Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Chương 51: Sợ mất mật
"Ông cả, không ổn rồi, ông hai bị giết rồi!"
Tên thổ phỉ chạy nhanh vào núi Miêu Miêu và hét lên thảm thiết.
Tiếng kêu ngay sau đó đã thu hút một nhóm thổ phỉ.
"Gào cái gì thế!"
Một người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi nhà cỏ, cau mày mắng: "Nói rõ, có chuyện gì với ông hai?"
"Ông hai bị giết rồi!"
"Nói rõ ra, rốt cuộc là bị làm sao!"
Ông cả sốt ruột đá gã thấp bé một cái.
"Ông hai dẫn mấy người ta và Tiểu Hắc tới làng Lý Gia đánh bạc, nhưng vừa xuống núi đã có ba tên thổ phỉ đường. Ông hai chỉ nói mấy câu liền bị bọn họ giết chết!"
Gã thấp bé nói: "Chúng yêu cầu ta trở lại truyền tin, ta mới toàn mạng quay về đây".
"Chúng bảo gì?"
"Tên thổ phỉ đường nói muốn núi này, bảo chúng ta dời đi..."
Gã thấp bé trả lời một cách thận trọng.
“Có bao nhiêu người?”, ông cả hỏi.
"Ba!"
"Các ngươi có bao nhiêu người?"
"Thêm ta là năm ..."
"Năm người các ngươi mà còn không đánh lại được ba người bọn chúng?"
Ông cả khẽ nhíu mày.
Tuy rằng không hợp với ông hai, nhưng ông ta biết rõ thực lực của ông hai.
Ông ta có bản lĩnh, nếu thật sự đánh nhau, ông cả chưa chắc đã thắng.
Ngoài ra còn có Tiểu Hắc, người được coi là tay chân số một dưới quyền ông hai, đánh cũng rất giỏi.
Sao có thể bị đánh bại thảm hại đến vậy?
"Ông cả, ba người này đều là binh đào ngũ, chúng đánh lén, nói ra tay là ra tay liền".
Gã thấp bé nói: "Ông hai còn đang nói chuyện thì chúng đã ra tay rồi, ông hai không phản ứng kịp".
"Hóa ra là đánh lén".
Ông cả khẽ gật đầu: "Ngươi có chắc bọn chúng là binh đào ngũ không?"
"Bọn họ mặc áo lính, gần như bị xé nát. Dao cầm trên tay cũng là của quân đội, toàn là vết đạn, ra tay cũng rất tàn nhẫn, giết ông hai và Tiểu Hắc không thèm chớp mắt lấy một cái".
Gã thấp bé nói: "Người như vậy hẳn là binh đào ngũ!"
"Chết tiệt!"
Ông cả giả vờ tức giận nhưng trong lòng gần như nở hoa.
Ở Đại Khang hàng năm có rất nhiều lính đào ngũ, một số vì sợ chiến đấu, một số vì thua trận và sợ bị trừng phạt nên đã trốn khỏi quân ngũ.
Lối thoát duy nhất cho những kẻ đào ngũ là trở thành thổ phỉ.
Núi Miêu Miêu chỉ cách tiền tuyến mấy trăm dặm, phía nam lại có núi, hàng năm có rất nhiều binh đào ngũ đi qua đây, cũng có vài người muốn thâu tóm núi này.
Chỉ là binh đào ngũ bình thường sẽ không dám tập hợp lại với nhau, nếu không sẽ dễ bị quân đội vây bắt, cho nên đám binh đào ngũ dám công kích vào núi Miêu Miêu, căn bản đều bị giết.
"Lão Ngũ, tập hợp người của ông lại, đi báo thù cho ông hai!"
Ông cả giận dữ rống lên: "Nhanh lên, đừng để đám binh đào ngũ này chạy mất!"
Mặc kệ việc bình thường không vừa mắt với ông hai, ông hai chết rồi, nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai.
Keng! Keng! Keng!
Hang ổ của đám thổ phỉ vang lên tiếng chiêng chói tai.
Ngay sau đó, hàng chục tên thổ phỉ đã tập hợp, xuống núi cùng ông cả.
Mọi người đều cầm dao rựa, giáo mác và các loại vũ khí khác trên tay.
Chẳng bao lâu, họ đến nơi ông hai bị giết.
Xác của hai thành viên bị vứt bên đường như chó chết, thân thể của họ đã bị lột sạch.
Nhưng không thấy đám binh đào ngũ kia đâu.
"Chúng đâu?"
Ông cả nắm lấy cổ áo gã thấp bé và hỏi.
"Ta cũng không biết!"
Gã thấp bé rụt cổ: "Có lẽ đã chạy mất..."
"Lục soát, xem chúng chạy đâu rồi!"
Ông cả vừa vung tay lên, hàng chục tên thổ phỉ chia thành bốn đội, mỗi đội tìm kiếm một hướng, cố gắng xem xét dấu vết của những kẻ đào ngũ từ những dấu chân trên mặt đất.
Vào lúc này, có âm thanh đột ngột từ rừng cây xung quanh vang lên.
Viu viu ...
Ông cả và các thủ lĩnh của bốn đội đều bị mũi tên bắn ngã ra đất!
"Đứng yên cho ông, kẻ nào động thủ sẽ bị bắn chết!"
Có tiếng hét lớn từ rừng cây đằng xa.
Bọn thổ phỉ đều giật mình, một số đứng tại chỗ chết lặng, một số ôm đầu bỏ chạy, một số nhanh chân tìm chỗ trốn.
Đây chính là điểm mai phục mà Khánh Hoài đã cố tình chọn, xung quanh đều là đất bằng, đừng nói là hòn đá, ngay cả gốc cây còn không có, không hề có chỗ trốn.
Vút vút! ...
Sáu người nữa ngã xuống đất, tất cả đều muốn chạy trốn.
"Ta nói lại lần nữa, đứng im không được nhúc nhích, ai nhúc nhích sẽ chết!"
Từ trong rừng, tiếng hét của Chung Ngũ lại vang lên.
"Mọi người, nghe ta nói, chúng ta bị bắt lại chỉ có một ngõ cụt, chúng chỉ có mấy người, chúng ta cùng chạy, chúng..."
Gã thấp bé muốn bày mưu với bọn thổ phỉ để cùng nhau trốn thoát, nhưng hắn chưa kịp nói xong thì một mũi tên đã bay tới cổ hắn.
Máu bắn tung tóe.
Gã thấp bé ôm chặt cổ, nhưng hắn không thể che được vết thương, máu vẫn đang phun ra, sức lực toàn thân nhanh chóng mất đi.
Chỉ trong vài giây, gã thấp bé ngã xuống đất, tắt thở.
"Còn ai muốn chạy nữa không?"
Chung Ngũ hét lên.
Không ai dám động đậy gì nữa.
Nếu là đánh đối đầu, bọn thổ phỉ nóng máu lên cũng dám xông lên đấy, nhưng bây giờ còn chưa thấy địch ở đâu, thì làm sao mà đánh được?
Đây không phải là một cuộc chiến, đây là giơ đầu chịu trói!
Chung Ngũ ra hiệu với phía sau, một sợi dây bay ra khỏi bụi cỏ và ném đến chân một tên thổ phỉ ở rìa xa nhất.
"Trói chúng lại!"
Chung Ngũ trốn trong bụi cỏ hét lên.
Trói chính đồng bọn?
Bọn thổ phỉ lưỡng lự.
Giây tiếp theo hắn không cần do dự nữa.
Vì hắn cũng bị một mũi tên găm vào cổ.
"Ngươi, trói người lại".
Một mũi tên khác bay tới ghim vào chân tên thổ phỉ thứ hai: "Trói lại!"
Tên thổ phỉ này đã sợ hãi, không nói một lời, hắn cầm sợi dây lên và bắt đầu trói mọi người.
Những tên thổ phỉ khác không dám chống cự, liền bị trói chặt.
Sau đó Chung Ngũ mới bước ra khỏi rừng và trói tên thổ phỉ cuối cùng.
Trên núi, Khánh Hoài vươn vai: “Cũng may bọn thổ phỉ này không giữ được bình tĩnh, nếu không đêm nay phải ngủ lại đây một đêm mất”.
Tiên sinh, đi thôi, chúng ta xuống núi xem xét chút”.
"Hầu gia, có hàng chục tên thổ phỉ, chúng ta chỉ có vài người. Ngài không sợ bọn thổ phỉ xông lên sao?"
Kim Phi sợ hãi hỏi.
"Nếu chúng có gan thế, chúng đã không làm thổ phỉ rồi".
Khánh Hoài tự tin nói: "Ngoài ra, với nỏ tiên sinh chế tạo, ngay cả khi chúng xông ra, cũng không phải là đối thủ của Chung Ngũ".
Để có thể trở thành thân binh của Khánh Hoài, Chung Ngũ và những người khác đều là những cao thủ được tuyển chọn từ hàng nghìn Thiết Lâm Quân, sau thời gian huấn luyện, tất cả đều đã thành thạo việc sử dụng nỏ.
Dù là tốc độ bắn hay độ chính xác thì cũng đã gần được như Trương Lương.
Mấy người luân phiên nhau bắn, nhóm thổ phỉ không được đào tạo bài bản quả thực rất khó chạy thoát.
Kim Phi lần này thực sự bị thuyết phục, y giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Giỏi!"
Nhìn lá mà biết mùa thu, chẳng trách Khánh Hoài đã trở thành Hầu gia khi còn trẻ như vậy, quả thật là một thiên tài dẫn quân đi đánh trận.
Có vẻ như kế hoạch lần này của Khánh Hoài rất đơn giản.
Đầu tiên, Trương Lương được cử đi tung tin đồn, dụ tên trùm thứ hai ra, sau đó Chung Ngũ giả làm binh đào ngũ, giết tên trùm thứ hai, dụ tên trùm đứng đầu và những tên thổ phỉ còn lại ra.
Sau đó bố trí mai phục chờ bọn thổ phỉ tới.
Nói thì dễ nhưng thực hiện rất khó.
Một hành động bất cẩn có thể dẫn đến thất bại.
Tuy nhiên, Khánh Hoài đã thành công, chỉ với một vài vệ binh, hắn đã quét sạch bọn thổ phỉ trong toàn bộ núi Miêu Miêu.
Từ đầu đến cuối, Khánh Hoài đều không hề ló mặt ra, ở trên đỉnh núi xem kịch.
Lập chiến lược là như nào?
Là như này đây!
Hắn không chỉ tin tưởng vô điều kiện vào người của chính mình mà còn đưa ra những dự đoán chính xác về thói quen và hoạt động tâm lý của bọn thổ phỉ.
Kim Phi đã nhìn thấy một Khánh Hoài khác qua lần này.
Một Khánh Hoài tự tin, điềm đạm và thong dong.
Chương 52: Chỉ có một phòng
"Tiên sinh, che mặt lại một chút".
Khi họ đến sườn núi, Khánh Hoài đưa một chiếc khăn vuông cho Kim Phi, sau đó nói với người đồng đội da đen to lớn của Trương Lương: "Phương Lôi, ngươi cũng đừng đi xuống".
"Cảm ơn".
Kim Phi gật đầu đồng ý.
Y biết rằng Khánh Hoài làm điều này để ngăn việc nếu còn tên thổ phỉ nào chưa bị bắt, trốn trong bóng tối sẽ ghi nhớ mặt y.
Gã da đen to lớn cũng gật đầu và trốn sau một tảng đá lớn.
Anh ta đã quá quen thuộc với những tên thổ phỉ ở núi Miêu Miêu đến nỗi kể cả khi che mặt, anh ta vẫn bị nhận ra.
Về phần Khánh Hoài và Chung Ngũ, họ không sợ bọn thổ phỉ sẽ nhớ mặt mình.
E rằng Chung Ngũ còn mong bọn thổ phỉ tìm đến hắn để trả thù kìa.
Chung Ngũ cởi trói cho một tên thổ phỉ, tránh sang một bên và hỏi: "Có bao nhiêu người trên núi của ngươi?"
"Ngoại trừ ba người ở trên núi canh nhà, những người còn lại đều đã xuống rồi".
Tên thổ phỉ nhanh nhảu trả lời.
Lại hỏi thêm một vài tên thổ phỉ nữa, câu trả lời vẫn vậy.
Chung Ngũ ra hiệu về phía khu rừng, liền thấy vài thị vệ vác nỏ lên núi.
"Hầu gia, những người này thì sao?"
Chung Ngũ xâu những tên thổ phỉ thành một chuỗi và buộc chúng vào một cái cây, chạy đến để xin chỉ thị.
"Thông báo Trương huyện lệnh đem binh lính tới dẫn đi! Nhân tiện, ta nhớ bắt được bọn thổ phỉ sẽ có phần thưởng. Bảo Trương huyện lệnh đem tiền thưởng đến".
Khánh Hoài giọng điệu có chút lạnh lùng.
Bọn thổ phỉ Đại khang hoành hành, chắc chắn có liên quan đến bọn quan lại địa phương.
Quận Kim Xuyên năm nào cũng phải trấn áp bọn thổ phỉ, nhưng lần nào bọn thổ phỉ cũng nhận được tin báo trước và trốn vào núi.
Binh lính phủ năm nào cũng vồ hụt nhưng năm nào cũng ra quân.
Bởi vì bọn thổ phỉ có tay trong, sau mỗi lần như vậy chúng sẽ hối lộ rất nhiều.
Dạo một vòng quanh núi, các ông lớn của quận có thể kiếm được nhiều tiền, quân nhân cũng có thể kiếm được ít tiền để uống rượu và thăm nhà chứa, tại sao lại không làm chứ?
"Rõ!"
Chung Ngũ chạy vào rừng, ngay sau đó đã thấy một thị vệ cưỡi ngựa rời đi.
Trước khi rời đi, còn liếc nhìn đám thổ phỉ như thể anh ta đang nhìn một chuỗi xác chết.
Trên thực tế, những tên thổ phỉ này chẳng thể sống nổi nữa.
Các hoạt động giữa bọn thổ phỉ và các quan chức địa phương gần như là một bí mật được giữ kín trong chính quyền Đại Khang.
Đưa bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu đến huyện chính là một cái tát cho huyện lệnh.
Thái ấp của Khánh Hoài nằm ở quận Kim Xuyên, tuy chỉ có quyền thu thuế, không có quyền quản lý, nhưng Hầu gia là Hầu gia, cho dù huyện lệnh có tức giận cũng không dám dây vào Khánh Hoài, vì vậy số phận của những tên thổ phỉ này có thể tưởng tượng ra được.
Chắc chắn sẽ được gửi đến chiến trường nguy hiểm nhất làm bia đỡ đạn.
Sống được một tháng đã là may mắn lắm rồi.
Ngay khi những thị vệ của huyện vừa rời đi, liền nhìn thấy một ngọn lửa trên núi Miêu Miêu.
Không lâu sau, những thị vệ trên núi đi xuống, mang theo một chiếc hộp lớn.
"Hầu gia, hang của đám thổ phỉ đã bị đốt cháy, tất cả những thứ có giá trị đều ở đây".
Thị vệ nói rồi mở hộp.
Hầu hết đó là tiền đồng, vài thỏi bạc lớn và nhỏ, cũng như một số mặt dây chuyền bằng ngọc bích, đồ sứ, v.v.
"Chung Ngũ, xử lý đi. Tiền bán được sẽ chia cho các ngươi 20%, phần còn lại gửi vào Tương Tác Doanh và tính là quân tư".
Khánh Hoài hiển nhiên không thích những thứ này, vì vậy thản nhiên xua tay.
"Cảm ơn ngài".
Đôi mắt hạnh phúc của Chung Ngũ nheo lại.
Đây là toàn bộ tài sản mà bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu tích cóp được nhiều năm, dù chỉ là 20% cũng vẫn là một số tiền lớn.
Khi trời sắp tối, huyện lệnh cùng với hơn 100 lính phủ đến.
"Hầu gia, không hổ là đại tướng quân. Băng tặc ở núi Miêu Miêu hoành hành nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng rơi vào tay ngài".
Tên huyện lệnh béo căm ghét Khánh Hoài tận xương, nhưng ngay khi vừa gặp mặt, ông ta đã mở mồm nịnh hót.
"Ta giao cho ngươi!"
Khánh Hoài liếc mắt nhìn tên huyện lệnh mập mạp, hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời đi.
Kim Phi nhìn về phía sau và lắc đầu.
Tính cách của Khánh Hoài có lẽ chỉ phù hợp với quân nguc, nếu vào triều thì sẽ bị người ta diệt sớm.
Khi đến quận Kim Xuyên, trời đã tối, Kim Phi đi theo Khánh Hoài đến nơi ở của hắn, biệt việt Khánh Phong.
Trong các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình cổ trang mà Kim Phi đã xem, trong sân rộng lớn của quý tộc, đều có những rặng cây và dòng suối, những loài hoa và cây cỏ nổi tiếng, những cô hầu gái trẻ duyên dáng ở khắp mọi nơi.
Nhưng biệt viện Khánh Phong đúng như những gì Trương Lương nói, không có hòn non bộ hay thậm chí là hoa vườn, khoảng sân rộng trống trải, bên cạnh để hàng giá vũ khí.
Những người hầu thỉnh thoảng gặp hầu hết là đàn ông, cũng có thấy một vài phụ nữ, nhưng lại có ngoại hình giống như thím ba trong làng.
"Đúng là không biết hưởng thụ".
Kim Phi âm thầm cho Khánh Hoài một cái mác.
Vào trong sân, Kim Phi thấy Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Trương Mãn Thương đều ở đó, bối rối nhìn Khánh Hoài.
Kết quả là y thấy rằng Khánh Hoài cũng đang bối rối.
"Hầu gia, tiên sinh, là như này"
Trịnh Phương nói: "Buổi chiều, bọn ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bọn ta đến tìm Mãn Thương để cùng nhau lên đường, tẩu tẩu thấy thế liền muốn đi cùng, nói là đi tiễn tiên sinh…”
"Haha, được rồi, dì Lưu, dọn dẹp sương phòng ở sân trước đi một chút".
Khánh Hoài vui vẻ cười nói: "Nhà nghèo đơn giản, hi vọng phu nhân đừng chê".
Trên đường trở về, hắn còn đang bàn bạc với Kim Phi, ngày mai sẽ ra chiến trường, nhưng Kim Phi nói rằng vẫn chưa thu xếp xong chuyện gia đình.
Bây giờ thì tốt rồi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đều ở đây, vậy nên Kim Phi không cần phải quay lại.
Quan Hạ Nhi sinh ra trong một gia đình nhỏ, làm sao biết phép xã giao, cô rõ ràng biết Khánh Hoài đang nói khách sáo, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì lo lắng.
May mắn thay, Đường Đông Đông nhìn thấy sự bối rối của cô, liền nhanh chóng kéo Quan Hạ Nhi và hành lễ với Khánh Hoài: "Làm phiền Hầu gia rồi".
"Hồi ở làng Tây Hà cũng làm phiền mọi người nhiều".
Khánh Hoài thản nhiên xua tay: "Mọi người, cứ tự nhiên, ta đi thay quần áo".
"Trịnh Phương huynh nói rằng họ sẽ đến chiến trường. Tướng công cũng đi sao?"
Ngay khi Khánh Hoài rời đi, Quan Hạ Nhi kéo tay áo Kim Phi với vẻ lo lắng.
"Hầu gia đối xử khá tốt với chúng ta, ngài ấy đã có lời, về tình về lý ta phải đến đó một chuyến".
Kim Phi nói.
Vốn dĩ y vẫn lo lắng về bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhưng bây giờ Khánh Hoài đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn cuối cùng của y.
Bên cạnh đó, y cũng rất muốn ra chiến trường để xem người xưa chiến đấu như thế nào.
Một là để lập công, hai là để chế tạo vũ khí trong tương lai, mục tiêu này nhiều hơn.
"Thiếu gia, phu nhân, sương phòng đã chuẩn bị xong, ba vị mời đi cùng ta".
Dì Lưu dẫn Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông ra sân trước, chỉ vào cửa phòng phía đông: "Đã muộn rồi, lão nô không quấy rầy ba người nữa".
"Cảm ơn dì Lưu".
Kim Phi gật đầu và đưa Quan Hạ Nhi cùng Đường Đông Đông vào trong sương phòng.
Nhưng khi bước vào, liền choáng váng.
Y nghĩ đó là một dãy phòng, nhưng ai ngờ sau khi bước vào, chỉ có một phòng duy nhất.
Tuy rộng nhưng chỉ có một chiếc giường.
Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi và sau đó là Đường Đông Đông.
Ba người, một giường, ngủ ở đây như thế nào đây?
Chương 53: Tiếc rẻ
Mặc dù Đường Đông Đông đã chuẩn bị tâm lý để kết hôn với Kim Phi nhưng cô ấy vẫn đỏ mặt khi thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường.
"Kiểu gì đây không biết?"
Kim Phi cũng chán nản, quay đầu định gọi dì Lưu, nhưng lại bị Quan Hạ Nhi kéo ống tay áo.
"Tướng công..ngủ chung cũng được mà".
"Chung cái gì mà chung, chung rồi mang bầu thì tính sao?"
Kim Phi tức giận nói.
"Thì đẻ nuôi".
"Vớ vẩn, đợi xem lúc về ta xử lý nàng như nào".
Kim Phi búng trán Quan Hạ Nhi một cái, đẩy nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô ra rồi chạy theo dì Lưu.
Quan Hạ Nhi rụt cổ, thè lưỡi.
Nhìn thấy Kim Phi đi ra ngoài, tiếc rẻ nói: "Đông Đông, chúng ta ở nhà không phải đã thống nhất với nhau rồi sao? Vừa rồi sao lại ngây ngốc ra như vậy?"
"..."
Đường Đông Đông nắm lấy góc quần áo, trầm mặc không nói gì.
"Muội ấy, muội ấy!"
Quan Hạ Nhi giậm chân, vừa bất lực vừa tiếc.
Chút nữa là đã thành công rồi ...
"Dì Lưu, tại sao dì chỉ chuẩn bị một phòng cho bọn ta vậy?"
Kim Phi bắt kịp dì Lưu và hỏi với một nụ cười gượng gạo.
"Hả?"
Dì Lưu rõ ràng là hiểu lầm ý của Kim Phi: "Thiếu gia, cậu sợ giường nhỏ quá sao?"
"Dì hiểu lầm rồi, người mặc váy xanh không phải là vợ ta".
"Ta biết, cô ấy là thiếp của cậu".
Dì Lưu đột nhiên nói: "Chẳng lẽ phu nhân không muốn ngủ với thiếp sao?"
Trong làng của họ, không cần biết bao nhiêu thê thiếp, tất cả đều ngủ cùng nhau.
Vì hầu hết chỉ kê một chiếc giường ở nhà, cùng lắm là khi đám trẻ lớn hơn, họ sẽ làm một chiếc giường khác cho bọn trẻ thôi.
Mãi cho đến khi vào thành phố mới biết có một số nhà giàu, phu nhân không muốn ngủ chung với vợ lẽ.
"Đông Đông cũng không phải thê thiếp của ta".
"Không phải thiếp, sao lại tới tiễn thiếu gia đi chiến trường?"
Dì Lưu có nói bóng gió: "Tình nhân à? Thiếu gia, theo lý mà nói thì một bà lão như ta không nên nói quá nhiều, nhưng bây giờ ta không thể không nói cậu, nếu đã để ý người ta rồi thì nên cho người ta một danh phận ... "
"Cô ấy cũng không phải là tình nhân của ta!"
Kim Phi chán nản nói: "Cô ấy ... Cô ấy là chưởng quầy ta thuê để giúp ta quản lý công việc".
"Nữ chưởng quầy?"
Dì Lưu hiển nhiên không tin: "Thật sao?"
Kim Phi bất lực: "Có thật hay không, cũng không liên quan gì đến dì. Dì có thể nói cho ta biết là có thể chuẩn bị thêm cho bọn ta một gian phòng được không!"
"Có thể! Ta đi dọn dẹp phòng bên cạnh cho thiếu gia".
Dì Lưu thấy Kim Phi sắp cáu lên liền vội vàng bỏ chạy.
Chung Ngũ đi tuần qua đây, vừa lúc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, bụng hắn thắt lại vì cười, nhìn thấy ánh mắt không vui của Kim Phi, hắn nhanh chóng kiềm chế lại.
"Chung Ngũ, dì Lưu luôn thế này sao?"
Kim Phi tò mò hỏi.
Không phải nô tài trong thời cổ đại không có địa vị sao?
Dì Lưu nhiều chuyện thế sao vẫn sống được đến giờ vậy?
"Tiên sinh, con trai của dì Lưu từng là thân vệ của Hầu gia. Người đó đã chết trong trận chiến để bảo vệ Hầu gia. Hầu gia biết dì Lưu không có chỗ nương tựa cho nên đã đem bà ấy đến biệt việt Khánh Phong, coi như là nâng đỡ".
Chung Ngũ nói: "Hầu gia chưa lập gia đình, cũng không có phu nhân quản giáo, ngài biết tính Hầu gia rồi đó, xưa nay không làm khó người khác, cho nên người hầu trong nhà có làm càn chút thì ngài ấy cũng bỏ qua thôi, lát ta sẽ nói lại với dì Lưu".
"Không cần, không sao đâu".
Kim Phi lắc đầu.
Y chỉ là khách, không cần thiết phải vì chút chuyện này mà làm khó người phụ nữ đáng thương đó.
Trở lại sương phòng, Đường Đông Đông vẫn chưa rời đi, đang nói chuyện với Quan Hạ Nhi về đồ đạc trong phòng.
"Đông Đông, dì Lưu đã đi dọn dẹp phòng bên cạnh rồi, cô chờ một chút rồi qua đó".
"Ừm".
Đường Đông Đông gật đầu: "Phong huynh, còn có chuyện gì cần dặn dò xưởng không?"
"Không, cứ làm như thường lệ là được rồi".
"Lương huynh lần này cũng đi sao, nếu huynh ấy cũng đi thì ai lên huyện đưa hàng nữa đây?"
“Ta với Mãn Thương đi thôi, Lương huynh không đi”, Kim Phi nói: “Nhưng khi ta không có nhà, đừng để Lương huynh đi giao hàng, để huynh ấy ở nhà canh giữ, nhỡ có gì xảy ra còn tìm đến huynh ấy”.
Việc giao hàng giao cho Thiết Tử đi".
"Được".
Đường Đông Đông gật đầu: "Vậy ta đi gặp dì Lưu".
"Đông Đông, ngủ chung cũng được mà..."
Quan Hạ Nhi vẫn không bỏ cuộc.
Đường Đông Đông lắc đầu và đỏ mặt chạy đi.
"Tướng công, Đông Đông là con gái, hay ngại, chàng không thể chủ động một chút được sao?"
Quan Hạ Nhi nhìn Đường Đông Đông chạy đi, không khỏi tiếc nuối nói: "Ở nhà ta đã thảo luận với Đông Đông rồi, muội ấy thật sự muốn gả cho chàng, chỉ cần chàng chủ động một chút là hôm nay muội ấy đã ở lại rồi".
"Không phải, tại sao nàng nhất định đòi ta cưới Đường Đông Đông thế, ta chỉ cưới mình nàng không phải tốt hơn sao?"
Kim Phi bối rối hỏi.
Quan Hạ Nhi đã từng nói đến chuyện lấy vợ lẽ, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như hiện nay.
Kim Phi cảm thấy cô như muốn trói Đường Đông Đông vào giường luôn vậy.
"Tướng công đối với ta rất tốt, ta đều biết nhưng ..."
Quan Hạ Nhi nói đến đây liền không nói nữa.
"Nhưng sao?"
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kim Phi, y hỏi: "Nàng không phải là thích Đông Đông đấy chứ?"
Có một luận điểm trên Internet ở đời trước nói rằng nhiều phụ nữ có xu hướng lưỡng tính, vì vậy giữa các cô bạn thân làm mấy hành động rất thân mật với nhau mà không cảm thấy khó xử.
Chẳng lẽ là Quan Hạ Nhi ...
"Tướng công, sao chàng có thể nghĩ ta như vậy?"
Quan Hạ Nhi phủ nhận, có chút tức giận: "Nếu như nghĩ vậy, ngày mai chàng có thể nhốt ta vào chuồng heo rồi ngầm xuống nước".
"Sao lại nhốt chuồng heo rồi ngâm nước?"
Kim Phi nhìn thấy Quan Hạ Nhi tức giận, nhanh chóng nói: "Nàng không thích Đường Đông Đông, tại sao lại cố gắng thúc giục ta cưới cô ấy?"
"Bởi vì ta vô dụng..."
Quan Hạ Nhi bĩu môi nói: "Tướng công, xưởng của chúng ta càng ngày càng lớn, tơ mỗi ngày càng nhiều hơn. Lương huynh càng ngày càng mang nhiều thứ từ huyện phủ về, nhưng ... nhưng ta không biết đọc…, sổ sách cũng luôn tính sai. Thu chi mua bán của các giao dịch gần đây đã vượt quá 2.000 văn, ta không biết tính ...
Tướng công, tương lai gia đình chúng ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn, nhưng nếu chàng không có ở nhà, ta không gánh nổi, thậm chí không biết bọn họ có nói dối ta hay không ... "
Cô là nữ chủ nhân, vì vậy mỗi lần Trương Lương từ huyện phủ trở về, hắn đều đến tìm cô đối chiếu sổ sách, lúc đầu số tiền liên quan cũng ít, mua đồ cũng ít, vì vậy cô còn miễn cưỡng tính được.
Nhưng hiện tại càng ngày càng mua nhiều đồ, số tiền cũng ngày càng phức tạp, cô không thể hiểu nổi.
Khi xưởng ngày càng tốt hơn, Quan Hạ Nhi ngày càng lo lắng.
Và sau đó mới có ngày hôm nay.
Kim Phi nhìn thấy sự lo lắng của Quan Hạ Nhi, lau nước mắt trên khóe mắt cô, cẩn thận ôm lấy cô:
"Hạ Nhi, đừng lo lắng, khi ta quay lại, ta sẽ dạy chữ và phép tính cho nàng".
"Hạ Nhi ngốc lắm, không học được, hơn nữa mai chàng phải đi rồi ..."
"Trong khi ta không ở nhà, hãy để Đông Đông giúp nàng".
Kim Phi đề nghị.
"Thế sao được?"
Quan Hạ Nhi đột nhiên ngồi bật dậy: "Chàng không hề cùng phòng với Đông Đông, lại không có hôn thư. Muội ấy không phải người nhà của chúng ta. Có thể nhờ muội ấy giúp nhưng tiền sao mà giao được?"
Chương 54: Xuất chinh
"Đông Đông là chưởng quầy, cô ấy quản sổ sách là đúng mà".
Kim Phi nói: "Hạ Nhi, nàng phải hiểu một sự thật, những việc chuyên nghiệp để cho người chuyên nghiệp làm, nàng chỉ cần quản lý người là được rồi, nếu không việc kinh doanh của chúng ta sau này càng ngày càng lớn, nàng làm sao có thể quản được?"
"Vậy cũng quá muộn rồi".
Quan Hạ Nhi vòng tay qua eo Kim Phi, vùi mặt vào cổ y và nũng nịu nói: "Tướng công, ta đi gọi Đông Đông qua, tối nay hai người chung phòng, ngày mai ta lên huyện làm cho hai người một tờ hôn thư, thế nào?
Dù sao Đông Đông sớm muộn gì cũng là của chàng, nếu chàng cưới muội ấy sớm hơn, ta có thể giao việc nhà cho Đông Đông".
Theo quy định của Đại Khang, với tư cách là vợ cả của Kim Phi, cô có thể quyết định việc lấy vợ lẽ cho Kim Phi.
"Dẹp ý nghĩ đó đi".
Kim Phi bất lực nói: "Nàng nghe ta nói, ta sẽ nhờ Đông Đông tính toán sổ sách cho nàng, khi về ta đối chiếu một chút là được".
"Được rồi ……"
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi có chút không vui, liền xoay người nhấc gói đồ từ giường lên: "Tướng công, quần áo đã sửa xong rồi, chàng có thể mặc thử".
Lần này, rất vừa vặn, khiến Kim Phi càng thêm thư sinh.
"Hạ Nhi, quần áo lần này sửa rất vừa".
Kim Phi cười khen ngợi.
"Đông Đông đã giúp đấy".
Quan Hạ Nhi có chút ngượng ngùng nói: "Gia đình muội ấy làm nghề dệt, từ nhỏ đã học nữ công. Ở đây còn có một bộ khác, Đông Đông làm cho chàng đó".
Thấy cô lại định nói về đề tài Đường Đông Đông, Kim Phi vội ngắt lời: "Sau khi ta rời đi, khóa cửa hàng lại, không cho người khác vào, xưởng sẽ giao cho Đông Đông, còn có chuyện gì bên ngoài sẽ giao cho Lương huynh".
"Hiểu rồi".
Thấy Kim Phi bắt đầu nói chuyện làm ăn, Quan Hạ Nhi không quậy nữa mà lặng lẽ ngả vào trong vòng tay Kim Phi: "Tướng công, ta biết chàng sắp làm chuyện lớn, ta không thể ngăn cản chàng, nhưng chàng phải nhớ kỹ, ta vẫn ở nhà chờ chàng".
"Đừng lo, ta với Mãn Thương lần này không phải đi đánh trận, chỉ đi theo Hầu gia xem xét, bọn ta là quản gia của Hầu gia, không phải binh lính, gặp nguy hiểm, ta chạy đầu nước".
Kim Phi an ủi.
"Chàng chỉ nói vậy để dỗ ta thôi, có lần nào gặp nguy hiểm mà chàng không xông lên trước đâu chứ?"
Quan Hạ Nhi nói: "Lần đó gặp hổ là thế, hôm nay đi đánh thổ phỉ vẫn vậy..."
"Làm sao nàng biết hôm nay ta đi đánh thổ phỉ?"
Kim Phi cau mày: "Trịnh Phương nói cho nàng?"
Trịnh Phương này nhiều chuyện quá nhỉ.
"Không phải, đó là suy đoán của Đông Đông".
Quan Hạ Nhi nói: "Lần trước Hầu gia vào làng, chàng lại nghĩ là thổ phỉ, bảo chúng ta hãy chạy đi, coi bộ dạng còn giống như đang đánh thổ phỉ đến nơi. Đông Đông sau đó đã nói với ta rằng tên đầu trọc đã đến nhà chúng ta cùng Tạ Quang có thể là một tên thổ phỉ.
Đông Đông nói, với tính của chàng, nếu gặp họa mà chưa giải quyết được thì chàng khó mà an lòng đi xa, vì vậy hôm nay, khi chàng cùng đám Hầu gia, Chung Ngũ rời đi, Đông Đông đã đoán ngay là chàng đi giết thổ phỉ".
"Đông Đông thực sự quá giỏi".
Kim Phi không khỏi ngưỡng mộ.
Chỉ với rất ít manh mối, về cơ bản đã có thể suy ra chuyện đã xảy ra.
Phải nói rằng khả năng suy luận của Đường Đông Đông thực sự quá siêu.
"Đúng vậy, Đông Đông thật sự rất giỏi".
Quan Hạ Nhi thán phục theo sau.
"Không được nói đến chuyện kết hôn với cô ấy nữa!"
Kim Phi nhanh chóng bổ sung một câu.
"Không nói thì không nói", Quan Hạ Nhi bị chặn lại hỏi: "Tướng công, tên đầu trọc là thổ phỉ ở đâu thế, chàng với Hầu gia giết hết chưa?"
"Đừng lo, kẻ bị bắt, kẻ bị giết, không còn một mống".
Kim Phi trả lời.
Bọn thổ phỉ ở núi Miêu Miêu không nhiều, chỉ có vài chục tên, gã đồng đội da đen to lớn của Trương Lương đều biết hết.
Khi Chung Ngũ bắt giết người, anh ta đã trốn trong bóng tối xác nhận điều đó.
Không sót một tên nào, tất cả đều bị tóm gọn.
"Tướng công giỏi nhất".
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi đầy ngưỡng mộ.
"Tất nhiên".
Kim Phi đương nhiên không để ý đến vợ đang ngưỡng mộ y, y cười ôm Quan Hạ Nhi xuống giường: "Đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút được không?"
"Ừm..."
Quan Hạ Nhi thì thầm và vùi đầu vào vòng tay của Kim Phi.
Chẳng mấy chốc, đã có tiếng cót két phát ra từ chiếc giường gỗ.
Biết rằng Kim Phi sẽ đi xa, Quan Hạ Nhi vốn thường nhút nhát, tối nay đã phá lệ chủ động, mãi đến nửa đêm thì gian phòng mới yên tĩnh trở lại.
Kim Phi cảm thấy mình vừa chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài vang lên một tiếng trống trầm.
Đây là trống tập kết binh lính, trước khi xuất chinh đều sẽ đánh trống này.
Mặc dù Kim Phi không phải là lính, nhưng Khánh Hoài đã gõ trống rồi, không thể không rời giường.
Quan Hạ Nhi bật dậy sau tiếng trống đầu tiên, vội vàng giúp Kim Phi mặc quần áo.
"Không cần đâu, nàng cứ ngủ tiếp đi".
Kim Phi cảm thấy hơi tội lỗi sau khi giày vò Quan Hạ Nhi suốt cả đêm qua.
"Chàng chuẩn bị xuất chinh, sao ta có thể ngủ nướng được, Không dậy sớm chút đã là tham ngủ rồi".
Quan Hạ Nhi vén mái tóc rối bù ra sau tai, chạy lon ton chuẩn bị đồ rửa mặt cho Kim Phi.
Đại Khang không có bàn chải đánh răng, vì vậy y đã dùng một cành liễu có lông nhúng một chút muối và chọc vào miệng để đánh răng.
Kim Phi lúc đầu không quen, nhưng bây giờ đã có thể chấp nhận nó.
Khi Kim Phi đi ra, các lính canh đã tập trung ở khoảng không gian trống trong sân.
Dì Lưu đang nắm tay Chung Ngũ và dặn dò điều gì đó.
Đường Đông Đông đứng trong góc nhìn xung quanh, thấy Kim Phi đến gần, liền vội vàng chào hỏi.
"Phi huynh, huynh là người đọc sách, không phải quân nhân, đừng ra chiến trường..."
Đường Đông Đông mắt đỏ hoe, thì thào.
"Đừng lo".
Kim Phi nhìn Đường Đông Đông thật sâu: "Đông Đông, cô là một cô gái thông minh. Khi ta không ở nhà, nhờ cô chăm sóc xưởng và Hạ Nhi, Tiểu Nga cho ta".
"Ta sẽ".
Đường Đông Đông nặng nề gật đầu.
Trương Lương mang theo Mãn Thương và gã da đen to lớn đến, sau khi giải thích một số biện pháp chú ý an toàn, hắn kéo Kim Phi sang một bên: "Mãn Thương giao cho cậu, ra tiền tuyến, nó không nghe lời cứ đạp nó cho ta".
"Biết rồi".
"Còn một chuyện nữa", Trương Lương lại chỉ vào gã da đen to lớn: "Thời gian của lão Hắc sắp hết rồi, ta muốn để huynh ấy đến nhà cậu giúp đỡ, cậu thấy sao?"
"Không vấn đề, Lương huynh quyết là được rồi".
Kim Phi nói: "Ta đã nói với Hạ Nhi và Đông Đông là khi ta không ở nhà Lương huynh đừng đi giao hàng mà hãy ở nhà giữ nhà".
"Phi Tử, cậu đừng lo, chỉ cần ta không chết, ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu".
Trương Lương vỗ ngực nói.
"Được".
Kim Phi gật đầu, muốn nói thêm vài lời thì Khánh Hoài đi tới.
Chung Ngũ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa ở đó: "Tiên sinh, đã đến lúc phải đi rồi".
Kim Phi vỗ vỗ vai Trương Lương, lại ôm Quan Hạ Nhi rồi lên xe ngựa.
Bùm!
Tiếng trống lại vang lên.
"Ra đi trùng trùng, thắng lợi trở về!"
Gia nhân và người hầu trong nhà đồng loạt hét lên.
Nhưng không ai khóc.
Kể cả Quan Hạ Nhi, người thích khóc nhất, cũng cắn chặt môi không rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi vì tất cả phụ nữ ở Đại Khang đều biết rằng khi đưa đàn ông xuất chinh, khóc là điều xấu.
"Thắng lợi! Thắng lợi! Thắng lợi!"
Các thị vệ của Khánh Hoài đồng thanh đáp lại ba lần, vỗ ngựa và đi vào sương sớm.
Chương 55: Nhổ neo
Kim Phi lúc ở làng Tây Hà đã nói chuyện với Khánh Hoài rồi nên cũng hiểu về tình hình cơ bản của Đại Khang.
Lãnh thổ của Đại Khang tương tự như thời Bắc Tống ở kiếp trước, phía tây bắc là chế độ Đảng Hạng do người Đảng Hạng thành lập, người Khiết Đan thì lại ưa phóng ngựa trên thảo nguyên ở phía bắc, còn cao nguyên ở phía tây nam là người Thổ Phiên và một quốc gia tên là Đại Triệu.
Giữa Đại Triệu và Đại Khang chủ yếu là những ngọn núi lớn, các đời quân vương gần đây đã tin vào Phật giáo, nên rất hòa thuận với Đại Khang.
Người Thổ Phiên rất hung dữ, đã có vô số xung đột với Trang Nguyên trong lịch sử, nhưng bây giờ có tận vài chính quyền ở Thổ Phiên, họ còn bận đấu đá lẫn nhau, hơi sức đâu để xâm lược Đại Khang nữa.
Kẻ thù lớn nhất của Đại Khang là Thiết Đan ở phía bắc và Đảng Hạng ở phía tây bắc, đám người này thường cướp bóc biên giới và kích động chiến tranh.
Thực ra đây cũng là do Đại Khang tự chuốc họa vào thân.
Lúc đầu mới thành lập, Đại Khang binh nhiều tướng mạnh, đất nước thịnh vượng, dân giàu nước mạnh, nhưng dân Thiết Đan và Đảng Hạng còn rất lạc hậu, họ vẫn sử dụng gỗ và tre làm vũ khí, sau hơn 100 hòa bình, các bên vẫn giao lưu buôn bán qua lại với nhau.
Đảng Hạng và Thiết Đan quá lạc hậu, những người chăn gia súc đó quá ngu ngốc, chỉ cần dùng ít đồ sắt, vải vóc là có thể đổi lấy lượng dê bò lớn ở thảo nguyên và sa mạc rồi.
Vô số ông lớn Đại Khang đã kiếm được rất nhiều tiền bằng phương pháp này.
Thật không may, thời kỳ thuận lợi không kéo dài được lâu, khi phương pháp luyện sắt lan rộng ra đến thảo nguyên, người Thiết Đan và Đảng Hạng đã nhanh chóng chế tạo ra vũ khí và áo giáp kiên cố.
Cách đây 70 năm, người Thiết Đan bắt đầu cuộc xâm lược đầu tiên của họ vào Trang Nguyên.
Hai ngàn kỵ binh hung hãn, cưỡi ngựa mặc áo giáp, xông thẳng vào biên giới.
Lúc này chủ trương tôn văn ức võ của Đại Khang đã được thực hiện nhiều năm, quân ngũ toàn những công tử bột được các quan văn chèn vào, lấy đâu ra binh thủ đối đầu với Thiết Đan hung hãn cơ chứ?
13.000 quân phòng thủ của Võ Châu, dựa dẫm vào các bức tường thành cao và kiên cố, đã bị 2.000 quân Thiết Đan chém giết tơi bời, bỏ chạy chối chết.
Hai nghìn quân Thiết Đan tiến quân thần tốc, chỉ dừng lại cho đến khi họ đến sông Hoằng Hà.
Trận chiến này khiến Hoàng đế Đại Khang run sợ, vội vàng phái sứ giả đến sông Hoằng Hà để đàm phán hòa bình, cuối cùng phải dâng lên công chúa và vô số đồ vật, cũng như quốc thư cống nạp hàng năm do Hoàng đế Đại Khang ký, như thế người Khiết Đan mới trở về thảo nguyên.
Khi người Đảng Hạng nhìn thấy thế, ây da, Đại Khang dễ bắt nạt như vậy, không đi cướp bóc một phen thì rõ là thiệt mà?
Vì vậy, ngay khi quân Thiết Đan rời đi, người Đảng Hạng đã kéo đến, 5 ngàn kỵ binh áp sát biên giới, đánh cho 30.000 quân phòng biên chạy toán loạn.
Sau đó, người Đảng Hạng cũng trở về với công chúa, vật dụng và quốc thư.
Sau khi nhận được đồ cống nạp, người Thiết Đan và Đảng Hạng quả thật đã ngoan ngoãn trong hai năm.
Điều này làm cho Hoàng đế Đại Khang và các đại thần ngây thơ nghĩ rằng người Khiết Đan và người Đảng Hạng sau khai nhận được cống phẩm và công chúa rồi sẽ ngoan ngoãn ở yên ở sa mạc và thảo nguyên.
Sau này đã chứng minh rằng lòng tham của con người không có đáy.
Ngày càng có nhiều công chúa được gửi đến sa mạc thảo nguyên, đồ cống hàng năm ngày càng nặng nề, nhưng người Thiết Đan và Đảng Hạng đến biên giới làm tiền ngày càng nhiều hơn.
Rơi vào đường cùng, Đại Khang chỉ có thể bắt đầu kháng cự.
Tuy nhiên, kỵ binh của Đảng Hạng và Thiết Đan quá mạnh, luôn không thể đánh bại họ, vì vậy mạng người chỉ có thể chất đống.
Từ năm ngoái, người Đảng Hạng lại bắt đầu một đợt xâm lược mới, lúc đầu chỉ là thăm dò xâm lược, sau Tết thì bắt đầu tập trung quân ở biên giới, có vẻ như chuẩn bị xâm lược Đại Khang một cách toàn diện.
Quận Kim Xuyên nằm ở Bắc Xuyên, và điểm đến của Khánh Hoài là Vị Châu ở Thiểm Bắc, khoảng cách đường thẳng từ bắc đến nam là dưới 400 km, nếu là ở đời sau, lái xe mấy giờ đã đến rồi.
Tuy nhiên, ở Đại Khang không có đường cao tốc, thậm chí nhiều nơi còn không có đường núi nên việc đi lại sẽ chậm hơn rất nhiều.
Cần phải đến sông Gia Lang trước, đi ngược dòng, đến vùng phụ cận của Phương Dương, sau đó đổi sang đường bộ.
Đi thế này, không đến mười mấy ngày đừng có nghĩ đến việc đến nơi.
Đó là lý do tại sao Khánh Hoài khởi hành một cách vội vàng như vậy.
Kim Xuyên cách sông Gia Lang không xa. Đội xe xuất phát trước bình minh, giữa buổi sáng đã đến bến tàu.
Một chiếc thuyền gỗ to lớn đậu ở bến tàu, lặng lẽ chờ đợi Hầu gia Khánh Hoài.
Các thị vệ dẫn những con ngựa chiến đến chiếc thuyền gỗ, trong khi chiếc xe ngựa mà Kim Phi đang cưỡi được để trên bờ.
Bởi vì xe ngựa chiếm quá nhiều chỗ, lúc xuống thuyền ở Phương Dương còn phải đi hàng trăm dặm, mà tốc độ của xe ngựa quá chậm.
Vì vậy, Kim Phi và Mãn Thương có thêm một nhiệm vụ bổ sung trong thời gian này - học lái thuyền.
Khánh Hoài đưa Kim Phi lên thuyền, một người đàn ông béo trong bộ đồ lụa lộng lẫy chạy lon ton đến đón và cúi chào Khánh Hoài từ xa:
"Hầu gia, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi".
Gã là một thương gia buôn muối, và chiếc thuyền gỗ này là của gã, phía trên đang kéo muối, chuẩn bị chuyển vào bên trong.
Khi Khánh Hoài cử người đến Bôn Kinh, hắn đã sẵn sàng đi về phía bắc và cử người chặn thuyền đi qua sông Gia Lang.
Người buôn muối này là người không may mắn bị chặn lại.
Là một phụ lưu quan trọng của sông Trương Giang, sông Gia Lăng chảy rất nhanh, khi xuống hạ lưu có thể chạy từ Phương Dương đến Kim Xuyên trong một hai ngày, nhưng ngược dòng thì rất phiền phức, không thể dùng mái chèo và cánh buồm, chỉ có thể thuê người kéo thuyền đi.
Chiếc thuyền gỗ này lớn, hàng phải kéo rất nhiều, nên có rất nhiều thợ kéo thuyền thuê, nếu chậm một ngày, chi phí của gã sẽ tăng thêm một phần.
Sĩ nông công thương, địa vị thương nhân của Đại Khang rất thấp, cho dù ngày nào cũng bỏ thuyền ra, thì tên thương gia muối kém may mắn này cũng không dám bỏ chạy, chỉ có thể đậu thuyền trên bờ đợi theo yêu cầu của Khánh Hoài.
Đợi tận bảy tám ngày.
Ngày hôm qua, khi nhận được tin Khánh Hoài sắp đến, gã đã vui mừng đến mức suýt khóc.
"Ngươi là chủ thuyền?"
Sau khi bắt người ta đợi bảy tám ngày, Khánh Hoài cũng không hề thấy ngại, liếc nhìn gã hỏi: "Khoang của chúng ta chuẩn bị xong chưa?"
Đối với thái độ kiêu ngạo của Khánh Hoài, tên mập càng thêm kính nể, cúi đầu dẫn đường:
"Đã xong lâu rồi ạ, đều là những cabin tốt nhất trên thuyền".
Kim Phi nghĩ đến những nhà lãnh đạo doanh nghiệp ở thế hệ sau, không khỏi xót xa cho những doanh nhân sinh ra trong thời đại này.
Tên thương nhân không dám nói dối, gã đã nhường lại khoang tốt nhất trên tàu. Kim Phi và Khánh Hoài mỗi người có một phòng, còn Mãn Thương và các thị vệ thì cứ bốn người ở một phòng.
Sau khi nhận được lệnh xuất phát của Khánh Hoài, người đàn ông béo đã hét lên phấn khích: "Nhổ neo, chèo thuyền!"
"Nhổ neo! Chèo thuyền!"
Trên bờ, những người kéo thuyền hò hét, chiếc thuyền gỗ bắt đầu di chuyển chầm chậm.
"Ba thước vải trắng, hây! Bốn lạng cây gai, hây! Chân đạp tảng đá, hây! Tay đào cát, hây! …"
Trên bờ, có tiếng hò kéo thuyền dõng dạc của đám người.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi đi loại thuyền gỗ do người kéo này, liền chạy lên boong tàu xem.
Liền nhìn thấy ba bốn mươi người đàn ông da đen trên bãi biển phía tả ngạn, tất cả đều trần truồng, trên lưng mang một tấm vải rộng thênh thang, cúi người về phía trước một cách khó khăn, gần như bò về phía trước bằng bốn chân.
"Tại sao bọn họ không mặc quần áo? Phía sau có hai người phụ nữ mà họ chẳng ngại gì cả".
Đây là lần đầu tiên Mãn Thương ở trên thuyền, hắn cũng lên boong.
Hắn cũng ngạc nhiên khi thấy rằng những người ở đây đều không mảnh vải che thân.
"Ông cả, không ổn rồi, ông hai bị giết rồi!"
Tên thổ phỉ chạy nhanh vào núi Miêu Miêu và hét lên thảm thiết.
Tiếng kêu ngay sau đó đã thu hút một nhóm thổ phỉ.
"Gào cái gì thế!"
Một người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi nhà cỏ, cau mày mắng: "Nói rõ, có chuyện gì với ông hai?"
"Ông hai bị giết rồi!"
"Nói rõ ra, rốt cuộc là bị làm sao!"
Ông cả sốt ruột đá gã thấp bé một cái.
"Ông hai dẫn mấy người ta và Tiểu Hắc tới làng Lý Gia đánh bạc, nhưng vừa xuống núi đã có ba tên thổ phỉ đường. Ông hai chỉ nói mấy câu liền bị bọn họ giết chết!"
Gã thấp bé nói: "Chúng yêu cầu ta trở lại truyền tin, ta mới toàn mạng quay về đây".
"Chúng bảo gì?"
"Tên thổ phỉ đường nói muốn núi này, bảo chúng ta dời đi..."
Gã thấp bé trả lời một cách thận trọng.
“Có bao nhiêu người?”, ông cả hỏi.
"Ba!"
"Các ngươi có bao nhiêu người?"
"Thêm ta là năm ..."
"Năm người các ngươi mà còn không đánh lại được ba người bọn chúng?"
Ông cả khẽ nhíu mày.
Tuy rằng không hợp với ông hai, nhưng ông ta biết rõ thực lực của ông hai.
Ông ta có bản lĩnh, nếu thật sự đánh nhau, ông cả chưa chắc đã thắng.
Ngoài ra còn có Tiểu Hắc, người được coi là tay chân số một dưới quyền ông hai, đánh cũng rất giỏi.
Sao có thể bị đánh bại thảm hại đến vậy?
"Ông cả, ba người này đều là binh đào ngũ, chúng đánh lén, nói ra tay là ra tay liền".
Gã thấp bé nói: "Ông hai còn đang nói chuyện thì chúng đã ra tay rồi, ông hai không phản ứng kịp".
"Hóa ra là đánh lén".
Ông cả khẽ gật đầu: "Ngươi có chắc bọn chúng là binh đào ngũ không?"
"Bọn họ mặc áo lính, gần như bị xé nát. Dao cầm trên tay cũng là của quân đội, toàn là vết đạn, ra tay cũng rất tàn nhẫn, giết ông hai và Tiểu Hắc không thèm chớp mắt lấy một cái".
Gã thấp bé nói: "Người như vậy hẳn là binh đào ngũ!"
"Chết tiệt!"
Ông cả giả vờ tức giận nhưng trong lòng gần như nở hoa.
Ở Đại Khang hàng năm có rất nhiều lính đào ngũ, một số vì sợ chiến đấu, một số vì thua trận và sợ bị trừng phạt nên đã trốn khỏi quân ngũ.
Lối thoát duy nhất cho những kẻ đào ngũ là trở thành thổ phỉ.
Núi Miêu Miêu chỉ cách tiền tuyến mấy trăm dặm, phía nam lại có núi, hàng năm có rất nhiều binh đào ngũ đi qua đây, cũng có vài người muốn thâu tóm núi này.
Chỉ là binh đào ngũ bình thường sẽ không dám tập hợp lại với nhau, nếu không sẽ dễ bị quân đội vây bắt, cho nên đám binh đào ngũ dám công kích vào núi Miêu Miêu, căn bản đều bị giết.
"Lão Ngũ, tập hợp người của ông lại, đi báo thù cho ông hai!"
Ông cả giận dữ rống lên: "Nhanh lên, đừng để đám binh đào ngũ này chạy mất!"
Mặc kệ việc bình thường không vừa mắt với ông hai, ông hai chết rồi, nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai.
Keng! Keng! Keng!
Hang ổ của đám thổ phỉ vang lên tiếng chiêng chói tai.
Ngay sau đó, hàng chục tên thổ phỉ đã tập hợp, xuống núi cùng ông cả.
Mọi người đều cầm dao rựa, giáo mác và các loại vũ khí khác trên tay.
Chẳng bao lâu, họ đến nơi ông hai bị giết.
Xác của hai thành viên bị vứt bên đường như chó chết, thân thể của họ đã bị lột sạch.
Nhưng không thấy đám binh đào ngũ kia đâu.
"Chúng đâu?"
Ông cả nắm lấy cổ áo gã thấp bé và hỏi.
"Ta cũng không biết!"
Gã thấp bé rụt cổ: "Có lẽ đã chạy mất..."
"Lục soát, xem chúng chạy đâu rồi!"
Ông cả vừa vung tay lên, hàng chục tên thổ phỉ chia thành bốn đội, mỗi đội tìm kiếm một hướng, cố gắng xem xét dấu vết của những kẻ đào ngũ từ những dấu chân trên mặt đất.
Vào lúc này, có âm thanh đột ngột từ rừng cây xung quanh vang lên.
Viu viu ...
Ông cả và các thủ lĩnh của bốn đội đều bị mũi tên bắn ngã ra đất!
"Đứng yên cho ông, kẻ nào động thủ sẽ bị bắn chết!"
Có tiếng hét lớn từ rừng cây đằng xa.
Bọn thổ phỉ đều giật mình, một số đứng tại chỗ chết lặng, một số ôm đầu bỏ chạy, một số nhanh chân tìm chỗ trốn.
Đây chính là điểm mai phục mà Khánh Hoài đã cố tình chọn, xung quanh đều là đất bằng, đừng nói là hòn đá, ngay cả gốc cây còn không có, không hề có chỗ trốn.
Vút vút! ...
Sáu người nữa ngã xuống đất, tất cả đều muốn chạy trốn.
"Ta nói lại lần nữa, đứng im không được nhúc nhích, ai nhúc nhích sẽ chết!"
Từ trong rừng, tiếng hét của Chung Ngũ lại vang lên.
"Mọi người, nghe ta nói, chúng ta bị bắt lại chỉ có một ngõ cụt, chúng chỉ có mấy người, chúng ta cùng chạy, chúng..."
Gã thấp bé muốn bày mưu với bọn thổ phỉ để cùng nhau trốn thoát, nhưng hắn chưa kịp nói xong thì một mũi tên đã bay tới cổ hắn.
Máu bắn tung tóe.
Gã thấp bé ôm chặt cổ, nhưng hắn không thể che được vết thương, máu vẫn đang phun ra, sức lực toàn thân nhanh chóng mất đi.
Chỉ trong vài giây, gã thấp bé ngã xuống đất, tắt thở.
"Còn ai muốn chạy nữa không?"
Chung Ngũ hét lên.
Không ai dám động đậy gì nữa.
Nếu là đánh đối đầu, bọn thổ phỉ nóng máu lên cũng dám xông lên đấy, nhưng bây giờ còn chưa thấy địch ở đâu, thì làm sao mà đánh được?
Đây không phải là một cuộc chiến, đây là giơ đầu chịu trói!
Chung Ngũ ra hiệu với phía sau, một sợi dây bay ra khỏi bụi cỏ và ném đến chân một tên thổ phỉ ở rìa xa nhất.
"Trói chúng lại!"
Chung Ngũ trốn trong bụi cỏ hét lên.
Trói chính đồng bọn?
Bọn thổ phỉ lưỡng lự.
Giây tiếp theo hắn không cần do dự nữa.
Vì hắn cũng bị một mũi tên găm vào cổ.
"Ngươi, trói người lại".
Một mũi tên khác bay tới ghim vào chân tên thổ phỉ thứ hai: "Trói lại!"
Tên thổ phỉ này đã sợ hãi, không nói một lời, hắn cầm sợi dây lên và bắt đầu trói mọi người.
Những tên thổ phỉ khác không dám chống cự, liền bị trói chặt.
Sau đó Chung Ngũ mới bước ra khỏi rừng và trói tên thổ phỉ cuối cùng.
Trên núi, Khánh Hoài vươn vai: “Cũng may bọn thổ phỉ này không giữ được bình tĩnh, nếu không đêm nay phải ngủ lại đây một đêm mất”.
Tiên sinh, đi thôi, chúng ta xuống núi xem xét chút”.
"Hầu gia, có hàng chục tên thổ phỉ, chúng ta chỉ có vài người. Ngài không sợ bọn thổ phỉ xông lên sao?"
Kim Phi sợ hãi hỏi.
"Nếu chúng có gan thế, chúng đã không làm thổ phỉ rồi".
Khánh Hoài tự tin nói: "Ngoài ra, với nỏ tiên sinh chế tạo, ngay cả khi chúng xông ra, cũng không phải là đối thủ của Chung Ngũ".
Để có thể trở thành thân binh của Khánh Hoài, Chung Ngũ và những người khác đều là những cao thủ được tuyển chọn từ hàng nghìn Thiết Lâm Quân, sau thời gian huấn luyện, tất cả đều đã thành thạo việc sử dụng nỏ.
Dù là tốc độ bắn hay độ chính xác thì cũng đã gần được như Trương Lương.
Mấy người luân phiên nhau bắn, nhóm thổ phỉ không được đào tạo bài bản quả thực rất khó chạy thoát.
Kim Phi lần này thực sự bị thuyết phục, y giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Giỏi!"
Nhìn lá mà biết mùa thu, chẳng trách Khánh Hoài đã trở thành Hầu gia khi còn trẻ như vậy, quả thật là một thiên tài dẫn quân đi đánh trận.
Có vẻ như kế hoạch lần này của Khánh Hoài rất đơn giản.
Đầu tiên, Trương Lương được cử đi tung tin đồn, dụ tên trùm thứ hai ra, sau đó Chung Ngũ giả làm binh đào ngũ, giết tên trùm thứ hai, dụ tên trùm đứng đầu và những tên thổ phỉ còn lại ra.
Sau đó bố trí mai phục chờ bọn thổ phỉ tới.
Nói thì dễ nhưng thực hiện rất khó.
Một hành động bất cẩn có thể dẫn đến thất bại.
Tuy nhiên, Khánh Hoài đã thành công, chỉ với một vài vệ binh, hắn đã quét sạch bọn thổ phỉ trong toàn bộ núi Miêu Miêu.
Từ đầu đến cuối, Khánh Hoài đều không hề ló mặt ra, ở trên đỉnh núi xem kịch.
Lập chiến lược là như nào?
Là như này đây!
Hắn không chỉ tin tưởng vô điều kiện vào người của chính mình mà còn đưa ra những dự đoán chính xác về thói quen và hoạt động tâm lý của bọn thổ phỉ.
Kim Phi đã nhìn thấy một Khánh Hoài khác qua lần này.
Một Khánh Hoài tự tin, điềm đạm và thong dong.
Chương 52: Chỉ có một phòng
"Tiên sinh, che mặt lại một chút".
Khi họ đến sườn núi, Khánh Hoài đưa một chiếc khăn vuông cho Kim Phi, sau đó nói với người đồng đội da đen to lớn của Trương Lương: "Phương Lôi, ngươi cũng đừng đi xuống".
"Cảm ơn".
Kim Phi gật đầu đồng ý.
Y biết rằng Khánh Hoài làm điều này để ngăn việc nếu còn tên thổ phỉ nào chưa bị bắt, trốn trong bóng tối sẽ ghi nhớ mặt y.
Gã da đen to lớn cũng gật đầu và trốn sau một tảng đá lớn.
Anh ta đã quá quen thuộc với những tên thổ phỉ ở núi Miêu Miêu đến nỗi kể cả khi che mặt, anh ta vẫn bị nhận ra.
Về phần Khánh Hoài và Chung Ngũ, họ không sợ bọn thổ phỉ sẽ nhớ mặt mình.
E rằng Chung Ngũ còn mong bọn thổ phỉ tìm đến hắn để trả thù kìa.
Chung Ngũ cởi trói cho một tên thổ phỉ, tránh sang một bên và hỏi: "Có bao nhiêu người trên núi của ngươi?"
"Ngoại trừ ba người ở trên núi canh nhà, những người còn lại đều đã xuống rồi".
Tên thổ phỉ nhanh nhảu trả lời.
Lại hỏi thêm một vài tên thổ phỉ nữa, câu trả lời vẫn vậy.
Chung Ngũ ra hiệu về phía khu rừng, liền thấy vài thị vệ vác nỏ lên núi.
"Hầu gia, những người này thì sao?"
Chung Ngũ xâu những tên thổ phỉ thành một chuỗi và buộc chúng vào một cái cây, chạy đến để xin chỉ thị.
"Thông báo Trương huyện lệnh đem binh lính tới dẫn đi! Nhân tiện, ta nhớ bắt được bọn thổ phỉ sẽ có phần thưởng. Bảo Trương huyện lệnh đem tiền thưởng đến".
Khánh Hoài giọng điệu có chút lạnh lùng.
Bọn thổ phỉ Đại khang hoành hành, chắc chắn có liên quan đến bọn quan lại địa phương.
Quận Kim Xuyên năm nào cũng phải trấn áp bọn thổ phỉ, nhưng lần nào bọn thổ phỉ cũng nhận được tin báo trước và trốn vào núi.
Binh lính phủ năm nào cũng vồ hụt nhưng năm nào cũng ra quân.
Bởi vì bọn thổ phỉ có tay trong, sau mỗi lần như vậy chúng sẽ hối lộ rất nhiều.
Dạo một vòng quanh núi, các ông lớn của quận có thể kiếm được nhiều tiền, quân nhân cũng có thể kiếm được ít tiền để uống rượu và thăm nhà chứa, tại sao lại không làm chứ?
"Rõ!"
Chung Ngũ chạy vào rừng, ngay sau đó đã thấy một thị vệ cưỡi ngựa rời đi.
Trước khi rời đi, còn liếc nhìn đám thổ phỉ như thể anh ta đang nhìn một chuỗi xác chết.
Trên thực tế, những tên thổ phỉ này chẳng thể sống nổi nữa.
Các hoạt động giữa bọn thổ phỉ và các quan chức địa phương gần như là một bí mật được giữ kín trong chính quyền Đại Khang.
Đưa bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu đến huyện chính là một cái tát cho huyện lệnh.
Thái ấp của Khánh Hoài nằm ở quận Kim Xuyên, tuy chỉ có quyền thu thuế, không có quyền quản lý, nhưng Hầu gia là Hầu gia, cho dù huyện lệnh có tức giận cũng không dám dây vào Khánh Hoài, vì vậy số phận của những tên thổ phỉ này có thể tưởng tượng ra được.
Chắc chắn sẽ được gửi đến chiến trường nguy hiểm nhất làm bia đỡ đạn.
Sống được một tháng đã là may mắn lắm rồi.
Ngay khi những thị vệ của huyện vừa rời đi, liền nhìn thấy một ngọn lửa trên núi Miêu Miêu.
Không lâu sau, những thị vệ trên núi đi xuống, mang theo một chiếc hộp lớn.
"Hầu gia, hang của đám thổ phỉ đã bị đốt cháy, tất cả những thứ có giá trị đều ở đây".
Thị vệ nói rồi mở hộp.
Hầu hết đó là tiền đồng, vài thỏi bạc lớn và nhỏ, cũng như một số mặt dây chuyền bằng ngọc bích, đồ sứ, v.v.
"Chung Ngũ, xử lý đi. Tiền bán được sẽ chia cho các ngươi 20%, phần còn lại gửi vào Tương Tác Doanh và tính là quân tư".
Khánh Hoài hiển nhiên không thích những thứ này, vì vậy thản nhiên xua tay.
"Cảm ơn ngài".
Đôi mắt hạnh phúc của Chung Ngũ nheo lại.
Đây là toàn bộ tài sản mà bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu tích cóp được nhiều năm, dù chỉ là 20% cũng vẫn là một số tiền lớn.
Khi trời sắp tối, huyện lệnh cùng với hơn 100 lính phủ đến.
"Hầu gia, không hổ là đại tướng quân. Băng tặc ở núi Miêu Miêu hoành hành nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng rơi vào tay ngài".
Tên huyện lệnh béo căm ghét Khánh Hoài tận xương, nhưng ngay khi vừa gặp mặt, ông ta đã mở mồm nịnh hót.
"Ta giao cho ngươi!"
Khánh Hoài liếc mắt nhìn tên huyện lệnh mập mạp, hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời đi.
Kim Phi nhìn về phía sau và lắc đầu.
Tính cách của Khánh Hoài có lẽ chỉ phù hợp với quân nguc, nếu vào triều thì sẽ bị người ta diệt sớm.
Khi đến quận Kim Xuyên, trời đã tối, Kim Phi đi theo Khánh Hoài đến nơi ở của hắn, biệt việt Khánh Phong.
Trong các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình cổ trang mà Kim Phi đã xem, trong sân rộng lớn của quý tộc, đều có những rặng cây và dòng suối, những loài hoa và cây cỏ nổi tiếng, những cô hầu gái trẻ duyên dáng ở khắp mọi nơi.
Nhưng biệt viện Khánh Phong đúng như những gì Trương Lương nói, không có hòn non bộ hay thậm chí là hoa vườn, khoảng sân rộng trống trải, bên cạnh để hàng giá vũ khí.
Những người hầu thỉnh thoảng gặp hầu hết là đàn ông, cũng có thấy một vài phụ nữ, nhưng lại có ngoại hình giống như thím ba trong làng.
"Đúng là không biết hưởng thụ".
Kim Phi âm thầm cho Khánh Hoài một cái mác.
Vào trong sân, Kim Phi thấy Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Trương Mãn Thương đều ở đó, bối rối nhìn Khánh Hoài.
Kết quả là y thấy rằng Khánh Hoài cũng đang bối rối.
"Hầu gia, tiên sinh, là như này"
Trịnh Phương nói: "Buổi chiều, bọn ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bọn ta đến tìm Mãn Thương để cùng nhau lên đường, tẩu tẩu thấy thế liền muốn đi cùng, nói là đi tiễn tiên sinh…”
"Haha, được rồi, dì Lưu, dọn dẹp sương phòng ở sân trước đi một chút".
Khánh Hoài vui vẻ cười nói: "Nhà nghèo đơn giản, hi vọng phu nhân đừng chê".
Trên đường trở về, hắn còn đang bàn bạc với Kim Phi, ngày mai sẽ ra chiến trường, nhưng Kim Phi nói rằng vẫn chưa thu xếp xong chuyện gia đình.
Bây giờ thì tốt rồi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đều ở đây, vậy nên Kim Phi không cần phải quay lại.
Quan Hạ Nhi sinh ra trong một gia đình nhỏ, làm sao biết phép xã giao, cô rõ ràng biết Khánh Hoài đang nói khách sáo, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì lo lắng.
May mắn thay, Đường Đông Đông nhìn thấy sự bối rối của cô, liền nhanh chóng kéo Quan Hạ Nhi và hành lễ với Khánh Hoài: "Làm phiền Hầu gia rồi".
"Hồi ở làng Tây Hà cũng làm phiền mọi người nhiều".
Khánh Hoài thản nhiên xua tay: "Mọi người, cứ tự nhiên, ta đi thay quần áo".
"Trịnh Phương huynh nói rằng họ sẽ đến chiến trường. Tướng công cũng đi sao?"
Ngay khi Khánh Hoài rời đi, Quan Hạ Nhi kéo tay áo Kim Phi với vẻ lo lắng.
"Hầu gia đối xử khá tốt với chúng ta, ngài ấy đã có lời, về tình về lý ta phải đến đó một chuyến".
Kim Phi nói.
Vốn dĩ y vẫn lo lắng về bọn thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhưng bây giờ Khánh Hoài đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn cuối cùng của y.
Bên cạnh đó, y cũng rất muốn ra chiến trường để xem người xưa chiến đấu như thế nào.
Một là để lập công, hai là để chế tạo vũ khí trong tương lai, mục tiêu này nhiều hơn.
"Thiếu gia, phu nhân, sương phòng đã chuẩn bị xong, ba vị mời đi cùng ta".
Dì Lưu dẫn Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông ra sân trước, chỉ vào cửa phòng phía đông: "Đã muộn rồi, lão nô không quấy rầy ba người nữa".
"Cảm ơn dì Lưu".
Kim Phi gật đầu và đưa Quan Hạ Nhi cùng Đường Đông Đông vào trong sương phòng.
Nhưng khi bước vào, liền choáng váng.
Y nghĩ đó là một dãy phòng, nhưng ai ngờ sau khi bước vào, chỉ có một phòng duy nhất.
Tuy rộng nhưng chỉ có một chiếc giường.
Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi và sau đó là Đường Đông Đông.
Ba người, một giường, ngủ ở đây như thế nào đây?
Chương 53: Tiếc rẻ
Mặc dù Đường Đông Đông đã chuẩn bị tâm lý để kết hôn với Kim Phi nhưng cô ấy vẫn đỏ mặt khi thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường.
"Kiểu gì đây không biết?"
Kim Phi cũng chán nản, quay đầu định gọi dì Lưu, nhưng lại bị Quan Hạ Nhi kéo ống tay áo.
"Tướng công..ngủ chung cũng được mà".
"Chung cái gì mà chung, chung rồi mang bầu thì tính sao?"
Kim Phi tức giận nói.
"Thì đẻ nuôi".
"Vớ vẩn, đợi xem lúc về ta xử lý nàng như nào".
Kim Phi búng trán Quan Hạ Nhi một cái, đẩy nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô ra rồi chạy theo dì Lưu.
Quan Hạ Nhi rụt cổ, thè lưỡi.
Nhìn thấy Kim Phi đi ra ngoài, tiếc rẻ nói: "Đông Đông, chúng ta ở nhà không phải đã thống nhất với nhau rồi sao? Vừa rồi sao lại ngây ngốc ra như vậy?"
"..."
Đường Đông Đông nắm lấy góc quần áo, trầm mặc không nói gì.
"Muội ấy, muội ấy!"
Quan Hạ Nhi giậm chân, vừa bất lực vừa tiếc.
Chút nữa là đã thành công rồi ...
"Dì Lưu, tại sao dì chỉ chuẩn bị một phòng cho bọn ta vậy?"
Kim Phi bắt kịp dì Lưu và hỏi với một nụ cười gượng gạo.
"Hả?"
Dì Lưu rõ ràng là hiểu lầm ý của Kim Phi: "Thiếu gia, cậu sợ giường nhỏ quá sao?"
"Dì hiểu lầm rồi, người mặc váy xanh không phải là vợ ta".
"Ta biết, cô ấy là thiếp của cậu".
Dì Lưu đột nhiên nói: "Chẳng lẽ phu nhân không muốn ngủ với thiếp sao?"
Trong làng của họ, không cần biết bao nhiêu thê thiếp, tất cả đều ngủ cùng nhau.
Vì hầu hết chỉ kê một chiếc giường ở nhà, cùng lắm là khi đám trẻ lớn hơn, họ sẽ làm một chiếc giường khác cho bọn trẻ thôi.
Mãi cho đến khi vào thành phố mới biết có một số nhà giàu, phu nhân không muốn ngủ chung với vợ lẽ.
"Đông Đông cũng không phải thê thiếp của ta".
"Không phải thiếp, sao lại tới tiễn thiếu gia đi chiến trường?"
Dì Lưu có nói bóng gió: "Tình nhân à? Thiếu gia, theo lý mà nói thì một bà lão như ta không nên nói quá nhiều, nhưng bây giờ ta không thể không nói cậu, nếu đã để ý người ta rồi thì nên cho người ta một danh phận ... "
"Cô ấy cũng không phải là tình nhân của ta!"
Kim Phi chán nản nói: "Cô ấy ... Cô ấy là chưởng quầy ta thuê để giúp ta quản lý công việc".
"Nữ chưởng quầy?"
Dì Lưu hiển nhiên không tin: "Thật sao?"
Kim Phi bất lực: "Có thật hay không, cũng không liên quan gì đến dì. Dì có thể nói cho ta biết là có thể chuẩn bị thêm cho bọn ta một gian phòng được không!"
"Có thể! Ta đi dọn dẹp phòng bên cạnh cho thiếu gia".
Dì Lưu thấy Kim Phi sắp cáu lên liền vội vàng bỏ chạy.
Chung Ngũ đi tuần qua đây, vừa lúc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, bụng hắn thắt lại vì cười, nhìn thấy ánh mắt không vui của Kim Phi, hắn nhanh chóng kiềm chế lại.
"Chung Ngũ, dì Lưu luôn thế này sao?"
Kim Phi tò mò hỏi.
Không phải nô tài trong thời cổ đại không có địa vị sao?
Dì Lưu nhiều chuyện thế sao vẫn sống được đến giờ vậy?
"Tiên sinh, con trai của dì Lưu từng là thân vệ của Hầu gia. Người đó đã chết trong trận chiến để bảo vệ Hầu gia. Hầu gia biết dì Lưu không có chỗ nương tựa cho nên đã đem bà ấy đến biệt việt Khánh Phong, coi như là nâng đỡ".
Chung Ngũ nói: "Hầu gia chưa lập gia đình, cũng không có phu nhân quản giáo, ngài biết tính Hầu gia rồi đó, xưa nay không làm khó người khác, cho nên người hầu trong nhà có làm càn chút thì ngài ấy cũng bỏ qua thôi, lát ta sẽ nói lại với dì Lưu".
"Không cần, không sao đâu".
Kim Phi lắc đầu.
Y chỉ là khách, không cần thiết phải vì chút chuyện này mà làm khó người phụ nữ đáng thương đó.
Trở lại sương phòng, Đường Đông Đông vẫn chưa rời đi, đang nói chuyện với Quan Hạ Nhi về đồ đạc trong phòng.
"Đông Đông, dì Lưu đã đi dọn dẹp phòng bên cạnh rồi, cô chờ một chút rồi qua đó".
"Ừm".
Đường Đông Đông gật đầu: "Phong huynh, còn có chuyện gì cần dặn dò xưởng không?"
"Không, cứ làm như thường lệ là được rồi".
"Lương huynh lần này cũng đi sao, nếu huynh ấy cũng đi thì ai lên huyện đưa hàng nữa đây?"
“Ta với Mãn Thương đi thôi, Lương huynh không đi”, Kim Phi nói: “Nhưng khi ta không có nhà, đừng để Lương huynh đi giao hàng, để huynh ấy ở nhà canh giữ, nhỡ có gì xảy ra còn tìm đến huynh ấy”.
Việc giao hàng giao cho Thiết Tử đi".
"Được".
Đường Đông Đông gật đầu: "Vậy ta đi gặp dì Lưu".
"Đông Đông, ngủ chung cũng được mà..."
Quan Hạ Nhi vẫn không bỏ cuộc.
Đường Đông Đông lắc đầu và đỏ mặt chạy đi.
"Tướng công, Đông Đông là con gái, hay ngại, chàng không thể chủ động một chút được sao?"
Quan Hạ Nhi nhìn Đường Đông Đông chạy đi, không khỏi tiếc nuối nói: "Ở nhà ta đã thảo luận với Đông Đông rồi, muội ấy thật sự muốn gả cho chàng, chỉ cần chàng chủ động một chút là hôm nay muội ấy đã ở lại rồi".
"Không phải, tại sao nàng nhất định đòi ta cưới Đường Đông Đông thế, ta chỉ cưới mình nàng không phải tốt hơn sao?"
Kim Phi bối rối hỏi.
Quan Hạ Nhi đã từng nói đến chuyện lấy vợ lẽ, nhưng chưa bao giờ khẩn trương như hiện nay.
Kim Phi cảm thấy cô như muốn trói Đường Đông Đông vào giường luôn vậy.
"Tướng công đối với ta rất tốt, ta đều biết nhưng ..."
Quan Hạ Nhi nói đến đây liền không nói nữa.
"Nhưng sao?"
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kim Phi, y hỏi: "Nàng không phải là thích Đông Đông đấy chứ?"
Có một luận điểm trên Internet ở đời trước nói rằng nhiều phụ nữ có xu hướng lưỡng tính, vì vậy giữa các cô bạn thân làm mấy hành động rất thân mật với nhau mà không cảm thấy khó xử.
Chẳng lẽ là Quan Hạ Nhi ...
"Tướng công, sao chàng có thể nghĩ ta như vậy?"
Quan Hạ Nhi phủ nhận, có chút tức giận: "Nếu như nghĩ vậy, ngày mai chàng có thể nhốt ta vào chuồng heo rồi ngầm xuống nước".
"Sao lại nhốt chuồng heo rồi ngâm nước?"
Kim Phi nhìn thấy Quan Hạ Nhi tức giận, nhanh chóng nói: "Nàng không thích Đường Đông Đông, tại sao lại cố gắng thúc giục ta cưới cô ấy?"
"Bởi vì ta vô dụng..."
Quan Hạ Nhi bĩu môi nói: "Tướng công, xưởng của chúng ta càng ngày càng lớn, tơ mỗi ngày càng nhiều hơn. Lương huynh càng ngày càng mang nhiều thứ từ huyện phủ về, nhưng ... nhưng ta không biết đọc…, sổ sách cũng luôn tính sai. Thu chi mua bán của các giao dịch gần đây đã vượt quá 2.000 văn, ta không biết tính ...
Tướng công, tương lai gia đình chúng ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn, nhưng nếu chàng không có ở nhà, ta không gánh nổi, thậm chí không biết bọn họ có nói dối ta hay không ... "
Cô là nữ chủ nhân, vì vậy mỗi lần Trương Lương từ huyện phủ trở về, hắn đều đến tìm cô đối chiếu sổ sách, lúc đầu số tiền liên quan cũng ít, mua đồ cũng ít, vì vậy cô còn miễn cưỡng tính được.
Nhưng hiện tại càng ngày càng mua nhiều đồ, số tiền cũng ngày càng phức tạp, cô không thể hiểu nổi.
Khi xưởng ngày càng tốt hơn, Quan Hạ Nhi ngày càng lo lắng.
Và sau đó mới có ngày hôm nay.
Kim Phi nhìn thấy sự lo lắng của Quan Hạ Nhi, lau nước mắt trên khóe mắt cô, cẩn thận ôm lấy cô:
"Hạ Nhi, đừng lo lắng, khi ta quay lại, ta sẽ dạy chữ và phép tính cho nàng".
"Hạ Nhi ngốc lắm, không học được, hơn nữa mai chàng phải đi rồi ..."
"Trong khi ta không ở nhà, hãy để Đông Đông giúp nàng".
Kim Phi đề nghị.
"Thế sao được?"
Quan Hạ Nhi đột nhiên ngồi bật dậy: "Chàng không hề cùng phòng với Đông Đông, lại không có hôn thư. Muội ấy không phải người nhà của chúng ta. Có thể nhờ muội ấy giúp nhưng tiền sao mà giao được?"
Chương 54: Xuất chinh
"Đông Đông là chưởng quầy, cô ấy quản sổ sách là đúng mà".
Kim Phi nói: "Hạ Nhi, nàng phải hiểu một sự thật, những việc chuyên nghiệp để cho người chuyên nghiệp làm, nàng chỉ cần quản lý người là được rồi, nếu không việc kinh doanh của chúng ta sau này càng ngày càng lớn, nàng làm sao có thể quản được?"
"Vậy cũng quá muộn rồi".
Quan Hạ Nhi vòng tay qua eo Kim Phi, vùi mặt vào cổ y và nũng nịu nói: "Tướng công, ta đi gọi Đông Đông qua, tối nay hai người chung phòng, ngày mai ta lên huyện làm cho hai người một tờ hôn thư, thế nào?
Dù sao Đông Đông sớm muộn gì cũng là của chàng, nếu chàng cưới muội ấy sớm hơn, ta có thể giao việc nhà cho Đông Đông".
Theo quy định của Đại Khang, với tư cách là vợ cả của Kim Phi, cô có thể quyết định việc lấy vợ lẽ cho Kim Phi.
"Dẹp ý nghĩ đó đi".
Kim Phi bất lực nói: "Nàng nghe ta nói, ta sẽ nhờ Đông Đông tính toán sổ sách cho nàng, khi về ta đối chiếu một chút là được".
"Được rồi ……"
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi có chút không vui, liền xoay người nhấc gói đồ từ giường lên: "Tướng công, quần áo đã sửa xong rồi, chàng có thể mặc thử".
Lần này, rất vừa vặn, khiến Kim Phi càng thêm thư sinh.
"Hạ Nhi, quần áo lần này sửa rất vừa".
Kim Phi cười khen ngợi.
"Đông Đông đã giúp đấy".
Quan Hạ Nhi có chút ngượng ngùng nói: "Gia đình muội ấy làm nghề dệt, từ nhỏ đã học nữ công. Ở đây còn có một bộ khác, Đông Đông làm cho chàng đó".
Thấy cô lại định nói về đề tài Đường Đông Đông, Kim Phi vội ngắt lời: "Sau khi ta rời đi, khóa cửa hàng lại, không cho người khác vào, xưởng sẽ giao cho Đông Đông, còn có chuyện gì bên ngoài sẽ giao cho Lương huynh".
"Hiểu rồi".
Thấy Kim Phi bắt đầu nói chuyện làm ăn, Quan Hạ Nhi không quậy nữa mà lặng lẽ ngả vào trong vòng tay Kim Phi: "Tướng công, ta biết chàng sắp làm chuyện lớn, ta không thể ngăn cản chàng, nhưng chàng phải nhớ kỹ, ta vẫn ở nhà chờ chàng".
"Đừng lo, ta với Mãn Thương lần này không phải đi đánh trận, chỉ đi theo Hầu gia xem xét, bọn ta là quản gia của Hầu gia, không phải binh lính, gặp nguy hiểm, ta chạy đầu nước".
Kim Phi an ủi.
"Chàng chỉ nói vậy để dỗ ta thôi, có lần nào gặp nguy hiểm mà chàng không xông lên trước đâu chứ?"
Quan Hạ Nhi nói: "Lần đó gặp hổ là thế, hôm nay đi đánh thổ phỉ vẫn vậy..."
"Làm sao nàng biết hôm nay ta đi đánh thổ phỉ?"
Kim Phi cau mày: "Trịnh Phương nói cho nàng?"
Trịnh Phương này nhiều chuyện quá nhỉ.
"Không phải, đó là suy đoán của Đông Đông".
Quan Hạ Nhi nói: "Lần trước Hầu gia vào làng, chàng lại nghĩ là thổ phỉ, bảo chúng ta hãy chạy đi, coi bộ dạng còn giống như đang đánh thổ phỉ đến nơi. Đông Đông sau đó đã nói với ta rằng tên đầu trọc đã đến nhà chúng ta cùng Tạ Quang có thể là một tên thổ phỉ.
Đông Đông nói, với tính của chàng, nếu gặp họa mà chưa giải quyết được thì chàng khó mà an lòng đi xa, vì vậy hôm nay, khi chàng cùng đám Hầu gia, Chung Ngũ rời đi, Đông Đông đã đoán ngay là chàng đi giết thổ phỉ".
"Đông Đông thực sự quá giỏi".
Kim Phi không khỏi ngưỡng mộ.
Chỉ với rất ít manh mối, về cơ bản đã có thể suy ra chuyện đã xảy ra.
Phải nói rằng khả năng suy luận của Đường Đông Đông thực sự quá siêu.
"Đúng vậy, Đông Đông thật sự rất giỏi".
Quan Hạ Nhi thán phục theo sau.
"Không được nói đến chuyện kết hôn với cô ấy nữa!"
Kim Phi nhanh chóng bổ sung một câu.
"Không nói thì không nói", Quan Hạ Nhi bị chặn lại hỏi: "Tướng công, tên đầu trọc là thổ phỉ ở đâu thế, chàng với Hầu gia giết hết chưa?"
"Đừng lo, kẻ bị bắt, kẻ bị giết, không còn một mống".
Kim Phi trả lời.
Bọn thổ phỉ ở núi Miêu Miêu không nhiều, chỉ có vài chục tên, gã đồng đội da đen to lớn của Trương Lương đều biết hết.
Khi Chung Ngũ bắt giết người, anh ta đã trốn trong bóng tối xác nhận điều đó.
Không sót một tên nào, tất cả đều bị tóm gọn.
"Tướng công giỏi nhất".
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi đầy ngưỡng mộ.
"Tất nhiên".
Kim Phi đương nhiên không để ý đến vợ đang ngưỡng mộ y, y cười ôm Quan Hạ Nhi xuống giường: "Đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút được không?"
"Ừm..."
Quan Hạ Nhi thì thầm và vùi đầu vào vòng tay của Kim Phi.
Chẳng mấy chốc, đã có tiếng cót két phát ra từ chiếc giường gỗ.
Biết rằng Kim Phi sẽ đi xa, Quan Hạ Nhi vốn thường nhút nhát, tối nay đã phá lệ chủ động, mãi đến nửa đêm thì gian phòng mới yên tĩnh trở lại.
Kim Phi cảm thấy mình vừa chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài vang lên một tiếng trống trầm.
Đây là trống tập kết binh lính, trước khi xuất chinh đều sẽ đánh trống này.
Mặc dù Kim Phi không phải là lính, nhưng Khánh Hoài đã gõ trống rồi, không thể không rời giường.
Quan Hạ Nhi bật dậy sau tiếng trống đầu tiên, vội vàng giúp Kim Phi mặc quần áo.
"Không cần đâu, nàng cứ ngủ tiếp đi".
Kim Phi cảm thấy hơi tội lỗi sau khi giày vò Quan Hạ Nhi suốt cả đêm qua.
"Chàng chuẩn bị xuất chinh, sao ta có thể ngủ nướng được, Không dậy sớm chút đã là tham ngủ rồi".
Quan Hạ Nhi vén mái tóc rối bù ra sau tai, chạy lon ton chuẩn bị đồ rửa mặt cho Kim Phi.
Đại Khang không có bàn chải đánh răng, vì vậy y đã dùng một cành liễu có lông nhúng một chút muối và chọc vào miệng để đánh răng.
Kim Phi lúc đầu không quen, nhưng bây giờ đã có thể chấp nhận nó.
Khi Kim Phi đi ra, các lính canh đã tập trung ở khoảng không gian trống trong sân.
Dì Lưu đang nắm tay Chung Ngũ và dặn dò điều gì đó.
Đường Đông Đông đứng trong góc nhìn xung quanh, thấy Kim Phi đến gần, liền vội vàng chào hỏi.
"Phi huynh, huynh là người đọc sách, không phải quân nhân, đừng ra chiến trường..."
Đường Đông Đông mắt đỏ hoe, thì thào.
"Đừng lo".
Kim Phi nhìn Đường Đông Đông thật sâu: "Đông Đông, cô là một cô gái thông minh. Khi ta không ở nhà, nhờ cô chăm sóc xưởng và Hạ Nhi, Tiểu Nga cho ta".
"Ta sẽ".
Đường Đông Đông nặng nề gật đầu.
Trương Lương mang theo Mãn Thương và gã da đen to lớn đến, sau khi giải thích một số biện pháp chú ý an toàn, hắn kéo Kim Phi sang một bên: "Mãn Thương giao cho cậu, ra tiền tuyến, nó không nghe lời cứ đạp nó cho ta".
"Biết rồi".
"Còn một chuyện nữa", Trương Lương lại chỉ vào gã da đen to lớn: "Thời gian của lão Hắc sắp hết rồi, ta muốn để huynh ấy đến nhà cậu giúp đỡ, cậu thấy sao?"
"Không vấn đề, Lương huynh quyết là được rồi".
Kim Phi nói: "Ta đã nói với Hạ Nhi và Đông Đông là khi ta không ở nhà Lương huynh đừng đi giao hàng mà hãy ở nhà giữ nhà".
"Phi Tử, cậu đừng lo, chỉ cần ta không chết, ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu".
Trương Lương vỗ ngực nói.
"Được".
Kim Phi gật đầu, muốn nói thêm vài lời thì Khánh Hoài đi tới.
Chung Ngũ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa ở đó: "Tiên sinh, đã đến lúc phải đi rồi".
Kim Phi vỗ vỗ vai Trương Lương, lại ôm Quan Hạ Nhi rồi lên xe ngựa.
Bùm!
Tiếng trống lại vang lên.
"Ra đi trùng trùng, thắng lợi trở về!"
Gia nhân và người hầu trong nhà đồng loạt hét lên.
Nhưng không ai khóc.
Kể cả Quan Hạ Nhi, người thích khóc nhất, cũng cắn chặt môi không rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi vì tất cả phụ nữ ở Đại Khang đều biết rằng khi đưa đàn ông xuất chinh, khóc là điều xấu.
"Thắng lợi! Thắng lợi! Thắng lợi!"
Các thị vệ của Khánh Hoài đồng thanh đáp lại ba lần, vỗ ngựa và đi vào sương sớm.
Chương 55: Nhổ neo
Kim Phi lúc ở làng Tây Hà đã nói chuyện với Khánh Hoài rồi nên cũng hiểu về tình hình cơ bản của Đại Khang.
Lãnh thổ của Đại Khang tương tự như thời Bắc Tống ở kiếp trước, phía tây bắc là chế độ Đảng Hạng do người Đảng Hạng thành lập, người Khiết Đan thì lại ưa phóng ngựa trên thảo nguyên ở phía bắc, còn cao nguyên ở phía tây nam là người Thổ Phiên và một quốc gia tên là Đại Triệu.
Giữa Đại Triệu và Đại Khang chủ yếu là những ngọn núi lớn, các đời quân vương gần đây đã tin vào Phật giáo, nên rất hòa thuận với Đại Khang.
Người Thổ Phiên rất hung dữ, đã có vô số xung đột với Trang Nguyên trong lịch sử, nhưng bây giờ có tận vài chính quyền ở Thổ Phiên, họ còn bận đấu đá lẫn nhau, hơi sức đâu để xâm lược Đại Khang nữa.
Kẻ thù lớn nhất của Đại Khang là Thiết Đan ở phía bắc và Đảng Hạng ở phía tây bắc, đám người này thường cướp bóc biên giới và kích động chiến tranh.
Thực ra đây cũng là do Đại Khang tự chuốc họa vào thân.
Lúc đầu mới thành lập, Đại Khang binh nhiều tướng mạnh, đất nước thịnh vượng, dân giàu nước mạnh, nhưng dân Thiết Đan và Đảng Hạng còn rất lạc hậu, họ vẫn sử dụng gỗ và tre làm vũ khí, sau hơn 100 hòa bình, các bên vẫn giao lưu buôn bán qua lại với nhau.
Đảng Hạng và Thiết Đan quá lạc hậu, những người chăn gia súc đó quá ngu ngốc, chỉ cần dùng ít đồ sắt, vải vóc là có thể đổi lấy lượng dê bò lớn ở thảo nguyên và sa mạc rồi.
Vô số ông lớn Đại Khang đã kiếm được rất nhiều tiền bằng phương pháp này.
Thật không may, thời kỳ thuận lợi không kéo dài được lâu, khi phương pháp luyện sắt lan rộng ra đến thảo nguyên, người Thiết Đan và Đảng Hạng đã nhanh chóng chế tạo ra vũ khí và áo giáp kiên cố.
Cách đây 70 năm, người Thiết Đan bắt đầu cuộc xâm lược đầu tiên của họ vào Trang Nguyên.
Hai ngàn kỵ binh hung hãn, cưỡi ngựa mặc áo giáp, xông thẳng vào biên giới.
Lúc này chủ trương tôn văn ức võ của Đại Khang đã được thực hiện nhiều năm, quân ngũ toàn những công tử bột được các quan văn chèn vào, lấy đâu ra binh thủ đối đầu với Thiết Đan hung hãn cơ chứ?
13.000 quân phòng thủ của Võ Châu, dựa dẫm vào các bức tường thành cao và kiên cố, đã bị 2.000 quân Thiết Đan chém giết tơi bời, bỏ chạy chối chết.
Hai nghìn quân Thiết Đan tiến quân thần tốc, chỉ dừng lại cho đến khi họ đến sông Hoằng Hà.
Trận chiến này khiến Hoàng đế Đại Khang run sợ, vội vàng phái sứ giả đến sông Hoằng Hà để đàm phán hòa bình, cuối cùng phải dâng lên công chúa và vô số đồ vật, cũng như quốc thư cống nạp hàng năm do Hoàng đế Đại Khang ký, như thế người Khiết Đan mới trở về thảo nguyên.
Khi người Đảng Hạng nhìn thấy thế, ây da, Đại Khang dễ bắt nạt như vậy, không đi cướp bóc một phen thì rõ là thiệt mà?
Vì vậy, ngay khi quân Thiết Đan rời đi, người Đảng Hạng đã kéo đến, 5 ngàn kỵ binh áp sát biên giới, đánh cho 30.000 quân phòng biên chạy toán loạn.
Sau đó, người Đảng Hạng cũng trở về với công chúa, vật dụng và quốc thư.
Sau khi nhận được đồ cống nạp, người Thiết Đan và Đảng Hạng quả thật đã ngoan ngoãn trong hai năm.
Điều này làm cho Hoàng đế Đại Khang và các đại thần ngây thơ nghĩ rằng người Khiết Đan và người Đảng Hạng sau khai nhận được cống phẩm và công chúa rồi sẽ ngoan ngoãn ở yên ở sa mạc và thảo nguyên.
Sau này đã chứng minh rằng lòng tham của con người không có đáy.
Ngày càng có nhiều công chúa được gửi đến sa mạc thảo nguyên, đồ cống hàng năm ngày càng nặng nề, nhưng người Thiết Đan và Đảng Hạng đến biên giới làm tiền ngày càng nhiều hơn.
Rơi vào đường cùng, Đại Khang chỉ có thể bắt đầu kháng cự.
Tuy nhiên, kỵ binh của Đảng Hạng và Thiết Đan quá mạnh, luôn không thể đánh bại họ, vì vậy mạng người chỉ có thể chất đống.
Từ năm ngoái, người Đảng Hạng lại bắt đầu một đợt xâm lược mới, lúc đầu chỉ là thăm dò xâm lược, sau Tết thì bắt đầu tập trung quân ở biên giới, có vẻ như chuẩn bị xâm lược Đại Khang một cách toàn diện.
Quận Kim Xuyên nằm ở Bắc Xuyên, và điểm đến của Khánh Hoài là Vị Châu ở Thiểm Bắc, khoảng cách đường thẳng từ bắc đến nam là dưới 400 km, nếu là ở đời sau, lái xe mấy giờ đã đến rồi.
Tuy nhiên, ở Đại Khang không có đường cao tốc, thậm chí nhiều nơi còn không có đường núi nên việc đi lại sẽ chậm hơn rất nhiều.
Cần phải đến sông Gia Lang trước, đi ngược dòng, đến vùng phụ cận của Phương Dương, sau đó đổi sang đường bộ.
Đi thế này, không đến mười mấy ngày đừng có nghĩ đến việc đến nơi.
Đó là lý do tại sao Khánh Hoài khởi hành một cách vội vàng như vậy.
Kim Xuyên cách sông Gia Lang không xa. Đội xe xuất phát trước bình minh, giữa buổi sáng đã đến bến tàu.
Một chiếc thuyền gỗ to lớn đậu ở bến tàu, lặng lẽ chờ đợi Hầu gia Khánh Hoài.
Các thị vệ dẫn những con ngựa chiến đến chiếc thuyền gỗ, trong khi chiếc xe ngựa mà Kim Phi đang cưỡi được để trên bờ.
Bởi vì xe ngựa chiếm quá nhiều chỗ, lúc xuống thuyền ở Phương Dương còn phải đi hàng trăm dặm, mà tốc độ của xe ngựa quá chậm.
Vì vậy, Kim Phi và Mãn Thương có thêm một nhiệm vụ bổ sung trong thời gian này - học lái thuyền.
Khánh Hoài đưa Kim Phi lên thuyền, một người đàn ông béo trong bộ đồ lụa lộng lẫy chạy lon ton đến đón và cúi chào Khánh Hoài từ xa:
"Hầu gia, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi".
Gã là một thương gia buôn muối, và chiếc thuyền gỗ này là của gã, phía trên đang kéo muối, chuẩn bị chuyển vào bên trong.
Khi Khánh Hoài cử người đến Bôn Kinh, hắn đã sẵn sàng đi về phía bắc và cử người chặn thuyền đi qua sông Gia Lang.
Người buôn muối này là người không may mắn bị chặn lại.
Là một phụ lưu quan trọng của sông Trương Giang, sông Gia Lăng chảy rất nhanh, khi xuống hạ lưu có thể chạy từ Phương Dương đến Kim Xuyên trong một hai ngày, nhưng ngược dòng thì rất phiền phức, không thể dùng mái chèo và cánh buồm, chỉ có thể thuê người kéo thuyền đi.
Chiếc thuyền gỗ này lớn, hàng phải kéo rất nhiều, nên có rất nhiều thợ kéo thuyền thuê, nếu chậm một ngày, chi phí của gã sẽ tăng thêm một phần.
Sĩ nông công thương, địa vị thương nhân của Đại Khang rất thấp, cho dù ngày nào cũng bỏ thuyền ra, thì tên thương gia muối kém may mắn này cũng không dám bỏ chạy, chỉ có thể đậu thuyền trên bờ đợi theo yêu cầu của Khánh Hoài.
Đợi tận bảy tám ngày.
Ngày hôm qua, khi nhận được tin Khánh Hoài sắp đến, gã đã vui mừng đến mức suýt khóc.
"Ngươi là chủ thuyền?"
Sau khi bắt người ta đợi bảy tám ngày, Khánh Hoài cũng không hề thấy ngại, liếc nhìn gã hỏi: "Khoang của chúng ta chuẩn bị xong chưa?"
Đối với thái độ kiêu ngạo của Khánh Hoài, tên mập càng thêm kính nể, cúi đầu dẫn đường:
"Đã xong lâu rồi ạ, đều là những cabin tốt nhất trên thuyền".
Kim Phi nghĩ đến những nhà lãnh đạo doanh nghiệp ở thế hệ sau, không khỏi xót xa cho những doanh nhân sinh ra trong thời đại này.
Tên thương nhân không dám nói dối, gã đã nhường lại khoang tốt nhất trên tàu. Kim Phi và Khánh Hoài mỗi người có một phòng, còn Mãn Thương và các thị vệ thì cứ bốn người ở một phòng.
Sau khi nhận được lệnh xuất phát của Khánh Hoài, người đàn ông béo đã hét lên phấn khích: "Nhổ neo, chèo thuyền!"
"Nhổ neo! Chèo thuyền!"
Trên bờ, những người kéo thuyền hò hét, chiếc thuyền gỗ bắt đầu di chuyển chầm chậm.
"Ba thước vải trắng, hây! Bốn lạng cây gai, hây! Chân đạp tảng đá, hây! Tay đào cát, hây! …"
Trên bờ, có tiếng hò kéo thuyền dõng dạc của đám người.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi đi loại thuyền gỗ do người kéo này, liền chạy lên boong tàu xem.
Liền nhìn thấy ba bốn mươi người đàn ông da đen trên bãi biển phía tả ngạn, tất cả đều trần truồng, trên lưng mang một tấm vải rộng thênh thang, cúi người về phía trước một cách khó khăn, gần như bò về phía trước bằng bốn chân.
"Tại sao bọn họ không mặc quần áo? Phía sau có hai người phụ nữ mà họ chẳng ngại gì cả".
Đây là lần đầu tiên Mãn Thương ở trên thuyền, hắn cũng lên boong.
Hắn cũng ngạc nhiên khi thấy rằng những người ở đây đều không mảnh vải che thân.
Bình luận facebook