Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Hi Văn chạy tọt lên phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại, cô tựa vào cánh cửa rồi từ từ gục xuống đất.
" Sao mình lại vạ miệng như thế chứ? Không biết Tề Ân có nghi ngờ không nữa. "
Lúc này cô mới bắt đầu để ý căn phòng ngủ của mình, căn phòng nhỏ hẹp nhưng được sắp xếp vô cùng gọn gàng. Cô đảo một vòng xung quanh căn phòng rồi đi đến tủ quần áo.
" Cao Hi Văn này ăn mặc đơn sơ lại không biết chăm chút bản thân như vậy không biết tủ quần áo sẽ như thế nào. "
Kéo cánh cửa tủ ra Hi Văn đúng là thất vọng tràn trề, mấy bộ quần áo trong tủ vừa sờn vừa cũ có chỗ nào giống là thiếu phu nhân Tề gia chứ còn thua cả người làm.
Lúc còn là Đường Y Na cô sống và hoạt động nghệ thuật nên yêu thích sự lấp lánh nổi bật, Cao Hi Văn lại đơn giản như vậy thật không giống là cô mà.
Đi đến bên chiếc giường ngủ Hi Văn bỗng nhiên đá trúng thứ gì đó dưới chân. Cô cúi xuống gầm giường xem thử rồi lôi ra một khung ảnh lớn.
" Cái gì đây? Ảnh cưới sao? "
Là bức ảnh cưới của Hi Văn và Tề Ân, cô gái trong ảnh khoác lên bộ váy cưới xinh đẹp rạng rỡ. Còn chú rể thì...
" Tề Ân đúng là đồ mặt liệt, ngày cưới cũng không chịu cười lấy một cái. Nhưng mà coi bộ Cao Hi Văn này chịu khó thay đổi một chút cũng giống là một mỹ nhân, mắt to mũi nhỏ, môi chúm chím. Chỉ là gầy quá đi mất, vòng một vòng ba chả thấy đâu. "
" Cơ mà sao cô ấy phải giấu ảnh cưới dưới gầm giường nhỉ? Sợ ai phát hiện à? Cao Hi Văn này thích chồng mình mà cũng sợ bị phát hiện "
...
Ngày đầu tiên ở lại Tề gia cũng khá ổn có điều cả đêm Hi Văn lạ giường nên khó ngủ vì thế sáng cô cũng thức rất sớm.
Cô mặc bộ đồ ngủ dài tay từ trên cầu thang bước xuống nhà đã ngửi thấy được mùi thức ăn. Hi Văn hít lấy hít để, cô bộ dạng vẫn còn ngái ngủ bước vào bàn ăn, Tề Ân ngồi bên cạnh vẫn đang dùng bữa.
" Sáng nay có gì ăn vậy hả? "
Tề Ân nhìn cô chằm chằm còn đám người làm cũng sợ nép vào một góc sầm sì
" Sao cô ta dám...? "
Thục Trinh liếc mắt nhìn cô chằm chằm
" Dám ngồi chung bàn với Tề tổng, người phụ nữ này bệnh xong nên điên rồi. "
Tề Ân cứ nhìn cô mãi làm Hi Văn khó hiểu
" Nhìn gì mà nhìn, ăn sáng thôi mà "
Anh gằng giọng
" Bình thường cô ăn ở đâu? "
Hi Văn cảm thấy vô cùng tức cười
" Hôm nay tôi thích ngồi đây? Vợ chồng bình đẳng anh ăn ở đâu thì tôi ăn ở đó, chẳng lẽ anh muốn đuổi tôi. Cẩn thận tôi mách ông...ông nội. "
Tề Ân không có ý đuổi cô chỉ là rất thắc mắc, lúc trước cô e dè ra vẻ sợ sệt anh, ăn cơm cũng ăn cùng người làm nhưng sao hôm nay quái lạ như vậy?
Tề Ân chép miệng
" Thục Trinh, mang cơm ra cho cô ấy. "
Thục Trinh trợn to mắt, không ngờ anh lại sai cô ta mang thức ăn cho Hi Văn. Dù không cam lòng nhưng giờ anh ở nhà nên phải nghe lời thôi.
Dọn thức ăn ra cho cô Hi Văn ăn uống một cách ngon lành, mấy ngày qua ở bệnh viện lo nghĩ nhiều chuyện bây giờ mới có cơ hội được ăn no.
Cho gắp miếng thịt cho vào miệng rồi dồn thật nhiều cơm vào, vừa nhai vừa nói
" Hôm nay tôi muốn đến trung tâm thương mại mua ít đồ. "
" Tôi bảo người đến đón cô. "
" Ờ "
Bình thường trước kia Hi Văn không bao giờ yêu cầu anh gì cả thứ gì cũng tự thân mình làm. Bây giờ người ở cạnh anh không phải là Hi Văn trước kia nữa, cô tận dụng triệt để những gì có thể.
Tề Ân đứng dậy
" Tôi ăn xong rồi tôi đi trước đây. "
Cô vẫn cắm đầu ăn không nhìn anh lấy một cái
" Ờ ờ đi đi "
Tề Ân vừa rời đi một lúc thì Thục Trinh liền xăm xăm tới kéo cô ra khỏi bàn ăn.
" Dám sai bảo tôi hả? "
Hi Văn đẩy tay cô ta ra nét mặt khó chịu, giọng điệu từ tốn
" Cô đang làm cái gì vậy hả? "
" Dám ngồi cùng bàn ăn với Tề tổng rồi sai bảo tôi sao? Cô coi tôi là gì hả? Cô khờ này chết đi sống lại không biết phép tắc "
Hi Văn hình như đã hiểu ra sự việc rồi
[ Thì ra cái đám người này thường xuyên bắt nạt Cao Hi Văn, chẳng trách cô ấy lại e dè sợ sệt như thế. Nhưng xui cho cô, tôi không như vậy. ]
Cô cắn răng
" Tôi sao lại ngồi cùng bàn với Tề Ân? Vì tôi và anh ấy là cùng một loại người. Còn tôi coi cô là gì hả? Cô không nhìn lại bộ đồ mình đang mặc để xem bản thân có thân phận gì trong ngôi nhà này. " .
||||| Truyện đề cử: |||||
Những người khác thấy cô thái độ đanh thép thì liền nép sang một bên riêng Thục Trinh vẫn chưa phục.
" Cô dám ăn nói như vậy? Con khờ này có tin tôi đánh cô không? "
Thục Trinh chưa kịp hành động thì Hi Văn liền giơ tay tát lấy cô ta một phát đau điếng.
" Xem lại bản thân đã là gì mà dám ăn nói xấc xược như vậy, loại người như cô tôi gặp nhiều rồi. Cảnh báo cho cô một chuyện tôi không phải người dễ bị ức hiếp, nếu còn để tôi thấy cô không biết trên dưới như vậy cô cẩn thận bị tống cổ khỏi Tề gia. "
" Sao mình lại vạ miệng như thế chứ? Không biết Tề Ân có nghi ngờ không nữa. "
Lúc này cô mới bắt đầu để ý căn phòng ngủ của mình, căn phòng nhỏ hẹp nhưng được sắp xếp vô cùng gọn gàng. Cô đảo một vòng xung quanh căn phòng rồi đi đến tủ quần áo.
" Cao Hi Văn này ăn mặc đơn sơ lại không biết chăm chút bản thân như vậy không biết tủ quần áo sẽ như thế nào. "
Kéo cánh cửa tủ ra Hi Văn đúng là thất vọng tràn trề, mấy bộ quần áo trong tủ vừa sờn vừa cũ có chỗ nào giống là thiếu phu nhân Tề gia chứ còn thua cả người làm.
Lúc còn là Đường Y Na cô sống và hoạt động nghệ thuật nên yêu thích sự lấp lánh nổi bật, Cao Hi Văn lại đơn giản như vậy thật không giống là cô mà.
Đi đến bên chiếc giường ngủ Hi Văn bỗng nhiên đá trúng thứ gì đó dưới chân. Cô cúi xuống gầm giường xem thử rồi lôi ra một khung ảnh lớn.
" Cái gì đây? Ảnh cưới sao? "
Là bức ảnh cưới của Hi Văn và Tề Ân, cô gái trong ảnh khoác lên bộ váy cưới xinh đẹp rạng rỡ. Còn chú rể thì...
" Tề Ân đúng là đồ mặt liệt, ngày cưới cũng không chịu cười lấy một cái. Nhưng mà coi bộ Cao Hi Văn này chịu khó thay đổi một chút cũng giống là một mỹ nhân, mắt to mũi nhỏ, môi chúm chím. Chỉ là gầy quá đi mất, vòng một vòng ba chả thấy đâu. "
" Cơ mà sao cô ấy phải giấu ảnh cưới dưới gầm giường nhỉ? Sợ ai phát hiện à? Cao Hi Văn này thích chồng mình mà cũng sợ bị phát hiện "
...
Ngày đầu tiên ở lại Tề gia cũng khá ổn có điều cả đêm Hi Văn lạ giường nên khó ngủ vì thế sáng cô cũng thức rất sớm.
