-
Chương 1521-1525
Chương 1521: Bắt cá
Nước biển rất giàu chất muối, sau khi uống vào sẽ làm tăng áp suất thẩm thấu trong cơ thể, kích thích vỏ não sinh ra cảm giác khát.
Đó cũng chính là lý do khiến thường ngày ăn đồ quá mặn thì sẽ khát nước.
Nhưng ông Quy lại không biết một chữ nào, thế sao lại biết chuyện này?
Suy nghĩ một lát, ông ấy lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta nghe Quốc sư đại nhân là Kim tiên sinh trên thông thiên văn dưới tường địa lý nói, trên đời này không có chuyện gì mà ngài ấy không biết. Sau này nếu cháu có cơ hội gặp được Quốc sư đại nhân thì có thể hỏi ngài ấy một chút."
Thả bè là chuyện vô cùng nguy hiểm, và có ba việc cấm kỵ không nên đi.
Đêm tối không đi, tuyết lớn sương mù dày không đi, trời có gió lớn không đi.
Bây giờ đang là mùa hè nên hiếm khi xuất hiện tuyết lớn sương mù dày, biết ở Đông Hải đang thiếu củi trầm trọng nên gặp ngày trời có gió cũng phải lên đường.
Nhưng là ban đêm thì nhất định không thể lên đường.
Đêm đến, công nhân thả bè sẽ đưa bè gỗ lên bờ.
Mặc dù Trương Lương và Khánh Hoài đã đến Giang Nam nhưng nạn cướp biển trên Trường Giang vẫn nghiêm trọng như cũ, nhất là vào ban đêm thì bọn thủy tặc càng hoành hành ngang ngược.
Để đề phòng bọn thủy tặc làm hại công nhân thả bè, nên đêm đến là đội hộ tống sẽ tập hợp những công nhân thả bè lại để bảo vệ họ.
Trong đêm dài, khi mọi người rảnh rỗi thì những nhân viên hộ tống đã vào nam ra bắc sẽ kể mấy câu chuyện xưa.
Kim Phi là nhân vật mà tất cả nhân viên hộ tống đều không thể không nói đến khi kể chuyện, đồng thời y cũng là nhân vật chính trong hầu hết các câu chuyện.
Đứa trẻ ở độ tuổi Thủy Oa thường dễ sinh ra cảm giác sùng bái kẻ mạnh, trước đây ở quê nghe báo đã thường nghe được tên của Kim Phi.
Tuy nhiên không phải lúc nào nhật báo Kim Xuyên cũng đưa tin về những chuyện liên quan đến Kim Phi, vả lại ông Quy đã quá già để làm công cuộc ra công cứu giúp, Thủy Oa còn phải đánh bắt cá để nuôi gia đình nên cũng không có nhiều thời gian để nghe.
Bây giờ nghe nhân viên hộ tống kể mấy câu chuyện mà cơ bản đều là chuyện về Kim Phi. Thủy Oa đã lập tức bị thu hút, cũng nảy sinh sự sùng bái và tò mò mãnh liệt đối với y.
Nghe thấy ông Quy nói về Kim Phi, ánh mắt Thủy Oa chợt sáng lên: “Ông Quy, chúng ta thật sự có thể gặp được Quốc sư đại nhân sao?”
“Nghe nhân viên hộ tống nói gần đây Quốc sư đại nhân bận rộn đóng thuyền ở Đông Hải, nên thường xuất hiện ở xưởng đóng thuyền. Nếu may mắn, thì có thể nhìn thấy ngài ấy." Ông Quy trả lời.
"Vậy thì tốt quá, nếu có thể gặp quốc sư đại nhân cháu sẽ hỏi ngài ấy tại sao càng uống nước biển càng khát."
Thủy Oa hỏi: "Ông nghĩ Quốc sư đại nhân có giải thích cho cháu biết không?"
"Nhật báo Kim Xuyên nói Quốc sư đại nhân là người rất bình dị dễ gần, đối xử với trẻ nhỏ lại càng tốt hơn."
Ông Quy nói: "Không phải cháu cũng biết học đường ở trấn trên của chúng ta sao, đó là do Quốc sư đại nhân mở ra, đi học đều là miễn phí. Một cơ hội tốt như vậy, mà con lừa ngoan cố như cháu lại không muốn đi!”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đi học ông Quy đều tức giận.
Sống hơn nửa đời người, ông Quy đã quá hiểu rõ tầm quan trọng của việc học nên sau khi biết tin, ông ấy bèn ghi danh cho Thủy Oa ngay.
Tiếc là ông ấy có nói gì thì Thủy Oa cũng không muốn đi, lần đầu tiên cậu bé được nếm đòn roi của ông Quy cũng là chuyện này, cuối cùng Thủy Oa vẫn ngoan cố gân cổ lên nói có đánh chết cũng không đi.
Ông Quy biết Thủy Oa sợ mình đi học thì không rảnh bắt cá rồi hai người sẽ đói chết nên mới không muốn đi, như vậy làm sao ông ấy nỡ lòng đánh chết cậu bé được? Cũng đành thuận theo cậu bé.
Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện trường học, ông Quy cứ phải cằn nhằn một hồi.
Thủy Oa sợ ông Quy cằn nhằn nên quay người đi ngồi trên mép bè, bỏ hai chân xuống nước vừa vung vảy vừa ngắm nhìn biển cả vô tận.
Lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng sẽ bị choáng ngợp rồi cũng thích thú trước sự rộng lớn của nó, nhưng nhìn lâu lại thấy nhàm chán.
Thủy Oa nhìn một lúc rồi nhìn xuống nước biển dưới chân mình.
Lúc này nước biển chưa bị ô nhiễm bởi một tạp chất nào, nên có thể nhìn rõ đến những nơi sâu phía dưới.
Bất chợt Thủy Oa nhìn thấy một con cá biển dài bằng nửa người trưởng thành đang bơi dưới chân mình, cậu bé lập tức phấn khởi.
Bình thường ở trong sông không thể nào nhìn thấy một con cá lớn như vậy, nếu bắt được nó thì cũng đủ cho mình và ông ăn mấy ngày.
Thủy Oa không hề suy nghĩ, bùm một cái đã lao xuống nước để đuổi theo con cá lớn.
Trên thuyền lầu hơi nước, Trịnh Trì Viễn đứng sau lan can im lặng nhìn chiếc bè gỗ như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, chợt anh ta nhìn thấy Thủy Oa lao xuống nước.
Nghĩ rằng có đứa trẻ thả bè nào mà không biết bơi? Thế nên Trịnh Trì Viễn cũng không để tâm.
Nhưng mấy phút sau Thủy Oa vẫn chưa ra khỏi mặt nước, Trịnh Trì Viễn đã không thể ngồi yên được nữa.
Tuy rằng anh ta và Thủy Oa không quen biết và cũng đã quen nhìn cảnh chết chóc, nhưng dù sao cũng là sinh mạng hơn nữa đó còn là một đứa trẻ, nếu cứ như vậy mà đuối nước chết đi thì quá đáng tiếc.
Thế nên Trịnh Trì Viễn quay qua hô với ông Quy đang ở ngoài xa: "Ông lão, cháu của ông rơi xuống nước rồi!"
Ông Quy nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Trì Viễn thấy đối phương ăn mặc chỉnh chu là đã biết đây là nhân vật lớn, nên ông ấy cũng nhanh chóng đứng dậy trả lời: "Quân gia, không sao đâu, Thủy Oa ngâm nước lớn lên, không chết đuối được đâu!"
Trịnh Trì Viễn nghe vậy lại sốt ruột lớn tiếng hét lên: "Ông lão, cậu bé đã ở trong nước lâu rồi!"
Ai ngờ, ông Quy vẫn xua tay ý nói Trịnh Trì Viễn không cần lo lắng.
“Ông lão này thật là, sao lại không quan tâm đến tính mạng của cháu mình vậy!”
Trịnh Trì Viễn giận đến mức vỗ vào lan can, đang định ra lệnh cho thủy thủ xuống cứu người thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi mặt biển.
Nhìn kỹ hơn, còn không phải là đứa trẻ lúc nãy sao?
Đứa trẻ không chỉ tự mình trèo lên, mà còn ôm một con cá lớn cao gần bằng mình ở trong lòng.
Con cá lớn giãy giụa dữ đội, cái đuôi của nó đập vào eo đứa trẻ phát ra tiếng bạch bạch bạch nhưng đứa trẻ vẫn không quan tâm mà ôm chặt lấy con cá lớn không buông tay.
Cậu bé cười toe toét, phấn khích hét lên với ông lão trên bè: "Ông ơi, xem cháu bắt được gì này? Một con cá lớn như vậy, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày rồi!”
"Đứa nhỏ ngốc này, để xa ra chút, eo sắp bị con cá đập gãy rồi kìa!” Ông Quy lớn tiếng kêu lên.
Đứa trẻ bơi giỏi nước đến mức vừa có thể ôm con cá bơi đi, vừa có thể lộ nửa cơ thể ra ngoài.
Nghe lời ông Quy nói, đứa trẻ mới phản ứng lại rồi trầm xuống một chút.
Cứ như vậy, cái đuôi con cá lớn đập nước sẽ phát ra mặt trước, đến khi quất đuôi vào eo cậu bé sẽ không còn mạnh nữa.
Trịnh Trì Viễn trợn mắt há mồm khi nhìn thấy Thủy Oa ôm con cá lớn bước đi trên biển như đi trên mặt đất.
Anh ta biết loại cá lớn trong lòng đứa trẻ, nó bơi cực nhanh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không tin được lại có một đứa trẻ có thể đuổi kịp một con cá lớn như vậy ở dưới biển.
Thủy Oa không chỉ đuổi kịp, còn bắt được nó mang lên bờ.
Thủy quân quanh năm phải sống trên mặt nước, biết bơi là điều kiện cơ bản để vào đội thủy quân.
Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân, mấy năm qua anh ta cũng đã chứng kiến vô số thủy thủ có kỹ năng bơi tốt nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn nhìn thấy một người có kỹ năng bơi tốt như Thủy Oa, anh ta không khỏi nỗi lên tâm mến nhân tài, hai mắt chăm chú nhìn cậu bé ôm con cá lớn về bè.
Ném con cá lớn lên bè rồi Thủy Oa cũng tự mình trèo lên bè.
Lúc này Thủy Oa mới rảnh tay xoa eo, cái bụng đã bị con cá lớn đánh đỏ bừng.
Chương 1522: Thèm chảy nước miếng
Con cá to như vậy, tất nhiên lực cũng rất lớn, cho nên khi đuôi nó quất vào thắt lưng sẽ rất đau.
Thủy Oa vừa xoa eo vừa đá vào con cá to để trút giận: “Ngươi đánh ta! Ngươi đánh ta!”
“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!”
Ông Quy kéo Thủy Oa, sau đó bẻ nhánh cây gần đó, đâm vào đầu cá.
Con cá to đang vùng vẫy vì bị Thủy Oa đá, lập tức ngừng giãy giụa.
Thủy Oa nhảy lên bè gỗ, sau đó rút con dao phay ra khỏi khúc gỗ lớn.
Trước khi Kim Phi đến thế giới này, ngành luyện sắt vẫn còn lạc hậu, nên đồ sắt ở Đại Khang sẽ có giá cực cao.
Con dao phay này được sư phụ của ông Quy truyền lại cho ông ấy, đã dùng mấy chục năm rồi, phần lưỡi dao đã mòn đi ít nhiều, nếu là đời trước, thì đã vứt đi từ lâu rồi.
Nhưng Ông Quy và Thủy Oa không những không ném đi, mà ngược lại cất giữ vô cùng cẩn thận.
Mỗi lần ra ngoài ông Quy đều phải mang theo bên người, khi lấy ra ngoài, ông ấy sẽ buộc con dao phay vào một cái thân cây lớn.
Ngộ nhỡ khi thả bè gặp phải nguy hiểm, hay bè bị tách ra, chỉ cần ông Quy không chết, thì vẫn có thể tìm được dao phay.
Sở dĩ phải cẩn thận như vậy là vì con dao phay này là tài sản quý giá nhất của hai người, nếu bị mất, hai người sẽ không còn dụng cụ nào để mổ cá nữa.
Thủy Oa cầm dao phay đi đến bên cạnh con cá to, ngồi xổm xuống chuẩn bị mổ cá.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé thấy con cá to như vậy, trong lúc nhất thời cậu bé không biết phải xuống tay từ đâu.
Ông Quy cười cầm lấy con dao phay, vừa thuần thục xử lý con cá to, vừa nói: “Con cá này quá to, chúng ta không ăn hết, chờ lát nữa sẽ cho Hổ Tử thúc của cháu vài miếng, sau khi quay về ta sẽ dạy cháu làm món cá khô, nếu không ăn hết thì chúng ta sẽ ướp chúng.”
Cho dù bỏ đầu và xương của con cá to này, thì cũng phải nặng bảy tám mươi cân, đừng nói hai người, cho dù có đưa cho người thân thiết với bọn họ, trong thời gian ngắn cũng không thể ăn hết.
Thời tiết bây giờ rất nóng, nếu không ướp, sợ rằng để một hai ngày sẽ bị hỏng.
Mấy đứa trẻ ở độ tuổi như Thủy Oa rất hay tò mò về mọi thứ xung quanh, nên vừa giúp đỡ, vừa hỏi: “Ông Quy, nghe Hổ Tử thúc nói, muối ăn là dùng nước biển cô đặc thành, có thật không ạ?”
“Thật đấy.” Ông Quy chỉ vào bãi biển bên trái, nói: “Cháu có thấy bãi đất bên kia không, chúng dùng để phơi muối, ngày xưa ở đây rất náo nhiệt, nhưng bây giờ quốc sư đại nhân đã tạo ra được muối ăn vừa chất lượng lại vừa rẻ, không cần phải đến Đông Hải kéo muối, nơi này đã trở nên sa sút.”
“Ông Quy, Xuyên Thục chúng ta có biển ư?” Thủy Oa hỏi tiếp.
“Ta chỉ biết Xuyên Thục khắp nơi đều là núi lớn, chưa từng nghe nói chỗ nào có biển.” Ông Quy cười trả lời.
“Không phải người vừa nói muối được làm từ nước biển sao, nếu Xuyên Thục chúng ta không có biển, thì quốc sư đại nhân lấy muối từ đâu?” Thủy Oa tiếp tục hỏi.
Mặc dù ông Quy là nhân vật được mọi người kính trọng, nhưng không có nhiều kiến thức về các khía cạnh khác, thậm chí đến cả mỏ muối ông ấy cũng chưa từng nghe qua.
Chẳng qua, ông Quy cũng không giả vờ là mình hiểu, mà cười nói: “Sao ta biết được, nếu ta biết, ta sẽ tự mình phơi muối.”
“Vậy chờ khi nào con gặp quốc sư đại nhân, rồi con sẽ hỏi y.” Thủy Oa nói: “Chờ khi nào con hỏi được, sẽ quay lại nói cho ông biết.”
“Được!” ông Quy cười gật đầu, nhưng mà trong lòng thì khẽ thở dài.
Ông ấy và Thủy Oa đều là công nhân có địa vị thấp kém, đối với bọn họ mà nói, huyện lệnh chính là nhân vật ở tít trên cao, chứ đừng nói là Kim Phi?
Ông Quy cảm thấy, Thủy Oa có thể đứng từ xa nhìn Kim Phi đã là chuyện không tệ rồi, nhưng nếu muốn đứng gần đặt câu hỏi, thì chẳng khác nào mơ tưởng viển vông.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Thủy Oa, ông Quy không đành lòng nói cho cậu bé biết sự thật.
Ai mà không có những mong đợi đẹp khi còn trẻ chứ, nhưng sau khi lớn lên khác tự hồi tỉnh.
Ông Quy là người lớn lên bên dòng nước, ông ấy ăn cá nhiều hơn ăn lương thực, kỹ thuật mổ cá của ông ấy không có chỗ nào để chê.
Khi đang nói chuyện với Thủy Oa, con cá to trong tay ông ấy đã được chia thành từng miếng, giống như thịt lợn của người bán thịt ngoài chợ bán vậy, chỉ khác thịt cá tươi hơn thịt lợn rất nhiều.
Rất bất tiện khi mang gỗ và nhóm lửa trên thuyền, vì vậy một số ngư dân khi ra khơi, để đỡ rắc rối, họ sẽ cắt cá thành lát mỏng rồi ăn sống.
Lúc này trên bè chỉ còn lại một bộ xương cá hoàn chỉnh và một chiếc đầu cá lớn.
Trên xương cá vẫn còn một ít thịt, đầu cá cũng vậy, đều là nguyên liệu tốt để nấu canh, nhưng chiếc nồi đất nung mà hai người sử dụng lại quá nhỏ, không thể hầm được xương và đầu cá to như vậy.
Thủy Oa nhận lấy con dao phay từ trong tay ông Quy, định đập đầu cá, nhưng đã bị ông Quy ngăn cản.
“Con lấy não cá ra, rồi cạo sạch phần thịt trên xương cá là được, giữ lại đầu và xương cá.”
“Sao phải giữ lại ạ?” Thủy Oa nghi hoặc hỏi.
“Cá biển to như vậy, còn là hàng tươi mới ở Xuyên Thục, có tên viên ngoại ở làng Lượng Hà cực thích mua xương đầu cá, về treo trong nhà làm đồ trang trí, mấy năm trước bọn ta có mang về một bộ xương cá từ biển Đông Hải, cũng không lớn lắm, nhưng hắn đã mua nó với giá năm trăm văn tiền!”
Ông Quy xoa đầu Thủy Oa: “Bộ xương cá của chúng ta lớn như vậy, chắc chắn có thể bán được giá cao, đến lúc đó ta sẽ mua thịt lợn cho cháu ăn!”
Cá nước ngọt nhìn chung đều có kích thước không lớn, từ ba đến năm cân đã được coi là cá lớn, mà con cá này nặng ít nhất hàng chục cân, điều này rất hiếm ở các loài cá nước ngọt.
Vật hiếm thì đắt, loại cá này không quý hiếm ở ven biển, nhưng ở Xuyên Thục thì lại là hàng hiếm, một cân thịt cá biển có thể đổi được ít nhất mấy cân thịt lợn rừng.
“Một đống xương gãy không ăn được còn có thể bán lấy tiền, thật không biết người giàu nghĩ gì nữa.”
Thủy Oa vẫn tiếp tục nói, nhưng tay thì vẫn thoăn thoắt làm việc, dựa theo phương pháp mà ông Quy đã dạy, bắt đầu moi não cá.
Thủy Oa lặn thì giỏi không ai sánh bằng, nhưng trên mặt đất thì không được, càng không biết săn thú.
Về cơ bản hai người dựa vào việc ăn thịt cá sống qua ngày, mà cá nước ngọt có mùi tanh tương đối nồng, không có gia vị, thậm chí đến cả dầu, muối, nồi sắt cũng không có, chỉ có thể hầm nó trong nồi đất.
Thứ gì tốt ăn nhiều cũng ngán, bây giờ Thủy Oa chỉ cần nghĩ đến mùi cá hầm là đã muốn nôn.
Thịt lợn có thể ép lấy dầu, mùi vị thơm ngon hơn, có lúc Thủy Oa thèm quá, phải bắt mấy con cá đi lên trên trấn chỉ để đổi lấy thịt lợn rừng về ăn.
Nhưng bọn họ ở quá xa thị trấn, đi dọc theo đường núi cũng phải mất nửa ngày, đến lúc lên đến trấn, cá đã ươn, bán không được giá, mấy cân cá mới có thể đổi lấy một cân thịt lợn rừng.
Quan trọng nhất chính là trên núi có thổ phỉ, có lần Thủy Oa suýt bị bọn cướp chặn lại, may kịp thời nhảy xuống ao, bơi sang bờ bên kia để trốn thoát, từ đó về sau ông Quy cũng không để cho Thủy Oa đi lên trấn đổi thịt lợn rừng nữa.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến mùi vị của thịt lợn rừng, Thủy Oa thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Sau khi hai người xử lý xong con cá Thủy Oa chọn hai khúc to nhất, chuẩn bị đặt lên chiếc bè phía sau, để đưa cho Hổ Tử thúc – người vẫn luôn chăm sóc hai người họ.
Khi hai người họ còn đang xâu cá bằng dây rơm, họ đột nhiên nhìn thấy một chiếc ca nô đang chạy vòng quanh thuyền lầu, lái về phía chiếc bè gỗ.
Chương 1523: Hứa
Hai ông cháu vốn không để ý, nhưng chiếc ca-nô dừng lại cạnh bè gỗ của họ.
Ông Quy thấy vị tướng quân vừa hét với mình cũng đang ở trên ca-nô bèn vội vàng đứng dậy.
Thủy Oa cũng từng nhìn thấy ca-nô trên sông, nhưng theo bản năng vẫn sợ con quái vật có tiếng vang lớn và còn có khói này nên không dám đến gần.
Lần thả bè này vẫn luôn có ca-nô mở đường, Thủy Oa thấy rất nhiều lần nên mới dần quen.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đứng gần ca-nô như vậy, không khỏi tò mò nhìn.
Boong thuyền của ca-nô không cao lắm, Trịnh Trì Viễn hoạt động trên thuyền quanh năm, anh ta không để thủy thủ dựng ván, và nhảy thẳng từ ca-nô xuống bè gỗ cùng với đội cận vệ.
Ông Quy đã thả bè trên sông nhiều năm, đã không ít lần gặp binh lính bắt chẹt người dân.
Tuy nói những người đó là binh lính, nhưng còn tàn nhẫn hơn thổ phỉ, để tỏ quyền lực của mình, hầu như lần nào cũng có người chết dưới tay họ.
Nhìn thấy Trịnh Trì Viễn lên thuyền, ông Quy còn nghĩ rằng vừa rồi ông ấy đã xúc phạm Trịnh Trì Viễn, đối phương mới đến để tính sổ vì vậy ông ấy vội quỳ xuống đất: “Ta Lục Đại Quý được gặp quân gia!”
Thủy Oa nghe vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn ông Quy.
Đến bây giờ, cậu bé mới biết hóa ra ông Quy tên là Lục Đại Quý.
Thảo nào mọi người đều gọi ông ấy là ông Quy.
Ông Quy thấy Thủy Oa vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, vội vàng kéo Thủy Oa.
Lúc này Thủy Oa mới hết thất thần, vội quỳ xuống trước mặt Trịnh Trì Viễn.
Quỳ trên cây đại thụ tròn vo còn đau hơn nhiều so quỳ trên mặt đất, nhưng hai ông cháu đều không dám nhíu mày, sợ làm Trịnh Trì Viễn không vui sẽ gây khó dễ cho bọn họ.
Gần đây Trịnh Trì Viễn tiếp xúc nhiều với Kim Phi, phát hiện Kim Phi là người dễ gần, cũng thích những quan viên như vậy, vì vậy đã vô thức thay đổi theo hướng này.
Hơn nữa anh ta rất thích tài năng của Thủy Oa, muốn chiêu mộ cậu bé, không tỏ vẻ ta đây là tướng quân mà khiêm tốn nói với vẻ gần gũi: “Ơ kìa, quốc sư đại nhân sớm đã hủy bỏ lễ nghi quỳ lạy, hai người đứng dậy đi!”
Đội cận vệ ở sau cũng rất hiểu chuyện, nghe Trịnh Trì Viễn nói vậy thì nhanh chóng đi lên trước đỡ hai ông cháu dậy.
Nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, trong lòng ông Quy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo thái độ của Trịnh Trì Viễn, chắc hẳn anh ta không đến để gây chuyện.
Nhưng ông Quy nghĩ không ra, một tướng quân lại lên bè gỗ của mình làm gì?
Vì vậy ông ta đã cẩn thận chắp tay hỏi: “Không biết các vị quân gia có điều gì muốn chỉ bảo, ta chắc chắn không dám chối từ!”
“Không có gì cần chỉ bảo, ta đến tìm cậu bé!”
Trịnh Trì Viễn chỉ vào người Thủy Oa.
Ông Quy vừa nghe vậy, sắc mặt đã trở nên trắng bạch.
Ông Quy nghe vậy bèn quỳ xuống đất: “Quân gia tha mạng, ta không biết Đông Hải là địa bàn của ngài, không nên để Thủy Oa bắt cá của ngài! Quân gia muốn giết muốn xử như thế nào ta đều chịu, Thủy Oa vẫn còn là một đứa trẻ, xin quân gia đúng xử tội cậu bé!”
Vài năm trước có một lần thả bè, ông Quy thấy một nhóm binh lính, bọn họ nói đoạn sông Trường Giang đó là địa bàn của bọn họ, dù là nước sông hay cá trong nước đều là của bọn họ, ông Quy và những người khác bắt cá thì phải trả tiền.
Lúc ấy có một người thợ thả bè đã phản bác lại thì đã bị bọn lính đâm chết rồi vứt xuống sông.
Ông Quy nghĩ rằng Trịnh Trì Viễn cũng bắt chẹt họ bằng cách này vì vậy đã rất sợ hãi.
Trong lòng Thủy Oa cũng rất sợ, nhưng lại tức giận hơn, hai tay nắm thành nắm đấm, trợn mắt nhìn chằm chằm Trịnh Trì Viễn và đội cận vệ.
“Lão trượng nhanh đứng dậy đi, đứng dậy đi!” Trịnh Trì Viễn dở khóc dở cười nói: “Lão trượng chớ hốt hoảng, ta không đến gây chuyện, quốc sư đại nhân đã nói, khắp chốn thiên hạ có phải là đất của vua, biển là của Đại Khang, sao có thể là địa bàn của ta được chứ, lão trượng, nếu lời ngày của ngươi bị Quốc sư đại nhân nghe được e rằng sẽ phạt tội ta!”
Ông Quy nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, lúc này mới dám ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trịnh Trì Viễn: “Không biết quân gia tìm Thủy Oa có việc gì?”
“Lão trượng đứng dậy trước đi.” Trịnh Trì Viễn ra hiệu cho cận vệ kéo ông Quy đứng dậy, sau đó nói: “Ta là đô đốc thủy quân Trịnh Trì Viễn, vừa rồi nhìn thấy cậu nhóc Thủy Oa này trong lòng rất bội phục, bây giờ thủy quân ta đang chiên mộ quan binh, vì vậy muốn đến hỏi lão trượng xem có muốn để cậu nhóc này dốc sức vì thủy quân bọn ta không!”
Ông Quy nghe xong, biểu cảm lo lắng trên mặt lập tức biến thành vui mừng.
Thả bè là một công việc bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm mất mạng, nếu có cách khác, ông Quy nhất định sẽ không để Thủy Oa đi thả bè.
Nhưng ngoài bắt cá thì Thủy Oa không biết làm gì cả, ngoài thả bè thì còn có thể làm gì đây?”
Hiện tại cơ hội đến rồi!
Ông ấy không biết đô đốc thủy quân là chức vụ gì, nhưng ông ấy có thể nhìn ra chắc chắn vị trí của Trịnh Trì Viễn trong thủy quân rất cao.
Hơn nữa trên đường, ông ấy đã nghe nhân viên hộ tống nói, hiện tại thủy quân cũng đã quy thuận quốc sư đại nhân, vì vậy cũng được đối xử như nhân viên hộ tống.
Cả Xuyên Thục ai mà không biết nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn được đối xử tốt như thế nào chứ?
Bây giờ vị tướng quân này nhìn trúng Thủy Oa, nếu Thủy Oa làm thủy quân thì nửa đời sau này sẽ không cần phải lo cho bản thân nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông Quy kéo Thủy Oa: “Cháu còn ngây ra đó làm gì, nhanh khấu đầu đa tạ quân gia đi!”
Nhưng lúc này Thủy Oa lại ương ngạnh, thẳng cổ không muốn quỳ gối.
Điều này khiến ông Quy tức giận đến mức nhấc chân đá cậu bé một cái.
Thủy Oa cũng không tránh, thẳng cổ đứng đó chịu đòn, không quỳ xuống.
“Lão trượng, đừng đánh nữa!” Trịnh Trì Viễn bước lên trước kéo ông Quy lại, sau đó hỏi Thủy Oa: “Kỹ năng bơi của ngươi rất tốt, sinh ra để làm thủy quân, có thể nói cho ta biết vì sao lại không muốn đến quỷ quân không?”
“Ta muốn làm nhân viên hộ tống.” Thủy Oa nói: “Làm nhân viên hộ tống có thể gặp quốc sư đại nhân!”
“Thì ra là như vậy!”
Trịnh Trì Viễn bỗng nhiên hiểu ra.
Thông qua các loại tuyên truyền và truyền miệng của người dân, danh tiếng của Kim Phi bây giờ thực sự rất lớn.
Trẻ em ở độ tuổi Thủy Oa rất sùng bái anh hùng, rất nhiều đứa trẻ đều muốn theo Kim Phi để lập sự nghiệp.
Hai đứa con trai của Trịnh Trì Viễn, mỗi khi nhìn thấy anh ta đều ồn ào bảo anh ta đưa chúng đi gặp Kim Phi.
Kỹ năng bơi của Thủy Oa rất tốt, hơn nữa tính tình cũng rất hợp với hứng thú Trịnh Trì Viễn, nếu bỏ lỡ như vậy, Trịnh Trì Viễn thật không cam lòng.
Hơn nữa anh ta đường đường là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, tự mình đến chiêu mộ một đứa trẻ, cuối cùng lại không thành công, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì không hay lắm.
Trịnh Trì Viễn nghĩ một chút rồi lại nói: “Cậu bé, nếu ngươi muốn làm nhân viên hộ tống, e rằng rất lâu nữa mới có thể gặp quốc sư đại nhân, nhưng nếu ngươi theo ta, ta bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ để ngươi gặp quốc sư đại nhân, ngươi thấy thế nào?”
“Thật sao?” Thủy Oa nghe vậy mắt lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi.” Trịnh Trì Viễn vỗ ngực nói: “Không phải Trịnh Trì Viễn ta tự tâng bốc mình, mối quan hệ giữa ta và quốc sự đại nhân rất tốt, thường ăn cơm cùng nhau, không tin ngươi hỏi bọn họ thử xem.”
Đội cận vệ ở sau đương nhiên sẽ nể mặt Trịnh Trì Viễn, rối rít gật đầu phối hợp.
Bản thân Kim Phi cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày y sẽ trở thành quân bài mặc cả để Trịnh Trì Viễn chiêu mộ thủy quân.
Chương 1524: Không cam tâm
Thủy Oa không phải là người không biết tốt xấu, nếu là trước kia, Trịnh Trì Viễn đích thân chiêu mộ, chắc chắn cậu bé sẽ đi cùng Trịnh Trì Viễn, nhưng hiện tại vừa nghĩ có thể gặp được quốc sư đại nhân mà trên báo viết, Thủy Oa lại hơi do dự.
Nếu có thể chọn, cậu bé vẫn muốn đi theo quốc sư đại nhân.
Thấy Trịnh Trì Viễn dễ nói chuyện, Thủy Oa càng muốn tìm một lý do để từ chối Trịnh Trì Viễn.
Từ khi Thủy Oa còn chưa biết đi đã được ông Quy nhặt về, một mình ông Quy nuôi cậu bé lớn, chỉ cần cậu bé đảo mắt thì ông Quy đã biết cậu bé đang nghĩ gì.
Thủy Oa còn chưa kịp lên tiếng đã bị ông Quy ấn quỳ xuống: “Trịnh tướng quân đánh giá cao cháu là may mắn của cháu, nhanh khấu đầu đa tạ tướng quân đi!”
Nói xong còn nhìn cậu bé với ánh mắt khẩn cầu.
Mặc dù Thủy Oa không biết vì sao ông Quy lại nhất định muốn để bản thân đi theo Trịnh Trì Viễn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của ông Quy, cuối cùng cậu bé vẫn trịnh trọng dập đầu với Trịnh Trì Viễn: “Thủy Oa đa tạ Trịnh tướng quân!”
“Được!” Trịnh Trì Viễn cười rồi kéo Thủy Oa, xem như hòn đá trong lòng đã được gỡ xuống.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời anh ta chiêu mộ nhân tài, nếu thất bại thì mất mặt quá rồi.
Cũng may, lão trượng này rất hiểu chuyện.
“Trịnh tướng quân, cảm ơn ngài đã coi trọng Thủy Oa, bằng lòng thu nhân cậu bé.”
Ông Quy hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó nói: “Thủy Oa là một đứa trẻ số khổ, khi ta nhặt được cậu bé, cậu bé đã gần như đói sắp chết, ta là người thô lỗ, không dạy được đạo lý gì cho cậu bé, đứa trẻ này ở quê đã quen hoang dã, nếu làm sai hay nói sai điều gì, mong tướng quân lượng thứ.”
Trịnh Trì Viễn nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Thủy Oa.
Anh ta không biết Thủy Oa còn có thân thế như vậy
Nhưng mấy năm trước người dân đều ăn không no, tình huống vứt còn quá bình thường.
Thủy Oa có thể gặp được ông Quy, cũng xem là một điều may mắn.
“Lão trượng yên tâm đi, Thủy Oa còn nhỏ, khi vào quân ta sẽ sắp xếp người dạy cậu bé quy định trong quân.” Trịnh Trì Viễn nói.
“Vậy làm phiền tướng quân rồi.”
Ông Quy lại hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó xoay người nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, đàn ông trong nhóm thả bè chúng ta đều trung thành và không bao giờ thất hứa, sau này cháu đi theo Trịnh tướng quân, hãy làm việc thật tốt, tướng quân bảo cháu làm gì thì làm đó, phải nghe lời, biết không?”
Vừa nói, ánh mắt ông Quy đã đỏ hoe.
Dù Thủy Oa có ngốc đến đâu cũng nhận ra, nắm cánh tay ông Quy nói: “Ông Quy, ông không đi với cháu sao?”
“Ta đã già rồi, vào thủy quân còn có thể làm gì chứ?” Ông Quy cười lắc đầu.
“Ông không đi, cháu cũng không đi!” Thủy Oa cứng cổ nói.
“Im miệng!”
Ông Quy xoay người hét với Thủy Oa sau đó nói với Trịnh Trì Viễn: “Quân gia, đứa trẻ này không hiểu chuyện, ta sẽ nói chuyện với cậu bé sau.”
“Được.” Trịnh Trì Viễn gật đầu: “Vậy ta đi trước đây.”
“Tướng quân đợi một chút.”
Ông Quy chọn ra hai miếng cá ngon nhất trong con cá mới cắt bên cạnh, dùng hai tay đưa cho cận vệ phía sau Trịnh Trì Viễn: “Lão già này không có thứ gì đáng tiền, hai miếng cá này còn tươi, mong tướng quân không chê!”
“Sao ta nhận được chứ?” Trịnh Trì Viễn từ chối nói: “Quốc sư đại nhân đã nhấn mạnh nhiều lần, ngay cả một đồng của người dân cũng không được lấy, ngươi làm như vậy không phải là đang bảo ta phạm lỗi à?”
“Quốc sư đại nhân còn nói, quân và dân đều là người một nhà, lấy hai miếng cá này thì sao chứ?”
Ông Quy nhét thẳng hai miếng cá vào tay cận vệ: “Cũng không phải mua bằng tiền, tướng quân không chê là tốt rồi.”
“Vậy cảm ơn lão trượng nhiều.”
Trịnh Trì Viễn thấy vậy, chỉ đành bảo cận vệ nhận cá, sau đó nhìn Thủy Oa rồi nói: “Cậu nhóc, vui vẻ ở cùng với ông của ngươi, đến khi đến xưởng đóng thuyền ta sẽ dẫn ngươi đến doanh trại!”
Nói xong, anh ta gật đầu với ông Quy rồi đưa cận vệ lên ca-nô.
Sau khi ca-nô khởi động, Trịnh Trì Viễn lấy từ trong ngực ra hai đồng bạc nhỏ ném lên bè gỗ: “Lão trượng, đây là tiền ta mua cá!”
Nói xong không đợi ông Quy đến nhặt tiền đã ra hiệu cho ca-nô tăng tốc rời đi.
Ông Quy nhặt tiền, nhìn ca-nô ngày càng xa, xúc động lẩm bẩm nói: “Đúng là đội ngũ của quốc sư!”
Trước kia khi thả bè, gặp binh lính trên sông trên biển, không bị lột da đã may mắn lắm rồi.
Nhưng quân đội dưới quyền của Kim Phi, dù là nhân viên hộ tống hay là quân Trấn Viễn thì từ trước đến nay chỉ giúp người dân đánh cường hào thổ phỉ, chưa bao giờ ức hiếp người dân và không lấy một cắc nào của người dân.
Bao gồm những binh phủ và binh lính ẻo lả khác sau này đã quy thuận Kim Phi, cũng được yêu cầu tuân thủ nghiêm tắc điều này, nếu phát hiện có người chèn ép người dân, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Dù đãi ngộ của binh phủ và binh lính ẻo lả không bằng nhân viên hộ tống, nhưng tiền lương lại không thấp, hơn nữa từ trước đến nay Kim Phi không khất nợ lương bổng và lương thực, binh lính ẻo và và binh phủ cũng rất hài lòng và trân trọng cuộc sống hiện tại.
Sau khi không ức hiếp người dân nữa, binh lính ẻo lả phát hiện họ cũng nhận được sự tôn trọng của người dân.
Trước khi những làng họ đi qua, người dân sợ hãi đến mức cất hết những đồ có giá trị, nhưng sau này khi tiêu diệt thổ phỉ trên núi trở về, khi lại đi ngang qua làng đó, người dân lại chủ động nhét trứng gà và những đặc sản vùng núi vào tay họ.
Điều này khiến cho càng nhiều binh lính ẻo là và binh phủ càng kiên định đi theo Kim Phi.
Dù sao Thủy Oa cũng còn nhỏ, chưa ra ngoài mấy lần nên cảm xúc không sâu sắc như vậy, điều cậu bé tò mò hơn hiện tại là bạc trong tay ông Quy.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả tiền đồng cậu bé cũng chỉ mới nhìn thấy mấy lần chứ đừng nói đến bạc.
Thấy Trịnh Trì Viễn đi xa rồi, Thủy Oa vội chạy đến, nhặt bạc lên rồi quan sát.
Thoi bạc rất nhỏ, Thủy Oa có chút không hài lòng, bĩu môi nói: “Là một tướng quân đó, như vậy cũng keo kiệt quá rồi!”
“Đừng nói bậy, đây là hai lượng bạc đó!”
Ông Quy chỉ vào chữ in dưới đáy thỏi bạc nói: “Nếu đổi thành tiền đồng, có thể đổi được hai nghìn tiền đồng đấy!”
“Một chút bạc nhỏ như vậy, có thể đổi được hai nghìn tiền đồng sao?” Thủy Oa nghe vậy cũng bị dọa.
Trước đây ông Quy nói có người đổi một bộ xương cá lớn lấy năm trăm tiền đồng, Thủy Oa còn không tin, cảm thấy ông Quy đang chém gió, nhưng hiện tại, chớp mắt đã có người tiêu hai nghìn tiền đồng để đổi lấy hai miếng cá.
“Vị tướng quân này thật giàu!” Thủy Oa nói.
“Anh ta có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là anh ta coi trọng cháu!”
Ông Quy nói: “Làm người kiêng nhất là thất tín bội nghĩa, vị tướng quân này đã đích thân lên thuyền mời cháu đến thủy quân, đây là công ơn lớn, sau này cháu đến thủy quân rồi, nhất định không được làm người hai lòng, biết chưa?”
“Cháu biết rồi.” Thủy Oa gật đầu những vẫn không cam tâm.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn ca-nô, phát hiện Trịnh Trì Viễn đã đi xa, xung quanh cũng không có người khác, không nhịn được hỏi:
“Ông Quy, cháu vẫn muốn theo quốc sư đại nhân, vì sao vừa rồi ông lại nhất quyết muốn cháu đi theo vị tướng quân này? Cháu cũng chưa từng nghe nói anh ta là ai, cũng không biết anh ta là người như thế nào, ông đã bảo cháu quỳ lạy rồi!”
Chương 1525: Thưởng
“Đứa trẻ ngốc như cháu thì biết gì chứ?”
Ông Quy đánh Thủy Oa một cái: “Làm người phải nắm bắt cơ hội, đừng đứng ngọn núi này lại nhìn ngọn núi cao hơn!
Quốc sư đại nhân là nhân vật như thần, cháu có thể gặp được y, nói với y một hai câu đã rất may mắn rồi!
Một nhân vật tầm cỡ như quốc sư đại nhân, không phải ai cũng có thể đi theo y! Cháu muốn theo, người ta còn không biết cháu có đáng tin hay không đâu!
Vị tướng quân này cũng là một nhân vật lớn, anh ta có thể để ý cháu, cũng là may mắn của cháu, sau này đợi cháu có kinh nghiệm rồi, làm được việc lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng, quốc sư đại nhân tự nhiên sẽ chiêu mộ cháu, tốt hơn nhiều so với việc hiện tại cháu chủ động bám trụ!”
Thực ra ông Quy còn có một nguyên nhân không nói.
Ông ấy quả thực không biết nhân phẩm của Trịnh Trì Viễn như thế nào, cũng vì như vậy mới ép Thủy Oa đồng ý.
Lỡ như tính cách vị tướng quân này tàn bạo, sau khi bị Thủy Oa từ chối lại thẹn quá hóa giận, như vậy hai ông cháu sẽ gặp nguy hiểm.
Vào tình huống lúc đó, đồng ý là lựa chọn chính xác duy nhất.
Thủy Oa suy nghĩ một chút, cảm thấy ông Quy nói cũng có lý bèn gật đầu: “Ông Quy ông nói cũng đúng, sau này cháu nhất định sẽ làm nên chuyện lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng!”
“Ông tin cháu.” Ông Quy xoa đầu Thủy Oa: “Thủy Oa nhà chúng ta thông minh nhất!”
Thủy Oa cười toe toét, sau đó nghĩ đến việc đến thủy quân sẽ phải rời xa ông Quy, không khỏi buồn lòng nói: “Nhưng ông ơi, nếu cháu đến thủy quân, không phải sẽ không được gặp ông nữa rồi sao?”
“Ông đây nuôi cháu để cháu nuôi ông lúc ông già, nếu cháu chạy rồi, sau này ông chết, ai sẽ dằn lò sưởi cho ông chứ?”
Để cho Thủy Oa yên tâm, ông Quy đã cười nói: “Ông tuổi cũng già rồi, không làm thả bè để kiếm sống được nữa, cháu đến thủy quân, ông sẽ tìm một nơi gần doanh trại thủy quân rồi sống ở đó, tìm một công việc để kiếm sống qua ngày!”
“Như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất!”
Thủy Oa nghe vậy bèn vui vẻ: “Đợi ông chết rồi, cháu sẽ dằn lò sưởi cho ông!”
“Ông còn chưa chết đó, chỉ nói những điều xui xẻo!” Ông Quy vỗ vào đầu Thủy Oa: “Phỉ phui cái mồm!”
Thủy Oa cũng không giận, vừa cười vừa khạc nhổ xuống biển hai lần, sau đó bưng hai miếng cá đưa cho Hồ Tử thúc ở phía sau.
Trời chập tối, thuyền lầu hơi nước kéo nhóm bè gỗ đầu tiên về vùng biển xưởng đóng thuyền, sau đó đi thẳng về vị trí xưởng đóng thuyền của thuyền đánh cá.
Những ngư dân đã đợi sẵn ở vùng biển nông lập tức đi đến, cởi dây buộc các bè gỗ với nhau ra, sau đó buộc lại thành bó nhỏ khoảng hai, ba chiếc, rồi đứng lên dùng cọc tre chống đi, sau đó đi theo con kênh nước đã đào trước và vận chuyển đến một lều lớn ở phía tây bắc xưởng đóng thuyền.
Xưởng đóng thuyền này chiếm diện tích lớn, có nhiều con kênh và lều, đa số lều chỉ có mấy hàng cột và mái che, có thể miễn cưỡng che cho những người thợ làm trong đó khỏi dầm nắng dầm mưa là được, nhưng cái lều ở góc tây bắc đã có nhân viên hộ tống bao vây và canh gác.
Thợ trong lều này cũng không phải là dân tị nạn được tuyển mà là người dân được Cửu công chúa điều động từ Xuyên Thục đến.
Sở dĩ khác với những lều khác vì lều này phụ trách công việc cưa gỗ.
Đây được coi là công đoạn đóng tàu đầu tiên, chỉ sau khi xưởng số 1 cưa gỗ thành các loại ván khác nhau thì những xưởng khác ở phía sau mới có thể tiến hành những việc tiếp theo.
Theo cách cưa gỗ trước đây của Đại Khang, muốn cưa khúc gỗ thành tấm ván thì thợ mộc phải dùng cưa để kéo từng khúc một.
Công việc này không cần kỹ thuật nhưng cần sức lực.
Phải biết rằng một cái cây ngắn từ ba đến năm mét, cây dài từ bảy đến tám mét, muốn cưa thành những tấm ván thì phải tốn bao nhiêu thời gian chứ.
Có khi hai người đàn ông cưa một ngày cũng chỉ được mấy tấm.
Hiệu quả của công việc này quá thấp, vì vây Kim Phi đã bảo Mãn Thương làm mười mấy cái máy cắt.
Máy cắt mới chạy bằng động cơ hơi nước, đường ray được đặt trên mặt đất, chỉ cần nhấc khúc gỗ lên xe đẩy và đẩy xuống dưới máy cắt là được, chỉ cần tối đa hai phút đã có thể cắt xong một cây to bằng hai cánh tay người ôm.
Bây giờ khắp Đông Hải đều là người dân tị nạn, Kim Phi không cần nghĩ cũng biết, trong đó chắc chắn có gián điệp của các thế lực.
Máy hơi nước là kỹ thuật tương đối cốt lõi ở Xuyên Thục, vì mục đích bảo mật nên phải có một số sắp đặt.
Biết Kim Phi đang đợi thuyền đánh cá ra khơi, sau khi vận chuyển khúc gỗ về xưởng, những người thợ của xưởng số 1 sẽ lập tức nhấc khúc gỗ lên xe, sau đó bắt đầu cắt.
Với tiếng nổ ran của máy, những khúc gỗ đã biến thành từng chồng ván, sau đó được vận chuyển đến lều, tiến hành công đoạn thứ hai.
Bên bờ biển, ông Quy và Thủy Oa cũng lên bờ.
Bây giờ gỗ đã được thợ vận chuyển đi, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành.
Hai người nhìn xưởng đóng thuyền khổng lồ trước mắt, và những người thợ đông đúc đi lại trên xưởng đóng thuyền, trong mắt hai ông cháu tràn đầy sự kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh sục sôi ngất trời như thế này.
Hai ông cháu đang sững sờ, một người thanh niên mặc đồng phục của thương hội Kim Xuyên đi đến: “Xin hỏi, hai người là người của nhóm thả bè phải không?”
“Đúng vậy, ta là Lục Đại Quý!” Ông Quy gật đầu.
“Hóa ra ông là ông Quy của nhóm thả bè, thất kính rồi!”
Người thanh niên chắp tay với ông Quy: “Ta tên là Lục Tây Ngạn, nói mới nhớ, ta và ông Quy vẫn là người cùng họ đó.”
Ông Quy đáp lễ, hỏi: “Không biết người anh em tìm ta có việc gì?”
“Xem ta chỉ chỉ mãi nói chuyện, đã quên đi chuyện chính rồi.”
Lục Tây Ngạn giải thích: “Ta là nhân viên của thương hội Kim Xuyên, bây giờ bè gỗ đã được đưa đến, chưởng quầy nhà ta bảo ta đến thanh toán tiền công cho ông, ông Quy, hãy đưa văn thư cho ta.”
Ông Quy nghe vậy, vội lấy từ thắt lưng ra một túi da nhỏ.
Trong túi da nhỏ có bạc do Trịnh Trì Viễn đưa cho ông ấy, còn có mấy tiền đồng, cuối cùng là một văn thư được xếp cẩn thận.
Ông Quy cẩn thận đưa văn thư cho Lục Tây Ngạn.
Sau khi Lục Tây Ngạn kiểm tra cẩn thận, xác nhận không có vấn đề gì đã dẫn hai người đến trụ sở tiền trang Kim Xuyên, thanh toán tiền công cho hai người.
“Ông Quy, đây là mười bốn lượng bạc, ông kiểm tra xem, nếu không có vấn đề gì thì ấn tay vào đây!”
Lục Tây Ngạn đưa túi tiền cho ông Quy, chỉ vào văn thư trên bàn.
“Cái này...nhiều như vậy ư?”
Ông Quy kinh ngạc trợn mắt: “Không phải lúc ở Xuyên Thục đã bàn xong rồi sao, tiền công là bảy lượng bạc, sao giờ lại nhiều hơn rồi?”
“Chưởng quầy nhà ta nói thả bè là một công việc đùa giỡn với mạng sống, các người lại gửi gỗ đến Đông Hải trước, vì vậy đã quyết định trả gấp đôi tiền công, coi như là tiền thưởng!” Lục Tây Ngạn cười giải thích.
Vừa nghe là tiền thưởng của đại chưởng quầy thương hội Kim Xuyên, lúc này ông Quy mới yên tâm.
Tiền thưởng gì chứ, là phong bao đó.
Trước đây khi thả bè, cũng có ông chủ cho phong bao, nhưng họ không hào phóng như đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên mà thôi.
Ông Quy lấy một thỏi bạc nhỏ từ trong túi tiền, cầm trên tay đưa cho Lục Tây Ngạn: “Cảm ơn đại chưởng quầy, cũng cảm ơn người anh em!”
Nước biển rất giàu chất muối, sau khi uống vào sẽ làm tăng áp suất thẩm thấu trong cơ thể, kích thích vỏ não sinh ra cảm giác khát.
Đó cũng chính là lý do khiến thường ngày ăn đồ quá mặn thì sẽ khát nước.
Nhưng ông Quy lại không biết một chữ nào, thế sao lại biết chuyện này?
Suy nghĩ một lát, ông ấy lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta nghe Quốc sư đại nhân là Kim tiên sinh trên thông thiên văn dưới tường địa lý nói, trên đời này không có chuyện gì mà ngài ấy không biết. Sau này nếu cháu có cơ hội gặp được Quốc sư đại nhân thì có thể hỏi ngài ấy một chút."
Thả bè là chuyện vô cùng nguy hiểm, và có ba việc cấm kỵ không nên đi.
Đêm tối không đi, tuyết lớn sương mù dày không đi, trời có gió lớn không đi.
Bây giờ đang là mùa hè nên hiếm khi xuất hiện tuyết lớn sương mù dày, biết ở Đông Hải đang thiếu củi trầm trọng nên gặp ngày trời có gió cũng phải lên đường.
Nhưng là ban đêm thì nhất định không thể lên đường.
Đêm đến, công nhân thả bè sẽ đưa bè gỗ lên bờ.
Mặc dù Trương Lương và Khánh Hoài đã đến Giang Nam nhưng nạn cướp biển trên Trường Giang vẫn nghiêm trọng như cũ, nhất là vào ban đêm thì bọn thủy tặc càng hoành hành ngang ngược.
Để đề phòng bọn thủy tặc làm hại công nhân thả bè, nên đêm đến là đội hộ tống sẽ tập hợp những công nhân thả bè lại để bảo vệ họ.
Trong đêm dài, khi mọi người rảnh rỗi thì những nhân viên hộ tống đã vào nam ra bắc sẽ kể mấy câu chuyện xưa.
Kim Phi là nhân vật mà tất cả nhân viên hộ tống đều không thể không nói đến khi kể chuyện, đồng thời y cũng là nhân vật chính trong hầu hết các câu chuyện.
Đứa trẻ ở độ tuổi Thủy Oa thường dễ sinh ra cảm giác sùng bái kẻ mạnh, trước đây ở quê nghe báo đã thường nghe được tên của Kim Phi.
Tuy nhiên không phải lúc nào nhật báo Kim Xuyên cũng đưa tin về những chuyện liên quan đến Kim Phi, vả lại ông Quy đã quá già để làm công cuộc ra công cứu giúp, Thủy Oa còn phải đánh bắt cá để nuôi gia đình nên cũng không có nhiều thời gian để nghe.
Bây giờ nghe nhân viên hộ tống kể mấy câu chuyện mà cơ bản đều là chuyện về Kim Phi. Thủy Oa đã lập tức bị thu hút, cũng nảy sinh sự sùng bái và tò mò mãnh liệt đối với y.
Nghe thấy ông Quy nói về Kim Phi, ánh mắt Thủy Oa chợt sáng lên: “Ông Quy, chúng ta thật sự có thể gặp được Quốc sư đại nhân sao?”
“Nghe nhân viên hộ tống nói gần đây Quốc sư đại nhân bận rộn đóng thuyền ở Đông Hải, nên thường xuất hiện ở xưởng đóng thuyền. Nếu may mắn, thì có thể nhìn thấy ngài ấy." Ông Quy trả lời.
"Vậy thì tốt quá, nếu có thể gặp quốc sư đại nhân cháu sẽ hỏi ngài ấy tại sao càng uống nước biển càng khát."
Thủy Oa hỏi: "Ông nghĩ Quốc sư đại nhân có giải thích cho cháu biết không?"
"Nhật báo Kim Xuyên nói Quốc sư đại nhân là người rất bình dị dễ gần, đối xử với trẻ nhỏ lại càng tốt hơn."
Ông Quy nói: "Không phải cháu cũng biết học đường ở trấn trên của chúng ta sao, đó là do Quốc sư đại nhân mở ra, đi học đều là miễn phí. Một cơ hội tốt như vậy, mà con lừa ngoan cố như cháu lại không muốn đi!”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đi học ông Quy đều tức giận.
Sống hơn nửa đời người, ông Quy đã quá hiểu rõ tầm quan trọng của việc học nên sau khi biết tin, ông ấy bèn ghi danh cho Thủy Oa ngay.
Tiếc là ông ấy có nói gì thì Thủy Oa cũng không muốn đi, lần đầu tiên cậu bé được nếm đòn roi của ông Quy cũng là chuyện này, cuối cùng Thủy Oa vẫn ngoan cố gân cổ lên nói có đánh chết cũng không đi.
Ông Quy biết Thủy Oa sợ mình đi học thì không rảnh bắt cá rồi hai người sẽ đói chết nên mới không muốn đi, như vậy làm sao ông ấy nỡ lòng đánh chết cậu bé được? Cũng đành thuận theo cậu bé.
Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện trường học, ông Quy cứ phải cằn nhằn một hồi.
Thủy Oa sợ ông Quy cằn nhằn nên quay người đi ngồi trên mép bè, bỏ hai chân xuống nước vừa vung vảy vừa ngắm nhìn biển cả vô tận.
Lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng sẽ bị choáng ngợp rồi cũng thích thú trước sự rộng lớn của nó, nhưng nhìn lâu lại thấy nhàm chán.
Thủy Oa nhìn một lúc rồi nhìn xuống nước biển dưới chân mình.
Lúc này nước biển chưa bị ô nhiễm bởi một tạp chất nào, nên có thể nhìn rõ đến những nơi sâu phía dưới.
Bất chợt Thủy Oa nhìn thấy một con cá biển dài bằng nửa người trưởng thành đang bơi dưới chân mình, cậu bé lập tức phấn khởi.
Bình thường ở trong sông không thể nào nhìn thấy một con cá lớn như vậy, nếu bắt được nó thì cũng đủ cho mình và ông ăn mấy ngày.
Thủy Oa không hề suy nghĩ, bùm một cái đã lao xuống nước để đuổi theo con cá lớn.
Trên thuyền lầu hơi nước, Trịnh Trì Viễn đứng sau lan can im lặng nhìn chiếc bè gỗ như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, chợt anh ta nhìn thấy Thủy Oa lao xuống nước.
Nghĩ rằng có đứa trẻ thả bè nào mà không biết bơi? Thế nên Trịnh Trì Viễn cũng không để tâm.
Nhưng mấy phút sau Thủy Oa vẫn chưa ra khỏi mặt nước, Trịnh Trì Viễn đã không thể ngồi yên được nữa.
Tuy rằng anh ta và Thủy Oa không quen biết và cũng đã quen nhìn cảnh chết chóc, nhưng dù sao cũng là sinh mạng hơn nữa đó còn là một đứa trẻ, nếu cứ như vậy mà đuối nước chết đi thì quá đáng tiếc.
Thế nên Trịnh Trì Viễn quay qua hô với ông Quy đang ở ngoài xa: "Ông lão, cháu của ông rơi xuống nước rồi!"
Ông Quy nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Trì Viễn thấy đối phương ăn mặc chỉnh chu là đã biết đây là nhân vật lớn, nên ông ấy cũng nhanh chóng đứng dậy trả lời: "Quân gia, không sao đâu, Thủy Oa ngâm nước lớn lên, không chết đuối được đâu!"
Trịnh Trì Viễn nghe vậy lại sốt ruột lớn tiếng hét lên: "Ông lão, cậu bé đã ở trong nước lâu rồi!"
Ai ngờ, ông Quy vẫn xua tay ý nói Trịnh Trì Viễn không cần lo lắng.
“Ông lão này thật là, sao lại không quan tâm đến tính mạng của cháu mình vậy!”
Trịnh Trì Viễn giận đến mức vỗ vào lan can, đang định ra lệnh cho thủy thủ xuống cứu người thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi mặt biển.
Nhìn kỹ hơn, còn không phải là đứa trẻ lúc nãy sao?
Đứa trẻ không chỉ tự mình trèo lên, mà còn ôm một con cá lớn cao gần bằng mình ở trong lòng.
Con cá lớn giãy giụa dữ đội, cái đuôi của nó đập vào eo đứa trẻ phát ra tiếng bạch bạch bạch nhưng đứa trẻ vẫn không quan tâm mà ôm chặt lấy con cá lớn không buông tay.
Cậu bé cười toe toét, phấn khích hét lên với ông lão trên bè: "Ông ơi, xem cháu bắt được gì này? Một con cá lớn như vậy, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày rồi!”
"Đứa nhỏ ngốc này, để xa ra chút, eo sắp bị con cá đập gãy rồi kìa!” Ông Quy lớn tiếng kêu lên.
Đứa trẻ bơi giỏi nước đến mức vừa có thể ôm con cá bơi đi, vừa có thể lộ nửa cơ thể ra ngoài.
Nghe lời ông Quy nói, đứa trẻ mới phản ứng lại rồi trầm xuống một chút.
Cứ như vậy, cái đuôi con cá lớn đập nước sẽ phát ra mặt trước, đến khi quất đuôi vào eo cậu bé sẽ không còn mạnh nữa.
Trịnh Trì Viễn trợn mắt há mồm khi nhìn thấy Thủy Oa ôm con cá lớn bước đi trên biển như đi trên mặt đất.
Anh ta biết loại cá lớn trong lòng đứa trẻ, nó bơi cực nhanh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không tin được lại có một đứa trẻ có thể đuổi kịp một con cá lớn như vậy ở dưới biển.
Thủy Oa không chỉ đuổi kịp, còn bắt được nó mang lên bờ.
Thủy quân quanh năm phải sống trên mặt nước, biết bơi là điều kiện cơ bản để vào đội thủy quân.
Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân, mấy năm qua anh ta cũng đã chứng kiến vô số thủy thủ có kỹ năng bơi tốt nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn nhìn thấy một người có kỹ năng bơi tốt như Thủy Oa, anh ta không khỏi nỗi lên tâm mến nhân tài, hai mắt chăm chú nhìn cậu bé ôm con cá lớn về bè.
Ném con cá lớn lên bè rồi Thủy Oa cũng tự mình trèo lên bè.
Lúc này Thủy Oa mới rảnh tay xoa eo, cái bụng đã bị con cá lớn đánh đỏ bừng.
Chương 1522: Thèm chảy nước miếng
Con cá to như vậy, tất nhiên lực cũng rất lớn, cho nên khi đuôi nó quất vào thắt lưng sẽ rất đau.
Thủy Oa vừa xoa eo vừa đá vào con cá to để trút giận: “Ngươi đánh ta! Ngươi đánh ta!”
“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!”
Ông Quy kéo Thủy Oa, sau đó bẻ nhánh cây gần đó, đâm vào đầu cá.
Con cá to đang vùng vẫy vì bị Thủy Oa đá, lập tức ngừng giãy giụa.
Thủy Oa nhảy lên bè gỗ, sau đó rút con dao phay ra khỏi khúc gỗ lớn.
Trước khi Kim Phi đến thế giới này, ngành luyện sắt vẫn còn lạc hậu, nên đồ sắt ở Đại Khang sẽ có giá cực cao.
Con dao phay này được sư phụ của ông Quy truyền lại cho ông ấy, đã dùng mấy chục năm rồi, phần lưỡi dao đã mòn đi ít nhiều, nếu là đời trước, thì đã vứt đi từ lâu rồi.
Nhưng Ông Quy và Thủy Oa không những không ném đi, mà ngược lại cất giữ vô cùng cẩn thận.
Mỗi lần ra ngoài ông Quy đều phải mang theo bên người, khi lấy ra ngoài, ông ấy sẽ buộc con dao phay vào một cái thân cây lớn.
Ngộ nhỡ khi thả bè gặp phải nguy hiểm, hay bè bị tách ra, chỉ cần ông Quy không chết, thì vẫn có thể tìm được dao phay.
Sở dĩ phải cẩn thận như vậy là vì con dao phay này là tài sản quý giá nhất của hai người, nếu bị mất, hai người sẽ không còn dụng cụ nào để mổ cá nữa.
Thủy Oa cầm dao phay đi đến bên cạnh con cá to, ngồi xổm xuống chuẩn bị mổ cá.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé thấy con cá to như vậy, trong lúc nhất thời cậu bé không biết phải xuống tay từ đâu.
Ông Quy cười cầm lấy con dao phay, vừa thuần thục xử lý con cá to, vừa nói: “Con cá này quá to, chúng ta không ăn hết, chờ lát nữa sẽ cho Hổ Tử thúc của cháu vài miếng, sau khi quay về ta sẽ dạy cháu làm món cá khô, nếu không ăn hết thì chúng ta sẽ ướp chúng.”
Cho dù bỏ đầu và xương của con cá to này, thì cũng phải nặng bảy tám mươi cân, đừng nói hai người, cho dù có đưa cho người thân thiết với bọn họ, trong thời gian ngắn cũng không thể ăn hết.
Thời tiết bây giờ rất nóng, nếu không ướp, sợ rằng để một hai ngày sẽ bị hỏng.
Mấy đứa trẻ ở độ tuổi như Thủy Oa rất hay tò mò về mọi thứ xung quanh, nên vừa giúp đỡ, vừa hỏi: “Ông Quy, nghe Hổ Tử thúc nói, muối ăn là dùng nước biển cô đặc thành, có thật không ạ?”
“Thật đấy.” Ông Quy chỉ vào bãi biển bên trái, nói: “Cháu có thấy bãi đất bên kia không, chúng dùng để phơi muối, ngày xưa ở đây rất náo nhiệt, nhưng bây giờ quốc sư đại nhân đã tạo ra được muối ăn vừa chất lượng lại vừa rẻ, không cần phải đến Đông Hải kéo muối, nơi này đã trở nên sa sút.”
“Ông Quy, Xuyên Thục chúng ta có biển ư?” Thủy Oa hỏi tiếp.
“Ta chỉ biết Xuyên Thục khắp nơi đều là núi lớn, chưa từng nghe nói chỗ nào có biển.” Ông Quy cười trả lời.
“Không phải người vừa nói muối được làm từ nước biển sao, nếu Xuyên Thục chúng ta không có biển, thì quốc sư đại nhân lấy muối từ đâu?” Thủy Oa tiếp tục hỏi.
Mặc dù ông Quy là nhân vật được mọi người kính trọng, nhưng không có nhiều kiến thức về các khía cạnh khác, thậm chí đến cả mỏ muối ông ấy cũng chưa từng nghe qua.
Chẳng qua, ông Quy cũng không giả vờ là mình hiểu, mà cười nói: “Sao ta biết được, nếu ta biết, ta sẽ tự mình phơi muối.”
“Vậy chờ khi nào con gặp quốc sư đại nhân, rồi con sẽ hỏi y.” Thủy Oa nói: “Chờ khi nào con hỏi được, sẽ quay lại nói cho ông biết.”
“Được!” ông Quy cười gật đầu, nhưng mà trong lòng thì khẽ thở dài.
Ông ấy và Thủy Oa đều là công nhân có địa vị thấp kém, đối với bọn họ mà nói, huyện lệnh chính là nhân vật ở tít trên cao, chứ đừng nói là Kim Phi?
Ông Quy cảm thấy, Thủy Oa có thể đứng từ xa nhìn Kim Phi đã là chuyện không tệ rồi, nhưng nếu muốn đứng gần đặt câu hỏi, thì chẳng khác nào mơ tưởng viển vông.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Thủy Oa, ông Quy không đành lòng nói cho cậu bé biết sự thật.
Ai mà không có những mong đợi đẹp khi còn trẻ chứ, nhưng sau khi lớn lên khác tự hồi tỉnh.
Ông Quy là người lớn lên bên dòng nước, ông ấy ăn cá nhiều hơn ăn lương thực, kỹ thuật mổ cá của ông ấy không có chỗ nào để chê.
Khi đang nói chuyện với Thủy Oa, con cá to trong tay ông ấy đã được chia thành từng miếng, giống như thịt lợn của người bán thịt ngoài chợ bán vậy, chỉ khác thịt cá tươi hơn thịt lợn rất nhiều.
Rất bất tiện khi mang gỗ và nhóm lửa trên thuyền, vì vậy một số ngư dân khi ra khơi, để đỡ rắc rối, họ sẽ cắt cá thành lát mỏng rồi ăn sống.
Lúc này trên bè chỉ còn lại một bộ xương cá hoàn chỉnh và một chiếc đầu cá lớn.
Trên xương cá vẫn còn một ít thịt, đầu cá cũng vậy, đều là nguyên liệu tốt để nấu canh, nhưng chiếc nồi đất nung mà hai người sử dụng lại quá nhỏ, không thể hầm được xương và đầu cá to như vậy.
Thủy Oa nhận lấy con dao phay từ trong tay ông Quy, định đập đầu cá, nhưng đã bị ông Quy ngăn cản.
“Con lấy não cá ra, rồi cạo sạch phần thịt trên xương cá là được, giữ lại đầu và xương cá.”
“Sao phải giữ lại ạ?” Thủy Oa nghi hoặc hỏi.
“Cá biển to như vậy, còn là hàng tươi mới ở Xuyên Thục, có tên viên ngoại ở làng Lượng Hà cực thích mua xương đầu cá, về treo trong nhà làm đồ trang trí, mấy năm trước bọn ta có mang về một bộ xương cá từ biển Đông Hải, cũng không lớn lắm, nhưng hắn đã mua nó với giá năm trăm văn tiền!”
Ông Quy xoa đầu Thủy Oa: “Bộ xương cá của chúng ta lớn như vậy, chắc chắn có thể bán được giá cao, đến lúc đó ta sẽ mua thịt lợn cho cháu ăn!”
Cá nước ngọt nhìn chung đều có kích thước không lớn, từ ba đến năm cân đã được coi là cá lớn, mà con cá này nặng ít nhất hàng chục cân, điều này rất hiếm ở các loài cá nước ngọt.
Vật hiếm thì đắt, loại cá này không quý hiếm ở ven biển, nhưng ở Xuyên Thục thì lại là hàng hiếm, một cân thịt cá biển có thể đổi được ít nhất mấy cân thịt lợn rừng.
“Một đống xương gãy không ăn được còn có thể bán lấy tiền, thật không biết người giàu nghĩ gì nữa.”
Thủy Oa vẫn tiếp tục nói, nhưng tay thì vẫn thoăn thoắt làm việc, dựa theo phương pháp mà ông Quy đã dạy, bắt đầu moi não cá.
Thủy Oa lặn thì giỏi không ai sánh bằng, nhưng trên mặt đất thì không được, càng không biết săn thú.
Về cơ bản hai người dựa vào việc ăn thịt cá sống qua ngày, mà cá nước ngọt có mùi tanh tương đối nồng, không có gia vị, thậm chí đến cả dầu, muối, nồi sắt cũng không có, chỉ có thể hầm nó trong nồi đất.
Thứ gì tốt ăn nhiều cũng ngán, bây giờ Thủy Oa chỉ cần nghĩ đến mùi cá hầm là đã muốn nôn.
Thịt lợn có thể ép lấy dầu, mùi vị thơm ngon hơn, có lúc Thủy Oa thèm quá, phải bắt mấy con cá đi lên trên trấn chỉ để đổi lấy thịt lợn rừng về ăn.
Nhưng bọn họ ở quá xa thị trấn, đi dọc theo đường núi cũng phải mất nửa ngày, đến lúc lên đến trấn, cá đã ươn, bán không được giá, mấy cân cá mới có thể đổi lấy một cân thịt lợn rừng.
Quan trọng nhất chính là trên núi có thổ phỉ, có lần Thủy Oa suýt bị bọn cướp chặn lại, may kịp thời nhảy xuống ao, bơi sang bờ bên kia để trốn thoát, từ đó về sau ông Quy cũng không để cho Thủy Oa đi lên trấn đổi thịt lợn rừng nữa.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến mùi vị của thịt lợn rừng, Thủy Oa thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Sau khi hai người xử lý xong con cá Thủy Oa chọn hai khúc to nhất, chuẩn bị đặt lên chiếc bè phía sau, để đưa cho Hổ Tử thúc – người vẫn luôn chăm sóc hai người họ.
Khi hai người họ còn đang xâu cá bằng dây rơm, họ đột nhiên nhìn thấy một chiếc ca nô đang chạy vòng quanh thuyền lầu, lái về phía chiếc bè gỗ.
Chương 1523: Hứa
Hai ông cháu vốn không để ý, nhưng chiếc ca-nô dừng lại cạnh bè gỗ của họ.
Ông Quy thấy vị tướng quân vừa hét với mình cũng đang ở trên ca-nô bèn vội vàng đứng dậy.
Thủy Oa cũng từng nhìn thấy ca-nô trên sông, nhưng theo bản năng vẫn sợ con quái vật có tiếng vang lớn và còn có khói này nên không dám đến gần.
Lần thả bè này vẫn luôn có ca-nô mở đường, Thủy Oa thấy rất nhiều lần nên mới dần quen.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đứng gần ca-nô như vậy, không khỏi tò mò nhìn.
Boong thuyền của ca-nô không cao lắm, Trịnh Trì Viễn hoạt động trên thuyền quanh năm, anh ta không để thủy thủ dựng ván, và nhảy thẳng từ ca-nô xuống bè gỗ cùng với đội cận vệ.
Ông Quy đã thả bè trên sông nhiều năm, đã không ít lần gặp binh lính bắt chẹt người dân.
Tuy nói những người đó là binh lính, nhưng còn tàn nhẫn hơn thổ phỉ, để tỏ quyền lực của mình, hầu như lần nào cũng có người chết dưới tay họ.
Nhìn thấy Trịnh Trì Viễn lên thuyền, ông Quy còn nghĩ rằng vừa rồi ông ấy đã xúc phạm Trịnh Trì Viễn, đối phương mới đến để tính sổ vì vậy ông ấy vội quỳ xuống đất: “Ta Lục Đại Quý được gặp quân gia!”
Thủy Oa nghe vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn ông Quy.
Đến bây giờ, cậu bé mới biết hóa ra ông Quy tên là Lục Đại Quý.
Thảo nào mọi người đều gọi ông ấy là ông Quy.
Ông Quy thấy Thủy Oa vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, vội vàng kéo Thủy Oa.
Lúc này Thủy Oa mới hết thất thần, vội quỳ xuống trước mặt Trịnh Trì Viễn.
Quỳ trên cây đại thụ tròn vo còn đau hơn nhiều so quỳ trên mặt đất, nhưng hai ông cháu đều không dám nhíu mày, sợ làm Trịnh Trì Viễn không vui sẽ gây khó dễ cho bọn họ.
Gần đây Trịnh Trì Viễn tiếp xúc nhiều với Kim Phi, phát hiện Kim Phi là người dễ gần, cũng thích những quan viên như vậy, vì vậy đã vô thức thay đổi theo hướng này.
Hơn nữa anh ta rất thích tài năng của Thủy Oa, muốn chiêu mộ cậu bé, không tỏ vẻ ta đây là tướng quân mà khiêm tốn nói với vẻ gần gũi: “Ơ kìa, quốc sư đại nhân sớm đã hủy bỏ lễ nghi quỳ lạy, hai người đứng dậy đi!”
Đội cận vệ ở sau cũng rất hiểu chuyện, nghe Trịnh Trì Viễn nói vậy thì nhanh chóng đi lên trước đỡ hai ông cháu dậy.
Nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, trong lòng ông Quy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo thái độ của Trịnh Trì Viễn, chắc hẳn anh ta không đến để gây chuyện.
Nhưng ông Quy nghĩ không ra, một tướng quân lại lên bè gỗ của mình làm gì?
Vì vậy ông ta đã cẩn thận chắp tay hỏi: “Không biết các vị quân gia có điều gì muốn chỉ bảo, ta chắc chắn không dám chối từ!”
“Không có gì cần chỉ bảo, ta đến tìm cậu bé!”
Trịnh Trì Viễn chỉ vào người Thủy Oa.
Ông Quy vừa nghe vậy, sắc mặt đã trở nên trắng bạch.
Ông Quy nghe vậy bèn quỳ xuống đất: “Quân gia tha mạng, ta không biết Đông Hải là địa bàn của ngài, không nên để Thủy Oa bắt cá của ngài! Quân gia muốn giết muốn xử như thế nào ta đều chịu, Thủy Oa vẫn còn là một đứa trẻ, xin quân gia đúng xử tội cậu bé!”
Vài năm trước có một lần thả bè, ông Quy thấy một nhóm binh lính, bọn họ nói đoạn sông Trường Giang đó là địa bàn của bọn họ, dù là nước sông hay cá trong nước đều là của bọn họ, ông Quy và những người khác bắt cá thì phải trả tiền.
Lúc ấy có một người thợ thả bè đã phản bác lại thì đã bị bọn lính đâm chết rồi vứt xuống sông.
Ông Quy nghĩ rằng Trịnh Trì Viễn cũng bắt chẹt họ bằng cách này vì vậy đã rất sợ hãi.
Trong lòng Thủy Oa cũng rất sợ, nhưng lại tức giận hơn, hai tay nắm thành nắm đấm, trợn mắt nhìn chằm chằm Trịnh Trì Viễn và đội cận vệ.
“Lão trượng nhanh đứng dậy đi, đứng dậy đi!” Trịnh Trì Viễn dở khóc dở cười nói: “Lão trượng chớ hốt hoảng, ta không đến gây chuyện, quốc sư đại nhân đã nói, khắp chốn thiên hạ có phải là đất của vua, biển là của Đại Khang, sao có thể là địa bàn của ta được chứ, lão trượng, nếu lời ngày của ngươi bị Quốc sư đại nhân nghe được e rằng sẽ phạt tội ta!”
Ông Quy nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, lúc này mới dám ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trịnh Trì Viễn: “Không biết quân gia tìm Thủy Oa có việc gì?”
“Lão trượng đứng dậy trước đi.” Trịnh Trì Viễn ra hiệu cho cận vệ kéo ông Quy đứng dậy, sau đó nói: “Ta là đô đốc thủy quân Trịnh Trì Viễn, vừa rồi nhìn thấy cậu nhóc Thủy Oa này trong lòng rất bội phục, bây giờ thủy quân ta đang chiên mộ quan binh, vì vậy muốn đến hỏi lão trượng xem có muốn để cậu nhóc này dốc sức vì thủy quân bọn ta không!”
Ông Quy nghe xong, biểu cảm lo lắng trên mặt lập tức biến thành vui mừng.
Thả bè là một công việc bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm mất mạng, nếu có cách khác, ông Quy nhất định sẽ không để Thủy Oa đi thả bè.
Nhưng ngoài bắt cá thì Thủy Oa không biết làm gì cả, ngoài thả bè thì còn có thể làm gì đây?”
Hiện tại cơ hội đến rồi!
Ông ấy không biết đô đốc thủy quân là chức vụ gì, nhưng ông ấy có thể nhìn ra chắc chắn vị trí của Trịnh Trì Viễn trong thủy quân rất cao.
Hơn nữa trên đường, ông ấy đã nghe nhân viên hộ tống nói, hiện tại thủy quân cũng đã quy thuận quốc sư đại nhân, vì vậy cũng được đối xử như nhân viên hộ tống.
Cả Xuyên Thục ai mà không biết nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn được đối xử tốt như thế nào chứ?
Bây giờ vị tướng quân này nhìn trúng Thủy Oa, nếu Thủy Oa làm thủy quân thì nửa đời sau này sẽ không cần phải lo cho bản thân nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông Quy kéo Thủy Oa: “Cháu còn ngây ra đó làm gì, nhanh khấu đầu đa tạ quân gia đi!”
Nhưng lúc này Thủy Oa lại ương ngạnh, thẳng cổ không muốn quỳ gối.
Điều này khiến ông Quy tức giận đến mức nhấc chân đá cậu bé một cái.
Thủy Oa cũng không tránh, thẳng cổ đứng đó chịu đòn, không quỳ xuống.
“Lão trượng, đừng đánh nữa!” Trịnh Trì Viễn bước lên trước kéo ông Quy lại, sau đó hỏi Thủy Oa: “Kỹ năng bơi của ngươi rất tốt, sinh ra để làm thủy quân, có thể nói cho ta biết vì sao lại không muốn đến quỷ quân không?”
“Ta muốn làm nhân viên hộ tống.” Thủy Oa nói: “Làm nhân viên hộ tống có thể gặp quốc sư đại nhân!”
“Thì ra là như vậy!”
Trịnh Trì Viễn bỗng nhiên hiểu ra.
Thông qua các loại tuyên truyền và truyền miệng của người dân, danh tiếng của Kim Phi bây giờ thực sự rất lớn.
Trẻ em ở độ tuổi Thủy Oa rất sùng bái anh hùng, rất nhiều đứa trẻ đều muốn theo Kim Phi để lập sự nghiệp.
Hai đứa con trai của Trịnh Trì Viễn, mỗi khi nhìn thấy anh ta đều ồn ào bảo anh ta đưa chúng đi gặp Kim Phi.
Kỹ năng bơi của Thủy Oa rất tốt, hơn nữa tính tình cũng rất hợp với hứng thú Trịnh Trì Viễn, nếu bỏ lỡ như vậy, Trịnh Trì Viễn thật không cam lòng.
Hơn nữa anh ta đường đường là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, tự mình đến chiêu mộ một đứa trẻ, cuối cùng lại không thành công, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì không hay lắm.
Trịnh Trì Viễn nghĩ một chút rồi lại nói: “Cậu bé, nếu ngươi muốn làm nhân viên hộ tống, e rằng rất lâu nữa mới có thể gặp quốc sư đại nhân, nhưng nếu ngươi theo ta, ta bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ để ngươi gặp quốc sư đại nhân, ngươi thấy thế nào?”
“Thật sao?” Thủy Oa nghe vậy mắt lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi.” Trịnh Trì Viễn vỗ ngực nói: “Không phải Trịnh Trì Viễn ta tự tâng bốc mình, mối quan hệ giữa ta và quốc sự đại nhân rất tốt, thường ăn cơm cùng nhau, không tin ngươi hỏi bọn họ thử xem.”
Đội cận vệ ở sau đương nhiên sẽ nể mặt Trịnh Trì Viễn, rối rít gật đầu phối hợp.
Bản thân Kim Phi cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày y sẽ trở thành quân bài mặc cả để Trịnh Trì Viễn chiêu mộ thủy quân.
Chương 1524: Không cam tâm
Thủy Oa không phải là người không biết tốt xấu, nếu là trước kia, Trịnh Trì Viễn đích thân chiêu mộ, chắc chắn cậu bé sẽ đi cùng Trịnh Trì Viễn, nhưng hiện tại vừa nghĩ có thể gặp được quốc sư đại nhân mà trên báo viết, Thủy Oa lại hơi do dự.
Nếu có thể chọn, cậu bé vẫn muốn đi theo quốc sư đại nhân.
Thấy Trịnh Trì Viễn dễ nói chuyện, Thủy Oa càng muốn tìm một lý do để từ chối Trịnh Trì Viễn.
Từ khi Thủy Oa còn chưa biết đi đã được ông Quy nhặt về, một mình ông Quy nuôi cậu bé lớn, chỉ cần cậu bé đảo mắt thì ông Quy đã biết cậu bé đang nghĩ gì.
Thủy Oa còn chưa kịp lên tiếng đã bị ông Quy ấn quỳ xuống: “Trịnh tướng quân đánh giá cao cháu là may mắn của cháu, nhanh khấu đầu đa tạ tướng quân đi!”
Nói xong còn nhìn cậu bé với ánh mắt khẩn cầu.
Mặc dù Thủy Oa không biết vì sao ông Quy lại nhất định muốn để bản thân đi theo Trịnh Trì Viễn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của ông Quy, cuối cùng cậu bé vẫn trịnh trọng dập đầu với Trịnh Trì Viễn: “Thủy Oa đa tạ Trịnh tướng quân!”
“Được!” Trịnh Trì Viễn cười rồi kéo Thủy Oa, xem như hòn đá trong lòng đã được gỡ xuống.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời anh ta chiêu mộ nhân tài, nếu thất bại thì mất mặt quá rồi.
Cũng may, lão trượng này rất hiểu chuyện.
“Trịnh tướng quân, cảm ơn ngài đã coi trọng Thủy Oa, bằng lòng thu nhân cậu bé.”
Ông Quy hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó nói: “Thủy Oa là một đứa trẻ số khổ, khi ta nhặt được cậu bé, cậu bé đã gần như đói sắp chết, ta là người thô lỗ, không dạy được đạo lý gì cho cậu bé, đứa trẻ này ở quê đã quen hoang dã, nếu làm sai hay nói sai điều gì, mong tướng quân lượng thứ.”
Trịnh Trì Viễn nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Thủy Oa.
Anh ta không biết Thủy Oa còn có thân thế như vậy
Nhưng mấy năm trước người dân đều ăn không no, tình huống vứt còn quá bình thường.
Thủy Oa có thể gặp được ông Quy, cũng xem là một điều may mắn.
“Lão trượng yên tâm đi, Thủy Oa còn nhỏ, khi vào quân ta sẽ sắp xếp người dạy cậu bé quy định trong quân.” Trịnh Trì Viễn nói.
“Vậy làm phiền tướng quân rồi.”
Ông Quy lại hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó xoay người nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, đàn ông trong nhóm thả bè chúng ta đều trung thành và không bao giờ thất hứa, sau này cháu đi theo Trịnh tướng quân, hãy làm việc thật tốt, tướng quân bảo cháu làm gì thì làm đó, phải nghe lời, biết không?”
Vừa nói, ánh mắt ông Quy đã đỏ hoe.
Dù Thủy Oa có ngốc đến đâu cũng nhận ra, nắm cánh tay ông Quy nói: “Ông Quy, ông không đi với cháu sao?”
“Ta đã già rồi, vào thủy quân còn có thể làm gì chứ?” Ông Quy cười lắc đầu.
“Ông không đi, cháu cũng không đi!” Thủy Oa cứng cổ nói.
“Im miệng!”
Ông Quy xoay người hét với Thủy Oa sau đó nói với Trịnh Trì Viễn: “Quân gia, đứa trẻ này không hiểu chuyện, ta sẽ nói chuyện với cậu bé sau.”
“Được.” Trịnh Trì Viễn gật đầu: “Vậy ta đi trước đây.”
“Tướng quân đợi một chút.”
Ông Quy chọn ra hai miếng cá ngon nhất trong con cá mới cắt bên cạnh, dùng hai tay đưa cho cận vệ phía sau Trịnh Trì Viễn: “Lão già này không có thứ gì đáng tiền, hai miếng cá này còn tươi, mong tướng quân không chê!”
“Sao ta nhận được chứ?” Trịnh Trì Viễn từ chối nói: “Quốc sư đại nhân đã nhấn mạnh nhiều lần, ngay cả một đồng của người dân cũng không được lấy, ngươi làm như vậy không phải là đang bảo ta phạm lỗi à?”
“Quốc sư đại nhân còn nói, quân và dân đều là người một nhà, lấy hai miếng cá này thì sao chứ?”
Ông Quy nhét thẳng hai miếng cá vào tay cận vệ: “Cũng không phải mua bằng tiền, tướng quân không chê là tốt rồi.”
“Vậy cảm ơn lão trượng nhiều.”
Trịnh Trì Viễn thấy vậy, chỉ đành bảo cận vệ nhận cá, sau đó nhìn Thủy Oa rồi nói: “Cậu nhóc, vui vẻ ở cùng với ông của ngươi, đến khi đến xưởng đóng thuyền ta sẽ dẫn ngươi đến doanh trại!”
Nói xong, anh ta gật đầu với ông Quy rồi đưa cận vệ lên ca-nô.
Sau khi ca-nô khởi động, Trịnh Trì Viễn lấy từ trong ngực ra hai đồng bạc nhỏ ném lên bè gỗ: “Lão trượng, đây là tiền ta mua cá!”
Nói xong không đợi ông Quy đến nhặt tiền đã ra hiệu cho ca-nô tăng tốc rời đi.
Ông Quy nhặt tiền, nhìn ca-nô ngày càng xa, xúc động lẩm bẩm nói: “Đúng là đội ngũ của quốc sư!”
Trước kia khi thả bè, gặp binh lính trên sông trên biển, không bị lột da đã may mắn lắm rồi.
Nhưng quân đội dưới quyền của Kim Phi, dù là nhân viên hộ tống hay là quân Trấn Viễn thì từ trước đến nay chỉ giúp người dân đánh cường hào thổ phỉ, chưa bao giờ ức hiếp người dân và không lấy một cắc nào của người dân.
Bao gồm những binh phủ và binh lính ẻo lả khác sau này đã quy thuận Kim Phi, cũng được yêu cầu tuân thủ nghiêm tắc điều này, nếu phát hiện có người chèn ép người dân, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Dù đãi ngộ của binh phủ và binh lính ẻo lả không bằng nhân viên hộ tống, nhưng tiền lương lại không thấp, hơn nữa từ trước đến nay Kim Phi không khất nợ lương bổng và lương thực, binh lính ẻo và và binh phủ cũng rất hài lòng và trân trọng cuộc sống hiện tại.
Sau khi không ức hiếp người dân nữa, binh lính ẻo lả phát hiện họ cũng nhận được sự tôn trọng của người dân.
Trước khi những làng họ đi qua, người dân sợ hãi đến mức cất hết những đồ có giá trị, nhưng sau này khi tiêu diệt thổ phỉ trên núi trở về, khi lại đi ngang qua làng đó, người dân lại chủ động nhét trứng gà và những đặc sản vùng núi vào tay họ.
Điều này khiến cho càng nhiều binh lính ẻo là và binh phủ càng kiên định đi theo Kim Phi.
Dù sao Thủy Oa cũng còn nhỏ, chưa ra ngoài mấy lần nên cảm xúc không sâu sắc như vậy, điều cậu bé tò mò hơn hiện tại là bạc trong tay ông Quy.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả tiền đồng cậu bé cũng chỉ mới nhìn thấy mấy lần chứ đừng nói đến bạc.
Thấy Trịnh Trì Viễn đi xa rồi, Thủy Oa vội chạy đến, nhặt bạc lên rồi quan sát.
Thoi bạc rất nhỏ, Thủy Oa có chút không hài lòng, bĩu môi nói: “Là một tướng quân đó, như vậy cũng keo kiệt quá rồi!”
“Đừng nói bậy, đây là hai lượng bạc đó!”
Ông Quy chỉ vào chữ in dưới đáy thỏi bạc nói: “Nếu đổi thành tiền đồng, có thể đổi được hai nghìn tiền đồng đấy!”
“Một chút bạc nhỏ như vậy, có thể đổi được hai nghìn tiền đồng sao?” Thủy Oa nghe vậy cũng bị dọa.
Trước đây ông Quy nói có người đổi một bộ xương cá lớn lấy năm trăm tiền đồng, Thủy Oa còn không tin, cảm thấy ông Quy đang chém gió, nhưng hiện tại, chớp mắt đã có người tiêu hai nghìn tiền đồng để đổi lấy hai miếng cá.
“Vị tướng quân này thật giàu!” Thủy Oa nói.
“Anh ta có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là anh ta coi trọng cháu!”
Ông Quy nói: “Làm người kiêng nhất là thất tín bội nghĩa, vị tướng quân này đã đích thân lên thuyền mời cháu đến thủy quân, đây là công ơn lớn, sau này cháu đến thủy quân rồi, nhất định không được làm người hai lòng, biết chưa?”
“Cháu biết rồi.” Thủy Oa gật đầu những vẫn không cam tâm.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn ca-nô, phát hiện Trịnh Trì Viễn đã đi xa, xung quanh cũng không có người khác, không nhịn được hỏi:
“Ông Quy, cháu vẫn muốn theo quốc sư đại nhân, vì sao vừa rồi ông lại nhất quyết muốn cháu đi theo vị tướng quân này? Cháu cũng chưa từng nghe nói anh ta là ai, cũng không biết anh ta là người như thế nào, ông đã bảo cháu quỳ lạy rồi!”
Chương 1525: Thưởng
“Đứa trẻ ngốc như cháu thì biết gì chứ?”
Ông Quy đánh Thủy Oa một cái: “Làm người phải nắm bắt cơ hội, đừng đứng ngọn núi này lại nhìn ngọn núi cao hơn!
Quốc sư đại nhân là nhân vật như thần, cháu có thể gặp được y, nói với y một hai câu đã rất may mắn rồi!
Một nhân vật tầm cỡ như quốc sư đại nhân, không phải ai cũng có thể đi theo y! Cháu muốn theo, người ta còn không biết cháu có đáng tin hay không đâu!
Vị tướng quân này cũng là một nhân vật lớn, anh ta có thể để ý cháu, cũng là may mắn của cháu, sau này đợi cháu có kinh nghiệm rồi, làm được việc lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng, quốc sư đại nhân tự nhiên sẽ chiêu mộ cháu, tốt hơn nhiều so với việc hiện tại cháu chủ động bám trụ!”
Thực ra ông Quy còn có một nguyên nhân không nói.
Ông ấy quả thực không biết nhân phẩm của Trịnh Trì Viễn như thế nào, cũng vì như vậy mới ép Thủy Oa đồng ý.
Lỡ như tính cách vị tướng quân này tàn bạo, sau khi bị Thủy Oa từ chối lại thẹn quá hóa giận, như vậy hai ông cháu sẽ gặp nguy hiểm.
Vào tình huống lúc đó, đồng ý là lựa chọn chính xác duy nhất.
Thủy Oa suy nghĩ một chút, cảm thấy ông Quy nói cũng có lý bèn gật đầu: “Ông Quy ông nói cũng đúng, sau này cháu nhất định sẽ làm nên chuyện lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng!”
“Ông tin cháu.” Ông Quy xoa đầu Thủy Oa: “Thủy Oa nhà chúng ta thông minh nhất!”
Thủy Oa cười toe toét, sau đó nghĩ đến việc đến thủy quân sẽ phải rời xa ông Quy, không khỏi buồn lòng nói: “Nhưng ông ơi, nếu cháu đến thủy quân, không phải sẽ không được gặp ông nữa rồi sao?”
“Ông đây nuôi cháu để cháu nuôi ông lúc ông già, nếu cháu chạy rồi, sau này ông chết, ai sẽ dằn lò sưởi cho ông chứ?”
Để cho Thủy Oa yên tâm, ông Quy đã cười nói: “Ông tuổi cũng già rồi, không làm thả bè để kiếm sống được nữa, cháu đến thủy quân, ông sẽ tìm một nơi gần doanh trại thủy quân rồi sống ở đó, tìm một công việc để kiếm sống qua ngày!”
“Như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất!”
Thủy Oa nghe vậy bèn vui vẻ: “Đợi ông chết rồi, cháu sẽ dằn lò sưởi cho ông!”
“Ông còn chưa chết đó, chỉ nói những điều xui xẻo!” Ông Quy vỗ vào đầu Thủy Oa: “Phỉ phui cái mồm!”
Thủy Oa cũng không giận, vừa cười vừa khạc nhổ xuống biển hai lần, sau đó bưng hai miếng cá đưa cho Hồ Tử thúc ở phía sau.
Trời chập tối, thuyền lầu hơi nước kéo nhóm bè gỗ đầu tiên về vùng biển xưởng đóng thuyền, sau đó đi thẳng về vị trí xưởng đóng thuyền của thuyền đánh cá.
Những ngư dân đã đợi sẵn ở vùng biển nông lập tức đi đến, cởi dây buộc các bè gỗ với nhau ra, sau đó buộc lại thành bó nhỏ khoảng hai, ba chiếc, rồi đứng lên dùng cọc tre chống đi, sau đó đi theo con kênh nước đã đào trước và vận chuyển đến một lều lớn ở phía tây bắc xưởng đóng thuyền.
Xưởng đóng thuyền này chiếm diện tích lớn, có nhiều con kênh và lều, đa số lều chỉ có mấy hàng cột và mái che, có thể miễn cưỡng che cho những người thợ làm trong đó khỏi dầm nắng dầm mưa là được, nhưng cái lều ở góc tây bắc đã có nhân viên hộ tống bao vây và canh gác.
Thợ trong lều này cũng không phải là dân tị nạn được tuyển mà là người dân được Cửu công chúa điều động từ Xuyên Thục đến.
Sở dĩ khác với những lều khác vì lều này phụ trách công việc cưa gỗ.
Đây được coi là công đoạn đóng tàu đầu tiên, chỉ sau khi xưởng số 1 cưa gỗ thành các loại ván khác nhau thì những xưởng khác ở phía sau mới có thể tiến hành những việc tiếp theo.
Theo cách cưa gỗ trước đây của Đại Khang, muốn cưa khúc gỗ thành tấm ván thì thợ mộc phải dùng cưa để kéo từng khúc một.
Công việc này không cần kỹ thuật nhưng cần sức lực.
Phải biết rằng một cái cây ngắn từ ba đến năm mét, cây dài từ bảy đến tám mét, muốn cưa thành những tấm ván thì phải tốn bao nhiêu thời gian chứ.
Có khi hai người đàn ông cưa một ngày cũng chỉ được mấy tấm.
Hiệu quả của công việc này quá thấp, vì vây Kim Phi đã bảo Mãn Thương làm mười mấy cái máy cắt.
Máy cắt mới chạy bằng động cơ hơi nước, đường ray được đặt trên mặt đất, chỉ cần nhấc khúc gỗ lên xe đẩy và đẩy xuống dưới máy cắt là được, chỉ cần tối đa hai phút đã có thể cắt xong một cây to bằng hai cánh tay người ôm.
Bây giờ khắp Đông Hải đều là người dân tị nạn, Kim Phi không cần nghĩ cũng biết, trong đó chắc chắn có gián điệp của các thế lực.
Máy hơi nước là kỹ thuật tương đối cốt lõi ở Xuyên Thục, vì mục đích bảo mật nên phải có một số sắp đặt.
Biết Kim Phi đang đợi thuyền đánh cá ra khơi, sau khi vận chuyển khúc gỗ về xưởng, những người thợ của xưởng số 1 sẽ lập tức nhấc khúc gỗ lên xe, sau đó bắt đầu cắt.
Với tiếng nổ ran của máy, những khúc gỗ đã biến thành từng chồng ván, sau đó được vận chuyển đến lều, tiến hành công đoạn thứ hai.
Bên bờ biển, ông Quy và Thủy Oa cũng lên bờ.
Bây giờ gỗ đã được thợ vận chuyển đi, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành.
Hai người nhìn xưởng đóng thuyền khổng lồ trước mắt, và những người thợ đông đúc đi lại trên xưởng đóng thuyền, trong mắt hai ông cháu tràn đầy sự kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên họ thấy cảnh sục sôi ngất trời như thế này.
Hai ông cháu đang sững sờ, một người thanh niên mặc đồng phục của thương hội Kim Xuyên đi đến: “Xin hỏi, hai người là người của nhóm thả bè phải không?”
“Đúng vậy, ta là Lục Đại Quý!” Ông Quy gật đầu.
“Hóa ra ông là ông Quy của nhóm thả bè, thất kính rồi!”
Người thanh niên chắp tay với ông Quy: “Ta tên là Lục Tây Ngạn, nói mới nhớ, ta và ông Quy vẫn là người cùng họ đó.”
Ông Quy đáp lễ, hỏi: “Không biết người anh em tìm ta có việc gì?”
“Xem ta chỉ chỉ mãi nói chuyện, đã quên đi chuyện chính rồi.”
Lục Tây Ngạn giải thích: “Ta là nhân viên của thương hội Kim Xuyên, bây giờ bè gỗ đã được đưa đến, chưởng quầy nhà ta bảo ta đến thanh toán tiền công cho ông, ông Quy, hãy đưa văn thư cho ta.”
Ông Quy nghe vậy, vội lấy từ thắt lưng ra một túi da nhỏ.
Trong túi da nhỏ có bạc do Trịnh Trì Viễn đưa cho ông ấy, còn có mấy tiền đồng, cuối cùng là một văn thư được xếp cẩn thận.
Ông Quy cẩn thận đưa văn thư cho Lục Tây Ngạn.
Sau khi Lục Tây Ngạn kiểm tra cẩn thận, xác nhận không có vấn đề gì đã dẫn hai người đến trụ sở tiền trang Kim Xuyên, thanh toán tiền công cho hai người.
“Ông Quy, đây là mười bốn lượng bạc, ông kiểm tra xem, nếu không có vấn đề gì thì ấn tay vào đây!”
Lục Tây Ngạn đưa túi tiền cho ông Quy, chỉ vào văn thư trên bàn.
“Cái này...nhiều như vậy ư?”
Ông Quy kinh ngạc trợn mắt: “Không phải lúc ở Xuyên Thục đã bàn xong rồi sao, tiền công là bảy lượng bạc, sao giờ lại nhiều hơn rồi?”
“Chưởng quầy nhà ta nói thả bè là một công việc đùa giỡn với mạng sống, các người lại gửi gỗ đến Đông Hải trước, vì vậy đã quyết định trả gấp đôi tiền công, coi như là tiền thưởng!” Lục Tây Ngạn cười giải thích.
Vừa nghe là tiền thưởng của đại chưởng quầy thương hội Kim Xuyên, lúc này ông Quy mới yên tâm.
Tiền thưởng gì chứ, là phong bao đó.
Trước đây khi thả bè, cũng có ông chủ cho phong bao, nhưng họ không hào phóng như đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên mà thôi.
Ông Quy lấy một thỏi bạc nhỏ từ trong túi tiền, cầm trên tay đưa cho Lục Tây Ngạn: “Cảm ơn đại chưởng quầy, cũng cảm ơn người anh em!”
Bình luận facebook