-
Chương 1526-1530
Chương 1526: Tìm nhà ở
"Không được, không được!"
Lục Tây Ngạn vội vàng xua tay, và lùi lại một bước: "Nếu ta nhận số tiền này từ ngài, ta sẽ mất việc đấy!"
Ông Quy thấy Lục Tây Ngạn thật sự không dám nhận, cũng không ép nữa, cầm thỏi bạc về, xúc động nói: “Không trách thương hội Kim Xuyên có thể làm ăn lớn như vậy, các ngươi đều rất tốt!"
"Chủ yếu là Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân dạy bảo tốt!"
Lục Tây Ngạn cười hỏi: “Ông Quy, ngài định ở Đông Hải chơi vài ngày hay mấy ngày nữa sẽ trở về? Nếu ngài quay lại, ta sẽ giúp ngài sắp xếp chỗ bên tàu chở hàng và mang cho ngài đặc sản Đông Hải!"
Ở thời đại phong kiến, nhiều ngành nghề sẽ thành lập các nhóm, đặc biệt là những nghề có nhu cầu phát triển.
Ví dụ như những người lái thuyền sẽ thành lập một nhóm người, nếu gặp thủy tặc hoặc gặp tai nạn thì các thành viên trong nhóm sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Công việc thả bè càng gian khổ nguy hiểm hơn các việc vận chuyển bằng đường thủy khác, đương nhiên cũng cần tham gia vào các nhóm để được hỗ trợ.
Ở Xuyên Thục, có một nhóm chuyên thả bè đã được thành lập nhiều năm.
Ông Quy là một thành viên của nhóm, nếu như Thủy Oa không phải gặp Trịnh Trì Viễn, e rằng mấy năm nữa cũng sẽ gia nhập băng nhóm.
Sở dĩ Khánh Hâm Nghiêu có thể giao gỗ nhanh như vậy là vì anh ta không cần tổ chức nhân viên đi thả bè, mà đi tìm nhóm thả bè luôn.
Khi họ tìm đến các nhóm thả bè ở Xuyên Thục đã nói rõ ràng, triều đình sẽ bảo vệ sự an toàn của những người thả bè trên đường đi.
Sau khi bè gỗ được đưa đến Đông Hải an toàn, cũng có thể đi cùng chở hàng của thương hội Kim Xuyên trở lại Xuyên Thục, toàn bộ hành trình được miễn phí bao ăn ở.
Công nhân phần lớn đều là người nghèo liều mạng, nói không chừng trong nhà còn có già trẻ đói bụng, sẽ không ở lại Đông Hải quá lâu, nhận được tiền công sẽ nhanh chóng trở về Xuyên Thục.
Tuy rằng ở Xuyên Thục không có người chờ ông Quy, nhưng ông Quy ở Đông Hải cũng không sao, Lục Tây Ngạn vừa rồi hỏi cũng chỉ là khách sáo mà thôi, kỳ thật anh ta cũng đã nghĩ đến việc sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho ông Quy và Thủy Oa.
Kết quả, lại nghe ông Quy nói: “Tiểu ca, ngươi nhắc ta mới nhớ, ta vừa hay có chuyện muốn hỏi.”
"Ông Quy, mời nói," Lục Tây Ngạn gật đầu: "Chỉ cần là ta biết, ta nhất định sẽ nói cho ngài."
"Ta định sau này sẽ sinh sống ở Đông Hải, không biết tiểu ca có thể giúp ta tìm một ngôi nhà được không?" ông Quy nói: "Không cần quá to hay quá tốt, chỉ cần để cho ta có một nơi để ăn cơm chỗ để ngủ là được rồi."
"Ngài muốn sống ở đây à?" Lục Tây Ngạn sửng sốt: "Tại sao vậy?"
"Trịnh tướng quân của thủy quân coi trọng Thủy Oa và đề nghị Thủy Oa đi theo anh ta làm lính, ta không có con cái, khi chết chỉ trông cậy vào tiểu tử này đốt cho ta chậu lửa, vì vậy ta muốn mua một ngôi nhà ở đây, làm đồ thủ công để đánh cá." ông Quy trả lời.
Mặc dù ông Quy có thể nhìn ra Trịnh Trì Viễn thật sự coi trọng Thủy Oa, nhưng Thủy Oa dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, để cậu bé một mình ở Đông Hải, ông Quy cũng không yên tâm.
Trước kia ông ấy nghĩ đến việc tìm một mảnh đất hoang ở Đông Hải, dựng nhà lá tử đối phó một chút cũng được, bây giờ có tiền trong tay, muốn mua một căn nhà, sau này để Thủy Oa có chỗ nương thân.
Nghe nói bây giờ cướp biển không dám đến vùng này, ông Quy cũng đã nghĩ xong chuyện này, mua xong nhà nếu còn dư tiền thì ông ấy sẽ làm một chiếc thuyền đánh cá.
Mặc dù ông ấy không còn chèo thuyền được nữa nhưng ông ấy vẫn có thể bắt được vài con cá để nuôi sống bản thân, nếu may mắn, sau này có thể tiết kiệm được một ít tiền và để cho Thủy Oa cưới vợ.
"Trịnh tướng quân của thủy quân đã coi trọng Thủy Oa ư?" Lục Tây Ngạn ngạc nhiên: "Trịnh tướng quân nào? Trịnh Trì Viễn tướng quân sao?"
"Đúng vậy, vị tướng quân kia đã nhắc đến tên, hình như là Trịnh Trì Viễn." ông Quy thấy Lục Tây Ngạn biết Trịnh Trì Viễn, vội hỏi: "Tiểu ca, ngươi biết Trịnh tướng quân à?"
“Toàn bộ Đông Hải có ai không biết Trịnh tướng quân chứ?”
Lục Tây Ngạn nói: "Anh ta là tướng quân của thủy quân, toàn bộ thủy quân đều nằm dưới sự chỉ huy của anh ta. Hiện tại anh ta là cục trưởng của Cục quản lý hàng hải..."
Lục Tây Ngạn nói ra thân phận của Trịnh Trì Viễn, khiến hai người hơi sững sốt.
Ông Quy đã đoán Trịnh Trì Viễn là một người quyền lực, nhưng ông ấy không dám nghĩ rằng lai lịch của Trịnh Trì Viễn lại lớn đến vậy.
Lúc ấy, Trịnh Trì Viễn nói anh ta thường xuyên gặp Kim Phi, thật ra ông Quy còn nghi ngờ rằng anh ta đang khoác lác và cố gắng dát vàng lên mặt mình.
Bây giờ mới biết, quả thật Trịnh Trì Viễn có thể thường xuyên gặp Kim Phi.
"Ôi, không nhìn ra, Trịnh tướng quân đó lại có lai lịch lớn như vậy đấy!"
Trong lòng Thủy Oa cũng cảm khái, sau đó vui vẻ hỏi: “Tiểu ca, vị tướng quân đó đã hứa sẽ dẫn ta đi gặp ngài quốc sư, theo như ngươi nói, anh ta có thể làm được thật sao?”
"Trịnh tướng quân muốn gặp ngài quốc sư quả thực là không khó."
Lục Tây Ngạn gật đầu, sau đó lén nhìn Thủy Oa với ánh mắt hâm mộ.
Vì Trịnh Trì Viễn đã đích thân bảo Thủy Oa đi theo mình và cũng hứa dẫn Thủy Oa đến gặp Kim Phi, rõ ràng anh ta rất coi trọng Thủy Oa.
Với thân phận của Trịnh Trì Viễn, Thủy Oa nếu như không phạm sai lầm, sau này chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.
Lục Tây Ngạn vừa mới nói chuyện với ông Quy, mặc dù thái độ luôn rất tốt nhưng đó là yêu cầu mà Kim Phi và Đường Tiểu Bắc bắt buộc chưởng quầy và nhân viên của thương hội Kim Xuyên phải làm, anh ta cũng chỉ làm theo yêu cầu.
Sau khi biết rằng Trịnh Trì Viễn coi trọng Thủy Oa, thái độ của Lục Tây Ngạn đã thay đổi, quyết định sắp xếp cho ông Quy một cách cẩn thận.
Anh ta chỉ là một nhân viên bình thường của thương hội và gần như không có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật như Trịnh Trì Viễn chứ đừng nói đến Kim Phi.
Nhưng sự xuất hiện của Thủy Oa đã cho anh ta nhìn thấy cơ hội.
Bây giờ Thủy Oa mới đến Đông Hải, tuổi tác cũng không lớn, nếu có thể tạo dựng được mối quan hệ tốt cùng Thủy Oa, sau này Thủy Oa được trọng dụng, anh ta cũng có thể đi thăng tiến.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Lục Tây Ngạn càng chân thành hơn.
Nhưng anh ta không đến gần Thủy Oa mà quay đầu nhìn ông Quy nói: “Ông cụ, ta trở về hỏi thăm cho ngài, nếu tìm được ngôi nhà phù hợp sẽ sớm báo cho ngài biết."
Gần đây có rất nhiều dân tị nạn đến Đông Hải, trong đó có một số xuất thân từ gia đình khá giả, sợ ở nhà bị thổ phỉ và dân tị nạn để mắt tới nên cũng đi chạy nạn.
Trong thời đại hỗn loạn này, có thể tích góp tiền, cơ bản đều là người thông minh.
Sau khi những người này đến trấn Ngư Khê, phát hiện an ninh ở trấn Ngư Khê rất tốt và triển vọng phát triển cũng tốt nên rối rít dùng tiền của gia đình để mua nhà và chuẩn bị sinh sống ở thị trấn Ngư Khê.
Khi nhiều người mua nhà, giá nhà tự nhiên sẽ tăng lên.
Cho nên muốn tìm được một ngôi nhà phù hợp cho ông Quy, cũng không phải là điều dễ dàng.
Nhưng Lục Tây Ngạn cũng không nói gì vì anh ta tin rằng ông Quy cũng sẽ tự mình hỏi thăm chuyện này.
Đến lúc đó, anh ta sẽ giúp ông Quy hoàn thành công việc, ông Quy sẽ càng cảm kích anh ta.
Đây có thể coi là khả năng sinh tồn của nhân vật nhỏ.
Ông Quy đã sống hơn nửa đời người, lại từng ở nơi giang hồ nên đương nhiên cũng có bản lĩnh của mình.
Mới vừa rồi ông ấy cố ý nhắc đến Trịnh Trì Viễn, vì muốn Lục Tây Ngạn coi trọng, cũng hy vọng rằng Lục Tây Ngạn có thể giúp đỡ Thủy Oa.
Bây giờ xem ra, hiệu quả không tệ.
Nhưng ông Quy cũng không vạch trần, vẫn nhìn về phía Lục Tây Ngạn cảm kích nói: "Vậy thì làm phiền tiểu ca rồi!"
Chương 1527: Cố gắng
"Không phiền phức, đều là chuyện ta nên làm!"
Lục Tây Ngạn vẫn duy trì thái độ như trước đó, cũng không giành công.
Loại chuyện hàn gắn mối quan hệ này không vội được, vừa đi lên đã lôi kéo làm quen là hành động tầm thường nhất, ngày qua ngày ở cạnh từ từ góp nhặt tình cảm, mới có thể vượt qua khảo nghiệm.
Lục Tây Ngạn hỏi yêu cầu của ông Quy về phòng ở, và giá cả có thể chấp nhận, sau đó cáo từ.
Ông Quy cũng vác hành lý, dẫn theo Thủy Oa, đi tới cổng đại doanh thủy quân theo lời Lục Tây Ngạn chỉ điểm, nói với binh lính thủy quân gác cửa: "Ta là Lục Đại Quý thả bè, Trịnh đô đốc kêu ta lên bờ thì tìm ngài ấy, mong quân gia thông báo một tiếng!"
Mặc dù binh lính gác cổng không hiểu vì sao Trịnh Trì lại quen biết người thả bè, nhưng nhìn dáng vẻ hai người không giống nói dối, hắn ta cũng không dám chủ quan, dặn hai người chờ ở cửa, mình nhanh chóng chạy tới thông báo.
Đương nhiên, hắn ta chắc chắn sẽ không trực tiếp đi tìm Trịnh Trì Viễn, mà tìm cận vệ của Trịnh Trì Viễn.
Cận vệ lúc ấy đã đi theo Trịnh Trì Viễn lên bè gỗ, đương nhiên biết việc này.
Nghe nói hai người Thủy Oa tới, anh ta nhanh chóng đi tới cửa, đưa hai người vào đại doanh.
Sau khi sắp xếp cho ông Quy một cái lều vải, anh ta dẫn Thủy Oa đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn quay lại xưởng đóng thuyền, lại vô cùng bận rộn, anh ta giao Thủy Oa cho một cận vệ, dặn cận vệ trông chừng Thủy Oa trước.
Sau đó Trịnh Trì Viễn quên béng mất Thủy Oa, dẫn theo cận vệ đi tới xưởng đóng thuyền mới.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng khắp nơi trong xưởng đóng thuyền mới đều đốt lửa thành đống, lít nha lít nhít nạn dân hối hả đi đi về về trong ngọn lửa.
Thật ra không chỉ Kim Phi chờ gỗ thô đến sốt ruột, mà nạn dân xây xưởng đóng thuyền cũng đều chờ đến mức sốt ruột.
Hơn nữa bọn họ còn lo lắng việc đóng thuyền thất bại hơn Kim Phi.
Đối với Kim Phi mà nói, đóng thuyền thất bại chỉ là tăng thêm một chút công việc không cần thiết mà thôi, nhưng đối với nạn dân mà nói, lỡ như đóng thuyền thất bại, Kim Phi không cần bọn họ nữa, bọn họ cũng không thể tiếp tục sống được.
Cho nên, lúc các nạn dân nhìn thấy gỗ thô tới, ai cũng vội vã tranh thể hiện trước mặt người giám sát, chủ động yêu cầu tăng ca, người sau làm việc cật lực hơn người trước, chỉ sợ người giám sát cảm thấy bọn họ lười biếng, đuổi bọn họ đi.
Loại hèn mọn này, khiến Kim Phi đi qua cảm thấy trong lòng chua xót.
Hiện giờ gỗ thô vừa tới, trình tự làm việc khâu thứ nhất còn chưa kết thúc, rất nhiều công nhân đều đang làm loại công việc xây dựng cơ bản như đào hố trên đất bằng.
Thật ra những công việc này làm vào ban ngày cũng giống như vậy, hoàn toàn không cần tăng ca trong đêm để đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng Kim Phi biết, nếu lúc này cưỡng ép xua đuổi nạn dân, kêu bọn họ đi về nghỉ, trong lòng bọn họ cũng sẽ không yên ổn, y cứ mặc kệ theo bọn họ, chỉ dặn dò phòng bếp làm thêm thức ăn khuya trong đêm.
Khi Kim Phi và mấy người Đường Tiểu Bắc được Khánh Mộ Lam dẫn xuống phân xưởng số 1, đúng lúc Trịnh Trì Viễn vừa cũng chạy tới.
Người phụ trách của xưởng đóng thuyền mới là Mãn Thương và Khánh Mộ Lam, thời gian gần đây, đa số thời gian Trịnh Trì Viễn đều bận rộn trên biển, thỉnh thoảng lên bờ thì cũng không đoái hoài tới chuyện đến tham quan xưởng đóng thuyền, đây là lần đầu tiên anh ta tới phân xưởng số một.
Nhìn từng cây gỗ thô to lớn, bị máy cắt kim loại cắt thành từng tấm ván gỗ dày rộng đồng đều, Trịnh Trì Viễn không nhịn được mà khen ngợi: "Không ngờ máy hơi nước không chỉ có thể dùng để kéo thuyền, kéo phi thuyền, mà còn có thể dùng để cưa gỗ, mà còn cưa ra gỗ tốt và tốc độ nhanh như vậy!"
"Đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không dám tin!"
Khánh Mộ Lam cũng cảm thán: "Mới quen biết tiên sinh hơn hai năm, nhưng đồ vật mới được thấy trong hai năm qua còn nhiều hơn số ta thấy lúc trước!"
“Giờ có là gì, tương lai sẽ có nhiều thứ mới xuất hiện hơn!"
Kim Phi vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa, đóng thuyền cũng không cần phiền phức như bây giờ!"
"Tăng ca trong đêm không cần đốt lửa, vậy đốt cái gì chứ? Đốt dầu hỏa sao?"
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Mặc dù lửa của dầu hỏa lớn, nhưng đốt không lâu, gỗ vẫn chịu lửa tốt hơn, có lời hơn!"
“Sau này cô sẽ biết!" Kim Phi cười, không giải thích.
Thật ra Kim Phi đã sớm nghĩ đến chuyện phát triển điện lực, nhưng kỹ thuật công nghiệp của Đại Khang lúc trước quá lạc hậu, ngay cả ổ trục cũng không có, càng không cần nghĩ đến chuyện làm máy phát điện.
Hiện giờ xưởng luyện gang phát triển, đã miễn cưỡng đạt được điều kiện cơ bản để sản xuất máy phát điện và động cơ điện.
Nhưng trong hệ thống điện lực không chỉ cần máy phát điện và động cơ điện, còn có rất nhiều khâu khác.
Trong đó, chuyện làm cho Kim Phi đau đầu nhất chính là chuyển vận và lưu trữ.
Đặc biệt là khâu vận chuyển.
Với năng lực đào quặng của Xuyên Thục hiện giờ, chế tạo dây điện cần các loại kim loại đồng, nhôm vân vân, miễn cưỡng cũng có thể làm ra một chút, nhưng vật chất cách điện bọc bên ngoài dây điện lại làm cho Kim Phi thấy khó khăn.
Kiếp trước phổ biến dùng vỏ nhựa plastic cách biệt, là sản phẩm hợp chất tiêu chuẩn được tạo ra từ ngành công nghiệp dầu khí, muốn chế tạo nhựa plastic, trước hết phải phát triển công nghiệp dầu khí.
Kim Phi mới đi đến thế giới này hơn hai năm, muốn đi xong quãng đường mà toàn bộ thế giới phương tây phải tốn mấy chục năm mới đi xong ở kiếp trước, quả thực chính là nói chuyện viển vông.
Tuy nhiên dầu hỏa là huyết dịch để phát triển công nghiệp, cũng là nguồn năng lượng mà Kim Phi không thể bỏ qua được nếu muốn phát triển.
Cho nên, sau khi Trung Nguyên bình định, Kim Phi sẽ lập tức đi tìm mỏ dầu, khai thác dầu hỏa, phát triển công nghiệp dầu hỏa.
Kim Phi tin tưởng, sẽ có đèn điện, cũng sẽ có hàn điện.
Thời gian gần đây, bởi vì đốt lửa trong đêm, đã xảy ra hoả hoạn hai lần.
Mặc dù lần nào cũng được đội tuần tra kịp thời dập tắt, nhưng cũng nói rõ tính nguy hiểm của đống lửa.
Đến khi có đèn điện, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa trại nữa.
Có loa điện, sau này mở đại hội cũng không cần hét khản cả họng nữa.
Đóng thuyền cũng không cần mất nhiều công đoạn làm việc để bịt kín như vậy nữa, dùng máy hàn điện hàn thép tấm, tốc độ vừa nhanh, mà còn bịt kín chắc chắn.
Kim Phi nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vời.
Kiếp trước, có thể thấy đồ điện ở khắp nơi, có lúc không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ không có, Kim Phi mới biết không có đồ điện bất tiện cỡ nào.
Giống như khi cơ thể mọi người khỏe mạnh, cảm thấy bình thường, chỉ có khi bị bệnh mới có thể ý thức được, thì ra không bị bệnh lại thư thái như vậy.
"Tiên sinh, nhóm ván gỗ đầu tiên đã được đưa đến xưởng số hai, chúng ta đi tới xưởng số hai xem một chút đi."
Khánh Mộ Lam cắt đứt tưởng tượng tươi đẹp về tương lai của Kim Phi.
Lúc ở Xuyên Thục, Khánh Mộ Lam vẫn muốn Khánh Hâm Nghiêu sắp xếp một ít chuyện cho cô ấy làm, nhưng Khánh Hâm Nghiêu cảm thấy cô ấy là một cô gái, ra mặt lộ diện không tốt lắm, thế nên mãi không đồng ý.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hiện giờ càng ngày Khánh Mộ Lam càng không thích về Xuyên Thục, phần lớn thời gian đều ở xung quanh Kim Phi.
Mà Kim Phi cũng không khiến cô ấy thất vọng, sau khi đến Đông Hải, sắp xếp cho cô ấy không ít công việc.
Xưởng đóng thuyền mới liên quan đến sản xuất lượng lớn thuyền đánh cá, cũng liên quan đến vùng quy hoạch quan trọng của Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi giao công việc quan trọng như vậy cho cô ấy, mặc dù để cô ấy và Mãn Thương cùng nhau phụ trách, nhưng Khánh Mộ Lam có cảm giác được tin tưởng, trong lòng cũng âm thầm quyết định, không thể phụ sự tin tưởng của Kim Phi.
Cho nên dù có khổ có mệt mỏi hơn, thì cô ấy cũng không phàn nàn, vẫn luôn cố gắng làm việc.
Chương 1528: Mất tích
Bây giờ, bên ngoài trấn Ngư Khê có ba xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền đầu tiên của nhà họ Hồng được xây dựng theo xưởng đóng thuyền cũ của gia đình Hồng Đào Bình, còn được gọi là xưởng đóng thuyền số 1.
Cái thứ hai là một xưởng đóng thuyền mới được xây dựng vào năm ngoái, để sản xuất các thuyền lớn, được gọi là xưởng đóng thuyền số 2.
Trấn Viễn số 2, số 3 và thuyền lầu đều được sản xuất tại xưởng đóng thuyền số 2.
Xưởng đóng thuyền hiện có diện tích lớn nhất và có số lượng công nhân nhiều nhất được xây dựng gấp rút bằng cách làm thêm giờ trong thời gian gần đây được gọi là xưởng đóng thuyền số 3.
Công việc chính của xưởng đóng thuyền số 3 là sản xuất tàu đánh cá. Mặc dù độ khó về kỹ thuật không cao nhưng phần lớn người lao động là người tị nạn với trình độ tay nghề khác nhau.
Quan trọng nhất, hầu hết tất cả những người tị nạn đều mù chữ và chưa bao giờ tham gia vào các ngành liên quan đến đóng tàu. Việc đào tạo họ thành những thợ đóng tàu có trình độ trong một thời gian ngắn là không thực tế.
Với thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nặng nề, để nhanh chóng đưa xưởng đóng thuyền vào hoạt động, Mãn Thương và Khánh Mộ Lam đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của Kim Phi. Họ chia quy trình đóng tàu đánh cá thành hơn mười bước.
Độ khó của việc đóng tàu đánh cá không cao, nhiều tàu đánh cá của ngư dân được các thợ mộc trong làng hoàn thành.
Sau khi Kim Phi chia quy trình làm việc thành hơn mười bước, độ khó càng giảm xuống. Mỗi bước đều yêu cầu công nhân xử lý các công việc đơn giản và người tị nạn không cần phải học toàn bộ kiến thức đóng tàu, chỉ cần học hỏi thật tốt bước mà họ được giao cho phụ trách là được.
Điều này không chỉ nâng cao hiệu quả công việc mà còn ngăn chặn rò rỉ kỹ thuật ở một mức độ nhất định.
Đây cũng là lợi thế của hoạt động theo dây chuyền lắp ráp.
Do thời gian quá gấp, xưởng đóng thuyền số 3 mới chỉ hoàn thành khung cơ bản nhất, chưa kịp có thể tiến hành vận hành sản xuất thử nghiệm, các bản gỗ đã đến.
Vì vậy, đêm nay không chỉ đánh dấu việc xưởng đóng thuyền số 3 chính thức bắt đầu sản xuất mà còn đánh dấu việc tiến hành sản xuất thử nghiệm.
Mặc dù Kim Phi đã đơn giản hóa từng bước hết mức có thể nhưng những người tị nạn vẫn tay chân luống cuống như cũ.
Mãn Thương và Khánh Mộ Lam cả đêm cũng không có một giây phút nghỉ ngơi. Quy trình tới bước nào thì họ cũng theo sát bước đấy.
Hướng dẫn công nhân thực hành là việc mà Mãn Thương và các học trò của anh ta rất giỏi, không cần Kim Phi đích thân làm việc đó. Vì vậy, Kim Phi chỉ theo đến bước thứ hai, thấy Mãn Thương có thể xử lý tốt những chuyện này, quyết định không theo nữa.
Đang chuẩn bị quay về, thì thấy Trịnh Trì Viễn đi theo phía sau.
Gần đây Kim Phi cũng bận rộn và đã lâu không nói chuyện vui vẻ với Trịnh Trì Viễn. Vì bây giờ có chút thời gian rảnh nên y quyết định sẽ thảo luận những vấn đề liên quan sau khi đóng xong tàu đánh cá.
Trịnh Trì Viễn thật sự có rất nhiều vấn đề muốn bàn bạc với Kim Phi, nhưng vừa rồi thấy Kim Phi đang bận cho nên cũng không bước tới.
Thấy Kim Phi đi về phía mình, Trịnh Trì Viễn vội vàng chào hỏi: "Chào tiên sinh!"
"Lão Trịnh, gần đây ngài có bận lắm không?" Kim Phi mỉm cười chào hỏi Trịnh Trì Viễn: "Nhìn ngài gầy đi không ít.”
Với tư cách là người lãnh đạo kép của thủy quân và Cục quản lý hàng hải, Trịnh Trì Viễn không chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của nhiều nơi trên Đông Hải mà còn chịu trách nhiệm đưa rong biển từ đảo Mạo Lãng trở về và vận chuyển gỗ về xưởng đóng thuyền.
Một số nhiệm vụ chồng chéo lên nhau và đè nặng lên Trịnh Trì Viễn, khiến anh ta bận rộn đến mức không có thời gian cởi quần áo khi đi ngủ. Anh ta chỉ cần ngã xuống giường và khi thức dậy là có thể xỏ giày và rời đi.
Mức độ làm việc cường độ cao này là điều mà Trịnh Trì Viễn chưa bao giờ gặp phải trong đời. Trong vòng chưa đầy một tháng, anh ta đã sụt cân rõ rệt và ngay cả bộ đồng phục của anh ta cũng có cảm giác hơi rộng
"Đông Hải đang phát triển mạnh dưới sự lãnh đạo của tiên sinh, dù có mệt mỏi, kiệt sức đến chết thì Lão Trịnh ta đây cũng vui vẻ!"
Trịnh Trì Viễn mỉm cười nói.
Đây không chỉ là lời nịnh nọt mà còn là những tình cảm chân thành từ tận đáy lòng.
Từ khi Kim Phi đến Đông Hải, trấn Ngư Khê có thể nói là đang thay đổi từng ngày, Trịnh Trì Viễn có thể nhìn thấy rõ những việc này.
Mặc dù trấn Ngư Khê vẫn còn đầy rẫy các công trường xây dựng, nhiều nơi bẩn thỉu và lộn xộn, Trịnh Trì Viễn tin rằng trong tương lai gần, trấn Ngư Khê chắc chắn sẽ trở thành nơi giàu có và đông đúc nhất ở Đông Hải.
Với tư cách là người đứng đầu thủy quân Đông Hải và Cục quản lý hàng hải, đây chính xác là điều mà Trịnh Trì Viễn hy vọng được thấy.
Vì vậy, mặc dù gần đây vô cùng bận rộn nhưng Trịnh Trì Viễn không có lời phàn nàn nào.
Bởi vì, giống như những người tị nạn, anh ta nhìn thấy niềm hy vọng giữa sự hối hả và nhộn nhịp này.
Trước khi Kim Phi đến, Đông Hải luôn là một nơi xa xôi trong mắt các quan chức trong triều đình, không ai để ý tới.
Trịnh Trì Viễn tuy với tư cách là người đứng đầu thủy quân, nói dễ nghe thì là người bảo vệ Đông Hải, còn nói khó nghe hơn một chút thì chính là người bị triều đình trục xuất, cho anh ta đến để làm công cụ chống lại cướp biển ở Đông Hải.
Bây giờ Kim Phi rất coi trọng Đông Hải, phát triển Đông hải một cách mạnh mẽ, giao cho anh ta rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, điều đó cho thấy y hoàn toàn tin tưởng vào anh ta.
Trịnh Trì Viễn thực sự hạnh phúc từ tận đáy lòng và cảm thấy cuộc sống đã có được phương hướng.
Kim Phi bây giờ đã quen thuộc với Trịnh Trì Viễn, y giờ đã miễn nhiễm với những lời tâng bốc của anh ta. Cuộc trò chuyện của họ đã trở nên bình thường.
Kim Phi mỉm cười vỗ vai Trịnh Trì Viễn. "Lão Trịnh, ngài không thể kiệt sức đến chết được. Nếu ngài chết rồi, ai sẽ quản lý thủy quân và Cục quản lý hàng hải đây?"
"Lần trước gặp mặt ngài đã nói, bất kể ai ra đi, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc." Trịnh Trì Viễn nói: "Ngay cả khi Lão Trịnh ta không có mặt, thủy quân và Cục quản lý hàng hải vẫn sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình!"
"Lão Trịnh, ngài quá khiêm tốn rồi," Kim Phi không muốn nói thêm những lời vô nghĩa này nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Lão Trịnh có thời gian không? Chúng ta đến thư phòng nói chuyện một lát?"
“Ta cũng định vậy," Trịnh Trì Viễn vội vàng gật đầu: "Thật ra ta cũng có một số việc muốn báo cáo với ngài."
"Vậy đi thôi."
Ngay khi Kim Phi đưa Trịnh Trì Viễn đi về phía thư phòng xưởng đóng tàu, phó tướng của Trịnh Trì Viễn đã nhanh chóng chạy tới.
Đầu tiên là chào Kim Phi, sau đó liếc nhìn Trịnh Trì Viễn, ra hiệu muốn nói chuyện riêng với Trịnh Trì Viễn.
Đáng tiếc Trịnh Trì Viễn nghĩ thế, giơ chân đá phó tướng một cái: "Có chuyện gì không thể nói trước mặt tiên sinh chứ? Nói đi!"
Thấy vậy, phó tướng không còn cách nào khác đành phải nói: "Tướng quân, vừa nhận được tin một chiếc tàu đánh cá thu hoạch rong biển đã bị mất tích!"
Khi kỹ năng thu hoạch rong biển của ngư dân và người tị nạn trở nên thành thạo hơn và với sự xuất hiện liên tục của các tàu đánh cá từ nhiều nơi khác nhau, sản lượng thu hoạch rong biển hàng ngày trên đảo Mạo Lãng ngày càng tăng.
Theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, tất cả việc vận chuyển rong biển đều dựa vào thuyền lầu.
Tuy nhiên, với sản lượng thu hoạch ngày càng tăng, ngay cả khi tất cả các thuyền lầu hoạt động liên tục suốt ngày đêm thì vẫn chưa đủ.
Trịnh Trì Viễn không còn cách nào khác, vì vậy đã tổ chức một lượng tàu đánh cá lớn hơn để giúp vận chuyển rong biển về khi gió thuận, hỗ trợ các thuyền lầu.
Bởi vì cướp biển trong vùng lân cận đã được dọn sạch, và cũng có ca-nô và khinh khí cầu tuần tra giữa đảo và xưởng đóng tàu hai mươi tư giờ một ngày nên không có bất kỳ vấn đề an toàn nào ở Đông Hải kể từ khi bắt đầu thu hoạch rong biển.
Hôm nay đây là trường hợp đầu tiên, vì vậy phó tướng rất coi trọng việc này, sau khi biết tin, anh ta đã đến báo cáo càng sớm càng tốt.
"Mất tích là có ý gì?" Trịnh Trì Viễn hỏi: "Bị lạc, bị thủng nên chìm hay là gặp phải cướp biển?"
Kim Phi cũng cau mày nhìn sang.
Chương 1529: Cướp biển lại đến
Mặc dù trước đây, trong mắt triều đình, Đông Hải là nơi rất hoang vu, nhưng thuế đánh vào ngư dân cũng chẳng ít hơn người dân ở Trung Nguyên là bao.
Hơn nữa cướp biển hoành hành ngang ngược, những năm qua cuộc sống của ngư dân cũng chẳng dễ dàng, nhiều thuyền đánh cá của ngư dân đã sử dụng hơn chục năm, thậm chí hàng chục năm, nhiều chiếc đã xuống cấp trầm trọng, nhưng ngư dân không có khả năng thay mới nên đành chấp nhận sửa chữa.
Để vớt rong biển nhanh nhất có thể, Kim Phi không hạn chế kích thước và độ mới của thuyền đánh cá, chỉ cần sẵn lòng đến đảo Mạo Lãng, thì đề có thể tham gia.
Thời gian gần đây, đã có không ít thuyền đánh cá gặp nạn trên biển, nhưng vì ngư dân là người giỏi về đường thủy, hơn nữa bất kể là khi họ hái rong biển ở đảo Mạo Lãng, hay vận chuyển rong biển về xưởng đóng thuyền, thì đều có thuyền đánh cá khác ở xung quanh, nên không xuất hiện tình trạng thương vong.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Kim Phi và Trịnh Trì Viễn nghi ngờ.
Nếu thuyền bị rò rỉ dẫn đến đắm thuyền, thì bọn họ còn có thể chấp nhận, chứ làm sao có thể bỗng dưng mất tích mà không có lý do chứ?
“Trước mắt chúng ta chỉ biết là con thuyền này bị mất tích, còn nguyên nhân cụ thể thì không biết.” Phó tướng bất đắc dĩ nói: “Nhưng về cơ bản chúng ta có thể loại trừ khả năng đắm thuyền, bởi vì đây là con thuyền mới, mới chỉ được dùng ba năm, nếu là đắm thuyền, sẽ phải phát hiện ra một ít manh mối, nhưng bây giờ đến cả manh mối cũng không tìm được.”
Ngay cả khi thuyền gỗ bị rò rỉ rồi chìm xuống nước, sẽ có rất nhiều mạt gỗ và đồ dùng hàng ngày trôi trên mặt nước, nhưng mà thủy quân không tìm thấy bất kỳ vật thể nào.
“Còn những người đi cùng thì sao?” Trịnh Trì Viễn hỏi tiếp.
“Sau khi rời đảo Mạo Lãng, thủy thủ đã vô tình làm rách buồm khi đang kéo buồm, lúc ấy chỉ mới rời khỏi đảo Mạo Lãng không lâu, huynh đệ nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ, đã yêu cầu thuyền quay về đảo Mạo Lãng, đưa rong biển cho thuyền khác vận chuyển, chờ hắn sửa xong cánh buồm rồi vận chuyển chuyến sau.”
Phó tướng giải thích: “Nhưng mà sau khi huynh đệ nhân viên hộ tống phái một hạm đội đưa thuyền về, rồi quay lại đảo Mạo Lãng, mới phát hiện, con thuyền kia không quay về đảo Mạo Lãng, cũng không quay về bãi phơi, lúc quay về đội hộ tống cũng không thấy nó.
Vì vậy huynh đệ hộ tống đã điều động phi thuyền và khinh khí cầu, triển khai công tác cứu nạn, nhưng mà đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm trên tuyến đường giữa đảo Mạo Lãng và sân phơi nhiều lần, nhưng cũng không tìm được manh mối, nên lập tức báo cáo lên phía trên, xin chỉ thị có nên tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm không, ta cũng không thể quyết định được, nên muốn đến xin chỉ thị của tướng quân!”
Nói xong, phó tướng còn nhìn Kim Phi, ý là nhờ Trịnh Trì Viễn xin chỉ thị từ Kim Phi.
Nhưng Trịnh Trì Viễn tiếp tục phớt lờ ánh mắt nhắc nhở của phó tướng, không do dự nói: “Tiên sinh đã nhiều lần nhấn mạnh, an toàn của người dân là tiêu chuẩn sản xuất hàng đầu! Cái này còn cần xin phép sao? Tất nhiên phải tiếp tục tìm kiếm và cứu nạn!
Dù thuyền bị mất hay bị cướp biển cướp đi thì cũng nhất định phải tìm được!"
Quả thật trong nhiều hội nghị Kim Phi đã nhấn mạnh rằng, khi gặp tai nạn, phải đảm bảo an toàn về tính mạng cho công nhân và nhân viên hộ tống, sau đó mới là đảm bảo an toàn về tài sản.
Thời phong kiến, nhiều quyền quý không coi trọng mạng sống của dân chúng, cho nên không ít người nghi ngờ Kim Phi nói như vậy là để mua chuộc lòng người.
Nhưng dựa vào quan sát và sự hiểu biết của Trịnh Trì Viễn với Kim Phi, anh ta biết rằng những lời mà Kim Phi nói đều phát ra từ nội tâm.
Y thực sự coi trọng mạng sống con người hơn tiền bạc.
Cho nên Trịnh Trì Viễn mới không xin chỉ thị của Kim Phi, mà hạ lệnh luôn.
Bởi vì anh ta biết, cho dù có xin chỉ thị của Kim Phi, thì cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự như vậy, ngược lại sẽ tỏ ra anh ta là người không có trách nhiệm và năng lực, phải xin chỉ đạo của cấp trên về công việc mà mình phụ trách.
Dĩ nhiên, sau khi hạ lệnh, Trịnh Trì Viễn vẫn quay đầu hỏi ý kiến Kim Phi: “Tiên sinh, ngài có muốn bổ sung thêm không?”
“Không, cứ tiến hành tìm kiếm cứu nạn theo như lời ngài nói là được.” Kim Phi nói: “Trước khi xác nhận công nhân trên thuyền đánh cá còn sống hay đã chết, chúng ta phải cố gắng tìm kiếm cứu nạn dựa trên thực tế là họ vẫn còn sống!”
“Vâng!”
Sống lưng Trịnh Trì Viễn thẳng tắp, thi lễ với Kim Phi.
Từ lời nói vừa rồi của Kim Phi, Trịnh Trì Viễn cảm nhận được y rất coi trọng việc này, vì vậy từ trong túi của cận vệ lấy ra một xấp văn kiện, đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta muốn về thủy quân để tìm hiểu tình hình trước, đây là bản tóm tắt công việc gần đây của ta, khi nào tiên sinh có thời gian thì xem qua, phần còn lại, mấy ngày nữa ta sẽ báo cáo cho ngài sau, được không?”
“Ngài đi xử lý chuyện này trước đi, những chuyện khác nói sau.” Kim Phi nhận lấy văn kiện, đưa cho Thiết Chùy đang đứng sau lưng.
“Vâng!” Trịnh Trì Viễn kính cẩn thi lễ, sau đó quay người vội vàng rời đi.
Chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ.
Giờ đây người dân Trung Nguyên và Giang Nam mỗi ngày đều chết đói, vô số người bị bọn côn đồ giết chết, còn trên thuyền đánh cá nhiều nhất cũng chỉ có vài người chết mà thôi, căn bản chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng chiếc thuyền đánh cá này biến mất trên tuyến đường từ đảo Mạo Lãng đến sân phơi, rất có thể đã bị bọn cướp biển tấn công.
Bởi vì đảo Mạo Lãng cách sân phơi không xa, mà gần đây cũng không có gió to hay sương mù, nên khả năng ngư dân lạc đường gần như bằng không.
Về việc rò rỉ dẫn đến tình trạng đắm thuyền, trước đó phó tướng cũng đã giải thích, xác suất rất nhỏ.
Vì vậy, khả năng bị cướp biển tập kích là rất lớn.
Dù sao thì phi thuyền và khinh khí cầu không thể cứ cách mấy dặm lại dừng lại để tìm người, đám cướp biển chỉ cần quan sát một khoảng thời gian, sẽ tìm ra được lỗ hổng trong việc tuần tra.
Nếu cướp biển thật sự cướp thuyền đánh cá, thì nó sẽ gây ra mối nguy hiểm cho việc vận chuyển rong biển.
Nói rộng ra thì, việc này còn đe dọa đến phương hướng chiến lược mà Kim Phi và Cửu công chúa đã đề ra, thậm chí còn đe dọa đến tính mạng của vô số người dân Trung Nguyên và Giang Nam.
Cho nên lúc nãy ở trước mặt Kim Phi, không phải Trịnh Trì Viễn cố tình làm ra dáng vẻ như vậy, mà thật sự coi trọng việc này, sau khi trở về lập tức mở rộng phạm vi tìm kiếm cứu nạn, thậm chí còn đặc biệt ngồi trong bộ chỉ huy, để giám sát sự việc.
Khi phạm vi tìm kiếm cứu nạn ngày càng rộng, thì cuối cùng đội tìm kiếm cứu nạn cũng tìm được manh mối.
Trưa ngày thứ ba, khi phạm vi tìm kiếm được mở rộng, phó tướng vội vàng chạy vào bộ chỉ huy: “Tướng quân tướng quân, tìm được con thuyền kia rồi!”
“Ở đâu?” Trịnh Trì Viễn vội hỏi.
“Trên một hòn đảo nhỏ cách đó hơn trăm dặm về phía Bắc, đó là một trong những hòn đảo gần nơi chúng ta từng bắt được cướp biển tóc vàng.” Phó tướng trả lời: “Không chỉ tìm được thuyền, mà còn tìm thấy một người sống sót!”
“Người sống?” Trịnh Trì Viễn cau mày.
Nếu là người đó còn sống, thì đồng nghĩa với việc những ngư dân khác trên thuyền đã thiệt mạng.
“Người còn sống nói gì, sao đến được hòn đảo nhỏ đó?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Còn có thể tại sao chứ, bọn họ bị một đám cướp biển bắt đi!” Phó tướng thở dài trả lời.
Dù trong lòng đã đoán ra được, nhưng mà khi suy đoán được chứng thực, Trịnh Trì Viễn vẫn vô cùng tức giận.
“Không phải cướp biển xung quanh đã bị chúng ta tiêu diệt hết rồi sao, sao còn lòi ra đám cướp biển nào nữa?”
Trịnh Trì Viễn vỗ bàn nói: “Bắt được đám khốn kiếp kia chưa?”
Chương 1530: Cập bến
“Không bắt được.” Phó tướng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Lúc chúng ta tìm được hòn đảo, đám cướp biển đã rời đi được hai ngày, thuyền đánh cá cũng bị bọn chúng đốt sạch!”
“Thế người sống kia làm sao mà sống được?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
Thường thì, cướp biển mà tới thì sẽ không để ai sống sót.
“Người sống sót là con trai út của chủ thuyền, thằng bé mới mười hai tuổi, khi cướp biển lên thuyền, chủ thuyền đã nhét thằng bé vào một ngăn bí mật trên boong thuyền.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Sau khi bọn cướp biển châm lửa đốt thuyền, lập tức đi luôn, nên thằng bé mới giữ được mạng sống.”
“Mạng thằng nhóc này cũng cứng thật đấy.” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Thằng bé có biết bọn cướp biển tập kích bọn họ đến từ đâu không?”
Bọn cướp biển Đông Hải tương đối phức tạp, có cướp biển đến từ nước X, cũng có người địa phương và ngư dân của vịnh Bột Hải giả làm cướp biển, những năm gần đây còn xuất hiện không ít bọn quỷ tóc vàng.
Chỉ khi biết được danh tính của đối phương, mới có thể xác định được phương hướng truy bắt.
“Tin tức mà đội tìm kiếm cứu hộ truyền về, thằng bé đang ở trên ca-nô, bây giờ vẫn chưa về đến, ta cũng chưa gặp thằng bé.”
Phó tướng trả lời: “Nhưng tính thời gian thì ca-nô đã sắp về đến đây rồi!”
“Vậy thì đến bến tàu đợi đi.”
Trịnh Trì Viễn đứng dậy rời khỏi khỏi thư phòng, đi về phía bến tàu.
Trên chiếc chiến hạm cách bến tàu không xa, Thủy Oa đang học cách kéo buồm từ một thủy quân, trong lúc vô tình nhìn thấy Trịnh Trì Viễn trên bến vào, Thủy Oa nhướng mày, sau đó không nói gì, nhảy xuống boong thuyền.
Mặc dù chiến hạm của thủy quân chỉ là thuyền gỗ, nhưng kích thước không hề nhỏ, boong thuyền cao hơn mặt đất tận hơn chục mét.
Nhảy từ trên cao xuống như vậy, nếu không đúng tư thế, nằm sấp úp mặt xuống nước, nội tạng có thể bị chèn ép đến vỡ nát.
Thủy quân dạy Thủy Oa cách giăng buồn sợ đến mức hét toáng cả lên, vội vàng lao về phía lan can.
Nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy Thủy Oa rơi xuống nước.
Chỉ thấy hai chân Thủy Oa duỗi thẳng, hai tay giơ cao quá đầu, rồi rơi thẳng xuống biển.
Người bình thường rơi từ độ cao hơn mười mét xuống dưới, cho dù là nhảy từ độ cao một hai mét, cũng sẽ tạo ra một vòng nước to.
Nhưng khi Thủy Oa rơi xuống nước, chỉ tạo ra tia nước rất nhỏ, cao chưa đến nửa mét, rồi nhanh chóng dịu xuống.
Dưới cái nhìn của thủy quân, Thủy Oa lao ra biển, bơi về phía bến tàu.
Trước khi cận vệ của Trịnh Trì Viễn giao Thủy Oa cho binh lính này, đã nói với anh ta, Thủy Oa là người của Trịnh Trì Viễn, bảo anh ta chăm sóc Thủy Oa cho tốt, lúc ấy anh ta còn coi thường Thủy Oa, cảm thấy thằng bé đi cửa sau.
Bất kể ở nơi nào, người đi cửa sau đều không được chào đón, trừ khi người đi cửa sau đó là mình.
Bây giờ nhìn tốc độ bơi của Thủy Oa, binh lính biết mình sai rồi.
Dù thật sự Thủy Oa đi cửa sau, thì cậu bé vẫn là một người đi cửa sau rất lợi hại.
Chưa nói đến thứ khác, chỉ từ cú nhảy vừa rồi, và tốc độ bơi như vậy, toàn bộ doanh trại thủy quân cũng chẳng có ai bơi được như Thủy Oa.
Gần đây Trịnh Trì Viễn vô cùng bận rộn, đã quên mất chuyện liên quan đến Thủy Oa, bây giờ khi nhìn thấy Thủy Oa, mới nhớ ra mình đã chiêu mộ cậu bé này.
Tốc độ của Thủy Oa cực nhanh, không đến một phút, đã bơi đến bờ, chạy về phía Trịnh Trì Viễn.
Cận vệ của Trịnh Trì Viễn đều biết cậu bé, nên cũng không ngăn cản.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy Oa sẽ chạy tới chào hỏi Trịnh Trì Viễn, đến cả Trịnh Trì Viễn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ai mà ngờ được câu đầu tiên Thủy Oa nói sau khi nhìn thấy Trịnh Trì Viễn, chính là chỉ vào mũi anh ta mắng: “Trịnh Trì Viễn, ngươi là tên lừa gạt!”
“Hỗn láo!” Phó tướng của Trịnh Trì Viễn lập tức mắng: “Ngươi muốn chết phải không?”
Trong mắt Trịnh Trì Viễn cũng thoáng qua vẻ không vui.
Có không ít binh lính thủy quân đứng xung quanh, Trịnh Trì Viễn còn là chủ soái, bị một đứa bé chỉ thẳng mặt mắng, bây giờ cũng không nén được tức giận.
Đúng là anh ta đánh giá cao Thủy Oa, nhưng điều đó không có nghĩa Trịnh Trì Viễn không cho phép Thủy Oa làm xằng làm bậy.
Anh ta cố nén tức giận hỏi: “Thủy Oa, vì sao ngươi mắng ta? Hôm nay ngươi không nói ra lý do, thì đừng trách ta vô tình!”
Thủy Oa cũng không yếu thế, cứng cổ nói: “Không phải ngươi đã nói chỉ cần ta đi theo ngươi, đảm bảo ba ngày sau có thể gặp được quốc sư đại nhân sao? Bây giờ đã là ngày thứ tư, quốc sư đại nhân đâu?”
Lần này đến lượt Trịnh Trì Viễn trợn tròn mắt.
Ban đầu khi chiêu dụng Thủy Oa trên bè gỗ, đúng là anh ta đã nói như vậy.
Nhưng sau khi quay về, anh ta quá bận rộn, nên đã giao Thủy Oa cho cận vệ của mình, vì thế đã quên mất chuyện này.
Bằng không dù bận đến mấy, vẫn có thời gian dẫn Thủy Oa đến chào hỏi Kim Phi.
Bây giờ đã qua thời hạn ba ngày, dù có dẫn Thủy Oa đi gặp Kim Phi, thì vẫn là anh ta không giữ lời hứa.
“Láo xược.” Phó tướng thấy Trịnh Trì Viễn không nói gì, lập tức mắng: “Ngươi có biết quốc sư đại nhân cực kì bận rộn không? Ngươi có biết tướng quân cũng rất bận rộn không? Sao có thời gian mà gặp ngươi chứ?”
“Đừng nói nữa, đúng là ta đã hứa với Thủy Oa nhưng không làm được, là lỗi của ta.”
Ngược lại Trịnh Trì Viễn cũng thức thời, chủ động nhận lỗi, sau đó nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, không phải ta không dẫn ngươi đi gặp quốc sư đại nhân, mà do mấy ngày nay ta bận truy lùng bọn cướp biển, không chú ý đến chuyện của ngươi… Như vậy đi, chờ ta giải quyết xong chuyện cướp biển, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quốc sư đại nhân ngay, được chứ?”
Thủy Oa thấy thái độ nhận sai của Trịnh Trì Viễn cũng không tệ, giọng dịu đi: “Thật không?”
“Thật.” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Đến lúc đó nếu ta quên, ngươi nhắc ta là được!”
“Vậy được!” Thủy Oa cũng không níu kéo nữa mà tò mò hỏi: “Trên đường đến đây, ta nghe nhân viên hộ tống ca ca nói, không phải cướp biển ở xung quanh đây đều bị chúng ta đánh bay hết rồi sao? Sao vẫn còn cướp biển chứ?”
“Ta cũng không biết bọn cướp biển này từ đâu lòi ra.”
Dù sao bây giờ cũng đang đợi nên không có chuyện gì, vì thế Trịnh Trì Viễn kể cho Thủy Oa nghe về vụ cướp biển cướp thuyền đánh cá.
Khi Thủy Oa nghe tin bọn cướp biển đã giết hết tất cả mọi người, thuyền đánh cá cũng đốt sạch, chỉ để lại một đứa trẻ còn sống, cậu bé giận đến mức mắng chửi bọn cướp biển.
Binh lính thủy quân đứng xung quanh thấy vậy, không những không ngăn cản, mà ánh mắt nhìn Thủy Oa còn dịu dàng hơn so với lúc nãy.
Những năm gần đây, binh lính thủy quân chết trong tay cướp biển nhiều vô số kể, nên khi Thủy Oa mắng bọn cướp biển, đã được lòng rất nhiều binh lính.
Trong lúc Thủy Oa đang mắng chửi thì hai chiếc ca-nô nối đuôi nhau cập bến.
Phó tướng buông ống nhòm xuống nói: “Tướng quân, là các huynh đệ của đội tìm kiếm cứu nạn quay về!”
Trịnh Trì Viễn gật đầu nhưng không nói gì, Thủy Oa cũng ngừng mắng.
Một đứa trẻ gầy yếu dưới sự bảo vệ của binh lính thủy quân, bước ra khỏi ca-nô.
“Đây là con trai út của chủ thuyền, cũng là người sống sót cuối cùng.”
Phó tướng chỉ vào đứa bé nói.
‘Sao mà nhỏ như vậy?” Trịnh Trì Viễn cau mày.
Mặc dù đứa bé đã mười hai tuổi, nhưng rất gầy, nhìn chỉ giống đứa trẻ tám chín tuổi vậy, còn lùn hơn Thủy Oa nửa cái đầu.
"Không được, không được!"
Lục Tây Ngạn vội vàng xua tay, và lùi lại một bước: "Nếu ta nhận số tiền này từ ngài, ta sẽ mất việc đấy!"
Ông Quy thấy Lục Tây Ngạn thật sự không dám nhận, cũng không ép nữa, cầm thỏi bạc về, xúc động nói: “Không trách thương hội Kim Xuyên có thể làm ăn lớn như vậy, các ngươi đều rất tốt!"
"Chủ yếu là Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân dạy bảo tốt!"
Lục Tây Ngạn cười hỏi: “Ông Quy, ngài định ở Đông Hải chơi vài ngày hay mấy ngày nữa sẽ trở về? Nếu ngài quay lại, ta sẽ giúp ngài sắp xếp chỗ bên tàu chở hàng và mang cho ngài đặc sản Đông Hải!"
Ở thời đại phong kiến, nhiều ngành nghề sẽ thành lập các nhóm, đặc biệt là những nghề có nhu cầu phát triển.
Ví dụ như những người lái thuyền sẽ thành lập một nhóm người, nếu gặp thủy tặc hoặc gặp tai nạn thì các thành viên trong nhóm sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Công việc thả bè càng gian khổ nguy hiểm hơn các việc vận chuyển bằng đường thủy khác, đương nhiên cũng cần tham gia vào các nhóm để được hỗ trợ.
Ở Xuyên Thục, có một nhóm chuyên thả bè đã được thành lập nhiều năm.
Ông Quy là một thành viên của nhóm, nếu như Thủy Oa không phải gặp Trịnh Trì Viễn, e rằng mấy năm nữa cũng sẽ gia nhập băng nhóm.
Sở dĩ Khánh Hâm Nghiêu có thể giao gỗ nhanh như vậy là vì anh ta không cần tổ chức nhân viên đi thả bè, mà đi tìm nhóm thả bè luôn.
Khi họ tìm đến các nhóm thả bè ở Xuyên Thục đã nói rõ ràng, triều đình sẽ bảo vệ sự an toàn của những người thả bè trên đường đi.
Sau khi bè gỗ được đưa đến Đông Hải an toàn, cũng có thể đi cùng chở hàng của thương hội Kim Xuyên trở lại Xuyên Thục, toàn bộ hành trình được miễn phí bao ăn ở.
Công nhân phần lớn đều là người nghèo liều mạng, nói không chừng trong nhà còn có già trẻ đói bụng, sẽ không ở lại Đông Hải quá lâu, nhận được tiền công sẽ nhanh chóng trở về Xuyên Thục.
Tuy rằng ở Xuyên Thục không có người chờ ông Quy, nhưng ông Quy ở Đông Hải cũng không sao, Lục Tây Ngạn vừa rồi hỏi cũng chỉ là khách sáo mà thôi, kỳ thật anh ta cũng đã nghĩ đến việc sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho ông Quy và Thủy Oa.
Kết quả, lại nghe ông Quy nói: “Tiểu ca, ngươi nhắc ta mới nhớ, ta vừa hay có chuyện muốn hỏi.”
"Ông Quy, mời nói," Lục Tây Ngạn gật đầu: "Chỉ cần là ta biết, ta nhất định sẽ nói cho ngài."
"Ta định sau này sẽ sinh sống ở Đông Hải, không biết tiểu ca có thể giúp ta tìm một ngôi nhà được không?" ông Quy nói: "Không cần quá to hay quá tốt, chỉ cần để cho ta có một nơi để ăn cơm chỗ để ngủ là được rồi."
"Ngài muốn sống ở đây à?" Lục Tây Ngạn sửng sốt: "Tại sao vậy?"
"Trịnh tướng quân của thủy quân coi trọng Thủy Oa và đề nghị Thủy Oa đi theo anh ta làm lính, ta không có con cái, khi chết chỉ trông cậy vào tiểu tử này đốt cho ta chậu lửa, vì vậy ta muốn mua một ngôi nhà ở đây, làm đồ thủ công để đánh cá." ông Quy trả lời.
Mặc dù ông Quy có thể nhìn ra Trịnh Trì Viễn thật sự coi trọng Thủy Oa, nhưng Thủy Oa dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, để cậu bé một mình ở Đông Hải, ông Quy cũng không yên tâm.
Trước kia ông ấy nghĩ đến việc tìm một mảnh đất hoang ở Đông Hải, dựng nhà lá tử đối phó một chút cũng được, bây giờ có tiền trong tay, muốn mua một căn nhà, sau này để Thủy Oa có chỗ nương thân.
Nghe nói bây giờ cướp biển không dám đến vùng này, ông Quy cũng đã nghĩ xong chuyện này, mua xong nhà nếu còn dư tiền thì ông ấy sẽ làm một chiếc thuyền đánh cá.
Mặc dù ông ấy không còn chèo thuyền được nữa nhưng ông ấy vẫn có thể bắt được vài con cá để nuôi sống bản thân, nếu may mắn, sau này có thể tiết kiệm được một ít tiền và để cho Thủy Oa cưới vợ.
"Trịnh tướng quân của thủy quân đã coi trọng Thủy Oa ư?" Lục Tây Ngạn ngạc nhiên: "Trịnh tướng quân nào? Trịnh Trì Viễn tướng quân sao?"
"Đúng vậy, vị tướng quân kia đã nhắc đến tên, hình như là Trịnh Trì Viễn." ông Quy thấy Lục Tây Ngạn biết Trịnh Trì Viễn, vội hỏi: "Tiểu ca, ngươi biết Trịnh tướng quân à?"
“Toàn bộ Đông Hải có ai không biết Trịnh tướng quân chứ?”
Lục Tây Ngạn nói: "Anh ta là tướng quân của thủy quân, toàn bộ thủy quân đều nằm dưới sự chỉ huy của anh ta. Hiện tại anh ta là cục trưởng của Cục quản lý hàng hải..."
Lục Tây Ngạn nói ra thân phận của Trịnh Trì Viễn, khiến hai người hơi sững sốt.
Ông Quy đã đoán Trịnh Trì Viễn là một người quyền lực, nhưng ông ấy không dám nghĩ rằng lai lịch của Trịnh Trì Viễn lại lớn đến vậy.
Lúc ấy, Trịnh Trì Viễn nói anh ta thường xuyên gặp Kim Phi, thật ra ông Quy còn nghi ngờ rằng anh ta đang khoác lác và cố gắng dát vàng lên mặt mình.
Bây giờ mới biết, quả thật Trịnh Trì Viễn có thể thường xuyên gặp Kim Phi.
"Ôi, không nhìn ra, Trịnh tướng quân đó lại có lai lịch lớn như vậy đấy!"
Trong lòng Thủy Oa cũng cảm khái, sau đó vui vẻ hỏi: “Tiểu ca, vị tướng quân đó đã hứa sẽ dẫn ta đi gặp ngài quốc sư, theo như ngươi nói, anh ta có thể làm được thật sao?”
"Trịnh tướng quân muốn gặp ngài quốc sư quả thực là không khó."
Lục Tây Ngạn gật đầu, sau đó lén nhìn Thủy Oa với ánh mắt hâm mộ.
Vì Trịnh Trì Viễn đã đích thân bảo Thủy Oa đi theo mình và cũng hứa dẫn Thủy Oa đến gặp Kim Phi, rõ ràng anh ta rất coi trọng Thủy Oa.
Với thân phận của Trịnh Trì Viễn, Thủy Oa nếu như không phạm sai lầm, sau này chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.
Lục Tây Ngạn vừa mới nói chuyện với ông Quy, mặc dù thái độ luôn rất tốt nhưng đó là yêu cầu mà Kim Phi và Đường Tiểu Bắc bắt buộc chưởng quầy và nhân viên của thương hội Kim Xuyên phải làm, anh ta cũng chỉ làm theo yêu cầu.
Sau khi biết rằng Trịnh Trì Viễn coi trọng Thủy Oa, thái độ của Lục Tây Ngạn đã thay đổi, quyết định sắp xếp cho ông Quy một cách cẩn thận.
Anh ta chỉ là một nhân viên bình thường của thương hội và gần như không có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật như Trịnh Trì Viễn chứ đừng nói đến Kim Phi.
Nhưng sự xuất hiện của Thủy Oa đã cho anh ta nhìn thấy cơ hội.
Bây giờ Thủy Oa mới đến Đông Hải, tuổi tác cũng không lớn, nếu có thể tạo dựng được mối quan hệ tốt cùng Thủy Oa, sau này Thủy Oa được trọng dụng, anh ta cũng có thể đi thăng tiến.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Lục Tây Ngạn càng chân thành hơn.
Nhưng anh ta không đến gần Thủy Oa mà quay đầu nhìn ông Quy nói: “Ông cụ, ta trở về hỏi thăm cho ngài, nếu tìm được ngôi nhà phù hợp sẽ sớm báo cho ngài biết."
Gần đây có rất nhiều dân tị nạn đến Đông Hải, trong đó có một số xuất thân từ gia đình khá giả, sợ ở nhà bị thổ phỉ và dân tị nạn để mắt tới nên cũng đi chạy nạn.
Trong thời đại hỗn loạn này, có thể tích góp tiền, cơ bản đều là người thông minh.
Sau khi những người này đến trấn Ngư Khê, phát hiện an ninh ở trấn Ngư Khê rất tốt và triển vọng phát triển cũng tốt nên rối rít dùng tiền của gia đình để mua nhà và chuẩn bị sinh sống ở thị trấn Ngư Khê.
Khi nhiều người mua nhà, giá nhà tự nhiên sẽ tăng lên.
Cho nên muốn tìm được một ngôi nhà phù hợp cho ông Quy, cũng không phải là điều dễ dàng.
Nhưng Lục Tây Ngạn cũng không nói gì vì anh ta tin rằng ông Quy cũng sẽ tự mình hỏi thăm chuyện này.
Đến lúc đó, anh ta sẽ giúp ông Quy hoàn thành công việc, ông Quy sẽ càng cảm kích anh ta.
Đây có thể coi là khả năng sinh tồn của nhân vật nhỏ.
Ông Quy đã sống hơn nửa đời người, lại từng ở nơi giang hồ nên đương nhiên cũng có bản lĩnh của mình.
Mới vừa rồi ông ấy cố ý nhắc đến Trịnh Trì Viễn, vì muốn Lục Tây Ngạn coi trọng, cũng hy vọng rằng Lục Tây Ngạn có thể giúp đỡ Thủy Oa.
Bây giờ xem ra, hiệu quả không tệ.
Nhưng ông Quy cũng không vạch trần, vẫn nhìn về phía Lục Tây Ngạn cảm kích nói: "Vậy thì làm phiền tiểu ca rồi!"
Chương 1527: Cố gắng
"Không phiền phức, đều là chuyện ta nên làm!"
Lục Tây Ngạn vẫn duy trì thái độ như trước đó, cũng không giành công.
Loại chuyện hàn gắn mối quan hệ này không vội được, vừa đi lên đã lôi kéo làm quen là hành động tầm thường nhất, ngày qua ngày ở cạnh từ từ góp nhặt tình cảm, mới có thể vượt qua khảo nghiệm.
Lục Tây Ngạn hỏi yêu cầu của ông Quy về phòng ở, và giá cả có thể chấp nhận, sau đó cáo từ.
Ông Quy cũng vác hành lý, dẫn theo Thủy Oa, đi tới cổng đại doanh thủy quân theo lời Lục Tây Ngạn chỉ điểm, nói với binh lính thủy quân gác cửa: "Ta là Lục Đại Quý thả bè, Trịnh đô đốc kêu ta lên bờ thì tìm ngài ấy, mong quân gia thông báo một tiếng!"
Mặc dù binh lính gác cổng không hiểu vì sao Trịnh Trì lại quen biết người thả bè, nhưng nhìn dáng vẻ hai người không giống nói dối, hắn ta cũng không dám chủ quan, dặn hai người chờ ở cửa, mình nhanh chóng chạy tới thông báo.
Đương nhiên, hắn ta chắc chắn sẽ không trực tiếp đi tìm Trịnh Trì Viễn, mà tìm cận vệ của Trịnh Trì Viễn.
Cận vệ lúc ấy đã đi theo Trịnh Trì Viễn lên bè gỗ, đương nhiên biết việc này.
Nghe nói hai người Thủy Oa tới, anh ta nhanh chóng đi tới cửa, đưa hai người vào đại doanh.
Sau khi sắp xếp cho ông Quy một cái lều vải, anh ta dẫn Thủy Oa đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn quay lại xưởng đóng thuyền, lại vô cùng bận rộn, anh ta giao Thủy Oa cho một cận vệ, dặn cận vệ trông chừng Thủy Oa trước.
Sau đó Trịnh Trì Viễn quên béng mất Thủy Oa, dẫn theo cận vệ đi tới xưởng đóng thuyền mới.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng khắp nơi trong xưởng đóng thuyền mới đều đốt lửa thành đống, lít nha lít nhít nạn dân hối hả đi đi về về trong ngọn lửa.
Thật ra không chỉ Kim Phi chờ gỗ thô đến sốt ruột, mà nạn dân xây xưởng đóng thuyền cũng đều chờ đến mức sốt ruột.
Hơn nữa bọn họ còn lo lắng việc đóng thuyền thất bại hơn Kim Phi.
Đối với Kim Phi mà nói, đóng thuyền thất bại chỉ là tăng thêm một chút công việc không cần thiết mà thôi, nhưng đối với nạn dân mà nói, lỡ như đóng thuyền thất bại, Kim Phi không cần bọn họ nữa, bọn họ cũng không thể tiếp tục sống được.
Cho nên, lúc các nạn dân nhìn thấy gỗ thô tới, ai cũng vội vã tranh thể hiện trước mặt người giám sát, chủ động yêu cầu tăng ca, người sau làm việc cật lực hơn người trước, chỉ sợ người giám sát cảm thấy bọn họ lười biếng, đuổi bọn họ đi.
Loại hèn mọn này, khiến Kim Phi đi qua cảm thấy trong lòng chua xót.
Hiện giờ gỗ thô vừa tới, trình tự làm việc khâu thứ nhất còn chưa kết thúc, rất nhiều công nhân đều đang làm loại công việc xây dựng cơ bản như đào hố trên đất bằng.
Thật ra những công việc này làm vào ban ngày cũng giống như vậy, hoàn toàn không cần tăng ca trong đêm để đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng Kim Phi biết, nếu lúc này cưỡng ép xua đuổi nạn dân, kêu bọn họ đi về nghỉ, trong lòng bọn họ cũng sẽ không yên ổn, y cứ mặc kệ theo bọn họ, chỉ dặn dò phòng bếp làm thêm thức ăn khuya trong đêm.
Khi Kim Phi và mấy người Đường Tiểu Bắc được Khánh Mộ Lam dẫn xuống phân xưởng số 1, đúng lúc Trịnh Trì Viễn vừa cũng chạy tới.
Người phụ trách của xưởng đóng thuyền mới là Mãn Thương và Khánh Mộ Lam, thời gian gần đây, đa số thời gian Trịnh Trì Viễn đều bận rộn trên biển, thỉnh thoảng lên bờ thì cũng không đoái hoài tới chuyện đến tham quan xưởng đóng thuyền, đây là lần đầu tiên anh ta tới phân xưởng số một.
Nhìn từng cây gỗ thô to lớn, bị máy cắt kim loại cắt thành từng tấm ván gỗ dày rộng đồng đều, Trịnh Trì Viễn không nhịn được mà khen ngợi: "Không ngờ máy hơi nước không chỉ có thể dùng để kéo thuyền, kéo phi thuyền, mà còn có thể dùng để cưa gỗ, mà còn cưa ra gỗ tốt và tốc độ nhanh như vậy!"
"Đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không dám tin!"
Khánh Mộ Lam cũng cảm thán: "Mới quen biết tiên sinh hơn hai năm, nhưng đồ vật mới được thấy trong hai năm qua còn nhiều hơn số ta thấy lúc trước!"
“Giờ có là gì, tương lai sẽ có nhiều thứ mới xuất hiện hơn!"
Kim Phi vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa, đóng thuyền cũng không cần phiền phức như bây giờ!"
"Tăng ca trong đêm không cần đốt lửa, vậy đốt cái gì chứ? Đốt dầu hỏa sao?"
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Mặc dù lửa của dầu hỏa lớn, nhưng đốt không lâu, gỗ vẫn chịu lửa tốt hơn, có lời hơn!"
“Sau này cô sẽ biết!" Kim Phi cười, không giải thích.
Thật ra Kim Phi đã sớm nghĩ đến chuyện phát triển điện lực, nhưng kỹ thuật công nghiệp của Đại Khang lúc trước quá lạc hậu, ngay cả ổ trục cũng không có, càng không cần nghĩ đến chuyện làm máy phát điện.
Hiện giờ xưởng luyện gang phát triển, đã miễn cưỡng đạt được điều kiện cơ bản để sản xuất máy phát điện và động cơ điện.
Nhưng trong hệ thống điện lực không chỉ cần máy phát điện và động cơ điện, còn có rất nhiều khâu khác.
Trong đó, chuyện làm cho Kim Phi đau đầu nhất chính là chuyển vận và lưu trữ.
Đặc biệt là khâu vận chuyển.
Với năng lực đào quặng của Xuyên Thục hiện giờ, chế tạo dây điện cần các loại kim loại đồng, nhôm vân vân, miễn cưỡng cũng có thể làm ra một chút, nhưng vật chất cách điện bọc bên ngoài dây điện lại làm cho Kim Phi thấy khó khăn.
Kiếp trước phổ biến dùng vỏ nhựa plastic cách biệt, là sản phẩm hợp chất tiêu chuẩn được tạo ra từ ngành công nghiệp dầu khí, muốn chế tạo nhựa plastic, trước hết phải phát triển công nghiệp dầu khí.
Kim Phi mới đi đến thế giới này hơn hai năm, muốn đi xong quãng đường mà toàn bộ thế giới phương tây phải tốn mấy chục năm mới đi xong ở kiếp trước, quả thực chính là nói chuyện viển vông.
Tuy nhiên dầu hỏa là huyết dịch để phát triển công nghiệp, cũng là nguồn năng lượng mà Kim Phi không thể bỏ qua được nếu muốn phát triển.
Cho nên, sau khi Trung Nguyên bình định, Kim Phi sẽ lập tức đi tìm mỏ dầu, khai thác dầu hỏa, phát triển công nghiệp dầu hỏa.
Kim Phi tin tưởng, sẽ có đèn điện, cũng sẽ có hàn điện.
Thời gian gần đây, bởi vì đốt lửa trong đêm, đã xảy ra hoả hoạn hai lần.
Mặc dù lần nào cũng được đội tuần tra kịp thời dập tắt, nhưng cũng nói rõ tính nguy hiểm của đống lửa.
Đến khi có đèn điện, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa trại nữa.
Có loa điện, sau này mở đại hội cũng không cần hét khản cả họng nữa.
Đóng thuyền cũng không cần mất nhiều công đoạn làm việc để bịt kín như vậy nữa, dùng máy hàn điện hàn thép tấm, tốc độ vừa nhanh, mà còn bịt kín chắc chắn.
Kim Phi nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vời.
Kiếp trước, có thể thấy đồ điện ở khắp nơi, có lúc không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ không có, Kim Phi mới biết không có đồ điện bất tiện cỡ nào.
Giống như khi cơ thể mọi người khỏe mạnh, cảm thấy bình thường, chỉ có khi bị bệnh mới có thể ý thức được, thì ra không bị bệnh lại thư thái như vậy.
"Tiên sinh, nhóm ván gỗ đầu tiên đã được đưa đến xưởng số hai, chúng ta đi tới xưởng số hai xem một chút đi."
Khánh Mộ Lam cắt đứt tưởng tượng tươi đẹp về tương lai của Kim Phi.
Lúc ở Xuyên Thục, Khánh Mộ Lam vẫn muốn Khánh Hâm Nghiêu sắp xếp một ít chuyện cho cô ấy làm, nhưng Khánh Hâm Nghiêu cảm thấy cô ấy là một cô gái, ra mặt lộ diện không tốt lắm, thế nên mãi không đồng ý.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hiện giờ càng ngày Khánh Mộ Lam càng không thích về Xuyên Thục, phần lớn thời gian đều ở xung quanh Kim Phi.
Mà Kim Phi cũng không khiến cô ấy thất vọng, sau khi đến Đông Hải, sắp xếp cho cô ấy không ít công việc.
Xưởng đóng thuyền mới liên quan đến sản xuất lượng lớn thuyền đánh cá, cũng liên quan đến vùng quy hoạch quan trọng của Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi giao công việc quan trọng như vậy cho cô ấy, mặc dù để cô ấy và Mãn Thương cùng nhau phụ trách, nhưng Khánh Mộ Lam có cảm giác được tin tưởng, trong lòng cũng âm thầm quyết định, không thể phụ sự tin tưởng của Kim Phi.
Cho nên dù có khổ có mệt mỏi hơn, thì cô ấy cũng không phàn nàn, vẫn luôn cố gắng làm việc.
Chương 1528: Mất tích
Bây giờ, bên ngoài trấn Ngư Khê có ba xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền đầu tiên của nhà họ Hồng được xây dựng theo xưởng đóng thuyền cũ của gia đình Hồng Đào Bình, còn được gọi là xưởng đóng thuyền số 1.
Cái thứ hai là một xưởng đóng thuyền mới được xây dựng vào năm ngoái, để sản xuất các thuyền lớn, được gọi là xưởng đóng thuyền số 2.
Trấn Viễn số 2, số 3 và thuyền lầu đều được sản xuất tại xưởng đóng thuyền số 2.
Xưởng đóng thuyền hiện có diện tích lớn nhất và có số lượng công nhân nhiều nhất được xây dựng gấp rút bằng cách làm thêm giờ trong thời gian gần đây được gọi là xưởng đóng thuyền số 3.
Công việc chính của xưởng đóng thuyền số 3 là sản xuất tàu đánh cá. Mặc dù độ khó về kỹ thuật không cao nhưng phần lớn người lao động là người tị nạn với trình độ tay nghề khác nhau.
Quan trọng nhất, hầu hết tất cả những người tị nạn đều mù chữ và chưa bao giờ tham gia vào các ngành liên quan đến đóng tàu. Việc đào tạo họ thành những thợ đóng tàu có trình độ trong một thời gian ngắn là không thực tế.
Với thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nặng nề, để nhanh chóng đưa xưởng đóng thuyền vào hoạt động, Mãn Thương và Khánh Mộ Lam đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của Kim Phi. Họ chia quy trình đóng tàu đánh cá thành hơn mười bước.
Độ khó của việc đóng tàu đánh cá không cao, nhiều tàu đánh cá của ngư dân được các thợ mộc trong làng hoàn thành.
Sau khi Kim Phi chia quy trình làm việc thành hơn mười bước, độ khó càng giảm xuống. Mỗi bước đều yêu cầu công nhân xử lý các công việc đơn giản và người tị nạn không cần phải học toàn bộ kiến thức đóng tàu, chỉ cần học hỏi thật tốt bước mà họ được giao cho phụ trách là được.
Điều này không chỉ nâng cao hiệu quả công việc mà còn ngăn chặn rò rỉ kỹ thuật ở một mức độ nhất định.
Đây cũng là lợi thế của hoạt động theo dây chuyền lắp ráp.
Do thời gian quá gấp, xưởng đóng thuyền số 3 mới chỉ hoàn thành khung cơ bản nhất, chưa kịp có thể tiến hành vận hành sản xuất thử nghiệm, các bản gỗ đã đến.
Vì vậy, đêm nay không chỉ đánh dấu việc xưởng đóng thuyền số 3 chính thức bắt đầu sản xuất mà còn đánh dấu việc tiến hành sản xuất thử nghiệm.
Mặc dù Kim Phi đã đơn giản hóa từng bước hết mức có thể nhưng những người tị nạn vẫn tay chân luống cuống như cũ.
Mãn Thương và Khánh Mộ Lam cả đêm cũng không có một giây phút nghỉ ngơi. Quy trình tới bước nào thì họ cũng theo sát bước đấy.
Hướng dẫn công nhân thực hành là việc mà Mãn Thương và các học trò của anh ta rất giỏi, không cần Kim Phi đích thân làm việc đó. Vì vậy, Kim Phi chỉ theo đến bước thứ hai, thấy Mãn Thương có thể xử lý tốt những chuyện này, quyết định không theo nữa.
Đang chuẩn bị quay về, thì thấy Trịnh Trì Viễn đi theo phía sau.
Gần đây Kim Phi cũng bận rộn và đã lâu không nói chuyện vui vẻ với Trịnh Trì Viễn. Vì bây giờ có chút thời gian rảnh nên y quyết định sẽ thảo luận những vấn đề liên quan sau khi đóng xong tàu đánh cá.
Trịnh Trì Viễn thật sự có rất nhiều vấn đề muốn bàn bạc với Kim Phi, nhưng vừa rồi thấy Kim Phi đang bận cho nên cũng không bước tới.
Thấy Kim Phi đi về phía mình, Trịnh Trì Viễn vội vàng chào hỏi: "Chào tiên sinh!"
"Lão Trịnh, gần đây ngài có bận lắm không?" Kim Phi mỉm cười chào hỏi Trịnh Trì Viễn: "Nhìn ngài gầy đi không ít.”
Với tư cách là người lãnh đạo kép của thủy quân và Cục quản lý hàng hải, Trịnh Trì Viễn không chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của nhiều nơi trên Đông Hải mà còn chịu trách nhiệm đưa rong biển từ đảo Mạo Lãng trở về và vận chuyển gỗ về xưởng đóng thuyền.
Một số nhiệm vụ chồng chéo lên nhau và đè nặng lên Trịnh Trì Viễn, khiến anh ta bận rộn đến mức không có thời gian cởi quần áo khi đi ngủ. Anh ta chỉ cần ngã xuống giường và khi thức dậy là có thể xỏ giày và rời đi.
Mức độ làm việc cường độ cao này là điều mà Trịnh Trì Viễn chưa bao giờ gặp phải trong đời. Trong vòng chưa đầy một tháng, anh ta đã sụt cân rõ rệt và ngay cả bộ đồng phục của anh ta cũng có cảm giác hơi rộng
"Đông Hải đang phát triển mạnh dưới sự lãnh đạo của tiên sinh, dù có mệt mỏi, kiệt sức đến chết thì Lão Trịnh ta đây cũng vui vẻ!"
Trịnh Trì Viễn mỉm cười nói.
Đây không chỉ là lời nịnh nọt mà còn là những tình cảm chân thành từ tận đáy lòng.
Từ khi Kim Phi đến Đông Hải, trấn Ngư Khê có thể nói là đang thay đổi từng ngày, Trịnh Trì Viễn có thể nhìn thấy rõ những việc này.
Mặc dù trấn Ngư Khê vẫn còn đầy rẫy các công trường xây dựng, nhiều nơi bẩn thỉu và lộn xộn, Trịnh Trì Viễn tin rằng trong tương lai gần, trấn Ngư Khê chắc chắn sẽ trở thành nơi giàu có và đông đúc nhất ở Đông Hải.
Với tư cách là người đứng đầu thủy quân Đông Hải và Cục quản lý hàng hải, đây chính xác là điều mà Trịnh Trì Viễn hy vọng được thấy.
Vì vậy, mặc dù gần đây vô cùng bận rộn nhưng Trịnh Trì Viễn không có lời phàn nàn nào.
Bởi vì, giống như những người tị nạn, anh ta nhìn thấy niềm hy vọng giữa sự hối hả và nhộn nhịp này.
Trước khi Kim Phi đến, Đông Hải luôn là một nơi xa xôi trong mắt các quan chức trong triều đình, không ai để ý tới.
Trịnh Trì Viễn tuy với tư cách là người đứng đầu thủy quân, nói dễ nghe thì là người bảo vệ Đông Hải, còn nói khó nghe hơn một chút thì chính là người bị triều đình trục xuất, cho anh ta đến để làm công cụ chống lại cướp biển ở Đông Hải.
Bây giờ Kim Phi rất coi trọng Đông Hải, phát triển Đông hải một cách mạnh mẽ, giao cho anh ta rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, điều đó cho thấy y hoàn toàn tin tưởng vào anh ta.
Trịnh Trì Viễn thực sự hạnh phúc từ tận đáy lòng và cảm thấy cuộc sống đã có được phương hướng.
Kim Phi bây giờ đã quen thuộc với Trịnh Trì Viễn, y giờ đã miễn nhiễm với những lời tâng bốc của anh ta. Cuộc trò chuyện của họ đã trở nên bình thường.
Kim Phi mỉm cười vỗ vai Trịnh Trì Viễn. "Lão Trịnh, ngài không thể kiệt sức đến chết được. Nếu ngài chết rồi, ai sẽ quản lý thủy quân và Cục quản lý hàng hải đây?"
"Lần trước gặp mặt ngài đã nói, bất kể ai ra đi, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc." Trịnh Trì Viễn nói: "Ngay cả khi Lão Trịnh ta không có mặt, thủy quân và Cục quản lý hàng hải vẫn sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình!"
"Lão Trịnh, ngài quá khiêm tốn rồi," Kim Phi không muốn nói thêm những lời vô nghĩa này nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Lão Trịnh có thời gian không? Chúng ta đến thư phòng nói chuyện một lát?"
“Ta cũng định vậy," Trịnh Trì Viễn vội vàng gật đầu: "Thật ra ta cũng có một số việc muốn báo cáo với ngài."
"Vậy đi thôi."
Ngay khi Kim Phi đưa Trịnh Trì Viễn đi về phía thư phòng xưởng đóng tàu, phó tướng của Trịnh Trì Viễn đã nhanh chóng chạy tới.
Đầu tiên là chào Kim Phi, sau đó liếc nhìn Trịnh Trì Viễn, ra hiệu muốn nói chuyện riêng với Trịnh Trì Viễn.
Đáng tiếc Trịnh Trì Viễn nghĩ thế, giơ chân đá phó tướng một cái: "Có chuyện gì không thể nói trước mặt tiên sinh chứ? Nói đi!"
Thấy vậy, phó tướng không còn cách nào khác đành phải nói: "Tướng quân, vừa nhận được tin một chiếc tàu đánh cá thu hoạch rong biển đã bị mất tích!"
Khi kỹ năng thu hoạch rong biển của ngư dân và người tị nạn trở nên thành thạo hơn và với sự xuất hiện liên tục của các tàu đánh cá từ nhiều nơi khác nhau, sản lượng thu hoạch rong biển hàng ngày trên đảo Mạo Lãng ngày càng tăng.
Theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, tất cả việc vận chuyển rong biển đều dựa vào thuyền lầu.
Tuy nhiên, với sản lượng thu hoạch ngày càng tăng, ngay cả khi tất cả các thuyền lầu hoạt động liên tục suốt ngày đêm thì vẫn chưa đủ.
Trịnh Trì Viễn không còn cách nào khác, vì vậy đã tổ chức một lượng tàu đánh cá lớn hơn để giúp vận chuyển rong biển về khi gió thuận, hỗ trợ các thuyền lầu.
Bởi vì cướp biển trong vùng lân cận đã được dọn sạch, và cũng có ca-nô và khinh khí cầu tuần tra giữa đảo và xưởng đóng tàu hai mươi tư giờ một ngày nên không có bất kỳ vấn đề an toàn nào ở Đông Hải kể từ khi bắt đầu thu hoạch rong biển.
Hôm nay đây là trường hợp đầu tiên, vì vậy phó tướng rất coi trọng việc này, sau khi biết tin, anh ta đã đến báo cáo càng sớm càng tốt.
"Mất tích là có ý gì?" Trịnh Trì Viễn hỏi: "Bị lạc, bị thủng nên chìm hay là gặp phải cướp biển?"
Kim Phi cũng cau mày nhìn sang.
Chương 1529: Cướp biển lại đến
Mặc dù trước đây, trong mắt triều đình, Đông Hải là nơi rất hoang vu, nhưng thuế đánh vào ngư dân cũng chẳng ít hơn người dân ở Trung Nguyên là bao.
Hơn nữa cướp biển hoành hành ngang ngược, những năm qua cuộc sống của ngư dân cũng chẳng dễ dàng, nhiều thuyền đánh cá của ngư dân đã sử dụng hơn chục năm, thậm chí hàng chục năm, nhiều chiếc đã xuống cấp trầm trọng, nhưng ngư dân không có khả năng thay mới nên đành chấp nhận sửa chữa.
Để vớt rong biển nhanh nhất có thể, Kim Phi không hạn chế kích thước và độ mới của thuyền đánh cá, chỉ cần sẵn lòng đến đảo Mạo Lãng, thì đề có thể tham gia.
Thời gian gần đây, đã có không ít thuyền đánh cá gặp nạn trên biển, nhưng vì ngư dân là người giỏi về đường thủy, hơn nữa bất kể là khi họ hái rong biển ở đảo Mạo Lãng, hay vận chuyển rong biển về xưởng đóng thuyền, thì đều có thuyền đánh cá khác ở xung quanh, nên không xuất hiện tình trạng thương vong.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Kim Phi và Trịnh Trì Viễn nghi ngờ.
Nếu thuyền bị rò rỉ dẫn đến đắm thuyền, thì bọn họ còn có thể chấp nhận, chứ làm sao có thể bỗng dưng mất tích mà không có lý do chứ?
“Trước mắt chúng ta chỉ biết là con thuyền này bị mất tích, còn nguyên nhân cụ thể thì không biết.” Phó tướng bất đắc dĩ nói: “Nhưng về cơ bản chúng ta có thể loại trừ khả năng đắm thuyền, bởi vì đây là con thuyền mới, mới chỉ được dùng ba năm, nếu là đắm thuyền, sẽ phải phát hiện ra một ít manh mối, nhưng bây giờ đến cả manh mối cũng không tìm được.”
Ngay cả khi thuyền gỗ bị rò rỉ rồi chìm xuống nước, sẽ có rất nhiều mạt gỗ và đồ dùng hàng ngày trôi trên mặt nước, nhưng mà thủy quân không tìm thấy bất kỳ vật thể nào.
“Còn những người đi cùng thì sao?” Trịnh Trì Viễn hỏi tiếp.
“Sau khi rời đảo Mạo Lãng, thủy thủ đã vô tình làm rách buồm khi đang kéo buồm, lúc ấy chỉ mới rời khỏi đảo Mạo Lãng không lâu, huynh đệ nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ, đã yêu cầu thuyền quay về đảo Mạo Lãng, đưa rong biển cho thuyền khác vận chuyển, chờ hắn sửa xong cánh buồm rồi vận chuyển chuyến sau.”
Phó tướng giải thích: “Nhưng mà sau khi huynh đệ nhân viên hộ tống phái một hạm đội đưa thuyền về, rồi quay lại đảo Mạo Lãng, mới phát hiện, con thuyền kia không quay về đảo Mạo Lãng, cũng không quay về bãi phơi, lúc quay về đội hộ tống cũng không thấy nó.
Vì vậy huynh đệ hộ tống đã điều động phi thuyền và khinh khí cầu, triển khai công tác cứu nạn, nhưng mà đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm trên tuyến đường giữa đảo Mạo Lãng và sân phơi nhiều lần, nhưng cũng không tìm được manh mối, nên lập tức báo cáo lên phía trên, xin chỉ thị có nên tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm không, ta cũng không thể quyết định được, nên muốn đến xin chỉ thị của tướng quân!”
Nói xong, phó tướng còn nhìn Kim Phi, ý là nhờ Trịnh Trì Viễn xin chỉ thị từ Kim Phi.
Nhưng Trịnh Trì Viễn tiếp tục phớt lờ ánh mắt nhắc nhở của phó tướng, không do dự nói: “Tiên sinh đã nhiều lần nhấn mạnh, an toàn của người dân là tiêu chuẩn sản xuất hàng đầu! Cái này còn cần xin phép sao? Tất nhiên phải tiếp tục tìm kiếm và cứu nạn!
Dù thuyền bị mất hay bị cướp biển cướp đi thì cũng nhất định phải tìm được!"
Quả thật trong nhiều hội nghị Kim Phi đã nhấn mạnh rằng, khi gặp tai nạn, phải đảm bảo an toàn về tính mạng cho công nhân và nhân viên hộ tống, sau đó mới là đảm bảo an toàn về tài sản.
Thời phong kiến, nhiều quyền quý không coi trọng mạng sống của dân chúng, cho nên không ít người nghi ngờ Kim Phi nói như vậy là để mua chuộc lòng người.
Nhưng dựa vào quan sát và sự hiểu biết của Trịnh Trì Viễn với Kim Phi, anh ta biết rằng những lời mà Kim Phi nói đều phát ra từ nội tâm.
Y thực sự coi trọng mạng sống con người hơn tiền bạc.
Cho nên Trịnh Trì Viễn mới không xin chỉ thị của Kim Phi, mà hạ lệnh luôn.
Bởi vì anh ta biết, cho dù có xin chỉ thị của Kim Phi, thì cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự như vậy, ngược lại sẽ tỏ ra anh ta là người không có trách nhiệm và năng lực, phải xin chỉ đạo của cấp trên về công việc mà mình phụ trách.
Dĩ nhiên, sau khi hạ lệnh, Trịnh Trì Viễn vẫn quay đầu hỏi ý kiến Kim Phi: “Tiên sinh, ngài có muốn bổ sung thêm không?”
“Không, cứ tiến hành tìm kiếm cứu nạn theo như lời ngài nói là được.” Kim Phi nói: “Trước khi xác nhận công nhân trên thuyền đánh cá còn sống hay đã chết, chúng ta phải cố gắng tìm kiếm cứu nạn dựa trên thực tế là họ vẫn còn sống!”
“Vâng!”
Sống lưng Trịnh Trì Viễn thẳng tắp, thi lễ với Kim Phi.
Từ lời nói vừa rồi của Kim Phi, Trịnh Trì Viễn cảm nhận được y rất coi trọng việc này, vì vậy từ trong túi của cận vệ lấy ra một xấp văn kiện, đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta muốn về thủy quân để tìm hiểu tình hình trước, đây là bản tóm tắt công việc gần đây của ta, khi nào tiên sinh có thời gian thì xem qua, phần còn lại, mấy ngày nữa ta sẽ báo cáo cho ngài sau, được không?”
“Ngài đi xử lý chuyện này trước đi, những chuyện khác nói sau.” Kim Phi nhận lấy văn kiện, đưa cho Thiết Chùy đang đứng sau lưng.
“Vâng!” Trịnh Trì Viễn kính cẩn thi lễ, sau đó quay người vội vàng rời đi.
Chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ.
Giờ đây người dân Trung Nguyên và Giang Nam mỗi ngày đều chết đói, vô số người bị bọn côn đồ giết chết, còn trên thuyền đánh cá nhiều nhất cũng chỉ có vài người chết mà thôi, căn bản chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng chiếc thuyền đánh cá này biến mất trên tuyến đường từ đảo Mạo Lãng đến sân phơi, rất có thể đã bị bọn cướp biển tấn công.
Bởi vì đảo Mạo Lãng cách sân phơi không xa, mà gần đây cũng không có gió to hay sương mù, nên khả năng ngư dân lạc đường gần như bằng không.
Về việc rò rỉ dẫn đến tình trạng đắm thuyền, trước đó phó tướng cũng đã giải thích, xác suất rất nhỏ.
Vì vậy, khả năng bị cướp biển tập kích là rất lớn.
Dù sao thì phi thuyền và khinh khí cầu không thể cứ cách mấy dặm lại dừng lại để tìm người, đám cướp biển chỉ cần quan sát một khoảng thời gian, sẽ tìm ra được lỗ hổng trong việc tuần tra.
Nếu cướp biển thật sự cướp thuyền đánh cá, thì nó sẽ gây ra mối nguy hiểm cho việc vận chuyển rong biển.
Nói rộng ra thì, việc này còn đe dọa đến phương hướng chiến lược mà Kim Phi và Cửu công chúa đã đề ra, thậm chí còn đe dọa đến tính mạng của vô số người dân Trung Nguyên và Giang Nam.
Cho nên lúc nãy ở trước mặt Kim Phi, không phải Trịnh Trì Viễn cố tình làm ra dáng vẻ như vậy, mà thật sự coi trọng việc này, sau khi trở về lập tức mở rộng phạm vi tìm kiếm cứu nạn, thậm chí còn đặc biệt ngồi trong bộ chỉ huy, để giám sát sự việc.
Khi phạm vi tìm kiếm cứu nạn ngày càng rộng, thì cuối cùng đội tìm kiếm cứu nạn cũng tìm được manh mối.
Trưa ngày thứ ba, khi phạm vi tìm kiếm được mở rộng, phó tướng vội vàng chạy vào bộ chỉ huy: “Tướng quân tướng quân, tìm được con thuyền kia rồi!”
“Ở đâu?” Trịnh Trì Viễn vội hỏi.
“Trên một hòn đảo nhỏ cách đó hơn trăm dặm về phía Bắc, đó là một trong những hòn đảo gần nơi chúng ta từng bắt được cướp biển tóc vàng.” Phó tướng trả lời: “Không chỉ tìm được thuyền, mà còn tìm thấy một người sống sót!”
“Người sống?” Trịnh Trì Viễn cau mày.
Nếu là người đó còn sống, thì đồng nghĩa với việc những ngư dân khác trên thuyền đã thiệt mạng.
“Người còn sống nói gì, sao đến được hòn đảo nhỏ đó?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Còn có thể tại sao chứ, bọn họ bị một đám cướp biển bắt đi!” Phó tướng thở dài trả lời.
Dù trong lòng đã đoán ra được, nhưng mà khi suy đoán được chứng thực, Trịnh Trì Viễn vẫn vô cùng tức giận.
“Không phải cướp biển xung quanh đã bị chúng ta tiêu diệt hết rồi sao, sao còn lòi ra đám cướp biển nào nữa?”
Trịnh Trì Viễn vỗ bàn nói: “Bắt được đám khốn kiếp kia chưa?”
Chương 1530: Cập bến
“Không bắt được.” Phó tướng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Lúc chúng ta tìm được hòn đảo, đám cướp biển đã rời đi được hai ngày, thuyền đánh cá cũng bị bọn chúng đốt sạch!”
“Thế người sống kia làm sao mà sống được?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
Thường thì, cướp biển mà tới thì sẽ không để ai sống sót.
“Người sống sót là con trai út của chủ thuyền, thằng bé mới mười hai tuổi, khi cướp biển lên thuyền, chủ thuyền đã nhét thằng bé vào một ngăn bí mật trên boong thuyền.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Sau khi bọn cướp biển châm lửa đốt thuyền, lập tức đi luôn, nên thằng bé mới giữ được mạng sống.”
“Mạng thằng nhóc này cũng cứng thật đấy.” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Thằng bé có biết bọn cướp biển tập kích bọn họ đến từ đâu không?”
Bọn cướp biển Đông Hải tương đối phức tạp, có cướp biển đến từ nước X, cũng có người địa phương và ngư dân của vịnh Bột Hải giả làm cướp biển, những năm gần đây còn xuất hiện không ít bọn quỷ tóc vàng.
Chỉ khi biết được danh tính của đối phương, mới có thể xác định được phương hướng truy bắt.
“Tin tức mà đội tìm kiếm cứu hộ truyền về, thằng bé đang ở trên ca-nô, bây giờ vẫn chưa về đến, ta cũng chưa gặp thằng bé.”
Phó tướng trả lời: “Nhưng tính thời gian thì ca-nô đã sắp về đến đây rồi!”
“Vậy thì đến bến tàu đợi đi.”
Trịnh Trì Viễn đứng dậy rời khỏi khỏi thư phòng, đi về phía bến tàu.
Trên chiếc chiến hạm cách bến tàu không xa, Thủy Oa đang học cách kéo buồm từ một thủy quân, trong lúc vô tình nhìn thấy Trịnh Trì Viễn trên bến vào, Thủy Oa nhướng mày, sau đó không nói gì, nhảy xuống boong thuyền.
Mặc dù chiến hạm của thủy quân chỉ là thuyền gỗ, nhưng kích thước không hề nhỏ, boong thuyền cao hơn mặt đất tận hơn chục mét.
Nhảy từ trên cao xuống như vậy, nếu không đúng tư thế, nằm sấp úp mặt xuống nước, nội tạng có thể bị chèn ép đến vỡ nát.
Thủy quân dạy Thủy Oa cách giăng buồn sợ đến mức hét toáng cả lên, vội vàng lao về phía lan can.
Nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy Thủy Oa rơi xuống nước.
Chỉ thấy hai chân Thủy Oa duỗi thẳng, hai tay giơ cao quá đầu, rồi rơi thẳng xuống biển.
Người bình thường rơi từ độ cao hơn mười mét xuống dưới, cho dù là nhảy từ độ cao một hai mét, cũng sẽ tạo ra một vòng nước to.
Nhưng khi Thủy Oa rơi xuống nước, chỉ tạo ra tia nước rất nhỏ, cao chưa đến nửa mét, rồi nhanh chóng dịu xuống.
Dưới cái nhìn của thủy quân, Thủy Oa lao ra biển, bơi về phía bến tàu.
Trước khi cận vệ của Trịnh Trì Viễn giao Thủy Oa cho binh lính này, đã nói với anh ta, Thủy Oa là người của Trịnh Trì Viễn, bảo anh ta chăm sóc Thủy Oa cho tốt, lúc ấy anh ta còn coi thường Thủy Oa, cảm thấy thằng bé đi cửa sau.
Bất kể ở nơi nào, người đi cửa sau đều không được chào đón, trừ khi người đi cửa sau đó là mình.
Bây giờ nhìn tốc độ bơi của Thủy Oa, binh lính biết mình sai rồi.
Dù thật sự Thủy Oa đi cửa sau, thì cậu bé vẫn là một người đi cửa sau rất lợi hại.
Chưa nói đến thứ khác, chỉ từ cú nhảy vừa rồi, và tốc độ bơi như vậy, toàn bộ doanh trại thủy quân cũng chẳng có ai bơi được như Thủy Oa.
Gần đây Trịnh Trì Viễn vô cùng bận rộn, đã quên mất chuyện liên quan đến Thủy Oa, bây giờ khi nhìn thấy Thủy Oa, mới nhớ ra mình đã chiêu mộ cậu bé này.
Tốc độ của Thủy Oa cực nhanh, không đến một phút, đã bơi đến bờ, chạy về phía Trịnh Trì Viễn.
Cận vệ của Trịnh Trì Viễn đều biết cậu bé, nên cũng không ngăn cản.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy Oa sẽ chạy tới chào hỏi Trịnh Trì Viễn, đến cả Trịnh Trì Viễn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ai mà ngờ được câu đầu tiên Thủy Oa nói sau khi nhìn thấy Trịnh Trì Viễn, chính là chỉ vào mũi anh ta mắng: “Trịnh Trì Viễn, ngươi là tên lừa gạt!”
“Hỗn láo!” Phó tướng của Trịnh Trì Viễn lập tức mắng: “Ngươi muốn chết phải không?”
Trong mắt Trịnh Trì Viễn cũng thoáng qua vẻ không vui.
Có không ít binh lính thủy quân đứng xung quanh, Trịnh Trì Viễn còn là chủ soái, bị một đứa bé chỉ thẳng mặt mắng, bây giờ cũng không nén được tức giận.
Đúng là anh ta đánh giá cao Thủy Oa, nhưng điều đó không có nghĩa Trịnh Trì Viễn không cho phép Thủy Oa làm xằng làm bậy.
Anh ta cố nén tức giận hỏi: “Thủy Oa, vì sao ngươi mắng ta? Hôm nay ngươi không nói ra lý do, thì đừng trách ta vô tình!”
Thủy Oa cũng không yếu thế, cứng cổ nói: “Không phải ngươi đã nói chỉ cần ta đi theo ngươi, đảm bảo ba ngày sau có thể gặp được quốc sư đại nhân sao? Bây giờ đã là ngày thứ tư, quốc sư đại nhân đâu?”
Lần này đến lượt Trịnh Trì Viễn trợn tròn mắt.
Ban đầu khi chiêu dụng Thủy Oa trên bè gỗ, đúng là anh ta đã nói như vậy.
Nhưng sau khi quay về, anh ta quá bận rộn, nên đã giao Thủy Oa cho cận vệ của mình, vì thế đã quên mất chuyện này.
Bằng không dù bận đến mấy, vẫn có thời gian dẫn Thủy Oa đến chào hỏi Kim Phi.
Bây giờ đã qua thời hạn ba ngày, dù có dẫn Thủy Oa đi gặp Kim Phi, thì vẫn là anh ta không giữ lời hứa.
“Láo xược.” Phó tướng thấy Trịnh Trì Viễn không nói gì, lập tức mắng: “Ngươi có biết quốc sư đại nhân cực kì bận rộn không? Ngươi có biết tướng quân cũng rất bận rộn không? Sao có thời gian mà gặp ngươi chứ?”
“Đừng nói nữa, đúng là ta đã hứa với Thủy Oa nhưng không làm được, là lỗi của ta.”
Ngược lại Trịnh Trì Viễn cũng thức thời, chủ động nhận lỗi, sau đó nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, không phải ta không dẫn ngươi đi gặp quốc sư đại nhân, mà do mấy ngày nay ta bận truy lùng bọn cướp biển, không chú ý đến chuyện của ngươi… Như vậy đi, chờ ta giải quyết xong chuyện cướp biển, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quốc sư đại nhân ngay, được chứ?”
Thủy Oa thấy thái độ nhận sai của Trịnh Trì Viễn cũng không tệ, giọng dịu đi: “Thật không?”
“Thật.” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Đến lúc đó nếu ta quên, ngươi nhắc ta là được!”
“Vậy được!” Thủy Oa cũng không níu kéo nữa mà tò mò hỏi: “Trên đường đến đây, ta nghe nhân viên hộ tống ca ca nói, không phải cướp biển ở xung quanh đây đều bị chúng ta đánh bay hết rồi sao? Sao vẫn còn cướp biển chứ?”
“Ta cũng không biết bọn cướp biển này từ đâu lòi ra.”
Dù sao bây giờ cũng đang đợi nên không có chuyện gì, vì thế Trịnh Trì Viễn kể cho Thủy Oa nghe về vụ cướp biển cướp thuyền đánh cá.
Khi Thủy Oa nghe tin bọn cướp biển đã giết hết tất cả mọi người, thuyền đánh cá cũng đốt sạch, chỉ để lại một đứa trẻ còn sống, cậu bé giận đến mức mắng chửi bọn cướp biển.
Binh lính thủy quân đứng xung quanh thấy vậy, không những không ngăn cản, mà ánh mắt nhìn Thủy Oa còn dịu dàng hơn so với lúc nãy.
Những năm gần đây, binh lính thủy quân chết trong tay cướp biển nhiều vô số kể, nên khi Thủy Oa mắng bọn cướp biển, đã được lòng rất nhiều binh lính.
Trong lúc Thủy Oa đang mắng chửi thì hai chiếc ca-nô nối đuôi nhau cập bến.
Phó tướng buông ống nhòm xuống nói: “Tướng quân, là các huynh đệ của đội tìm kiếm cứu nạn quay về!”
Trịnh Trì Viễn gật đầu nhưng không nói gì, Thủy Oa cũng ngừng mắng.
Một đứa trẻ gầy yếu dưới sự bảo vệ của binh lính thủy quân, bước ra khỏi ca-nô.
“Đây là con trai út của chủ thuyền, cũng là người sống sót cuối cùng.”
Phó tướng chỉ vào đứa bé nói.
‘Sao mà nhỏ như vậy?” Trịnh Trì Viễn cau mày.
Mặc dù đứa bé đã mười hai tuổi, nhưng rất gầy, nhìn chỉ giống đứa trẻ tám chín tuổi vậy, còn lùn hơn Thủy Oa nửa cái đầu.