-
Chương 1986-1990
Chương 1986: Trao đổi
Châu Thủy Ngọc lóng lánh trong suốt, khi lần đầu nhìn thấy sẽ thích, đặc biệt đối với những quyền quý, theo đuổi những điều mới mẻ, rất khó để cưỡng lại sự cám dỗ của chúng.
Cho nên dù là ở Đại Khang hay là nước K, châu Thủy Ngọc ngay khi ra mắt đều được giới quyền quý săn lùng.
Châu Thủy Ngọc tuy đẹp nhưng không tốt cho sản xuất và phát triển, lại gây mê muội thui chột ý chí, lúc trước thổ ty giam hàng hóa, tống tiền châu Thủy Ngọc, đám người Lạc Lan cho rằng thổ ty cũng bị châu Thủy Ngọc hấp dẫn, bây giờ bọn họ mới ý thức được, có lẽ mình đã sai.
Thổ ty có lẽ rất thích châu Thủy Ngọc, nhưng lại càng chú trọng phát triển, không thì sẽ yêu cầu bọn họ mang châu Thủy Ngọc đẹp mắt đến chứ không phải yêu cầu bọn họ mang những thứ thực dụng đến.
“Thổ ty đại nhân hy vọng lần sau chúng ta mang những gì?” Lạc Lan hỏi ngược lại.
“Đồ sắt, dược liệu, nông cụ, tơ lụa, v.v. đều được.” thổ ty suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Nếu các ngươi chịu giao dịch những con chim khổng lồ bay trên trời hoặc là loại thuyền nhỏ chạy nhanh trong nước, muốn bao nhiêu tiền chúng ta cũng sẽ trả!”
“Chim khổng lồ và ca nô thổ ty đại nhân tạm thời đừng nhắc đến, ta không có quyền lợi bán cho ngươi.”
Lạc Lan từ chối thẳng đề nghị mua phi thuyền và ca nô của thổ ty: “Nhưng dụng cụ bằng sắt, dược liệu, nông cụ và những thứ tương tự thì được!"
“Vậy vũ khí thì sao?” Thổ ty không chịu bỏ cuộc: “Có thể bán cho chúng ta một ít cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá không?”
“Vin lỗi, những thứ này cũng không bán!” Lạc Lan lại từ chối lần nữa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nhưng thổ ty vẫn có chút thất vọng.
Lạc Lan thấy thế thì nảy ý: “Tuy rằng không thể bán cung nỏ hạng nặng và máy ném đá cho thổ ty đại nhân, nhưng có một loại vũ khí thì được, thổ ty đại nhân nhìn thấy thì nhất định sẽ thích!”
“Vũ khí gì?” Thổ ty hỏi.
“Đại nhân chờ một lát, ta đi mang lại đây!”
Lạc Lan chắp tay, ra ngoài bảo trợ thủ vào kho hàng cầm một thanh hắc đao đến.
“Thổ ty đại nhân, đây là thần binh chỉ của riêng Kim Xuyên thương hội chúng ta, chém sắt như chém bùn!”
Lạc Lan nói, lấy ra một chồng đồng tiền trong túi rồi đặt lên bàn, sau đó đưa hắc đao cho Mã Văn Húc.
Mã Văn Húc vung đao chém xuống, một chồng đồng tiền đều bị chém thành hai nửa, mặt bàn dày hơn một tấc cũng bị chém bay!
Thổ ty thấy thế thì đứng bật dậy.
Nước K là một nước nhỏ, kỹ thuật tinh luyện còn yếu hơn hẳn Đại Khang thời kỳ trước, đồ sắt còn quý giá hơn ở Đại Khang, áo giáp trên người cấm quân đều là do dây mây bện thành, cho nên vừa rồi thổ ty yêu cầu lần sau Lạc Lan mang đồ đến giao dịch thì nhắc đến đồ sắt đầu tiên.
Có điều là thổ ty, hiển nhiên hắn có không ít đao, vừa rồi nhìn thấy Lạc Lan lấy ra một cây đao thì còn thấy thất vọng, bởi vì lúc nãy lên thuyền hắn đã thấy, trên thuyền có không ít thủy thủ đều mang loại hắc đao này.
Nhưng là hắn không ngờ hắc đao lại sắc bén như thế!
“Mã chưởng quầy, có thể cho ta xem cây đao này được không?” Thổ ty hỏi.
Mã Văn Húc nhìn thoáng qua Lạc Lan, thấy Lạc Lan gật đầu, mới đưa hắc đao cho thổ ty.
Thổ ty đưa lưỡi dao đặt ngang mắt mình quan sát cẩn thận, còn dùng tay sờ lên lưỡi đao, phát hiện sau khi chém chồng tiền và mặt bàn, lưỡi đao không hề uốn mẻ một chút nào.
Thổ ty lúc còn trẻ đã từng dẫn binh, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy, cũng muốn tự mình nếm thử nên hỏi: "Ta có thể tự mình thử được không?
“Thổ ty đại nhân xin cứ tự nhiên!” Lạc Lan gật đầu, chồng mấy đồng tiền lên bàn rồi lùi về sau vài bước.
Mã Văn Húc thì đặt tay lên chuôi đao, đứng chắn trước Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn.
Thổ ty cầm tiền đồng nhìn một chút rồi đặt lại lên bàn.
Sau đó hét lớn một tiếng, vung đao chém thật mạnh.
Tiền đồng vỡ đôi, nhưng là vì thổ ty đã lớn tuổi, không khỏe bằng Mã Văn Húc, mặt bàn không có bị chém xuyên qua, hắc đao bị kẹt ở trên mặt bàn.
Nhưng thổ ty đã rất hài lòng, hắn dùng sức rút hắc đao ra và kiểm tra lại lưỡi dao.
Sau khi xác nhận lưỡi đao vẫn không có dấu hiệu bị cong, thổ ty càng thêm vừa lòng.
Nếu cấm quân được trang bị vũ khí thần kỳ như vậy, hiệu quả chiến đấu chắc chắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới!
Thổ ty yêu thích không buông tay mà thưởng thức hắc đao: "Thanh đao này bán thế nào?”
“Thổ ty đại nhân, dạng thần binh này được rèn rất phức tạp, mỗi một thanh đều vô cùng quý giá, tin rằng ngài cũng thấy được, ngay cả người của chúng ta cũng có không ít huynh đệ không được chia loại thần binh này, cho nên bình thường chúng ta sẽ không bán ra ngoài.” Lạc Lan lộ vẻ khó xử.
Hắc đao là bị tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, nhưng không phải của thủy quân, chỉ có một số rất nhỏ thủy thủ được trang bị hắc đao và nỏ cầm tay, thổ ty cũng đã từng nhìn thấy.
Nhưng vì trước đây Lạc Lan đã nói có thể bán được, bây giờ lại nói như vậy, hiển nhiên là muốn nâng giá mà thôi.
Vì thế hắn ngẩng đầu hỏi: “Chưởng quầy, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi nói thẳng bao nhiêu bạc một thanh là được!”
“Nếu thổ ty đại nhân đã dứt khoát như vậy, ta sẽ nói thẳng,” Lạc Lan nói: “Nếu thổ ty đại nhân thật sự muốn, có thể lấy sợi bông tới trao đổi!”
“Sợi bông?” Thổ ty khẽ nhíu mày.
Trước đó hắn đã phái người đến hỏi mục đích thu mua bông của Mã Văn Húc, nhưng Mã Văn Húc chưa nói, hiện giờ Lạc Lan lại muốn dùng hắc đao để trao đổi bông, điều này làm thổ ty càng thêm tò mò: “Chưởng quầy, có thể hỏi một chút không, các ngươi muốn sợi bông làm gì?”
“Làm quần áo!”
Lạc Lan sẽ hỏi vấn đề này, trước khi đề nghị đổi hắc đao lấy sợi bông, cũng đã nghĩ tới nên trả lời thế nào.
Làm buôn bán vốn dĩ chính là thật giả lẫn lộn, không thể nói thật ra hết, cũng không thể nói dối hoàn toàn.
Lúc này đây Lạc Lan quyết định ăn ngay nói thật.
Tuy rằng đã nhận được hạt bông, nhưng trồng bông là chuyện của năm sau, nếu thổ ty đồng ý hỗ trợ thu mua bông thì nói không chừng trước tết còn có thể kéo mấy lượt bông trở về, may quần áo bằng vải bông trước cái rét tháng ba lạnh giá.
Mặc dù chắc chắn không đủ cho toàn bộ Đại Khang nhưng ít ra có thể chia cho một bộ phận nhân viên hộ tống, ví dụ như Lưu thiết và Thiết Ngưu trấn thủ ở phương bắc, bọn họ chắc chắn cực kỳ cần có áo bông.
“Làm quần áo?” Thổ ty không khỏi sửng sốt.
“Thổ ty đại nhân có thể chưa đến Đại Khang, không biết mùa đông Đại Khang lạnh đến thế nào, vải bằng sợi bông còn ấm áp hơn so với sợi lau, chúng ta thu sợi bông trở về là muốn làm thành áo bông.” Lạc Lan trả lời.
“Hóa ra là như thế.” thổ ty hiểu ra.
Hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ ràng Lạc Lan bọn họ thu bông chỉ là vì làm quần áo.
Phía trước nhóm Lạc Lan mua hạt bông với quy mô lớn, thổ ty còn tưởng rằng bọn họ định ép lấy dầu, hiện giờ mới biết được phía họ muốn gieo trồng bông rồi làm thành áo bông.
Sợi bông chỉ là thứ bỏ đi ở nước K, nếu có thể đổi thành hắc đao thì cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, thổ ty hỏi: “Vậy các ngươi định trao đổi như thế nào?”
“Hai trăm xe sợi bông, đổi một thanh hắc đao, như thế nào?” Lạc Lan hỏi.
“Chưởng quầy, ngươi biết hai trăm xe có thể kéo bao nhiêu sợi bông không?” Thổ ty nhíu mày.
Chương 1987: Báo tin
"Thổ ty đại nhân, ta đã từng thu mua sợi bông một lần, đương nhiên biết!"
Lạc Lan nói: "Dựa theo giá tiền mà chúng ta thu mua trước đó, một lạng bạc một xe, hai trăm xe cũng chỉ mới hai trăm lạng bạc, ngươi cảm thấy nếu như mang hắc đao này đi bán đấu giá, có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Thổ ty nghẹn họng.
Nếu như thật sự mang hắc đao đi đấu giá, đừng nói hai trăm lạng, hai ngàn lạng cũng có người cướp mua.
Thổ ty suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể tranh thủ thêm một chút: "Chưởng quầy, nếu ngươi đã từng mua sợi bông, vậy hẳn cũng biết, sợi bông trong thành đều đã bị các ngươi mua hết rồi, nếu muốn góp thêm thì chỉ có thể tới nơi khác thu mua, rồi lại chở tới đây, chuyện này phải tốn rất nhiều công sức và nhân lực!"
"Thổ ty đại nhân, đây không phải trùng hợp để các ngươi cung cấp cơ hội kiếm tiền cho người dân sao?"
Lạc Lan nói: "Nếu như thổ ty đại nhân cảm thấy phiền phức, chúng ta có thể tự mình mướn người thu mua, ta tin rằng dùng tiền bán một thanh hắc đao đi thu mua hai trăm xe sợi bông, chắc chắn dư xài, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thổ ty trầm mặc.
Hắn biết Lạc Lan thực sự nói thật.
"Thổ ty đại nhân, thật sự không dám giấu giếm, thật ra đấu giá có lợi với chúng ta nhất, nhưng đối với hiểu lầm lần này, chúng ta cũng thấy rất có lỗi, cũng muốn thể hiện một chút thành ý của mình, cho nên mới lựa chọn hợp tác với ngươi!"
Lạc Lan rèn sắt khi còn nóng, nói: "Chính ngươi cũng biết đấy, ở chỗ các ngươi, sợi bông hoàn toàn không đáng tiền, nếu như không phải vì để thể hiện sự áy náy, ngươi dùng năm trăm xe sợi bông đổi lấy một thanh hắc đao, chúng ta cũng lỗ tiền!"
Thổ ty trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Vậy được, cứ làm theo lời ngươi nói, hai trăm xe sợi bông đổi một thanh!"
"Hợp tác vui vẻ!"
Lạc Lan cầm hắc đao trước đó thổ ty đặt trên bàn lên, đưa hai tay tới: "Thanh hắc đao này coi như tiền đặt cọc của chúng ta!"
Thổ ty quả thực rất thích hắc đao, cũng không khách sáo, đưa tay tiếp nhận: "Các ngươi muốn bao nhiêu sợi bông?"
"Càng nhiều càng tốt." Lạc Lan trả lời: "Ngươi không cần lo lắng chúng ta không trả nổi, nếu như lần sau ngươi mang tới số sợi bông vượt qua số hắc đao chúng ta chuẩn bị, ta sẽ cởi bội đao của các huynh đệ xuống cho ngươi! Nếu như vậy còn chưa đủ, chúng ta có thể dùng cung nỏ hạng nặng hoặc là loại phi thuyền bay ở trên trời kia để trao đổi, được không?"
Nghe Lạc Lan nói như thế, thổ ty lập tức yên tâm: "Khi nào các ngươi tới kéo đi?"
"Lúc chúng ta tới có mang theo bồ câu đưa tin, ta sẽ để lại hai huynh đệ ở đây, lúc ngươi sắp chuẩn bị xong thì phái người thông báo cho huynh đệ của chúng ta một tiếng trước mấy ngày, hắn sẽ thả bồ câu đưa tin về, chúng ta nhận được bồ câu đưa tin sẽ tới, được không?"
Lần này đám Lạc Lan bọn tới có mang theo mấy con bồ câu đưa tin, lần trước cũng đã thử nghiệm dùng bồ câu đưa tin truyền tin về.
Nhưng nước K cách Xuyên Thục thực sự quá xa, không biết trên đường bồ câu đưa tin bị diều hâu ăn hay thợ săn bắt, dù sao sau khi Mã Văn Húc quay về hỏi thăm, thả bốn con bồ câu đưa tin, chưa có một con nào trở lại Xuyên Thục.
Cho nên bồ câu đưa tin chỉ là một lí do thoái thác, Lạc Lan không chỉ để lại người trong thành, mà còn để lại người ở chỗ giấu phi thuyền trong núi, nếu có tin tức, sẽ phái phi thuyền quay về báo tin.
Tuy nhiên cô ấy lo lắng thổ ty tham lam phi thuyền mà hại nhân viên hộ tống ở lại nơi này, nên mới tìm lý do bồ câu đưa tin.
Thổ ty cũng không suy nghĩ nhiều, hoặc là đã nhìn ra, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật đầu nói: "Vậy được, chờ ta góp đủ sợi bông, ta sẽ cho người đưa thư cho các ngươi!"
"Được." Lạc Lan gật đầu: "Người của chúng ta ở bên cạnh sau cửa hàng trước đó!"
"Ta biết rồi!" Thổ ty gật đầu: "Lần sau đến, ta hi vọng các ngươi có thể mang thêm một số nông cụ gì đó mà nước K chúng ta không có!"
"Nhất định!" Lạc Lan suy nghĩ một chút, thử thăm dò: "Nếu như có thể, chúng ta muốn xây một cửa hàng trong thành, chuyên môn bán sản phẩm của Đại Khang chúng ta, không biết có được hay không?"
Trước khi đến, Lạc Lan dự định kiếm bộn rồi đi, vi để tiết kiệm chi tiêu nên không mua cửa hàng trong thành, chỉ thuê một cửa hàng có sân.
Hiện giờ cô thay đổi suy nghĩ rồi, định mua lại cái sân này, quay về xin Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, chính thức thành lập căn cứ đầu tiên của thương hội Kim Xuyên ở nước ngoài.
Thổ ty suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có thể mở cửa hàng, nhưng mỗi một món hàng mà các ngươi bán ra ngoài, đều phải giao cho Hồng Lư Tự chúng ta kiểm tra một lần trước, bọn họ đồng ý, các ngươi mới có thể bán!"
Lúc này còn chưa có khái niệm hải quan, chuyện đối ngoại đều giao cho Hồng Lư Tự xử lý, ngay cả Đại Khang cũng giống vậy.
"Được." Lạc Lan bảo đảm: "Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ luật pháp nước K, có việc sẽ kịp thời liên lạc!"
Thổ ty gật đầu, cầm hắc đao đứng lên: "Vậy được, cáo từ, vải bông và hạt thóc đồng ý với các ngươi, sáng sớm ngày mai là có thể đưa tới!"
"Được!"
Dù sao người ta cũng đưa nhiều lương thực như vậy, ba người Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn, Mã Văn Húc đưa thổ ty đến trên boong tàu, nhìn đối phương xuống thuyền rồi mới trở về khoang.
Vừa vào nhà, Mã Văn Húc lập tức không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên: "Lạc Lan cô nương, cô thật sự quá lợi hại, lần này có lẽ lại có thể lấy được không ít bông!"
Ánh mắt Trịnh Trì Viễn nhìn Lạc Lan cũng vô cùng bội phục.
Xưởng sắt thép Kim Xuyên ngày càng phát triển, cùng với đó, kỹ thuật luyện thép cũng đang không ngừng tăng lên, hắc đao cũng không còn quý giá như trước nữa, thủy quân làm ít hơn, nguyên nhân chủ yếu là thủy quân chú trọng phương thức tác chiến hơn khoảng cách tác chiến, nếu thật sự chờ kẻ địch vọt tới trên thuyền, vậy gần như thua rồi.
Chi phí làm một thanh hắc đao nhiều nhất chỉ mấy lạng bạc, thế nhưng Lạc Lan lại thông qua đàm phán đổi được hai trăm xe sợi bông, quả thực kiếm lời rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là, thổ ty là lực lượng quan địa phương của nước K, ra lệnh một tiếng, tốc độ thu thập bông sẽ nhanh hơn đám người Lạc Lan nhiều.
Trịnh Trị Viễn biết Kim Phi vẫn luôn rất quan tâm vấn đề no ấm của người dân, lần này Lạc Lan và Mã Văn Húc kéo về nhiều bông như thế, đã lập công lớn rồi, nếu như chuyến lần sau có thể kéo nhiều bông về hơn, vậy công lao càng lớn hơn.
Đối với người lập công, trước giờ Kim Phi chưa từng keo kiệt.
Tuy nhiên Trịnh Trì Viễn cũng không ghen ghét với Lạc Lan, bởi vì công lao lần này anh ta cũng có phần, chuyến này không uổng công chạy.
Sáng sớm hôm sau, hạt thóc và bông vải mà thổ ty đã đồng ý được đưa đến cửa bến tàu.
Mặc dù hai bên đã đàm phán xong chuyện giao dịch trường kỳ, nhưng Trịnh Trì Viễn và lão Uông vẫn không dám để người vận chuyển hàng hóa nước K lên bờ, mà kêu bọn họ đặt hàng hóa ở cổng bến tàu, để thủy quân đưa lên trên thuyền.
Khi các thủy thủ đưa đồ lên thuyền, Mã Văn Húc dẫn theo hai nhân viên hộ tống đi vào trong thành một chuyến.
Lạc Lan quyết định để lại hai người ở nước K, Mã Văn Húc là nhân viên hộ tống duy nhất biết nói tiếng nước K, đương nhiên thành sự lựa chọn đầu tiên.
Vào trong thành, Mã Văn Húc tìm chủ thuê nhà căn nhà nhỏ kia, dùng giá cao hơn giá thị trường ba phần, mua căn nhà nhỏ trước đó bọn họ thuê.
Sau khi Mã Văn Húc xong xuôi thủ tục chạy về hạm đội, tất cả hàng hóa đã được đặt lên thuyền.
Dưới ánh mắt của Mã Văn Húc và hai nhân viên hộ tống, hạm đội thuyền lầu từ từ rời khỏi bến tàu, dưới sự bảo vệ của ca-nô và phi thuyền, lái về phía phương bắc!
Hai chiếc phi thuyền trong đó tăng tốc, hiển nhiên là quay về trước báo tin.
Chương 1988: Trưởng thành
Trên mặt biển, một hạm đội đang vững vàng chạy trên biển.
Hạm đội gồm một hàng thuyền lầu làm chủ lực, mấy chục chiếc ca-nô tỏa ra ở hai bên thuyền lầu, một chiếc phi thuyền bay ở phía trên để cảnh báo.
Hạm đội đã rời khỏi vùng biển nước K hơn trăm dặm, đa phần công việc của các thủy thủ đã hoàn thành, nếu không gặp phải tình huống gì bất ngờ thì tiếp theo các thủy thủ chỉ cần bảo đảm cho thuyền chạy bình thường là được.
Có nhiều thủy thủ nhàn rỗi tựa mình trên lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Trịnh Trì Viễn là người phụ trách hạm đội, khoang thuyền của anh ta đã được cải tạo, có một ban công nhỏ, mở cửa ban công ra là có thể nhìn thấy biển, tầm nhìn còn tốt hơn cả trên boong thuyền.
Lúc này trên ban công nhỏ đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt bộ ấm trà, Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan, và ba trợ thủ của Lạc Lan đang vây quanh bàn trà nhỏ.
Tâm trạng của Lạc Lan rất tốt, bởi vì chỉ cần rời khỏi nước K là nhiệm vụ của cô ấy có thể coi như đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, tâm trạng cũng hoàn toàn được thoải mái.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của các thủy thủ trên boong thuyền, Lạc Lan tò mò hỏi: “Trịnh tướng quân, bọn họ đang làm gì vậy?”
Trịnh Trì Viễn nhìn lướt xuống đáp: “Có lẽ là đang xem Thủy Oa bắt cá!”
“Bắt cá sao?” Lạc Lan đang định hỏi cho rõ thì nhìn thấy một thủy thủ chỉ mặc một chiếc quần ngắn, trong tay cầm một con dao găm quân dụng, từ trên ca-nô nhảy xuống biển, rất nhanh đã chìm sâu vào làn nước không thấy bóng dáng.
“Cậu bé đó không sao chứ?” Lạc Lan lo lắng hỏi.
“Không sao, đứa trẻ này tên là Thủy Oa, là đứa trẻ ngâm mình trong nước mà lớn, ta đã sống ở biển nửa đời người, còn chưa từng gặp ai có khả năng bơi lội tốt hơn nó!”
Trịnh Trì Viễn vừa pha trà, vừa giới thiệu Thủy Oa với Lạc Lan.
Lạc Lan thấy Trịnh Trì Viễn đã pha trà xong, đang định ngồi lại uống trà thì chợt nhìn thấy động tĩnh trên mặt biển.
Nước biển rất trong, ánh sáng cũng rất tốt, đại khái có thể nhìn thấy rõ được mười mấy mét, Lạc Lan nhìn thấy một thủy thủ đang chiến đấu với một con cá lớn trong nước sâu khoảng năm sáu mét.
Thủy thủ nắm lấy cơ hội, đâm hai nhát dao vào cổ con cá lớn, sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy nó, khống chế con cá lớn rồi lao lên mặt nước.
Xoạt!
Thủy thủ mang theo con cá lớn lao ra khỏi mặt nước, trên cổ con cá có hai cái lỗ to, nhưng nó vẫn chưa chết hẳn, cái đuôi ra sức quật mạnh vào người thủy thủ.
Một con cá lớn như vậy mà vùng vẫy thì sức lực rất lớn, thủy thủ suýt chút nữa tuột tay, thế là cậu bé ra tay mạnh, tay trái giữ chặt mang cá, tay phải ôm chặt thân con cá lớn, sau đó dùng đầu đập mạnh vào đầu con cá lớn.
Trên cổ con cá lớn vốn đã bị chọc thủng hai lỗ, lại bị đập thêm hai nhát nữa, sức lực vùng vẫy ngày càng yếu đi, cuối cùng cũng bất động!
Ca-nô đang đậu ở một bên lúc này mới chạy tới, các nhân viên hộ tống trên ca-nô ném một sợi dây thừng xuống.
Thủy Oa luồn sợi dây xuyên qua mang cá, các nhân viên hộ tống kéo cá lớn lên ca-nô.
“Thủy thủ này thật lợi hại!” Lạc Lan cảm thán: “Cậu bé thoạt nhìn vẫn còn ít tuổi?”
“Nó còn không lớn bằng thằng con trai nhỏ của ta kìa, là thủy thủ nhỏ tuổi nhất kể từ khi thủy quân thành lập tới nay!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thủy Oa sinh ra là để chinh phục biển cả!”
“Đúng vậy.” Lạc Lan gật đầu: “Sao lúc trước lại chưa từng gặp vậy?”
Cô ấy có thể nhìn ra Trịnh Trì Viễn rất thích cũng rất coi trọng người thủy thủ tên Thủy Oa này, theo lí mà nói hẳn là anh ta sẽ mang theo bên người để bồi dưỡng, kết quả mấy lần Lạc Lan lên thuyền đều chưa từng gặp đứa trẻ này.
Trịnh Trì Viễn thở dài nói: “Đứa nhỏ Thủy Oa này đang giận ta!”
“Ngài là Thống soái thủy quân, còn có người dám giận ngài sao?” Lạc Lan nghe vậy thì bật cười: “Tại sao vậy?”
“Tại vì ta không dẫn nó lên bờ, cũng không cho nó tham gia vào lần hành động trước!” Giọng của Trình Trì Viễn có phần bất lực: “Bây giờ đứa trẻ này không để ý tới ta nữa!”
Thủy Oa lần đầu tới nước K, cậu bé vẫn luôn muốn lên bờ xem thử, nhưng trước đó Trịnh Trì Viễn là lén lút lên bờ, cần lẩn trốn người bản địa, Thủy Oa còn nhỏ tuổi, dáng người cũng nhỏ, Trịnh Trì Viễn lo lắng bị bại lộ nên không dẫn theo cậu bé lên bờ.
Sau này thủy quân và cấm quân đánh nhau, Thủy Oa cũng muốn lên ca-nô tác chiến, nhưng trước khi Trịnh Trì Viễn rời đi còn đặc biệt dặn dò quan chỉ huy ở lại canh giữ không được để Thủy Oa lên ca-nô, khiến Thủy Oa vô cùng tức giận.
Nếu như là thủy thủ bình thường, Trịnh Trì Viễn đã hạ lệnh thì nhất định không dám phản kháng, nhưng suy cho cùng Thủy Oa vẫn chỉ là một đứa trẻ, từ hôm đó đã bắt đầu cố ý tránh mặt Trịnh Trì Viễn, thời gian tập hợp gặp Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không nói lời nào với anh ta.
“Xem ra vẫn còn là trẻ con.” Lạc Lan nghe Trịnh Trì Viễn giải thích xong, cũng bật cười: “Sau này trưởng thành rồi cậu bé sẽ hiểu tấm lòng của Trịnh tướng quân thôi.”
Trịnh Trì Viễn mỉm cười không đáp, thực ra anh ta cũng nghĩ giống như Lạc Lan, Thủy Oa còn nhỏ, trưởng thành sẽ hiểu dụng ý của anh ta.
Bồi dưỡng một nhân tài giống với việc điêu khắc, tuổi của Trịnh Trì Viễn không quá cao, anh ta sẵn lòng tiêu hao thời gian cùng Thủy Oa trưởng thành.
Mấy ngày tiếp theo, Lạc Lan đặc biệt quan sát thủy thủ tên Thủy Oa này.
Cô ấy phát hiện Thủy Oa rất được các thủy thủ yêu mến, cũng có thể là vì tuổi còn nhỏ, các thủy thủ cưng chiều cậu bé giống như cưng chiều em trai vậy, Thủy Oa cũng thường xuyên lặn xuống biển mò cá cho các thủy thủ.
Cuộc sống trên biển có phần khô khan, nhưng Lạc Lan cảm thấy như vậy cũng rất tốt, rất yên tĩnh, có thể khiến bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.
Phía hạm đội, Thủy Oa chỉ dùng cánh tay mò cá, thành Du Quan ở cách đó mấy nghìn km đã phủ băng tuyết kín thành rồi.
Đợt tuyết lần trước còn chưa kịp tan, lại bắt đầu rơi một trận tuyết mới.
Gió bắc gào thiết xen lẫn với trận tuyết lớn bay trên bầu trời, lớp tuyết cô đọng còn dày hơn cả eo, ngay cả mặt biển cũng bị đóng băng lại!
Lúc này người Đông Man căn bản không thể tới công thành, nhưng Lưu Thiết vẫn yêu cầu các nhân viên hộ tống tới tường thành trực ban như bình thường.
Cũng may Kim Phi đoán được mùa đông sẽ rất lạnh nên trước khi mặt biển đóng băng đã nắm bắt thời gian cho người gửi nhiều than đá tới, sau khi tới liên minh bộ lạc nhỏ, lại tổ chức cho bọn họ tới khu rừng cách đó không xa chặt cây đốn củi, hiện giờ vật tư cho mùa đông tạm thời đã đủ.
Nhưng bởi vì thiếu đồ chống rét nên tất cả mọi người chỉ có thể trốn trong những căn phòng có bếp lò, không dám ra ngoài, khi các nhân viên hộ tống canh gác ở trên dưới tường thành đều phải quấn chăn lên người, đợi sau khi tới trạm gác, các nhân viên hộ tống tan ca lại quấn chăn đi xuống.
Nếu không quấn chăn, thì chỉ cần đoạn đường lên xuống tường thành này thôi cũng có thể lạnh khiến người ta bị thương.
Kim Phi đứng ở đằng sau cửa sổ, nhìn màu trắng vô tận ở trước mặt, lo lắng nói: “Không biết chỗ Thiết Ngưu thế nào rồi?”
Thiết Ngưu trấn thủ thành Vị Châu, cùng là vùng thành thị biên giới phía bắc, thành Du Quan rét lạnh như vậy, vậy thành Vị Châu không cần nói.
Thành Du Quan sát biển, trước khi mặt biển đóng băng, Kim Phi đã vận chuyển tới đây một lượng lớn than đá trước, để trải qua mùa đông là hoàn toàn không có vấn đề, thành Vị Châu là toà thành nội địa, ở giữa còn có đất Tấn chưa bình định ngăn cách nên căn bản không thể vận chuyển than đá tới đó được.
Mặc dù Kim Phi đã viết thư cho Thiết Ngưu từ lâu, nói anh ta chuẩn bị trước vật tư cho mùa đông, cũng không biết anh ta có chuẩn bị đủ không.
Nếu như không có đủ nhiên liệu để làm ấm, thời tiết lạnh như vậy, thực sự có thể lạnh chết người.
Chương 1989: Tìm mỏ khoáng sản
Thời tiết quá lạnh, không chỉ có các nhân viên hộ tống không thể ra ngoài mà cả Nhuận Nương và Tả Phi Phi cũng không có nơi nào để đi, họ đều trốn trong phòng sưởi ấm để quay sợi thêu thùa.
Lúc vừa đến đây Bắc Thiên Tầm không chịu thế vì trước đây cô ấy chưa bao giờ thấy tuyết rơi dày như vậy, thế là không chịu nghe theo lời khuyên của Kim Phi, thường xuyên chạy ra khỏi nhà chơi tuyết, chỉ trong vài ngày, hai tai cô ấy bị lạnh tím đi, tay chân tê cóng, lúc này mới chịu thôi.
Mặt khác, công chúa Lộ Khiết vốn là người Đông Man nên có thể thích nghi với giá rét tốt hơn, cũng biết cách giữ ấm cho mình, dù có thường xuyên ra ngoài thành thăm các liên minh bộ lạc nhỏ cũng không chưa bao giờ bị tê cóng.
Gần đây trời bắt đầu đổ tuyết, công chúa Lộ Khiết vẫn muốn ra khỏi thành, nhưng lại bị Nhuận Nương cản lại.
Không phải vì Nhuận Nương và công chúa Lộ Khiết có quan hệ tốt, mà là do công chúa Lộ Khiết đang có bầu, không thể chạy lung tung.
Công chúa Lộ Khiết biết vị trí của Nhuận Nương ở trong lòng Kim Phi không hề thấp hơn mình, hơn nữa cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình nên công chúa Lộ Khiết cũng không từ chối, ngoan ngoãn ở lại trong thành, còn học quay tơ kéo sợi chung với Nhuận Nương và Tả Phi Phi, hoặc nói chuyện phiếm chung với Kim Phi.
Khi ở làng Tây Hà, gần như lúc nào Kim Phi cũng bận rộn, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại có muốn đi đâu cũng không được, ngoại trừ biên soạn giáo án với vẽ bản đồ ra, y chỉ có thể nói chuyện phiếm cùng với các cô.
Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm không thích chuyện trò, Tả Phi Phi khó lắm mới đi tới thành Du Quan được, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh quân Nương Tử ở lại bảo vệ thành lần trước, nên cũng không có thời gian trò chuyện cùng với Kim Phi, vì vậy nhiệm vụ trò chuyện với y rơi vào tay công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết không hề chán ghét việc này mà còn rất vui nữa.
Khoảng thời gian gần đây, mối quan hệ giữa công chúa Lộ Khiết và Kim Phi đã gần gũi hơn rất nhiều, tất cả là nhờ vào những cuộc trò chuyện này.
Qua những cuộc trò chuyện này, công chúa Lộ Khiết cũng đã biết được rất nhiều chuyện trước đây mình chưa biết.
Nghe được sự lo lắng của Kim Phi, công chúa Lộ Khiết rất muốn an ủi Kim Phi nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.
Vì là người phương bắc, không một ai trong căn phòng này hiểu rõ sự đáng sợ của giá rét hơn cô ta.
Mặt khác, Tả Phi Phi đang đọc sách ở bên cạnh nghe thấy Kim Phi nói thế thì đặt sách xuống, đi đến: “Tiên sinh, không phải trước đó ngài đã nói rằng xung quanh thành Vị Châu có thể có mỏ than đá sao? Ngài còn nói cách tìm mỏ than đá cho Thiết Ngưu nữa mà. Rất có thể Thiết Ngưu sẽ tìm được mỏ than đá trước khi mùa đông đến đó!”
Trước kia, thành Du Quan thuộc về đất Tấn, mà đất Tấn lại rất nổi tiếng với tài nguyên than đá, khu vực xung quanh nhất định sẽ có rất nhiều tài nguyên mỏ than.
Mặc dù Kim Phi có ký ức của hai đời, nhưng kiếp trước y không học về nhiên liệu nên không thể nhớ được chỗ nào có khoáng sản, cùng lắm y chỉ nhớ được một ít máy móc luyện kim và vị trí cụ thể của một số mỏ kim loại có liên quan, cộng thêm mỏ dầu và một số nơi có trữ lượng khoáng sản phi kim tương đối nổi tiếng.
Mỏ than đá ở đất Tấn quá nhiều, Kim Phi biết rằng mặt đất xung quanh thành Vị Châu nhất định phải có mỏ than đá, nhưng y lại không biết vị trí cụ thể, chỉ có thể viết thư tả đặc điểm mặt đất nơi có mỏ than và cách tìm mỏ than cho Thiết Ngưu, lại cử thêm hai người trong đội tìm mỏ đến thành Vị Châu, hỗ trợ tìm mỏ than đá.
"Hầu hết các mỏ than đều được chôn sâu dưới lòng đất, sao có thể dễ dàng tìm được chứ?"
Kim Phi thở dài nói: “Dẫu có tìm được đi nữa, hiện tại cũng không có cách nào để khai thác chúng.”
Mỏ than có hai loại: lộ thiên và mỏ ngầm, mỏ than ở Hắc Thủy Câu thuộc loại mỏ lộ thiên, việc khai thác lẫn vận chuyển đều rất dễ dàng, đó cũng là mỏ than duy nhất hiện đang nằm dưới quyền của Kim Phi, than đá được sử dụng ở Kim Xuyên, Đông Hải và thành Du Quan đều đến từ Hắc Thủy Câu.
Kim Phi không muốn khai thác các mỏ than đá khác sao? Không phải vậy, đó là do y không tìm được mỏ than nào lộ thiên khác thích hợp để khai thác ở Kim Xuyên, hoặc là đã tìm được nhưng nó lại nằm sâu trong rừng sâu núi thăm thẳm, có khai thác cũng không vận chuyển ra được.
Đến khi tới Đông Hải, Thiết Ngưu cũng không báo về đã tìm được mỏ than đá là vì vẫn chưa tìm được. Hiện tại trời đã lạnh dần, muốn ra khỏi cửa cũng đã khó chứ nói chi phải vào rừng sâu tìm mỏ than, dù có tìm được đi nữa cũng không có cách nào khai thác.
“Vậy cũng không sao, dù sao tiên sinh cũng đã căn dặn Thiết Ngưu từ rất lâu rằng nếu anh ta không tìm được mỏ than, anh ta phải chặt cây tích trữ củi đuốc trước.” Tả Phi Phi an ủi: “Tiên sinh cứ yên tâm đi, nhóm Thiết Ngưu không sao đâu!”
“Mong là vậy!” Kim Phi gật đầu.
Đúng là bên ngoài thành Vị Châu có rất nhiều cánh rừng già, nếu chặt một ít gỗ kéo về trước, thì dù không có than để đốt cũng không cần phải lo về việc sưởi ấm.
Công chúa Lộ Khiết vẫn luôn ở bên cạnh nghe Kim Phi và Tả Phi Phi nói chuyện, khi thấy câu chuyện giữa hai người chấm dứt, lập tức xen vào: “Tiên sinh, chàng có thể nói cho ta biết một chút về cách tìm kiếm mỏ than không? Ta muốn cử người đến tìm xung quanh thành Du Quan xem có mỏ than hay không, nếu đã tìm được, sau này sẽ không cần phải kéo than từ Kim Xuyên xa xôi này tới nữa!”
Sau khi thấy được than đá, công chúa Lộ Khiết đã thích nó, mặc dù than đá trông đen thui thùi lùi, nhưng có thể cháy rất lâu.
Người dân du mục trên Cao Nguyên sợ mùa đông hơn người dân ở Trung Nguyên rất nhiều, hàng năm đều có rất nhiều dân du mục chết cóng khi mùa đông đến, nhưng sau khi liên minh bộ lạc nhỏ chạy đến thành Du Quan đã không có một người nào phải chết rét, than đá đã đóng vai trò rất lớn.
Kim Phi đã lắp đặt lò sưởi trong xưởng và nhà ở tập thể của liên minh bộ lạc nhỏ, chỉ một thúng than nhỏ cũng đã có thể cháy được cả đêm, khiến cả khu nhà ở tập thể đều ấm áp, mùa đông không đắp chăn cũng không lo bị bệnh.
Chỉ là công chúa Lộ Khiết biết than đá được chuyển từ Kim Xuyên cách đấy ngàn dặm đến nên phải dùng cẩn thận từng li từng tí, phải dặn dò dân du mục không được lãng phí dù chỉ một chút, mỗi lần đốt than phải đợi đến khi than cháy hết tắt ngúm, không tỏa ra thêm miếng nhiệt lượng nào mới được lấy ra khỏi lò.
Than đá tốt đến thế tức là cách tìm than đá cũng cực kỳ bí mật, công chúa Lộ Khiết biết rằng, câu hỏi vô ý tứ này của mình có thể khiến Kim Phi không vui, thậm chí là nảy sinh lòng cảnh giác với cô ta.
Nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn hỏi.
Bởi vì công chúa Lộ Khiết quá khát khao tìm được than đá, dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi cô ta cũng sẽ không buông tha.
Quả nhiên, công chúa Lộ Khiết vừa nói xong, Tả Phi Phi lập tức nhíu mày lại, ngay cả Nhuận Nương đang thêu thùa cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái bằng ánh mắt không vui.
Trong lòng công chúa Lộ Khiết lặng xuống, cắn môi cúi đầu, đang định nói xin lỗi Kim Phi thì lại nghe thấy giọng nói của Kim Phi bên tai: “Được chứ, lát nữa ta sẽ viết cách tìm mỏ than đưa ra cho nàng!”
Ở trong lòng Kim Phi, y nhất định phải có được Đông Man, liên minh bộ lạc nhỏ đã đầu hàng Kim Phi, mỏ than họ tìm được sẽ thuộc về Kim Phi, nếu liên minh bộ lạc nhỏ tạo phản, Kim Phi cũng sẽ giành lại Đông Man, mỏ than họ tìm được vẫn sẽ thuộc về Kim Phi.
Đã thế, sao không nói các tìm kiếm cho đối phương biết chứ?
Nếu thật sự tìm được mỏ than đá ở xung quanh thành Du Quan, sau này sẽ không gần chuyển than từ Kim Xuyên tới nữa, nó thật sự đã giúp ích rất nhiều.
Công chúa Lộ Khiết không ngờ rằng Kim Phi sẽ đồng ý giao việc tìm mỏ than cho mình, giọng nói cũng run lên vì phấn khích: “Tiên sinh, có... có thật không vậy?”
“Tất nhiên là thật rồi!” Kim Phi nhắc nhở: “Có điều hiện tại tuyết lớn quá, ta có nói cách cho nàng rồi nàng cũng không được cho người đi tìm, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi!" Công chúa Lộ Khiết liên tục gật đầu đảm bảo.
Kim Phi đang định nói thêm, Lưu Thiết đã gõ cửa đi vào.
“Tiên sinh, có một chiếc phi thuyền bay tới từ phía nam!”
Chương 1990: Có tin tức rồi
"Bây giờ mà có phi thuyền tới ư?"
Kim Phi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, bên ngoài gió bắc đang gào thét, tuyết rơi dày đặc, trên cột cờ lá cờ được thu vào, nhưng trong trời tuyết rơi, một chiếc phi thuyền bay lảo đảo về thành.
Trước đây, cứ vài ngày sẽ có một chiếc ca-nô đến, chuyển vài lá thư, báo và những thứ khác đến thành Du Quan, sau đó đưa thư mà Lưu Thiết thông báo về sự an toàn của anh ta và những lá thư của tướng sĩ thủ thành gửi cho gia đình về Xuyên Thục.
Nhưng kể từ khi nước biển đóng băng, ca-nô và thuyền lầu không thể vào được, phi thuyền cũng không thể tiến vào.
Bởi vì gần đây gió và tuyết quá mạnh, khiến con người ngay cả mở mắt cũng không mở nổi, phi thuyền rất lớn, nguy hiểm khi hạ cánh thực sự quá lớn.
Kể từ khi trận bão tuyết bắt đầu, thành Du Quan đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, lúc này, bất chấp trận bão tuyết, một chiếc phi thuyền bất ngờ bay tới, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kim Phi là ở Xuyên Thục hoặc Đông Hải có chuyện gì đó đã xảy ra.
Kim Phi cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, Nhuận Nương và Tả Phi Phi vội vàng lấy mũ và khăn quàng cổ giúp Kim Phi đội vào, công chúa Lộ Khiết cũng đeo găng tay mang trên cổ vào tay Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm đã mặc quần áo xong, mang theo bên mình cây kiếm màu đen, đi theo Kim Phi và Lưu Thiết ra khỏi nhà.
Kim Phi rùng mình ngay khi rời khỏi nhà.
Mặc dù đã mặc áo khoác da và đội mũ, chỉ để lộ vùng mũi và mắt, nhưng vẫn lạnh cóng như vậy.
Tuy không có nhiệt kế nhưng Kim Phi chỉ bằng cảm giác có thể xác nhận nhiệt độ ít nhất cũng -15 độ.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời người, y cảm thấy lạnh như vậy.
Chẳng trách kiếp trước người Đông Bắc đều đến phía nam vào mùa đông, trời quá lạnh, chỉ có người ở phương nam chưa từng thấy tuyết mới cảm thấy ở phương bắc vui, tạo thành đội đi chơi tuyết ở vùng Đông Bắc, bị cư dân mạng chế giễu là cuộc thám hiểm phương bắc thành công nhất của người phương nam.
Lúc ấy, Kim Phi cũng muốn đi, đáng tiếc y quá bận rộn với công việc, không có thời gian để bận tâm đến, xong việc chỉ có thể xem tin tức, hóng hớt một chút.
"Cũng không biết liệu mình có còn được một lần nữa xem lại cuộc thám hiểm phương bắc của người phương nam hay không."
Trong lòng Kim Phi cảm khái.
Cuộc thám hiểu phương bắc của người phương nam không chỉ là một trò đùa mà còn là minh chứng cho sự thịnh vượng của đất nước, nhân dân phồn vinh, vật chất phong phú, an ninh ổn định, giao thông thuận lợi, nếu đổi thành bây giờ, ngay cả áo bông cũng không có, ở Trung Nguyên cũng có thể chết cóng, ai có thể bất chấp gió tuyết đi ngàn dặm tới Đông Bắc?
Nếu cuộc đời này của Kim Phi còn nhìn thấy được, có nghĩa là tình hình ở Đại Khang đã rất ổn định, vật chất rất phong phú, giao thông và an ninh cũng rất tốt, người dân có tiền và có đủ khả năng đi du ngoạn.
Chỉ nghĩ đến đây, Kim Phi cảm thấy rất thành tựu.
Nhưng y cũng biết muốn làm được những chuyện này vô cùng khó khăn, nhưng không sao, Kim Phi còn trẻ, cho dù y và Cửu công chúa không làm được thì con cháu của bọn họ nhất định có thể làm được.
Với những suy nghĩ miên man trong lòng, đám người đã đi đến một nơi đất trống.
Nơi đất trống này là sân bay cho phi thuyền và khinh khí cầu hạ cánh, tuy nhiên do gần đây gió tuyết quá lớn nên không có phi thuyền nào tới, Lưu Thiết không cho người dọn dẹp, tuyết ngập đến đầu gối như những nơi khác.
Lúc này, có một chiếc phi thuyền sắp hạ cánh, một nhóm nhân viên hộ tống đang khẩn trương dọn tuyết, có thêm vài nhân viên hộ tống đang dùng xẻng thăm dò xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Họ đang tìm gì vậy?" Bắc Thiên Tầm tò mò hỏi.
"Tìm cần cẩu!" Lưu Thiết giải thích: "Gió quá mạnh, không có cần cẩu kéo, phi thuyền không thể hạ cánh."
Bình thường khi phi thuyền hạ cánh, chỉ cần giải phóng một phần khí và có thể tự hạ cánh bằng sức nặng, tuy nhiên, lúc này gió quá mạnh nên chỉ bằng sức nặng, phi thuyền khó có thể tự hạ cánh, nếu có thể hạ xuống, cũng không biết sẽ bị thổi bay đi đâu, kéo bằng cần cẩu thì mới được.
Tuyết dày gần như đã lấp đầy sân bay, việc dọn hết tuyết là không thể và không cần thiết, chỉ cần dọn tuyết xung quanh cần cẩu để cần cẩu có thể sử dụng bình thường.
Đang nói thì một nhân viên hộ tống ngẩng đầu lên và hô to: "Tìm được rồi, ở đây!"
Nhân viên hộ tống khác nhanh chóng dùng xẻng tập trung xung quanh và nhanh chóng dọn sạch chiếc cần cẩu.
Sau đó Lưu Thiết cho người vẫy cờ truyền tín hiệu đến phi thuyền, phi thuyền loạng choạng bay tới, khi bay đến sân bay, ném xuống một sợi dây to như quả trứng gà.
Ở một đầu sợi dây có một chiếc khóa, một nhân viên hộ tống nắm lấy một đoạn dây của cần cẩu chạy tới để khóa chiếc khóa trên dây và sợi dây lại với nhau.
Nhân viên hộ tống khác cùng nhau quay bàn kéo cạnh cần cẩu, sợi dây nhanh chóng căng ra, kéo phi thuyền liên tục hạ xuống.
Trước kia gió tuyết quá lớn, cho dù có dùng ống dòm, người bên dưới cũng khó nhìn thấy số hiệu trên phi thuyền, hiện tại phi thuyền đã được kéo xuống, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.
“7, 08?” Lưu Thiết ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh, đây là đội phi thuyền nào?”
Ở nơi này, truyền tin vào giao thông đều rất lạc hậu, phi thuyền có phạm vi ứng dụng rất rộng rãi, Cửu công chúa cũng rất coi trọng phi thuyền, dù gặp khó khăn về tài chính nhưng vẫn dùng rất nhiều vốn và vật liệu vào việc sản xuất phi thuyền.
Điều này cũng làm cho Xuyên Thục ngày càng có nhiều phi thuyền, để phân biệt, mỗi phi thuyền đều có số hiệu riêng, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Thiết nhìn thấy một phi thuyền có số hiệu này.
"Ngươi chắc là 7,08 chứ?"
Kim Phi nói và nheo mắt lại nhìn lên.
Loáng thoáng nhìn thấy ở bên hông phi thuyền viết những con số 7-08.
"Là phi thuyền của thủy quân, sau khi chế tạo những phi thuyền trực tiếp giao cho thủy quân, sau đó thủy quân đi về phía nam đến nước K, cho nên ngươi chưa từng thấy nó!" Kim Phi giải thích: "Xem ra là đám người Trịnh Trì Viễn đã trở lại!"
Gần đây Lưu Thiết và Kim Phi trò chuyện mấy lần, anh ta biết đội viễn chinh và thủy quân đến nước K, nghe tin Trịnh Trì Viễn trở về, hai mắt sáng lên: "Bọn họ đã tìm được hạt bông và hạt thóc chưa?"
"Phải chờ bọn họ xuống mới biết được!" Kim Phi nói, nhưng trong mắt cũng tràn đầy mong đợi.
Với nỗ lực của nhân viên hộ tống, cuối cùng chiếc phi thuyền đã hạ cánh thuận lợi, nhân viên hộ tống đã kéo vài sợi dây và móc chúng vào các vị trí khác nhau của phi thuyền, và cuối cùng chiếc phi thuyền cũng ngừng rung chuyển.
Vài thủy thủ từ trong phi thuyền bước ra, run rẩy giơ tay chào Kim Phi theo kiểu quân đội: "Tiên... tiên sinh!"
Không phải bọn họ kích động khi nhìn thấy Kim Phi, mà là vì bọn họ mặc quá ít, không chỉ tay run lên vì lạnh, hàm răng trên dưới cũng không khỏi run lên.
"Tiên... tiên sinh, tướng quân... và Lạc Lan... cô nương... mang đến cho ngài... một lá thư..."
Thủ lĩnh thủy thủ nói rồi đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, chắc là muốn lấy lá thư ra nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
"Được rồi được rồi, vào trong rồi hãy nói chuyện!"
Kim Phi chỉ vào phòng canh gác cạnh sân bay, quay đầu nhìn Lưu Thiết: “Bên trong có bếp lửa chứ?”
"Có, nhưng chúng ta mới đến đây, cũng không châm lửa, trong phòng chưa ấm." Lưu Thiết nói.
"Vậy cũng tốt hơn bên ngoài, tình hình bọn họ thế này cũng không đi tới nhà trọ được!"
Kim Phi dẫn đầu về phía phòng canh gác, Lưu Thiết và các thủy thủ cũng nhanh chóng theo sau.
Châu Thủy Ngọc lóng lánh trong suốt, khi lần đầu nhìn thấy sẽ thích, đặc biệt đối với những quyền quý, theo đuổi những điều mới mẻ, rất khó để cưỡng lại sự cám dỗ của chúng.
Cho nên dù là ở Đại Khang hay là nước K, châu Thủy Ngọc ngay khi ra mắt đều được giới quyền quý săn lùng.
Châu Thủy Ngọc tuy đẹp nhưng không tốt cho sản xuất và phát triển, lại gây mê muội thui chột ý chí, lúc trước thổ ty giam hàng hóa, tống tiền châu Thủy Ngọc, đám người Lạc Lan cho rằng thổ ty cũng bị châu Thủy Ngọc hấp dẫn, bây giờ bọn họ mới ý thức được, có lẽ mình đã sai.
Thổ ty có lẽ rất thích châu Thủy Ngọc, nhưng lại càng chú trọng phát triển, không thì sẽ yêu cầu bọn họ mang châu Thủy Ngọc đẹp mắt đến chứ không phải yêu cầu bọn họ mang những thứ thực dụng đến.
“Thổ ty đại nhân hy vọng lần sau chúng ta mang những gì?” Lạc Lan hỏi ngược lại.
“Đồ sắt, dược liệu, nông cụ, tơ lụa, v.v. đều được.” thổ ty suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Nếu các ngươi chịu giao dịch những con chim khổng lồ bay trên trời hoặc là loại thuyền nhỏ chạy nhanh trong nước, muốn bao nhiêu tiền chúng ta cũng sẽ trả!”
“Chim khổng lồ và ca nô thổ ty đại nhân tạm thời đừng nhắc đến, ta không có quyền lợi bán cho ngươi.”
Lạc Lan từ chối thẳng đề nghị mua phi thuyền và ca nô của thổ ty: “Nhưng dụng cụ bằng sắt, dược liệu, nông cụ và những thứ tương tự thì được!"
“Vậy vũ khí thì sao?” Thổ ty không chịu bỏ cuộc: “Có thể bán cho chúng ta một ít cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá không?”
“Vin lỗi, những thứ này cũng không bán!” Lạc Lan lại từ chối lần nữa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nhưng thổ ty vẫn có chút thất vọng.
Lạc Lan thấy thế thì nảy ý: “Tuy rằng không thể bán cung nỏ hạng nặng và máy ném đá cho thổ ty đại nhân, nhưng có một loại vũ khí thì được, thổ ty đại nhân nhìn thấy thì nhất định sẽ thích!”
“Vũ khí gì?” Thổ ty hỏi.
“Đại nhân chờ một lát, ta đi mang lại đây!”
Lạc Lan chắp tay, ra ngoài bảo trợ thủ vào kho hàng cầm một thanh hắc đao đến.
“Thổ ty đại nhân, đây là thần binh chỉ của riêng Kim Xuyên thương hội chúng ta, chém sắt như chém bùn!”
Lạc Lan nói, lấy ra một chồng đồng tiền trong túi rồi đặt lên bàn, sau đó đưa hắc đao cho Mã Văn Húc.
Mã Văn Húc vung đao chém xuống, một chồng đồng tiền đều bị chém thành hai nửa, mặt bàn dày hơn một tấc cũng bị chém bay!
Thổ ty thấy thế thì đứng bật dậy.
Nước K là một nước nhỏ, kỹ thuật tinh luyện còn yếu hơn hẳn Đại Khang thời kỳ trước, đồ sắt còn quý giá hơn ở Đại Khang, áo giáp trên người cấm quân đều là do dây mây bện thành, cho nên vừa rồi thổ ty yêu cầu lần sau Lạc Lan mang đồ đến giao dịch thì nhắc đến đồ sắt đầu tiên.
Có điều là thổ ty, hiển nhiên hắn có không ít đao, vừa rồi nhìn thấy Lạc Lan lấy ra một cây đao thì còn thấy thất vọng, bởi vì lúc nãy lên thuyền hắn đã thấy, trên thuyền có không ít thủy thủ đều mang loại hắc đao này.
Nhưng là hắn không ngờ hắc đao lại sắc bén như thế!
“Mã chưởng quầy, có thể cho ta xem cây đao này được không?” Thổ ty hỏi.
Mã Văn Húc nhìn thoáng qua Lạc Lan, thấy Lạc Lan gật đầu, mới đưa hắc đao cho thổ ty.
Thổ ty đưa lưỡi dao đặt ngang mắt mình quan sát cẩn thận, còn dùng tay sờ lên lưỡi đao, phát hiện sau khi chém chồng tiền và mặt bàn, lưỡi đao không hề uốn mẻ một chút nào.
Thổ ty lúc còn trẻ đã từng dẫn binh, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy, cũng muốn tự mình nếm thử nên hỏi: "Ta có thể tự mình thử được không?
“Thổ ty đại nhân xin cứ tự nhiên!” Lạc Lan gật đầu, chồng mấy đồng tiền lên bàn rồi lùi về sau vài bước.
Mã Văn Húc thì đặt tay lên chuôi đao, đứng chắn trước Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn.
Thổ ty cầm tiền đồng nhìn một chút rồi đặt lại lên bàn.
Sau đó hét lớn một tiếng, vung đao chém thật mạnh.
Tiền đồng vỡ đôi, nhưng là vì thổ ty đã lớn tuổi, không khỏe bằng Mã Văn Húc, mặt bàn không có bị chém xuyên qua, hắc đao bị kẹt ở trên mặt bàn.
Nhưng thổ ty đã rất hài lòng, hắn dùng sức rút hắc đao ra và kiểm tra lại lưỡi dao.
Sau khi xác nhận lưỡi đao vẫn không có dấu hiệu bị cong, thổ ty càng thêm vừa lòng.
Nếu cấm quân được trang bị vũ khí thần kỳ như vậy, hiệu quả chiến đấu chắc chắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới!
Thổ ty yêu thích không buông tay mà thưởng thức hắc đao: "Thanh đao này bán thế nào?”
“Thổ ty đại nhân, dạng thần binh này được rèn rất phức tạp, mỗi một thanh đều vô cùng quý giá, tin rằng ngài cũng thấy được, ngay cả người của chúng ta cũng có không ít huynh đệ không được chia loại thần binh này, cho nên bình thường chúng ta sẽ không bán ra ngoài.” Lạc Lan lộ vẻ khó xử.
Hắc đao là bị tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, nhưng không phải của thủy quân, chỉ có một số rất nhỏ thủy thủ được trang bị hắc đao và nỏ cầm tay, thổ ty cũng đã từng nhìn thấy.
Nhưng vì trước đây Lạc Lan đã nói có thể bán được, bây giờ lại nói như vậy, hiển nhiên là muốn nâng giá mà thôi.
Vì thế hắn ngẩng đầu hỏi: “Chưởng quầy, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi nói thẳng bao nhiêu bạc một thanh là được!”
“Nếu thổ ty đại nhân đã dứt khoát như vậy, ta sẽ nói thẳng,” Lạc Lan nói: “Nếu thổ ty đại nhân thật sự muốn, có thể lấy sợi bông tới trao đổi!”
“Sợi bông?” Thổ ty khẽ nhíu mày.
Trước đó hắn đã phái người đến hỏi mục đích thu mua bông của Mã Văn Húc, nhưng Mã Văn Húc chưa nói, hiện giờ Lạc Lan lại muốn dùng hắc đao để trao đổi bông, điều này làm thổ ty càng thêm tò mò: “Chưởng quầy, có thể hỏi một chút không, các ngươi muốn sợi bông làm gì?”
“Làm quần áo!”
Lạc Lan sẽ hỏi vấn đề này, trước khi đề nghị đổi hắc đao lấy sợi bông, cũng đã nghĩ tới nên trả lời thế nào.
Làm buôn bán vốn dĩ chính là thật giả lẫn lộn, không thể nói thật ra hết, cũng không thể nói dối hoàn toàn.
Lúc này đây Lạc Lan quyết định ăn ngay nói thật.
Tuy rằng đã nhận được hạt bông, nhưng trồng bông là chuyện của năm sau, nếu thổ ty đồng ý hỗ trợ thu mua bông thì nói không chừng trước tết còn có thể kéo mấy lượt bông trở về, may quần áo bằng vải bông trước cái rét tháng ba lạnh giá.
Mặc dù chắc chắn không đủ cho toàn bộ Đại Khang nhưng ít ra có thể chia cho một bộ phận nhân viên hộ tống, ví dụ như Lưu thiết và Thiết Ngưu trấn thủ ở phương bắc, bọn họ chắc chắn cực kỳ cần có áo bông.
“Làm quần áo?” Thổ ty không khỏi sửng sốt.
“Thổ ty đại nhân có thể chưa đến Đại Khang, không biết mùa đông Đại Khang lạnh đến thế nào, vải bằng sợi bông còn ấm áp hơn so với sợi lau, chúng ta thu sợi bông trở về là muốn làm thành áo bông.” Lạc Lan trả lời.
“Hóa ra là như thế.” thổ ty hiểu ra.
Hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ ràng Lạc Lan bọn họ thu bông chỉ là vì làm quần áo.
Phía trước nhóm Lạc Lan mua hạt bông với quy mô lớn, thổ ty còn tưởng rằng bọn họ định ép lấy dầu, hiện giờ mới biết được phía họ muốn gieo trồng bông rồi làm thành áo bông.
Sợi bông chỉ là thứ bỏ đi ở nước K, nếu có thể đổi thành hắc đao thì cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, thổ ty hỏi: “Vậy các ngươi định trao đổi như thế nào?”
“Hai trăm xe sợi bông, đổi một thanh hắc đao, như thế nào?” Lạc Lan hỏi.
“Chưởng quầy, ngươi biết hai trăm xe có thể kéo bao nhiêu sợi bông không?” Thổ ty nhíu mày.
Chương 1987: Báo tin
"Thổ ty đại nhân, ta đã từng thu mua sợi bông một lần, đương nhiên biết!"
Lạc Lan nói: "Dựa theo giá tiền mà chúng ta thu mua trước đó, một lạng bạc một xe, hai trăm xe cũng chỉ mới hai trăm lạng bạc, ngươi cảm thấy nếu như mang hắc đao này đi bán đấu giá, có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Thổ ty nghẹn họng.
Nếu như thật sự mang hắc đao đi đấu giá, đừng nói hai trăm lạng, hai ngàn lạng cũng có người cướp mua.
Thổ ty suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể tranh thủ thêm một chút: "Chưởng quầy, nếu ngươi đã từng mua sợi bông, vậy hẳn cũng biết, sợi bông trong thành đều đã bị các ngươi mua hết rồi, nếu muốn góp thêm thì chỉ có thể tới nơi khác thu mua, rồi lại chở tới đây, chuyện này phải tốn rất nhiều công sức và nhân lực!"
"Thổ ty đại nhân, đây không phải trùng hợp để các ngươi cung cấp cơ hội kiếm tiền cho người dân sao?"
Lạc Lan nói: "Nếu như thổ ty đại nhân cảm thấy phiền phức, chúng ta có thể tự mình mướn người thu mua, ta tin rằng dùng tiền bán một thanh hắc đao đi thu mua hai trăm xe sợi bông, chắc chắn dư xài, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thổ ty trầm mặc.
Hắn biết Lạc Lan thực sự nói thật.
"Thổ ty đại nhân, thật sự không dám giấu giếm, thật ra đấu giá có lợi với chúng ta nhất, nhưng đối với hiểu lầm lần này, chúng ta cũng thấy rất có lỗi, cũng muốn thể hiện một chút thành ý của mình, cho nên mới lựa chọn hợp tác với ngươi!"
Lạc Lan rèn sắt khi còn nóng, nói: "Chính ngươi cũng biết đấy, ở chỗ các ngươi, sợi bông hoàn toàn không đáng tiền, nếu như không phải vì để thể hiện sự áy náy, ngươi dùng năm trăm xe sợi bông đổi lấy một thanh hắc đao, chúng ta cũng lỗ tiền!"
Thổ ty trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Vậy được, cứ làm theo lời ngươi nói, hai trăm xe sợi bông đổi một thanh!"
"Hợp tác vui vẻ!"
Lạc Lan cầm hắc đao trước đó thổ ty đặt trên bàn lên, đưa hai tay tới: "Thanh hắc đao này coi như tiền đặt cọc của chúng ta!"
Thổ ty quả thực rất thích hắc đao, cũng không khách sáo, đưa tay tiếp nhận: "Các ngươi muốn bao nhiêu sợi bông?"
"Càng nhiều càng tốt." Lạc Lan trả lời: "Ngươi không cần lo lắng chúng ta không trả nổi, nếu như lần sau ngươi mang tới số sợi bông vượt qua số hắc đao chúng ta chuẩn bị, ta sẽ cởi bội đao của các huynh đệ xuống cho ngươi! Nếu như vậy còn chưa đủ, chúng ta có thể dùng cung nỏ hạng nặng hoặc là loại phi thuyền bay ở trên trời kia để trao đổi, được không?"
Nghe Lạc Lan nói như thế, thổ ty lập tức yên tâm: "Khi nào các ngươi tới kéo đi?"
"Lúc chúng ta tới có mang theo bồ câu đưa tin, ta sẽ để lại hai huynh đệ ở đây, lúc ngươi sắp chuẩn bị xong thì phái người thông báo cho huynh đệ của chúng ta một tiếng trước mấy ngày, hắn sẽ thả bồ câu đưa tin về, chúng ta nhận được bồ câu đưa tin sẽ tới, được không?"
Lần này đám Lạc Lan bọn tới có mang theo mấy con bồ câu đưa tin, lần trước cũng đã thử nghiệm dùng bồ câu đưa tin truyền tin về.
Nhưng nước K cách Xuyên Thục thực sự quá xa, không biết trên đường bồ câu đưa tin bị diều hâu ăn hay thợ săn bắt, dù sao sau khi Mã Văn Húc quay về hỏi thăm, thả bốn con bồ câu đưa tin, chưa có một con nào trở lại Xuyên Thục.
Cho nên bồ câu đưa tin chỉ là một lí do thoái thác, Lạc Lan không chỉ để lại người trong thành, mà còn để lại người ở chỗ giấu phi thuyền trong núi, nếu có tin tức, sẽ phái phi thuyền quay về báo tin.
Tuy nhiên cô ấy lo lắng thổ ty tham lam phi thuyền mà hại nhân viên hộ tống ở lại nơi này, nên mới tìm lý do bồ câu đưa tin.
Thổ ty cũng không suy nghĩ nhiều, hoặc là đã nhìn ra, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật đầu nói: "Vậy được, chờ ta góp đủ sợi bông, ta sẽ cho người đưa thư cho các ngươi!"
"Được." Lạc Lan gật đầu: "Người của chúng ta ở bên cạnh sau cửa hàng trước đó!"
"Ta biết rồi!" Thổ ty gật đầu: "Lần sau đến, ta hi vọng các ngươi có thể mang thêm một số nông cụ gì đó mà nước K chúng ta không có!"
"Nhất định!" Lạc Lan suy nghĩ một chút, thử thăm dò: "Nếu như có thể, chúng ta muốn xây một cửa hàng trong thành, chuyên môn bán sản phẩm của Đại Khang chúng ta, không biết có được hay không?"
Trước khi đến, Lạc Lan dự định kiếm bộn rồi đi, vi để tiết kiệm chi tiêu nên không mua cửa hàng trong thành, chỉ thuê một cửa hàng có sân.
Hiện giờ cô thay đổi suy nghĩ rồi, định mua lại cái sân này, quay về xin Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, chính thức thành lập căn cứ đầu tiên của thương hội Kim Xuyên ở nước ngoài.
Thổ ty suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có thể mở cửa hàng, nhưng mỗi một món hàng mà các ngươi bán ra ngoài, đều phải giao cho Hồng Lư Tự chúng ta kiểm tra một lần trước, bọn họ đồng ý, các ngươi mới có thể bán!"
Lúc này còn chưa có khái niệm hải quan, chuyện đối ngoại đều giao cho Hồng Lư Tự xử lý, ngay cả Đại Khang cũng giống vậy.
"Được." Lạc Lan bảo đảm: "Chúng ta nhất định sẽ tuân thủ luật pháp nước K, có việc sẽ kịp thời liên lạc!"
Thổ ty gật đầu, cầm hắc đao đứng lên: "Vậy được, cáo từ, vải bông và hạt thóc đồng ý với các ngươi, sáng sớm ngày mai là có thể đưa tới!"
"Được!"
Dù sao người ta cũng đưa nhiều lương thực như vậy, ba người Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn, Mã Văn Húc đưa thổ ty đến trên boong tàu, nhìn đối phương xuống thuyền rồi mới trở về khoang.
Vừa vào nhà, Mã Văn Húc lập tức không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên: "Lạc Lan cô nương, cô thật sự quá lợi hại, lần này có lẽ lại có thể lấy được không ít bông!"
Ánh mắt Trịnh Trì Viễn nhìn Lạc Lan cũng vô cùng bội phục.
Xưởng sắt thép Kim Xuyên ngày càng phát triển, cùng với đó, kỹ thuật luyện thép cũng đang không ngừng tăng lên, hắc đao cũng không còn quý giá như trước nữa, thủy quân làm ít hơn, nguyên nhân chủ yếu là thủy quân chú trọng phương thức tác chiến hơn khoảng cách tác chiến, nếu thật sự chờ kẻ địch vọt tới trên thuyền, vậy gần như thua rồi.
Chi phí làm một thanh hắc đao nhiều nhất chỉ mấy lạng bạc, thế nhưng Lạc Lan lại thông qua đàm phán đổi được hai trăm xe sợi bông, quả thực kiếm lời rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là, thổ ty là lực lượng quan địa phương của nước K, ra lệnh một tiếng, tốc độ thu thập bông sẽ nhanh hơn đám người Lạc Lan nhiều.
Trịnh Trị Viễn biết Kim Phi vẫn luôn rất quan tâm vấn đề no ấm của người dân, lần này Lạc Lan và Mã Văn Húc kéo về nhiều bông như thế, đã lập công lớn rồi, nếu như chuyến lần sau có thể kéo nhiều bông về hơn, vậy công lao càng lớn hơn.
Đối với người lập công, trước giờ Kim Phi chưa từng keo kiệt.
Tuy nhiên Trịnh Trì Viễn cũng không ghen ghét với Lạc Lan, bởi vì công lao lần này anh ta cũng có phần, chuyến này không uổng công chạy.
Sáng sớm hôm sau, hạt thóc và bông vải mà thổ ty đã đồng ý được đưa đến cửa bến tàu.
Mặc dù hai bên đã đàm phán xong chuyện giao dịch trường kỳ, nhưng Trịnh Trì Viễn và lão Uông vẫn không dám để người vận chuyển hàng hóa nước K lên bờ, mà kêu bọn họ đặt hàng hóa ở cổng bến tàu, để thủy quân đưa lên trên thuyền.
Khi các thủy thủ đưa đồ lên thuyền, Mã Văn Húc dẫn theo hai nhân viên hộ tống đi vào trong thành một chuyến.
Lạc Lan quyết định để lại hai người ở nước K, Mã Văn Húc là nhân viên hộ tống duy nhất biết nói tiếng nước K, đương nhiên thành sự lựa chọn đầu tiên.
Vào trong thành, Mã Văn Húc tìm chủ thuê nhà căn nhà nhỏ kia, dùng giá cao hơn giá thị trường ba phần, mua căn nhà nhỏ trước đó bọn họ thuê.
Sau khi Mã Văn Húc xong xuôi thủ tục chạy về hạm đội, tất cả hàng hóa đã được đặt lên thuyền.
Dưới ánh mắt của Mã Văn Húc và hai nhân viên hộ tống, hạm đội thuyền lầu từ từ rời khỏi bến tàu, dưới sự bảo vệ của ca-nô và phi thuyền, lái về phía phương bắc!
Hai chiếc phi thuyền trong đó tăng tốc, hiển nhiên là quay về trước báo tin.
Chương 1988: Trưởng thành
Trên mặt biển, một hạm đội đang vững vàng chạy trên biển.
Hạm đội gồm một hàng thuyền lầu làm chủ lực, mấy chục chiếc ca-nô tỏa ra ở hai bên thuyền lầu, một chiếc phi thuyền bay ở phía trên để cảnh báo.
Hạm đội đã rời khỏi vùng biển nước K hơn trăm dặm, đa phần công việc của các thủy thủ đã hoàn thành, nếu không gặp phải tình huống gì bất ngờ thì tiếp theo các thủy thủ chỉ cần bảo đảm cho thuyền chạy bình thường là được.
Có nhiều thủy thủ nhàn rỗi tựa mình trên lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Trịnh Trì Viễn là người phụ trách hạm đội, khoang thuyền của anh ta đã được cải tạo, có một ban công nhỏ, mở cửa ban công ra là có thể nhìn thấy biển, tầm nhìn còn tốt hơn cả trên boong thuyền.
Lúc này trên ban công nhỏ đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt bộ ấm trà, Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan, và ba trợ thủ của Lạc Lan đang vây quanh bàn trà nhỏ.
Tâm trạng của Lạc Lan rất tốt, bởi vì chỉ cần rời khỏi nước K là nhiệm vụ của cô ấy có thể coi như đã hoàn thành một cách hoàn mỹ, tâm trạng cũng hoàn toàn được thoải mái.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của các thủy thủ trên boong thuyền, Lạc Lan tò mò hỏi: “Trịnh tướng quân, bọn họ đang làm gì vậy?”
Trịnh Trì Viễn nhìn lướt xuống đáp: “Có lẽ là đang xem Thủy Oa bắt cá!”
“Bắt cá sao?” Lạc Lan đang định hỏi cho rõ thì nhìn thấy một thủy thủ chỉ mặc một chiếc quần ngắn, trong tay cầm một con dao găm quân dụng, từ trên ca-nô nhảy xuống biển, rất nhanh đã chìm sâu vào làn nước không thấy bóng dáng.
“Cậu bé đó không sao chứ?” Lạc Lan lo lắng hỏi.
“Không sao, đứa trẻ này tên là Thủy Oa, là đứa trẻ ngâm mình trong nước mà lớn, ta đã sống ở biển nửa đời người, còn chưa từng gặp ai có khả năng bơi lội tốt hơn nó!”
Trịnh Trì Viễn vừa pha trà, vừa giới thiệu Thủy Oa với Lạc Lan.
Lạc Lan thấy Trịnh Trì Viễn đã pha trà xong, đang định ngồi lại uống trà thì chợt nhìn thấy động tĩnh trên mặt biển.
Nước biển rất trong, ánh sáng cũng rất tốt, đại khái có thể nhìn thấy rõ được mười mấy mét, Lạc Lan nhìn thấy một thủy thủ đang chiến đấu với một con cá lớn trong nước sâu khoảng năm sáu mét.
Thủy thủ nắm lấy cơ hội, đâm hai nhát dao vào cổ con cá lớn, sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy nó, khống chế con cá lớn rồi lao lên mặt nước.
Xoạt!
Thủy thủ mang theo con cá lớn lao ra khỏi mặt nước, trên cổ con cá có hai cái lỗ to, nhưng nó vẫn chưa chết hẳn, cái đuôi ra sức quật mạnh vào người thủy thủ.
Một con cá lớn như vậy mà vùng vẫy thì sức lực rất lớn, thủy thủ suýt chút nữa tuột tay, thế là cậu bé ra tay mạnh, tay trái giữ chặt mang cá, tay phải ôm chặt thân con cá lớn, sau đó dùng đầu đập mạnh vào đầu con cá lớn.
Trên cổ con cá lớn vốn đã bị chọc thủng hai lỗ, lại bị đập thêm hai nhát nữa, sức lực vùng vẫy ngày càng yếu đi, cuối cùng cũng bất động!
Ca-nô đang đậu ở một bên lúc này mới chạy tới, các nhân viên hộ tống trên ca-nô ném một sợi dây thừng xuống.
Thủy Oa luồn sợi dây xuyên qua mang cá, các nhân viên hộ tống kéo cá lớn lên ca-nô.
“Thủy thủ này thật lợi hại!” Lạc Lan cảm thán: “Cậu bé thoạt nhìn vẫn còn ít tuổi?”
“Nó còn không lớn bằng thằng con trai nhỏ của ta kìa, là thủy thủ nhỏ tuổi nhất kể từ khi thủy quân thành lập tới nay!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thủy Oa sinh ra là để chinh phục biển cả!”
“Đúng vậy.” Lạc Lan gật đầu: “Sao lúc trước lại chưa từng gặp vậy?”
Cô ấy có thể nhìn ra Trịnh Trì Viễn rất thích cũng rất coi trọng người thủy thủ tên Thủy Oa này, theo lí mà nói hẳn là anh ta sẽ mang theo bên người để bồi dưỡng, kết quả mấy lần Lạc Lan lên thuyền đều chưa từng gặp đứa trẻ này.
Trịnh Trì Viễn thở dài nói: “Đứa nhỏ Thủy Oa này đang giận ta!”
“Ngài là Thống soái thủy quân, còn có người dám giận ngài sao?” Lạc Lan nghe vậy thì bật cười: “Tại sao vậy?”
“Tại vì ta không dẫn nó lên bờ, cũng không cho nó tham gia vào lần hành động trước!” Giọng của Trình Trì Viễn có phần bất lực: “Bây giờ đứa trẻ này không để ý tới ta nữa!”
Thủy Oa lần đầu tới nước K, cậu bé vẫn luôn muốn lên bờ xem thử, nhưng trước đó Trịnh Trì Viễn là lén lút lên bờ, cần lẩn trốn người bản địa, Thủy Oa còn nhỏ tuổi, dáng người cũng nhỏ, Trịnh Trì Viễn lo lắng bị bại lộ nên không dẫn theo cậu bé lên bờ.
Sau này thủy quân và cấm quân đánh nhau, Thủy Oa cũng muốn lên ca-nô tác chiến, nhưng trước khi Trịnh Trì Viễn rời đi còn đặc biệt dặn dò quan chỉ huy ở lại canh giữ không được để Thủy Oa lên ca-nô, khiến Thủy Oa vô cùng tức giận.
Nếu như là thủy thủ bình thường, Trịnh Trì Viễn đã hạ lệnh thì nhất định không dám phản kháng, nhưng suy cho cùng Thủy Oa vẫn chỉ là một đứa trẻ, từ hôm đó đã bắt đầu cố ý tránh mặt Trịnh Trì Viễn, thời gian tập hợp gặp Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không nói lời nào với anh ta.
“Xem ra vẫn còn là trẻ con.” Lạc Lan nghe Trịnh Trì Viễn giải thích xong, cũng bật cười: “Sau này trưởng thành rồi cậu bé sẽ hiểu tấm lòng của Trịnh tướng quân thôi.”
Trịnh Trì Viễn mỉm cười không đáp, thực ra anh ta cũng nghĩ giống như Lạc Lan, Thủy Oa còn nhỏ, trưởng thành sẽ hiểu dụng ý của anh ta.
Bồi dưỡng một nhân tài giống với việc điêu khắc, tuổi của Trịnh Trì Viễn không quá cao, anh ta sẵn lòng tiêu hao thời gian cùng Thủy Oa trưởng thành.
Mấy ngày tiếp theo, Lạc Lan đặc biệt quan sát thủy thủ tên Thủy Oa này.
Cô ấy phát hiện Thủy Oa rất được các thủy thủ yêu mến, cũng có thể là vì tuổi còn nhỏ, các thủy thủ cưng chiều cậu bé giống như cưng chiều em trai vậy, Thủy Oa cũng thường xuyên lặn xuống biển mò cá cho các thủy thủ.
Cuộc sống trên biển có phần khô khan, nhưng Lạc Lan cảm thấy như vậy cũng rất tốt, rất yên tĩnh, có thể khiến bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.
Phía hạm đội, Thủy Oa chỉ dùng cánh tay mò cá, thành Du Quan ở cách đó mấy nghìn km đã phủ băng tuyết kín thành rồi.
Đợt tuyết lần trước còn chưa kịp tan, lại bắt đầu rơi một trận tuyết mới.
Gió bắc gào thiết xen lẫn với trận tuyết lớn bay trên bầu trời, lớp tuyết cô đọng còn dày hơn cả eo, ngay cả mặt biển cũng bị đóng băng lại!
Lúc này người Đông Man căn bản không thể tới công thành, nhưng Lưu Thiết vẫn yêu cầu các nhân viên hộ tống tới tường thành trực ban như bình thường.
Cũng may Kim Phi đoán được mùa đông sẽ rất lạnh nên trước khi mặt biển đóng băng đã nắm bắt thời gian cho người gửi nhiều than đá tới, sau khi tới liên minh bộ lạc nhỏ, lại tổ chức cho bọn họ tới khu rừng cách đó không xa chặt cây đốn củi, hiện giờ vật tư cho mùa đông tạm thời đã đủ.
Nhưng bởi vì thiếu đồ chống rét nên tất cả mọi người chỉ có thể trốn trong những căn phòng có bếp lò, không dám ra ngoài, khi các nhân viên hộ tống canh gác ở trên dưới tường thành đều phải quấn chăn lên người, đợi sau khi tới trạm gác, các nhân viên hộ tống tan ca lại quấn chăn đi xuống.
Nếu không quấn chăn, thì chỉ cần đoạn đường lên xuống tường thành này thôi cũng có thể lạnh khiến người ta bị thương.
Kim Phi đứng ở đằng sau cửa sổ, nhìn màu trắng vô tận ở trước mặt, lo lắng nói: “Không biết chỗ Thiết Ngưu thế nào rồi?”
Thiết Ngưu trấn thủ thành Vị Châu, cùng là vùng thành thị biên giới phía bắc, thành Du Quan rét lạnh như vậy, vậy thành Vị Châu không cần nói.
Thành Du Quan sát biển, trước khi mặt biển đóng băng, Kim Phi đã vận chuyển tới đây một lượng lớn than đá trước, để trải qua mùa đông là hoàn toàn không có vấn đề, thành Vị Châu là toà thành nội địa, ở giữa còn có đất Tấn chưa bình định ngăn cách nên căn bản không thể vận chuyển than đá tới đó được.
Mặc dù Kim Phi đã viết thư cho Thiết Ngưu từ lâu, nói anh ta chuẩn bị trước vật tư cho mùa đông, cũng không biết anh ta có chuẩn bị đủ không.
Nếu như không có đủ nhiên liệu để làm ấm, thời tiết lạnh như vậy, thực sự có thể lạnh chết người.
Chương 1989: Tìm mỏ khoáng sản
Thời tiết quá lạnh, không chỉ có các nhân viên hộ tống không thể ra ngoài mà cả Nhuận Nương và Tả Phi Phi cũng không có nơi nào để đi, họ đều trốn trong phòng sưởi ấm để quay sợi thêu thùa.
Lúc vừa đến đây Bắc Thiên Tầm không chịu thế vì trước đây cô ấy chưa bao giờ thấy tuyết rơi dày như vậy, thế là không chịu nghe theo lời khuyên của Kim Phi, thường xuyên chạy ra khỏi nhà chơi tuyết, chỉ trong vài ngày, hai tai cô ấy bị lạnh tím đi, tay chân tê cóng, lúc này mới chịu thôi.
Mặt khác, công chúa Lộ Khiết vốn là người Đông Man nên có thể thích nghi với giá rét tốt hơn, cũng biết cách giữ ấm cho mình, dù có thường xuyên ra ngoài thành thăm các liên minh bộ lạc nhỏ cũng không chưa bao giờ bị tê cóng.
Gần đây trời bắt đầu đổ tuyết, công chúa Lộ Khiết vẫn muốn ra khỏi thành, nhưng lại bị Nhuận Nương cản lại.
Không phải vì Nhuận Nương và công chúa Lộ Khiết có quan hệ tốt, mà là do công chúa Lộ Khiết đang có bầu, không thể chạy lung tung.
Công chúa Lộ Khiết biết vị trí của Nhuận Nương ở trong lòng Kim Phi không hề thấp hơn mình, hơn nữa cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho mình nên công chúa Lộ Khiết cũng không từ chối, ngoan ngoãn ở lại trong thành, còn học quay tơ kéo sợi chung với Nhuận Nương và Tả Phi Phi, hoặc nói chuyện phiếm chung với Kim Phi.
Khi ở làng Tây Hà, gần như lúc nào Kim Phi cũng bận rộn, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại có muốn đi đâu cũng không được, ngoại trừ biên soạn giáo án với vẽ bản đồ ra, y chỉ có thể nói chuyện phiếm cùng với các cô.
Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm không thích chuyện trò, Tả Phi Phi khó lắm mới đi tới thành Du Quan được, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh quân Nương Tử ở lại bảo vệ thành lần trước, nên cũng không có thời gian trò chuyện cùng với Kim Phi, vì vậy nhiệm vụ trò chuyện với y rơi vào tay công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết không hề chán ghét việc này mà còn rất vui nữa.
Khoảng thời gian gần đây, mối quan hệ giữa công chúa Lộ Khiết và Kim Phi đã gần gũi hơn rất nhiều, tất cả là nhờ vào những cuộc trò chuyện này.
Qua những cuộc trò chuyện này, công chúa Lộ Khiết cũng đã biết được rất nhiều chuyện trước đây mình chưa biết.
Nghe được sự lo lắng của Kim Phi, công chúa Lộ Khiết rất muốn an ủi Kim Phi nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.
Vì là người phương bắc, không một ai trong căn phòng này hiểu rõ sự đáng sợ của giá rét hơn cô ta.
Mặt khác, Tả Phi Phi đang đọc sách ở bên cạnh nghe thấy Kim Phi nói thế thì đặt sách xuống, đi đến: “Tiên sinh, không phải trước đó ngài đã nói rằng xung quanh thành Vị Châu có thể có mỏ than đá sao? Ngài còn nói cách tìm mỏ than đá cho Thiết Ngưu nữa mà. Rất có thể Thiết Ngưu sẽ tìm được mỏ than đá trước khi mùa đông đến đó!”
Trước kia, thành Du Quan thuộc về đất Tấn, mà đất Tấn lại rất nổi tiếng với tài nguyên than đá, khu vực xung quanh nhất định sẽ có rất nhiều tài nguyên mỏ than.
Mặc dù Kim Phi có ký ức của hai đời, nhưng kiếp trước y không học về nhiên liệu nên không thể nhớ được chỗ nào có khoáng sản, cùng lắm y chỉ nhớ được một ít máy móc luyện kim và vị trí cụ thể của một số mỏ kim loại có liên quan, cộng thêm mỏ dầu và một số nơi có trữ lượng khoáng sản phi kim tương đối nổi tiếng.
Mỏ than đá ở đất Tấn quá nhiều, Kim Phi biết rằng mặt đất xung quanh thành Vị Châu nhất định phải có mỏ than đá, nhưng y lại không biết vị trí cụ thể, chỉ có thể viết thư tả đặc điểm mặt đất nơi có mỏ than và cách tìm mỏ than cho Thiết Ngưu, lại cử thêm hai người trong đội tìm mỏ đến thành Vị Châu, hỗ trợ tìm mỏ than đá.
"Hầu hết các mỏ than đều được chôn sâu dưới lòng đất, sao có thể dễ dàng tìm được chứ?"
Kim Phi thở dài nói: “Dẫu có tìm được đi nữa, hiện tại cũng không có cách nào để khai thác chúng.”
Mỏ than có hai loại: lộ thiên và mỏ ngầm, mỏ than ở Hắc Thủy Câu thuộc loại mỏ lộ thiên, việc khai thác lẫn vận chuyển đều rất dễ dàng, đó cũng là mỏ than duy nhất hiện đang nằm dưới quyền của Kim Phi, than đá được sử dụng ở Kim Xuyên, Đông Hải và thành Du Quan đều đến từ Hắc Thủy Câu.
Kim Phi không muốn khai thác các mỏ than đá khác sao? Không phải vậy, đó là do y không tìm được mỏ than nào lộ thiên khác thích hợp để khai thác ở Kim Xuyên, hoặc là đã tìm được nhưng nó lại nằm sâu trong rừng sâu núi thăm thẳm, có khai thác cũng không vận chuyển ra được.
Đến khi tới Đông Hải, Thiết Ngưu cũng không báo về đã tìm được mỏ than đá là vì vẫn chưa tìm được. Hiện tại trời đã lạnh dần, muốn ra khỏi cửa cũng đã khó chứ nói chi phải vào rừng sâu tìm mỏ than, dù có tìm được đi nữa cũng không có cách nào khai thác.
“Vậy cũng không sao, dù sao tiên sinh cũng đã căn dặn Thiết Ngưu từ rất lâu rằng nếu anh ta không tìm được mỏ than, anh ta phải chặt cây tích trữ củi đuốc trước.” Tả Phi Phi an ủi: “Tiên sinh cứ yên tâm đi, nhóm Thiết Ngưu không sao đâu!”
“Mong là vậy!” Kim Phi gật đầu.
Đúng là bên ngoài thành Vị Châu có rất nhiều cánh rừng già, nếu chặt một ít gỗ kéo về trước, thì dù không có than để đốt cũng không cần phải lo về việc sưởi ấm.
Công chúa Lộ Khiết vẫn luôn ở bên cạnh nghe Kim Phi và Tả Phi Phi nói chuyện, khi thấy câu chuyện giữa hai người chấm dứt, lập tức xen vào: “Tiên sinh, chàng có thể nói cho ta biết một chút về cách tìm kiếm mỏ than không? Ta muốn cử người đến tìm xung quanh thành Du Quan xem có mỏ than hay không, nếu đã tìm được, sau này sẽ không cần phải kéo than từ Kim Xuyên xa xôi này tới nữa!”
Sau khi thấy được than đá, công chúa Lộ Khiết đã thích nó, mặc dù than đá trông đen thui thùi lùi, nhưng có thể cháy rất lâu.
Người dân du mục trên Cao Nguyên sợ mùa đông hơn người dân ở Trung Nguyên rất nhiều, hàng năm đều có rất nhiều dân du mục chết cóng khi mùa đông đến, nhưng sau khi liên minh bộ lạc nhỏ chạy đến thành Du Quan đã không có một người nào phải chết rét, than đá đã đóng vai trò rất lớn.
Kim Phi đã lắp đặt lò sưởi trong xưởng và nhà ở tập thể của liên minh bộ lạc nhỏ, chỉ một thúng than nhỏ cũng đã có thể cháy được cả đêm, khiến cả khu nhà ở tập thể đều ấm áp, mùa đông không đắp chăn cũng không lo bị bệnh.
Chỉ là công chúa Lộ Khiết biết than đá được chuyển từ Kim Xuyên cách đấy ngàn dặm đến nên phải dùng cẩn thận từng li từng tí, phải dặn dò dân du mục không được lãng phí dù chỉ một chút, mỗi lần đốt than phải đợi đến khi than cháy hết tắt ngúm, không tỏa ra thêm miếng nhiệt lượng nào mới được lấy ra khỏi lò.
Than đá tốt đến thế tức là cách tìm than đá cũng cực kỳ bí mật, công chúa Lộ Khiết biết rằng, câu hỏi vô ý tứ này của mình có thể khiến Kim Phi không vui, thậm chí là nảy sinh lòng cảnh giác với cô ta.
Nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn hỏi.
Bởi vì công chúa Lộ Khiết quá khát khao tìm được than đá, dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi cô ta cũng sẽ không buông tha.
Quả nhiên, công chúa Lộ Khiết vừa nói xong, Tả Phi Phi lập tức nhíu mày lại, ngay cả Nhuận Nương đang thêu thùa cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái bằng ánh mắt không vui.
Trong lòng công chúa Lộ Khiết lặng xuống, cắn môi cúi đầu, đang định nói xin lỗi Kim Phi thì lại nghe thấy giọng nói của Kim Phi bên tai: “Được chứ, lát nữa ta sẽ viết cách tìm mỏ than đưa ra cho nàng!”
Ở trong lòng Kim Phi, y nhất định phải có được Đông Man, liên minh bộ lạc nhỏ đã đầu hàng Kim Phi, mỏ than họ tìm được sẽ thuộc về Kim Phi, nếu liên minh bộ lạc nhỏ tạo phản, Kim Phi cũng sẽ giành lại Đông Man, mỏ than họ tìm được vẫn sẽ thuộc về Kim Phi.
Đã thế, sao không nói các tìm kiếm cho đối phương biết chứ?
Nếu thật sự tìm được mỏ than đá ở xung quanh thành Du Quan, sau này sẽ không gần chuyển than từ Kim Xuyên tới nữa, nó thật sự đã giúp ích rất nhiều.
Công chúa Lộ Khiết không ngờ rằng Kim Phi sẽ đồng ý giao việc tìm mỏ than cho mình, giọng nói cũng run lên vì phấn khích: “Tiên sinh, có... có thật không vậy?”
“Tất nhiên là thật rồi!” Kim Phi nhắc nhở: “Có điều hiện tại tuyết lớn quá, ta có nói cách cho nàng rồi nàng cũng không được cho người đi tìm, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi!" Công chúa Lộ Khiết liên tục gật đầu đảm bảo.
Kim Phi đang định nói thêm, Lưu Thiết đã gõ cửa đi vào.
“Tiên sinh, có một chiếc phi thuyền bay tới từ phía nam!”
Chương 1990: Có tin tức rồi
"Bây giờ mà có phi thuyền tới ư?"
Kim Phi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, bên ngoài gió bắc đang gào thét, tuyết rơi dày đặc, trên cột cờ lá cờ được thu vào, nhưng trong trời tuyết rơi, một chiếc phi thuyền bay lảo đảo về thành.
Trước đây, cứ vài ngày sẽ có một chiếc ca-nô đến, chuyển vài lá thư, báo và những thứ khác đến thành Du Quan, sau đó đưa thư mà Lưu Thiết thông báo về sự an toàn của anh ta và những lá thư của tướng sĩ thủ thành gửi cho gia đình về Xuyên Thục.
Nhưng kể từ khi nước biển đóng băng, ca-nô và thuyền lầu không thể vào được, phi thuyền cũng không thể tiến vào.
Bởi vì gần đây gió và tuyết quá mạnh, khiến con người ngay cả mở mắt cũng không mở nổi, phi thuyền rất lớn, nguy hiểm khi hạ cánh thực sự quá lớn.
Kể từ khi trận bão tuyết bắt đầu, thành Du Quan đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, lúc này, bất chấp trận bão tuyết, một chiếc phi thuyền bất ngờ bay tới, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kim Phi là ở Xuyên Thục hoặc Đông Hải có chuyện gì đó đã xảy ra.
Kim Phi cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, Nhuận Nương và Tả Phi Phi vội vàng lấy mũ và khăn quàng cổ giúp Kim Phi đội vào, công chúa Lộ Khiết cũng đeo găng tay mang trên cổ vào tay Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm đã mặc quần áo xong, mang theo bên mình cây kiếm màu đen, đi theo Kim Phi và Lưu Thiết ra khỏi nhà.
Kim Phi rùng mình ngay khi rời khỏi nhà.
Mặc dù đã mặc áo khoác da và đội mũ, chỉ để lộ vùng mũi và mắt, nhưng vẫn lạnh cóng như vậy.
Tuy không có nhiệt kế nhưng Kim Phi chỉ bằng cảm giác có thể xác nhận nhiệt độ ít nhất cũng -15 độ.
Đây là lần đầu tiên trong hai đời người, y cảm thấy lạnh như vậy.
Chẳng trách kiếp trước người Đông Bắc đều đến phía nam vào mùa đông, trời quá lạnh, chỉ có người ở phương nam chưa từng thấy tuyết mới cảm thấy ở phương bắc vui, tạo thành đội đi chơi tuyết ở vùng Đông Bắc, bị cư dân mạng chế giễu là cuộc thám hiểm phương bắc thành công nhất của người phương nam.
Lúc ấy, Kim Phi cũng muốn đi, đáng tiếc y quá bận rộn với công việc, không có thời gian để bận tâm đến, xong việc chỉ có thể xem tin tức, hóng hớt một chút.
"Cũng không biết liệu mình có còn được một lần nữa xem lại cuộc thám hiểm phương bắc của người phương nam hay không."
Trong lòng Kim Phi cảm khái.
Cuộc thám hiểu phương bắc của người phương nam không chỉ là một trò đùa mà còn là minh chứng cho sự thịnh vượng của đất nước, nhân dân phồn vinh, vật chất phong phú, an ninh ổn định, giao thông thuận lợi, nếu đổi thành bây giờ, ngay cả áo bông cũng không có, ở Trung Nguyên cũng có thể chết cóng, ai có thể bất chấp gió tuyết đi ngàn dặm tới Đông Bắc?
Nếu cuộc đời này của Kim Phi còn nhìn thấy được, có nghĩa là tình hình ở Đại Khang đã rất ổn định, vật chất rất phong phú, giao thông và an ninh cũng rất tốt, người dân có tiền và có đủ khả năng đi du ngoạn.
Chỉ nghĩ đến đây, Kim Phi cảm thấy rất thành tựu.
Nhưng y cũng biết muốn làm được những chuyện này vô cùng khó khăn, nhưng không sao, Kim Phi còn trẻ, cho dù y và Cửu công chúa không làm được thì con cháu của bọn họ nhất định có thể làm được.
Với những suy nghĩ miên man trong lòng, đám người đã đi đến một nơi đất trống.
Nơi đất trống này là sân bay cho phi thuyền và khinh khí cầu hạ cánh, tuy nhiên do gần đây gió tuyết quá lớn nên không có phi thuyền nào tới, Lưu Thiết không cho người dọn dẹp, tuyết ngập đến đầu gối như những nơi khác.
Lúc này, có một chiếc phi thuyền sắp hạ cánh, một nhóm nhân viên hộ tống đang khẩn trương dọn tuyết, có thêm vài nhân viên hộ tống đang dùng xẻng thăm dò xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Họ đang tìm gì vậy?" Bắc Thiên Tầm tò mò hỏi.
"Tìm cần cẩu!" Lưu Thiết giải thích: "Gió quá mạnh, không có cần cẩu kéo, phi thuyền không thể hạ cánh."
Bình thường khi phi thuyền hạ cánh, chỉ cần giải phóng một phần khí và có thể tự hạ cánh bằng sức nặng, tuy nhiên, lúc này gió quá mạnh nên chỉ bằng sức nặng, phi thuyền khó có thể tự hạ cánh, nếu có thể hạ xuống, cũng không biết sẽ bị thổi bay đi đâu, kéo bằng cần cẩu thì mới được.
Tuyết dày gần như đã lấp đầy sân bay, việc dọn hết tuyết là không thể và không cần thiết, chỉ cần dọn tuyết xung quanh cần cẩu để cần cẩu có thể sử dụng bình thường.
Đang nói thì một nhân viên hộ tống ngẩng đầu lên và hô to: "Tìm được rồi, ở đây!"
Nhân viên hộ tống khác nhanh chóng dùng xẻng tập trung xung quanh và nhanh chóng dọn sạch chiếc cần cẩu.
Sau đó Lưu Thiết cho người vẫy cờ truyền tín hiệu đến phi thuyền, phi thuyền loạng choạng bay tới, khi bay đến sân bay, ném xuống một sợi dây to như quả trứng gà.
Ở một đầu sợi dây có một chiếc khóa, một nhân viên hộ tống nắm lấy một đoạn dây của cần cẩu chạy tới để khóa chiếc khóa trên dây và sợi dây lại với nhau.
Nhân viên hộ tống khác cùng nhau quay bàn kéo cạnh cần cẩu, sợi dây nhanh chóng căng ra, kéo phi thuyền liên tục hạ xuống.
Trước kia gió tuyết quá lớn, cho dù có dùng ống dòm, người bên dưới cũng khó nhìn thấy số hiệu trên phi thuyền, hiện tại phi thuyền đã được kéo xuống, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.
“7, 08?” Lưu Thiết ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh, đây là đội phi thuyền nào?”
Ở nơi này, truyền tin vào giao thông đều rất lạc hậu, phi thuyền có phạm vi ứng dụng rất rộng rãi, Cửu công chúa cũng rất coi trọng phi thuyền, dù gặp khó khăn về tài chính nhưng vẫn dùng rất nhiều vốn và vật liệu vào việc sản xuất phi thuyền.
Điều này cũng làm cho Xuyên Thục ngày càng có nhiều phi thuyền, để phân biệt, mỗi phi thuyền đều có số hiệu riêng, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Thiết nhìn thấy một phi thuyền có số hiệu này.
"Ngươi chắc là 7,08 chứ?"
Kim Phi nói và nheo mắt lại nhìn lên.
Loáng thoáng nhìn thấy ở bên hông phi thuyền viết những con số 7-08.
"Là phi thuyền của thủy quân, sau khi chế tạo những phi thuyền trực tiếp giao cho thủy quân, sau đó thủy quân đi về phía nam đến nước K, cho nên ngươi chưa từng thấy nó!" Kim Phi giải thích: "Xem ra là đám người Trịnh Trì Viễn đã trở lại!"
Gần đây Lưu Thiết và Kim Phi trò chuyện mấy lần, anh ta biết đội viễn chinh và thủy quân đến nước K, nghe tin Trịnh Trì Viễn trở về, hai mắt sáng lên: "Bọn họ đã tìm được hạt bông và hạt thóc chưa?"
"Phải chờ bọn họ xuống mới biết được!" Kim Phi nói, nhưng trong mắt cũng tràn đầy mong đợi.
Với nỗ lực của nhân viên hộ tống, cuối cùng chiếc phi thuyền đã hạ cánh thuận lợi, nhân viên hộ tống đã kéo vài sợi dây và móc chúng vào các vị trí khác nhau của phi thuyền, và cuối cùng chiếc phi thuyền cũng ngừng rung chuyển.
Vài thủy thủ từ trong phi thuyền bước ra, run rẩy giơ tay chào Kim Phi theo kiểu quân đội: "Tiên... tiên sinh!"
Không phải bọn họ kích động khi nhìn thấy Kim Phi, mà là vì bọn họ mặc quá ít, không chỉ tay run lên vì lạnh, hàm răng trên dưới cũng không khỏi run lên.
"Tiên... tiên sinh, tướng quân... và Lạc Lan... cô nương... mang đến cho ngài... một lá thư..."
Thủ lĩnh thủy thủ nói rồi đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, chắc là muốn lấy lá thư ra nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
"Được rồi được rồi, vào trong rồi hãy nói chuyện!"
Kim Phi chỉ vào phòng canh gác cạnh sân bay, quay đầu nhìn Lưu Thiết: “Bên trong có bếp lửa chứ?”
"Có, nhưng chúng ta mới đến đây, cũng không châm lửa, trong phòng chưa ấm." Lưu Thiết nói.
"Vậy cũng tốt hơn bên ngoài, tình hình bọn họ thế này cũng không đi tới nhà trọ được!"
Kim Phi dẫn đầu về phía phòng canh gác, Lưu Thiết và các thủy thủ cũng nhanh chóng theo sau.