• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1666-1670

Chương 1666: Lộn mèo

"Vậy sau đó tú nữ kia thế nào?" Kim Phi hỏi.

Cửu công chúa sửng sốt một chút rồi lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm.”

Làm vợ chồng với Cửu công chúa lâu như vậy, Kim Phi cũng hiểu tính của cô ấy.

Hẳn là Cửu công chúa biết kết cục của tú nữ kia ra sao, chỉ là cô ấy không muốn nói ra vậy có nghĩa là kết cục cũng chẳng tốt đẹp mấy.

Thực ra hầu hết kết cục của những cô gái đi hòa đều rất bi thảm.

Bởi vì thân phận công chúa, con gái quý tộc của họ sẽ khiến những kẻ quyền thế đó đặc biệt hưng phấn, sôi sục lấy sự nhục nhã của các cô ấy làm niềm vui.

Nên mỗi khi chọn người đi hòa thân, các công chúa, quận chúa trong kinh thành đều sợ hãi như thể sắp tận thế đến nơi.

Thực ra với các công chúa, quận chúa được chọn thì đó chính là tận thế rồi.

Đôi khi Hoàng đế Đại Khang cảm thấy có lỗi với con gái mình nên đã chọn những tú nữ, sau đó nhận làm con nuôi để đưa đi hòa thân.

Một khi cô gái như vậy bị phát hiện, kết cục của cô ấy sẽ còn thảm khốc hơn cả công chúa và quận chúa bình thường.

Có lẽ cô gái có mùi thơm tự nhiên kia cũng bị phát hiện.

Một cô gái đặc biệt như vậy nếu Kim Phi có muốn tìm hiểu thêm, ắt hẳn cũng sẽ hỏi thăm được.

Dù sao bây giờ trong triều đình cũng còn nhiều đại thần cũ từ thời của Trần Cát, hẳn là câu chuyện của cô gái kia sẽ có nhiều sắc thái, chắc chắn những đại thần cũ kia cũng đã nghe đến việc này.

Nhưng Kim Phi không muốn hỏi, bởi vì cuộc đời của cô gái này đã định trước sẽ là một câu chuyện vô cùng bi thảm.

Sau khi đến Đại Khang, Kim Phi đã tận mắt chứng kiến quá nhiều thảm kịch nhân gian nên cũng không muốn chủ động đi tìm những câu chuyện như vậy để nghe nữa.

Thế nên y đã đổi chủ đề và hỏi Lý Địch một số vấn đề về tình hình trên Cao Nguyên.

Lý Địch tuy còn trẻ nhưng lại có kinh nghiệm làm việc cực kỳ dày dặn, trong thời gian ở lại Cao Nguyên cũng đã chủ động kết bạn với những người dân địa phương biết nhiều tin tức, thám thính tình báo ở Cao Nguyên, trên đường về cũng luôn nhận được thông tin từ Nathan.

Trong quá trình báo cáo, Lý Địch cũng không hề bổ sung thêm suy đoán của mình, thay vào đó lại giải thích nguồn tin từ đâu cho Kim Phi và Cửu công chúa, sau đó lại nói về nội dung tin tức.

Mãi nói đến khi sắc trời đã chuyển thành đen, sau đó Châu Nhi bước vào thắp đèn thì câu chuyện mới gần kết thúc.

Khi Châu Nhi đi vào, Kim Phi nhìn thấy ngoài cửa lấp ló mấy cái đầu nhỏ, nhìn kỹ mới thấy đó là bốn đứa nhỏ và Thẩm Tú Tú.

Sau khi Châu Nhi thắp đèn xong, Kim Phi hỏi: "Mấy đứa nhỏ ở ngoài cửa tới đây lúc nào vậy?"

“Giữa buổi chiều đã tới rồi, biết Lý đại nhân đang báo cáo công việc nên cứ luôn đợi ngoài cửa." Châu Nhi trả lời.

“Cho bọn nhỏ vào đi,” Kim Phi cười nói: “Đậu Đậu biết Địch Địch về nên chắc là đang nôn nóng!”

Nghe vậy, Lý Địch không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Thực ra không chỉ mình Đậu Đậu sốt ruột mà cậu bé cũng rất nhớ em gái mình.

Đây là người thân ruột thịt duy nhất của cậu bé trên cõi đời này.

Châu Nhi dạ một tiếng hô lên với cận vệ ở cửa: "Cho bọn nhỏ vào đi!"

Năm đứa nhỏ vừa nghe thấy chưa đợi cận vệ lên tiếng đã đồng loạt bước vào.

Lý Đậu Đậu vừa bước vào phòng đã muốn sà vào lòng ngực Lý Địch, sau đó khi nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa mới dừng chân lại. Cô bé vô thức muốn quỳ xuống, bỗng chợt nhớ tới Kim Phi không cho mình quỳ thế là quay qua cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa: "Dân nữ Lý Đậu Đậu kính chào Bệ hạ! Kính chào tiên sinh!”

"Được rồi, được rồi, đừng có phép tắc nhiều vậy, ngươi đi nhìn anh trai mình đi, chắc hẳn anh trai ngươi cũng đang rất nhớ ngươi!"

Kim Phi xua xua tay.

Lý Đậu Đậu và Tiểu Nga, A Xuân đã chơi với nhau rất lâu, chứng tự kỷ đã được cải thiện rất nhiều nhưng họ vẫn còn hơi hướng nội rụt rè.

Có điều Lý Địch đã rất hài lòng với sự thay đổi của Lý Đậu Đậu, cũng vẫn luôn động viên cô bé.

Vì những chuyện đã gặp phải ở phủ tể tướng Đảng Hạng nên Lý Địch vô cùng để ý đến phép tắc, trước mỗi lời nói hay thậm chí mỗi bước đi của mình đều sẽ tự hỏi là có phải phép hay không.

Kim Phi đã bãi bỏ nghi thức quỳ lạy, yêu cầu khi gặp nhau lúc bình thường chỉ cần chào như học trò hoặc chào kiểu quân đội là được, thế nên Lý Địch đã thực hành tập đi tập lại kiểu chào học trò và chào quân đội ở trước gương.

Khi nhìn thấy những quan văn thì chào kiểu học trò; khi nhìn thấy Kim Phi hoặc các tướng lãnh khác thì sẽ chào kiểu quân đội.

Dù đó là nghi thức học trò hay nghi thức quân đội thì đều có thể nói là chuẩn chỉnh như sách giáo khoa.

Bình thường nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, cậu bé đều nghiêm khắc và tỉ mỉ trong mọi lời nói và hành động không chút cẩu thả.

Nhưng hôm nay vì động viên Lý Đậu Đậu, cậu bé đã từ bỏ quy tắc còn chủ động tiến lên hai bước, xoa xoa tóc Lý Đậu Đậu cười hỏi: “Ca ca không ở nhà, muội có nghe lời không?”

"Ca ca!"

Lý Đậu hô lên một tiếng, sau đó không thể nhịn được nữa mà lao vào lòng Lý Địch òa khóc như là hoa lê dính hạt mưa.

Lý Địch ôm em gái mình, tỏ vẻ xin thứ lỗi với Kim Phi và Cửu công chúa.

Kim Phi gật đầu với cậu bé: “Lát nữa xuống nhà dưới ăn cơm!”

Nói xong y kéo Tiểu Nga đang tò mò và Cửu công chúa rời đi.

Hai anh em đã lâu không gặp nên nên nhường chỗ để họ nói chuyện.

Sau khi Thẩm Tú Tú gia nhập vào nhóm bốn đứa nhỏ vẫn luôn nghe Lý Đậu Đậu nói về anh trai mình, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Lý Địch nên trong lòng không khỏi có hơi tò mò.

Nhưng A Xuân và Linh Nhi đều đi theo Kim Phi rồi, cô bé cũng ngại không dám ở lại đây nên chỉ có thể nhìn Lý Địch thêm lần nữa rồi mới theo họ ra ngoài.

Lúc này trời đã gần tối, Kim Phi cũng không đi nơi nào khác mà dẫn Cửu công chúa và mấy đứa nhỏ đi dạo về nhà, chuẩn bị quay về ăn cơm.

Nhìn Tiểu Nga nhảy nhót ở phía trước, lại nhìn Cửu công chúa bên cạnh nở nụ cười nhè nhẹ, bất chợt Kim Phi thấy lòng mình dâng lên một cảm giác bình yên.

Cũng đã lâu rồi Tiểu Nga không gặp Kim Phi, cô bé muốn thể hiện trước mặt y một chút, cứ bước đi bước đi rồi đột nhiên quay lại hỏi: "Anh rể, để muội biểu diễn lộn mèo cho huynh coi!"

Sau đó cũng chưa đợi Kim Phi trả lời là đã bắt đầu lộn người lên.

Cuối cùng, chỉ mới hai cái là cơ thể cô bé đã nghiêng sang một bên và ngã uỵch một cái xuống đất.

Kim Phi giật mình, nhanh chóng chạy tới kéo cô bé dậy: "Muội có sao không?"

Tiểu Nga không vui vì màn trình diễn không thành công của mình, nên xụ mặt lắc đầu: "Muội không sao!"

"Không sao là được rồi," Kim Phi nói rồi giúp cô vỗ nhẹ lớp bụi trên người: “Muội phủi tóc đi nếu không về nhà sẽ bị mắng… Thật là, đi bình thường lại không đi, tự nhiên lại muốn lộn mèo là sao?"

“Tháng trước chúng ta bắt đầu học lộn mèo, lúc đó sư phụ không có ở nhà, Tiểu Nga cứ nhắc mãi là đợi sư phụ và sư nương về sẽ lộn cho hai người xem."

A Xuân cười nói: “Thật ra, ở lớp Tiểu Nga lộn mèo rất giỏi, một hơi có thể lộn hơn mười cái luôn. Chắc là đất ở đây có cát làm tay đau nên mới té ngã."

Kim Phi nghe A Xuân nói vậy lại mỉm cười động viên: "Không ngờ Tiểu Nga của chúng ta lại giỏi như vậy, còn có thể lộn hơn mười mấy cái mới ngã!"

Tiểu Nga nghe thấy lời Kim Phi nói lập tức cười nói lại: "Anh rể, khi nào rảnh thì đến lớp học đi, muội sẽ lộn cho huynh xem!”

"Được rồi," Kim Phi gật đầu, sau đó chợt nhớ đến lời Châu Nhi nói, y bèn quay lại nhìn A Xuân hỏi: "Không phải bình thường trời tối các muội mới tan học sao? Sao hôm nay lại về sớm vậy? Có trốn học không đấy?"
Chương 1667: Biết ơn

Quan Hạ Nhi rất nghiêm khắc với bản thân, hầu như chưa bao giờ làm việc quá giới hạn.

Nhưng cô rất quan tâm đến Tiểu Nga và A Xuân, không chỉ quản lý rất nghiêm khắc mà còn đặc biệt mời giáo viên cho bốn đứa trẻ.

Theo chương trình học của bốn đứa trẻ, buổi sáng bọn họ học kiến thức văn hóa, buổi chiều rèn luyện thể chất, bình thường lúc này mới kết thúc, nhưng Châu Nhi nói rằng nửa buổi chiều bọn họ đã tới đợi ở cửa ngự thư phòng.

Cho nên Kim Phi nghi ngờ có phải bọn họ trốn học hay không.

"Sư phụ, chúng ta không trốn học, chỉ là Đậu Đậu nghe tin anh trai của muội ấy đã về, nên xin phép huấn luyện viên, muốn quay về gặp anh trai, huấn luyện viên đã đồng ý."

A Xuân giải thích: “Sau khi Đậu Đậu rời đi, huấn luyện viên nói rằng lòng của chúng ta không còn ở trong lớp nên nói sáng sớm mai chạy thêm hai km, sau đó cho chúng ta nghỉ nửa buổi chiều.”

“Thế còn được,” Kim Phi gật đầu: “Nếu để ta biết mấy đứa trốn học, xem ta xử lý mấy đứa thế nào!”

“Sư phụ, người yên tâm đi, chúng ta sẽ không trốn học đâu!” A Xuân ngoan ngoãn nói.

Cô bé là người ít tuổi nhất trong mấy đứa trẻ, nhưng vì từ nhỏ đã theo người trong nhà mở quán trà cạnh đường chính nên A Xuân đã học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của mọi người từ lâu rồi, cũng là người hiểu chuyện nhất, biết nói chuyện nhất trong số những đứa trẻ.

Thật ra, bọn họ có giáo viên chuyên môn, và giáo viên thể dục là do Bắc Thiên Tầm tìm kiếm và đích thân sắp xếp, không có cách nào để trốn học, vừa rồi Kim Phi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Y đưa tay ra xoa đầu A Xuân, sau đó y ôm A Xuân bằng tay trái và ôm Tiểu Nga bằng tay phải, lại gọi Thẩm Tú Tú và Linh Nhi lên và hỏi bọn họ về chuyện ở trường học, mấy người chậm rãi bước chân đi về.

Dù sao thì Thẩm Tú Tú vừa mới đến, vẫn chưa quen với Kim Phi lắm, dọc đường cũng không nói chuyện nhiều.

A Xuân sợ cô bé cảm thấy bị lạnh nhạt nên chủ động nói: “Tú Tú, không phải muội nói muội có một anh trai rất giỏi ư, luôn muốn gặp sư phụ ư, bây giờ sư phụ không có việc gì, mau kể cho hắn nghe về anh trai của muội đi!"

"Anh trai của ngươi?"

Kim Phi không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên mà nhìn về phía Thẩm Tú Tú.

Người nhà của cô bé này không phải đã bị cướp biển giết rồi ư?

Sao cô bé lại có một người anh trai nữa?

"Không phải đại ca ca của ta, là Thủy Oa ca ca!"

Thẩm Tú Tú đỏ mặt và giải thích: "Thủy Oa ca ca là người mà ta gặp được trong thủy quân, huynh ấy rất giỏi!"

Kim Phi đột nhiên hiểu ra rồi gật đầu, sau đó hỏi: "Giỏi như thế nào?"

"Thủy Oa ca ca là người lặn giỏi nhất trong thủy quân, có thể bắt được cá lớn ở trong biển, lúc chúng ta trở về từ Đông Dương, nếu không có Thủy Oa ca ca giúp chúng ta xuống biển bắt cá, thuyền trưởng bá bá nói hơn một nửa số người trên thuyền đã chết đói rồi!" Thẩm Tú Tú nói.

"Vậy thì đúng là rất giỏi." Kim Phi cảm động nói: "Lần sau đến Đông Hải, nhất định sẽ đi gặp Thủy Oa ca ca của ngươi!"

"Thật ra Thủy Oa ca ca cũng muốn gặp ngài, người mà huynh ấy sùng bái nhất chính là quốc sư đại nhân!"

Thẩm Tú Tú nói xong thì nói với Kim Phi về những gì Thủy Oa đã trải qua.

Lúc đầu Kim Phi còn tưởng rằng Thủy Oa là một binh lính thủy quân, nhưng sau khi nghe Thẩm Tú Tú giải thích, y mới biết được thì ra Thủy Oa chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa đến từ Xuyên Thục, được Trịnh Trì Viễn đặc biệt tuyển dụng vào thủy quân bởi vì kỹ năng bơi giỏi.

Nghe nói Thủy Oa vẫn luôn muốn gặp y, nhưng chưa thể thực hiện được, lần này muốn đến Xuyên Thục cũng bị Trịnh Trì Viễn ngăn cản, Kim Phi và Cửu công chúa không nhịn được liếc nhìn nhau một cái.

Thẩm Tú Tú và Thủy Oa vẫn còn là trẻ con, không hiểu được ý tứ trong đó, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa lại lập tức hiểu được.

Đây là vì Trịnh Trì Viễn không muốn để Thủy Oa gặp Kim Phi.

"Quốc sư đại nhân, Thủy Oa ca ca đến nằm mơ cũng muốn được gặp ngài. Lần sau ngài đến Đông Hải, có thể dành ra một chút thời gian để đi gặp huynh ấy được không?" Thẩm Tú Tú hỏi.

“Đương nhiên là được,” Kim Phi gật đầu, tháo một chiếc cúc trên quần áo đưa cho Thẩm Tú Tú: “Ngươi đưa cái này cho Thủy Oa, lần sau ta đến Đông Hải, bảo hắn trực tiếp đến gặp ta, nếu có người ngăn cản, chỉ cần cho hắn xem cái cúc này là được."

Mặc dù Kim Phi cũng không muốn làm quá mức, nhưng cái cúc của y đều được chế tạo đặc biệt, cận vệ của y đều biết đến chúng.

Mặc dù Thủy Oa chưa chắc có thể gặp được Kim Phi, nhưng nhìn thấy cái cúc thì ít nhất sẽ thông báo một tiếng.

Kim Phi không có suy nghĩ cướp Thủy Oa về đội của mình, nhưng y cũng rất tò mò về đứa trẻ có thể xuống biển đuổi cá này.

“Cảm ơn quốc sư đại nhân!”

Thẩm Tú Tú dùng cả hai tay nhận lấy chiếc cúc áo, giống như lấy được bảo bối, cẩn thận bỏ vào túi: “Ta thay mặt Thủy Oa ca ca cảm ơn tiên sinh!”

“Đừng khách sáo,” Kim Phi xua tay, sau đó hỏi: "Tú Tú cô nương, tiếp theo, ngươi có kế hoạch gì không? Ở lại Kim Xuyên hay là quay về Đông Hải?"

"Quay về Đông Hải!" Thẩm Tú Tú trả lời không hề do dự: "Thủy quân đã báo thù cho người nhà của ta, cả đời này ta sẽ ở lại thủy quân!"

"Thế cũng được," Kim Phi nhắc nhở: "Ở thủy quân cũng đừng quên tham gia lớp học xóa nạn mù chữ, học đọc, học sách, học viết, thủy quân không thiếu một cô bé như ngươi để đi chống lại bọn cướp biển, nhưng lại thiếu những người biết đọc và biết viết.”

"Vâng!" Thẩm Tú Tú gật đầu thật mạnh: "Sau khi ta về tới, nhất định sẽ chăm chỉ đi học!"

Lúc trước ở trên thuyền, thuyền trưởng sẽ yêu cầu Thủy Oa tham gia lớp học xóa mù chữ, sau đó, Thủy Oa bận bắt cá nên cô bé cũng lười đi, ngồi ở trên boong thuyền giúp Thủy Oa thu dọn những con cá bắt được.

Bây giờ nghe Kim Phi nói như vậy, Thẩm Tú Tú quyết định trở về sẽ chăm chỉ học tập, bởi vì như vậy có thể giúp thủy quân.

"Vậy ngươi định lúc nào trở về?" Kim Phi lại hỏi.

"Hạ Nhi tỷ tỷ nói, ngày mai Tiểu Bắc phu nhân sẽ trở về, ta muốn bái lạy phu nhân sau đó mới quay về." Thẩm Tú Tú đáp.

Lúc trước ở Đông Hải, Đường Tiểu Bắc muốn nhận Thẩm Tú Tú, nhưng cô bé không đồng ý.

Sau đó ở trên biển có mấy nữ nhân viên hộ tống rảnh rỗi không có việc gì làm thì nói chuyện với Thẩm Tú Tú, sau khi biết được chuyện này thì đều nói cô bé đã bỏ lỡ cơ hội một bước lên trời, còn nói cho Thẩm Tú Tú biết về thân phận và sức ảnh hưởng của Đường Tiểu Bắc.

Thẩm Tú Tú còn nhỏ, suy nghĩ cũng rất đơn giản, nên không hề hối hận về quyết định trước đó, nhưng sau khi nghe nữ nhân viên hộ tống giải thích, cô bé có ấn tượng rất tốt với Đường Tiểu Bắc.

Cha cô bé từng dạy cô bé rằng làm người nhất định phải biết cảm ơn.

Lần này cô bé đến Xuyên Thục, chính là muốn lạy Đường Tiểu Bắc, cảm ơn sự dìu dắt của cô ấy.

Đợi sau khi lạy xong, cô bé sẽ quay về.

Kim Phi lại hỏi thêm một số vấn đề về Đông Hải, thấy Cửu công chúa vẫn không nói gì thì bảo mấy cô bé đi trước, còn y thì đi chậm lại mấy bước, sóng vai đi cùng Cửu công chúa.

Cửu công chúa tiện tay nắm lấy cánh tay của Kim Phi và hỏi: “Chàng đưa cái cúc cho Tú Tú là muốn đưa Thủy Oa đến đây ư?”

“Quân tử sẽ không lấy đồ của người khác, nếu Lão Trịnh đã vừa ý Thủy Oa, thì để hắn ở lại thủy quân đi."

Kim Phi nói: "Thật ra nơi thích hợp nhất với Thủy Oa chính là thủy quân, cho dù trước đó ta gặp được hắn, chắc chắn cũng sẽ sắp xếp hắn vào thủy quân."

“Chàng chủ động sắp xếp và Trịnh Trì Viễn giữ người lại là hai chuyện khác nhau,” oán trách nói: “Từ chuyện này thì thấy Trịnh Trì Viễn cũng không trung thực, chàng yên tâm giao Đông Hải cho hắn như thế à?”

“Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, Lão Trịnh muốn giữ lại một số người tài cho thủy quân là điều dễ hiểu." Kim Phi không để ý lắm.

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, Trịnh Trì Viễn là một con cáo già chốn quan trường, muốn để anh ta hoàn toàn trung thành giống như Trương Lương là nói chuyện viển vông.

Chỉ cần anh ta có thể làm tốt công việc của mình, đừng gây rắc rối là được rồi.
Chương 1668: Tin đồn nhảm

Cửu công chúa từ nhỏ đã học cách ước đoán lòng người và thủ đoạn của bậc đế vương, thật ra, cô ấy hiểu rõ hơn Kim Phi rằng trên đời này không có ai có thể hoàn toàn tin cậy được.

Ví dụ như Quan Hạ Nhi, nhìn qua thì tuyệt đối trung thành với Kim Phi, nếu Kim Phi gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ liều mạng đi cứu y.

Nhưng điều này phải dựa trên việc Kim Phi đối xử tốt với cô ấy.

Nếu Kim Phi đột nhiên bắt đầu hành hạ cô ấy, hành hạ Tiểu Nga và người nhà của cô ấy, chắc chắn Quan Hạ Nhi sẽ dần dần thất vọng và cuối cùng không còn tin tưởng Kim Phi nữa.

Trương Lương cũng vậy, anh ta trung thành với Kim Phi cũng dựa trên sự tin tưởng của Kim Phi dành cho anh ta.

Nếu một ngày nào đó Kim Phi không còn tin tưởng anh ta nữa, lấy đi tất cả quyền lực của anh ta, có lẽ Trương Lương cũng sẽ nảy sinh oán hận.

Đây là lòng người.

Đương nhiên, với tính cách của Kim Phi thì không thể nào làm ra chuyện như vậy.

Với tình hình trước mắt của Đại Khang, Trịnh Trì Viễn ngăn cản Thủy Oa gặp Kim Phi, có thể cũng không có ý gì khác, anh ta chỉ đơn giản cho rằng Thủy Oa là một người tài, muốn giữ cậu bé ở lại thủy quân để phát triển.

Cửu công chúa có thể hiểu được động cơ của Trịnh Trì Viễn, nếu Thủy Oa muốn đi đến các bộ phận khác, ví dụ như thương hội Kim Xuyên hay nhà trọ Kim Xuyên thì Trịnh Trì Viễn muốn giữ cậu bé lại, Cửu công chúa cũng không để ý đến.

Giống như xuất hiện một người đặc biệt tài năng trong đám nhân viên hộ tống, rất nhiều đại đội sẽ tranh giành, đây là một cuộc cạnh tranh cướp đoạt người tài rất bình thường.

Nhưng người mà Thủy Oa muốn gặp chính là Kim Phi, Trịnh Trì Viễn vẫn ngăn chặn như cũ, điều này khiến cho Cửu công chúa cảm thấy khó chịu.

Nhưng cô ấy cũng chỉ phàn nàn hai câu, thấy Kim Phi không thèm để ý thì cô ấy cũng không nói gì nữa.

Mấy người chậm rãi đi bộ về, đúng lúc Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi vừa mới nấu cơm xong, đang bưng lên bàn.

"Mau đi rửa tay rồi về ăn cơm... Quan Tiểu Nga, sao muội lại biến quần áo thành thế này?"

Quan Hạ Nhi thúc giục mấy đứa trẻ đi rửa tay, sau đó phát hiện Lý Đậu Đậu không đến thì hỏi: "Đậu Đậu đâu, lại bị thầy giáo giữ lại à?"

Có lẽ lúc trước quá áp lực, Lý Đậu Đậu đã từng trộn lẫn với mấy người Tiểu Nga, sau khi dần thoát khỏi trạng thái tự cô lập, mặc dù ít nói nhưng lại nghịch ngợm hơn hầu hết những đứa trẻ khác, mỗi lần mấy đứa trẻ gặp rắc rối, 70% trong số đó là do Lý Đậu Đậu gây ra.

Cho nên cô bé cũng thường xuyên bị thầy giáo trách phạt.

"Sư nương, không phải," A Xuân vừa giúp Quan Hạ Nhi bưng cơm vừa giải thích: "Là Địch Địch ca ca đã về, Đậu Đậu tỷ tỷ đang nói chuyện với Địch Địch ca ca."

“Đúng rồi, Địch Địch đã về." Lúc này Quan Hạ Nhi mới nhớ ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Kim Phi: "Sao không gọi Địch Địch đến nhà ăn cơm?"

Kim Phi đang định nói thì thấy Lý Địch đưa em gái vào cửa.

Không biết Lý Địch đã dỗ dành như thế nào, lúc này Lý Đậu Đậu đã ngừng khóc rồi, đi theo phía sau Lý Địch với vẻ mặt tươi cười, trông rất vui vẻ.

"Tiên sinh, phu nhân, làm phiền rồi!"

Sau khi Lý Địch bước vào nhà, cậu bé lại hành lễ thư sinh với mấy người Kim Phi một cách lễ phép.

"Được rồi, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm thôi!" Kim Phi vẫy tay, ra hiệu cho Lý Địch đi rửa tay.

Đây không phải là lần đầu tiên Lý Địch đến nhà Kim Phi để ăn cơm, cậu bé đi rửa tay một cách quen thuộc, sau đó kéo Lý Đậu Đậu đến bàn dành cho trẻ em.

Trước kia khi cậu bé đến ăn cơm, cậu bé luôn ngồi ở bàn trẻ em.

Nhưng hôm nay lại bị Quan Hạ Nhi gọi lại: "Địch Địch, đến đây ngồi đi!"

Lý Địch không trả lời, mà vô thức nhìn về phía Kim Phi.

“Đến đây ngồi đi," Kim Phi cười nói: “Người có thể làm sứ giả đại diện cho Đại Khang đi sứ, sau này hãy ngồi vào bàn của người lớn."

Lúc này Lý Địch mới đi đến, ngồi xuống cuối bàn ăn.

Bởi vì có Cửu Công chúa ở đây, lúc đầu Lý Địch còn hơi không dám thả lỏng, nhưng sau khi ăn xong, Lý Địch phát hiện Cửu công chúa cũng rất tùy ý ở trên bàn cơm, lúc này mới từ từ thả lỏng.

Lúc Lý Địch không có ở nhà, Lý Đậu Đậu sẽ ở lại nhà Kim Phi ngủ cùng với Tiểu Nga và Linh Nhi, bây giờ Lý Địch đã về rồi, cô bé sẽ quay về nhà ở tập thể với Lý Địch.

Trong quan niệm của Lý Đậu Đậu, nơi đó chính là nhà của Lý Địch và cô bé.

Nhìn thấy hai huynh muội nắm tay nhau bước ra khỏi sân, Quan Hạ Nhi nói: "Thật là hai đứa trẻ số khổ!"

"Ông trời sẽ giao trọng trách cho những người này, chắc chắn phải cho họ chịu nỗi khổ tâm trí này, rèn luyện gân cốt, và bỏ đói cơ thể, đi qua hỗn loạn, cho nên động lòng chịu đựng và đạt được những gì không thể!" Kim Phi xúc động nói: "Nếu không gặp phải những thứ trước đó, Địch Địch cũng không thể còn nhỏ như vậy mà đã có thể gánh vác trọng trách lớn!"

Cửu công chúa đã quen với những lời vàng ngọc đột nhiên xuất hiện của Kim Phi từ lâu rồi, vốn đang uống trà, lại đặt cốc trà xuống, cầm bút lên, viết lại những lời Kim Phi vừa nói, sau đó cầm bản thảo lên chậm rãi thưởng thức.

Kim Phi cũng không quan tâm đến cô ấy, đi mang cơm cho Bắc Thiên Tầm với Quan Hạ Nhi, trò chuyện với Bắc Thiên Tầm một lúc, lúc về thì Cửu công chúa đã đi rồi.

Đêm đó Kim Phi ở lại với Quan Hạ Nhi.

Sáng hôm sau, khi Kim Phi rời giường, ánh mắt Quan Hạ Nhi nhìn y có gì đó không đúng, hơi ngập ngừng muốn nói lại thôi, lúc đó Kim Phi đang vội đi vệ sinh nên cũng không để ý.

Đợi đến khi y quay lại, bà vú đã ôm Nhị Nữu tới đây, Quan Hạ Nhi lo lắng dỗ dành đứa bé, không nói chuyện với Kim Phi.

Kim Phi cũng không để ý, đi vào bếp ăn bữa sáng đơn giản rồi mang theo cận vệ đi đến phòng thí nghiệm.

Trên đường đi, những dân làng chào đón y đều nhìn Kim Phi bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đặc biệt là khi đi ngang qua cửa xưởng dệt, Kim Phi nhìn thấy một nhóm nữ công nhân đang chụm đầu lại với nhau, không cần hỏi cũng biết bọn họ đang hóng hớt chuyện gì đó.

Khi nhìn thấy Kim Phi đi đến, các nữ công nhân lập tức giải tán và đi vào nhà xưởng.

Cho dù Kim Phi có chậm chạp thì y cũng biết tin đồn mà bọn họ đang nói rất có thể có liên quan đến y.

Nhưng gần đây y cũng không làm gì mà.

Kim Phi không hiểu ra sao mà đi vào phòng thí nghiệm, nhưng vừa bước vào đã nhìn thấy mấy nữ giúp việc trong phòng thí nghiệm đang chụm đầu vào nhau nói chuyện vui vẻ giống như những nữ công nhân trong xưởng dệt.

Nhìn thấy Kim Phi đến, những người giúp việc cũng lập tức giải tán.

Nhưng nơi làm việc của bọn họ là trong phân xưởng này, sau khi giải tán cũng không có nơi nào khác để đi, chỉ có thể giả vờ bận rộn như kiểu người này cầm chổi còn người kia cầm xúc rác.

Kim Phi gọi Vạn Vũ Hồng đến với khuôn mặt tối sầm: "Vừa rồi các cô đang nói cái gì vậy?"

Nhìn thấy con ngươi của Vạn Vũ Hồng di chuyển lung tung thì Kim Phi biết cô ấy đang muốn nói dối nên y đe dọa: "Tốt nhất là cô nên nói thật cho ta biết, nếu để ta phát hiện ra cô đang nói dối ta thì ta sẽ phái Thiết Chùy và Hạc Minh đến Đông Hải!"

Vạn Vũ Hồng vừa nghe thấy vậy thì vẻ mặt lập tức u ám.

Cho dù Kim Phi có đưa Thiết Chùy đến Đông Hải thì cũng vẫn là làm việc như vậy, nhưng Vạn Hạc Minh vẫn còn là một đứa trẻ, Vạn Vũ Hồng rất lo lắng cậu bé tới Đông Hải sẽ học được thói xấu.

"Tiên sinh, ta nói cho ngài biết, nhưng ngài không thể nói là ta nói." Vẻ mặt Vạn Vũ Hồng đau khổ nói.

"Yên tâm," Kim Phi đồng ý: "Nói đi, các cô đang nói gì vậy?"

"Chúng ta nghe nói cô nương có cơ thể có mùi thơm bẩm sinh của bộ lạc Hắc Hổ muốn gả cho ngài, anh trai của cô ấy đi theo Địch... Lý đại nhân đến cầu hôn?"

Trong mắt Vạn Vũ Hồng lóe lên tia sáng hóng hớt: "Tiên sinh, là thật ư? Cô nương đó thật sự không cần nước hoa mà trên người cũng có mùi thơm à?"

Khụ khụ!

Kim Phi bị nước bọt của mình làm cho nghẹn.

"Các cô nghe được tin đồn ở đâu ra? Không hiểu ra sao cả!"
Chương 1669: Tỉnh táo

Kim Phi kéo Vạn Vũ Hồng đến hỏi hơn mười phút mới biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra là lúc sáng đi ngang qua cổng làng, cô ấy tình cờ nghe thấy có người nói Kim Phi sắp kết hôn với một cô gái của bộ lạc Hắc Hổ, anh trai của cô gái kia đã đi theo Lý Địch đến đây cầu hôn.

"Lúc cô đến đó, ai đã nói chuyện này?" Kim Phi hỏi.

Tin đồn nào cũng có nguồn gốc, chỉ cần tìm được nguồn gốc của nó thì có thể tìm thấy người tung ra tin đồn.

Hỏi từng người từng người một, chắc chắn có thể hỏi ra nguồn gốc.

Tiếc là Vạn Vũ Hồng lắc đầu: "Là một cô gái mà ta không biết, hình như là tỷ muội nữ công nhân trong xưởng dệt."

Không biết là thật sự không quen biết hay là bởi vì không muốn bán đứng đối phương.

"Thật sự không biết à?" Kim Phi hỏi.

"Ta thực sự không biết!" Vạn Vũ Hồng giơ tay lên làm động tác thề: "Ta thề!"

Vạn Vũ Hồng là bạn gái của Thiết Chùy và là chị gái của Vạn Hạc Minh, cô ấy đã nói như vậy, Kim Phi cũng không tiếp tục hỏi nữa, vì thế y thăm dò: “Lúc đó thím Ba có ở đó không?”

Thím ba sống ở đầu làng và rất thích góp vui.

Kim Phi chỉ hy vọng hôm nay thím Ba bận việc, không có ở nhà.

Đáng tiếc ông trời không cho y được như ý nguyện, Kim Phi nhìn thấy Vạn Hồng Vũ gật đầu: "Có."

"Xong rồi!"

Kim Phi ôm trán, khóc không ra nước mắt.

Trong làng, thím Ba có tiếng là miệng rộng, bà ta biết cũng có nghĩa là cả làng đều biết.

Kẻ tung tin đồn thì chỉ việc mở miệng, người bác bỏ tin đồn thì mệt đến gãy chân.

Y không có cách nào có thể giải thích rõ ràng chuyện này.

"Rốt cuộc ai là người đã tung tin đồn?"

Kim Phi hận không thể tìm ra kẻ tung tin đồn và đánh người đó một trận.

Đây không phải hủy hoại sự trong sạch của người khác à?

Vạn Vũ Hồng thấy Kim Phi có vẻ không vui, nhưng cô ấy đã quen với Kim Phi và biết tính cách của Kim Phi.

Cô ấy không nhịn được mà tò mò hỏi: "Tiên sinh, những gì bọn họ nói là thật ư?"

“Cô nói xem?" Kim Phi liếc mắt nhìn Vạn Hồng Vũ một cái: "Các cô không có việc làm à? Có muốn ta cho các cô làm thêm giờ không?"

"Không cần, không cần!" Vạn Hồng Vũ rụt đầu lại, rời đi trong tuyệt vọng.

Kim Phi tức giận rời khỏi phân xưởng, mang theo cận vệ đi thẳng đến ngự thư phòng của Cửu công chúa.

Bây giờ y đã đoán được là ai nói rồi.

Có rất nhiều người biết Lý Địch đã trở về, nhưng rất ít người biết thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ đã trở về với Lý Địch.

Càng ít người biết rằng thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ có một cô con gái có mùi thơm bẩm sinh.

Ngoại trừ khả năng Lý Địch có thể nói linh tinh ở bên ngoài, chắc chắn chỉ có Cửu công chúa, Kim Phi và Lý Địch, ba người biết.

Từ trước đến nay, Lý Địch luôn rất kín miệng, không có lý nào sẽ nói linh tinh, Kim Phi cũng không thể tự mình lan truyền tin đồn, cho nên chỉ có một kết quả - Cửu công chúa!

Nhưng khi y đi đến cửa ngự thư phòng, Kim Phi lại hơi nghi ngờ.

Bởi vì y không cần để ý đến tin đồn này nữa, Nathan rõ ràng là chú của cô gái kia, nhưng trong lời đồn lại nói là anh trai.

Điều này không phù hợp với phong cách làm việc cẩn thận của Cửu công chúa.

"Mặc kệ, cứ hỏi một chút thì sẽ biết!" Kim Phi đẩy cửa ngự thư phòng ra với khuôn mặt tối sầm và nghiêm túc.

Cửu công chúa đang chăm chú phê duyệt tấu chương, nhìn thấy Kim Phi đi vào thì đặt bút xuống ra hiệu cho những người khác rời đi.

Đợi đến khi Châu Nhi đưa các tỳ nữ rời đi thì Kim Phi mới tức giận hỏi: “Có phải lời đồn vào sáng nay là do nàng phái người đi tung tin đồn không?”

Kim Phi còn tưởng rằng Cửu công chúa sẽ phủ nhận, nhưng Cửu công chúa lại trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy!”

Trên đường tới đây, Kim Phi đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, nhưng Cửu công chúa lại thừa nhận một cách trung thực như vậy thì Kim Phi lại không biết nên nói cái gì.

Nghẹn một lúc lâu y mới vô cùng đau đớn hỏi: "Sao nàng lại tung tin đồn nhảm như vậy?"

Cửu công chúa đương nhiên biết Kim Phi sẽ hỏi như vậy, nên bình tĩnh trả lời: "Có hai nguyên nhân!"

"Thứ nhất, tin đồn này có thể tạo áp lực lên Đông Man và công chúa Lộ Khiết!" Cửu công chúa duỗi ra một ngón tay.

Kim Phi khẽ gật đầu.

Vốn là sau khi công chúa Lộ Khiết đến làng Tây Hà thì sẽ tìm cách đàm phán, kết quả là cô ta ngày nào cũng chỉ đi loanh quanh, hoàn toàn không hề đề cập đến chuyện đàm phán, mấy ngày nay Kim Phi lại bận rộn đến mức suýt quên mất cô ta.

Để cho cô ta biết rằng bộ lạc Hắc Hổ cũng đến xin đàm phán, đúng là có thể gây áp lực cho công chúa Lộ Khiết, khiến cho cô ta biết rằng có rất nhiều người muốn hợp tác với Kim Phi.

Cách đây không lâu, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn hỏi thăm chuyện về Lý Địch, rõ ràng là rất quan tâm đến chuyện này, tin đồn này đúng là có tác dụng tạo áp lực.

Cửu công chúa thấy Kim Phi không nói gì thì lại duỗi ngón tay thứ hai ra: "Thứ hai, có thể thăm dò bộ lạc Hắc Hổ!"

"Thăm dò bộ lạc Hắc Hổ?" Kim Phi khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy," Cửu công chúa nói, "Theo những gì Lý Địch nói, nguyện vọng muốn hợp tác của bộ lạc Hắc Hổ rất rõ ràng, nhưng không biết bọn họ sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu lòng thành.

Nếu bọn họ thực sự có lòng thành, sau khi nghe được lời đồn, họ sẽ chủ động đưa Thất công chúa của bộ lạc ra trong quá trình đàm phán, nếu bọn họ không đề cập đến thì có nghĩa là bọn họ không đủ thành tâm, chỉ là muốn lừa lấy trang bị từ chỗ chúng ta mà thôi.

Đồng thời, có thể kiểm tra xem bộ lạc Hắc Hổ có nghe lời hay không, nếu đến một công chúa mà bọn họ cũng không nỡ tặng tới đây, sẽ không cần phải tiếp tục nữa, sắp xếp người nhanh chóng liên lạc với các bộ lạc khác, để tránh lãng phí thời gian.”

“Có lý.” Kim Phi gật đầu, sau đó chợt tỉnh táo lại.

Y tới đây là để khởi binh hỏi tội, sao có thể bị ba câu nói của Cửu công chúa làm cho phân tâm chứ?

Vì thế Kim Phi tức giận hỏi: "Vậy trước khi nàng tung tin đồn, có thể bàn bạc với ta trước được không?"

"Nếu ta cùng bàn bạc với chàng trước, chàng có đồng ý không?" Cửu công chúa hỏi.

"Không!" Kim Phi lắc đầu không chút do dự.

"Thế thì đúng rồi?" Cửu công chúa tiến lên ôm lấy Kim Phi, nũng nịu nói: "Được rồi, chàng tức giận à, nếu người khác hỏi, cứ nói là giả không phải là được rồi à?"

“Nàng có biết câu: kẻ tung tin đồn thì chỉ việc mở miệng, người bác bỏ thì mệt gãy chân hay không!” Kim Phi nói: "Ai dám đến trước mặt hỏi ta chứ? Ta cũng không thể chạy vào làng và giải thích với từng người một rằng đây là tin đồn nhảm mà."

“Phu quân, thật ra ta cảm thấy đề nghị của Lý Địch không tệ, nếu như chàng cưới Thất công chúa của bộ lạc Hắc Hổ thì mới là điều tốt nhất cho lần này hợp tác này." Cửu công chúa cười nói: "Hay là chúng ta diễn giả làm thật? Dù sao chàng cũng không thiệt thòi, cô gái có cơ thể có mùi thơm bẩm sinh, không có mấy người được ghi nhận trên toàn Đại Khang, có lẽ mấy trăm năm mới xuất hiện một người đó."

“Nàng coi ta là ngựa đực à?" Kim Phi tức giận xoa xoa đầu Cửu Công chúa: "Sau này đừng nói chuyện này nữa!"

"Vâng!" Cửu Công chúa thấy Kim Phi thật sự hơi tức giận thì đổi chủ đề và hỏi: "Phu quân, khi nào thì chàng đi gặp sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ?"

"Nếu tình hình trên cao nguyên rất gấp rút thì nhanh chóng đi đi."

Kim Phi nói: "Chờ đến khi sứ giả của Cao Nguyên gửi lời mời tới thì chúng ta hãy đi gặp ông ta nhé?”

“Được,” Cửu công chúa gật đầu: “Nếu vậy, ta sẽ bảo hôm nay Lý Địch đi gặp Nathan một chuyến, nếu ông ta sốt ruột muốn gặp mặt thì chắc chắn sẽ để Lý Địch chuyển lời mời đến."

“Được!" Kim Phi gật đầu.

Nửa tiếng sau, Lý Địch đi đến quán trọ nơi Nathan đang ở.
Chương 1670: Im lặng

Trong quán trọ, Nathan nhíu mày ngồi ở trong phòng.

Sau khi đến quán trọ, người của Đại Khang cũng không hạn chế quyền tự do của ông ta và những tùy tùng.

Sáng sớm hôm nay, ông ta đã phái tùy tùng ra ngoài đi loanh quanh, thuận tiện xem thử có thể lấy được chút thông tin gì không.

Cửu công chúa sắp xếp người tung tin đồn, chính là nhằm vào Nathan và công chúa Lộ Khiết, vì vậy sáng sớm Nathan đã nghe cấp dưới báo cáo tin đồn.

Mặc dù Cao Nguyên lạc hậu, nhưng tình huống chơi đùa lòng người nghiêm trọng như vương triều Trung Nguyên, nhưng ông ta có thể được thủ lĩnh ca ca trọng dụng, thì cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nhanh chóng đoán ra đây là yêu cầu trọng điểm mà triều đình Trung Nguyên nêu ra, để ông ta chủ động đưa cháu gái của mình đến để hòa thân.

Lúc mới biết tin, Nathan đã rất tức giận.

Kể từ khi sinh ra, ông ta chỉ nghe nói đến việc các công chúa của vương triều Trung Nguyên được đưa đến Cao nguyên để hòa thân, chưa từng có công chúa nào của Cao Nguyên bị gửi đến Trung Nguyên để hòa thân.

Hơn nữa, triều đình Trung Nguyên bên này vừa mở miệng đã muốn cháu gái thứ bảy của mình.

Đó là cháu gái quý giá nhất của anh trai ông ta, lúc trước Gada yêu cầu, anh trai của ông ta đã phải mất rất nhiều trắc trở, gửi đến Gada hàng nghìn trâu bò, cừu và nô lệ mới có thể giữ công chúa ở lại.

Lần này bộ lạc Buto có xích mích với bộ lạc Thương Ưng, một nguyên nhân trong đó chính là bộ lạc Thương Ưng cũng xin cưới Thất công chúa.

Bây giờ Kim Phi lại muốn...

Sau khi Nathan nghe được tin đồn thì suy nghĩ đầu tiên là cuộc đàm phán này không thể thành công được, vậy thì nên quay về sớm một chút.

Nhưng chẳng bao lâu sau ông ta lại từ bỏ ý định này.

Bộ lạc của ông ta vẫn luôn bị bộ lạc Thương Ưng vây quét, nếu bộ lạc Thương Ưng tìm ra nơi ẩn náu của thủ lĩnh và phái một đội ngũ khinh khí cầu đến đó thì xong đời.

Ông ta đến Xuyên Thục là để xin mua khinh khí cầu, nếu ông ta rời đi như thế này thì biết báo cáo công việc như thế nào đây?

Nói trắng ra, lần này đến Xuyên Thục đàm phán chính là một cuộc giao dịch, nếu đã là giao dịch thì có thể bàn bạc mà đúng không?

Sau khi Nathan bình tĩnh lại thì cũng nhìn thấy một chút hy vọng từ tin đồn này.

Thật ra hôm qua ông ta đã biết Lý Địch cố ý không để ý đến ông ta, vốn tưởng rằng Lý Địch sẽ phớt lờ ông ta ít nhất mấy ngày, kết quả sáng sớm hôm nay đã nghe thấy tin đồn, sau đó cấp dưới lại báo cáo rằng Lý Địch đã đến đây, điều này cũng khiến cho Nathan nhận ra rằng có lẽ Kim Phi cũng nóng lòng muốn đàm phán với ông ta.

Nếu không thì Lý Địch sẽ không đến nhanh như vậy.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng dù sao ông ta cũng có chuyện muốn xin người ta giúp đỡ, sau khi nghe cấp dưới báo cáo thì Nathan vội vàng đi ra nghênh đón Lý Địch.

"Lý đại nhân!"

Nathan vẫn chạy ra cửa đón Lý Địch vào phòng: "Quốc sư đại nhân có thời gian đến gặp ta không?"

"Ta cũng không biết," Lý Địch nói: "Nhưng hôm nay quốc sư đại nhân chắc là sẽ triệu ta tới báo cáo công tác, ngươi có thể gửi lời mời đến trước, ta sẽ mang đến cho ngươi, rồi phải đợi thông báo của quốc sư đại nhân!"

Nghe thấy Lý Địch nói như vậy, Nathan càng tin chắc vào suy nghĩ trước đó của mình.

Bởi vì ngày hôm qua tùy tùng của ông ta đã hỏi thăm được rằng Kim Phi rất tin tưởng Lý Địch, hơn nữa em gái của Lý Địch sống trong nhà của Kim Phi, rất thân thiết với đồ đệ và em vợ của Kim Phi.

Vì vậy, Nathan đoán rằng hôm qua chắc chắn Lý Địch đã gặp Kim Phi, hơn nữa thảo luận về việc đàm phán, cho nên mới có tin đồn này, và đó là lý do tại sao sáng sớm Lý Địch đã đến đây.

Cái gọi là lời mời chẳng qua chỉ là Lý Địch muốn nâng giá trị con người của Kim Phi lên thôi, chỉ là một cách để chiếm nhiều quyền chủ động hơn trong cuộc đàm phán.

Mặc dù Nathan rất nóng lòng muốn mua khinh khí cầu, nhưng ông ta không muốn quá bị động.

Nên ông ta chủ động vạch trần kế hoạch của Kim Phi, thử thăm dò nói: "Lý đại nhân, hôm nay ta nghe được một số tin đồn, hy vọng Lý đại nhân có tài năng có thể giải thích nghi ngờ giúp ta."

"Tin đồn gì?" Lý Địch cố ý giả vờ hồ đồ.

"Nghe đồn Quốc sư đại nhân muốn cưới cháu gái thứ bảy của ta, ta đến đây để cầu thân." Nathan bày ra dáng vẻ tức giận mà nói: "Lý đại nhân, ngài có biết, căn bản là không có chuyện như vậy, cũng không biết ai đang lan truyền những lời dối trá..."

"Ồ, ngươi nói cái này à," Lý Địch nói: "Là em gái của ta nói linh tinh thôi."

"Em gái của ngài?" Nathan bị Lý Địch làm cho bối rối.

"Tối qua em gái ta hỏi ta đi Cao Nguyên làm gì, nên ta đã kể chuyện đi Cao Nguyên cho con bé nghe một chút, nó chưa bao giờ lên Cao Nguyên, nên hỏi ta về phong tục tập quán ở đó, còn hỏi ta về tình hình của bộ lạc ở Cao Nguyên nữa, ta đã nói với nó, sau đó còn nói rằng Myda cô nương là người có mùi thơm bẩm sinh."

Lý Địch nói: "Sau khi em gái ta nghe được điều này, nó rất tò mò về Myda cô nương, sau đó ta buồn ngủ quá nên ngủ quên!

Ai biết là con nhóc kia không kín miệng, sau khi ta ngủ say thì chạy ra ngoài chơi cùng một đám trẻ và kể cho bọn trẻ nghe về mùi cơ thể bẩm sinh của Myda cô nương, sau đó không biết tại sao nó lại lan truyền thành như thế này.

Nathan lão ca, ngươi yên tâm, khi về ta nhất định sẽ xử lý con bé, sao có thể nói linh tinh thế chứ?"

Nathan nghe thấy vậy thì không nhịn được âm thầm trợn tròn mắt.

Trừ khi ông ta bị đần độn mới tin lý do từ chối này của Lý Địch.

Nhưng là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cho dù trong lòng ông ta cảm thấy khó chịu, nhưng Nathan vẫn cố tình giả vờ rộng lượng và xua tay: "Không sao, không sao, trẻ con không biết gì."

“Không biết gì thì cũng không thể nói linh tinh,” Lý Địch nói một câu khách sáo, sau đó thuận miệng đột nhiên đổi chủ đề: “Thật ra, ta cảm thấy đề nghị này của Đậu Đậu cũng rất hay.

Ngươi cũng biết tầm quan trọng của khinh khí cầu, ta đã thấy được tình hình của các ngươi, thành thật mà nói, với khả năng của bộ lạc các ngươi, rất khó để mua được một chiếc khinh khí cầu, chúng ta cũng không thể kinh doanh thua lỗ.

Nếu Myda cô nương gả cho quốc sư đại nhân của chúng ta, Xuyên Thục và Cao Nguyên sẽ trở thành người một nhà, chuyện gì cũng có thể bàn bạc được!"

Nathan nghe vậy thì không nhịn được liếc mắt nhìn Lý Địch một cái thật sâu, sau đó dùng vẻ mặt đau khổ nói: "Lý đại nhân, ngươi cũng biết Myda là bảo bối như thế nào của đại ca của ta, bộ lạc Thương Ưng ép đến mức như vậy mà ông ta cũng không đồng ý đưa Myda ra ngoài, chỉ sợ sẽ không đồng ý với chuyện này!"

“Bộ lạc Thương Ưng có thể so sánh với quốc sư đại nhân của chúng ta ư?"

Lý Địch dùng giọng nói lạnh lùng nói: "Thủ lĩnh của bộ lạc Thương Ưng là một ông già xấu tính, còn quốc sư đại nhân của chúng ta lại chưa đầy hai mươi, không chỉ độ lượng mà còn có tài năng trong thiên hạ!

Hơn nữa tính cách của bộ lạc Thương Ưng rất tàn bạo, thích hành hạ tùy tùng, quốc sư đại nhân của chúng ta có tính cách dịu dàng, yêu dân như con, đối xử vô cùng dịu dàng với mỗi một người vợ, nếu ngươi không tin thì có thể ra ngoài hỏi thăm!"

Nghe thấy Lý Địch nói như vậy thì Nathan im lặng.

Từ những thông tin mà đoàn tùy tùng thu thập được thì những gì Lý Địch nói là sự thật.

Quốc sư đại nhân của Xuyên Thục đúng là chưa đến hai mươi tuổi, là một thư sinh có tính cách rất dịu dàng, lương thiện, tất cả dân chúng đều khen ngợi y hết lời, hơn nữa y rất tôn trọng phụ nữ, cũng sẵn sàng trọng dụng phụ nữ.

Đây là thời đại trọng nam khinh nữ, Myda gả cho người khác rất có thể sẽ trở thành đồ chơi, nói một cách tương đối thì gả cho Kim Phi có thể là chốn về tốt nhất đối với cô ấy.

Hơn nữa giống như Lý Địch đã nói, nếu Myda gả cho Kim Phi thì bộ lạc Hắc Hổ và Xuyên Thục sẽ trở thành người một nhà, mối quan hệ sẽ càng thêm thân thiết hơn, là một lựa chọn rất tốt đối với bộ lạc Hắc Hổ.

Nghĩ đến đây, Nathan nói: “Ta sẽ nghiêm túc xem xét chuyện này, nhưng Lý đại nhân cũng biết vị trí của Myda trong lòng anh trai ta, ta phải trở về bàn bạc chuyện này với anh trai ta."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom