• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (8 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11 Tham ô nhiều tiền của trẫm như vậy, lương tâm ngươi không thấy đau sao?

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại lên tảo triều.

“Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Các vị ái khanh miễn lễ!”

“Tạ bệ hạ!”

Sau khi hành lễ xong xuôi, Lâm Bắc Phàm tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói: “Khải bẩm bệ hạ, hôm qua vi thần phụng chỉ tới tra xét phủ trạch của các ngôn quan! Trước măt đã tra xét xong xuôi, xin bệ hạ minh xét!”

“Lâm ái khanh thật thần tốc!” Nữ đế khen ngợi: “Hôm qua trẫm mới ra chỉ, chưa đến nửa ngày mà ngươi đã làm xong! Tốt, không hổ là rường cột của Đại Võ hoàng triều ta! Đại Võ có ngươi chính là may mắn của quốc gia!”

Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: “Đa tạ bệ hạ khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!”

Nữ đế nói: “Tình hình thế nào, nói lại cho trẫm nghe!”

“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lấy một bản tấu chương ra, lớn tiếng đáp: “Hôm qua, thần phụng chỉ tra xét phủ trạch của các ngôn quan, không dám lười biếng chút nào, cả đêm tra rõ! Trong hai mươi tám vị ngôn quan, tra ra được có hai vị tham ô hơn hai vạn! Có ba vị tham ô hơn một vạn chưa đến hai vạn, năm vị tham nhũng hơn năm nghìn chưa đến một vạn…”

“Cuối cùng thống kê lại, trong hai mươi tám vị có hai mươi tư vị bị tình nghi nhận hối lộ! Tổng tài sản tham ô đạt đến mười lăm vạn lượng, một con số vô cùng to lớn! Tình hình cụ thể đều ở trong bản tấu chương này, xin bệ hạ minh giám!”

Các quan viên đại thần xung quanh nghe được vẻ mặt đều vặn vẹo.

Xét nhà của hai mươi tám quan viên mới tra ra được mười lăm vạn lượng, còn không bằng con số lẻ của quyền tả tướng, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói con số này lớn?

Đánh chết bọn họ cũng không tin tra xét nhà của nhiều ngôn quan như vậy lại chỉ vớt được chút đồ như thế!

Bọn họ nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ, phần còn lại sẽ không phải lại bị hắn cuỗm hết rồi đấy chứ?

Nữ đế ngồi trên long ỷ trên cao gương mặt cũng co giật một cái.

Thằng khốn này!

Thật sự vơ vét hết bốn mươi lăm vạn lượng đi rồi!

Tham nhiều tiền của trẫm như vậy, lương tâm ngươi không thấy đau sao?

Làm thế nào ngươi vẫn có thể nói ra một cách dửng dưng như thế?

Da mặt dày thật!

Đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của mọi người, vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm vẫn ung dung, bình tĩnh tự nhiên như cũ!

Mặc kệ các người nghĩ thế nào, mặc kệ các người thấy sao, ta đây không tham nhũng!

Ta chỉ trả tiền tài mà các ngươi đã tham ô được về với chủ cũ mà thôi!

Ta mới là lương tâm trên quan trường!

Ta có lương tâm hơn các ngươi nhiều!

Càng nghĩ Lâm Bắc Phàm càng thêm tự tin, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Thật ra, nữ đế đã sớm biết tình hình xét nhà hơn nữa đã ban lệnh bí mật, nhưng trên triều vẫn phải diễn một chút.

Chỉ thấy nàng nổi giận nói: “Xét rất tốt! Thân là quan ngôn không những không lấy thân làm gương mà còn ăn hối lộ trái pháp luật, tội thêm một bậc! Tiếp tục điều tra cho ta, nếu là người không hiểu rõ tình hình vậy thu lại của cải phi pháp, phạt bổng lộc một năm! Người không rõ tình hình nhưng con số vượt mức một vạn, thu lại của cải phi pháp, hơn nữa phạt bổng lộc hai năm! Nếu đã biết rõ còn cố tình phạm tội, tham bạc nhỏ hơn năm nghìn, vậy thu lại của cải phi pháp, phạt bổng lộc ba năm, chức quan giáng một bậc! Biết rõ còn cố tình vi phạm, tham bạc hơn năm nghìn, lập tức gỡ bỏ mũ ô sa trên đầu hắn ta, tống vào đại lao!”

“Toàn bộ ngôn quan tuy chưa vào ngục nhưng vẫn giữ chức quan sát như cũ, trong ba năm không được đề bạt! Người lập công có thể xét theo tình hình để giảm nhẹ hình phạt! Nhưng nếu lần sau còn tái phạm, nhất định sẽ chém không tha!”

“Bệ hạ anh minh!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Những quan viên khác cũng cao giọng hô: “Bệ hạ anh minh!”

“Lâm ái khanh xét nhà có công, trẫm phải trọng thưởng!” Nữ đế cười rạng rỡ: “Ngươi muốn gì cứ nói vưới trẫm!”

Lâm Bắc Phàm cúi đầu với vẻ hoảng hốt: “Phân ưu giúp bệ hạ là chuyện trong phận sự của thần! Chỉ cần có thể làm việc cho bệ hạ chính là phúc phần lớn nhất của thần! Vi thần không dám hy vọng xa vời có ban thưởng gì khác!”

“Ái khanh!” Ngoài mặt nữ đế trông có vẻ rất cảm động nhưng trong lòng lại cười lạnh ha ha, thằng cha khốn nạn này giả bộ rất giống!

Khi ngươi tham nhũng sao không nghĩ đến trẫm một chút đi?

“Có công không thể không thưởng! Như vậy đi…” Nữ đế trầm ngâm một lúc: “Dựa theo lệ thường, ngươi đã đỗ trạng nguyên, triều đình sẽ sắp xếp cho ngươi vào Hàn Lâm Viện chịu trách nhiệm sửa sách ở Hàn Lâm Viện, chức quan tòng lục phẩm! Nhưng bây giờ trẫm thăng nửa bậc quan cho ngươi thành chính lục phẩm!”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ quan viên có mặt ở đây đều dồn ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ tới.

Phải biết rằng, từ lúc Lâm Bắc Phàm đỗ trạng nguyên cho đến nay chẳng qua mới được hai ngày mà thôi.

Trong hai ngày này chỉ xét nhà đúng hai lần đã lập tức được thăng nửa bậc quan, không biết đã bớt được bao nhiêu năm, thật sự có thể xưng là “hoàng ân mênh mông!”

“Về phần chức quan…” Nữ đế cười bảo: “Quốc Tử Giám vừa vặn thiếu một ti nghiệp! Lâm ái khanh thân là trạng nguyên lang thi đâu đậu đó, tài trí hơn người, học nhiều hiểu rộng, đức hạnh cao thượng, đi tới Quốc Tử Giám vừa vặn cũng phù hợp! Cho nên, trẫm phong cho ngươi làm ti nghiệp ở Quốc Tử Giám! Hy vọng Lâm ái khanh truyền lại sở học của mình, dạy ra càng nhiều rường cột quốc gia tương lai phụng sự nước nhà, dốc sức vì dân!”

Mọi người lại dồn ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ và hận thù qua.

Phải biết rằng tuy ti nghiệp ở Quốc Tử Giám chỉ là chức quan chính lục phẩm nhưng địa vị lại rất cao.

Quốc Tử Giám là nơi đào tạo nhân tài của quốc gia tương đương với một trường đại học quốc lập, mà ti nghiệp lại tương đương với phó hiệu trưởng, địa vị chỉ đứng sau tế tửu (hiệu trưởng), phụ trách quản lý sự vụ cụ thể.

Sau này người bước ra từ Quốc Tử Giám gặp được Lâm Bắc Phàm đều sẽ hành lễ của đệ tử, miệng gọi thầy.

Nữ đế thật sự quá sủng ái hắn!

Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nữ đế lại cho hắn một chức quan tốt như thế!

Nhưng… có lời thì húp thôi!

Vì thế, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô: “Tạ chủ long ân!”
Chương 12 Tại sao hắn lại độc chiếm ân sủng của nữ đế?

“Ngoài ra, trẫm đặc biệt cho phép ngươi mỗi ngày đều có thể vào chầu dự thính!”

Bá quan lại khiếp sợ, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.

Nếu nói trước đây chỉ là ngưỡng mộ ghen tỵ và đố kỵ vậy một lần này chắc chắn là ngưỡng mộ đến phát điên luôn rồi!

Phải biết rằng, vào chầu là nơi thế nào?

Đó chính là trung tâm quyền lực của quốc gia, là khu vực trung tâm nơi các quan lại tập trung bàn bạc quốc gia đại sự, quyết định vận mệnh hưng suy của nước nhà!

Thường chỉ có đại thần quan trọng trên tam phẩm mới có cơ hội thường xuyên tới nơi này. Còn quan viên dưới tam phẩm chỉ có khi được hoàng đế bệ hạ chỉ đích danh mới có cơ hội tới đây.

Có thể vào triều diện thánh một lần đối với bất cứ quan viên nhỏ nào mà nói đều là ân sủng cực lớn.

Hai ngày này Lâm Bắc Phàm cũng vì tình hình đặc thù mới có thể liên tiếp vào chầu, đây đã là vinh quang cực lớn rồi.

Hơn nữa, vào chầu dự thính không chỉ là một vinh dự to lớn mà còn là một quyền lợi hiếm có, vì quốc gia đại sự đều được ban bố từ nơi này.

Ngươi ở nơi này sẽ càng gần với trung tâm quyền lực hơn.

Sau này có chính sách gì từ nơi này ban ra, ngươi đều sẽ được biết trước tiên.

Hơn nữa, bệ hạ của Đại Võ hàng triều ở nơi này, ngươi có thể thường xuyên diện thánh, bày tỏ quan điểm, ảnh hưởng đến quốc sách. Biểu hiện tốt còn có thể được hưởng long ân, thăng quan tiến chức.

Lợi ích thật sự quá nhiều.

Mọi người không khỏi lắc đầu, Lâm Bắc Phàm giẫm phải cái vận cứt chó gì lại được độc chiếm ân sủng của nữ đế như thế?

Chỉ hai ngày ngắn ngủi đã thăng nửa bậc quan, nhận được một chức quan béo bở như ti nghiệp này, lại còn được đặc biệt cho phép mỗi ngày vào chầu dự thính…

Đây đúng là sắp một bước lên mây thật rồi!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nữ đế lại “chiều” hắn như vậy, điều này khiến hắn có hơi được thương mà sợ.

Hình như mình cũng không làm được việc lớn gì, chỉ là đi xét nhà mà thôi.

Sẽ không phải đối phương nhìn trúng mình rồi đấy chứ?

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà sờ gương mặt mình, vẻ ngoài lớn lên đẹp trai mỹ miều nhất thế giới, tướng mạo như Phan An dung nhan như Tống Ngọc, hắn gật đầu vô cùng đồng ý.

Ừm, rất có khả năng đấy chứ!

Có lẽ nữ đế thật sự đã nhìn trúng hắn!

Nàng ta nông cạn hơn mình tưởng tượng!

Cởi bỏ hoàng bào, nàng ta cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, hiển nhiên sẽ bị sắc đẹp của mình làm cho điêu đứng!

Có đôi khi lớn lên quá đẹp cuộc đời sẽ giống như mở hack, không thể khống chế được!

Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Lâm Bắc Phàm, nữ đế vô cùng hài lòng.

Bây giờ ta sủng ngươi, nghĩ hết đủ mọi cách sủng ái ngươi, cất nhắc ngươi lên, khiến ngươi cảm giác được cái gì gọi là hoàng ân dào dạt, cái gì gọi là ân trạch của thiên tử, sau đó toàn tâm toàn ý cống hiến sức lực cho ta!

“Lâm ái khanh, hy vọng ngươi đừng cô phụ sự kỳ vọng của trẫm!” Nữ đế cười tươi, nói lời khích lệ.

“Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, lớn tiếng bày tỏ sự quyết tâm.

“Tốt!” Nữ đế cười to: “Các vị ái khanh có ý kiến gì khác không?”

Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có thể có ý kiến gì được?

Nữ đế tuyên bố muốn cất nhắc tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, nếu như bọn họ dây vào xui xẻo này vậy chính là không biết điều!

Dù sao cũng chỉ là một chức quan nhỏ lục phẩm mà thôi, không quan trọng gì, cho thì cho thôi, cũng không ảnh hưởng đến đại cục!

“Bệ hạ anh minh!” Các quan đồng thanh hô.

“Tốt! Cân nhắc đến việc Lâm ái khanh vừa mới đỗ trạng nguyên, lại thêm hôm qua dời đến chỗ ở tốt, có khả năng sẽ khá bận rộn! Cho nên trẫm đặc biệt cho phép ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày! Sau ba ngày lại tới Quốc Tử Giám nhậm chức sau!” Nữ đế mỉm cười.

“Đa tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm rất mừng rỡ, lớn tiếng đáp.

Tảo triều kết thúc, hắn chuồn về nhà.

Đến ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm cởi bỏ quan phục trên người, thay một bộ đồ trắng sạch sẽ đơn giản, sau đó giống như một công tử vô cùng hào hứng ra ngoài dạo phố.

Nói thật, từ lúc hắn xuyên tới đây, vì thi khoa cử để kích hoạt hệ thống mà đọc sách thâu đêm suốt sáng, chuẩn bị cho thi cử, nên không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.

Bây giờ hắn đã đỗ trạng nguyên, hệ thống cũng đã kích hoạt, thực lực cũng có nốt, cả người đều thư thái hẳn.

Hắn muốn nhân thời gian ba ngày này từ từ dạo quanh kinh thành, thả lỏng tâm trạng.

Kinh thành thân là trung tâm của Đại Võ hoàng triều, nhân khẩu vô cùng tập trung cũng vô cùng náo nhiệt. Trên phố lớn ngựa xe như nước không dứt, hàng quán mở đầy ven đường, tiếng rao bán không ngớt, tràn đầy hơi thở của phố thị.

Nhưng lúc này, náo nhiệt nhất vẫn là một chuyện.

Lỗ tai của Lâm Bắc Phàm nhúc nhích, lập tức chui đến một góc, ở đó có một đám người đang bàn luận sôi nổi.

Một ông cụ già trong số đó ba hoa khoác lác, nói đến nước miếng tung bay: “Nhắc tới thì Dạ Hiệp đúng là một người tốt! Tối qua hắn lại tán tài nữa đấy, ngươi nói xem ta được bao nhiêu? Khà khà, ta được tám lượng bạc vụn đấy nhé, có thể cải thiện cuộc sống của ta!”

“Đúng đó, Dạ Hiệp là một người tốt! Lưng ta vốn bị thương, đang thiếu tiền bốc thuốc! Kết quả sáng nay tỉnh dậy phát hiện ra đầu giường có thêm một viên vàng vụn, vậy là tiền thuốc đã giải quyết xong! Cảm ơn Dạ Hiệp! Ha ha!”

“Thật hy vọng người tốt như vậy nhiều hơn một chút!”

‘Người tốt cái gì? Ta cảm thấy Dạ Hiệp này vốn không phải người, hắn là một vị Bồ Tát sống! Bằng không sao có thể có lòng dạ từ bi như vậy?”

“Nói đúng lắm, hắn là Bồ Tát sống! Bồ Tát sống!”



Lâm Bắc Phàm vui vẻ nghe, vì “Dạ Hiệp” mà bọn họ nói chính là hắn chứ ai.
Chương 13 Chúng ta không thân, ngươi gọi ta là Lượng Tử là được!

Khen đi, ra sức mà khen vào, có khen bao nhiêu ta cũng không ngại nhiều!

Lúc này, mọi người để ý đến Lâm Bắc Phàm ở một bên.

“Ế, hậu sinh, ngươi là ai?”

“Tới đây khi nào thế?”

“Trông ngươi giống một người đọc sách lắm!”



Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Nghe mọi người đang bàn luận về Dạ Hiệp, nhất thời tò mò cho nên qua đây nghe thử!”

“Hóa ra là vậy!” Vẫn là lão hán đó, có hơi cậy già lên mặt bảo: “Người trẻ tuổi, xưng hô thế nào?”

“Quan hệ giữa chúng ta không thân, ngươi cứ gọi ta Lượng Tử là được!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.

“Lượng Tử?” Lão hán nhíu mày.

“Ừm!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp một tiếng.

“Lượng Tử…” Lão hán lại nhẩm một tiếng, cứ cảm thấy cái tên này quái quái thế nào, hơn nữa còn vô cùng khó đọc.

Sau khi khắc phục xong cảm giác kỳ quái trong lòng, lão hán hỏi: “Ngươi là người ở đâu, nhìn cách ăn mặc của ngươi… hình như là một người đọc sách?”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ta đúng thật là một người đọc sách, đọc sách mệt quá cho nên ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm tình! Mời mọi người cứ tích cực thảo luận về Dạ Hiệp tiếp đi, cố hết sức khen hắn, không cần bận tâm đến ta đâu!”

Sau khi nói xong, trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ rất tò mò.

Không thể không nói, gương mặt của hắn vô cùng có tính đánh lừa, khiến mọi người không khỏi thả lỏng cảnh giác.

“Được, vậy chúng ta tiếp tục nói đi!” Lão hán vỗ đùi một cái, đổi tư thế khác.

“Phải nói Dạ Hiệp này thật đúng là một người tốt hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ người nghèo, trọng nghĩa khinh tài, nghe nói tối hai ngày trước hắn đã tiêu tán hơn trăm vạn lượng bạc đấy!”

“Đúng vậy, quá tuyệt vời! Trăm vạn lượng bạc nói vung là vung, người thường không làm được đâu! Ta quen rất nhiều ông bạn già, vì có thêm khoản tiền này mà cuộc sống đã được cải thiện rất nhiều!”

“Đáng tiếc chưa ai thấy bộ dáng của hắn, bằng không ta thật sự muốn lập một bài vị trường sinh cho hắn, ngày thêm dâng hương thờ cúng!”



Lâm Bắc Phàm ở một bên nghe, cười đến mức híp mắt cả mắt lại.

Khen tiếp đi, ra sức khen vào, không cần thương hại ta!

Nhưng đúng lúc này, lão hán lại thở dài một tiếng: “Nói đến Dạ Hiệp là ta lại nhớ tới một người khác!”

“Ai thế?”

“Đương kim tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”

“Hắn làm sao?”

Lão hán liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, nhỏ giọng bảo: “Chắc các ngươi cũng nghe nói rồi đi, hôm kia tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm kê biên tài sản của nhà Hộ bộ thị lang quyền tả tướng đã nhân cơ hội tham ô gần hai trăm vạn lượng bạc đó!”

Mọi người ối một tiếng: “Nhiều như vậy á!”

“Còn hôm trước nữa nhé, lúc đang kê biên tài sản nhà các ngôn quan lại nhân cơ hội tham ô không ít tiền nữa!”

Một người trong số đó chen miệng vào: “Lão Hứa, có phải giả không đó? Đã tham ô hai trăm vạn lượng bạc mà còn tham ô tiền của các ngôn quan nữa, lá gan của trạng nguyên lang này cũng quá to rồi! Nói thật, ta không tin cho lắm!”

Lão hán bất mãn: “Cái này còn có thể giả được sao?”

Lão hán lại nhìn xung quanh đồng thời còn nhìn Lâm Bắc Phàm đang cười tủm tỉm, nhỏ giọng bảo: “Ta nói cho các ngươi biết, khi ấy sau khi xét nhà xong, trạng nguyên lang trực tiếp cho nô bộc của mình khiêng hai rương to đi rêu rao khắp nơi, rất nhiều người đều đã nhìn thấy! Chỉ là cuối cùng cũng không tra ra được gì cho nên mới không giải quyết được gì đó! Nhưng ta chắc chắn không tin hắn trong sạch!”

Lúc này, một ông già chen miệng vào: “Lão Hứa nói là thật đó! Em rể của anh họ thứ hai của hàng xóm nhà ta là quan sai, khi ấy cũng ở hiện trường đã tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tham ô thế nào! Tối hôm qua lúc uống rượu say hắn đã nói chuyện này với ta, hắn còn bảo ta là chưa từng thấy người nào tham lam như vậy hết!”

Mọi người không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.

“Thật đúng là tạo nghiệt mà!”

“Nữ đế bệ hạ mở rộng khoa cử vốn dự định chiêu mộ nhân tài khắp nơi, ai biết lại tuyển ngay cái thứ như vậy vào chứ?”

“Mới làm quan nhỏ đã tham ô như vậy, say này còn thế nào nữa?”

“Một người trượng nghĩa khinh tài, một người tham ô điên cuồng! Cùng là con người sao chênh lệch lại lớn như thế?”

“Ôi chao, người trượng nghĩa phần lớn là dân đen hèn mọn, còn người làm trái đạo đức lại thường là người đọc sách!”

“Hoàng triều chúng ta lại có thêm một tên tham quan, cuộc sống càng lúc càng khó khăn rồi!”



Lão hán này còn nhân cơ hội cậy già lên mặt, dạy dỗ Lâm Bắc Phàm: “Lượng Tử, ngươi cũng là một người đọc sách! Hãy chăm chỉ đọc sách báo ân cho triều đình, mưu cầu phúc lợi cho dân chúng chúng ta, chứ đừng học theo trạng nguyên lang người ta, càng học càng không có lương tâm!”

Lâm Bắc Phàm liên tục gật đầu: “Tiền bối nói đúng, ta xin nhận chỉ dạy!”

“Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy!”

Ngay đúng lúc này, một lão già híp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm một cách nghiêm túc, cứ cảm thấy người này quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Sau đó hắn ta đột nhiên ôi chao một tiếng, sợ đến mức ngã bệt xuống đất, duỗi ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Bắc Phàm, hô: “Hắn chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”

Hiện trường trực tiếp bùng nổ!

“Gì cơ? Hắn chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm á?”

“Sao hắn lại ở đây?”

“Không nói đùa đấy chứ?”



Mọi người đều nhìn Lâm Bắc Phàm đang cười tủm tỉm với vẻ kinh hãi, không dám tin vào sự thật này.

Lâm Bắc Phàm đứng dậy, chắp hay tay sau lưng, cười đáp: “Không sai, ta chính là Lâm Bắc Phàm, là tên tham quan trong miệng các ngươi đó!”
Chương 14 Bản quan quang minh chính đại, sao lại tới nơi như vậy?

Mọi người đều sợ muốn chết, lập tức quỳ xuống dập đầu nhận tội.

“Xin lỗi tân khoa trạng nguyên, ta không biết là ngươi!”

“Ta sai rồi, mong ngươi đại nhân độ lượng, tha thứ cho ta!”

“Sau này ta không dám nữa đâu!”



“Người không biết thì không có tội, lần này tạm thời bỏ qua cho các ngươi! Cơ mà sau này đừng nói xấu sau lưng ta nữa! Bằng không…” Lâm Bắc Phàm híp mắt lại.

“Bằng không thì sao?” Mọi người run như cầy sấy.

“Bằng không… ta cũng muốn nói!”

Mọi người: “…”

“Được rồi, ta đi đây!” Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm bị mình oán thầm cứ bỏ đi như vậy sao?

Bỏ qua dễ dàng cho bọn họ như vậy á?

Lâm Bắc Phàm tiếp tục dạo phố, hoàn toàn không coi chuyện vừa rồi là vấn đề to tát gì.

Sau khi trải qua làn sóng dư luận dữ dội ở kiếp trước, hắn đã rất coi nhẹ mấy thứ này, cho dù ngươi có chửi ta kinh khủng cỡ nào cũng không đả thương được một cọng tóc của ta.

Bất tri bất giác đã tới trước một lâu vũ xa hoa lại náo nhiệt, chỉ thấy có rất nhiều cô nương nhỏ trẻ trung xinh xắn, dáng người xinh đẹp thướt tha đứng trước lâu vũ vẫy tay mời khách một cách vô cùng nhiệt tình.

Rất nhiều nam tử áo quần bảnh bao lại mỉm cười ôm eo cô nương nhỏ đi vào trong lâu.

Lại nhìn kỹ hơn, thấy trên lâu vũ này treo ba chữ “Bách Hoa Phường!”

Lâm Bắc Phàm không bình tĩnh nổi: “Mẹ kiếp! Đây không phải lầu xanh sao? Bản quan quang minh chính đại sao lại tới nơi như vậy?”

Ánh mắt hắn đảo như bi, nhân lúc không người nào phát hiện lén lút chuồn đi!

Thế nhưng cho dù đã xuyên không rồi thì định luật Murphy vẫn xuất hiện tác dụng như cũ.

Càng không nghĩ cái gì thì cái đó càng tới.

Lúc này, tú bà đã trông thấy Lâm Bắc Phàm, đôi mắt sáng ngời, mặt mày rạng rỡ đi lên đón: “Đây không phải tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm đấy sao? Trạng nguyên lang tới cũng tới rồi, vào trong ngồi một lúc đi! Các cô nương ở chỗ ta đều vô cùng ngưỡng mộ ngươi đấy!”

Nàng ta nắm tay Lâm Bắc Phàm, không muốn để hắn đi.

Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Phu nhân, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải trạng nguyên lang, ta là Võ Đại Lang, cái người bán bánh nướng ấy!”

“Sao có thể nhận lầm được? Lão thân đã từng thấy trạng nguyên lang một lần từ phía xa, nhân vật tuấn tú nho nhã, phong lưu phóng khoáng như ngươi là độc nhất vô nhị, có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”

Lâm Bắc Phàm nghe mà mặt mày rạng rỡ, lời này ta thích nghe đấy!

Nhưng ta là một người có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy.

Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Nhưng ta không có tiền, không có gì để trả!”

Tú bà vẫn kéo hắn như cũ, càng thêm nhiệt tình bảo: “Trạng nguyên lang, ngươi có thể tới Bách Hoa Phường chúng ta là vinh hạnh của chúng ta, ta còn dám thu tiền của ngươi sao? Trạng nguyên lang đừng từ chối mà, mau vào bên trong!”

Lúc này lại có sáu cô nương trẻ trung xinh đẹp đi ra khỏi Bách Hoa Phường, đứng thành hai hàng tươi cười đon đả: “Trạng nguyên lang, mời vào trong!”

Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Vốn ta không định vào nhưng các ngươi mời ta bảy lần, ta còn từ chối nữa vậy đúng là không biết thức thời! Mời đi trước dẫn đường!”

“Được!” Tú bà và các cô gái mừng rỡ, vui vẻ đưa Lâm Bắc Phàm vào trong, vừa đi vừa cao giọng hô: “Trạng nguyên lang tới rồi!”

Dưới sự hoan nghênh của các cô gái, Lâm Bắc Phàm đi vào trong Bách Hoa Phường, phát hiện ra tuy rằng là ban ngày nhưng nơi này đã kín người hết chỗ, tiếng trêu ghẹo và tiếng vui đùa tràn ngập trong lâu.

Hắn không khỏi thở dài: “Thanh lâu hết chỗ là vì lòng người cô quạnh!”

Mọi người đồng thanh khen hay.

“Nói đúng quá! Nếu không phải lòng người cô quạnh khó nhịn thì ai lại muốn tới nơi này chứ?”

“Đúng đó! Về nhà phải đối diện với cọp cái cho nên ta thà tới nơi này tốn tiền giải sầu cho bớt cô đơn còn hơn!”

“Cô nương ở đây lớn lên xinh đẹp, nói chuyện lại dễ nghe, ta cực kỳ thích nơi này!”

“Còn không phải sao, vẫn là trạng nguyên lang hiểu lòng ta, ha ha!”



Chỉ vẻn vẹn một câu đã kéo gần khoảng cách giữa Lâm Bắc Phàm và đám khách làng chơi.

Lúc này, tú bà kêu người bưng văn phòng tứ bảo qua đây, cười khanh khách nói: “Trạng nguyên lang, xin tặng cho câu thơ!”

Thứ này tương đương với “tiền chơi gái” của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm xốc lại tinh thần: “Chê cười rồi!”

Hắn cầm bút lông lên viết những chữ rồng bay phượng múa.

Mọi người đều không nhịn được mà vây lại gần, đọc ra câu thơ cùng với nét bút của Lâm Bắc Phàm.

“Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt! Lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng!”

Sau đó, bọn họ điên cuồng vỗ tay khen: “Thơ hay! Thơ hay!”

Một người đọc sách trong số đó vô cùng tán thưởng: “Chỉ vài nét bút ít ỏi đã miêu tả được tâm thái của nữ tử thanh lâu! Lặng lẽ, cô đơn, đêm thu thanh vắng… dùng từ rất chuẩn, ta tự thấy mình không thể so được!”

“Còn cả một câu phía sau có thể nói là vô cùng tinh tế! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối chính là đau buồn khi ly biệt, lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng…” Một người đọc sách lắc đầu: “Tuyệt, thật sự quá tuyệt vời!”

“Quả nhiên trạng nguyên lang tài trí hơn người! Khâm phục khâm phục!”



Lâm Bắc Phàm chắp tay cười đáp: “Quá khen! Mọi người quá khen!”

Còn có vô số nữ tử thanh lâu xúc động trong lòng, nhìn qua với ánh mắt dịu dàng mang theo chân tình, đôi mắt đẹp như nước mùa thu.

Một khắc này, Lâm Bắc Phàm chính là chàng trai đẹp nhất trong thanh lâu này!
Chương 15 Sư Sư cô nương muốn lấy chồng?

Tiếp sau đó, Lâm Bắc Phàm được tú bà mời ngồi lên vị trí hoàng kim ở tầng hai, rượu ngon và món ngon đều được bưng lên hết.

Còn có rất nhiều nữ tử thanh lâu ngưỡng mộ tài học của hắn, mạnh dạn tự tiến cử mình tiếp khách.

Nhưng rượu ngon và món ngon thì hắn chấp nhận, lại khéo léo từ chối sự nhiệt tình của các nữ tử thanh lâu, vì hắn ít nhiều có chút bệnh sạch sẽ, không cảm thấy hứng thú với nữ nhân đã từng bị người khác chạm vào.

Lâm Bắc Phàm vừa vui vẻ đồ ăn ngon vừa thưởng thức màn biểu diễn cầm nghệ trên sân khấu, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, nơi này thật sự quá biết hưởng thụ!

Có rượu ngon để uống, có món ngon để nhắm, còn có người đẹp tài sắc vẹn toàn bầu bạn, đây đúng thật là thiên đường của nam nhân!

Chẳng trách vô số nam nhân lưu luyến quên lối về, táng gia bại sản cũng phải tới nơi này vung tiền như rác!

Vì ở đây thỏa mãn toàn bộ mơ ước và nhu cầu của đàn ông!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm bưng một chén rượu mời bàn bên cạnh: “Triệu viên ngoại, mời!”

Đói phương vội vàng bưng chén rượu lên: “Trạng nguyên lang khách sáo rồi, mời ngươi!”

Sau khi uống xong một chén, mối quan hệ giữa hai bên đã kéo gần một phần.

Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi: “Triệu viên ngoại, ở đây vẫn luôn náo nhiệt như vậy sao?”

Đối phương lắc đầu, cười đáp: “Cũng không phải, chỉ có mấy ngày nay khá náo nhiệt mà thôi!”

“Tại sao vậy?” Lâm Bắc Phàm tò mò.

“Vì Sư Sư cô nương ở Bách Hoa Phường chuẩn bị xuất giá, màn biểu diễn của nàng cứ thưa thớt dần cho nên mọi người đều tới đây ủng hộ!” Triệu viên ngoại vừa cười vừa đáp.

“Sư Sư cô nương?” Lâm Bắc Phàm nhíu mày.

Thấy hắn khó hiểu, Triệu viên ngoại lập tức giải thích: “Sư Sư cô nương tên đầy đủ là Lý Sư Sư, là kỹ nữ chưa từng tiếp khách ở nơi này, chỉ bán nghệ chứ không bán thân! Nàng sở hữu dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, hơn nữa cầm kỳ thi họa, thơ ca phú vè đều tinh thông hết, là một tài nữ nổi tiếng ở kinh thành, người theo đuổi nàng nhiều không đếm xuể!”

“Nhưng mấy ngày trước nàng tuyên bố với bên ngoài chuẩn bị lấy chồng, chỉ yêu một người thủy chung son sắt! Cho nên mọi người đều vô cùng tiếc nuối, sớm tối đều qua đây ủng hộ vì sau này sẽ không còn cơ hội gặp Sư Sư cô nương nữa!”

“Nàng sắp gả cho ai vậy?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.

“Cái này ta cũng không biết! Nhưng nàng nói định chọn một người tài học xuất chúng, địa vị cao quý, thực lực hùng hậu làm chồng! Cho nên mấy ngày nay người đến vô cùng nhiều là vì hy vọng có thể được Sư Sư cô nương nhìn trúng…”

Lâm Bắc Phàm liếc mắt ra hiệu, nói lời trêu ghẹo: “Xem ra Triệu viên ngoại ngươi cũng là một trong số đó!”

Triệu viên ngoại cười ha ha: “Ai không muốn âu yếm? Ai không muốn ôm được người đẹp về nhà? Chỉ là người ứng tuyển nhiều như mây, cơ hội dành cho tại hạ quá xa vời, cho nên chỉ tới góp vui mà thôi! Nhưng ta thấy trạng nguyên lang ngươi vô cùng có cơ hội đó!”

“Ta thì bỏ đi, không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu.

Hắn là một người sẽ chạy trốn bất lúc nào, sao có thể lấy vợ sinh con được?

Cho dù muốn tìm thì cũng phải ổn định đã rồi nói sau!

“Không nói nhiều như vậy nữa, uống rượu!”

“Đúng! Ta kính trạng nguyên lang một ly!”



Lúc này, trong một khuê phòng.

Một nữ tử có dung mạo tuyệt đẹp đang cầm câu thơ mà Lâm Bắc Phàm viết, đọc từng chữ một.

“Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt! Lại chính là hương vị vờn quanh trong lòng… Thơ hay!”

Nữ tử tuyệt đẹp hai mắt mông lung.

Bài thơ này đúng thật là viết dựa theo cuộc đời nàng, là độc thoại nội tâm của nàng!

Nàng không khỏi nghĩ đến quá khứ của mình. Lúc đầu vì liên quan đến gia đình, nàng đang ở độ tuổi như hoa mơn mởn không thể không nương thân ở Bách Hoa Phường.

Dựa vào tài nghệ bản thân mới giữ được một thân trong sạch, thành công trở thành đầu bảng ở Bách Hoa Phường, là Sư Sư cô nương nổi tiếng khắp kinh thành!

Nhưng mọi người đều chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của nàng, có ai lại nhìn thấu sự đau khổ sau lưng nàng?

Nếu như có sự lựa chọn ai muốn nương thân ở thanh lâu chứ?

Bị vô số đàn ông dùng ánh mắt tham lam, đánh khinh và háo sắc nhòm ngó?

“Tiểu thư, dứt khoát chọn gả cho trạng nguyên lang đi!”

Một thị nữ mặc đồ màu xanh tích cực bảo: “Ngươi xem, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm lớn lên cũng tuấn tú lịch sự, tài học xuất chúng, tuổi còn trẻ đã thi đâu đậu đó, từ xưa đến nay có bao nhiêu người làm được?”

“Hơn nữa, hắn còn là người tâm phúc trước mặt nữ đế bệ hạ, mới trong hai ngày đã thăng nửa bậc quan, làm ti nghiệp ở Quốc Tử Giám, còn được ban thưởng cho phủ đệ xa hoa, mỗi ngày được vào chầu dự thính! Ngươi gả cho hắn, Cao nha nội cũng không thể làm gì được ngươi!”

Nữ tử tuyệt đẹp trước mặt chính là Lý Sư Sư – đầu bảng Bách Hoa Phường, bất hạnh bị một nha nội nhìn trúng, hắn ta là một tên ăn chơi tráng tác, ăn uống, chơi gái, cá cược đủ thứ trò, còn ỷ vào thế lực của phụ thân mà cáo mượn oai hùm, làm nhiều việc ác, mọi người đều giận mà không dám nói.

Để không bị Cao nha nội làm nhục, nàng mới chọn xuất giá vào thời điểm này, tìm một lang quân để bảo vệ nàng rồi nhân cơ hội hoàn lương.

Chỉ là bị Cao nha nội nhìn trúng rồi, đối phương còn buông lời ngông cuồng, ai dám tới thì hắn ta sẽ thu phục người đó, cho nên có vài người có thân phận và địa vị đều không dám tới, chỉ sợ đắc tội với Cao nha nội.

Cho nên mấy ngày nay nàng đều không tìm được ứng cử viên thích hợp.

Sự xuất hiện của Lâm Bắc Phàm chính là một bất ngờ.

Lý Sư Sư thở dài một tiếng: “Tiểu Thúy, tất cả những lời ngươi nói đều đúng! Trạng nguyên lang cho dù là tài học hay dung mạo đều là lựa chọn tốt nhất, có hoàng thượng ân sủng nên không sợ hãi Cao nha nội! Chỉ đáng tiếc, hắn lại là một tên tham quan!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom