• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (8 Viewers)

  • Chương 276-280

Chương 276 Ổn thỏa

"Cách gì?"

Đại Ngưu hỏi.

"Cách đó chính là, đưa những người khác quay lại quân ngũ một lần nữa, nhưng Đại Ngưu ngươi thì phải rời khỏi quân ngũ! Như vậy thì ngươi có thể bí mật giám sát hành động của bọn ta! Nếu bọn ta không giải quyết việc này đúng như đã hứa hoặc vấn đề tham ô quân lương lại tiếp tục xảy ra, ngươi có thể giết tên tham quan một lần nữa như lần trước!"

"Ngươi không tin bản quan, không tin triều đình, nhưng chắc là ngươi phải tin vào chính mình chứ?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy tự tin: "Nếu chính ngươi cũng không tin vào bản thân mình, bản quan cũng chẳng thể làm gì nữa!"

Đại Ngưu nghe xong, vô cùng động lòng.

Hắn ta quả thực không tin mấy tên quan lại này, nhưng hắn ta tin vào chính mình!

Nếu đối phương không xử lý các anh em của hắn ta một cách hợp lý, hoặc hắn ta phát hiện ra lại có tham quan ức hiếp các anh em của mình, hắn có thể báo thù cho các anh em, cùng lắm thì bồi cái mạng này thôi!

Có vẻ như trước mắt thì đây là cách giải quyết tốt nhất rồi!

Các phản quân khác nhìn Đại Ngưu bằng ánh mắt đầy mong đợi, chờ hắn ta quyết định.

"Thôi được, ta chấp nhận cách giải quyết này! Nhưng ta còn có một yêu cầu nữa, nguồn cơn chính gây ra chuyện này là do ta, ta là người giết đám thống lĩnh quân đội, cũng là người cầm đầu tạo phản, bọn họ chỉ bị mê hoặc nên mới đi theo ta mà thôi, vì vậy ngươi phải xóa tội cho bọn họ!"

Đại Ngưu lớn tiếng nói.

"Không được!"

Lâm Bắc Phàm kiên quyết từ chối: "Triều đình có pháp luật của triều đình, có công được thưởng, có tội phải phạt! Các ngươi làm loạn đến nỗi tạo ra binh biến, nếu không xử phạt, nếu những người khác học theo các ngươi thì phải làm thế nào bây giờ, uy nghiêm của triều đình sẽ ra sao?"

Ánh mắt của mấy người Đại Ngưu thoáng tối đi.

"Nhưng nể tình các ngươi gây chuyện do có nguyên nhân, triều đình sẽ thông cảm, có thể xử lý nhẹ tay cho các ngươi, nhưng chắn chắn mỗi người sẽ bị đánh mười gậy! Đánh xong, số quân lương đã bị thiếu hụt sẽ được trả lại đầy đủ!"

Ánh mắt của mọi người lại sáng lên...

Bọn họ làm phản, chẳng phải vốn là gì không có tiền hay sao?

Nếu lấy lại được chỗ quân lương bị ăn quỵt trước đây, cho dù bị đánh vài gậy thì bọn họ cũng sẽ đồng ý thôi!

Dù sao cũng đã gần một năm nay, số đòn roi mà bọn họ phải chịu còn ít lắm chắc? Bọn họ là binh lính, da dày thịt béo, sợ gì bị đánh cơ chứ!

Đại Ngưu thấy vẻ mặt của mọi người thì biết mọi người đều động lòng rồi, hắn ta cũng cảm thấy giải quyết việc này như thế cũng khá hợp lý, vậy nên hắn ta gật đầu rồi nói: "Được, cứ làm theo lời ngươi đi! Nhưng nếu ta phát hiện ra ngươi lật lọng, ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!"

"Yên tâm đi, ngươi sẽ không có cơ hội này đâu!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Bây giờ thì ngươi đi được rồi đấy, bản quan chỉ cho ngươi một ngày mà thôi! Hết một ngày, bản quan sẽ để triều đình phát lệnh truy nã, bắt người về quy án! Ngươi tự kỹ cách bảo vệ cái mạng của mình đi!"

Sắc mặt Đại Ngưu sầm xuống, hắn ta gật đầu.

Hắn ta cũng biết rằng, mình đã giết chết mệnh quan triều đình, lại còn cầm đầu các binh sĩ làm phản, chắc chắn triều đình sẽ không buông tha cho hắn ta.

Nhưng hắn ta cũng tin rằng, mình sẽ không dễ dàng bị bắt về quy án như vậy. Hắn ta không chỉ muốn sống cho chính mình, mà còn muốn sống vì các anh em.

Hắn ta phải sống sót, không bị bắt về, thì mới có thể làm triều đình lo sợ, các anh em của hắn ta mới được an toàn, mới nhận được đãi ngộ mà bọn họ nên có.

Vì vậy, Đại Ngưu quay đầu lại nói với mọi người: "Các anh em, ta đi đây, mọi người giữ gìn sức khỏe nhé!"

"Lão đại! Ta đi với ngươi!"

"Lão đại!"

...

Mọi người lưu luyến không rời.

Đại Ngưu ôm chặt vài người, vỗ lưng bọn họ vài cái, cười nói: "Cũng đâu phải ông đây một đi không trở lại chứ! Yên tâm đi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau mà!"

Sau đó, hắn ta dùng ánh mắt lưu luyến nhìn những người anh em đã từng kề vai chiến đấu với mình, dứt khoát đi thẳng vào trong rừng.

"Đợi đã!"

Lâm Bắc Phàm gọi.

"Còn chuyện gì sao?"

Đại Ngưu quay đầu nhìn lại. Lâm Bắc Phàm lấy một nén bạc ra, ném cho hắn ta.

Đại Ngưu bắt được nén bạc, không hiểu ý hắn là gì: "Ngươi làm gì vậy?"

"Triều đình chúng ta thưởng phạt rõ ràng, mặc dù ngươi đã mắc sai lầm lớn, phạm tội không thể tha thứ, nhưng ngươi cũng đã từng cống hiến cho triều đình ta! Số tiền này là quân lương còn nợ ngươi, cho ngươi làm phí đi đường đấy!"

Lâm Bắc Phàm nói.

Đại Ngưu nhìn Lâm Bắc Phàm một hồi lâu: "Bây giờ, ta đã tin tưởng lời hứa của ngươi vài phần rồi!"

"Còn nữa, khuyên ngươi một câu, đừng nương nhờ vào các vị vương gia khác, cũng đừng tiếp tục làm những chuyện phản quốc, phạm pháp nữa, nếu không, sau này ngươi phải đối mặt với các anh em của mình bằng đao kiếm đấy!"

Lâm Bắc Phàm nói.

"Yên tâm đi, ta tuyệt đối không làm như vậy!"

Đại Ngưu nhận tiền, nhìn mọi người bằng ánh mắt lưu luyến một lần nữa rồi đi thẳng vào rừng sâu, không ngoảnh đầu nhìn lại.

Các phản quân vẫn đứng ở phía đối lập với Lâm Bắc Phàm, bảo vệ cho Đại Ngưu rời đi. Mãi cho tới một canh giờ sau.
Chương 277 Tuyệt đối không thể đắc tội người này được!

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bây giờ thì ổn cả rồi chứ? Với thân thủ của hắn ta, trong một canh giờ qua có lẽ cũng đã chạy được rất xa rồi! Cho dù bọn ta có phái người đuổi theo, thì cũng khó mà đuổi kịp!"

Các phản quân quay sang nhìn nhau, cuối cùng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Giờ thì buông vũ khí xuống cho bản quan! Sau đó mười người tạo thành một nhóm, mười nhóm tạo thành một đội, lần lượt qua sông!"

Lâm Bắc Phàm quát.

"Rào rào rào..."

Tất cả vũ khí đều rơi xuống đất.

Sau đó, từng nhóm một trăm binh lính phản quân lần lượt qua sông.

"Các ngươi sẽ chấp hành quân pháp ngay bây giờ, mỗi người mười gậy, đánh xong sẽ được phát bù quân lương!"

Lâm Bắc Phàm nói tiếp.

Có mười binh lính quản quân lập tức nhào xuống đất, để quan sai dùng quân pháp xử lý.

"Ối ối..."

Gậy đánh vào thịt, tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên. Những người nghe thấy tiếng hét ấy đều không đành lòng nhìn thẳng.

Tiểu quận chúa không nỡ nhìn cảnh này, nói: "Lâm Bắc Phàm, hay là bỏ đi, bọn họ đều bị ép buộc cả mà..."

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm rất lạnh lùng: "Không đánh không được! Mặc dù chuyện này có nguyên nhân, nhưng dù sao bọn họ cũng đã làm trái kỷ luật quân đội, đã phản bội triều đình, đây là tội không thể tha thứ! Vì vậy, không chỉ đánh, mà còn phải đánh thật mạnh để bọn họ nhớ cho kỹ lần giáo huấn này! Có như thế thì sau này bọn họ mới không tái phạm nữa!"

Sau khi đánh xong một lượt, mông của mười binh lính phản quân đều bị đánh tới nỗi tróc da tróc thịt, mất đi nửa cái mạng.

"Được rồi, đã phạt xong, hoan nghênh các ngươi nhập ngũ lần nữa!"

Lâm Bắc Phàm cho người bưng một chậu nước thuốc có mùi là lạ lên, nói: "Đây là loại thuốc trị thương tốt nhất, các ngươi tự bôi đi, mấy ngày nữa là khỏi thôi!"

"Còn nữa..."

Lâm Bắc Phàm lấy mấy thỏi bạc lớn ra, đưa cho mỗi người một thỏi, nói: "Đây là quân lương mà triều đình còn nợ các ngươi, cất cho kỹ đấy nhé!"

Mặc dù bị đánh rất đau, nhưng trong lòng mấy binh lính phản quân lại mừng rỡ như điên.

Bọn họ dùng đôi bàn tay run run nhận lấy bạc, nói với giọng vô cùng cảm kích: "Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân..."

"Không cần cảm ơn, đây là thứ mà các ngươi nên nhận được!"

Lâm Bắc Phàm vỗ vai một binh lính, mỉm cười nói: "Quay về rồi thì cố gắng dưỡng thương, mau chóng quay lại đơn vị, đất nước cần các ngươi, Đại Võ cần các ngươi!"

Nhìn nụ cươi tươi sáng trên măt Lâm Bắc Phàm, ánh mắt của binh lính phản quân kia lộ rõ vẻ hoảng hốt. Đây thật sự là tên đại tham quan ai gặp cũng ghét kia đó sao?

Các binh lính khác trong nhóm phản quân thấy vậy cũng kích động theo.

"Thật sự được nhận quân lương kìa! Nhiều tiền quá!"

"Lượt tiếp theo, cho ta lên trước đi!"

"Cho ta lên trước, ngươi xếp hàng đi!"

Vì vậy, mọi người tranh giành nhau lên chịu đòn.

Mặc dù gậy vẫn đánh rất mạnh, mọi người vẫn hét rất thảm, nhưng bầu không khí lại chẳng hề đau thương chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ.

Bởi vì sau khi bị đánh, bọn họ sẽ lấy được tiền!

Gần một năm quân lương, nhiêu đó là biết bao nhiêu tiền cơ chứ, đủ để cải thiện cuộc sống của bọn họ, hơn nữa còn được làm lính tiếp, tiếp tục kiếm tiền!

Cuộc sống lại tràn ngập hi vọng rồi!

Nhìn các binh lính vừa hét thảm vừa mừng rỡ gọi nhau, Lâm Bắc Phàm cảm khái: "Thật ra, bọn họ cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều! Bản quan chỉ lấy những thứ vốn thuộc về bọn họ, trao lại cho bọn họ mà thôi, vậy mà lại nhận được lời cảm ơn chân thành! Thật không biết tại sao đến cả thứ mà người ta phải đánh đổi cả mạng sống để có được mà đám chó tha đó cũng tham lam, đúng là chẳng bằng cầm thú!"

Lưu tri phủ gật đầu với vẻ rất đồng cảm: "Tế tửu đại nhân nói có lý lắm! Có loại tiền tham được, nhưng có một số loại tiền tuyệt đối không được tham lam, nếu không sẽ gặp báo ứng! Nhưng mà, số tiền này hình như là tiền của ngươi thì phải, tế tửu đại nhân phát cho bọn họ như thế..."

Lâm Bắc Phàm xua tay tỏ vẻ không có gì to tát, cười nói: "Không sao đâu, chỉ là một món tiền nhỏ thôi mà! Chỉ cần động viên được quân tâm, giải quyết xong chuyện binh biến, thì hi sinh chút ít có đáng là gì?"

Lưu tri phủ giơ ngón tay cái lên với vẻ kính nể: "Tế tửu đại nhân, ngươi quả là người hiểu rõ đại nghĩa, bản quan khâm phục!"

Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Lúc nào về ta lại vơ vét từ Bộ binh là được ấy mà!"

Lưu tri phủ: "Trời ạ!"

Lưu tri phủ hoảng hốt nhìn chàng trai trước mặt.

Trước đây hắn ta đã nghe nói, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm rất to gan, tiền của các quan trong triều mà cũng dám tham ô, bây giờ cuối cùng hắn ta cũng được chứng kiến rồi!

Mới tổn thất chút tiền mà hắn đã muốn đi vơ vét nhà của các quan lại trong Binh bộ rồi, chẳng khách sáo chút nào!

Phải rồi, nghe nói trước đây hắn còn vơ vét nhà của quan lại trong Công bộ nữa chứ! Còn vơ vét những hai lần!

Lưu tri phủ rùng mình!

Hắn đâu chỉ to gan, hắn thật sự gan lớn tày trời ấy chứ! Tuyệt đối không thể đắc tội người này được!
Chương 278 Hay là tới đó xem thử đi

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nói: "Phải rồi, Lưu đại nhân, vẫn chưa tịch thu nhà của thống lĩnh quân đội và thiên tướng! Bệ hạ lệnh cho ta toàn quyền xử lý chuyện này, lát nữa làm phiền Lưu đại nhân đưa ta tới phủ đệ của bọn họ trước đã nhé, ta phải tịch thu nhà của bọn họ để hồi máu!"

Lưu tri phủ: "Trời ạ!"

Chuyện binh biến được giải quyết một cách dễ dàng như thế, Lưu tri phủ thở phào nhẹ nhõm, rất hài lòng, hắn ta chuẩn bị một bàn tiệc tối rất phong phú, khoản đãi mấy người Lâm Bắc Phàm một cách long trọng.

Tối hôm ấy, mọi người đều tự nhiên như ở nhà.

Bởi vì vấn đề quan trọng nhất, Lâm Bắc Phàm đã tự mình giải quyết xong xuôi gọn gàng cả rồi, sau khi tịch thu xong nhà của mấy tên thống lĩnh quân đội, hắn định ở lại Đường Châu thêm hai người, chơi cho đã rồi mới về.

Lưu tri phủ còn đặc biệt dành ra chút thời gian đi cùng hắn.

Nhưng bọn họ đi dạo một vòng, chơi thì chẳng vui, mà lại phát hiện ra có rất nhiều ăn mày ở đầu đường xó chợ.

Trông bọn họ rất mệt mỏi, quần áo thì rách rưới, cơ thể gầy trơ xương, trông rất đáng thương.

Thậm chí còn có một gia đình gồm vài người, cùng nhau đi ăn xin.

"Lưu đại nhân, ngươi xem chỗ này đi!"

Lâm Bắc Phàm chỉ vào một đám ăn mày, cười mà như không cười nói: "Theo những gì bản quan được biết, mặc dù Đường Châu không phồn hoa được như kinh thành, nhưng cũng là nơi giàu có và đông đúc, muốn dân chúng có cuộc sống ấm no cũng không hề khó! Nhưng trong khu vực mà ngươi quản lý, lại có nhiều ăn mày thế này, vượt xa sự tưởng tượng của bản quan đấy! Xem ra sự quản lý của ngươi... không ổn rồi."

"Lưu tri phủ, có phải ngươi thu thuế quá cao, tham ô tiền của người dân không hả? Mau báo cáo đúng thực trạng đi, nếu không ta sẽ báo cho nữ đế tỷ tỷ, trị tội ngươi đấy!"

Tiểu quận chúa quát.

Lưu tri phủ chắp tay, gượng cười nói: "Tế tửu đại nhân, Vân Oanh quận chúa, các ngươi thật sự hiểu lầm hạ quan rồi! Mặc dù hạ quan cũng phải phải một vị quan tốt gì cho cam, nhưng cũng đã làm hết chức trách của mình rồi, ta vẫn giữ được lương tâm tối thiểu phải có mà, tuyệt đối không bỏ mặc người dân đâu!"

"Vậy ngươi nói xem, chuyện này là thế nào hả?"

Tiểu quận chúa hỏi.

"Đám ăn mày này, đều là lưu dân từ Ký Bắc đến đây kiếm ăn! Chỉ là hiện giờ không có chỗ ở nên bọn họ mới phải lưu lạc đầu đường xó chợ mà thôi! Vì có quá nhiều người, nên bản quan cũng không sắp xếp kịp!"

"Đều từ Ký Bắc tới sao?"

Hai người Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái sững sờ.

"Đúng vậy, đều đến từ Ký Bắc cả!"

Lưu tri phủ nói: "Cũng không biết là gần đây đã xảy ra chuyện gì, có rất nhiều lưu dân đem theo cả gia đình từ Ký Bắc đến đây kiếm ăn! Hạ quan đã từng dò hỏi lý do rồi, bọn họ nói với hạ quan rằng, ở Ký Bắc có một đám cướp trốn đến!"

