Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Không Vào Vương Phi Thất Sủng - Chương 23
Dùng xong bữa thì cô lại lăn ra ngủ tiếp. Nhưng hắn lại không cho vì ăn xong lại nằm là không tốt. Thế là hắn cùng cô đi dạo ngự hoa viên. Ngồi trong đình giữa hồ hắn chiều chuộng cô tới mức mà:
- A Vũ ta muốn ăn nho, lột vỏ cho ta.
- Được... được... nào...Aaaa...ta đút cho nàng.
- Phu quân thiếp muốn ăn quýt...bóc vỏ cho thiếp.
- Được...ta bóc vỏ cho nàng.
Triệu Ảnh, Tiểu Nhu và Linh nhìn nhau thở dài. Biết là họ yêu nhau rồi đấy nhưng cũng đừng có làm quá như vậy được không. Đúng thật là hết nói nổi mà, vừa phải làm bóng đèn, vừa phải bị thồn cẩu lương vào mặt. Nhưng họ nào dám có ý kiến.
Đúng lúc phu thê nhà người ta đang hạnh phúc thì kỳ đà cản mũi lại xuất hiện.
- Tiểu Vy à A Thần ca ca đến thăm muội đây.
Vương Thần không biết từ đâu chạy đến ôm lấy cô, còn tỏ ra vẻ rất là thân thiết. Nhìn thấy cảnh tượng đó, mặt hắn tự nhiên đen lại bóp nát quả quýt trong tay.
Thấy tình hình không ổn, cô liền đẩy tên kia ra, dưới gầm bàn vỗ vỗ tay hắn an ủi. Vương Thần thấy cô lạnh lùng như vậy liền rưng rưng nước mắt.
- Mới có không gặp mấy năm mà Tiểu Vy lạnh lùng với với ca ca quá vậy.
Lại nhìn đến cái mặt đen như cái đít nồi của tên kia thì Vương Thần cũng hiểu ra một chút. Bỗng Vương Thần đưa mắt nhìn Linh, kể từ lúc nhìn thấy Vương Thần cô đã cảm thấy không ổn, định tìm cách chuồn đi nhưng cuối cùng vẫn bị hắn kéo lại.
- AAAAAA...cô... cô...cô...cô gái độc ác, tại sao cô lại ở đây. Tiểu Vy à! Cô ta dám bêu xấu muội ngoài chợ đó. Loại người như cô ta không nên giữ lại được... phải đuổi đi.
Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Linh. Nó cười cho bớt ngại ngùng, kéo cô lại một góc nói nhỏ:
- Thì lần trước mày nhờ tao đi nói xấu mày thì lại gặp cha nội này không biết từ đâu đến. Hắn nói hắn là thanh mai trúc mã của mày... hình như là thích mày đó.
Hả... Lại là đào hoa của cô nữa sao. Hào quang nữ chính của cô mạnh tới vậy sao gặp hoa... hoa nở, gặp người người mến hazzzz.
- Thần ca ca chắc là có hiểu lầm gì đó thôi ca ca đừng để ý.
Tiểu Vy đã nói vậy rồi thì hắn cũng không muốn làm lớn chuyện. Mục đích của hắn tới đây là rủ Tiểu Vy đi chơi cơ mà.
- Tiểu Vy à tối nay ngoài chợ có lễ hội muội đi chơi cùng ta được không?
Cô ái ngại nhìn hắn, thấy hắn cũng nhướng mày nhìn cô thì cô liền hiểu.
- Xin lỗi Thần ca ta không đi được.
Vì chuyện không được đi chơi mà cô giận hắn cả một buổi chiều. Hắn nói gì cũng không nghe còn muốn dọn đồ ta khỏi viện, hết cách hắn đành hạ giọng chiều chuộng cô.
- Ta cấm nàng đi chơi với hắn chứ đâu có cấm nàng đi chơi với ta.
Nghe thấy hắn nói vậy cô liền sáng mắt quay sang ôm lấy, hôn mấy cái vào miệng hắn.
- Phu quân tốt nhất...ta yêu chàng.
- Nàng đó suốt ngày chỉ lo ham chơi, không khéo sau này con chúng ta cũng ham chơi như nàng thì không phải ta phải chăm hai đứa trẻ sao?
Trách thì trách vậy thôi, chứ yêu thì vẫn yêu, sủng thì vẫn sủng. Tới chợ cô cứ như đứa trẻ lên ba, hết chạy sang chỗ này lại ghé sang chỗ khác làm hắn chạy theo mệt muốn đứt hơi.
- A Vũ bên kia hình như có xiếc lửa kìa ta muốn đi xem.
- VyVy nàng đừng chạy lung tung chỗ đông người, dễ bị lạc.
Cô lần đầu được tiếp xúc với văn hoá cổ đại nên rất thích, còn hắn thì không như thế. Từ lúc nãy đến giờ hắn luôn cảm thấy có người đang theo dõi hắn và cô nên rất cảnh giác. Sợ cô đi xa sẽ bị lạc nên luôn ôm eo cô, kéo lại sát gần mình.
Thấy mọi người đều đi thả hoa đăng nên cô cũng muốn đi thả. Lúc này thì bắt gặp Vương Thần và Linh cũng đi chơi cùng nhau. Vì đứng ở khoảng cách khá xa nên Linh không thấy được cô.
- Chật chật có giang tình_ cô nghĩ thầm trong lòng.
Thả hoa đăng xong thì cô lại không muốn về, muốn đi chèo thuyền. Và tất nhiên hắn cũng sẽ chấp nhận. Thuê một chiếc thuyền lớn có khoan để nghĩ ngơi. Đỡ cô xuống thuyền, hai người chèo thuyền ngồi hóng mát ở giữa hồ, xung quanh toàn là hoa đăng càng tăng thêm phần lãng mạn.
- VyVy tuần sau là phải về Từ gia rồi. Nàng có muốn mua quà về tặng mọi người trong phủ không?
Nằm trong lòng hắn cô tỏ vẻ khinh bỉ:
- Từ gia ngoài cha ta ra thì chẳng có ai tốt cả, để ý bọn họ làm gì?
- Lỡ sau này ta và nàng không trở về hiện đại được thì làm sao, ở đây toàn âm mưu và toan tính. Ta rất sợ nàng gặp phải nguy hiểm.
- Không phải chàng sẽ bảo vệ ta sao?
Hai người nhìn nhau trong mắt họ chỉ là hình bóng của đối phương. Và tất nhiên điều gì đến cũng sẽ đến. Họ đã lao vào nhau trao cho nhau những cái hôn nồng nhiệt.
Trong khoang thuyền chật hẹp, dù đã nữa đêm nhưng không khí trong thuyền không có dấu hiệu hạ nhiệt. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên:
- VyVy à sinh con cho ta nhé?
Hắn liên tục ra vào thân thể cô.Trong lúc làm tình vì hắn quá mạnh bạo khiến bụng cô tự nhiên nhói đau. Nhưng khoái cảm cứ ào ào ập tới, khiến đầu óc cô mụ mị.
Bỏ qua cảm giác khó chịu hai người lại lao vào nhau. Hắn hành cô tới nữa đêm, mới chịu buông tha cho cô. Lúc này vì quá mệt mà cô đã ngất đi lúc nào không biết. Mặc lại y phục cho cả hai hắn ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên trán cô, rồi cũng chìm vào mộng đẹp.
- A Vũ ta muốn ăn nho, lột vỏ cho ta.
- Được... được... nào...Aaaa...ta đút cho nàng.
- Phu quân thiếp muốn ăn quýt...bóc vỏ cho thiếp.
- Được...ta bóc vỏ cho nàng.
Triệu Ảnh, Tiểu Nhu và Linh nhìn nhau thở dài. Biết là họ yêu nhau rồi đấy nhưng cũng đừng có làm quá như vậy được không. Đúng thật là hết nói nổi mà, vừa phải làm bóng đèn, vừa phải bị thồn cẩu lương vào mặt. Nhưng họ nào dám có ý kiến.
Đúng lúc phu thê nhà người ta đang hạnh phúc thì kỳ đà cản mũi lại xuất hiện.
- Tiểu Vy à A Thần ca ca đến thăm muội đây.
Vương Thần không biết từ đâu chạy đến ôm lấy cô, còn tỏ ra vẻ rất là thân thiết. Nhìn thấy cảnh tượng đó, mặt hắn tự nhiên đen lại bóp nát quả quýt trong tay.
Thấy tình hình không ổn, cô liền đẩy tên kia ra, dưới gầm bàn vỗ vỗ tay hắn an ủi. Vương Thần thấy cô lạnh lùng như vậy liền rưng rưng nước mắt.
- Mới có không gặp mấy năm mà Tiểu Vy lạnh lùng với với ca ca quá vậy.
Lại nhìn đến cái mặt đen như cái đít nồi của tên kia thì Vương Thần cũng hiểu ra một chút. Bỗng Vương Thần đưa mắt nhìn Linh, kể từ lúc nhìn thấy Vương Thần cô đã cảm thấy không ổn, định tìm cách chuồn đi nhưng cuối cùng vẫn bị hắn kéo lại.
- AAAAAA...cô... cô...cô...cô gái độc ác, tại sao cô lại ở đây. Tiểu Vy à! Cô ta dám bêu xấu muội ngoài chợ đó. Loại người như cô ta không nên giữ lại được... phải đuổi đi.
Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Linh. Nó cười cho bớt ngại ngùng, kéo cô lại một góc nói nhỏ:
- Thì lần trước mày nhờ tao đi nói xấu mày thì lại gặp cha nội này không biết từ đâu đến. Hắn nói hắn là thanh mai trúc mã của mày... hình như là thích mày đó.
Hả... Lại là đào hoa của cô nữa sao. Hào quang nữ chính của cô mạnh tới vậy sao gặp hoa... hoa nở, gặp người người mến hazzzz.
- Thần ca ca chắc là có hiểu lầm gì đó thôi ca ca đừng để ý.
Tiểu Vy đã nói vậy rồi thì hắn cũng không muốn làm lớn chuyện. Mục đích của hắn tới đây là rủ Tiểu Vy đi chơi cơ mà.
- Tiểu Vy à tối nay ngoài chợ có lễ hội muội đi chơi cùng ta được không?
Cô ái ngại nhìn hắn, thấy hắn cũng nhướng mày nhìn cô thì cô liền hiểu.
- Xin lỗi Thần ca ta không đi được.
Vì chuyện không được đi chơi mà cô giận hắn cả một buổi chiều. Hắn nói gì cũng không nghe còn muốn dọn đồ ta khỏi viện, hết cách hắn đành hạ giọng chiều chuộng cô.
- Ta cấm nàng đi chơi với hắn chứ đâu có cấm nàng đi chơi với ta.
Nghe thấy hắn nói vậy cô liền sáng mắt quay sang ôm lấy, hôn mấy cái vào miệng hắn.
- Phu quân tốt nhất...ta yêu chàng.
- Nàng đó suốt ngày chỉ lo ham chơi, không khéo sau này con chúng ta cũng ham chơi như nàng thì không phải ta phải chăm hai đứa trẻ sao?
Trách thì trách vậy thôi, chứ yêu thì vẫn yêu, sủng thì vẫn sủng. Tới chợ cô cứ như đứa trẻ lên ba, hết chạy sang chỗ này lại ghé sang chỗ khác làm hắn chạy theo mệt muốn đứt hơi.
- A Vũ bên kia hình như có xiếc lửa kìa ta muốn đi xem.
- VyVy nàng đừng chạy lung tung chỗ đông người, dễ bị lạc.
Cô lần đầu được tiếp xúc với văn hoá cổ đại nên rất thích, còn hắn thì không như thế. Từ lúc nãy đến giờ hắn luôn cảm thấy có người đang theo dõi hắn và cô nên rất cảnh giác. Sợ cô đi xa sẽ bị lạc nên luôn ôm eo cô, kéo lại sát gần mình.
Thấy mọi người đều đi thả hoa đăng nên cô cũng muốn đi thả. Lúc này thì bắt gặp Vương Thần và Linh cũng đi chơi cùng nhau. Vì đứng ở khoảng cách khá xa nên Linh không thấy được cô.
- Chật chật có giang tình_ cô nghĩ thầm trong lòng.
Thả hoa đăng xong thì cô lại không muốn về, muốn đi chèo thuyền. Và tất nhiên hắn cũng sẽ chấp nhận. Thuê một chiếc thuyền lớn có khoan để nghĩ ngơi. Đỡ cô xuống thuyền, hai người chèo thuyền ngồi hóng mát ở giữa hồ, xung quanh toàn là hoa đăng càng tăng thêm phần lãng mạn.
- VyVy tuần sau là phải về Từ gia rồi. Nàng có muốn mua quà về tặng mọi người trong phủ không?
Nằm trong lòng hắn cô tỏ vẻ khinh bỉ:
- Từ gia ngoài cha ta ra thì chẳng có ai tốt cả, để ý bọn họ làm gì?
- Lỡ sau này ta và nàng không trở về hiện đại được thì làm sao, ở đây toàn âm mưu và toan tính. Ta rất sợ nàng gặp phải nguy hiểm.
- Không phải chàng sẽ bảo vệ ta sao?
Hai người nhìn nhau trong mắt họ chỉ là hình bóng của đối phương. Và tất nhiên điều gì đến cũng sẽ đến. Họ đã lao vào nhau trao cho nhau những cái hôn nồng nhiệt.
Trong khoang thuyền chật hẹp, dù đã nữa đêm nhưng không khí trong thuyền không có dấu hiệu hạ nhiệt. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên:
- VyVy à sinh con cho ta nhé?
Hắn liên tục ra vào thân thể cô.Trong lúc làm tình vì hắn quá mạnh bạo khiến bụng cô tự nhiên nhói đau. Nhưng khoái cảm cứ ào ào ập tới, khiến đầu óc cô mụ mị.
Bỏ qua cảm giác khó chịu hai người lại lao vào nhau. Hắn hành cô tới nữa đêm, mới chịu buông tha cho cô. Lúc này vì quá mệt mà cô đã ngất đi lúc nào không biết. Mặc lại y phục cho cả hai hắn ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên trán cô, rồi cũng chìm vào mộng đẹp.
Bình luận facebook