• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1811-1815

Chương 1811: Rất lâu

"Về chuyện của Lạc Lan, ta thực sự nên xin lỗi."

Kim Phi nghiêm túc nói: "Lúc đó ta thật sự rất lo lắng, không biết muội không nhận được thư."

Ban đầu, Kim Phi quyết định phái một lực lượng viễn chinh đến Nước K, đây là một quyết định được đưa ra trong lúc nhất thời.

Y đã đồng thời viết thư cho cả Đường Tiểu Bắc và Lạc Lan. Lạc Lan sau khi nhận được thư lập tức chạy tới làng Tây Hà. Tuy nhiên, những ngày đó, Đường Tiểu Bắc đột nhiên quyết định tiến hành một cuộc kiểm tra bất ngờ ở khu vực Xuyên Nam. Khi thư của Kim Phi được gửi đến, cô ấy đã rời đi.

Vì là cuộc kiểm tra bất ngờ nên hành trình của Đường Tiểu Bắc được giữ bí mật. Khi nhận được thư của Kim Phi, Lạc Lan đã đi được vài ngày.

Sau này Kim Phi mới biết chuyện này.

Mặc dù nói một cách chính xác, Kim Phi và Cửu công chúa có quyền phái Lạc Lan bất cứ lúc nào, nhưng dù sao Lạc Lan cũng là cánh tay phải của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi vội vàng chuyển Lạc Lan đi, quả thực có hơi không hợp quy củ.

Cũng may chính là Kim Phi điều Lạc Lan đi, nếu là do Cửu công chúa điều đi, Đường Tiểu Bắc có lẽ sẽ nổ tung.

Tuy nhiên, cũng chính vì sự việc này mà Đường Tiểu Bắc mới nhận ra địa vị của mình trong lòng Kim Phi có thể đã suy giảm, cho nên lần này Kim Phi gọi cô ấy, cô ấy cũng lập tức quay lại, dù biết Kim Phi nghĩ oan mình nhưng cũng không vạch trần.

Mặc dù Đường Tiểu Bắc đã chán nản mấy ngày vì sự việc này, nhưng khi Kim Phi chân thành xin lỗi, Đường Tiểu Bắc lại xua tay: "Chúng ta là người một nhà, sao lại phân biệt chàng hay ta chứ, hơn nữa Đường Tiểu Bắc ta có phải là loại người không phân biệt được đúng sai đâu?

Lạc Lan đúng thật là người thích hợp nhất đi Nước K, nếu cô ấy có thể thành công mang về một số lượng lớn hạt giống tốt, thì sự cống hiến của cô ấy đối với Đại Khang sẽ lớn hơn nhiều so với ở lại thương hội, cho dù ta nhận được thư, ta cũng sẽ không ngăn cản."

"Nếu muội hiểu là tốt rồi," Kim Phi xoa xoa tóc Đường Tiểu Bắc rồi ôm cô ấy vào lòng: "Sau này ta sẽ chú ý."

Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi thích Đường Tiểu Bắc.

Mặc dù Đường Tiểu Bắc có vẻ chanh chua, nhưng cô ấy rất rõ ràng khi nào mình có thể gây rắc rối và khi nào thì tuyệt đối không thể.

Kim Phi sau đó cũng đã suy ngẫm về bản thân mình. Đường Tiểu Bắc tuy rằng không làm to chuyện, nhưng sau này y sẽ cố gắng hết sức tránh đi những tình huống như vậy. Suy cho cùng, sự kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn, y không thể tiếp tục vượt qua ranh giới cuối cùng của Đường Tiểu Bắc chỉ vì cô ấy bao dung.

Những mối quan hệ như vậy không thể kéo dài được lâu.

Xe ngựa lắc lư khi tiến vào làng, dừng lại trước cửa nhà Kim Phi.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng ở cửa, Đường Tiểu Bắc chỉnh lại tóc, vui vẻ nhảy xuống xe, lao vào vòng tay của Quan Hạ Nhi, ôm lấy eo cô kêu lên: "Tỷ tỷ, ta về rồi đây!"

Đường Tiểu Bắc là người thứ hai kết hôn với Kim Phi, khi đó sự nghiệp của Kim Phi mới chỉ bắt đầu. Cô ấy đã ở trong làng một thời gian khá lâu và Quan Hạ Nhi luôn coi cô ấy như em gái và mối quan hệ của họ luôn rất tốt.

"Muội còn biết đường mò về à?"

Quan Hạ Nhi trừng mắt nhìn Đường Tiểu Bắc, tức giận nói: "Ta còn tưởng rằng muội quên mất căn nhà này rồi đấy!"

"Ôi tỷ tỷ của ta ơi, sao tỷ lại y hệt tướng công thế, vừa gặp là đã mắng ta!"

Đường Tiểu Bắc rúc đầu vào trong ngực Quan Hạ Nhi, nũng nịu nói: "Ta biết sai rồi, từ nay về sau mỗi tháng đều về gặp tỷ tỷ và tướng công mà!"

"Đây là chính miệng muội nói đấy nhé," Quan Hạ Nhi đẩy Đường Tiểu Bắc ra với vẻ mặt chán ghét: "Nếu sau này hơn một tháng mà muội không về, muội mà mò tới là ta nhốt muội ngoài cửa không cho vào!"

"Không, sẽ không!" Đường Tiểu Bắc liên tục cam đoan.

"Coi như muội còn tí lương tâm!"

Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Bắc: "Đi đường chắc muội đói lắm. Nhuận Nương và ta đã chuẩn bị đồ ăn cho muội rồi."

“Vẫn là tỷ tỷ quan tâm ta.” Đường Tiểu Bắc khoác tay Quan Hạ Nhi đi vào nhà. Vào sân nhìn thấy Nhuận Nương liền tới xem bụng của Nhuận Nương trước.

Phát hiện bụng Nhuận Nương vẫn còn phẳng lì, Đường Tiểu Bắc nhíu mày nhìn Nhuận Nương: "Nhuận Nương, muội có chuyện gì vậy, mỗi ngày đều bên cạnh tướng công, sao bụng lại chẳng có chút động tĩnh nào thế? Muội dùng hết thủ đoạn ta đã nói với muội chưa?"

Nhuận Nương vốn muốn chào hỏi Đường Tiểu Bắc, nhưng mặt lại đỏ bừng vì xấu hổ, cô ấy quay đầu đi thẳng vào phòng bếp!

"Haha, còn mắc cỡ nữa."

Đường Tiểu Bắc cười trêu ghẹo.

"Được rồi, muội cho rằng tất cả mọi người đều không biết ngượng như muội à!"

Quan Hạ Nhi vỗ Đường Tiểu Bắc, kéo cô ấy vào gian nhà chính.

Kim Phi đi theo vào trong sân, nhưng không thèm xen vào cuộc nói chuyện của Quan Hạ Nhi với Đường Tiểu Bắc, đi vào phòng bếp uống bát canh gà, rồi đi đến xưởng dệt bên cạnh.

Tuy nhiên, y không đến chỗ Đường Đông Đông mà đi thẳng đến một nhà kho nhỏ.

Nhà kho trống rỗng, có một chiếc bàn lớn ở giữa. Bên cạnh chiếc bàn là những chiếc búa và cung gỗ mà Kim Phi đã đặt hàng trước đó từ xưởng chế biến gỗ, cùng với những dụng cụ hái bông khác.

Giai đoạn trước, Kim Phi bận rộn với việc làm ruộng thí nghiệm và không có thời gian chuẩn bị cho việc thu hoạch cây bông. Bây giờ vụ thu hoạch mùa thu về cơ bản đã kết thúc, Kim Phi cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ này.

Sau khi kiểm tra kỹ các dụng cụ để đảm bảo không thiếu thứ gì, Kim Phi quay trở lại.

Khi đến phòng ăn, thấy chỉ có Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang bận rộn trong bếp, nhưng Đường Tiểu Bắc đã đi rồi.

“Tiểu Bắc đâu?" Kim Phi vừa hỏi vừa rửa tay.

"Muội ấy nói đi tìm Vũ Dương báo cáo công việc rồi," Quan Hạ Nhi nói: "Ta đã bảo A Liên gọi bọn họ về ăn tối, nếu đương gia đói bụng, ta sẽ dọn cho chàng một bát canh gà trước."

"Ta không đói, đợi bọn họ về thì cùng nhau ăn." Kim Phi xua tay, sau đó quay người nhìn về hướng ngự thư phòng.

Cửu công chúa bây giờ đã là hoàng đế, còn Đường Tiểu Bắc là đại thần cục tài vụ, cho nên khi về phải đi báo cáo công việc với Cửu công chúa.

Nhưng Đường Tiểu Bắc vào cửa sớm hơn Cửu công chúa nên luôn có thái độ chống đối không phục Cửu công chúa. Cho dù sau khi trở về cũng chưa từng chủ động đi thư phòng báo cáo công việc với Cửu công chúa. Thay vào đó, cô ấy luôn cử Lạc Lan hoặc Nguyên Thải Vi đi báo cáo.

Kim Phi đã từng lo lắng chuyện này, vì sợ Cửu công chúa sẽ lợi dụng thân phận hoàng đế để chèn ép Đường Tiểu Bắc, hoặc Đường Tiểu Bắc sẽ vì Cửu công chúa mà điều hành không tốt thương hội Kim Xuyên.

Sau đó, y phát hiện, mặc dù Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc không ưa nhau, nhưng cả hai đều có chừng mực và chưa bao giờ tị nạnh nhau trong chuyện chính sự.

Lần này Đường Tiểu Bắc chủ động đi báo cáo với Cửu công chúa, xem ra là đang định hòa giải.

Kim Phi đã đợi cả ngày, cảm giác như rất lâu.

Tuy nhiên, Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa đều là những người có cá tính mạnh mẽ, Kim Phi cũng có hơi lo lắng hai người bọn họ sẽ gây rắc rối trong ngự thư phòng.

Cửu công chúa bây giờ dù sao cũng là hoàng đế, cô ấy cần phải bảo trì tôn nghiêm của mình. Nếu cô ấy hành động chống lại Đường Tiểu Bắc trong cơn tức giận thì sẽ rắc rối.

Nghĩ đến đây, Kim Phi nói với Quan Hạ Nhi: "Ta sẽ đến ngự thư phòng xem thử!"

Vừa dứt lời, y đã nghe thấy tiếng bước chân từ cửa bên truyền đến.

Quay đầu nhìn qua, phát hiện Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc đang tay trong tay đi tới, vừa nói vừa cười.

Nếu ai đó không rõ tình hình mà nhìn thấy họ sẽ nghĩ hai người là bạn tốt.

Thấy vậy, cánh tay Kim Phi nổi đầy da gà.

Trong một bộ phim truyền hình, đây là dấu hiệu của một âm mưu cung đình sắp xảy ra.
Chương 1812: Nhiều chuyện

Quan Hạ Nhi thân là vợ cả có tác dụng gương mẫu rất lớn, dưới sự ảnh hưởng của cô, hậu viện nhà Kim Phi vẫn luôn rất hoà bình.

Đường Tiểu Bắc xem như là một trong những biến số.

Thương hội Kim Xuyên là một tay cô ấy xây dựng nên địa vị của Đường Tiểu Bắc ở thương hội vô cùng vững chắc, thời gian dài sẽ hình thành tính cách mạnh mẽ

Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương đều là người hiền lành, Bắc Thiên Tầm sống trong cuộc sống của bản thân, đa số tâm tư của Tả Phi Phi và Đường Đông Đông đều ở trong xưởng và bộ đội của riêng mình, nếu như không có bọn họ thì Đường Tiểu Bắc mạnh mẽ chút cũng không sao, quan trọng còn có một Cửu công chúa.

Trong sự giáo dục của hoàng thất, vì củng cố quân quyền có thể hy sinh tất cả.

Cửu công chúa vô cùng rõ tính quan trọng của Kim Phi, cũng biết hoàng vị của bản thân làm sao có được, vì vậy cho dù Kim Phi giống như Trần Cát nuôi cả trăm nghìn tú nữ thì Cửu công chúa cũng không để ý, bởi vì quyền quý thời kỳ phong kiến đều là như vậy, Cửu công chúa đã quen từ sớm.

Huống hồ Kim Phi đối xử với cô ấy luôn rất tôn trọng?

Tính cách của Quan Hạ Nhi dịu dàng, chưa bao giờ giành điều gì với Cửu công chúa, thậm chí còn chủ động nhường vị trí vợ cả cho Cửu công chúa, đối với cô ấy vẫn luôn rất tốt vì vậy Cửu công chúa đối với Quan Hạ Nhi cũng đầy cảm kích, chưa bao giờ xảy ra sự cố ý.

Nhưng Đường Tiểu Bắc thì lại khác.

Đường Tiểu Bắc quản lý túi tiền của triều đình, quan trọng là tính cách mạnh mẽ như nhau khiến cho Cửu công chúa có cảm giác nguy cơ.

Đường Tiểu Bắc lớn lên ở thanh lâu trông có vẻ tuỳ tiện nhưng lại vô cùng mẫn cảm, có lẽ là mơ hồ phát giác được sự cố ý của Cửu công chúa, vì thế cố ý hay vô tình mà chống đối Cửu công chúa.

Mối quan hệ của hai người cứ như vậy ngày càng trở nên tệ hơn.

May mà rất lấu Đường Tiểu Bắc mới về một lần, cơ hội hai người gặp nhau ít nên cơ hội xảy ra xung đột cũng ít.

Vừa nghe nói Đường Tiểu Bắc muốn tìm Cửu công chúa báo cáo công việc thì trong lòng Kim Phi còn thở phào nhẹ nhõm nhưng bây giờ nhìn thấy Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc thân mật nắm tay nhau về thì cục đá ở trong lòng Kim Phi lại lên đến cổ.

Ngay lúc Kim Phi suy nghĩ nên lên tiếng như thế nào thì bốn nhóc con về rồi.

“Ôi, Tiểu Bắc tỷ tỷ, tỷ về rồi!”

Tiểu Nga nhìn thấy Đường Tiểu Bắc, mắt lập tức sáng lên vểnh mông chạy qua đó: “Tiểu Bắc tỷ tỷ, sao tỷ lại xinh đẹp nữa rồi?”

Lúc trước mỗi lần Đường Tiểu Bắc từ bên ngoài trở về đều sẽ giúp mang một ít quà có bốn nhóc con, thành công mua chuộc bốn nhóc con rồi.

Không chỉ Tiểu Nga chạy đến ba nhóc con khác cũng chạy qua theo, vừa chào hỏi vừa mắt lấp lánh nhìn Đường Tiểu Bắc.

“Ha ha, vẫn là Tiểu Nga của chúng ta biết nói chuyện.”

Đường Tiểu Bắc cười đến nổi mắt híp lại, vẫy tay với phía sau, trợ thủ lập tức xách một túi vải gói đồ đi qua.

Đường Tiểu Bắc đưa túi vải gói đồ cho Tiểu Nga: “Đây, đây là quà cho các muội, các muội cầm tự mình chia đi!”

“Đa tạ Tiểu Bắc tỷ tỷ!”

“Đa tạ sư nương!”

Bốn nhóc con chỉ cầm túi vải bọc đồ vui vẻ chạy đến dưới hiên nhà để chia quà.

“Tiểu Bắc, muội cứ chiều bọn chúng đi.” Quan Hạ Nhi trừng Đường Tiểu Bắc một cái: “Bọn chúng sớm muộn cũng bị muội chiều hư!”

“Tỷ tỷ, mấy đứa trẻ này lúc trước đều từng chịu khổ, có lẽ tỷ cũng biết cảm giác đó không dễ chịu, bây giờ điều kiện tốt rồi, không cần phải làm khổ bọn chúng.”

Đường Tiểu Bắc nói: “Bình thường muội về ít, không dễ dàng gì về được một chuyến nếu như quản thêm bọn chúng, đoán chừng bọn chúng sẽ hận chết muội.”

Quan Hạ Nhi nghe xong, không khỏi nhớ ra cuộc sống trước khi gả cho Kim Phi.

Ký ức sâu đậm nhất lúc đó của cô chính là đói, gần như thời gian nào cũng trong trạng thái đói.

Tiểu Nga giống như cô vậy, đi trên đường nhìn thấy cỏ dại non chút cũng muốn thử, đến mùa đông không còn cỏ dại nữa, Tiểu Nga cũng lấy cành cây nằm trên mặt đất đào rễ cây cỏ.

Hiệu suất đào đất của cành cây quá thấp rồi, lúc đó Tiểu Nga lại chỉ có ba, bốn tuổi thường xuyên đào cả buổi chiều, tay chân đều lạnh cóng cũng chỉ có thể đào được mấy cọng.

Sau đó cẩn thận từng chút mang về chia sẻ với Quan Hạ Nhi.

Rễ cây mùa đông vừa già vừa cứng, nhưng vì cho bụng chút an ủi, cũng vì lẫn trong vị đắng chát của rễ cỏ có chút vị ngọt, mỗi lần hai chị em ăn đều vô cùng vui vẻ.

Nhớ lại cuộc sống lúc đó, lại nhìn xem thỏ rừng gà rừng treo ở dưới hiên nhà bếp, đột nhiên Quan Hạ Nhi có cảm giác như trải qua một đời vậy.

Quan Hạ Nhi không giỏi biểu đạt suy nghĩ và tình cảm của bản thân nhưng lúc này lại quay đầu nhìn Kim Phi, trong mắt đều là sự cảm kích và thâm tình.

Nếu như không phải có mặt nhiều người, e rằng Quan Hạ Nhi đã nhào vào lòng của Kim Phi rồi.

“Hụ hụ, tỷ tỷ đừng nhìn nữa muội không dễ gì mới về một lần, mấy ngày này tướng công đều thuộc về muội!”

Đường Tiểu Bắc đi lên choàng tay Kim Phi: “Tỷ tỷ không được giành với muội!”

“Ai muốn giành với muội chứ?” Quan Hạ Nhi giận dỗi mắng Đường Tiểu Bắc một tiếng.

“Ai muốn thì ai biết!” Đường Tiểu Bắc tinh nghịch cười: “Tỷ tỷ nếu như tỷ thật sự muốn...”

Kết quả còn chưa nói xong thì đầu đã bị Kim Phi gõ một cái.

Đường Tiểu Bắc có khi chính là một ác ma nhỏ, Kim Phi đối phó với cô ấy đã rất mất sức rồi nếu như để cho cô ấy tìm thêm trợ thủ thì Kim Phi lo lắng bản thân có thể ngay cả ngủ cũng không được.

Nếu như bình thường thì thôi đi, gần đây quá nhiều chuyện rồi.

Đúng, chính là gần đây quá nhiều chuyện.

Mấy người đang nói chuyện, Đường Đông Đông và Bắc Thiên Tầm cùng nhau đi vào.

Mắt của Quan Hạ Nhi sáng lên, nhanh chóng đi qua đó: “Đông Đông về rồi, mau rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm!”

“Hạ Nhi” Đường Đông Đông cười cười với Quan Hạ Nhi, sau đó lại quay đầu chào hỏi với đám người Kim Phi: “Tiên sinh, bệ hạ, Nhuận Nương...”

Còn Bắc Thiên Tầm thì trực tiếp chạy đến dưới hiên nhà ngồi cùng với bốn nhóc con, nghiên cứu quà: “Chia gì đó? Người nhìn thấy có phần, chia tỷ chút đi!”

“Thiên Tầm tỷ tỷ, đây là Tiểu Bắc tỷ tỷ mang cho bọn muội mà!” Tiểu Nga kháng nghị.

“Tiểu Bắc là tỷ tỷ của muội, cũng là tỷ tỷ của ta dựa vào cái gì các muội có thể ta không thể?”

Bắc Thiên Tầm liếc Tiểu Nga một cái: “Ta khuyên các muội hiểu chuyện chút, nếu không thì đừng trách ta ăn một mình nhé!”

Tiểu Nga biết Bắc Thiên Tầm thật sự có thể làm ra chuyện lấy hết tất cả quà đó, vô cùng hiểu chuyện mà cũng chia một phần cho Bắc Thiên Tầm.

“Vậy còn được!”

Bắc Thiên Tầm mãn nguyện cầm quà đứng lên.

Tiểu Nga tức đến làm mặt quỷ ở sau lưng cô ấy.

Quan Hạ Nhi vỗ Bắc Thiên Tầm một cái: “Sao nuôi càng sống càng nhỏ vậy? Đã bắt đầu giành đồ với trẻ nhỏ sao?”

Còn chưa nói xong, trong miệng đã bị Bắc Thiên Tầm nhét một miếng bánh.

Quan Hạ Nhi cầm miếng bánh ra, ra sức vỗ Bắc Thiên Tầm vài cái để trút giận, sau đó gọi mọi người vào nhà ăn cơm.

“Phi Phi đâu?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đang ở núi Thiết Quán chuẩn bị đại hội thể thao mùa thu, gần đây Phi Phi vẫn luôn bận việc này, đã mấy ngày không xuống núi rồi.” Quan Hạ Nhi trả lời: “Nhưng mà nếu như muội ấy biết muội về chắc chắn sẽ về thăm muội.”

“Lại mở đại hội thể thao rồi sao? Vậy muội về quá đúng lúc rồi!” Đường Tiểu Bắc quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Tỷ tỷ, xưởng dệt cũng mở sao?”
Chương 1813: Mở rộng quy mô

“Đương nhiên phải mở rồi!" Đường Đông Đông không chút do dự gật đầu.

Đại Khang rất ít trai tráng, chỉ dựa vào binh lính nam thì không thể đảm bảo an ninh trật tự, để huấn luyện khả năng phối hợp và thể lực cho nữ công nhân, Kim Phi đã lên kế hoạch tổ chức đại hội thể thao ở xưởng dệt.

Bị hấp dẫn bởi số tiền thưởng kếch xù và lời kêu gọi của Đường Đông Đông, các nữ công nhân dự thi rất nhiệt tình.

Đại hội thể thao lần thứ nhất ở xưởng dệt đã thành công mỹ mãn, còn để lại cho các nữ công nhân thói quen dậy sớm tập thể dục.

Về sau xưởng xà phòng cũng noi theo xưởng dệt, cũng bắt đầu cử hành đại hội thể thao.

Dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, hai xưởng sẽ so tài với nhau, rượt đuổi nhau trên sân đấu, bình thường cũng âm thầm luyện tập chăm chỉ.

Sự thật đã chứng minh, quyết định này của Kim Phi rất đúng đắn.

Cho dù là cuộc tấn công lúc đầu của kẻ địch bên ngoài, hay là trận chiến bảo vệ thành Du Quan sau này và chiến dịch kênh Hoàng Đồng, không có sự tham gia của nữ công nhân thì rất có thể đã thất bại rồi, thậm chí Kim Phi có thể đã mất mạng ở kênh Hoàng Đồng.

Bây giờ xưởng dệt và xưởng xà phòng đã thành đơn vị quân sự, xưởng xà phòng là đội một quân Nương Tử, xưởng dệt là đội hai quân Nương Tử.

Lúc bình thường, các nữ công nhân là công nhân, gặp chiến tranh, các cô ấy trở thành chiến sĩ.

Hai bên vẫn luôn so tài, đại hội thể thao cũng thường được tiến hành cùng lúc, trước tiên cần chọn ba người đứng đầu mỗi bộ môn trong xưởng mình, sau đó những người thắng của hai xưởng sẽ tiếp tục tỷ thí.

Bây giờ thứ các nữ công nhân quan tâm đã không còn là tiền thưởng, mà là danh dự của xưởng mình, sự cạnh tranh cũng sẽ trở nên cực kì khốc liệt.

Những lúc này chính là thời điểm làng Tây Hà náo nhiệt nhất.

Không chỉ có dân chúng địa phương đến nơi để cổ vũ cho đội ngũ mình ủng hộ, cũng có không ít người dân từ vùng khác chạy tới xem tranh tài.

"Tiểu Bắc, lần này muội trở về đúng là vừa kịp lúc."

Quan Hạ Nhi nói: "Đại hội thể thao mùa thu năm nay không chỉ có xưởng dệt và xưởng xà phòng tham gia, tiêu cục Trấn Viễn, quân Thiết Lâm, và mấy đội ngũ khác ở Tây Xuyên cũng ghi danh tham gia, đến lúc đó Lương ca, Khánh hầu và Khánh đại nhân ở Tây Xuyên cũng sẽ tới dự lễ, chắc chắn còn náo nhiệt hơn trước kia!"

"Vậy sao không có ai thông báo cho thương hội Kim Xuyên bọn ta cả?"

Đường Tiểu Bắc sửng sốt một lúc, cau mày nhìn về phía Cửu công chúa.

Vừa rồi giữa hai người có gì đó không đúng, Kim Phi sợ rằng hai người sẽ căng thẳng, vội vàng ngắt lời: "Đừng nhìn Vũ Dương, là ta không thông báo cho bên nàng!"

"Tại sao?" Đường Tiểu Bắc bĩu môi hỏi.

"Xưởng dệt, xưởng xà phòng, tiêu cục Trấn Viễn, quân Thiết Lâm, quân Uy Thắng, bọn họ đều là đơn vị chiến đấu, thương hội Kim Xuyên bên nàng là đơn vị hành chính, không thích hợp để tranh tài mà!"

Kim Phi giải thích: "Hơn nữa nàng cũng biết sân của xưởng dệt và núi Thiết Quán có hạn, khả năng tiếp đãi cũng có hạn, đây là lần đầu tiên cử hành đại hội thể thao mở rộng, cũng là một lần thử nghiệm, chờ lần này thành công rồi, có kinh nghiệm rồi, lần sau mở lại, bên nàng muốn không tham gia cũng không được!"

Đường Tiểu Bắc nghe xong lời giải thích của Kim Phi thì không nói gì nữa.

Đồng thời trong lòng cô ấy thầm quyết định, sau khi trở về phải đi tìm Đường Đông Đông hỗ trợ, mượn mấy binh lính nữ có kinh nghiệm trong xưởng dệt giúp cô ấy huấn luyện đội ngũ, hy vọng có thể tỏa sáng ở đại hội thể thao và khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

"Muốn trò chuyện thì vào nhà trò chuyện, đừng đứng trong sân nữa!"

Quan Hạ Nhi gọi lần nữa, lúc này nhóm người mới vào nhà.

Sau khi thức ăn đã được bày lên bàn, nhân lúc bốn đứa nhỏ đang phát đũa cho mọi người, Kim Phi nhìn về phía Đường Đông Đông: "Đông Đông, lần trước ta có bảo cô chọn vài công nhân đi học bật bông, cô chọn xong chưa?"

"Đã chọn xong từ lâu rồi, chỉ là thấy gần đây huynh vẫn luôn bận rộn nên không quấy rầy huynh."

Đường Đông Đông hỏi: "Tiên sinh chuẩn bị xong rồi sao?"

"Chuẩn bị xong rồi, " Kim Phi trả lời: "Nếu không còn chuyện gì khác, buổi chiều chúng ta có thể bắt đầu."

Nghe thấy Đường Đông Đông học theo Tả Phi Phi mà gọi Kim Phi là tiên sinh, Đường Tiểu Bắc không khỏi âm thầm bĩu môi, quyết định lúc trở về phải dặn dò Đường Đông Đông thật kĩ.

Mấy chuyện kiểu này đương nhiên phải nói riêng, Đường Tiểu Bắc tò mò về việc bật bông mà Kim Phi nói hơn: "Tỷ tỷ, bật bông là gì?"

"Cây bông vải đội viễn chinh mang về từ nước K muội còn nhớ không, bây giờ đã thu hoạch rồi..."

Đường Đông Đông giải thích với Đường Tiểu Bắc về lai lịch của cây bông vải.

Đường Tiểu Bắc nghe Đường Đông Đông nói Kim Phi chuẩn bị trồng cây bông vải với quy mô lớn, sau này cây bông vải sẽ trở thành nguyên liệu dệt may chủ yếu ở Đại Khang thì cảm thấy tò mò.

Cô ấy vẫn luôn bận bịu ở bên ngoài, tới bây giờ còn chưa từng đến ruộng thí nghiệm để xem thử, vẫn không biết cây bông vải hình dạng ra sao.

Ăn cơm trưa xong, Đường Tiểu Bắc ngay lập tức kéo Kim Phi đến xưởng dệt.

Theo như lúc bình thường, sau khi ăn cơm trưa, Cửu công chúa sẽ trở lại Ngự Thư Phòng, nghỉ trưa một lát, sau đó bắt đầu công việc buổi chiều.

Nhưng hôm nay cô ấy cũng theo Kim Phi tới xưởng dệt.

Quan Hạ Nhi cho người mang cây bông vải đã được phơi khô tới, công nhân do Đường Đông Đông chọn cũng đã đến.

bật bông là một hoạt động tiêu hao thể lực, dựa theo yêu cầu của Kim Phi, Đường Đông Đông đã chọn bảy nam công nhân và một nữ công nhân.

Mấy nam công nhân đều cực kì khỏe, nhưng nữ công nhân duy nhất còn khỏe hơn cả nam công nhân.

Sau khi những người đó hành lễ xong, Kim Phi cười và lên tiếng chào nữ công nhân duy nhất: "A Kiều cô nương, đã lâu không gặp!"

Nữ công nhân này là quán quân môn cử tạ ở đại hội thể thao vừa qua và Kim Phi đã trao giải cho cô ấy.

"Chào Kim tiên sinh, chào bệ hạ, chào các vị phu nhân!"

A Kiều mỉm cười hành lễ với những người xung quanh.

"Sắp khai mạc đại hội thể thao rồi, trưởng xưởng của các cô sao không để cô đi luyện tập, sao lại chạy tới đây bật bông rồi?" Kim Phi hỏi.

"Trưởng xưởng của bọn ta nói, đại hội thể thao thì phải tham gia, nhưng công việc của bên mình cũng không được trì hoãn!"

A Kiều trả lời: "Tiên sinh, ngài sẽ không cho rằng ta chỉ biết cử tạ đấy chứ? Thật ra ta còn là chuyên gia kéo sợi của xưởng dệt đấy, cuộc thi dệt năm ngoái, ta được hạng nhì đó!"

Sự thành công của đại hội thể thao đã truyền cảm hứng cho Đường Đông Đông, ngoài đại hội thể thao, cô ấy còn lên kế hoạch tổ chức một cuộc thi dệt may trong xưởng dệt.

Những nữ công nhân không đủ thể lực có thể thông qua cuộc thi này để chứng minh bản thân, thế nên cuộc thi dệt cũng rất được hoan nghênh.

Nhưng đây là cuộc thi nội bộ trong xưởng dệt nên Kim Phi cũng không để ý nhiều.

Nghe A Kiều nói như vậy, Kim Phi giơ ngón tay cái lên: "Vậy cô cũng lợi hại thật đấy!"

A Kiều kiêu hãnh đắc ý ngẩng đầu lên, chắp tay hành lễ với Kim Phi, chọc cho mọi người xung quanh đều nở nụ cười.

"Được rồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu vào chính sự đi."

Kim Phi vỗ tay, tất cả mọi người đều thu lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía Kim Phi.

Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy nhấc một túi cây bông vải đặt lên bàn.

Trong lúc Thiết Chùy đang tháo sợi dây, Kim Phi hỏi Quan Hạ Nhi: "Các hạt bông đã được nhặt ra hết chưa?"

Nhặt ra hết rồi, " Quan Hạ Nhi vội vàng gật đầu: "Ta đã giao cho Ngụy tiên sinh, để ông ta bảo quản."

"Kho lương bên phía ruộng thí nghiệm thích hợp để bảo vệ hạt giống, để ở bên đó cũng tốt." Kim Phi gật đầu.

Lúc này Thiết Chùy đã cởi dây, kéo góc dưới của túi vải, đổ cây bông vải trong túi ra.

Cây bông vải vốn được nén chặt trong túi, sau khi được đổ ra, một túi cây bông vải phủ đầy bàn, còn rơi xuống đất không ít.
Chương 1814: Chăn bông

Kim Phi nhìn thoáng qua những quả bông rơi rụng đầy trên mặt đất, y nói: “Chỗ này nhiều lắm, đựng một nửa mang về trước đi.”

Bật bông chính là chỉ việc làm cho sợi bông tách rời và bông xù lên, cho nên bình thường sau khi bật bông xong thì thể tích bông sẽ lớn hơn ban đầu gấp mấy lần, lúc đó bàn càng không để được hết.

Thiết Chùy nghe lời, cô ấy lập tức gom quả bông nhồi đầy vào trong túi.

Trong lúc này, Kim Phi lấy ra một tấm ván gỗ được đóng đầy đinh, đặt cố định trên bàn, rồi y lại gom bông trên bàn, ép dẹp rồi cuộn lại như một cái bánh.

Sau khi cuộn xong, y cầm cuộn bông đó đặt lên bàn đinh, rồi kéo bông về phía mình.

“Đương gia, chàng đang làm gì vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Này là cào bông, chính là tách bông rời ra thành những tảng nhỏ, như vậy thì bật bông mới dễ hơn.

Kim Phi vừa giải thích, vừa nói cho mấy người A Kiều: “Bên kia còn có mấy cái bàn đinh, các ngươi làm thử xem.”

Mấy người A Kiều cầm lấy bàn đinh luôn, rồi học cào bông theo Kim Phi.

Nhiều người cùng làm, chẳng mấy chốc số vụn bông đã thành đống trên bàn.

Thế là Kim Phi bảo mấy người đó dừng tay, rồi y lấy ra một cái dây vải rộng, buộc cây cung gỗ trên mặt đất lên hông mình.

Sau đó y khom lưng, tay trái cầm cung gỗ, tay phải cầm chày gỗ gõ vào dây cung.

Dây cung bị gõ rung động không ngừng, khi dây cung tiếp xúc bông thì sợi bông bị bật lên cao, bay khắp nơi, trở nên bông xù hẳn lên.

Đời trước Kim Phi sống ở nông thôn, tới mùa thu, đông, y thường xuyên nhìn thấy người dân bật bông ở đầu làng, nhưng đây là lần đầu tiên y thực sự làm.

Trước kia y nhìn các chú bật bông ở đầu làng tận mấy tiếng liền, còn tưởng là rất đơn giản, nhưng khi y tự mình làm thì mới thấy sự khó khăn của việc này.

Bật bông là một việc rất tốn sức, khi vừa mới làm thì còn chưa thấy gì, nhưng sau khi bật được mười phút, Kim Phi cảm thấy cung gỗ và chày gỗ bắt đầu trở nên nặng nề vô cùng, hai tay y mỏi nhừ.

Thế là Kim Phi dừng lại, y nhìn về phía đám người A Kiều: “Nhìn học được chưa?”

“Học được rồi ạ!” Mọi người cùng gật đầu.

“Vậy các ngươi lại đây làm thử xem!”

Kim Phi cởi miếng vải và cung gỗ đang đeo bên hông xuống, đặt lên bàn.

A Kiều là cô nương duy nhất trong số các công nhân ở đây, cô ấy xung phong thành người đầu tiên thử bật bông.

Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, cô ấy buộc cung gỗ lên người, rồi phỏng theo bộ dáng ban nãy của Kim Phi, để dây cung lên trên bông, sau đó mới dùng chày gỗ gõ vào dây cung.

Bụp!

Dây cung chấn động, sợi bông bị bật bay lên tứ tung, trông như những bông tuyết nhỏ vậy.

A Kiều thấy bật bông cũng vui, cô ấy gõ liên tiếp vài cái, kêu bụp bụp bụp.

Bông càng bay càng cao, A Kiều vui sướng cười tít mắt.

Cô ấy bật dây cung cũng càng lúc càng mạnh.

“Đừng để dây cung xuống thấp quá!” Kim Phi đứng bên cạnh chỉ đạo.

“Vì sao ạ?” A Kiều hỏi: “Để xuống thấp một chút thì bật được càng nhiều bông mà đúng không ạ?”

“Một, hai lần có thể bật được nhiều, nhưng vài lần sau là sợi bông sẽ quấn vào dây cung.” Kim Phi giải thích.

A Kiều nghe thế thì vội vàng nhấc cung lên.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy, đúng là trên dây cung có khá nhiều sợi bông.

Sợi bông quấn lên dây cung càng nhiều, thì hiệu quả bật bông càng thấp, bật thêm vài cái nữa thì A Kiều không thể không dừng lại lấy hết sợi bông ra.

“Bật bông là công việc cần cả kiên nhẫn và sức khỏe, không thể gấp gáp.”

Kim Phi vừa giúp đỡ A Kiều gỡ bông khỏi dây cung, vừa nói: “Ngươi càng sốt ruột, thì dây cung càng dễ bị sợi bông quấn vào, thời gian gỡ bông ra như thế này còn nhiều hơn là thời gian vừa rồi ngươi tiết kiệm được.

Thật ra bật bông và chạy đường dài rất giống nhau, cần có sự điều độ, nếu ngay từ đầu chạy quá, thì sau này ngươi sẽ dễ bị mệt mỏi, thở gấp, chẳng bằng ngươi giữ một nhịp độ vừa phải, thoải mái ngay từ đầu.”

“Ta hiểu rồi.” A Kiều gật đầu.

Sau khi gỡ sạch sợi bông, động tác của A Kiều chậm hơn rất nhiều, dần dần cô ấy tìm được nhịp độ phù hợp với mình.

Kim Phi chỉ làm ra tổng công hai bộ công cụ để bật bông thôi, sau khi y thấy A Kiều đã nắm vững, không còn vấn đề gì nữa, Kim Phi lại gọi một người công nhân khác lên buộc cung gỗ và hướng dẫn.

Hơn mười phút sau, Kim Phi thấy A Kiều bắt đầu mệt mỏi, thì bảo cô ấy dừng lại nghỉ ngơi, rồi mới đổi cho một người công nhân khác đi lên thay cô ấy.

Quá trình bật bông thật ra rất nhàm chán, khi vừa mới bắt đầu thì mọi người còn thấy mới lạ, thích thú nhưng sau khi nhìn hơn nửa giờ thì ai cũng thấy không còn thú vị nữa.

Mấy người Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương, Đường Đông Đông còn đỡ, các cô có niềm đam mê đối với ngành sản xuất dệt, hơn nữa buổi chiều họ đều rảnh, cho nên vẫn đều rất tập trung làm, thậm chí còn có vẻ càng làm càng hăng.

Nhưng Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa thì hơi đứng ngồi không yên.

“Phu quân, ta còn vài việc, ta đi Ngự Thư Phòng trước nhé!” Cửu công chúa rời đi đầu tiên.

Sau khi Cửu công chúa rời đi, thì Đường Tiểu Bắc ngáp ngắn ngáp dài trở về ngủ trưa.

Mấy người công nhân lần lượt thay phiên nhau, hơn ba giờ sau, họ mới có thể bật xong nửa bao sợi bông.

Những sợi bông bồng bềnh trắng muốt được bày trên bàn, thoạt nhìn tựa như đám mây trên trời vậy, sờ vào vừa mềm vừa xốp.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Kim Phi lấy ra một cái sàng trúc, bắt đầu nén sợi bông lại để định hình.

Quá trình này diễn tra trong vòng mười phút.

Sau khi bông được định hình, Kim Phi bảo Quan Hạ Nhi lấy chỉ nhỏ đã được chuẩn bị sẵn để xe sợi.

Đây là phần việc rất cần sự thuần thục và ăn ý giữa hai người trong quá trình bật bông, tuy Kim Phi và Quan Hạ Nhi rất ăn ý với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên họ làm việc này, cho nên giữa chừng làm hỏng mấy lần, mãi cho đến khi bầu trời tối đen mới có thể xem như hoàn thành việc này.

Cuối cùng Kim Phi lại lấy ra nắp bát tô đã được chuẩn bị trước đó, y đè ép sợi bông đã được định hình cho dính chắc vào nhau, và thế là ruột chiếc chăn đầu tiên của Đại Khang đã được hoàn thành.

“Cuối cùng cũng xong,” Kim Phi vỗ hai bàn tay vào với nhau vài lần: “Đo xem cái này dài rộng bao nhiêu đi, sau đó lấy hai miếng vải khâu bọc lại là được!”

“Để ta sai người!”

Đường Đông Đông nghe thế thì ngoắc tay gọi trợ thủ đến.

Nơi này chính là xưởng dệt, không có gì ngoài vải.

Trợ thủ đo kích cỡ xong thì chạy ra ngoài, vài phút sau đã mang về hai miếng vải vuông vức chạy về.

Quan Hạ Nhi xắn tay áo, dẫn Nhuận Nương đi đến, rồi dựa theo chỉ đạo của Kim Phi để khâu chăn.

Hơn mười phút sau, chiếc chăn bông đầu tiên của Đại Khang đã được chính thức ra đời.

Kim Phi gấp chăn bông lại, ôm vào trong lòng hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

May mà trước đây y có thể thường xuyên nhìn thấy người khác bật bông, cho dù là công cụ hay trình tự công việc y cũng không nhớ lầm, thử làm chăn bông chỉ một lần là thành công.

“Đương gia, chăn bông này đúng như chàng nói, vừa mềm vừa ấm!”

Quan Hạ Nhi vuốt chăn bông, ánh mắt lấp lánh.

“Hạ Nhi, cho nàng chiếc chăn này!” Kim Phi nói

“Cho ta?” Quan Hạ Nhi lắc đầu nguầy nguậy: “Chàng vẫn là nên cho Vũ Dương đi, đây là chiếc chăn bông đầu tiên của Đại Khang, Vũ Dương là vị nữ đế đầu tiên trong thiên hạ, cho cô ấy mới là thích hợp nhất!”

“Cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế? Ta nói cho nàng là cho nàng, ngày mai ta lại làm cho nàng ấy chiếc khác là được.”

Kim Phi nhét chăn bông vào lòng Quan Hạ Nhi luôn.
Chương 1815: Tin của Lạc Lan

Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi lấy hết nhét chăn vào ngực mình, cô đành ôm đứng sang một bên.

Sau đó Đường Đông Đông bước tới chạm vào chăn bông, thậm chí còn đưa tay vào cảm nhận một lúc.

“Đúng là vừa mềm vừa ấm nhưng có hơi tốn công chút."

Đường Đông Đông nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, huynh có thể làm một cái máy bật bông không?"

Bật bông quả thật là tốn nhiều thời gian và công sức, một đống người bận rộn cả buổi chiều mới xong được một tấm chăn.

Tất nhiên, cũng là do có mấy người trong nhóm A Kiều mới tiếp xúc lần đầu tiên nên chưa được thuần thục.

Nhưng với tốc độ này, e là dù sau này họ có làm thuần thục hơn thì cũng không nhanh hơn bao nhiêu.

Bây giờ máy móc trong xưởng dệt đã được Kim Phi cải tiến rất nhiều, bọn Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần cũng tham gia cải tiến nên hiệu suất đã rất cao. Đường Đông Đông với tư cách là trưởng xưởng dệt lại càng quen thuộc mấy loại máy móc này.

Nhìn cách làm việc thuần túy thủ công này có hơi không chấp nhận được.

Cứ tưởng rằng Kim Phi sẽ nói để y nghiên cứu nghiên cứu, ai ngờ y lại gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ: "Được thôi!"

"Tiên sinh, huynh đã vẽ bản vẽ của máy bật bông từ lâu rồi sao?" Đường Đông Đông hỏi.

"Bản vẽ thì chưa nhưng ta biết cách vẽ." Kim Phi trả lời.

"Đương gia đã biết rồi, sao còn chưa làm ra?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

Cô rất hiểu Kim Phi, biết y còn thích máy móc hơn Đường Đông Đông nhiều.

"Bởi vì máy bật bông khá phức tạp, đầu máy cũng lớn. Mà năm nay chúng ta chỉ trồng một lượng bông nhỏ nên không cần phải làm ra một cái máy lớn như vậy."

Kim Phi giải thích: "Máy móc phù hợp cho các nhà xưởng, nhưng đợi sau này việc trồng bông được phổ biến, người dân gom bông muốn làm một cái chăn bông hay một cái áo bông, thì phải ôm bông đến xưởng dệt sao?

Mặc dù cách bật bông này hơi chậm, nhưng dụng cụ cần có đơn giản và phù hợp với dân chúng. Người dân có thể tự bật bông ở nhà để làm chăn."

"Cũng phải," Đường Đông Đông hiểu ra lại gật đầu.

"Được rồi, mọi người đều bận rộn cả biểu chiều rồi, hôm nay làm tới đây thôi."

Kim Phi nói: "Ta sẽ sắp xếp cho xưởng gỗ gấp rút tăng ca suốt đêm để làm ra mấy bộ công cụ. Ngày mai mọi người tới đây, hai người một nhóm cùng nhau làm."

Y biết cách chế tạo ra máy bật bông thế nào, là bởi vì kiếp trước đi học đã từng học rồi, Tuy nhiên, các công cụ bật bông thủ công quá đơn giản và không hề được dạy trong sách. Kim Phi chỉ hoàn toàn dựa vào ấn tượng của bản thân để vẽ ra, cũng không dám đảm bảo có thể sử dụng được hay không nên lần đầu cũng không cho xưởng gỗ làm quá nhiều mà chỉ làm hai bộ.

Nếu lỡ y nhớ nhầm cái gì đó làm công cụ không hoạt động được, cũng sẽ không làm hao phí vật liệu và thời của xưởng gỗ.

Bây giờ các công cụ đã được nghiệm chứng là có thể hoạt động, thế nên có thể thông báo cho xưởng gỗ sản xuất, hơn nữa dự định sang năm có thể đưa đến hợp tác xã mua bán để bán ra ngoài.

Chờ thêm mấy năm nữa quy mô trồng bông lớn hơn, Kim Phi tin là những người kiếm sống bằng nghề trồng bông ở kiếp trước cũng sẽ xuất hiện ở thế giới này.

Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đều ở nhà máy dệt cả buổi chiều, bây giờ mới trở về nấu cơm, chắc nhanh lắm cũng phải mất một lúc nữa mới được ăn cơm. Nên Kim Phi cũng không sắp xếp cho người khác đến xưởng gỗ, bèn thong dong một mình đi tới đó.

Ai ngờ y vừa đến cửa xưởng gỗ còn chưa kịp bước vào, là đã nhìn thấy một cấm quân cưỡi ngựa phi nước đại lao về phía mình.

Muốn đến gần Kim Phi là phải xét người cho dù có là cấm quân cũng không phải là ngoại lệ.

Để không lãng phí thời gian, cấm quân nhảy khỏi ngựa chiến hô lên với Kim Phi: “Tiên sinh, Bệ hệ cho thần đến mời ngài về một chuyến!”

Kim Phi không hỏi gì, bởi vì y biết Cửu công chúa sẽ không thể nào nói chuyện gì với một cấm quân hơn nữa y cũng biết đây chắc là chuyện quan trọng, nếu không Cửu công chúa cũng sẽ không cho người đến gọi y.

Vì thế, Kim Phi hô lên với trưởng xưởng gỗ vừa đến: "Theo bản vẽ lần trước, nhanh chóng làm thêm mấy bộ cung và búa bằng gỗ, gần đây cần phải dùng!"

Hô lên xong, y nói Thiết Chùy đưa bản cho trưởng xưởng gỗ còn mình thì quay người đi.

Kim Phi đi bộ đến đây, cấm quân cũng khôn khéo mà đứng ra xa một chút rồi đưa ngựa chiến của mình cho y.

Kim Phi cũng không khách sáo, quay người lên ngựa chiến.

Mà đội cận vệ lập tức chia thành hai đội, một đội giúp đội kia cởi bỏ dây áo giáp.

Chỉ cách vài chục mét ngắn ngủi, một nửa số cận vệ đã cởi áo giáp nặng nề ở ngoài để chạy bộ theo Kim Phi.

Nửa cận vệ còn lại mỗi người cất một bộ áo giáp của đồng đội và chạy theo sau.

Đoàn người vội vã chạy về làng, Kim Phi ném dây cương ngựa chiến cho Thiết Chùy rồi lập tức chạy vào Ngự Thư Phòng.

Tiểu Ngọc và một người đàn ông đứng cách cửa không xa nhìn thấy Kim Phi đi vào, hai người đều cúi chào cùng lúc.

Kim Phi liếc nhìn người đàn ông này, cảm thấy anh ta trông quen quen, nhưng nhất thời y không nhớ là mình đã gặp ở đâu.

Vốn định hỏi một chút nhưng Kim Phi nhìn thấy Quan Hạ Nhi vừa nói trở về nấu cơm, lại đang ngồi đối diện với Cửu công chúa.

Trên bàn cạnh hai người còn có cái chăn bông vừa mới được làm lúc chiều.

"Phu quân, cảm ơn chàng, cái chăn này mềm mại lắm!"

Cửu công chúa thấy Kim Phi nhìn chăn bông, mỉm cười đứng lên.

Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nhìn Quan Hạ Nhi một cái thật sâu.

Quan Hạ Nhi có chút áy náy cúi đầu.

Quan Hạ Nhi đã đưa chăn tới rồi và rất có thể là nói với Cửu công chúa là do mình đưa. Bây giờ Cửu công chúa ở đây, Kim Phi dù có thẳng thắn đến đâu cũng sẽ không nói cái chăn này là của Quan Hạ Nhi.

Y đành gật đầu rồi hỏi: "Gọi ta về gấp làm gì, có việc gì sao?"

"Tiểu Ngọc, ngươi nói đi!" Cửu công chúa nói.

"Dạ," Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó chỉ vào người đàn ông bên cạnh và giới thiệu với Kim Phi: "Tiên sinh, đây là Liêu Quân, phi công của phi đội thứ ba của đội bay số 7."

“Liêu Quân ra mắt tiên sinh, xin sai bảo!" Liêu Quân đứng thẳng người và chào Kim Phi theo kiểu quân đội.

Kim Phi chào lại kiểu quân đội và trong đầu nhanh chóng nghĩ tới đội ngũ này.

Giây tiếp theo, sắc mặt Kim Phi chợt thay đổi.

Y nhớ rõ tiểu đội này chính là do y phái đi quân viễn chinh cùng Lạc Lan đến nước K!

Theo kế hoạch, sau khi phi thuyền đưa Lạc Lan và quân viễn chinh đi, họ sẽ ở lại đó, nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp thì có thể lấy phi thuyền trốn thoát.

Nhưng lúc này đối phương lại đột nhiên quay lại.

Tim Kim Phi đập thình thịch, lo lắng hỏi: "Sao lại quay lại rồi? Chẳng lẽ nhiệm vụ có vấn đề sao? Những người còn lại đâu? Đội viễn chinh đâu? Lạc Lan đâu?”

“Tiên sinh đừng sốt ruột, chúng ta đã thành công đưa Lạc Lan cô nương và quân viễn chinh đến nước K!"

Liêu Quân giải thích: "Ta quay lại vì Lạc Lan cô nương có tin tình báo quan trọng muốn báo cáo với tiên sinh, lời nhắn trên chân chim bồ câu không viết được nhiều nên đã cho ta lên phi thuyền về trước!”

Nghe Liêu Quân nói vậy, Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom