• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1696-1700

Chương 1696: Vàng

Nhà mà Lý Địch sống được tính là nhà ở tập thể dành cho cán bộ trung cấp nhưng thực ra cũng không lớn lắm.

Căn nhà nhỏ này chưa đến ba mươi mét vuông, góc đông bắc là nhà vệ sinh, góc tây bắc chứa vật liệu gỗ, ngoài ra chỉ còn hai gian nhà trệt.

Dưới mái hiên nhà trệt còn có một cái bếp lò, coi như là căn bếp nhỏ của hai anh em.

Có hai phòng, hai anh em mỗi người một phòng, Lý Địch không thể dẫn đám người Nathan vào phòng của em gái, chỉ có thể dẫn họ vào phòng của mình.

Nathan theo sau Lý Địch vào trong nhà và bắt đầu quan sát xung quanh.

Phòng của Lý Địch chỉ khoảng mười mét vuông, có một chiếc giường ở gần cửa sổ, bên cạnh giường là một cái bàn làm việc và một cái ghế, còn ở cuối giường là một chiếc hòm gỗ, ở gần cửa đặt một cái giá rửa mặt.

Còn lại thì không có gì.

Đối với những người dân bình thường mà nói, có thể sống trong ngôi nhà trệt làm bằng gạch ngói đã là điều mơ ước về một ngôi nhà tốt nhưng đối với một quan viên ngũ phẩm của triều đình mà nói thì có vẻ hơi tồi tàn.

Khi đám người Nathan đi vào và đặt rương xuống, mọi người không còn chỗ để đứng, càng đừng nói đến việc ngồi.

“Các ngươi đều ra ngoài đi!”

Nathan xua tay, đoàn tùy tùng đặt rương xuống và lui ra ngoài.

“Nathan huynh đệ mời ngồi!”

Lý Địch chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng.

“Lý đại nhân ngồi đi, ta không mệt!” Nathan xua tay.

Trong phòng chỉ có một chiếc ghế, nếu như ông ta ngồi thì chẳng lẽ để Lý Địch đứng hay sao?

Nếu như bình thường đến làm khách thì cũng thôi, dù sao ông ta là khách nhưng lần này ông ta đến đây là tìm Lý Địch giúp đỡ.

Làm gì có đạo lý người đi cầu chuyện thì ngồi còn đối phương thì đứng.

“Ngồi đi, ta ngồi ở đây là được!”

Lý Địch ngồi xuống chiếc hòm bên cạnh giường.

Nathan nhìn thấy vậy mới ngồi xuống, sau đó trông có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

Lý Địch tuy tuổi không lớn lắm nhưng đã làm việc trong phủ Tể tướng Đảng Hạng trong nhiều năm, vừa nhìn đã biết Nathan muốn nói gì.

Thế là cậu bé cười nói: “Nhà cửa đơn sơ, tiếp đón Nathan huynh đệ không được chu đáo!”

“Không có không có,” Nathan nhanh chóng xua tay: “Ta chỉ cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ cuộc sống của Lý đại nhân lại...giản dị như vậy!”

“Không còn cách nào khác, làng Tây Hà trước đây vốn là một thôn nhỏ trên núi, trong hai năm gần đây có rất nhiều người đến, vậy nên nơi ở của mọi người khá chật hẹp.”

Lý Địch nói: “Hơn nữa tiên sinh chúng ta cũng nói, hiện nay quốc gia đang gặp khó khăn, nhiều người dân vẫn phải chịu đói khổ, chúng ta không thể phô trương lãng phí, mà phải đồng tâm hiệp lực giúp đỡ quốc gia vượt qua khó khăn.

Bệ hạ và tiên sinh chúng ta vẫn luôn lấy mình làm gương, trong nhà không có một người tỳ nữ nào, nấu cơm đều là Hạ Nhi phu nhân và Nhuận Nương phu nhân đích thân xuống bếp.

Sau khi bệ hạ lên ngôi, không xây dựng cung điện, thậm chí phòng tân hôn cũng không xây, nhà bọn họ là căn nhà cách hơn một trăm trượng về phía tây kia, Nathan huynh đệ đợi tí nữa có thể đi xem!”

“Đại Khang có người lãnh đạo như bệ hạ và Kim Phi tiên sinh, thật sự là phúc của người dân!” Nathan cảm thán.

Đây không phải là lời khen dối lòng mà đó chính là những gì ông ta cảm thấy.

Cao Nguyên mặc dù lạc hậu nhưng sự so bì giữa các quý tộc lại vô cùng nghiêm trọng, thậm chí đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Gada có thể bình định được Cao Nguyên, cũng được coi là một trong những quý tộc ở Cao Nguyên có ý chí chiến đấu, nhưng sau khi bình định Cao Nguyên, ông ta cũng bắt đầu xây dựng rầm rộ cung điện và lăng mộ.

Đây không phải trường hợp cá biệt ở trên Cao Nguyên mà là hiện tượng rất phổ biến.

Lúc này người dân trên Cao Nguyên cực kì mê tín, tin rằng có một thế giới sau khi chết, vì vậy họ bắt đầu xây dựng các huyệt mộ từ khi còn sống, hy vọng có thể tiếp tục được tận hưởng cuộc sống như trước sau khi qua đời.

Vì vậy, nhiều quý tộc sau khi thành niên bắt đầu xây dựng huyệt mộ và khi chôn cất, họ cũng mang theo nhiều vật phẩm mai táng theo.

Việc chôn cất nô lệ cùng với chủ nhân cũng không phải là điều hiếm gặp.

Đáng tiếc là khi phần mộ của Gada mới xây được một nửa thì ông ta đã qua đời trên đường trở về từ trận chinh chiến phía Đông Xuyên Thục, thi thể của ông bị Ngưu Bôn và những binh lính khác ném xuống khe núi, sau đó ngọn núi bị nổ tung, phần mộ hoàn toàn không sử dụng đến.

Trên thực tế, sau khi Gada qua đời, mộ của ông cũng đã bị bộ lạc Thương Ưng thiêu hủy.

Anh trai của ông ta được coi là một trong những người quý tộc khá giản dị, bây giờ đang chạy nạn, tuy nhiên, mỗi khi đến một nơi, anh trai ông ta luôn yêu cầu nô lệ xây dựng các căn nhà gỗ lớn, trên tường nhà còn phải đóng thêm những tấm thảm da cừu và trải thảm trên sàn.

Bình thường khi ăn và ngủ cũng cần ít nhất mười mấy người hầu hầu hạ.

So với những quý tộc trên Cao Nguyên mà nói thì cuộc sống của Kim Phi và Cửu Công chúa thực sự rất giản dị.

Trên làm dưới theo, Kim Phi và Cửu công chúa lấy thân làm gương, những quan viên khác tất nhiên cũng không dám phô trương lãng phí.

Mặc dù chỉ mới đến làng Tây Hà vài ngày nhưng Nathan đã cảm nhận được một sức sống mãnh liệt.

Từ quan viên binh lính đến những người dân bình thường và công nhân, tất cả mọi người ai cũng tràn đầy năng lượng, bước đi nhẹ nhàng trong gió.

“Đúng vậy, có người lãnh đạo như bệ hạ và tiên sinh, là phúc khí của người dân Đại Khang chúng ta!”

Lý Địch cảm khái một câu rồi hỏi: “Đúng rồi Nathan huynh đệ, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đến thăm Lý đại nhân, cảm ơn Lý đại nhân đã giúp đỡ trên suốt chặng đường.”

“Nathan huynh đệ, ở đây không có người ngoài, ngươi không cần phải khách sáo như vậy, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng!”

Lý Địch nói: “Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta khá bận rộn, không có nhiều thời gian tiếp đãi ngươi!”

Thực ra Lý Địch mấy ngày này cũng đã nghỉ ngơi, nhưng đưa Nathan đến Xuyên Thục, nhiệm vụ của cậu bé đã hoàn thành rồi, cậu bé không muốn dính líu quá nhiều với Nathan, chỉ muốn dành thời gian cho em gái.

Về việc đàm phán, tất nhiên sẽ do Kim Phi làm chủ, nhỡ cậu bé nói sai cái gì, ngược lại sẽ gây họa.

Nathan nghe Lý Địch nói như vậy, có chút nóng vội, mỉm cười nói: "Nếu Lý đại nhân đã nói như vậy, thì ta cũng thật sự có một việc muốn nhờ Lý đại nhân giúp một chút!"

“Nathan huynh đệ mời nói, có thể giúp ta nhất định sẽ không từ chối.”

“Ta mang theo một số đặc sản từ Cao Nguyên, muốn biếu tặng bệ hạ và Kim tiên sinh, muốn nhờ Lý đại nhân chuyển giúp ta!”

Nathan chỉ vào mấy chiếc rương trên sàn: “Lý đại nhân cũng biết tình hình bộ lạc Hắc Hổ chúng ta, vì vậy ta muốn nhờ Lý đại nhân giúp ta hỏi quốc sư đại nhân khi nào có thời gian gặp ta!”

Nói xong, Nathan chọn một cái rương từ trên sàn và đặt lên bàn làm việc của Lý Địch.

Cái rương này không to lắm nhưng khi Nathan cầm lên có vẻ tốn nhiều sức, khi đặt trên bàn cũng phát ra âm thanh, chứng tỏ trọng lượng không nhẹ.

Lý Địch đang tò mò không biết đồ gì ở bên trong thì nhìn thấy Nathan mở hộp ra, bên trong là mấy hàng thỏi vàng được xếp ngay ngắn!

Lý Địch mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cũng hơi nheo mắt.

Ban đầu khi đám người Nathan xuất phát, Lý Địch đã nhìn thấy những hòm này từ trước, chỉ là cậu bé không để ý.

Bây giờ cậu bé mới biết những rương này thế mà lại đựng vàng.

Nếu rương tặng cho cậu bé đều là vàng thì những rương khác đựng cái gì đây?

Lý Địch không biết.

Nhưng cậu bé biết nhất định sẽ càng quý giá hơn đồ mình được tặng.

“Lý đại nhân, lần đầu đến thăm, ta cũng không biết mang quà gì cho phù hợp, mong Lý đại nhân không ghét bỏ!”

Nathan chỉ cái rương và nói.
Chương 1697: Không đáng tin

Đối mặt với một rương vàng, không được mấy ai có thể không động lòng.

Lý Địch cũng là một người bình thường, đương nhiên cũng sẽ động lòng, nhưng ngay sau đó đã kìm suy nghĩ này lại.

Cậu bé chỉ vào cái rương nói: “Ta sẽ giao quà tặng của Nathan huynh đệ cho quốc sư đại nhân, nhưng ta không thể nhận cái này!”

“Lý đại nhân, có lẽ ngươi cũng biết, người Cao Nguyên chúng ta đã tặng quà thì sẽ không lấy lại.” Nathan trợn mắt: “Chẳng lẽ Lý đại nhân khinh thường ta sao?”

Trên Cao Nguyên quả thực có cách nói này, khi mời rượu nhau, nếu đối phương không uống, thì đồng nghĩa với việc xem thường người mời rượu.

Tặng quà cũng như vậy, nếu như đối phương không nhận, cũng đồng nghĩa với việc khinh thường người tặng quà.

“Nathan huynh đệ, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, sao ngươi có thể nói như vậy chứ?”

Lý Địch nói: “Có lẽ ngươi cũng từng nghe nói, bọn ta có quy tắc của mình, nếu lén nhận tiền sẽ phải vào Quân Pháp Đường, theo quân pháp, nếu ta nhận nhiều vàng như vậy thì cũng đủ bị chém đầu mấy lần, như vậy không phải Nathan huynh đệ đang hại ta sao?”

“Ta làm như vậy cũng không phải là hối lộ, đây chỉ là chút quà tặng giữa huynh đệ với nhau, ta gặp Kim tiên sinh sẽ giải thích với y!”

“Không thể nhận, thật sự không thể nhận!” Lý Địch xua tay nói: “Nếu ngươi không cầm đi, ta cũng không có cách nào giúp ngươi, vì lúc đó bản chất của việc này đã khác rồi, giống như ta nhận tiền mới giúp ngươi giải quyết công việc!”

“Lý đại nhân, ngươi thế này...”

Nathan thấy thái độ kiên quyết của Lý Địch, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được, ta đưa cái rương này đi, còn những vật khác mong Lý đại nhân giúp ta giao cho Kim tiên sinh!”

“Nathan huynh đệ, thật ra ta thấy ngươi nên đợi một chút, đợi ta hỏi ý kiến tiên sinh, khi ngươi đi gặp tiên sinh, ngươi có thể cầm theo lễ vật, như vậy sẽ thích hợp hơn.”

“Không sao, ta còn đem theo một ít lễ vật khác, khi gặp tiên sinh ta sẽ tặng tiên sinh là được.” Nathan vỗ ngực đảm bảo.

Lần này trước khi đến, anh trai ông ta đã bảo đưa theo rất nhiều đồ tốt, những thứ đưa đến bây giờ chỉ là một nửa mà thôi.

“Nathan huynh đệ, không phải như vậy.” Lý Địch nói: “Tiên sinh bọn ta cao thượng, nói không chừng vốn dĩ tiên sinh muốn gặp ngươi, nhưng lại thấy ngươi mang theo những lễ vật này, cuối cùng tiên sinh lại không muốn gặp ngươi nữa, hoặc là vì lễ vật mới muốn gặp ngươi!”

Nathan nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhưng suy nghĩ kĩ, hình như thực sự là như vậy.

Cuối cùng ông ta cũng không miễn cưỡng nữa: “Vậy nghe theo Lý đại nhân, đúng rồi, ta để những thứ này ở chỗ Lý đại nhân trước được không?”

“Đừng đừng.” Lý Địch vội xua tay: “Nathan huynh đệ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, nhà ta chỉ có một ổ khóa, dù hiện nay trong làng không có trộm cắp, nhưng nhiều bảo vật như vậy, lỡ như người khác nổi lòng tham thì rất phiền phức, ta đi ra ngoài cũng không yên tâm, ngươi vẫn nên đưa đi đi!”

“Nếu Lý đại nhân đã nói như vậy, vậy ta đưa chúng đi trước đây.” Nathan chắp tay với Lý Địch: “Còn về phía Kim tiên sinh, làm phiền Lý đại nhân rồi!”

“Không sao, đây là việc của ta.” Lý Địch khẽ gật đầu.

Nathan biết Lý Địch không muốn giữ mình ở lại đây nên nói thêm mấy câu khách sáo rồi gọi tùy tùng vào khiêng rương rồi rời đi.

Sau khi tiễn Nathan đi, Lý Địch đi đến nhà Kim Phi.

Nhưng khi vào sân, cậu bé không tìm Kim Phi mà đến khu Mật Viện, báo việc đã xảy ra, đồng thời báo cáo việc Nathan tặng quà cho các quan viên liên quan của khu Mật Viện.

Đây cũng là một phần trong chính sách mới của Cửu công chúa.

Nếu quan viên gặp trường hợp hối lộ, có thể báo cáo cho bộ phận liên quan, nếu nhận hối lộ, chỉ cần chủ động giao nộp hối lộ trong thời gian quy định thì có thể không nhắc chuyện cũ nữa.

Nhưng hiện nay rất ít quan viên có thể làm như vậy.

Thực ra với tình huống bình thường, Lý Địch cũng sẽ không đến báo cáo, vì cậu bé không nhận quà của Nathan, không sợ bị điều tra.

Nhưng hôm nay Nathan quá rêu rao, khiêng mấy cái rương lớn như vậy vào nhà mình, chắc chắn có rất nhiều dân làng đã nhìn thấy, cậu bé hơi bối rối.

Chủ động nói với khu Mật Viện là cách tốt nhất.

Quan viên khu Mật Viện cũng rõ, nếu Lý Địch đã chủ động đến báo cáo, chắc hẳn là không có vấn đề gì, vì vậy chỉ hỏi một chút quá trình sự việc, ghi chép lại, rồi để Lý Địch rời đi.

Lúc này Lý Địch mới đến Ngự Thư Phòng xin gặp Kim Phi.

Vận may của cậu bé rất tốt, sau khi Kim Phi trở về từ phía sau núi thì đến Ngự Thư Phòng nói chuyện với Cửu công chúa, vừa hay đang ở Ngự Thư Phòng.

Biết Lý Địch đến, Kim Phi đã bảo cậu bé vào.

“Bái kiến bệ hạ, tiên sinh!”

Lý Địch hành lễ theo quy củ.

“Đứng lên đi.” Kim Phi xua tay: “Tìm ta có việc gì sao?”

“Vừa rồi Nathan đến tìm ta...”

Lý Địch lại kể lại chuyện mới xảy ra vừa rồi.

Kim Phi và Cửu công chúa nghe xong thì nhìn nhau.

Vừa rồi Châu Nhi đến thông báo, nói rằng Lý Địch xin gặp, Kim Phi và Cửu công chúa đã đoán được việc này.

Hiện tại đã chứng minh họ đã đoán đúng.

“Được, bọn ta biết rồi!”

Cửu công chúa ra hiệu cho Lý Địch rời đi, sau đó hỏi: “Phu quân, chàng định khi nào thì gặp Nathan?”

“Nàng cảm thấy khi nào thì thích hợp?” Kim Phi hỏi lại.

Việc chuyên nghiệp giao cho người chuyện nghiệp làm, hiển nhiên Cửu công chúa càng chuyên nghiệp hơn.

“Theo kế hoạch trước kia của ta, kiềm chế Nathan mấy ngày là được rồi, bây giờ việc ám sát đã xảy ra, ta cảm thấy phu quân nên thảo luận với Lộ Khiết!” Cửu công chúa nói.

“Thảo luận với Lộ Khiết trước ư?” Kim Phi hơi bất ngờ.

Đông Man cách Kim Xuyên rất xa, thái độ của Cửu công chúa trước kia vẫn luôn không mấy tích cực, đàm phán thành công thì hợp tác, đàm phán thất bại thì bỏ đi.

Kim Xuyên gần Cao Nguyên hơn, thái độ của Cửu công chúa cũng tốt hơn nhiều.

Bây giờ Nathan đã không nhịn được nữa, cô ấy lại bảo mình bàn chuyện với Lộ Khiết.

“Ta để chàng đến bàn chuyện với Lộ Khiết, không cần có kết quả gì, chỉ là gây một chút áp lực với Nathan!” Cửu công chúa giải thích: “Nathan đã sốt ruột rồi, lúc này tạo thêm chút áp lực, cuộc đàm phán sau này sẽ càng thuận lợi hơn.”

“Nàng không sợ ép ông ta quá sẽ doạ ông ta bỏ chạy sao?” Kim Phi hỏi lại.

“Nếu muốn chạy thì ông ta đã chạy từ lâu rồi.” Cửu công chúa nói: “Cho dù ông ta chạy thật thì cũng không sao, trên Cao Nguyên cũng không phải chỉ có mình bộ lạc Hắc Hổ, nếu ông ta chạy thì chúng ta chọn một bộ lạc biết nghe lời hơn là được.”

“Nói như vậy cũng đúng.” Kim Phi khẽ gật đầu.

Họ định bồi dưỡng một đối tượng hợp tác biết nghe lời trên Cao Nguyên, nói thẳng ra là muốn bồi dưỡng một bù nhìn giúp họ tạm thời ổn định Cao Nguyên.

Nếu bộ lạc Hắc Hổ không có sự kiên nhẫn thì hiển nhiên họ không thích hợp là đối tượng bồi dưỡng.

“Vậy nàng thấy lúc nào đi tìm Lộ Khiết bàn chuyện thì hợp lý?” Kim Phi hỏi tiếp.

“Càng sớm càng tốt.” Cửu công chúa nói: “Đúng rồi, ta chỉ bảo chàng giả bàn chuyện vậy mà thôi, chàng đừng quá khích mà đồng ý với cô ta quá nhiều điều.”

“Trong lòng nàng ta là người không đáng tin như vậy sao?” Kim Phi tức giận gõ đầu Cửu công chúa.

“Công chúa Lộ Khiết xinh đẹp như vậy, hơn nữa cô ta vừa cứu chàng, không phải ta đang sợ chàng không khống chế được sao?”
Chương 1698: Đau lòng

“Nàng xem ta là loại người gì vậy?”

Kim Phi đứng dậy duỗi eo: “Đi thôi, nhanh ăn cơm, về nhà ăn cơm trưa!”

“Ta vẫn còn nhiều bản tấu chưa xem xong, chàng về trước đi!”

Cửu công chúa chỉ vào tập tấu trên bàn.

Gần đây đội ám sát ở Xuyên Thục hoạt động thường xuyên, giết người phóng hỏa ở nhiều nơi, chờ cơ hội đốt cháy kho lương thực và kho lương thực của thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc vốn định quay về nhưng vì chuyện này nên vẫn chưa về được.

Thẩm Tú Tú không thể đợi nữa nên đã quay về Đông Hải trước.

Các quan viên cũng lên tấu báo cáo tổn thất, hoặc là bày tỏ sự phẫn nộ đối với đội ám sát, yêu cầu triều đình nhanh chóng phái binh lính đi tiêu diệt chúng.

Gần đây Cửu công chúa nhân được hơn 30% là bản tấu liên quan đến chuyện này, khiến cô ấy rất buồn phiền.

“Bận đến đâu cũng phải về ăn cơm đúng không?”

Kim Phi kéo thẳng Cửu công chúa đứng dậy: “Đi thôi, về ăn cơm!”

Cửu công chúa không biết làm sao chỉ có thể để bút xuống, đi về cùng Kim Phi.

Hai người đi bộ về nhà, vừa hay Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi cũng dọn cơm lên bàn.

Ăn cơm trưa xong, Kim Phi chợp mắt một lát, ngủ đến giữa chiều mới uể oải dậy.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Châu Nhi ngồi trước máy kéo sợi, vừa giúp Nhuận Nương gỡ rối vừa nói chuyện.

Thấy Kim Phi đi ra, Châu Nhi đã đứng dậy.

Kim Phi nhìn một vòng, không nhìn thấy Cửu công chúa nền tò mò hỏi: “Châu Nhi, sao hôm nay cô rảnh như vậy?”

Thấm Nhi không có ở đây, Châu Nhi là tỳ nữ duy nhất của Cửu công chúa, bình thường hai người như hình với bóng, hầu như rất ít khi thấy Châu Nhi ở một mình.

“Bệ hạ nói buổi chiều ngài đến thăm công chúa Lộ Khiết, bảo ta đi cùng ngài!” Châu Nhi trả lời.

Kim Phi vừa nghe vậy, lúc này mới nhớ đến chuyện nói với Cửu công chúa lúc sáng, muốn tranh thủ đi thăm công chúa Lộ Khiết.

Chắc chắn Cửu công chúa không yên tâm nên đã phái Châu Nhi đến bảo vệ y.

Thật ra Kim Phi định ngày mai mới đi, nhưng Châu Nhi cũng đến rồi, Kim Phi cũng không tiện kéo dài thời gian, dẫn Châu Nhi và đội cận vệ đến phòng y tế.

Nhưng khi đến phòng y tế, Chu Cẩm nói với y công chúa Lộ Khiết đã về rồi.

“Không phải chứ, cô ta không ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương lại vội xuất viện như vậy làm gì?” Kim Phi hỏi.

“Cô ta chỉ trúng một mũi tên, dưỡng thương ở đây hay về nhà dưỡng thương cũng không khác nhau là bao, ở đây mỗi ngày có rất nhiều người bị thương, điều kiện lại kém, con bảo cô ta về trước rồi.”

Chu Cẩm trả lời: “Tiên sinh yên tâm, mỗi ngày con đều đến thăm cô ta, không sao đâu.”

Kim Phi nghe xong, biết bản thân lại rơi vào suy nghĩ quán tính rồi.

Kiếp trước sau khi bệnh nhân làm phẫu thuật xong, đều phải ở lại bệnh viện để quan sát một thời quan, xác nhận khỏe rồi bác sĩ mới cho xuất viện.

Nhưng phòng y tế làng Tây Hà không như vậy.

Làng Tây Hà là nơi khai sinh ra y thuật phẫu thuật trên thế giới, còn có nhóm bác sĩ phẫu thuật đầu tiên như Ngụy Vô Nhai và Chu Cẩm, là nơi có điều kiện y tế phẫu thuật tốt nhất.

Những bệnh nhân bị thương nặng từ nơi khác, quân y địa phương thực sự không cứu được sẽ đưa đến làng Tây Hà, tìm cơ hội sống.

Ngoài ra người dân xung quanh bị bệnh sẽ đến phòng y tế khám bệnh, vì vậy mỗi ngày phòng y tế làng Tây Hà đều rất bận rộn, người bệnh đến rồi đi rất nhiều.

Nếu là người bệnh địa phương, sau khi phẫu thuật vẫn còn tỉnh táo, về cơ bản đã có thể ra khỏi phòng phẫu thuật, nghỉ ngơi ở hành lang một chút, sau đó xác nhận không chết thì sẽ được người nhà đưa về nhà.

Nhân viên hộ tống ở nơi khác cũng được tổ hậu cần đưa đi, đến đại bản doanh của nhân viên hộ tống nghỉ ngơi dưỡng thương.

Chỉ có những bệnh nhân bị bệnh rất nghiêm trọng, có thể chết bất cứ lúc nào nói được sắp xếp phòng bệnh.

Cho dù là như vậy, phòng bệnh ở phòng y tế cũng rất đông đúc, khắp hành lang đều là người nằm.

Vết thương do mũi tên của công chúa Lộ Khiết thực sự chẳng là gì đối với thời đại mạng người như cỏ rác này.

Rất nhiều binh lính bị thương trên chiến trường, lại không biết cách khử trùng hoặc không có điều kiện chữa trị dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, cuối cùng mất mạng hoặc cắt bỏ.

Mỗi tháng Chu Cẩm không biết mình đã phải cắt bao nhiều cánh tay bao nhiêu chân, cũng không biết đã đưa tiễn bao nhiêu bệnh nhân.

Có thể nói, y thuật của cô ấy đã được tích lũy dần dần từ những bệnh nhân này.

Đây là nhân viên hộ tống, có thể đến phòng y tế miễn phí, trong tình huống khẩn cấp có còn phi thuyền đưa đến.

Những người dân bình thường bị thương, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, gắng gượng được thì sống, không cố gắng được thì chết.

Xã hội tiến bộ cần phải có thời gian, phát triển y tế cũng như vậy, Kim Phi không có cách nào khác.

Vì vậy bình thường y rất ít khi đến phòng y tế, ở đây khiến y cảm thấy bất lực.

Một y tá chạy ra từ cổng, cách bàn làm việc của Chu Cẩm vẫn rất xa đã hét: “Chu đại phu, Chu đại phu, phi thuyền vừa đưa bệnh nhân khẩn cấp đến, đã đưa vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ Từ bảo ta đến gọi ngươi!”

Cô ấy đến cửa phòng làm việc của Chu Cẩm, muốn lao vào trong nhưng đã bị cận vệ của Kim Phi ngăn lại.

Bình thường ở đây có nhiều nhân viên hộ tống đến, y tá vừa nhìn thấy cận vệ cũng không nhìn kỹ, đến khi bị ngăn lại mới phát hiện Kim Phi đang nói chuyện với Chu Cẩm trong phòng làm việc.

“Kim tiên sinh, ta xin lỗi, ta không biết ngài ở đây!”

Y tá đỏ mặt giải thích.

“Không sao.” Kim Phi xua tay, nói với Chu Cẩm: “Con có bệnh nhân thì nhanh đi đi, có thời gian thì về nhà ăn cơm, hôm qua sư mẫu con còn nhắc đến con, gần đây con đến nhà ngày càng ít.”

“Vâng.” Chu Cẩm vừa thay đồng phục phẫu thuật vừa khử trùng cho mình: “Vậy con không tiễn tiên sinh được rồi.”

“Ta cũng không phải không biết đường, còn cần con tiễn à!”

Kim Phi giúp Chu Cẩm thắt đai sau lưng, sau đó vỗ vai cô ấy nói: “Đi đi!”

Chu Cẩm gật đầu rồi chạy theo y tá.

Kim Phi nhìn bóng lưng của cô ấy, hơi đau lòng.

Nhắc mới nhớ, chẳng qua Chu Cẩm cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, nếu ở kiếp trước, bây giờ cô ấy vẫn đang học cấp ba, nhưng ở làng Tây Hà, cô ấy đã là một nhân viên trong phòng y tế rồi, có lúc bận đến mức một ngày một đêm cũng không ra khỏi phòng phẫu thuật.

Sau khi nhận Kim Phi làm thầy, cuộc sống của cô ấy tốt hơn nhiều, đã cao hơn, nhưng ốm hơn lúc trước, trông giống như một cây gai dầu, áo quần phẫu thuật mặc trên người cũng bay loạn.

Nhưng ở thời đại này người không may mắn quá nhiều, hiện tại Kim Phi cố gắng như vậy không phải vì để thay đổi thế giới này sao?

Sau một hồi cảm xúc, Kim Phi mới đè nén suy nghĩ trong lòng, dẫn đội cận vệ đến nơi ở của công chúa Lộ Khiết.

Khi công chúa Lộ Khiết mới đến, Cửu công chúa đã cố ý làm khó cô ta, vì vậy đã sắp xếp cô ta đến rìa làng Quan Gia, Kim Phi đi vòng qua gần hết ngôi làng, cưỡi ngựa mười mấy phút mới đến nơi.

Nơi ở của nhóm người công chúa Lộ Khiết có hai căn nhà, những nhân viên kỹ thuật sống ở một căn, Giang Văn Văn đưa nhân viên hộ tống và ba người công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi cùng Sương Nhi sống ở một căn.

Khi Kim Phi đến, Giang Văn Văn đang cùng nhân viên hộ tống tập bắn cung ở trong sân, nhìn thấy Kim Phi, các nhân viên hộ tống vội cất cung tên.

“Tiên sinh!” Giang Văn Văn tiến đến chào y.

Kim Phi chào lại, sau đó nói: “Ta đến thăm Lộ Khiết điện hạ, ngươi truyền lời giúp ta!”

Nếu Kim Phi chủ động đến thăm trước khi sứ giả Cao Nguyên đến, e rằng công chúa Lộ Khiết sẽ làm giá một chút, nhưng hiện tại cô ta không dám làm giá.

Không đợi Giang Văn Văn vào thông báo, Băng Nhi đã đi ra từ gian nhà chính: “Kim tiên sinh, điện hạ mời ngài vào trong!”
Chương 1699: Khen nhau

Căn nhà này là nhà nông thôn điển hình, ba gian nhà chính, mỗi bên trái phải đều có một phòng phụ.

Ba người công chúa Lộ Khiết sống trong gian nhà chính, Giang Văn Văn và nhân viên hộ tống chia thành hai ca, sau giờ làm việc sẽ về nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống nghỉ ngơi.

Kim Phi tưởng rằng sẽ gặp công chúa Lộ Khiết ở gian nhà chính, nhưng sau khi vào gian nhà chính, Băng Nhi lại ra hiệu cho Kim Phi đi đến phòng phụ phía tây.

Thực ra như vậy có chút không hợp quy củ, nhưng Kim Phi vốn không để ý lắm những quy củ ở thời đại phong kiến, hiện tại công chúa Lộ Khiết lại bị thương, nên y cũng không nghĩ nhiều, đi vào phòng phía tây.

Châu Nhi vội đi vào theo.

Băng Nhi thấy như vậy khẽ cau mày, nhưng không nói gì.

Kim Phi vào trong phòng, thấy căn phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp, bàn ghế và giường đều mới, có lẽ mới mua sau khi công chúa Lộ Khiết đến đây.

Dù sao người giàu có không thiếu tiền, còn mua nhà ở Đông Hải.

Công chúa Lộ Khiết nằm trên giường, cô ta chào Kim Phi: “Hoạt động có chút không tiện, không tiếp đón từ xa, mong tiên sinh không trách!”

“Không sao không sao.” Kim Phi xua tay: “Cô bị thương vì cứu ta, nói như vậy không phải khiến ta thấy xấu hổ rồi sao?”

“Lộ Khiết tuyệt đối không có ý này.” Công chúa Lộ Khiết giải thích: “Ta sinh ra ở Thảo Nguyên, cũng không đọc sách nhiều, không giỏi nói chuyện, mong tiên sinh tha thứ!”

“Đây không phải là triều đình, cũng không có người ngoài, chúng ta đừng nói chuyện như vậy nữa, quá mệt rồi!”

Kim Phi không biết làm sao nói: “Chúng ta quen nhau cũng đã một thời gian, có lẽ cũng được xem là bạn bè, cứ trò chuyện như bạn bè là được...Đúng rồi, Hạ Nhi nấu súp gà cho cô, ta bảo người đưa cho Văn Văn rồi, buổi tối cô hâm nóng lại là ăn được rồi.”

“Vậy ta cảm ơn Hạ Nhi tỷ tỷ!”

Công chúa Lộ Khiết ra hiệu cho Băng Nhi dời ghế cho Kim Phi: “Tiên sinh, mời ngồi!”

“Hôm nay cô thấy thế nào? Sau khi ngồi xuống Kim Phi đã hỏi.

“Khỏe hơn nhiều rồi.” Công chúa Lộ Khiết xúc động nói: “Phải nói, thầy giỏi có trò hay, Kim tiên sinh giỏi, dạy được người học trò cũng giỏi như vậy, y thuật của Chu đại phu thật sự rất giỏi, nếu trúng tên ở trên Thảo Nguyên, dù là ở đâu, đều sẽ nổi mủ, nếu không chữa trị tốt sẽ chết.

Nhưng Chu đại phu giúp ta xử lý vết thương, về cơ bản vết thương không bị nổi mủ!”

“Đây không phải do ta dạy tốt, mà là bản lĩnh của Tiểu Cẩm và nguyên nhân khử trùng.”

Kim Phi nói: “Dù bây giờ không nổi mủ, nhưng không đồng nghĩa với việc sau này sẽ không nổi mủ, gần đây khi cô bôi thuốc lau vết thương, khi dùng khăn lau phải luộc nóng một chút, tránh lây nhiễm vi khuẩn.”

“Lây nhiễm? Vi khuẩn?” Đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết nghe hai cái tên này, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Kim Phi.

Cùng với sự mở rộng không ngừng của quân đội, lỗ hổng của quân y và nhân viên hộ lý ngày càng lớn, vì vậy cách đây một thời gian, Cửu công chúa đã thành lập lớp đào tạo quân y, chuyên đào tạo quân y và y tá.

Kiến thức vi sinh là môn học bắt buộc trong lớp đào tạo quân y, vì vậy nó không phải là bí mật, nếu công chúa Lộ Khiết muốn nghe ngóng thì cũng có gì khó, vì vậy Kim Phi phổ cập khoa học đơn giản cho cô ta một chút kiến thức về vi khuẩn và lây nhiễm vi khuẩn.

Công chúa Lộ Khiết nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong bèn nói: “Hóa ra là như vậy, hóa ra chúng ta bị bệnh là vì những vi rút không nhìn thấy đó, sau này ta trở về, phải dặn dò lang trung của chúng ta, gạc dùng để lau vết thương cần phải luộc và khử trùng!”

“Hơn nữa bình thường uống nước cũng phải uống nước đun sôi!” Kim Phi nhắc nhở: “Còn có thịt bò thịt dê thối rữa biến chất, có thể cố gắng không ăn thì không ăn!”

“Tiên sinh, nếu được, bọn ta cũng không muốn uống nước chưa được đun sôi, không muốn ăn thịt dê thịt bò thối!”

Công chúa Lộ Khiết lại than thở: “Nhưng bọn ta không có cách nào khác, hai năm nay trên Thảo Nguyên thực sự rất khó khăn không biết bao nhiêu dân chăn nuôi đã chết đói, đừng nói đến thịt bò thịt dê hôi, khi đói, họ hận không thể ăn cỏ như dê và bò!”

Trước khi Kim Phi đến, y đoán rằng công chúa Lộ Khiết muốn tìm cách để y cứu giúp Thảo Nguyên, bây giờ nghe công chúa Lộ Khiết bắt đầu khóc than, Kim Phi biết mình đã đoán đúng rồi.

“Hai năm qua, thiên tai không ngừng xảy ra, không chỉ cuộc sống của các ngươi trên Thảo Nguyên khó khăn, cuộc sống của người dân Đại Khang bọn ta cũng cực khổ.”

Kim Phi lại than thở: “Trên đường đến đây cô cũng đã thấy, mỗi ngày Giang Nam và Trung Nguyên đều có rất nhiều người chết đói!”

“Nhưng Đại Khang có tiên sinh!”

Công chúa Lộ Khiết nói: “Tiên sinh tài hoa cái thế, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể ổn định Xuyên Thục, còn quản lý Xuyên Thục tốt như vậy, ta tin chưa đến mười năm, tiên sinh nhất định có thể ổn định toàn bộ Đại Khang, làm cho cuộc sống người dân Đại Khang tốt đẹp hơn!”

“Muốn ổn định Đại Khang đâu dễ như vậy chứ!” Kim Phi lại than thở một câu.

Trước kia y cảm thấy bản thân có thể chế tạo ra những vũ khí càng tiên tiến hơn, và với sự ủng hộ của người dân, việc ổn định thiên hạ sẽ rất nhanh.

Chỉ cần cho bản thân thời gian mấy năm, y chắc chắn có thể ổn định Giang Nam và Trung Nguyên, nếu tất cả đều thuận lợi, còn có thể giành lại Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man, trả lại bản đồ Đại Khang rộng lớn như trước đây.

Nhưng với những cuộc chiến tranh liên tiếp xảy ra, Kim Phi dần không còn tự tin như vậy nữa.

Y có thể chế tạo ra vũ khí càng tiên tiến hơn, quân địch cũng có thể nghĩ ra cách đối phó.

Đông Hải Thanh lúc trước là một ví dụ.

Ngoài Đông Hải Thanh ra, quân địch còn biết cách sử dụng lối đánh du kích để đối phó với nhân viên hộ tống và phi thuyền.

Bọn họ không chiến đấu trực diện nữa, mà chọn cách chia thành tốp nhỏ, chia nhau ra âm thầm phá hoại.

Sự kết hợp giữa phi thuyền và lựu đạn phù hợp với các trận chiến có quy mô lớn, một khi quân địch chia nhỏ ra, uy lực của sự kết hợp giữa phi thuyền và lựu đạn cũng giảm đáng kể.

Cũng không thể vì mấy tên địch nấp trong núi mà phải phi thuyền đến nổ toàn bộ núi được đúng chứ?

Không nói đến việc lãng phí hay không, khả năng sản xuất của xưởng lựu đạn cũng không theo kịp.

Vì vậy Kim Phi dần ý thức được, chỉ dựa vào vũ lực và sức mạnh thì rất khó ổn định thiên hạ, vì vậy y mới bắt đầu thử cách đàm phán và giúp đỡ bù nhìn để khống chế Thổ Phiên và Đông Man.

Tạm thời y không quan tâm đến Đảng Hạng nữa, chỉ có thể giải quyết việc trước mắt, rồi từ từ tính toán sau.

“Tiên sinh tài trí mưu lược kiệt xuất, ta tin tiên sinh nhất định có thể ổn định thiên hạ, trở thành quốc sư vĩ đại nhất trong lịch sử Đại Khang!” Công chúa Lộ Khiết lại tâng bốc một câu, sau đó than thở nói: “Không như ta, ta chỉ là một người phụ nữ, không biết gì, nhìn dân chăn nuôi chật vật cực khổ nhưng không làm được gì!”

“Điện hạ cũng đừng tự hạ thấp mình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô có thể tập hợp được nhiều dân du mục như vậy, đủ để thấy rõ năng lực của cô rồi.”

Đối phương tâng bốc mình lâu như vậy, Kim Phi cũng không ngần ngại khen lại cô ta.

“Ta có năng lực gì chứ?” Công chúa Lộ Khiết cười khổ nói: “Dân du mục tin tưởng ta, mới đi theo ta, nhưng càng như vậy, nhìn thấy họ phải chịu khổ, trong lòng ta càng khó chịu!”

Nói đến đây, công chúa Lộ Khiết đang nằm sấp, đột nhiên co hai chân lại, quỳ xuống trước mặt Kim Phi: “Hi vọng tiên sinh nhân từ, chỉ cho ta một con đường sống!
Chương 1700: Nói thẳng

Kim Phi thực sự không ngờ rằng Công chúa Lộ Khiết lại đột nhiên làm như vậy.

Vì trước khi sứ giả Cao Nguyên đến, Công chúa Lộ Khiết vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, kéo dài thời gian không chịu đàm phán, bây giờ đột nhiên lại trở nên chủ động như vậy?

Kim Phi ý thức được e rằng tình hình của Đông Man càng khó khăn hơn bản thân tưởng tượng.

“Điện hạ, cô nhanh đứng dậy đi!”

Cơ thế công chúa Lộ Khiết vẫn còn bị thương, Kim Phi muốn đến đỡ cô ta lên.

Nhưng vừa đưa tay ra đã thu lại.

Bây giờ là mùa hè, trong nhà lá lại hơi oi bức, Công chúa Lộ Khiết vốn mặc quần áo mỏng, trước đó nằm trên giường đắp chăn thì không sao, bây giờ cô ta lại đang trong tư thế quỳ, hơn nữa còn ở trên giường, nhìn từ góc độ của Kim Phi thì giống như không mặc áo quần.

Kim Phi không dám tự xưng là quân tử, cũng chưa từng nghĩ đến việc làm quân tử, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân lúc người ta khó khăn mà lợi dụng Công chúa Lộ Khiết.

Vì vậy y vội nghiêng đầu sang một bên, nhìn Băng Nhi Sương Nhi nói: “Nhanh đỡ điện hạ các ngươi dậy đi!”

Nhưng hai người này giống như không nghe lời Kim Phi nói, vẫn đứng im không nhúc nhích gì.

Đây là lần đầu tiên Băng Nhi thấy Kim Phi luống cuống như vậy, dù đứng yên không cử động, nhưng khóe mắt lại hơi cong lên.

Kim Phi thấy Băng Nhi, Sương Nhi không nghe lời y, bèn nhìn sang Châu Nhi.

Nhưng Châu Nhi quay đầu lại, không hề nhìn vào mắt y.

Hiển nhiên không nhờ ba người được, Công chúa Lộ Khiết lại bị thương, không thể để cô ta quỳ như vậy được đúng không?

Vì vậy Kim Phi chỉ có thể quay đầu sang một bên rồi đến đỡ Công chúa Lộ Khiết dậy.

Nhưng Công chúa Lộ Khiết không hề muốn đứng dậy, vẫn quỳ như cũ.

“Lộ Khiết, cô đừng như vậy, muốn nói chuyện gì thì đứng lên rồi nói, nếu không nói thì ta sẽ đi về.”

Công chúa Lộ Khiết thật sự lo Kim Phi sẽ đi về, cô ta nghe vậy bèn đứng dậy.

Kim Phi nghe tiếng động phía sau, lúc này mới xoay đầu lại.

“Kim tiên sinh, nếu ngài đã nói chúng ta có thể trò chuyện như bạn bè, vậy ta cũng không giấu giếm gì nữa, ngài chưa đi đến Thảo Nguyên, không biết tình hình hiện tại trên Thảo Nguyên như thế nào.

Mấy năm nay thiên tai xảy ra liên miên, dân du mục vốn không thể tiếp tục nữa, lần trước thành Du Quan thất bại, ngài đã bắt vua...ngài đã bắt Yabe, các bộ lạc rơi vào thế hỗn loạn, cuộc sống của dân du mục càng khó khăn hơn, mỗi ngày không biết đã chết bao nhiêu người.

Hiện nay vẫn là mùa hè, đến mùa đông, người chết lại càng nhiều hơn!”

Công chúa Lộ Khiết như tìm thấy một kênh để giải tỏa, quỳ xuống giường, đôi mắt đỏ hoe nói: “Kim tiên sinh, ta biết ngài không hài lòng với cuộc chinh chiến phía Nam và bao vây tấn công thành Du Quan trước đó của Đông Man, nhưng đó đều ý của nhóm người Yabe, không liên quan gì đến dân du mục!”

“Người Đông Man các ngươi đã phát động bao nhiêu lần chinh chiến phía Nam trong ngần ấy năm? Mỗi lần chinh chiến phía Nam các ngươi đã cướp bóc biết bao nhiêu tài sản của Trung Nguyên? Cô có biết, để gom góp ‘ban tặng’ cho các ngươi mỗi năm, người dân Đại Khang đã phải đóng biết bao nhiêu thuế không, mỗi năm đã ép chết bao nhiêu người không?”

Nói đến vấn đề này, Kim Phi hơi kích động: “Nếu không phải vì các ngươi, Đại Khang có bị rơi vào tình trạng như ngày nay không? Bây giờ lại đổ hết trách nhiệm cho vua, muốn rũ bỏ trách nhiệm một cách nhẹ nhàng như vậy ư? Đâu có chuyện dễ như vậy?”

“Kim tiên sinh, cho dù không có bọn ta, ngài cảm thấy cuộc sống của người dân Đại Khang sẽ tốt hơn bây giờ sao?” Công chúa Lộ Khiết hỏi lại.

Kim Phi nghe vậy thì hơi trầm mặc.

Đúng vậy, vấn đề cơ bản nhất của Đại Khang không phải do Đông Man Đảng Hạng tạo nên, mà là thôn tính đất đai.

Tầng lớp quyền quý, gia tộc quyền thế, địa chủ quá tham lam, luôn hút máu người dân.

Thực ra tất cả các triều đại phong kiến đều không thoát được vấn đề này.

Khi một triều đại vừa mới thành lập, thường sẽ tương đối trong sạch, cuộc sống của người dân cũng tốt hơn.

Ngoài việc các Hoàng đế của triều đại mới chăm chỉ, sáng suốt, có tinh thần dám nghĩ dám làm, còn vì triều đại mới vừa thành lập, số lượng quyền quý không nhiều như vậy.

Thời gian trôi qua, quyền quý bắt đầu sinh con nối dõi, khi lập triều, một tể tướng sẽ lấy hai ba vợ, sinh mười mấy người con, mỗi người con lại sinh mười mấy đứa con, vài chục năm sau đã có thể tạo thành một gia tộc lớn hàng trăm người.

Cho dù tể tướng thanh liêm, cũng không thể nhìn con trai con gái, cháu trai, cháu ngoại đi làm ruộng, chắc chắn sẽ mở đường giúp đỡ bọn họ.

Ở thời đại phong kiến, môi trường doanh thương nghèo nàn, địa vị của thương nhân cũng thấp, những người này chắc chắn sẽ không buôn bán, chỉ có thể làm quan.

Một quý tộc đã được hình thành như vậy.

Những người này đều đang hút máu người dân, thôn tính đất đai cũng ngày càng nghiêm trọng.

Mười mấy năm hay mấy chục năm có thể vẫn không sao, nhưng Đại Khang đã được thành lập mấy trăm năm, tầng lớp hào môn trên khắp nước giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, số người được tích lũy thực sự quá nhiều.

Dù máu của người dân nhiều hơn đi nữa thì cũng không thể chịu đựng được!

Nếu như gặp phải người Hoàng đế ngu ngốc, ví dụ như Trần Cát, vậy thì càng hỏng hơn.

Không thể nói Trần Cát là vị Hoàng đế hung ác, mà ông ta sống sâu trong hoàng cung, đã tách khỏi người dân từ lâu, chỉ biết về tình hình của người dân qua những bản tấu.

Người dân sống trong cảnh khổ cực lầm than, Trần Cát còn cảm thấy thiên hạ thái bình, mỗi năm các quan viên đều tặng Hoa Thạch Cương, ông ta còn vui mừng khôn xiết.

Thôn tính đất đai và lòng tham của các quyền quý, nhà quý tộc mới là nguyên nhân cơ bản dẫn đến sự sụp đổ của Đại Khang, cho dù không có những người ngoại tộc như Đông Man đến xâm lược thì Đại Khang chắc chắn vẫn sẽ bị hủy diệt.

Dù biết đạo lý này nhưng chắc chắn bây giờ Kim Phi sẽ không nói như vậy với công chúa Lộ Khiết.

Vì vậy Kim Phi rất tức giận nói: “Quả thực Đại Khang có rất nhiều vấn đề, nhưng đó cũng là việc của bọn ta, nhưng vì lòng tham của các ngươi đã tăng thêm gánh nặng cho người dân Đại Khang, cũng là sự thật không thể chối cãi!”

Lần này đến lượt Công chúa Lộ Khiết trầm mặc.

Đúng vậy, không có sự cướp bóc kéo dài của Đông Man, Đại Khang sẽ không bị diệt vong nhanh như vậy, cho dù bị diệt vong thì cũng không liên quan gì đến Đông Man.

Mâu thuẫn của hai bên đã kéo dài quá lâu rồi.

Trước khi Kim Phi và Công chúa Lộ Khiết ra đời đã bắt đầu rồi, có thể nói nhiều năm như vậy, Đông Man vẫn luôn hút máu của Đại Khang để sinh tồn, nếu không có vật phẩm Đại Khang cống nạp mỗi năm để nuôi quyền quý, Đông Man đã loạn từ lâu rồi.

Những tổn thương do thời gian gây ra, chỉ có thể được chữa lành dần theo thời gian chứ không thể xoa dịu trong một hai lần nói chuyện.

Công chúa Lộ Khiết không làm được, Kim Phi cũng làm không được.

Tương đối mà nói, Công chúa Lộ Khiết đã làm rất tốt.

Bao gồm cả lần này, cô ta cũng không hề uy hiếp hay nhắc đến chuyện cứu Kim Phi hôm qua, thay vào đó cô ra lại hạ thấp lập trường, cố gắng đàm phán như bình thường.

Phải nói rằng, Công chúa Lộ Khiết đã quyết định rất chính xác.

Nếu cô ta lấy chuyện cứu Kim Phi để bàn chuyện với y, e rằng Kim Phi cũng không muốn nói chuyện với cô ta.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều tỉnh ngộ như Công chúa Lộ Khiết, ví dụ như Băng Nhi ở phí sau, cô ta cảm thấy Kim Phi hiện tại quá cứng nhắc, giống như đang cố ý gây khó dễ cho công chúa Lộ Khiết.

Vì vậy cô ta đã bên vực công chúa Lộ Khiết: “Kim tiên sinh, điện hạ bọn ta đã cứu mạng của ngài đấy, ngài không thể châm chước một chút sao?”

Kết quả cô ta vừa nói câu này, Kim Phi vẫn chưa phản ứng gì, sắc mặt Công chúa Lộ Khiết đã thay đổi.

“Băng Nhi, im miệng cho ta! Ở đây ngươi không có quyền lên tiếng!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom