-
Chương 1796-1800
Chương 1796: Kéo gần quan hệ
“Bảo các ngươi đi làm ăn buôn bán, không phải đi đánh giặc, chớ động một chút là tan xương nát thịt!"
Kim Phi khoát tay với Lão Uông: "Buôn bán phải có dáng vẻ buôn bán, đừng lúc nào cũng luôn miệng chém chém giết giết."
Buổi chiều y giành thời gian xem báo cáo Lão Uông đã viết trước đó, phát hiện rất nhiều lần, có thể tránh được mâu thuẫn, nhưng bọn Lão Uông xuất thân là lính, hoàn toàn không biết thương lượng, gặp phải thổ phỉ cướp đường, chỉ biết xông vào.
Mặc dù cuối cùng cũng trở lại, nhưng cũng phải trả giá đắt.
Nếu như đổi thành một người bán hàng rong linh hoạt dẫn đội, lần trước có thể có hơn ba mươi hai người trở về.
"Nhưng... Nhưng chúng ta không biết buôn bán!" Lão Uông gãi đầu.
"Không thành vấn đề, ta tìm cho ngươi một người biết làm ăn giúp đỡ!"
Kim Phi hỏi Tiểu Ngọc: "Lạc Lan còn bao lâu nữa mới tới?"
Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ nước: "Nhìn thời gian, cũng sắp rồi."
Lúc cô ấy đang nói, Châu Nhi từ bên ngoài đi vào: "Bệ hạ, tiên sinh, Lạc Lan cô nương đã tới!"
"Nhanh để cho cô ấy đi vào!" Kim Phi khoát tay.
"Lạc Lan là ai?" Lão Uông âm thầm hỏi Thiết Chùy.
Lạc Lan là nô bộc Kim Phi mua từ Quảng Nguyên trước kia, sau khi huấn luyện trực tiếp cho làm nữ chưởng quầy, khi đó Lão Uông đi theo Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ khắp nơi, hai bên chưa tiếp xúc nhiều.
"Một nữ chưởng quầy vô cùng lợi hại! Cô ấy đã mở chi nhánh đầu tiên của thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, tiên sinh nói, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có thể lập nghiệp, không thể thiếu được sự đóng góp của Lạc Lan cô nương và Thái Vi cô nương!"
Thiết Chùy nhỏ giọng nói: "Khi đó, cứ mỗi nửa tháng tiêu cục phải phái một đội anh em đi lấy bạc, Tiểu Bắc phu nhân nói tốc độ kiếm tiền của Lạc Lan cô nương nhanh hơn việc mở mỏ vàng rất nhiều!"
"Lợi hại như vậy ư?" Lão Uông trợn mắt.
"Đương nhiên" Thiết Chùy tiến tới sát lỗ tai Lão Uông nhắc nhở: "Tiên sinh phái cô ấy tới đây, nếu như buôn bán gặp phải vấn đề, ngươi cứ nghe theo Lạc Lan cô nương."
"Biết rồi ạ!" Lão Uông nặng nề gật đầu, sau đó cảm kích nhìn Thiết Chùy: "Đa tạ!"
Thiết Chùy là đội trưởng đội hộ vệ của Kim Phi, thẳng thắn nhắc nhở Lão Uông như vậy, thật ra thì có chút cấm kỵ.
Đây là một ân huệ rất lớn.
Thiết Chùy vỗ bả vai Lão Uông, không nói thêm gì nữa.
Làm một trong những người hiểu rõ Kim Phi nhất, Thiết Chùy biết được Kim Phi để cho Lạc Lan đi theo, ngay lập tức đoán được, Kim Phi muốn Lạc Lan phụ trách việc buôn bán lần này, Lão Uông chỉ cần dẫn đường và phụ trách vấn đề an ninh là được.
Thiết Chùy lo Kim Phi không nói rõ, Lão Uông là một người thô lỗ không đoán được ý định thực sự của Kim Phi, đến nước K, gặp chuyện lại tranh quyền với Lạc Lan.
Nếu đúng như vậy, chờ từ nước K trở về, người xui xẻo chắc chắn là Lão Uông.
Cùng là một nhóm nhân viên hộ tống, Thiết Chùy không muốn nhìn thấy Lão Uông xui xẻo, cũng không muốn nhìn thấy kế hoạch xuất hiện sơ suất, cho nên mới thẳng thừng nhắc nhở Lão Uông như vậy.
Lão Uông chuẩn bị nói nữa, thì thấy một cô nương cùng Châu Nhi đi vào.
"Cô ấy chắc chắn là Lạc Lan!"
Lão Uông vừa đoán vừa đánh giá cô nương trước mặt.
Lạc Lan mặc trang phục màu đen, trên chân đi một đôi ủng cao cổ, búi tóc cũng không giống như phu nhân Đại Khang thường thấy, mà buộc thành đuôi ngựa.
Nếu gặp ở bên ngoài, Lão Uông nhất định sẽ nghĩ cô ấy là nữ nhân viên hộ tống, không phải là một nữ chưởng quầy.
"Kính chào bệ hạ, tiên sinh!"
Sau khi Lạc Lan đi vào lập tức cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi cười chào lại.
Cửu công chúa luôn luôn nghiêm túc với thuộc hạ, lúc này gương mặt cũng mỉm cười: "Lạc Lan, đã lâu không gặp!"
Ban đầu khi Lạc Lan ở kinh thành mở tiệm, Cửu công chúa từng gặp cô ấy mấy lần, khi đó Cửu công chúa còn là công chúa, hơn nữa còn có ý thiết lập quan hệ với Kim Phi, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Nếu không phải sau này Cửu công chúa rời khỏi kinh thành, nói không chừng hai người có thể trở thành bạn thân.
Lớn lên ở nơi không có tình người như cung đình, Cửu công chúa không chỉ khao khát tình cảm gia đình, mà còn khao khát tình bạn, cho thái độ của cô ấy đối với Lạc Lan luôn khác với những người khác.
"Đúng là đã lâu không gặp, bệ hạ có khỏe không?"
Lạc Lan cũng biết Cửu công chúa vì sao lại gần gũi với mình nên vẻ mặt và giọng điệu đều giống như một người bạn cũ.
"Không tệ" Cửu công chúa gật đầu một cái, sau đó nhìn Kim Phi: "Đương gia, nói chính sự đi!"
"Được" Kim Phi chỉ Thiết Thế Hâm nói: "Lạc Lan, Tiểu Ngọc và Thiết Chùy thì cô đã biết, ta cũng không giới thiệu, vị này là Thiết đại nhân của viện Khu Mật!"
"Ra mắt Thiết đại nhân!" Lạc Lan cúi chào Thiết Thế Hâm: "Đã luôn thấy chữ ký của Thiết đại nhân ở trên văn thư, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngài!"
"Lạc Lan cô nương!" Thiết Thế Hâm mỉm cười chào lại.
"Vị này là Uông Trung đội trưởng phái viễn chinh!"
Kim Phi lại chỉ Lão Uông: "Sau này các ngươi sẽ hợp tác một thời gian dài!"
"Thì ra ngài chính là Trung đội trưởng anh hùng phái viễn chinh!"
Lạc Lan nghe vậy, lại chào Lão Uông một cái: "Ngưỡng mộ đã lâu!"
Lão Uông dù sao cũng là người thô lỗ, nghe được Lạc Lan nói vậy, cũng quên đáp lễ, kinh ngạc hỏi: "Lạc Lan cô nương biết bọn ta à?"
"Dĩ nhiên biết" Lạc Lan nói: "Thời gian trước trở về thôn làm việc, đi ngang qua ruộng thí nghiệm, thấy lúa ở ruộng thí nghiệm phát triển rất tốt, nên cùng Ngụy tiên sinh trò chuyện mấy câu, Ngụy tiên sinh nói, anh hùng phái viễn chinh các ngươi mạo hiểm nguy hiểm tính mạng từ nước K hạt giống lương thực mang về, sau này đến khi phổ biến trồng rộng rãi, có thể để cho người dân toàn thiên hạ no bụng!"
Đến nước K mang hạt giống lúa nước L về, là chuyện Lão Uông tự hào nhất, Lạc Lan nói mấy câu này coi như là đã chạm tới trái tim ông ta.
"Đâu có, đâu có..."
Lão Uông khiêm tốn vẫy tay, nhưng khoé miệng thì không thể nào hạ xuống được.
Sau khi làm quen Thiết Thế Hâm và Lão Uông, Lạc Lan còn không có quên giành thời gian nháy mắt với Tiểu Ngọc và Thiết Chùy, coi như là chào hỏi hai người họ.
Chỉ có bạn bè tốt mới có thể chào hỏi như vậy.
Thật ra trước kia quan hệ của Lạc Lan với Tiểu Ngọc, Thiết Chùy rất bình thường, chẳng qua là gặp nhau mấy lần mà thôi, nhưng nháy mắt là cách chào hỏi tương đối bình thường giữa những người bạn tốt.
Lạc Lan chẳng qua thông qua động tác đơn giản này, kéo gần quan hệ với Tiểu Ngọc, Thiết Chùy.
Kim Phi thấy vậy, càng cảm thấy tìm Lạc Lan trở về là đúng đắn.
Sau hai năm rèn luyện, cô nương này càng trở nên uyển chuyển hơn so với thời điểm ở kinh thành.
Biết Cửu công chúa khao khát tình bạn nên anh coi Cửu công chúa như một người bạn cũ.
Biết sau này sẽ hợp tác cùng Lão Uông, cô ấy không hỏi Kim Phi làm gì, khen lấy khen để khiến cho Lão Uông phách hôn mê.
Khóe miệng Lão Uông cũng sắp kéo tới lỗ tai, cho dù Kim Phi không giải thích, chắc sau này Lạc Lan nói gì cũng sẽ nghe nấy.
Có người đã từng nói, biết nói chuyện, nói lời người khác thích nghe, có thể được 50 % người ủng hộ; tặng quà có thể thu phục được 70 % người; tặng quà cộng thêm nói hay, có thể thu phục được 90 % người.
Buôn bán bên ngoài, cần người biết nói chuyện như Lạc Lan vậy.
Vốn cần một trăm lượng bạc có thể thành công, một người biết nói chuyện, có thể chỉ tốn năm mươi lượng bạc liền thành công, hơn nữa còn khiến cho đối phương cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chương 1797: Thuận lợi
“Nếu đã biết nhau rồi vậy chúng ta bắt đầu bàn chuyện chính sự thôi.”
Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc: “Lạc Lan vừa đến, cô nhắc lại nhiệm vụ một lần nữa cho cô ấy nghe đi!”
“Dạ!” Tiểu Ngọc đáp, nhắc lại nội dung nhiệm vụ mà vừa nãy Kim Phi nói đến cho Lạc Lan nghe.
Đợi Tiểu Ngọc nói xong, Kim Phi hỏi: “Đã rõ chưa?”
“Đã rõ rồi.” Lạc Lan tổng kết nói: “Tiên sinh phái ta và trung đội trưởng Uông đến nước K, dùng châu Thủy Ngọc đổi một lô hạt giống lúa nước L về từ trong tay bọn cường hào bản địa!”
“Không chỉ là lúa nước L, mà còn cả cây bông vải, dưa chuột, cà tím, cà rốt!” Kim Phi nói: “Chỉ cần là hạt giống rau củ lương thực mà Đại Khang chúng ta không có, có thể đổi được thì cứ đổi một ít, nhưng chủ yếu là lúa nước L và cây bông vải, có thể đổi được bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu!”
“Rõ!” Lạc Lan nghiêm túc gật đầu: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Lão Uông, nhiệm vụ lần này của ngươi là dẫn đường cho Lạc Lan và bảo vệ cho sự an toàn của cô ấy và hạt giống cho đến khi người của thủy quân chuyển hạt giống lên thuyền, đã rõ chưa?”
Kim Phi nhìn Lão Uông.
“Rõ!” Lão Uông thẳng lưng đáp: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Lão Uông, ta sắp xếp cho Lạc Lan chỉ đạo nhiệm vụ lần này, trong lòng ngươi đừng bất mãn.” Kim Phi vỗ vai Lão Uông: “Lạc Lan cô nương là một nhân tài, nếu chỉ bàn về chuyện làm ăn thì ta tự thẹn là không bằng. Đến nước K rồi, việc làm ăn cứ nghe theo cô ấy, nếu thực sự có vấn đề gì thì trở về rồi hẵng nói, đã biết chưa?”
Phần lớn nhân viên hộ tống đều xuất thân từ nông dân, thời gian làm quan quân không nhiều, đa số còn không biết quan trường là gì.
Vì vậy khi Kim Phi nói chuyện với các nhân viên hộ tống, y luôn nói thẳng những gì cần nói, không để các nhân viên hộ tống phải đoán xem y rốt cuộc có ý gì.
Điểm này giống với những gì Thiết Chùy nghĩ.
“Tiên sinh yên tâm, đến nước K ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời của Lạc Lan cô nương!” Lão Uông vội vàng giơ tay lên bảo đảm: “Cô ấy bảo bọn ta đánh bọn ta sẽ đánh, cô ấy bảo bọn ta đi bọn ta sẽ đi!”
“Vậy được, ngươi về trước chỉnh đốn đội ngũ đi, giờ Thìn sáng ngày mai tập hợp ở sân bay bến tàu, ta sẽ sắp xếp đội phi thuyền ở đó đợi các ngươi!”
Kim Phi chào quân đội với Lão Uông: “Sớm ngày khải hoàn!”
“Rõ!” Lão Uông kính lễ với Kim Phi và Cửu công chúa, lại chào hỏi những người khác ở trong phòng, rồi xoay người rời khỏi ngự thư phòng, sau đó vội vã quay về đỉnh Song Đà ngay trong đêm, tập hợp đội ngũ rồi khởi hành.
Sau khi Lão Uông rời đi, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng rời đi theo.
Lúc Lạc Lan chuẩn bị rời đi thì lại bị Kim Phi gọi lại.
“Lạc Lan, hiếm khi cô tới đây, nói chuyện với Vũ Dương thêm một lúc nữa đi.”
Kim Phi cười nói: “Hẳn là cô vẫn chưa ăn cơm đúng không, ta sẽ cho người đi làm chút gì đó cho cô ăn!”
Thân là trượng phu, Kim Phi cũng biết niềm mong muốn về tình bạn của Cửu công chúa, nhưng người ở địa vị cao vốn ít, nếu đã là hoàng đế, thì đã được định trước là sẽ không có quá nhiều bạn bè.
Lạc Lan có thể xem như là một trong số rất ít người có thể được gọi là bạn bè của Cửu công chúa.
Hiếm thấy đối phương về làng một lần, Kim Phi muốn để cô ấy và Cửu công chúa ở cùng nhau thêm chút nữa.
Lạc Lan thấy vậy, cũng không khách khí: “Tiên sinh nói như vậy, quả thực ta cũng thấy hơi đói, vậy làm phiền tiên sinh rồi!”
Kim Phi xua tay, ra ngoài tìm người chuẩn bị cơm cho Lạc Lan.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người Cửu công chúa và Lạc Lan.
“Lạc Lan, ngồi đi.” Cửu công chúa kéo Lạc Lan đến bên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ: “Trẫm biết, với cấp bậc của cô lại để cô tự mình chạy tới vùng đất hoang vu như nước K là đã để cô chịu thiệt thòi rồi. Nhưng chuyện hạt giống này liên quan tới sự ấm no của vô số người dân Đại Khang ta, ta và phu quân đã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy sắp xếp cô qua đó mới có thể nắm chắc được cơ hội nhất, vì vậy chỉ đành vất vả cô đi thêm một chuyến rồi!”
Lạc Lan là một trong những nữ chưởng quầy đầu tiên của thương hội Kim Xuyên, lại lập được những thành tích chói mắt ở kinh thành, càng quan trọng hơn là sau khi Tứ hoàng tử soán vị, giành lại được kinh thành, cô ấy còn mang ngọc tỷ truyền ngôi về Kim Xuyên, để Cửu công chúa danh chính ngôn thuận kế vị.
Có những thành tích này, Lạc Lan hiện giờ đã là phó hội trưởng của thương hội Kim Xuyên giống Nguyên Thái Vi, địa vị chỉ kém hơn chức tổng hội trưởng của Đường Tiểu Bắc.
Để Lạc Lan tự mình tới nước K, quả thực không phù hợp với thân phận của cô ấy.
“Bệ hạ, nếu ban đầu không nhờ tiên sinh mua ta về từ bọn buôn người thì bây giờ không biết ta đã trở thành bộ xương ở hẻm núi nào nữa kìa, làm gì có Lạc Lan của bây giờ chứ?”
Khuôn mặt Lạc Lan nghiêm túc trả lời: “Hơn nữa tiên sinh từng nói, trong công việc chỉ có sự phân công lao động là khác biệt, không phân cao thấp sang hèn, chỉ cần bệ hạ cần, người dân cần, Đại Khang cần, Lạc Lan có thể làm bất cứ điều gì!”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, nên không cần phải nói những lời hoa mỹ như thế đâu.” Cửu công chúa tức giận liếc nhìn Lạc Lan.
“Bệ hạ, ta nói như vậy thực sự không phải là đang nói suông đâu.”
Lạc Lan nói: “Thực ra không giấu gì bệ hạ, từ sau khi ta trở thành phó hội trưởng, mỗi ngày đều có những bảng báo cáo xem không hết, các khoản mục tính không xong, so sánh mà nói thì ta vẫn thích những ngày tháng phát triển thị trường ở kinh thành hơn.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lạc Lan đáp: “Bệ hạ không biết vừa rồi Tiểu Ngọc nói về nhiệm vụ, trong lòng ta kích động đến mức nào đâu!”
“Cô có thể nghĩ như vậy thì thực sự quá tốt rồi.” Cửu công chúa nói: “Mặc dù nhiệm vụ lần này quan trọng, nhưng cô cũng không cần miễn cưỡng, nếu nhận thấy sự việc không thể hoàn thành được thì phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, rút về trước rồi chúng ta sẽ lại nghĩ cách khác.”
“Ta biết rồi.” Lạc Lan khẽ gật đầu, trong lòng cũng có phần cảm động.
Với kiến thức của Lạc Lan, cô ấy vô cùng biết rõ về tính quan trọng của kế hoạch lần này của Kim Phi, nếu tất cả đều thuận lợi, vậy có thể trong vòng một hai năm nữa Xuyên Thục có thể thoát khỏi nạn đói.
Dựa theo tính cách của Cửu công chúa, vì điều này mà bỏ ra tính mạng của hàng chục triệu người, cô ấy có thể còn cảm thấy đáng giá. Nhưng lúc này lại nhắc nhở cô ấy phải đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, có thể thấy cô ấy thực sự coi mình là bạn bè.
Dĩ nhiên có thể Cửu công chúa đang cố ý nói như vậy để thu phục lòng người, nhưng cho dù là như vậy, Lạc Lan vẫn rất cảm động.
Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một lúc thì Châu Nhi bưng mâm bước vào.
Mặc dù Cửu công chúa đã ăn cơm, nhưng vẫn cùng Lạc Lan ăn một bữa nữa, mãi đến khi Kim Phi tới thông báo đội bay đã chuẩn bị sẵn sàng, Lạc Lan mới miễn cưỡng rời đi.
Kim Phi và Cửu công chúa tiễn cô ấy đến sân bay, nhìn phi thuyền biến mất trong trời đêm, Cửu công chúa mới thu hồi ánh mắt.
Kim Phi thấy cô ấy như vậy, bèn dò hỏi: “Hay là đợi sau khi Lạc Lan từ nước K trở về, điều cô ấy tới làm việc ở trong làng, thế nào?”
“Được rồi, xa thơm gần thối, một hai năm gặp mặt một lần như vậy, bọn ta có thể xem như là bạn tốt, nếu mỗi ngày đều gặp nhau, quan hệ có lẽ sẽ trở lên xa cách.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Huống hồ Lạc Lan là trợ thủ đắc lực của Tiểu Bắc, Tiểu Bắc vốn đã có thành kiến với ta, nếu ta lại lấy trợ thủ đắc lực của cô ấy đi mất, chẳng phải Tiểu Bắc sẽ liều mạng với ta sao?”
“Tiểu Bắc có thành kiến với nàng sao?” Kim Phi giả bộ kinh ngạc: “Sao ta lại không biết chứ?”
“Phải không?” Cửu công chúa quay đầu liếc nhìn Kim Phi, sau đó xoay người đi.
Kim Phi xoa mũi, lại quay đầu nhìn bầu trời đêm.
“Ông trời phù hộ, mong tất cả đều thuận lợi!”
Chương 1798: Tò mò
Sáng sớm ngày hôm sau, đội viễn chinh lại xuất phát.
Khác với lần đầu tiên, lần này đội viễn chinh sẽ không qua sông vượt núi nữa mà là ngồi phi thuyền đi thẳng tới đích.
Tiền hàng chuẩn bị để thanh toán cũng không còn là vàng bạc mà đổi thành châu Thủy Ngọc.
Nhưng để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi Lạc Lan rời đi, Cửu công chúa đã chuẩn bị cho cô ấy một chiếc hòm nhỏ đựng vàng và một chiếc hòm lớn đựng bạc.
Bởi vì gần đây đang là mùa thu hoạch, nên tâm trí Kim Phi đều tập trung vào ruộng thí nghiệm, cứ thế mà hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Hôm qua sau khi tiễn Lạc Lan đi, Kim Phi và Cửu công chúa bèn quay về nghỉ ngơi, sáng sớm khi Cửu công chúa thức dậy, Kim Phi cũng thức dậy theo.
Lúc ăn sáng, Quan Hạ Nhi hỏi: “Đương gia, trưa nay muốn ăn gì?”
“Bữa sáng còn chưa ăn xong mà đã hỏi bữa trưa rồi sao?” Kim Phi bật cười.
“Hoa màu ở ruộng đã chín rồi, sáng sớm nay Nhuận Nương thấy trời hơi âm u, muốn về nhà giúp gia đình thu hoạch hoa màu, một mình ta nấu cơm không được nhanh nên hỏi chàng muốn ăn gì để ta chuẩn bị trước.”
Quan Hạ Nhi trả lời.
Kim Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Nhuận Nương: “Không được đi.”
Hai anh trai của Nhuận Nương đều là nhân viên hộ tống, anh trai của Quan Hạ Nhi cũng làm việc ở trong mỏ muối, trong nhà quả thực thiếu người lao động.
Thực ra năm ngoái Kim Phi đã từng nói với Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương là để ruộng đất của nhà mẹ bọn họ cho người khác trồng, nhưng người lớn của hai nhà đều không bằng lòng.
Kim Phi nghĩ rằng cha mẹ của bọn họ cũng không lớn tuổi lắm, nói không chừng ở nhà rảnh rỗi còn tự tìm việc cho mình nên cũng không miễn cưỡng.
Phiền toái duy nhất chính là vào ngày mùa, Nhuận Nương phải quay về để giúp đỡ.
Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đều là những người không thể ngồi yên, ở nhà rảnh rỗi thường sẽ ngồi dệt sợi.
Dệt sợi là công việc trong nhà, cường độ làm việc thấp, Kim Phi cũng lười để ý đến bọn họ.
Nhưng việc đồng áng trong thời đại này cơ bản đều do con người thực hiện, vô cùng mệt mỏi, Nhuận Nương lại là người làm việc vô cùng nghiêm túc, Kim Phi không nỡ để cô ấy chịu mệt.
Khi Nhuận Nương vừa tới nhà Kim Phi, cô ấy vừa đen vừa gầy, khó khăn lắm mới nuôi được trắng mềm, mùa xuân trở về phụ giúp vài ngày, quay về lại đen đi rồi, che chắn gần một tháng mới nuôi trắng lại được.
Mặt trời mùa thu còn độc hơn cả mùa xuân, nếu lại quay về làm việc ở ruộng mấy ngày, sợ rằng sẽ lại đen đi mất.
“Đương gia…” Nhuận Nương do dự nói: “Đại ca ở Đông Hải, nhị ca thì đi theo Thiết Ngưu tới thành Vị Châu, trong nhà chỉ còn tiểu đệ, tiểu muội và mấy chị dâu, thiếu người làm…”
“Vậy thì tìm người giúp đỡ đi!” Kim Phi nói.
Bình thường đến vụ mùa, một số người dân miền núi có ít ruộng, sau khi xong việc ở trong nhà, họ đều sẽ xuống núi giúp những người có nhiều ruộng làm việc, kiếm lấy một ít lương thực giúp đỡ cho gia đình.
Hai năm nay tình hình hỗn loạn, rất nhiều người từ đất Tần và Trung Nguyên chạy trốn đến Xuyên Thục, tìm vài người làm việc ngắn hạn giúp đỡ thu hoạch mùa vụ rất dễ dàng.
“Cha mẹ ta không nỡ…” Nhuận Nương cúi đầu đáp.
Đều là những người đã từng chịu khổ, mặc dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, nhưng bảo cha mẹ Nhuận Nương cầm tiền đi mời người khác giúp đỡ, bọn họ quả thực vẫn không nỡ.
“Bọn họ không nỡ tiêu tiền để nhờ người đến giúp đỡ, thì ta còn không nỡ để nàng đi xuống ruộng làm việc đây này!”
Kim Phi nói: “Như vậy đi, Hạ Nhi nàng lấy cho Nhuận Nương chút tiền… Bỏ đi, ta trực tiếp thuê mấy người đến giúp đỡ, để bọn họ tới ruộng nhà nàng và Nhuận Nương thu hoạch.”
“Được.” Quan Hạ Nhi gật đầu.
Phu thê lâu như vậy rồi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện ra Kim Phi thích những cô gái trắng mềm, xinh đẹp long lanh, bình thường cảm giác tồn tại của Nhuận Nương đã thấp, nếu quay về làm ruộng khiến da bị rám nắng, thì có lẽ số lần Kim Phi tới tìm cô ấy sẽ càng ít.
Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi cùng nhau lớn lên, bình thường cô ấy cũng là người đi gần Quan Hạ Nhi nhất, là người giúp đỡ Quan Hạ Nhi nhiều nhất, Quan Hạ Nhi không muốn Kim Phi lạnh nhạt với Nhuận Nương, nên cũng không muốn Nhuận Nương trở về làm việc.
Cô quay đầu nhìn Nhuận Nương: “Hôm nay muội đừng về nữa, ta thuê vài người để họ thu hoạch hoa màu cho hai nhà chúng ta rồi, muội cứ yên tâm mà đợi ở nhà đi.”
Nhuận Nương luôn không có chủ kiến gì, thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đã sắp xếp xong, cô ấy chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được rồi, cảm ơn tỷ tỷ.”
“Người một nhà nói cảm ơn gì chứ.” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Nhuận Nương: “Hơn nữa thực sự muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn đương gia!”
Kim Phi phát hiện Nhuận Nương đang nhìn mình, y mỉm cười đưa bát qua: “Không cần cảm ơn, lấy cho ta một bát cháo nữa là được rồi!”
Nhuận Nương bật cười, nhận lấy bát đi lấy cơm cho Kim Phi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Kim Phi quay về phía cánh cửa gọi một tiếng, bảo cận vệ chuẩn bị ngựa.
“Đương gia, chàng chuẩn bị ngựa để làm gì, phải đi xa sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Không phải đi xa, mà là tới ruộng thí nghiệm.” Kim Phi trả lời.
“Không phải Ngụy tiên sinh nói số lúa còn lại phải qua hai ngày nữa mới thu hoạch được sao?”
“Trong ruộng thí nghiệm không chỉ có lúa mà còn có cả cây bông vải nữa.” Kim Phi nói: “Mấy ngày trước đi ngang qua ruộng cây bông vải, ta thấy chúng sắp chín rồi, tranh thủ hôm nay rảnh rỗi lại qua đó xem thử chút.”
Ban đầu đội viễn chinh mang từ nước K về không chỉ có hạt giống lúa nước L, mà còn có cả cây bông vải.
Chỉ là cây bông vải không thể trồng được trong nước, nên đã chọn một nơi thử nghiệm khác.
“Đúng rồi, còn cây bông vải nữa!” Quan Hạ Nhi hỏi: “Ta cũng cùng đi xem thử!”
So sánh mà nói, Ngụy Vô Nhai quan tâm tới lúa nước L có thể làm no bụng nhiều hơn một chút, mà lại ít để ý đến cây bông vải, bình thường ông ấy đều ở ruộng thí nghiệm lúa nước L, ruộng cây bông vải thì giao lại cho Lão Đàm và vợ quản lý.
Quan Hạ Nhi là phụ nữ, nghe Kim Phi nói cây bông vải có thể làm áo bông, chăn mềm, vì vậy khá quan tâm tới cây bông vải.
Sau khi ăn sáng xong, Kim Phi dẫn Quan Hạ Nhi và đội cận vệ cưỡi ngựa chạy thẳng đến ruộng cây bông vải.
Khi đi qua ruộng thí nghiệm, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã phơi chỗ lúa thu hoạch từ hôm qua ra sân đập lúa, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm cũng cùng đi theo Kim Phi.
Đến ruộng cây bông vải, đúng lúc gặp vợ Lão Đàm là Đàm Lưu Thị vác cuốc tới.
“Kim ca nhi, ta đang nói là hôm nay phải đi tìm ngài hỏi một chút đây.” Đàm Lưu Thị chỉ vào một cây bông vải hỏi: “Cây bông vải như vậy có phải là có thể thu hoạch được rồi không?”
Trên thân cây bông vải có mười mấy quả bông, trong đó có bảy tám quả bông đã nứt ra, lộ ra sợi bông ở bên trong.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Khang du nhập nghề trồng cây bông vải, Đàm Lưu Thị chỉ trồng theo cách mà Kim Phi giao phó như bón phân tưới nước, trừ sâu trừ cỏ, nhưng không biết khi nào nó sẽ chín, khi nào thu hoạch và thu hoạch như thế nào.
“Đại tẩu, quả mà cây bông vải kết ra gọi là hoa bông, cũng có thể gọi là quả bông, đến khi quả bông nứt ra bên trong cây bông vải nở ra giống như hoa thì có thể thu hoạch được rồi!”
Kim Phi chỉ vào một quả bông đã hoàn toàn nở rộ nói: “Nhưng tất cả quả bông không phải có thể chín trong một ngày, vì vậy kỳ thu hoạch cây bông vải tương đối dài, thu hoạch cũng không cần cắt, mà trực tiếp ngắt quả cây bông vải đã nở rộ là được!”
Nói xong, Kim Phi ngắt một cây bông vải làm mẫu.
“Đương gia, đây chính là cây bông vải có thể chống rét mà chàng nói sao?”
Quan Hạ Nhi cầm lấy cây bông vải từ trong tay Kim Phi tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi nhìn ruộng cây bông vải: “Có cây bông vải rồi, mùa đông có thể có áo bông và chăn bông rồi!”
Chương 1799: Quý giá
Lúc này cây bông đã chín rất nhiều rồi, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, một đám người cầm túi vải tản ra, bẻ đầy bảy tám mươi túi, chất trên đấy trông như một quả núi nhỏ.
Vì trời âm u, mặt trời mãi không xuất hiện, nên cả Quan Hạ Nhi cũng xuống đất hái mấy túi.
“Đương gia à, một túi bông này có thể làm được mấy chiếc đệm chăn!”
Quan Hạ Nhi mở cái túi trong tay ra, sờ lớp bông mềm mại hỏi.
“Một cái cũng chả làm được!”
Kim Phi nhận cái túi trong tay Quan Hạ Nhi, đè xuống, cả túi bông đầy đã vơi mất nửa.
Y giơ lên ước lượng: “Sau khi phơi khô phải đàn lần nữa, có lẽ đủ làm một chiếc áo bông cho một người lớn.”
Quan Hạ Nhi thấy một túi bông chỉ đủ làm một chiếc áo bông thì hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới đống bông trước mắt đủ làm bảy tám mươi chiếc áo bông, đa phần cây bông trên ruộng thí nghiệm vẫn chưa nở hoa, đợi sau khi thu hoạch hết, ít nhất cũng làm được hơn một ngàn cái áo bông, cô lại không thấy thất vọng tới vậy nữa.
Cô tò mò hỏi: “Đương gia, đàn là ý gì?”
“Làm áo bông không phải là cho thẳng bông vào trong là xong, sau khi bông được phơi nắng, phải lấy hạt bông bên trong ra trước, năm sau mới tiếp tục trồng được, cũng có thể dùng làm dầu ăn.”
Kim Phi giải thích nói: “Sau khi lấy hạt bông ra, còn phải dùng công cụ để khiến bông trở nên bông xốp, như thế mặc lên mới càng mềm mại, cũng tiết kiệm bông hơn.”
“Thì ra là thế,” Quan Hạ Nhi nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Đúng rồi Hạ Nhi, lúc về nhắc ta đi tới xưởng đồ gỗ một chuyến, ta đi xem xem đã làm xong cung gỗ búa gỗ chưa.”
Làng Tây Hà không chỉ có mỗi xưởng luyện sắt, còn có một xưởng đồ gỗ riêng biệt, dùng để làm guồng quay tơ, xe ngựa, các thứ đồ gỗ.
Sau khi trồng bông chưa được bao lâu, Kim Phi đã đưa bản vẽ công cụ đàn bông cần dùng tới xưởng đồ gỗ, bảo họ chế tạo công cụ, chỉ có điều về sau luôn bận rộn Kim Phi quên mất, cũng không hỏi han tới, mãi tới giờ lúc bông có thể hái mới nhớ ra.
Thu hoạch hết bông đã nở hoa, Kim Phi dặn Đàm Lưu thị chú ý phơi nắng, sau đó thì rời đi.
Lúc về, được Quan Hạ Nhi nhắc nhở rẽ vào xưởng đồ gỗ một chuyến.
Thật ra xưởng đồ gỗ là một trong những xưởng được xây dựng khá sớm, đám công nhân đầu tiên, đều là nô bộc Kim Phi mua về từ chỗ bọn buôn người, sau khi về thì chuyên sản xuất guồng quay tơ cho xưởng dệt.
Về sau Cửu công chúa lên ngồi, đẩy mạnh lệnh thả nô, đám nô bộc kia mới thành công nhân của xưởng đồ gỗ, sau khi kí vào thỏa thuận bảo mật là có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng người bị bán cho bọn buôn người, bản thân đã là người cùng đường, ở trong xưởng đồ gỗ có ăn có uống, không ai bắt nạt họ, mỗi tháng còn có tiền công cao, cho nên không công nhân nào chọn rời đi, ngược lại không ít thợ mộc còn có người thân, đón người nhà tới, coi như ngụ lại làng Tây Hà.
Thấy Kim Phi tiến vào, các thợ mộc đang bận rộn trong xưởng đều vây tới chào hỏi, “Kim tiên sinh” ba chữ này vang lên trong xưởng hết đợt này tới đợt khác, mãi tới khi trưởng xưởng xuất hiện, đuổi công nhân đi, mới coi như yên tĩnh.
Trưởng xưởng của xưởng đồ gỗ được chọn ra trong đám công nhân đầu tiên, cũng là một trong những nô bộc lúc đầu.
Có thể được chọn làm trưởng xưởng, ngoài vì tay nghề của y đã vững ra, là vì y cũng nhanh nhẹn.
Cho nên y rất rõ bản thân có thể có thành tựu như hôm nay, toàn là nhờ vào Kim Phi, thấy Kim Phi, thái độ cũng cực kì khiêm tốn.
“Kim tiên sinh, ngài có gì chỉ bảo, cứ phái người tới nói một tiếng là được, chỗ nào trong xưởng cũng có mạt cưa, sẽ làm hỏng đồ của ngài.”
“Đi qua đây, nghĩ lâu rồi chưa tới, nên vào xem thử.”
Kim Phi đáp một tiếng, sau đó lại hỏi chuyện câu việc một chút, rồi mới hỏi: “Mấy tháng trước ta có gửi mấy bản vẽ tới, bảo các người làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, các ngươi làm xong chưa?”
“Làm xong rồi, đã gửi tới xưởng luyện sắt, giao cho Lưu tiên sinh ròi.”
Trưởng xưởng đồ gỗ căng thẳng hỏi: “Tiên sinh ngài chưa nhìn thấy ạ?”
Kim Phi không quen thuộc với nghề mộc lắm, từ khi xưởng đồ gỗ thành lập tới nay, số lần Kim Phi tới chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường cần công cụ bằng gỗ gì, đều vẽ bản vẽ xong rồi cho người đưa tới, đợi sau khi xưởng đồ gỗ làm xong, sẽ phái người đưa tới xưởng luyện sắt, giao cho Lưu Bất Quần hoặc Vạn Hạc Minh.
Bây giờ Kim Phi tự mình tới hỏi, ý nghĩ đầu tiên của trưởng xưởng đồ gỗ là mất đồ rồi, mồ hôi lạnh lập tức nhỏ xuống.
Mỗi bước vẽ và đồ làm ra của Kim Phi đều rất quý giá, nếu mất thì tội sẽ rất lớn.
“Đưa qua lúc nào?” Kim Phi hỏi.
“Chắc khoảng hai tháng trước,” Trưởng xưởng đồ gỗ suy nghĩ rồi nói: “Lúc đó Quảng Nguyên và Miên Châu lại mở hai xưởng dệt, Đường trưởng xưởng cần dùng guồng quay tơ gấp, lúc tiên sinh bảo Lưu tiên sinh tới đưa bản vẽ, lại nói là không cần dùng gấp, nên chúng ta đợi sau khi một đám guồng quay tơ làm xong, mới làm cho tiên sinh.”
“Hai tháng trước…” Kim Phi suy nghĩ, lúc đó chắc mình đang ở Đông Hải, đoán là sau khi đồ đưa tới xưởng luyện sắt, Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh cũng quên rồi.
Thế là Kim Phi gật đầu với trưởng xưởng đồ gỗ: “Chắc trong kho của xưởng luyện sắt, ta về hỏi Lưu tiên sinh là được.”
“Vâng,” Trưởng xưởng đồ gỗ nghe Kim Phi nói thế, thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh nếu còn cần gì, cứ bảo Lưu tiên sinh đưa bản vẽ đến, chúng ta sẽ tăng ca làm cho tiên sinh.”
“Được,” Kim Phi gật đầu, lại đi cùng với trưởng xưởng dạo quanh xưởng đồ gỗ một vòng, đợi tới lúc sắp ăn cơm trưa mới về.
Ăn cơm trưa xong, Kim Phi tới xưởng luyện sắt, vừa liếc đã thấy Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đang mày mò một chiếc xe đạp, tới cả Kim Phi vào mà cũng không phát hiện ra, mãi tới khi Vạn Vũ Hồng chào hỏi với Kim Phi, hai người mới ngẩng đầu.
“Các người lại làm gì đấy, mê mẩn như vậy?” Kim Phi tò mò đi tới.
“Tiên sinh tới đúng lúc quá, xem xem cái bánh xích này con làm thế nào?”
Vạn Hạc Minh đứng dậy, mặt đầy hưng phấn chỉ vào bánh sau của xe đạp.
Kim Phi cúi đầu nhìn, bánh sau của xe đẹp có thêm một cái bánh xích, có hai bánh răng một to một nhỏ.
“Tiên sinh, người xem, lúc đi đường bình thường dùng cái bánh xích này, đợi tới khi leo dốc, dùng chân đạp ở đó, là có thể đổi thành bánh xích nhỏ, như vậy mặc dù tốc độ chậm hơn một chút, nhưng tiết kiệm nhiều sức hơn!”
Vạn Hạc Minh nâng cái giá của xe đạp lên, sau đó nhảy lên đạp xe cho Kim Phi thấy: “Đợi sau khi lên dốc mà muốn tăng tốc, lại đạp bánh xích về là được!”
“Không tệ, không tệ!”
Kim Phi vốn muốn xoa đầu Vạn Hạc Minh, nhưng nhớ ra lần trước y từng kháng nghị, nên đưa tay vỗ vai cậu bé: “Cải tiến này của con không tệ, các con bớt thì giờ đi kiểm tra độ bền xem, nếu đạp mấy trăm dặm mà không có vấn đề, là có thể xem xét sản xuất nhiều rồi.”
Bánh xích mà Vạn Hạc Minh cải tiến, thật ra cũng giống với hộp số của xe đạp đời trước.
Thật ra hộp số là một công nghệ rất tinh vi, làm không tốt thì rất dễ xảy ra vấn đề, cho dù ở đời trước của Kim Phi, đa phần xe đạp không chuyên đều không có công năng này.
Chương 1800: Mưa to
Hộp số của xe đạp chuyên nghiệp, đằng sau có ít nhất sáu cái bánh răng, phía trước còn có ba cái, cộng thêm có mười mấy loại phương thức tổ hợp, có thể ứng phó với các tốc độ và độ dốc khác nhau.
Còn cái bánh xích Vạn Hạc Minh làm ra chỉ có hai bánh răng, nhưng kết cấu cũng đơn giản hơn nhiều.
Đồ có kết cấu càng phức tạp, càng dễ hỏng, với điều kiện kĩ thuật trước mắt của Đại Khang, loại bánh xích có kết cấu đơn giản này mới là thứ phù hợp nhất.
Vạn Hạc Minh cực kì hưởng thụ lời khen của Kim Phi, đặc biệt là lần này Kim Phi không xoa đầu cậu bé nữa, mà vỗ vai, khiến Vạn Hạc Minh cảm thấy mình cuối cùng cũng lớn rồi, cười híp hết mắt lại.
Suy cho cùng thì Lưu Bất Quần đã trưởng thành, cuối cùng mới nhớ ra hỏi: “Tiên sinh gần đây không phải đang bận chuyện ruộng thí nghiệm à, sao có thời gian tới xưởng thế?”
“Lúc trước ta bảo xưởng đồ gỗ làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, bọn họ nói đưa tới đây rồi, các ngươi để ở đâu?” Kim Phi hỏi.
“Ở phòng dụng cụ,” Lưu Bất Quần đi tới phòng phía tây của xưởng, dịch hai cái hòm gỗ và mấy cái ván gỗ hình tròn to như cái vạc ra.
Vạn Hạc Minh đến gần tò mò hỏi: “Tiên sinh, cái này dùng làm gì?”
“Dùng để bật bông,” Kim Phi đáp.
“Bật bông?” Trước đây Vạn Hạc Minh chưa thấy bông, càng không biết bật bông là ý gì.
“Bông trong làng thu hoạch được rồi, sau mấy ngày phơi khô là đến lúc ta bật bông, con qua xem là biết.”
Không nói sau này sẽ trồng bông trên quy mô lớn, chỉ nói với số bông được sản xuất ra trên mấy cánh đồng bông lớn bây giờ, nếu dựa vào mỗi Kim Phi, đàn mấy tháng cũng không xong, huống hồ là sau này trồng bông trên quy mô lớn, sẽ thành nguyên liệu chủ yếu của ngành dệt, bông cần đàn càng nhiều.
Cho nên trước khi làm ra máy dệt bông, Kim Phi định để Đường Đông Đông chọ mấy công nhân trong xưởng dệt, học bật bông.
Đồng thời y cũng bắt đầu thiết kế máy dệt bông, nhân lúc xưởng đồ gỗ và xưởng thép đang rảnh, làm ra máy dệt bông trước.
Kim Phi ở trong xưởng kiểm tra cung gỗ một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, thì bảo Vạn Vũ Hồng sắp xếp hai người, đưa công cụ về nhà mình.
Kim Phi thường có thói quen ngủ trưa, nhưng gần đây tới ngày mùa, mọi người đều bận rộn, y cũng ngại đi ngủ nướng, ăn cơm trưa xong, lại đi tới ruộng thí nghiệm.
Hai ruộng lúa nước đã chín được thu hoạch cả rồi, còn lại thì cần đợi một hai người nữa mới chín, Kim Phi tới ruộng thí nghiệm cũng không có việc gì, pha một ấm trà với Ngụy Vô Nhai, hai người ngồi dưới lều che nắng uống trà nói chuyện.
Lúc họ đang nói, trời đã âm u.
Hôm nay trời vốn nhiều mây, một lát thì trong một lát lại âm u, ai cũng không để ý.
Còn chưa uống xong một tách trà, bỗng nổi gió, sau đó những hạt mưa bé đã nện xuống.
Lương thực hôm qua thu hoạch còn đang phơi ở sân đập lá, Ngụy Vô Nhai ném tách trà lên bàn, quay người xông về phía sân đập lúa.
“Đi giúp cả đi!”
Kim Phi cũng ném tách trà, hô đội thân vệ đi tới sân đập lúa giúp thu lương.
Nhưng công cụ trên sân đập lúa căn bản không đủ, sau khi Thiết Chùy chạy qua, lại vội sắp xếp người đi tới phòng công cụ lấy đồ.
Đội thân vệ của Kim Phi gần như đều xuất thân là nông dân, không lạ gì với việc thu lương, có người dùng ván đẩy đùn lại với nhau, cũng có người cầm chổi quét sạch những hạt không được đẩy sạch, còn có người cầm cào gỗ, cào sắt để đổ lương thực vào bao.
Tới cả Kim Phi cũng quét đất, tranh thủ quét các hạt nhỏ về kho.
Nhất thời sân đập lúa bận rộn vô cùng.
Nhưng cơn mưa này tới quá nhanh, mưa cũng rất to, đợi đám Kim Phi cho hết lương thực vào bao, mặt đất đã ướt từ lâu, không ít hạt thóc cũng bị ẩm.
“Kim tiên sinh, đây là lúa giống để lại cho năm sau, nếu bị ướt mà mốc lên thì không dùng được nữa rồi!”
Ngụy Vô Nhai luôn hờ hững, lúc này lại gấp tới suýt bật khóc, vỗ đùi hỏi Kim Phi: “Cái này phải làm sao đây!”
“Ngụy tiên sinh, ông đừng gấp, vừa nãy chúng ta thu nhanh, hạt thóc thu lúc đầu không bị ướt, phần sau mới ướt, tìm một chỗ rồi trải ra, chỉ cần chú ý cào thường xuyên, sẽ không mốc đâu.” Kim Phi an ủi nói.
“Nhưng trong kho lương thực căn bản không thể trải ra nhiều lương thực như vậy được!” Ngụy Vô Nhai vội nói.
Cạnh sân đập lúa mới xây hai kho lương thực, dùng để dự trữ lương thực sản xuất trong ruộng thí nghiệm, nhưng rộng thử nghiệm có tổng cộng hai trăm mẫu, cho dù được mùa hết, cũng chỉ có thể thư được mấy chục ngàn cân lương thực thôi, đổ vào bao rồi xếp chồng lên, hoặc chất đống, kho lương thực hơn một trăm mét vuông chất vàng chục ngàn cân lương thực cũng thoải mái.
Nhưng nếu trải ra để phơi khô, thì mấy nơi như kho lương thực này còn lâu mới đủ.
“Kho lương thực còn chả có cửa sổ, cũng không hợp để phơi lương thực,” Kim Phi suy nghĩ, nói: “Bên Trường Xà Câu có hai cái xưởng vừa được xây xong, mấy ngày trước mới làm mặt sàn xi măng, chắc còn chưa kịp đưa dụng cụ tới, đợi ta cho người đi xem thử, nếu có thể, thì đưa lương thực tới đấy phơi trước.”
Lúc đầu xây kho lương, vì ngăn ngừa sâu chuột làm hại lương thực, nên kho lương không có cái cửa sổ nào, mặt đất và mặt tường cũng toàn dùng bê tông để trát cho kín gió, trải lương thực ra cũng khó phơi khô được.
Nói tương đối thì, nhà xưởng mới xây thích hợp hơn nhiều.
Ngụy Vô Nhai vừa nghe đã dao động: “Chúng ta đi phơi khô lương thực, có làm lỡ việc thi công của xưởng không?”
“Dân coi cái ăn là trời, những cái này là lúa giống năm sau phải dùng, làm lỡ việc thi công của xưởng cũng phải phơi khô chúng nó trước!” Kim Phi không do dự nói.
“Vậy thì nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh!” Ngụy Vô Nhai nghe thế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Kim Phi gọi Thiết Chùy tới, bảo anh ta sắp xếp một thân vệ đi tới Trường Xà Câu.
Nhìn thân vệ đội mưa cưỡi ngựa đi xa, Kim Phi mới nhận ra, vừa nãy bận thu lương, tóc tai đồ đạc của mình cũng ướt hết rồi, chúng ướt át dính vào người, rất không thoải mái.
Bây giờ không phải lúc so bì những cái này, Kim Phi chỉnh sửa đầu tóc, cau mày đi tới cửa kho lương thực.
Theo lí thì lúc này đã vào thu, cho dù có mưa cũng không nhanh hay quá lớn như vậy.
Nhưng lúc này mưa ngày càng to, gió cũng mỗi lúc mỗi mạnh, không thua kém gì bão tố của mùa hè.
“Tiên sinh, bây giờ đang lúc ngày mùa, có mưa không phải là chuyện tốt gì!” Ngụy Vô Nhai đứng sau Kim Phi, than thở nói: “Nhưng thà mưa này nhanh tạnh, chứ đừng làm lỡ ngày mùa!”
“Mong thế!” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, cũng cầu khấn theo.
Bình thường, mưa tới nhanh, thì đi cũng khá nhanh, nhưng cơn mưa này cứ như có ai chọc thủng Thiên Hà, không chỉ ngày một lớn, mà không có tí dấu hiệu dừng lại nào.
Ruộng thí nghiệm cách Trường Xà Câu cũng không tính là quá xa, ngựa thân vệ cưỡi lại là ngựa khỏe, chắc mấy chốc đã về.
“Tiên sinh, hai cái xưởng mà ngài nói, bây giờ đều đang trống, ta đã truyền mệnh lệnh của ngài xuống, trưởng xưởng cũng cho người đi quét dọn sàn rồi, mưa tạnh là chúng ta có thể đưa lương thực sang!”
Thân vệ lau nước mưa trên mặt: “Tiên sinh còn nữa, vừa nãy lúc ta về, đi qua ruộng thí nghiệm, phát hiện mấy ruộng lúa bị gió thổi đổ rồi!”
“Bảo các ngươi đi làm ăn buôn bán, không phải đi đánh giặc, chớ động một chút là tan xương nát thịt!"
Kim Phi khoát tay với Lão Uông: "Buôn bán phải có dáng vẻ buôn bán, đừng lúc nào cũng luôn miệng chém chém giết giết."
Buổi chiều y giành thời gian xem báo cáo Lão Uông đã viết trước đó, phát hiện rất nhiều lần, có thể tránh được mâu thuẫn, nhưng bọn Lão Uông xuất thân là lính, hoàn toàn không biết thương lượng, gặp phải thổ phỉ cướp đường, chỉ biết xông vào.
Mặc dù cuối cùng cũng trở lại, nhưng cũng phải trả giá đắt.
Nếu như đổi thành một người bán hàng rong linh hoạt dẫn đội, lần trước có thể có hơn ba mươi hai người trở về.
"Nhưng... Nhưng chúng ta không biết buôn bán!" Lão Uông gãi đầu.
"Không thành vấn đề, ta tìm cho ngươi một người biết làm ăn giúp đỡ!"
Kim Phi hỏi Tiểu Ngọc: "Lạc Lan còn bao lâu nữa mới tới?"
Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ nước: "Nhìn thời gian, cũng sắp rồi."
Lúc cô ấy đang nói, Châu Nhi từ bên ngoài đi vào: "Bệ hạ, tiên sinh, Lạc Lan cô nương đã tới!"
"Nhanh để cho cô ấy đi vào!" Kim Phi khoát tay.
"Lạc Lan là ai?" Lão Uông âm thầm hỏi Thiết Chùy.
Lạc Lan là nô bộc Kim Phi mua từ Quảng Nguyên trước kia, sau khi huấn luyện trực tiếp cho làm nữ chưởng quầy, khi đó Lão Uông đi theo Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ khắp nơi, hai bên chưa tiếp xúc nhiều.
"Một nữ chưởng quầy vô cùng lợi hại! Cô ấy đã mở chi nhánh đầu tiên của thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, tiên sinh nói, tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có thể lập nghiệp, không thể thiếu được sự đóng góp của Lạc Lan cô nương và Thái Vi cô nương!"
Thiết Chùy nhỏ giọng nói: "Khi đó, cứ mỗi nửa tháng tiêu cục phải phái một đội anh em đi lấy bạc, Tiểu Bắc phu nhân nói tốc độ kiếm tiền của Lạc Lan cô nương nhanh hơn việc mở mỏ vàng rất nhiều!"
"Lợi hại như vậy ư?" Lão Uông trợn mắt.
"Đương nhiên" Thiết Chùy tiến tới sát lỗ tai Lão Uông nhắc nhở: "Tiên sinh phái cô ấy tới đây, nếu như buôn bán gặp phải vấn đề, ngươi cứ nghe theo Lạc Lan cô nương."
"Biết rồi ạ!" Lão Uông nặng nề gật đầu, sau đó cảm kích nhìn Thiết Chùy: "Đa tạ!"
Thiết Chùy là đội trưởng đội hộ vệ của Kim Phi, thẳng thắn nhắc nhở Lão Uông như vậy, thật ra thì có chút cấm kỵ.
Đây là một ân huệ rất lớn.
Thiết Chùy vỗ bả vai Lão Uông, không nói thêm gì nữa.
Làm một trong những người hiểu rõ Kim Phi nhất, Thiết Chùy biết được Kim Phi để cho Lạc Lan đi theo, ngay lập tức đoán được, Kim Phi muốn Lạc Lan phụ trách việc buôn bán lần này, Lão Uông chỉ cần dẫn đường và phụ trách vấn đề an ninh là được.
Thiết Chùy lo Kim Phi không nói rõ, Lão Uông là một người thô lỗ không đoán được ý định thực sự của Kim Phi, đến nước K, gặp chuyện lại tranh quyền với Lạc Lan.
Nếu đúng như vậy, chờ từ nước K trở về, người xui xẻo chắc chắn là Lão Uông.
Cùng là một nhóm nhân viên hộ tống, Thiết Chùy không muốn nhìn thấy Lão Uông xui xẻo, cũng không muốn nhìn thấy kế hoạch xuất hiện sơ suất, cho nên mới thẳng thừng nhắc nhở Lão Uông như vậy.
Lão Uông chuẩn bị nói nữa, thì thấy một cô nương cùng Châu Nhi đi vào.
"Cô ấy chắc chắn là Lạc Lan!"
Lão Uông vừa đoán vừa đánh giá cô nương trước mặt.
Lạc Lan mặc trang phục màu đen, trên chân đi một đôi ủng cao cổ, búi tóc cũng không giống như phu nhân Đại Khang thường thấy, mà buộc thành đuôi ngựa.
Nếu gặp ở bên ngoài, Lão Uông nhất định sẽ nghĩ cô ấy là nữ nhân viên hộ tống, không phải là một nữ chưởng quầy.
"Kính chào bệ hạ, tiên sinh!"
Sau khi Lạc Lan đi vào lập tức cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi cười chào lại.
Cửu công chúa luôn luôn nghiêm túc với thuộc hạ, lúc này gương mặt cũng mỉm cười: "Lạc Lan, đã lâu không gặp!"
Ban đầu khi Lạc Lan ở kinh thành mở tiệm, Cửu công chúa từng gặp cô ấy mấy lần, khi đó Cửu công chúa còn là công chúa, hơn nữa còn có ý thiết lập quan hệ với Kim Phi, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Nếu không phải sau này Cửu công chúa rời khỏi kinh thành, nói không chừng hai người có thể trở thành bạn thân.
Lớn lên ở nơi không có tình người như cung đình, Cửu công chúa không chỉ khao khát tình cảm gia đình, mà còn khao khát tình bạn, cho thái độ của cô ấy đối với Lạc Lan luôn khác với những người khác.
"Đúng là đã lâu không gặp, bệ hạ có khỏe không?"
Lạc Lan cũng biết Cửu công chúa vì sao lại gần gũi với mình nên vẻ mặt và giọng điệu đều giống như một người bạn cũ.
"Không tệ" Cửu công chúa gật đầu một cái, sau đó nhìn Kim Phi: "Đương gia, nói chính sự đi!"
"Được" Kim Phi chỉ Thiết Thế Hâm nói: "Lạc Lan, Tiểu Ngọc và Thiết Chùy thì cô đã biết, ta cũng không giới thiệu, vị này là Thiết đại nhân của viện Khu Mật!"
"Ra mắt Thiết đại nhân!" Lạc Lan cúi chào Thiết Thế Hâm: "Đã luôn thấy chữ ký của Thiết đại nhân ở trên văn thư, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngài!"
"Lạc Lan cô nương!" Thiết Thế Hâm mỉm cười chào lại.
"Vị này là Uông Trung đội trưởng phái viễn chinh!"
Kim Phi lại chỉ Lão Uông: "Sau này các ngươi sẽ hợp tác một thời gian dài!"
"Thì ra ngài chính là Trung đội trưởng anh hùng phái viễn chinh!"
Lạc Lan nghe vậy, lại chào Lão Uông một cái: "Ngưỡng mộ đã lâu!"
Lão Uông dù sao cũng là người thô lỗ, nghe được Lạc Lan nói vậy, cũng quên đáp lễ, kinh ngạc hỏi: "Lạc Lan cô nương biết bọn ta à?"
"Dĩ nhiên biết" Lạc Lan nói: "Thời gian trước trở về thôn làm việc, đi ngang qua ruộng thí nghiệm, thấy lúa ở ruộng thí nghiệm phát triển rất tốt, nên cùng Ngụy tiên sinh trò chuyện mấy câu, Ngụy tiên sinh nói, anh hùng phái viễn chinh các ngươi mạo hiểm nguy hiểm tính mạng từ nước K hạt giống lương thực mang về, sau này đến khi phổ biến trồng rộng rãi, có thể để cho người dân toàn thiên hạ no bụng!"
Đến nước K mang hạt giống lúa nước L về, là chuyện Lão Uông tự hào nhất, Lạc Lan nói mấy câu này coi như là đã chạm tới trái tim ông ta.
"Đâu có, đâu có..."
Lão Uông khiêm tốn vẫy tay, nhưng khoé miệng thì không thể nào hạ xuống được.
Sau khi làm quen Thiết Thế Hâm và Lão Uông, Lạc Lan còn không có quên giành thời gian nháy mắt với Tiểu Ngọc và Thiết Chùy, coi như là chào hỏi hai người họ.
Chỉ có bạn bè tốt mới có thể chào hỏi như vậy.
Thật ra trước kia quan hệ của Lạc Lan với Tiểu Ngọc, Thiết Chùy rất bình thường, chẳng qua là gặp nhau mấy lần mà thôi, nhưng nháy mắt là cách chào hỏi tương đối bình thường giữa những người bạn tốt.
Lạc Lan chẳng qua thông qua động tác đơn giản này, kéo gần quan hệ với Tiểu Ngọc, Thiết Chùy.
Kim Phi thấy vậy, càng cảm thấy tìm Lạc Lan trở về là đúng đắn.
Sau hai năm rèn luyện, cô nương này càng trở nên uyển chuyển hơn so với thời điểm ở kinh thành.
Biết Cửu công chúa khao khát tình bạn nên anh coi Cửu công chúa như một người bạn cũ.
Biết sau này sẽ hợp tác cùng Lão Uông, cô ấy không hỏi Kim Phi làm gì, khen lấy khen để khiến cho Lão Uông phách hôn mê.
Khóe miệng Lão Uông cũng sắp kéo tới lỗ tai, cho dù Kim Phi không giải thích, chắc sau này Lạc Lan nói gì cũng sẽ nghe nấy.
Có người đã từng nói, biết nói chuyện, nói lời người khác thích nghe, có thể được 50 % người ủng hộ; tặng quà có thể thu phục được 70 % người; tặng quà cộng thêm nói hay, có thể thu phục được 90 % người.
Buôn bán bên ngoài, cần người biết nói chuyện như Lạc Lan vậy.
Vốn cần một trăm lượng bạc có thể thành công, một người biết nói chuyện, có thể chỉ tốn năm mươi lượng bạc liền thành công, hơn nữa còn khiến cho đối phương cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chương 1797: Thuận lợi
“Nếu đã biết nhau rồi vậy chúng ta bắt đầu bàn chuyện chính sự thôi.”
Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc: “Lạc Lan vừa đến, cô nhắc lại nhiệm vụ một lần nữa cho cô ấy nghe đi!”
“Dạ!” Tiểu Ngọc đáp, nhắc lại nội dung nhiệm vụ mà vừa nãy Kim Phi nói đến cho Lạc Lan nghe.
Đợi Tiểu Ngọc nói xong, Kim Phi hỏi: “Đã rõ chưa?”
“Đã rõ rồi.” Lạc Lan tổng kết nói: “Tiên sinh phái ta và trung đội trưởng Uông đến nước K, dùng châu Thủy Ngọc đổi một lô hạt giống lúa nước L về từ trong tay bọn cường hào bản địa!”
“Không chỉ là lúa nước L, mà còn cả cây bông vải, dưa chuột, cà tím, cà rốt!” Kim Phi nói: “Chỉ cần là hạt giống rau củ lương thực mà Đại Khang chúng ta không có, có thể đổi được thì cứ đổi một ít, nhưng chủ yếu là lúa nước L và cây bông vải, có thể đổi được bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu!”
“Rõ!” Lạc Lan nghiêm túc gật đầu: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Lão Uông, nhiệm vụ lần này của ngươi là dẫn đường cho Lạc Lan và bảo vệ cho sự an toàn của cô ấy và hạt giống cho đến khi người của thủy quân chuyển hạt giống lên thuyền, đã rõ chưa?”
Kim Phi nhìn Lão Uông.
“Rõ!” Lão Uông thẳng lưng đáp: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Lão Uông, ta sắp xếp cho Lạc Lan chỉ đạo nhiệm vụ lần này, trong lòng ngươi đừng bất mãn.” Kim Phi vỗ vai Lão Uông: “Lạc Lan cô nương là một nhân tài, nếu chỉ bàn về chuyện làm ăn thì ta tự thẹn là không bằng. Đến nước K rồi, việc làm ăn cứ nghe theo cô ấy, nếu thực sự có vấn đề gì thì trở về rồi hẵng nói, đã biết chưa?”
Phần lớn nhân viên hộ tống đều xuất thân từ nông dân, thời gian làm quan quân không nhiều, đa số còn không biết quan trường là gì.
Vì vậy khi Kim Phi nói chuyện với các nhân viên hộ tống, y luôn nói thẳng những gì cần nói, không để các nhân viên hộ tống phải đoán xem y rốt cuộc có ý gì.
Điểm này giống với những gì Thiết Chùy nghĩ.
“Tiên sinh yên tâm, đến nước K ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời của Lạc Lan cô nương!” Lão Uông vội vàng giơ tay lên bảo đảm: “Cô ấy bảo bọn ta đánh bọn ta sẽ đánh, cô ấy bảo bọn ta đi bọn ta sẽ đi!”
“Vậy được, ngươi về trước chỉnh đốn đội ngũ đi, giờ Thìn sáng ngày mai tập hợp ở sân bay bến tàu, ta sẽ sắp xếp đội phi thuyền ở đó đợi các ngươi!”
Kim Phi chào quân đội với Lão Uông: “Sớm ngày khải hoàn!”
“Rõ!” Lão Uông kính lễ với Kim Phi và Cửu công chúa, lại chào hỏi những người khác ở trong phòng, rồi xoay người rời khỏi ngự thư phòng, sau đó vội vã quay về đỉnh Song Đà ngay trong đêm, tập hợp đội ngũ rồi khởi hành.
Sau khi Lão Uông rời đi, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng rời đi theo.
Lúc Lạc Lan chuẩn bị rời đi thì lại bị Kim Phi gọi lại.
“Lạc Lan, hiếm khi cô tới đây, nói chuyện với Vũ Dương thêm một lúc nữa đi.”
Kim Phi cười nói: “Hẳn là cô vẫn chưa ăn cơm đúng không, ta sẽ cho người đi làm chút gì đó cho cô ăn!”
Thân là trượng phu, Kim Phi cũng biết niềm mong muốn về tình bạn của Cửu công chúa, nhưng người ở địa vị cao vốn ít, nếu đã là hoàng đế, thì đã được định trước là sẽ không có quá nhiều bạn bè.
Lạc Lan có thể xem như là một trong số rất ít người có thể được gọi là bạn bè của Cửu công chúa.
Hiếm thấy đối phương về làng một lần, Kim Phi muốn để cô ấy và Cửu công chúa ở cùng nhau thêm chút nữa.
Lạc Lan thấy vậy, cũng không khách khí: “Tiên sinh nói như vậy, quả thực ta cũng thấy hơi đói, vậy làm phiền tiên sinh rồi!”
Kim Phi xua tay, ra ngoài tìm người chuẩn bị cơm cho Lạc Lan.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người Cửu công chúa và Lạc Lan.
“Lạc Lan, ngồi đi.” Cửu công chúa kéo Lạc Lan đến bên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ: “Trẫm biết, với cấp bậc của cô lại để cô tự mình chạy tới vùng đất hoang vu như nước K là đã để cô chịu thiệt thòi rồi. Nhưng chuyện hạt giống này liên quan tới sự ấm no của vô số người dân Đại Khang ta, ta và phu quân đã nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy sắp xếp cô qua đó mới có thể nắm chắc được cơ hội nhất, vì vậy chỉ đành vất vả cô đi thêm một chuyến rồi!”
Lạc Lan là một trong những nữ chưởng quầy đầu tiên của thương hội Kim Xuyên, lại lập được những thành tích chói mắt ở kinh thành, càng quan trọng hơn là sau khi Tứ hoàng tử soán vị, giành lại được kinh thành, cô ấy còn mang ngọc tỷ truyền ngôi về Kim Xuyên, để Cửu công chúa danh chính ngôn thuận kế vị.
Có những thành tích này, Lạc Lan hiện giờ đã là phó hội trưởng của thương hội Kim Xuyên giống Nguyên Thái Vi, địa vị chỉ kém hơn chức tổng hội trưởng của Đường Tiểu Bắc.
Để Lạc Lan tự mình tới nước K, quả thực không phù hợp với thân phận của cô ấy.
“Bệ hạ, nếu ban đầu không nhờ tiên sinh mua ta về từ bọn buôn người thì bây giờ không biết ta đã trở thành bộ xương ở hẻm núi nào nữa kìa, làm gì có Lạc Lan của bây giờ chứ?”
Khuôn mặt Lạc Lan nghiêm túc trả lời: “Hơn nữa tiên sinh từng nói, trong công việc chỉ có sự phân công lao động là khác biệt, không phân cao thấp sang hèn, chỉ cần bệ hạ cần, người dân cần, Đại Khang cần, Lạc Lan có thể làm bất cứ điều gì!”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, nên không cần phải nói những lời hoa mỹ như thế đâu.” Cửu công chúa tức giận liếc nhìn Lạc Lan.
“Bệ hạ, ta nói như vậy thực sự không phải là đang nói suông đâu.”
Lạc Lan nói: “Thực ra không giấu gì bệ hạ, từ sau khi ta trở thành phó hội trưởng, mỗi ngày đều có những bảng báo cáo xem không hết, các khoản mục tính không xong, so sánh mà nói thì ta vẫn thích những ngày tháng phát triển thị trường ở kinh thành hơn.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lạc Lan đáp: “Bệ hạ không biết vừa rồi Tiểu Ngọc nói về nhiệm vụ, trong lòng ta kích động đến mức nào đâu!”
“Cô có thể nghĩ như vậy thì thực sự quá tốt rồi.” Cửu công chúa nói: “Mặc dù nhiệm vụ lần này quan trọng, nhưng cô cũng không cần miễn cưỡng, nếu nhận thấy sự việc không thể hoàn thành được thì phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, rút về trước rồi chúng ta sẽ lại nghĩ cách khác.”
“Ta biết rồi.” Lạc Lan khẽ gật đầu, trong lòng cũng có phần cảm động.
Với kiến thức của Lạc Lan, cô ấy vô cùng biết rõ về tính quan trọng của kế hoạch lần này của Kim Phi, nếu tất cả đều thuận lợi, vậy có thể trong vòng một hai năm nữa Xuyên Thục có thể thoát khỏi nạn đói.
Dựa theo tính cách của Cửu công chúa, vì điều này mà bỏ ra tính mạng của hàng chục triệu người, cô ấy có thể còn cảm thấy đáng giá. Nhưng lúc này lại nhắc nhở cô ấy phải đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, có thể thấy cô ấy thực sự coi mình là bạn bè.
Dĩ nhiên có thể Cửu công chúa đang cố ý nói như vậy để thu phục lòng người, nhưng cho dù là như vậy, Lạc Lan vẫn rất cảm động.
Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một lúc thì Châu Nhi bưng mâm bước vào.
Mặc dù Cửu công chúa đã ăn cơm, nhưng vẫn cùng Lạc Lan ăn một bữa nữa, mãi đến khi Kim Phi tới thông báo đội bay đã chuẩn bị sẵn sàng, Lạc Lan mới miễn cưỡng rời đi.
Kim Phi và Cửu công chúa tiễn cô ấy đến sân bay, nhìn phi thuyền biến mất trong trời đêm, Cửu công chúa mới thu hồi ánh mắt.
Kim Phi thấy cô ấy như vậy, bèn dò hỏi: “Hay là đợi sau khi Lạc Lan từ nước K trở về, điều cô ấy tới làm việc ở trong làng, thế nào?”
“Được rồi, xa thơm gần thối, một hai năm gặp mặt một lần như vậy, bọn ta có thể xem như là bạn tốt, nếu mỗi ngày đều gặp nhau, quan hệ có lẽ sẽ trở lên xa cách.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Huống hồ Lạc Lan là trợ thủ đắc lực của Tiểu Bắc, Tiểu Bắc vốn đã có thành kiến với ta, nếu ta lại lấy trợ thủ đắc lực của cô ấy đi mất, chẳng phải Tiểu Bắc sẽ liều mạng với ta sao?”
“Tiểu Bắc có thành kiến với nàng sao?” Kim Phi giả bộ kinh ngạc: “Sao ta lại không biết chứ?”
“Phải không?” Cửu công chúa quay đầu liếc nhìn Kim Phi, sau đó xoay người đi.
Kim Phi xoa mũi, lại quay đầu nhìn bầu trời đêm.
“Ông trời phù hộ, mong tất cả đều thuận lợi!”
Chương 1798: Tò mò
Sáng sớm ngày hôm sau, đội viễn chinh lại xuất phát.
Khác với lần đầu tiên, lần này đội viễn chinh sẽ không qua sông vượt núi nữa mà là ngồi phi thuyền đi thẳng tới đích.
Tiền hàng chuẩn bị để thanh toán cũng không còn là vàng bạc mà đổi thành châu Thủy Ngọc.
Nhưng để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi Lạc Lan rời đi, Cửu công chúa đã chuẩn bị cho cô ấy một chiếc hòm nhỏ đựng vàng và một chiếc hòm lớn đựng bạc.
Bởi vì gần đây đang là mùa thu hoạch, nên tâm trí Kim Phi đều tập trung vào ruộng thí nghiệm, cứ thế mà hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Hôm qua sau khi tiễn Lạc Lan đi, Kim Phi và Cửu công chúa bèn quay về nghỉ ngơi, sáng sớm khi Cửu công chúa thức dậy, Kim Phi cũng thức dậy theo.
Lúc ăn sáng, Quan Hạ Nhi hỏi: “Đương gia, trưa nay muốn ăn gì?”
“Bữa sáng còn chưa ăn xong mà đã hỏi bữa trưa rồi sao?” Kim Phi bật cười.
“Hoa màu ở ruộng đã chín rồi, sáng sớm nay Nhuận Nương thấy trời hơi âm u, muốn về nhà giúp gia đình thu hoạch hoa màu, một mình ta nấu cơm không được nhanh nên hỏi chàng muốn ăn gì để ta chuẩn bị trước.”
Quan Hạ Nhi trả lời.
Kim Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Nhuận Nương: “Không được đi.”
Hai anh trai của Nhuận Nương đều là nhân viên hộ tống, anh trai của Quan Hạ Nhi cũng làm việc ở trong mỏ muối, trong nhà quả thực thiếu người lao động.
Thực ra năm ngoái Kim Phi đã từng nói với Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương là để ruộng đất của nhà mẹ bọn họ cho người khác trồng, nhưng người lớn của hai nhà đều không bằng lòng.
Kim Phi nghĩ rằng cha mẹ của bọn họ cũng không lớn tuổi lắm, nói không chừng ở nhà rảnh rỗi còn tự tìm việc cho mình nên cũng không miễn cưỡng.
Phiền toái duy nhất chính là vào ngày mùa, Nhuận Nương phải quay về để giúp đỡ.
Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đều là những người không thể ngồi yên, ở nhà rảnh rỗi thường sẽ ngồi dệt sợi.
Dệt sợi là công việc trong nhà, cường độ làm việc thấp, Kim Phi cũng lười để ý đến bọn họ.
Nhưng việc đồng áng trong thời đại này cơ bản đều do con người thực hiện, vô cùng mệt mỏi, Nhuận Nương lại là người làm việc vô cùng nghiêm túc, Kim Phi không nỡ để cô ấy chịu mệt.
Khi Nhuận Nương vừa tới nhà Kim Phi, cô ấy vừa đen vừa gầy, khó khăn lắm mới nuôi được trắng mềm, mùa xuân trở về phụ giúp vài ngày, quay về lại đen đi rồi, che chắn gần một tháng mới nuôi trắng lại được.
Mặt trời mùa thu còn độc hơn cả mùa xuân, nếu lại quay về làm việc ở ruộng mấy ngày, sợ rằng sẽ lại đen đi mất.
“Đương gia…” Nhuận Nương do dự nói: “Đại ca ở Đông Hải, nhị ca thì đi theo Thiết Ngưu tới thành Vị Châu, trong nhà chỉ còn tiểu đệ, tiểu muội và mấy chị dâu, thiếu người làm…”
“Vậy thì tìm người giúp đỡ đi!” Kim Phi nói.
Bình thường đến vụ mùa, một số người dân miền núi có ít ruộng, sau khi xong việc ở trong nhà, họ đều sẽ xuống núi giúp những người có nhiều ruộng làm việc, kiếm lấy một ít lương thực giúp đỡ cho gia đình.
Hai năm nay tình hình hỗn loạn, rất nhiều người từ đất Tần và Trung Nguyên chạy trốn đến Xuyên Thục, tìm vài người làm việc ngắn hạn giúp đỡ thu hoạch mùa vụ rất dễ dàng.
“Cha mẹ ta không nỡ…” Nhuận Nương cúi đầu đáp.
Đều là những người đã từng chịu khổ, mặc dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, nhưng bảo cha mẹ Nhuận Nương cầm tiền đi mời người khác giúp đỡ, bọn họ quả thực vẫn không nỡ.
“Bọn họ không nỡ tiêu tiền để nhờ người đến giúp đỡ, thì ta còn không nỡ để nàng đi xuống ruộng làm việc đây này!”
Kim Phi nói: “Như vậy đi, Hạ Nhi nàng lấy cho Nhuận Nương chút tiền… Bỏ đi, ta trực tiếp thuê mấy người đến giúp đỡ, để bọn họ tới ruộng nhà nàng và Nhuận Nương thu hoạch.”
“Được.” Quan Hạ Nhi gật đầu.
Phu thê lâu như vậy rồi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện ra Kim Phi thích những cô gái trắng mềm, xinh đẹp long lanh, bình thường cảm giác tồn tại của Nhuận Nương đã thấp, nếu quay về làm ruộng khiến da bị rám nắng, thì có lẽ số lần Kim Phi tới tìm cô ấy sẽ càng ít.
Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi cùng nhau lớn lên, bình thường cô ấy cũng là người đi gần Quan Hạ Nhi nhất, là người giúp đỡ Quan Hạ Nhi nhiều nhất, Quan Hạ Nhi không muốn Kim Phi lạnh nhạt với Nhuận Nương, nên cũng không muốn Nhuận Nương trở về làm việc.
Cô quay đầu nhìn Nhuận Nương: “Hôm nay muội đừng về nữa, ta thuê vài người để họ thu hoạch hoa màu cho hai nhà chúng ta rồi, muội cứ yên tâm mà đợi ở nhà đi.”
Nhuận Nương luôn không có chủ kiến gì, thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đã sắp xếp xong, cô ấy chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được rồi, cảm ơn tỷ tỷ.”
“Người một nhà nói cảm ơn gì chứ.” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Nhuận Nương: “Hơn nữa thực sự muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn đương gia!”
Kim Phi phát hiện Nhuận Nương đang nhìn mình, y mỉm cười đưa bát qua: “Không cần cảm ơn, lấy cho ta một bát cháo nữa là được rồi!”
Nhuận Nương bật cười, nhận lấy bát đi lấy cơm cho Kim Phi.
Nhân lúc rảnh rỗi, Kim Phi quay về phía cánh cửa gọi một tiếng, bảo cận vệ chuẩn bị ngựa.
“Đương gia, chàng chuẩn bị ngựa để làm gì, phải đi xa sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Không phải đi xa, mà là tới ruộng thí nghiệm.” Kim Phi trả lời.
“Không phải Ngụy tiên sinh nói số lúa còn lại phải qua hai ngày nữa mới thu hoạch được sao?”
“Trong ruộng thí nghiệm không chỉ có lúa mà còn có cả cây bông vải nữa.” Kim Phi nói: “Mấy ngày trước đi ngang qua ruộng cây bông vải, ta thấy chúng sắp chín rồi, tranh thủ hôm nay rảnh rỗi lại qua đó xem thử chút.”
Ban đầu đội viễn chinh mang từ nước K về không chỉ có hạt giống lúa nước L, mà còn có cả cây bông vải.
Chỉ là cây bông vải không thể trồng được trong nước, nên đã chọn một nơi thử nghiệm khác.
“Đúng rồi, còn cây bông vải nữa!” Quan Hạ Nhi hỏi: “Ta cũng cùng đi xem thử!”
So sánh mà nói, Ngụy Vô Nhai quan tâm tới lúa nước L có thể làm no bụng nhiều hơn một chút, mà lại ít để ý đến cây bông vải, bình thường ông ấy đều ở ruộng thí nghiệm lúa nước L, ruộng cây bông vải thì giao lại cho Lão Đàm và vợ quản lý.
Quan Hạ Nhi là phụ nữ, nghe Kim Phi nói cây bông vải có thể làm áo bông, chăn mềm, vì vậy khá quan tâm tới cây bông vải.
Sau khi ăn sáng xong, Kim Phi dẫn Quan Hạ Nhi và đội cận vệ cưỡi ngựa chạy thẳng đến ruộng cây bông vải.
Khi đi qua ruộng thí nghiệm, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã phơi chỗ lúa thu hoạch từ hôm qua ra sân đập lúa, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm cũng cùng đi theo Kim Phi.
Đến ruộng cây bông vải, đúng lúc gặp vợ Lão Đàm là Đàm Lưu Thị vác cuốc tới.
“Kim ca nhi, ta đang nói là hôm nay phải đi tìm ngài hỏi một chút đây.” Đàm Lưu Thị chỉ vào một cây bông vải hỏi: “Cây bông vải như vậy có phải là có thể thu hoạch được rồi không?”
Trên thân cây bông vải có mười mấy quả bông, trong đó có bảy tám quả bông đã nứt ra, lộ ra sợi bông ở bên trong.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Khang du nhập nghề trồng cây bông vải, Đàm Lưu Thị chỉ trồng theo cách mà Kim Phi giao phó như bón phân tưới nước, trừ sâu trừ cỏ, nhưng không biết khi nào nó sẽ chín, khi nào thu hoạch và thu hoạch như thế nào.
“Đại tẩu, quả mà cây bông vải kết ra gọi là hoa bông, cũng có thể gọi là quả bông, đến khi quả bông nứt ra bên trong cây bông vải nở ra giống như hoa thì có thể thu hoạch được rồi!”
Kim Phi chỉ vào một quả bông đã hoàn toàn nở rộ nói: “Nhưng tất cả quả bông không phải có thể chín trong một ngày, vì vậy kỳ thu hoạch cây bông vải tương đối dài, thu hoạch cũng không cần cắt, mà trực tiếp ngắt quả cây bông vải đã nở rộ là được!”
Nói xong, Kim Phi ngắt một cây bông vải làm mẫu.
“Đương gia, đây chính là cây bông vải có thể chống rét mà chàng nói sao?”
Quan Hạ Nhi cầm lấy cây bông vải từ trong tay Kim Phi tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi nhìn ruộng cây bông vải: “Có cây bông vải rồi, mùa đông có thể có áo bông và chăn bông rồi!”
Chương 1799: Quý giá
Lúc này cây bông đã chín rất nhiều rồi, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, một đám người cầm túi vải tản ra, bẻ đầy bảy tám mươi túi, chất trên đấy trông như một quả núi nhỏ.
Vì trời âm u, mặt trời mãi không xuất hiện, nên cả Quan Hạ Nhi cũng xuống đất hái mấy túi.
“Đương gia à, một túi bông này có thể làm được mấy chiếc đệm chăn!”
Quan Hạ Nhi mở cái túi trong tay ra, sờ lớp bông mềm mại hỏi.
“Một cái cũng chả làm được!”
Kim Phi nhận cái túi trong tay Quan Hạ Nhi, đè xuống, cả túi bông đầy đã vơi mất nửa.
Y giơ lên ước lượng: “Sau khi phơi khô phải đàn lần nữa, có lẽ đủ làm một chiếc áo bông cho một người lớn.”
Quan Hạ Nhi thấy một túi bông chỉ đủ làm một chiếc áo bông thì hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới đống bông trước mắt đủ làm bảy tám mươi chiếc áo bông, đa phần cây bông trên ruộng thí nghiệm vẫn chưa nở hoa, đợi sau khi thu hoạch hết, ít nhất cũng làm được hơn một ngàn cái áo bông, cô lại không thấy thất vọng tới vậy nữa.
Cô tò mò hỏi: “Đương gia, đàn là ý gì?”
“Làm áo bông không phải là cho thẳng bông vào trong là xong, sau khi bông được phơi nắng, phải lấy hạt bông bên trong ra trước, năm sau mới tiếp tục trồng được, cũng có thể dùng làm dầu ăn.”
Kim Phi giải thích nói: “Sau khi lấy hạt bông ra, còn phải dùng công cụ để khiến bông trở nên bông xốp, như thế mặc lên mới càng mềm mại, cũng tiết kiệm bông hơn.”
“Thì ra là thế,” Quan Hạ Nhi nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Đúng rồi Hạ Nhi, lúc về nhắc ta đi tới xưởng đồ gỗ một chuyến, ta đi xem xem đã làm xong cung gỗ búa gỗ chưa.”
Làng Tây Hà không chỉ có mỗi xưởng luyện sắt, còn có một xưởng đồ gỗ riêng biệt, dùng để làm guồng quay tơ, xe ngựa, các thứ đồ gỗ.
Sau khi trồng bông chưa được bao lâu, Kim Phi đã đưa bản vẽ công cụ đàn bông cần dùng tới xưởng đồ gỗ, bảo họ chế tạo công cụ, chỉ có điều về sau luôn bận rộn Kim Phi quên mất, cũng không hỏi han tới, mãi tới giờ lúc bông có thể hái mới nhớ ra.
Thu hoạch hết bông đã nở hoa, Kim Phi dặn Đàm Lưu thị chú ý phơi nắng, sau đó thì rời đi.
Lúc về, được Quan Hạ Nhi nhắc nhở rẽ vào xưởng đồ gỗ một chuyến.
Thật ra xưởng đồ gỗ là một trong những xưởng được xây dựng khá sớm, đám công nhân đầu tiên, đều là nô bộc Kim Phi mua về từ chỗ bọn buôn người, sau khi về thì chuyên sản xuất guồng quay tơ cho xưởng dệt.
Về sau Cửu công chúa lên ngồi, đẩy mạnh lệnh thả nô, đám nô bộc kia mới thành công nhân của xưởng đồ gỗ, sau khi kí vào thỏa thuận bảo mật là có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng người bị bán cho bọn buôn người, bản thân đã là người cùng đường, ở trong xưởng đồ gỗ có ăn có uống, không ai bắt nạt họ, mỗi tháng còn có tiền công cao, cho nên không công nhân nào chọn rời đi, ngược lại không ít thợ mộc còn có người thân, đón người nhà tới, coi như ngụ lại làng Tây Hà.
Thấy Kim Phi tiến vào, các thợ mộc đang bận rộn trong xưởng đều vây tới chào hỏi, “Kim tiên sinh” ba chữ này vang lên trong xưởng hết đợt này tới đợt khác, mãi tới khi trưởng xưởng xuất hiện, đuổi công nhân đi, mới coi như yên tĩnh.
Trưởng xưởng của xưởng đồ gỗ được chọn ra trong đám công nhân đầu tiên, cũng là một trong những nô bộc lúc đầu.
Có thể được chọn làm trưởng xưởng, ngoài vì tay nghề của y đã vững ra, là vì y cũng nhanh nhẹn.
Cho nên y rất rõ bản thân có thể có thành tựu như hôm nay, toàn là nhờ vào Kim Phi, thấy Kim Phi, thái độ cũng cực kì khiêm tốn.
“Kim tiên sinh, ngài có gì chỉ bảo, cứ phái người tới nói một tiếng là được, chỗ nào trong xưởng cũng có mạt cưa, sẽ làm hỏng đồ của ngài.”
“Đi qua đây, nghĩ lâu rồi chưa tới, nên vào xem thử.”
Kim Phi đáp một tiếng, sau đó lại hỏi chuyện câu việc một chút, rồi mới hỏi: “Mấy tháng trước ta có gửi mấy bản vẽ tới, bảo các người làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, các ngươi làm xong chưa?”
“Làm xong rồi, đã gửi tới xưởng luyện sắt, giao cho Lưu tiên sinh ròi.”
Trưởng xưởng đồ gỗ căng thẳng hỏi: “Tiên sinh ngài chưa nhìn thấy ạ?”
Kim Phi không quen thuộc với nghề mộc lắm, từ khi xưởng đồ gỗ thành lập tới nay, số lần Kim Phi tới chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường cần công cụ bằng gỗ gì, đều vẽ bản vẽ xong rồi cho người đưa tới, đợi sau khi xưởng đồ gỗ làm xong, sẽ phái người đưa tới xưởng luyện sắt, giao cho Lưu Bất Quần hoặc Vạn Hạc Minh.
Bây giờ Kim Phi tự mình tới hỏi, ý nghĩ đầu tiên của trưởng xưởng đồ gỗ là mất đồ rồi, mồ hôi lạnh lập tức nhỏ xuống.
Mỗi bước vẽ và đồ làm ra của Kim Phi đều rất quý giá, nếu mất thì tội sẽ rất lớn.
“Đưa qua lúc nào?” Kim Phi hỏi.
“Chắc khoảng hai tháng trước,” Trưởng xưởng đồ gỗ suy nghĩ rồi nói: “Lúc đó Quảng Nguyên và Miên Châu lại mở hai xưởng dệt, Đường trưởng xưởng cần dùng guồng quay tơ gấp, lúc tiên sinh bảo Lưu tiên sinh tới đưa bản vẽ, lại nói là không cần dùng gấp, nên chúng ta đợi sau khi một đám guồng quay tơ làm xong, mới làm cho tiên sinh.”
“Hai tháng trước…” Kim Phi suy nghĩ, lúc đó chắc mình đang ở Đông Hải, đoán là sau khi đồ đưa tới xưởng luyện sắt, Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh cũng quên rồi.
Thế là Kim Phi gật đầu với trưởng xưởng đồ gỗ: “Chắc trong kho của xưởng luyện sắt, ta về hỏi Lưu tiên sinh là được.”
“Vâng,” Trưởng xưởng đồ gỗ nghe Kim Phi nói thế, thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh nếu còn cần gì, cứ bảo Lưu tiên sinh đưa bản vẽ đến, chúng ta sẽ tăng ca làm cho tiên sinh.”
“Được,” Kim Phi gật đầu, lại đi cùng với trưởng xưởng dạo quanh xưởng đồ gỗ một vòng, đợi tới lúc sắp ăn cơm trưa mới về.
Ăn cơm trưa xong, Kim Phi tới xưởng luyện sắt, vừa liếc đã thấy Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đang mày mò một chiếc xe đạp, tới cả Kim Phi vào mà cũng không phát hiện ra, mãi tới khi Vạn Vũ Hồng chào hỏi với Kim Phi, hai người mới ngẩng đầu.
“Các người lại làm gì đấy, mê mẩn như vậy?” Kim Phi tò mò đi tới.
“Tiên sinh tới đúng lúc quá, xem xem cái bánh xích này con làm thế nào?”
Vạn Hạc Minh đứng dậy, mặt đầy hưng phấn chỉ vào bánh sau của xe đạp.
Kim Phi cúi đầu nhìn, bánh sau của xe đẹp có thêm một cái bánh xích, có hai bánh răng một to một nhỏ.
“Tiên sinh, người xem, lúc đi đường bình thường dùng cái bánh xích này, đợi tới khi leo dốc, dùng chân đạp ở đó, là có thể đổi thành bánh xích nhỏ, như vậy mặc dù tốc độ chậm hơn một chút, nhưng tiết kiệm nhiều sức hơn!”
Vạn Hạc Minh nâng cái giá của xe đạp lên, sau đó nhảy lên đạp xe cho Kim Phi thấy: “Đợi sau khi lên dốc mà muốn tăng tốc, lại đạp bánh xích về là được!”
“Không tệ, không tệ!”
Kim Phi vốn muốn xoa đầu Vạn Hạc Minh, nhưng nhớ ra lần trước y từng kháng nghị, nên đưa tay vỗ vai cậu bé: “Cải tiến này của con không tệ, các con bớt thì giờ đi kiểm tra độ bền xem, nếu đạp mấy trăm dặm mà không có vấn đề, là có thể xem xét sản xuất nhiều rồi.”
Bánh xích mà Vạn Hạc Minh cải tiến, thật ra cũng giống với hộp số của xe đạp đời trước.
Thật ra hộp số là một công nghệ rất tinh vi, làm không tốt thì rất dễ xảy ra vấn đề, cho dù ở đời trước của Kim Phi, đa phần xe đạp không chuyên đều không có công năng này.
Chương 1800: Mưa to
Hộp số của xe đạp chuyên nghiệp, đằng sau có ít nhất sáu cái bánh răng, phía trước còn có ba cái, cộng thêm có mười mấy loại phương thức tổ hợp, có thể ứng phó với các tốc độ và độ dốc khác nhau.
Còn cái bánh xích Vạn Hạc Minh làm ra chỉ có hai bánh răng, nhưng kết cấu cũng đơn giản hơn nhiều.
Đồ có kết cấu càng phức tạp, càng dễ hỏng, với điều kiện kĩ thuật trước mắt của Đại Khang, loại bánh xích có kết cấu đơn giản này mới là thứ phù hợp nhất.
Vạn Hạc Minh cực kì hưởng thụ lời khen của Kim Phi, đặc biệt là lần này Kim Phi không xoa đầu cậu bé nữa, mà vỗ vai, khiến Vạn Hạc Minh cảm thấy mình cuối cùng cũng lớn rồi, cười híp hết mắt lại.
Suy cho cùng thì Lưu Bất Quần đã trưởng thành, cuối cùng mới nhớ ra hỏi: “Tiên sinh gần đây không phải đang bận chuyện ruộng thí nghiệm à, sao có thời gian tới xưởng thế?”
“Lúc trước ta bảo xưởng đồ gỗ làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, bọn họ nói đưa tới đây rồi, các ngươi để ở đâu?” Kim Phi hỏi.
“Ở phòng dụng cụ,” Lưu Bất Quần đi tới phòng phía tây của xưởng, dịch hai cái hòm gỗ và mấy cái ván gỗ hình tròn to như cái vạc ra.
Vạn Hạc Minh đến gần tò mò hỏi: “Tiên sinh, cái này dùng làm gì?”
“Dùng để bật bông,” Kim Phi đáp.
“Bật bông?” Trước đây Vạn Hạc Minh chưa thấy bông, càng không biết bật bông là ý gì.
“Bông trong làng thu hoạch được rồi, sau mấy ngày phơi khô là đến lúc ta bật bông, con qua xem là biết.”
Không nói sau này sẽ trồng bông trên quy mô lớn, chỉ nói với số bông được sản xuất ra trên mấy cánh đồng bông lớn bây giờ, nếu dựa vào mỗi Kim Phi, đàn mấy tháng cũng không xong, huống hồ là sau này trồng bông trên quy mô lớn, sẽ thành nguyên liệu chủ yếu của ngành dệt, bông cần đàn càng nhiều.
Cho nên trước khi làm ra máy dệt bông, Kim Phi định để Đường Đông Đông chọ mấy công nhân trong xưởng dệt, học bật bông.
Đồng thời y cũng bắt đầu thiết kế máy dệt bông, nhân lúc xưởng đồ gỗ và xưởng thép đang rảnh, làm ra máy dệt bông trước.
Kim Phi ở trong xưởng kiểm tra cung gỗ một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, thì bảo Vạn Vũ Hồng sắp xếp hai người, đưa công cụ về nhà mình.
Kim Phi thường có thói quen ngủ trưa, nhưng gần đây tới ngày mùa, mọi người đều bận rộn, y cũng ngại đi ngủ nướng, ăn cơm trưa xong, lại đi tới ruộng thí nghiệm.
Hai ruộng lúa nước đã chín được thu hoạch cả rồi, còn lại thì cần đợi một hai người nữa mới chín, Kim Phi tới ruộng thí nghiệm cũng không có việc gì, pha một ấm trà với Ngụy Vô Nhai, hai người ngồi dưới lều che nắng uống trà nói chuyện.
Lúc họ đang nói, trời đã âm u.
Hôm nay trời vốn nhiều mây, một lát thì trong một lát lại âm u, ai cũng không để ý.
Còn chưa uống xong một tách trà, bỗng nổi gió, sau đó những hạt mưa bé đã nện xuống.
Lương thực hôm qua thu hoạch còn đang phơi ở sân đập lá, Ngụy Vô Nhai ném tách trà lên bàn, quay người xông về phía sân đập lúa.
“Đi giúp cả đi!”
Kim Phi cũng ném tách trà, hô đội thân vệ đi tới sân đập lúa giúp thu lương.
Nhưng công cụ trên sân đập lúa căn bản không đủ, sau khi Thiết Chùy chạy qua, lại vội sắp xếp người đi tới phòng công cụ lấy đồ.
Đội thân vệ của Kim Phi gần như đều xuất thân là nông dân, không lạ gì với việc thu lương, có người dùng ván đẩy đùn lại với nhau, cũng có người cầm chổi quét sạch những hạt không được đẩy sạch, còn có người cầm cào gỗ, cào sắt để đổ lương thực vào bao.
Tới cả Kim Phi cũng quét đất, tranh thủ quét các hạt nhỏ về kho.
Nhất thời sân đập lúa bận rộn vô cùng.
Nhưng cơn mưa này tới quá nhanh, mưa cũng rất to, đợi đám Kim Phi cho hết lương thực vào bao, mặt đất đã ướt từ lâu, không ít hạt thóc cũng bị ẩm.
“Kim tiên sinh, đây là lúa giống để lại cho năm sau, nếu bị ướt mà mốc lên thì không dùng được nữa rồi!”
Ngụy Vô Nhai luôn hờ hững, lúc này lại gấp tới suýt bật khóc, vỗ đùi hỏi Kim Phi: “Cái này phải làm sao đây!”
“Ngụy tiên sinh, ông đừng gấp, vừa nãy chúng ta thu nhanh, hạt thóc thu lúc đầu không bị ướt, phần sau mới ướt, tìm một chỗ rồi trải ra, chỉ cần chú ý cào thường xuyên, sẽ không mốc đâu.” Kim Phi an ủi nói.
“Nhưng trong kho lương thực căn bản không thể trải ra nhiều lương thực như vậy được!” Ngụy Vô Nhai vội nói.
Cạnh sân đập lúa mới xây hai kho lương thực, dùng để dự trữ lương thực sản xuất trong ruộng thí nghiệm, nhưng rộng thử nghiệm có tổng cộng hai trăm mẫu, cho dù được mùa hết, cũng chỉ có thể thư được mấy chục ngàn cân lương thực thôi, đổ vào bao rồi xếp chồng lên, hoặc chất đống, kho lương thực hơn một trăm mét vuông chất vàng chục ngàn cân lương thực cũng thoải mái.
Nhưng nếu trải ra để phơi khô, thì mấy nơi như kho lương thực này còn lâu mới đủ.
“Kho lương thực còn chả có cửa sổ, cũng không hợp để phơi lương thực,” Kim Phi suy nghĩ, nói: “Bên Trường Xà Câu có hai cái xưởng vừa được xây xong, mấy ngày trước mới làm mặt sàn xi măng, chắc còn chưa kịp đưa dụng cụ tới, đợi ta cho người đi xem thử, nếu có thể, thì đưa lương thực tới đấy phơi trước.”
Lúc đầu xây kho lương, vì ngăn ngừa sâu chuột làm hại lương thực, nên kho lương không có cái cửa sổ nào, mặt đất và mặt tường cũng toàn dùng bê tông để trát cho kín gió, trải lương thực ra cũng khó phơi khô được.
Nói tương đối thì, nhà xưởng mới xây thích hợp hơn nhiều.
Ngụy Vô Nhai vừa nghe đã dao động: “Chúng ta đi phơi khô lương thực, có làm lỡ việc thi công của xưởng không?”
“Dân coi cái ăn là trời, những cái này là lúa giống năm sau phải dùng, làm lỡ việc thi công của xưởng cũng phải phơi khô chúng nó trước!” Kim Phi không do dự nói.
“Vậy thì nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh!” Ngụy Vô Nhai nghe thế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Kim Phi gọi Thiết Chùy tới, bảo anh ta sắp xếp một thân vệ đi tới Trường Xà Câu.
Nhìn thân vệ đội mưa cưỡi ngựa đi xa, Kim Phi mới nhận ra, vừa nãy bận thu lương, tóc tai đồ đạc của mình cũng ướt hết rồi, chúng ướt át dính vào người, rất không thoải mái.
Bây giờ không phải lúc so bì những cái này, Kim Phi chỉnh sửa đầu tóc, cau mày đi tới cửa kho lương thực.
Theo lí thì lúc này đã vào thu, cho dù có mưa cũng không nhanh hay quá lớn như vậy.
Nhưng lúc này mưa ngày càng to, gió cũng mỗi lúc mỗi mạnh, không thua kém gì bão tố của mùa hè.
“Tiên sinh, bây giờ đang lúc ngày mùa, có mưa không phải là chuyện tốt gì!” Ngụy Vô Nhai đứng sau Kim Phi, than thở nói: “Nhưng thà mưa này nhanh tạnh, chứ đừng làm lỡ ngày mùa!”
“Mong thế!” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, cũng cầu khấn theo.
Bình thường, mưa tới nhanh, thì đi cũng khá nhanh, nhưng cơn mưa này cứ như có ai chọc thủng Thiên Hà, không chỉ ngày một lớn, mà không có tí dấu hiệu dừng lại nào.
Ruộng thí nghiệm cách Trường Xà Câu cũng không tính là quá xa, ngựa thân vệ cưỡi lại là ngựa khỏe, chắc mấy chốc đã về.
“Tiên sinh, hai cái xưởng mà ngài nói, bây giờ đều đang trống, ta đã truyền mệnh lệnh của ngài xuống, trưởng xưởng cũng cho người đi quét dọn sàn rồi, mưa tạnh là chúng ta có thể đưa lương thực sang!”
Thân vệ lau nước mưa trên mặt: “Tiên sinh còn nữa, vừa nãy lúc ta về, đi qua ruộng thí nghiệm, phát hiện mấy ruộng lúa bị gió thổi đổ rồi!”
Bình luận facebook