"Đám cướp này lòng tham không đáy, rất hung dữ, thường xuyên cướp giật khắp nơi, chỉ cần là thứ đáng tiền thì bọn chúng sẽ cướp đi, không cần biết đó là gia đình giàu có hay nhà dân thường, chúng đều không buông tha! Vì bọn chúng cướp bóc quá nhiều lần nên người dân Ký Bắc thật sự không chịu nổi, đành phải chạy đến Đường Châu!"

"Quan phủ Ký Bắc cũng mặc kệ, không làm gì sao?"

Mạc Như Sương vội hỏi.

"Nếu làm gì được, thì người dân đã chẳng chạy đến đây rồi!"

Lưu tri phủ lắc đầu than thở: "Dù sao thì nếu được chọn, có ai lại muốn bỏ xứ mà đi cơ chứ?"

"Bọn họ có thể đến tìm Ký Bắc vương mà! Vương gia là người có tấm lòng nhân hậu, rất thương dân, chắc chắn sẽ không bỏ mặc bọn họ đâu!"

Mạc Như Sương lại nói.

Lưu tri phủ lắc đầu: "Bản quan không biết chuyện này! Dù sao thì vương gia cũng là nhân vật lớn, bận rộn rất nhiều chuyện, có lẽ sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu! Thôi, chuyện của vương gia thì chúng ta bàn tán ít lại, chúng ta vẫn nên tiếp tục du ngoạn Đường Châu, đừng để mấy chuyện này làm mọi người mất vui!"

Sau đó, Lưu tri phủ tiếp tục giới thiệu cảnh đẹp Đường Châu cho mọi người.

Nhưng hai người Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái lại mang tâm sự nặng nề, không nghe lọt tai nữa...

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, Lâm Bắc Phàm quyết định lên đường quay về kinh thành. Hắn đến đây với tâm thế càng nhanh càng tốt, chỉ sợ sẽ chậm mất một chút.

Lúc về thì lại đi bằng xe ngựa sang trọng, không hề gấp gáp, cứ thảnh thơi mà về.

Nhưng trên đường quay về, mọi người lại phát hiện thêm rất nhiều lưu dân.

Lưu dân mặc quần áo rách rưới, mặt mày xanh xao, đôi mắt vô hồn, có rất nhiều người đi chân trần, xem ra đã rất lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm no, cũng không được ngủ một giấc yên ổn.

Mạc Như Sương không nhịn nổi, cản mấy lưu dân lại rồi hỏi: "Các ngươi đều là người Ký Bắc sao?"

Mấy lưu dân kia chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, vội vàng né tránh nàng, như thể rất sợ nhóm người Mạc Như Sương vậy.

Vì vậy, Mạc Như Sương lại tiếp tục giữ một lưu dân lớn tuổi lại, hỏi: "Ngươi cũng đến từ Ký Bắc sao?"

"Đúng vậy!"

Người kia bần thần gật đầu.

"Tại sao lại phải rời khỏi quê hương của mình chứ, chẳng lẽ ở đó không sống nổi nữa rồi sao?"

Mạc Như Sương lại hỏi.

"Ở Ký Bắc đâu đâu cũng là kẻ cướp, ngươi bảo ta sống thế nào đây? Nếu có thể tiếp tục sống ở đó, thì ai lại muốn chuyển đi cơ chứ? Ôi!"

Người kia lắc đầu, rời đi với vẻ mặt khổ sở. Trái tim của Mạc Như Sương cũng chùng xuống theo.

Trong lòng Quách Thiếu Soái cũng rất khó chịu.

Dù sao thì đó cũng là quê hương của bọn họ mà, có ai lại muốn quê hương của mình ra nông nỗi này cơ chứ? Dường như Lâm Bắc Phàm đã nhận ra tâm tư của bọn họ, nói: "Nơi này cách Ký Bắc không xa, hay là chúng ta chuyển hướng tới đó xem sao đã, dù sao cũng chẳng gấp gáp gì!"
Chương 279 Bức cung

"Cảm ơn công tử!"

Mạc Như Sương mừng rỡ nói.

Lâm Bắc Phàm phất tay với quan sai: "Đổi sang thường phục đi, chuyển hướng đi tới Ký Bắc xem sao!"

"Vâng, tế tửu đại nhân!"

Quan sai lập tức đáp.

Lúc xuất phát, bọn họ đã được nữ đế nhắc nhở kỹ càng, lúc nào cũng phải làm theo lệnh của Lâm Bắc Phàm.

Vì vậy, mọi người đều cất quan phục đi, đổi sang thường phục. Đi theo đường khác, thẳng tới Ký Bắc.

Đi chưa tới nửa ngày, mọi người đã đặt chân đến Ký Bắc.

Nhưng dọc theo đường đi, số lưu dân ngày càng tăng lên, có người đi tới Đường Châu, cũng có người đi tới nơi khác.

Tâm trạng của mọi ngưỡi cũng theo đó mà trở nên nặng nề.

Bỗng nhiên, Mạc Như Sương chỉ vào một thôn làng không người ở ven đường, nói với giọng nghẹn ngào: "Ta còn nhớ là nửa năm trước, ta và sư đệ đã từng đi qua nơi này! Khi ấy ở đây có rất nhiều người sinh sống, có gà có chó, nhưng bây giờ cứ mười ngôi nhà thì có tới chín nhà không có người ở!"

"Đúng vậy, lúc ấy bọn ta còn xin một bát nước để uống, người dân trong làng rất nhiệt tình, thế mà bây giờ lại chẳng còn ai cả!"

Quách Thiếu Soái nói với giọng đầy thất vọng, mất mát.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục gặp được vài thôn làng nhỏ, vậy mà nơi nào cũng không có người sống, đến cả ruộng đất cũng hoang tàn cả rồi.

Tâm trạng của mọi người cũng ngày càng xấu đi.

"Xem ra, nơi này gặp nạn giặc cỏ rất nghiêm trọng!"

Lâm Bắc Phàm than thở.

"Đúng vậy, tình hình này thật sự rất nghiêm trọng! Ty chức đã từng vào nam ra bắc, nhưng chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ! Theo lý mà nói, xảy ra chuyện lớn thế này, nhất định quan phủ địa phương sẽ phái người tới giải quyết! Cho dù không thể xử lý nổi, thì cũng sẽ bẩm báo lên triều đình, để triều đình xử lý! Vậy mà tới tạn bây giờ vẫn chẳng có biện pháp gì cả, thật không thể tưởng tượng nổi mà!"

Một quan sai trong đoàn nói.

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Vương đại nhân, ngươi cứ nói thẳng ra là quan phủ đã cấu kết với giặc cướp đi!"

Người kia vội xua tay: "Tế tửu đại nhân, chuyện này không được nói bừa đâu!"

"Chắc chắn là do quan phủ ở nơi này không làm việc đến nơi đến chốn, cho nên mới dẫn đến tình trạng giặc cỏ hoành hành, lưu dân xuất hiện khắp nơi! Về tới kinh thành, nhất định ta sẽ bẩm báo chuyện này cho nữ đế tỷ tỷ!"

Lòng chính nghĩa của tiểu quận chúa tăng cao, nói.

Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa lộc cộc từ phía xa vọng tới.

Nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy một nhóm người cưỡi những con ngựa lớn đang hùng hổ xông tới, vó ngựa làm bụi đất bay tung tóe, bọn chúng nhắm thẳng tới trước mặt nhóm người Lâm Bắc Phàm, bao vây bọn họ.

"Các anh em, có vẻ là một con dê béo đây!"

"Vừa nhìn là biết chúng là một đám công tử bột đang đi du ngoạn! Có nhiều xe ngựa xa hoa thế này, mặc quần áo sang trọng thế này, lại còn có nhiều tùy tùng thế này, chắc hẳn là rất giàu có! Đêm nay chúng ta có thể mua thêm đồ ăn rồi!"

"Hơn nữa còn có hai cô gái trông xinh đẹp thế kia, như tiên nữ giáng trần vậy! Đêm nay ông đây muốn khai trai!"

"Lão đại, ngươi sung sướng xong rồi, các anh em cũng muốn được sung sướng!"

"Ha ha, ai cũng có phần cả!"

Bọn họ trắng trợn nói những lời dung tục, chẳng hề để nhóm người Lâm Bắc Phàm vào mắt.

"Bảo vệ công tử!"

Toàn bộ các quan sai bên cạnh Lâm Bắc Phàm rút đao ra, bảo vệ bên cạnh Lâm Bắc Phàm.

Hai người Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái rút kiếm ra, cảnh giác mà nhìn chằm chằm bọn chúng.

Tiểu quận chúa không có vũ khí, nhưng nàng vẫn siết chặt hai nắm đấm, vẻ mặt rất hào hứng, có vẻ đã nóng lòng muốn thử sức rồi.

Nhưng đám giặc cướp này vẫn thản nhiên cười đùa không hề sợ hãi.

"Ha ha! Còn muốn phản kháng cơ à?"

"Thế thì thú vị rồi đây!"

"Đúng vậy, đã lâu rồi không gặp chuyện thú vị thế này!"

"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"

Tên đầu sỏ của đám mã tặc vung tay lên, hét lớn: "Các anh em, ra tay đi! Nam thì giết chết, nữ thì giữ lại!"

"Giết!"

Đám mã tặc gào lên.

Chỉ một lát sau, toàn bộ đám mã tặc đã ngã rạp xuống đất mà run rẩy.

Tên đầu sỏ của đám mã tặc đang to tiếng rên rỉ: "Hảo hán tha mạng, bọn ta sai rồi, ta nghìn lần không nên, không nên cướp của các ngươi! Mong các ngươi tha cho bọn ta một con đường sống được không, bọn ta không dám nữa đâu!"

Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười, ngồi xổm xuống: "Ta có vài vấn đề, mong ngươi thành thật mà trả lời ta!"

"Nếu ta trả lời, ngươi có thể tha cho ta một mạng được không?"

Ánh mắt tên đầu sỏ của đám mã tặc sáng lên, Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được thôi! Con người ta ấy à, tin tưởng nhất là phật, phật của ta từ bi, chỉ cần ngươi buông bỏ đao ác, phật tổ sẽ tha thứ cho các ngươi! A di đà phật!"

"Được, có chuyện gì ngươi cứ hỏi đi!"

Tên đầu sỏ của đám mã tặc hơi vui mừng.

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Nghe nói ở Ký Bắc xuất hiện một đám giặc cướp, có phải chính là các ngươi không?"

"Không sai, chính là bọn ta đây!"

Tên đầu sỏ của đám mã tặc lập tức gật đầu.

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?"

"Cái này thì không chắc chắn cho lắm, ta chưa đếm bao giờ, khoảng hai, ba nghìn người thì hẳn là đến đấy!"

Tên đầu sỏ đám mã tặc nói.
Chương 280 Sự thật

Mọi người nghe xong, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Hai, ba nghìn tên mã tặc, con số khổng lồ như thế, đủ để làm loạn một phương.

Hơn nữa bọn chúng còn bất ngờ xuất hiện, xem ra là đã có tổ chức, có âm mưu từ lâu rồi.

Vậy mà đến tận bây giờ, triều đình vẫn chẳng nhận được chút tin tức nào cả, tình hình rất nghiêm trọng. Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: "Chủ nhân đứng sau các ngươi là ai?"

Tên đầu sỏ của đám mã tặc lắc đầu: "Ta không biết nữa!"

Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên: "Sao ngươi lại không biết được chứ, nếu không thì ai ra lệnh cho các ngươi được?"

"Bởi vì bọn ta luôn liên lạc theo từng tuyến! Cấp trên của ta là xx, còn cấp trên của cấp trên là ai thì bọn ta không biết. Hắn ta ra lệnh cho bọn ta đi cướp bóc, thì bọn ta cứ đi cướp thôi. Đồ cướp về được, ngoài một ít để lại thì đều nộp lên bên trên cả!"

Người kia trả lời rất thành thật.

"Ngươi nghe lời người ta như thế, không hề nghĩ đến chuyện phản kháng sao?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Tên cầm đầu đám mã tặc run rẩy: "Bọn ta đâu dám cơ chứ! Bọn họ có rất nhiều cường giả, bất cứ cường giả nào cũng có thể giết chết bọn ta! Cho nên bọn ta vẫn nên làm việc cho tử tế thì hơn, cứ thế mà ăn ngon uống sau thôi!"

Lâm Bắc Phàm hỏi thêm vài chuyện nữa, nhưng không thu được thông tin gì có giá trị.

"Đại gia à, ta chỉ biết chừng ấy chuyện mà thôi! Ngươi thả ta ra đi mà, ta đảm bảo sau này không bao giờ làm chuyện này nữa đâu! Giờ ta sẽ dập đầu với ngươi, dập đầu với ngươi..."

Nói rồi, hắn ta thật sự cúi lạy Lâm Bắc Phàm, chẳng có chút tự trọng nào cả. Các mã tặc khác cũng làm theo hắn ta răm rắp.

Lâm Bắc Phàm đứng dậy: "Người đâu, bọn chúng không còn giá trị gì nữa, giết cả đi!"

Tên cầm đầu đám mã tặc ngơ ngác: "Không phải ngươi nói sẽ tha cho ta một mạng sao?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: "À phải rồi, giữ cho ngươi một mạng đấy!"

Tên cầm đầu đám mã tặc: "Trời ạ!"

Tên cầm đầu đám mã tặc nói với giọng thiết tha: "Không phải ngươi mới nói, buông bỏ đao ác, phật tổ sẽ tha thứ cho ta sao?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà tha thứ cho ngươi là chuyện của phật tổ, nhiệm vụ của ta là tiễn người về Tây Thiên!"

Tên cầm đầu đám mã tặc: "Trời ạ!"

"Ra tay đi!"

Lâm Bắc Phàm phất tay.

Mấy đao vung xuống, đám mã tặc đều chết sạch, một cây đuốc thiêu cháy xác bọn chúng. Sau đó, mọi người lại đi tiếp.

Lại gặp phải một đám mã tặc, đám mã tặc lại bị giết sạch.

Nhóm người Lâm Bắc Phàm không khỏi lắc đầu cảm thán, chỉ trong thời gian nửa ngày mà đã gặp phải ba đám mã tặc, chẳng trách người dân Ký Bắc lại chẳng thể ở lại được, đành phải chạy trốn, trở thành lưu dân.

Bởi vì nếu không bỏ chạy, thì thật sự chẳng còn đường sống nữa!

Tối hôm ấy, bọn họ tá túc tại một thôn làng không người. Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ hiu hiu, vô cùng yên tĩnh.

Hầu hết mọi người đều đã ngủ, Lâm Bắc Phàm ngồi ở một cái bàn đã, vừa uống rượu, vừa ngắm trăng.

Hắn rất có nhã hứng, như thể đang chờ ai đó vậy.

Bỗng nhiên, Mạc Như Sương đi tới: "Công tử, trong lòng ta có một chuyện không thể nghĩ ra nổi! Ngươi túc trí đa mưu, thông minh tuyệt đỉnh, có thể giải đáp nghi vấn trong lòng ta được không?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, mỉm cười nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ hỏi đi!"

"Công tử, kẻ đứng sau đám mã tặc này là ai, mục đích của bọn chúng là gì?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Thật ra, trong lòng ngươi đã có đáp án rồi mà!"

Mạc Như Sương hỏi với vẻ khó xử: "Có lẽ là không phải hắn ta đâu, hắn ta là người có lòng nhân hậu, anh minh thần võ, không thể làm ra loại chuyện như vậy được!"

"Nhưng ngoài hắn ta ra, hình như không thể là ai khác được nữa!"

Lâm Bắc Phàm gõ ngón tay trên mặt bàn đá: "Dù sao thì đây cũng là địa bàn của hắn ta, xảy ra chuyện lớn như thế, ngươi nói hắn ta không biết, có tin nổi không đây? Cho nên, chắn hẳn hắn ta đã biết rồi, nhưng biết rồi lại chẳng làm gì cả, vậy thì chỉ có hai nguyên nhân!"

"Hai nguyên nhân gì cơ?"

Mạc Như Sương hỏi.

"Thứ nhất, kẻ đứng sau lưng đám mã tặc có thể lực quá mạnh, hắn ta không thể đắc tội kẻ này được!"

Lâm Bắc Phàm nói: "Nhưng kẻ có thế lực như vậy rất ít! Dù sao thì hắn ta cũng là người muốn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế, trên đời này có mấy kẻ mà hắn ta không dám đắc tội cơ chứ?"

"Vậy thì chỉ còn khả năng thứ hai mà thôi!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bọn chúng vốn cùng một ổ, cho nên mới dung túng cho đám mã tặc!"

Sắc mặt Mạc Như Sương lại càng đau khổ hơn.

Như thể niềm tin mà nàng tâm niệm suốt bấy lâu nay đã vỡ nát, khó mà chấp nhận nổi.

Lâm Bắc Phàm đứng dậy, đặt hai bàn tay lên bả vai gầy gò của Mạc Như Sương, dịu dàng mà nói: "Như Sương, đừng nghĩ nhiều như thế làm gì, ta sẽ cho hắn ta thêm chút thời gian, để mọi chuyện tiếp tục diễn ra, rồi tất cả mọi thứ sẽ được phơi bày thôi! Giờ thì ngươi quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi!"

"Được, công tử!"

Mạc Như Sương gật đầu rồi quay về.

Cùng lúc đó, vì đột nhiên có ba nhóm mã tặc biến mất ở cùng một địa điểm, nên đám mã tặc đã bắt đầu cảnh giác.

"Mấy người Ngạ Lang, Thiên Hồ và Bạch Hùng đều chưa về, tình hình có vẻ bất ổn!"

"Hôm nay bọn họ đều hoạt động ở khu vực quận Phong!"

"Xem ra, có thể bọn họ đã gặp chuyện rồi, lập tức phái người đi điều tra đi!"

Đám mã tặc ở lân cận lập tức lên đường, phát hiện ra ba chồng thi thể đã bị thiêu cháy khét, lập tức báo cáo lên bên trên...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom