• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1761-1765

Chương 1761: Thú hoang

"Khánh đại nhân, nếu có thể thì, hãy để đội bay vận chuyển nhiên liệu đến cao nguyên trong đêm và thiết lập một điểm tiếp tế tạm thời ở đó!"

Kim Phi nhìn Khánh Hâm Nghiêu: "Ngoài ra, hãy thông báo cho đội bay huấn luyện độ cao nhiều hơn."

Khánh Hâm Nghiêu đứng thẳng lưng, trả lời: "Vâng!"

Cao nguyên rộng lớn, dân cư thưa thớt, có nơi đi bộ hàng trăm dặm cũng không thấy một bóng người.

Mật thám muốn xâm nhập vào thu thập thông tin tình báo rất khó khăn, nhưng việc thành lập một điểm tiếp tế tạm thời lại không quá khó.

Mặc dù tìm một hang động ở một khu vực không người, đặt vật tư tiếp tế vào bên trong, kẻ địch gần như không thể tìm thấy được.

Mà huấn luyện độ cao, chính là để cho các phi công thích nghi trước với tình trạng say độ cao để tránh tình trạng thiếu oxy trên cao nguyên.

"Ngoài ra, chuyện hôm nay chỉ có ba người chúng ta biết, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, hiểu không?" Kim Phi nhắc nhở.

Sở dĩ y nói chuyện này ở đây là vì trước đó huấn luyện phi công và xây dựng điểm tiếp tế đều phải thông qua Khánh Hâm Nghiêu.

Cho dù Kim Phi không nói, Khánh Hâm Nghiêu cũng đoán ra được ý định của y.

Về phần Ngụy Đại Đồng, thật ra ông ta cũng không quan tâm đến tình hình ở cao nguyên lắm, vừa rồi ông ta chủ động hỏi, chỉ là làm người phát ngôn thay cho Khánh Hâm Nghiêu thôi.

Đây cũng là sự khôn khéo của Ngụy Đại Đồng.

Mặc dù trên danh nghĩa, Ngụy Đại Đồng hiện là người phụ trách đập Đô Giang thuộc thẩm quyền của bộ Công, nhưng Khánh Hâm Nghiêu là cấp trên trước của ông ta, hơn nữa đập Đô Giang quá gần Tây Xuyên, ông ta cần phải tạo mối quan hệ tốt với Khánh Hâm Nghiêu.

Sở dĩ Kim Phi không nói chuyện riêng với Khánh Hâm Nghiêu, một là vì Ngụy Đại Đồng đã chủ động hỏi, hai là y cũng muốn trấn an Ngụy Đại Đồng lần nữa, để ông ta biết mình rất coi trọng đập Đô Giang.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, thực sự khiến Ngụy Đại Đồng sợ hãi, vốn dĩ ông ta muốn tìm Kim Phi nói chuyện, để Kim Phi phái thêm một số nhân viên hộ tống đến bảo vệ đập Đô Giang.

Bây giờ nghe thấy Kim Phi nói như vậy, ông ta đã bỏ ý nghĩ này đi.

Bởi vì ông ta biết, cho dù mình không nói, Kim Phi chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

Trên thực tế, Ngụy Đại Đồng đã đoán đúng, đêm đó Kim Phi đã tìm đến Tả Phi Phi, bảo cô ấy giữ lại một trung đội súng kíp hỗ trợ nhân viên hộ tống bảo vệ đập Đô Giang.

Sau đó lại đích thân viết thư cho Cửu công chúa, nói về chuyện ngày hôm nay, để Cửu công chúa điều động thêm một đại đội đến.

Ngoài ra, trận chiến này cũng khiến Kim Phi ý thức được khuyết điểm của pháo đài.

Pháo đài có thể phòng tránh được kẻ thù tấn công từ trên đường, nhưng không tránh được kẻ địch ẩn nấp ở trên núi.

Vì vậy, Kim Phi mở rộng phạm vi quản lý quân sự của đập Đô Giang, không có lệnh quân sự, không ai có thể tùy tiện ra vào.

Tại biên giới quản lý quân sự, thiết kế hơn mười pháo đài, nếu có người tấn công đập Đô Giang, tác dụng hòa hoãn sẽ dài hơn.

Các pháo đài cách đập Đô Giang tương đối xa, cho nên trong mỗi pháo đài đều dự trữ thêm lựu đạn.

Y còn viết một bức thư cho Chu Du Đạt, bảo Chu Du Đạt sắp xếp thợ mộc, xây dựng lò gạch gần đập Đô Giang, sau khi xây xong, Kim Phi sẽ xây tường bao quanh hai bên trái phải của đập Đô Giang.

Cứ như vậy, nếu kẻ địch muốn phá hoại đập Đô Giang thì nhất định phải bay qua tường thành trước.

Pháo đài ở ranh giới khu quản lý là tuyến phòng thủ đầu tiên, tường thành là tuyến phòng thủ thứ hai, đập nước là tuyến phòng thủ thứ ba.

Có thể đột phá ba tuyến phòng ngự này nhất định cần có rất nhiều kẻ địch, nếu thật sự có ngày đó, chứng tỏ chính quyền Xuyên Thục đã xảy ra vấn đề lớn rồi, có làm thêm nhiều tuyến phòng thủ nữa thì cũng không cần thiết nữa.

Sáng hôm sau, khi Kim Phi đưa cho Ngụy Đại Đồng kế hoạch mà y đã làm ra trong đêm, Ngụy Đại Đồng đã cúi đầu thật sâu trước y.

Ông ta cũng biết, hiện tại các nơi ở Xuyên Thục đều thiếu nhân lực, trong hoàn cảnh như vậy, Kim Phi vẫn điều động nhiều người như vậy tới canh giữ đập Đô Giang, đủ chứng tỏ y rất coi trọng đập Đô Giang.

"Ngụy Đại Đồng, đập Đô Giang là công trình có lợi cho dân ngàn năm, ngài nhất định phải bảo vệ tốt!"

Kim Phi kéo Ngụy Đại Đồng đứng dậy, nghiêm túc nói.

"Tiên sinh yên tâm, nếu có người muốn hủy diệt đập Đô Giang, ta sẽ chôn thân dưới đáy sông cùng đập nước!"

Ngụy Đại Đồng giơ tay thề.

Kim Phi không trả lời, mà chỉ hành lễ quân đội với Ngụy Đại Đồng.

Trong trận chiến ngày hôm qua, y đã nhìn thấy Ngụy Đại Đồng mấy lần, khi đó vẻ mặt Ngụy Đại Đồng chỉ có sự tức giận, không hề có sự sợ hãi, ông ta xắn ống tay áo lên mấy lần.

Kim Phi tin rằng nếu quân Dã Lang thực sự xông vào, Ngụy Đại Đồng thực sự có thể chôn thân dưới đáy sông cùng với đập nước thật.

"Ngụy Đại Nhân, ngài ăn cơm chưa?" Kim Phi buông ta xuống hỏi.

Ngụy Đại Đồng tưởng Kim Phi chỉ tùy tiện hỏi, gật đầu trả lời nói: "Ta đã ăn rồi."

"Vậy ngài chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đi khảo sát hồ chứa."

Lựa chọn vị trí hồ chứa vô cùng quan trọng, nếu không làm tốt sẽ dẫn đến nguy hiểm và tổn thất khôn lường cho hạ du, công tác kiểm tra hồ chứa mấy ngày trước mới hoàn thành được một phần ba.

"Tiên sinh, bây giờ vẫn chưa xác định có kẻ địch nào chạy thoát hay không, chúng ta chờ đợi thêm đi?" Ngụy Đại Đồng khuyên nhủ.

Hôm qua ông ta đã nhìn thấy quân Dã Lang, mặc dù rất tức giận, nhưng Ngụy Đại Đồng cũng phải thừa nhận, binh lính quân Dã Lang rất hung hãn, hơn nữa còn có năng lực xâm nhập và ẩn nấp mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ không thể mò đến được ngọn núi bên ngoài đập Đô Giang mà không bị phát hiện được.

Các hồ chứa nước mà ông ta lựa chọn đều ở những khu vực dân cư thưa thớt, xung quanh là núi rừng, nếu quân Dã Lang ẩn náu trong đó để ám sát Kim Phi thì trách nhiệm này quá lớn.

Nhưng Kim Phi không quan tâm: "Chỉ là mấy con thú hoang thôi, có gì phải sợ chứ?"

Thật ra, sau khi bữa cơm tối hôm qua, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã nói chuyện và hỏi về tình hình của quân Dã Lang rồi.

Danh tiếng của quân Dã Lang ở trên cao nguyên thực sự rất lớn, Khánh Hâm Nghiêu vẫn luôn chú ý đến cao nguyên, không chỉ từng nghe nói đến quân Dã Lang, còn từng phái người điều tra những tin tức liên quan.

Tình hình Khánh Hâm Nghiêu nói về cơ bản đều phù hợp với những gì Nathan nói, đặc biệt là về số lượng, cả hai đều nói rằng quân Dã Lang có tổng cộng hơn ba nghìn ba trăm sáu mươi sáu người.

Trong danh sách dọn dẹp chiến trường mà Đại Tráng đưa lên, có tổng cộng ba nghìn ba trăm năm mươi bảy thi thể, trên cánh tay mỗi thi thể đều có dấu của quân Dã Lang.

Về phần những người thiếu, Kim Phi và Đại Tráng đều nhất trí rằng Gunte và cận vệ của hắn là mồi nhử ở kênh Mô Ngư.

Chiến trường ở kênh Mô Ngư cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng đáng tiếc thi thể của Gunte vẫn chưa được tìm thấy.

Có thể là chạy thoát rồi, hoặc có thể là thi thể đá bị dầu hỏa thiêu hủy, dấu ấn cũng bị đốt cháy rồi.

Đương nhiên, cũng có khả năng một số trong hơn ba nghìn quân Dã Lang đang giả trang ở bên ngoài, bây giờ vẫn còn quân Dã Lang lén lút ở bên ngoài, nhưng Kim Phi đã giao nhiệm vụ lục soát núi cho Khánh Hâm Nghiêu, y cũng lười xía vào.

Cũng có thể là vì vẫn còn quân Dã Lang có khả năng tồn tại, cho nên y không ra ngoài nữa chăng?

Thấy Ngụy Đại Đồng vẫn còn muốn nói gì đó, Kim Phi đã xua tay: "Cứ như vậy đi, nửa giờ sau sẽ xuất phát, Ngụy đại nhân chuẩn bị chút đi!"

Ngụy Đại Đồng thấy thái độ kiên quyết của Kim Phi, chỉ có thể thở dài, trở về chuẩn bị các thứ như bản đồ, ống nhòm.

Nửa giờ sau, ba chiếc phi thuyền lần lượt cất cánh.

Mặc dù Kim Phi không sợ, nhưng Tả Phi Phi rất lo lắng, nhất định phải dẫn theo một trung đội nhân viên đội súng kíp đi cùng.

Kim Phi bất lực, chỉ đành theo ý cô ấy.
Chương 1762: Nhầm lẫn

Vị trí hồ chứa Ngụy Đại Đồng lựa chọn, bây giờ vẫn đều là khe núi.

Điểm chung của mấy khe núi đều là một đầu hẹp ở phía dưới.

Chỉ cần xây dựng một con đập ở nơi chật hẹp, sau đó dùng kênh rạch để dẫn nước sông đến là được.

Khi mưa nhiều, hồ chứa có thể trữ nước sông, khi hạn hán, hồ chứa có thể xả nước, một mũi tên trúng hai đích.

Thậm chí Kim Phi còn đang xem xét để dành chỗ cho một trạm thủy điện nhỏ trên đập.

Điện lực là con đường duy nhất để phát triển công nghiệp, khoảng thời gian trước Kim Phi đã bắt đầu thiết kế máy phát điện rồi.

Chỉ là mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, ngay cả khuôn mẫu cũng cần phải do Kim Phi chế tạo, việc này tốn thời gian nên tiến độ hơi chậm.

Nhưng một khi khuôn mẫu được chế tạo ra, thì có thể sản xuất hàng loạt máy phát điện và động cơ điện.

Có động cơ điện, ngành công nghiệp có thể thực hiện các thao tác chính xác hơn, từ đó thúc đẩy ngành công nghiệp phát triển.

Thật ra, khi Kim Phi thiết kế hệ thống thủy lợi đập Đô Giang, y đã nghĩ đến việc dành vị trí cho trạm thủy điện trên đập rồi, sau này nghĩ lại y cho rằng đập Đô Giang quá quan trọng, không thích hợp để làm thử nghiệm, cho nên y đã từ bỏ ý định đó.

Tuy nhiên, tầm quan trọng của hồ chứa tương đối yếu hơn nhiều nên có thể tiến hành thử nghiệm được.

Cho nên Kim Phi cũng rất coi trọng hồ chứa nước, không chỉ khảo sát địa hình xung quanh ở độ cao lớn mà còn kiên trì đi đến phía dưới để điều tra thành phần của núi đá, xác định xem chúng có thích hợp để xây đập hay không.

Từ đầu đến cuối, Tả Phi Phi vẫn luôn dẫn đầu đội súng kíp theo sát Kim Phi.

Các hồ chứa nước mà Ngụy Đại Đồng lựa chọn đều ở vùng hoang vu, đường núi khó di chuyển, các nữ công nhân mặc áo giáp mang theo súng kíp và thuốc súng, nhiều nữ công nhân đều mệt đến mức thở hồng hộc.

Cộng thêm thời tiết nắng nóng, một số nữ công nhân có dấu hiệu bị say nắng.

Kim Phi không thể không tìm một nơi thông thoáng, mát mẻ để nghỉ ngơi tạm thời.

"Phi Phi, hay là các nàng đợi ở đây đi, đợi ta đi khảo sát xong, ta sẽ đến tập hợp với các nàng." Kim Phi hỏi.

Thung lũng này không hề nhỏ, đám người Kim Phi mới chỉ đi được chưa đến một phần năm quãng đường.

Hiện tại các nữ công nhân đều không thể đi được nữa, sau này sẽ càng lúc càng mệt hơn.

"Không được, chúng ta cần phải đi theo tiên sinh."

Tả Phi Phi suy nghĩ một chút, nói với những người phía sau: "Tất cả vào rừng cây cởi áo giáp ra, tổ một ở lại trông chừng áo giáp, những người khác tiếp tục đi tiếp!"

"Vâng!" Các nữ công nhân lập tức đứng dậy, xếp hàng đi về phía rừng cây bên cạnh.

Mặc dù bình thường Thiết Chùy rất lắm lời, nhưng anh ta chưa bao giờ đùa giỡn với các nữ công nhân, thấy vậy, anh ta nhanh chóng ra lệnh cho đội cận vệ quay người đi, quay lưng về phía rừng cây.

Hơn mười phút sau, các nữ công nhân đi từ trong rừng cây ra.

Cũng may áo giáp mặc ở bên ngoài, bên trong vẫn mặc áo khoác dài tay, bên dưới cũng mặc quần dài đen.

Mặc dù bộ quần áo này không lòe loẹt như trang phục đen của nhân viên hộ tống, nhưng vẫn không lộ liễu quá.

Cho dù Kim Phi đã cố gắng làm cho bộ áo giáp nhẹ nhất có thể, nhưng cân nhắc đến việc đội súng kíp trên chiến trường quá bắt mắt, sẽ bị kẻ thù tấn công, áo giáp của đội súng kịp sẽ nặng hơn vài cân so với áo giáp của nữ binh bình thường.

Khi huấn luyện và chiến đấu bình thường thì không sao, nhưng khi vượt núi, bộ áo giáp sẽ trở thành gánh nặng rất lớn.

Sau khi cởi áo giáp ra, tất cả các nữ công nhân đều cảm thấy ung dung hơn.

Nữ công nhân nhóm một ở lại để trông chừng áo giáp, cả đội lại lần nữa lên đường.

Lần này tốc độ của các nữ công nhân rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động đảm nhiệm nhiệm vụ mở đường.

"Thiết Chùy, các ngươi có cần cởi áo giáp ra không?" Ngụy Đại Đồng cười hỏi.

"Chúng ta không cần!" Thiết Chùy lắc đầu từ chối.

Trách nhiệm của đội súng kíp và đội cận vệ khác nhau, trọng tâm huấn luyện hàng ngày cũng khác nhau.

Quá trình huấn luyện thông thường của đội súng kíp tập trung vào thiện xạ và sự hợp tác giữa các tiểu đội và các thành viên tiểu đội, tương đối ít rèn luyện thể chất.

Bởi vì trong khi chiến đấu, nhiệm vụ của các cô ấy là đứng bắn là được, không cần phải chạy tới chạy lui.

Mà nhiệm vụ của đội cận vệ là bảo vệ Kim Phi, vào thời khắc quan trọng làm lá chắn đạn cho Kim Phi, cho nên khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ không bao giờ cởi bỏ áo giáp.

Theo thời gian, họ đã quen với sức nặng của áo giáp.

Đoàn người đi vòng quanh khe núi hơn nửa ngày, Kim Phi cẩn thận kiểm tra thành phần và độ cứng của đá núi, đến nửa buổi chiều mới kết thúc nhiệm vụ kiểm tra.

Ngay lúc Kim Phi chuẩn bị trở về, đột nhiên nhìn thấy khói bốc lên từ cách đó không xa.

"Ngụy Đại Nhân, không phải ngài nói là xung quanh đây không có người sao? Tại sao bên kia lại có khỏi?"

Kim Phi vừa hỏi vừa trèo lên một tảng đá.

Cầm ống nhòm ra nhìn về phía khói đang bốc lên, nhìn thấy được mấy căn nhà lá.

Sau đó Kim Phi quay đầu nhìn Ngụy Đại Đồng, vẻ mặt có hơi không vui.

Đánh giá từ vị trí của mấy gian nhà lá, nếu nước chảy vào khe núi, mấy căn nhà lá này nhất định sẽ bị ngập!

Lúc này Ngụy Đại Đồng cũng trèo lên tảng đá, nhìn thấy mấy căn nhà lá này, sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Tiên sinh, lần trước ta đến đây thực sự không nhìn thấy bọn họ!"

Mấy căn nhà lá này xây dựng giữa rừng cây, nếu nhìn từ trên không, quả thực rất khó để phát hiện ra bọn họ.

Nếu như không phải đúng lúc gặp được bọn họ nấu ăn có khói bếp thì Kim Phi cũng không thể nhìn thấy được.

"Trước khi bắt đầu xây dựng, hãy sắp xếp người tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng thung lũng một lần nữa, đảm bảo trong thung lũng không được có bất kỳ người nào!"

Kim Phi lạnh lùng nói.

"Dạ!" Ngụy Đại Đồng liên tục gật đầu: "Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm túc đốc thúc chuyện này!"

Chuyện này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ.

Thật ra, khi khởi công xây dựng, muốn xây dựng xong đập nước cũng tốn rất nhiều thời gian, rất có thể đối phương sẽ đến xem chuyện vui, đến lúc đó đội xây dựng sẽ tìm phát hiện ra bọn họ.

Cho dù cho đến khi xây dựng xong hồ chứa bọn họ vẫn chưa phát hiện ra, thì xây dựng các kênh nước hướng vào cấp nước cho hồ chứa cũng cần phải mất thời gian dài, mà không thể ào ào lấp đầy hồ chứa luôn được.

Trong quá trình này, đối phương hoàn toàn có thể di chuyển lên núi, khả năng bị nhấn chìm không cao lắm.

Nhưng Ngụy Đại Đồng không hề bào chữa, mà chủ động thừa nhận sai lầm của mình.

Bởi vì Kim Phi đã từng nhấn mạnh vấn đề này với ông ta, ông ta cũng thực sự đã đến khảo sát địa điểm này mấy lần không phải hiện có người ở chỗ này, đó thực sự là sai lầm của ông ta, giải thích vào lúc này sẽ khiến Kim Phi cảm thấy ông ta đang ngụy biện, vì vậy ông ta chỉ có thể thành thật thừa nhận sai lầm, để lại ấn tượng là một người biết sai có thể sửa với Kim Phi.

Thật ra, Kim Phi cũng hiểu đạo lý này, cũng không thực sự khiển trách Ngụy Đại Đồng, mà gật đầu với Thiết Chùy.

Thiết Chùy lầy một chiếc bánh lớn màu đen từ trong ba lô của một cận vệ, sau đó dùng đá đập chiếc bánh thành từng mảng, sau đó tìm một khối đất trống để đốt lên.

Sau đó, một cột khói đen từ từ bốc lên.

Sau khi phi thuyền đưa đám người Kim Phi đến thung lũng, đã tìm một nơi để nghỉ ngơi, hai bên thống nhất rằng, sau khi Kim Phi kiểm tra xong, phi thuyền sẽ đến đón bọn họ.

Bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá xa, hơn nữa núi rừng rậm rạp, mũi tên lệnh bắn lên chỉ có thể đạt đến độ cao vài chục thước, phi thuyền có thể không nghe thấy và nhìn thấy, cho nên lựa chọn sử dụng cột khói làm tín hiệu.

Chiếc bánh mà Thiết Chùy vừa lấy ra là đặc chế, sau khi đốt cháy khói bốc ra ngưng tụ ra chứ không tan ra.

Vài phút sau, một đám khói tương tự xuất hiện trên bầu trời phía tây.

"Tiên sinh, bọn họ nhận được rồi!"

Thiết Chùy báo cáo với Kim Phi.

Mười mấy phút sau, một khinh khí cầu bay vòng qua khe núi đến.

"Mọi người thu dọn chút đi, chú ý đang kéo đồ xuống."

Thiết Chùy hét lên, chuẩn bị hộ tống Kim Phi lên phi thuyền.

Nhưng vài lúc này bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng hét từ trên không trung truyền đến.

"Mũi tên lệnh?"

Tim Thiết Chùy đập thình thịch, không kịp quay đầu lại nhìn, mà bảo vệ Kim Phi ở phía sau.
Chương 1763: Kỹ năng cơ bản

Mũi tên lệnh tượng trưng cho việc cầu cứu.

Nhưng phi thuyền đang ở trên không, vậy mà bọn họ bắn mũi tên lệnh, có lẽ không phải cầu cứu, mà là để báo hiệu.

Không chỉ Thiết Chùy nghĩ như vậy, những hộ vệ khác cũng nghĩ như vậy.

Một giây tiếp theo sau khi nghe thấy mũi tên lệnh, Kim Phi, Tả Phi Phi và Ngụy Đại Đồng bị Thiết Chùy cùng những nhân viên hộ tống khác bao vây chặt chẽ.

Nhân viên hộ tống mang theo khiên phản ứng cũng không chậm, tháo khiên từ sau lưng ra, bao vây bên ngoài Thiết Chùy.

Nữ công nhân đội súng kíp cũng lập tức tháo súng kíp xuống, cùng với những nhân viên hộ tống còn lại, nhắm vào núi rừng chung quanh.

Chưa đầy hai mươi giây, Kim Phi bị gần trăm người bao vây.

Lúc này, Thiết Chùy mới ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Mũi tên lệnh của phi thuyền không phải bắn hướng lên trên hoặc hướng xuống dưới, mà là hướng về phía Đông Nam.

Điều này có nghĩa là mối nguy hiểm đến từ phía Đông Nam.

Thiết Chùy đang chuẩn bị sắp xếp hai nhân viên hộ tống đi qua xem, chợt nghe thấy tiếng bước chân dày đặc truyền tới từ rừng cây cách đó không xa.

Sau đó, thấy một nhóm người xách các loại đồ như búa, cái cuốc, lưỡi liềm lao ra từ trong núi rừng.

Trong đó có hai người cầm cung tên trong tay, phía sau lưng còn có túi đựng tên.

Thấy đội hộ vệ cùng đội súng kíp, nhóm người này rõ ràng sửng sốt một chút.

Đội hộ vệ và đội súng kíp cũng sững sờ trong giây lát.

Đánh giá từ trang phục của nhóm người này, bọn họ chắc là người dân xung quanh.

Tuy nhiên bọn họ cũng không dám khinh thường, tiểu tổ trưởng đội hộ vệ đứng phía trước hét lớn: "Dừng lại! Nếu còn tiến thêm nữa, chúng ta sẽ không khách khí!"

Nhóm người dân nhìn thấy khí thế hùng mạnh của đội hộ vệ và đội súng kíp, nhanh chóng dừng lại.

"Ném toàn bộ vũ khí trong tay xuống đất!" Tiểu tổ trưởng tiếp tục hét lớn.

Nhưng lần này nhóm người dân không nghe lời như vậy, thay vào đó họ dáo dác nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đều quay đầu nhìn về một người đàn ông trung niên ở giữa.

Người đàn ông trung niên nheo mắt quan sát đội hộ vệ và đội súng kíp, sau đó hỏi ngược lại: "Các ngươi đến từ tiêu cục Trấn Viễn à?"

Tiểu tổ trưởng không trả lời ngay, mà nghiêng đầu nhìn Kim Phi.

Thấy Kim Phi gật đầu, tiểu tổ trưởng mới trả lời: "Không sai, bọn ta là người của tiêu cục Trấn Viễn!"

"Nếu ngươi đến từ tiêu cục Trấn Viễn, vậy ngươi nói xem đội trưởng nhân viên hộ tống trấn An Hà là ai?" Người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi.

Sau khi thực hiện công cuộc ra công cứu giúp, không ít kênh đào ở Xuyên Thục được tu sửa, để đảm bảo an toàn cho người bán hàng rong, trụ sở của nhân viên hộ tống được thành lập ở một vài vị trí quan trọng trong trấn, phụ trách tuần tra trên đường chính, để tránh trộm và cướp tấn công người bán hàng rong.

Ngay cả trấn An Hà là nơi nào tiểu tổ trưởng cũng không biết, làm sao có thể biết đội trưởng nhân viên hộ tống bên đó là ai?

Vì thế anh ta lắc đầu nói: "Ta không biết!"

"Ngay cả đội trưởng nhân viên hộ tống trấn An Hà là ai cũng không biết, ngươi còn nói mình từ tiêu cục Trấn Viễn ư?"

Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng nói: "Ta thấy các ngươi chính là gián điệp!"

Nghe đến đây, Tả Phi Phi có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lo lắng tiểu tổ trưởng và người đàn ông trung niên xảy ra xung đột, Tả Phi Phi lớn tiếng hét lên: "Vị đại ca này, chúng ta không phải gián điệp, mà là nhân viên hộ tống Quảng Nguyên, cho nên không biết đội trưởng nhân viên hộ tống trấn An Hà là ai!"

"Vị huynh đệ này, mặc dù ta không biết đội trưởng nhân viên hộ tống trấn An Hà là ai, nhưng ta biết một vị huynh đệ nhân viên hộ tống trấn An Hà tên là Ngưu Đề Tử!"

Ngụy Đại Đồng cũng hét lên theo.

Ban đầu ông ta tới bên đó điều tra, đã từng gặp nhân viên hộ tống đang tuần tra, đối phương kiểm tra thân phận của bọn họ, còn trò chuyện một lúc.

"Ngài biết Ngưu Đề Tử ư?"

Nghe được câu trả lời của Ngụy Đại Đồng, vẻ đề phòng trên mặt người đàn ông trung niên giảm đi một ít.

"Biết, trên lông mày của hắn có một vết sẹo, nhưng ta quên mất bên trái hay bên phải!" Ngụy Đại Đồng trả lời.

Nghe được Ngụy Đại Đồng nói như vậy, người đàn ông trung niên cười: "Là lông mày bên trái, hồi nhỏ chăn trâu bị trâu đá, cho nên mới gọi là Ngưu Đề Tử!"

"Bây giờ tin tưởng chúng ta là nhân viên hộ tống rồi chứ?"

Ngụy Đại Đồng hét: "Các ngươi nhanh chóng bỏ cuốc xuống, đừng để xảy ra hiểu lầm, lại lỡ tay làm bị thương!"

Người đàn ông trung niên nhìn áo giáp bọn Thiết Chùy một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn phi thuyền cách đó không xa, thật ra đã có chút tin tưởng Ngụy Đại Đồng, suy nghĩ một lúc, vẫn cảnh giác hỏi: "Các ngài tới đây làm gì?"

"Thật thận trọng." Ngụy Đại Đồng cười, trả lời: "Ta là Ngụy Đại Đồng người xây dựng công trình thủy lợi đập Đô Giang, tới nơi này khảo sát địa hình!"

"Ngài là Ngụy đại nhân ư?" Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ hỏi: "Có thể mời ngài đi ra ngoài được không?"

Những người dân khác cũng tỏ ra phấn khích.

Ngụy Đại Đồng suy nghĩ một chút, bước ra khỏi vòng bảo vệ của hộ vệ.

"Úi da, đúng là Ngụy đại nhân!"

Người đàn ông trung niên nhìn một cái, hưng phấn nói: "Ngụy đại nhân, ngài ở chỗ này, sao không nói sớm một chút chứ?"

Sau đó ông ta quay đầu hét: "Không phải gián điệp, là Ngụy đại nhân đập Đô Giang, mọi người không cần lo lắng!"

Vừa nói ông ta vừa đi tới chỗ Ngụy Đại Đồng, nhưng lại bị Ngụy Đại Đồng đưa tay chặn lại: "Chờ một chút, vứt đồ trong tay đi, chớ đâm trúng ông đây!"

Đối phương tin tưởng bọn họ không phải gián điệp, nhưng Ngụy Đại Đồng còn chưa xác nhận được thân phận đối phương, lỡ như đối phương là gián điệp giả trang người dân, sau khi đến gần lấy ra một quả lựu đạn ném đến dưới chân Kim Phi, vậy không phải toi đời rồi sao?

Người đàn ông trung niên nghe vậy, nhanh chóng quay đầu lại hét lớn: "Mọi người vứt bỏ mọi thứ trong tay đi!"

Người dân rối rít ném các loại cung tên, lưỡi liềm và rìu trong tay qua một bên.

Hai hộ vệ lập tức bước tới, lấy những thứ này đi.

Sau đó Ngụy Đại Đồng mới hỏi: "Đại huynh đệ, ngươi biết ta sao?"

Nửa đời lăn lộn chốn quan trường, nhận người là kỹ năng cơ bản.

Nhưng Ngụy Đại Đồng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, cũng không nghĩ ra đã gặp người đàn ông trung niên này ở nơi nào.

"Ngụy đại nhân, năm ngoái mùa đông và năm nay xuân, chúng ta xây dựng công trình thủy lợi ở trấn An Hà, ngài đã đến đó, chúng ta đều đã gặp ngài." Người đàn ông trung niên giải thích: "Quản đốc của chúng ta tên là Lưu Đại Niên, lúc ấy hắn ta đã làm việc cùng ngài!"

Nghe đối phương nói vậy, Ngụy Đại Đồng vẻ mặt kinh ngạc.

Vậy thì đúng rồi, người dân làm việc rất nhiều, ông ta không thể nào nhớ tất cả mọi người.

Đối phương biết Ngưu Đề Tử, còn biết Lưu Đại Niên, Ngụy Đại Đồng đã tin ông ta, quay đầu nhìn Kim Phi gật đầu một cái.

Thật ra chỉ có hai người Ngụy Đại Đồng và Kim Phi biết vị trí của hồ nước, trừ khi gián điệp do quyền quý sắp xếp đã lọt đến bên cạnh y và Ngụy Đại Đồng, nếu không sẽ không thể nào biết được hành trình hôm nay của Kim Phi, càng không thể nào bố trí thích khách ở chỗ này.

Cho nên nghe đến lúc này, Kim Phi đã tin tưởng đối phương.

Vì thế Kim Phi quay đầu nhìn Tả Phi Phi: "Bảo đội súng kíp cất súng trước đi, kẻo nổ súng đả thương người khác."

Tả Phi Phi nghĩ một chút, hét lên bên ngoài: "Hạ nòng súng xuống!"

Nữ công nhân đồng loạt hạ thấp họng súng, hướng về mặt đất.

Kim Phi vỗ bả vai Thiết Chùy một cái, đi ra từ tầng trong cùng của vòng vây.

Người đàn ông trung niên thấy Kim Phi, sắc mặt biến đổi, ánh mắt xúc động đỏ hoe: "Nhưng... Nhưng... Kim tiên sinh?"

Vừa nói ông ta vừa chạy tới Kim Phi.

"Đứng lại!"

Nữ công nhân vừa mới hạ thấp họng súng, lập tức lại nâng lên.

Thiết Chùy cũng kéo Kim Phi trở về!
Chương 1764: Khai hoang

"Được rồi, được rồi, cất súng đi!"

Kim Phi kéo Thiết Chùy: “Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn, vĩnh viễn không được chĩa vào người dân. Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?”

Được lòng dân sẽ có cả thiên hạ, vì thế Kim Phi luôn nhấn mạnh quan hệ giữa quân và dân.

Khi tiêu cục Trấn Viễn mới được thành lập, Kim Phi đã nói rất nhiều lần, tiêu cục Trấn Viễn vĩnh viễn không được chĩa vũ khí vào người dân.

“Tiên sinh, nhưng bây giờ không thể chắc chắn bọn họ có phải người dân hay không…”

Thiết Chùy có hơi lo lắng.

“Nếu không phải người dân, sao bọn họ dám ra đây?”

Kim Phi vẫn kéo Thiết Chùy, bước ra.

Mặc dù y không am hiểu lòng người như Cửu công chúa và Ngụy Đại Đồng, nhưng mắt nhìn và khả năng phán đoán cơ bản vẫn phải có.

Nếu đối phương là gián điệp, thấy Kim Phi dẫn theo nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ trốn càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không ló đầu ra.

Vì Kim Phi có thể dễ dàng xác minh thân phận của bọn họ.

Nếu bọn họ vừa bước ra lập tức bị nhân viên hộ tống chế ngự, sau đó dẫn đi xác minh thân phận, vậy thì mọi chuyện đều kết thúc.

Gián điệp là công việc có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, có thể thành công trăm lần, nhưng nếu thất bại một lần sẽ mất mạng.

Cho nên gián điệp phải vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bao giờ mạo hiểm như vậy.

Ngụy Đại Đồng thấy Kim Phi bước ra, chủ động đi đến trước mặt Kim Phi, ngăn giữa Kim Phi và người đàn ông trung niên, giải thích: “Vị huynh đệ này ngươi đừng hiểu nhầm, cách đây không lâu Kim tiên sinh mới bị gián điệp ám sát, nên các huynh đệ nhân viên hộ tống có hơi căng thẳng!”

Kim Phi nghe vậy, không khỏi nhìn Ngụy Đại Đồng thật lâu.

Ngụy Đại Đồng nói như vậy, thoạt nhìn giống đang giải thích, nhưng thật ra là đang bảo người đàn ông trung niên phải chứng minh thân phận của mình.

Quả nhiên, người đàn ông trung niên thấy Ngụy Đại Đồng nói như vậy, vội nói: “Ngụy đại nhân chúng ta không phải gián điệp, là người Đại Khang đời đời ở đây.”

Nói xong ông ta còn móc thẻ ngà của mình ra: “Ngụy đại nhân ngài nhìn xem, đây là thẻ ngà của ta, nếu ngài không tin, có thể cho người đi kiểm tra!”

Trong thời đại này thẻ ngà tương đương với thẻ căn cước của Kim Phi ở đời trước, nếu đang đi trên đường mà bị quan phủ kiểm tra, nếu không mang thẻ ngà, quan phủ có quyền bắt người lại, sau khi chắc chắn xác minh được thân phận của người này mới được thả người.

Vì để tránh phiền phức, nên lúc người dân ra cửa, luôn mang theo thẻ ngà của mình.

Những người khác thấy người đàn ông trung niên lấy thẻ ngà ra, cũng rối rít làm theo.

Ngụy Đại Đồng cũng chẳng khách sáo, gật đầu với phụ tá bên cạnh.

Phụ tá đi lên nhận lấy tất cả thẻ ngà của mọi người, nghiêm túc kiểm tra.

Sau khi Cửu công chúa nắm chính quyền trong tay, thẻ ngà của dân chúng đã được đổi sang kim loại, dùng ít kỹ thuật hợp kim, để thẻ ngà có hoa văn và màu sắc đặc biệt.

Hiện tại, chỉ có hai xưởng sắt thép ở Kim Xuyên có kỹ thật như vậy, gián điệp không thể bắt chước được.

Tất nhiên, trên thẻ ngà chỉ có một ít thông tin đơn giản như tuổi, hộ khẩu, cũng không có ảnh, gián điệp có thể có được chúng bằng cách mua hàng lậu hoặc bằng nhiều thủ đoạn khác,

Chẳng qua những người này nói bọn họ đều là người cùng làng, muốn có được nhiều thẻ ngà có địa chỉ giống nhau như vậy, vô cùng khó khăn.

Nếu người dân bị mất thẻ ngà, cần phải làm cái khác, nếu một làng cấp lại nhiều thẻ ngà như vậy, đội Chung Minh đã để mắt đến bọn họ từ lâu, nên gián điệp sẽ không ngu đến mức đó.

Sau khi phụ tá kiểm tra xong, xác nhận thẻ ngà là thật, Ngụy Đại Đồng mới bước sang bên khác không chắn trước mặt Kim Phi nữa.

Kim Phi mỉm cười đi tới đám người nói: “Hộ vệ của ta một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, khiến cho các vị lão ca bị dọa sợ rồi!”

“Tiên sinh chia ruộng đất của địa chủ cho người dân, không biết có bao nhiêu tên địa chủ đáng chết muốn giết tiên sinh, tiên sinh cẩn thận là không sai!”

Người đàn ông trung niên khoát tay lia lịa: “Bất thình lình gặp được chúng ta trong núi, các vị nhân viên hộ tống lo lắng là đúng! Nói thật, nếu các vị nhân viên hộ tống không quan tâm đến ngài, ngược lại ta cảm thấy bọn họ không xứng làm hộ vệ của tiên sinh!”

“Hiểu được là tốt!” Kim Phi cười hỏi: “Đúng rồi đại ca, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Ngụy Đại Đồng chịu trách nhiệm giám sát dự án kênh nước, thường xuyên hoạt động ở khu vực xung quanh, đối phương nhận ra Ngụy Đại Đồng cũng chẳng có gì lạ, nhưng Kim Phi cũng chỉ đến có mấy lần, đối phương lập tức nhận ra y, điều này có hơi kỳ quái.

“Trước kia ta chưa có vinh hạnh được gặp mặt tiên sinh.”

“Vậy sao ngươi nhận ra ta?” Kim Phi nghi ngờ.

Đầu năm nay không có hình, chân dung của y cũng không được đăng trên báo chí, đối phương chưa từng nhìn thấy y, nhưng có thể lập tức nhận ra y, điều này khiến Kim Phi tò mò.

“Ta thông qua Ngụy đại nhân và các vị huynh đệ nhân viên hộ tống để nhận ra.” Người đàn ông trung niên giải thích: “Ngụy đại nhân là quan quản lý toàn bộ đập Đô Giang, ông ấy rất tôn trọng ngày, vậy chắc chắn ngài có địa vị không tầm thường.

Còn những vị huynh đệ nhân viên hộ tống này nữa, áo giáp của họ gọn gàng hơn rất nhiều nhân viên hộ tống mà ta đã gặp, hơn nữa trên người còn có khí chất dũng cảm, nhìn qua đã biết đây là những cựu binh đã từng chinh chiến trên chiến trường.”

Nói xong, người đàn ông trung niên còn chỉ vào đầu phi thuyền: “Còn con chim to này nữa, người bình thường không thể gọi đến là đến ngay, ngoài ra trên báo và tiên sinh kể chuyện đều nói tiên sinh là người trẻ tuổi, nên ta đoán, ngài chính là Kim tiên sinh!”

“Đại ca thật tinh mắt!”

Kim Phi nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái với người đàn ông trung niên.

Ngụy Đại Đồng và bọn Thiết Chùy lúc này mới bừng tỉnh.

“Ta làm gì có mắt nhìn chứ, Kim tiên sinh cứ nói đùa!”

Người đàn ông trung niên được Kim Phi khen nên có hơi ngại.

“Đại ca, thế sao các ngươi lại ở đây?” Kim Phi hỏi tiếp.

"Cái này..."

Mọi người xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi rối rít cúi đầu.

Người đàn ông trung niên do dự, cắn môi: “Nếu tiên sinh hỏi, ta cũng không dám giấu, chúng ta đến khai hoang…:

“Khai hoang?” Kim Phi cau mày.

Khai hoang mà khó khăn như vậy ư?

“Tiên sinh, ngài cũng biết, trước kia thu thuế quá nặng, căn bản chúng ta không đóng nổi, vì để nuôi cả gia đình, chỉ có thể lẻn vào trong núi khai hoang…” Người đàn ông trung niên cúi đầu giải thích.

Ông ta nói như vậy. Kim Phi lập tức hiểu ra.

Trước kia Đại Khang ngoài thu thuế thân còn thu cả thuế đất.

Thuế đất sẽ được tính theo số ruộng được giao, hơn một nửa số thu hoạch từ một mẫu đất sẽ được giao cho triều đình.

Nơi này hoang vu hẻo lánh, quan thu thuế sẽ không đến đây, bọn họ lén đến đây khai hoang, sẽ có thể trốn thuế.

Đây cũng là lý do tại sao, người ta sống ở một số nơi cực kỳ xa xôi.

“Kim tiên sinh yên tâm, khi quay về chúng ta sẽ khai báo đất này cho quan phủ, hơn nữa chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp số thuế phải nộp!”

Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Chẳng qua là… chẳng qua là… có thể phải đợi một hai năm!”

Những người khác đều cảm thấy áy náy nhìn Kim Phi.

Thời phong kiến, công thương còn lạc hậu, nguồn thu nhập chính của triều đình là từ thuế nông nghiệp, hình phạt trốn thuế cũng rất nặng.

Quan viên có quyền còn dám lợi dụng sơ hở, chứ người bình thường nếu dám lợi dụng sơ hở, một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Nếu Kim Phi thật sự truy cứu, thậm chí có thể đầy bọn họ đến biên cương làm bia đỡ đạn.
Chương 1765: Bận rộn

“Thuế còn dữ hơn hổ!”

Kim Phi cảm thán, sau đó vỗ vai người đàn ông trung niên, nói: “Việc đã xong thì không nói, việc xong rồi thì không khiển trách, chuyện đã qua thì cho qua đi, quả thật trước kia thu thuế quá nặng, không nói nữa, quay về báo cáo thửa đất này với quan phủ là được!”

Dân chúng đứng đối diện nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, tất cả đều quỳ xuống lạy Kim Phi.

“Cảm ơn tiên sinh! Cảm ơn tiên sinh!”

“Kim tiên sinh đúng là ân nhân cứu mạng của chúng ta!”

Chính sách mới mới chỉ được thực hiện một năm, nếu tính theo chính sách thuế trước đây thì số thuế họ phải nộp cho những thửa ruộng họ khai hoang là khoản tiền rất lớn.

Mặc dù có chính sách công cuộc ra công cứu giúp, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ đủ năm mà thôi, nếu Kim Phi thật sự yêu cầu bọn họ nộp thuế, dù có bán hết vợ con cũng không đủ tiền.

Kim Phi nói không cần nộp khoản thuế lúc trước, với bọn họ mà nói, đây chính là âm thanh của thiên nhiên.

“Đứng lên đi! Mau đứng lên! Bây giờ không được quỳ dập đầu!”

Kim Phi đang chuẩn bị đưa tay kéo người đàn ông trung niên đứng lên, nhưng bị Thiết Chùy cướp trước một bước, dẫn đội hộ vệ kéo người dân đứng lên.

Nhìn mọi người cảm kích, Kim Phi không khỏi lộ ra vẻ suy tư.

Khi chính sách mới được đề ra, y chưa từng nghĩ đến vấn đề khai hoang này.

“Sao không khích lệ người dân khai hoang chứ?” Kim Phi tự nghĩ.

Mặc dù y đã yêu cầu Ngụy Đại Đồng gây trồng giống tốt, còn phái thuyền bọc thép đến châu Mỹ để tìm các loại cây trồng có năng suất cao như khoai tây, khoai lang, ngô… nhưng dù là loại nào, cũng cần phải có thời gian, hơn nữa có thể thành công hay không còn chưa biết được.

Nước xa không cứu được lửa gần, người dân cần được ăn cơm, trước khi gây trồng và phát triển rộng rãi giống tốt, dân chúng chỉ có thể trồng các loại lương thực cũ.

Muốn đủ lương thực ăn, trừ việc đề cao sản lượng, còn phải mở rộng diện tích trồng trọt.

Khai hoang là biện pháp rất tốt.

Do nhiều năm chiến tranh và nhiều năm đói kém, dân số rất ít, và nhiều ruộng đất bị bỏ hoang.

Làm ruộng là thói quen đã in sâu vào gen của con cháu Viêm Hoàng, nhà nào cũng trồng một ít rau củ quả trong sân, chưa kể dân chúng đang đói, nếu dùng thuế thấp để khuyến khích khai hoang, thì sẽ được người dân hưởng ứng cao.

Ngụy Đại Đồng thấy Kim Phi đang suy nghĩ, nên chủ động nói chuyện với người dân.

“Nếu các ngươi đang khai hoang, sao còn ở đây chứ?” Ngụy Đại Đồng hỏi.

“Gần đây, không phải trên nhật báo Kim Xuyên luôn nói đề phòng gián điệp sao? Trừ hai nhà Lão Ngưu và Lão Viên, bình thường tám trăm năm cũng chẳng có ai, nhưng vừa rồi có khói đen bốc lên, làm chúng ta tưởng bọn gián điệp đang muốn liên lạc với bên ngoài, nên vội vàng đến xem!” Người đàn ông trung niên giải thích.

Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, Cửu công chúa đã nhận ra quần chúng nhân dân là lực lượng vô cùng vô tận, cách đây không lâu khi Kim Phi bị ám sát, Cửu công chúa bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng vô cùng tức giận, lập tức hạ lệnh cho Trần Văn Viễn kêu gọi người dân chủ động tố giác gián điệp trên nhật báo Kim Xuyên, đồng thời còn thưởng cho người tố giác số tiền rất lớn.

Người thời đại này không có nhiều hoạt động giải trí, bình thường nếu có người trong thôn cãi nhau, cả làng sẽ bàn tán cả tháng trời, khi nghe tin nhật báo Kim Xuyên triệu tập bắt gián điệp, mọi người đều rất hăng hái.

Huống chi còn có tiền thưởng nữa chứ?

Tiền luôn là cách tốt nhất để tăng động lực, để có được tiền thưởng, dân chúng đã tích cực tham gia vào công cuộc tìm kiếm gián điệp, cũng vì thế mà có rất nhiều sự cố vô cớ đã xảy ra.

Giả dụ như ngươi và hàng xóm không hợp nhau, đi tố cáo với quan phủ, nói hàng xóm là gián điệp.

Kết quả sau khi quan phủ phái người đi điều tra, phát hiện tổ tiên tám đời của nhà này là người Đại Khang chính gốc, vẫn luôn sống ở trong làng này, mấy năm nay chưa từng đến huyện phủ lần nào, căn bản không thể nào là gián điệp.

Rất nhiều điều tương tự đã xảy ra, chẳng qua cũng bắt được không ít gián điệp.

Dù sau đầu năm nay tỷ lệ di chuyển của mọi người rất thấp, làng xóm trong mười dặm ai mà không biết nhau chứ?

Thỉnh thoảng có người bán hàng vào làng bán hàng, dân làng sẽ hỏi anh ta ở làng nào.

Trong tình huống này, nếu dân làng kiểm tra gắt gao sẽ khó mà ngụy trang.

Vài ngày sau khi phát động, số lượng gián điệp bị phát hiện đã vượt quá tổng số lượng mà đội Chung Minh phát hiện trong mấy tháng trước.

Đáng tiếc gián điệp đều vô cùng cẩn thận, người dân không có kinh nghiệm bắt giữ, phần lớn gián điệp thấy tình hình không ổn đã chạy trốn, chỉ có một ít gián điệp xui xẻo là bị bắt.

Đây là chuyện trước mắt của người dân.

Nếu bọn Kim Phi thật sự là gián điệp, thì đối phương sẽ cầm cuốc và vài thứ tương tự đến, không thể bắt gián điệp, nhưng có thể làm cho gián điệp bị thương.

Nhưng Ngụy Đại Đồng nhắc nhở: “Huynh đệ, sau này nếu phát hiện tình huống như vậy, cũng không thể cứ thế mà lao ra, phải ẩn nấp trong bóng tối để quan sát trước, sau khi xác nhận đối phương là gián điệp, thì phải đi báo quan ngay, cố gắng đừng để bị bắt, hiểu không?”

“Chúng ta sợ gián điệp sẽ bỏ chạy!” Người đàn ông trung niên ngây ngô mỉm cười, sau đó gật đầu nói: “Ta biết, sau này chúng ta sẽ cẩn thận!”

Thấy Kim Phi không nói chuyện, người đàn ông trung niên còn tưởng Kim Phi không thèm để ý đế ông ta, lập tức chắp tay với Ngụy Đại Đồng, rồi cúi đầu chào Kim Phi: “Ngụy Đại Nhân, chúng ta không quấy rầy ngài và tiên sinh nữa!”

Nói xong đang chuẩn bị đi, thì đột nhiên nghe thấy Kim Phi nói: “Vị đại ca này, có thể dẫn ta đi xem nơi các ngươi khai hoang được không?”

Người dân tưởng Kim Phi đổi ý, muốn thu thuế của bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi.

Kim Phi thấy vậy lập tức giải thích: “Mọi người đừng hiểu nhầm, Kim Phi ta nói lời giữ lời, không cần nộp thuế thì sẽ không cần nộp thuế, ta chỉ muốn xem xem đất khai hoang khác đất trồng như nào thôi.”

Thấy Kim Phi nói vậy, người dân đồng loại thở phào nhẹ nhõm.

“Trên báo nói Kim tiên sinh không chỉ giỏi đánh giặc, mà còn là chuyên gia làm ruộng, tiên sinh muốn đi xem, chúng ta cầu còn không được!”

Người đàn ông trung niên vừa nói, vừa vội vàng đi trước dẫn đường: “Tiên sinh, trên báo nói ngài đã thành lập hơn hàng chục mẫu ruộng thí nghiệm ở Kim Xuyên, tự mình xuống ruộng để gây trồng giống tốt cho người dân, là thật sao?”

“Cứ cho là thật đi.” Kim Phi cười, bổ sung: “Nhưng chủ yếu là Ngụy tiên sinh sẽ trồng trọt, nếu quá bận thì ta mới đến giúp đỡ thôi!”

Nếu là chuyện khác, Kim Phi sẽ khiêm tốn, nhưng Cửu công chúa đã đăng chuyện này lên báo, chính là muốn lợi dụng tín nhiệm của người dân với Kim Phi, để nâng cao lòng tin, nếu Kim Phi còn khiêm tốn, sẽ phá hỏng kế hoạch của Cửu công chúa.

Chẳng qua y cũng không lấy hết công lao về mình, mà còn chủ động nhắc đến Ngụy Vô Nhai.

“Người bận như tiên sinh, tất nhiên không thể cứ ngâm mình trong ruộng, nếu không ai sẽ canh phòng biên cương?”

Người đàn ông trung niên viện cớ cho Kim Phi, sau đó hỏi: “Kim tiên sinh, trên báo cũng nói dùng bùn và cỏ trên đồng ruộng để bón phân, có thể tăng sản lượng của lương thực, là thật sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom