-
Chương 2076-2080
Chương 2076: Thúc giục
Phương Linh Quân nghe Kim Phi nói như vậy thì không khỏi nhìn y thật sâu.
Đại đa số những người sau khi lập nghiệp đều sẽ trốn tránh sự nghèo túng lúc trước, ví dụ như trong lịch sử từng có một người thư sinh không đỗ cuộc thi công danh nên đã chán nản đến mức cưới một cô gái bị mù một mắt và kiếm sống bằng nghề giặt quần áo cho người khác.
Sau khi hắn thi đỗ công danh và trở thành một quan chức nhỏ trong thành thì ngay lập tức cảm thấy cô gái ấy chính là vết nhơ trong cuộc đời hắn nên không chịu quay về quê, còn nói với người khác rằng bản thân vẫn chưa kết hôn rồi sau đó cưới một vị tiểu thư con nhà giàu ở trong thành làm vợ.
Sau khi cô gái mù nghe được chuyện này thì đã treo cổ tự tử trên xà nhà ở quê nhà.
Vụ việc này vô cùng huyên náo ở địa phương, một quan viên của bộ Lễ đi ngang qua nơi đó khi ông về quê thăm họ hàng đã nghe được việc này và khi trở về đã báo cáo với thị lang bộ Lễ rồi bằng một cách nào đó mà đã truyền đến tai hoàng hậu.
Hoàng hậu bênh vực kẻ yếu là cô gái mù trước mặt hoàng đế, hoàng đế bèn ra lệnh cho Đại Lý Tự điều tra chuyện này, sau đó tước đoạt công danh của vị thư sinh đó rồi áp giải về quê và chặt đầu trước công chúng.
Vụ án này đã để lại dấu ấn trong lịch sử, không ít gánh hát đã cải biên thành lời hát để truyền xướng.
Thợ rèn cũng là một nghề cấp thấp trong thời phong kiến, nhưng dường như Kim Phi không hề né tránh điều này, thay vào đó, y vẫn làm những công việc tương tự như thợ rèn cho đến ngày nay và thường xuyên dành vài ngày ở trong phòng thí nghiệm.
Chỉ riêng phần phong thái này đã khiến Phương Linh Quân tự ti.
"Bên ngoài quả thực có chút lộn xộn, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Kim Phi dẫn Phương Linh Quân đi vào phòng nghỉ ngơi bên trong.
Phòng nghỉ ngơi là nơi Kim Phi dùng để nghỉ ngơi và vẽ tranh, tuy trên bàn bày đầy giấy tờ và dụng cụ vẽ nhưng vẫn gọn gàng hơn bên ngoài một chút.
Vừa rồi Phương Linh Quân chỉ đang trêu ghẹo nhưng thật ra ông ta lại càng cảm thấy kính nể khi thấy Kim Phi không hề câu nệ tiểu tiết.
Ông ta tùy tiện tìm một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống và hỏi: “Kim tiên sinh tìm ta là có chuyện gì?”
“Ta muốn chọn một số học sinh có thành tích tốt môn toán ở học viện sư phạm, đồng thời thành lập một trường học mới chuyên nghiên cứu về năng lượng điện!" Kim Phi nói.
Chủ yếu người đọc sách trong thời phong kiến đều học kinh sử sách luận và những thứ tương tự nên không có ai coi trọng số học, thậm chí có người còn cho rằng đó là con đường nhỏ chỉ có tiểu thương và người bán hàng rong mới cần học, không thể vào đến được nơi sang trọng.
Trước đây sinh viên do học viện sư phạm đào tạo chủ yếu là đẩy mạnh giáo dục bắt buộc, tiên sinh được cử xuống cấp cơ sở làm giáo viên thì nội dung nghiên cứu chủ yếu là tập trung vào giáo dục giác ngộ và dạy trẻ em đọc viết, tỉ lệ học môn toán tương đối thấp.
Nghiên cứu năng lượng điện đòi hỏi rất nhiều kiến thức toán học nên Kim Phi muốn chọn một nhóm sinh viên của học viện sư phạm yêu thích toán và vật lý để nghiên cứu kiến thức khoa học tự nhiên.
“Chuyên nghiên cứu điện năng?” Phương Linh Quân hỏi: “Không phải tiên sinh đã chế tạo thành công đèn điện rồi sao?”
"Năng lượng điện có thể được sử dụng trong phạm vi rất rộng, chiếu sáng chỉ là năng lượng cơ bản nhất." Kim Phi giải thích: "Điện không chỉ có thể được sử dụng để chiếu sáng mà còn có thể được sử dụng để chế tạo nhiều dụng cụ điện khác nhau và cũng có thể dùng trong y tế để khám bệnh!"
“Dùng để chữa bệnh?” Phương Linh Quân sửng sốt: “Thứ này có thể dùng để khám bệnh sao?”
"Đương nhiên có thể, nhưng cần sử dụng rất nhiều công cụ.” Kim Phi nói: “Sức lực của cá nhân ta có hạn nên cần thêm nhiều người cùng tìm hiểu về điện và cùng nhau nghiên cứu những công cụ này!"
“Kim tiên sinh, ngài thực sự muốn truyền bá kiến thức này sao?” Phương Linh Quân hỏi.
Trong thời đại phong kiến vẫn luôn có câu không truyền nghề cho người ngoài, rất nhiều nghề thủ công đều được cha truyền con nối, nếu người học việc muốn học một nghề nào đó từ thầy thì phải làm việc miễn phí tại nhà sư phụ trong vài năm và còn phải đồng ý sau này sẽ chu cấp cho sư phụ dưỡng lão thì sư phụ mới chịu đồng ý.
Tình trạng này tồn tại cho đến đời trước của Kim Phi, trước kia y từng quen biết một vị lão trung y và y đã đề cập trong một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên rằng y phải lạy sư phụ mỗi khi sư phụ kê đơn thuốc cho y.
Phương Linh Quân cho rằng, năng lượng điện là do Kim Phi phát minh ra, nếu chỉ truyền lại cho con cháu của y thì chẳng khác nào đã trực tiếp để lại một cái kho báu.
Nhưng giờ đây Kim Phi lại muốn truyền bá kiến thức về điện năng cho người ngoài.
"Năng lượng điện có tiềm năng vô hạn và phạm vi ứng dụng rộng rãi, nếu nhiều người hiểu về điện hơn thì nó có thể thúc đẩy sự phát triển xã hội và mang lại rất nhiều lợi ích cho người dân!” Kim Phi nói.
"Tiên sinh đại nghĩa!"
Phương Linh Quân đứng dậy rồi làm lễ với Kim Phi: “Tiên sinh cần ta phối hợp như thế nào?”
“Trước hết hãy tiến hành một cuộc khảo sát để chọn ra những học sinh quan tâm đến toán học và năng lượng điện và sẵn sàng nghiên cứu năng lượng điện, sau đó ta sẽ tổ chức kỳ thi cho bọn họ và chọn ra một số người vào trường mới." Kim Phi nói.
“Ngài đích thân giảng dạy ở trường mới sao?” Phương Linh Quân hỏi.
"Ừ." Kim Phi gật đầu.
Y là người duy nhất ở Đại Khang có kiến thức về năng lượng điện, y không muốn đi thì cũng không được.
“Nếu ngài đích thân đi dạy thì e rằng sẽ có người tham gia tuyển chọn với mục đích khác!" Phương Linh Quân nhắc nhở.
Trong thời đại phong kiến, cứ cách vài năm hoàng đế lại chủ trì một cuộc thi, những thí sinh đó không hề quan tâm có thi đỗ hay không, có nhìn rõ hoàng đế hay không, nhưng chỉ cần họ tham gia kỳ thi này thì đều sẽ tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng họ là học trò của thiên tử.
Mặc dù Kim Phi không nắm giữ chức vụ gì trong triều đình nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết rằng y mới là người đứng đầu thực sự của triều đình.
Không biết có bao nhiêu người một lòng một dạ muốn tiếp cận Kim Phi, trường sư phạm không thiếu những người như vậy, nhưng trước đây Kim Phi rất ít khi đến trường nên bọn họ không hề có cơ hội tiếp xúc với Kim Phi.
Nếu Kim Phi muốn chọn học sinh từ trường sư phạm và trực tiếp giảng dạy thì những người được chọn thực sự sẽ trở thành học sinh của Kim Phi và giá trị của họ sẽ cao hơn nhiều so với những người được gọi là ‘học trò của thiên tử’.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia tuyển chọn vì điều này.
"Điều này cũng đúng.” Kim Phi không có hứng thú với chính trị và cũng không muốn bị vây quanh bởi một đám những kẻ lợi dụng chính trị với những suy nghĩ không trong sạch, y gãi đầu nói: “Là ta không cân nhắc chu toàn.”
Phương Linh Quân nhìn thấy Kim Phi gặp khó khăn thì cười nói: “Thật ra ta có một biện pháp.”
“Mời Phương tiên sinh nói!”
“Không phải tiên sinh đã lắp đặt đèn điện trong học viện rồi sao? Khi trở về ta sẽ nói chuyện với học sinh về điện năng, sau đó giao bài tập để học sinh viết một bài văn về điện năng.”
Phương Linh Quân nói: “Loại bài tập này cứ ba ngày ta sẽ cho một lần nên chắc chắn học sinh sẽ không nghĩ nhiều và có thể sẽ viết ra một số suy nghĩ thật sự của bản thân, và những bài viết này có thể sẽ tiết lộ quan điểm thực sự của họ về năng lượng điện tốt hơn bảng khảo sát."
"Cũng có lý." Kim Phi gật đầu: "Vẫn là tiên sinh cân nhắc chu toàn."
Có lẽ có có một số học sinh nhạy bén sẽ nhận ra ý đồ của Phương Linh Quân, nhưng nhìn chung, như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp điền vào bảng khảo sát.
Còn những bạn sinh viên nhạy bén này muốn tham gia thì cứ tham gia, các đơn vị học thuật cũng đang cần người làm công tác hành chính nên coi như là đào tạo một số nhân viên hành chính có kiến thức chuyên môn.
“Vậy ngài hãy nói cho biết thêm một số kiến thức về điện để khi trở về ta cũng có thể nói chuyện thêm với các học sinh.”
Phương Linh Quân mỉm cười thúc giục.
Chương 2077: Thận trọng
“Năng lượng điện không chỉ có thể dùng để chiếu sáng mà còn có thể điều khiển động cơ để làm được rất nhiều việc…”
Kim Phi giải thích cho Phương Linh Quân về phạm vi sử dụng phổ biến của năng lượng điện.
Phương Linh Quân vốn đã rất tò mò về năng lượng điện, nghe Kim Phi giải thích xong lại không khỏi cảm thán nói: “Chẳng trách tiên sinh muốn thành lập một học viện chuyên nghiên cứu năng lượng điện, như những gì tiên sinh vừa nói thì tiềm năng của năng lượng điện quả thực rất lớn và khả năng sử dụng cũng vô cùng rộng rãi!”
"Đúng vậy, điện năng đơn giản mà lại phức tạp, mỗi người chúng ta đều đã thấy sấm sét nhưng học thuật trong đó rất cao thâm, đáng giá để mất cả đời nghiên cứu.” Kim Phi gật đầu đồng ý.
Ở kiếp trước của Kim Phi, việc sử dụng năng lượng điện đã rất phổ biến, thâm nhập vào mọi mặt của cuộc sống, nhưng sự phát triển của năng lượng điện vẫn còn đang tiếp tục.
"À phải rồi tiên sinh, ngài muốn mở học viện để giảng dạy kiến thức về điện năng, ngài đã bàn bạc việc này với bệ hạ chưa?" Phương Linh Quân hỏi.
Là một người làm nghề giáo dục, Phương Linh Quân vô cùng ghét hành vi che chắn kiến thức nhưng sau khi nghe Kim Phi giải thích, Phương Linh Quân cũng nhận ra rằng năng lượng điện là một công nghệ có thể thay đổi tương lai.
Phương Linh Quân đã đọc đủ thứ sách vở, nhìn chung là sử sách, không có một người thống trị nào có thể thực sự quan tâm đến người dân như Kim Phi, và cũng không có người một thống trị nào có can đảm thay trời đổi đất như Kim Phi, thế nên Phương Linh Quân rất trân trọng sinh hoạt hiện tại và cũng tràn đầy khao khát về tương lai.
Ông ta rất biết ơn sự cố gắng của Kim Phi cho giáo dục, nhưng lại có chút lo lắng rằng một khi kiến thức về năng lượng điện được truyền bá sẽ bị mật thám học hỏi, và nó sẽ đe dọa đến nền hòa bình mà Xuyên Thục vất vả lắm mới thiết lập được.
Trong mắt Phương Linh Quân, Kim Phi là một học giả, nhưng tâm tư lại hơi đơn giản thế nên ông ta mới hỏi y là đã bàn bạc với Cửu công chúa chưa.
“Chưa có bàn bạc chuyện này,” Kim Phi hỏi, “Ta muốn xin ý kiến của ngài trước.”
“Năng lượng điện có tầm quan trọng rất lớn, nói nghiêm trọng thì thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả quốc gia, tiên sinh nên bàn bạc với bệ hạ chút đi." Phương Linh Quân nói.
Ở kiếp trước của Kim Phi, ngành điện đã là một môn học vô cùng phổ biến, hầu như tất cả học sinh cấp hai đều phải học nên y không hề nhận thức được vấn đề bảo mật. Bây giờ được Phương Linh Quân nhắc nhở, y mới nhớ tới thế giới này vẫn chưa tồn tại năng lượng điện.
Khoa học không có biên giới nhưng các nhà khoa học thì có, nếu bây giờ Kim Phi là người duy nhất nghiên cứu thì có lẽ sẽ chậm hơn nhưng vẫn luôn có thể giữ được vị trí dẫn đầu của bên mình. Một khi công nghệ được công bố thì kẻ địch cũng tiến hành nghiên cứu, ai biết được lại có thể vượt trội hơn cả mình, thậm chí còn uy hiếp đến an toàn của bên mình.
Nguỵ Lão Tam chính là một ví dụ sờ sờ.
Mặc dù khinh khí cầu do Thổ Phiên chế tạo kém hơn nhiều so với khinh khí cầu của bên ta, nhưng thiếu chút nữa đã san bằng làng Tây Hà.
Sau khi nói chuyện với Phương Linh Quân xong, Kim Phi lập tức đi tới ngự thư phòng, nói cho Cửu công chúa về mối bận tâm của Phương Linh Quân.
"Phương tiên sinh lo lắng là đúng," Cửu công chúa khẳng định điều Phương Linh Quân trước tiên, sau đó nói: "Phu quân, chẳng phải chàng không thích dạy cho học trò sao? Sao đột nhiên lại muốn đi dạy học?"
Kim Phi đã từng nhận mấy người học trò, ngoại trừ Vạn Hạc Minh thì những người khác đều ở trạng thái thả tự do.
Mãn Thương và Chu Cẩm bây giờ một người đang quản lý xưởng thép, một người thì lo chữa bệnh, mỗi ngày bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. A Xuân vẫn còn nhỏ phải đi học, thế nên cũng chỉ có Vạn Hạc Minh kè kè theo Kim Phi mỗi ngày.
"Khả năng vận dụng của điện năng quá rộng rãi, một mình ta thì không thể nào kham nỗi cho nên muốn tìm thêm người trợ giúp để cùng thúc đẩy sự phát triển của điện năng." Kim Phi nói.
"Đúng vậy," Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Sức lực của một người quả thực có hạn. Nếu phu quân thật sự muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng thì không cần thiết phải mở một học viện chuyên môn, mà chỉ cần chiêu mộ một vài học trò tài năng đáng tin cậy làm học trò."
Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy trước mắt thì thế này đi!"
Không phải Kim Phi quý trọng cây chổi cùn của mình, mà là năng lượng điện đó giống như một chiếc hộp Pandora. Bây giờ đang nắm giữ trong tay mình nhưng một khi đã truyền bá rộng rãi ra ngoài thì sẽ không thể nào khống chế được nữa, theo ý tưởng của Cửu công chúa, tìm mấy học trò giúp đỡ trước thì vẫn tốt hơn.
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì Châu Nhi đi tới, thấy trong ngự thư phòng không có người ngoài đã báo ngay: "Bệ hạ, tiên sinh, Ngụy tiên sinh tới."
Kim Phi muốn xây đập nước, nên mấy hôm trước đã viết thư cho Ngụy Đại Đồng, hỏi ông ta có rảnh đến khảo sát địa hình không, cứ tưởng mấy ngày nữa mới đến ai ngờ hôm nay đã đến rồi.
"Mời ông ấy vào nhanh!" Kim Phi đứng dậy nói.
"Dạ!"
Châu Nhi dạ một tiếng rồi đi ra ngoài, một lát sau đã đi vào cùng với Ngụy Đại Đồng.
"Kính chào bệ hạ, tiên sinh!"
Ngụy Đại Đồng cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa ra hiệu cho Ngụy Đại Đồng đứng dậy, Kim Phi tiến lên hỏi: "Đường đi thuận lợi chứ?"
Ngụy Đại Đồng hẳn là vừa mới đến, quần áo còn chưa thay, mặc dù không có vết bẩn, nhưng rất nhiều chỗ đều đã nhăn nheo.
“Mọi chuyện rất thuận lợi,” Ngụy Đại Đồng nói: “Mấy ngày trước ta đến đập chứa nước mãi đến khi trở về đập Đô Giang mới thấy thư của tiên sinh, nên đã đến trễ xin tiên thứ lỗi.”
"Không sao, cái đập lớn này cũng không cần gấp đến vậy." Kim Phi hỏi: “Công việc bên Tây Xuyên đã sắp xếp xong chưa?"
Lũ xuân sắp đến, công việc của Ngụy Đại Đồng có liên quan chặt chẽ đến việc kiểm soát lũ lụt. Kim Phi có hơi lo lắng ông ta vội vàng chạy tới đây thì đập Đô Giang sẽ xảy ra chuyện.
“Tiên sinh yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.” Ngụy Đại Đồng lấy từ trong túi sau lưng ra một chồng văn kiện: “Lần này lại đây cũng là để báo cáo với bệ hạ và tiên sinh về việc xây dựng đập chứa nước.”
Hạt giống lúa nước L đã được phân phối cho các hợp tác xã mua bán, năm nay đã bắt đầu gieo trồng quy mô lớn.
Trồng lúa cần lượng nước lớn, trước đây ở Xuyên Thục không có nhiều nơi thích hợp để trồng lúa, nhưng sau vài công cuộc ra công cứu giúp, xây dựng đập Đô Giang để đưa nguồn nước cuồn cuộn của sông Kim Mã liên tục đi vào đồng bằng Xuyên Thục, sau đó lại được đưa đến nhiều nơi khác nhau thông qua các kênh dẫn nước để cung cấp đủ nguồn nước cho việc trồng lúa.
Lương thực dự trữ ở Xuyên Thục vốn đã rất thấp, việc thu hoạch lúa nước L năm nay có liên quan đến việc đói no của người dân, Kim Phi vô cùng quan tâm và ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Ngụy Đại Đồng một tách trà, sau đó cầm lấy văn kiện Ngụy Đại Đồng đưa qua xem.
Từ văn kiện cho thấy, công việc của Ngụy Đại Đồng tiến triển rất thuận lợi, nhưng nhiều con kênh mới được xây dựng vào năm ngoái, năm nay là lần đầu tiên thông nước, còn có vấn đề gì hay không thì phải thông nước mới có thể kiểm nghiệm.
"Vất vả cho Ngụy đại nhân rồi!" Kim Phi đọc văn kiện xong lại gật đầu với Ngụy Đại Đồng.
Kể từ khi đi theo Kim Phi, phần lớn thời gian Ngụy Đại Đồng đều đi bôn ba khảo sát khắp nơi, thường xuyên màn trời chiếu đất.
Chức quan càng ngày càng cao, nhưng làn da lại càng đen đi, so với lần đầu gặp Kim Phi đã già đi rất nhiều, có thể gọi là có đủ tận tâm.
"Việc ta đang làm bây giờ chính là giấc mơ cả đời của ta. Dù có mệt mỏi đến đâu thì vẫn vui vẻ. Trước đây muốn làm thêm chút cũng không có cơ hội này đâu." Ngụy Đại Đồng cười lắc đầu, sau đó hỏi: "Sao tiên sinh lại muốn xây đập nước ở làng Tây Hà?"
Chương 2078: Số hiệu Thái Bình về rồi
Ngụy Đại Đồng tới làng Tây Hà mấy lần, biết dòng sông nhà phía tây làng đó, theo Ngụy Đại Đồng thấy, dòng sông nhỏ đó rất hẹp, nước chảy không to, độ khí xây đập nước cũng không lớn, vì sao phải gọi mình tới?
Chẳng lẽ đập nước Kim Phi muốn xây có chỗ nào đặc biệt?
Cũng chính vì sự tò mò này, sau khi Ngụy Đại Đồng nhận được thư của Kim Phi, đã vội sắp xếp công việc ở đập Đô Giang cho tốt, rồi lập tức chạy tới.
Quả nhiên, đáp án của Kim Phi y như ông ta đoán: “Cái đập nước ta muốn xây, không giống với đập nước khác lắm, ta muốn dùng đập nước này để phát điện!”
“Phát điện?” Lúc trước Ngụy Đại Đồng luôn ở đập Đô Giang, còn chưa biết chuyện đèn điện, cũng chưa từng nghe nói về điện cơ.
“Là thế này…”
Kim Phi nói về ý tưởng máy phát điện và phát điện bằng sức nước.
Vừa nãy lúc Ngụy Đại Đồng vào làng, ông ta đã thấy đèn điện bên đường, nhưng không hiểu đây là gì, chuẩn bị quay về tìm một người hỏi thử, bây giờ không cần hỏi nữa, Kim Phi đã giải thích cho ông ta rồi.
Quay đầu nhìn đèn điện bên cạnh, Ngụy Đại Đồng cân nhắc suy nghĩ, thăm dò hỏi: “Ý tiên sinh ngày là, muốn trang bị một động cơ trong đập lớn này, sau đó lúc dòng chảy đi qua, có thể đẩy cho động cơ này xoay quang để phát điện, thắp sáng những đồ vật gọi là đèn điện này?”
“Ngụy đại nhân không hổ là hiểu sâu biết rộng, vừa nói đã hiểu.” Kim Phi khen ngợi nói.
“Tiên sinh ngài quá coi trọng ta rồi,” Ngụy Đại Đồng lắc đầu, sau đó hỏi: “Đập chứa nước mà lúc trước chúng ta trù tính, bây giờ còn có mấy cái vẫn xây móng kìa, cần quy hoạch lại lần nữa không?”
Theo ông ta thấy, nếu đập nước đã có thể phát điện, không tận dụng được thì chả khác nào lãng phí sao?
“Tạm thời không cần,” Kim Phi nói: “Đập phát điện thủy lợi bây giờ vẫn còn là ý tưởng, nhân tố không ổn định trong đó quá nhiều, không hợp để mở rộng trên diện tích lớn, trước tiên chúng ta thử nghiệm ở đây, đợi tích lũy đủ kinh nghiệm rồi hãy thử ở nơi khác, quá trình này có thể cần mấy năm mười mấy năm thậm chí mấy chục năm.
Những đập chứa nước mà lúc trước chúng ta trù tính, đều liên quan tới tưới tiêu và phòng lũ phòng lụt, cần mau chóng thi công…”
“Vâng!” Ngụy Đại Đồng cúi người tuân mệnh.
Ra khỏi ngự thư phòng, Ngụy Đại Đồng cố ý chạy tới nhà máy điện một chuyến, tham quan máy phát điện, càng hiểu sâu hơn về suy nghĩ của Kim Phi.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Kim Phi luôn thích ngủ nước đã thức dậy, ăn cơm xong y gọi Ngụy Đại Đồng đi đến phía tây làng, tới dòng sông điều tra thực địa.
Mấy ngày tiếp theo, hai người men theo dòng sông đi lên đi xuống mấy chục dặm, trải qua so sánh nhiều lần, nhất trí quyết định xây đập nước ở khe núi cách làng bảy dặm về phía bắc.
Tiếp đó Kim Phi giảng giải một số siêu nghĩ về việc xây đập thủy lợi với Ngụy Đại Đồng, Ngụy Đại Đồng cũng căn cứ vào kinh nghiệm làm việc của mình, đưa ra ý kiến và đề nghị của bản thân.
Đồng thời, Phương Linh Quân cũng sắp xếp một phần bài tập trong học viện sư phạm, để các học sinh viết một bài văn về đèn điện và điện năng, phát biểu quan điểm của mình.
Sau khi cách học sinh nộp bài tập lên, tự Phương Linh Quân nhìn một lượt, sau đó đưa cho Kim Phi, để Kim Phi chọn học sinh vừa ý.
Lúc đó Kim Phi đang bận điều tra thực địa dòng sông với Ngụy Đại Đồng, giao việc chọn học sinh cho Cửu công chúa.
Trước kia Cửu công chúa luôn lo Kim Phi truyền bá kĩ thuật điện năng ra, nên nhận công việc này, còn gọi Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và Tả Chi Uyên tới cố ý mở một cuộc họp.
Ba người cẩn thận đọc bài văn của mỗi học sinh, Tả Chi Uyên phụ trách kiểm định phương diện chuyên ngành, Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm đứng trên cấp độ chính trị tiến hành thẩm định, sau khi ba người chọn ra, thì giao danh sách cho Tiểu Ngọc, đội Chung Minh sẽ tiến hành điều tra xuất thân chi tiết hơn, đánh giá độ trung thành của mọi học sinh.
Bên khác, Kim Khi và Ngụy Đại Đồng đã xác định được vị trí đập nước, trong đội ngũ điều tra thực địa lại có thể một vị lão trưởng làng.
Trạm thủy điện cũng được Cửu công chúa liệt vào công trình bí mật, bây giờ lão trưởng làng là người phụ trách đội thi công trong làng, được Cửu công chúa chỉ định làm đơn vị thi công đập nước.
Trải qua gần một tháng khảo sát và sắp xếp, mùng hai tháng ba năm ba Tân Nguyên, đập nước tiến hành nghi thức khởi công.
Trạm thủy điện này coi như là một lần thử nghiệm, Kim Phi cũng không xác định được là có thể thành công không, cho nên quy mô nghi thức khởi công không lớn, ngoài đội thi công, chỉ có Kim Phi, Cửu công chúa, Ngụy Đại Đồng và Tiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và mười người tham gia.
Sau khi nghi thức kết thúc, lão trưởng làng dẫn đội thi công bắt đầu xây nơi đóng quân ở xung quanh.
Mấy tháng sau thậm chí một hai năm, bọn họ đều phải ở đây, không có lão trưởng làng phê chuẩn, bình thường không cho phép rời đi.
Chủ trì nghi thức khởi công xong, Kim Phi dẫn đám người Cửu công chúa về làng, vừa về đến cổng làng, đã thấy một trợ lí của Tiểu Ngọc cưỡi ngựa chiến phi tới.
Thấy đám Kim Phi, trợ lí vội thít chặt dừng ngựa chiến lại, vừa nhảy xuống, vừa hô to: “Bệ hạ, tiên sinh, số hiệu Thái Bình quay về rồi!”
“Thật sao?” Mắt Kim Phi lập tức sáng lên.
Theo thời gian suy tính, nhiệm vụ của số hiệu Thái Bình dù thành công hay thất bại thì cũng nên về lâu rồi, nên đoạn thời gian gần đây, Kim Phi cứ lo cho số hiệu Thái Bình mãi.
Mong chờ lâu như vậy, cuối cùng số hiệu Thái Bình cũng về rồi.
Không đợi trợ lí tới báo cáo, Kim Phi đã nhảy xuống khỏi xe ngựa của Cửu công chúa, xông lên hỏi: “Bọn họ ở đâu?”
“Sáng nay giờ Tỵ, số hiệu Thái Bình đã về Đông Hải, thuyền bọc thép xuất hiện dấu vết tàn phá, tạm dừng ở xưởng đóng thuyền, thuyền viên khác ở lại Đông Hải tiến hành tu sửa, Trịnh tướng quân biết bệ hạ và tiên sinh đều đang lo lắng cho số hiệu Thái Bình, cố ý phái một phi thuyền đưa phó thuyền trưởng Bằng và thuyền trưởng Chung Viễn Thanh về phục mệnh, bây giờ đã chờ ở viện Khu Mật rồi.”
Trợ lí nhanh chóng đáp.
Kim Phi nghe xong, cưỡi lên con ngựa chiến trợ lí vừa cưỡi tới, phi nhanh về làng.
Thiết Chùy vội dẫn đội thân vệ đi theo, vốn dĩ Cửu công chúa cũng muốn tìm cấm quân đổi một con ngựa chiến, nhưng suy nghĩ thì vẫn bỏ ý nghĩ này đi, ngồi về xe ngựa lần nữa.
Cửu công chúa không dẫn đầu, đám Ngụy Đại Đồng Thiết Thế Hâm Tiểu Ngọc dù gấp cũng không dám tự chạy đi như Kim Phi, chỉ có thể đè tính tình xuống đi theo sau.
Bình thường Kim Phi rất ít khi cưỡi ngựa trong làng, nhưng lần này lại phi ngựa tới thẳng cửa viện Khu Mật, sau đó nhảy xuống khỏi ngựa chiến xông vào trong.
Vào đại sảnh viện Khu Mật, vừa liếc đã thấy hai người Kim Bằng và Chung Viễn Thanh ngồi bên bàn.
Hai người cũng nhìn thấy Kim Phi, đồng thời đứng dậy hành lễ kiểu quân đội với Kim Phi: “Tiên sinh!”
“Về là tốt, về là tốt rồi!”
Kim Phi chào kiểu quân đội lại, đánh giá hai người từ trên xuống.
Trải qua cuộc bôn ba gần một năm, hai người đều phơi đen đi rất nhiều, da bị gió biển thổi cho nứt nẻ, có điều trông hai người đều rất khỏe mạnh, trên người cũng không có vết thương gì.
“Tiên sinh, chúng ta tìm được châu Mỹ ngài nói rồi, cũng tìm được một số hạt giống mà ngài nói, nhưng cũng có một số hạt giống không tìm được.”
Kim Bằng nói rồi, cầm một cái túi đựng từ bên cạnh ra: “Ta đưa một số vật mẫu về, mời tiên sinh xem ạ.”
Chương 2079: Hạt giống
Cửu công chúa dẫn Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm chạy tới viện Khu Mật, còn chưa vào tới cửa đã thấy Kim Phi đang phấn khích giậm chân.
Kim Bằng và Chung Viễn Thanh đứng ở bên cạnh với vẻ mặt tươi cười.
"Số hiệu Thái Bình mang cái gì về từ châu Mỹ vậy? Khiến tiên sinh kích động đến thế!" Tiểu Ngọc cười.
Mặc dù ngày thường Kim Phi không câu nệ tiểu tiết, nhưng luôn tỏ ra rất bình tĩnh, đặc biệt là lúc đông người, đã rất lâu Tiểu Ngọc không thấy Kim Phi kích động như vậy.
"Chắc hẳn không hề đơn giản!" Thiết Thế Hâm trả lời.
Cửu công chúa không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Vào viện Khu Mật, không đợi Cửu công chúa nói gì, Kim Phi đã tiến lên ôm vai cô ấy, hưng phấn hỏi: "Vũ Dương Vũ Dương, nàng biết số hiệu Thái Bình đã mang cái gì về không?"
"Cái gì?" Cửu công chúa cũng bị Kim Phi lây nên trong giọng nói tràn đầy sự mong đợi.
"Bọn họ không chỉ tìm thấy bắp ngô, khoai tây, hồ tiêu, mà còn tìm thấy khoai lang và bí ngô!" Kim Phi vừa nói vừa mở túi vải Kim Bằng mang tới ra.
Cửu công chúa tò mò nhìn vào, chỉ thấy trong túi vải chứa rất nhiều rau củ quả lớn nhỏ đủ loại, cô ấy không biết cái nào cả.
Nhưng không sao cả, Kim Phi đổ rau củ quả trong túi vải xuống đất, nhặt từ trong đó lên một loại củ vỏ vàng to cỡ quả trứng vịt: "Cái này là khoai tây..."
Từ lần đầu tiên nghe về châu Mỹ, mấy danh từ Cửu công chúa nghe Kim Phi nói đến nhiều nhất chính là khoai tây, bắp ngô và canh-ki-na.
Khoai tây, bắp ngô là những cây lương thực có năng suất cao, mà canh-ki-na thì có thể trị bệnh sốt rét.
Vấn đề lương thực là một trong những vấn đề lớn nhất luôn gây khó khăn cho Đại Khang, Cửu công chúa là Hoàng đế, cũng quan tâm đến nó giống Kim Phi.
Thường ngày lúc Kim Phi nói chuyện, Cửu công chúa rất ít khi nói chen vào, nhưng lần này Kim Phi còn chưa nói hết đã bị Cửu công chúa cắt ngang: "Phu quân, đây chính là thứ mà chàng nói, thứ khoai tây mà năng suất một mẫu có thể đạt tới mấy ngàn cân?"
"Khoai tây là khoai tây, nhưng năng suất một mẫu mấy ngàn cân..." Kim Phi nhìn về phía Kim Bằng: "Đại ca, khoai tây các huynh nhìn thấy đều lớn như vậy sao?"
"Không phải, " Kim Bằng lắc đầu: "Đây là mấy củ lớn nhất chúng ta lựa ra, đa số không lớn như vậy, cỡ quả trứng gà."
"Xem ra người châu Mỹ vẫn chưa trồng khoai tây tốt, sản lượng có thể không cao như vậy." Kim Phi khẽ gật đầu.
Trước khi được người châu Mỹ chăm sóc, củ khoai tây hoang dại không lớn, hơn nữa còn có độc, sau này trải qua từng thế hệ chọn lọc và trồng trọt, khoai tây mới dần dần biến thành hình dạng mà đời trước Kim Phi quen thuộc.
Cửu công chúa nghe vậy thì khẽ cau mày.
Mong đợi lớn nhất của cô ấy đối với khoai tây chính là khoai tây có thể có năng suất một mẫu mấy ngàn cân như Kim Phi nói, hơn nữa có khả năng thích ứng cao với đất cằn cỗi, miền đồi núi cũng có thể trồng được.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại nói khoai tây vẫn chưa hoàn toàn được bồi dưỡng tốt, điều này khiến Cửu công chúa hơi thất vọng và lo lắng.
Kim Phi chú ý tới biểu cảm của Cửu công chúa, lên tiếng an ủi: "Không sao, theo như lời Kim Bằng đại ca nói thì dù sản lượng của khoai tây không được tới mấy ngàn cân, năng suất một mẫu vẫn hơn một ngàn cân nên không phải vấn đề lớn."
"Tiên sinh nói không sai," Kim Bằng gật đầu: "Những củ khoai tây này là do bọn ta tự mình đào lên từ dưới đất, đã đặc biệt cân thử, tổng cộng hai mươi mẫu đất, đào được hơn hai mươi bảy ngàn cân, hơn nữa còn là đất đá trên sườn núi, nếu như trồng ở loại đất tốt hơn, sản lượng hẳn sẽ cao hơn."
Nghe thấy Kim Bằng nói như vậy, nỗi lo trong lòng Cửu công chúa cuối cùng cũng tan biến.
Sau đó Kim Phi lại giảng giải về đặc tính của bắp ngô, bí ngô, hồ tiêu và các loại cây trồng khác cho Cửu công chúa và đám Tiểu Ngọc, nghe thấy thế cả đám vui mừng không thôi.
"Nếu như sản lượng của những loại lương thực này thật sự như lời phu quân nói, nhiều nhất là mười năm nữa, Đại Khang sẽ không còn thiếu lương thực như trước kia nữa!" Cửu công chúa tự tin nói: "Nhiều nhất là hai mươi năm nữa, trẫm sẽ có thể khiến dân số Đại Khang khôi phục lại như trước!"
"Vũ Dương, sự tăng trưởng dân số có thể sẽ nhanh hơn dự đoán của nàng!" Kim Phi nhắc nhở.
Nạn đói và bệnh tật vẫn luôn là hai vấn đề lớn ức chế sự tăng trưởng dân số, khi giải quyết được bất kỳ một cái nào trong đó, dân số cũng sẽ tăng trưởng với quy mô lớn, thậm chí xuất hiện tình trạng bùng nổ dân số.
Ví dụ như triều đại nhà Thanh ở đời trước, lúc mới vừa thiết lập, bởi vì chiến tranh xảy ra hàng năm, tổng dân số cả nước không tới hai chục triệu, nhưng đến cuối triều đại nhà Thanh, vì khoai tây và khoai lang đã được phổ biến rộng rãi và trồng trọt với quy mô lớn, đã giải quyết được vấn đề lương thực cho dân chúng nên dân số nhanh chóng tăng tới bốn trăm triệu, tăng gấp mấy chục lần.
"Phu quân, không phải chàng từng nói, dân số mới là cơ sở xây dựng quốc gia giàu mạnh sao? Nhanh hơn ta dự đoán không phải là chuyện tốt sao?" Cửu công chúa hỏi ngược lại.
"Tăng trưởng dân số là chuyện tốt, nhưng bùng nổ dân số cũng sẽ dẫn đến một ít tai họa ngầm."
Kim Phi nói: "Ví dụ như dân số tăng trưởng quá nhanh, giáo dục, chữa bệnh, công ăn việc làm và các cơ sở hỗ trợ liên quan khác sẽ không theo kịp, sẽ dẫn đến quá nhiều người không có việc gì làm, rất dễ dẫn tới một ít vấn đề an ninh, thậm chí có thể gây ra hỗn loạn."
"Có lý, " Cửu công chúa khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thiết Thế Hâm: "Lát nữa chúng ta sẽ bàn luận một chút về chuyện này."
"Tiên sinh, cái này là hạt giống gì?" Tiểu Ngọc cầm một hạt giống màu nâu sẫm, to cỡ trứng chim bồ câu lên hỏi.
"Cái này..." Kim Phi cầm lên cẩn thận xem xét một lúc, sau đó lắc đầu: "Ta cũng không biết."
"Lại có thứ mà đến ngài cũng không biết ư?" Tiểu Ngọc trêu ghẹo.
"Xem cô nói kìa, ai dám nhận là mình biết hết tất cả các loài trên thế giới chứ?" Kim Phi nói: "Châu Mỹ đất rộng tài nguyên nhiều, các loài động thực vật nhiều không đếm xuể, sao ta có thể biết hết tất cả được?"
Đừng nói bây giờ, cho dù là đời trước của Kim Phi, động thực vật chưa được biết đến trong rừng rậm Amazon cũng đếm không hết, Kim Phi chỉ biết một ít loại khá nổi tiếng trong số đó thôi.
"Kim Bằng đại ca, cái này là thứ gì?" Kim Phi nghịch hạt giống trong tay rồi hỏi.
"Dân bản xứ gọi thứ này là Nasax, được trồng ở trong núi, mất ba năm mới trưởng thành, khá giống cây qua lâu của chúng ta, quả nó kết ra cũng giống như vậy, có thể ăn, nhưng mùi vị không ngon lắm, sản lượng cũng không cao lắm, trong danh sách tiên sinh đưa cho ta không có thứ này, nhưng ta nghĩ dù gì cũng tìm thấy rồi nên mang về cho ngài xem thử, có thể dùng thì dùng, không thể dùng thì thôi." Kim Bằng giải thích.
"Lát nữa trở về giao cho Ngụy tiên sinh, tìm một nơi tương tự trồng thử một chút." Kim Phi bỏ hạt giống xuống, không quan tâm lắm.
Đời trước y có xem một đoạn video ngắn, mọi người đều nói phải tin tưởng sự lựa chọn kĩ lưỡng của tổ tiên, Trương Khiên và Trịnh Hòa mang về rất nhiều đồ từ khắp nơi trên thế giới, những thứ không được lưu truyền nhất định là có nguyên nhân mới không lưu hành, có thể là sản lượng không cao, hoặc là không ngon.
Cái thứ tên Nasax gì đấy, nếu bản thân tới bây giờ chưa từng thấy, cũng chưa nghe nói tới, khả năng cao là nó cũng ở trong phạm vi này.
Nhưng đúng như Kim Bằng đã nói, dù sao cũng mang về rồi nên cứ thử trồng một chút xem sao, chỉ cần không phải những loài thực vật xâm lấn như cúc hoàng anh hay cây cỏ lăn là được.
"Đúng rồi Kim Bằng ca, người châu Mỹ trông như thế nào? Bọn họ nói gì huynh nghe có hiểu không?" Tiểu Ngọc tò mò hỏi.
Kim Phi nghe vậy cũng nhìn lại.
Vừa mới nhìn thấy khoai tây thì y đã kích động, còn chưa kịp hỏi nhóm Kim Bằng lần này đi thấy tình hình và hiện trạng của châu Mỹ thế nào.
Chương 2080: Hiện trạng châu Mỹ
“Người phía châu Mỹ nói gì…”
Kim Bằng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Họ trông giống chúng ta và thích đội mũ lông vũ trên đầu. Cách nói chuyện của họ hoàn toàn khác với chúng ta. Cho đến bây giờ, bọn ta chỉ có thể hiểu được một số từ đơn giản. Nếu họ nói nhanh thì thậm chí bọn ta không hiểu”.
"Vậy mọi người giao tiếp thế nào?" Tiểu Ngọc hỏi.
“Khi mới đến nơi, bọn ta không chắc đó có phải là châu Mỹ mà tiên sinh nhắc đến hay không. Bọn ta gặp những người dân địa phương cũng không hiểu họ nói gì nên đành lấy cho họ xem những bức tranh mà tiên sinh vẽ. Xem xong tranh, họ lấy khoai và ngô ra cho bọn ta ăn, lúc đó mới biết đã đến đúng nơi”.
Kim Bằng giải thích: “Sau đó, bọn ta theo họ từng chút một học ngôn ngữ địa phương, dùng trà, vải, đồ sắt mang theo để trao đổi với họ. Họ cũng rất nhiệt tình lấy bản vẽ của bọn ta đi hỏi các bộ tộc khác, nếu không bọn ta cũng không có cách nào thu thập được nhiều hạt giống nhanh như vậy”.
Lúc này, Kim Bằng mới thở dài: “Thưa tiên sinh, bọn ta đã nhờ người dân địa phương tìm kiếm hơn hai tháng nhưng vẫn không tìm thấy cây canh-ki-na và cây cao su mà ngài đề cập. Ta nghĩ chúng ta không thể chờ đợi được nữa nên đã về trước”.
"Không sao, lần này chưa tìm được, lần sau sẽ tiếp tục tìm, chỉ cần mọi người an toàn trở về là được", Kim Phi vỗ vai Kim Bằng an ủi.
Nếu hạt giống quýt trồng ở Hoài Nam thì sẽ thành quýt, nếu trồng ở Hoài Bắc thì sẽ thành cam. Nhiều loài cây có khả năng thích nghi với môi trường sống, ví dụ như các loại trái cây nhãn, vải thiều ở miền Nam trồng được, nhưng không thể trồng được ở phía Bắc.
Châu Mỹ quá lớn, không thể chỉ ở một nơi tìm thấy tất cả hạt giống. Kim Phi không phải là chuyên gia nông nghiệp, y chỉ nhớ nguồn gốc của ngô và khoai là châu Mỹ, nhưng lại không nhớ địa điểm cụ thể.
Kim Bằng lần này có thể mang về nhiều thứ như vậy, Kim Phi đã rất hài lòng.
"Nghe nói số hiệu Thái Bình bị hư hỏng, trên đường đã gặp phải cướp biển hay những mối nguy hiểm khác sao?" Kim Phi hỏi.
“Nửa tháng sau khi rời khỏi Đông Hải, bọn ta gặp phải hai nhóm cướp biển, chắc chắn là cướp biển nước X. Bọn ta trực tiếp dùng ca nô tiêu diệt bọn chúng, sau đó bọn ta đi xa hơn nhưng cũng không gặp cướp biển nữa”.
Kim Bằng nói: "Thưa tiên sinh, trước đây ngài nói Thái Bình Dương rất lớn, nhưng ta không hiểu nó lớn đến mức nào. Chỉ khi thực sự đi qua nó ta mới nhận ra đại dương rộng lớn đến đâu. Bọn ta đã rong ruổi trên biển trong hơn bốn mươi ngày nhưng vẫn không nhìn thấy đất liền. Dù nhìn về hướng nào, xung quanh cũng toàn là nước. Nếu không có kim chỉ Nam, bọn ta sẽ không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc trong những ngày mưa.
Đi thuyền như vậy hơn bốn mươi ngày, cuối cùng bọn ta cũng nhìn thấy một hòn đảo nhỏ. Lúc đó đã đốt hết gần 40% lượng than, lại không biết khi nào mới gặp lại đất liền, cho nên bọn ta lo lắng sẽ đốt hết than. Vì vậy bọn ta quyết định lên đảo chặt thêm củi và kiếm thêm đồ ăn để dự phòng.
Kết quả là khi đến gần hòn đảo, bọn ta không ngờ phía dưới có bãi đá ngầm làm vỡ đáy thuyền. Rất may là tiên sinh đã sử dụng thiết kế khoang thuyền phân đoạn khi thiết kế số hiệu Thái Bình, cho nên chỉ có một khoang bị hỏng, sau đó con thuyền có thể tiếp tục ra khơi.
Khi đến châu Mỹ, bọn ta muốn sửa số hiệu Thái Bình, nhưng ở đó thậm chí còn không có bến tàu. Cho nên bọn ta đã cố gắng lái thuyền vào bãi cạn khi thủy triều lên vì nghĩ rằng đáy thuyền sẽ lộ ra khi thủy triều rút, khi đó chúng ta có thể sửa chữa. Nhưng chỗ hư hỏng lại nằm ngay dưới đáy tàu, khi thủy triều rút thì không có cách nào lộ ra hoàn toàn, cho nên chỉ có thể sửa chữa đơn giản từ bên trong rồi gắng gượng tiếp tục cuộc hành trình.
Thực ra, lẽ ra chúng ta có thể quay lại sớm hơn, nhưng vì đáy thuyền có lỗ thủng nên không dám lái quá nhanh nên bây giờ mới về được tới nơi".
"Nếu không có lỗ thủng này, chúng ta ít nhất có thể mang về nhiều hơn một vạn cân khoai nữa”, Chung Viễn Thanh cũng thở dài.
"Lần sau có thể mang đồ về sau, mọi người an toàn trở về quan trọng hơn!" Kim Phi hỏi: "Lần này có thương vong không?"
“Một số huynh đệ bị bệnh trên đường đi nhưng tất cả đều vượt qua được. Tuy nhiên, khi bọn ta đến châu Mỹ, hai huynh đệ trong đoàn vô tình bị rắn độc cắn và không thể cứu được. Một nhóm khác gặp phải bầy sói khi đang tìm hạt giống bên ngoài. Năm người trong số họ đã hy sinh", Kim Bằng trả lời: "Bọn ta không thể mang thi thể của họ về, chỉ có tro cốt của họ!"
"Bọn họ đều là quân tiên phong, là các anh hùng. Cho nên chúng ta sẽ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để bù đắp cho họ!" Kim Phi thở dài.
"Vâng", Kim Bằng nặng nề gật đầu.
"Người dân địa phương đối xử với mọi người như thế nào?" Kim Phi hỏi.
"Lúc đầu họ hơi cảnh giác, nhưng sau đó một người đàn ông trong bộ tộc của họ bị thú dữ cắn. Quân y của chúng ta đã chữa khỏi cho anh ta, từ đó người dân địa phương chấp nhận bọn ta và thái độ của họ trở nên nhiệt tình hơn hẳn", Kim Bằng nói tiếp: "Thật ra, bọn ta không đem theo nhiều vật phẩm trao đổi lắm, nhưng họ biết chúng ta cần khoai và ngô nên đã chất đầy thuyền cho chúng ta. Đến khi rời đi, họ còn bảo bọn ta hãy quay lại trong tương lai và lần sau họ sẽ chuẩn bị trước nhiều hơn cho chúng ta kéo về!”
"Vậy thì tốt”, Kim Phi khẽ gật đầu.
Trong lịch sử trước đây, khi Columbus lần đầu tiên đến lục địa châu Mỹ, ông cũng được người da đỏ đón nhận nồng nhiệt. Tuy nhiên, văn hóa cướp biển rất phổ biến ở châu Âu vào thời điểm đó và tư tưởng cướp biển đã ăn sâu vào xương tủy của họ. Sau khi có chỗ đứng vững chắc ở châu Mỹ, để cướp bóc tài nguyên địa phương tốt hơn, họ bắt đầu hình thành chủ nghĩa thực dân. Sau khi chủ nghĩa thực dân gặp phải sự phản kháng của người da đỏ, người châu Âu liền bắt đầu một cuộc thảm sát diệt chủng vô nhân đạo đối với người da đỏ.
Điều này thậm chí còn hình thành nên một kiểu hệ thống chính trị ở châu Âu vào thời điểm đó.
Trong lịch sử thảm sát kéo dài hàng thế kỷ, hàng chục triệu người da đỏ đã bị thực dân giết hại trực tiếp hoặc gián tiếp, khiến người da đỏ gần như bị tuyệt chủng.
Cho dù sau này chính phủ Âu Mỹ có cố ngụy biện, tô vẽ thế nào thì những gì xảy ra với người da đỏ vẫn là một món nợ máu mà họ không bao giờ có thể gột rửa được.
Kim Phi lớn lên đã tiếp thu văn hóa và tư tưởng của Viêm Hoàng, không nhân từ khi đối phó với kẻ thù. Trên chiến trường, y từng ra lệnh chém giết quân thù khiến cho máu chảy đầu rơi khắp nơi. Nhưng y không thể làm điều này để tiêu diệt một dân tộc khác nhằm cướp bóc tài nguyên của họ.
“Châu Mỹ là kho báu khổng lồ với lãnh thổ rộng lớn và nguồn tài nguyên dồi dào. Tuy nhiên, vì lý do địa lý, người châu Mỹ bản địa tương đối ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Với những phong tục, văn hóa độc đáo của họ, chúng ta cần nghiên cứu kỹ cách tiếp cận với người dân địa phương”.
Kim Phi nhìn Thiết Thế Hâm: "Ông hãy trò chuyện với Kim Bằng đại ca và thuyền trưởng Chung để tìm hiểu thêm về phong tục và văn hóa địa phương, sau đó xây dựng một kế hoạch phù hợp có thể mang lại lợi ích và sự phát triển cho cả hai bên. Sau đó hãy làm thành một bản kế hoạch!”
"Vâng", Thiết Thế Hâm vội vàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết ra yêu cầu của Kim Phi.
Văn hóa Trung Nguyên có tính đồng hóa cao, nếu không thì nhiều phong tục tập quán như vậy sẽ không thể hòa nhập hài hòa trong một quốc gia.
Kim Phi tin rằng có thể hòa hợp với người châu Mỹ mà không cần sử dụng các biện pháp thuộc địa.
“Thưa tiên sinh, đây là danh sách các loại hạt giống bọn ta mang về”, Kim Bằng lấy từ trong tay ra một mảnh giấy viết tay đưa cho Kim Phi: “Những hạt giống này vẫn còn ở Đông Hải, có cần sắp xếp thuyền chở hàng về đây không?”
Phương Linh Quân nghe Kim Phi nói như vậy thì không khỏi nhìn y thật sâu.
Đại đa số những người sau khi lập nghiệp đều sẽ trốn tránh sự nghèo túng lúc trước, ví dụ như trong lịch sử từng có một người thư sinh không đỗ cuộc thi công danh nên đã chán nản đến mức cưới một cô gái bị mù một mắt và kiếm sống bằng nghề giặt quần áo cho người khác.
Sau khi hắn thi đỗ công danh và trở thành một quan chức nhỏ trong thành thì ngay lập tức cảm thấy cô gái ấy chính là vết nhơ trong cuộc đời hắn nên không chịu quay về quê, còn nói với người khác rằng bản thân vẫn chưa kết hôn rồi sau đó cưới một vị tiểu thư con nhà giàu ở trong thành làm vợ.
Sau khi cô gái mù nghe được chuyện này thì đã treo cổ tự tử trên xà nhà ở quê nhà.
Vụ việc này vô cùng huyên náo ở địa phương, một quan viên của bộ Lễ đi ngang qua nơi đó khi ông về quê thăm họ hàng đã nghe được việc này và khi trở về đã báo cáo với thị lang bộ Lễ rồi bằng một cách nào đó mà đã truyền đến tai hoàng hậu.
Hoàng hậu bênh vực kẻ yếu là cô gái mù trước mặt hoàng đế, hoàng đế bèn ra lệnh cho Đại Lý Tự điều tra chuyện này, sau đó tước đoạt công danh của vị thư sinh đó rồi áp giải về quê và chặt đầu trước công chúng.
Vụ án này đã để lại dấu ấn trong lịch sử, không ít gánh hát đã cải biên thành lời hát để truyền xướng.
Thợ rèn cũng là một nghề cấp thấp trong thời phong kiến, nhưng dường như Kim Phi không hề né tránh điều này, thay vào đó, y vẫn làm những công việc tương tự như thợ rèn cho đến ngày nay và thường xuyên dành vài ngày ở trong phòng thí nghiệm.
Chỉ riêng phần phong thái này đã khiến Phương Linh Quân tự ti.
"Bên ngoài quả thực có chút lộn xộn, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Kim Phi dẫn Phương Linh Quân đi vào phòng nghỉ ngơi bên trong.
Phòng nghỉ ngơi là nơi Kim Phi dùng để nghỉ ngơi và vẽ tranh, tuy trên bàn bày đầy giấy tờ và dụng cụ vẽ nhưng vẫn gọn gàng hơn bên ngoài một chút.
Vừa rồi Phương Linh Quân chỉ đang trêu ghẹo nhưng thật ra ông ta lại càng cảm thấy kính nể khi thấy Kim Phi không hề câu nệ tiểu tiết.
Ông ta tùy tiện tìm một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống và hỏi: “Kim tiên sinh tìm ta là có chuyện gì?”
“Ta muốn chọn một số học sinh có thành tích tốt môn toán ở học viện sư phạm, đồng thời thành lập một trường học mới chuyên nghiên cứu về năng lượng điện!" Kim Phi nói.
Chủ yếu người đọc sách trong thời phong kiến đều học kinh sử sách luận và những thứ tương tự nên không có ai coi trọng số học, thậm chí có người còn cho rằng đó là con đường nhỏ chỉ có tiểu thương và người bán hàng rong mới cần học, không thể vào đến được nơi sang trọng.
Trước đây sinh viên do học viện sư phạm đào tạo chủ yếu là đẩy mạnh giáo dục bắt buộc, tiên sinh được cử xuống cấp cơ sở làm giáo viên thì nội dung nghiên cứu chủ yếu là tập trung vào giáo dục giác ngộ và dạy trẻ em đọc viết, tỉ lệ học môn toán tương đối thấp.
Nghiên cứu năng lượng điện đòi hỏi rất nhiều kiến thức toán học nên Kim Phi muốn chọn một nhóm sinh viên của học viện sư phạm yêu thích toán và vật lý để nghiên cứu kiến thức khoa học tự nhiên.
“Chuyên nghiên cứu điện năng?” Phương Linh Quân hỏi: “Không phải tiên sinh đã chế tạo thành công đèn điện rồi sao?”
"Năng lượng điện có thể được sử dụng trong phạm vi rất rộng, chiếu sáng chỉ là năng lượng cơ bản nhất." Kim Phi giải thích: "Điện không chỉ có thể được sử dụng để chiếu sáng mà còn có thể được sử dụng để chế tạo nhiều dụng cụ điện khác nhau và cũng có thể dùng trong y tế để khám bệnh!"
“Dùng để chữa bệnh?” Phương Linh Quân sửng sốt: “Thứ này có thể dùng để khám bệnh sao?”
"Đương nhiên có thể, nhưng cần sử dụng rất nhiều công cụ.” Kim Phi nói: “Sức lực của cá nhân ta có hạn nên cần thêm nhiều người cùng tìm hiểu về điện và cùng nhau nghiên cứu những công cụ này!"
“Kim tiên sinh, ngài thực sự muốn truyền bá kiến thức này sao?” Phương Linh Quân hỏi.
Trong thời đại phong kiến vẫn luôn có câu không truyền nghề cho người ngoài, rất nhiều nghề thủ công đều được cha truyền con nối, nếu người học việc muốn học một nghề nào đó từ thầy thì phải làm việc miễn phí tại nhà sư phụ trong vài năm và còn phải đồng ý sau này sẽ chu cấp cho sư phụ dưỡng lão thì sư phụ mới chịu đồng ý.
Tình trạng này tồn tại cho đến đời trước của Kim Phi, trước kia y từng quen biết một vị lão trung y và y đã đề cập trong một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên rằng y phải lạy sư phụ mỗi khi sư phụ kê đơn thuốc cho y.
Phương Linh Quân cho rằng, năng lượng điện là do Kim Phi phát minh ra, nếu chỉ truyền lại cho con cháu của y thì chẳng khác nào đã trực tiếp để lại một cái kho báu.
Nhưng giờ đây Kim Phi lại muốn truyền bá kiến thức về điện năng cho người ngoài.
"Năng lượng điện có tiềm năng vô hạn và phạm vi ứng dụng rộng rãi, nếu nhiều người hiểu về điện hơn thì nó có thể thúc đẩy sự phát triển xã hội và mang lại rất nhiều lợi ích cho người dân!” Kim Phi nói.
"Tiên sinh đại nghĩa!"
Phương Linh Quân đứng dậy rồi làm lễ với Kim Phi: “Tiên sinh cần ta phối hợp như thế nào?”
“Trước hết hãy tiến hành một cuộc khảo sát để chọn ra những học sinh quan tâm đến toán học và năng lượng điện và sẵn sàng nghiên cứu năng lượng điện, sau đó ta sẽ tổ chức kỳ thi cho bọn họ và chọn ra một số người vào trường mới." Kim Phi nói.
“Ngài đích thân giảng dạy ở trường mới sao?” Phương Linh Quân hỏi.
"Ừ." Kim Phi gật đầu.
Y là người duy nhất ở Đại Khang có kiến thức về năng lượng điện, y không muốn đi thì cũng không được.
“Nếu ngài đích thân đi dạy thì e rằng sẽ có người tham gia tuyển chọn với mục đích khác!" Phương Linh Quân nhắc nhở.
Trong thời đại phong kiến, cứ cách vài năm hoàng đế lại chủ trì một cuộc thi, những thí sinh đó không hề quan tâm có thi đỗ hay không, có nhìn rõ hoàng đế hay không, nhưng chỉ cần họ tham gia kỳ thi này thì đều sẽ tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng họ là học trò của thiên tử.
Mặc dù Kim Phi không nắm giữ chức vụ gì trong triều đình nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết rằng y mới là người đứng đầu thực sự của triều đình.
Không biết có bao nhiêu người một lòng một dạ muốn tiếp cận Kim Phi, trường sư phạm không thiếu những người như vậy, nhưng trước đây Kim Phi rất ít khi đến trường nên bọn họ không hề có cơ hội tiếp xúc với Kim Phi.
Nếu Kim Phi muốn chọn học sinh từ trường sư phạm và trực tiếp giảng dạy thì những người được chọn thực sự sẽ trở thành học sinh của Kim Phi và giá trị của họ sẽ cao hơn nhiều so với những người được gọi là ‘học trò của thiên tử’.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia tuyển chọn vì điều này.
"Điều này cũng đúng.” Kim Phi không có hứng thú với chính trị và cũng không muốn bị vây quanh bởi một đám những kẻ lợi dụng chính trị với những suy nghĩ không trong sạch, y gãi đầu nói: “Là ta không cân nhắc chu toàn.”
Phương Linh Quân nhìn thấy Kim Phi gặp khó khăn thì cười nói: “Thật ra ta có một biện pháp.”
“Mời Phương tiên sinh nói!”
“Không phải tiên sinh đã lắp đặt đèn điện trong học viện rồi sao? Khi trở về ta sẽ nói chuyện với học sinh về điện năng, sau đó giao bài tập để học sinh viết một bài văn về điện năng.”
Phương Linh Quân nói: “Loại bài tập này cứ ba ngày ta sẽ cho một lần nên chắc chắn học sinh sẽ không nghĩ nhiều và có thể sẽ viết ra một số suy nghĩ thật sự của bản thân, và những bài viết này có thể sẽ tiết lộ quan điểm thực sự của họ về năng lượng điện tốt hơn bảng khảo sát."
"Cũng có lý." Kim Phi gật đầu: "Vẫn là tiên sinh cân nhắc chu toàn."
Có lẽ có có một số học sinh nhạy bén sẽ nhận ra ý đồ của Phương Linh Quân, nhưng nhìn chung, như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp điền vào bảng khảo sát.
Còn những bạn sinh viên nhạy bén này muốn tham gia thì cứ tham gia, các đơn vị học thuật cũng đang cần người làm công tác hành chính nên coi như là đào tạo một số nhân viên hành chính có kiến thức chuyên môn.
“Vậy ngài hãy nói cho biết thêm một số kiến thức về điện để khi trở về ta cũng có thể nói chuyện thêm với các học sinh.”
Phương Linh Quân mỉm cười thúc giục.
Chương 2077: Thận trọng
“Năng lượng điện không chỉ có thể dùng để chiếu sáng mà còn có thể điều khiển động cơ để làm được rất nhiều việc…”
Kim Phi giải thích cho Phương Linh Quân về phạm vi sử dụng phổ biến của năng lượng điện.
Phương Linh Quân vốn đã rất tò mò về năng lượng điện, nghe Kim Phi giải thích xong lại không khỏi cảm thán nói: “Chẳng trách tiên sinh muốn thành lập một học viện chuyên nghiên cứu năng lượng điện, như những gì tiên sinh vừa nói thì tiềm năng của năng lượng điện quả thực rất lớn và khả năng sử dụng cũng vô cùng rộng rãi!”
"Đúng vậy, điện năng đơn giản mà lại phức tạp, mỗi người chúng ta đều đã thấy sấm sét nhưng học thuật trong đó rất cao thâm, đáng giá để mất cả đời nghiên cứu.” Kim Phi gật đầu đồng ý.
Ở kiếp trước của Kim Phi, việc sử dụng năng lượng điện đã rất phổ biến, thâm nhập vào mọi mặt của cuộc sống, nhưng sự phát triển của năng lượng điện vẫn còn đang tiếp tục.
"À phải rồi tiên sinh, ngài muốn mở học viện để giảng dạy kiến thức về điện năng, ngài đã bàn bạc việc này với bệ hạ chưa?" Phương Linh Quân hỏi.
Là một người làm nghề giáo dục, Phương Linh Quân vô cùng ghét hành vi che chắn kiến thức nhưng sau khi nghe Kim Phi giải thích, Phương Linh Quân cũng nhận ra rằng năng lượng điện là một công nghệ có thể thay đổi tương lai.
Phương Linh Quân đã đọc đủ thứ sách vở, nhìn chung là sử sách, không có một người thống trị nào có thể thực sự quan tâm đến người dân như Kim Phi, và cũng không có người một thống trị nào có can đảm thay trời đổi đất như Kim Phi, thế nên Phương Linh Quân rất trân trọng sinh hoạt hiện tại và cũng tràn đầy khao khát về tương lai.
Ông ta rất biết ơn sự cố gắng của Kim Phi cho giáo dục, nhưng lại có chút lo lắng rằng một khi kiến thức về năng lượng điện được truyền bá sẽ bị mật thám học hỏi, và nó sẽ đe dọa đến nền hòa bình mà Xuyên Thục vất vả lắm mới thiết lập được.
Trong mắt Phương Linh Quân, Kim Phi là một học giả, nhưng tâm tư lại hơi đơn giản thế nên ông ta mới hỏi y là đã bàn bạc với Cửu công chúa chưa.
“Chưa có bàn bạc chuyện này,” Kim Phi hỏi, “Ta muốn xin ý kiến của ngài trước.”
“Năng lượng điện có tầm quan trọng rất lớn, nói nghiêm trọng thì thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả quốc gia, tiên sinh nên bàn bạc với bệ hạ chút đi." Phương Linh Quân nói.
Ở kiếp trước của Kim Phi, ngành điện đã là một môn học vô cùng phổ biến, hầu như tất cả học sinh cấp hai đều phải học nên y không hề nhận thức được vấn đề bảo mật. Bây giờ được Phương Linh Quân nhắc nhở, y mới nhớ tới thế giới này vẫn chưa tồn tại năng lượng điện.
Khoa học không có biên giới nhưng các nhà khoa học thì có, nếu bây giờ Kim Phi là người duy nhất nghiên cứu thì có lẽ sẽ chậm hơn nhưng vẫn luôn có thể giữ được vị trí dẫn đầu của bên mình. Một khi công nghệ được công bố thì kẻ địch cũng tiến hành nghiên cứu, ai biết được lại có thể vượt trội hơn cả mình, thậm chí còn uy hiếp đến an toàn của bên mình.
Nguỵ Lão Tam chính là một ví dụ sờ sờ.
Mặc dù khinh khí cầu do Thổ Phiên chế tạo kém hơn nhiều so với khinh khí cầu của bên ta, nhưng thiếu chút nữa đã san bằng làng Tây Hà.
Sau khi nói chuyện với Phương Linh Quân xong, Kim Phi lập tức đi tới ngự thư phòng, nói cho Cửu công chúa về mối bận tâm của Phương Linh Quân.
"Phương tiên sinh lo lắng là đúng," Cửu công chúa khẳng định điều Phương Linh Quân trước tiên, sau đó nói: "Phu quân, chẳng phải chàng không thích dạy cho học trò sao? Sao đột nhiên lại muốn đi dạy học?"
Kim Phi đã từng nhận mấy người học trò, ngoại trừ Vạn Hạc Minh thì những người khác đều ở trạng thái thả tự do.
Mãn Thương và Chu Cẩm bây giờ một người đang quản lý xưởng thép, một người thì lo chữa bệnh, mỗi ngày bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. A Xuân vẫn còn nhỏ phải đi học, thế nên cũng chỉ có Vạn Hạc Minh kè kè theo Kim Phi mỗi ngày.
"Khả năng vận dụng của điện năng quá rộng rãi, một mình ta thì không thể nào kham nỗi cho nên muốn tìm thêm người trợ giúp để cùng thúc đẩy sự phát triển của điện năng." Kim Phi nói.
"Đúng vậy," Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Sức lực của một người quả thực có hạn. Nếu phu quân thật sự muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng thì không cần thiết phải mở một học viện chuyên môn, mà chỉ cần chiêu mộ một vài học trò tài năng đáng tin cậy làm học trò."
Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy trước mắt thì thế này đi!"
Không phải Kim Phi quý trọng cây chổi cùn của mình, mà là năng lượng điện đó giống như một chiếc hộp Pandora. Bây giờ đang nắm giữ trong tay mình nhưng một khi đã truyền bá rộng rãi ra ngoài thì sẽ không thể nào khống chế được nữa, theo ý tưởng của Cửu công chúa, tìm mấy học trò giúp đỡ trước thì vẫn tốt hơn.
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì Châu Nhi đi tới, thấy trong ngự thư phòng không có người ngoài đã báo ngay: "Bệ hạ, tiên sinh, Ngụy tiên sinh tới."
Kim Phi muốn xây đập nước, nên mấy hôm trước đã viết thư cho Ngụy Đại Đồng, hỏi ông ta có rảnh đến khảo sát địa hình không, cứ tưởng mấy ngày nữa mới đến ai ngờ hôm nay đã đến rồi.
"Mời ông ấy vào nhanh!" Kim Phi đứng dậy nói.
"Dạ!"
Châu Nhi dạ một tiếng rồi đi ra ngoài, một lát sau đã đi vào cùng với Ngụy Đại Đồng.
"Kính chào bệ hạ, tiên sinh!"
Ngụy Đại Đồng cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa ra hiệu cho Ngụy Đại Đồng đứng dậy, Kim Phi tiến lên hỏi: "Đường đi thuận lợi chứ?"
Ngụy Đại Đồng hẳn là vừa mới đến, quần áo còn chưa thay, mặc dù không có vết bẩn, nhưng rất nhiều chỗ đều đã nhăn nheo.
“Mọi chuyện rất thuận lợi,” Ngụy Đại Đồng nói: “Mấy ngày trước ta đến đập chứa nước mãi đến khi trở về đập Đô Giang mới thấy thư của tiên sinh, nên đã đến trễ xin tiên thứ lỗi.”
"Không sao, cái đập lớn này cũng không cần gấp đến vậy." Kim Phi hỏi: “Công việc bên Tây Xuyên đã sắp xếp xong chưa?"
Lũ xuân sắp đến, công việc của Ngụy Đại Đồng có liên quan chặt chẽ đến việc kiểm soát lũ lụt. Kim Phi có hơi lo lắng ông ta vội vàng chạy tới đây thì đập Đô Giang sẽ xảy ra chuyện.
“Tiên sinh yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.” Ngụy Đại Đồng lấy từ trong túi sau lưng ra một chồng văn kiện: “Lần này lại đây cũng là để báo cáo với bệ hạ và tiên sinh về việc xây dựng đập chứa nước.”
Hạt giống lúa nước L đã được phân phối cho các hợp tác xã mua bán, năm nay đã bắt đầu gieo trồng quy mô lớn.
Trồng lúa cần lượng nước lớn, trước đây ở Xuyên Thục không có nhiều nơi thích hợp để trồng lúa, nhưng sau vài công cuộc ra công cứu giúp, xây dựng đập Đô Giang để đưa nguồn nước cuồn cuộn của sông Kim Mã liên tục đi vào đồng bằng Xuyên Thục, sau đó lại được đưa đến nhiều nơi khác nhau thông qua các kênh dẫn nước để cung cấp đủ nguồn nước cho việc trồng lúa.
Lương thực dự trữ ở Xuyên Thục vốn đã rất thấp, việc thu hoạch lúa nước L năm nay có liên quan đến việc đói no của người dân, Kim Phi vô cùng quan tâm và ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Ngụy Đại Đồng một tách trà, sau đó cầm lấy văn kiện Ngụy Đại Đồng đưa qua xem.
Từ văn kiện cho thấy, công việc của Ngụy Đại Đồng tiến triển rất thuận lợi, nhưng nhiều con kênh mới được xây dựng vào năm ngoái, năm nay là lần đầu tiên thông nước, còn có vấn đề gì hay không thì phải thông nước mới có thể kiểm nghiệm.
"Vất vả cho Ngụy đại nhân rồi!" Kim Phi đọc văn kiện xong lại gật đầu với Ngụy Đại Đồng.
Kể từ khi đi theo Kim Phi, phần lớn thời gian Ngụy Đại Đồng đều đi bôn ba khảo sát khắp nơi, thường xuyên màn trời chiếu đất.
Chức quan càng ngày càng cao, nhưng làn da lại càng đen đi, so với lần đầu gặp Kim Phi đã già đi rất nhiều, có thể gọi là có đủ tận tâm.
"Việc ta đang làm bây giờ chính là giấc mơ cả đời của ta. Dù có mệt mỏi đến đâu thì vẫn vui vẻ. Trước đây muốn làm thêm chút cũng không có cơ hội này đâu." Ngụy Đại Đồng cười lắc đầu, sau đó hỏi: "Sao tiên sinh lại muốn xây đập nước ở làng Tây Hà?"
Chương 2078: Số hiệu Thái Bình về rồi
Ngụy Đại Đồng tới làng Tây Hà mấy lần, biết dòng sông nhà phía tây làng đó, theo Ngụy Đại Đồng thấy, dòng sông nhỏ đó rất hẹp, nước chảy không to, độ khí xây đập nước cũng không lớn, vì sao phải gọi mình tới?
Chẳng lẽ đập nước Kim Phi muốn xây có chỗ nào đặc biệt?
Cũng chính vì sự tò mò này, sau khi Ngụy Đại Đồng nhận được thư của Kim Phi, đã vội sắp xếp công việc ở đập Đô Giang cho tốt, rồi lập tức chạy tới.
Quả nhiên, đáp án của Kim Phi y như ông ta đoán: “Cái đập nước ta muốn xây, không giống với đập nước khác lắm, ta muốn dùng đập nước này để phát điện!”
“Phát điện?” Lúc trước Ngụy Đại Đồng luôn ở đập Đô Giang, còn chưa biết chuyện đèn điện, cũng chưa từng nghe nói về điện cơ.
“Là thế này…”
Kim Phi nói về ý tưởng máy phát điện và phát điện bằng sức nước.
Vừa nãy lúc Ngụy Đại Đồng vào làng, ông ta đã thấy đèn điện bên đường, nhưng không hiểu đây là gì, chuẩn bị quay về tìm một người hỏi thử, bây giờ không cần hỏi nữa, Kim Phi đã giải thích cho ông ta rồi.
Quay đầu nhìn đèn điện bên cạnh, Ngụy Đại Đồng cân nhắc suy nghĩ, thăm dò hỏi: “Ý tiên sinh ngày là, muốn trang bị một động cơ trong đập lớn này, sau đó lúc dòng chảy đi qua, có thể đẩy cho động cơ này xoay quang để phát điện, thắp sáng những đồ vật gọi là đèn điện này?”
“Ngụy đại nhân không hổ là hiểu sâu biết rộng, vừa nói đã hiểu.” Kim Phi khen ngợi nói.
“Tiên sinh ngài quá coi trọng ta rồi,” Ngụy Đại Đồng lắc đầu, sau đó hỏi: “Đập chứa nước mà lúc trước chúng ta trù tính, bây giờ còn có mấy cái vẫn xây móng kìa, cần quy hoạch lại lần nữa không?”
Theo ông ta thấy, nếu đập nước đã có thể phát điện, không tận dụng được thì chả khác nào lãng phí sao?
“Tạm thời không cần,” Kim Phi nói: “Đập phát điện thủy lợi bây giờ vẫn còn là ý tưởng, nhân tố không ổn định trong đó quá nhiều, không hợp để mở rộng trên diện tích lớn, trước tiên chúng ta thử nghiệm ở đây, đợi tích lũy đủ kinh nghiệm rồi hãy thử ở nơi khác, quá trình này có thể cần mấy năm mười mấy năm thậm chí mấy chục năm.
Những đập chứa nước mà lúc trước chúng ta trù tính, đều liên quan tới tưới tiêu và phòng lũ phòng lụt, cần mau chóng thi công…”
“Vâng!” Ngụy Đại Đồng cúi người tuân mệnh.
Ra khỏi ngự thư phòng, Ngụy Đại Đồng cố ý chạy tới nhà máy điện một chuyến, tham quan máy phát điện, càng hiểu sâu hơn về suy nghĩ của Kim Phi.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Kim Phi luôn thích ngủ nước đã thức dậy, ăn cơm xong y gọi Ngụy Đại Đồng đi đến phía tây làng, tới dòng sông điều tra thực địa.
Mấy ngày tiếp theo, hai người men theo dòng sông đi lên đi xuống mấy chục dặm, trải qua so sánh nhiều lần, nhất trí quyết định xây đập nước ở khe núi cách làng bảy dặm về phía bắc.
Tiếp đó Kim Phi giảng giải một số siêu nghĩ về việc xây đập thủy lợi với Ngụy Đại Đồng, Ngụy Đại Đồng cũng căn cứ vào kinh nghiệm làm việc của mình, đưa ra ý kiến và đề nghị của bản thân.
Đồng thời, Phương Linh Quân cũng sắp xếp một phần bài tập trong học viện sư phạm, để các học sinh viết một bài văn về đèn điện và điện năng, phát biểu quan điểm của mình.
Sau khi cách học sinh nộp bài tập lên, tự Phương Linh Quân nhìn một lượt, sau đó đưa cho Kim Phi, để Kim Phi chọn học sinh vừa ý.
Lúc đó Kim Phi đang bận điều tra thực địa dòng sông với Ngụy Đại Đồng, giao việc chọn học sinh cho Cửu công chúa.
Trước kia Cửu công chúa luôn lo Kim Phi truyền bá kĩ thuật điện năng ra, nên nhận công việc này, còn gọi Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và Tả Chi Uyên tới cố ý mở một cuộc họp.
Ba người cẩn thận đọc bài văn của mỗi học sinh, Tả Chi Uyên phụ trách kiểm định phương diện chuyên ngành, Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm đứng trên cấp độ chính trị tiến hành thẩm định, sau khi ba người chọn ra, thì giao danh sách cho Tiểu Ngọc, đội Chung Minh sẽ tiến hành điều tra xuất thân chi tiết hơn, đánh giá độ trung thành của mọi học sinh.
Bên khác, Kim Khi và Ngụy Đại Đồng đã xác định được vị trí đập nước, trong đội ngũ điều tra thực địa lại có thể một vị lão trưởng làng.
Trạm thủy điện cũng được Cửu công chúa liệt vào công trình bí mật, bây giờ lão trưởng làng là người phụ trách đội thi công trong làng, được Cửu công chúa chỉ định làm đơn vị thi công đập nước.
Trải qua gần một tháng khảo sát và sắp xếp, mùng hai tháng ba năm ba Tân Nguyên, đập nước tiến hành nghi thức khởi công.
Trạm thủy điện này coi như là một lần thử nghiệm, Kim Phi cũng không xác định được là có thể thành công không, cho nên quy mô nghi thức khởi công không lớn, ngoài đội thi công, chỉ có Kim Phi, Cửu công chúa, Ngụy Đại Đồng và Tiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và mười người tham gia.
Sau khi nghi thức kết thúc, lão trưởng làng dẫn đội thi công bắt đầu xây nơi đóng quân ở xung quanh.
Mấy tháng sau thậm chí một hai năm, bọn họ đều phải ở đây, không có lão trưởng làng phê chuẩn, bình thường không cho phép rời đi.
Chủ trì nghi thức khởi công xong, Kim Phi dẫn đám người Cửu công chúa về làng, vừa về đến cổng làng, đã thấy một trợ lí của Tiểu Ngọc cưỡi ngựa chiến phi tới.
Thấy đám Kim Phi, trợ lí vội thít chặt dừng ngựa chiến lại, vừa nhảy xuống, vừa hô to: “Bệ hạ, tiên sinh, số hiệu Thái Bình quay về rồi!”
“Thật sao?” Mắt Kim Phi lập tức sáng lên.
Theo thời gian suy tính, nhiệm vụ của số hiệu Thái Bình dù thành công hay thất bại thì cũng nên về lâu rồi, nên đoạn thời gian gần đây, Kim Phi cứ lo cho số hiệu Thái Bình mãi.
Mong chờ lâu như vậy, cuối cùng số hiệu Thái Bình cũng về rồi.
Không đợi trợ lí tới báo cáo, Kim Phi đã nhảy xuống khỏi xe ngựa của Cửu công chúa, xông lên hỏi: “Bọn họ ở đâu?”
“Sáng nay giờ Tỵ, số hiệu Thái Bình đã về Đông Hải, thuyền bọc thép xuất hiện dấu vết tàn phá, tạm dừng ở xưởng đóng thuyền, thuyền viên khác ở lại Đông Hải tiến hành tu sửa, Trịnh tướng quân biết bệ hạ và tiên sinh đều đang lo lắng cho số hiệu Thái Bình, cố ý phái một phi thuyền đưa phó thuyền trưởng Bằng và thuyền trưởng Chung Viễn Thanh về phục mệnh, bây giờ đã chờ ở viện Khu Mật rồi.”
Trợ lí nhanh chóng đáp.
Kim Phi nghe xong, cưỡi lên con ngựa chiến trợ lí vừa cưỡi tới, phi nhanh về làng.
Thiết Chùy vội dẫn đội thân vệ đi theo, vốn dĩ Cửu công chúa cũng muốn tìm cấm quân đổi một con ngựa chiến, nhưng suy nghĩ thì vẫn bỏ ý nghĩ này đi, ngồi về xe ngựa lần nữa.
Cửu công chúa không dẫn đầu, đám Ngụy Đại Đồng Thiết Thế Hâm Tiểu Ngọc dù gấp cũng không dám tự chạy đi như Kim Phi, chỉ có thể đè tính tình xuống đi theo sau.
Bình thường Kim Phi rất ít khi cưỡi ngựa trong làng, nhưng lần này lại phi ngựa tới thẳng cửa viện Khu Mật, sau đó nhảy xuống khỏi ngựa chiến xông vào trong.
Vào đại sảnh viện Khu Mật, vừa liếc đã thấy hai người Kim Bằng và Chung Viễn Thanh ngồi bên bàn.
Hai người cũng nhìn thấy Kim Phi, đồng thời đứng dậy hành lễ kiểu quân đội với Kim Phi: “Tiên sinh!”
“Về là tốt, về là tốt rồi!”
Kim Phi chào kiểu quân đội lại, đánh giá hai người từ trên xuống.
Trải qua cuộc bôn ba gần một năm, hai người đều phơi đen đi rất nhiều, da bị gió biển thổi cho nứt nẻ, có điều trông hai người đều rất khỏe mạnh, trên người cũng không có vết thương gì.
“Tiên sinh, chúng ta tìm được châu Mỹ ngài nói rồi, cũng tìm được một số hạt giống mà ngài nói, nhưng cũng có một số hạt giống không tìm được.”
Kim Bằng nói rồi, cầm một cái túi đựng từ bên cạnh ra: “Ta đưa một số vật mẫu về, mời tiên sinh xem ạ.”
Chương 2079: Hạt giống
Cửu công chúa dẫn Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm chạy tới viện Khu Mật, còn chưa vào tới cửa đã thấy Kim Phi đang phấn khích giậm chân.
Kim Bằng và Chung Viễn Thanh đứng ở bên cạnh với vẻ mặt tươi cười.
"Số hiệu Thái Bình mang cái gì về từ châu Mỹ vậy? Khiến tiên sinh kích động đến thế!" Tiểu Ngọc cười.
Mặc dù ngày thường Kim Phi không câu nệ tiểu tiết, nhưng luôn tỏ ra rất bình tĩnh, đặc biệt là lúc đông người, đã rất lâu Tiểu Ngọc không thấy Kim Phi kích động như vậy.
"Chắc hẳn không hề đơn giản!" Thiết Thế Hâm trả lời.
Cửu công chúa không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Vào viện Khu Mật, không đợi Cửu công chúa nói gì, Kim Phi đã tiến lên ôm vai cô ấy, hưng phấn hỏi: "Vũ Dương Vũ Dương, nàng biết số hiệu Thái Bình đã mang cái gì về không?"
"Cái gì?" Cửu công chúa cũng bị Kim Phi lây nên trong giọng nói tràn đầy sự mong đợi.
"Bọn họ không chỉ tìm thấy bắp ngô, khoai tây, hồ tiêu, mà còn tìm thấy khoai lang và bí ngô!" Kim Phi vừa nói vừa mở túi vải Kim Bằng mang tới ra.
Cửu công chúa tò mò nhìn vào, chỉ thấy trong túi vải chứa rất nhiều rau củ quả lớn nhỏ đủ loại, cô ấy không biết cái nào cả.
Nhưng không sao cả, Kim Phi đổ rau củ quả trong túi vải xuống đất, nhặt từ trong đó lên một loại củ vỏ vàng to cỡ quả trứng vịt: "Cái này là khoai tây..."
Từ lần đầu tiên nghe về châu Mỹ, mấy danh từ Cửu công chúa nghe Kim Phi nói đến nhiều nhất chính là khoai tây, bắp ngô và canh-ki-na.
Khoai tây, bắp ngô là những cây lương thực có năng suất cao, mà canh-ki-na thì có thể trị bệnh sốt rét.
Vấn đề lương thực là một trong những vấn đề lớn nhất luôn gây khó khăn cho Đại Khang, Cửu công chúa là Hoàng đế, cũng quan tâm đến nó giống Kim Phi.
Thường ngày lúc Kim Phi nói chuyện, Cửu công chúa rất ít khi nói chen vào, nhưng lần này Kim Phi còn chưa nói hết đã bị Cửu công chúa cắt ngang: "Phu quân, đây chính là thứ mà chàng nói, thứ khoai tây mà năng suất một mẫu có thể đạt tới mấy ngàn cân?"
"Khoai tây là khoai tây, nhưng năng suất một mẫu mấy ngàn cân..." Kim Phi nhìn về phía Kim Bằng: "Đại ca, khoai tây các huynh nhìn thấy đều lớn như vậy sao?"
"Không phải, " Kim Bằng lắc đầu: "Đây là mấy củ lớn nhất chúng ta lựa ra, đa số không lớn như vậy, cỡ quả trứng gà."
"Xem ra người châu Mỹ vẫn chưa trồng khoai tây tốt, sản lượng có thể không cao như vậy." Kim Phi khẽ gật đầu.
Trước khi được người châu Mỹ chăm sóc, củ khoai tây hoang dại không lớn, hơn nữa còn có độc, sau này trải qua từng thế hệ chọn lọc và trồng trọt, khoai tây mới dần dần biến thành hình dạng mà đời trước Kim Phi quen thuộc.
Cửu công chúa nghe vậy thì khẽ cau mày.
Mong đợi lớn nhất của cô ấy đối với khoai tây chính là khoai tây có thể có năng suất một mẫu mấy ngàn cân như Kim Phi nói, hơn nữa có khả năng thích ứng cao với đất cằn cỗi, miền đồi núi cũng có thể trồng được.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại nói khoai tây vẫn chưa hoàn toàn được bồi dưỡng tốt, điều này khiến Cửu công chúa hơi thất vọng và lo lắng.
Kim Phi chú ý tới biểu cảm của Cửu công chúa, lên tiếng an ủi: "Không sao, theo như lời Kim Bằng đại ca nói thì dù sản lượng của khoai tây không được tới mấy ngàn cân, năng suất một mẫu vẫn hơn một ngàn cân nên không phải vấn đề lớn."
"Tiên sinh nói không sai," Kim Bằng gật đầu: "Những củ khoai tây này là do bọn ta tự mình đào lên từ dưới đất, đã đặc biệt cân thử, tổng cộng hai mươi mẫu đất, đào được hơn hai mươi bảy ngàn cân, hơn nữa còn là đất đá trên sườn núi, nếu như trồng ở loại đất tốt hơn, sản lượng hẳn sẽ cao hơn."
Nghe thấy Kim Bằng nói như vậy, nỗi lo trong lòng Cửu công chúa cuối cùng cũng tan biến.
Sau đó Kim Phi lại giảng giải về đặc tính của bắp ngô, bí ngô, hồ tiêu và các loại cây trồng khác cho Cửu công chúa và đám Tiểu Ngọc, nghe thấy thế cả đám vui mừng không thôi.
"Nếu như sản lượng của những loại lương thực này thật sự như lời phu quân nói, nhiều nhất là mười năm nữa, Đại Khang sẽ không còn thiếu lương thực như trước kia nữa!" Cửu công chúa tự tin nói: "Nhiều nhất là hai mươi năm nữa, trẫm sẽ có thể khiến dân số Đại Khang khôi phục lại như trước!"
"Vũ Dương, sự tăng trưởng dân số có thể sẽ nhanh hơn dự đoán của nàng!" Kim Phi nhắc nhở.
Nạn đói và bệnh tật vẫn luôn là hai vấn đề lớn ức chế sự tăng trưởng dân số, khi giải quyết được bất kỳ một cái nào trong đó, dân số cũng sẽ tăng trưởng với quy mô lớn, thậm chí xuất hiện tình trạng bùng nổ dân số.
Ví dụ như triều đại nhà Thanh ở đời trước, lúc mới vừa thiết lập, bởi vì chiến tranh xảy ra hàng năm, tổng dân số cả nước không tới hai chục triệu, nhưng đến cuối triều đại nhà Thanh, vì khoai tây và khoai lang đã được phổ biến rộng rãi và trồng trọt với quy mô lớn, đã giải quyết được vấn đề lương thực cho dân chúng nên dân số nhanh chóng tăng tới bốn trăm triệu, tăng gấp mấy chục lần.
"Phu quân, không phải chàng từng nói, dân số mới là cơ sở xây dựng quốc gia giàu mạnh sao? Nhanh hơn ta dự đoán không phải là chuyện tốt sao?" Cửu công chúa hỏi ngược lại.
"Tăng trưởng dân số là chuyện tốt, nhưng bùng nổ dân số cũng sẽ dẫn đến một ít tai họa ngầm."
Kim Phi nói: "Ví dụ như dân số tăng trưởng quá nhanh, giáo dục, chữa bệnh, công ăn việc làm và các cơ sở hỗ trợ liên quan khác sẽ không theo kịp, sẽ dẫn đến quá nhiều người không có việc gì làm, rất dễ dẫn tới một ít vấn đề an ninh, thậm chí có thể gây ra hỗn loạn."
"Có lý, " Cửu công chúa khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thiết Thế Hâm: "Lát nữa chúng ta sẽ bàn luận một chút về chuyện này."
"Tiên sinh, cái này là hạt giống gì?" Tiểu Ngọc cầm một hạt giống màu nâu sẫm, to cỡ trứng chim bồ câu lên hỏi.
"Cái này..." Kim Phi cầm lên cẩn thận xem xét một lúc, sau đó lắc đầu: "Ta cũng không biết."
"Lại có thứ mà đến ngài cũng không biết ư?" Tiểu Ngọc trêu ghẹo.
"Xem cô nói kìa, ai dám nhận là mình biết hết tất cả các loài trên thế giới chứ?" Kim Phi nói: "Châu Mỹ đất rộng tài nguyên nhiều, các loài động thực vật nhiều không đếm xuể, sao ta có thể biết hết tất cả được?"
Đừng nói bây giờ, cho dù là đời trước của Kim Phi, động thực vật chưa được biết đến trong rừng rậm Amazon cũng đếm không hết, Kim Phi chỉ biết một ít loại khá nổi tiếng trong số đó thôi.
"Kim Bằng đại ca, cái này là thứ gì?" Kim Phi nghịch hạt giống trong tay rồi hỏi.
"Dân bản xứ gọi thứ này là Nasax, được trồng ở trong núi, mất ba năm mới trưởng thành, khá giống cây qua lâu của chúng ta, quả nó kết ra cũng giống như vậy, có thể ăn, nhưng mùi vị không ngon lắm, sản lượng cũng không cao lắm, trong danh sách tiên sinh đưa cho ta không có thứ này, nhưng ta nghĩ dù gì cũng tìm thấy rồi nên mang về cho ngài xem thử, có thể dùng thì dùng, không thể dùng thì thôi." Kim Bằng giải thích.
"Lát nữa trở về giao cho Ngụy tiên sinh, tìm một nơi tương tự trồng thử một chút." Kim Phi bỏ hạt giống xuống, không quan tâm lắm.
Đời trước y có xem một đoạn video ngắn, mọi người đều nói phải tin tưởng sự lựa chọn kĩ lưỡng của tổ tiên, Trương Khiên và Trịnh Hòa mang về rất nhiều đồ từ khắp nơi trên thế giới, những thứ không được lưu truyền nhất định là có nguyên nhân mới không lưu hành, có thể là sản lượng không cao, hoặc là không ngon.
Cái thứ tên Nasax gì đấy, nếu bản thân tới bây giờ chưa từng thấy, cũng chưa nghe nói tới, khả năng cao là nó cũng ở trong phạm vi này.
Nhưng đúng như Kim Bằng đã nói, dù sao cũng mang về rồi nên cứ thử trồng một chút xem sao, chỉ cần không phải những loài thực vật xâm lấn như cúc hoàng anh hay cây cỏ lăn là được.
"Đúng rồi Kim Bằng ca, người châu Mỹ trông như thế nào? Bọn họ nói gì huynh nghe có hiểu không?" Tiểu Ngọc tò mò hỏi.
Kim Phi nghe vậy cũng nhìn lại.
Vừa mới nhìn thấy khoai tây thì y đã kích động, còn chưa kịp hỏi nhóm Kim Bằng lần này đi thấy tình hình và hiện trạng của châu Mỹ thế nào.
Chương 2080: Hiện trạng châu Mỹ
“Người phía châu Mỹ nói gì…”
Kim Bằng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Họ trông giống chúng ta và thích đội mũ lông vũ trên đầu. Cách nói chuyện của họ hoàn toàn khác với chúng ta. Cho đến bây giờ, bọn ta chỉ có thể hiểu được một số từ đơn giản. Nếu họ nói nhanh thì thậm chí bọn ta không hiểu”.
"Vậy mọi người giao tiếp thế nào?" Tiểu Ngọc hỏi.
“Khi mới đến nơi, bọn ta không chắc đó có phải là châu Mỹ mà tiên sinh nhắc đến hay không. Bọn ta gặp những người dân địa phương cũng không hiểu họ nói gì nên đành lấy cho họ xem những bức tranh mà tiên sinh vẽ. Xem xong tranh, họ lấy khoai và ngô ra cho bọn ta ăn, lúc đó mới biết đã đến đúng nơi”.
Kim Bằng giải thích: “Sau đó, bọn ta theo họ từng chút một học ngôn ngữ địa phương, dùng trà, vải, đồ sắt mang theo để trao đổi với họ. Họ cũng rất nhiệt tình lấy bản vẽ của bọn ta đi hỏi các bộ tộc khác, nếu không bọn ta cũng không có cách nào thu thập được nhiều hạt giống nhanh như vậy”.
Lúc này, Kim Bằng mới thở dài: “Thưa tiên sinh, bọn ta đã nhờ người dân địa phương tìm kiếm hơn hai tháng nhưng vẫn không tìm thấy cây canh-ki-na và cây cao su mà ngài đề cập. Ta nghĩ chúng ta không thể chờ đợi được nữa nên đã về trước”.
"Không sao, lần này chưa tìm được, lần sau sẽ tiếp tục tìm, chỉ cần mọi người an toàn trở về là được", Kim Phi vỗ vai Kim Bằng an ủi.
Nếu hạt giống quýt trồng ở Hoài Nam thì sẽ thành quýt, nếu trồng ở Hoài Bắc thì sẽ thành cam. Nhiều loài cây có khả năng thích nghi với môi trường sống, ví dụ như các loại trái cây nhãn, vải thiều ở miền Nam trồng được, nhưng không thể trồng được ở phía Bắc.
Châu Mỹ quá lớn, không thể chỉ ở một nơi tìm thấy tất cả hạt giống. Kim Phi không phải là chuyên gia nông nghiệp, y chỉ nhớ nguồn gốc của ngô và khoai là châu Mỹ, nhưng lại không nhớ địa điểm cụ thể.
Kim Bằng lần này có thể mang về nhiều thứ như vậy, Kim Phi đã rất hài lòng.
"Nghe nói số hiệu Thái Bình bị hư hỏng, trên đường đã gặp phải cướp biển hay những mối nguy hiểm khác sao?" Kim Phi hỏi.
“Nửa tháng sau khi rời khỏi Đông Hải, bọn ta gặp phải hai nhóm cướp biển, chắc chắn là cướp biển nước X. Bọn ta trực tiếp dùng ca nô tiêu diệt bọn chúng, sau đó bọn ta đi xa hơn nhưng cũng không gặp cướp biển nữa”.
Kim Bằng nói: "Thưa tiên sinh, trước đây ngài nói Thái Bình Dương rất lớn, nhưng ta không hiểu nó lớn đến mức nào. Chỉ khi thực sự đi qua nó ta mới nhận ra đại dương rộng lớn đến đâu. Bọn ta đã rong ruổi trên biển trong hơn bốn mươi ngày nhưng vẫn không nhìn thấy đất liền. Dù nhìn về hướng nào, xung quanh cũng toàn là nước. Nếu không có kim chỉ Nam, bọn ta sẽ không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc trong những ngày mưa.
Đi thuyền như vậy hơn bốn mươi ngày, cuối cùng bọn ta cũng nhìn thấy một hòn đảo nhỏ. Lúc đó đã đốt hết gần 40% lượng than, lại không biết khi nào mới gặp lại đất liền, cho nên bọn ta lo lắng sẽ đốt hết than. Vì vậy bọn ta quyết định lên đảo chặt thêm củi và kiếm thêm đồ ăn để dự phòng.
Kết quả là khi đến gần hòn đảo, bọn ta không ngờ phía dưới có bãi đá ngầm làm vỡ đáy thuyền. Rất may là tiên sinh đã sử dụng thiết kế khoang thuyền phân đoạn khi thiết kế số hiệu Thái Bình, cho nên chỉ có một khoang bị hỏng, sau đó con thuyền có thể tiếp tục ra khơi.
Khi đến châu Mỹ, bọn ta muốn sửa số hiệu Thái Bình, nhưng ở đó thậm chí còn không có bến tàu. Cho nên bọn ta đã cố gắng lái thuyền vào bãi cạn khi thủy triều lên vì nghĩ rằng đáy thuyền sẽ lộ ra khi thủy triều rút, khi đó chúng ta có thể sửa chữa. Nhưng chỗ hư hỏng lại nằm ngay dưới đáy tàu, khi thủy triều rút thì không có cách nào lộ ra hoàn toàn, cho nên chỉ có thể sửa chữa đơn giản từ bên trong rồi gắng gượng tiếp tục cuộc hành trình.
Thực ra, lẽ ra chúng ta có thể quay lại sớm hơn, nhưng vì đáy thuyền có lỗ thủng nên không dám lái quá nhanh nên bây giờ mới về được tới nơi".
"Nếu không có lỗ thủng này, chúng ta ít nhất có thể mang về nhiều hơn một vạn cân khoai nữa”, Chung Viễn Thanh cũng thở dài.
"Lần sau có thể mang đồ về sau, mọi người an toàn trở về quan trọng hơn!" Kim Phi hỏi: "Lần này có thương vong không?"
“Một số huynh đệ bị bệnh trên đường đi nhưng tất cả đều vượt qua được. Tuy nhiên, khi bọn ta đến châu Mỹ, hai huynh đệ trong đoàn vô tình bị rắn độc cắn và không thể cứu được. Một nhóm khác gặp phải bầy sói khi đang tìm hạt giống bên ngoài. Năm người trong số họ đã hy sinh", Kim Bằng trả lời: "Bọn ta không thể mang thi thể của họ về, chỉ có tro cốt của họ!"
"Bọn họ đều là quân tiên phong, là các anh hùng. Cho nên chúng ta sẽ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất để bù đắp cho họ!" Kim Phi thở dài.
"Vâng", Kim Bằng nặng nề gật đầu.
"Người dân địa phương đối xử với mọi người như thế nào?" Kim Phi hỏi.
"Lúc đầu họ hơi cảnh giác, nhưng sau đó một người đàn ông trong bộ tộc của họ bị thú dữ cắn. Quân y của chúng ta đã chữa khỏi cho anh ta, từ đó người dân địa phương chấp nhận bọn ta và thái độ của họ trở nên nhiệt tình hơn hẳn", Kim Bằng nói tiếp: "Thật ra, bọn ta không đem theo nhiều vật phẩm trao đổi lắm, nhưng họ biết chúng ta cần khoai và ngô nên đã chất đầy thuyền cho chúng ta. Đến khi rời đi, họ còn bảo bọn ta hãy quay lại trong tương lai và lần sau họ sẽ chuẩn bị trước nhiều hơn cho chúng ta kéo về!”
"Vậy thì tốt”, Kim Phi khẽ gật đầu.
Trong lịch sử trước đây, khi Columbus lần đầu tiên đến lục địa châu Mỹ, ông cũng được người da đỏ đón nhận nồng nhiệt. Tuy nhiên, văn hóa cướp biển rất phổ biến ở châu Âu vào thời điểm đó và tư tưởng cướp biển đã ăn sâu vào xương tủy của họ. Sau khi có chỗ đứng vững chắc ở châu Mỹ, để cướp bóc tài nguyên địa phương tốt hơn, họ bắt đầu hình thành chủ nghĩa thực dân. Sau khi chủ nghĩa thực dân gặp phải sự phản kháng của người da đỏ, người châu Âu liền bắt đầu một cuộc thảm sát diệt chủng vô nhân đạo đối với người da đỏ.
Điều này thậm chí còn hình thành nên một kiểu hệ thống chính trị ở châu Âu vào thời điểm đó.
Trong lịch sử thảm sát kéo dài hàng thế kỷ, hàng chục triệu người da đỏ đã bị thực dân giết hại trực tiếp hoặc gián tiếp, khiến người da đỏ gần như bị tuyệt chủng.
Cho dù sau này chính phủ Âu Mỹ có cố ngụy biện, tô vẽ thế nào thì những gì xảy ra với người da đỏ vẫn là một món nợ máu mà họ không bao giờ có thể gột rửa được.
Kim Phi lớn lên đã tiếp thu văn hóa và tư tưởng của Viêm Hoàng, không nhân từ khi đối phó với kẻ thù. Trên chiến trường, y từng ra lệnh chém giết quân thù khiến cho máu chảy đầu rơi khắp nơi. Nhưng y không thể làm điều này để tiêu diệt một dân tộc khác nhằm cướp bóc tài nguyên của họ.
“Châu Mỹ là kho báu khổng lồ với lãnh thổ rộng lớn và nguồn tài nguyên dồi dào. Tuy nhiên, vì lý do địa lý, người châu Mỹ bản địa tương đối ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Với những phong tục, văn hóa độc đáo của họ, chúng ta cần nghiên cứu kỹ cách tiếp cận với người dân địa phương”.
Kim Phi nhìn Thiết Thế Hâm: "Ông hãy trò chuyện với Kim Bằng đại ca và thuyền trưởng Chung để tìm hiểu thêm về phong tục và văn hóa địa phương, sau đó xây dựng một kế hoạch phù hợp có thể mang lại lợi ích và sự phát triển cho cả hai bên. Sau đó hãy làm thành một bản kế hoạch!”
"Vâng", Thiết Thế Hâm vội vàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết ra yêu cầu của Kim Phi.
Văn hóa Trung Nguyên có tính đồng hóa cao, nếu không thì nhiều phong tục tập quán như vậy sẽ không thể hòa nhập hài hòa trong một quốc gia.
Kim Phi tin rằng có thể hòa hợp với người châu Mỹ mà không cần sử dụng các biện pháp thuộc địa.
“Thưa tiên sinh, đây là danh sách các loại hạt giống bọn ta mang về”, Kim Bằng lấy từ trong tay ra một mảnh giấy viết tay đưa cho Kim Phi: “Những hạt giống này vẫn còn ở Đông Hải, có cần sắp xếp thuyền chở hàng về đây không?”
Bình luận facebook