-
Chương 1431-1435
Chương 1431: Trò chuyện
“Tiên sinh, từ đây đến cổng chính của nghĩa trang vẫn còn ba bốn dặm, đến cổng chính thì xuống xe lần nữa!”
Thiết Chùy nói.
Nhìn thì có vẻ nghĩa trang khá gần nhưng nếu muốn đi đến cổng chính thì vẫn còn vài dặm nữa. Hơn nữa lịch trình ban đầu của Kim Phi không bao gồm việc đến thăm nghĩa trang, cũng không có sắp xếp trước nên Thiết Chùy có chút lo lắng.
Công việc chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm, vì sự an toàn của bản thân và cũng vì công việc của đội cận vệ, suốt dọc đường, chủ yếu Kim Phi vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của Thiết Chùy.
Nhưng lần này, Kim Phi không nghe, lắc đầu nói: “Ba, bốn dặm thì ba, bốn dặm thôi, vừa đúng lúc có thể ở cùng các huynh đệ nhiều thêm một chút.”
Năm đó, Thiết Chùy cũng tham gia trận chiến ở dốc Đại Mãng, cũng có những đồng đội đã hy sinh ở dốc Đại Mãng hiện đang được chôn cất tại nghĩa trang này, vì thế anh ta cũng có thể hiểu được tâm tình của Kim Phi nên cũng không kiên trì ngăn cản mà gật đầu nói: “Tiên sinh, xin ngài chờ một lát, ta sắp xếp một chút.”
Lần này Kim Phi không phản đối nữa mà chỉ gật đầu rồi quay lại xe ngựa.
Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm thân sĩ đi theo phía sau Kim Phi, khi đội của Kim Phi dừng lại, bọn họ cũng dừng lại theo.
Đang đang thắc mắc vì sao Kim Phi lại dừng lại thì anh ta thấy đội cận vệ của Kim Phi và một nhóm binh lính nữ đi đến xe ngựa ở cuối đội và mở những chiếc hộp trên xe.
Sau đó, cận vệ và binh lính nữ lấy ra những mảnh áo giáp từ trong hộp.
Trước đây, để giảm bớt gánh nặng cho ngựa chiến, hầu hết các nhân viên hộ tống đều chỉ mặc một lớp áo giáp bên trong và một bộ quân phục đồng phục, đặt bộ giáp nặng vào hộp rồi dùng xe ngựa kéo đi.
Hiện giờ Kim Phi muốn đi bộ, bọn họ bèn lấy áo giáp ra mặc.
Không cần dựng lều bạt lên, các nhân viên hộ tống đều đứng cạnh xe ngựa mặc áo giáp ở bên ngoài đồng phục.
Với sự hỗ trợ lẫn nhau, động tác của những nhân viên hộ tống rất nhanh, chưa đến năm phút sau, tất cả cận vệ và binh lính nữ đã thay xong quần áo.
Chủ yếu đồng phục dùng để làm nổi bật dáng người của các cận vệ và binh lính nữ, làm cho bọn họ trông rắn rỏi hơn, sau khi mặc áo giáp vào, khí chất của các cận vệ và binh lính nữ cũng khác hẳn.
Những bộ áo giáp này không phải mới, mà đều đã theo chủ nhân tham gia vào trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, hầu như mỗi bộ áo giáp đều có vết dao đan xen nhau!
Cùng với những ngọn giáo dài tay của các binh lính nam và súng dài trong tay của các binh lính nữ, cùng với vẻ mặt trang nghiêm của họ, một bầu không khí ớn lạnh lập tức ập đến.
Các thân sĩ đi theo phía sau đang nói chuyện bất giác thấp giọng vì sợ làm kinh động nhóm sát nhân.
“Có vẻ như những việc đã xảy ra với tiên sinh ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng rất nguy hiểm đáng sợ.”
Khánh Hâm Nghiêu cảm khái nói.
Những người trước mặt này đều là cận vệ riêng của Kim Phi, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ sự an toàn của Kim Phi.
Tuy nhiên, áo giáp trên người họ đầy vết dao, điều này cho thấy Kim Phi cũng đã từng gặp nguy hiểm.
“Ở thành Du Quan thì không sao, nhưng ở kênh Hoàng Đồng, người của chúng ta gần như bị tiêu diệt, toàn bộ đội cận vệ của tiên sinh đều xông lên, A Mai cũng lên tiền tuyến hỗ trợ!”
Người đang cưỡi ngựa song song với Khánh Hâm Nghiêu là Khánh Mộ Lam nói: “Lúc ấy ta và đám người Lương ca định đưa tiên sinh rời đi, nhưng tiên sinh không chịu, nhất quyết đòi sống chết với quân địch, cũng may tam ca đưa người đến kịp, nếu không thì lần đó thật sự rất nguy hiểm!”
“Mộ Lam, lần này là lỗi của ta, ta không nên để muội đến nơi nguy hiểm như vậy!” Khánh Hâm Nghiêu đau lòng nhìn em gái.
“Đại ca, huynh nói cái gì thế, chúng ta là con cái của nhà họ Khánh, có bao giờ sợ nguy hiểm đâu?”
Khánh Mộ Lam thờ ơ nói: “Hơn nữa, một người đọc sách như tiên sinh còn không sợ thì ta càng không sợ!”
“Kim tiên sinh là người đọc sách, nhưng muội lại là một cô nương.” Khánh Hâm Nghiêu tức giận nói: “Một cô nương như muội suốt ngày la hét đánh đánh giết giết, còn ra cái thể thống gì nữa!”
“Đại ca, Kim tiên sinh đã nói rồi, nữ nhân có thể chống đỡ được nửa bầu trời, sao huynh vẫn còn khinh thường cô nương cơ chứ?”
Khánh Mộ Lam nghe vậy không vui: “Huynh nhìn xem trong đoàn tùy tùng của tiên sinh có bao nhiêu cô nương? Bọn họ kém nam nhân ở điểm nào?”
Đặc biệt là Phi Phi cô nương ở đội súng kíp, khi ở kênh Hoàng Đồng, từng người bọn họ liên thủ bảo vệ vị trí của đội nhân viên hộ tống nam, hết lần này đến lần khác đẩy lùi các đợt tấn công của kẻ thù, biểu hiện của họ không thua gì các binh lính nam, thậm chí đại da số còn mạnh hơn so với nam nhân trụ cột.
“Muội nhìn muội xem, ta đã nói cái gì đâu, muội kích động như thế làm gì?”
“Huynh dạy dỗ ta thì được, nhưng huynh nói binh lính nữ chúng ta không làm được thì không được!”
Khánh Mộ Lam nói: “Kim tiên sinh còn không coi thường binh lính nữ bọn ta, huynh dựa vào cái gì mà khinh thường bọn ta?”
“Ta không coi thường binh lính nữ.” Khánh Hâm Nghiêu thấy Khánh Mộ Lam vẫn còn nổi giận, nhanh chóng xua tay nói: “Được rồi, xem như là ta nói sai được chưa, ta nhận lỗi với muội, ta không nên nói binh lính nữ không được!”
Lúc này Khánh Mộ Lam mới hừ một tiếng, bỏ qua cho ca ca.
Khánh Hâm Nghiêu miễn cưỡng cười một cái, sau đó ra hiệu cho đám cận vệ tránh xa, nhỏ giọng nói: “Mộ Lam, muội mở miệng ra là nhắc đến Kim tiên sinh, có phải là muội thích Kim tiên sinh rồi không? Hay là ta đi cầu thân giúp muội nhé?”
Vừa rồi Khánh Mộ Lam còn hùng hổ chớp mắt liền đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ca, huynh đang nói cái gì vậy... Ta nào có...”
“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, điều này thì có gì phải xấu hổ.”
“Ca, huynh đã nói sẽ không thúc giục ta kết hôn mà!” Khánh Mộ Lam đỏ mặt nói.
“Ta không thúc giục muội, nhưng Mộ Lam, muội đã sắp hai mươi tuổi rồi, chị dâu muội bằng tuổi này của muội đã sinh ba đứa con rồi, Cho dù ta không giục muội, muội cũng nên tự có tính toán rồi chứ?”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Muội cũng không biết hiện tại có bao nhiêu người đến nhà chúng ta cầu thân đâu, mỗi ngày ta và chị dâu muội không biết đã từ chối bao nhiêu người, đắc tội bao nhiêu người rồi đâu. Cho dù muội có vì ta và chị dâu muội suy nghĩ hay không, thì cũng nhanh chóng quyết định hôn sự đi!”
Với địa vị hiện tại của nhà họ Khánh, Khánh Mộ Lam vừa là trưởng nữ nhà họ Khánh vừa là muội muội duy nhất của Khánh Hâm Nghiêu, người đến cầu thân quả thực không ít.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu cũng chỉ có một người muội muội, đương nhiên cũng phải lựa chọn cẩn thận.
Với thân phận của Khánh Mộ Lam, gả cho bất kì nam nhân nào của Đại Khang cũng không tính là trèo cao.
Dù cho Cửu công chúa là nữ đế, nếu như là trước đây thì thân phận của Khánh Mộ Lam đều có tư cách làm hoàng hậu.
Vì vậy, Khánh Hâm Nghiêu cho rằng ứng cử viên thích hợp nhất với vị trí em rể của anh ta là Kim Phi.
Về việc Kim Phi và Cửu công chúa đã kết hôn, ở thời phong kiến thì đây không phải chuyện gì to tát.
Ở thời đại này, dù là hôn nhân hoàng gia hay hôn nhân dân sự, việc chị em ruột lấy cùng một người là chuyện bình thường chứ đừng nói đến anh em họ hàng.
Nếu Khánh Mộ Lam cũng kết hôn với Kim Phi, địa vị của nhà họ Khánh sẽ càng vững chắc hơn, Cửu công chúa cũng sẽ yên tâm hơn về nhà họ Khánh.
Chính vì lý do này mà nhiều năm trước Khánh Mộ Lam yêu cầu cùng Kim Phi đi đến thành Du Quan tiếp viện, anh ta đã đồng ý ngay lập tức.
Đường đến thành Du Quan đường xá xa xôi, dọc đường đi có thể xảy ra rất nhiều chuyện, trong lúc đứng giữa sự sống và cái chết rất dễ nảy sinh tình cảm, nói không chừng chuyện tình giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam đều đã được định đoạt.
Đáng tiếc ban nãy anh ta đã lén lút hỏi A Mai mới biết Khánh Mộ Lam không nắm chắc cơ hội ấy.
Chương 1432: Thúc thúc
"Ca, chuyện của ta huynh không cần phải xen vào, ta tự biết!"
Khánh Mộ Lam không kiên nhẫn xua tay: "Nếu như huynh còn tiếp tục thúc giục ta thì ta sẽ đi tìm tiên sinh xin một chỉ tiêu cho binh lính nữ trong quân đội, ta cũng sẽ trở thành tướng quân, sau này cũng sẽ không trở về!"
“Không thúc giục, sẽ không thúc giục nữa, cùng lắm thì ông đây nuôi muội cả đời, cũng không phải là ta không nuôi được!"
Khánh Hâm Nghiêu ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, lúc này lại bị ăn chặn gắt gao.
Bởi vì anh ta biết, Khánh Mộ Lam thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Trở thành nữ tướng quân vẫn luôn là ước mơ của Khánh Mộ Lam từ khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ Tả Phi Phi và Đường Đông Đông đều đã trở thành chỉ huy của binh lính nữ, cô ấy vẫn giống như trước đây, chỉ có thể chỉ huy đội cận vệ của mình.
Theo Tả Phi Phi tham gia trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, Khánh Mộ Lam nhìn thấy Tả Phi Phi chỉ huy các binh lính nữ chiến đấu, Khánh Mộ Lam vô cùng hâm mộ.
Cho dù không có chuyện này, Khánh Mộ Lam cũng dự định quay lại tìm Khánh Hâm Nghiêu để yêu cầu một số thành viên nòng cốt trong đội và tiền lương, sau đó lại đi bàn bạc với Kim Phi và Cửu công chúa để cố gắng lấy một chỉ tiêu thành lập đội binh lính nữ để thành lập một đội binh lính nữ cho vui.
Nếu Kim Phi biết suy nghĩ của Khánh Mộ Lam, chỉ sợ đã bảo Cửu công chúa giao chỉ tiêu cho cô ấy từ lâu rồi.
Trong quá trình Kim Phi nổi dậy, nhà họ Khánh đã giúp đỡ rất nhiều, Kim Phi không phải là người vô ơn, lúc đánh cường hào phân chia ruộng đất, đương nhiên không có đàn áp nhà họ Khánh.
Mặc dù phân chia ruộng đất của nhà họ Khánh, nhưng nhà họ Khánh đến Tây Xuyên chưa được bao lâu, diện tích ruộng đất chiếm giữ cũng không lớn, Kim Phi sai người phân chia đều những ruộng đất đó cho người của Khánh Thị.
Còn tiền tiết kiệm và nhà cũ mà nhà họ Khánh đã tích góp từng tí một thì Kim Phi cũng không hề động tới một chút nào.
Cho nên, bây giờ nhà họ Khánh vẫn là gia tộc cường hào lớn nhất ở Tây Xuyên, và cũng là gia tộc cường hào duy nhất có thể nói là cực kỳ giàu có.
Khánh Mộ Lam ngẫu nhiên nhặt một thứ gì đó từ tay của Khánh Hâm Nghiêu cũng đủ để cô ấy nuôi một đội quân có quy mô nhỏ.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam, một khi trong tay cô ấy có người và ngựa, sau này nếu có chiến tranh, chỉ sợ cô ấy sẽ chủ động yêu cầu ra tiền tuyến mà không cần Kim Phi nói.
Cứ thế, chẳng khác nào nhà họ Khánh bỏ tiền ra để giúp Kim Phi nuôi sống một đội ngũ, tại sao không làm chứ?
Hai anh em trò chuyện trong khi đội cận vệ ở phía trước cũng đã thay quần áo xong và tập hợp lại.
Dưới sự chỉ huy của Thiết Chùy, đội cận vệ chia làm hai phe.
Các binh lính nữ ở bên trong, vây quanh Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương ở giữa, sau đó là các binh lính nam mặc áo giáp nặng sẽ bao vây ở bên ngoài, vây quanh ở ba người Kim Phi và các binh lính nữ ở bên trong.
Thoạt nhìn thì đội hình của đội cận vệ có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng trên thực tế, sự sắp xếp của binh lính nữ và binh lính nam rất có chủ ý.
Nếu nhìn từ xa, sẽ thấy rằng đội hình giữa binh lính nam và binh lính nữ hoàn toàn không có khe hở, hoàn toàn không nhìn thấy được ba người Kim Phi được giấu ở giữa.
Nhưng ba người Kim Phi được bao vây bảo vệ ở giữa, nhìn từ trong ra ngoài, tầm nhìn của họ không bị ảnh hưởng nhiều.
Lực phòng ngự của áo giáp nặng của binh lính nam có thể so với một tấm khiên, ba người Kim Phi được bảo vệ ở bên trong, trừ khi quân địch tấn công từ trên đỉnh đầu, nếu không căn bản bọn chúng không có cách nào có thể đánh chết Kim Phi bằng một đòn được.
Dưới sự bảo vệ của đội cận vệ, ba người Kim Phi tiến lên dọc theo đường núi.
Theo sau là Khánh Hâm Nghiêu và những thân sĩ khác, cũng đi theo phía sau và bắt đầu tiến về phía trước.
Tốc độ của Kim Phi cũng không quá chậm, y nhanh chóng đi đến cửa của nghĩa trang và dừng lại dưới bia tưởng niệm.
Sau khi chạm vào nền của bia tưởng niệm, trong lòng Kim Phi không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.
Lúc trước, vì để xây dựng bia tưởng niệm ở chỗ này, Cửu công chúa còn từ bỏ một số quyền lợi để ngăn chặn việc có người ngáng chân trên triều đình.
Sau khi nhận được sự chấp thuận của bộ Lễ và bộ Binh, Kim Phi và Cửu công chúa mới dám để Chu Du Đạt đi tìm thợ đá.
Khi đó, Cửu công chúa không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng trong vòng chưa đầy hai năm nữa, cô ấy sẽ trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử của Đại Khang từ trước đến nay, từ vị trí người nộp đơn trở thành người phê duyệt.
Đừng nói là Cửu công chúa, lúc ấy ngay cả Kim Phi cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển thành dáng vẻ như bây giờ.
Nghĩ đến Chu Du Đạt, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Thiết Chùy: “Hình như vừa rồi ta nhìn thấy Chu công tử trong đám người, ngươi đi tìm xem, nếu tìm thấy thì mời hắn đến đây một chút."
"Vâng!"
Thiết Chùy xoay người rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay lại với Chu Du Đạt.
"Ra mắt Kim tiên sinh!"
Chu Du Đạt hành lễ với Kim Phi, hơi sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Mặc dù trước đây anh ta cảm thấy tràn đầy biết ơn và tôn trọng Kim Phi, nhưng cũng không quá kính sợ, thay vào đó, trong lòng anh ta thực sự coi Kim Phi như một người thầy tốt bạn hiền.
Nhưng bây giờ Kim Phi đã trở thành một trong những người quyền lực nhất trên thế giới này, cho dù là thân phận hay sức ảnh hưởng đều hoàn toàn khác so với lần gặp mặt trước.
Đặc biệt là sau khi trải qua những trận chiến thảm thiết ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, sát khí trên người Kim Phi quá nặng, cũng càng ngày càng uy nghiêm hơn.
Lúc trước sau khi trận chiến ở dốc Đại Mãng kết thúc, vì để thu xếp cho những người tị nạn không muốn rời quê hương này, cũng vì kiếm tiền, Kim Phi đã để Mãn Thương đến Tây Xuyên mở một số nhà xưởng.
Bây giờ Mãn Thương cũng rất bận rộn, không có thời gian quản lý những nhà xưởng này, cân nhắc đến mối quan hệ giữa Chu Du Đạt với Kim Phi và Cửu công chúa, nên anh ta đã giao nhà xưởng cho Chu Du Đạt quản lý.
Trước khi Kim Phi đến, Chu Du Đạt nghĩ rằng khi gặp Kim Phi, anh ta nhất định phải phải tiếp đón thật tốt, rồi báo cáo với y một chút về sự phát triển của nhà xưởng, và những khó khăn đang phải đối mặt và một số ý tưởng.
Nhưng khi thuyền lớn cập bến, sau khi Chu Du Đạt thực sự nhìn thấy Kim Phi, ý tưởng này ngay lập tức bị dập tắt.
Bởi vì lúc đó Kim Phi không muốn dây dưa khách sáo với thân sĩ, cho nên cố ý bày ra dáng vẻ không quen chớ lại gần.
Mặc dù Chu Du Đạt có tình cảm qua lại với Kim Phi, nhưng anh ta lại là một người kiêu ngạo, không thể ỷ vào mối quan hệ này mà cố tình đi lên nói năng bậy bạ với Kim Phi, bởi vì điều này sẽ khiến cho mọi người cảm thấy rằng anh ta đang lôi kéo làm quen với Kim Phi.
Vì vậy, từ đầu đến cuối, Chu Du Đạt chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Kim Phi, mà ẩn náu bên trong phần lớn các thân sĩ.
Trên đường trở về, Chu Du Đạt đang suy nghĩ có nên viết thư cho Mãn Thương để xin chỉ thị về vấn đề của nhà xưởng hay không thì Thiết Chùy đã tìm tới đây và nói Kim Phi muốn gặp anh ta.
Chu Du Đạt hơi bất ngờ, nhưng không dám do dự, vội vàng đi theo anh ta tới đây.
"Chu công tử, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?"
Lúc này, thái độ của Kim Phi hoàn toàn khác với vừa rồi, giống như lúc trước ở dốc Đại Mãng, y lộ ra vẻ mặt tươi cười, vỗ lên bả vai của Chu Du Đạt: “Nghe nói tháng trước Chu công tử tháng trước có tin vui, có được một đứa con trai, đáng tiếc lúc ta biết đã hơi muộn, chưa từng đến chúc mừng, hy vọng Chu công tử không trách ta!"
"Chuyện trong nhà là việc nhỏ, ta không dám quấy rầy tiên sinh, nên không gửi thiệp mời cho tiên sinh, mong tiên sinh tha tội!"
Chu Du Đạt nghe Kim Phi nói như vậy thì nhanh chóng nhận lỗi.
Đồng thời, không biết vì sao, trong lòng anh ta cũng cảm thấy cảm động.
Bây giờ Kim Phi có thể nói là trăm công nghìn việc, đối với Kim Phi thì chuyện anh ta sinh ra một đứa con thật sự rất nhỏ bé, là chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng Kim Phi lại nói đến chuyện này, điều này chứng tỏ trong lòng y có một người như anh ta.
"Đây không phải là việc nhỏ, mà là chuyện vui lớn!"
Kim Phi nói: "Buổi chiều ta muốn tới xưởng dệt, Chu công tử nhớ đưa đứa bé qua đây, để ta bồng bế với tư cách là thúc thúc!"
Ruộng đất của nhà họ Chu ở ngay bên ngoài thành Tây Xuyên, lúc trước dùng đất của nhà họ Chu để xây dựng xưởng dệt, chỉ cách nơi ở của tổ tiên nhà họ Chu có một bức tường.
Chương 1433: Người đứng đằng sau
"Rất hân hạnh được đón tiếp tiên sinh, Chu mỗ vô cùng vinh hạnh!"
Chu Du Đạt hỏi: "Tiên sinh thật sự muốn tới xưởng dệt ư?"
"Đương nhiên là muốn," Kim Phi gật đầu: "Không chỉ có xưởng dệt, còn có xưởng làm xi măng, xưởng gang thép, xưởng làm muối, ta đều muốn tới xem."
"Tốt quá rồi!" Chu Du Đạt kích động hỏi: "Ta có thể đi cùng tiên sinh được không?"
Bây giờ những nhà xưởng này đều thuộc quyền quản lý của anh ta, nhưng trước đây Chu Du Đạt chỉ là một học trò, không giỏi quản lý nhà xưởng, nên có rất nhiều thứ không thể nghĩ ra, vừa rồi anh ta còn đang lo lắng, kết quả là Kim Phi lại nói y muốn đến thăm nhà xưởng.
Đến lúc đó, chắc là có thể cùng nhau đặt vấn đề.
“Bây giờ những nhà xưởng này đều dưới quyền quản lý của Chu công tử, ngài đương nhiên phải đi theo!" Kim Phi cười nói.
"Thế thì tốt quá, ta đã tóm tắt một số câu hỏi ở đây, đang chuẩn bị xin tiên sinh chỉ bảo."
Chu Du Đạt vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong ngực, xem ra anh ta đã chuẩn bị sẵn rồi.
Nhưng còn chưa kịp mở quyển sổ ra, đã bị Kim Phi lấy đi.
“Buổi chiều chúng ta sẽ nói chuyện về nhà xưởng, bây giờ chúng ta làm lễ truy điệu với các anh hùng liệt sĩ và dân chúng trước.”
"Vâng!"
Chu Du Đạt nghe thấy vậy thì vẻ mặt của anh ta cũng trở nên nghiêm túc.
Mặc dù trong hành chuyến đi của Kim Phi cũng không có sắp xếp việc đi tảo mộ tại nghĩa trang, nhưng sau khi biết được quyết định của Kim Phi, nhân viên hộ tống đã lập tức hành động.
Khi Thiết Chùy dẫn đội cận vệ mặc áo giáp hạng nặng, còn có một đội nhân viên hộ tống chạy đến nghĩa trang trước, một nhóm tiến hành kiểm tra an toàn, một nhóm người khác tìm nhân viên quản lý của nghĩa trang, chuẩn bị những vật dụng cơ bản để làm lễ truy điệu.
Sau khi đi vào nghĩa trang, bàn thờ được dùng để làm lễ truy điệu đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn cũng được đặt những vật dụng để làm lễ truy điệu như nến, hương, giấy vàng.
Kim Phi hơi khó chịu với lễ nghi rườm rà của thời phong kiến, bình thường khi ở chung với cấp dưới thân thiết như Thiết Chùy thì rất tùy ý, nếu không thì Thiết Chùy sẽ không nói một ít trò đùa lỗi thời với Kim Phi.
Chỉ trong chuyện làm lễ truy điệu cho các liệt sĩ này là Kim Phi rất coi trọng lễ nghi và hoàn thành quá trình làm lễ truy điệu theo đúng thủ tục.
Sau khi kết thúc lễ truy điệu, Kim Phi quanh quẩn trong nghĩa trang hơn nửa giờ, xác nhận rằng nghĩa trang vẫn có người chăm sóc, sau đó mới rời đi.
Trong suốt quá trình, Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm thân sĩ đều đã chờ ở cửa nghĩa trang.
Nhìn thấy Chu Du Đạt và Kim Phi sánh vai bước ra ngoài, ánh mắt của rất nhiều thân sĩ nhìn về phía Chu Du Đạt đều thay đổi.
Bởi vì biểu hiện của Chu Du Đạt ở trại tị nạn lúc trước, cộng thêm việc sau khi kết thúc chiến dịch ở dốc Đại Mãng, đã luôn chủ động làm yên lòng dân tị nạn, thậm chí tiêu hết tài sản của gia đình mình để làm điều đó, Kim Phi đánh giá rất cao phẩm chất con người của Chu Du Đạt.
Nhìn bề ngoài thì quyền quản lý một số nhà xưởng đã được Mãn Thương giao cho Chu Du Đạt, nhưng nếu không có sự gợi ý của Kim Phi, làm sao Mãn Thương có thể có quyền lực và sự quyết đoán lớn như vậy?
Mỗi nhà xưởng dưới quyền của Kim Phi đều có thể nói là cây rụng tiền.
Một số nhà máy lần lượt được hoàn thành và đưa vào sản xuất, công việc kinh doanh rất tốt, đương nhiên cũng khiến cho người ta ghen tị.
Hơn nữa, Chu Du Đạt là người khiêm tốn, dễ nói chuyện nên một số thân sĩ nảy ra ý tưởng thành lập một nhà xưởng, cảm thấy Chu Du Đạt là một kẻ dễ bị bắt nạt, muốn nhào nặn một phen, xem liệu có thể vắt ra được một ít nước dầu hay không.
Nhưng bây giờ hầu như tất cả các thân sĩ đều đã từ bỏ ý định này.
Trước đây bọn họ cũng nghe nói rằng chỗ dựa vững chắc sau lưng Chu Du Đạt chắc là Kim Phi, nhưng nghe nói và tận mắt chứng kiến là hai khái niệm khác nhau.
Lúc ở bờ sông, các thân sĩ phát hiện Chu Du Đạt không chào hỏi với Kim Phi, rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của tin đồn.
Nhưng bây giờ bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa.
Kim Phi đi làm lễ truy điệu cho các liệt sĩ, ngay cả Khánh Hâm Nghiêu là quan lớn ở biên cương cũng không được đi vào, vậy mà lại gọi Chu Du Đạt đến, hơn nữa hai người còn cùng nhau sánh vai bước ra, tất cả đều cho thấy mối quan hệ giữa hai người thực sự rất khác thường.
Có thể còn tốt hơn so với những lời đồn đại.
Mặc dù Chu Du Đạt là người khiêm tốn, nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, thật ra anh ta cũng đã phát hiện ra có thân sĩ thèm muốn nhà xưởng.
Thực ra khi bước ra từ bên trong, Chu Du Đạt vốn muốn giữ khoảng cách với Kim Phi, nhưng khi nghĩ lại thì thấy không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt như vậy, nên anh ta đã đi ra cùng Kim Phi, còn cố tình thể hiện ra dáng vẻ thân mật.
Ý nghĩa trong đó có một loại cảm giác giống như cáo mượn oai hùm.
Ban đầu Kim Phi cũng không để ý, nhưng y nhanh chóng nhận ra ý đồ của Chu Du Đạt, thay vì ngăn cản thì y lại chủ động phối hợp.
Theo kế hoạch, trạm thứ nhất của Kim Phi khi đến Tây Xuyên phải là đi đến xưởng dệt, sau đó ăn cơm trưa tại căng tin của xưởng dệt.
Nhưng vì để tạo bàn đạp cho Chu Du Đạt, Kim Phi đã đến nhà Chu Du Đạt trước.
Nhà họ Chu không ngờ rằng Kim Phi sẽ tới, lập tức vội đến mức hỗn loạn, phối hợp với nhân viên hộ tống để phong tỏa sân trước trước, nghênh đón Kim Phi và hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu đến thư phòng.
Sau đó, Chu Du Đạt với tư cách là chủ nhà, đưa ra lời mời cho các thân sĩ.
Dù sao cũng là diễn kịch cho các thân sĩ xem, nếu bọn họ đều rời đi thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Kim Phi với Khánh Hâm Nghiêu đều đang ở đây, các thân sĩ cũng không dám tự ý rời đi, chỉ có thể đồng ý với lời mời của Chu Du Đạt và tập trung tại phòng khách của nhà họ Chu.
Sau khi Chu Du Đạt chỉ huy nhóm nha hoàn bưng trà lên cho thân sĩ thì vội vàng chạy tới thư phòng.
Nhớ tới lời dặn dò của Kim Phi, Chu Du Đạt đi ra sân sau gọi vợ, nhờ cô ấy ôm đứa bé mới một tháng tuổi, cùng nhau đi gặp Kim Phi.
Trong thư phòng, Kim Phi cũng không nhàn rỗi, lợi dụng lúc này, y bảo Thiết Chùy lấy bản đồ ra, nói cho Khánh Hâm Nghiêu biết về kế hoạch của y đối với Tây Xuyên.
Nếu là trước đây, có người nói với Khánh Hâm Nghiêu rằng thành Tây Xuyên quá nhỏ để có thể chứa được một số lượng lớn dân cư, Khánh Hâm Nghiêu sẽ nhổ nước miếng vào mặt anh ta.
Cho tới bây giờ, Tây Xuyên vẫn luôn là thành trì trung tâm của Xuyên Thục, lãnh thổ rất lớn, và toàn bộ thành trì gần như bị chưa bao giờ có người ở chật kín kể từ khi nó được xây dựng.
Nhưng trong khoảng một năm trở lại đây, với việc đầu tư vào nhà xưởng, Tây Xuyên đã nhanh chóng trở thành một trung tâm công nghiệp của toàn bộ Xuyên Thục, ngoại trừ làng Tây Hà.
Rất nhiều dân chúng từ nhiều quận huyện xung quanh đều đến nhà xưởng để tìm việc làm, hoặc làm một số công việc kinh doanh nhỏ ở xung quanh nhà xưởng.
Còn có nhiều người buôn bán đến từ nơi khác hơn trước.
Mặc dù các nhà xưởng đều được xây dựng ở ngoài thành, nhưng nhiều người ở ngoài thành đương nhiên sẽ đến bên trong thành để chi tiêu.
Dưới sự thúc đẩy của nhà xưởng, bây giờ bên trong thành Tây Xuyên cũng đã trở nên rất sôi động.
Đặc biệt là Khánh Hâm Nghiêu đã nghe theo đề nghị của Kim Phi, phá bỏ các bức tường giữa các tòa nhà trong thành, hơn nữa sau khi hủy bỏ mệnh lệnh cấm đi lại vào ban đêm và lệnh đóng cổng thành thì cuộc sống về đêm của Tây Xuyên nhanh chóng trở nên thịnh vượng.
Hàng đêm, đường phố sầm uất cũng vô cùng sôi động, dân chúng qua lại và khách du lịch ra vào tấp nập.
Sau khi kinh tế phát triển mạnh, không chỉ thu nhập từ thuế buôn bán trong thành đã tăng lên đáng kể, mà những căn nhà trong thành trước đây không người hỏi thăm cũng trở nên khan hiếm.
Bây giờ bên trong thành Tây Xuyên có rất ít căn nhà trống, thậm chí cả những căn nhà cũ nhiều năm không sử dụng, dột khắp nơi cũng đã bị cướp sạch.
Lúc đầu, Khánh Hâm Nghiêu còn tưởng rằng những căn nhà đó đều được những người buôn bán ở bên ngoài mua đi rồi, sau khi phái người đi nghe ngóng mới phát hiện ra rằng thì ra rất nhiều căn nhà cũ trong thành đều được mẹ con Chu Linh Lung mua lại.
Các căn nhà bên trong thành trở nên khan hiếm, cũng có quan hệ dây mơ rễ má với hai mẹ con họ.
Thậm chí có thể nói chính hai mẹ con họ là người đứng đằng sau thúc đẩy chuyện này.
Chương 1434:Quy hoạch đất đai
Bây giờ thiên hạ đại loạn, nhưng Xuyên Thục lại vẫn yên bình, trở thành chốn cực lạc cuối cùng của thiên hạ.
Rất nhiều người có tiền ở vùng khác đã dẫn cả nhà đến Xuyên Thục để tránh khỏi chiến loạn.
Đến Xuyên Thục, tất nhiên là muốn tìm một chỗ để đặt chân, mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là làng Tây Hà. Nhưng bây giờ làng Tây Hà lại xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt đối với những người đến định cư. Cho dù những người có tiền từ nơi khác đến, cũng không thể mua được nhà. Bọn họ chỉ có thể đi nơi khác.
Tây Xuyên là thành trì lớn nhất Xuyên Thục, cũng tập trung rất nhiều công xưởng, hơn nữa chính sách định cư cũng lỏng lẻo hơn làng Tây Hà rất nhiều, rất nhiều người có tiền từ vùng khác đều tới đây mua nhà, định cư ở Tây Xuyên.
Khi giá nhà đất ở Tây Xuyên vẫn còn rẻ, hai mẹ con Chu Linh Lung đã tích trữ được một số lượng lớn nhà ở.
Nhưng bọn họ lại không bán nhà hay đất nền đi, mà dỡ những căn nhà tranh trước đó xuống, xây thành nhà Tứ hợp viện, rồi lại qua tay bán cho người vùng khác.
Những căn Tứ hợp viện này đều xây dựng dựa theo căn Tứ hợp viện của Kim Phi, thoạt nhìn đơn giản, tràn đầy không khí, tận dụng không gian cũng rất tốt, vô cùng được người vùng khác hoan nghênh, bọn họ cũng sẵn lòng bỏ tiền túi ra để mua nó.
Hai mẹ con họ dựa vào chiêu này mà đã kiếm được một số tiền lớn khi chỉ mới bán đi một phần năm số căn nhà có trong tay.
Khi đó Khánh Hâm Nghiêu vô cùng ấn tượng trước tài năng kinh doanh của hai mẹ con họ. Sau này có một dịp gặp Chu Trần Thị, nói đến chuyện này mới biết, thì ra chuyện này đều là do Kim Phi đứng đằng sau lên kế hoạch, Khánh Hâm Nghiêu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu chuyện này là do người ngoài làm, thì đây là một chuyện vô cùng lớn, đủ để khoe khoang cả đời.
Nhưng đối với Kim Phi người đã tạo ra rất nhiều kì tích mà nói, lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Chỉ là thông qua chuyện này, Khánh Hâm Nghiêu cũng đã thấy được tài năng cai quản thành trì của Kim Phi.
Làm châu mục nhiều năm như vậy, Khánh Hâm Nghiêu vô cùng hiểu rõ về ảnh hưởng của dân số.
Cho dù là tuyển binh, thu thuế, hay là phát triển kinh tế, có dân số rồi thì xã hội mới có tiềm lực để phát triển.
Không có dân số, tất cả đều chỉ là nói suông.
Hiện nay vô số lưu dân tràn vào Tây Xuyên, đây là chuyện rất tốt đối với sự phát triển của Tây Xuyên, đáng tiếc số lượng người dân mà thành Tây Xuyên có thể chứa được là có hạn, nhiều người sau khi đến phát hiện không có chỗ dung thân lại rời đi.
Điều này khiến cho Khánh Hâm Nghiêu vô cùng đau lòng lại không có cách nào khác.
Vừa nãy Kim Phi nói muốn thảo luận về kế hoạch phát triển tương lai của Tây Xuyên, Khánh Hâm Nghiệp lập tức tập trung tinh thần lắng nghe.
Khi Chu Du Đạt bước vào, đúng lúc nghe thấy Kim Phi nói chuyện với Khánh Hâm Nghiêu: “Tây Xuyên là thành trì nổi tiếng của Xuyên Thục, cho dù là vị trí địa lý hay là văn hóa kinh tế, địa vị chính trị đều vô cùng quan trọng. Sau này người dân muốn đến Tây Xuyên phát triển sẽ càng lúc càng nhiều, thành Tây Xuyên hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, cần phải mở rộng ra bên ngoài, nếu không sẽ hạn chế nghiêm trọng sự phát triển của Tây Xuyên.
Tây Xuyên đời trước khắp nơi đều là nhà cao tầng, nơi nơi đều là khu dân cư hai mươi ba mươi tầng.
Mà Tây Xuyên hiện giờ, nhà ở chủ yếu là nhà ngói và nhà tranh, thỉnh thoảng có vài căn nhà lầu, nhưng cũng chỉ là căn nhà gỗ hai tầng, ba tầng lại không thấy nhiều.
Một tòa cao ốc ba mươi tầng ở đời trước, có thể ở được ít nhất vài trăm người, đặt vào Tây Xuyên hiện giờ, đất đai cần chiếm dụng để vài trăm người ở ít nhất cũng phải gấp mười mấy lần đời trước.
Rất nhiều người dân gia đình có bốn năm người đều chen chúc trong một hai gian phòng, diện tích sinh sống bình quân đầu người thậm chí còn không đến năm mét vuông.
Trước mắt Kim Phi cũng không có cách nào để khởi công xây dựng những tòa nhà cao tầng với quy mô lớn. Muốn phát triển Tây Xuyên, cách tốt nhất chính là xây dựng thêm thành trì.
“Tiên sinh, ta hiểu những gì ngài nói, nhưng muốn xây dựng thêm thành trì thì cần phải xây dựng lại tường thành, đào lại sông Hộ Thành, những việc này không có việc nào là việc nhỏ, bây giờ tiên sinh khởi công xây dựng công trình thủy lợi còn đang cần nhân lực và tài lực, hay là chuyện này để từ từ rồi nói?”
Khánh Hâm Nghiêu khó xử nói.
“Ai nói xây dựng thêm thành trì thì nhất định phải xây dựng lại tường thành và sông Hộ Thành chứ?”
Kim Phi hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy sông Hộ Thành và tường thành như thế nào thì có thể ngăn cản được phi thuyền và khinh khí cầu?”
Thời đại phong kiến, sự to nhỏ của thành trì đều do tường thành và sông Hộ Thành quyết định. Bởi vì một khi xảy ra chiến tranh, sông Hộ Thành và tường thành chính là hai màn chắn ngăn cản kẻ địch hiệu quả nhất.
Nhưng đối với Kim Phi mà nói, sông Hộ Thành và tường thành chỉ là vật trưng bày, không có một chút ý nghĩa nào.
Chưa kể sau này súng pháo xuất hiện, cho dù là bây giờ, phi thuyền và khinh khí cầu phối hợp lại là đã có thể tùy ý vượt qua bất kì tường thành nào.
Khánh Hâm Nghiêu bị Kim Phi hỏi như vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, thời đại thay đổi rồi.
Sông Hộ Thành và tường thành đã không còn là nhân tố làm hạn chế sự phát triển của thành trì nữa.
Ít nhất không phải là nhân tố chủ yếu.
“Tiên sinh nói có lý, là Hâm Nghiêu ngu dốt.”
Khánh Hâm Nghiêu biết tính cách của Kim Phi, bèn hỏi: “Tiên sinh chắc hẳn đã có kế hoạch rồi, mong tiên sinh nói rõ xem nên lập kế hoạch như thế nào?”
“Ta nghĩ thế này.” Kim Phi chỉ vào bản đồ nói: “Lấy tường thành hiện có làm ranh giới, xây dựng thành mới vây quanh lấy tường thành, bên trong tường thành gọi là Nội thành, thành trì mới bên ngoài tường thành gọi là Ngoại thành.
Một khi chiến tranh xảy ra, hay xuất hiện những biến cố như chim ưng, kẻ địch đánh đến thì người dân Ngoại thành có thể vào Nội thành để trốn thoát!”
“Như vậy quá tốt!” Khánh Hâm Nghiêu liên tục gật đầu.
Mặc dù anh ta biết dự tính của Kim Phi, nhưng từ xưa tới nay tường thành và sông Hộ Thành chính là tấm màn che chắn của thành trì, người dân cũng đã sớm quen thuộc với nó, sống ở trong thành mới có cảm giác an toàn.
Mới vừa rồi anh ta còn lo lắng rằng cho dù xây dựng thêm thành mới ở bên ngoài tường thành, người dân cũng sẽ không bằng lòng ở, nhưng chưa kịp nói ra sự lo lắng của mình thì Kim Phi đã đưa ra biện pháp giải quyết.
Chỉ cần đồng ý với người dân, khi xảy ra chiến tranh có thể vào Nội thành để ẩn nấp, chắc hẳn người dân đều sẽ bằng lòng chấp nhận nó.
“Tiên sinh, vậy việc xây dựng thành mới sẽ do quan phủ phụ trách sao?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
Ngân lượng cần hao phí để xây dựng một tòa thành mới là vô cùng lớn, Khánh Hâm Nghiêu cần phải hỏi rõ ràng.
Nếu như cần quan phủ hoàn thiện thì anh ta phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền.
“Thành trì không phải chỉ xây dựng trong một ngày, chúng ta không cần xây dựng quy mô lớn, chỉ cần hướng dẫn người dân, đừng để đơn xin cấp phép xây nhà quá tải như vậy là được.
Kim Phi nói: “Nhưng những công trình xây dựng cơ bản như cống thoát nước, xây cầu sửa đường thì vẫn cần quan phủ hoàn thiện.”
Trên đường tới đây, y đã cho người đi nghe ngóng trước, quả thực bây giờ có rất nhiều người từ nơi khác muốn đến Tây Xuyên định cư, nhưng bây giờ muốn mua nhà ở Tây Xuyên là rất khó, đất đai có thể xây nhà ở trong thành gần như đã dùng hết rồi, rất nhiều người không có sự lựa chọn nào khác chỉ đành rời đi nơi khác.
Nếu như Khánh Hâm Nghiêu mở thêm đất có thể xây nhà, thì cho dù là ở bên ngoài thành, chắc hẳn cũng sẽ có rất nhiều người dân nghe tiếng mà tới.
Đến lúc đó, người dân sẽ tự mình xây dựng một toà thành mới mà không cần quan phủ phải ra tay.
“Ta hiểu rồi, sau khi trở về ta sẽ lập tức cho người bên dưới đi xử lí chuyện này.”
Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.
Tiếp đó, Kim Phi lại bàn bạc với Khánh Hâm Nghiêu thêm một vài chi tiết khác có liên quan đến việc quy hoạch, sau đó Khánh Hâm Nghiêu dẫn người rời đi.
Đợi sau khi Khánh Hâm Nghiêu rời đi, Chu Du Đạt mới từ một bên đi tới, hành lễ với Kim Phi, rồi hướng ra cửa gọi: “Vi Vi, nàng bồng Hiên Nhi vào đây đi!”
Chương 1435: Con nuôi
Sau khi Chu Du Đạt nói xong, có một người phụ nữ ôm đứa bé bước vào.
“Vi Vi, không phải nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Kim tiên sinh sao, vị này chính là Kim tiên sinh!” Chu Du Đạt cười giới thiệu: “Tiên sinh, đây là vợ ta - Từ Ấu Vi.”
“Dân phụ Từ Ấu Vi kính chào Kim tiên sinh!” Người phụ nữ ôm đứa trẻ, hơi thi lễ với Kim Phi.
“Tẩu tẩu mau đứng lên đi!”
Kim Phi ra hiệu cho Đường Tiểu Bắc đỡ Từ Ấu Vi dậy, sau đó nhìn Chu Du Đạt: “Chu huynh, tẩu tẩu đến sao không báo trước, làm khổ tẩu tẩu và cháu phải đợi ở ngoài lâu như vậy?”
Mới nãy khi Chu Du Đạt đi vào, y đã nhìn thấy, nhưng lúc đó đang nói chuyện quy hoạch thành mới với Khánh Hâm Nghiêu, Chu Du Đạt cũng không phải người ngoài, nên Kim Phi không dừng lại câu chuyện đang dang dở với Khánh Hâm Nghiêu.
Kim Phi chắp tay với Từ Ấu Vi: “Thật xin lỗi, tẩu tẩu, ta và Chu huynh như thể tay chân, nên không khách khí, không biết tẩu tẩu đang đợi ở ngoài, khiến tẩu tẩu phải đợi lâu, ta xin nhận lỗi với tẩu tẩu!”
“Không có gì không có gì, tiên sinh hiểu sai ý của dân phụ rồi!” Từ Ấu Vi đỏ mặt, khoát tay lia lịa.
“Tiên sinh, ngài đừng nói khách khí như vậy, chuyện của ngài và Khánh đại nhân quan trọng hơn.” Chu Du Đạt ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Khi hai vợ chồng ở riêng, Chu Du Đạt đã nhiều lần khoe khoang với vợ anh ta, anh ta đã cùng Kim Phi chống lại Thổ Phiên như thế nào, đồng thời còn nói anh ta có quan hệ rất tốt với Kim Phi.
Từ Ấu Vi là người Giang Nam chạy nạn đến đây, vì cha cô ấy có quan hệ tốt với người nhà họ Chu, nên đã ở nhờ nhà họ Chu.
Thường xuyên gặp gỡ Chu Du Đạt, nên cả hai đã trở thành vợ chồng.
Từ Ấu Vi cũng không trải qua trận chiến ấy, nhưng mà tiên sinh kể chuyện và nhật báo Kim Xuyên tuyên truyền khắp nơi, bây giờ Kim Phi đã rất nổi tiếng ở Tây Xuyên.
Trong mắt Từ Ấu Vi, Kim Phi là nhân vật tôn quý giống hệt như hoàng đế vậy, mặc dù Chu Du Đạt có bản lĩnh, nhưng so với Kim Phi dù là thân phận bản lĩnh hay sức ảnh hưởng, cũng đều kém xa.
Cho nên đối với lời nói của Chu Du Đạt, cô ấy rất hoài nghi, chẳng qua vì ngại mặt mũi của chồng, nên mới phụ họa một hai câu.
Chu Du Đạt không phải người ngu, sau bao lâu cũng nhận ra được một ít, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Cũng không thể kéo Kim Phi từ làng Tây Hà qua để chứng minh phải không?
Thời gian trôi qua, Chu Du Đạt không còn nhắc đến chuyện của anh ta và Kim Phi nữa.
Nhưng lời vừa rồi của Kim Phi, dù là lời nói thật lòng hay chỉ là lời nói xã giao, nhưng đều là nói trước mặt Từ Ấu Vi điều đó đã cho anh ta mặt mũi.
“Tiên sinh, đây là Hiên Nhi con trai ta.”
Chu Du Đạt đón lấy đứa trẻ trong tay người phụ nữ, ôm đến trước mặt Kim Phi.
Kim Phi ôm đứa trẻ vẫn đang ngủ say, sau đó nhìn Chu Du Đạt, trong mắt tràn đầy vui vẻ và yên tâm.
Mới đầu khi Đan Châu đánh đến, người thân của Chu Du Đạt hầu như đều chết hết trong trận thảm họa đó, sau sự việc đó, mặc dù Chu Du Đạt đã cố hết sức để giúp đỡ Kim Phi và Hàn Phong, nhưng Kim Phi vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng anh ta.
Nhưng lần này gặp lại Chu Du Đạt, cả người anh ta không còn giống như trước nữa.
Nhất là lúc khi anh ta ôm đứa bé, trên mặt tràn ngập vẻ dịu dàng và đặc biệt của người cha, đây là điều mà Kim Phi chưa từng nhìn thấy được ở Chu Du Đạt trước đây.
Khi đó Chu Du Đạt là đại diện cho những người dân tị nạn, cũng là người có sức ảnh hưởng trong số họ.
Thông qua Chu Du Đạt, Kim Phi có thể phát hiện ra, những vết thương của nhóm dân tị nạn kia, đang dần dần lành lại, theo thời gian.
Đây chính là điều mà Kim Phi hy vọng được thấy.
Bây giờ Kim Phi là cha của hai đứa trẻ, nên đã có kinh nghiệm bế trẻ con.
Y bế đứa trẻ khen ngợi mấy câu, sau đó trả lại con cho Chu Du Đạt.
Đường Tiểu Bắc và Kim Phi không có nhiều thời gian, nên cùng Nhuận Nương, dẫn Từ Ấu Vi sang phòng bên.
Kim Phi và Chu Du Đạt nói chuyện chính sự, bàn đến tận chạng vạng tối, sau đó vừa cười vừa nói đi ra khỏi thư phòng.
Đi ngang qua cửa phòng đang chiêu đãi những thân sĩ khác, Kim Phi còn cố ý ôm con trai của Chu Du Đạt, nói muốn nhận con trai của Chu Du Đạt làm con nuôi.
Thân sĩ nghe vậy, trong lòng họ càng chú ý đến Chu Du Đạt hơn.
Đây cũng chính là mục đích của Chu Du Đạt khi để các thân sĩ ở lại.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà họ Chu xong, ban đêm Kim Phi đến thăm xưởng dệt, sáng hôm sau, dậy sớm đi thăm các xưởng khác.
Buổi sáng ngày thứ ba, Kim Phi chạy đến sông Kim Mã.
Trấn Viễn số hai đang chờ cạnh bờ sông.
Khác với lúc đến, lần này chỉ có Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt dẫn người đến tiễn Kim Phi.
“Tiên sinh, lần đi Đông Hải này phải đi ngang qua Giang Nam, nghe nói bây giờ Giang Nam rất hỗn loạn hơn nữa gia tộc quyền quý địa phương luôn coi tiên sinh là kẻ thù, Đông Hải cũng không yên bình gì, trên đường đi tiên sinh, tự bảo trọng!”
Khánh Hâm Nghiêu nhắc nhở.
“Yên tâm, Trấn Viễn số hai mới trang bị nỏ hạng nặng và máy bắn đá, trên đường đi còn có phi thuyền hộ tống, sẽ không có việc gì đâu!” Kim Phi cười nói.
“Vậy thì tốt.” Khánh Hâm Nghiêu gật đầu, sau đó nhìn Khánh Mộ Lam đứng bên cạnh Kim Phi, không biết phải làm sao nói: “Mộ Lam, trên đường đi muội không được làm loạn, phải nghe theo sắp xếp của tiên sinh, biết chưa?”
Vốn là anh ta cho rằng lần này Khánh Mộ Lam trở về, sẽ ở nhà một thời gian, nhưng sau khi biết được Kim Phi phải đi Đông Hải, Khánh Mộ Lam lập tức đi theo.
Lý do là trong phủ quá buồn chán, còn đi theo Kim Phi vào Nam ra Bắc thì thú vị hơn.
Về việc cô ấy có thật sự nghĩ như vậy hay không, Khánh Hâm Nghiêu cũng lười đoán.
Dù sao thì cho Khánh Mộ Lam đi theo Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu cũng đồng ý, nên không để ý đến cô ấy nữa, để cô ấy thích làm gì thì làm.
“Khánh đại nhân, Chu huynh, hẹn gặp lại!”
Kim Phi chắp tay cúi chào với đám người Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt, sau đó xoay người lên thuyền.
Đến khi tất cả người và ngựa đều đã lên thuyền, Trấn Viễn số hai vang lên hai tiếng kèn, đưa Kim Phi xuôi Nam.
“Tiểu Bắc, sao muội lại muốn đi Đông Hải?” Kim Phi hỏi.
Trước đó, Đường Tiểu Bắc nói hợp tác xã mua bán quá bận, đến Du Châu sẽ xuống thuyền, nhưng vừa mới khuân đồ lên thuyền, Đường Tiểu Bắc đã phái mấy chiếc xe chở đồ xuống thuyền, trong đó có rất nhiều đồ câu cá, giống như muốn đi xa.
Khi Kim Phi hỏi, Đường Tiểu Bắc lại thay đổi ý định, muốn đi đến Đông Hải cùng y.
“Ta đã làm việc cho hợp tác xã mua bán được mấy tháng rồi, dù có là con lừa, thì cũng phải cho ta nghỉ ngơi chứ?”
Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Thời tiết ấm áp, ta muốn đến Đông Hải câu cá giải sầu cũng không được sao? Đã lâu không chạm vào cần câu, ta đã sớm ngứa ngáy rồi.”
Mới đầu khi đến Đông Hải cùng Kim Phi, cô ấy đã học câu cá từ Bắc Thiên Tầm, từ đó không thể quay đầu, cứ hễ rảnh rỗi là đi câu cá.
Sau đó hợp tác xã mua bán quá bận rộn, Đường Tiểu Bắc không có thời gian.
“Được được được!” Kim Phi cười xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Lần này ta cho muội nghỉ phép dài hạn, hãy tận hưởng thời gian vui vẻ nhé.”
“Phải vậy chứ.” Đường Tiểu Bắc hài lòng gật đầu.
Thật ra cô ấy muốn đi theo Kim Phi, không phải chỉ vì nghiện câu cá, mà còn có hơi lo lắng cho Kim Phi, muốn đi Đông Hải với Kim Phi.
Mặc dù biết đi theo cũng vô ích, nhưng cô ấy chỉ muốn đi theo Kim Phi.
“Tiên sinh, từ đây đến cổng chính của nghĩa trang vẫn còn ba bốn dặm, đến cổng chính thì xuống xe lần nữa!”
Thiết Chùy nói.
Nhìn thì có vẻ nghĩa trang khá gần nhưng nếu muốn đi đến cổng chính thì vẫn còn vài dặm nữa. Hơn nữa lịch trình ban đầu của Kim Phi không bao gồm việc đến thăm nghĩa trang, cũng không có sắp xếp trước nên Thiết Chùy có chút lo lắng.
Công việc chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm, vì sự an toàn của bản thân và cũng vì công việc của đội cận vệ, suốt dọc đường, chủ yếu Kim Phi vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của Thiết Chùy.
Nhưng lần này, Kim Phi không nghe, lắc đầu nói: “Ba, bốn dặm thì ba, bốn dặm thôi, vừa đúng lúc có thể ở cùng các huynh đệ nhiều thêm một chút.”
Năm đó, Thiết Chùy cũng tham gia trận chiến ở dốc Đại Mãng, cũng có những đồng đội đã hy sinh ở dốc Đại Mãng hiện đang được chôn cất tại nghĩa trang này, vì thế anh ta cũng có thể hiểu được tâm tình của Kim Phi nên cũng không kiên trì ngăn cản mà gật đầu nói: “Tiên sinh, xin ngài chờ một lát, ta sắp xếp một chút.”
Lần này Kim Phi không phản đối nữa mà chỉ gật đầu rồi quay lại xe ngựa.
Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm thân sĩ đi theo phía sau Kim Phi, khi đội của Kim Phi dừng lại, bọn họ cũng dừng lại theo.
Đang đang thắc mắc vì sao Kim Phi lại dừng lại thì anh ta thấy đội cận vệ của Kim Phi và một nhóm binh lính nữ đi đến xe ngựa ở cuối đội và mở những chiếc hộp trên xe.
Sau đó, cận vệ và binh lính nữ lấy ra những mảnh áo giáp từ trong hộp.
Trước đây, để giảm bớt gánh nặng cho ngựa chiến, hầu hết các nhân viên hộ tống đều chỉ mặc một lớp áo giáp bên trong và một bộ quân phục đồng phục, đặt bộ giáp nặng vào hộp rồi dùng xe ngựa kéo đi.
Hiện giờ Kim Phi muốn đi bộ, bọn họ bèn lấy áo giáp ra mặc.
Không cần dựng lều bạt lên, các nhân viên hộ tống đều đứng cạnh xe ngựa mặc áo giáp ở bên ngoài đồng phục.
Với sự hỗ trợ lẫn nhau, động tác của những nhân viên hộ tống rất nhanh, chưa đến năm phút sau, tất cả cận vệ và binh lính nữ đã thay xong quần áo.
Chủ yếu đồng phục dùng để làm nổi bật dáng người của các cận vệ và binh lính nữ, làm cho bọn họ trông rắn rỏi hơn, sau khi mặc áo giáp vào, khí chất của các cận vệ và binh lính nữ cũng khác hẳn.
Những bộ áo giáp này không phải mới, mà đều đã theo chủ nhân tham gia vào trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, hầu như mỗi bộ áo giáp đều có vết dao đan xen nhau!
Cùng với những ngọn giáo dài tay của các binh lính nam và súng dài trong tay của các binh lính nữ, cùng với vẻ mặt trang nghiêm của họ, một bầu không khí ớn lạnh lập tức ập đến.
Các thân sĩ đi theo phía sau đang nói chuyện bất giác thấp giọng vì sợ làm kinh động nhóm sát nhân.
“Có vẻ như những việc đã xảy ra với tiên sinh ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng rất nguy hiểm đáng sợ.”
Khánh Hâm Nghiêu cảm khái nói.
Những người trước mặt này đều là cận vệ riêng của Kim Phi, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ sự an toàn của Kim Phi.
Tuy nhiên, áo giáp trên người họ đầy vết dao, điều này cho thấy Kim Phi cũng đã từng gặp nguy hiểm.
“Ở thành Du Quan thì không sao, nhưng ở kênh Hoàng Đồng, người của chúng ta gần như bị tiêu diệt, toàn bộ đội cận vệ của tiên sinh đều xông lên, A Mai cũng lên tiền tuyến hỗ trợ!”
Người đang cưỡi ngựa song song với Khánh Hâm Nghiêu là Khánh Mộ Lam nói: “Lúc ấy ta và đám người Lương ca định đưa tiên sinh rời đi, nhưng tiên sinh không chịu, nhất quyết đòi sống chết với quân địch, cũng may tam ca đưa người đến kịp, nếu không thì lần đó thật sự rất nguy hiểm!”
“Mộ Lam, lần này là lỗi của ta, ta không nên để muội đến nơi nguy hiểm như vậy!” Khánh Hâm Nghiêu đau lòng nhìn em gái.
“Đại ca, huynh nói cái gì thế, chúng ta là con cái của nhà họ Khánh, có bao giờ sợ nguy hiểm đâu?”
Khánh Mộ Lam thờ ơ nói: “Hơn nữa, một người đọc sách như tiên sinh còn không sợ thì ta càng không sợ!”
“Kim tiên sinh là người đọc sách, nhưng muội lại là một cô nương.” Khánh Hâm Nghiêu tức giận nói: “Một cô nương như muội suốt ngày la hét đánh đánh giết giết, còn ra cái thể thống gì nữa!”
“Đại ca, Kim tiên sinh đã nói rồi, nữ nhân có thể chống đỡ được nửa bầu trời, sao huynh vẫn còn khinh thường cô nương cơ chứ?”
Khánh Mộ Lam nghe vậy không vui: “Huynh nhìn xem trong đoàn tùy tùng của tiên sinh có bao nhiêu cô nương? Bọn họ kém nam nhân ở điểm nào?”
Đặc biệt là Phi Phi cô nương ở đội súng kíp, khi ở kênh Hoàng Đồng, từng người bọn họ liên thủ bảo vệ vị trí của đội nhân viên hộ tống nam, hết lần này đến lần khác đẩy lùi các đợt tấn công của kẻ thù, biểu hiện của họ không thua gì các binh lính nam, thậm chí đại da số còn mạnh hơn so với nam nhân trụ cột.
“Muội nhìn muội xem, ta đã nói cái gì đâu, muội kích động như thế làm gì?”
“Huynh dạy dỗ ta thì được, nhưng huynh nói binh lính nữ chúng ta không làm được thì không được!”
Khánh Mộ Lam nói: “Kim tiên sinh còn không coi thường binh lính nữ bọn ta, huynh dựa vào cái gì mà khinh thường bọn ta?”
“Ta không coi thường binh lính nữ.” Khánh Hâm Nghiêu thấy Khánh Mộ Lam vẫn còn nổi giận, nhanh chóng xua tay nói: “Được rồi, xem như là ta nói sai được chưa, ta nhận lỗi với muội, ta không nên nói binh lính nữ không được!”
Lúc này Khánh Mộ Lam mới hừ một tiếng, bỏ qua cho ca ca.
Khánh Hâm Nghiêu miễn cưỡng cười một cái, sau đó ra hiệu cho đám cận vệ tránh xa, nhỏ giọng nói: “Mộ Lam, muội mở miệng ra là nhắc đến Kim tiên sinh, có phải là muội thích Kim tiên sinh rồi không? Hay là ta đi cầu thân giúp muội nhé?”
Vừa rồi Khánh Mộ Lam còn hùng hổ chớp mắt liền đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ca, huynh đang nói cái gì vậy... Ta nào có...”
“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, điều này thì có gì phải xấu hổ.”
“Ca, huynh đã nói sẽ không thúc giục ta kết hôn mà!” Khánh Mộ Lam đỏ mặt nói.
“Ta không thúc giục muội, nhưng Mộ Lam, muội đã sắp hai mươi tuổi rồi, chị dâu muội bằng tuổi này của muội đã sinh ba đứa con rồi, Cho dù ta không giục muội, muội cũng nên tự có tính toán rồi chứ?”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Muội cũng không biết hiện tại có bao nhiêu người đến nhà chúng ta cầu thân đâu, mỗi ngày ta và chị dâu muội không biết đã từ chối bao nhiêu người, đắc tội bao nhiêu người rồi đâu. Cho dù muội có vì ta và chị dâu muội suy nghĩ hay không, thì cũng nhanh chóng quyết định hôn sự đi!”
Với địa vị hiện tại của nhà họ Khánh, Khánh Mộ Lam vừa là trưởng nữ nhà họ Khánh vừa là muội muội duy nhất của Khánh Hâm Nghiêu, người đến cầu thân quả thực không ít.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu cũng chỉ có một người muội muội, đương nhiên cũng phải lựa chọn cẩn thận.
Với thân phận của Khánh Mộ Lam, gả cho bất kì nam nhân nào của Đại Khang cũng không tính là trèo cao.
Dù cho Cửu công chúa là nữ đế, nếu như là trước đây thì thân phận của Khánh Mộ Lam đều có tư cách làm hoàng hậu.
Vì vậy, Khánh Hâm Nghiêu cho rằng ứng cử viên thích hợp nhất với vị trí em rể của anh ta là Kim Phi.
Về việc Kim Phi và Cửu công chúa đã kết hôn, ở thời phong kiến thì đây không phải chuyện gì to tát.
Ở thời đại này, dù là hôn nhân hoàng gia hay hôn nhân dân sự, việc chị em ruột lấy cùng một người là chuyện bình thường chứ đừng nói đến anh em họ hàng.
Nếu Khánh Mộ Lam cũng kết hôn với Kim Phi, địa vị của nhà họ Khánh sẽ càng vững chắc hơn, Cửu công chúa cũng sẽ yên tâm hơn về nhà họ Khánh.
Chính vì lý do này mà nhiều năm trước Khánh Mộ Lam yêu cầu cùng Kim Phi đi đến thành Du Quan tiếp viện, anh ta đã đồng ý ngay lập tức.
Đường đến thành Du Quan đường xá xa xôi, dọc đường đi có thể xảy ra rất nhiều chuyện, trong lúc đứng giữa sự sống và cái chết rất dễ nảy sinh tình cảm, nói không chừng chuyện tình giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam đều đã được định đoạt.
Đáng tiếc ban nãy anh ta đã lén lút hỏi A Mai mới biết Khánh Mộ Lam không nắm chắc cơ hội ấy.
Chương 1432: Thúc thúc
"Ca, chuyện của ta huynh không cần phải xen vào, ta tự biết!"
Khánh Mộ Lam không kiên nhẫn xua tay: "Nếu như huynh còn tiếp tục thúc giục ta thì ta sẽ đi tìm tiên sinh xin một chỉ tiêu cho binh lính nữ trong quân đội, ta cũng sẽ trở thành tướng quân, sau này cũng sẽ không trở về!"
“Không thúc giục, sẽ không thúc giục nữa, cùng lắm thì ông đây nuôi muội cả đời, cũng không phải là ta không nuôi được!"
Khánh Hâm Nghiêu ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, lúc này lại bị ăn chặn gắt gao.
Bởi vì anh ta biết, Khánh Mộ Lam thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Trở thành nữ tướng quân vẫn luôn là ước mơ của Khánh Mộ Lam từ khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ Tả Phi Phi và Đường Đông Đông đều đã trở thành chỉ huy của binh lính nữ, cô ấy vẫn giống như trước đây, chỉ có thể chỉ huy đội cận vệ của mình.
Theo Tả Phi Phi tham gia trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, Khánh Mộ Lam nhìn thấy Tả Phi Phi chỉ huy các binh lính nữ chiến đấu, Khánh Mộ Lam vô cùng hâm mộ.
Cho dù không có chuyện này, Khánh Mộ Lam cũng dự định quay lại tìm Khánh Hâm Nghiêu để yêu cầu một số thành viên nòng cốt trong đội và tiền lương, sau đó lại đi bàn bạc với Kim Phi và Cửu công chúa để cố gắng lấy một chỉ tiêu thành lập đội binh lính nữ để thành lập một đội binh lính nữ cho vui.
Nếu Kim Phi biết suy nghĩ của Khánh Mộ Lam, chỉ sợ đã bảo Cửu công chúa giao chỉ tiêu cho cô ấy từ lâu rồi.
Trong quá trình Kim Phi nổi dậy, nhà họ Khánh đã giúp đỡ rất nhiều, Kim Phi không phải là người vô ơn, lúc đánh cường hào phân chia ruộng đất, đương nhiên không có đàn áp nhà họ Khánh.
Mặc dù phân chia ruộng đất của nhà họ Khánh, nhưng nhà họ Khánh đến Tây Xuyên chưa được bao lâu, diện tích ruộng đất chiếm giữ cũng không lớn, Kim Phi sai người phân chia đều những ruộng đất đó cho người của Khánh Thị.
Còn tiền tiết kiệm và nhà cũ mà nhà họ Khánh đã tích góp từng tí một thì Kim Phi cũng không hề động tới một chút nào.
Cho nên, bây giờ nhà họ Khánh vẫn là gia tộc cường hào lớn nhất ở Tây Xuyên, và cũng là gia tộc cường hào duy nhất có thể nói là cực kỳ giàu có.
Khánh Mộ Lam ngẫu nhiên nhặt một thứ gì đó từ tay của Khánh Hâm Nghiêu cũng đủ để cô ấy nuôi một đội quân có quy mô nhỏ.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam, một khi trong tay cô ấy có người và ngựa, sau này nếu có chiến tranh, chỉ sợ cô ấy sẽ chủ động yêu cầu ra tiền tuyến mà không cần Kim Phi nói.
Cứ thế, chẳng khác nào nhà họ Khánh bỏ tiền ra để giúp Kim Phi nuôi sống một đội ngũ, tại sao không làm chứ?
Hai anh em trò chuyện trong khi đội cận vệ ở phía trước cũng đã thay quần áo xong và tập hợp lại.
Dưới sự chỉ huy của Thiết Chùy, đội cận vệ chia làm hai phe.
Các binh lính nữ ở bên trong, vây quanh Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương ở giữa, sau đó là các binh lính nam mặc áo giáp nặng sẽ bao vây ở bên ngoài, vây quanh ở ba người Kim Phi và các binh lính nữ ở bên trong.
Thoạt nhìn thì đội hình của đội cận vệ có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng trên thực tế, sự sắp xếp của binh lính nữ và binh lính nam rất có chủ ý.
Nếu nhìn từ xa, sẽ thấy rằng đội hình giữa binh lính nam và binh lính nữ hoàn toàn không có khe hở, hoàn toàn không nhìn thấy được ba người Kim Phi được giấu ở giữa.
Nhưng ba người Kim Phi được bao vây bảo vệ ở giữa, nhìn từ trong ra ngoài, tầm nhìn của họ không bị ảnh hưởng nhiều.
Lực phòng ngự của áo giáp nặng của binh lính nam có thể so với một tấm khiên, ba người Kim Phi được bảo vệ ở bên trong, trừ khi quân địch tấn công từ trên đỉnh đầu, nếu không căn bản bọn chúng không có cách nào có thể đánh chết Kim Phi bằng một đòn được.
Dưới sự bảo vệ của đội cận vệ, ba người Kim Phi tiến lên dọc theo đường núi.
Theo sau là Khánh Hâm Nghiêu và những thân sĩ khác, cũng đi theo phía sau và bắt đầu tiến về phía trước.
Tốc độ của Kim Phi cũng không quá chậm, y nhanh chóng đi đến cửa của nghĩa trang và dừng lại dưới bia tưởng niệm.
Sau khi chạm vào nền của bia tưởng niệm, trong lòng Kim Phi không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.
Lúc trước, vì để xây dựng bia tưởng niệm ở chỗ này, Cửu công chúa còn từ bỏ một số quyền lợi để ngăn chặn việc có người ngáng chân trên triều đình.
Sau khi nhận được sự chấp thuận của bộ Lễ và bộ Binh, Kim Phi và Cửu công chúa mới dám để Chu Du Đạt đi tìm thợ đá.
Khi đó, Cửu công chúa không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng trong vòng chưa đầy hai năm nữa, cô ấy sẽ trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử của Đại Khang từ trước đến nay, từ vị trí người nộp đơn trở thành người phê duyệt.
Đừng nói là Cửu công chúa, lúc ấy ngay cả Kim Phi cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển thành dáng vẻ như bây giờ.
Nghĩ đến Chu Du Đạt, Kim Phi quay đầu nhìn về phía Thiết Chùy: “Hình như vừa rồi ta nhìn thấy Chu công tử trong đám người, ngươi đi tìm xem, nếu tìm thấy thì mời hắn đến đây một chút."
"Vâng!"
Thiết Chùy xoay người rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay lại với Chu Du Đạt.
"Ra mắt Kim tiên sinh!"
Chu Du Đạt hành lễ với Kim Phi, hơi sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Mặc dù trước đây anh ta cảm thấy tràn đầy biết ơn và tôn trọng Kim Phi, nhưng cũng không quá kính sợ, thay vào đó, trong lòng anh ta thực sự coi Kim Phi như một người thầy tốt bạn hiền.
Nhưng bây giờ Kim Phi đã trở thành một trong những người quyền lực nhất trên thế giới này, cho dù là thân phận hay sức ảnh hưởng đều hoàn toàn khác so với lần gặp mặt trước.
Đặc biệt là sau khi trải qua những trận chiến thảm thiết ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, sát khí trên người Kim Phi quá nặng, cũng càng ngày càng uy nghiêm hơn.
Lúc trước sau khi trận chiến ở dốc Đại Mãng kết thúc, vì để thu xếp cho những người tị nạn không muốn rời quê hương này, cũng vì kiếm tiền, Kim Phi đã để Mãn Thương đến Tây Xuyên mở một số nhà xưởng.
Bây giờ Mãn Thương cũng rất bận rộn, không có thời gian quản lý những nhà xưởng này, cân nhắc đến mối quan hệ giữa Chu Du Đạt với Kim Phi và Cửu công chúa, nên anh ta đã giao nhà xưởng cho Chu Du Đạt quản lý.
Trước khi Kim Phi đến, Chu Du Đạt nghĩ rằng khi gặp Kim Phi, anh ta nhất định phải phải tiếp đón thật tốt, rồi báo cáo với y một chút về sự phát triển của nhà xưởng, và những khó khăn đang phải đối mặt và một số ý tưởng.
Nhưng khi thuyền lớn cập bến, sau khi Chu Du Đạt thực sự nhìn thấy Kim Phi, ý tưởng này ngay lập tức bị dập tắt.
Bởi vì lúc đó Kim Phi không muốn dây dưa khách sáo với thân sĩ, cho nên cố ý bày ra dáng vẻ không quen chớ lại gần.
Mặc dù Chu Du Đạt có tình cảm qua lại với Kim Phi, nhưng anh ta lại là một người kiêu ngạo, không thể ỷ vào mối quan hệ này mà cố tình đi lên nói năng bậy bạ với Kim Phi, bởi vì điều này sẽ khiến cho mọi người cảm thấy rằng anh ta đang lôi kéo làm quen với Kim Phi.
Vì vậy, từ đầu đến cuối, Chu Du Đạt chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Kim Phi, mà ẩn náu bên trong phần lớn các thân sĩ.
Trên đường trở về, Chu Du Đạt đang suy nghĩ có nên viết thư cho Mãn Thương để xin chỉ thị về vấn đề của nhà xưởng hay không thì Thiết Chùy đã tìm tới đây và nói Kim Phi muốn gặp anh ta.
Chu Du Đạt hơi bất ngờ, nhưng không dám do dự, vội vàng đi theo anh ta tới đây.
"Chu công tử, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?"
Lúc này, thái độ của Kim Phi hoàn toàn khác với vừa rồi, giống như lúc trước ở dốc Đại Mãng, y lộ ra vẻ mặt tươi cười, vỗ lên bả vai của Chu Du Đạt: “Nghe nói tháng trước Chu công tử tháng trước có tin vui, có được một đứa con trai, đáng tiếc lúc ta biết đã hơi muộn, chưa từng đến chúc mừng, hy vọng Chu công tử không trách ta!"
"Chuyện trong nhà là việc nhỏ, ta không dám quấy rầy tiên sinh, nên không gửi thiệp mời cho tiên sinh, mong tiên sinh tha tội!"
Chu Du Đạt nghe Kim Phi nói như vậy thì nhanh chóng nhận lỗi.
Đồng thời, không biết vì sao, trong lòng anh ta cũng cảm thấy cảm động.
Bây giờ Kim Phi có thể nói là trăm công nghìn việc, đối với Kim Phi thì chuyện anh ta sinh ra một đứa con thật sự rất nhỏ bé, là chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng Kim Phi lại nói đến chuyện này, điều này chứng tỏ trong lòng y có một người như anh ta.
"Đây không phải là việc nhỏ, mà là chuyện vui lớn!"
Kim Phi nói: "Buổi chiều ta muốn tới xưởng dệt, Chu công tử nhớ đưa đứa bé qua đây, để ta bồng bế với tư cách là thúc thúc!"
Ruộng đất của nhà họ Chu ở ngay bên ngoài thành Tây Xuyên, lúc trước dùng đất của nhà họ Chu để xây dựng xưởng dệt, chỉ cách nơi ở của tổ tiên nhà họ Chu có một bức tường.
Chương 1433: Người đứng đằng sau
"Rất hân hạnh được đón tiếp tiên sinh, Chu mỗ vô cùng vinh hạnh!"
Chu Du Đạt hỏi: "Tiên sinh thật sự muốn tới xưởng dệt ư?"
"Đương nhiên là muốn," Kim Phi gật đầu: "Không chỉ có xưởng dệt, còn có xưởng làm xi măng, xưởng gang thép, xưởng làm muối, ta đều muốn tới xem."
"Tốt quá rồi!" Chu Du Đạt kích động hỏi: "Ta có thể đi cùng tiên sinh được không?"
Bây giờ những nhà xưởng này đều thuộc quyền quản lý của anh ta, nhưng trước đây Chu Du Đạt chỉ là một học trò, không giỏi quản lý nhà xưởng, nên có rất nhiều thứ không thể nghĩ ra, vừa rồi anh ta còn đang lo lắng, kết quả là Kim Phi lại nói y muốn đến thăm nhà xưởng.
Đến lúc đó, chắc là có thể cùng nhau đặt vấn đề.
“Bây giờ những nhà xưởng này đều dưới quyền quản lý của Chu công tử, ngài đương nhiên phải đi theo!" Kim Phi cười nói.
"Thế thì tốt quá, ta đã tóm tắt một số câu hỏi ở đây, đang chuẩn bị xin tiên sinh chỉ bảo."
Chu Du Đạt vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong ngực, xem ra anh ta đã chuẩn bị sẵn rồi.
Nhưng còn chưa kịp mở quyển sổ ra, đã bị Kim Phi lấy đi.
“Buổi chiều chúng ta sẽ nói chuyện về nhà xưởng, bây giờ chúng ta làm lễ truy điệu với các anh hùng liệt sĩ và dân chúng trước.”
"Vâng!"
Chu Du Đạt nghe thấy vậy thì vẻ mặt của anh ta cũng trở nên nghiêm túc.
Mặc dù trong hành chuyến đi của Kim Phi cũng không có sắp xếp việc đi tảo mộ tại nghĩa trang, nhưng sau khi biết được quyết định của Kim Phi, nhân viên hộ tống đã lập tức hành động.
Khi Thiết Chùy dẫn đội cận vệ mặc áo giáp hạng nặng, còn có một đội nhân viên hộ tống chạy đến nghĩa trang trước, một nhóm tiến hành kiểm tra an toàn, một nhóm người khác tìm nhân viên quản lý của nghĩa trang, chuẩn bị những vật dụng cơ bản để làm lễ truy điệu.
Sau khi đi vào nghĩa trang, bàn thờ được dùng để làm lễ truy điệu đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn cũng được đặt những vật dụng để làm lễ truy điệu như nến, hương, giấy vàng.
Kim Phi hơi khó chịu với lễ nghi rườm rà của thời phong kiến, bình thường khi ở chung với cấp dưới thân thiết như Thiết Chùy thì rất tùy ý, nếu không thì Thiết Chùy sẽ không nói một ít trò đùa lỗi thời với Kim Phi.
Chỉ trong chuyện làm lễ truy điệu cho các liệt sĩ này là Kim Phi rất coi trọng lễ nghi và hoàn thành quá trình làm lễ truy điệu theo đúng thủ tục.
Sau khi kết thúc lễ truy điệu, Kim Phi quanh quẩn trong nghĩa trang hơn nửa giờ, xác nhận rằng nghĩa trang vẫn có người chăm sóc, sau đó mới rời đi.
Trong suốt quá trình, Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm thân sĩ đều đã chờ ở cửa nghĩa trang.
Nhìn thấy Chu Du Đạt và Kim Phi sánh vai bước ra ngoài, ánh mắt của rất nhiều thân sĩ nhìn về phía Chu Du Đạt đều thay đổi.
Bởi vì biểu hiện của Chu Du Đạt ở trại tị nạn lúc trước, cộng thêm việc sau khi kết thúc chiến dịch ở dốc Đại Mãng, đã luôn chủ động làm yên lòng dân tị nạn, thậm chí tiêu hết tài sản của gia đình mình để làm điều đó, Kim Phi đánh giá rất cao phẩm chất con người của Chu Du Đạt.
Nhìn bề ngoài thì quyền quản lý một số nhà xưởng đã được Mãn Thương giao cho Chu Du Đạt, nhưng nếu không có sự gợi ý của Kim Phi, làm sao Mãn Thương có thể có quyền lực và sự quyết đoán lớn như vậy?
Mỗi nhà xưởng dưới quyền của Kim Phi đều có thể nói là cây rụng tiền.
Một số nhà máy lần lượt được hoàn thành và đưa vào sản xuất, công việc kinh doanh rất tốt, đương nhiên cũng khiến cho người ta ghen tị.
Hơn nữa, Chu Du Đạt là người khiêm tốn, dễ nói chuyện nên một số thân sĩ nảy ra ý tưởng thành lập một nhà xưởng, cảm thấy Chu Du Đạt là một kẻ dễ bị bắt nạt, muốn nhào nặn một phen, xem liệu có thể vắt ra được một ít nước dầu hay không.
Nhưng bây giờ hầu như tất cả các thân sĩ đều đã từ bỏ ý định này.
Trước đây bọn họ cũng nghe nói rằng chỗ dựa vững chắc sau lưng Chu Du Đạt chắc là Kim Phi, nhưng nghe nói và tận mắt chứng kiến là hai khái niệm khác nhau.
Lúc ở bờ sông, các thân sĩ phát hiện Chu Du Đạt không chào hỏi với Kim Phi, rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của tin đồn.
Nhưng bây giờ bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa.
Kim Phi đi làm lễ truy điệu cho các liệt sĩ, ngay cả Khánh Hâm Nghiêu là quan lớn ở biên cương cũng không được đi vào, vậy mà lại gọi Chu Du Đạt đến, hơn nữa hai người còn cùng nhau sánh vai bước ra, tất cả đều cho thấy mối quan hệ giữa hai người thực sự rất khác thường.
Có thể còn tốt hơn so với những lời đồn đại.
Mặc dù Chu Du Đạt là người khiêm tốn, nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, thật ra anh ta cũng đã phát hiện ra có thân sĩ thèm muốn nhà xưởng.
Thực ra khi bước ra từ bên trong, Chu Du Đạt vốn muốn giữ khoảng cách với Kim Phi, nhưng khi nghĩ lại thì thấy không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt như vậy, nên anh ta đã đi ra cùng Kim Phi, còn cố tình thể hiện ra dáng vẻ thân mật.
Ý nghĩa trong đó có một loại cảm giác giống như cáo mượn oai hùm.
Ban đầu Kim Phi cũng không để ý, nhưng y nhanh chóng nhận ra ý đồ của Chu Du Đạt, thay vì ngăn cản thì y lại chủ động phối hợp.
Theo kế hoạch, trạm thứ nhất của Kim Phi khi đến Tây Xuyên phải là đi đến xưởng dệt, sau đó ăn cơm trưa tại căng tin của xưởng dệt.
Nhưng vì để tạo bàn đạp cho Chu Du Đạt, Kim Phi đã đến nhà Chu Du Đạt trước.
Nhà họ Chu không ngờ rằng Kim Phi sẽ tới, lập tức vội đến mức hỗn loạn, phối hợp với nhân viên hộ tống để phong tỏa sân trước trước, nghênh đón Kim Phi và hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu đến thư phòng.
Sau đó, Chu Du Đạt với tư cách là chủ nhà, đưa ra lời mời cho các thân sĩ.
Dù sao cũng là diễn kịch cho các thân sĩ xem, nếu bọn họ đều rời đi thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Kim Phi với Khánh Hâm Nghiêu đều đang ở đây, các thân sĩ cũng không dám tự ý rời đi, chỉ có thể đồng ý với lời mời của Chu Du Đạt và tập trung tại phòng khách của nhà họ Chu.
Sau khi Chu Du Đạt chỉ huy nhóm nha hoàn bưng trà lên cho thân sĩ thì vội vàng chạy tới thư phòng.
Nhớ tới lời dặn dò của Kim Phi, Chu Du Đạt đi ra sân sau gọi vợ, nhờ cô ấy ôm đứa bé mới một tháng tuổi, cùng nhau đi gặp Kim Phi.
Trong thư phòng, Kim Phi cũng không nhàn rỗi, lợi dụng lúc này, y bảo Thiết Chùy lấy bản đồ ra, nói cho Khánh Hâm Nghiêu biết về kế hoạch của y đối với Tây Xuyên.
Nếu là trước đây, có người nói với Khánh Hâm Nghiêu rằng thành Tây Xuyên quá nhỏ để có thể chứa được một số lượng lớn dân cư, Khánh Hâm Nghiêu sẽ nhổ nước miếng vào mặt anh ta.
Cho tới bây giờ, Tây Xuyên vẫn luôn là thành trì trung tâm của Xuyên Thục, lãnh thổ rất lớn, và toàn bộ thành trì gần như bị chưa bao giờ có người ở chật kín kể từ khi nó được xây dựng.
Nhưng trong khoảng một năm trở lại đây, với việc đầu tư vào nhà xưởng, Tây Xuyên đã nhanh chóng trở thành một trung tâm công nghiệp của toàn bộ Xuyên Thục, ngoại trừ làng Tây Hà.
Rất nhiều dân chúng từ nhiều quận huyện xung quanh đều đến nhà xưởng để tìm việc làm, hoặc làm một số công việc kinh doanh nhỏ ở xung quanh nhà xưởng.
Còn có nhiều người buôn bán đến từ nơi khác hơn trước.
Mặc dù các nhà xưởng đều được xây dựng ở ngoài thành, nhưng nhiều người ở ngoài thành đương nhiên sẽ đến bên trong thành để chi tiêu.
Dưới sự thúc đẩy của nhà xưởng, bây giờ bên trong thành Tây Xuyên cũng đã trở nên rất sôi động.
Đặc biệt là Khánh Hâm Nghiêu đã nghe theo đề nghị của Kim Phi, phá bỏ các bức tường giữa các tòa nhà trong thành, hơn nữa sau khi hủy bỏ mệnh lệnh cấm đi lại vào ban đêm và lệnh đóng cổng thành thì cuộc sống về đêm của Tây Xuyên nhanh chóng trở nên thịnh vượng.
Hàng đêm, đường phố sầm uất cũng vô cùng sôi động, dân chúng qua lại và khách du lịch ra vào tấp nập.
Sau khi kinh tế phát triển mạnh, không chỉ thu nhập từ thuế buôn bán trong thành đã tăng lên đáng kể, mà những căn nhà trong thành trước đây không người hỏi thăm cũng trở nên khan hiếm.
Bây giờ bên trong thành Tây Xuyên có rất ít căn nhà trống, thậm chí cả những căn nhà cũ nhiều năm không sử dụng, dột khắp nơi cũng đã bị cướp sạch.
Lúc đầu, Khánh Hâm Nghiêu còn tưởng rằng những căn nhà đó đều được những người buôn bán ở bên ngoài mua đi rồi, sau khi phái người đi nghe ngóng mới phát hiện ra rằng thì ra rất nhiều căn nhà cũ trong thành đều được mẹ con Chu Linh Lung mua lại.
Các căn nhà bên trong thành trở nên khan hiếm, cũng có quan hệ dây mơ rễ má với hai mẹ con họ.
Thậm chí có thể nói chính hai mẹ con họ là người đứng đằng sau thúc đẩy chuyện này.
Chương 1434:Quy hoạch đất đai
Bây giờ thiên hạ đại loạn, nhưng Xuyên Thục lại vẫn yên bình, trở thành chốn cực lạc cuối cùng của thiên hạ.
Rất nhiều người có tiền ở vùng khác đã dẫn cả nhà đến Xuyên Thục để tránh khỏi chiến loạn.
Đến Xuyên Thục, tất nhiên là muốn tìm một chỗ để đặt chân, mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là làng Tây Hà. Nhưng bây giờ làng Tây Hà lại xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt đối với những người đến định cư. Cho dù những người có tiền từ nơi khác đến, cũng không thể mua được nhà. Bọn họ chỉ có thể đi nơi khác.
Tây Xuyên là thành trì lớn nhất Xuyên Thục, cũng tập trung rất nhiều công xưởng, hơn nữa chính sách định cư cũng lỏng lẻo hơn làng Tây Hà rất nhiều, rất nhiều người có tiền từ vùng khác đều tới đây mua nhà, định cư ở Tây Xuyên.
Khi giá nhà đất ở Tây Xuyên vẫn còn rẻ, hai mẹ con Chu Linh Lung đã tích trữ được một số lượng lớn nhà ở.
Nhưng bọn họ lại không bán nhà hay đất nền đi, mà dỡ những căn nhà tranh trước đó xuống, xây thành nhà Tứ hợp viện, rồi lại qua tay bán cho người vùng khác.
Những căn Tứ hợp viện này đều xây dựng dựa theo căn Tứ hợp viện của Kim Phi, thoạt nhìn đơn giản, tràn đầy không khí, tận dụng không gian cũng rất tốt, vô cùng được người vùng khác hoan nghênh, bọn họ cũng sẵn lòng bỏ tiền túi ra để mua nó.
Hai mẹ con họ dựa vào chiêu này mà đã kiếm được một số tiền lớn khi chỉ mới bán đi một phần năm số căn nhà có trong tay.
Khi đó Khánh Hâm Nghiêu vô cùng ấn tượng trước tài năng kinh doanh của hai mẹ con họ. Sau này có một dịp gặp Chu Trần Thị, nói đến chuyện này mới biết, thì ra chuyện này đều là do Kim Phi đứng đằng sau lên kế hoạch, Khánh Hâm Nghiêu mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu chuyện này là do người ngoài làm, thì đây là một chuyện vô cùng lớn, đủ để khoe khoang cả đời.
Nhưng đối với Kim Phi người đã tạo ra rất nhiều kì tích mà nói, lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Chỉ là thông qua chuyện này, Khánh Hâm Nghiêu cũng đã thấy được tài năng cai quản thành trì của Kim Phi.
Làm châu mục nhiều năm như vậy, Khánh Hâm Nghiêu vô cùng hiểu rõ về ảnh hưởng của dân số.
Cho dù là tuyển binh, thu thuế, hay là phát triển kinh tế, có dân số rồi thì xã hội mới có tiềm lực để phát triển.
Không có dân số, tất cả đều chỉ là nói suông.
Hiện nay vô số lưu dân tràn vào Tây Xuyên, đây là chuyện rất tốt đối với sự phát triển của Tây Xuyên, đáng tiếc số lượng người dân mà thành Tây Xuyên có thể chứa được là có hạn, nhiều người sau khi đến phát hiện không có chỗ dung thân lại rời đi.
Điều này khiến cho Khánh Hâm Nghiêu vô cùng đau lòng lại không có cách nào khác.
Vừa nãy Kim Phi nói muốn thảo luận về kế hoạch phát triển tương lai của Tây Xuyên, Khánh Hâm Nghiệp lập tức tập trung tinh thần lắng nghe.
Khi Chu Du Đạt bước vào, đúng lúc nghe thấy Kim Phi nói chuyện với Khánh Hâm Nghiêu: “Tây Xuyên là thành trì nổi tiếng của Xuyên Thục, cho dù là vị trí địa lý hay là văn hóa kinh tế, địa vị chính trị đều vô cùng quan trọng. Sau này người dân muốn đến Tây Xuyên phát triển sẽ càng lúc càng nhiều, thành Tây Xuyên hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, cần phải mở rộng ra bên ngoài, nếu không sẽ hạn chế nghiêm trọng sự phát triển của Tây Xuyên.
Tây Xuyên đời trước khắp nơi đều là nhà cao tầng, nơi nơi đều là khu dân cư hai mươi ba mươi tầng.
Mà Tây Xuyên hiện giờ, nhà ở chủ yếu là nhà ngói và nhà tranh, thỉnh thoảng có vài căn nhà lầu, nhưng cũng chỉ là căn nhà gỗ hai tầng, ba tầng lại không thấy nhiều.
Một tòa cao ốc ba mươi tầng ở đời trước, có thể ở được ít nhất vài trăm người, đặt vào Tây Xuyên hiện giờ, đất đai cần chiếm dụng để vài trăm người ở ít nhất cũng phải gấp mười mấy lần đời trước.
Rất nhiều người dân gia đình có bốn năm người đều chen chúc trong một hai gian phòng, diện tích sinh sống bình quân đầu người thậm chí còn không đến năm mét vuông.
Trước mắt Kim Phi cũng không có cách nào để khởi công xây dựng những tòa nhà cao tầng với quy mô lớn. Muốn phát triển Tây Xuyên, cách tốt nhất chính là xây dựng thêm thành trì.
“Tiên sinh, ta hiểu những gì ngài nói, nhưng muốn xây dựng thêm thành trì thì cần phải xây dựng lại tường thành, đào lại sông Hộ Thành, những việc này không có việc nào là việc nhỏ, bây giờ tiên sinh khởi công xây dựng công trình thủy lợi còn đang cần nhân lực và tài lực, hay là chuyện này để từ từ rồi nói?”
Khánh Hâm Nghiêu khó xử nói.
“Ai nói xây dựng thêm thành trì thì nhất định phải xây dựng lại tường thành và sông Hộ Thành chứ?”
Kim Phi hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy sông Hộ Thành và tường thành như thế nào thì có thể ngăn cản được phi thuyền và khinh khí cầu?”
Thời đại phong kiến, sự to nhỏ của thành trì đều do tường thành và sông Hộ Thành quyết định. Bởi vì một khi xảy ra chiến tranh, sông Hộ Thành và tường thành chính là hai màn chắn ngăn cản kẻ địch hiệu quả nhất.
Nhưng đối với Kim Phi mà nói, sông Hộ Thành và tường thành chỉ là vật trưng bày, không có một chút ý nghĩa nào.
Chưa kể sau này súng pháo xuất hiện, cho dù là bây giờ, phi thuyền và khinh khí cầu phối hợp lại là đã có thể tùy ý vượt qua bất kì tường thành nào.
Khánh Hâm Nghiêu bị Kim Phi hỏi như vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, thời đại thay đổi rồi.
Sông Hộ Thành và tường thành đã không còn là nhân tố làm hạn chế sự phát triển của thành trì nữa.
Ít nhất không phải là nhân tố chủ yếu.
“Tiên sinh nói có lý, là Hâm Nghiêu ngu dốt.”
Khánh Hâm Nghiêu biết tính cách của Kim Phi, bèn hỏi: “Tiên sinh chắc hẳn đã có kế hoạch rồi, mong tiên sinh nói rõ xem nên lập kế hoạch như thế nào?”
“Ta nghĩ thế này.” Kim Phi chỉ vào bản đồ nói: “Lấy tường thành hiện có làm ranh giới, xây dựng thành mới vây quanh lấy tường thành, bên trong tường thành gọi là Nội thành, thành trì mới bên ngoài tường thành gọi là Ngoại thành.
Một khi chiến tranh xảy ra, hay xuất hiện những biến cố như chim ưng, kẻ địch đánh đến thì người dân Ngoại thành có thể vào Nội thành để trốn thoát!”
“Như vậy quá tốt!” Khánh Hâm Nghiêu liên tục gật đầu.
Mặc dù anh ta biết dự tính của Kim Phi, nhưng từ xưa tới nay tường thành và sông Hộ Thành chính là tấm màn che chắn của thành trì, người dân cũng đã sớm quen thuộc với nó, sống ở trong thành mới có cảm giác an toàn.
Mới vừa rồi anh ta còn lo lắng rằng cho dù xây dựng thêm thành mới ở bên ngoài tường thành, người dân cũng sẽ không bằng lòng ở, nhưng chưa kịp nói ra sự lo lắng của mình thì Kim Phi đã đưa ra biện pháp giải quyết.
Chỉ cần đồng ý với người dân, khi xảy ra chiến tranh có thể vào Nội thành để ẩn nấp, chắc hẳn người dân đều sẽ bằng lòng chấp nhận nó.
“Tiên sinh, vậy việc xây dựng thành mới sẽ do quan phủ phụ trách sao?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
Ngân lượng cần hao phí để xây dựng một tòa thành mới là vô cùng lớn, Khánh Hâm Nghiêu cần phải hỏi rõ ràng.
Nếu như cần quan phủ hoàn thiện thì anh ta phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền.
“Thành trì không phải chỉ xây dựng trong một ngày, chúng ta không cần xây dựng quy mô lớn, chỉ cần hướng dẫn người dân, đừng để đơn xin cấp phép xây nhà quá tải như vậy là được.
Kim Phi nói: “Nhưng những công trình xây dựng cơ bản như cống thoát nước, xây cầu sửa đường thì vẫn cần quan phủ hoàn thiện.”
Trên đường tới đây, y đã cho người đi nghe ngóng trước, quả thực bây giờ có rất nhiều người từ nơi khác muốn đến Tây Xuyên định cư, nhưng bây giờ muốn mua nhà ở Tây Xuyên là rất khó, đất đai có thể xây nhà ở trong thành gần như đã dùng hết rồi, rất nhiều người không có sự lựa chọn nào khác chỉ đành rời đi nơi khác.
Nếu như Khánh Hâm Nghiêu mở thêm đất có thể xây nhà, thì cho dù là ở bên ngoài thành, chắc hẳn cũng sẽ có rất nhiều người dân nghe tiếng mà tới.
Đến lúc đó, người dân sẽ tự mình xây dựng một toà thành mới mà không cần quan phủ phải ra tay.
“Ta hiểu rồi, sau khi trở về ta sẽ lập tức cho người bên dưới đi xử lí chuyện này.”
Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.
Tiếp đó, Kim Phi lại bàn bạc với Khánh Hâm Nghiêu thêm một vài chi tiết khác có liên quan đến việc quy hoạch, sau đó Khánh Hâm Nghiêu dẫn người rời đi.
Đợi sau khi Khánh Hâm Nghiêu rời đi, Chu Du Đạt mới từ một bên đi tới, hành lễ với Kim Phi, rồi hướng ra cửa gọi: “Vi Vi, nàng bồng Hiên Nhi vào đây đi!”
Chương 1435: Con nuôi
Sau khi Chu Du Đạt nói xong, có một người phụ nữ ôm đứa bé bước vào.
“Vi Vi, không phải nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Kim tiên sinh sao, vị này chính là Kim tiên sinh!” Chu Du Đạt cười giới thiệu: “Tiên sinh, đây là vợ ta - Từ Ấu Vi.”
“Dân phụ Từ Ấu Vi kính chào Kim tiên sinh!” Người phụ nữ ôm đứa trẻ, hơi thi lễ với Kim Phi.
“Tẩu tẩu mau đứng lên đi!”
Kim Phi ra hiệu cho Đường Tiểu Bắc đỡ Từ Ấu Vi dậy, sau đó nhìn Chu Du Đạt: “Chu huynh, tẩu tẩu đến sao không báo trước, làm khổ tẩu tẩu và cháu phải đợi ở ngoài lâu như vậy?”
Mới nãy khi Chu Du Đạt đi vào, y đã nhìn thấy, nhưng lúc đó đang nói chuyện quy hoạch thành mới với Khánh Hâm Nghiêu, Chu Du Đạt cũng không phải người ngoài, nên Kim Phi không dừng lại câu chuyện đang dang dở với Khánh Hâm Nghiêu.
Kim Phi chắp tay với Từ Ấu Vi: “Thật xin lỗi, tẩu tẩu, ta và Chu huynh như thể tay chân, nên không khách khí, không biết tẩu tẩu đang đợi ở ngoài, khiến tẩu tẩu phải đợi lâu, ta xin nhận lỗi với tẩu tẩu!”
“Không có gì không có gì, tiên sinh hiểu sai ý của dân phụ rồi!” Từ Ấu Vi đỏ mặt, khoát tay lia lịa.
“Tiên sinh, ngài đừng nói khách khí như vậy, chuyện của ngài và Khánh đại nhân quan trọng hơn.” Chu Du Đạt ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Khi hai vợ chồng ở riêng, Chu Du Đạt đã nhiều lần khoe khoang với vợ anh ta, anh ta đã cùng Kim Phi chống lại Thổ Phiên như thế nào, đồng thời còn nói anh ta có quan hệ rất tốt với Kim Phi.
Từ Ấu Vi là người Giang Nam chạy nạn đến đây, vì cha cô ấy có quan hệ tốt với người nhà họ Chu, nên đã ở nhờ nhà họ Chu.
Thường xuyên gặp gỡ Chu Du Đạt, nên cả hai đã trở thành vợ chồng.
Từ Ấu Vi cũng không trải qua trận chiến ấy, nhưng mà tiên sinh kể chuyện và nhật báo Kim Xuyên tuyên truyền khắp nơi, bây giờ Kim Phi đã rất nổi tiếng ở Tây Xuyên.
Trong mắt Từ Ấu Vi, Kim Phi là nhân vật tôn quý giống hệt như hoàng đế vậy, mặc dù Chu Du Đạt có bản lĩnh, nhưng so với Kim Phi dù là thân phận bản lĩnh hay sức ảnh hưởng, cũng đều kém xa.
Cho nên đối với lời nói của Chu Du Đạt, cô ấy rất hoài nghi, chẳng qua vì ngại mặt mũi của chồng, nên mới phụ họa một hai câu.
Chu Du Đạt không phải người ngu, sau bao lâu cũng nhận ra được một ít, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Cũng không thể kéo Kim Phi từ làng Tây Hà qua để chứng minh phải không?
Thời gian trôi qua, Chu Du Đạt không còn nhắc đến chuyện của anh ta và Kim Phi nữa.
Nhưng lời vừa rồi của Kim Phi, dù là lời nói thật lòng hay chỉ là lời nói xã giao, nhưng đều là nói trước mặt Từ Ấu Vi điều đó đã cho anh ta mặt mũi.
“Tiên sinh, đây là Hiên Nhi con trai ta.”
Chu Du Đạt đón lấy đứa trẻ trong tay người phụ nữ, ôm đến trước mặt Kim Phi.
Kim Phi ôm đứa trẻ vẫn đang ngủ say, sau đó nhìn Chu Du Đạt, trong mắt tràn đầy vui vẻ và yên tâm.
Mới đầu khi Đan Châu đánh đến, người thân của Chu Du Đạt hầu như đều chết hết trong trận thảm họa đó, sau sự việc đó, mặc dù Chu Du Đạt đã cố hết sức để giúp đỡ Kim Phi và Hàn Phong, nhưng Kim Phi vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng anh ta.
Nhưng lần này gặp lại Chu Du Đạt, cả người anh ta không còn giống như trước nữa.
Nhất là lúc khi anh ta ôm đứa bé, trên mặt tràn ngập vẻ dịu dàng và đặc biệt của người cha, đây là điều mà Kim Phi chưa từng nhìn thấy được ở Chu Du Đạt trước đây.
Khi đó Chu Du Đạt là đại diện cho những người dân tị nạn, cũng là người có sức ảnh hưởng trong số họ.
Thông qua Chu Du Đạt, Kim Phi có thể phát hiện ra, những vết thương của nhóm dân tị nạn kia, đang dần dần lành lại, theo thời gian.
Đây chính là điều mà Kim Phi hy vọng được thấy.
Bây giờ Kim Phi là cha của hai đứa trẻ, nên đã có kinh nghiệm bế trẻ con.
Y bế đứa trẻ khen ngợi mấy câu, sau đó trả lại con cho Chu Du Đạt.
Đường Tiểu Bắc và Kim Phi không có nhiều thời gian, nên cùng Nhuận Nương, dẫn Từ Ấu Vi sang phòng bên.
Kim Phi và Chu Du Đạt nói chuyện chính sự, bàn đến tận chạng vạng tối, sau đó vừa cười vừa nói đi ra khỏi thư phòng.
Đi ngang qua cửa phòng đang chiêu đãi những thân sĩ khác, Kim Phi còn cố ý ôm con trai của Chu Du Đạt, nói muốn nhận con trai của Chu Du Đạt làm con nuôi.
Thân sĩ nghe vậy, trong lòng họ càng chú ý đến Chu Du Đạt hơn.
Đây cũng chính là mục đích của Chu Du Đạt khi để các thân sĩ ở lại.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà họ Chu xong, ban đêm Kim Phi đến thăm xưởng dệt, sáng hôm sau, dậy sớm đi thăm các xưởng khác.
Buổi sáng ngày thứ ba, Kim Phi chạy đến sông Kim Mã.
Trấn Viễn số hai đang chờ cạnh bờ sông.
Khác với lúc đến, lần này chỉ có Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt dẫn người đến tiễn Kim Phi.
“Tiên sinh, lần đi Đông Hải này phải đi ngang qua Giang Nam, nghe nói bây giờ Giang Nam rất hỗn loạn hơn nữa gia tộc quyền quý địa phương luôn coi tiên sinh là kẻ thù, Đông Hải cũng không yên bình gì, trên đường đi tiên sinh, tự bảo trọng!”
Khánh Hâm Nghiêu nhắc nhở.
“Yên tâm, Trấn Viễn số hai mới trang bị nỏ hạng nặng và máy bắn đá, trên đường đi còn có phi thuyền hộ tống, sẽ không có việc gì đâu!” Kim Phi cười nói.
“Vậy thì tốt.” Khánh Hâm Nghiêu gật đầu, sau đó nhìn Khánh Mộ Lam đứng bên cạnh Kim Phi, không biết phải làm sao nói: “Mộ Lam, trên đường đi muội không được làm loạn, phải nghe theo sắp xếp của tiên sinh, biết chưa?”
Vốn là anh ta cho rằng lần này Khánh Mộ Lam trở về, sẽ ở nhà một thời gian, nhưng sau khi biết được Kim Phi phải đi Đông Hải, Khánh Mộ Lam lập tức đi theo.
Lý do là trong phủ quá buồn chán, còn đi theo Kim Phi vào Nam ra Bắc thì thú vị hơn.
Về việc cô ấy có thật sự nghĩ như vậy hay không, Khánh Hâm Nghiêu cũng lười đoán.
Dù sao thì cho Khánh Mộ Lam đi theo Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu cũng đồng ý, nên không để ý đến cô ấy nữa, để cô ấy thích làm gì thì làm.
“Khánh đại nhân, Chu huynh, hẹn gặp lại!”
Kim Phi chắp tay cúi chào với đám người Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt, sau đó xoay người lên thuyền.
Đến khi tất cả người và ngựa đều đã lên thuyền, Trấn Viễn số hai vang lên hai tiếng kèn, đưa Kim Phi xuôi Nam.
“Tiểu Bắc, sao muội lại muốn đi Đông Hải?” Kim Phi hỏi.
Trước đó, Đường Tiểu Bắc nói hợp tác xã mua bán quá bận, đến Du Châu sẽ xuống thuyền, nhưng vừa mới khuân đồ lên thuyền, Đường Tiểu Bắc đã phái mấy chiếc xe chở đồ xuống thuyền, trong đó có rất nhiều đồ câu cá, giống như muốn đi xa.
Khi Kim Phi hỏi, Đường Tiểu Bắc lại thay đổi ý định, muốn đi đến Đông Hải cùng y.
“Ta đã làm việc cho hợp tác xã mua bán được mấy tháng rồi, dù có là con lừa, thì cũng phải cho ta nghỉ ngơi chứ?”
Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Thời tiết ấm áp, ta muốn đến Đông Hải câu cá giải sầu cũng không được sao? Đã lâu không chạm vào cần câu, ta đã sớm ngứa ngáy rồi.”
Mới đầu khi đến Đông Hải cùng Kim Phi, cô ấy đã học câu cá từ Bắc Thiên Tầm, từ đó không thể quay đầu, cứ hễ rảnh rỗi là đi câu cá.
Sau đó hợp tác xã mua bán quá bận rộn, Đường Tiểu Bắc không có thời gian.
“Được được được!” Kim Phi cười xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Lần này ta cho muội nghỉ phép dài hạn, hãy tận hưởng thời gian vui vẻ nhé.”
“Phải vậy chứ.” Đường Tiểu Bắc hài lòng gật đầu.
Thật ra cô ấy muốn đi theo Kim Phi, không phải chỉ vì nghiện câu cá, mà còn có hơi lo lắng cho Kim Phi, muốn đi Đông Hải với Kim Phi.
Mặc dù biết đi theo cũng vô ích, nhưng cô ấy chỉ muốn đi theo Kim Phi.
Bình luận facebook