Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Tề Ân lái xe chở cô đến bệnh viện với tình trạng vô cùng căng thẳng, anh toát hết mồ hôi, tay cũng run run tự sợ bản thân cầm lái không vững.
Hi Văn cảm nhận được rõ về vết thương của mình, cô không hề đau đớn đến như thế đây cũng chỉ là một vết thương nhỏ chỉ là phải giả vờ như thế để dụ anh về mà thôi.
Hi Văn ngồi bên cạnh anh nhởn nhơ, cô bắt chuyện.
" Tự nhiên anh lại bỏ nhà đi như vậy, rốt cuộc Cao Hi Văn tôi đã làm sai chuyện gì. Có chuyện thì phải nói chứ ai im im ai biết được đúng không "
Anh gấp gáp lái xe nhưng cũng phải trả lời cô
" Đây không phải là lúc nói chuyện này. Chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện. "
Cô rướn người nắm lấy cánh tay anh đang lái xe
" Nhưng anh phải nói lý do cho tôi biết chứ. "
Tề Ân hét lớn, thái độ trông rất giận dữ. Kể cả lúc nãy tranh cãi với cô thái độ anh cũng không dữ dằn đến thế.
" Cao Hi Văn hãy ngồi yên đi, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi. "
Hi Văn bị nạt đến đơ người ra, nếu như bình thường cô chắc chắn sẽ đáp trả nhưng cô hiểu Tề Ân vì đang lo lắng cho mình nên mới hành động như thế, vì vậy cô đã ngoan ngoãn ngồi yên.
Lái xe thẳng đến bệnh viện thì đã có y tá và bác sĩ chờ sẵn ở cổng, Tề Ân bế cô đặt lên băng ca sau đó Hi Văn được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ giúp cô sơ cứu vết thương và chụp X quang, Hi Văn ngồi bên cạnh ngáp dài ngáp ngắn.
" Bác sĩ ơi xong chưa vậy? "
" Chờ tôi dán lại vết thương cho cô nữa là xong, theo kết quả cho thấy cô chỉ bị xay xát nhẹ thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi. "
Cô kéo tay vị bác sĩ đang giúp mình sơ cứu
" Bác sĩ, bệnh viện này thuộc đầu tư của Tề gia nhỉ? "
Nếu không phải ông nội gọi điện thoại báo họ biết thì làm gì có sự chuẩn bị của đội ngũ bác sĩ y tá như vậy kiểm tra vết thương cho cô chứ.
Vị bác sĩ lớn tuổi gật đầu
" Đúng vậy, là Tề lão gia-Tề Tứ. "
Hi Văn gật gù, cô cười khoái chí
" Bác có biết tôi là đứa cháu dâu mà ông Tề thương yêu nhất trên đời này hay không? Tôi thật sự có chuyện cần nhờ đến bác giúp đỡ đó. Bác thấy sao? "
Nụ cười gian tàn trên môi cô như đang ẩn chứa một điều gì đó, đúng như Tề Tứ nói Hi Văn thật sự là vô cùng lắm trò.
...
Ngồi trên chiếc xe lăn được y tá đẩy ra khỏi phòng, bộ dạng của cô bây giờ không thể nào thảm hơn được nữa.
Tề Ân anh ấy ngồi bên ngoài chờ đợi một lúc lâu trong lòng nóng như lửa đốt, nếu Hi Văn thật sự xảy ra chuyện thì không phải tội nghiệt của anh sẽ nặng vô cùng sao?
Anh chạy đến cúi người xuống phía trước mặt cô, nhìn chân Hi Văn được băng bó kĩ lưỡng, anh hoảng hồn.
" Sao rồi, chân thế nào? Có nghiêm trọng không? "
Cô đá một ánh nhìn cho vị bác sĩ bên cạnh ông ấy liền hiểu ý.
" Thiếu phu nhân cô ấy va đập mạnh nên bị nứt xương nhẹ ở phần đầu gối, đã được chúng tôi băng định hình lại rồi. Sắp tới hạn chế đi lại, ăn uống đủ chất sẽ mau chóng bình phục thôi. "
" Hay là ở lại nhập viện theo dõi vài hôm. "
Hi Văn trợn tròn mắt lập từ khướt từ
" Không cần không cần, tôi không thích ở lại bệnh viện đâu. Chúng ta mau về nhà thôi. "
Vốn muốn để cô ở bệnh viện theo dõi mấy hôm để phòng hờ việc vết thương chuyển biến xấu nhưng nếu Hi Văn không đồng ý thì anh cũng chẳng bắt ép cô làm gì.
...
Lái xe chở Hi Văn về nhà, tâm trạng hiện giờ của cô phấn khởi vô cùng, chưa từng nghĩ đến việc một đại minh tinh như Đường Y Na lại phải có ngày dùng việc diễn xuất vào việc như vầy.
Dừng xe trước cổng, anh mau chóng bước xuống mở cửa xe cho Hi Văn, lúc chuẩn bị choàng tay ra sau để bế cô thì Hi Văn lên tiếng
" Hay anh để tôi tự vào trong đi, anh dìu tôi là được. "
Bỏ ngoài tai lời nói của cô, Tề Ân trực tiếp nhấc bổng Hi Văn lên.
" Bác sĩ dặn hạn chế đi lại, ngoan đi. "
Khoảnh khắc trong vòng tay Tề Ân, Hi Văn cảm nhận rõ được hơi ấm và có thể lắng nghe từng tiếng nhịp tim của anh. Tim của anh đập vô cùng vội vàng, không biết là do căng thẳng, hoảng sợ, hay là bị xúc động mạnh bởi điều gì đó.
Lúc anh bước vào trong nhà, bé Du đang ngồi chơi liền đứng bật dậy.
" Dì Hi Văn, dì làm sao vậy ạ? "
Cô khẽ vỗ vai anh
" Được rồi Tề Ân, anh bỏ tôi xuống ghế đi. "
Đưa cô đến bên sofa rồi nhẹ nhàng thả xuống. Bé Du nhanh chân chạy tới ngồi bên cạnh cô, con bé lo lắng vô cùng.
" Dì...có đau lắm hay không ạ? "
Cô xoa đầu con bé
" Một chút thôi. "
Minh Tuệ nghe có tiếng người liền từ phòng ngủ chạy ra.
" Bé Du, có chuyện gì vậy? "
Sau khi bắt gặp anh và cô đang ở bên cạnh nhau thì cô ta liền sựng chân lại.
" Tề tổng, anh về rồi sao "
Nét mặt của cô ta trở nên tối sầm lại.
[ Tại sao Tề tổng lại trở về vào lúc này chứ? Chỉ mới vắng mặt có mấy ngày thôi mà, Cao Hi Văn này thủ đoạn cũng tài thật. ]
Tề Ân nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều
" Có đói không? Hay là ăn thứ gì đó lót dạ, cả buổi tối ở trong bệnh viện rồi. "
Cô gật đầu
" Cũng được. "
" Minh Tuệ, cô nấu cho Hi Văn một ít...canh xương ống. "
Cô há hốc mồm, giờ đã là giờ nào rồi còn xương ống.
" Không cần không cần, nấu món gì đó có sẵn trong tủ lạnh là được rồi. "
Giờ này khuya thế rồi còn đi mua xương ống không phải là hành xác người ta sao.
Minh Tuệ cúi gầm mặt
" Vậy để tôi đi chuẩn bị. "
Hi Văn cảm nhận được rõ về vết thương của mình, cô không hề đau đớn đến như thế đây cũng chỉ là một vết thương nhỏ chỉ là phải giả vờ như thế để dụ anh về mà thôi.
Hi Văn ngồi bên cạnh anh nhởn nhơ, cô bắt chuyện.
" Tự nhiên anh lại bỏ nhà đi như vậy, rốt cuộc Cao Hi Văn tôi đã làm sai chuyện gì. Có chuyện thì phải nói chứ ai im im ai biết được đúng không "
Anh gấp gáp lái xe nhưng cũng phải trả lời cô
" Đây không phải là lúc nói chuyện này. Chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện. "
Cô rướn người nắm lấy cánh tay anh đang lái xe
" Nhưng anh phải nói lý do cho tôi biết chứ. "
Tề Ân hét lớn, thái độ trông rất giận dữ. Kể cả lúc nãy tranh cãi với cô thái độ anh cũng không dữ dằn đến thế.
" Cao Hi Văn hãy ngồi yên đi, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi. "
Hi Văn bị nạt đến đơ người ra, nếu như bình thường cô chắc chắn sẽ đáp trả nhưng cô hiểu Tề Ân vì đang lo lắng cho mình nên mới hành động như thế, vì vậy cô đã ngoan ngoãn ngồi yên.
Lái xe thẳng đến bệnh viện thì đã có y tá và bác sĩ chờ sẵn ở cổng, Tề Ân bế cô đặt lên băng ca sau đó Hi Văn được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ giúp cô sơ cứu vết thương và chụp X quang, Hi Văn ngồi bên cạnh ngáp dài ngáp ngắn.
" Bác sĩ ơi xong chưa vậy? "
" Chờ tôi dán lại vết thương cho cô nữa là xong, theo kết quả cho thấy cô chỉ bị xay xát nhẹ thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏi. "
Cô kéo tay vị bác sĩ đang giúp mình sơ cứu
" Bác sĩ, bệnh viện này thuộc đầu tư của Tề gia nhỉ? "
Nếu không phải ông nội gọi điện thoại báo họ biết thì làm gì có sự chuẩn bị của đội ngũ bác sĩ y tá như vậy kiểm tra vết thương cho cô chứ.
