-
Chương 366-370
Chương 366 Vẫn thua
Trong lòng tam hoàng tử đắc ý, hắn ta mỉm cười: “Chút khó khăn này sao có thể quật ngã bản cung?” Hắn ta nhìn thời gian rồi lại tiếp tục múa bút.
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại ngoắc ngón tay.
“Đùng đoàng!”
Lại có tiếng sét đánh!
Tam hoàng tử giật mình, tay lại run, trên bức tranh xuất hiện thêm một dấu chấm xấu xí nữa.
Tam hoàng tử: “Con mẹ nó…”
Khoảnh khắc ấy, thậm chí hắn ta còn muốn chửi cả mẹ mình!
Đánh lúc nào không đánh sao cứ phải đánh lúc hắn ta đang vẽ tranh, ông trời không bỏ qua cho hắn ta có đúng không?
“Không sao, vẫn còn thời gian, vẫn có cơ hội cứu vãn!”
Tam hoàng tử lấy bút lông nhúng mực rồi lại bắt đầu sửa dấu chấm. Thời gian ba chén trà trôi qua, hắn ta lại khôi phục trạng thái như lúc đầu.
Mặc dù trông bức tranh có hơi lộn xộn nhưng không phải vấn đề gì quá lớn.
“Ha ha, không làm khó được bản cung đâu!”
Tam hoàng tử lại tiếp tục vẽ.
Lâm Bắc Phàm vừa thong thả uống trà vừa ngoắc ngón tay.
“Uỳnh!”
Lại là tiếng sét đánh! Đã thế âm thanh còn to hơn!
Tam hoàng tử đã chuẩn bị tâm lý từ trước, song tiếng sét đánh ấy vẫn khiến hắn ta giật mình.
Tay hắn ta không nhịn được mà run rẩy, một dấu chấm nữa xuất hiện.
…
Tam hoàng tử: “Mẹ nó…”
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời cao một cách khó hiểu.
“Sao sét đánh nhiều thế, trông trời cũng đâu có dấu hiệu mưa?”
“Trời nắng thế này, đến mây đen còn chẳng thấy!”
“Thời tiết quái lạ ghê ấy!”
Tam hoàng tử vừa chửi tục vừa cầm bút sửa lại dấu chấm xấu xí kia.
Tuy nhiên dấu chấm này quá rõ ràng và đã phá hỏng sự hài hòa của bức tranh, hắn ta có sửa cũng không có tác dụng mấy.
“Không sao, vẫn đẹp hơn của Lâm Bắc Phàm, vẫn thắng được!”
Hắn ta chỉ có thể tự an ủi như vậy.
Tam hoàng tử nhìn thời gian, phát hiện thời gian không còn nhiều nữa.
Tam hoàng tử thấy hơi căng thẳng, trên mặt hắn ta mướt mát mồ hôi, tốc độ cũng tăng lên vài phần.
Đúng lúc ấy, trên trời lại có một tiếng sấm rền cực lớn, song tam hoàng tử đã quen và hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Hừ! Chút sấm sét mà thôi, bản cung đã không giật mình nữa rồi!”
Tam hoàng tử đắc ý.
Tuy nhiên lúc bấy giờ, có một trận gió thổi tới và cuốn bay bức tranh trên bàn!
Tam hoàng tử bất cẩn chệch bút vẽ ra một nét dài kéo ngang cả bức tranh.
Chuyện này chẳng khác gì trên mặt có một vết sẹo dài ngoằng, trông xấu xí vô cùng.
Tam hoàng tử: “Đậu má…”
Hắn ta xổ hết những lời mắng chửi ra, thật sự muốn giết người lắm rồi!
Rốt cuộc hắn ta đã tạo nghiệt gì mà ông trời lại đối xử với hắn ta như vậy? Ông trời cứ nói ra đi, hắn ta sẽ sửa!
Cứ dày vò hắn ta như vậy thì có nghĩa lý gì?
Trong tình cảnh bất đắc dĩ, tam hoàng tử chỉ đành sửa lại nét vẽ đó, giảm mức độ ảnh hưởng của nó xuống thấp nhất.
Cùng lúc đó, trời bỗng vang lên tiếng sấm rền.
“Uỳnh!”
Tay tam hoàng tử run rẩy, hắn ta lại vẽ hỏng một đường nữa.
Tam hoàng tử: “…”
Thời gian bất giác trôi đi.
Trọng tài lớn giọng nói: “Hết giờ! Mời tam hoàng tử Đại Viêm dừng bút!”
“Đợi đã! Xong ngay rồi đây…”
Tam hoàng tử vừa vẽ vừa vội nói.
Trọng tài lại bảo: “Mời tam hoàng tử điện hạ lập tức dừng bút, bằng không ta chỉ đành phán ngươi đã thua!”
“Ôi!”
Tam hoàng tử bất lực, đành phải dừng bút.
Trọng tài treo bức tranh của hắn ta lên để mọi người cùng thưởng thức và đánh giá. Sau khi trông thấy bức tranh này, mọi người ai cũng kinh ngạc không thôi!
Nhất là mấy người bên Đại Viêm!
“Điện hạ, đây thật sự là tranh mà điện hạ vẽ sao?”
“Sao có thể vụng về như vậy, bình thường tranh của điện hạ đâu có như vậy!”
“Điện hạ, sao điện hạ lại…”
Tam hoàng tử điện hạ xấu hổ che mặt lại: “Các ngươi đừng nói nữa! Lúc bản cung vẽ thì bị ông trời làm phiền, sau đó lại bị gió thổi nên nét vẽ không chuẩn! Bản cung đã cố gắng làm tốt nhất có thể rồi!”
“Hóa ra là như vậy!”
“Nhưng mà với bức tranh này thì chúng ta thắng được sao?”
Ban đầu mọi người còn tự tin, song sau khi xem bức tranh này thì họ lại thấy bất an.
“Chắc vẫn có hy vọng thôi!”
Tam hoàng tử ôm tia hy vọng cuối cùng. Lúc bấy giờ, mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
“Ta bầu cho tế tửu! Mặc dù bút lực của tế tửu đi xuống nhưng tổng thể bức tranh vẫn gọn gàng, đẹp hơn nhiều so với tranh của tam hoàng tử điện hạ!”
“Ta cũng bầu cho tế tửu, tranh của tam hoàng tử hỏng nhiều chỗ quá, lão phu không thích!”
“Ta bầu cho tam hoàng tử, mặc dù hỏng nhiều nhưng tam hoàng tử đã xử lý rất thông minh! Nhìn tổng thể bức tranh vẫn hơn tranh của tế tửu mấy phần!”
“Ta cũng bầu cho tam hoàng tử!”
Cứ thế, ngươi bầu ta bầu, kết quả cuối cùng là…
“Tam hoàng tử Đại Viêm nhận được ba mươi hai phiếu, Lâm Bắc Phàm Đại Võ nhận được bốn mươi lăm phiếu, Lâm Bắc Phàm thắng!”
“Cuối cùng trong cuộc thi vẽ tranh, Đại Võ giành chiến thắng!”
Tam hoàng tử và mấy người bên Đại Viêm nhắm mắt một cách đau khổ. Bọn họ lại thua nữa rồi. Ngược lại, người bên Đại Võ thì hớn ha hớn hở.
“Đại Võ chúng ta lại thắng rồi!”
“Thắng liên tiếp bốn ván, thắng quá huy hoàng!”
“Tế tửu lợi hại!”
Tam hoàng tử nhìn cảnh tượng ấy với vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn ta đã bỏ ra quá nhiều, thậm chí táng gia bại sản, cuối cùng vẫn phải chịu thua, đả kích này đối với hắn ta là quá lớn!
Thân người tam hoàng tử lảo đảo chực ngã, mọi người bèn hốt hoảng.
“Tam hoàng tử điện hạ, điện hạ làm sao vậy?”
“Tại sao sắc mặt điện hạ lại xanh xao thế này?”
Tam hoàng tử điện hạ xoa lồng ngực lạnh lẽo của mình, đoạn đau khổ nói: “Lại thua một ván nữa nên trong lòng bản cung khó
Chương 367 Cuối cùng cũng biết hắn tham lam tới mức độ nào rồi
“Điện hạ, chuyện này không trách điện hạ, ai mà ngờ lúc đó lại xuất hiện điều bất thường chứ?”
“Chúng ta không hề thua Đại Võ, chúng ta chỉ thua ông trời thôi, điện hạ đừng để chuyện này trong lòng!”
“Điện hạ, điện hạ phấn chấn lên, điện hạ không thể gục ngã được!”
“Điện hạ là trụ cột của chúng ta, bắt buộc phải chống đỡ được!”
Tam hoàng tử cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, trong lòng hắn ta bỗng thấy ấm áp, hắn ta nở một nụ cười gượng gạo: “Đa tạ mọi người đã an ủi, bản cung thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Lúc bấy giờ, tiếng cười ngạo mạn của Lâm Bắc Phàm truyền đến: “Ta đã không thể phát huy như bình thường rồi mà các ngươi vẫn không thắng nổi? Đại Viêm các ngươi như cái đống rác, đống rác bản quan còn nhìn được, còn các ngươi thì… Ha ha!”
Tam hoàng tử tức đến mức hộc máu: “Hự!”
Hôm đó, tin tức Lâm Bắc Phàm dẫn đầu Đại Võ thắng liên tiếp hai phần thi đã được truyền đi một cách nhanh chóng.
Dân chúng muôn nơi ai cũng hân hoan, tưng bừng ca hát nhảy múa.
“Chúng ta lại thắng rồi!”
“Thắng liên tiếp bốn ván, thắng quá đẹp, tế tửu quá giỏi!”
“Về sau ai còn dám nói Đại Võ chúng ta yếu kém nữa?”
…
Người bên phía Đại Viêm thất thần, trong lòng bọn họ khó chịu, tinh thần bị quét sạch.
Tam hoàng tử đã chẳng thể nói lời an ủi, bởi lẽ người chịu tổn thương lớn nhất chính là hắn ta.
Hắn ta đã bỏ ra một cái giá cực lớn, song không nhận được kết quả tốt đẹp, đã thế còn thua thảm hại hơn cả hôm qua, đúng là nhục nhã!
Hơn nữa hắn ta bại dưới tay Lâm Bắc Phàm hai lần liên tiếp, hắn ta thật sự rất muốn chết!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng thấy rất khó chịu!
Khi gặp lại tam hoàng tử một lần nữa, hắn hùng hổ chất vấn: “Tam hoàng tử điện hạ, rốt cuộc hôm nay ngươi bị sao vậy? Ta đã nhường quá mức vậy mà tại sao các ngươi vẫn thua?”
“Hự!”
Tam hoàng tử cảm giác như có một thanh đao quẹt qua trái tim mình.
“Ngươi muốn thua thì phải nói sớm chứ! Ta sẽ thành toàn cho các ngươi, bảo đảm sẽ khiến các ngươi ngỏm củ tỏi luôn!”
“Hự!”
Tam hoàng tử lại trúng một đao.
“Cho ta tiền rồi còn không muốn ta thua, đã thế còn nhẫn tâm chơi đùa ta, đúng không hả?”
“Hự!”
Lồng ngực tam hoàng tử lại trúng thêm đao nữa.
“Ta cho các ngươi hay, các ngươi thành công rồi đấy! Ta lớn bằng ngần này, từ trước tới nay chưa từng phải chịu thiệt như vậy! Các ngươi thành công rồi đấy, các ngươi đã cho ta một bài học, ta cảm ơn cả nhà các ngươi luôn.”
“Hự!”
Tam hoàng tử tiếp tục bị “đao chém”.
Lão thần ở bên cạnh khuyên bảo: “Lâm tế tửu, ngươi bớt nói đi, trong lòng điện hạ đang rất khó chịu!”
Lâm Bắc Phàm lại càng điên tiết hơn: “Trong lòng hắn ta khó chịu thì trong lòng ta dễ chịu chắc? Ta đã hy sinh cả danh tiếng, tiền đồ của mình rồi, kết quả các ngươi vẫn không làm được, đúng là bùn nhão chẳng trát nổi tường!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, đoạn bảo: “Không sợ đối thử như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
“Mắng các ngươi là heo thì oan ức cho con heo quá!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Lời Lâm Bắc Phàm nói chẳng khác gì một đòn chí mạng!
Tam hoàng tử ôm ngực, hắn ta thấy lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù không thấy máu nhưng lồng ngực của hắn ta đã rỗng tuếch từ lâu.
“Lâm tế tửu, ngươi mắng đúng lắm!”
Đôi mắt thất thần của tam hoàng tử nhìn về phía xa xăm: “Ngươi đã cho chúng ta rất nhiều cơ hội mà chúng ta vẫn thua, tất cả là tại ta! Nếu không phải tại ta thì Đại Viêm đã thắng được hai ván từ lâu!”
Nói đoạn, hắn ta giơ tay phải lên và cho mình một cái bạt tai.
“Ta đúng là chẳng ra gì cả!”
“Chát!”
“Ta là đồ phế vật!”
“Chát!”
“Ta thực sự…”
Lâm Bắc Phàm bắt lấy tay tam hoàng tử, hắn nói: “Tam hoàng tử điện hạ, dừng tay!”
Tam hoàng tử quay đầu nhìn hắn: “Lâm tế tửu, ngươi…”
Lâm Bắc Phàm nói: “Để ta!”
Tam hoàng tử: “…”
“Chát!”
Mặt tam hoàng tử lệch sang một bên, phần mặt bên trái lập tức sưng lên.
“Chát!”
Mặt tam hoàng tử lại lệch sang bên khác, nửa mặt còn lại cũng sưng lên.
Lâm Bắc Phàm lại giơ tay lên.
Tam hoàng tử vội vã kéo lại, hắn ta nói chẳng rõ chữ: “Được rồi được rồi, không cần đánh nữa đâu, bản cung đã chịu đủ giáo huấn rồi!”
Lâm Bắc Phàm thu tay lại, trông hắn có vẻ tiếc nuối.
“Thực ra mọi thứ đều tại ông trời không công bằng!”
Lão thần Vương đại nhân cười khổ: “Nếu không phải đột nhiên nổi gió, lại còn sấm sét giữa trời quang thì điện hạ đã có thể phát huy như thường rồi!”
“Có điều cũng may, chúng ta vẫn còn cơ hội cứu vãn!”
Lão thần chắp tay với Lâm Bắc Phàm, cười nói:” “Ngày mai lại phải làm phiền Lâm tế tửu rồi!”
“Làm phiền ta cũng được, một trăm vạn!”
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên. Tam hoàng tử và lão thần chấn kinh: “Sao lại đòi tiền nữa?”
“Ngày mai thi làm thơ, đây là thế mạnh của ta đấy! Khắp thiên hạ đều biết ta giỏi làm thơ, các ngươi bảo ta nhường các ngươi khác gì đang kiểm tra kĩ thuật của ta? Hàm lượng kỹ thuật cao thì thêm tiền là đúng rồi còn gì?”
Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc từng chữ một.
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng rồi nói: “Ta lại phải hy sinh danh tiếng và tương lai của mình để các ngươi chiến thắng, thế nên ta muốn tiền để bù đắp cho những gì ta bị tổn thất!”
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Hơn nữa, qua một ngày thi đấu, tâm hồn ta đã chịu tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ các ngươi không thể bỏ ra chút tiền để an ủi ta hay sao?”
Hai người kia: “Con mẹ nó chứ…”
Ngươi tổn thất cái con khỉ!
Ngươi vừa lấy được tiền của chúng ta vừa thắng trọn từ đầu đến cuối, ngươi có gì mà tổn với chả thất!
Ngươi còn cần an ủi hay sao?
Người thực sự cần ai ủi là chúng ta chứ không phải cái tên khốn khiếp nhà ngươi!
Cuối cùng thì bọn họ cũng biết Lâm Bắc Phàm tham đến mức nào rồi!
Đúng là vì tiền hắn có thể lấy bất cứ cái cớ nào!
Chương 368 Đã mua chuộc rồi
“Thế nhưng chúng ta thực sự không còn tiền nữa!”
Tam hoàng tử cười khổ.
“Không sao, ta dạy cho các ngươi một cách.”
“Cách gì?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Hiện giờ tiền trang cũng có dịch vụ cho vay đấy. Tam hoàng tử điện hạ, với cái danh của mình thì ngươi hoàn toàn có thể vay tiền trang một trăm vạn lượng. Cứ thế là giải quyết được vấn đề tiền nong rồi, đúng chứ?”
Tam hoàng tử ngỡ ngàng!
Hay lắm, ngươi còn bảo ta đi vay tiền để đút lót cho ngươi nữa? Chuyện này đúng là có một không hai từ trước đến giờ!
Trong lòng bọn họ không hề muốn!
Bởi lẽ vay tiền thì cuối cùng vẫn phải trả, đã thế còn tính cả tiền lãi! Về sau bọn họ lấy đâu ra một trăm vạn lượng để mà trả cho tiền trang đây?
Lâm Bắc Phàm nhìn dáng vẻ do dự của tam hoàng tử, hắn đứng dậy, phủi mông: “Nếu không có tiền thì ta chỉ đành lực bất tòng tâm thôi! Hai vị, xin cáo từ!”
“Đợi đã Lâm tế tửu! Chỉ là tiền thôi mà, ngươi cho bản cung chút thời gian rồi bản cung trả cho ngươi!”
Tam hoàng tử gọi hắn lại.
Hiện giờ hắn ta không còn đường lui nữa rồi.
Trong cuộc thi bên hắn ta đã thua liên tiếp bốn ván, nếu ngày mai lại thua nữa thì đúng là thua sạch sành sanh, sau khi trở về hắn ta phải bẩm báo với phụ hoàng và muôn dân thế nào?
Chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng thất vọng.
Ngôi vị hoàng đế mà hắn ta vẫn luôn nhung nhớ sẽ rời xa hắn ta! Nợ tiền còn trả được chứ mất đi hoàng vị thì hắn ta sẽ không còn cơ hội nữa!
Thế là lão thần Vương đại nhân lập tức tới tiền trang làm thủ tục.
Trong lúc chờ đợi, tam hoàng tử nhớ đến biểu hiện kiêu ngạo ngày hôm nay của Lâm Bắc Phàm, hắn ta không nhịn được nói: “Lâm tế tửu, ngày mai lúc đi đấu ngươi bớt bớt lại đi được không, đừng có kiêu căng ngạo mạn như thế nữa? Tâm lí của chúng ta rất yếu, không chịu được kích thích đâu!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được!”
Tam hoàng tử chắp tay, mỉm cười: “Đa tạ tế tửu đại nhân!”
“Phải thêm tiền!”
“Đậu má!”
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm nhận một trăm hai mươi vạn lượng.
Hắn hài lòng vô cùng: “Tam hoàng tử điện hạ, cả Vương đại nhân nữa, các ngươi cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ nhường! Các ngươi phải nắm bắt cơ hội đấy, dẫn đầu Đại Viêm giành lấy chiến thắng, đừng để ta thất vọng nữa!”
“Làm phiền Lâm tế tửu rồi!”
Tam hoàng tử và Vương đại nhân mỉm cười.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, Lâm Bắc Phàm không về nhà mà rẽ vào sân của một tiểu trạch.
Đây chính là nhà của Liêu Như Mẫn, một trong những tuyển thủ tham gia cuộc thi của Đại Võ.
Biết Lâm Bắc Phàm tới, Liêu Như Mẫn bèn thấy vinh hạnh vô cùng, hắn ta vui lắm, vội vàng mở lời: “Tế tửu đại nhân, sao đại nhân tới thế này, mau mời vào! Tiểu Thanh, bưng trà lên!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Có việc qua đây nên tiện đường tới thăm ngươi! Ngày mai thi làm thơ và cũng là trận đấu quan trọng của cuộc thi này, hiện giờ ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”
Liêu Như Mẫn chắp tay nói: “Tế tửu đại nhân, ta vẫn đang chuẩn bị, không dám lơ là dù chỉ một chút! Để tham gia cuộc thi ngày mai, ta đang ôn tập lại tất cả những bài thơ trong những năm nay, hi vọng có đất dụng võ!”
Mỗi một tài tử đều có thói quen làm thơ.
Bọn họ đều thích tích cóp lại những bài thơ mà ngày thường mình làm, đợi đến khi nào cần thì lại lôi ra.
Trận đấu làm thơ ngày mai chính là một cơ hội tốt.
Nếu như trúng đề thì đúng là quá may mắn, có thể lấy luôn thơ của mình ra để thi!
“Hóa ra là vậy, ngươi có lòng rồi! Có thể cho bản quan xem không?”
“Đây là vinh hạnh của ta, mời tế tửu xem!”
Lâm tế tửu nhận lấy quyển tập của hắn ta.
Phần lớn đều là những bài thơ rất bình thường, không có điểm sáng gì cả, song có một vài bài rất xuất sắc.
Lâm Bắc Phàm chỉ chọn những bài ấy và tiến hành sửa đổi. Liêu Như Mẫn hớn hở!
Biết bao người mong muốn được đích thân tế tửu chỉ bảo chứ? Đúng là niềm vinh hạnh cực lớn!
Hơn nữa, Lâm tế tửu còn tài giỏi thực thụ, được hắn sửa bài xong, lời thơ đã đẹp hơn không ít, cách dùng từ cũng chuẩn xác hơn rất nhiều.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã dạy bảo!”
Liêu Như Mẫn cảm động không thôi.
Lâm Bắc Phàm trả lại tập thơ cho hắn ta, đoạn bảo: “Ngươi tiếp tục ôn tập đi, bản quan đi trước đây!”
“Ta tiễn đại nhân!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tới nhà của ba tuyển thủ khác. Trông thấy tập thơ của bọn họ, hắn lại bắt đầu sửa đổi.
Sau đó, hắn rời đi dưới sự biết ơn của bọn họ.
Đêm đen, nhân lúc không có ai, Lâm Bắc Phàm đi tới Lễ bộ.
Ở đây có một cái hộp, bên trong có rất nhiều mảnh giấy, đó chính là đề thi ngày mai.
Lâm Bắc Phàm nhìn qua một lượt rồi lại cất về chỗ cũ, sau đó rời đi.
Ngày hôm sau, cuộc thi được tiếp tục.
Hôm nay sẽ thi làm thơ, đây chính là phần thi quan trọng trong cuộc thi này. Bởi lẽ ngươi có tài có học hay không, làm vài bài thơ là biết.
So ra đã thắng liên tiếp bốn trận nên người bên phía Đại Võ cực kì thoải mái. Chỉ cần thắng trong phần thi này nữa thôi là bọn họ sẽ thắng cả cuộc thi này.
Để mà so sánh thì áp lực của người bên Đại Viêm chồng chất như núi, tinh thần căng thẳng vô cùng. Bởi lẽ chỉ cần thua ván này là bọn họ sẽ trắng tay.
Bọn họ không thể thua được.
Tam hoàng tử lớn tiếng cổ vũ: “Hôm nay sẽ thi làm thơ, đây là thế mạnh của chúng ta! Mọi người cố gắng hết sức, cuối cùng nhất định chúng ta sẽ thắng!”
“Vâng thưa điện hạ!”
Các tài tử bên Đại Viêm đồng thanh đáp, xem ra bọn họ vẫn hơi nhụt chí.
Tam hoàng tử âm thầm lắc đầu, hắn ta hiểu tâm trạng của bọn họ, bọn họ sợ Lâm Bắc Phàm thật rồi.
Nếu không mua chuộc Lâm Bắc Phàm thì ngay cả hắn ta cũng chẳng đủ tự tin. Lúc bấy giờ, tài tử hai bên đều đã lên trường diễn võ.
Nữ đế gật đầu, trọng tài ở một bên lớn giọng tuyên bố.
“Cuộc thi tiếp tục!”
Chương 369 Viết cũng tạm được
“Hôm nay sẽ thi làm thơ, tổng cộng có năm đề, mỗi một đề tương ứng với một ván!”
“Mỗi một ván, bệ hạ sẽ rút một đề và để tài tử hai bên đáp, làm thơ, từ hay phú đều được! Người thắng ở lại, người thua xuống dưới! Khi nào mà năm tài tử của một bên bị đánh bại hết thì cuộc thi kết thúc!”
“Nhưng mọi người phải chú ý, trận đấu lần này sẽ khác so với những lần trước, lần này sẽ tính tổng thời gian!”
“Lấy thời gian một nén hương làm giới hạn! Nếu trong thời gian này mà cả năm tài tử chưa làm được ra thơ thì sẽ thua!”
“Hiện giờ mời tài tử hai bên lên thi đấu!”
Thế là hai bên lại cử tài tử lên.
Đầu tiên, phía Đại Viêm cử trạng nguyên Đường Dung.
Hai hôm nay tình hình bên Đại Viêm vô cùng bất lợi, khí thế giảm sút, tinh thần bất ổn nên chỉ có thể cử người có tâm lý vững vàng nhất và cũng tài giỏi nhất là Đường Dung để kéo tinh thần mọi người vực dậy.
Còn người lên đầu tiên bên Đại Võ là Liêu Như Mẫn.
Hắn ta cũng có thiên phú về mảng làm thơ nên lên đầu tiên, hy vọng sẽ may mắn.
Trong hai ngày thi đấu hắn ta đã khá quen thuộc, hắn ta không nói nhiều, chỉ ưỡn ngực nhìn về phía nữ đế, đợi nàng ra đề.
Một cái hộp đựng đề thi được đưa đến trước mặt nữ đế. Nữ đế đưa tay, đang định lấy một đề trong số đó.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm khẽ cử động ngón tay, một cơn gió nhỏ thổi qua bên người nữ đế, thổi rơi một tờ giấy vào tay nàng.
Nữ đế không nghĩ nhiều, cứ thế cầm lấy.
Nàng mở ra rồi đọc: “Trúc!”
Trọng tài lập tức tuyên bố: “Đề thứ nhất là trúc! Mời hai bên làm một bài thơ liên quan đến trúc trong vòng một nén nhang, sau đó giao cho trọng tài!”
Đề này không quá khó.
Từ trước đến nay, trúc vẫn luôn là loài thực vật được các nhà văn, nhà thơ yêu thích. Bọn họ thích cái trung thành bất khuất của trúc, phù hợp với khí tiết của bọn họ nên đã để lại vô số những bài thơ ca ngợi về loài thực vật này.
Hiện tại các tài tử cứ rảnh rỗi là lại làm vài bài thơ về trúc.
Đường Dung bên Đại Viêm nở nụ cười tràn đầy tự tin, hắn ta đã có chuẩn bị về đề tài này.
Hắn ta đã làm rất nhiều bài thơ về trúc, trong đó có một bài là tuyệt tác. Một khi lấy bài này thì chắc chắn có thể khiến mọi người bất ngờ!
Ván này bọn họ chắc chắn sẽ thắng!
Tuy nhiên, Liêu Như Mẫn bên Đại Võ cũng thầm mừng trong lòng. Hắn ta cũng có chuẩn bị về đề tài này.
Hơn nữa bài thơ này của hắn ta đã được tế tửu đại nhân sửa cho, cả bài thơ như được bước lên một tầm cao mới, đạt đến trình độ truyền thế!
Hắn ta tin rằng khi lấy bài thơ này ra, chắc chắn có thể khiến mọi người trầm trồ!
Đúng là trời đang giúp ta! Ván này ta thắng chắc rồi!
Hôm nay chính là ngày Liêu Như Mẫn ta tỏa sáng!
Hai bên nhìn nhau, ai cũng nở nụ cười ngập tràn tự tin.
Lúc bấy giờ, trọng tài thắp một nén nhang, đoạn bảo: “Thời gian đếm ngược bắt đầu!”
“Mời Đường huynh!”
“Mời Liêu huynh!”
Hai người bước tới trước bàn, cầm bút và bắt đầu viết.
Mọi người nhìn chăm chú cảnh tượng ấy và bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Cả hai viết đều nhanh, xem ra ai nấy cũng đã có sự chuẩn bị!”
“Chắc là vậy, đề này cũng không khó, chỉ xem ai viết hay hơn thôi!”
“Có đầy thơ về trúc, giờ chỉ xem ý thơ của ai hay hơn thôi!”
“Này là đang kiểm tra trình độ của họ thôi!”
Bên phía Đại Viêm.
Thám hoa Đinh Thiếu Kiệt chắp tay, cười: “Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ!”
“Chúc mừng gì chứ?”
Tam hoàng tử lấy làm lạ.
Đinh Thiếu Kiệt cười tươi rói: “Ta từng được xem một tập thơ của Đường huynh! Trong đó có một bài về trúc, viết về sự trung thành bất khuất của trúc và đạt đến trình độ trấn quốc! Chỉ cần Đường huynh dùng bài thơ này thì chúng ta ắt sẽ thắng!”
“Ha ha! Hóa ra là vậy, đây đúng là một chuyện tốt!”
Tam hoàng tử cười lớn.
“Hiện giờ người duy nhất phải lo lắng chỉ có Lâm Bắc Phàm thôi!”
Đinh Thiếu Kiệt chau mày, trong lòng hắn ta tràn ngập vẻ sợ hãi: “Tài năng của hắn là thứ mà đời này ta hiếm được trông thấy! Về phương diện thơ ca hắn càng có thiên phú hơn! Hắn đã từng viết rất nhiều thơ, tất cả đều đạt đến trình độ vô cùng cao! Chỉ sợ hắn sẽ…”
Tam hoàng tử nở một nụ cười thần bí.
Hắn?
Không cần phải lo lắng về hắn!
Hắn đã nhận tiền của bản cung thì chắc chắn sẽ nhường trận đấu này thôi.
Làm thơ là cách để thử thách năng lực của một người, biết là biết, mà không biết chính là không biết, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra được.
Thế nên bọn họ chắc chắn sẽ giành chiến thắng!
“Bổn quan cảm giác chúng ta sẽ thắng ván này!”
Tam hoàng tử tự tin nói.
Mọi người kinh ngạc: “Điện hạ, sao điện hạ lại nói như vậy?”
“Các ngươi cứ yên lặng mà xem đi!”
Tam hoàng tử lại cười một cách thần bí.
Lúc bấy giờ, Đường Dung đã viết xong bài thơ của mình, là một bài ngũ ngôn tứ tuyệt.
Mọi người đọc xong, ai cũng hết lời khen ngợi.
“Thơ hay quá! Bài này đúng đỉnh, lột tả được sự trung thành của trúc.”
“Chắc chắn bài này phải ở trình độ trấn quốc!”
“Không nằm ngoài dự liệu, ván này Đường Dung thắng chắc rồi!”
“Đúng là trạng nguyên có khác!”
Đường Dung dương dương tự đắc, người bên Đại Viêm cũng hớn hở như đã chạm được đến thời khắc chiến thắng.
Liêu Như Mẫn bên phía Đại Võ cũng đã viết xong, hắn ta liếc nhìn một cái.
“Liêu huynh, bài thơ này của ta thế nào, có lọt vào mắt ngươi không hả?”
Đường Dung mỉm cười xán lạn, đoạn nói.
Liêu Như Mẫn chỉ cười nhạt: “Viết rất hay, đúng là trạng nguyên có khác!”
Chương 370 Vẫn thua
Đường Dung lập tức không vui!
Nói khéo quá, chẳng lẽ ngươi viết hay hơn ta ư?
Trước kia, hắn ta đã từng nghe phong thanh Liêu Như Mẫn là một kẻ có tài, song người này kém xa hắn ta.
Nếu như tới thi ở Đại Viêm thì miễn cưỡng cũng vào được tiến sĩ nhị giáp thôi.
Một tiến sĩ nhị giáp thì làm gì có tư cách mà khinh thường thơ của hắn ta?
“Thế thì Liêu huynh cho mọi người xem bài thơ mà ngươi viết đi!”
Đường Dung nói, hắn ta cười mà như không cười.
Liêu Như Mẫn bày thơ của mình ra, đoạn bảo: “Đây chính là bài thơ mà ta đã viết, tên Trúc Thạch! Mời bệ hạ và các vị đại nhân xem!”
Mọi người bèn liếc nhìn, nhìn xong lập tức kinh ngạc. Chỉ thấy trên giấy viết “Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc bền vững nơi vách xa. Va đập muôn thuở vẫn cứng chắc, bốn bề cuộn gió mặc thổi qua.”
“Hay quá!”
“Một chữ bám này khiến lão phu như trông thấy được vẻ bất khuất của cây trúc!”
“Cả bài thơ như một khóm trúc già sừng sững trên đá! Gió tứ phương không lay chuyển được nó, cũng không khiến nó mòn đi, thân trúc thẳng tắp, cứng cáp và kiên cường!”
“Đây đúng là một tuyệt tác về sự kiên cường của cây trúc! Lão phu đã từng đọc rất nhiều thơ về trúc, nhưng chỉ có bài này là lập luận sắc sảo, hình tượng sinh động, lão phu thích bài này nhất!”
“Bài thơ này… chắc chắn thuộc hàng tuyệt thế!”
Người có mặt đều là những kẻ đọc sách giỏi giang, yêu thích làm thơ và có khả năng thưởng thức thơ.
Hôm nay được trông thấy một bài thơ tuyệt vời như thế, lại còn do người Đại Võ viết, bọn họ lại càng kích động hơn, ai cũng hết lời khen ngợi.
“Đa tạ các vị đại nhân đã khen, ta thực không dám nhận!”
Liêu Như Mẫn khiêm tốn nói.
Thế nhưng trong lòng hắn ta đang vô cùng vui vẻ.
Trạng nguyên Đường Dung trông thấy cảnh tượng ấy thì thất vọng: “Chuyện này… sao có thể?”
Hắn ta đã dùng bài thơ hay nhất của mình, còn tưởng mình sẽ thắng chắc.
Kết quả Liêu Như Mẫn cũng có một tuyệt tác và cũng đạt đến trình độ cao như vậy! Đời người đúng là lắm điều bất ngờ, quá kích thích!
Sắc mặt mấy người bên Đại Viêm khó coi vô cùng, trông bọn họ như kiểu mất cha mất mẹ vậy. Nhất là tam thái tử điện hạ, sắc mặt của hắn ta là tệ nhất.
Ban đầu hắn ta còn cho rằng ván này bên mình sẽ thắng chắc, kết quả Lâm Bắc Phàm không lên thi, một tên lâu la bên Đại Võ thôi cũng có thể đánh bại trạng nguyên của hắn ta! Đúng là mất mặt!
Đường Dung há miệng nói: “Liêu huynh, đây thật sự là bài thơ do ngươi viết sao?”
Liêu Như Mẫn hơi đỏ mặt.
Bài thơ này đúng là do hắn ta viết.
Song tế tửu đã đọc nó và chỉnh sửa cho hắn ta, thế nên mới đạt được hiệu quả như vậy.
Liêu Như Mẫn liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, hắn ta trông thấy Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
Biết được ý của Lâm Bắc Phàm xong, hắn ta bèn nói một cách hùng hổ: “Đương nhiên là thơ do ta làm rồi, chẳng lẽ ngươi sẽ nhường một bài thơ hay như vậy cho người khác?”
Đường Dung thầm lắc đầu.
Đối với những người bọn họ mà nói thì nó chẳng khác gì một bí kíp võ công tuyệt thế của người trong giang hồ.
Ai lại nỡ giao nó ra để thành toàn cho người khác?
Trọng tài mỉm cười, nói: “Làm thơ cần có linh cảm! Ai cũng có lúc tỏa sáng, lúc thất bại thì mới viết được một tuyệt tác như thế! Giống như tế tửu đại nhân của chúng ta vậy, học rộng tài cao, linh cảm vô cùng phong phú và hay viết được nhiều bài thơ hay để lại cho người đời thưởng thức!”
“Không sai! Tế tửu đại nhân chính là một người học rộng biết nhiều, tài làm thơ đỉnh cao nên mới được người đời xưng là tiên trên trời! Bởi lẽ chỉ có tiên mới có được tài hoa như thế! Để mà so sánh với đại nhân thì ta còn kém xa, cái tài của ta chỉ bằng một phần một vạn của đại nhân mà thôi!”
Liêu Như Mẫn lập tức nịnh nọt.
Lâm Bắc Phàm nghe mà vui vô cùng, tiểu tử này hiểu chuyện đấy, đúng là không uổng công hắn giúp đỡ!
Đường Dung biết trước được kết cục này, chỉ là hắn ta không có cách cứu vãn tình hình thôi. Cuối cùng sau khi bầu phiếu, Liêu Như Mẫn giành chiến thắng.
Đường Dung đi xuống với vẻ thất vọng, hắn ta cười khổ: “Điện hạ, các vị, ta xin lỗi! Khiến mọi người thất vọng rồi!”
“Đường Dung, ngươi đã làm rất tốt rồi, chuyện này không trách ngươi được! Ai mà ngờ được Liêu Như Mẫn lại dùng một bài thơ tuyệt thế như vậy chứ, chỉ có thể nói ngươi không may mắn, ngươi bại trong vinh quang!”
Tam hoàng tử khuyên.
Đường Dung chắp tay: “Ván tiếp theo giao cho mọi người vậy!”
Tam hoàng tử vội bảo: “Các ngươi còn bài thơ nào về trúc không? Hiện giờ đang lúc cấp bách, mau lấy ra đi!”
Mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu, bọn họ chỉ biết cười khổ.
“Điện hạ, thật sự không còn nữa!”
“Điện hạ, ta có một bài, nhưng kém xa Trúc Thạch của Liêu Như Mẫn!”
“Điện hạ, ta có một bài nhưng không dùng được đâu!”
Tam hoàng tử càng sốt ruột hơn, hắn ta giục: “Nếu đã không có thì mau nghĩ ra cho ta! Mau nghĩ cách cho bản cung! Đây mới chỉ là ván đầu tiên, nhưng một khi chúng ta đã thua thì đồng nghĩa với việc sẽ thua tất cả! Sau khi trở về biết phải bẩm báo với bệ hạ và dân chúng thế nào?”
Người bên phía Đại Viêm như sắp muốn khóc.
“Nhưng điện hạ à, đâu thể nghĩ ra một bài thơ tuyệt thế dễ dàng như vậy?”
“Có chặt đầu ta thì ta cũng không viết được!”
“Chúng ta thật sự không còn cách nào khác!”
Tam hoàng tử nói: “Đừng có phí lời nữa, mau tranh thủ thời gian nghĩ đi!”