Cô mặc bộ đồ ngủ dài tay từ trên cầu thang bước xuống nhà đã ngửi thấy được mùi thức ăn. Hi Văn hít lấy hít để, cô bộ dạng vẫn còn ngái ngủ bước vào bàn ăn, Tề Ân ngồi bên cạnh vẫn đang dùng bữa.
" Sáng nay có gì ăn vậy hả? "
Tề Ân nhìn cô chằm chằm còn đám người làm cũng sợ nép vào một góc sầm sì
" Sao cô ta dám...? "
Thục Trinh liếc mắt nhìn cô chằm chằm
" Dám ngồi chung bàn với Tề tổng, người phụ nữ này bệnh xong nên điên rồi. "
Tề Ân cứ nhìn cô mãi làm Hi Văn khó hiểu
" Nhìn gì mà nhìn, ăn sáng thôi mà "
Anh gằng giọng
" Bình thường cô ăn ở đâu? "
Hi Văn cảm thấy vô cùng tức cười
" Hôm nay tôi thích ngồi đây? Vợ chồng bình đẳng anh ăn ở đâu thì tôi ăn ở đó, chẳng lẽ anh muốn đuổi tôi. Cẩn thận tôi mách ông...ông nội. "
Tề Ân không có ý đuổi cô chỉ là rất thắc mắc, lúc trước cô e dè ra vẻ sợ sệt anh, ăn cơm cũng ăn cùng người làm nhưng sao hôm nay quái lạ như vậy?
Tề Ân chép miệng
" Thục Trinh, mang cơm ra cho cô ấy. "
Thục Trinh trợn to mắt, không ngờ anh lại sai cô ta mang thức ăn cho Hi Văn. Dù không cam lòng nhưng giờ anh ở nhà nên phải nghe lời thôi.
Dọn thức ăn ra cho cô Hi Văn ăn uống một cách ngon lành, mấy ngày qua ở bệnh viện lo nghĩ nhiều chuyện bây giờ mới có cơ hội được ăn no.
Cho gắp miếng thịt cho vào miệng rồi dồn thật nhiều cơm vào, vừa nhai vừa nói
" Hôm nay tôi muốn đến trung tâm thương mại mua ít đồ. "
" Tôi bảo người đến đón cô. "
" Ờ "
Bình thường trước kia Hi Văn không bao giờ yêu cầu anh gì cả thứ gì cũng tự thân mình làm. Bây giờ người ở cạnh anh không phải là Hi Văn trước kia nữa, cô tận dụng triệt để những gì có thể.
Tề Ân đứng dậy
" Tôi ăn xong rồi tôi đi trước đây. "
Cô vẫn cắm đầu ăn không nhìn anh lấy một cái
" Ờ ờ đi đi "
Tề Ân vừa rời đi một lúc thì Thục Trinh liền xăm xăm tới kéo cô ra khỏi bàn ăn.
" Dám sai bảo tôi hả? "
Hi Văn đẩy tay cô ta ra nét mặt khó chịu, giọng điệu từ tốn
" Cô đang làm cái gì vậy hả? "
" Dám ngồi cùng bàn ăn với Tề tổng rồi sai bảo tôi sao? Cô coi tôi là gì hả? Cô khờ này chết đi sống lại không biết phép tắc "
Hi Văn hình như đã hiểu ra sự việc rồi
[ Thì ra cái đám người này thường xuyên bắt nạt Cao Hi Văn, chẳng trách cô ấy lại e dè sợ sệt như thế. Nhưng xui cho cô, tôi không như vậy. ]
Cô cắn răng
" Tôi sao lại ngồi cùng bàn với Tề Ân? Vì tôi và anh ấy là cùng một loại người. Còn tôi coi cô là gì hả? Cô không nhìn lại bộ đồ mình đang mặc để xem bản thân có thân phận gì trong ngôi nhà này. " .
||||| Truyện đề cử: |||||
Những người khác thấy cô thái độ đanh thép thì liền nép sang một bên riêng Thục Trinh vẫn chưa phục.
" Cô dám ăn nói như vậy? Con khờ này có tin tôi đánh cô không? "
Thục Trinh chưa kịp hành động thì Hi Văn liền giơ tay tát lấy cô ta một phát đau điếng.
" Xem lại bản thân đã là gì mà dám ăn nói xấc xược như vậy, loại người như cô tôi gặp nhiều rồi. Cảnh báo cho cô một chuyện tôi không phải người dễ bị ức hiếp, nếu còn để tôi thấy cô không biết trên dưới như vậy cô cẩn thận bị tống cổ khỏi Tề gia. "
Bình luận facebook