-
Chương 1981-1985
Chương 1981: Thu hoạch bất ngờ
Trên bến tàu vừa xảy ra một trận chiến, phe của họ đã thua nên lúc này người dân trong thành đang hoảng loạn. Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là ở nhà, tránh phiền phức.
Nhưng giá một lượng bạc một xe bông quá hấp dẫn với chưởng quầy, ông ta sợ nếu bỏ lỡ cơ hội này, bông gòn trong kho sẽ thành một đống phế liệu mục nát.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng ông ta cũng đồng ý: “Được!”
“Được”, quan phiên dịch thản nhiên lấy ra năm thỏi bạc, mỗi thỏi mười lượng: “Đây là tiền đặt cọc, còn lại bọn ta sẽ thanh toán khi hàng được giao đến tận nơi".
"Vâng! Vâng!" chưởng quầy nhanh chóng cầm lấy thỏi bạc bằng cả hai tay.
Quan phiên dịch và Mã Văn Húc nhìn lại nhà kho rồi rời khỏi tiệm bán dầu, họ được chưởng quầy tiễn ra tận cổng.
Nhìn hai người rẽ vào góc phố, chưởng quầy vội vàng chạy ra sân sau gọi một người giúp việc: “Mau đi theo xem bọn họ đi đâu?”
Bông gòn vốn là thứ không ai muốn, bây giờ đột nhiên có người đến mua, lại còn mua rất nhiều, điều đó khiến chưởng quầy không khỏi tò mò.
Chưởng quầy này rất thông minh, người giúp việc vừa rồi đang bận ép dầu trong xưởng, hai người vừa tới không thấy cậu ta. Cho nên có thể phái cậu ta đi theo bọn họ xem bọn họ đến từ gia tộc nào, mua nhiều bông gòn như vậy để làm gì?
Biết đâu ông ta lại phát hiện ra một cơ hội khác để kiếm bộn tiền?
Người giúp việc nhanh chóng gật đầu và chạy ra ngoài.
Nhưng ngay cả quân tuần tra cũng không theo kịp Mã Văn Húc chứ nói gì đến một chân chạy vặt trong tiệm bán dầu?
Cậu ta mới đi theo họ qua một con phố thì Mã Văn Húc đã phát hiện ra, sau đó Mã Văn Húc lập tức đi vào một con phố đông đúc và dễ dàng cắt đuôi cậu ta.
“Mã huynh đệ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” quan phiên dịch hỏi: “Chúng ta có quay lại không?”
"Trong thành hẳn là có rất nhiều tiệm bán dầu, chúng ta đi những tiệm bán dầu khác xem xem!" Mã Văn Húc vẫn còn một số việc muốn làm nốt.
Vương thành hiện tại rất u ám, không những chưởng quầy của tiệm bán dầu không muốn ra ngoài mà đến cả quan phiên dịch cũng không muốn đi lang thang khắp nơi. Anh ta chỉ muốn nhanh chóng kéo hàng từ kho ra bến tàu càng sớm càng tốt, rồi ở yên trên thuyền chờ đợi.
Nhưng Mã Văn Húc lại muốn quay lại nên anh ta chỉ có thể đi theo.
Hai người phải mất gần hết thời gian trong ngày để ghé thăm tất cả các tiệm bán dầu trong vương thành. Hầu hết các tiệm bán dầu đều trực tiếp mua hạt bông về để ép dầu, nhưng có hai cửa tiệm cũng có tình trạng tương tự như cửa hàng đầu tiên. Nhà họ trồng rất nhiều bông, cho nên tự thu hoạch và để trong kho, còn hạt bông sẽ đem ép dầu dần dần. Vì vậy, trong nhà kho của họ vẫn còn một ít bông.
Tuy nhiên, điều khiến Mã Văn Húc vui mừng là có một tiệm bán dầu, vì trồng quá nhiều bông nên sau khi lấy bông về, họ không kịp thu hạt ngay mà thay vào đó họ phơi khô bông và cất giữ trong kho. Cho nên bây giờ nhà kho của họ chất đầy bông gòn.
Mua bông gòn này về, không chỉ có được hạt bông mà còn có được bông sạch.
Mã Văn Húc ngay lập tức mua tất cả bông gòn này với giá cao và bận rộn cho đến khi cổng thành sắp đóng mới quay trở lại.
Khi Mã Văn Húc rời đi, anh ta chỉ chào hỏi lão Uông và những người khác chứ không báo cáo với Lạc Lan. Lạc Lan không biết rằng anh ta đã vào thành, mãi cho đến khi có việc tới tìm Mã Văn Húc thì mới biết chuyện.
Thấy trời đã tối mà Mã Văn Húc vẫn chưa về, Lạc Lan có chút lo lắng, vừa định cử người vào thành tìm kiếm thì nhìn thấy hai người đội mũ tre, mặc áo tơi đi ra từ trong khu rừng chuối gần đó.
Hai người này đều ăn mặc như người địa phương, lão Uông và những người khác lập tức cảnh giác, chĩa nỏ nhắm vào hai người: "Ai? Dừng lại!"
"Lão Uông, là ta!" Mã Văn Húc nhấc chiếc mũ tre lên để lộ ra khuôn mặt.
Mặc dù ngoại hình của Mã Văn Húc đã thay đổi sau khi hoá trang nhưng lão Uông và những người khác đã nhận ra ngay lập tức vì họ là những người đồng đội gắn bó, vào sinh ra tử cùng nhau.
Mã Văn Húc không giải thích tại sao lại hoá trang, lão Uông và Lạc Lan cũng không hỏi mà bỏ cọc chắn ngựa ra để cho hai người họ đi vào.
Bến tàu đã được lão Uông và những người khác kiểm soát, sau khi Mã Văn Húc và quan phiên dịch bước vào, họ đi thẳng đến túp lều cạnh cổng.
Mười phút sau, hai người ra khỏi lều và trở lại hình dáng trước đó.
Lạc Lan sau đó bước tới, lo lắng hỏi: "Mã ca, Triệu ca, hai người vào thành làm gì?"
"Ta đi mua bông..."
Mã Văn Húc không giấu giếm điều gì và nói với Lạc Lan về việc mua bông.
Đôi mắt Lạc Lan càng lúc càng sáng hơn khi cô ấy nghe được chuyện này.
Mã Văn Húc nói xong, Lạc Lan nóng lòng hỏi: "Tiệm bán dầu thực sự có nhiều bông sẵn như vậy sao?"
Dù có bao nhiêu hạt bông đi chăng nữa, thì sớm nhất cũng phải đến năm sau mới được thu hoạch bông, điều này cũng không giải quyết được cái lạnh mùa đông năm nay.
Có được bông gòn thu hoạch sẵn thì còn gì bằng!
"Đúng vậy, ta đã đặt hàng ở mấy cửa tiệm, họ đều hẹn sáng mai sẽ bắt đầu giao hàng sớm!" Mã Văn Húc nói tiếp: "Ta không có thời gian cùng cô thương lượng chuyện này, mong cô đừng giận!"
"Mã đại ca, huynh đã làm được một việc rất tốt, ta vui mừng không hết còn tức giận gì cơ chứ?" Lạc Lan cười đến híp cả mắt: "Khi trở về nhất định ta sẽ nói cho tiên sinh biết chuyện này, kể công giúp huynh nhé!”
"Chúng ta quay về hẵng nói chuyện kể công. Hiện tại có hai tình huống chúng ta phải lập tức cân nhắc!"
"Tình huống gì vậy?"
"Bông của các tiệm dầu đó cộng lại phải chất đầy mười mấy gian nhà. Nếu dùng xe ngựa kéo thì ít nhất có thể chất đầy được hơn hai trăm chiếc xe. Chúng ta có thể mang hết đi được không?"
Mã Văn Húc lo lắng liếc nhìn thuyền lầu đang neo đậu trên biển.
Để tránh tình trạng ùn tắc tại bến tàu trước đó tái diễn, những chiếc thuyền lầu chất đầy hàng đã rời bến, đậu trên biển cách bến tàu không xa, lúc này chỉ còn lại ba chiếc thuyền lầu trong bến.
Ba chiếc thuyền lầu lớn này cần phải chất hết số lúa giống trên bến tàu, cũng như vật phẩm bồi thường mà thổ ty sắp gửi đến. Liệu họ còn có thể chở được hơn hai trăm xe bông nữa không?
Lạc Lan cau mày suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bông không nặng phải không?"
"Nặng thì không nặng, ta đã thử lèn đầy một cái bao, có lẽ chỉ tầm mười lăm hai mươi cân thôi", Mã Văn Húc trả lời.
"Vậy thì có lẽ không vấn đề gì" Lạc Lan giải thích: "Trên thuyền lầu có tầng hai và tầng ba có rất nhiều chỗ trống, có rất nhiều diện tích có thể lấp đầy!"
Đúng như tên gọi, thuyền lầu là loại thuyền có các tầng lầu bằng gỗ được xây dựng trên boong. Đây cũng là loại tàu lớn phổ biến ở Đại Khang. Các khoang trên boong và dưới boong dùng để chất hàng, còn các tầng lầu trên boong là chỗ ở của con người. Nếu ở vùng nước lặng, thỉnh thoảng những tầng lầu này cũng dùng để chất hàng.
Tuy nhiên, biển có sóng lớn và các bao lúa giống rất nặng, nếu chất lúa giống và hạt bông lên tầng hai và tầng ba thì có khả năng sẽ bị nặng phía đầu và nhẹ ở phía đuôi thuyền, như vậy nếu gặp sóng to gió lớn sẽ có nguy cơ lật thuyền.
Để tránh tình trạng này, tầng hai và tầng ba của hầu hết các thuyền lầu đều được để trống.
Kỳ thực Lạc Lan còn đang suy nghĩ có nên mua một ít trái cây sấy khô mang về hay không, cô ấy cảm thấy để không như vậy đúng là đang lãng phí năng lực vận chuyển.
Nhưng bây giờ họ đã có bông, năng lực vận chuyển sẽ không bị lãng phí.
Mã Văn Húc thở dài nhẹ nhõm khi nghe những gì Lạc Lan nói.
"Mã đại ca, không phải huynh nói có hai tình huống cần cân nhắc sao? Tình huống còn lại là gì?" Lạc Lan hỏi.
Chương 1982: Mặc kệ bọn họ
“Một vấn đề khác là công nhân", Mã Văn Húc trả lời: “Công nhân sợ hãi nên không ai muốn bốc hàng cho chúng ta. Ngay cả những công nhân làm việc trước đây cũng chưa nhận tiền lương nửa ngày cuối”.
“Buổi chiều ta đã bàn với Trịnh tướng quân, thuỷ quân sẽ phái một số người tới chuyển hàng lên tàu”, Lạc Lan nói: tiếp: “Chỉ là để đảm bảo an toàn, trên mỗi chiếc thuyền đều phải để lại người canh giữ. Chiều nay Trịnh tướng quân đã họp để điều động nhân lực, có lẽ sáng sớm mai sẽ lên bờ".
"Còn nhiều bao lúa giống như vậy, thuỷ quân có đủ người không?" Mã Văn Húc có chút lo lắng.
Thuỷ quân Đông Hải tuy đã mở rộng tuyển dụng nhưng khối lượng công việc của họ cũng tăng lên rất nhiều. Không những phải phòng thủ cướp biển mà còn phải cử người đến bảo vệ đội đánh bắt và đội khai thác rong biển. Khi các nhân viên hộ tống quá bận rộn, họ còn phải hỗ trợ doanh trại hộ tống bảo vệ an ninh trên cạn.
Điều này dẫn đến nhân lực của thuỷ quân không đủ. Hơn nữa, mục đích chính của việc đến nước K lần này không phải là để chiến đấu nên Trịnh Trì Viễn không mang theo nhiều người.
Tiếp theo, không chỉ số lúa giống trên bến tàu phải được đưa lên tàu mà còn cả hạt bông và lúa giống do thổ ty bồi thường, lại thêm số bông được gửi tới từ các tiệm bán dầu. Với số lượng người trong thuỷ quân hiện tại, có trời mới biết phải đến khi nào mới vận chuyển xong số hàng này.
“Mã đại ca, giờ chúng ta có thể sử dụng cầu dỡ hàng được rồi!” Lạc Lan cười nhắc nhở.
"Ta quên khuấy mất cái cầu dỡ hàng đó!" Mã Văn Húc cười rồi vỗ đùi cái đét.
Trước đó để làm khó họ, bến tàu đã cố tình tháo vài mảnh ván của cầu dỡ hàng khiến nó không sử dụng được, Lạc Lan và những người khác chỉ có thể dùng xuồng cứu sinh để chuyển hàng từng chút một, điều này gây lãng phí rất lớn về nhân lực và rất kém hiệu quả.
Bây giờ bến tàu đã bị họ chiếm đóng, họ cũng đã sửa chữa cầu dỡ hàng bị hỏng. Thuyền lầu hiện đang neo bên cạnh cầu dỡ hàng, xe đẩy có thể được đẩy thẳng lên boong, hiệu quả vận chuyển sẽ được cải thiện rất nhiều .
“Nhân tiện, ta lo các chủ tiệm dầu không dám làm ăn với chúng ta nên không cho họ đưa bông đến bến tàu mà gửi đi nơi khác. Các huynh đệ thuỷ quân có thể ra khỏi bến tàu được không?", Mã Văn Húc hỏi.
Hiện tại bọn họ đang khống chế bến tàu, nhưng cũng chỉ có bến tàu mà thôi. Một khi thủy quân rời khỏi bến tàu, sẽ ra khỏi phạm vi yểm trợ của máy bắn đá và nỏ hạng nặng, nếu bị lính của nước K bao vây trên bờ thì sẽ rắc rối to.
"Đây cũng là một vấn đề khá nan giải, ta phải bàn bạc với Trịnh tướng quân đã!" Lạc Lan hỏi: "Huynh yêu cầu họ gửi bông vải đi đâu?"
"Gửi đến nhiều nơi khác nhau", Mã Văn Húc nói từng địa điểm đã thỏa thuận với các tiệm bán dầu.
"Được rồi ta hiểu rồi!"
Lạc Lan ghi lại các địa điểm đó rồi vội vàng rời đi, cô ấy muốn đến gặp Trịnh Trình Viễn để bàn bạc chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, các thuỷ quân được điều động lên bờ, đẩy các xe đẩy tìm được trong kho của bến tàu và bắt đầu chuyển các bao lúa giống.
Có cầu dỡ hàng, tốc độ chuyển hàng quả thực nhanh hơn rất nhiều, tuy số người ít hơn nhiều so với công nhân nhưng tốc độ chuyển hàng cũng không chậm hơn trước bao nhiêu.
Quan phiên dịch và Mã Văn Húc cùng với một số nhân viên hộ tống đã rời bến tàu trước bình minh và đợi ở khoảng đất trống bên ngoài thị trấn.
Ngay sau khi mặt trời mọc, chủ tiệm bán dầu đầu tiên đã đến, theo sau là hàng chục chiếc xe đẩy chở bông đủ kích cỡ.
Mặc dù phải tốn rất nhiều tiền để thuê những chiếc xe đẩy và nhân công này nhưng so với số tiền mà Mã Văn Húc đã trả thì không có gì đáng nói.
Mã Văn Húc ngẫu nhiên kiểm tra một vài xe hàng và dùng dao mở vài bao ra để kiểm tra.
"Đại nhân đừng lo lắng. Đêm qua mọi người trong tiệm của ta đều thức trắng, mất cả đêm để nhặt ra hết những chiếc vỏ bông nhìn thấy!"
Chưởng quầy bên cạnh tiếp tục nói: “Khi đóng gói, bọn ta cũng đã cố gắng lèn chặt nhất có thể!”
Mã Văn Húc kiểm tra mấy bao, phát hiện bông gòn được lèn rất chặt, phần lớn vỏ quả bông cũng đã được nhặt đi. Thấy vậy, Mã Văn Húc hài lòng gật đầu với quan phiên dịch.
Quan phiên dịch lấy túi tiền ra và trả số bạc còn lại cho chưởng quầy.
"Cám ơn đại nhân, sau này nếu có nhu cầu thì cứ đến cửa hàng của ta, ta nhất định sẽ cho ngài giá rẻ nhất!" chưởng quầy cúi đầu nói.
"Ông vẫn còn bông gòn chứ?" quan phiên dịch hỏi.
"Bông gòn hết rồi, muốn có thì phải đợi đến năm sau!"
Chưởng quầy trả lời: "Nhưng nếu các vị đại nhân cần nguyên liệu ép dầu thì có thể đến cửa tiệm của ta!"
"Được rồi ta hiểu rồi!"
Quan phiên dịch xua tay, chưởng quầy cũng biết điều không nài nỉ nữa, nói thêm vài câu khách sáo rồi rời đi.
Sau khi chưởng quầy rời đi không lâu, một nhân viên hộ tống đi tới trước mặt Mã Văn Húc, ra hiệu về phía khu rừng gần đó: "Mã huynh, trong rừng có kẻ đang quan sát!"
"Ta biết", Mã Văn Húc nói mà không ngẩng đầu lên: "Đừng lo lắng về họ!"
Trên thực tế, ngay sau khi rời bến tàu không lâu, Mã Văn Húc đã nhận thấy có người đang theo dõi họ.
Mã Văn Húc biết rằng đây là người được thổ ty nước K phái đến để mắt đến bến tàu. Lúc đầu anh ta có chút lo lắng, nhưng sau đó anh ta phát hiện ra rằng đối phương chỉ đi theo mình chứ không có hành động nào khác, cho nên Mã Văn Húc không còn lo lắng nữa.
"Trung Lâm đại ca, đợi lát nữa huynh và An Hưng đại ca lát nữa hai người sẽ ở đây trông chừng bông vải này. Nếu có kẻ tới thăm dò, cứ nói như ta đã dặn. Nếu có nguy hiểm thì nhanh chóng bỏ chạy và bắn mũi tên. Đã nhớ chưa?"
Mã Văn Húc và quan phiên dịch lát nữa sẽ đi những nơi khác để gặp một số chủ tiệm bán dầu khác, vì vậy trên đường đến đây Mã Văn Húc đã dạy những nhân viên hộ tống một câu, có nghĩa là: Bọn ta đến từ Đại Khang, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên đến bến tàu tìm người quản sự để giải quyết.
Đội viễn chinh vừa đánh bại cấm quân ngày hôm qua, khi ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy những chiếc phi thuyền bay lơ lửng trên bầu trời. Lúc này bất kỳ người nước K nào có đầu óc cũng sẽ không gây rắc rối cho đội viễn chinh.
Nếu có mối nguy hiểm thực sự, phi thuyền sẽ nhanh chóng đến tiếp viện khi nhìn thấy mũi tên được bắn lên.
"Ta đã hiểu", nhân viên hộ tống lập tức gật đầu.
Mã Văn Húc vỗ vai nhân viên hộ tống và dẫn quan phiên dịch cùng những nhân viên hộ tống khác đến địa điểm đã thỏa thuận tiếp theo.
Khi họ đến nơi thì chưởng quầy tiệm bán dầu thứ hai đã đến và đang bố trí công nhân dỡ hàng.
Sau khi kiểm tra hàng hóa và thanh toán số bạc còn lại, nửa giờ sau Mã Văn Húc để lại hai nhân viên hộ tống nữa và tiếp tục đến địa điểm tiếp theo.
Khi Mã Văn Húc và quan phiên dịch hoàn thành công việc và quay trở lại bến tàu thì đã gần trưa.
Khi đó số lúa giống chất trên bến tàu phần lớn đã được đưa lên thuyền. Với tốc độ hiện tại, nhiều nhất phải đến giữa buổi chiều mới có thể chất hết số lúa giống này lên tàu.
Mã Văn Húc tìm thấy Lạc Lan đang đứng cạnh cầu dỡ hàng: "Trịnh tướng quân đã nói sao? Thuỷ quân có thể rời bến tàu để vận chuyển bông không?"
“Ta đã bàn bạc xong với Trịnh tướng quân rồi, có thể làm vậy!” Lạc Lan gật đầu: “Ta cũng đã thông báo cho phi thuyền, yêu cầu bọn họ canh gác trên không cho thuỷ quân của chúng ta!”
"Vậy thì tốt", Mã Văn Húc thở phào nhẹ nhõm.
Sau trận chiến ngày hôm qua, phi thuyền đã trở thành mối uy hiếp đáng sợ đối với người nước K. Phi thuyền có tầm nhìn rất tốt, nếu quân của nước K phục kích, phi thuyền có thể nhìn thấy và đưa ra cảnh báo sớm cho thuỷ quân.
Trong lúc ăn trưa, Trịnh Trì Viễn đã chia đội vận chuyển tạm thời thành hai đội nhỏ, một đội tiếp tục vận chuyển lúa giống, phần còn lại đi theo Mã Văn Húc để vận chuyển bông.
Chương 1983: Còn đến nữa
Nước K luôn phái người canh giữ bến tàu, khi Mã Văn Húc và người phiên dịch ra ngoài vào buổi sáng, nước K vô cùng lo lắng, sau đó họ phát hiện ra mình chưa vào thành mà chỉ thu được một ít cây bông vải, lúc này họ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Kết quả đến buổi chiều, bến tàu lại có người đi ra, hơn nữa bỗng chốc loại bỏ cả hàng trăm người, khiến bên nước K lại lo lắng.
Mã Văn Húc dẫn người vừa đến bến tàu không lâu thì nhìn thấy một người đứng ở giữa đường chính.
Vì cuộc chiến ngày hôm qua, người nước K đều tránh xa bến tàu, bây giờ đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện đứng giữa đường, nhìn thấy mấy người Mã Văn Húc đến gần cũng không có ý định nhường đường, điều này quá đáng ngờ.
Các thủy thủ đều rất căng thẳng, đều lấy vũ khí từ trên xe đẩy ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đối mặt với thủy thủ khí thế bừng bừng, người đó cũng hơi lo lắng, khoảng cách còn rất xa đã cao giọng nói: “Mã chưởng quầy, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nghe đối phương gọi tên mình, Mã Văn Húc thận trọng nhìn người này, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình mình đã từng gặp người này một lần khi tổ chức tiệc chiêu đãi quan chức nước K, lúc đó gã đứng ở bên cửa, hẳn là tùy tùng của quan chức nào đó.
Nhưng gã cụ thể là tùy tùng của quan chức nào thì Mã Văn Húc không nhớ nổi.
Tùy tùng của Thừa tướng, quan viên thất phẩm, nếu là trước đây, cho dù đối phương chỉ là một tùy tùng, Mã Văn Húc cũng không dám đắc sẽ vắt óc cố gắng hết sức để nhớ thân phận của đối phương, nhưng bây giờ thì khác, ngay cả thổ ty nước K cũng bị phi thuyền bắt cóc một lần, tùy tùng của một quan viên đương nhiên không thể hù dọa được Mã Văn Húc.
Thế là Mã Văn Húc hỏi thẳng: “Ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Tùy tùng không trả lời ngay mà hơi cúi người xuống, chỉ vào rừng cây bên cạnh: “Mã chưởng quầy, có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Ngươi có việc gì thì cứ nói ở đây đi”, quan phiên dịch nhíu mày nói.
Ở đây ngoài Mã Văn Húc, chỉ có hắn có thể nghe hiểu tiếng nước K, hắn hơi lo người đến định làm hại Mã Văn Húc.
Nhưng Mã Văn Húc lại xua tay: “Đi thôi”.
Quan phiên dịch vừa nghe thế thì lo lắng: “Lão Mã…”
“Đừng lo, ta sẽ không đi quá xa đâu”, Mã Văn Húc vỗ vai quan phiên dịch, dẫn đầu đi đến rừng cây bên cạnh.
Nhưng anh ta đi đến rìa rừng cây thì dừng lại: “Nói ở đây đi”.
Thật ra tùy tùng còn muốn đi vào bên trong, nhưng Mã Văn Húc không muốn đi, gã cũng chỉ có thể dừng lại.
“Mã chưởng quầy, ta là thị vệ của Trần đại nhân”, tùy tùng trước tiên giới thiệu bản thân.
Mã Văn Húc gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra lúc đó anh ta đúng là đi theo sau một quan viên họ Trần.
“Trần đại nhân tìm ta có việc gì sao?”
“Không phải Trần đại nhân phái ta đến, là thổ ty đại nhân bảo ta đến tìm Trần đại nhân”, tùy tùng đáp.
“Thổ ty?”, Mã Văn Húc sửng sốt: “Thổ ty bảo ngươi đến tìm ta?”
“Đúng thế”, tùy tùng thấp giọng hỏi: “Ta nghe nói hôm qua Mã chưởng quầy đã đi vòng khắp tất cả các nhà máy dầu trong thành, mua hết bông, thổ ty bảo ta hỏi Mã chưởng quầy là tại sao lại mua nhiều bông như vậy”.
Nghe thế, Mã Văn Húc vô thức cho rằng thổ ty phái người theo dõi mình, nhưng sau đó lại đánh bay suy nghĩ này.
Vì anh ta biết chắc hôm qua mình đã cắt đuôi hết những người đi theo, còn việc thổ ty biết anh ta thu mua cây bông vải chắc hẳn là người đi theo anh ta buổi sáng ở bến tàu đã báo lại.
Lúc đó anh ta phát hiện có người đang theo dõi mình, nhưng cây bông vải quá nhiều, không thể giấu được nên đành phớt lờ những người đang theo dõi mình, còn mở gói đồ ra kiểm tra trước mặt đối phương.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của thổ ty, nếu đã nhìn thấy cây bông vải và chưởng quầy cửa hàng nguyên liệu dầu giao hàng, muốn kiểm tra chuyện hôm nay lại quá dễ dàng.
Mã Văn Húc không trả lời câu hỏi của tùy tùng ngay mà cau mày hỏi ngược lại: “Ta mua cây bông vải bằng ngân bạc, không ép mua ép bán, càng không cướp bóc, lẽ nào không được sao?”
“Được, đương nhiên là được”, tùy tùng nhanh chóng xua tay nói: “Thổ ty bọn ta chỉ hơi thắc mắc, mong Mã chưởng quầy hiểu cho. Đương nhiều, thổ ty của bọn ta đã dặn, nếu Mã chưởng quầy không muốn nói, ông ấy sẽ không ép buộc”.
Mã Văn Húc ngẫm nghĩ, nói: “Mua cây bông vải là do thiếu gia bọn ta giao phó, cụ thể mua để làm gì thì ta cũng không biết”.
Nghe thế tùy tùng biết Mã Văn Húc đang trả lời có lệ với mình, nhưng gã chỉ là người truyền lời, Mã Văn Húc không muốn nói, gã cũng không dám ép, mỉm cười hành lễ: “Cảm ơn Mã chưởng quầy đã nói cho ta biết”.
“Không có gì”, Mã Văn Húc xua tay, hỏi: “À phải rồi, khi nào thì số lúa mà thổ ty đại nhân đồng ý bán cho bọn ta mới có thể được giao đến?”
“Thổ ty đại nhân biết Mã chưởng quầy sẽ hỏi vấn đề này, trước khi đến đây ông ta đã nói với ta, nếu nhanh thì ngày mai, nếu chậm thì hạt bông và lúa sẽ được chuyển tới bến tàu”, tùy tùng trả lời.
“Vậy được, ta biết rồi”, Mã Văn húc hỏi: “Còn chuyện khác nữa không?”
Tùy tùng nhìn các thủy thủ đợi ở cách đó không xa: “Xin hỏi Mã chưởng quầy, các ngươi đang chuẩn bị làm gì thế? Muốn vào thành sao?”
“Không vào thành, bọn ta đi kéo bông vải về bến tàu”, Mã Văn Húc đáp.
Nghe thế ánh mắt tùy tùng hiện lên vẻ thở phào.
Thật ra đây mới là nguyên nhân thật sự gã xuất hiện, còn hỏi về cây bông vải chỉ là tiện đường mà thôi.
Dù sao cây bông vải cũng là thứ không ai cần ở nước K, thổ ty chỉ hơi tò mò chứ không quan tâm lắm.
Nhưng trên bến tàu đột nhiên có nhiều người Đại Khang như vậy, bên nước K cũng khá lo lắng.
Biết được các thủy thủ chỉ ra ngoài kéo bông vải, không có ý định vào thành, tùy tùng cũng yên tâm hẳn.
Học theo bộ dáng của người Đại Khang chắp tay lại với Mã Văn Húc: “Vậy ta không làm phiền Mã chưởng quầy nữa”.
Vừa định rời đi thì bị Mã Văn Húc gọi lại: “Khoan đã”.
“Mã chưởng quầy còn gì dặn dò à?”
“Hôm qua bọn ta cải trang thành người nước K đến cửa hàng nguyên liệu dầu mua bông, ta không nói gì, họ cũng không biết đã bán bông vải cho ta, các ngươi không làm khó cửa hàng nguyên liệu dầu đấy chứ?”, Mã Văn Húc hỏi.
Có thể đoán ra được từ những lời vừa rồi của tùy tùng, thổ ty đã đoán được nguyên liệu dầu của anh ta từ đâu mà đến.
Các nhân viên hộ tống của đội viễn chinh có thể đánh giết với thổ phỉ, cũng có thể chiến đấu đẫm máu với cấm quân nước K, nhưng họ sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến dân thường.
Cho dù đối phương là người dân nước K.
Thế nên Mã Văn Húc hơi lo hành vi hôm qua của mình gây rắc rối cho ông chủ cửa hàng.
“Mã chưởng quầy yên tâm, như ngươi đã nói, ngươi và ông chủ cửa hàng nguyên liệu dầu làm ăn chân chính, tại sao chúng ta phải gây phiền toái cho họ?”, tùy tùng vội xua tay.
“Ngươi đừng gạt ta”, Mã Văn Húc nói: “Nếu phát hiện ra cửa hàng nguyên liệu dầu bị ép hại, ta sẽ tìm thổ ty các ngươi nói lý”.
“Nếu Mã chưởng quầy không tin, lát nữa có thể vào thành với ta”, tùy tùng mặt không đổi sắc nói.
Vừa rồi gã không hề nói dối, từ lời miêu tả của mấy ông chủ cửa hàng, tổ chức tình báo của nước K có thể đoán được người mua bông vải đã hóa trang nên thật sự không hề làm khó những cửa hàng đó.
“Hôm nay khá bận, ta không đi xem, nhưng lần sau sang đây ta sẽ đến đó”, Mã Văn Húc nói.
“Mã chưởng quầy, sau này các ngươi vẫn sẽ đến ư?”, tùy tùng ngạc nhiên hỏi.
Chương 1984: Mua bán
"Đương nhiên, ngay từ ban đầu, chúng ta đã muốn thiết lập quan hệ buôn bán lâu dài và hữu nghị với bên các ngươi, chỉ là xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn."
Mã Văn Húc gật đầu và nói: "Ngươi hãy quay về và truyền lại với thổ ty đại nhân rằng chúng ta rất có lòng thành, điều này đều tốt cho tất cả mọi người."
"Tiêu diệt toàn bộ cấm vệ quân của chúng ta, cái này gọi là có lòng thành à?"
Tùy tùng thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng trên mặt lại tươi cười: "Ta nhất định sẽ truyền lại những lời mà Mã chưởng quầy đã nói!"
Hai người lại nói thêm vài câu khách sáo, rồi đoàn tùy tùng mới tiến vào rừng cây để rời đi, Mã Văn Húc tiếp tục tiến về phía trước cùng với các thủy thủ.
Khi đi đến bãi đất trống đang chất đống bông thì hai nhân viên hộ tống ở lại canh giữ đều đã chuẩn bị thế trận sẵn sàng để chờ quân địch, nhìn thấy là người một nhà thì mới thả lỏng trở lại.
Những binh lính thủy quân cũng biết đây không phải là lãnh thổ của mình, tất cả mọi người đều không lề mề nữa, sau khi thả xe đẩy ra thì bắt đầu chất hàng lên.
Thời đại này không có máy nén, cho dù có ép chắc chắn hơn nữa thì bông cũng không nặng lắm, mỗi xe đẩy đều được xếp chồng lên cao, nhưng vì số lượng xe đẩy có thể tìm được ở bến tàu có giới hạn, nên bọn họ không thể chở hết trong một chuyến được, chỉ có thể làm chuyến nữa.
Bên này kéo xong thì vội vã chạy đến điểm chất đống tiếp theo.
Bận rộn mãi cho đến khi trời tối đen lại, vẫn còn có một điểm chất đống chưa kéo được, Lạc Lan vốn định để ngày hôm sau lại kéo tiếp, nhưng Trịnh Trì Viễn lo rằng nếu kéo dài thì sẽ nảy sinh ra điều bất lợi, nên đã yêu cầu các thủy thủ nhóm lửa lên và lại kéo thêm một chuyến suốt cả đêm.
Kết quả là đi được nửa đường thì một đốm lửa trên một cây đuốc nứt ra và rơi lên trên đống bông, lập tức tạo thành lửa lớn.
Bông lập tức bốc cháy, ven đường cũng không có hồ nước nào, các thủy thủ không có cách nào dập lửa được, chỉ có thể nhìn xe bông này bị đốt cháy.
May là xe đẩy phía trước và phía sau kịp thời rút lui, chỉ có một xe bị cháy, không lan đến những xe khác.
Vụ cháy này cũng khiến cho Mã Văn Húc nhận ra tầm quan trọng của việc phòng cháy, sau khi trở về thì nhắc nhở Trịnh Trì Viễn rằng nhất định không được phép sử dụng lửa để chiếu sáng trong khoang thuyền chứa bông.
Bây giờ chỉ đốt cháy một xe, nếu xảy ra hỏa hoạn ở trên tàu thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Trịnh Trì Viễn cũng biết đến tính nghiêm trọng của hỏa hoạn, lập tức phái người đi truyền lệnh, theo đề nghị của Mã Văn Húc, dập tắt hết tất cả các ngọn đuốc trong khoang thuyền chứa bông.
"Lạc Lan cô nương, toàn bộ lúa giống trên bến tàu đều đã được đưa lên tàu, bông cũng đã được kéo về, khi nào lúa giống và hạt bông mà thổ ty đồng ý được chuyển đến?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
Kể từ khi biết Kim Phi đang khởi động một dự án thành phố mới ở Đông Hải, nỗi nhớ nhà của Trịnh Trì Viễn giống như mũi tên, hận không thể lập tức lên đường về ngay bây giờ.
Sao Lạc Lan không như thế chứ?
Cô ấy thở dài, vừa mới chuẩn bị nói thì lại bị Mã Văn Húc giành trước một bước: “Nói đến chuyện này, hôm nay ta ra ngoài đã gặp sứ giả của thổ ty, cũng hỏi hắn về vấn đề này."
"Hắn nói sao?" Trịnh Trì Viễn hỏi với vẻ lo lắng.
"Hắn nói sáng mai sẽ đưa lương thực đến đây, nếu chậm hơn thì chắc chắn có thể giao đến vào ngày mốt!" Mã Văn Húc trả lời.
"Vậy thì tốt rồi," Trịnh Trì Viễn gật đầu: "Xem ra lời nói của thổ ty này vẫn rất có sức nặng."
Mặc dù trên danh nghĩa thì hoàng đế là cao nhất, có quyền sinh sát đối với tất cả mọi người, nhưng trên thực tế, có rất ít hoàng đế có thể làm được điều này, hầu hết các hoàng đế đều cần phải chạy đi chạy lại cân bằng giữa các thế lực ở khắp nơi, làm không tốt thì còn có thể bị quyền thần cướp mất quyền lực, trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế bù nhìn.
Mở kho bạc nhà nước để lấy lương thực cho một người nước ngoài, chuyện này nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực ra lại rất khó khăn, nếu không đủ sức để kiểm soát triều đình trong tay, những đại thần này có thể phun chết hoàng đế, thậm chí còn có thể hình thành cuộc làm phản bất ngờ của các đại thần.
Kim Phi và Cửu công chúa là những người sáng lập ra chính quyền của Xuyên Thục, sức ảnh hưởng của bọn họ ở Xuyên Thục là không ai có thể so sánh được, khả năng kiểm soát chính quyền đều có thể được xếp vào hàng đầu trong lịch sử, nhưng cho dù bọn họ đưa ra quyết định tương tự thì cũng cần phải bàn bạc với viện Khu Mật một chút.
Trong mắt Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn, thổ ty có thể hoàn thành việc đã bàn giao trong vòng mười ngày, cũng đã khá tốt rồi.
Kết quả là thổ ty của nước K ngày hôm qua quay về, ngày mai có thể đưa lương thực đến bến tàu, đủ để chứng tỏ rằng khả năng kiểm soát chính quyền của nước K của hắn rất mạnh.
“Bây giờ chỉ là ý kiến của một mình thổ ty mà thôi, phải đợi lương thực thật sự được giao đến đây thì mới được tính!"
Lạc Lan quay đầu lại nhìn về phía Mã Văn Húc: "Mã đại ca, sứ giả của thổ ty còn nói gì nữa không?"
"Còn hỏi chúng ta thu mua bông để làm gì, nhưng ta không nói..."
Mã Văn Húc lặp lại những lời nói giữa anh ta và sứ giả của thổ ty một lần.
"Xem ra thổ ty đã chú ý tới bông, chỉ sợ lần sau nếu chúng ta còn muốn mua bông thì cũng sẽ không đơn giản như lần này nữa." Trịnh Trì Viễn nói.
Từ góc độ buôn bán thì lần này, Mã Văn Húc đã nhặt được một cái lỗ hổng lớn, cho dù một đống bông này có chất lượng không tốt, còn có mấy phần bị nát vụn, kéo về cũng không dùng được, nhưng giá lại rẻ, một xe là một lượng bạc, còn không đắt bằng nhánh cây mục trong lò nấu rượu, nếu kéo về tùy tiện làm vài chiếc áo bông thì có thể kiếm được một khoản lớn.
Nhưng nếu thổ ty đã phái người đến hỏi thì nó có nghĩa là hắn đã nhận ra rằng bông có thể là một thứ tốt, lần sau nếu muốn tìm lỗ hổng thì sẽ không dễ dàng như vậy.
"Nếu thổ ty chịu bán thì mua bông với giá bình thường cũng được, dù sao thì chúng ta chỉ thanh toán bằng châu Thủy Ngọc." Mã Văn Húc mỉm cười trả lời.
Trịnh Trì Viễn nghe thấy vậy thì cũng cười.
Lần này bọn họ đến nước K để mua nhiều lương thực như vậy, số vàng bạc đã bỏ ra đều được đổi lấy từ việc bán đấu giá châu Thủy Ngọc, nếu thật sự tính toán ra thì bọn họ không tốn một xu, mà ngược lại còn lời được rất nhiều bạc.
Nhưng Lạc Lan lại không cười, mà còn nói một cách nghiêm túc: “Lần sau đến đây, ta không có ý định dùng châu Thủy Ngọc để mua bán nữa."
"Tại sao?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Trước đây, ta chưa từng tới nước K, không biết tình hình ở nước K, vốn dĩ chỉ muốn đến đây để lấy một đám lúa giống và hạt bông, sau này ta sẽ không đến nữa, nhưng bây giờ ta phát hiện ra rằng nước K là vùng đất trù phú, có rất nhiều vật tư mà Đại Khang chúng ta cần, đáng để thiết lập quan hệ buôn bán lâu dài!”
Lạc Lan nói: “Muốn thiết lập quan hệ buôn bán lâu dài thì cần phải có sự trung thực và tin tưởng cơ bản nhất, giấy không bao giờ có thể gói được lửa, không sớm thì muộn, tin tức châu Thủy Ngọc vô giá trị sẽ truyền đến nước K, đợi sau khi sự việc này xảy ra thì chúng ta sẽ không còn uy tín gì ở nước K nữa, đến lúc đó, cho dù có dùng tiền thật là bạc trắng đến để giao dịch thì chưa chắc bọn họ sẽ tin.
Cho nên sau khi về, ta dự định sẽ bàn bạc với tiên sinh một chút, áp dụng quan hệ buôn bán bình thường với nước K."
Lúc trước, ở Trung Nguyên và Giang Nam, thương hội Kim Xuyên đã sử dụng châu Thủy Ngọc để buôn bán và kiếm được rất nhiều tiền lợi nhuận, sau này, khi thủy tinh trở nên phổ biến hơn, lúc đó khi những quyền quý đã dùng số tiền lớn để mua châu Thủy Ngọc biết được tin này, rất nhiều người tức giận đến mức chửi ầm lên.
Ở tầng lớp của bọn họ, mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay như một kẻ ngốc mới là điều mà bọn họ không thể chấp nhận nhất.
Mỗi lần nhớ tới một đám quyền quý là bọn họ giơ thẻ bài lên, bỏ ra một số bạc lớn để giành giật một hạt châu không đáng tiền, những quyền quý này lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe hở trên mặt đất để chui vào.
Thậm chí, một số quyền quý còn tuyên bố treo thưởng, muốn giết mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Lạc Lan.
Nếu không phải bây giờ Kim Phi và Đường Tiểu Bắc có địa vị cao, vẫn luôn có người bảo vệ ở bên cạnh thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Như thế cũng đúng,” Mã Văn Húc gật đầu: “Dù sao thì Đại Khang của chúng ta không chỉ có châu Thủy Ngọc, còn có những thứ tốt khác, lần sau mang những thứ khác đến trao đổi mua bán là được."
Chương 1985: Thổ ty đến
Cùng ngày kéo xong chuyến bông cuối cùng về thì đã khuya, sau đó ba người Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn và Mã Văn Húc lại trò chuyện trong chốc lát thì chuẩn bị tan cuộc.
Nhưng đúng lúc ba người trở về nghỉ ngơi thì có một thủy thủ gõ cửa đi vào.
“Tướng quân, nhân viên hộ tống ở dưới thuyền lời nói thổ ty nước K tới, muốn gặp mặt thiếu gia!”
“Ngươi nói ai?” Trịnh Trì Viễn hoài nghi mình nghe lầm.
Lạc Lan và Mã Văn Húc cũng liếc nhau, nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau.
“Nhân viên hộ tống chuyển lời nói là thổ ty.” Thủy thủ lặp lại một lần.
“Được rồi, ta đã biết.” Trịnh Trì Viễn gật đầu: “Dẫn hắn lên đi!”
“Rõ!” Thủy thủ cúi chào rồi quay người rời đi.
“Xem ra chúng ta đều đã đánh giá thấp vị thổ ty này rồi!” Lạc Lan cảm khái nói.
Tuy rằng họ không biết tại sao nửa đêm thổ ty lại tới tìm, nhưng vì hắn dám đến vào lúc nửa đêm nên điều đó thể hiện sự dũng cảm của hắn.
Đánh giá từ lần tiếp xúc trước đó, thổ ty cũng không phải là người liều lĩnh, thiếu suy nghĩ mà là người biết đánh giá tình hình.
Biết đánh giá tình hình, có dũng khí một mình tiến sâu vào trại địch, như vậy thổ ty chắc chắn sẽ không phải là kẻ hèn nhát.
“Lạc Lan cô nương, cô có muốn thay quần áo không?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
Hồi trước Lạc Lan luôn mặc đồ nam ở nơi công cộng, nhưng mặc đồ nam thì phải nịt ngực, rất khó chịu, hiện tại đã từng đánh với nước K, còn giả nam nữa thì không cần thiết nên Lạc Lan đã đổi về mặc đồ nữ.
Lạc Lan suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, nếu thổ ty đến đây trước, ngài cứ nói ta ngủ rồi nên không đến kịp.”
Tuy rằng anh ta đã đánh nhau với nước K rồi nhưng thổ ty chưa đưa đồ bồi thường đã hẹn trước đến, Lạc Lan không muốn gây thêm phiền toái vào lúc này.
Dù sao tóc cứ để yên vậy, chỉ cần thay quần áo và giày thôi, cũng không có gì phiền phức cả.
Lạc Lan mang theo trợ thủ về thay quần áo, Mã Văn Húc thì pha một ấm trà đặc.
Bận việc một ngày, Mã Văn Húc và Trịnh Trì Viễn hơi mệt mỏi, đầu óc có hơi váng vất, trà đặc có thể giúp họ tràn đầy năng lượng và có trạng thái tốt nhất để đi gặp thổ ty.
Hai người còn chưa uống xong chén trà, thổ ty nước K đã dẫn theo hai cận vệ cùng một quan phiên dịch lên boong tàu dưới sự dẫn đường của thủy thủ.
“Các ngươi chờ ở đây là được!”
Thủy thủ ngăn cận vệ và quan phiên dịch của thổ ty: “Một mình thổ ty đại nhân đi vào là được!”
Cận vệ nghe quan phiên dịch nói, vừa định nói chuyện, đã bị thổ ty ngăn lại: “Các ngươi chỉ cần ở lại đây là được!”
Trước khi đến hắn đã tính toán rồi. Nếu đám người Lạc Lan muốn hãm hại hắn, cho dù bọn họ có trốn trong nhà cũng vô dụng chứ đừng nói đến hai cận vệ.
Suy nghĩ kĩ càng điểm này, thổ ty lại càng thong dong hơn, đi vào cabin dưới sự dẫn dắt của thủy thủ.
Thấy chỉ có Mã Văn Húc và Trịnh Trì Viễn ở đó, thổ ty hỏi: “Thiếu gia của các ngươi đâu?”
“Thiếu gia đã đi ngủ, vừa rồi ta phái người gọi hắn, mời thổ ty uống một chén trà, chờ một lát!”
Mã Văn Húc rót một chén trà cho thổ ty, nhưng trong cốc không có nhiều lá trà như vậy.
Thổ ty cũng không vội vàng, hắn ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh nhấp ngụm trà.
Mới uống được vài ngụm thì Lạc Lan đã giả nam bước vào.
Nếu là quan viên Đại Khang, lúc này thấy thổ ty khả năng sẽ ra oai, bởi vì bên ta đánh thắng, có thể đè ép nhuệ khí của thổ ty.
Nhưng Lạc Lan không phải quan viên, mà là một thương nhân, chú trọng hòa khí sinh tài.
Sau khi vào cửa, cô ta chủ động chắp tay chào thổ ty: “Thổ ty đại nhân xin lỗi, đã để ngài đợi lâu như vậy!”
Thổ ty hài lòng với thái độ của Lạc Lan, đứng dậy chào lại: “Nào có, ta cũng vừa đến, còn chưa uống hết một chén trà!”
Lạc Lan ngồi xuống đối diện thổ ty: “Không biết thổ ty đại nhân đêm khuya tới chơi, là vì chuyện gì?”
“Nếu không có ngoài ý muốn, sáng mai hạt giống lúa và cây bông sẽ được chuyển đến, ta nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi chuẩn bị kỹ càng!” Thổ ty nói.
Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn nghe Mã Văn Húc phiên dịch, liếc nhìn nhau.
Bọn họ đều biết, nếu chỉ vì chuyện này thì không cần phải nửa đêm trực tiếp tới đây, hắn chỉ cần phái người thông báo là được.
Thật ra Mã Văn Húc hôm nay trở về đã nói qua chuyện này, lúc ấy Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn đều có thái độ hoài nghi, cảm thấy đó chỉ là một cái cớ ngẫu nhiên do đoàn tùy tùng đưa ra để yêu cầu các thủy thủ rời bến, không ngờ tới thổ ty lại làm được.
“Vậy ta cảm ơn thổ ty đại nhân trước vậy!”
Lạc Lan đứng lên, cúi chào lần nữa.
Biết thổ ty tới đây nhất định có việc khác phải làm, Lạc Lan hỏi tiếp: “Thổ ty đại nhân còn có chuyện gì khác không?”
Thấy Lạc Lan hỏi thẳng, thổ ty cũng không vòng vo: “Buổi chiều nghe Mã chưởng quầy nói, các ngươi về sau còn định đến nước K nữa?”
“Đúng vậy,” Lạc Lan gật đầu, thuật lại lời buổi sáng Mã Văn Húc nói với tùy tùng.
Nói xong còn bổ sung: “Thật ra mục đích ban đầu của chúng ta khi đến nước K, chính là thiết lập quan hệ thương mại hữu nghị lâu dài với nước K, như vậy bất kể là Đại Khang hay là nước K, đều là chuyện tốt!”
Thổ ty nghe xong thì lộ vẻ tiếc nuối vỗ đùi: “Ôi chao, các ngươi nói như vậy sớm một chút thì chúng ta cũng sẽ không có hiểu lầm như bây giờ!”
“Sớm một chút thì chúng ta cũng phải gặp được ngươi mới được chứ!”
Lạc Lan nói thầm trong lòng.
Địa vị của thổ ty ở nước K chính là hoàng đế, trước khi chiến tranh nổ ra, Lạc Lan chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp hắn.
Lạc Lan trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Đúng vậy, đều là do thiếu trao đổi nên mới có hiểu lầm lớn như vậy, lần sau lại đến nước K, ta nhất định sẽ đến chào hỏi thổ ty đại nhân trước!”
“Hứa chắc vậy nhé!”
Thổ ty lấy một tấm thẻ bài ở thắt lưng và đặt nó lên bàn: “Đây là lệnh bài của ta, nhìn thấy lệnh bài cũng giống như nhìn thấy ta, lần sau tới cầm lệnh bài đi tìm ta, không ai dám cản các ngươi!”
“Đa tạ thổ ty đại nhân!”
Lạc Lan không từ chối, vui vẻ nhận lấy lệnh bài.
Có tấm lệnh bài này, về sau ở nước K làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều!
“Lần sau các ngươi tới thì có thể mang một ít hàng hóa khác tới giao dịch không?” Thổ ty hỏi.
Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn và Mã Văn Húc nghe vậy thì ai nấy đều thấy chột dạ.
Chẳng lẽ thổ ty đã biết châu Thủy Ngọc không đáng giá tiền nhanh như vậy sao?
Chuyện này không phải không có khả năng, lúc trước những quyền quý ở Đại Khang bị lừa mua châu Thủy Ngọc đều hận Kim Phi và Đường Tiểu Bắc muốn chết, đi khắp nơi tuyên truyền bọn họ là kẻ lừa đảo, chỉ cần thổ ty phái người đi Đại Khang một chuyến, hỏi thăm chuyện này thì không phải là khó.
Lạc Lan bình tĩnh lại, cảm thấy vẻ mặt thổ ty biểu tình không giống như là biết bị lừa, vì thế dò hỏi: “Thổ ty đại nhân không thích châu Thủy Ngọc sao?”
“Thế thì không phải,” thổ ty lắc đầu nói: “Châu Thủy Ngọc trong sáng không tì vết, ta rất thích, nhưng châu Thủy Ngọc không thể ăn không thể uống, đúng ra mà nói, ta càng hy vọng các ngươi có thể mang một số đồ thực dụng từ Đại Khang đến đây để giao dịch!”
Ba người Lạc Lan nghe vậy thì đều âm thầm thở phào, trong lòng cũng lại lần nữa thay đổi cái nhìn về thổ ty.
Trên bến tàu vừa xảy ra một trận chiến, phe của họ đã thua nên lúc này người dân trong thành đang hoảng loạn. Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là ở nhà, tránh phiền phức.
Nhưng giá một lượng bạc một xe bông quá hấp dẫn với chưởng quầy, ông ta sợ nếu bỏ lỡ cơ hội này, bông gòn trong kho sẽ thành một đống phế liệu mục nát.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng ông ta cũng đồng ý: “Được!”
“Được”, quan phiên dịch thản nhiên lấy ra năm thỏi bạc, mỗi thỏi mười lượng: “Đây là tiền đặt cọc, còn lại bọn ta sẽ thanh toán khi hàng được giao đến tận nơi".
"Vâng! Vâng!" chưởng quầy nhanh chóng cầm lấy thỏi bạc bằng cả hai tay.
Quan phiên dịch và Mã Văn Húc nhìn lại nhà kho rồi rời khỏi tiệm bán dầu, họ được chưởng quầy tiễn ra tận cổng.
Nhìn hai người rẽ vào góc phố, chưởng quầy vội vàng chạy ra sân sau gọi một người giúp việc: “Mau đi theo xem bọn họ đi đâu?”
Bông gòn vốn là thứ không ai muốn, bây giờ đột nhiên có người đến mua, lại còn mua rất nhiều, điều đó khiến chưởng quầy không khỏi tò mò.
Chưởng quầy này rất thông minh, người giúp việc vừa rồi đang bận ép dầu trong xưởng, hai người vừa tới không thấy cậu ta. Cho nên có thể phái cậu ta đi theo bọn họ xem bọn họ đến từ gia tộc nào, mua nhiều bông gòn như vậy để làm gì?
Biết đâu ông ta lại phát hiện ra một cơ hội khác để kiếm bộn tiền?
Người giúp việc nhanh chóng gật đầu và chạy ra ngoài.
Nhưng ngay cả quân tuần tra cũng không theo kịp Mã Văn Húc chứ nói gì đến một chân chạy vặt trong tiệm bán dầu?
Cậu ta mới đi theo họ qua một con phố thì Mã Văn Húc đã phát hiện ra, sau đó Mã Văn Húc lập tức đi vào một con phố đông đúc và dễ dàng cắt đuôi cậu ta.
“Mã huynh đệ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” quan phiên dịch hỏi: “Chúng ta có quay lại không?”
"Trong thành hẳn là có rất nhiều tiệm bán dầu, chúng ta đi những tiệm bán dầu khác xem xem!" Mã Văn Húc vẫn còn một số việc muốn làm nốt.
Vương thành hiện tại rất u ám, không những chưởng quầy của tiệm bán dầu không muốn ra ngoài mà đến cả quan phiên dịch cũng không muốn đi lang thang khắp nơi. Anh ta chỉ muốn nhanh chóng kéo hàng từ kho ra bến tàu càng sớm càng tốt, rồi ở yên trên thuyền chờ đợi.
Nhưng Mã Văn Húc lại muốn quay lại nên anh ta chỉ có thể đi theo.
Hai người phải mất gần hết thời gian trong ngày để ghé thăm tất cả các tiệm bán dầu trong vương thành. Hầu hết các tiệm bán dầu đều trực tiếp mua hạt bông về để ép dầu, nhưng có hai cửa tiệm cũng có tình trạng tương tự như cửa hàng đầu tiên. Nhà họ trồng rất nhiều bông, cho nên tự thu hoạch và để trong kho, còn hạt bông sẽ đem ép dầu dần dần. Vì vậy, trong nhà kho của họ vẫn còn một ít bông.
Tuy nhiên, điều khiến Mã Văn Húc vui mừng là có một tiệm bán dầu, vì trồng quá nhiều bông nên sau khi lấy bông về, họ không kịp thu hạt ngay mà thay vào đó họ phơi khô bông và cất giữ trong kho. Cho nên bây giờ nhà kho của họ chất đầy bông gòn.
Mua bông gòn này về, không chỉ có được hạt bông mà còn có được bông sạch.
Mã Văn Húc ngay lập tức mua tất cả bông gòn này với giá cao và bận rộn cho đến khi cổng thành sắp đóng mới quay trở lại.
Khi Mã Văn Húc rời đi, anh ta chỉ chào hỏi lão Uông và những người khác chứ không báo cáo với Lạc Lan. Lạc Lan không biết rằng anh ta đã vào thành, mãi cho đến khi có việc tới tìm Mã Văn Húc thì mới biết chuyện.
Thấy trời đã tối mà Mã Văn Húc vẫn chưa về, Lạc Lan có chút lo lắng, vừa định cử người vào thành tìm kiếm thì nhìn thấy hai người đội mũ tre, mặc áo tơi đi ra từ trong khu rừng chuối gần đó.
Hai người này đều ăn mặc như người địa phương, lão Uông và những người khác lập tức cảnh giác, chĩa nỏ nhắm vào hai người: "Ai? Dừng lại!"
"Lão Uông, là ta!" Mã Văn Húc nhấc chiếc mũ tre lên để lộ ra khuôn mặt.
Mặc dù ngoại hình của Mã Văn Húc đã thay đổi sau khi hoá trang nhưng lão Uông và những người khác đã nhận ra ngay lập tức vì họ là những người đồng đội gắn bó, vào sinh ra tử cùng nhau.
Mã Văn Húc không giải thích tại sao lại hoá trang, lão Uông và Lạc Lan cũng không hỏi mà bỏ cọc chắn ngựa ra để cho hai người họ đi vào.
Bến tàu đã được lão Uông và những người khác kiểm soát, sau khi Mã Văn Húc và quan phiên dịch bước vào, họ đi thẳng đến túp lều cạnh cổng.
Mười phút sau, hai người ra khỏi lều và trở lại hình dáng trước đó.
Lạc Lan sau đó bước tới, lo lắng hỏi: "Mã ca, Triệu ca, hai người vào thành làm gì?"
"Ta đi mua bông..."
Mã Văn Húc không giấu giếm điều gì và nói với Lạc Lan về việc mua bông.
Đôi mắt Lạc Lan càng lúc càng sáng hơn khi cô ấy nghe được chuyện này.
Mã Văn Húc nói xong, Lạc Lan nóng lòng hỏi: "Tiệm bán dầu thực sự có nhiều bông sẵn như vậy sao?"
Dù có bao nhiêu hạt bông đi chăng nữa, thì sớm nhất cũng phải đến năm sau mới được thu hoạch bông, điều này cũng không giải quyết được cái lạnh mùa đông năm nay.
Có được bông gòn thu hoạch sẵn thì còn gì bằng!
"Đúng vậy, ta đã đặt hàng ở mấy cửa tiệm, họ đều hẹn sáng mai sẽ bắt đầu giao hàng sớm!" Mã Văn Húc nói tiếp: "Ta không có thời gian cùng cô thương lượng chuyện này, mong cô đừng giận!"
"Mã đại ca, huynh đã làm được một việc rất tốt, ta vui mừng không hết còn tức giận gì cơ chứ?" Lạc Lan cười đến híp cả mắt: "Khi trở về nhất định ta sẽ nói cho tiên sinh biết chuyện này, kể công giúp huynh nhé!”
"Chúng ta quay về hẵng nói chuyện kể công. Hiện tại có hai tình huống chúng ta phải lập tức cân nhắc!"
"Tình huống gì vậy?"
"Bông của các tiệm dầu đó cộng lại phải chất đầy mười mấy gian nhà. Nếu dùng xe ngựa kéo thì ít nhất có thể chất đầy được hơn hai trăm chiếc xe. Chúng ta có thể mang hết đi được không?"
Mã Văn Húc lo lắng liếc nhìn thuyền lầu đang neo đậu trên biển.
Để tránh tình trạng ùn tắc tại bến tàu trước đó tái diễn, những chiếc thuyền lầu chất đầy hàng đã rời bến, đậu trên biển cách bến tàu không xa, lúc này chỉ còn lại ba chiếc thuyền lầu trong bến.
Ba chiếc thuyền lầu lớn này cần phải chất hết số lúa giống trên bến tàu, cũng như vật phẩm bồi thường mà thổ ty sắp gửi đến. Liệu họ còn có thể chở được hơn hai trăm xe bông nữa không?
Lạc Lan cau mày suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bông không nặng phải không?"
"Nặng thì không nặng, ta đã thử lèn đầy một cái bao, có lẽ chỉ tầm mười lăm hai mươi cân thôi", Mã Văn Húc trả lời.
"Vậy thì có lẽ không vấn đề gì" Lạc Lan giải thích: "Trên thuyền lầu có tầng hai và tầng ba có rất nhiều chỗ trống, có rất nhiều diện tích có thể lấp đầy!"
Đúng như tên gọi, thuyền lầu là loại thuyền có các tầng lầu bằng gỗ được xây dựng trên boong. Đây cũng là loại tàu lớn phổ biến ở Đại Khang. Các khoang trên boong và dưới boong dùng để chất hàng, còn các tầng lầu trên boong là chỗ ở của con người. Nếu ở vùng nước lặng, thỉnh thoảng những tầng lầu này cũng dùng để chất hàng.
Tuy nhiên, biển có sóng lớn và các bao lúa giống rất nặng, nếu chất lúa giống và hạt bông lên tầng hai và tầng ba thì có khả năng sẽ bị nặng phía đầu và nhẹ ở phía đuôi thuyền, như vậy nếu gặp sóng to gió lớn sẽ có nguy cơ lật thuyền.
Để tránh tình trạng này, tầng hai và tầng ba của hầu hết các thuyền lầu đều được để trống.
Kỳ thực Lạc Lan còn đang suy nghĩ có nên mua một ít trái cây sấy khô mang về hay không, cô ấy cảm thấy để không như vậy đúng là đang lãng phí năng lực vận chuyển.
Nhưng bây giờ họ đã có bông, năng lực vận chuyển sẽ không bị lãng phí.
Mã Văn Húc thở dài nhẹ nhõm khi nghe những gì Lạc Lan nói.
"Mã đại ca, không phải huynh nói có hai tình huống cần cân nhắc sao? Tình huống còn lại là gì?" Lạc Lan hỏi.
Chương 1982: Mặc kệ bọn họ
“Một vấn đề khác là công nhân", Mã Văn Húc trả lời: “Công nhân sợ hãi nên không ai muốn bốc hàng cho chúng ta. Ngay cả những công nhân làm việc trước đây cũng chưa nhận tiền lương nửa ngày cuối”.
“Buổi chiều ta đã bàn với Trịnh tướng quân, thuỷ quân sẽ phái một số người tới chuyển hàng lên tàu”, Lạc Lan nói: tiếp: “Chỉ là để đảm bảo an toàn, trên mỗi chiếc thuyền đều phải để lại người canh giữ. Chiều nay Trịnh tướng quân đã họp để điều động nhân lực, có lẽ sáng sớm mai sẽ lên bờ".
"Còn nhiều bao lúa giống như vậy, thuỷ quân có đủ người không?" Mã Văn Húc có chút lo lắng.
Thuỷ quân Đông Hải tuy đã mở rộng tuyển dụng nhưng khối lượng công việc của họ cũng tăng lên rất nhiều. Không những phải phòng thủ cướp biển mà còn phải cử người đến bảo vệ đội đánh bắt và đội khai thác rong biển. Khi các nhân viên hộ tống quá bận rộn, họ còn phải hỗ trợ doanh trại hộ tống bảo vệ an ninh trên cạn.
Điều này dẫn đến nhân lực của thuỷ quân không đủ. Hơn nữa, mục đích chính của việc đến nước K lần này không phải là để chiến đấu nên Trịnh Trì Viễn không mang theo nhiều người.
Tiếp theo, không chỉ số lúa giống trên bến tàu phải được đưa lên tàu mà còn cả hạt bông và lúa giống do thổ ty bồi thường, lại thêm số bông được gửi tới từ các tiệm bán dầu. Với số lượng người trong thuỷ quân hiện tại, có trời mới biết phải đến khi nào mới vận chuyển xong số hàng này.
“Mã đại ca, giờ chúng ta có thể sử dụng cầu dỡ hàng được rồi!” Lạc Lan cười nhắc nhở.
"Ta quên khuấy mất cái cầu dỡ hàng đó!" Mã Văn Húc cười rồi vỗ đùi cái đét.
Trước đó để làm khó họ, bến tàu đã cố tình tháo vài mảnh ván của cầu dỡ hàng khiến nó không sử dụng được, Lạc Lan và những người khác chỉ có thể dùng xuồng cứu sinh để chuyển hàng từng chút một, điều này gây lãng phí rất lớn về nhân lực và rất kém hiệu quả.
Bây giờ bến tàu đã bị họ chiếm đóng, họ cũng đã sửa chữa cầu dỡ hàng bị hỏng. Thuyền lầu hiện đang neo bên cạnh cầu dỡ hàng, xe đẩy có thể được đẩy thẳng lên boong, hiệu quả vận chuyển sẽ được cải thiện rất nhiều .
“Nhân tiện, ta lo các chủ tiệm dầu không dám làm ăn với chúng ta nên không cho họ đưa bông đến bến tàu mà gửi đi nơi khác. Các huynh đệ thuỷ quân có thể ra khỏi bến tàu được không?", Mã Văn Húc hỏi.
Hiện tại bọn họ đang khống chế bến tàu, nhưng cũng chỉ có bến tàu mà thôi. Một khi thủy quân rời khỏi bến tàu, sẽ ra khỏi phạm vi yểm trợ của máy bắn đá và nỏ hạng nặng, nếu bị lính của nước K bao vây trên bờ thì sẽ rắc rối to.
"Đây cũng là một vấn đề khá nan giải, ta phải bàn bạc với Trịnh tướng quân đã!" Lạc Lan hỏi: "Huynh yêu cầu họ gửi bông vải đi đâu?"
"Gửi đến nhiều nơi khác nhau", Mã Văn Húc nói từng địa điểm đã thỏa thuận với các tiệm bán dầu.
"Được rồi ta hiểu rồi!"
Lạc Lan ghi lại các địa điểm đó rồi vội vàng rời đi, cô ấy muốn đến gặp Trịnh Trình Viễn để bàn bạc chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, các thuỷ quân được điều động lên bờ, đẩy các xe đẩy tìm được trong kho của bến tàu và bắt đầu chuyển các bao lúa giống.
Có cầu dỡ hàng, tốc độ chuyển hàng quả thực nhanh hơn rất nhiều, tuy số người ít hơn nhiều so với công nhân nhưng tốc độ chuyển hàng cũng không chậm hơn trước bao nhiêu.
Quan phiên dịch và Mã Văn Húc cùng với một số nhân viên hộ tống đã rời bến tàu trước bình minh và đợi ở khoảng đất trống bên ngoài thị trấn.
Ngay sau khi mặt trời mọc, chủ tiệm bán dầu đầu tiên đã đến, theo sau là hàng chục chiếc xe đẩy chở bông đủ kích cỡ.
Mặc dù phải tốn rất nhiều tiền để thuê những chiếc xe đẩy và nhân công này nhưng so với số tiền mà Mã Văn Húc đã trả thì không có gì đáng nói.
Mã Văn Húc ngẫu nhiên kiểm tra một vài xe hàng và dùng dao mở vài bao ra để kiểm tra.
"Đại nhân đừng lo lắng. Đêm qua mọi người trong tiệm của ta đều thức trắng, mất cả đêm để nhặt ra hết những chiếc vỏ bông nhìn thấy!"
Chưởng quầy bên cạnh tiếp tục nói: “Khi đóng gói, bọn ta cũng đã cố gắng lèn chặt nhất có thể!”
Mã Văn Húc kiểm tra mấy bao, phát hiện bông gòn được lèn rất chặt, phần lớn vỏ quả bông cũng đã được nhặt đi. Thấy vậy, Mã Văn Húc hài lòng gật đầu với quan phiên dịch.
Quan phiên dịch lấy túi tiền ra và trả số bạc còn lại cho chưởng quầy.
"Cám ơn đại nhân, sau này nếu có nhu cầu thì cứ đến cửa hàng của ta, ta nhất định sẽ cho ngài giá rẻ nhất!" chưởng quầy cúi đầu nói.
"Ông vẫn còn bông gòn chứ?" quan phiên dịch hỏi.
"Bông gòn hết rồi, muốn có thì phải đợi đến năm sau!"
Chưởng quầy trả lời: "Nhưng nếu các vị đại nhân cần nguyên liệu ép dầu thì có thể đến cửa tiệm của ta!"
"Được rồi ta hiểu rồi!"
Quan phiên dịch xua tay, chưởng quầy cũng biết điều không nài nỉ nữa, nói thêm vài câu khách sáo rồi rời đi.
Sau khi chưởng quầy rời đi không lâu, một nhân viên hộ tống đi tới trước mặt Mã Văn Húc, ra hiệu về phía khu rừng gần đó: "Mã huynh, trong rừng có kẻ đang quan sát!"
"Ta biết", Mã Văn Húc nói mà không ngẩng đầu lên: "Đừng lo lắng về họ!"
Trên thực tế, ngay sau khi rời bến tàu không lâu, Mã Văn Húc đã nhận thấy có người đang theo dõi họ.
Mã Văn Húc biết rằng đây là người được thổ ty nước K phái đến để mắt đến bến tàu. Lúc đầu anh ta có chút lo lắng, nhưng sau đó anh ta phát hiện ra rằng đối phương chỉ đi theo mình chứ không có hành động nào khác, cho nên Mã Văn Húc không còn lo lắng nữa.
"Trung Lâm đại ca, đợi lát nữa huynh và An Hưng đại ca lát nữa hai người sẽ ở đây trông chừng bông vải này. Nếu có kẻ tới thăm dò, cứ nói như ta đã dặn. Nếu có nguy hiểm thì nhanh chóng bỏ chạy và bắn mũi tên. Đã nhớ chưa?"
Mã Văn Húc và quan phiên dịch lát nữa sẽ đi những nơi khác để gặp một số chủ tiệm bán dầu khác, vì vậy trên đường đến đây Mã Văn Húc đã dạy những nhân viên hộ tống một câu, có nghĩa là: Bọn ta đến từ Đại Khang, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên đến bến tàu tìm người quản sự để giải quyết.
Đội viễn chinh vừa đánh bại cấm quân ngày hôm qua, khi ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy những chiếc phi thuyền bay lơ lửng trên bầu trời. Lúc này bất kỳ người nước K nào có đầu óc cũng sẽ không gây rắc rối cho đội viễn chinh.
Nếu có mối nguy hiểm thực sự, phi thuyền sẽ nhanh chóng đến tiếp viện khi nhìn thấy mũi tên được bắn lên.
"Ta đã hiểu", nhân viên hộ tống lập tức gật đầu.
Mã Văn Húc vỗ vai nhân viên hộ tống và dẫn quan phiên dịch cùng những nhân viên hộ tống khác đến địa điểm đã thỏa thuận tiếp theo.
Khi họ đến nơi thì chưởng quầy tiệm bán dầu thứ hai đã đến và đang bố trí công nhân dỡ hàng.
Sau khi kiểm tra hàng hóa và thanh toán số bạc còn lại, nửa giờ sau Mã Văn Húc để lại hai nhân viên hộ tống nữa và tiếp tục đến địa điểm tiếp theo.
Khi Mã Văn Húc và quan phiên dịch hoàn thành công việc và quay trở lại bến tàu thì đã gần trưa.
Khi đó số lúa giống chất trên bến tàu phần lớn đã được đưa lên thuyền. Với tốc độ hiện tại, nhiều nhất phải đến giữa buổi chiều mới có thể chất hết số lúa giống này lên tàu.
Mã Văn Húc tìm thấy Lạc Lan đang đứng cạnh cầu dỡ hàng: "Trịnh tướng quân đã nói sao? Thuỷ quân có thể rời bến tàu để vận chuyển bông không?"
“Ta đã bàn bạc xong với Trịnh tướng quân rồi, có thể làm vậy!” Lạc Lan gật đầu: “Ta cũng đã thông báo cho phi thuyền, yêu cầu bọn họ canh gác trên không cho thuỷ quân của chúng ta!”
"Vậy thì tốt", Mã Văn Húc thở phào nhẹ nhõm.
Sau trận chiến ngày hôm qua, phi thuyền đã trở thành mối uy hiếp đáng sợ đối với người nước K. Phi thuyền có tầm nhìn rất tốt, nếu quân của nước K phục kích, phi thuyền có thể nhìn thấy và đưa ra cảnh báo sớm cho thuỷ quân.
Trong lúc ăn trưa, Trịnh Trì Viễn đã chia đội vận chuyển tạm thời thành hai đội nhỏ, một đội tiếp tục vận chuyển lúa giống, phần còn lại đi theo Mã Văn Húc để vận chuyển bông.
Chương 1983: Còn đến nữa
Nước K luôn phái người canh giữ bến tàu, khi Mã Văn Húc và người phiên dịch ra ngoài vào buổi sáng, nước K vô cùng lo lắng, sau đó họ phát hiện ra mình chưa vào thành mà chỉ thu được một ít cây bông vải, lúc này họ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Kết quả đến buổi chiều, bến tàu lại có người đi ra, hơn nữa bỗng chốc loại bỏ cả hàng trăm người, khiến bên nước K lại lo lắng.
Mã Văn Húc dẫn người vừa đến bến tàu không lâu thì nhìn thấy một người đứng ở giữa đường chính.
Vì cuộc chiến ngày hôm qua, người nước K đều tránh xa bến tàu, bây giờ đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện đứng giữa đường, nhìn thấy mấy người Mã Văn Húc đến gần cũng không có ý định nhường đường, điều này quá đáng ngờ.
Các thủy thủ đều rất căng thẳng, đều lấy vũ khí từ trên xe đẩy ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đối mặt với thủy thủ khí thế bừng bừng, người đó cũng hơi lo lắng, khoảng cách còn rất xa đã cao giọng nói: “Mã chưởng quầy, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nghe đối phương gọi tên mình, Mã Văn Húc thận trọng nhìn người này, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình mình đã từng gặp người này một lần khi tổ chức tiệc chiêu đãi quan chức nước K, lúc đó gã đứng ở bên cửa, hẳn là tùy tùng của quan chức nào đó.
Nhưng gã cụ thể là tùy tùng của quan chức nào thì Mã Văn Húc không nhớ nổi.
Tùy tùng của Thừa tướng, quan viên thất phẩm, nếu là trước đây, cho dù đối phương chỉ là một tùy tùng, Mã Văn Húc cũng không dám đắc sẽ vắt óc cố gắng hết sức để nhớ thân phận của đối phương, nhưng bây giờ thì khác, ngay cả thổ ty nước K cũng bị phi thuyền bắt cóc một lần, tùy tùng của một quan viên đương nhiên không thể hù dọa được Mã Văn Húc.
Thế là Mã Văn Húc hỏi thẳng: “Ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Tùy tùng không trả lời ngay mà hơi cúi người xuống, chỉ vào rừng cây bên cạnh: “Mã chưởng quầy, có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Ngươi có việc gì thì cứ nói ở đây đi”, quan phiên dịch nhíu mày nói.
Ở đây ngoài Mã Văn Húc, chỉ có hắn có thể nghe hiểu tiếng nước K, hắn hơi lo người đến định làm hại Mã Văn Húc.
Nhưng Mã Văn Húc lại xua tay: “Đi thôi”.
Quan phiên dịch vừa nghe thế thì lo lắng: “Lão Mã…”
“Đừng lo, ta sẽ không đi quá xa đâu”, Mã Văn Húc vỗ vai quan phiên dịch, dẫn đầu đi đến rừng cây bên cạnh.
Nhưng anh ta đi đến rìa rừng cây thì dừng lại: “Nói ở đây đi”.
Thật ra tùy tùng còn muốn đi vào bên trong, nhưng Mã Văn Húc không muốn đi, gã cũng chỉ có thể dừng lại.
“Mã chưởng quầy, ta là thị vệ của Trần đại nhân”, tùy tùng trước tiên giới thiệu bản thân.
Mã Văn Húc gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra lúc đó anh ta đúng là đi theo sau một quan viên họ Trần.
“Trần đại nhân tìm ta có việc gì sao?”
“Không phải Trần đại nhân phái ta đến, là thổ ty đại nhân bảo ta đến tìm Trần đại nhân”, tùy tùng đáp.
“Thổ ty?”, Mã Văn Húc sửng sốt: “Thổ ty bảo ngươi đến tìm ta?”
“Đúng thế”, tùy tùng thấp giọng hỏi: “Ta nghe nói hôm qua Mã chưởng quầy đã đi vòng khắp tất cả các nhà máy dầu trong thành, mua hết bông, thổ ty bảo ta hỏi Mã chưởng quầy là tại sao lại mua nhiều bông như vậy”.
Nghe thế, Mã Văn Húc vô thức cho rằng thổ ty phái người theo dõi mình, nhưng sau đó lại đánh bay suy nghĩ này.
Vì anh ta biết chắc hôm qua mình đã cắt đuôi hết những người đi theo, còn việc thổ ty biết anh ta thu mua cây bông vải chắc hẳn là người đi theo anh ta buổi sáng ở bến tàu đã báo lại.
Lúc đó anh ta phát hiện có người đang theo dõi mình, nhưng cây bông vải quá nhiều, không thể giấu được nên đành phớt lờ những người đang theo dõi mình, còn mở gói đồ ra kiểm tra trước mặt đối phương.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của thổ ty, nếu đã nhìn thấy cây bông vải và chưởng quầy cửa hàng nguyên liệu dầu giao hàng, muốn kiểm tra chuyện hôm nay lại quá dễ dàng.
Mã Văn Húc không trả lời câu hỏi của tùy tùng ngay mà cau mày hỏi ngược lại: “Ta mua cây bông vải bằng ngân bạc, không ép mua ép bán, càng không cướp bóc, lẽ nào không được sao?”
“Được, đương nhiên là được”, tùy tùng nhanh chóng xua tay nói: “Thổ ty bọn ta chỉ hơi thắc mắc, mong Mã chưởng quầy hiểu cho. Đương nhiều, thổ ty của bọn ta đã dặn, nếu Mã chưởng quầy không muốn nói, ông ấy sẽ không ép buộc”.
Mã Văn Húc ngẫm nghĩ, nói: “Mua cây bông vải là do thiếu gia bọn ta giao phó, cụ thể mua để làm gì thì ta cũng không biết”.
Nghe thế tùy tùng biết Mã Văn Húc đang trả lời có lệ với mình, nhưng gã chỉ là người truyền lời, Mã Văn Húc không muốn nói, gã cũng không dám ép, mỉm cười hành lễ: “Cảm ơn Mã chưởng quầy đã nói cho ta biết”.
“Không có gì”, Mã Văn Húc xua tay, hỏi: “À phải rồi, khi nào thì số lúa mà thổ ty đại nhân đồng ý bán cho bọn ta mới có thể được giao đến?”
“Thổ ty đại nhân biết Mã chưởng quầy sẽ hỏi vấn đề này, trước khi đến đây ông ta đã nói với ta, nếu nhanh thì ngày mai, nếu chậm thì hạt bông và lúa sẽ được chuyển tới bến tàu”, tùy tùng trả lời.
“Vậy được, ta biết rồi”, Mã Văn húc hỏi: “Còn chuyện khác nữa không?”
Tùy tùng nhìn các thủy thủ đợi ở cách đó không xa: “Xin hỏi Mã chưởng quầy, các ngươi đang chuẩn bị làm gì thế? Muốn vào thành sao?”
“Không vào thành, bọn ta đi kéo bông vải về bến tàu”, Mã Văn Húc đáp.
Nghe thế ánh mắt tùy tùng hiện lên vẻ thở phào.
Thật ra đây mới là nguyên nhân thật sự gã xuất hiện, còn hỏi về cây bông vải chỉ là tiện đường mà thôi.
Dù sao cây bông vải cũng là thứ không ai cần ở nước K, thổ ty chỉ hơi tò mò chứ không quan tâm lắm.
Nhưng trên bến tàu đột nhiên có nhiều người Đại Khang như vậy, bên nước K cũng khá lo lắng.
Biết được các thủy thủ chỉ ra ngoài kéo bông vải, không có ý định vào thành, tùy tùng cũng yên tâm hẳn.
Học theo bộ dáng của người Đại Khang chắp tay lại với Mã Văn Húc: “Vậy ta không làm phiền Mã chưởng quầy nữa”.
Vừa định rời đi thì bị Mã Văn Húc gọi lại: “Khoan đã”.
“Mã chưởng quầy còn gì dặn dò à?”
“Hôm qua bọn ta cải trang thành người nước K đến cửa hàng nguyên liệu dầu mua bông, ta không nói gì, họ cũng không biết đã bán bông vải cho ta, các ngươi không làm khó cửa hàng nguyên liệu dầu đấy chứ?”, Mã Văn Húc hỏi.
Có thể đoán ra được từ những lời vừa rồi của tùy tùng, thổ ty đã đoán được nguyên liệu dầu của anh ta từ đâu mà đến.
Các nhân viên hộ tống của đội viễn chinh có thể đánh giết với thổ phỉ, cũng có thể chiến đấu đẫm máu với cấm quân nước K, nhưng họ sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến dân thường.
Cho dù đối phương là người dân nước K.
Thế nên Mã Văn Húc hơi lo hành vi hôm qua của mình gây rắc rối cho ông chủ cửa hàng.
“Mã chưởng quầy yên tâm, như ngươi đã nói, ngươi và ông chủ cửa hàng nguyên liệu dầu làm ăn chân chính, tại sao chúng ta phải gây phiền toái cho họ?”, tùy tùng vội xua tay.
“Ngươi đừng gạt ta”, Mã Văn Húc nói: “Nếu phát hiện ra cửa hàng nguyên liệu dầu bị ép hại, ta sẽ tìm thổ ty các ngươi nói lý”.
“Nếu Mã chưởng quầy không tin, lát nữa có thể vào thành với ta”, tùy tùng mặt không đổi sắc nói.
Vừa rồi gã không hề nói dối, từ lời miêu tả của mấy ông chủ cửa hàng, tổ chức tình báo của nước K có thể đoán được người mua bông vải đã hóa trang nên thật sự không hề làm khó những cửa hàng đó.
“Hôm nay khá bận, ta không đi xem, nhưng lần sau sang đây ta sẽ đến đó”, Mã Văn Húc nói.
“Mã chưởng quầy, sau này các ngươi vẫn sẽ đến ư?”, tùy tùng ngạc nhiên hỏi.
Chương 1984: Mua bán
"Đương nhiên, ngay từ ban đầu, chúng ta đã muốn thiết lập quan hệ buôn bán lâu dài và hữu nghị với bên các ngươi, chỉ là xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn."
Mã Văn Húc gật đầu và nói: "Ngươi hãy quay về và truyền lại với thổ ty đại nhân rằng chúng ta rất có lòng thành, điều này đều tốt cho tất cả mọi người."
"Tiêu diệt toàn bộ cấm vệ quân của chúng ta, cái này gọi là có lòng thành à?"
Tùy tùng thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng trên mặt lại tươi cười: "Ta nhất định sẽ truyền lại những lời mà Mã chưởng quầy đã nói!"
Hai người lại nói thêm vài câu khách sáo, rồi đoàn tùy tùng mới tiến vào rừng cây để rời đi, Mã Văn Húc tiếp tục tiến về phía trước cùng với các thủy thủ.
Khi đi đến bãi đất trống đang chất đống bông thì hai nhân viên hộ tống ở lại canh giữ đều đã chuẩn bị thế trận sẵn sàng để chờ quân địch, nhìn thấy là người một nhà thì mới thả lỏng trở lại.
Những binh lính thủy quân cũng biết đây không phải là lãnh thổ của mình, tất cả mọi người đều không lề mề nữa, sau khi thả xe đẩy ra thì bắt đầu chất hàng lên.
Thời đại này không có máy nén, cho dù có ép chắc chắn hơn nữa thì bông cũng không nặng lắm, mỗi xe đẩy đều được xếp chồng lên cao, nhưng vì số lượng xe đẩy có thể tìm được ở bến tàu có giới hạn, nên bọn họ không thể chở hết trong một chuyến được, chỉ có thể làm chuyến nữa.
Bên này kéo xong thì vội vã chạy đến điểm chất đống tiếp theo.
Bận rộn mãi cho đến khi trời tối đen lại, vẫn còn có một điểm chất đống chưa kéo được, Lạc Lan vốn định để ngày hôm sau lại kéo tiếp, nhưng Trịnh Trì Viễn lo rằng nếu kéo dài thì sẽ nảy sinh ra điều bất lợi, nên đã yêu cầu các thủy thủ nhóm lửa lên và lại kéo thêm một chuyến suốt cả đêm.
Kết quả là đi được nửa đường thì một đốm lửa trên một cây đuốc nứt ra và rơi lên trên đống bông, lập tức tạo thành lửa lớn.
Bông lập tức bốc cháy, ven đường cũng không có hồ nước nào, các thủy thủ không có cách nào dập lửa được, chỉ có thể nhìn xe bông này bị đốt cháy.
May là xe đẩy phía trước và phía sau kịp thời rút lui, chỉ có một xe bị cháy, không lan đến những xe khác.
Vụ cháy này cũng khiến cho Mã Văn Húc nhận ra tầm quan trọng của việc phòng cháy, sau khi trở về thì nhắc nhở Trịnh Trì Viễn rằng nhất định không được phép sử dụng lửa để chiếu sáng trong khoang thuyền chứa bông.
Bây giờ chỉ đốt cháy một xe, nếu xảy ra hỏa hoạn ở trên tàu thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Trịnh Trì Viễn cũng biết đến tính nghiêm trọng của hỏa hoạn, lập tức phái người đi truyền lệnh, theo đề nghị của Mã Văn Húc, dập tắt hết tất cả các ngọn đuốc trong khoang thuyền chứa bông.
"Lạc Lan cô nương, toàn bộ lúa giống trên bến tàu đều đã được đưa lên tàu, bông cũng đã được kéo về, khi nào lúa giống và hạt bông mà thổ ty đồng ý được chuyển đến?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
Kể từ khi biết Kim Phi đang khởi động một dự án thành phố mới ở Đông Hải, nỗi nhớ nhà của Trịnh Trì Viễn giống như mũi tên, hận không thể lập tức lên đường về ngay bây giờ.
Sao Lạc Lan không như thế chứ?
Cô ấy thở dài, vừa mới chuẩn bị nói thì lại bị Mã Văn Húc giành trước một bước: “Nói đến chuyện này, hôm nay ta ra ngoài đã gặp sứ giả của thổ ty, cũng hỏi hắn về vấn đề này."
"Hắn nói sao?" Trịnh Trì Viễn hỏi với vẻ lo lắng.
"Hắn nói sáng mai sẽ đưa lương thực đến đây, nếu chậm hơn thì chắc chắn có thể giao đến vào ngày mốt!" Mã Văn Húc trả lời.
"Vậy thì tốt rồi," Trịnh Trì Viễn gật đầu: "Xem ra lời nói của thổ ty này vẫn rất có sức nặng."
Mặc dù trên danh nghĩa thì hoàng đế là cao nhất, có quyền sinh sát đối với tất cả mọi người, nhưng trên thực tế, có rất ít hoàng đế có thể làm được điều này, hầu hết các hoàng đế đều cần phải chạy đi chạy lại cân bằng giữa các thế lực ở khắp nơi, làm không tốt thì còn có thể bị quyền thần cướp mất quyền lực, trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế bù nhìn.
Mở kho bạc nhà nước để lấy lương thực cho một người nước ngoài, chuyện này nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực ra lại rất khó khăn, nếu không đủ sức để kiểm soát triều đình trong tay, những đại thần này có thể phun chết hoàng đế, thậm chí còn có thể hình thành cuộc làm phản bất ngờ của các đại thần.
Kim Phi và Cửu công chúa là những người sáng lập ra chính quyền của Xuyên Thục, sức ảnh hưởng của bọn họ ở Xuyên Thục là không ai có thể so sánh được, khả năng kiểm soát chính quyền đều có thể được xếp vào hàng đầu trong lịch sử, nhưng cho dù bọn họ đưa ra quyết định tương tự thì cũng cần phải bàn bạc với viện Khu Mật một chút.
Trong mắt Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn, thổ ty có thể hoàn thành việc đã bàn giao trong vòng mười ngày, cũng đã khá tốt rồi.
Kết quả là thổ ty của nước K ngày hôm qua quay về, ngày mai có thể đưa lương thực đến bến tàu, đủ để chứng tỏ rằng khả năng kiểm soát chính quyền của nước K của hắn rất mạnh.
“Bây giờ chỉ là ý kiến của một mình thổ ty mà thôi, phải đợi lương thực thật sự được giao đến đây thì mới được tính!"
Lạc Lan quay đầu lại nhìn về phía Mã Văn Húc: "Mã đại ca, sứ giả của thổ ty còn nói gì nữa không?"
"Còn hỏi chúng ta thu mua bông để làm gì, nhưng ta không nói..."
Mã Văn Húc lặp lại những lời nói giữa anh ta và sứ giả của thổ ty một lần.
"Xem ra thổ ty đã chú ý tới bông, chỉ sợ lần sau nếu chúng ta còn muốn mua bông thì cũng sẽ không đơn giản như lần này nữa." Trịnh Trì Viễn nói.
Từ góc độ buôn bán thì lần này, Mã Văn Húc đã nhặt được một cái lỗ hổng lớn, cho dù một đống bông này có chất lượng không tốt, còn có mấy phần bị nát vụn, kéo về cũng không dùng được, nhưng giá lại rẻ, một xe là một lượng bạc, còn không đắt bằng nhánh cây mục trong lò nấu rượu, nếu kéo về tùy tiện làm vài chiếc áo bông thì có thể kiếm được một khoản lớn.
Nhưng nếu thổ ty đã phái người đến hỏi thì nó có nghĩa là hắn đã nhận ra rằng bông có thể là một thứ tốt, lần sau nếu muốn tìm lỗ hổng thì sẽ không dễ dàng như vậy.
"Nếu thổ ty chịu bán thì mua bông với giá bình thường cũng được, dù sao thì chúng ta chỉ thanh toán bằng châu Thủy Ngọc." Mã Văn Húc mỉm cười trả lời.
Trịnh Trì Viễn nghe thấy vậy thì cũng cười.
Lần này bọn họ đến nước K để mua nhiều lương thực như vậy, số vàng bạc đã bỏ ra đều được đổi lấy từ việc bán đấu giá châu Thủy Ngọc, nếu thật sự tính toán ra thì bọn họ không tốn một xu, mà ngược lại còn lời được rất nhiều bạc.
Nhưng Lạc Lan lại không cười, mà còn nói một cách nghiêm túc: “Lần sau đến đây, ta không có ý định dùng châu Thủy Ngọc để mua bán nữa."
"Tại sao?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Trước đây, ta chưa từng tới nước K, không biết tình hình ở nước K, vốn dĩ chỉ muốn đến đây để lấy một đám lúa giống và hạt bông, sau này ta sẽ không đến nữa, nhưng bây giờ ta phát hiện ra rằng nước K là vùng đất trù phú, có rất nhiều vật tư mà Đại Khang chúng ta cần, đáng để thiết lập quan hệ buôn bán lâu dài!”
Lạc Lan nói: “Muốn thiết lập quan hệ buôn bán lâu dài thì cần phải có sự trung thực và tin tưởng cơ bản nhất, giấy không bao giờ có thể gói được lửa, không sớm thì muộn, tin tức châu Thủy Ngọc vô giá trị sẽ truyền đến nước K, đợi sau khi sự việc này xảy ra thì chúng ta sẽ không còn uy tín gì ở nước K nữa, đến lúc đó, cho dù có dùng tiền thật là bạc trắng đến để giao dịch thì chưa chắc bọn họ sẽ tin.
Cho nên sau khi về, ta dự định sẽ bàn bạc với tiên sinh một chút, áp dụng quan hệ buôn bán bình thường với nước K."
Lúc trước, ở Trung Nguyên và Giang Nam, thương hội Kim Xuyên đã sử dụng châu Thủy Ngọc để buôn bán và kiếm được rất nhiều tiền lợi nhuận, sau này, khi thủy tinh trở nên phổ biến hơn, lúc đó khi những quyền quý đã dùng số tiền lớn để mua châu Thủy Ngọc biết được tin này, rất nhiều người tức giận đến mức chửi ầm lên.
Ở tầng lớp của bọn họ, mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, bị người ta chơi đùa trong lòng bàn tay như một kẻ ngốc mới là điều mà bọn họ không thể chấp nhận nhất.
Mỗi lần nhớ tới một đám quyền quý là bọn họ giơ thẻ bài lên, bỏ ra một số bạc lớn để giành giật một hạt châu không đáng tiền, những quyền quý này lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái khe hở trên mặt đất để chui vào.
Thậm chí, một số quyền quý còn tuyên bố treo thưởng, muốn giết mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Lạc Lan.
Nếu không phải bây giờ Kim Phi và Đường Tiểu Bắc có địa vị cao, vẫn luôn có người bảo vệ ở bên cạnh thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
“Như thế cũng đúng,” Mã Văn Húc gật đầu: “Dù sao thì Đại Khang của chúng ta không chỉ có châu Thủy Ngọc, còn có những thứ tốt khác, lần sau mang những thứ khác đến trao đổi mua bán là được."
Chương 1985: Thổ ty đến
Cùng ngày kéo xong chuyến bông cuối cùng về thì đã khuya, sau đó ba người Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn và Mã Văn Húc lại trò chuyện trong chốc lát thì chuẩn bị tan cuộc.
Nhưng đúng lúc ba người trở về nghỉ ngơi thì có một thủy thủ gõ cửa đi vào.
“Tướng quân, nhân viên hộ tống ở dưới thuyền lời nói thổ ty nước K tới, muốn gặp mặt thiếu gia!”
“Ngươi nói ai?” Trịnh Trì Viễn hoài nghi mình nghe lầm.
Lạc Lan và Mã Văn Húc cũng liếc nhau, nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau.
“Nhân viên hộ tống chuyển lời nói là thổ ty.” Thủy thủ lặp lại một lần.
“Được rồi, ta đã biết.” Trịnh Trì Viễn gật đầu: “Dẫn hắn lên đi!”
“Rõ!” Thủy thủ cúi chào rồi quay người rời đi.
“Xem ra chúng ta đều đã đánh giá thấp vị thổ ty này rồi!” Lạc Lan cảm khái nói.
Tuy rằng họ không biết tại sao nửa đêm thổ ty lại tới tìm, nhưng vì hắn dám đến vào lúc nửa đêm nên điều đó thể hiện sự dũng cảm của hắn.
Đánh giá từ lần tiếp xúc trước đó, thổ ty cũng không phải là người liều lĩnh, thiếu suy nghĩ mà là người biết đánh giá tình hình.
Biết đánh giá tình hình, có dũng khí một mình tiến sâu vào trại địch, như vậy thổ ty chắc chắn sẽ không phải là kẻ hèn nhát.
“Lạc Lan cô nương, cô có muốn thay quần áo không?” Trịnh Trì Viễn hỏi.
Hồi trước Lạc Lan luôn mặc đồ nam ở nơi công cộng, nhưng mặc đồ nam thì phải nịt ngực, rất khó chịu, hiện tại đã từng đánh với nước K, còn giả nam nữa thì không cần thiết nên Lạc Lan đã đổi về mặc đồ nữ.
Lạc Lan suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, nếu thổ ty đến đây trước, ngài cứ nói ta ngủ rồi nên không đến kịp.”
Tuy rằng anh ta đã đánh nhau với nước K rồi nhưng thổ ty chưa đưa đồ bồi thường đã hẹn trước đến, Lạc Lan không muốn gây thêm phiền toái vào lúc này.
Dù sao tóc cứ để yên vậy, chỉ cần thay quần áo và giày thôi, cũng không có gì phiền phức cả.
Lạc Lan mang theo trợ thủ về thay quần áo, Mã Văn Húc thì pha một ấm trà đặc.
Bận việc một ngày, Mã Văn Húc và Trịnh Trì Viễn hơi mệt mỏi, đầu óc có hơi váng vất, trà đặc có thể giúp họ tràn đầy năng lượng và có trạng thái tốt nhất để đi gặp thổ ty.
Hai người còn chưa uống xong chén trà, thổ ty nước K đã dẫn theo hai cận vệ cùng một quan phiên dịch lên boong tàu dưới sự dẫn đường của thủy thủ.
“Các ngươi chờ ở đây là được!”
Thủy thủ ngăn cận vệ và quan phiên dịch của thổ ty: “Một mình thổ ty đại nhân đi vào là được!”
Cận vệ nghe quan phiên dịch nói, vừa định nói chuyện, đã bị thổ ty ngăn lại: “Các ngươi chỉ cần ở lại đây là được!”
Trước khi đến hắn đã tính toán rồi. Nếu đám người Lạc Lan muốn hãm hại hắn, cho dù bọn họ có trốn trong nhà cũng vô dụng chứ đừng nói đến hai cận vệ.
Suy nghĩ kĩ càng điểm này, thổ ty lại càng thong dong hơn, đi vào cabin dưới sự dẫn dắt của thủy thủ.
Thấy chỉ có Mã Văn Húc và Trịnh Trì Viễn ở đó, thổ ty hỏi: “Thiếu gia của các ngươi đâu?”
“Thiếu gia đã đi ngủ, vừa rồi ta phái người gọi hắn, mời thổ ty uống một chén trà, chờ một lát!”
Mã Văn Húc rót một chén trà cho thổ ty, nhưng trong cốc không có nhiều lá trà như vậy.
Thổ ty cũng không vội vàng, hắn ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh nhấp ngụm trà.
Mới uống được vài ngụm thì Lạc Lan đã giả nam bước vào.
Nếu là quan viên Đại Khang, lúc này thấy thổ ty khả năng sẽ ra oai, bởi vì bên ta đánh thắng, có thể đè ép nhuệ khí của thổ ty.
Nhưng Lạc Lan không phải quan viên, mà là một thương nhân, chú trọng hòa khí sinh tài.
Sau khi vào cửa, cô ta chủ động chắp tay chào thổ ty: “Thổ ty đại nhân xin lỗi, đã để ngài đợi lâu như vậy!”
Thổ ty hài lòng với thái độ của Lạc Lan, đứng dậy chào lại: “Nào có, ta cũng vừa đến, còn chưa uống hết một chén trà!”
Lạc Lan ngồi xuống đối diện thổ ty: “Không biết thổ ty đại nhân đêm khuya tới chơi, là vì chuyện gì?”
“Nếu không có ngoài ý muốn, sáng mai hạt giống lúa và cây bông sẽ được chuyển đến, ta nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi chuẩn bị kỹ càng!” Thổ ty nói.
Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn nghe Mã Văn Húc phiên dịch, liếc nhìn nhau.
Bọn họ đều biết, nếu chỉ vì chuyện này thì không cần phải nửa đêm trực tiếp tới đây, hắn chỉ cần phái người thông báo là được.
Thật ra Mã Văn Húc hôm nay trở về đã nói qua chuyện này, lúc ấy Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn đều có thái độ hoài nghi, cảm thấy đó chỉ là một cái cớ ngẫu nhiên do đoàn tùy tùng đưa ra để yêu cầu các thủy thủ rời bến, không ngờ tới thổ ty lại làm được.
“Vậy ta cảm ơn thổ ty đại nhân trước vậy!”
Lạc Lan đứng lên, cúi chào lần nữa.
Biết thổ ty tới đây nhất định có việc khác phải làm, Lạc Lan hỏi tiếp: “Thổ ty đại nhân còn có chuyện gì khác không?”
Thấy Lạc Lan hỏi thẳng, thổ ty cũng không vòng vo: “Buổi chiều nghe Mã chưởng quầy nói, các ngươi về sau còn định đến nước K nữa?”
“Đúng vậy,” Lạc Lan gật đầu, thuật lại lời buổi sáng Mã Văn Húc nói với tùy tùng.
Nói xong còn bổ sung: “Thật ra mục đích ban đầu của chúng ta khi đến nước K, chính là thiết lập quan hệ thương mại hữu nghị lâu dài với nước K, như vậy bất kể là Đại Khang hay là nước K, đều là chuyện tốt!”
Thổ ty nghe xong thì lộ vẻ tiếc nuối vỗ đùi: “Ôi chao, các ngươi nói như vậy sớm một chút thì chúng ta cũng sẽ không có hiểu lầm như bây giờ!”
“Sớm một chút thì chúng ta cũng phải gặp được ngươi mới được chứ!”
Lạc Lan nói thầm trong lòng.
Địa vị của thổ ty ở nước K chính là hoàng đế, trước khi chiến tranh nổ ra, Lạc Lan chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp hắn.
Lạc Lan trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Đúng vậy, đều là do thiếu trao đổi nên mới có hiểu lầm lớn như vậy, lần sau lại đến nước K, ta nhất định sẽ đến chào hỏi thổ ty đại nhân trước!”
“Hứa chắc vậy nhé!”
Thổ ty lấy một tấm thẻ bài ở thắt lưng và đặt nó lên bàn: “Đây là lệnh bài của ta, nhìn thấy lệnh bài cũng giống như nhìn thấy ta, lần sau tới cầm lệnh bài đi tìm ta, không ai dám cản các ngươi!”
“Đa tạ thổ ty đại nhân!”
Lạc Lan không từ chối, vui vẻ nhận lấy lệnh bài.
Có tấm lệnh bài này, về sau ở nước K làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều!
“Lần sau các ngươi tới thì có thể mang một ít hàng hóa khác tới giao dịch không?” Thổ ty hỏi.
Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn và Mã Văn Húc nghe vậy thì ai nấy đều thấy chột dạ.
Chẳng lẽ thổ ty đã biết châu Thủy Ngọc không đáng giá tiền nhanh như vậy sao?
Chuyện này không phải không có khả năng, lúc trước những quyền quý ở Đại Khang bị lừa mua châu Thủy Ngọc đều hận Kim Phi và Đường Tiểu Bắc muốn chết, đi khắp nơi tuyên truyền bọn họ là kẻ lừa đảo, chỉ cần thổ ty phái người đi Đại Khang một chuyến, hỏi thăm chuyện này thì không phải là khó.
Lạc Lan bình tĩnh lại, cảm thấy vẻ mặt thổ ty biểu tình không giống như là biết bị lừa, vì thế dò hỏi: “Thổ ty đại nhân không thích châu Thủy Ngọc sao?”
“Thế thì không phải,” thổ ty lắc đầu nói: “Châu Thủy Ngọc trong sáng không tì vết, ta rất thích, nhưng châu Thủy Ngọc không thể ăn không thể uống, đúng ra mà nói, ta càng hy vọng các ngươi có thể mang một số đồ thực dụng từ Đại Khang đến đây để giao dịch!”
Ba người Lạc Lan nghe vậy thì đều âm thầm thở phào, trong lòng cũng lại lần nữa thay đổi cái nhìn về thổ ty.
Bình luận facebook