăng Phong rời đi, đội trưởng đội cận vệ cau mày hỏi: “Đại soái, trả kho lương thực cho bọn họ thật sao?”
“Làm người phải trung thực, nếu đã đồng ý rồi, chỉ cần hắn đưa bạc đến thì trả cho hắn!” Trương Lương gật đầu.
“Nhưng tiên sinh nói số lương thực này rất quan trọng, sao chúng ta có thể trả lại cho nhà họ Tạ chứ?” Đội trưởng đội cận vệ sốt ruột.
“Ta chỉ nói trả kho lương thực lại cho nhà họ Tạ, ai nói trả lương thực cho bọn họ vậy?” Trương Lương hỏi ngược lại.
“Trả kho lương thực, không trả lương thực ư?”
Đội trưởng đội cận vệ ngây người, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Đại soái, huynh thật cao tay!”
“Chỉ là trò chơi chữ đơn giản nhất mà thôi, cao tay gì mà cao tay?”
Trương Lương nhìn cái rương trên mặt đất: “Tìm người đến đếm vàng bạc trong rương, dán giấy niêm phong rồi đưa đến nhà kho đi, khi Trấn Viễn số 2 về thì kéo về cùng!”
Kim Phi vẫn luôn thực hiện chính sách trả lương cao để chống tham ô với nhân viên hộ tống, phúc lợi và tiền lương của nhân viên hộ tống đều rất cao, nhưng cũng yêu cầu rất cao về tác phong và sự trong sạch của nhân viên hộ tống.
Một khi phát hiện có nhân viên hộ tống nào tham ô thì sẽ không nương tay.
Năm ngoái đội giám sát đã phát hiện một tiểu đoàn trưởng đã lợi dụng chức vụ để tham ô bảy trăm lượng bạc trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, đã bị Quân Pháp Đường kết án tử hình.
Hai đại đội trưởng thông đồng làm bậy với tiểu đoàn trưởng cũng bị kết án cải tạo lao động suốt đời, e rằng cả đời này cũng không ra ngoài được.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó nhân viên hộ tống canh cửa nhìn thấy thỏi vàng thì đều vội tránh giống như nhìn thấy bọ cạp độc.
Tiền lương của họ đã đủ để nuôi người thân, địa vị của người lính bây giờ cũng rất cao, triển vọng phát triển cũng rất tốt, ngay cả khi người nhà bị bệnh, con cái đi học, cũng đều có tiêu cục phụ trách.
Dưới sự giáo dục của chính trị viên, các nhân viên hộ tống đều rất quý trọng tiền đồ của mình.
Trương Lương hiện nay đang ở chức vị cao, vì vậy càng chú trọng đến danh tiếng của mình so với những nhân viên hộ tống bình thường.
Từ khi mới bắt đầu, anh ta đã không có ý định đụng vào số vàng bạc này, đồng ý nhận là vì Tạ Lăng Phong đã đưa tiền đến trước cửa, anh ta không muốn lãng phí.
Vừa hay gần đây Xuyên Thục lại thiếu tiền, kiếm được chút nào thì hay chút đó.
Vừa rồi đồng ý với Tạ Lăng Phong sẽ giúp tiêu diệt thổ phỉ cũng là vì chuyện này.
Thực ra Trương Lương còn đang nghĩ nên tìm cớ gì để tiêu diệt thổ phỉ, hay là cứ đi thẳng luôn.
Bây giờ thì tốt rồi, cũng không cần phải nghĩ nên mượn cớ gì nữa, Tạ Lăng Phong đã giúp anh ta nghĩ rồi, hơn nữa còn có tiền, kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trương Lương cũng tốt hơn nhiều, cầm quyển sổ nhỏ lên.
Đội trưởng đội cận vệ dẫn một đội nhân viên hộ tống đến, nhấc mấy cái rương đi, sau đó xin chỉ thị: “Đại soái, nên giải quyết những ca nữ đó thì như thế nào?”
“Không phải cứ thả đi là được sao?” Trương Lương thậm chí còn không ngẩng đầu.
Đây cũng là thủ tục tiêu chuẩn để nhân viên hộ tống chiếm một địa điểm mới và đối phó với người hầu và những cô gái thanh lâu.
“Vừa rồi ta đã nói với các cô ấy rồi, nhưng họ không muốn đi.”
Đội trưởng đội cận vệ bất lực nói: “Bọn họ đều nói không có người thân, cũng không có nơi nào có thể đi, đi rồi cũng bị Tạ Lăng Phong bắt về.”
“Vậy các cô ấy muốn làm thế nào?” Trương Lương hỏi.
“Bọn họ nói muốn về Xuyên Thục cùng chúng ta, tham gia đoàn ca múa.”
“Sao các cô ấy biết đoàn ca múa?” Trương Lương cau mày nói.
Dù quận Trường Lĩnh cách Xuyên Thục không xa, nhưng ở giao thông ở thời đại phong kiến lạc hậu, đoàn ca múa lại chưa từng đến đây, theo lý thì chắc hẳn ca nữ không biết sự tồn tại của đoàn ca múa Xuyên Thục.
“Các cô ấy nói nghe thương gia nói.”
Thương gia là khách quen của thanh lâu, qua miêu tả của họ, các cô gái thanh lâu ở khắp nơi đều muốn đến Xuyên Thục, họ mong đợi tiêu cục Trấn Viễn nhanh đánh sang đây còn hơn những người dân, giải cứu họ thoát ra khỏi hố lửa.
“Vậy sắp xếp các cô ấy đến bên cạnh nhà ở tập thể của binh lính nữa trước đi, lúc về đưa các cô ấy về theo.”
Trương Lương nói: “Đúng rồi, sắp xếp mấy người để mắt đến họ, cẩn thận trong đó có gián điệp của nhà họ Tạ lẻn vào, cũng phải đánh dấu trên thẻ ngà của bọn họ.”
Khi thế lực của Xuyên Thục không ngừng lớn mạnh, những chế độ quản lý cũng hoàn thiện theo đó.
Những ca nữ này là người nhà họ Tạ đưa đến, là đối tượng cần phải quan sát, sẽ đánh dấu trên thẻ ngà của họ, tạm thời sẽ không để bọn họ tiếp xúc với những vị trí quan trọng.
“Vâng.” Đội trưởng đội cận vệ gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Trương Lương rồi nhỏ giọng nói: “Trương ca, ta để lại cho huynh hai cô gái được không? Ta đã nghe ngóng, những cô gái này không phải là những cô gái thanh lâu bình thường, đều là những cô gái mới lớn.”
“Cút cút cút, ông đây là loại người ức hiếp con gái sao”? Trương Lương tức giận đạp đội trưởng đội cận vệ.
Đội trưởng đội cận vệ cũng không giận, cười hì hì nói: “Trương ca, huynh lấy họ về làm tiểu thiếp, như vậy không phải là không ức hiếp các cô ấy rồi sao?”
“Các cô ấy đã bảo ngươi nói như vậy sao?” Trương Lương để cuốn sổ xuống, cau mày hỏi.
Nếu là như vậy thì nên điều tra nhưng ca nữ này một chút.
Dù sao thì địa vị của Trương Lương ở Xuyên Thục cũng không tầm thường, làm tiểu thiếp của anh ta, có thể sẽ tiếp xúc với rất nhiều tin tức quan trọng.
“Không phải, các cô ấy chỉ nói muốn đến Xuyên Thục.” Đội trưởng đội cận vệ cười nói: “Không phải ta thấy đại soái về nhà đều không kịp đoàn tụ với tẩu tẩu, sợ đại soái phải ngủ một mình?”
“Ngươi vẫn nên lo cho ngươi đi, không cần quan tâm đến ông đây!”
Nói đến đây, Trương Lương nhắc nhở: “Tạm thời dừng để người khác tiếp xúc với những ca nữ này!”
Những cô gái này muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn gương mặt có gương mặt, da mịn màng, đẹp hơn nhiều so với những cô gái trong thôn.
Nhưng nhân viên hộ tống đến Giang Nam cùng anh ta đã chinh chiến mấy tháng rồi, sau một số tướng lĩnh cấp cao trở về Kim Xuyên, đã về làng đoàn tụ với người nhà, nhưng binh lính bình thường và tướng lĩnh cơ sở, sau khi xuống bến tàu Kim Xuyên đã bị kéo đến doanh trại, sau đó lại bị kéo thẳng đến Giang Nam, chưa kịp về nhà.
Nhân viên hộ tống đang cường tráng khỏe mạnh, Trương Lương rất sợ có người không cầm được lòng, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Ta hiểu rồi.” Đội trưởng đội cận về cũng ý thức được điều này, ngừng trêu đùa.
“Còn nữa, để người đi điều tra quán trà Tạ Lăng Phong vừa nói, nói không chừng bên trong có thứ đáng tiền.” Trương Lương lại nhắc nhở.
Phán đoán theo giọng điệu của Tạ Lăng Phong vừa rồi, có lẽ hắn rất chú trọng đến quán trà này.
“Không phải thứ đáng tiền nhất trong quán trà là trà nữ sao, còn có thể có gì nữa?” Đội trưởng đội cận vệ bĩu môi.
“Ngoài trà nữ, lẽ nào còn có bạc và đồ cổ sao?”
“Đại soái, sao huynh lại luôn nghĩ đến tiền như vậy?”
“Bây giờ triều đình khắp nơi đều dùng tiền, tiêu tiền cũng như nước, không thể chỉ dựa vào tiên sinh kiếm tiền đúng không? Không có tiền, tiên sinh trả lương cho ngươi bằng gì?” Trương Lương mắng.
Lần này trở về, anh ta đã tán gẫu với Kim Phi một lúc, biết hoàn cảnh khó khăn của Xuyên Thục bây giờ.
“Vâng, đại soái nói đúng!” Đội trường đội cận vệ đồng ý rồi rời khỏi thư phòng.
Rất nhanh, các ca nữ đã được sắp xếp đến một tiểu viện riêng, do binh lính nữ canh gác, không cho bất cứ binh lính nam nào đến gần, cũng không cho ca nữ đi ra ngoài.
Một bên khác, sau khi Tạ Lăng Phong rời khỏi trang viên, đã về nhà họ Tạ với tốc độ nhanh nhất.
Chương 1397: Nhận bạc
“Con nói Trương Lương đồng ý trả kho lương thực cho chúng ta sao?”
Lão gia chủ nhà họ Tạ rất bất ngờ vì Trương Lương dễ dàng đồng ý như vậy.
“Đúng vậy, bản thân Trương Lương đã đồng ý với con!” Tạ Lăng Phong gật đầu: “Cha cảm thấy có bẫy sao?”
Lão gia chủ nhà họ Tạ không trả lời, hỏi tiếp: “Con vừa nói, Trương Lương không thừa nhận thổ phỉ cướp kho lương thực là nhân viên hộ tống giả trang sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Lăng Phong nói: “Hiện tại Kim Phi cũng là người có uy tín danh dự, chắc chắn sẽ không thừa nhận.”
“Cũng đúng, đến được ngưỡng như y, chắc chắn sẽ ghi danh trong sử sách, vì vậy danh tiếng cũng rất quan trọng, nếu để người khác biết chuyện y phái người giả trang thành thổ phỉ để cướp, thì đúng và tiếng xấu.”
Lão gia chủ nghĩ một chút rồi nói: “Đồng ý với Trương Lương, ngày mai đưa bạc và ca nữ đến!”
“Cha, vậy nếu Trương Lương đổi ý thì làm thế nào?” Tạ Lăng Phong cau mày hỏi
Chuyện đưa ca nữ qua đó thì thôi đi, dù sao những thứ khác thì Đại Khang không có nhiều, nhưng lại nhiều con gái, khắp nơi đều có người dân bán con trai con gái, nhóm ca nữ đã đưa sang cho Trương Lương chỉ có gương mặt và dáng đẹp, đa số đều không có tài năng, họ là những ca nữ được huấn luyện tốt nhất, nhà họ Tạ lại mua thêm mấy cô gái về huấn luyện mấy tháng là được.
Nhưng trước kia vì tích trữ lương thực, nhà họ Tạ đã đập rất nhiều bạc vào đó, bây giờ không còn nhiều bạc nữa.
Số vàng bạc châu báu đã đưa cho Trương Lương trước đó cũng là khoản chi phí rất lớn đối với nhà họ Tạ, nếu lại tăng ba lần, nhà họ Tạ cũng sẽ rất khó khăn!
“Phong Nhi, con phải nhớ, vàng bạc là vật ngoài thân, là thứ không chắc chắn nhất.”
Lão gia chủ nói: “Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn đối xử với gia đình quý tộc như thế nào lẽ nào con không biết sao? Bây giờ chỉ là Trương Lương dẫn theo một nhóm nhỏ nhân viên hộ tống đến, nếu đợi Kim Phi ổn định, đại quân tiêu cục Trấn Viễn giết đến Giang Nam, cho dù nhà họ Tạ có bao nhiêu bạc cũng vô dụng, không bằng nhân lúc bây giờ còn có thể quyết định, đưa bạc cho Trương Lương, coi như là chút tình cảm!”
Tạ Lăng Phong nghe vậy, tâm trạng cũng trở nên nặng nề: “Chỉ sợ Trương Lương không nhận chút tình cảm này!”
“Có nhận hay không, xem lần này không phải sẽ biết sao?”
Lão gia chủ nói: “Nếu Trương Lương thực hiện lời hứa, thì mọi chuyện đã dễ dàng, nếu không giữ lời, ít nhất chúng ta cũng biết thái độ của tiêu cục Trấn Viễn, để suy nghĩ đối sách.”
“Chỉ mong Trương Lương thực hiện lời hứa, nếu như vậy, chúng ta cũng có người trong cấp cao Xuyên Thục rồi.”
Lấy cái gì đó của người khác thì cũng nên rụt tay với người ta, chỉ cần Trương Lương nhận lợi ích của nhà họ Tạ, tức là nhà họ Tạ đã nắm được thóp.
Sau này bọn họ lại đến tìm Trương Lương giải quyết công việc, nếu Trương Lương không đồng ý, bọn họ có thể lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp Trương Lương.
Đây cũng là thủ đoạn gia đình quý tộc thường dùng để kéo quan viên xuống nước.
Nhưng đại đa số quan viên sau khi nếm được vị ngọt sẽ không cần gia đình quý tộc uy hiếp, bản thân sẽ càng lún càng sâu.
Lão gia chủ quá hiểu con trai vừa nghe Tạ Lăng Phong nói như vậy, đã biết ông ta đang nghĩ gì.
Lão ta lắc đầu nhắc nhở: “Không, cho dù Trương Lương giữ lời hứa, con cũng đừng nghĩ đến việc dùng chuyện này để uy hiếp anh ta!”
“Vì sao?” Tạ Lăng Phong nghi hoặc hỏi: “Nghe nói quân pháp tiêu cục rất nghiêm, Trương Lương không dám không nghe chúng ta!”
“Trương Lương và Kim Phi là bạn thân thời thuở ấu lớn lên cùng nhau, lại là cánh tay phải của Kim Phi, cho dù con lợi dụng chuyện này để quật ngã Trương Lương, cũng sẽ bị Kim Phi hận!”
Lão gia chủ nói: “Không cần ta nói kết quả của việc bị Kim Phi ghi hận nữa chứ?”
“Vậy thì cùng nhau vào chỗ chết với Trương Lương!”
“Ngu xuẩn!” Lão gia chủ chống gậy dừng lại: “Cùng nhau vào chỗ chết là chuyện bọn vô học làm trong lúc nóng giận, muốn gia tộc muốn tiếp tục lâu dài tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ này mà phải học cách đánh giá tình hình, lúc nên bêu ra thì bêu ra, lúc nên ẩn núp thì ẩn núp!”
“Cha cảm thấy đại quân tiêu cục Trấn Viễn đuổi giết đến đây, chúng ta còn có cơ hội ẩn núp sao?” Tạ Lăng Phong hơi nản lòng.
“Khó khăn thì có hạn, nhưng lại có vô số cách để giải quyết khó khăn, điểm khác biệt là con có nghĩ ra cách hay không?”
Lão gia chủ nói: “Phong Nhi, con phải nhớ, bất cứ lúc nào cũng đừng tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ cách, thì sẽ có thể tìm được cách để phá vỡ cục diện
“Con nhớ rồi!” Tạ Lăng Phong nói: “Cha, lần này người định phá vỡ cục diện như thế nào?”
Ông ta biết, nếu lão gia chủ đã nói như vậy thì chắc chắn đã nghĩ ra cách để phá vỡ cục diện.
“Đối với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể bắt đầu kế hoạch hạt giống.” Lão gia chủ bất lực nói.
“Kế hoạch hạt giống?” Tạ Lăng Phong nghe vậy, không khỏi hít một hơi.
Kế hoạch hạt giống là kế hoạch cuối cùng của gia tộc, một khi bắt đầu kế hoạch hạt giống, thì sẽ đến thời khắc sinh tử của gia tộc.
Chẳng hạn như vào cuối triều đại trước, có một số gia tộc ủng hộ Hoàng đế lập nên Đại Khang, lại có một số gia tộc ủng hộ quân địch của Thái tổ Đại Khang.
Sau này Thái tổ Đại Khang đoạt được thiên hạ, đương nhiên phải tiêu diệt những gia đình quý tộc đã ủng hộ quân địch.
Để ngăn chặn gia tộc mình bị tiêu diệt, những gia đình quý tộc đó đã phải để một số con cháu của gia tộc mai danh ẩn tích, chạy đến nơi khác để bảo vệ tính mạng.
Vì để không bị phát hiện, những người đó không thể mang theo quá nhiều tiền, có thể sống được hay không, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân.
Thế hệ sau gia đình quý tộc từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, để họ đột nhiên sống cuộc sống nghèo khổ, hoặc là không chịu được nên bị bại lộ, hoặc là bị chết đói.
Cho dù may mắn sống sót, thì đa số cũng sẽ sống khốn đốn, không biết có đủ tiền cưới vợ hay không chứ đừng nói đến việc tạo dựng môi trường giáo dục tốt cho con cái.
Không được giáo dục, con cái rất khó được thăng tiến, gia tộc có thể tàn lụi sau một hai thế hệ.
Vì vậy nếu không phải không thể làm khác được thì sẽ không có gia đình quý tộc nào muốn bắt đầu kế hoạch hạt giống.
“Cha, lẽ nào không có cách nào khác sao?” Tạ Lăng Phong hỏi.
“Phong Nhi, mặc dù Kim Phi rất đáng hận, nhưng phải nói rằng y là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, mở ra mộ thời đạt hoàn toàn mới, một thời đại trước nay chưa từng có!”
Lão gia chủ nói: “Mỗi lần thời đại xảy ra thay đổi, đều sẽ có rất nhiều người trỗi dậy, cũng sẽ có rất nhiều người bị chôn vùi, nhà họ Tạ không muốn trở thành đám người bị chôn vùi, thì phải có dũng khí thằn lằn cắt đuôi!”
“Vâng!” Tạ Lăng Phong gật đầu: “Vậy con đi chuẩn bị bạc?”
“Đi đi.” Lão gia chủ khoát tay, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lại không thể trọng dụng con trai trưởng, lão ta phải tự xử lý rất nhiều chuyện.
Dù sao cũng lớn tuổi rồi, suy nghĩ vấn đề không nhanh nhẹn như lúc còn trẻ, nghĩ một lúc đã cảm thấy mệt.
Tạ Lăng Phong rời nhà tổ đã chạng vạng tối, nhưng ông ta không dám nghỉ ngơi, đi đến thành suốt đêm, gom góp bạc và ca nữ.
Trưa ngày hôm sau, Tạ Lăng Phong đã vội vã đến trang viên Trương Lương ở với đội quân to lớn.
Trương Lương biết trò chơi chữ đơn giản không thể lừa người nhà họ Tạ, vì vậy anh ta nghĩ người nhà họ Tạ rất có thể sẽ đến thương lượng, ai ngờ Tạ Lăng Phong lại đưa bạc đến nhanh như vậy.
Điều này khiến Trương Lương rất bất ngờ.
Những nếu đã đưa bạc đến, Trương Lương cũng không có lý do gì để không nhận.
“Sắp xếp người thu tiền, ngoài ra, thông báo cho tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 2 nên diễn màn thứ 2 rồi!”
Chương 1398: Chung kẻ địch
"Trương đại soái, đây là gia sản cuối cùng của nhà họ Tạ bọn ta, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn ta!"
Tạ Lăng Phong nhìn thấy Trương Lương, cúi đầu xuống đất vái chào trước, sau đó bắt đầu khóc giả vờ đáng thương.
"Trương Lương ta nói được làm được, đã đồng ý trả kho lương lại cho các ngươi, đương nhiên sẽ làm được!"
Trương Lương vỗ nhẹ vào vai Tạ Lăng Phong: "Yên tâm đi, bọn ta sẽ nhanh chóng xuất binh trừ loạn!"
"Uy danh của tiêu cục Trấn Viễn vang xa, đối phó với một đám thổ phỉ còn không phải là chưa cần ra tay đã bắt được địch sao?"
Tạ Lăng Phong tâng bốc nói: "Có lời nói này của Trương đại soái, tiểu sinh yên tâm rồi!"
"Vậy được rồi, ngươi về chờ đi!"
Trương Lương vì bạc nên mới đồng ý nói chuyện với Tạ Lăng Phong, bây giờ đã xem xong bạc rồi, anh ta cũng lười nói chuyện với Tạ Lăng Phong.
Nói xong anh ta quay người rời đi.
Tạ Lăng Phong còn muốn nói thêm mấy câu với Trương Lương, nhưng lại bị cận vệ ngăn lại: "Tạ công tử, đây là khu vực cấm quân sự, công tử xin dừng bước!"
"Được, được!"
Tạ Lăng Phong thở dài, đang định rời đi, lại bị cận vệ gọi lại.
"Quân gia còn có chuyện gì nữa sao?" Tạ Lăng Phong hỏi.
"Là như thế này, Tạ công tử, lần này bọn ta đến vội, trong quân đội đang thiếu nhân lực làm việc, muốn tìm Tạ công tử mượn một số người, không biết Tạ công tử có tiện cho mượn không?"
Đội trưởng cận vệ chỉ vào gia nô đang vận chuyển xe ngựa phía sau Tạ Lăng Phong.
Tạ Lăng Phong nghe vậy, suýt chút nữa hộc máu.
Đòi bạc đòi ca nữ cũng được đi, bây giờ ngay cả gia nô đưa bạc và ca nữ đến cũng không buông tha, tiêu cục Trấn Viễn cũng quá độc ác rồi đó.
Đàn ông Đại Khang suy tàn, gia nô nam còn nhiều hơn ca nữ.
Nhưng Tạ Lăng Phong không chắc đội trưởng cận vệ là tự chủ mở miệng hỏi hay là Trương Lương chỉ thị cho anh ta hỏi như vậy, đã đưa nhiều bạc như vậy rồi, Tạ Lăng Phong không muốn đắc tội với tiêu cục Trấn Viễn vì chút chuyện này, chỉ có thể nhắm mắt hỏi: "Không biết vị quân gia này, muốn mượn bao nhiêu người?"
Gia nô trong đội nghe vậy, đều lo lắng nhìn đội trưởng cận vệ.
Các ca nữ có thể tiếp xúc với những người mua bán lương thực, biết được chính sách đối đãi với ca nữ và gia nô của Xuyên Thục, nhưng phạm vi hoạt động của đám gia nô suốt ngày chỉ ở trong sân kín cổng cao tưởng, số lượng người tiếp xúc vô cùng có hạn, người gia tộc nhà họ Tạ không có chuyện gì cũng sẽ không nói những thứ này với người ở bên dưới, tránh dao động lòng người.
Nơi nào có người thì có giang hồ, giữa các gia nô cũng có sự cạnh tranh.
Đại đa số bọn họ đều bị nhà họ Tạ mua từ khi còn nhỏ, bây giờ khó khăn lắm mới tạo được chỗ đứng trong nhà họ Tạ, nếu như bị tiêu cục Trấn Viễn lấy đi, chẳng phải là bọn họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu sao?
Khi đến nơi mới, bị những gia nô khác nhắm vào, làm khó, lại không dễ nói chuyện, bây giờ nhân viên hộ tống muốn giữ chân họ lại.
Tiêu cục Trấn Viễn làm gì? Là để đánh giặc sao?
Nếu như đội trưởng cận vệ giữ bọn họ lại, là để cho bọn họ làm bia đỡ đạn thì làm như thế nào?
Cho nên, đám gia nô cũng rất lo lắng đội trưởng cận vệ sẽ chọn trúng mình.
Dưới cái nhìn của gia nô, đội trưởng cận vệ cười nói: "Tạ công tử, bọn ta quá thiếu nhân lực, đương nhiên là mượn càng nhiều càng tốt, ngươi cũng muốn bọn ta sớm ngày dẹp loạn trả kho lương về cho ngươi mà?"
Khóe miệng Tạ Lăng Phong giật giật, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Nếu quân gia đã nói, vậy các ngươi hãy ở lại hỗ trợ đi!"
Đám gia nô lập tức tái mặt, một số người nhát gan, bắt đầu run rẩy.
Nhưng bọn họ đã bị nhà họ Tạ thuần phục, hơn nữa ở đây khắp nơi đều là nhân viên hộ tống, bọn họ muốn chạy cũng không có chỗ nào để chạy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi sự sắp xếp của vận mệnh.
Tạ Lăng Phong lo lắng đội trưởng cận vệ sẽ nhìn trúng hộ vệ của hắn, không cần cả xe ngựa, càng không dám đến gần chào hỏi Trương Lương, dẫn hộ vệ quay người rời đi.
Khi đến có một đoàn xe ngựa hùng hậu, quy mô lớn hơn nhiều đội lữ hành, nhưng khi về, chỉ còn lại Tạ Lăng Phong và vài người hộ vệ.
Điều này khiến Tạ Lăng Phong có cảm giác ấm ức khi bị người khác bắt chẹt.
Phải hít thở sâu mấy lần ông ta mới có thể kìm nén được cảm giác này.
Ông ta quay đầu nhìn lại trang viên, rồi nói với thủ lĩnh hộ vệ: "Hai ngày này phái người theo dõi nơi này và cả chỗ kho lương nữa."
"Vâng!" Thủ lĩnh hộ vệ chắp tay đồng ý.
Tạ Lăng Phong cho rằng cho dù Trương Lương ra tay cũng phải đợi thêm một khoảng thời gian, kết quả ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đội trưởng hộ vệ đã bảo tỳ nữ đánh thức anh ta, nói tiêu cục Trấn Viễn đã hành động rồi.
Tạ Lăng Phong vội vàng mặc quần áo vào, không thèm rửa mặt mà chạy thẳng đến thư phòng, hỏi thủ lĩnh hộ vệ: "Trương Lương phái ra bao nhiêu nhân viên hộ tống?"
"Gần như toàn bộ nhân viên hộ tống trong trang viên đều được phái ra ngoài!" Thủ lĩnh hộ vệ trả lời.
"Xem ra Trương Lương vẫn thực sự rất quan tâm đó." Tạ Lăng Phong gật đầu: "Nhân viên hộ tống đi đến kho lương rồi sao?"
"Nhân viên hộ tống phân thành sáu đội, lần lượt đi về sáu hướng khác nhau, Trương Lương đích thân dẫn nhân viên hộ tống đội một đi về hướng kho lương."
"Chia thành sáu đội…."
Vừa rồi Tạ Lăng Phong còn nói Trương Lương cũng thực sự rất quan tâm đến, kết quả quay đầu đã muốn rút lại lời vừa nói.
Trương Lương dẫn theo tổng cộng hơn một nghìn người, chia thành sáu đội, một đội chưa đến hai trăm người.
Dù biết rõ Trương Lương đanh diễn kịch, nhưng điều này chẳng phải là là quá qua loa rồi sao?
"Bỏ đi bỏ đi, chuẩn bị ngựa, bọn ta cũng đi đến kho lương xem xem!"
Tạ Lăng Phong thở dài, đi ra khỏi thư phòng.
Ngựa đã được chuẩn bị sẵn ở lối vào sân, Tạ Lăng Phong cưỡi ngựa đi về phía kho lương Phong Niên.
Mặc dù bọn họ xuất phát sớm hơn nhân viên hộ tống, nhưng tốc độ nhân viên hộ tống đi bộ chậm hơn rất nhiều so với cưỡi ngựa, Tạ Lăng Phong dẫn hộ vệ nhanh chóng đi đến trấn nhỏ bên ngoài kho lương Phong Niên, nhân viên hộ tống vẫn ở bên ngoài cách đó hơn hai mươi dặm, có lẽ đến buổi chiều mới có thể đến được nơi.
Lau sậy bên ngoài kho lương Phong Niên lần trước đã bị cháy rụi, bây giờ chỉ còn lại một vùng đất hoang đen thùi lùi, Tạ Lăng Phong không dám đến gần kho lương, chỉ có thể tìm một ngọn đồi nhỏ, chuẩn bị đứng trên đỉnh đồi quan sát trận đánh.
Kết quả không ngờ có người còn nhanh hơn một bước, đợi Tạ Lăng Phong đi tới đỉnh đồi, trên đỉnh đồi đã có người rồi.
"Hà Định Lương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Tạ Lăng Phong cau mày hỏi: "Tại sao, ngươi cũng đến xem chuyện cười của ta à?"
Hà Đỉnh Lương là con trai thứ năm của nhà họ Hà, lớn hơn ông ta một tuổi.
Nhà họ Hà và nhà họ Tạ gần nhau nên khó tránh khỏi có va chạm giữa hai bên, đặc biệt là trong những năm gần đây, vì một mảnh ruộng màu mỡ ở chỗ giáp ranh nên hai nhà đã nhiều lần tranh chấp.
Thấy Hà Đỉnh Lương, ý nghĩ đầu tiên của Tạ Lăng Phong là tên này biết kho lương bị cướp nên đến để chế giễu.
Hai người một người là nhân tài kiệt xuất nhà họ Tạ, một người là trụ cột nhà họ Hà, hơn nữa tuổi tác hai người cũng không khác biệt lắm, cho nên người ngoài thường so sánh bọn họ với nhau, mỗi lần gặp mặt đều nồng nặc mùi thuốc súng.
Nhưng lần này Hà Đỉnh Lương không tranh hơn thua với Tạ Lăng Phong, mà lại chủ động đứng dậy hành lễ: "Tạ huynh, ta không đến để chế giễu huynh, thực ra bây giờ bọn ta có cùng kẻ địch, hy vọng Tạ huynh bỏ qua hiềm khích lúc trước, ngồi xuống để nói chuyện."
Nói rồi, ông ta ra hiệu cho người mang một cái đệm mềm tới.
Lúc này Tạ Lăng Phong mới nhớ tới, quả thực hai ngày trước ông ta nhận được tin báo, kho lương của nhà họ Hà cũng bị thổ phỉ cướp.
Về việc ai cướp thì không cần nói cũng biết rồi.
Chương 1399: Con chim lớn
Trước khi tiêu cục Trấn Viễn xuất hiện, Tạ Lăng Phong luôn coi Hà Đỉnh Lương là kẻ thù truyền kiếp của mình, nhưng sau khi Trương Lương đến, Tạ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy tranh chấp giữa ông ta và Hà Đỉnh Lương trở nên không đáng để nhắc tới.
Mặc dù biết kẻ cướp kho lương của nhà họ Hà là ai, nhưng vì hóa giải sự lúng túng, Tạ Lăng Phong vẫn hỏi: "Kho lương của huynh bị thổ phỉ ở đâu cướp vậy?"
"Một đám tự xưng là thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhưng bọn họ không chỉ có máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà còn sử dụng cả lựu đạn, kẻ ngốc cũng biết bọn họ là người của tiêu cục Trấn Viễn!"
Hà Đỉnh Lương phàn nàn: "Nếu Trương Lương đã muốn diễn kịch, cũng phải chú tâm chút, sơ hở lớn như vậy, không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Đúng rồi Tạ huynh, ta nghe nói huynh đã gặp Trương Lương, hỏi anh ta vấn đề này chưa?"
"Lần đầu gặp mặt đã hỏi rồi." Tạ Lăng Phong bất lực nói: "Lúc đó Trương Lương trả lời rằng khoảng thời gian trước, tiêu cục Trấn Viễn có một lô vật tư quân giới bị trộm."
Thật ra, đây chính là cái cớ mà Trương Lương đã nghĩ xong rồi.
Nếu như gia tộc quyền quý không mời bọn họ ra tay, Trương Lương cũng sẽ lấy cớ tìm quân giới để đi dẹp loạn.
"Cái cớ này cũng khập khiễng quá." Hà Đỉnh Lương chế nhạo.
"Không còn cách nào khác, ai bảo nắm đấm của người ta lớn hơn chứ."
Tạ Lăng Phong thở dài: "Hiện tại Kim Phi đang bận đối phó với đất Tần và đất Tấn, không có thời gian tới Giang Nam, Trương Lương còn đang diễn kịch với bọn họ, chờ Kim Phi có thời gian rảnh tới Giang Nam, sợ rằng bọn họ còn không có cả cơ hội để nói chuyện nữa."
"Haiz, cũng không biết Kim Phi đang nghĩ gì, y vậy mà lại chia đất đai miễn phí cho đám dân hèn mọn, phân chia đất đai cho thân tín của mình không được sao?"
Hà Đỉnh Lương tiếp tục phàn nàn: "Những nhân viên hộ tống thuộc hạ của y cũng vậy, chỉ vì chút bạc vụn mà đồng ý theo Kim Phi liều mạng, một đám ngu ngốc!"
Hai từ phong kiến trong thời đại phong kiến có nghĩa phân chia đất đai để quản lý, phân chia đất đai cũng là thủ đoạn phổ biến được các đại thần cầm quyền sử dụng trong thời phong kiến.
Giao thông và thông tin liên lạc ở thời phong kiến rất lạc hậu, ở một số vùng xa xôi, chính lệnh của Hoàng đế đều không thể đưa đến được chứ đừng nói đến việc quản lý.
Vì vậy, Quân vương sẽ phân chia đất đai, thu thuế và các tài nguyên khác cho các công thần lập được công lớn, và con cháu huynh đệ của mình, để cho đại thần và con cháu quản lý, Hoàng đế chỉ quản lý đại thần và con cháu là được.
Đây cũng chính là cách tốt nhất để lôi kéo lòng người.
Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, thay vào đó là chia toàn bộ đất đai cướp được cho người dân địa phương.
Gia tộc quyền quý không hiểu điều này, cũng không hiểu Kim Phi đang mưu đồ gì, càng không biết nhân viên cấp cao như Trương Lương tại sao lại muốn theo Kim Phi liều mạng.
"Lời này của Hà huynh nói sai rồi, những tiện nhân đó trước đây còn không được ăn no bụng, hốc mắt đều đã rất nông, đi theo Kim Phi không chỉ có thể ăn no còn kiếm được bạc, đương nhiên là đồng ý liều mạng vì Kim Phi thôi."
Tạ Lăng Phong nói: "Không phải Kim Phi không phân chia đất đai, mà là không phân chia đất đai cho chư hầu nữa, việc phân chia này càng tỉ mỉ hơn."
"Lời này của Tạ huynh là có ý gì?"
"Rất đơn giản, ví dụ như trước đây phân chia đất đai cho một Hầu gia, dù sao cũng cần cho Hầu gia vài nghìn mẫu đất, bây giờ Kim Phi chia chỗ đất đó cho nhân viên hộ tống cơ sở, đủ phân cho mấy trăm nhân viên hộ tống?"
Tạ Lăng Phong nói: "Kim Phi không chỉ cho bạc cho đất, mà còn dùng nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa không người tán dương quân nhân, ban cho nhân viên hộ tống rất nhiều đặc quyền, ví dụ như khi phân đất, thân nhân của nhân viên hộ tống có thể được ưu tiên lựa chọn.
Có bạc có đất, lại có vinh dự và đặc quyền, đây không phải là phân chia đất đai sao?"
"Có lý!"
Hà Đỉnh Lương cũng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Tạ Lăng Phong: "Cứ như vậy, Kim Phi không chỉ có thể ngăn cản các chư hầu lớn mạnh, mà còn có thể nhận được sự ủng hộ của nhân viên hộ tống và người dân… Theo lời Tạ huynh nói, chiêu này của Kim Phi thực sự là cao tay đó!"
"Đương nhiên rồi, nếu không y làm sao có thể quật khởi nhanh như vậy?"
Tạ Lăng Phong nói: "Cha ta có một đệ tử làm quan ở kinh thành, ông ta từng viết thư cho cha nói, năm ngoái Kim Phi đã đến kinh thành gặp Tiên hoàng, nhiều lần nói rằng, dân là nước, quân là thuyền, dân quan trọng hơn quân, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!"
"Dân quan trọng hơn quân, Kim Phi dám nói vậy sao!" Hà Đỉnh Lương nghe vậy hít sâu một hơi.
"Y không chỉ dám nói, còn dám làm!"
Tạ Lăng Phong nói: "Cũng chính vì như vậy, Kim Phi mới có thể thống nhất lòng dân trong thời gian ngắn nhất."
"Đúng vậy, nghe nói Trần Văn Nhi tuyển quân ở Xuyên Thục, vô số người chủ động xung phong, chuyện này chưa từng xuất hiện ở các triều đại trước.
Hà Đỉnh Lương cảm khái nói: "Tuy rằng Kim Phi làm việc điên cuồng, nhưng không thể không nói, y thực sự là một nhân vật lớn!"
"Nào chỉ là một nhân vật lớn, cha ta nói, y còn là nhân vật trí dũng kiệt xuất nhất từ cổ chí kim đó!"
"Lệnh tôn đánh gia y cao như vậy sao?"
"Đúng vậy, cha ta nói, Kim Phi sẽ mở ra một thời đại mới chưa từng có trong lịch sử!"
……..
Hai người uống trà trò chuyện, chờ Trương Lương dẫn tiêu cục Trấn Viễn tới.
Đợi đến giữa buổi chiều, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn xuất hiện ở bên ngoài trấn nhỏ.
Dưới lá cờ là một đột nhân viên hộ tống.
Từ tác phong và diện mạo quân đội của đội có thể đánh giá được chất lượng chiến đấu có đội ngũ này.
Nhân viên hộ tống đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn, tất cả mỗi nhân viên hộ tống đều nghiêm túc.
Ở cách xa như vậy, Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đều cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Trong kho lương, đám "thổ phỉ" cũng đã phát hiện ra nhân viên hộ tống, rối rít dựng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá lên, chuẩn bị tấn công.
Khi đội nhân viên hộ tống chỉ còn cách kho lương chưa đầy bốn trăm dặm, Trương Lượng hạ lệnh cho đội dừng lại.
Theo lệnh của lính truyền lệnh, đội nhân viên hộ tống chỉnh tề lập tức giải tán khắp nơi, người cầm khiên đứng ở phía trước, đội súng kíp do nữ binh tạo thành và đội bắn cung ở giữa, lính cầm giáo dài và đao thủ ở phía sau, tạo thành một đội hình tấn công cổ điển.
Một người nhân viên hộ tống bước ra khỏi phương trận, giơ chiếc kèn trong tay lên hét lớn: "Thổ phỉ ở bên trong nghe rõ, các ngươi đã bị bao vây, chống cự cũng vô ích, hãy lập tức giao nộp vũ khí đầu hàng!"
"Mẹ kiếp, chúng ta cũng có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, các ngươi có bản lĩnh thì thử đánh đi!"
Thổ phỉ ở bên trong hét lên.
"Vậy các ngươi có cái này không?"
Nhân viên hộ tống vẫy tay về phía sau.
Phía sau phương trận, hai chiếc phi thuyền khổng lồ dần dần to lên, sau đó từ từ bay lên trời.
Sau khi đạt đến độ cao vừa đủ, một chiếc bay qua kho lương, còn một chiếc khác bay về phía tây.
"Đây chính là phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn sao, to thật đấy!"
Đây là lần đầu tiên Hà Đỉnh Lương nhìn phi thuyền, ngẩng đầu lên cảm thán: "Tại sao chiếc phi thuyền đó lại bay về phía tây?"
"Ta cũng không biết." Tạ Lăng Phong lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Ông ta cũng không biết vì sao chiếc phi thuyền đó lại bay về phía tây.
"Các ngươi bớt dọa người đi, ta cũng không bị dọa sợ đâu, Lão Tam, bắn hạ con chim lớn trên trời cho ta!"
"Thủ lĩnh thổ phỉ" giả vờ hét lớn.
Thổ phỉ phụ trách cũng nỏ hạng nặng vô cùng phối hợp điều chỉnh phương hướng của cung nỏ hạng nặng, nhắm vào phi thuyền trên bầu trời và bóp cò.
Nhưng phi thuyền bay quá cao, mũi tên của cung nỏ hạng nặng hoàn toàn không thể bắn trúng.
Ngay vào lúc này, chiếc phi thuyền khác bay đến trên một ngọn đồi, sau đó ném một túi màu đen xuống.
Chương 1400: Chiến lợi phẩm
Ngọn núi mà phi thuyền đang đậu, cách chỗ hai người Tạ Lăng Phong tầm hai ba dặm, nhìn từ chỗ bọn họ, đồ phi thuyền vứt xuống chỉ có một điểm đen to như hạt vừng, căn bản không rõ là vứt cái gì xuống.
Hà Đỉnh Lương chỉ vào điểm đen tò mò hỏi: “Tạ huynh, đấy là cái gì?”
“Ta cũng đâu có kính viễn vọng, sao mà biết được?”
Tạ Lăng Phong không nhẫn nại lắm đáp.
Giây tiếp theo, bọn họ đã có đáp án.
Điểm đen nhỏ rời khỏi phi thuyền không bao lâu, hóa thành vô số điểm đen nhỏ hơn, rơi trên ngọn núi.
Tiếp đó, phần đỉnh ngọn núi như cái chảo dầu nước, truyền đến âm thanh nổ tung dày đặc.
Nháy mắt cả đỉnh ngọn núi đã hóa thành biển lửa
Phi thuyền và lựu đạn là tổ hợp chiến đấu kinh điển nhất của tiêu cục Trấn Viễn, Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương thân là con cháu dòng chính thế gia, trước đây đã từng nghe qua.
Nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn là lần đầu.
Loại cảnh tượng quá chấn động này, hai người đã bị dọa cho giương mắt mà nhìn.
Sau mười mấy giây, Hà Đỉnh Lương mới hoàn hồn: “Tạ huynh, phương pháp này quá lợi hại rồi đấy?”
“Thảo nào ai cũng nói không thể đánh thắng tiêu cục Trấn Viễn, có loại vũ khí này, cho dù có ngàn bình chục ngàn mã cũng vô dụng!”
Trong lòng Tạ Lăng Phong không khỏi sinh ra những đợt tuyệt vọng.
Tiếp đó ông ta nhớ ra phụ thân từng nói với ông ta, bảo ông ta là bất cứ lúc nào cũng không được tuyệt vọng, phải tích cực tìm biện pháp phá giải.
Đang lúc Tạ Lăng Phong tự an ủi mình, phi thuyền lại bay lên một đoạn, sau đó ném tiếp một điểm đen xuống.
Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đều cho rằng điểm đen này giống với lúc trước, nhưng phát hiện điểm đen này không chia ra, mà rơi thẳng xuống rừng cây ở lưng núi.
Giây tiếp theo, hai người cảm thấy ngọn núi dưới chân đột nhiên rung chuyển.
Tiếp theo một ánh lửa chói mắt bay lên, sau đó một làn sóng không khí lan ra.
Cho dù hai người cách hai ba dặm, nhưng quần áo vẫn bị làn sóng không khí thổi cho dính vào người.
Đợi khói lửa tan hết, bọn họ phát hiện ngọn núi vừa nãy đã bị nổ sụp một nửa!
Nhìn thấy cảnh nổ đầu tiên, Tạ Lăng Phong còn có thể khuyên mình là hãy nghĩ cách phá vỡ, nhưng lần nãy, làm cách nào thì cũng không thể xua đuổi nỗi tuyệt vọng trong lòng ông ta được.
Trước đây Tạ Lăng Phong nghe nói Kim Phi chỉ dẫn theo mấy chục ngàn người, lại đánh bại được hàng trăm ngàn quân chinh chiến phía nam của Đảng Hạng và quân Tần Vương ở Hi Châu, còn cảm thấy không thể hiểu nổi.
Theo ông ta thấy, quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương có hàng trăm ngàn người, cho dù Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp ngoan cố không chịu thông suốt nhưng dùng người chất lên, cũng có thể đè chết Kim Phi, sao lại bị Kim Phi đánh bại được?
Bây giờ ông ta hiểu rồi!
Đến đỉnh núi mà nhân viên hộ tống còn chưa lên, chỉ ngồi trên phi thuyền ném hai điểm đen xuống dưới, đỉnh núi đã thành biển lửa, nửa ngọn núi cũng bị nổ sụp!
Trong thần thoại của Đại Khang, phương pháp của thiên thần của không lợi hại như vậy!
Cái gọi là thần thoại, chẳng qua là tượng tượng của học trò về thiên thần, năng lực của thiên thần cũng do học trò nghĩ ra.
Phi thuyền và bao thuốc nổ, đã vượt qua sức tượng tượng của học trò rồi!
Đối diện với kẻ địch như vậy, còn đánh sao nữa?
Mặc Tạ Lăng Phong chấn động, nhưng ít nhất vẫn có thể giữ nguyên thái độ, nhưng Hà Đỉnh Lương bên cạnh ông ta, lúc này đã bị dọa cho ngồi liệt xuống đất, hoàn toàn không còn phong độ nên có của công tử thế gia.
Thật ra không chỉ ông ta, trong phương trận sau người Trương Lương, có mấy nhân viên hộ tống cũng bị giật mình.
“Đại… Đại đội trưởng… Bao thuốc nổ của chúng ta, uy lực to thế à?”
Một nhân viên hộ tống nhỏ giọng hỏi.
Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương không biết điểm đen là gì, nhưng nhân viên hộ tống đều có thể đoán ra, đó là bao thuốc nổ.
Nhưng bọn họ đã từng tiếp xúc với bao thuốc nổ, bao thuốc nổ của trước kia, hoàn toàn không có uy lực lớn như vậy.
Chẳng lẽ xưởng thuốc nổ lại làm ra được một loại thuốc nổ mới rồi?
“Về rồi nói, bây giờ không phải lúc giải thích với các ngươi!” Đại đội trưởng đáp.
Các nhân viên hộ tống còn lại ở xung quanh đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Bao thuốc nổ bình thường chắc chắn không có uy lực như vậy, nhưng bọn họ nhớ ra một chiêu mà Kim Phi từng dùng ở chiến trường Hi Châu.
Lần đó vì để tạo thanh thế cho Lý Địch, khiến Lý Lăng Duệ kinh sợ, Kim Phi đã cho người chỗ một lượng thuốc nổ lớn ở trên núi trước, sau đó dùng đại bác bắn vào ngọn núi kia.
Thật ra đạn pháo không nổ được, nhưng nhân viên hộ tống châm lửa vào thuốc nổ đã chôn trước, nên khiến cả ngọn núi nổ tung.
Lúc đó Lý Lăng Duệ cũng bị kiềm chế, không dám làm khó Lý Địch một mình đi tới doanh trại Đảng Hạng để đàm phán.
Không cần hỏi, lần này Trương Lương chắc chắn cũng dùng chiêu tương tự.
Nhân viên hộ tống bị thiệt hại nặng nề ở kênh Hoàng Đồng, lần này tới Giang Nam, Trương Lương lại điều một vài nhân viên hộ tống ở các nơi khác tới bổ sung vào.
Nhân viên hộ tống hỏi chuyện chính là người mới được bổ sung, không biết trận chiến đó ở Hi Châu, còn cho rằng Kim Phi lại làm ra một bao thuốc nổ mới.
Trước phương trận, nhân viên hộ tống gọi hàng lại giơ loa sắt, hét về phía kho lương thực nói: “Ông đây cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ lập tức ra đầu hàng, nếu không ông đây sẽ nổ nát các ngươi!”
Tai nghe là giả mắt thấy mới thật, mặc dù thế gia vọng tộc đều từng nghe nói tiêu cục Trấn Viễn có thê đánh nhau, nhưng đa phần chưa có nhận thức trực quan.
Nhân viên hộ tống đóng giả thổ phỉ, ngoài để tìm cớ cướp lương, còn một mục đích khác là thông qua lần ‘diễn tập trấn áp thổ phỉ’ này, thể hiện võ lực của tiêu cục Trấn Viễn với thế gia vọng tộc của Giang Nam, khiến Giang Nam khiếp sợ.
Trương Lương cho người chôn thuốc nổ trên núi trước, cũng là vì nguyên nhân này.
Từ sớm anh ta đã biết Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đang nhìn lén, thật ra không chỉ hai bọn họ, mấy đỉnh núi xung quanh hầu như đều có nhìn đang quan sát trận đấu.
Có người dân hóng hớt, cũng có mật thám do thế gia vọng tộc quần huyện xung quanh phái tới.
Trương Lương tin, sau khi trải qua cuộc diễn luyện lần này, cho dù là người dân hay thế gia vọng tộc, đều sẽ có nhận thức càng sâu sắc với sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, sau này mà còn có tâm tư gì, cũng phải cân nhắc thật kĩ.
Cảnh ‘thổ phỉ’ này diễn tới đây đã kết thúc rồi, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, giơ cờ trắng đi ra khỏi kho lương thực.
“Các vị anh hùng tha chết, chúng ta phục rồi, chúng ta đầu hàng!”
Nhân viên hộ tống gọi hàng nhịn cười, xua tay với phía sau.
Nhân viên hộ tống đã đợi suốt từ sớm lập tức xông lên, một đội người trói gô ‘thổ phỉ’ vào, một đội khác thì xông vào kho lương thực.
Trên đỉnh núi, Tạ Lăng Phong phát hiện nhân viên hộ tống chiếm lĩnh kho lương thực, cũng ép mình phải bình tĩnh lại, dẫn người vội vàng xuống núi.
Hà Đỉnh Lương thấy vậy, cũng vội đi theo.
Hai người chặn Trương Lương trước cửa kho lương thực.
“Trương đại soái, tiêu cục Trấn Viễn quả nhiên là tiếng đồn không ngoa, xuất sắc vô song!”
Tạ Lăng Phong nịnh nọt trước, sau đó nói: “Đa tạ Trương đại soái ra tay, bây giờ thổ phỉ đã bị đánh lùi, không làm phiền đại soái nữa, chúng ta sẽ cho người tiếp nhận kho lương thực!”
“Tạ công tử, các người muốn tiếp nhận kho lương thực, đoán chừng phải một thời gian nữa!”
Trương Lương nói: “Đợi chúng ta vận chuyển chiến lợi phẩm đi, rồi các người hãy tới.”
“Chiến lợi phẩm?” Tạ Lăng Phong ngơ ngác: “Chiến lợi phẩm gì?”
“Lương thực trong kho lương thực đó,” Trương Lương nói: “Bọn ta không ngại đường xe tới diệt thổ phi, đánh cho thổ phỉ chạy mất, tất nhiên lương thực là chiến lợi phẩm của bọn ta rồi!”
“Vâng, vậy không làm phiền đại soái nữa!”
Tạ Lăng Phong cúi người hành lễ, sau đó rời khỏi thư phòng.
Đến khi Tạ Lăng Phong rời đi, đội trưởng đội cận vệ cau mày hỏi: “Đại soái, trả kho lương thực cho bọn họ thật sao?”
“Làm người phải trung thực, nếu đã đồng ý rồi, chỉ cần hắn đưa bạc đến thì trả cho hắn!” Trương Lương gật đầu.
“Nhưng tiên sinh nói số lương thực này rất quan trọng, sao chúng ta có thể trả lại cho nhà họ Tạ chứ?” Đội trưởng đội cận vệ sốt ruột.
“Ta chỉ nói trả kho lương thực lại cho nhà họ Tạ, ai nói trả lương thực cho bọn họ vậy?” Trương Lương hỏi ngược lại.
“Trả kho lương thực, không trả lương thực ư?”
Đội trưởng đội cận vệ ngây người, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Đại soái, huynh thật cao tay!”
“Chỉ là trò chơi chữ đơn giản nhất mà thôi, cao tay gì mà cao tay?”
Trương Lương nhìn cái rương trên mặt đất: “Tìm người đến đếm vàng bạc trong rương, dán giấy niêm phong rồi đưa đến nhà kho đi, khi Trấn Viễn số 2 về thì kéo về cùng!”
Kim Phi vẫn luôn thực hiện chính sách trả lương cao để chống tham ô với nhân viên hộ tống, phúc lợi và tiền lương của nhân viên hộ tống đều rất cao, nhưng cũng yêu cầu rất cao về tác phong và sự trong sạch của nhân viên hộ tống.
Một khi phát hiện có nhân viên hộ tống nào tham ô thì sẽ không nương tay.
Năm ngoái đội giám sát đã phát hiện một tiểu đoàn trưởng đã lợi dụng chức vụ để tham ô bảy trăm lượng bạc trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, đã bị Quân Pháp Đường kết án tử hình.
Hai đại đội trưởng thông đồng làm bậy với tiểu đoàn trưởng cũng bị kết án cải tạo lao động suốt đời, e rằng cả đời này cũng không ra ngoài được.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó nhân viên hộ tống canh cửa nhìn thấy thỏi vàng thì đều vội tránh giống như nhìn thấy bọ cạp độc.
Tiền lương của họ đã đủ để nuôi người thân, địa vị của người lính bây giờ cũng rất cao, triển vọng phát triển cũng rất tốt, ngay cả khi người nhà bị bệnh, con cái đi học, cũng đều có tiêu cục phụ trách.
Dưới sự giáo dục của chính trị viên, các nhân viên hộ tống đều rất quý trọng tiền đồ của mình.
Trương Lương hiện nay đang ở chức vị cao, vì vậy càng chú trọng đến danh tiếng của mình so với những nhân viên hộ tống bình thường.
Từ khi mới bắt đầu, anh ta đã không có ý định đụng vào số vàng bạc này, đồng ý nhận là vì Tạ Lăng Phong đã đưa tiền đến trước cửa, anh ta không muốn lãng phí.
Vừa hay gần đây Xuyên Thục lại thiếu tiền, kiếm được chút nào thì hay chút đó.
Vừa rồi đồng ý với Tạ Lăng Phong sẽ giúp tiêu diệt thổ phỉ cũng là vì chuyện này.
Thực ra Trương Lương còn đang nghĩ nên tìm cớ gì để tiêu diệt thổ phỉ, hay là cứ đi thẳng luôn.
Bây giờ thì tốt rồi, cũng không cần phải nghĩ nên mượn cớ gì nữa, Tạ Lăng Phong đã giúp anh ta nghĩ rồi, hơn nữa còn có tiền, kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trương Lương cũng tốt hơn nhiều, cầm quyển sổ nhỏ lên.
Đội trưởng đội cận vệ dẫn một đội nhân viên hộ tống đến, nhấc mấy cái rương đi, sau đó xin chỉ thị: “Đại soái, nên giải quyết những ca nữ đó thì như thế nào?”
“Không phải cứ thả đi là được sao?” Trương Lương thậm chí còn không ngẩng đầu.
Đây cũng là thủ tục tiêu chuẩn để nhân viên hộ tống chiếm một địa điểm mới và đối phó với người hầu và những cô gái thanh lâu.
“Vừa rồi ta đã nói với các cô ấy rồi, nhưng họ không muốn đi.”
Đội trưởng đội cận vệ bất lực nói: “Bọn họ đều nói không có người thân, cũng không có nơi nào có thể đi, đi rồi cũng bị Tạ Lăng Phong bắt về.”
“Vậy các cô ấy muốn làm thế nào?” Trương Lương hỏi.
“Bọn họ nói muốn về Xuyên Thục cùng chúng ta, tham gia đoàn ca múa.”
“Sao các cô ấy biết đoàn ca múa?” Trương Lương cau mày nói.
Dù quận Trường Lĩnh cách Xuyên Thục không xa, nhưng ở giao thông ở thời đại phong kiến lạc hậu, đoàn ca múa lại chưa từng đến đây, theo lý thì chắc hẳn ca nữ không biết sự tồn tại của đoàn ca múa Xuyên Thục.
“Các cô ấy nói nghe thương gia nói.”
Thương gia là khách quen của thanh lâu, qua miêu tả của họ, các cô gái thanh lâu ở khắp nơi đều muốn đến Xuyên Thục, họ mong đợi tiêu cục Trấn Viễn nhanh đánh sang đây còn hơn những người dân, giải cứu họ thoát ra khỏi hố lửa.
“Vậy sắp xếp các cô ấy đến bên cạnh nhà ở tập thể của binh lính nữa trước đi, lúc về đưa các cô ấy về theo.”
Trương Lương nói: “Đúng rồi, sắp xếp mấy người để mắt đến họ, cẩn thận trong đó có gián điệp của nhà họ Tạ lẻn vào, cũng phải đánh dấu trên thẻ ngà của bọn họ.”
Khi thế lực của Xuyên Thục không ngừng lớn mạnh, những chế độ quản lý cũng hoàn thiện theo đó.
Những ca nữ này là người nhà họ Tạ đưa đến, là đối tượng cần phải quan sát, sẽ đánh dấu trên thẻ ngà của họ, tạm thời sẽ không để bọn họ tiếp xúc với những vị trí quan trọng.
“Vâng.” Đội trưởng đội cận vệ gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Trương Lương rồi nhỏ giọng nói: “Trương ca, ta để lại cho huynh hai cô gái được không? Ta đã nghe ngóng, những cô gái này không phải là những cô gái thanh lâu bình thường, đều là những cô gái mới lớn.”
“Cút cút cút, ông đây là loại người ức hiếp con gái sao”? Trương Lương tức giận đạp đội trưởng đội cận vệ.
Đội trưởng đội cận vệ cũng không giận, cười hì hì nói: “Trương ca, huynh lấy họ về làm tiểu thiếp, như vậy không phải là không ức hiếp các cô ấy rồi sao?”
“Các cô ấy đã bảo ngươi nói như vậy sao?” Trương Lương để cuốn sổ xuống, cau mày hỏi.
Nếu là như vậy thì nên điều tra nhưng ca nữ này một chút.
Dù sao thì địa vị của Trương Lương ở Xuyên Thục cũng không tầm thường, làm tiểu thiếp của anh ta, có thể sẽ tiếp xúc với rất nhiều tin tức quan trọng.
“Không phải, các cô ấy chỉ nói muốn đến Xuyên Thục.” Đội trưởng đội cận vệ cười nói: “Không phải ta thấy đại soái về nhà đều không kịp đoàn tụ với tẩu tẩu, sợ đại soái phải ngủ một mình?”
“Ngươi vẫn nên lo cho ngươi đi, không cần quan tâm đến ông đây!”
Nói đến đây, Trương Lương nhắc nhở: “Tạm thời dừng để người khác tiếp xúc với những ca nữ này!”
Những cô gái này muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn gương mặt có gương mặt, da mịn màng, đẹp hơn nhiều so với những cô gái trong thôn.
Nhưng nhân viên hộ tống đến Giang Nam cùng anh ta đã chinh chiến mấy tháng rồi, sau một số tướng lĩnh cấp cao trở về Kim Xuyên, đã về làng đoàn tụ với người nhà, nhưng binh lính bình thường và tướng lĩnh cơ sở, sau khi xuống bến tàu Kim Xuyên đã bị kéo đến doanh trại, sau đó lại bị kéo thẳng đến Giang Nam, chưa kịp về nhà.
Nhân viên hộ tống đang cường tráng khỏe mạnh, Trương Lương rất sợ có người không cầm được lòng, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Ta hiểu rồi.” Đội trưởng đội cận về cũng ý thức được điều này, ngừng trêu đùa.
“Còn nữa, để người đi điều tra quán trà Tạ Lăng Phong vừa nói, nói không chừng bên trong có thứ đáng tiền.” Trương Lương lại nhắc nhở.
Phán đoán theo giọng điệu của Tạ Lăng Phong vừa rồi, có lẽ hắn rất chú trọng đến quán trà này.
“Không phải thứ đáng tiền nhất trong quán trà là trà nữ sao, còn có thể có gì nữa?” Đội trưởng đội cận vệ bĩu môi.
“Ngoài trà nữ, lẽ nào còn có bạc và đồ cổ sao?”
“Đại soái, sao huynh lại luôn nghĩ đến tiền như vậy?”
“Bây giờ triều đình khắp nơi đều dùng tiền, tiêu tiền cũng như nước, không thể chỉ dựa vào tiên sinh kiếm tiền đúng không? Không có tiền, tiên sinh trả lương cho ngươi bằng gì?” Trương Lương mắng.
Lần này trở về, anh ta đã tán gẫu với Kim Phi một lúc, biết hoàn cảnh khó khăn của Xuyên Thục bây giờ.
“Vâng, đại soái nói đúng!” Đội trường đội cận vệ đồng ý rồi rời khỏi thư phòng.
Rất nhanh, các ca nữ đã được sắp xếp đến một tiểu viện riêng, do binh lính nữ canh gác, không cho bất cứ binh lính nam nào đến gần, cũng không cho ca nữ đi ra ngoài.
Một bên khác, sau khi Tạ Lăng Phong rời khỏi trang viên, đã về nhà họ Tạ với tốc độ nhanh nhất.
Chương 1397: Nhận bạc
“Con nói Trương Lương đồng ý trả kho lương thực cho chúng ta sao?”
Lão gia chủ nhà họ Tạ rất bất ngờ vì Trương Lương dễ dàng đồng ý như vậy.
“Đúng vậy, bản thân Trương Lương đã đồng ý với con!” Tạ Lăng Phong gật đầu: “Cha cảm thấy có bẫy sao?”
Lão gia chủ nhà họ Tạ không trả lời, hỏi tiếp: “Con vừa nói, Trương Lương không thừa nhận thổ phỉ cướp kho lương thực là nhân viên hộ tống giả trang sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Lăng Phong nói: “Hiện tại Kim Phi cũng là người có uy tín danh dự, chắc chắn sẽ không thừa nhận.”
“Cũng đúng, đến được ngưỡng như y, chắc chắn sẽ ghi danh trong sử sách, vì vậy danh tiếng cũng rất quan trọng, nếu để người khác biết chuyện y phái người giả trang thành thổ phỉ để cướp, thì đúng và tiếng xấu.”
Lão gia chủ nghĩ một chút rồi nói: “Đồng ý với Trương Lương, ngày mai đưa bạc và ca nữ đến!”
“Cha, vậy nếu Trương Lương đổi ý thì làm thế nào?” Tạ Lăng Phong cau mày hỏi
Chuyện đưa ca nữ qua đó thì thôi đi, dù sao những thứ khác thì Đại Khang không có nhiều, nhưng lại nhiều con gái, khắp nơi đều có người dân bán con trai con gái, nhóm ca nữ đã đưa sang cho Trương Lương chỉ có gương mặt và dáng đẹp, đa số đều không có tài năng, họ là những ca nữ được huấn luyện tốt nhất, nhà họ Tạ lại mua thêm mấy cô gái về huấn luyện mấy tháng là được.
Nhưng trước kia vì tích trữ lương thực, nhà họ Tạ đã đập rất nhiều bạc vào đó, bây giờ không còn nhiều bạc nữa.
Số vàng bạc châu báu đã đưa cho Trương Lương trước đó cũng là khoản chi phí rất lớn đối với nhà họ Tạ, nếu lại tăng ba lần, nhà họ Tạ cũng sẽ rất khó khăn!
“Phong Nhi, con phải nhớ, vàng bạc là vật ngoài thân, là thứ không chắc chắn nhất.”
Lão gia chủ nói: “Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn đối xử với gia đình quý tộc như thế nào lẽ nào con không biết sao? Bây giờ chỉ là Trương Lương dẫn theo một nhóm nhỏ nhân viên hộ tống đến, nếu đợi Kim Phi ổn định, đại quân tiêu cục Trấn Viễn giết đến Giang Nam, cho dù nhà họ Tạ có bao nhiêu bạc cũng vô dụng, không bằng nhân lúc bây giờ còn có thể quyết định, đưa bạc cho Trương Lương, coi như là chút tình cảm!”
Tạ Lăng Phong nghe vậy, tâm trạng cũng trở nên nặng nề: “Chỉ sợ Trương Lương không nhận chút tình cảm này!”
“Có nhận hay không, xem lần này không phải sẽ biết sao?”
Lão gia chủ nói: “Nếu Trương Lương thực hiện lời hứa, thì mọi chuyện đã dễ dàng, nếu không giữ lời, ít nhất chúng ta cũng biết thái độ của tiêu cục Trấn Viễn, để suy nghĩ đối sách.”
“Chỉ mong Trương Lương thực hiện lời hứa, nếu như vậy, chúng ta cũng có người trong cấp cao Xuyên Thục rồi.”
Lấy cái gì đó của người khác thì cũng nên rụt tay với người ta, chỉ cần Trương Lương nhận lợi ích của nhà họ Tạ, tức là nhà họ Tạ đã nắm được thóp.
Sau này bọn họ lại đến tìm Trương Lương giải quyết công việc, nếu Trương Lương không đồng ý, bọn họ có thể lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp Trương Lương.
Đây cũng là thủ đoạn gia đình quý tộc thường dùng để kéo quan viên xuống nước.
Nhưng đại đa số quan viên sau khi nếm được vị ngọt sẽ không cần gia đình quý tộc uy hiếp, bản thân sẽ càng lún càng sâu.
Lão gia chủ quá hiểu con trai vừa nghe Tạ Lăng Phong nói như vậy, đã biết ông ta đang nghĩ gì.
Lão ta lắc đầu nhắc nhở: “Không, cho dù Trương Lương giữ lời hứa, con cũng đừng nghĩ đến việc dùng chuyện này để uy hiếp anh ta!”
“Vì sao?” Tạ Lăng Phong nghi hoặc hỏi: “Nghe nói quân pháp tiêu cục rất nghiêm, Trương Lương không dám không nghe chúng ta!”
“Trương Lương và Kim Phi là bạn thân thời thuở ấu lớn lên cùng nhau, lại là cánh tay phải của Kim Phi, cho dù con lợi dụng chuyện này để quật ngã Trương Lương, cũng sẽ bị Kim Phi hận!”
Lão gia chủ nói: “Không cần ta nói kết quả của việc bị Kim Phi ghi hận nữa chứ?”
“Vậy thì cùng nhau vào chỗ chết với Trương Lương!”
“Ngu xuẩn!” Lão gia chủ chống gậy dừng lại: “Cùng nhau vào chỗ chết là chuyện bọn vô học làm trong lúc nóng giận, muốn gia tộc muốn tiếp tục lâu dài tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ này mà phải học cách đánh giá tình hình, lúc nên bêu ra thì bêu ra, lúc nên ẩn núp thì ẩn núp!”
“Cha cảm thấy đại quân tiêu cục Trấn Viễn đuổi giết đến đây, chúng ta còn có cơ hội ẩn núp sao?” Tạ Lăng Phong hơi nản lòng.
“Khó khăn thì có hạn, nhưng lại có vô số cách để giải quyết khó khăn, điểm khác biệt là con có nghĩ ra cách hay không?”
Lão gia chủ nói: “Phong Nhi, con phải nhớ, bất cứ lúc nào cũng đừng tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ cách, thì sẽ có thể tìm được cách để phá vỡ cục diện
“Con nhớ rồi!” Tạ Lăng Phong nói: “Cha, lần này người định phá vỡ cục diện như thế nào?”
Ông ta biết, nếu lão gia chủ đã nói như vậy thì chắc chắn đã nghĩ ra cách để phá vỡ cục diện.
“Đối với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể bắt đầu kế hoạch hạt giống.” Lão gia chủ bất lực nói.
“Kế hoạch hạt giống?” Tạ Lăng Phong nghe vậy, không khỏi hít một hơi.
Kế hoạch hạt giống là kế hoạch cuối cùng của gia tộc, một khi bắt đầu kế hoạch hạt giống, thì sẽ đến thời khắc sinh tử của gia tộc.
Chẳng hạn như vào cuối triều đại trước, có một số gia tộc ủng hộ Hoàng đế lập nên Đại Khang, lại có một số gia tộc ủng hộ quân địch của Thái tổ Đại Khang.
Sau này Thái tổ Đại Khang đoạt được thiên hạ, đương nhiên phải tiêu diệt những gia đình quý tộc đã ủng hộ quân địch.
Để ngăn chặn gia tộc mình bị tiêu diệt, những gia đình quý tộc đó đã phải để một số con cháu của gia tộc mai danh ẩn tích, chạy đến nơi khác để bảo vệ tính mạng.
Vì để không bị phát hiện, những người đó không thể mang theo quá nhiều tiền, có thể sống được hay không, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân.
Thế hệ sau gia đình quý tộc từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, để họ đột nhiên sống cuộc sống nghèo khổ, hoặc là không chịu được nên bị bại lộ, hoặc là bị chết đói.
Cho dù may mắn sống sót, thì đa số cũng sẽ sống khốn đốn, không biết có đủ tiền cưới vợ hay không chứ đừng nói đến việc tạo dựng môi trường giáo dục tốt cho con cái.
Không được giáo dục, con cái rất khó được thăng tiến, gia tộc có thể tàn lụi sau một hai thế hệ.
Vì vậy nếu không phải không thể làm khác được thì sẽ không có gia đình quý tộc nào muốn bắt đầu kế hoạch hạt giống.
“Cha, lẽ nào không có cách nào khác sao?” Tạ Lăng Phong hỏi.
“Phong Nhi, mặc dù Kim Phi rất đáng hận, nhưng phải nói rằng y là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, mở ra mộ thời đạt hoàn toàn mới, một thời đại trước nay chưa từng có!”
Lão gia chủ nói: “Mỗi lần thời đại xảy ra thay đổi, đều sẽ có rất nhiều người trỗi dậy, cũng sẽ có rất nhiều người bị chôn vùi, nhà họ Tạ không muốn trở thành đám người bị chôn vùi, thì phải có dũng khí thằn lằn cắt đuôi!”
“Vâng!” Tạ Lăng Phong gật đầu: “Vậy con đi chuẩn bị bạc?”
“Đi đi.” Lão gia chủ khoát tay, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lại không thể trọng dụng con trai trưởng, lão ta phải tự xử lý rất nhiều chuyện.
Dù sao cũng lớn tuổi rồi, suy nghĩ vấn đề không nhanh nhẹn như lúc còn trẻ, nghĩ một lúc đã cảm thấy mệt.
Tạ Lăng Phong rời nhà tổ đã chạng vạng tối, nhưng ông ta không dám nghỉ ngơi, đi đến thành suốt đêm, gom góp bạc và ca nữ.
Trưa ngày hôm sau, Tạ Lăng Phong đã vội vã đến trang viên Trương Lương ở với đội quân to lớn.
Trương Lương biết trò chơi chữ đơn giản không thể lừa người nhà họ Tạ, vì vậy anh ta nghĩ người nhà họ Tạ rất có thể sẽ đến thương lượng, ai ngờ Tạ Lăng Phong lại đưa bạc đến nhanh như vậy.
Điều này khiến Trương Lương rất bất ngờ.
Những nếu đã đưa bạc đến, Trương Lương cũng không có lý do gì để không nhận.
“Sắp xếp người thu tiền, ngoài ra, thông báo cho tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 2 nên diễn màn thứ 2 rồi!”
Chương 1398: Chung kẻ địch
"Trương đại soái, đây là gia sản cuối cùng của nhà họ Tạ bọn ta, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn ta!"
Tạ Lăng Phong nhìn thấy Trương Lương, cúi đầu xuống đất vái chào trước, sau đó bắt đầu khóc giả vờ đáng thương.
"Trương Lương ta nói được làm được, đã đồng ý trả kho lương lại cho các ngươi, đương nhiên sẽ làm được!"
Trương Lương vỗ nhẹ vào vai Tạ Lăng Phong: "Yên tâm đi, bọn ta sẽ nhanh chóng xuất binh trừ loạn!"
"Uy danh của tiêu cục Trấn Viễn vang xa, đối phó với một đám thổ phỉ còn không phải là chưa cần ra tay đã bắt được địch sao?"
Tạ Lăng Phong tâng bốc nói: "Có lời nói này của Trương đại soái, tiểu sinh yên tâm rồi!"
"Vậy được rồi, ngươi về chờ đi!"
Trương Lương vì bạc nên mới đồng ý nói chuyện với Tạ Lăng Phong, bây giờ đã xem xong bạc rồi, anh ta cũng lười nói chuyện với Tạ Lăng Phong.
Nói xong anh ta quay người rời đi.
Tạ Lăng Phong còn muốn nói thêm mấy câu với Trương Lương, nhưng lại bị cận vệ ngăn lại: "Tạ công tử, đây là khu vực cấm quân sự, công tử xin dừng bước!"
"Được, được!"
Tạ Lăng Phong thở dài, đang định rời đi, lại bị cận vệ gọi lại.
"Quân gia còn có chuyện gì nữa sao?" Tạ Lăng Phong hỏi.
"Là như thế này, Tạ công tử, lần này bọn ta đến vội, trong quân đội đang thiếu nhân lực làm việc, muốn tìm Tạ công tử mượn một số người, không biết Tạ công tử có tiện cho mượn không?"
Đội trưởng cận vệ chỉ vào gia nô đang vận chuyển xe ngựa phía sau Tạ Lăng Phong.
Tạ Lăng Phong nghe vậy, suýt chút nữa hộc máu.
Đòi bạc đòi ca nữ cũng được đi, bây giờ ngay cả gia nô đưa bạc và ca nữ đến cũng không buông tha, tiêu cục Trấn Viễn cũng quá độc ác rồi đó.
Đàn ông Đại Khang suy tàn, gia nô nam còn nhiều hơn ca nữ.
Nhưng Tạ Lăng Phong không chắc đội trưởng cận vệ là tự chủ mở miệng hỏi hay là Trương Lương chỉ thị cho anh ta hỏi như vậy, đã đưa nhiều bạc như vậy rồi, Tạ Lăng Phong không muốn đắc tội với tiêu cục Trấn Viễn vì chút chuyện này, chỉ có thể nhắm mắt hỏi: "Không biết vị quân gia này, muốn mượn bao nhiêu người?"
Gia nô trong đội nghe vậy, đều lo lắng nhìn đội trưởng cận vệ.
Các ca nữ có thể tiếp xúc với những người mua bán lương thực, biết được chính sách đối đãi với ca nữ và gia nô của Xuyên Thục, nhưng phạm vi hoạt động của đám gia nô suốt ngày chỉ ở trong sân kín cổng cao tưởng, số lượng người tiếp xúc vô cùng có hạn, người gia tộc nhà họ Tạ không có chuyện gì cũng sẽ không nói những thứ này với người ở bên dưới, tránh dao động lòng người.
Nơi nào có người thì có giang hồ, giữa các gia nô cũng có sự cạnh tranh.
Đại đa số bọn họ đều bị nhà họ Tạ mua từ khi còn nhỏ, bây giờ khó khăn lắm mới tạo được chỗ đứng trong nhà họ Tạ, nếu như bị tiêu cục Trấn Viễn lấy đi, chẳng phải là bọn họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu sao?
Khi đến nơi mới, bị những gia nô khác nhắm vào, làm khó, lại không dễ nói chuyện, bây giờ nhân viên hộ tống muốn giữ chân họ lại.
Tiêu cục Trấn Viễn làm gì? Là để đánh giặc sao?
Nếu như đội trưởng cận vệ giữ bọn họ lại, là để cho bọn họ làm bia đỡ đạn thì làm như thế nào?
Cho nên, đám gia nô cũng rất lo lắng đội trưởng cận vệ sẽ chọn trúng mình.
Dưới cái nhìn của gia nô, đội trưởng cận vệ cười nói: "Tạ công tử, bọn ta quá thiếu nhân lực, đương nhiên là mượn càng nhiều càng tốt, ngươi cũng muốn bọn ta sớm ngày dẹp loạn trả kho lương về cho ngươi mà?"
Khóe miệng Tạ Lăng Phong giật giật, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Nếu quân gia đã nói, vậy các ngươi hãy ở lại hỗ trợ đi!"
Đám gia nô lập tức tái mặt, một số người nhát gan, bắt đầu run rẩy.
Nhưng bọn họ đã bị nhà họ Tạ thuần phục, hơn nữa ở đây khắp nơi đều là nhân viên hộ tống, bọn họ muốn chạy cũng không có chỗ nào để chạy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi sự sắp xếp của vận mệnh.
Tạ Lăng Phong lo lắng đội trưởng cận vệ sẽ nhìn trúng hộ vệ của hắn, không cần cả xe ngựa, càng không dám đến gần chào hỏi Trương Lương, dẫn hộ vệ quay người rời đi.
Khi đến có một đoàn xe ngựa hùng hậu, quy mô lớn hơn nhiều đội lữ hành, nhưng khi về, chỉ còn lại Tạ Lăng Phong và vài người hộ vệ.
Điều này khiến Tạ Lăng Phong có cảm giác ấm ức khi bị người khác bắt chẹt.
Phải hít thở sâu mấy lần ông ta mới có thể kìm nén được cảm giác này.
Ông ta quay đầu nhìn lại trang viên, rồi nói với thủ lĩnh hộ vệ: "Hai ngày này phái người theo dõi nơi này và cả chỗ kho lương nữa."
"Vâng!" Thủ lĩnh hộ vệ chắp tay đồng ý.
Tạ Lăng Phong cho rằng cho dù Trương Lương ra tay cũng phải đợi thêm một khoảng thời gian, kết quả ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đội trưởng hộ vệ đã bảo tỳ nữ đánh thức anh ta, nói tiêu cục Trấn Viễn đã hành động rồi.
Tạ Lăng Phong vội vàng mặc quần áo vào, không thèm rửa mặt mà chạy thẳng đến thư phòng, hỏi thủ lĩnh hộ vệ: "Trương Lương phái ra bao nhiêu nhân viên hộ tống?"
"Gần như toàn bộ nhân viên hộ tống trong trang viên đều được phái ra ngoài!" Thủ lĩnh hộ vệ trả lời.
"Xem ra Trương Lương vẫn thực sự rất quan tâm đó." Tạ Lăng Phong gật đầu: "Nhân viên hộ tống đi đến kho lương rồi sao?"
"Nhân viên hộ tống phân thành sáu đội, lần lượt đi về sáu hướng khác nhau, Trương Lương đích thân dẫn nhân viên hộ tống đội một đi về hướng kho lương."
"Chia thành sáu đội…."
Vừa rồi Tạ Lăng Phong còn nói Trương Lương cũng thực sự rất quan tâm đến, kết quả quay đầu đã muốn rút lại lời vừa nói.
Trương Lương dẫn theo tổng cộng hơn một nghìn người, chia thành sáu đội, một đội chưa đến hai trăm người.
Dù biết rõ Trương Lương đanh diễn kịch, nhưng điều này chẳng phải là là quá qua loa rồi sao?
"Bỏ đi bỏ đi, chuẩn bị ngựa, bọn ta cũng đi đến kho lương xem xem!"
Tạ Lăng Phong thở dài, đi ra khỏi thư phòng.
Ngựa đã được chuẩn bị sẵn ở lối vào sân, Tạ Lăng Phong cưỡi ngựa đi về phía kho lương Phong Niên.
Mặc dù bọn họ xuất phát sớm hơn nhân viên hộ tống, nhưng tốc độ nhân viên hộ tống đi bộ chậm hơn rất nhiều so với cưỡi ngựa, Tạ Lăng Phong dẫn hộ vệ nhanh chóng đi đến trấn nhỏ bên ngoài kho lương Phong Niên, nhân viên hộ tống vẫn ở bên ngoài cách đó hơn hai mươi dặm, có lẽ đến buổi chiều mới có thể đến được nơi.
Lau sậy bên ngoài kho lương Phong Niên lần trước đã bị cháy rụi, bây giờ chỉ còn lại một vùng đất hoang đen thùi lùi, Tạ Lăng Phong không dám đến gần kho lương, chỉ có thể tìm một ngọn đồi nhỏ, chuẩn bị đứng trên đỉnh đồi quan sát trận đánh.
Kết quả không ngờ có người còn nhanh hơn một bước, đợi Tạ Lăng Phong đi tới đỉnh đồi, trên đỉnh đồi đã có người rồi.
"Hà Định Lương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Tạ Lăng Phong cau mày hỏi: "Tại sao, ngươi cũng đến xem chuyện cười của ta à?"
Hà Đỉnh Lương là con trai thứ năm của nhà họ Hà, lớn hơn ông ta một tuổi.
Nhà họ Hà và nhà họ Tạ gần nhau nên khó tránh khỏi có va chạm giữa hai bên, đặc biệt là trong những năm gần đây, vì một mảnh ruộng màu mỡ ở chỗ giáp ranh nên hai nhà đã nhiều lần tranh chấp.
Thấy Hà Đỉnh Lương, ý nghĩ đầu tiên của Tạ Lăng Phong là tên này biết kho lương bị cướp nên đến để chế giễu.
Hai người một người là nhân tài kiệt xuất nhà họ Tạ, một người là trụ cột nhà họ Hà, hơn nữa tuổi tác hai người cũng không khác biệt lắm, cho nên người ngoài thường so sánh bọn họ với nhau, mỗi lần gặp mặt đều nồng nặc mùi thuốc súng.
Nhưng lần này Hà Đỉnh Lương không tranh hơn thua với Tạ Lăng Phong, mà lại chủ động đứng dậy hành lễ: "Tạ huynh, ta không đến để chế giễu huynh, thực ra bây giờ bọn ta có cùng kẻ địch, hy vọng Tạ huynh bỏ qua hiềm khích lúc trước, ngồi xuống để nói chuyện."
Nói rồi, ông ta ra hiệu cho người mang một cái đệm mềm tới.
Lúc này Tạ Lăng Phong mới nhớ tới, quả thực hai ngày trước ông ta nhận được tin báo, kho lương của nhà họ Hà cũng bị thổ phỉ cướp.
Về việc ai cướp thì không cần nói cũng biết rồi.
Chương 1399: Con chim lớn
Trước khi tiêu cục Trấn Viễn xuất hiện, Tạ Lăng Phong luôn coi Hà Đỉnh Lương là kẻ thù truyền kiếp của mình, nhưng sau khi Trương Lương đến, Tạ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy tranh chấp giữa ông ta và Hà Đỉnh Lương trở nên không đáng để nhắc tới.
Mặc dù biết kẻ cướp kho lương của nhà họ Hà là ai, nhưng vì hóa giải sự lúng túng, Tạ Lăng Phong vẫn hỏi: "Kho lương của huynh bị thổ phỉ ở đâu cướp vậy?"
"Một đám tự xưng là thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhưng bọn họ không chỉ có máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà còn sử dụng cả lựu đạn, kẻ ngốc cũng biết bọn họ là người của tiêu cục Trấn Viễn!"
Hà Đỉnh Lương phàn nàn: "Nếu Trương Lương đã muốn diễn kịch, cũng phải chú tâm chút, sơ hở lớn như vậy, không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Đúng rồi Tạ huynh, ta nghe nói huynh đã gặp Trương Lương, hỏi anh ta vấn đề này chưa?"
"Lần đầu gặp mặt đã hỏi rồi." Tạ Lăng Phong bất lực nói: "Lúc đó Trương Lương trả lời rằng khoảng thời gian trước, tiêu cục Trấn Viễn có một lô vật tư quân giới bị trộm."
Thật ra, đây chính là cái cớ mà Trương Lương đã nghĩ xong rồi.
Nếu như gia tộc quyền quý không mời bọn họ ra tay, Trương Lương cũng sẽ lấy cớ tìm quân giới để đi dẹp loạn.
"Cái cớ này cũng khập khiễng quá." Hà Đỉnh Lương chế nhạo.
"Không còn cách nào khác, ai bảo nắm đấm của người ta lớn hơn chứ."
Tạ Lăng Phong thở dài: "Hiện tại Kim Phi đang bận đối phó với đất Tần và đất Tấn, không có thời gian tới Giang Nam, Trương Lương còn đang diễn kịch với bọn họ, chờ Kim Phi có thời gian rảnh tới Giang Nam, sợ rằng bọn họ còn không có cả cơ hội để nói chuyện nữa."
"Haiz, cũng không biết Kim Phi đang nghĩ gì, y vậy mà lại chia đất đai miễn phí cho đám dân hèn mọn, phân chia đất đai cho thân tín của mình không được sao?"
Hà Đỉnh Lương tiếp tục phàn nàn: "Những nhân viên hộ tống thuộc hạ của y cũng vậy, chỉ vì chút bạc vụn mà đồng ý theo Kim Phi liều mạng, một đám ngu ngốc!"
Hai từ phong kiến trong thời đại phong kiến có nghĩa phân chia đất đai để quản lý, phân chia đất đai cũng là thủ đoạn phổ biến được các đại thần cầm quyền sử dụng trong thời phong kiến.
Giao thông và thông tin liên lạc ở thời phong kiến rất lạc hậu, ở một số vùng xa xôi, chính lệnh của Hoàng đế đều không thể đưa đến được chứ đừng nói đến việc quản lý.
Vì vậy, Quân vương sẽ phân chia đất đai, thu thuế và các tài nguyên khác cho các công thần lập được công lớn, và con cháu huynh đệ của mình, để cho đại thần và con cháu quản lý, Hoàng đế chỉ quản lý đại thần và con cháu là được.
Đây cũng chính là cách tốt nhất để lôi kéo lòng người.
Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, thay vào đó là chia toàn bộ đất đai cướp được cho người dân địa phương.
Gia tộc quyền quý không hiểu điều này, cũng không hiểu Kim Phi đang mưu đồ gì, càng không biết nhân viên cấp cao như Trương Lương tại sao lại muốn theo Kim Phi liều mạng.
"Lời này của Hà huynh nói sai rồi, những tiện nhân đó trước đây còn không được ăn no bụng, hốc mắt đều đã rất nông, đi theo Kim Phi không chỉ có thể ăn no còn kiếm được bạc, đương nhiên là đồng ý liều mạng vì Kim Phi thôi."
Tạ Lăng Phong nói: "Không phải Kim Phi không phân chia đất đai, mà là không phân chia đất đai cho chư hầu nữa, việc phân chia này càng tỉ mỉ hơn."
"Lời này của Tạ huynh là có ý gì?"
"Rất đơn giản, ví dụ như trước đây phân chia đất đai cho một Hầu gia, dù sao cũng cần cho Hầu gia vài nghìn mẫu đất, bây giờ Kim Phi chia chỗ đất đó cho nhân viên hộ tống cơ sở, đủ phân cho mấy trăm nhân viên hộ tống?"
Tạ Lăng Phong nói: "Kim Phi không chỉ cho bạc cho đất, mà còn dùng nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa không người tán dương quân nhân, ban cho nhân viên hộ tống rất nhiều đặc quyền, ví dụ như khi phân đất, thân nhân của nhân viên hộ tống có thể được ưu tiên lựa chọn.
Có bạc có đất, lại có vinh dự và đặc quyền, đây không phải là phân chia đất đai sao?"
"Có lý!"
Hà Đỉnh Lương cũng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Tạ Lăng Phong: "Cứ như vậy, Kim Phi không chỉ có thể ngăn cản các chư hầu lớn mạnh, mà còn có thể nhận được sự ủng hộ của nhân viên hộ tống và người dân… Theo lời Tạ huynh nói, chiêu này của Kim Phi thực sự là cao tay đó!"
"Đương nhiên rồi, nếu không y làm sao có thể quật khởi nhanh như vậy?"
Tạ Lăng Phong nói: "Cha ta có một đệ tử làm quan ở kinh thành, ông ta từng viết thư cho cha nói, năm ngoái Kim Phi đã đến kinh thành gặp Tiên hoàng, nhiều lần nói rằng, dân là nước, quân là thuyền, dân quan trọng hơn quân, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền!"
"Dân quan trọng hơn quân, Kim Phi dám nói vậy sao!" Hà Đỉnh Lương nghe vậy hít sâu một hơi.
"Y không chỉ dám nói, còn dám làm!"
Tạ Lăng Phong nói: "Cũng chính vì như vậy, Kim Phi mới có thể thống nhất lòng dân trong thời gian ngắn nhất."
"Đúng vậy, nghe nói Trần Văn Nhi tuyển quân ở Xuyên Thục, vô số người chủ động xung phong, chuyện này chưa từng xuất hiện ở các triều đại trước.
Hà Đỉnh Lương cảm khái nói: "Tuy rằng Kim Phi làm việc điên cuồng, nhưng không thể không nói, y thực sự là một nhân vật lớn!"
"Nào chỉ là một nhân vật lớn, cha ta nói, y còn là nhân vật trí dũng kiệt xuất nhất từ cổ chí kim đó!"
"Lệnh tôn đánh gia y cao như vậy sao?"
"Đúng vậy, cha ta nói, Kim Phi sẽ mở ra một thời đại mới chưa từng có trong lịch sử!"
……..
Hai người uống trà trò chuyện, chờ Trương Lương dẫn tiêu cục Trấn Viễn tới.
Đợi đến giữa buổi chiều, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn xuất hiện ở bên ngoài trấn nhỏ.
Dưới lá cờ là một đột nhân viên hộ tống.
Từ tác phong và diện mạo quân đội của đội có thể đánh giá được chất lượng chiến đấu có đội ngũ này.
Nhân viên hộ tống đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn, tất cả mỗi nhân viên hộ tống đều nghiêm túc.
Ở cách xa như vậy, Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đều cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Trong kho lương, đám "thổ phỉ" cũng đã phát hiện ra nhân viên hộ tống, rối rít dựng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá lên, chuẩn bị tấn công.
Khi đội nhân viên hộ tống chỉ còn cách kho lương chưa đầy bốn trăm dặm, Trương Lượng hạ lệnh cho đội dừng lại.
Theo lệnh của lính truyền lệnh, đội nhân viên hộ tống chỉnh tề lập tức giải tán khắp nơi, người cầm khiên đứng ở phía trước, đội súng kíp do nữ binh tạo thành và đội bắn cung ở giữa, lính cầm giáo dài và đao thủ ở phía sau, tạo thành một đội hình tấn công cổ điển.
Một người nhân viên hộ tống bước ra khỏi phương trận, giơ chiếc kèn trong tay lên hét lớn: "Thổ phỉ ở bên trong nghe rõ, các ngươi đã bị bao vây, chống cự cũng vô ích, hãy lập tức giao nộp vũ khí đầu hàng!"
"Mẹ kiếp, chúng ta cũng có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, các ngươi có bản lĩnh thì thử đánh đi!"
Thổ phỉ ở bên trong hét lên.
"Vậy các ngươi có cái này không?"
Nhân viên hộ tống vẫy tay về phía sau.
Phía sau phương trận, hai chiếc phi thuyền khổng lồ dần dần to lên, sau đó từ từ bay lên trời.
Sau khi đạt đến độ cao vừa đủ, một chiếc bay qua kho lương, còn một chiếc khác bay về phía tây.
"Đây chính là phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn sao, to thật đấy!"
Đây là lần đầu tiên Hà Đỉnh Lương nhìn phi thuyền, ngẩng đầu lên cảm thán: "Tại sao chiếc phi thuyền đó lại bay về phía tây?"
"Ta cũng không biết." Tạ Lăng Phong lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Ông ta cũng không biết vì sao chiếc phi thuyền đó lại bay về phía tây.
"Các ngươi bớt dọa người đi, ta cũng không bị dọa sợ đâu, Lão Tam, bắn hạ con chim lớn trên trời cho ta!"
"Thủ lĩnh thổ phỉ" giả vờ hét lớn.
Thổ phỉ phụ trách cũng nỏ hạng nặng vô cùng phối hợp điều chỉnh phương hướng của cung nỏ hạng nặng, nhắm vào phi thuyền trên bầu trời và bóp cò.
Nhưng phi thuyền bay quá cao, mũi tên của cung nỏ hạng nặng hoàn toàn không thể bắn trúng.
Ngay vào lúc này, chiếc phi thuyền khác bay đến trên một ngọn đồi, sau đó ném một túi màu đen xuống.
Chương 1400: Chiến lợi phẩm
Ngọn núi mà phi thuyền đang đậu, cách chỗ hai người Tạ Lăng Phong tầm hai ba dặm, nhìn từ chỗ bọn họ, đồ phi thuyền vứt xuống chỉ có một điểm đen to như hạt vừng, căn bản không rõ là vứt cái gì xuống.
Hà Đỉnh Lương chỉ vào điểm đen tò mò hỏi: “Tạ huynh, đấy là cái gì?”
“Ta cũng đâu có kính viễn vọng, sao mà biết được?”
Tạ Lăng Phong không nhẫn nại lắm đáp.
Giây tiếp theo, bọn họ đã có đáp án.
Điểm đen nhỏ rời khỏi phi thuyền không bao lâu, hóa thành vô số điểm đen nhỏ hơn, rơi trên ngọn núi.
Tiếp đó, phần đỉnh ngọn núi như cái chảo dầu nước, truyền đến âm thanh nổ tung dày đặc.
Nháy mắt cả đỉnh ngọn núi đã hóa thành biển lửa
Phi thuyền và lựu đạn là tổ hợp chiến đấu kinh điển nhất của tiêu cục Trấn Viễn, Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương thân là con cháu dòng chính thế gia, trước đây đã từng nghe qua.
Nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn là lần đầu.
Loại cảnh tượng quá chấn động này, hai người đã bị dọa cho giương mắt mà nhìn.
Sau mười mấy giây, Hà Đỉnh Lương mới hoàn hồn: “Tạ huynh, phương pháp này quá lợi hại rồi đấy?”
“Thảo nào ai cũng nói không thể đánh thắng tiêu cục Trấn Viễn, có loại vũ khí này, cho dù có ngàn bình chục ngàn mã cũng vô dụng!”
Trong lòng Tạ Lăng Phong không khỏi sinh ra những đợt tuyệt vọng.
Tiếp đó ông ta nhớ ra phụ thân từng nói với ông ta, bảo ông ta là bất cứ lúc nào cũng không được tuyệt vọng, phải tích cực tìm biện pháp phá giải.
Đang lúc Tạ Lăng Phong tự an ủi mình, phi thuyền lại bay lên một đoạn, sau đó ném tiếp một điểm đen xuống.
Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đều cho rằng điểm đen này giống với lúc trước, nhưng phát hiện điểm đen này không chia ra, mà rơi thẳng xuống rừng cây ở lưng núi.
Giây tiếp theo, hai người cảm thấy ngọn núi dưới chân đột nhiên rung chuyển.
Tiếp theo một ánh lửa chói mắt bay lên, sau đó một làn sóng không khí lan ra.
Cho dù hai người cách hai ba dặm, nhưng quần áo vẫn bị làn sóng không khí thổi cho dính vào người.
Đợi khói lửa tan hết, bọn họ phát hiện ngọn núi vừa nãy đã bị nổ sụp một nửa!
Nhìn thấy cảnh nổ đầu tiên, Tạ Lăng Phong còn có thể khuyên mình là hãy nghĩ cách phá vỡ, nhưng lần nãy, làm cách nào thì cũng không thể xua đuổi nỗi tuyệt vọng trong lòng ông ta được.
Trước đây Tạ Lăng Phong nghe nói Kim Phi chỉ dẫn theo mấy chục ngàn người, lại đánh bại được hàng trăm ngàn quân chinh chiến phía nam của Đảng Hạng và quân Tần Vương ở Hi Châu, còn cảm thấy không thể hiểu nổi.
Theo ông ta thấy, quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương có hàng trăm ngàn người, cho dù Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp ngoan cố không chịu thông suốt nhưng dùng người chất lên, cũng có thể đè chết Kim Phi, sao lại bị Kim Phi đánh bại được?
Bây giờ ông ta hiểu rồi!
Đến đỉnh núi mà nhân viên hộ tống còn chưa lên, chỉ ngồi trên phi thuyền ném hai điểm đen xuống dưới, đỉnh núi đã thành biển lửa, nửa ngọn núi cũng bị nổ sụp!
Trong thần thoại của Đại Khang, phương pháp của thiên thần của không lợi hại như vậy!
Cái gọi là thần thoại, chẳng qua là tượng tượng của học trò về thiên thần, năng lực của thiên thần cũng do học trò nghĩ ra.
Phi thuyền và bao thuốc nổ, đã vượt qua sức tượng tượng của học trò rồi!
Đối diện với kẻ địch như vậy, còn đánh sao nữa?
Mặc Tạ Lăng Phong chấn động, nhưng ít nhất vẫn có thể giữ nguyên thái độ, nhưng Hà Đỉnh Lương bên cạnh ông ta, lúc này đã bị dọa cho ngồi liệt xuống đất, hoàn toàn không còn phong độ nên có của công tử thế gia.
Thật ra không chỉ ông ta, trong phương trận sau người Trương Lương, có mấy nhân viên hộ tống cũng bị giật mình.
“Đại… Đại đội trưởng… Bao thuốc nổ của chúng ta, uy lực to thế à?”
Một nhân viên hộ tống nhỏ giọng hỏi.
Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương không biết điểm đen là gì, nhưng nhân viên hộ tống đều có thể đoán ra, đó là bao thuốc nổ.
Nhưng bọn họ đã từng tiếp xúc với bao thuốc nổ, bao thuốc nổ của trước kia, hoàn toàn không có uy lực lớn như vậy.
Chẳng lẽ xưởng thuốc nổ lại làm ra được một loại thuốc nổ mới rồi?
“Về rồi nói, bây giờ không phải lúc giải thích với các ngươi!” Đại đội trưởng đáp.
Các nhân viên hộ tống còn lại ở xung quanh đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Bao thuốc nổ bình thường chắc chắn không có uy lực như vậy, nhưng bọn họ nhớ ra một chiêu mà Kim Phi từng dùng ở chiến trường Hi Châu.
Lần đó vì để tạo thanh thế cho Lý Địch, khiến Lý Lăng Duệ kinh sợ, Kim Phi đã cho người chỗ một lượng thuốc nổ lớn ở trên núi trước, sau đó dùng đại bác bắn vào ngọn núi kia.
Thật ra đạn pháo không nổ được, nhưng nhân viên hộ tống châm lửa vào thuốc nổ đã chôn trước, nên khiến cả ngọn núi nổ tung.
Lúc đó Lý Lăng Duệ cũng bị kiềm chế, không dám làm khó Lý Địch một mình đi tới doanh trại Đảng Hạng để đàm phán.
Không cần hỏi, lần này Trương Lương chắc chắn cũng dùng chiêu tương tự.
Nhân viên hộ tống bị thiệt hại nặng nề ở kênh Hoàng Đồng, lần này tới Giang Nam, Trương Lương lại điều một vài nhân viên hộ tống ở các nơi khác tới bổ sung vào.
Nhân viên hộ tống hỏi chuyện chính là người mới được bổ sung, không biết trận chiến đó ở Hi Châu, còn cho rằng Kim Phi lại làm ra một bao thuốc nổ mới.
Trước phương trận, nhân viên hộ tống gọi hàng lại giơ loa sắt, hét về phía kho lương thực nói: “Ông đây cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ lập tức ra đầu hàng, nếu không ông đây sẽ nổ nát các ngươi!”
Tai nghe là giả mắt thấy mới thật, mặc dù thế gia vọng tộc đều từng nghe nói tiêu cục Trấn Viễn có thê đánh nhau, nhưng đa phần chưa có nhận thức trực quan.
Nhân viên hộ tống đóng giả thổ phỉ, ngoài để tìm cớ cướp lương, còn một mục đích khác là thông qua lần ‘diễn tập trấn áp thổ phỉ’ này, thể hiện võ lực của tiêu cục Trấn Viễn với thế gia vọng tộc của Giang Nam, khiến Giang Nam khiếp sợ.
Trương Lương cho người chôn thuốc nổ trên núi trước, cũng là vì nguyên nhân này.
Từ sớm anh ta đã biết Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đang nhìn lén, thật ra không chỉ hai bọn họ, mấy đỉnh núi xung quanh hầu như đều có nhìn đang quan sát trận đấu.
Có người dân hóng hớt, cũng có mật thám do thế gia vọng tộc quần huyện xung quanh phái tới.
Trương Lương tin, sau khi trải qua cuộc diễn luyện lần này, cho dù là người dân hay thế gia vọng tộc, đều sẽ có nhận thức càng sâu sắc với sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, sau này mà còn có tâm tư gì, cũng phải cân nhắc thật kĩ.
Cảnh ‘thổ phỉ’ này diễn tới đây đã kết thúc rồi, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, giơ cờ trắng đi ra khỏi kho lương thực.
“Các vị anh hùng tha chết, chúng ta phục rồi, chúng ta đầu hàng!”
Nhân viên hộ tống gọi hàng nhịn cười, xua tay với phía sau.
Nhân viên hộ tống đã đợi suốt từ sớm lập tức xông lên, một đội người trói gô ‘thổ phỉ’ vào, một đội khác thì xông vào kho lương thực.
Trên đỉnh núi, Tạ Lăng Phong phát hiện nhân viên hộ tống chiếm lĩnh kho lương thực, cũng ép mình phải bình tĩnh lại, dẫn người vội vàng xuống núi.
Hà Đỉnh Lương thấy vậy, cũng vội đi theo.
Hai người chặn Trương Lương trước cửa kho lương thực.
“Trương đại soái, tiêu cục Trấn Viễn quả nhiên là tiếng đồn không ngoa, xuất sắc vô song!”
Tạ Lăng Phong nịnh nọt trước, sau đó nói: “Đa tạ Trương đại soái ra tay, bây giờ thổ phỉ đã bị đánh lùi, không làm phiền đại soái nữa, chúng ta sẽ cho người tiếp nhận kho lương thực!”
“Tạ công tử, các người muốn tiếp nhận kho lương thực, đoán chừng phải một thời gian nữa!”
Trương Lương nói: “Đợi chúng ta vận chuyển chiến lợi phẩm đi, rồi các người hãy tới.”
“Chiến lợi phẩm?” Tạ Lăng Phong ngơ ngác: “Chiến lợi phẩm gì?”
“Lương thực trong kho lương thực đó,” Trương Lương nói: “Bọn ta không ngại đường xe tới diệt thổ phi, đánh cho thổ phỉ chạy mất, tất nhiên lương thực là chiến lợi phẩm của bọn ta rồi!”
Bình luận facebook