Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
Chương 43: Ngũ phụng triều dương
Trước đó, năm nữ tử đã bị thuyết phục trước tài văn vẻ của Diệp Khôn, bọn họ đều phục sát đất, trong lòng đã có ấn tượng tốt nên đương nhiên sẽ tin tưởng lời bài hát do Diệp công tử sáng tác chắc chắn sẽ là danh thiên tuyệt tác.
Lúc này lại mục thị chuyện anh năm bước thành thơ, hơn nữa còn một lúc năm bài, nên càng phục đến mù quáng hơn, hỏi trong thiên hạ, có ai có được tài năng siêu việt khoáng tuyệt đương thế như Diệp công tử không?
Giờ phút này, cảm xúc trong lòng các nàng có thể dùng từ sùng bái khâm phục để hình dung rồi.
Diệp Khôn viết một mạch năm bài thơ nổi tiếng, rồi cẩn thận thổi khô mực, sau đó lại cẩn thận gấp lại, đi đến trước mặt năm cô gái, anh chớp mắt cười nói: “Không được phạm quy nhé, ai phạm quy thì ta sẽ xử phạt đó.”
Xử phạt? Xử phạt cái gì? Thế chẳng phải sẽ làm người ta suy nghĩ miên man sao.
Ánh mắt hàm chứa ẩn ý, lời nói mơ hồ, khiến cho các nữ nhân bất chợt tim đập nhanh, ngượng đỏ mặt, nhưng bọn họ vẫn vui mừng đón nhận lấy quyển trục từ tay Diệp công tử, rồi cẩn thận cất vào, sau đó hành lễ cảm tạ.
“Tiểu sinh xin cáo từ.” Diệp Khôn mỉm cười chắp tay chào, sau đó đứng đợi nhóm người của Mục Hiếu Trung xuống rồi mới thong thả rời đi.
Các nàng Thanh Ngọc, Lam Yến,... đều đích thân tiễn anh đến cửa lớn của Lưu Hương Các, nhìn theo bóng dáng Diệp Khôn khuất dần, lúc này họ mới lưu luyến bước về phòng mình.
Một mình Diệp Khôn độc bá tứ đại hoa khôi, rồi còn cộng thêm Bạch Linh, người cũng từng là hoa khôi, nhiêu đó cũng đủ khiến cho người khác ganh tỵ và ngưỡng mộ, lúc anh rời đi, năm vị cô nương còn đích thân tiễn ra tận cửa, sự đối đãi như vậy càng khiến cho người khác đố kỵ đến phát điên.
Được hoa khôi đích thân nghênh tiễn đến cửa, đây không phải là điều chưa từng xảy ra, hoa khôi nhiệm kỳ trước Như Ngọc đã từng đích thân nghênh tiễn người tình ra cửa, sau đó chuộc thân hoàn lương, gả cho người tình làm thiếp, đã từng một thời tạo ra giai thoại phong nguyệt.
Còn bây giờ, tứ đại hoa khôi, thêm vào một hoa khôi nhiệm kỳ trước, năm vị nữ nhân đích thân nghênh tiễn Diệp công tử ra cổng, đây là điều chưa từng xảy ra trong thiên hạ, nên lập tức gây xôn xao khiến cho người khác say sưa bàn tán, có người ngưỡng mộ, cũng có người đố kỵ, lại còn có người nhiều chuyện viết thành bộ ‘Ngũ Phượng Triều Dương’ rất nhanh làm xao động cả Hoàng thành.
Lam Yến vừa về hương khuê của mình, liền vội vã mở quyển trục thơ mà Diệp Khôn tặng cho nàng ra.
Ta ở đầu Trường Giang,
Chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ mà chẳng thấy chàng
nhưng hai ta cùng uống nước Trường Giang.
Sông này bao giờ ngưng chảy
Hận này bao giờ thôi
Chỉ mong lòng chàng như ta
Không phụ ý tương tư.
Đây là một bài thơ tình, chân thành tha thiết mộc mạc như suy nghĩ của nàng, Lam Yến ngây người ra, đôi mắt đẹp mê ly, lòng nàng cảm giác ấm áp dâng lên từng hồi, ngọt ngào như vừa được uống mật ong.
Trường tương tư.
Trường tương tư.
Nhược vấn tương tư thậm liễu kỳ.
Trừ phi tương kiến thời.
Trường tương tư.
Trường tương tư.
Dục bả tương tư thuyết tựa thùy.
Si tình nhân tự tri.
Bài thơ này được Diệp Khôn đạo văn vài câu từ bài, chẳng qua là anh thay đổi từ ở câu cuối từ ‘thiển tình nhân’ thành ‘si tình nhân’, mục đích muốn diễn đạt nổi khổ của sự tương tư nhớ nhung.
Bạch Linh thì thầm đọc đi đọc lại bài thơ, cẩn thận nghiền ngẫm ẩn ý bên trong nó, bài thơ này chất phác, thẳng thắn, từ ngữ rất đơn giản, nhưng lại thấm đậm tình sâu.
Nàng cũng như Phi Yến, trông phút chốc ngây người ra, người công tử thích là mình sao?
Gò má trắng trẻo bỗng ửng đỏ lên, trái tim nhỏ bé đập mạnh hơn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng đưa tay ôm ngực và hít hơi sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.
Nàng đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, bèn nhanh bước đi đến phía trước bàn trang điểm, mở hộp phấn ra, ngồi trước gương đồng trang điểm, khéo léo che giấu đi vết sẹo nhạt trên gò má mình, sau đó nàng mới thở một hơi dài.
Nhìn người đẹp như tranh trong gương, gò má Bạch Linh lại lần nữa ửng đỏ lên khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ rung động.
Cái mà Thanh Ngọc và Thuý Ngọc nhận được là bài thơ tình rất sâu đậm chân thành, trong lúc đang cảm thán với tài năng văn chương thơ khoáng tuyệt đương thế của Diệp công tử, trong lòng hai nàng cũng đang tận hưởng cảm giác hương vị ngọt ngào như ăn mật ong: thì ra Diệp công tử có tình ý với mình, cảm tạ ông trời đã ban cho con mối nhân duyên tốt này.
Bài thơ mà Vân Ngọc nhận được là bài của Liễu Vĩnh.
Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế.
Vọng cực xuân sầu.
Ảm ảm sinh thiên tế.
Thảo sắc yên quang tàn chiều lý.
Vô ngôn thùy hội bằng lan ý.
Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy.
Đối tửu đương ca,
Cưỡng lạc hoàn vô vị.
Y đới tiệm khoan chung bất hối.
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
“… Y đới tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy…” Vân Ngọc nhỏ giọng ngâm đọc, gò má sáng mịn đỏ lên sau đó từ từ chuyển trắng bệch không chút sắc máu, nàng nhíu chặt cặp mày liễu, biểu cảm trở nên rất phức tạp, do dự và có chút đau khổ bất lực.
“Diệp công tử, chàng hại ta khổ rồi…” Vân Ngọc té ngồi xuống giường, ánh mắt có chút ngây dại ra: “Ta… sao số ta lại khổ như vậy?”
Trong lòng nàng nhất thời ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc, nàng nghĩ sao mình lại khổ như vậy, trong lòng càng cảm thấy bi thương hơn, nàng úp mặt khóc nức nở trên giường.
Thư phòng, Cung phủ.
Cung Thanh Nhi đang chuyên tâm vẽ tranh, nữ nhân trong tranh gần như có thân hình trần trụi, thân trên chỉ có chút xíu gì đó màu đỏ che lấp, chỉ cần là người ở thời hiện đại sẽ nhìn ra được ngay đó chính là miếng dán che ngực mà phụ nữ chuyên dùng.
Kỹ thuật vẽ của Diệp Khôn thật sự tệ đến không thể nào hình dung nổi, Cung Thanh Nhi tuy không phải là cao thủ vẽ vời nhưng kỹ thuật vẽ cũng có thể chấp nhận được, nàng còn cố tình vẽ lại món đồ lẳng lơ do Diệp Khôn thiết kế ra.
Món đồ nhỏ này quả thật rất lẳng lơ, chuyên hút hồn nam giới, cho dù là nữ nhân đoan chính đàng hoàng đến mức độ nào mặc vào cũng sẽ toát lên dáng vẻ khiêu gợi hút hồn người khác.
Nhưng mà: kẻ sĩ chết vì tri kỉ, nữ nhân tô điểm vì người yêu, nếu mặc món đồ này cho người tình hoặc tướng công xem trong khuê phòng này chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ, tuyệt không tả xiết.
Gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt như hoa đào long lanh hoa lộ ra biểu cảm xuân tình nồng đậm, nơi nào đó sâu trong cơ thể bất chợt có thứ gì đó dâng trào.
“Ôi, đúng là làm khổ người khác đây mà.”
Từ khi trượng phu mất, nàng rời khỏi Liễu gia ra tự lập, dốc sức bôn ba ở Hoàng thành nhiều năm, mệt mỏi đến mức chỉ cần nằm xuống là có thể chìm vào giấc ngủ ngay. Nay sự nghiệp đã vững, không cần phải liều mạng bôn ba nữa, cuộc sống hằng ngày trôi qua thoải mái hơn, nhưng từ khi Diệp Khôn thiết kế ra món đồ chơi lẳng lơ này, lại khơi dậy nỗi nhớ tướng công của nàng, khiến cho con tim vốn ngủ yên giờ lại cuộn lên từng cơn sóng.
Giường đơn gối chiếc, đêm dài miên man, những ngày tháng này làm sao mà vượt qua đây?
Trong khi nàng đang ai oán cho thân phận mình thì bất ngờ nha hoàn thân cận Tiểu Ngọc kích động chạy vào, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, tiểu thư, Diệp công tử đó…”
Cung Thanh Nhi giật mình hỏi: “Diệp công tử làm sao?”
Tiểu Ngọc thở hổn hển: “Tiểu thư, Diệp công tử đó đã đến Lưu Hương Các…”
“Lưu Hương Các?” Cung Thanh Nhi nhíu mày, Lưu Hương Các là nơi như thế nào, đương nhiên nàng biết rõ, trong phút chốc ấn tượng tốt của nàng dành cho Diệp Khôn bị tan biến, nha hoàn thối này nói cho nàng biết để làm gì?
Nàng sẵng giọng: “Hắn đi thì đi, liên quan gì đến ta?”
Tiểu Ngọc xua xua tay, rồi giải thích: “Tiểu thư, không phải, là Diệp công tử hắn… hắn… Ôi, hiện giờ đâu đâu cũng đang bàn tán về chuyện của hắn đó.”
Cung Thanh Nhi hiếu kỳ hỏi: “Bán tán gì về hắn?”
Tiểu Ngọc nói: “Nghe người ta nói Diệp công tử đi Lưu Hương Các, rồi sau đó sáng tác một bản nhạc, tên gọi là cái gì tiêu cái gì đó, à, đúng rồi, ‘Biển xanh một tiếng cười’, nghe nói đó là… thần khúc kinh thế đó.”
Cung Thanh Nhi giương mày lên: thần khúc kinh thế? Khẩu khí lớn thật, có thần đến như vậy không? Bổn tiểu thư thì không tin đâu.
Tiểu Ngọc lại nói tiếp: “Tiểu thư, còn nữa.”
Trước đó, năm nữ tử đã bị thuyết phục trước tài văn vẻ của Diệp Khôn, bọn họ đều phục sát đất, trong lòng đã có ấn tượng tốt nên đương nhiên sẽ tin tưởng lời bài hát do Diệp công tử sáng tác chắc chắn sẽ là danh thiên tuyệt tác.
Lúc này lại mục thị chuyện anh năm bước thành thơ, hơn nữa còn một lúc năm bài, nên càng phục đến mù quáng hơn, hỏi trong thiên hạ, có ai có được tài năng siêu việt khoáng tuyệt đương thế như Diệp công tử không?
Giờ phút này, cảm xúc trong lòng các nàng có thể dùng từ sùng bái khâm phục để hình dung rồi.
Diệp Khôn viết một mạch năm bài thơ nổi tiếng, rồi cẩn thận thổi khô mực, sau đó lại cẩn thận gấp lại, đi đến trước mặt năm cô gái, anh chớp mắt cười nói: “Không được phạm quy nhé, ai phạm quy thì ta sẽ xử phạt đó.”
Xử phạt? Xử phạt cái gì? Thế chẳng phải sẽ làm người ta suy nghĩ miên man sao.
Ánh mắt hàm chứa ẩn ý, lời nói mơ hồ, khiến cho các nữ nhân bất chợt tim đập nhanh, ngượng đỏ mặt, nhưng bọn họ vẫn vui mừng đón nhận lấy quyển trục từ tay Diệp công tử, rồi cẩn thận cất vào, sau đó hành lễ cảm tạ.
“Tiểu sinh xin cáo từ.” Diệp Khôn mỉm cười chắp tay chào, sau đó đứng đợi nhóm người của Mục Hiếu Trung xuống rồi mới thong thả rời đi.
Các nàng Thanh Ngọc, Lam Yến,... đều đích thân tiễn anh đến cửa lớn của Lưu Hương Các, nhìn theo bóng dáng Diệp Khôn khuất dần, lúc này họ mới lưu luyến bước về phòng mình.
Một mình Diệp Khôn độc bá tứ đại hoa khôi, rồi còn cộng thêm Bạch Linh, người cũng từng là hoa khôi, nhiêu đó cũng đủ khiến cho người khác ganh tỵ và ngưỡng mộ, lúc anh rời đi, năm vị cô nương còn đích thân tiễn ra tận cửa, sự đối đãi như vậy càng khiến cho người khác đố kỵ đến phát điên.
Được hoa khôi đích thân nghênh tiễn đến cửa, đây không phải là điều chưa từng xảy ra, hoa khôi nhiệm kỳ trước Như Ngọc đã từng đích thân nghênh tiễn người tình ra cửa, sau đó chuộc thân hoàn lương, gả cho người tình làm thiếp, đã từng một thời tạo ra giai thoại phong nguyệt.
Còn bây giờ, tứ đại hoa khôi, thêm vào một hoa khôi nhiệm kỳ trước, năm vị nữ nhân đích thân nghênh tiễn Diệp công tử ra cổng, đây là điều chưa từng xảy ra trong thiên hạ, nên lập tức gây xôn xao khiến cho người khác say sưa bàn tán, có người ngưỡng mộ, cũng có người đố kỵ, lại còn có người nhiều chuyện viết thành bộ ‘Ngũ Phượng Triều Dương’ rất nhanh làm xao động cả Hoàng thành.
Lam Yến vừa về hương khuê của mình, liền vội vã mở quyển trục thơ mà Diệp Khôn tặng cho nàng ra.
Ta ở đầu Trường Giang,
Chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ mà chẳng thấy chàng
nhưng hai ta cùng uống nước Trường Giang.
Sông này bao giờ ngưng chảy
Hận này bao giờ thôi
Chỉ mong lòng chàng như ta
Không phụ ý tương tư.
Đây là một bài thơ tình, chân thành tha thiết mộc mạc như suy nghĩ của nàng, Lam Yến ngây người ra, đôi mắt đẹp mê ly, lòng nàng cảm giác ấm áp dâng lên từng hồi, ngọt ngào như vừa được uống mật ong.
Trường tương tư.
Trường tương tư.
Nhược vấn tương tư thậm liễu kỳ.
Trừ phi tương kiến thời.
Trường tương tư.
Trường tương tư.
Dục bả tương tư thuyết tựa thùy.
Si tình nhân tự tri.
Bài thơ này được Diệp Khôn đạo văn vài câu từ bài, chẳng qua là anh thay đổi từ ở câu cuối từ ‘thiển tình nhân’ thành ‘si tình nhân’, mục đích muốn diễn đạt nổi khổ của sự tương tư nhớ nhung.
Bạch Linh thì thầm đọc đi đọc lại bài thơ, cẩn thận nghiền ngẫm ẩn ý bên trong nó, bài thơ này chất phác, thẳng thắn, từ ngữ rất đơn giản, nhưng lại thấm đậm tình sâu.
Nàng cũng như Phi Yến, trông phút chốc ngây người ra, người công tử thích là mình sao?
Gò má trắng trẻo bỗng ửng đỏ lên, trái tim nhỏ bé đập mạnh hơn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng đưa tay ôm ngực và hít hơi sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.
Nàng đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, bèn nhanh bước đi đến phía trước bàn trang điểm, mở hộp phấn ra, ngồi trước gương đồng trang điểm, khéo léo che giấu đi vết sẹo nhạt trên gò má mình, sau đó nàng mới thở một hơi dài.
Nhìn người đẹp như tranh trong gương, gò má Bạch Linh lại lần nữa ửng đỏ lên khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ rung động.
Cái mà Thanh Ngọc và Thuý Ngọc nhận được là bài thơ tình rất sâu đậm chân thành, trong lúc đang cảm thán với tài năng văn chương thơ khoáng tuyệt đương thế của Diệp công tử, trong lòng hai nàng cũng đang tận hưởng cảm giác hương vị ngọt ngào như ăn mật ong: thì ra Diệp công tử có tình ý với mình, cảm tạ ông trời đã ban cho con mối nhân duyên tốt này.
Bài thơ mà Vân Ngọc nhận được là bài của Liễu Vĩnh.
Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế.
Vọng cực xuân sầu.
Ảm ảm sinh thiên tế.
Thảo sắc yên quang tàn chiều lý.
Vô ngôn thùy hội bằng lan ý.
Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy.
Đối tửu đương ca,
Cưỡng lạc hoàn vô vị.
Y đới tiệm khoan chung bất hối.
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
“… Y đới tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy…” Vân Ngọc nhỏ giọng ngâm đọc, gò má sáng mịn đỏ lên sau đó từ từ chuyển trắng bệch không chút sắc máu, nàng nhíu chặt cặp mày liễu, biểu cảm trở nên rất phức tạp, do dự và có chút đau khổ bất lực.
“Diệp công tử, chàng hại ta khổ rồi…” Vân Ngọc té ngồi xuống giường, ánh mắt có chút ngây dại ra: “Ta… sao số ta lại khổ như vậy?”
Trong lòng nàng nhất thời ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc, nàng nghĩ sao mình lại khổ như vậy, trong lòng càng cảm thấy bi thương hơn, nàng úp mặt khóc nức nở trên giường.
Thư phòng, Cung phủ.
Cung Thanh Nhi đang chuyên tâm vẽ tranh, nữ nhân trong tranh gần như có thân hình trần trụi, thân trên chỉ có chút xíu gì đó màu đỏ che lấp, chỉ cần là người ở thời hiện đại sẽ nhìn ra được ngay đó chính là miếng dán che ngực mà phụ nữ chuyên dùng.
Kỹ thuật vẽ của Diệp Khôn thật sự tệ đến không thể nào hình dung nổi, Cung Thanh Nhi tuy không phải là cao thủ vẽ vời nhưng kỹ thuật vẽ cũng có thể chấp nhận được, nàng còn cố tình vẽ lại món đồ lẳng lơ do Diệp Khôn thiết kế ra.
Món đồ nhỏ này quả thật rất lẳng lơ, chuyên hút hồn nam giới, cho dù là nữ nhân đoan chính đàng hoàng đến mức độ nào mặc vào cũng sẽ toát lên dáng vẻ khiêu gợi hút hồn người khác.
Nhưng mà: kẻ sĩ chết vì tri kỉ, nữ nhân tô điểm vì người yêu, nếu mặc món đồ này cho người tình hoặc tướng công xem trong khuê phòng này chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ, tuyệt không tả xiết.
Gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt như hoa đào long lanh hoa lộ ra biểu cảm xuân tình nồng đậm, nơi nào đó sâu trong cơ thể bất chợt có thứ gì đó dâng trào.
“Ôi, đúng là làm khổ người khác đây mà.”
Từ khi trượng phu mất, nàng rời khỏi Liễu gia ra tự lập, dốc sức bôn ba ở Hoàng thành nhiều năm, mệt mỏi đến mức chỉ cần nằm xuống là có thể chìm vào giấc ngủ ngay. Nay sự nghiệp đã vững, không cần phải liều mạng bôn ba nữa, cuộc sống hằng ngày trôi qua thoải mái hơn, nhưng từ khi Diệp Khôn thiết kế ra món đồ chơi lẳng lơ này, lại khơi dậy nỗi nhớ tướng công của nàng, khiến cho con tim vốn ngủ yên giờ lại cuộn lên từng cơn sóng.
Giường đơn gối chiếc, đêm dài miên man, những ngày tháng này làm sao mà vượt qua đây?
Trong khi nàng đang ai oán cho thân phận mình thì bất ngờ nha hoàn thân cận Tiểu Ngọc kích động chạy vào, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, tiểu thư, Diệp công tử đó…”
Cung Thanh Nhi giật mình hỏi: “Diệp công tử làm sao?”
Tiểu Ngọc thở hổn hển: “Tiểu thư, Diệp công tử đó đã đến Lưu Hương Các…”
“Lưu Hương Các?” Cung Thanh Nhi nhíu mày, Lưu Hương Các là nơi như thế nào, đương nhiên nàng biết rõ, trong phút chốc ấn tượng tốt của nàng dành cho Diệp Khôn bị tan biến, nha hoàn thối này nói cho nàng biết để làm gì?
Nàng sẵng giọng: “Hắn đi thì đi, liên quan gì đến ta?”
Tiểu Ngọc xua xua tay, rồi giải thích: “Tiểu thư, không phải, là Diệp công tử hắn… hắn… Ôi, hiện giờ đâu đâu cũng đang bàn tán về chuyện của hắn đó.”
Cung Thanh Nhi hiếu kỳ hỏi: “Bán tán gì về hắn?”
Tiểu Ngọc nói: “Nghe người ta nói Diệp công tử đi Lưu Hương Các, rồi sau đó sáng tác một bản nhạc, tên gọi là cái gì tiêu cái gì đó, à, đúng rồi, ‘Biển xanh một tiếng cười’, nghe nói đó là… thần khúc kinh thế đó.”
Cung Thanh Nhi giương mày lên: thần khúc kinh thế? Khẩu khí lớn thật, có thần đến như vậy không? Bổn tiểu thư thì không tin đâu.
Tiểu Ngọc lại nói tiếp: “Tiểu thư, còn nữa.”
Bình luận facebook