Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Anh đây sẽ xử lý ngươi
Đường đường là vua một nước, lại nghèo rớt mồng tơi, Diệp Khôn thèm tiền đến điên rồi, cho nên, điều anh quan tâm nhất hiện giờ chính là xưởng rượu của anh.
Các loại dụng cụ đặt làm vẫn chưa xong hết, các Hắc Y Vệ đang gấp rút xây dựng xưởng rượu, xây các bệ phẳng, mất khoảng vài ngày nữa.
Từ sau khi được cứu, Bối Nghi vẫn luôn dưỡng thương ở căn cứ bí mật của Hắc Y Vệ này, nàng chỉ bị thương ngoài da, Hắc Y Vệ có thuốc tốt, tĩnh dưỡng vài ngày là không sao rồi.
Mục Hiếu Trung thấy nàng tư chất không rồi, tuổi cũng chưa lớn lắm, có thể đào tạo được, nên thu nàng làm đồ đệ, toàn tâm dạy dỗ. Bối Nghi tư chất thông minh, vừa dạy đã biết, có khi còn học một hiểu mười, thêm nữa lại rất chịu khó, tiến bộ rất nhanh, chỉ vài ngày ngắn ngủi, ba trăm huyệt vị đã khai thông được hơn nửa.
Sau khi biết ân nhân cứu mạng mình là đương kim thiên tử, còn sư phụ Mục Hiếu Trung là người đứng đầu Hắc Y Vệ nắm quyền sinh sát trong tay, Bối Nghi sợ ngây người mãi lâu mới hồi thần lại, nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ Bối Nghi tham kiến Hoàng Thượng, cảm tạ ân cứu mạng của Hoàng Thượng.”
Diệp Khôn đỡ nàng dậy, cười cười nói: “Ta vốn là có ý tốt tặng nàng vải vóc, mà không ngờ ngược lại thành hại nàng, Bối Nghi cô nương phải chịu ủy khuất rồi, Trẫm tại đây xin lỗi nàng nhé.”
Hoàng Thượng xin lỗi nàng?
Bối Nghi bị dọa sợ, cuống cuồng khoát tay trốn tránh, nàng chỉ là dân nữ, sao nhận nổi đại lễ nặng tựa Thái Sơn của Hoàng Thượng chứ.
“Hoàng Thượng làm vậy tổn thọ dân nữ.”
Nàng trốn sau lưng Mục Hiếu Trung, gò má ửng đỏ, hơi ló đầu ra, lặng lẽ đánh giá chân long thiên tử trong truyền thuyết.
Chưa nói đến bách tính bình thường, dù chỉ là quan viên cấp ngũ phẩm, lục phẩm đều chưa từng biết mặt chân long thiên tử, còn trong dân gian, lưu truyền nhau về ngoại hình của chân long thiên tử có đủ phiên bản, càng truyền càng mơ hồ.
Bối Nghi càng không ngờ, nàng lại được gặp Hoàng Thượng trong truyền thuyết, hơn nữa còn được nói chuyện với Hoàng Thượng, được Ngài tặng vải vóc, thậm chí còn được Ngài cứu mạng.
Bên ngoài lan truyền Hoàng Thượng là một đại hôn quân, đại bạo quân, hoang dâm vô độ, tàn bạo độc ác, giết người không chớp mắt, nhưng Hoàng Thượng đây, ôn văn nho nhã, gần gũi thân thiện, hoàn toàn khác với những lời kể trong truyền thuyết…
Cho dù lời kể trong truyền thuyết có phải là thật không, nàng chỉ nhớ khi còn sống, phụ thân có dạy rằng, ơn cứu mạng phải đền đáp, Hoàng Thượng từng cứu mạng nàng, đời này nàng sẽ lấy thân báo đáo, sống là người của Hoàng Thượng, chết làm ma của Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng, trẻ trung quá, anh tuấn quá!
Không biết là vì sao, tim nàng đập nhanh dữ dội, gò má trắng trẻo cũng đỏ lên như phải bỏng.
Diệp Khôn không biết tâm trạng phức tạp của Bối Nghi hiện giờ, hắn chỉ quan tâm đến xưởng rượu của mình, thấy xây dựng cũng gần xong, chỉ thiếu vài món quan trọng thì cảm thấy vô cùng hài lòng.
Theo những tài liệu Ngạn Thiên Hổ trình lên, Lý Minh Bác, Giang Ba, Lục Vũ, tất cả thông tin tường tận, những chuyện họ đã làm cả tám đời tổ tông đều được ghi chép lại.
Diệp Khôn hài lòng gật đầu, hiệu suất làm việc của Hắc Y Vệ không phải dạng vừa.
“Hoàng Thượng.” Mục Hiếu Trung khom người hành lễ: “Bối Nghi thông minh lanh lợi, để nàng ấy theo bên cạnh hầu hạ Ngài đi ạ!”
Diệp Khôn cười cười, ngón trỏ chỉ chỉ vào ông ta: ‘Lão Mục à lão Mục…”
Tất cả các Hắc Y Vệ bao gồm của Ngạn Thiên Hổ, đều mang vẻ mặt ngưỡng mộ, được Hoàng Thượng gọi là ‘lão Mục’, là niềm vinh dự lớn chừng nào! Phó chỉ huy sứ Mục được Hoàng Thượng tin yêu như thế, thật làm người ta ngưỡng mộ không thôi!
“Hoàng Thượng…” Mục Hiếu Trung đỏ mặt, lời tiếp theo tuy Hoàng Thượng chưa nói ra lời nhưng cũng hiểu ý của Ngài rồi, Hoàng Thượng là đang mắng ông ta nịnh hót.
Nhưng, nịnh thì cũng nịnh rồi, Hoàng Thượng cũng không tức giận thật, mà khen ông ta hiểu được lòng vua.
Thực ra, lúc ông ta phụng thánh chỉ ra ngoài tìm tung tích của Liên Nguyệt tiên tử, ông ta đã hiểu được, chỉ cần là đại mỹ nữ, Hoàng Thượng nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để có được.
Bối Nghi tuy còn nhỏ, nhưng trời sinh xinh đẹp nõn nà, lớn lên chắc chắn sẽ nghiêng thành nghiêng quốc, dùng lời Hoàng Thượng từng nói, là cực phẩm hại quốc hại dân.
Còn về thân thế của Bối Nghi, ông ta cũng là biết được trong lúc trị thương cho nàng, Bối Nghi tên thật là Phụng Nghê Thường, cũng được coi là xuất thân từ gia thế võ thuật, song thân phụ mẫu có tiếng trong giang hồ, chỉ là khi đã thoái ẩn giang hồ, có kẻ thù tìm tới cửa, giết hại phụ mẫu nàng, Bối Nghi và tỷ tỷ là Phụng Phi Vũ thất lạc nhau, lưu lạc khắp nơi, bị kẻ xấu bắt cóc đến Lôi gia làm nha hoàn.
Dù sao thì Nghê Thường cũng đã là cô nhi, không có nhà để về, chi bằng cho đi theo Hoàng Thượng, biết đâu có ngày được sắc phong làm Phi tử, cũng coi như là một chốn yên ổn mà người làm sư phụ này sắp xếp cho nàng, đây chính là tâm tư của Mục Hiếu Trung.
Cứ vậy, Phụng Nghê Thường trở thành tỳ nữ bên cạnh Hoàng Thượng. Diệp Khôn muốn đến Lưu Hương Các, Nghê Thường thay đổi, giả nam trang, biến thành tiểu thư đồng khôi ngô đáng yêu.
Diệp Khôn rời khỏi cứ điểm bí mật của Hắc Y Vệ, lại quay sang nhìn dáng vẻ của đại mỹ nữ bên cạnh, cuối cùng đi về phía Lưu Hương Các.
Đã muộn lâu như vậy rồi, lúc này chắc cuộc tụ họp của các danh sĩ thanh lưu cũng đã kết thúc, anh cũng không vội đến Lưu Hương Các, nhưng lát nữa phải bồi tội với năm đại mỹ nữ, dỗ dành các nàng vui mới được.
Nửa đường đến Lưu Hương Các, Ngạn Thiên Hổ nhận được tin tức Hắc Y Vệ gửi tới, Lý Minh Bác một mình đến đỉnh núi Phụng Hà, kiểm tra thất bại xong thì đến một quán rượu ở Đông Thành giải sầu, hai tên đi cùng là Lục Vũ và Giang Ba thì đến sòng bạc đánh bài, nghe nói cũng gặp may, thắng được nhiều tiền.
Diệp Khôn tạm thời lười để ý đến hai tên ăn chơi trác táng này, anh chỉ muốn tên Lý Minh Bác đó bị xấu mặt, phá hủy hình tượng gã trong mắt Vân Ngọc.
“Công tử, thuộc hạ có cách, đảm bảo tên họ Lý đó không ngẩng nổi đầu.” Ngạn Thiên Hổ bước đến, thấp giọng thì thầm.
Diệp Khôn nghe xong thì mày mắt rạng rỡ, vô vỗ vai Ngạn Thiên Hổ, nói: “Được, lập tức sắp xếp.”
Không ngờ Ngạn Thiên Hổ nhìn thì có vẻ đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển mà lại nghĩ ra được chiêu nham hiểm như thế, nhìn thì thô lỗ nhưng lại tinh tế, ai xem thường thì bảo đảm sẽ phải hối hận!
Trong lòng anh vui như nở hoa, Lý Minh Bác à Lý Minh Bác, dám cướp phụ nữ với anh đây, không biết chữ chết viết như thế nào à, anh đây sẽ làm xấu danh tiếng của chú, lúc này mới là bắt đầu thôi, chiêu phía sau còn nhiều, cứ từ từ mà tiếp, he he.
Hoàng Thượng vỗ vai làm Ngạn Thiên Hổ sợ mềm cả xương, được Hoàng Thượng vỗ vai khen ngợi là niềm vinh dự vô bờ!
Anh lập tức dặn dò những Hắc Y Vệ âm thầm đi theo sau bảo vệ bắt đầu hành động sắp xếp nhằm vào Lý Minh Bác, sau đó đi nhanh vài bước, theo sau Hoàng Thượng.
Lưu Hương Các, Ỷ Vân Lâu.
Ỷ Vân Lâu là hương các của Lam Yến, lúc này bốn hoa khôi nổi tiếng nhất Hoàng thành là Thanh Ngọc, Vân Ngọc, Thúy Vân, Lam Yến đều đang tập trung tại đây nói chuyện phiếm.
Các danh sĩ tập trung ở đỉnh núi Phụng Hà, cuộc tụ họp chưa bao giờ có như thế các nàng thực lòng cũng rất muốn đi, càng hy vọng người trong lòng thể hiện được tài năng, giành được giải nhất.
Đáng tiếc, đợi chờ mòn mỏi mà Diệp Khôn vẫn không xuất hiện, lúc này, cuộc tụ họp chỉ e là sẽ tan sớm, trong lòng các nàng đều thấy thất vọng và không vui.
May mà lúc đó Diệp Khôn không vỗ ngực, thề thốt, chắc chắn sẽ tới, không thì, cho các mỹ nữ leo cây, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Đường đường là vua một nước, lại nghèo rớt mồng tơi, Diệp Khôn thèm tiền đến điên rồi, cho nên, điều anh quan tâm nhất hiện giờ chính là xưởng rượu của anh.
Các loại dụng cụ đặt làm vẫn chưa xong hết, các Hắc Y Vệ đang gấp rút xây dựng xưởng rượu, xây các bệ phẳng, mất khoảng vài ngày nữa.
Từ sau khi được cứu, Bối Nghi vẫn luôn dưỡng thương ở căn cứ bí mật của Hắc Y Vệ này, nàng chỉ bị thương ngoài da, Hắc Y Vệ có thuốc tốt, tĩnh dưỡng vài ngày là không sao rồi.
Mục Hiếu Trung thấy nàng tư chất không rồi, tuổi cũng chưa lớn lắm, có thể đào tạo được, nên thu nàng làm đồ đệ, toàn tâm dạy dỗ. Bối Nghi tư chất thông minh, vừa dạy đã biết, có khi còn học một hiểu mười, thêm nữa lại rất chịu khó, tiến bộ rất nhanh, chỉ vài ngày ngắn ngủi, ba trăm huyệt vị đã khai thông được hơn nửa.
Sau khi biết ân nhân cứu mạng mình là đương kim thiên tử, còn sư phụ Mục Hiếu Trung là người đứng đầu Hắc Y Vệ nắm quyền sinh sát trong tay, Bối Nghi sợ ngây người mãi lâu mới hồi thần lại, nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ Bối Nghi tham kiến Hoàng Thượng, cảm tạ ân cứu mạng của Hoàng Thượng.”
Diệp Khôn đỡ nàng dậy, cười cười nói: “Ta vốn là có ý tốt tặng nàng vải vóc, mà không ngờ ngược lại thành hại nàng, Bối Nghi cô nương phải chịu ủy khuất rồi, Trẫm tại đây xin lỗi nàng nhé.”
Hoàng Thượng xin lỗi nàng?
Bối Nghi bị dọa sợ, cuống cuồng khoát tay trốn tránh, nàng chỉ là dân nữ, sao nhận nổi đại lễ nặng tựa Thái Sơn của Hoàng Thượng chứ.
“Hoàng Thượng làm vậy tổn thọ dân nữ.”
Nàng trốn sau lưng Mục Hiếu Trung, gò má ửng đỏ, hơi ló đầu ra, lặng lẽ đánh giá chân long thiên tử trong truyền thuyết.
Chưa nói đến bách tính bình thường, dù chỉ là quan viên cấp ngũ phẩm, lục phẩm đều chưa từng biết mặt chân long thiên tử, còn trong dân gian, lưu truyền nhau về ngoại hình của chân long thiên tử có đủ phiên bản, càng truyền càng mơ hồ.
Bối Nghi càng không ngờ, nàng lại được gặp Hoàng Thượng trong truyền thuyết, hơn nữa còn được nói chuyện với Hoàng Thượng, được Ngài tặng vải vóc, thậm chí còn được Ngài cứu mạng.
Bên ngoài lan truyền Hoàng Thượng là một đại hôn quân, đại bạo quân, hoang dâm vô độ, tàn bạo độc ác, giết người không chớp mắt, nhưng Hoàng Thượng đây, ôn văn nho nhã, gần gũi thân thiện, hoàn toàn khác với những lời kể trong truyền thuyết…
Cho dù lời kể trong truyền thuyết có phải là thật không, nàng chỉ nhớ khi còn sống, phụ thân có dạy rằng, ơn cứu mạng phải đền đáp, Hoàng Thượng từng cứu mạng nàng, đời này nàng sẽ lấy thân báo đáo, sống là người của Hoàng Thượng, chết làm ma của Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng, trẻ trung quá, anh tuấn quá!
Không biết là vì sao, tim nàng đập nhanh dữ dội, gò má trắng trẻo cũng đỏ lên như phải bỏng.
Diệp Khôn không biết tâm trạng phức tạp của Bối Nghi hiện giờ, hắn chỉ quan tâm đến xưởng rượu của mình, thấy xây dựng cũng gần xong, chỉ thiếu vài món quan trọng thì cảm thấy vô cùng hài lòng.
Theo những tài liệu Ngạn Thiên Hổ trình lên, Lý Minh Bác, Giang Ba, Lục Vũ, tất cả thông tin tường tận, những chuyện họ đã làm cả tám đời tổ tông đều được ghi chép lại.
Diệp Khôn hài lòng gật đầu, hiệu suất làm việc của Hắc Y Vệ không phải dạng vừa.
“Hoàng Thượng.” Mục Hiếu Trung khom người hành lễ: “Bối Nghi thông minh lanh lợi, để nàng ấy theo bên cạnh hầu hạ Ngài đi ạ!”
Diệp Khôn cười cười, ngón trỏ chỉ chỉ vào ông ta: ‘Lão Mục à lão Mục…”
Tất cả các Hắc Y Vệ bao gồm của Ngạn Thiên Hổ, đều mang vẻ mặt ngưỡng mộ, được Hoàng Thượng gọi là ‘lão Mục’, là niềm vinh dự lớn chừng nào! Phó chỉ huy sứ Mục được Hoàng Thượng tin yêu như thế, thật làm người ta ngưỡng mộ không thôi!
“Hoàng Thượng…” Mục Hiếu Trung đỏ mặt, lời tiếp theo tuy Hoàng Thượng chưa nói ra lời nhưng cũng hiểu ý của Ngài rồi, Hoàng Thượng là đang mắng ông ta nịnh hót.
Nhưng, nịnh thì cũng nịnh rồi, Hoàng Thượng cũng không tức giận thật, mà khen ông ta hiểu được lòng vua.
Thực ra, lúc ông ta phụng thánh chỉ ra ngoài tìm tung tích của Liên Nguyệt tiên tử, ông ta đã hiểu được, chỉ cần là đại mỹ nữ, Hoàng Thượng nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để có được.
Bối Nghi tuy còn nhỏ, nhưng trời sinh xinh đẹp nõn nà, lớn lên chắc chắn sẽ nghiêng thành nghiêng quốc, dùng lời Hoàng Thượng từng nói, là cực phẩm hại quốc hại dân.
Còn về thân thế của Bối Nghi, ông ta cũng là biết được trong lúc trị thương cho nàng, Bối Nghi tên thật là Phụng Nghê Thường, cũng được coi là xuất thân từ gia thế võ thuật, song thân phụ mẫu có tiếng trong giang hồ, chỉ là khi đã thoái ẩn giang hồ, có kẻ thù tìm tới cửa, giết hại phụ mẫu nàng, Bối Nghi và tỷ tỷ là Phụng Phi Vũ thất lạc nhau, lưu lạc khắp nơi, bị kẻ xấu bắt cóc đến Lôi gia làm nha hoàn.
Dù sao thì Nghê Thường cũng đã là cô nhi, không có nhà để về, chi bằng cho đi theo Hoàng Thượng, biết đâu có ngày được sắc phong làm Phi tử, cũng coi như là một chốn yên ổn mà người làm sư phụ này sắp xếp cho nàng, đây chính là tâm tư của Mục Hiếu Trung.
Cứ vậy, Phụng Nghê Thường trở thành tỳ nữ bên cạnh Hoàng Thượng. Diệp Khôn muốn đến Lưu Hương Các, Nghê Thường thay đổi, giả nam trang, biến thành tiểu thư đồng khôi ngô đáng yêu.
Diệp Khôn rời khỏi cứ điểm bí mật của Hắc Y Vệ, lại quay sang nhìn dáng vẻ của đại mỹ nữ bên cạnh, cuối cùng đi về phía Lưu Hương Các.
Đã muộn lâu như vậy rồi, lúc này chắc cuộc tụ họp của các danh sĩ thanh lưu cũng đã kết thúc, anh cũng không vội đến Lưu Hương Các, nhưng lát nữa phải bồi tội với năm đại mỹ nữ, dỗ dành các nàng vui mới được.
Nửa đường đến Lưu Hương Các, Ngạn Thiên Hổ nhận được tin tức Hắc Y Vệ gửi tới, Lý Minh Bác một mình đến đỉnh núi Phụng Hà, kiểm tra thất bại xong thì đến một quán rượu ở Đông Thành giải sầu, hai tên đi cùng là Lục Vũ và Giang Ba thì đến sòng bạc đánh bài, nghe nói cũng gặp may, thắng được nhiều tiền.
Diệp Khôn tạm thời lười để ý đến hai tên ăn chơi trác táng này, anh chỉ muốn tên Lý Minh Bác đó bị xấu mặt, phá hủy hình tượng gã trong mắt Vân Ngọc.
“Công tử, thuộc hạ có cách, đảm bảo tên họ Lý đó không ngẩng nổi đầu.” Ngạn Thiên Hổ bước đến, thấp giọng thì thầm.
Diệp Khôn nghe xong thì mày mắt rạng rỡ, vô vỗ vai Ngạn Thiên Hổ, nói: “Được, lập tức sắp xếp.”
Không ngờ Ngạn Thiên Hổ nhìn thì có vẻ đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển mà lại nghĩ ra được chiêu nham hiểm như thế, nhìn thì thô lỗ nhưng lại tinh tế, ai xem thường thì bảo đảm sẽ phải hối hận!
Trong lòng anh vui như nở hoa, Lý Minh Bác à Lý Minh Bác, dám cướp phụ nữ với anh đây, không biết chữ chết viết như thế nào à, anh đây sẽ làm xấu danh tiếng của chú, lúc này mới là bắt đầu thôi, chiêu phía sau còn nhiều, cứ từ từ mà tiếp, he he.
Hoàng Thượng vỗ vai làm Ngạn Thiên Hổ sợ mềm cả xương, được Hoàng Thượng vỗ vai khen ngợi là niềm vinh dự vô bờ!
Anh lập tức dặn dò những Hắc Y Vệ âm thầm đi theo sau bảo vệ bắt đầu hành động sắp xếp nhằm vào Lý Minh Bác, sau đó đi nhanh vài bước, theo sau Hoàng Thượng.
Lưu Hương Các, Ỷ Vân Lâu.
Ỷ Vân Lâu là hương các của Lam Yến, lúc này bốn hoa khôi nổi tiếng nhất Hoàng thành là Thanh Ngọc, Vân Ngọc, Thúy Vân, Lam Yến đều đang tập trung tại đây nói chuyện phiếm.
Các danh sĩ tập trung ở đỉnh núi Phụng Hà, cuộc tụ họp chưa bao giờ có như thế các nàng thực lòng cũng rất muốn đi, càng hy vọng người trong lòng thể hiện được tài năng, giành được giải nhất.
Đáng tiếc, đợi chờ mòn mỏi mà Diệp Khôn vẫn không xuất hiện, lúc này, cuộc tụ họp chỉ e là sẽ tan sớm, trong lòng các nàng đều thấy thất vọng và không vui.
May mà lúc đó Diệp Khôn không vỗ ngực, thề thốt, chắc chắn sẽ tới, không thì, cho các mỹ nữ leo cây, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Bình luận facebook