Vị bác sĩ lớn tuổi gật đầu
" Đúng vậy, là Tề lão gia-Tề Tứ. "
Hi Văn gật gù, cô cười khoái chí
" Bác có biết tôi là đứa cháu dâu mà ông Tề thương yêu nhất trên đời này hay không? Tôi thật sự có chuyện cần nhờ đến bác giúp đỡ đó. Bác thấy sao? "
Nụ cười gian tàn trên môi cô như đang ẩn chứa một điều gì đó, đúng như Tề Tứ nói Hi Văn thật sự là vô cùng lắm trò.
...
Ngồi trên chiếc xe lăn được y tá đẩy ra khỏi phòng, bộ dạng của cô bây giờ không thể nào thảm hơn được nữa.
Tề Ân anh ấy ngồi bên ngoài chờ đợi một lúc lâu trong lòng nóng như lửa đốt, nếu Hi Văn thật sự xảy ra chuyện thì không phải tội nghiệt của anh sẽ nặng vô cùng sao?
Anh chạy đến cúi người xuống phía trước mặt cô, nhìn chân Hi Văn được băng bó kĩ lưỡng, anh hoảng hồn.
" Sao rồi, chân thế nào? Có nghiêm trọng không? "
Cô đá một ánh nhìn cho vị bác sĩ bên cạnh ông ấy liền hiểu ý.
" Thiếu phu nhân cô ấy va đập mạnh nên bị nứt xương nhẹ ở phần đầu gối, đã được chúng tôi băng định hình lại rồi. Sắp tới hạn chế đi lại, ăn uống đủ chất sẽ mau chóng bình phục thôi. "
" Hay là ở lại nhập viện theo dõi vài hôm. "
Hi Văn trợn tròn mắt lập từ khướt từ
" Không cần không cần, tôi không thích ở lại bệnh viện đâu. Chúng ta mau về nhà thôi. "
Vốn muốn để cô ở bệnh viện theo dõi mấy hôm để phòng hờ việc vết thương chuyển biến xấu nhưng nếu Hi Văn không đồng ý thì anh cũng chẳng bắt ép cô làm gì.
...
Lái xe chở Hi Văn về nhà, tâm trạng hiện giờ của cô phấn khởi vô cùng, chưa từng nghĩ đến việc một đại minh tinh như Đường Y Na lại phải có ngày dùng việc diễn xuất vào việc như vầy.
Dừng xe trước cổng, anh mau chóng bước xuống mở cửa xe cho Hi Văn, lúc chuẩn bị choàng tay ra sau để bế cô thì Hi Văn lên tiếng
" Hay anh để tôi tự vào trong đi, anh dìu tôi là được. "
Bỏ ngoài tai lời nói của cô, Tề Ân trực tiếp nhấc bổng Hi Văn lên.
" Bác sĩ dặn hạn chế đi lại, ngoan đi. "
Khoảnh khắc trong vòng tay Tề Ân, Hi Văn cảm nhận rõ được hơi ấm và có thể lắng nghe từng tiếng nhịp tim của anh. Tim của anh đập vô cùng vội vàng, không biết là do căng thẳng, hoảng sợ, hay là bị xúc động mạnh bởi điều gì đó.
Lúc anh bước vào trong nhà, bé Du đang ngồi chơi liền đứng bật dậy.
" Dì Hi Văn, dì làm sao vậy ạ? "
Cô khẽ vỗ vai anh
" Được rồi Tề Ân, anh bỏ tôi xuống ghế đi. "
Đưa cô đến bên sofa rồi nhẹ nhàng thả xuống. Bé Du nhanh chân chạy tới ngồi bên cạnh cô, con bé lo lắng vô cùng.
" Dì...có đau lắm hay không ạ? "
Cô xoa đầu con bé
" Một chút thôi. "
Minh Tuệ nghe có tiếng người liền từ phòng ngủ chạy ra.
" Bé Du, có chuyện gì vậy? "
Sau khi bắt gặp anh và cô đang ở bên cạnh nhau thì cô ta liền sựng chân lại.
" Tề tổng, anh về rồi sao "
Nét mặt của cô ta trở nên tối sầm lại.
[ Tại sao Tề tổng lại trở về vào lúc này chứ? Chỉ mới vắng mặt có mấy ngày thôi mà, Cao Hi Văn này thủ đoạn cũng tài thật. ]
Tề Ân nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều
" Có đói không? Hay là ăn thứ gì đó lót dạ, cả buổi tối ở trong bệnh viện rồi. "
Cô gật đầu
" Cũng được. "
" Minh Tuệ, cô nấu cho Hi Văn một ít...canh xương ống. "
Cô há hốc mồm, giờ đã là giờ nào rồi còn xương ống.
" Không cần không cần, nấu món gì đó có sẵn trong tủ lạnh là được rồi. "
Giờ này khuya thế rồi còn đi mua xương ống không phải là hành xác người ta sao.
Minh Tuệ cúi gầm mặt
" Vậy để tôi đi chuẩn bị. "
Bình luận facebook