Trong lòng tam hoàng tử đắc ý, hắn ta mỉm cười: “Chút khó khăn này sao có thể quật ngã bản cung?” Hắn ta nhìn thời gian rồi lại tiếp tục múa bút.
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại ngoắc ngón tay.
“Đùng đoàng!”
Lại có tiếng sét đánh!
Tam hoàng tử giật mình, tay lại run, trên bức tranh xuất hiện thêm một dấu chấm xấu xí nữa.
Tam hoàng tử: “Con mẹ nó…”
Khoảnh khắc ấy, thậm chí hắn ta còn muốn chửi cả mẹ mình!
Đánh lúc nào không đánh sao cứ phải đánh lúc hắn ta đang vẽ tranh, ông trời không bỏ qua cho hắn ta có đúng không?
“Không sao, vẫn còn thời gian, vẫn có cơ hội cứu vãn!”
Tam hoàng tử lấy bút lông nhúng mực rồi lại bắt đầu sửa dấu chấm. Thời gian ba chén trà trôi qua, hắn ta lại khôi phục trạng thái như lúc đầu.
Mặc dù trông bức tranh có hơi lộn xộn nhưng không phải vấn đề gì quá lớn.
“Ha ha, không làm khó được bản cung đâu!”
Tam hoàng tử lại tiếp tục vẽ.
Lâm Bắc Phàm vừa thong thả uống trà vừa ngoắc ngón tay.
“Uỳnh!”
Lại là tiếng sét đánh! Đã thế âm thanh còn to hơn!
Tam hoàng tử đã chuẩn bị tâm lý từ trước, song tiếng sét đánh ấy vẫn khiến hắn ta giật mình.
Tay hắn ta không nhịn được mà run rẩy, một dấu chấm nữa xuất hiện.
…
Tam hoàng tử: “Mẹ nó…”
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời cao một cách khó hiểu.
“Sao sét đánh nhiều thế, trông trời cũng đâu có dấu hiệu mưa?”
“Trời nắng thế này, đến mây đen còn chẳng thấy!”
“Thời tiết quái lạ ghê ấy!”
Tam hoàng tử vừa chửi tục vừa cầm bút sửa lại dấu chấm xấu xí kia.
Tuy nhiên dấu chấm này quá rõ ràng và đã phá hỏng sự hài hòa của bức tranh, hắn ta có sửa cũng không có tác dụng mấy.
“Không sao, vẫn đẹp hơn của Lâm Bắc Phàm, vẫn thắng được!”
Hắn ta chỉ có thể tự an ủi như vậy.
Tam hoàng tử nhìn thời gian, phát hiện thời gian không còn nhiều nữa.
Tam hoàng tử thấy hơi căng thẳng, trên mặt hắn ta mướt mát mồ hôi, tốc độ cũng tăng lên vài phần.
Đúng lúc ấy, trên trời lại có một tiếng sấm rền cực lớn, song tam hoàng tử đã quen và hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Hừ! Chút sấm sét mà thôi, bản cung đã không giật mình nữa rồi!”
Tam hoàng tử đắc ý.
Tuy nhiên lúc bấy giờ, có một trận gió thổi tới và cuốn bay bức tranh trên bàn!
Tam hoàng tử bất cẩn chệch bút vẽ ra một nét dài kéo ngang cả bức tranh.
Chuyện này chẳng khác gì trên mặt có một vết sẹo dài ngoằng, trông xấu xí vô cùng.
Tam hoàng tử: “Đậu má…”
Hắn ta xổ hết những lời mắng chửi ra, thật sự muốn giết người lắm rồi!
Rốt cuộc hắn ta đã tạo nghiệt gì mà ông trời lại đối xử với hắn ta như vậy? Ông trời cứ nói ra đi, hắn ta sẽ sửa!
Cứ dày vò hắn ta như vậy thì có nghĩa lý gì?
Trong tình cảnh bất đắc dĩ, tam hoàng tử chỉ đành sửa lại nét vẽ đó, giảm mức độ ảnh hưởng của nó xuống thấp nhất.
Cùng lúc đó, trời bỗng vang lên tiếng sấm rền.
“Uỳnh!”
Tay tam hoàng tử run rẩy, hắn ta lại vẽ hỏng một đường nữa.
Tam hoàng tử: “…”
Thời gian bất giác trôi đi.
Trọng tài lớn giọng nói: “Hết giờ! Mời tam hoàng tử Đại Viêm dừng bút!”
“Đợi đã! Xong ngay rồi đây…”
Tam hoàng tử vừa vẽ vừa vội nói.
Trọng tài lại bảo: “Mời tam hoàng tử điện hạ lập tức dừng bút, bằng không ta chỉ đành phán ngươi đã thua!”
“Ôi!”
Tam hoàng tử bất lực, đành phải dừng bút.
Trọng tài treo bức tranh của hắn ta lên để mọi người cùng thưởng thức và đánh giá. Sau khi trông thấy bức tranh này, mọi người ai cũng kinh ngạc không thôi!
Nhất là mấy người bên Đại Viêm!
“Điện hạ, đây thật sự là tranh mà điện hạ vẽ sao?”
“Sao có thể vụng về như vậy, bình thường tranh của điện hạ đâu có như vậy!”
“Điện hạ, sao điện hạ lại…”
Tam hoàng tử điện hạ xấu hổ che mặt lại: “Các ngươi đừng nói nữa! Lúc bản cung vẽ thì bị ông trời làm phiền, sau đó lại bị gió thổi nên nét vẽ không chuẩn! Bản cung đã cố gắng làm tốt nhất có thể rồi!”
“Hóa ra là như vậy!”
“Nhưng mà với bức tranh này thì chúng ta thắng được sao?”
Ban đầu mọi người còn tự tin, song sau khi xem bức tranh này thì họ lại thấy bất an.
“Chắc vẫn có hy vọng thôi!”
Tam hoàng tử ôm tia hy vọng cuối cùng. Lúc bấy giờ, mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
“Ta bầu cho tế tửu! Mặc dù bút lực của tế tửu đi xuống nhưng tổng thể bức tranh vẫn gọn gàng, đẹp hơn nhiều so với tranh của tam hoàng tử điện hạ!”
“Ta cũng bầu cho tế tửu, tranh của tam hoàng tử hỏng nhiều chỗ quá, lão phu không thích!”
“Ta bầu cho tam hoàng tử, mặc dù hỏng nhiều nhưng tam hoàng tử đã xử lý rất thông minh! Nhìn tổng thể bức tranh vẫn hơn tranh của tế tửu mấy phần!”
“Ta cũng bầu cho tam hoàng tử!”
Cứ thế, ngươi bầu ta bầu, kết quả cuối cùng là…
“Tam hoàng tử Đại Viêm nhận được ba mươi hai phiếu, Lâm Bắc Phàm Đại Võ nhận được bốn mươi lăm phiếu, Lâm Bắc Phàm thắng!”
“Cuối cùng trong cuộc thi vẽ tranh, Đại Võ giành chiến thắng!”
Tam hoàng tử và mấy người bên Đại Viêm nhắm mắt một cách đau khổ. Bọn họ lại thua nữa rồi. Ngược lại, người bên Đại Võ thì hớn ha hớn hở.
“Đại Võ chúng ta lại thắng rồi!”
“Thắng liên tiếp bốn ván, thắng quá huy hoàng!”
“Tế tửu lợi hại!”
Tam hoàng tử nhìn cảnh tượng ấy với vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn ta đã bỏ ra quá nhiều, thậm chí táng gia bại sản, cuối cùng vẫn phải chịu thua, đả kích này đối với hắn ta là quá lớn!
Thân người tam hoàng tử lảo đảo chực ngã, mọi người bèn hốt hoảng.
“Tam hoàng tử điện hạ, điện hạ làm sao vậy?”
“Tại sao sắc mặt điện hạ lại xanh xao thế này?”
Tam hoàng tử điện hạ xoa lồng ngực lạnh lẽo của mình, đoạn đau khổ nói: “Lại thua một ván nữa nên trong lòng bản cung khó
Chương 367 Cuối cùng cũng biết hắn tham lam tới mức độ nào rồi
“Điện hạ, chuyện này không trách điện hạ, ai mà ngờ lúc đó lại xuất hiện điều bất thường chứ?”
“Chúng ta không hề thua Đại Võ, chúng ta chỉ thua ông trời thôi, điện hạ đừng để chuyện này trong lòng!”
“Điện hạ, điện hạ phấn chấn lên, điện hạ không thể gục ngã được!”
“Điện hạ là trụ cột của chúng ta, bắt buộc phải chống đỡ được!”
Tam hoàng tử cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, trong lòng hắn ta bỗng thấy ấm áp, hắn ta nở một nụ cười gượng gạo: “Đa tạ mọi người đã an ủi, bản cung thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Lúc bấy giờ, tiếng cười ngạo mạn của Lâm Bắc Phàm truyền đến: “Ta đã không thể phát huy như bình thường rồi mà các ngươi vẫn không thắng nổi? Đại Viêm các ngươi như cái đống rác, đống rác bản quan còn nhìn được, còn các ngươi thì… Ha ha!”
Tam hoàng tử tức đến mức hộc máu: “Hự!”
Hôm đó, tin tức Lâm Bắc Phàm dẫn đầu Đại Võ thắng liên tiếp hai phần thi đã được truyền đi một cách nhanh chóng.
Dân chúng muôn nơi ai cũng hân hoan, tưng bừng ca hát nhảy múa.
“Chúng ta lại thắng rồi!”
“Thắng liên tiếp bốn ván, thắng quá đẹp, tế tửu quá giỏi!”
“Về sau ai còn dám nói Đại Võ chúng ta yếu kém nữa?”
…
Người bên phía Đại Viêm thất thần, trong lòng bọn họ khó chịu, tinh thần bị quét sạch.
Tam hoàng tử đã chẳng thể nói lời an ủi, bởi lẽ người chịu tổn thương lớn nhất chính là hắn ta.
Hắn ta đã bỏ ra một cái giá cực lớn, song không nhận được kết quả tốt đẹp, đã thế còn thua thảm hại hơn cả hôm qua, đúng là nhục nhã!
Hơn nữa hắn ta bại dưới tay Lâm Bắc Phàm hai lần liên tiếp, hắn ta thật sự rất muốn chết!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng thấy rất khó chịu!
Khi gặp lại tam hoàng tử một lần nữa, hắn hùng hổ chất vấn: “Tam hoàng tử điện hạ, rốt cuộc hôm nay ngươi bị sao vậy? Ta đã nhường quá mức vậy mà tại sao các ngươi vẫn thua?”
“Hự!”
Tam hoàng tử cảm giác như có một thanh đao quẹt qua trái tim mình.
“Ngươi muốn thua thì phải nói sớm chứ! Ta sẽ thành toàn cho các ngươi, bảo đảm sẽ khiến các ngươi ngỏm củ tỏi luôn!”
“Hự!”
Tam hoàng tử lại trúng một đao.
“Cho ta tiền rồi còn không muốn ta thua, đã thế còn nhẫn tâm chơi đùa ta, đúng không hả?”
“Hự!”
Lồng ngực tam hoàng tử lại trúng thêm đao nữa.
“Ta cho các ngươi hay, các ngươi thành công rồi đấy! Ta lớn bằng ngần này, từ trước tới nay chưa từng phải chịu thiệt như vậy! Các ngươi thành công rồi đấy, các ngươi đã cho ta một bài học, ta cảm ơn cả nhà các ngươi luôn.”
“Hự!”
Tam hoàng tử tiếp tục bị “đao chém”.
Lão thần ở bên cạnh khuyên bảo: “Lâm tế tửu, ngươi bớt nói đi, trong lòng điện hạ đang rất khó chịu!”
Lâm Bắc Phàm lại càng điên tiết hơn: “Trong lòng hắn ta khó chịu thì trong lòng ta dễ chịu chắc? Ta đã hy sinh cả danh tiếng, tiền đồ của mình rồi, kết quả các ngươi vẫn không làm được, đúng là bùn nhão chẳng trát nổi tường!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, đoạn bảo: “Không sợ đối thử như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
“Mắng các ngươi là heo thì oan ức cho con heo quá!”
Tam hoàng tử điện hạ: “Hự!”
Lời Lâm Bắc Phàm nói chẳng khác gì một đòn chí mạng!
Tam hoàng tử ôm ngực, hắn ta thấy lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù không thấy máu nhưng lồng ngực của hắn ta đã rỗng tuếch từ lâu.
“Lâm tế tửu, ngươi mắng đúng lắm!”
Đôi mắt thất thần của tam hoàng tử nhìn về phía xa xăm: “Ngươi đã cho chúng ta rất nhiều cơ hội mà chúng ta vẫn thua, tất cả là tại ta! Nếu không phải tại ta thì Đại Viêm đã thắng được hai ván từ lâu!”
Nói đoạn, hắn ta giơ tay phải lên và cho mình một cái bạt tai.
“Ta đúng là chẳng ra gì cả!”
“Chát!”
“Ta là đồ phế vật!”
“Chát!”
“Ta thực sự…”
Lâm Bắc Phàm bắt lấy tay tam hoàng tử, hắn nói: “Tam hoàng tử điện hạ, dừng tay!”
Tam hoàng tử quay đầu nhìn hắn: “Lâm tế tửu, ngươi…”
Lâm Bắc Phàm nói: “Để ta!”
Tam hoàng tử: “…”
“Chát!”
Mặt tam hoàng tử lệch sang một bên, phần mặt bên trái lập tức sưng lên.
“Chát!”
Mặt tam hoàng tử lại lệch sang bên khác, nửa mặt còn lại cũng sưng lên.
Lâm Bắc Phàm lại giơ tay lên.
Tam hoàng tử vội vã kéo lại, hắn ta nói chẳng rõ chữ: “Được rồi được rồi, không cần đánh nữa đâu, bản cung đã chịu đủ giáo huấn rồi!”
Lâm Bắc Phàm thu tay lại, trông hắn có vẻ tiếc nuối.
“Thực ra mọi thứ đều tại ông trời không công bằng!”
Lão thần Vương đại nhân cười khổ: “Nếu không phải đột nhiên nổi gió, lại còn sấm sét giữa trời quang thì điện hạ đã có thể phát huy như thường rồi!”
“Có điều cũng may, chúng ta vẫn còn cơ hội cứu vãn!”
Lão thần chắp tay với Lâm Bắc Phàm, cười nói:” “Ngày mai lại phải làm phiền Lâm tế tửu rồi!”
“Làm phiền ta cũng được, một trăm vạn!”
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên. Tam hoàng tử và lão thần chấn kinh: “Sao lại đòi tiền nữa?”
“Ngày mai thi làm thơ, đây là thế mạnh của ta đấy! Khắp thiên hạ đều biết ta giỏi làm thơ, các ngươi bảo ta nhường các ngươi khác gì đang kiểm tra kĩ thuật của ta? Hàm lượng kỹ thuật cao thì thêm tiền là đúng rồi còn gì?”
Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc từng chữ một.
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng rồi nói: “Ta lại phải hy sinh danh tiếng và tương lai của mình để các ngươi chiến thắng, thế nên ta muốn tiền để bù đắp cho những gì ta bị tổn thất!”
Tam hoàng tử và lão thần: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Hơn nữa, qua một ngày thi đấu, tâm hồn ta đã chịu tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ các ngươi không thể bỏ ra chút tiền để an ủi ta hay sao?”
Hai người kia: “Con mẹ nó chứ…”
Ngươi tổn thất cái con khỉ!
Ngươi vừa lấy được tiền của chúng ta vừa thắng trọn từ đầu đến cuối, ngươi có gì mà tổn với chả thất!
Ngươi còn cần an ủi hay sao?
Người thực sự cần ai ủi là chúng ta chứ không phải cái tên khốn khiếp nhà ngươi!
Cuối cùng thì bọn họ cũng biết Lâm Bắc Phàm tham đến mức nào rồi!
Đúng là vì tiền hắn có thể lấy bất cứ cái cớ nào!
Chương 368 Đã mua chuộc rồi
“Thế nhưng chúng ta thực sự không còn tiền nữa!”
Tam hoàng tử cười khổ.
“Không sao, ta dạy cho các ngươi một cách.”
“Cách gì?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Hiện giờ tiền trang cũng có dịch vụ cho vay đấy. Tam hoàng tử điện hạ, với cái danh của mình thì ngươi hoàn toàn có thể vay tiền trang một trăm vạn lượng. Cứ thế là giải quyết được vấn đề tiền nong rồi, đúng chứ?”
Tam hoàng tử ngỡ ngàng!
Hay lắm, ngươi còn bảo ta đi vay tiền để đút lót cho ngươi nữa? Chuyện này đúng là có một không hai từ trước đến giờ!
Trong lòng bọn họ không hề muốn!
Bởi lẽ vay tiền thì cuối cùng vẫn phải trả, đã thế còn tính cả tiền lãi! Về sau bọn họ lấy đâu ra một trăm vạn lượng để mà trả cho tiền trang đây?
Lâm Bắc Phàm nhìn dáng vẻ do dự của tam hoàng tử, hắn đứng dậy, phủi mông: “Nếu không có tiền thì ta chỉ đành lực bất tòng tâm thôi! Hai vị, xin cáo từ!”
“Đợi đã Lâm tế tửu! Chỉ là tiền thôi mà, ngươi cho bản cung chút thời gian rồi bản cung trả cho ngươi!”
Tam hoàng tử gọi hắn lại.
Hiện giờ hắn ta không còn đường lui nữa rồi.
Trong cuộc thi bên hắn ta đã thua liên tiếp bốn ván, nếu ngày mai lại thua nữa thì đúng là thua sạch sành sanh, sau khi trở về hắn ta phải bẩm báo với phụ hoàng và muôn dân thế nào?
Chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng thất vọng.
Ngôi vị hoàng đế mà hắn ta vẫn luôn nhung nhớ sẽ rời xa hắn ta! Nợ tiền còn trả được chứ mất đi hoàng vị thì hắn ta sẽ không còn cơ hội nữa!
Thế là lão thần Vương đại nhân lập tức tới tiền trang làm thủ tục.
Trong lúc chờ đợi, tam hoàng tử nhớ đến biểu hiện kiêu ngạo ngày hôm nay của Lâm Bắc Phàm, hắn ta không nhịn được nói: “Lâm tế tửu, ngày mai lúc đi đấu ngươi bớt bớt lại đi được không, đừng có kiêu căng ngạo mạn như thế nữa? Tâm lí của chúng ta rất yếu, không chịu được kích thích đâu!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được!”
Tam hoàng tử chắp tay, mỉm cười: “Đa tạ tế tửu đại nhân!”
“Phải thêm tiền!”
“Đậu má!”
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm nhận một trăm hai mươi vạn lượng.
Hắn hài lòng vô cùng: “Tam hoàng tử điện hạ, cả Vương đại nhân nữa, các ngươi cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ nhường! Các ngươi phải nắm bắt cơ hội đấy, dẫn đầu Đại Viêm giành lấy chiến thắng, đừng để ta thất vọng nữa!”
“Làm phiền Lâm tế tửu rồi!”
Tam hoàng tử và Vương đại nhân mỉm cười.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, Lâm Bắc Phàm không về nhà mà rẽ vào sân của một tiểu trạch.
Đây chính là nhà của Liêu Như Mẫn, một trong những tuyển thủ tham gia cuộc thi của Đại Võ.
Biết Lâm Bắc Phàm tới, Liêu Như Mẫn bèn thấy vinh hạnh vô cùng, hắn ta vui lắm, vội vàng mở lời: “Tế tửu đại nhân, sao đại nhân tới thế này, mau mời vào! Tiểu Thanh, bưng trà lên!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Có việc qua đây nên tiện đường tới thăm ngươi! Ngày mai thi làm thơ và cũng là trận đấu quan trọng của cuộc thi này, hiện giờ ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”
Liêu Như Mẫn chắp tay nói: “Tế tửu đại nhân, ta vẫn đang chuẩn bị, không dám lơ là dù chỉ một chút! Để tham gia cuộc thi ngày mai, ta đang ôn tập lại tất cả những bài thơ trong những năm nay, hi vọng có đất dụng võ!”
Mỗi một tài tử đều có thói quen làm thơ.
Bọn họ đều thích tích cóp lại những bài thơ mà ngày thường mình làm, đợi đến khi nào cần thì lại lôi ra.
Trận đấu làm thơ ngày mai chính là một cơ hội tốt.
Nếu như trúng đề thì đúng là quá may mắn, có thể lấy luôn thơ của mình ra để thi!
“Hóa ra là vậy, ngươi có lòng rồi! Có thể cho bản quan xem không?”
“Đây là vinh hạnh của ta, mời tế tửu xem!”
Lâm tế tửu nhận lấy quyển tập của hắn ta.
Phần lớn đều là những bài thơ rất bình thường, không có điểm sáng gì cả, song có một vài bài rất xuất sắc.
Lâm Bắc Phàm chỉ chọn những bài ấy và tiến hành sửa đổi. Liêu Như Mẫn hớn hở!
Biết bao người mong muốn được đích thân tế tửu chỉ bảo chứ? Đúng là niềm vinh hạnh cực lớn!
Hơn nữa, Lâm tế tửu còn tài giỏi thực thụ, được hắn sửa bài xong, lời thơ đã đẹp hơn không ít, cách dùng từ cũng chuẩn xác hơn rất nhiều.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã dạy bảo!”
Liêu Như Mẫn cảm động không thôi.
Lâm Bắc Phàm trả lại tập thơ cho hắn ta, đoạn bảo: “Ngươi tiếp tục ôn tập đi, bản quan đi trước đây!”
“Ta tiễn đại nhân!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tới nhà của ba tuyển thủ khác. Trông thấy tập thơ của bọn họ, hắn lại bắt đầu sửa đổi.
Sau đó, hắn rời đi dưới sự biết ơn của bọn họ.
Đêm đen, nhân lúc không có ai, Lâm Bắc Phàm đi tới Lễ bộ.
Ở đây có một cái hộp, bên trong có rất nhiều mảnh giấy, đó chính là đề thi ngày mai.
Lâm Bắc Phàm nhìn qua một lượt rồi lại cất về chỗ cũ, sau đó rời đi.
Ngày hôm sau, cuộc thi được tiếp tục.
Hôm nay sẽ thi làm thơ, đây chính là phần thi quan trọng trong cuộc thi này. Bởi lẽ ngươi có tài có học hay không, làm vài bài thơ là biết.
So ra đã thắng liên tiếp bốn trận nên người bên phía Đại Võ cực kì thoải mái. Chỉ cần thắng trong phần thi này nữa thôi là bọn họ sẽ thắng cả cuộc thi này.
Để mà so sánh thì áp lực của người bên Đại Viêm chồng chất như núi, tinh thần căng thẳng vô cùng. Bởi lẽ chỉ cần thua ván này là bọn họ sẽ trắng tay.
Bọn họ không thể thua được.
Tam hoàng tử lớn tiếng cổ vũ: “Hôm nay sẽ thi làm thơ, đây là thế mạnh của chúng ta! Mọi người cố gắng hết sức, cuối cùng nhất định chúng ta sẽ thắng!”
“Vâng thưa điện hạ!”
Các tài tử bên Đại Viêm đồng thanh đáp, xem ra bọn họ vẫn hơi nhụt chí.
Tam hoàng tử âm thầm lắc đầu, hắn ta hiểu tâm trạng của bọn họ, bọn họ sợ Lâm Bắc Phàm thật rồi.
Nếu không mua chuộc Lâm Bắc Phàm thì ngay cả hắn ta cũng chẳng đủ tự tin. Lúc bấy giờ, tài tử hai bên đều đã lên trường diễn võ.
Nữ đế gật đầu, trọng tài ở một bên lớn giọng tuyên bố.
“Cuộc thi tiếp tục!”
Chương 369 Viết cũng tạm được
“Hôm nay sẽ thi làm thơ, tổng cộng có năm đề, mỗi một đề tương ứng với một ván!”
“Mỗi một ván, bệ hạ sẽ rút một đề và để tài tử hai bên đáp, làm thơ, từ hay phú đều được! Người thắng ở lại, người thua xuống dưới! Khi nào mà năm tài tử của một bên bị đánh bại hết thì cuộc thi kết thúc!”
“Nhưng mọi người phải chú ý, trận đấu lần này sẽ khác so với những lần trước, lần này sẽ tính tổng thời gian!”
“Lấy thời gian một nén hương làm giới hạn! Nếu trong thời gian này mà cả năm tài tử chưa làm được ra thơ thì sẽ thua!”
“Hiện giờ mời tài tử hai bên lên thi đấu!”
Thế là hai bên lại cử tài tử lên.
Đầu tiên, phía Đại Viêm cử trạng nguyên Đường Dung.
Hai hôm nay tình hình bên Đại Viêm vô cùng bất lợi, khí thế giảm sút, tinh thần bất ổn nên chỉ có thể cử người có tâm lý vững vàng nhất và cũng tài giỏi nhất là Đường Dung để kéo tinh thần mọi người vực dậy.
Còn người lên đầu tiên bên Đại Võ là Liêu Như Mẫn.
Hắn ta cũng có thiên phú về mảng làm thơ nên lên đầu tiên, hy vọng sẽ may mắn.
Trong hai ngày thi đấu hắn ta đã khá quen thuộc, hắn ta không nói nhiều, chỉ ưỡn ngực nhìn về phía nữ đế, đợi nàng ra đề.
Một cái hộp đựng đề thi được đưa đến trước mặt nữ đế. Nữ đế đưa tay, đang định lấy một đề trong số đó.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm khẽ cử động ngón tay, một cơn gió nhỏ thổi qua bên người nữ đế, thổi rơi một tờ giấy vào tay nàng.
Nữ đế không nghĩ nhiều, cứ thế cầm lấy.
Nàng mở ra rồi đọc: “Trúc!”
Trọng tài lập tức tuyên bố: “Đề thứ nhất là trúc! Mời hai bên làm một bài thơ liên quan đến trúc trong vòng một nén nhang, sau đó giao cho trọng tài!”
Đề này không quá khó.
Từ trước đến nay, trúc vẫn luôn là loài thực vật được các nhà văn, nhà thơ yêu thích. Bọn họ thích cái trung thành bất khuất của trúc, phù hợp với khí tiết của bọn họ nên đã để lại vô số những bài thơ ca ngợi về loài thực vật này.
Hiện tại các tài tử cứ rảnh rỗi là lại làm vài bài thơ về trúc.
Đường Dung bên Đại Viêm nở nụ cười tràn đầy tự tin, hắn ta đã có chuẩn bị về đề tài này.
Hắn ta đã làm rất nhiều bài thơ về trúc, trong đó có một bài là tuyệt tác. Một khi lấy bài này thì chắc chắn có thể khiến mọi người bất ngờ!
Ván này bọn họ chắc chắn sẽ thắng!
Tuy nhiên, Liêu Như Mẫn bên Đại Võ cũng thầm mừng trong lòng. Hắn ta cũng có chuẩn bị về đề tài này.
Hơn nữa bài thơ này của hắn ta đã được tế tửu đại nhân sửa cho, cả bài thơ như được bước lên một tầm cao mới, đạt đến trình độ truyền thế!
Hắn ta tin rằng khi lấy bài thơ này ra, chắc chắn có thể khiến mọi người trầm trồ!
Đúng là trời đang giúp ta! Ván này ta thắng chắc rồi!
Hôm nay chính là ngày Liêu Như Mẫn ta tỏa sáng!
Hai bên nhìn nhau, ai cũng nở nụ cười ngập tràn tự tin.
Lúc bấy giờ, trọng tài thắp một nén nhang, đoạn bảo: “Thời gian đếm ngược bắt đầu!”
“Mời Đường huynh!”
“Mời Liêu huynh!”
Hai người bước tới trước bàn, cầm bút và bắt đầu viết.
Mọi người nhìn chăm chú cảnh tượng ấy và bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Cả hai viết đều nhanh, xem ra ai nấy cũng đã có sự chuẩn bị!”
“Chắc là vậy, đề này cũng không khó, chỉ xem ai viết hay hơn thôi!”
“Có đầy thơ về trúc, giờ chỉ xem ý thơ của ai hay hơn thôi!”
“Này là đang kiểm tra trình độ của họ thôi!”
Bên phía Đại Viêm.
Thám hoa Đinh Thiếu Kiệt chắp tay, cười: “Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ!”
“Chúc mừng gì chứ?”
Tam hoàng tử lấy làm lạ.
Đinh Thiếu Kiệt cười tươi rói: “Ta từng được xem một tập thơ của Đường huynh! Trong đó có một bài về trúc, viết về sự trung thành bất khuất của trúc và đạt đến trình độ trấn quốc! Chỉ cần Đường huynh dùng bài thơ này thì chúng ta ắt sẽ thắng!”
“Ha ha! Hóa ra là vậy, đây đúng là một chuyện tốt!”
Tam hoàng tử cười lớn.
“Hiện giờ người duy nhất phải lo lắng chỉ có Lâm Bắc Phàm thôi!”
Đinh Thiếu Kiệt chau mày, trong lòng hắn ta tràn ngập vẻ sợ hãi: “Tài năng của hắn là thứ mà đời này ta hiếm được trông thấy! Về phương diện thơ ca hắn càng có thiên phú hơn! Hắn đã từng viết rất nhiều thơ, tất cả đều đạt đến trình độ vô cùng cao! Chỉ sợ hắn sẽ…”
Tam hoàng tử nở một nụ cười thần bí.
Hắn?
Không cần phải lo lắng về hắn!
Hắn đã nhận tiền của bản cung thì chắc chắn sẽ nhường trận đấu này thôi.
Làm thơ là cách để thử thách năng lực của một người, biết là biết, mà không biết chính là không biết, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra được.
Thế nên bọn họ chắc chắn sẽ giành chiến thắng!
“Bổn quan cảm giác chúng ta sẽ thắng ván này!”
Tam hoàng tử tự tin nói.
Mọi người kinh ngạc: “Điện hạ, sao điện hạ lại nói như vậy?”
“Các ngươi cứ yên lặng mà xem đi!”
Tam hoàng tử lại cười một cách thần bí.
Lúc bấy giờ, Đường Dung đã viết xong bài thơ của mình, là một bài ngũ ngôn tứ tuyệt.
Mọi người đọc xong, ai cũng hết lời khen ngợi.
“Thơ hay quá! Bài này đúng đỉnh, lột tả được sự trung thành của trúc.”
“Chắc chắn bài này phải ở trình độ trấn quốc!”
“Không nằm ngoài dự liệu, ván này Đường Dung thắng chắc rồi!”
“Đúng là trạng nguyên có khác!”
Đường Dung dương dương tự đắc, người bên Đại Viêm cũng hớn hở như đã chạm được đến thời khắc chiến thắng.
Liêu Như Mẫn bên phía Đại Võ cũng đã viết xong, hắn ta liếc nhìn một cái.
“Liêu huynh, bài thơ này của ta thế nào, có lọt vào mắt ngươi không hả?”
Đường Dung mỉm cười xán lạn, đoạn nói.
Liêu Như Mẫn chỉ cười nhạt: “Viết rất hay, đúng là trạng nguyên có khác!”
Chương 370 Vẫn thua
Đường Dung lập tức không vui!
Nói khéo quá, chẳng lẽ ngươi viết hay hơn ta ư?
Trước kia, hắn ta đã từng nghe phong thanh Liêu Như Mẫn là một kẻ có tài, song người này kém xa hắn ta.
Nếu như tới thi ở Đại Viêm thì miễn cưỡng cũng vào được tiến sĩ nhị giáp thôi.
Một tiến sĩ nhị giáp thì làm gì có tư cách mà khinh thường thơ của hắn ta?
“Thế thì Liêu huynh cho mọi người xem bài thơ mà ngươi viết đi!”
Đường Dung nói, hắn ta cười mà như không cười.
Liêu Như Mẫn bày thơ của mình ra, đoạn bảo: “Đây chính là bài thơ mà ta đã viết, tên Trúc Thạch! Mời bệ hạ và các vị đại nhân xem!”
Mọi người bèn liếc nhìn, nhìn xong lập tức kinh ngạc. Chỉ thấy trên giấy viết “Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc bền vững nơi vách xa. Va đập muôn thuở vẫn cứng chắc, bốn bề cuộn gió mặc thổi qua.”
“Hay quá!”
“Một chữ bám này khiến lão phu như trông thấy được vẻ bất khuất của cây trúc!”
“Cả bài thơ như một khóm trúc già sừng sững trên đá! Gió tứ phương không lay chuyển được nó, cũng không khiến nó mòn đi, thân trúc thẳng tắp, cứng cáp và kiên cường!”
“Đây đúng là một tuyệt tác về sự kiên cường của cây trúc! Lão phu đã từng đọc rất nhiều thơ về trúc, nhưng chỉ có bài này là lập luận sắc sảo, hình tượng sinh động, lão phu thích bài này nhất!”
“Bài thơ này… chắc chắn thuộc hàng tuyệt thế!”
Người có mặt đều là những kẻ đọc sách giỏi giang, yêu thích làm thơ và có khả năng thưởng thức thơ.
Hôm nay được trông thấy một bài thơ tuyệt vời như thế, lại còn do người Đại Võ viết, bọn họ lại càng kích động hơn, ai cũng hết lời khen ngợi.
“Đa tạ các vị đại nhân đã khen, ta thực không dám nhận!”
Liêu Như Mẫn khiêm tốn nói.
Thế nhưng trong lòng hắn ta đang vô cùng vui vẻ.
Trạng nguyên Đường Dung trông thấy cảnh tượng ấy thì thất vọng: “Chuyện này… sao có thể?”
Hắn ta đã dùng bài thơ hay nhất của mình, còn tưởng mình sẽ thắng chắc.
Kết quả Liêu Như Mẫn cũng có một tuyệt tác và cũng đạt đến trình độ cao như vậy! Đời người đúng là lắm điều bất ngờ, quá kích thích!
Sắc mặt mấy người bên Đại Viêm khó coi vô cùng, trông bọn họ như kiểu mất cha mất mẹ vậy. Nhất là tam thái tử điện hạ, sắc mặt của hắn ta là tệ nhất.
Ban đầu hắn ta còn cho rằng ván này bên mình sẽ thắng chắc, kết quả Lâm Bắc Phàm không lên thi, một tên lâu la bên Đại Võ thôi cũng có thể đánh bại trạng nguyên của hắn ta! Đúng là mất mặt!
Đường Dung há miệng nói: “Liêu huynh, đây thật sự là bài thơ do ngươi viết sao?”
Liêu Như Mẫn hơi đỏ mặt.
Bài thơ này đúng là do hắn ta viết.
Song tế tửu đã đọc nó và chỉnh sửa cho hắn ta, thế nên mới đạt được hiệu quả như vậy.
Liêu Như Mẫn liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, hắn ta trông thấy Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
Biết được ý của Lâm Bắc Phàm xong, hắn ta bèn nói một cách hùng hổ: “Đương nhiên là thơ do ta làm rồi, chẳng lẽ ngươi sẽ nhường một bài thơ hay như vậy cho người khác?”
Đường Dung thầm lắc đầu.
Đối với những người bọn họ mà nói thì nó chẳng khác gì một bí kíp võ công tuyệt thế của người trong giang hồ.
Ai lại nỡ giao nó ra để thành toàn cho người khác?
Trọng tài mỉm cười, nói: “Làm thơ cần có linh cảm! Ai cũng có lúc tỏa sáng, lúc thất bại thì mới viết được một tuyệt tác như thế! Giống như tế tửu đại nhân của chúng ta vậy, học rộng tài cao, linh cảm vô cùng phong phú và hay viết được nhiều bài thơ hay để lại cho người đời thưởng thức!”
“Không sai! Tế tửu đại nhân chính là một người học rộng biết nhiều, tài làm thơ đỉnh cao nên mới được người đời xưng là tiên trên trời! Bởi lẽ chỉ có tiên mới có được tài hoa như thế! Để mà so sánh với đại nhân thì ta còn kém xa, cái tài của ta chỉ bằng một phần một vạn của đại nhân mà thôi!”
Liêu Như Mẫn lập tức nịnh nọt.
Lâm Bắc Phàm nghe mà vui vô cùng, tiểu tử này hiểu chuyện đấy, đúng là không uổng công hắn giúp đỡ!
Đường Dung biết trước được kết cục này, chỉ là hắn ta không có cách cứu vãn tình hình thôi. Cuối cùng sau khi bầu phiếu, Liêu Như Mẫn giành chiến thắng.
Đường Dung đi xuống với vẻ thất vọng, hắn ta cười khổ: “Điện hạ, các vị, ta xin lỗi! Khiến mọi người thất vọng rồi!”
“Đường Dung, ngươi đã làm rất tốt rồi, chuyện này không trách ngươi được! Ai mà ngờ được Liêu Như Mẫn lại dùng một bài thơ tuyệt thế như vậy chứ, chỉ có thể nói ngươi không may mắn, ngươi bại trong vinh quang!”
Tam hoàng tử khuyên.
Đường Dung chắp tay: “Ván tiếp theo giao cho mọi người vậy!”
Tam hoàng tử vội bảo: “Các ngươi còn bài thơ nào về trúc không? Hiện giờ đang lúc cấp bách, mau lấy ra đi!”
Mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu, bọn họ chỉ biết cười khổ.
“Điện hạ, thật sự không còn nữa!”
“Điện hạ, ta có một bài, nhưng kém xa Trúc Thạch của Liêu Như Mẫn!”
“Điện hạ, ta có một bài nhưng không dùng được đâu!”
Tam hoàng tử càng sốt ruột hơn, hắn ta giục: “Nếu đã không có thì mau nghĩ ra cho ta! Mau nghĩ cách cho bản cung! Đây mới chỉ là ván đầu tiên, nhưng một khi chúng ta đã thua thì đồng nghĩa với việc sẽ thua tất cả! Sau khi trở về biết phải bẩm báo với bệ hạ và dân chúng thế nào?”
Người bên phía Đại Viêm như sắp muốn khóc.
“Nhưng điện hạ à, đâu thể nghĩ ra một bài thơ tuyệt thế dễ dàng như vậy?”
“Có chặt đầu ta thì ta cũng không viết được!”
“Chúng ta thật sự không còn cách nào khác!”
Tam hoàng tử nói: “Đừng có phí lời nữa, mau tranh thủ thời gian nghĩ đi!”