-
Chương 411-415
Chương 411 Loạn dân
Nàng nhúng thịt vào trong nước chấm rồi ăn lại.
“Ừm! Như vậy mới ngon!”
Khoảnh khắc ấy, nữ đế đã biết được cách ăn lẩu.
Nàng lại gắp một miếng thịt nữa và bỏ vào trong nước, đợi thịt chín thì chấm nước chấm.
Lúc chấm thì thịt không còn quá nóng nữa, nhưng có thêm hương thơm nên ăn vừa đúng vị luôn, trong lòng nữ đế thỏa mãn vô cùng.
“Ăn như vậy mới thoải mái!”
Tiếp đó, nữ đế gắp không ngừng, càng ăn càng nhanh.
Lão thái giám bên cạnh tròn mắt nhìn, ngon thật sao?
Hay là hắn ta cũng làm một nồi nhỉ?
Khoảng nửa canh giờ sau nữ đế mới ăn no.
Mặc dù nàng là bậc cửu ngũ chí tôn nhưng rất hiếm khi được ăn một cách thoải mái như vậy. Bởi lẽ ngày thường nàng bận chuyện triều chính nên không được ăn cơm đúng giờ
Hơn nữa Ngự Thiện Phòng cũng ở hơi xa, thế nên một người làm hoàng đế như nàng hiếm khi được ăn đồ ăn nóng hôi hổi lắm. Nhất là vào những ngày đông như thế này, nàng muốn ăn đồ ăn nóng lại càng khó hơn.
Nhưng hiện giờ có món lẩu này thì sẽ khác. Nàng có thể ăn đồ ăn nóng và tươi ngon, muốn ăn gì thì ăn cái nấy, muốn ăn thế nào cũng được, hoàn toàn theo ý mình, vừa vui vừa thỏa mãn!
“Ái khanh phát minh ra món lẩu này đúng là quá hợp ý trẫm! Báo với Ngự Thiện Phòng mấy hôm nay xếp thực đơn theo món lẩu nhé!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Sau khi ăn no, nữ đế lại bắt đầu lo chuyện nước.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đống tấu chương, nàng lại chau mày: “Giang Nam thời tiết trở lạnh, đổ mưa nhiều ngày…”
Mùa đông còn mưa nhiều ngày thì chẳng phải chuyện gì tốt. Mùa đông nhiệt độ thấp, vốn đã dễ khiến người ta chết cóng rồi.
Cộng thêm có mưa nên nước dâng cao, nước sông chảy ngược, ruộng và các thôn trang sẽ bị ngập, dân chúng lang thang nay đây mai đó.
Nữ đế lắc đầu: “Hi vọng trẫm chỉ đang lo buồn vô cớ mà thôi!”
Tuy nhiên bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Nếu như có gì thay đổi thì dù khả năng lớn hay nhỏ thì chuyện vẫn sẽ xảy ra.
Nói theo một cách khác thì ngươi càng không muốn xảy ra thì nó càng xảy ra.
Liên tiếp mấy ngày, ngày nào nữ đế cũng nhận được tin xấu từ vùng Giang Nam, mưa lớn không giảm, ngược lại càng lúc càng to.
Các thôn làng đều là vùng trũng nên gần như bị ngập trong nước, đường đi vô cùng khó khăn.
Một vài khu ruộng và thôn trang đã bị ngập hoàn toàn.
May mà người dân đã kịp thời rời đi.
Thế nhưng nguy hiểm nhất là hai con sông, nước sông đã dần dâng lên đến đê.
Một khi đê không trụ được thì nước sông sẽ ập đến, khu vực ven hai con sông sẽ gặp nạn, hàng trăm vạn người dân phải ly tán.
Nữ đế ra mấy thánh chỉ cho quan phủ vùng Giang Nam bảo vệ đê điều, đồng thời sơ tán người dân sống ven sông để giảm thiểu thiệt hại.
Tuy nhiên chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra!
Đối mặt với thiên nhiên, sức người là vô cùng nhỏ bé nên cuối cùng vẫn không giữ được con đê. Nước sông tràn khắp, cuồn cuộn và nhấn chìm tất cả thôn trang cũng như ruộng đất xung quanh, hàng trăm vạn người dân mất đi nhà cửa!
Chỉ có một tin tốt duy nhất là do được sơ tán kịp thời nên dân chúng không mất mát nhiều. Song lương thực thì không kịp chuyển đi và đã bị nước cuốn trôi.
Hơn trăm vạn dân không có cơm ăn thì biết làm sao?
Nữ đế lập tức hạ chỉ cho quan viên vùng Giang Nam mở kho lương thực, cố gắng cứu giúp dân gặp nạn!
Song quan phủ vùng Giang Nam lại phản hồi rằng Giang Nam không có lương thực, mong triều đình trợ cấp!
Tại buổi triều sớm, nữ đế đập mạnh lên long ỷ, phẫn nộ nói: “Dám nói là Giang Nam không có lương thực cơ đấy? Trẫm đã điều tra ra từ lâu, rằng bọn họ có đầy đủ lương thực nhưng đã bị Giang Nam vương đem đi làm lương thực cho quân đội rồi!”
“Bệ hạ bớt giận!”
Bách quan đồng thanh nói.
“Các ngươi bảo trẫm phải bớt giận thế nào hả?”
Nữ đế tiếp tục phát hỏa: “Giang Nam vương là một kẻ đầy dã tâm và vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hoàng vị của trẫm! Hắn ta còn chưa ngồi lên vị trí này mà đã chẳng thèm quan tâm gì đến dân chúng rồi! Vì mưu đồ riêng mà lợi dụng tất cả, nếu để hắn ta có được hoàng vị thì dân chúng khắp thiên hạ còn đường sống sao?”
“Bệ hạ bớt giận!”
Bách quan lại đồng thanh nói.
“Chuyện bên Giang Nam để sau hẵng nói, giờ chuyện quan trọng nhất là phải cứu giúp dân gặp nạn!”
Nữ đế đau đầu hỏi: “Các vị ái khanh, Giang Nam vương không chịu nhả lương thực, các ngươi có kế sách gì hay không?”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm.
Hộ bộ thượng thư đứng ra, chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, năm nay khí hậu nước ta biến hóa khôn lường ảnh hưởng đến việc thu hoạch lương thực, sản lượng giảm khoảng hai mươi phần trăm! Lương thực trong Hộ bộ có hạn, muốn cứu giúp dân chúng thì hơi khó ạ!”
Ánh mắt của nữ đế tối đi.
Hộ bộ thượng thư lại nói: “Hơn nữa thưa bệ hạ, kinh thành chúng ta cách Giang Nam xa nhất, dù có gia tăng tốc độ thì cũng phải mất hai ngày! Dẫu chúng ta có vận chuyển lương thực qua đó thì e là cũng đã muộn!”
“Ôi!” Nữ đế thở dài một hơi.
Ánh mắt nàng không khỏi nhìn qua Lâm Bắc Phàm, trong đó còn mang theo chút hy vọng. Thế nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt ấy lại trở nên ảm đạm.
Chương 412 Chẳng lẽ không tạo phản ư?
Dù hắn có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng có tác dụng gì đâu?
Hiện giờ thứ đang thiếu là lương thực, không có lương thực thì coi như hết, chẳng lẽ hắn có thể biến ra lương thực được chắc?
Hắn là người chứ không phải thần tiên!
Đúng lúc ấy, có một binh sĩ vội vàng xông vào.
“Khẩn cấp! Giang Nam vương và quan phủ vùng Giang Nam đã đuổi hết dân gặp nạn ra khỏi Giang Nam! Đồng thời tuyên cáo tới bên ngoài rằng kinh thành có lương thực, nếu muốn sống thì tới kinh thành xin lương thực!”
“Uỳnh!”
Nữ đế lại nổi giận: “Hay lắm Giang Nam vương! Kế hiểm độc thật đấy!”
“Kế này hiểm độc thật sự!”
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cười khổ: “Kế này của Giang Nam vương rõ ràng là vứt gánh nặng của dân chúng cho triều đình ta đây mà! Nếu chúng ta không lo thì chắc chắn sẽ mất lòng dân!”
“Nếu chúng ta lo, phát lương thực cho người dân thì dân gặp nạn sẽ còn tới nữa, nhưng lương thực trong tay chúng ta có hạn, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn! Nếu có chiến sự hoặc gặp chuyện khác thì đúng là bất lợi vô cùng!”
Các quan viên khác gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, kế này ác độc thật! Dù chúng ta lo hay không lo thì đều tổn thất cả!”
“Một là mất đi lòng dân, hai là mất đi lương thực!”
“Kiểu gì cũng khiến triều ta khó khăn, phải làm sao đây?”
…
Bách quan đau đầu vô cùng, nữ đế còn đau hơn: “Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”
“Chuyện này…”
Bách quan đồng loạt lắc đầu.
“Bệ hạ, thần muốn nói một câu!” Binh bộ thượng thư đứng ra.
“Lý ái khanh, ngươi muốn nói gì?” Nữ đế hỏi.
“Bệ hạ, tới nay các phiên vương đều đang âm thầm luyện binh, bên ngoài còn có các nước lớn dòm ngó, có thể nói triều ta đang vô cùng khó khăn, cực kỳ nguy hiểm! Thế nên chúng ta bắt buộc phải nắm giữ lương thực đầy đủ mới có thể ứng phó với tất cả những điều bất lợi!”
“Nếu hiện giờ chúng ta lấy lương thực để cứu dân gặp nạn thì cùng lắm cũng chỉ thu lại được chút danh tiếng mà thôi! Mà cái này thì đâu có tác dụng gì? Nó có thể đổi ra cơm ăn được sao?”
“Không thể! Các vị phiên vương đáng đánh cũng đáng đánh thật! Nhưng những nước khác vẫn sẽ dòm ngó triều đình ta, đợi thời cơ xuất binh, thế nên bắt buộc phải giữ lương thực, còn về dân gặp nạn thì phải xem ý trời rồi!”
Lễ bộ thượng thư phẫn nộ: “Lý đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta bỏ mặc dân gặp nạn sao? Ngươi là kẻ đọc sách cơ mà, ngươi có còn là người hay không?”
“Triệu đại nhân, bản quan cực kì hiểu vì sao ngươi lại phẫn nộ! Nhưng hiện giờ có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì! Quốc gia vẫn phải ưu tiên, chúng ta không giữ được nước thì làm sao bảo vệ được dân?”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng chất vấn: “Nhỡ đâu nước cũng vì thế mà gặp nguy thì sao, người hy sinh là cả ngàn vạn dân chứ không phải chỉ số dân gặp nạn này! Triệu đại nhân, bản quan hỏi ngươi, tổn thất này là thứ ngươi có thể gánh vác được hả?”
“Chuyện này…” Lễ bộ thượng thư á khẩu, co rúm lại.
“Đã thế dù giờ đi cứu thì ngươi có cứu được không?”
Binh bộ thượng thư lại bảo: “Chúng ta cách Giang Nam hơn tám trăm dặm, vận chuyển lương thực đến đó nhiều nhất phải mười ngày, người đã đói thì chúng ta cứu sao được? Các ngươi nói cho bản quan biết chúng ta phải cứu kiểu gì đây? Có cứu được hết không?”
Mọi người đều á khẩu.
Binh bộ thượng thư tiếp tục: “Bệ hạ, thần xin nói một câu khó nghe, lúc này dân gặp nạn đã không còn được coi là người nữa rồi! Bọn họ đói thì đến người cũng sẽ ăn, sẽ không màng tất cả, chẳng khác gì cầm thú đâu ạ! Thế nên chúng ta hãy ưu tiên việc nước, những người này chúng ta không cứu nổi được đâu, cứ để họ tự sinh tự diệt đi thôi!”
Bách quan đồng loạt thở dài, nữ đế thì nhắm mắt lại một cách đau khổ. Triều đình rơi vào trong im lặng.
Đúng lúc ấy, có một tiếng nói vang lên.
“Thần cho rằng nên cứu dân gặp nạn!”
Hai mắt nữ đế sáng lên, bởi lẽ người nói câu nói ấy chính là Lâm Bắc Phàm.
Mỗi lần hắn lên tiếng là đều mang đến hy vọng.
“Ái khanh, ngươi có ý kiến gì thì mau nói!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng bảo: “Thần cho rằng bắt buộc phải cứu dân gặp nạn, hơn nữa cần phải cứu ngay, không được chậm trễ! Nếu không cứu, nước ta ắt sẽ loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong!”
Sắc mặt mọi người thay đổi, ai cũng lên tiếng.
“Lâm đại nhân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Ngươi dám nói nước ta ắt loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong, đúng là những lời lẽ đe dọa!”
“Chỉ là bỏ một đám dân gặp nạn thôi mà, chẳng lẽ chuyện này có thể ảnh hưởng đến xã tắc triều ta?”
“Lâm đại nhân, mong ngươi cẩn thận lời nói!”
“Còn không mau tạ tội với bệ hạ?”
Sắc mặt nữ đế có hơi khó coi, song với lòng tin lâu nay dành cho Lâm Bắc Phàm, nàng vẫn bình tĩnh nói: “Các vị ái khanh cứ từ từ, mời Lâm ái khanh giải thích!”
Cuối cùng triều đường cũng yên lặng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần không nói lời đe dọa mà đây là sự thực!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Vừa nãy Binh bộ thượng thư Lý đại nhân có nói một câu rằng dân gặp nạn không sống nổi thì không thể coi là người! Bọn họ vì sống mà chuyện gì cũng có thể làm! Lúc này, bọn họ làm gì coi trọng triều đình nữa, làm gì còn tuân thủ pháp luật của triều ta nữa?”
“Chẳng lẽ bọn họ sẽ không… tạo phản ư?”
Chương 413 Khâm sai đại thần
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Chuyện Đường Châu ngày trước, ba vạn binh sĩ vì bị khấu trừ quân lương, không được ăn cơm nên đã nổi dậy khởi nghĩa, phản lại Đại Võ ta! Huống hồ đây chỉ là một đám dân tị nạn sắp mất cả mạng?”
“Dân luôn coi trọng lương thực! Bọn họ đã không được ăn cơm trong nhiều ngày rồi, đến mạng cũng sắp mất nên còn có thể làm gì nữa? Chỉ còn cách tạo phản thôi! Không tạo phản thì chỉ còn đường chết! Mà tạo phản thì biết đâu sẽ có đường sống!”
“Hỏi các vị đang ngồi đây, nếu là các ngươi thì các ngươi sẽ chọn gì?”
“Các ngươi sẽ tạo phản hay là không?”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng chất vấn các quan, mà ai cũng né tránh ánh mắt của hắn.
“Sự việc đã đến nước không còn gì để nói, bọn họ chắc chắn sẽ tạo phản!”
“Một khi đã tạo phản thì ắt sẽ có ảnh hưởng, đây không còn là vấn đề giải quyết lương thực nữa! Tới khi ấy, bọn họ chắc chắn sẽ xông vào các thành phố lớn, cướp bóc và tranh đoạt vật tư!”
“Đến khi đó, người chịu khổ không chỉ có trăm vạn dân mà là mấy trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn!”
“Dân chúng lầm than hết cả!”
“Các phiên vương và các nước lớn chắc chắn sẽ nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, khởi binh đánh triều ta! Lúc ấy, chúng ta sẽ mất lòng dân, bị bách tính chỉ trích…”
Lâm Bắc Phàm nhìn quanh một lượt: “Thần muốn hỏi bệ hạ và các vị đại nhân rằng triều đình ta còn trụ được chăng? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục ấm no, đứng trên cao mà chỉ điểm giang sơn như trước sao?”
Sắc mặt mọi người trầm xuống, nom có vẻ bất an.
Triều đình chính là gốc rễ của bọn họ!
Nếu không được triều đình bảo vệ thì bọn họ không thể hưởng thụ như ngày hôm nay, thậm chí còn không giữ được mạng!
Sắc mặt nữ đế cũng u ám hẳn đi!
Mặc dù nàng đã có vài kế sách nhưng khi ứng đối với nguy cơ thì vẫn không đủ!
Một khi thất bại thì coi như xong, không có thuốc hối hận mà uống!
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Triều đình chúng ta đang lúc khó khăn, thực sự không thể đi sai dù chỉ một bước! Một khi đã sai thì sẽ bị kẻ địch lợi dụng cơ hội! Thế nên mong bệ hạ suy xét, mong các vị đại nhân suy xét!”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói: “Nhưng chúng ta phải cứu kiểu gì? Kinh thành chúng ta cách Giang Nam quá xa, dù có chuẩn bị lương thực thì cũng phải mất mười ngày, dân chúng đều sẽ chết đói hết!”
“Đúng vậy, không phải chúng ta không muốn cứu mà là thực sự không có cách để mà cứu!”
“Vận chuyển lương thực tới thì người cũng hầu như chết hết, không kịp đâu!”
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi: “Ái khanh, ngươi có cách gì không?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, chẳng phải Giang Nam vương thông báo rằng kinh thành có lương thực, bảo dân gặp nạn tới kinh thành sao, chúng ta cứ bảo quan phủ dọc đường cứu dân! Mặc dù quan phủ các địa phương cũng không có nhiều lương thực nhưng vẫn có thể chi ra một đến hai tấn, như thế thì có thể chống đỡ được hai đến ba ngày!”
“Ngoài ra, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian vận chuyển lương thực cứu nạn, lợi dụng các tàu đệm khí đi thẳng xuống phía Nam! Như thế một ở Bắc, một ở Nam, chúng ta sẽ gặp nhau ở giữa đường và kịp thời cứu dân!”
“Đây là cách tốt nhất hiện giờ, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế gật đầu: “Phải nhanh chóng hành động! Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đâu?”
“Có thần!” Hộ bộ thượng thư đứng ra.
“Lập tức mở kho lương thực, chuẩn bị cứu dân gặp nạn!”
“Thần tuân chỉ!” Hộ bộ thượng thư lớn giọng đáp.
“Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đâu?”
“Có thần!” Binh bộ thượng thư đứng ra.
“Lập tức chuẩn bị tàu đệm khí để vận chuyển lương thực, đồng thời phái binh lính đi theo bảo vệ!”
“Thần tuân chỉ!” Binh bộ thượng thư đáp.
“Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đâu?”
“Có thần!”
Cứ thế, nữ đế ra lệnh cho từng người một.
Sau khi sắp xếp xong, ánh mắt nàng liếc đến một thân hình gầy yếu trong triều, nàng nói: “Lần cứu nạn này sẽ do Lâm ái khanh phụ trách! Phong phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm làm khâm sai, phụ trách mọi chuyện trong công tác cứu nạn này! Giữ thượng phương bảo kiếm, có quyền như trẫm!”
“Thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.
Sau đó hắn nhận lấy thượng phương bảo kiếm của nữ đế bệ hạ, đoạn lại vội vã đi thu xếp chuyện cứu nạn.
Trông bóng dáng hắn, nữ đế lẩm bẩm: “Ái khanh, đừng khiến trẫm thất vọng!”
Lúc này là lúc liên quan đến lợi ích của mọi người trong triều nên ai nấy cũng hành động nhanh vô cùng.
Từng xe hàng được vận chuyển tới sông trong kinh thành.
Nơi đó đã sớm chuẩn bị tàu đệm khí, trông như một dải lục địa cực lớn.
“Được rồi, lương thực này đủ để dân ăn trong hai ngày, lập tức xuất phát! Tiếp theo các ngươi tiếp tục vận chuyển, dừng ở ven bờ các châu phủ, cùng quan phủ địa phương cứu giúp dân gặp nạn!”
“Vâng thưa đại nhân!”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, Lâm Bắc Phàm bèn nhảy lên thuyền, lớn giọng nói: “Lái đi!”
Thuyền bèn giương buồm, rời khỏi kinh thành nhờ sức gió.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm khẽ huơ tay, gió lớn xuất hiện và đẩy con thuyền đi nhanh hơn.
Đồng thời nước sông dưới chân hắn cũng chảy nhanh hơn. Hai bên cùng hợp sức đưa thuyền chạy nhanh hơn gấp bội!
Dưới tình hình này, mọi người nhanh chóng nhận ra sự khác thường.
Chương 414 Kỳ tích
“Sao thuyền đi nhanh vậy?”
“Chuyện gì thế?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Là ý trời đấy, trời đang giúp Đại Võ ta! Đang giúp nhân dân ta! Ngày đêm không ngừng, toàn lực tăng tốc!”
“Vâng thưa đại nhân!”
Mọi người tập trung tinh thần, đồng thanh đáp.
Do có “ý trời” nên mọi người nhất trí đồng lòng, toàn lực tiến về phía trước.
Giang Nam cách kinh thành tám trăm dặm, dù có đi ngày đi đêm, mỗi ngày có thể đi được tám mươi dặm, dự tính phải mất đến mười ngày.
Trên đường, nếu gặp dân nạn thì cũng phải mất bảy, tám ngày.
Đây đã là tình hình tương đối thuận lợi rồi!
Thế nhưng hiện giờ mới ba ngày mà bọn họ đã đi được hơn sáu trăm dặm, đúng là một kỳ tích!
Tất cả được mọi người quy cho ý trời, ông trời đang bảo vệ bọn họ, chẳng ai nghĩ được rằng có người đã “âm thầm nhúng tay vào.”
Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi, hắn cười: “Vẫn còn nửa ngày nữa là đến Hoa Châu, phần lớn dân đều ở đó! Mau thông báo cho tri phủ Hoa Châu lập tức đốt lửa, chỉ cần chúng ta đưa lương thực tới là có thể nấu cháo!”
“Vâng thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh, lập tức cưỡi lên con ngựa to bên bờ và chạy nhanh đi.
Lúc bấy giờ, tại bờ sông Hoa Châu…
Tri phủ Hoa Châu trông thấy đám dân gặp nạn bèn thở dài một hơi.
Lương thực hết mất rồi!
Bốn ngày trước, sau khi nhận nhiệm vụ cứu nạn, hắn ta đã lập tức tập hợp lương thực để cứu dân.
Chỉ cần cho mọi người ăn mỗi bữa một bát cháo, trong cháo có chút gạo, hai ba miếng là xong.
Chỉ cần giữ cho bọn họ không đói chứ không thể khiến bọn họ ăn no.
Để bảo vệ cái mũ trên đầu, hắn ta không thể không dùng vài thủ đoạn, vơ vét lương thực từ các gia đình giàu có, thậm chí còn lấy cả cám bã để cho dân ăn, cứ thế mới chống đỡ được ba ngày.
Hiện giờ trong tay hắn ta chẳng còn lương thực nữa, dân chúng đã đói cả một ngày trời và chẳng đi được nữa.
Nếu thêm một ngày mà đội cứu nạn vẫn chưa tới thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Những người dân gặp nạn không sống được thì chuyện gì cũng có thể làm! Thế nhưng hắn ta cũng biết kinh thành xa xôi biết bao!
Vận chuyển lương thực từ đó đến nhiều nhất cũng phải mất bảy, tám ngày, như vậy thì muộn mất, chức quan của hắn ta cũng coi như xong!
“Phải làm sao đây?” Tri phủ buồn rầu, tóc cũng như bạc trắng.
Đúng lúc ấy, có người của Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa tới.
Hắn ta hét: “Báo! Còn một canh giờ nữa là triều đĩnh sẽ đưa lương thực tới! Lập tức đốt lửa nấu nước, lương thực đến là cho vào nồi!”
Tri phủ Hoa Châu nghe vậy bèn kinh ngạc, hắn ta tưởng mình nghe nhầm.
Hắn ta lập tức nhận lệnh, đoạn hỏi người của Cẩm Y Vệ: “Nhanh vậy sao? Lương thực của triều đình sẽ tới trong vòng một canh giờ nữa? Ngươi không có lừa bản quan đấy chứ?”
Trông sắc mặt người của Cẩm Y Vệ có vẻ không vui: “Lừa ngươi làm gì? Đây là tình báo quân đội, ai dám nói lung tung, bản quan không thiết sống hay gì?”
Tri phủ hớn hở: “Tốt tốt tốt! Lương thực từ nơi khác đến hả?”
Người của Cẩm Y Vệ đáp: “Lương thực từ kinh thành!”
Tri phủ mơ màng: “Kinh thành ư… sao có thể? Dù có bay cũng không thể nhanh như vậy được!”
Người của Cẩm Y Vệ mất kiên nhẫn, hắn ta phất tay: “Đừng nói nhảm nữa, mau đốt lửa nấu nước đi! Nếu làm lỡ chuyện thì sẽ hỏi tội ngươi đấy!”
Tri phủ cắn răng, giọng nói lanh lảnh: “Lập tức đốt lửa nấu nước!”
Tri phủ vừa mới ra lệnh, tất cả các quan sai lập tức hành động.
Các nạn dân ở xung quanh đang đói đến mức bụng réo cồn cào, thấy vậy ánh mắt của ai nấy đều bừng lên ánh sáng của hy vọng.
"Nhóm lửa đun nước sao? Thế tức là có đồ để ăn rồi sao?"
"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng không phải chịu đói nữa rồi! Nhưng mà, rốt cuộc thì lương thực đang ở đâu vậy?"
"Lương thực đâu?"
"Rốt cuộc lương thực đang ở đâu?"
Trước ánh mắt tràn ngập mong đợi của các nạn dân, tri phủ liếc nhìn Cẩm Y Vệ đang đứng bên cạnh rồi nói đại: "Theo lời vị Cẩm Y Vệ đại nhân này nói, thì chỉ một tiếng nữa thôi lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình sẽ đến nơi! Mọi người hãy bình tĩnh, đừng sốt ruột, kiên nhẫn chờ thêm một lát nữa, sẽ mau có đồ ăn thôi!"
"Lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình đến rồi đó sao?"
"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng có cái để bỏ vào bụng rồi!"
"Suýt nữa thì ta còn tưởng là mình không chờ nổi nữa rồi ấy chứ!"
Các nạn dân mừng rỡ hoan hô.
Cứ như thế, tất cả mọi người đều mỏi mắt mà chờ mong.
Từng giây từng phút trôi qua.
Bình thường, đối với mọi người mà nói, một canh giờ trôi qua rất nhanh thôi, nhưng hiện giờ có vẻ như thời gian trôi qua rất chậm.
Mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò, khiến người ta rất khó chịu.
Kết quả không phụ người có lòng, trong lúc đang sốt ruột chờ đợi, cuối cùng thì mọi người cũng nhìn thấy một hạm đội với quy mô lớn đang hùng dũng tiến về phía mình từ đầu sông bên kia, dường như phủ kín cả con sông.
Mặc dù quy mô rất lớn, nhưng tốc độ của hạm đội này lại rất nhanh.
Đến cả quân đội hộ tống đi theo trên bờ cũng phải thúc ngựa mà chạy mới có thể đuổi kịp hạm đội ấy.
Cẩm Y Vệ lớn giọng hét lên, giọng nói của hắn ta vang vọng khắp nơi: "Đây chính là tàu vận chuyển lương thực của triều đình ta! Trên tàu chở theo rất nhiều lương thực, đủ để cứu tế hàng trăm hàng vạn nạn dân!"
Các nạn dân lại càng mừng rỡ hơn.
"Cuối cùng thì lương thực cũng đến rồi! Ha ha!"
"Con tàu này thật khổng lồ! Chắc chắn trên tàu chứa đầy lương thực!"
"Được ăn rồi!"
Đến cả tri phủ Hoa Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì lương thực của triều đình cũng đến nơi rồi, cuối cùng thì các nạn dân cũng không còn phải chịu đói nữa, cuối cùng thì áp lực đặt trên người hắn ta cũng đã giảm bớt một nửa rồi.
Chương 415 Ông trời thương xót
"Thưa bà con, lương thực của triều đình đã được đem đến, ai rồi cũng có cơm ăn cả! Bây giờ, xin mọi người đừng sốt ruột, phải giữ trật tự, xếp thành hàng lối! Sau khi nấu xong cháo, bọn ta sẽ phân phát lương thực ngay!"
Mọi người xếp hàng thật dài, chờ được phân phát lương thực.
Tàu đệm khí đem theo sự kỳ vọng của mọi người, chậm rãi dừng lại bên bờ sông.
Tàu vừa cập bến, Lâm Bắc Phàm liền phất tay lên, những người trên tàu lập tức chuyển lương thực xuống khỏi tàu.
Các quan sai ở trên bờ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, bọn họ nhận lấy lương thực, cho vào nồi nước sôi, nấu thành cháo.
Cháo rất mau chín, trong thời gian chưa tới nửa nén hương, hương thơm của gạo đã lan tỏa, sắp ăn được rồi.
Vì vậy, các nạn dân chờ đã lâu mừng rỡ xếp hàng để nhận cháo.
"Gạo này thơm quá, ăn rất ngon!"
"Đại nhân, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không, ta đã phải chịu đói hai ngày liên tục rồi!"
"Đại nhân, nhà ta có ba đứa con đều đang trong tuổi ăn tuổi lớn, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không?"
...
Quan sai vừa phân phát cháo, vừa nói: "Mọi người cứ yên tâm đi! Ai cũng có cháo cả, bọn ta có đủ lương thực mà!"
Cùng lúc ấy, tri phủ Hoa Châu đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, mỉm cười rồi chắp tay mà nói: "Đại nhân chính là vị đại thần của triều đình, phủ thừa của Đức Thiên Phủ, tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm Lâm đại nhân phải không? Ha ha, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Không sai, chính là bản quan đây! Chắc ngươi là tri phủ bản địa, có phải không?"
Tri phủ lại cúi chào hắn một lần nữa: "Tri phủ Hoa Châu, Lý Nguyên Ưu, bái kiến Lâm đại nhân!"
"Lý đại nhân, ngươi và ta đều là mệnh quan triều đình, cống hiến cho bệ hạ, không cần khách khí như vậy đâu!"
Lâm Bắc Phàm đưa tay ra đỡ hắn ta đứng dậy, mỉm cười rồi nói: "Trông Lý đại nhân có vẻ tiều tụy thế này, mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi!"
"Cũng đâu có gì!"
Tri phủ gượng cười, bắt đầu than thở: "Mấy hôm nay, để quản lý các nạn dân này, cho mọi người có cơm ăn, đã ba ngày rồi ta chưa về nhà! Nhưng mặc dù hạ quan tốn biết bao nhiêu tâm tư và công sức, thì vẫn chẳng thể kiếm được đủ lương thực cho các nạn dân! Nếu không có Lâm đại nhân đây đến đúng lúc, thì hạ quan cũng không biết phải làm thế nào nữa!"
"Ta hiểu, ta hiểu mà! Chống đỡ được những bốn ngày, chắc chắn Lý đại nhân đây đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, hẳn là chẳng dễ dàng gì cho cam! Đến lúc quay về, ta sẽ báo cáo lên triều đình, ghi nhận công lao của ngươi!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Tri phủ mừng rỡ, chắp tay mà nói: "Cảm ơn Lâm đại nhân!"
Nhưng mà Lâm đại nhân này, hạ quan có một điều thắc mắc, khoảng cách từ kinh thành tới đây là khoảng tám trăm dặm, cho dù dùng tàu đi suốt ngày suốt đêm thì cũng phải mất chín ngày! Tại sao còn chưa đầy bốn ngày mà đại nhân đã tới được đây rồi thế?"
"Bởi vì ta được ông trời giúp đỡ!"
Lâm Bắc Phàm chỉ tay lên bầu trời: "Từ khi bọn ta bắt đầu lên thuyền, đột nhiên một cơn gió từ phương Bắc thổi tới, xuôi theo hướng Bắc Nam! Còn nữa, dưới sông có mạch nước ngầm, bọn ta lợi dụng gió và nước để một đường xuôi về phía Nam, cho nên tốc độ cũng rất nhanh!"
"Ra là như thế! Ông trời thương xót, ông trời phù hộ chúng ta đây mà!"
Tri phủ vô cùng kích động.
Cùng lúc ấy, có vài kẻ trà trộn trong số các nạn dân, thấy đoàn nạn dân xếp thành hàng dài để nhận cháo thì sắc mặt rất khó coi.
"Không hay rồi, lương thực của triều đình đã được mang đến, kế hoạch của vương gia phá sản mất rồi!"
"Phải đấy, ai mà biết được tốc độ của triều đình lại nhanh đến như thế cơ chứ? Mới ba ngày mà người ta đã vận chuyển lương thực đến đây rồi, bây giờ biết làm sao đây? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc quay về chúng ta sẽ bị vương gia trách phạt mất!"
"Cứ chờ đã, để xem có cơ hội làm loạn hay không!"
Bọn họ nói đến đây thì dừng lại, sau đó lại tiếp tục ngụy trang thành nạn dân đi nhận cháo.
Khoảng hai canh giờ sau, tất cả các nạn dân đều đã nhận cháo và được ăn no.
Mặc dù chỉ no khoảng bốn, năm phần mười nhưng mọi người đều thấy đủ rồi, không còn cảm giác ốm yếu như ban đầu nữa.
Hơn nữa, vẫn còn nhiều lương thực cứu nạn của triều đình thế này, không sợ sau này phải chịu đói. Có hi vọng, thì không phải lo lắng nữa.
Lúc này, tri phủ Hoa Châu mời Lâm Bắc Phàm tới, lớn tiếng mà giới thiệu: "Thưa bà con,, ta giới thiệu với các vị một người nhé! Chàng thanh niên sáng lạn bất phàm đang đứng bên cạnh ta đây, chính là khâm sai đại nhân cứu nạn thiên tai do triều đình phái đến! Hắn chính là phủ thừa của Đức Thiên Phủ, tế tửu của Quốc Tử Giám, đại quan tam phẩm của triều đình, Lâm Bắc Phàm, Lâm đại nhân!"
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều xôn xao!
Không ngờ viên quan trẻ tuổi đang đứng trước mặt bọn họ, lại là khâm sai đại nhân do triều đình phái tới!
Hơn nữa người ta còn gánh vác biết bao nhiêu chức vụ, nào là phủ thừa của Đức Thiên Phủ, rồi tế tửu của Quốc Tử Giám, lại còn là đại quan tam phẩm của triều đình nữa chứ.
Chức vụ nào cũng rất vẻ vang!
"Sau đây, mời Lâm đại nhân phát biểu đôi lời với mọi người!"
Tri phủ vỗ tay khởi xướng.
Nàng nhúng thịt vào trong nước chấm rồi ăn lại.
“Ừm! Như vậy mới ngon!”
Khoảnh khắc ấy, nữ đế đã biết được cách ăn lẩu.
Nàng lại gắp một miếng thịt nữa và bỏ vào trong nước, đợi thịt chín thì chấm nước chấm.
Lúc chấm thì thịt không còn quá nóng nữa, nhưng có thêm hương thơm nên ăn vừa đúng vị luôn, trong lòng nữ đế thỏa mãn vô cùng.
“Ăn như vậy mới thoải mái!”
Tiếp đó, nữ đế gắp không ngừng, càng ăn càng nhanh.
Lão thái giám bên cạnh tròn mắt nhìn, ngon thật sao?
Hay là hắn ta cũng làm một nồi nhỉ?
Khoảng nửa canh giờ sau nữ đế mới ăn no.
Mặc dù nàng là bậc cửu ngũ chí tôn nhưng rất hiếm khi được ăn một cách thoải mái như vậy. Bởi lẽ ngày thường nàng bận chuyện triều chính nên không được ăn cơm đúng giờ
Hơn nữa Ngự Thiện Phòng cũng ở hơi xa, thế nên một người làm hoàng đế như nàng hiếm khi được ăn đồ ăn nóng hôi hổi lắm. Nhất là vào những ngày đông như thế này, nàng muốn ăn đồ ăn nóng lại càng khó hơn.
Nhưng hiện giờ có món lẩu này thì sẽ khác. Nàng có thể ăn đồ ăn nóng và tươi ngon, muốn ăn gì thì ăn cái nấy, muốn ăn thế nào cũng được, hoàn toàn theo ý mình, vừa vui vừa thỏa mãn!
“Ái khanh phát minh ra món lẩu này đúng là quá hợp ý trẫm! Báo với Ngự Thiện Phòng mấy hôm nay xếp thực đơn theo món lẩu nhé!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Sau khi ăn no, nữ đế lại bắt đầu lo chuyện nước.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đống tấu chương, nàng lại chau mày: “Giang Nam thời tiết trở lạnh, đổ mưa nhiều ngày…”
Mùa đông còn mưa nhiều ngày thì chẳng phải chuyện gì tốt. Mùa đông nhiệt độ thấp, vốn đã dễ khiến người ta chết cóng rồi.
Cộng thêm có mưa nên nước dâng cao, nước sông chảy ngược, ruộng và các thôn trang sẽ bị ngập, dân chúng lang thang nay đây mai đó.
Nữ đế lắc đầu: “Hi vọng trẫm chỉ đang lo buồn vô cớ mà thôi!”
Tuy nhiên bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Nếu như có gì thay đổi thì dù khả năng lớn hay nhỏ thì chuyện vẫn sẽ xảy ra.
Nói theo một cách khác thì ngươi càng không muốn xảy ra thì nó càng xảy ra.
Liên tiếp mấy ngày, ngày nào nữ đế cũng nhận được tin xấu từ vùng Giang Nam, mưa lớn không giảm, ngược lại càng lúc càng to.
Các thôn làng đều là vùng trũng nên gần như bị ngập trong nước, đường đi vô cùng khó khăn.
Một vài khu ruộng và thôn trang đã bị ngập hoàn toàn.
May mà người dân đã kịp thời rời đi.
Thế nhưng nguy hiểm nhất là hai con sông, nước sông đã dần dâng lên đến đê.
Một khi đê không trụ được thì nước sông sẽ ập đến, khu vực ven hai con sông sẽ gặp nạn, hàng trăm vạn người dân phải ly tán.
Nữ đế ra mấy thánh chỉ cho quan phủ vùng Giang Nam bảo vệ đê điều, đồng thời sơ tán người dân sống ven sông để giảm thiểu thiệt hại.
Tuy nhiên chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra!
Đối mặt với thiên nhiên, sức người là vô cùng nhỏ bé nên cuối cùng vẫn không giữ được con đê. Nước sông tràn khắp, cuồn cuộn và nhấn chìm tất cả thôn trang cũng như ruộng đất xung quanh, hàng trăm vạn người dân mất đi nhà cửa!
Chỉ có một tin tốt duy nhất là do được sơ tán kịp thời nên dân chúng không mất mát nhiều. Song lương thực thì không kịp chuyển đi và đã bị nước cuốn trôi.
Hơn trăm vạn dân không có cơm ăn thì biết làm sao?
Nữ đế lập tức hạ chỉ cho quan viên vùng Giang Nam mở kho lương thực, cố gắng cứu giúp dân gặp nạn!
Song quan phủ vùng Giang Nam lại phản hồi rằng Giang Nam không có lương thực, mong triều đình trợ cấp!
Tại buổi triều sớm, nữ đế đập mạnh lên long ỷ, phẫn nộ nói: “Dám nói là Giang Nam không có lương thực cơ đấy? Trẫm đã điều tra ra từ lâu, rằng bọn họ có đầy đủ lương thực nhưng đã bị Giang Nam vương đem đi làm lương thực cho quân đội rồi!”
“Bệ hạ bớt giận!”
Bách quan đồng thanh nói.
“Các ngươi bảo trẫm phải bớt giận thế nào hả?”
Nữ đế tiếp tục phát hỏa: “Giang Nam vương là một kẻ đầy dã tâm và vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hoàng vị của trẫm! Hắn ta còn chưa ngồi lên vị trí này mà đã chẳng thèm quan tâm gì đến dân chúng rồi! Vì mưu đồ riêng mà lợi dụng tất cả, nếu để hắn ta có được hoàng vị thì dân chúng khắp thiên hạ còn đường sống sao?”
“Bệ hạ bớt giận!”
Bách quan lại đồng thanh nói.
“Chuyện bên Giang Nam để sau hẵng nói, giờ chuyện quan trọng nhất là phải cứu giúp dân gặp nạn!”
Nữ đế đau đầu hỏi: “Các vị ái khanh, Giang Nam vương không chịu nhả lương thực, các ngươi có kế sách gì hay không?”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm.
Hộ bộ thượng thư đứng ra, chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, năm nay khí hậu nước ta biến hóa khôn lường ảnh hưởng đến việc thu hoạch lương thực, sản lượng giảm khoảng hai mươi phần trăm! Lương thực trong Hộ bộ có hạn, muốn cứu giúp dân chúng thì hơi khó ạ!”
Ánh mắt của nữ đế tối đi.
Hộ bộ thượng thư lại nói: “Hơn nữa thưa bệ hạ, kinh thành chúng ta cách Giang Nam xa nhất, dù có gia tăng tốc độ thì cũng phải mất hai ngày! Dẫu chúng ta có vận chuyển lương thực qua đó thì e là cũng đã muộn!”
“Ôi!” Nữ đế thở dài một hơi.
Ánh mắt nàng không khỏi nhìn qua Lâm Bắc Phàm, trong đó còn mang theo chút hy vọng. Thế nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt ấy lại trở nên ảm đạm.
Chương 412 Chẳng lẽ không tạo phản ư?
Dù hắn có thông minh tuyệt đỉnh thì cũng có tác dụng gì đâu?
Hiện giờ thứ đang thiếu là lương thực, không có lương thực thì coi như hết, chẳng lẽ hắn có thể biến ra lương thực được chắc?
Hắn là người chứ không phải thần tiên!
Đúng lúc ấy, có một binh sĩ vội vàng xông vào.
“Khẩn cấp! Giang Nam vương và quan phủ vùng Giang Nam đã đuổi hết dân gặp nạn ra khỏi Giang Nam! Đồng thời tuyên cáo tới bên ngoài rằng kinh thành có lương thực, nếu muốn sống thì tới kinh thành xin lương thực!”
“Uỳnh!”
Nữ đế lại nổi giận: “Hay lắm Giang Nam vương! Kế hiểm độc thật đấy!”
“Kế này hiểm độc thật sự!”
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cười khổ: “Kế này của Giang Nam vương rõ ràng là vứt gánh nặng của dân chúng cho triều đình ta đây mà! Nếu chúng ta không lo thì chắc chắn sẽ mất lòng dân!”
“Nếu chúng ta lo, phát lương thực cho người dân thì dân gặp nạn sẽ còn tới nữa, nhưng lương thực trong tay chúng ta có hạn, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn! Nếu có chiến sự hoặc gặp chuyện khác thì đúng là bất lợi vô cùng!”
Các quan viên khác gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, kế này ác độc thật! Dù chúng ta lo hay không lo thì đều tổn thất cả!”
“Một là mất đi lòng dân, hai là mất đi lương thực!”
“Kiểu gì cũng khiến triều ta khó khăn, phải làm sao đây?”
…
Bách quan đau đầu vô cùng, nữ đế còn đau hơn: “Các vị ái khanh có kế sách gì hay không?”
“Chuyện này…”
Bách quan đồng loạt lắc đầu.
“Bệ hạ, thần muốn nói một câu!” Binh bộ thượng thư đứng ra.
“Lý ái khanh, ngươi muốn nói gì?” Nữ đế hỏi.
“Bệ hạ, tới nay các phiên vương đều đang âm thầm luyện binh, bên ngoài còn có các nước lớn dòm ngó, có thể nói triều ta đang vô cùng khó khăn, cực kỳ nguy hiểm! Thế nên chúng ta bắt buộc phải nắm giữ lương thực đầy đủ mới có thể ứng phó với tất cả những điều bất lợi!”
“Nếu hiện giờ chúng ta lấy lương thực để cứu dân gặp nạn thì cùng lắm cũng chỉ thu lại được chút danh tiếng mà thôi! Mà cái này thì đâu có tác dụng gì? Nó có thể đổi ra cơm ăn được sao?”
“Không thể! Các vị phiên vương đáng đánh cũng đáng đánh thật! Nhưng những nước khác vẫn sẽ dòm ngó triều đình ta, đợi thời cơ xuất binh, thế nên bắt buộc phải giữ lương thực, còn về dân gặp nạn thì phải xem ý trời rồi!”
Lễ bộ thượng thư phẫn nộ: “Lý đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta bỏ mặc dân gặp nạn sao? Ngươi là kẻ đọc sách cơ mà, ngươi có còn là người hay không?”
“Triệu đại nhân, bản quan cực kì hiểu vì sao ngươi lại phẫn nộ! Nhưng hiện giờ có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì! Quốc gia vẫn phải ưu tiên, chúng ta không giữ được nước thì làm sao bảo vệ được dân?”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng chất vấn: “Nhỡ đâu nước cũng vì thế mà gặp nguy thì sao, người hy sinh là cả ngàn vạn dân chứ không phải chỉ số dân gặp nạn này! Triệu đại nhân, bản quan hỏi ngươi, tổn thất này là thứ ngươi có thể gánh vác được hả?”
“Chuyện này…” Lễ bộ thượng thư á khẩu, co rúm lại.
“Đã thế dù giờ đi cứu thì ngươi có cứu được không?”
Binh bộ thượng thư lại bảo: “Chúng ta cách Giang Nam hơn tám trăm dặm, vận chuyển lương thực đến đó nhiều nhất phải mười ngày, người đã đói thì chúng ta cứu sao được? Các ngươi nói cho bản quan biết chúng ta phải cứu kiểu gì đây? Có cứu được hết không?”
Mọi người đều á khẩu.
Binh bộ thượng thư tiếp tục: “Bệ hạ, thần xin nói một câu khó nghe, lúc này dân gặp nạn đã không còn được coi là người nữa rồi! Bọn họ đói thì đến người cũng sẽ ăn, sẽ không màng tất cả, chẳng khác gì cầm thú đâu ạ! Thế nên chúng ta hãy ưu tiên việc nước, những người này chúng ta không cứu nổi được đâu, cứ để họ tự sinh tự diệt đi thôi!”
Bách quan đồng loạt thở dài, nữ đế thì nhắm mắt lại một cách đau khổ. Triều đình rơi vào trong im lặng.
Đúng lúc ấy, có một tiếng nói vang lên.
“Thần cho rằng nên cứu dân gặp nạn!”
Hai mắt nữ đế sáng lên, bởi lẽ người nói câu nói ấy chính là Lâm Bắc Phàm.
Mỗi lần hắn lên tiếng là đều mang đến hy vọng.
“Ái khanh, ngươi có ý kiến gì thì mau nói!”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng bảo: “Thần cho rằng bắt buộc phải cứu dân gặp nạn, hơn nữa cần phải cứu ngay, không được chậm trễ! Nếu không cứu, nước ta ắt sẽ loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong!”
Sắc mặt mọi người thay đổi, ai cũng lên tiếng.
“Lâm đại nhân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Ngươi dám nói nước ta ắt loạn, Đại Võ sẽ tiêu vong, đúng là những lời lẽ đe dọa!”
“Chỉ là bỏ một đám dân gặp nạn thôi mà, chẳng lẽ chuyện này có thể ảnh hưởng đến xã tắc triều ta?”
“Lâm đại nhân, mong ngươi cẩn thận lời nói!”
“Còn không mau tạ tội với bệ hạ?”
Sắc mặt nữ đế có hơi khó coi, song với lòng tin lâu nay dành cho Lâm Bắc Phàm, nàng vẫn bình tĩnh nói: “Các vị ái khanh cứ từ từ, mời Lâm ái khanh giải thích!”
Cuối cùng triều đường cũng yên lặng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần không nói lời đe dọa mà đây là sự thực!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Vừa nãy Binh bộ thượng thư Lý đại nhân có nói một câu rằng dân gặp nạn không sống nổi thì không thể coi là người! Bọn họ vì sống mà chuyện gì cũng có thể làm! Lúc này, bọn họ làm gì coi trọng triều đình nữa, làm gì còn tuân thủ pháp luật của triều ta nữa?”
“Chẳng lẽ bọn họ sẽ không… tạo phản ư?”
Chương 413 Khâm sai đại thần
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Chuyện Đường Châu ngày trước, ba vạn binh sĩ vì bị khấu trừ quân lương, không được ăn cơm nên đã nổi dậy khởi nghĩa, phản lại Đại Võ ta! Huống hồ đây chỉ là một đám dân tị nạn sắp mất cả mạng?”
“Dân luôn coi trọng lương thực! Bọn họ đã không được ăn cơm trong nhiều ngày rồi, đến mạng cũng sắp mất nên còn có thể làm gì nữa? Chỉ còn cách tạo phản thôi! Không tạo phản thì chỉ còn đường chết! Mà tạo phản thì biết đâu sẽ có đường sống!”
“Hỏi các vị đang ngồi đây, nếu là các ngươi thì các ngươi sẽ chọn gì?”
“Các ngươi sẽ tạo phản hay là không?”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng chất vấn các quan, mà ai cũng né tránh ánh mắt của hắn.
“Sự việc đã đến nước không còn gì để nói, bọn họ chắc chắn sẽ tạo phản!”
“Một khi đã tạo phản thì ắt sẽ có ảnh hưởng, đây không còn là vấn đề giải quyết lương thực nữa! Tới khi ấy, bọn họ chắc chắn sẽ xông vào các thành phố lớn, cướp bóc và tranh đoạt vật tư!”
“Đến khi đó, người chịu khổ không chỉ có trăm vạn dân mà là mấy trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn!”
“Dân chúng lầm than hết cả!”
“Các phiên vương và các nước lớn chắc chắn sẽ nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, khởi binh đánh triều ta! Lúc ấy, chúng ta sẽ mất lòng dân, bị bách tính chỉ trích…”
Lâm Bắc Phàm nhìn quanh một lượt: “Thần muốn hỏi bệ hạ và các vị đại nhân rằng triều đình ta còn trụ được chăng? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục ấm no, đứng trên cao mà chỉ điểm giang sơn như trước sao?”
Sắc mặt mọi người trầm xuống, nom có vẻ bất an.
Triều đình chính là gốc rễ của bọn họ!
Nếu không được triều đình bảo vệ thì bọn họ không thể hưởng thụ như ngày hôm nay, thậm chí còn không giữ được mạng!
Sắc mặt nữ đế cũng u ám hẳn đi!
Mặc dù nàng đã có vài kế sách nhưng khi ứng đối với nguy cơ thì vẫn không đủ!
Một khi thất bại thì coi như xong, không có thuốc hối hận mà uống!
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Triều đình chúng ta đang lúc khó khăn, thực sự không thể đi sai dù chỉ một bước! Một khi đã sai thì sẽ bị kẻ địch lợi dụng cơ hội! Thế nên mong bệ hạ suy xét, mong các vị đại nhân suy xét!”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói: “Nhưng chúng ta phải cứu kiểu gì? Kinh thành chúng ta cách Giang Nam quá xa, dù có chuẩn bị lương thực thì cũng phải mất mười ngày, dân chúng đều sẽ chết đói hết!”
“Đúng vậy, không phải chúng ta không muốn cứu mà là thực sự không có cách để mà cứu!”
“Vận chuyển lương thực tới thì người cũng hầu như chết hết, không kịp đâu!”
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi: “Ái khanh, ngươi có cách gì không?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, chẳng phải Giang Nam vương thông báo rằng kinh thành có lương thực, bảo dân gặp nạn tới kinh thành sao, chúng ta cứ bảo quan phủ dọc đường cứu dân! Mặc dù quan phủ các địa phương cũng không có nhiều lương thực nhưng vẫn có thể chi ra một đến hai tấn, như thế thì có thể chống đỡ được hai đến ba ngày!”
“Ngoài ra, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian vận chuyển lương thực cứu nạn, lợi dụng các tàu đệm khí đi thẳng xuống phía Nam! Như thế một ở Bắc, một ở Nam, chúng ta sẽ gặp nhau ở giữa đường và kịp thời cứu dân!”
“Đây là cách tốt nhất hiện giờ, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế gật đầu: “Phải nhanh chóng hành động! Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đâu?”
“Có thần!” Hộ bộ thượng thư đứng ra.
“Lập tức mở kho lương thực, chuẩn bị cứu dân gặp nạn!”
“Thần tuân chỉ!” Hộ bộ thượng thư lớn giọng đáp.
“Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đâu?”
“Có thần!” Binh bộ thượng thư đứng ra.
“Lập tức chuẩn bị tàu đệm khí để vận chuyển lương thực, đồng thời phái binh lính đi theo bảo vệ!”
“Thần tuân chỉ!” Binh bộ thượng thư đáp.
“Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đâu?”
“Có thần!”
Cứ thế, nữ đế ra lệnh cho từng người một.
Sau khi sắp xếp xong, ánh mắt nàng liếc đến một thân hình gầy yếu trong triều, nàng nói: “Lần cứu nạn này sẽ do Lâm ái khanh phụ trách! Phong phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm làm khâm sai, phụ trách mọi chuyện trong công tác cứu nạn này! Giữ thượng phương bảo kiếm, có quyền như trẫm!”
“Thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.
Sau đó hắn nhận lấy thượng phương bảo kiếm của nữ đế bệ hạ, đoạn lại vội vã đi thu xếp chuyện cứu nạn.
Trông bóng dáng hắn, nữ đế lẩm bẩm: “Ái khanh, đừng khiến trẫm thất vọng!”
Lúc này là lúc liên quan đến lợi ích của mọi người trong triều nên ai nấy cũng hành động nhanh vô cùng.
Từng xe hàng được vận chuyển tới sông trong kinh thành.
Nơi đó đã sớm chuẩn bị tàu đệm khí, trông như một dải lục địa cực lớn.
“Được rồi, lương thực này đủ để dân ăn trong hai ngày, lập tức xuất phát! Tiếp theo các ngươi tiếp tục vận chuyển, dừng ở ven bờ các châu phủ, cùng quan phủ địa phương cứu giúp dân gặp nạn!”
“Vâng thưa đại nhân!”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, Lâm Bắc Phàm bèn nhảy lên thuyền, lớn giọng nói: “Lái đi!”
Thuyền bèn giương buồm, rời khỏi kinh thành nhờ sức gió.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm khẽ huơ tay, gió lớn xuất hiện và đẩy con thuyền đi nhanh hơn.
Đồng thời nước sông dưới chân hắn cũng chảy nhanh hơn. Hai bên cùng hợp sức đưa thuyền chạy nhanh hơn gấp bội!
Dưới tình hình này, mọi người nhanh chóng nhận ra sự khác thường.
Chương 414 Kỳ tích
“Sao thuyền đi nhanh vậy?”
“Chuyện gì thế?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Là ý trời đấy, trời đang giúp Đại Võ ta! Đang giúp nhân dân ta! Ngày đêm không ngừng, toàn lực tăng tốc!”
“Vâng thưa đại nhân!”
Mọi người tập trung tinh thần, đồng thanh đáp.
Do có “ý trời” nên mọi người nhất trí đồng lòng, toàn lực tiến về phía trước.
Giang Nam cách kinh thành tám trăm dặm, dù có đi ngày đi đêm, mỗi ngày có thể đi được tám mươi dặm, dự tính phải mất đến mười ngày.
Trên đường, nếu gặp dân nạn thì cũng phải mất bảy, tám ngày.
Đây đã là tình hình tương đối thuận lợi rồi!
Thế nhưng hiện giờ mới ba ngày mà bọn họ đã đi được hơn sáu trăm dặm, đúng là một kỳ tích!
Tất cả được mọi người quy cho ý trời, ông trời đang bảo vệ bọn họ, chẳng ai nghĩ được rằng có người đã “âm thầm nhúng tay vào.”
Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi, hắn cười: “Vẫn còn nửa ngày nữa là đến Hoa Châu, phần lớn dân đều ở đó! Mau thông báo cho tri phủ Hoa Châu lập tức đốt lửa, chỉ cần chúng ta đưa lương thực tới là có thể nấu cháo!”
“Vâng thưa đại nhân!” Cẩm Y Vệ nhận lệnh, lập tức cưỡi lên con ngựa to bên bờ và chạy nhanh đi.
Lúc bấy giờ, tại bờ sông Hoa Châu…
Tri phủ Hoa Châu trông thấy đám dân gặp nạn bèn thở dài một hơi.
Lương thực hết mất rồi!
Bốn ngày trước, sau khi nhận nhiệm vụ cứu nạn, hắn ta đã lập tức tập hợp lương thực để cứu dân.
Chỉ cần cho mọi người ăn mỗi bữa một bát cháo, trong cháo có chút gạo, hai ba miếng là xong.
Chỉ cần giữ cho bọn họ không đói chứ không thể khiến bọn họ ăn no.
Để bảo vệ cái mũ trên đầu, hắn ta không thể không dùng vài thủ đoạn, vơ vét lương thực từ các gia đình giàu có, thậm chí còn lấy cả cám bã để cho dân ăn, cứ thế mới chống đỡ được ba ngày.
Hiện giờ trong tay hắn ta chẳng còn lương thực nữa, dân chúng đã đói cả một ngày trời và chẳng đi được nữa.
Nếu thêm một ngày mà đội cứu nạn vẫn chưa tới thì có khả năng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Những người dân gặp nạn không sống được thì chuyện gì cũng có thể làm! Thế nhưng hắn ta cũng biết kinh thành xa xôi biết bao!
Vận chuyển lương thực từ đó đến nhiều nhất cũng phải mất bảy, tám ngày, như vậy thì muộn mất, chức quan của hắn ta cũng coi như xong!
“Phải làm sao đây?” Tri phủ buồn rầu, tóc cũng như bạc trắng.
Đúng lúc ấy, có người của Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa tới.
Hắn ta hét: “Báo! Còn một canh giờ nữa là triều đĩnh sẽ đưa lương thực tới! Lập tức đốt lửa nấu nước, lương thực đến là cho vào nồi!”
Tri phủ Hoa Châu nghe vậy bèn kinh ngạc, hắn ta tưởng mình nghe nhầm.
Hắn ta lập tức nhận lệnh, đoạn hỏi người của Cẩm Y Vệ: “Nhanh vậy sao? Lương thực của triều đình sẽ tới trong vòng một canh giờ nữa? Ngươi không có lừa bản quan đấy chứ?”
Trông sắc mặt người của Cẩm Y Vệ có vẻ không vui: “Lừa ngươi làm gì? Đây là tình báo quân đội, ai dám nói lung tung, bản quan không thiết sống hay gì?”
Tri phủ hớn hở: “Tốt tốt tốt! Lương thực từ nơi khác đến hả?”
Người của Cẩm Y Vệ đáp: “Lương thực từ kinh thành!”
Tri phủ mơ màng: “Kinh thành ư… sao có thể? Dù có bay cũng không thể nhanh như vậy được!”
Người của Cẩm Y Vệ mất kiên nhẫn, hắn ta phất tay: “Đừng nói nhảm nữa, mau đốt lửa nấu nước đi! Nếu làm lỡ chuyện thì sẽ hỏi tội ngươi đấy!”
Tri phủ cắn răng, giọng nói lanh lảnh: “Lập tức đốt lửa nấu nước!”
Tri phủ vừa mới ra lệnh, tất cả các quan sai lập tức hành động.
Các nạn dân ở xung quanh đang đói đến mức bụng réo cồn cào, thấy vậy ánh mắt của ai nấy đều bừng lên ánh sáng của hy vọng.
"Nhóm lửa đun nước sao? Thế tức là có đồ để ăn rồi sao?"
"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng không phải chịu đói nữa rồi! Nhưng mà, rốt cuộc thì lương thực đang ở đâu vậy?"
"Lương thực đâu?"
"Rốt cuộc lương thực đang ở đâu?"
Trước ánh mắt tràn ngập mong đợi của các nạn dân, tri phủ liếc nhìn Cẩm Y Vệ đang đứng bên cạnh rồi nói đại: "Theo lời vị Cẩm Y Vệ đại nhân này nói, thì chỉ một tiếng nữa thôi lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình sẽ đến nơi! Mọi người hãy bình tĩnh, đừng sốt ruột, kiên nhẫn chờ thêm một lát nữa, sẽ mau có đồ ăn thôi!"
"Lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình đến rồi đó sao?"
"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng có cái để bỏ vào bụng rồi!"
"Suýt nữa thì ta còn tưởng là mình không chờ nổi nữa rồi ấy chứ!"
Các nạn dân mừng rỡ hoan hô.
Cứ như thế, tất cả mọi người đều mỏi mắt mà chờ mong.
Từng giây từng phút trôi qua.
Bình thường, đối với mọi người mà nói, một canh giờ trôi qua rất nhanh thôi, nhưng hiện giờ có vẻ như thời gian trôi qua rất chậm.
Mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò, khiến người ta rất khó chịu.
Kết quả không phụ người có lòng, trong lúc đang sốt ruột chờ đợi, cuối cùng thì mọi người cũng nhìn thấy một hạm đội với quy mô lớn đang hùng dũng tiến về phía mình từ đầu sông bên kia, dường như phủ kín cả con sông.
Mặc dù quy mô rất lớn, nhưng tốc độ của hạm đội này lại rất nhanh.
Đến cả quân đội hộ tống đi theo trên bờ cũng phải thúc ngựa mà chạy mới có thể đuổi kịp hạm đội ấy.
Cẩm Y Vệ lớn giọng hét lên, giọng nói của hắn ta vang vọng khắp nơi: "Đây chính là tàu vận chuyển lương thực của triều đình ta! Trên tàu chở theo rất nhiều lương thực, đủ để cứu tế hàng trăm hàng vạn nạn dân!"
Các nạn dân lại càng mừng rỡ hơn.
"Cuối cùng thì lương thực cũng đến rồi! Ha ha!"
"Con tàu này thật khổng lồ! Chắc chắn trên tàu chứa đầy lương thực!"
"Được ăn rồi!"
Đến cả tri phủ Hoa Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì lương thực của triều đình cũng đến nơi rồi, cuối cùng thì các nạn dân cũng không còn phải chịu đói nữa, cuối cùng thì áp lực đặt trên người hắn ta cũng đã giảm bớt một nửa rồi.
Chương 415 Ông trời thương xót
"Thưa bà con, lương thực của triều đình đã được đem đến, ai rồi cũng có cơm ăn cả! Bây giờ, xin mọi người đừng sốt ruột, phải giữ trật tự, xếp thành hàng lối! Sau khi nấu xong cháo, bọn ta sẽ phân phát lương thực ngay!"
Mọi người xếp hàng thật dài, chờ được phân phát lương thực.
Tàu đệm khí đem theo sự kỳ vọng của mọi người, chậm rãi dừng lại bên bờ sông.
Tàu vừa cập bến, Lâm Bắc Phàm liền phất tay lên, những người trên tàu lập tức chuyển lương thực xuống khỏi tàu.
Các quan sai ở trên bờ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, bọn họ nhận lấy lương thực, cho vào nồi nước sôi, nấu thành cháo.
Cháo rất mau chín, trong thời gian chưa tới nửa nén hương, hương thơm của gạo đã lan tỏa, sắp ăn được rồi.
Vì vậy, các nạn dân chờ đã lâu mừng rỡ xếp hàng để nhận cháo.
"Gạo này thơm quá, ăn rất ngon!"
"Đại nhân, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không, ta đã phải chịu đói hai ngày liên tục rồi!"
"Đại nhân, nhà ta có ba đứa con đều đang trong tuổi ăn tuổi lớn, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không?"
...
Quan sai vừa phân phát cháo, vừa nói: "Mọi người cứ yên tâm đi! Ai cũng có cháo cả, bọn ta có đủ lương thực mà!"
Cùng lúc ấy, tri phủ Hoa Châu đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, mỉm cười rồi chắp tay mà nói: "Đại nhân chính là vị đại thần của triều đình, phủ thừa của Đức Thiên Phủ, tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm Lâm đại nhân phải không? Ha ha, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Không sai, chính là bản quan đây! Chắc ngươi là tri phủ bản địa, có phải không?"
Tri phủ lại cúi chào hắn một lần nữa: "Tri phủ Hoa Châu, Lý Nguyên Ưu, bái kiến Lâm đại nhân!"
"Lý đại nhân, ngươi và ta đều là mệnh quan triều đình, cống hiến cho bệ hạ, không cần khách khí như vậy đâu!"
Lâm Bắc Phàm đưa tay ra đỡ hắn ta đứng dậy, mỉm cười rồi nói: "Trông Lý đại nhân có vẻ tiều tụy thế này, mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi!"
"Cũng đâu có gì!"
Tri phủ gượng cười, bắt đầu than thở: "Mấy hôm nay, để quản lý các nạn dân này, cho mọi người có cơm ăn, đã ba ngày rồi ta chưa về nhà! Nhưng mặc dù hạ quan tốn biết bao nhiêu tâm tư và công sức, thì vẫn chẳng thể kiếm được đủ lương thực cho các nạn dân! Nếu không có Lâm đại nhân đây đến đúng lúc, thì hạ quan cũng không biết phải làm thế nào nữa!"
"Ta hiểu, ta hiểu mà! Chống đỡ được những bốn ngày, chắc chắn Lý đại nhân đây đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, hẳn là chẳng dễ dàng gì cho cam! Đến lúc quay về, ta sẽ báo cáo lên triều đình, ghi nhận công lao của ngươi!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Tri phủ mừng rỡ, chắp tay mà nói: "Cảm ơn Lâm đại nhân!"
Nhưng mà Lâm đại nhân này, hạ quan có một điều thắc mắc, khoảng cách từ kinh thành tới đây là khoảng tám trăm dặm, cho dù dùng tàu đi suốt ngày suốt đêm thì cũng phải mất chín ngày! Tại sao còn chưa đầy bốn ngày mà đại nhân đã tới được đây rồi thế?"
"Bởi vì ta được ông trời giúp đỡ!"
Lâm Bắc Phàm chỉ tay lên bầu trời: "Từ khi bọn ta bắt đầu lên thuyền, đột nhiên một cơn gió từ phương Bắc thổi tới, xuôi theo hướng Bắc Nam! Còn nữa, dưới sông có mạch nước ngầm, bọn ta lợi dụng gió và nước để một đường xuôi về phía Nam, cho nên tốc độ cũng rất nhanh!"
"Ra là như thế! Ông trời thương xót, ông trời phù hộ chúng ta đây mà!"
Tri phủ vô cùng kích động.
Cùng lúc ấy, có vài kẻ trà trộn trong số các nạn dân, thấy đoàn nạn dân xếp thành hàng dài để nhận cháo thì sắc mặt rất khó coi.
"Không hay rồi, lương thực của triều đình đã được mang đến, kế hoạch của vương gia phá sản mất rồi!"
"Phải đấy, ai mà biết được tốc độ của triều đình lại nhanh đến như thế cơ chứ? Mới ba ngày mà người ta đã vận chuyển lương thực đến đây rồi, bây giờ biết làm sao đây? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc quay về chúng ta sẽ bị vương gia trách phạt mất!"
"Cứ chờ đã, để xem có cơ hội làm loạn hay không!"
Bọn họ nói đến đây thì dừng lại, sau đó lại tiếp tục ngụy trang thành nạn dân đi nhận cháo.
Khoảng hai canh giờ sau, tất cả các nạn dân đều đã nhận cháo và được ăn no.
Mặc dù chỉ no khoảng bốn, năm phần mười nhưng mọi người đều thấy đủ rồi, không còn cảm giác ốm yếu như ban đầu nữa.
Hơn nữa, vẫn còn nhiều lương thực cứu nạn của triều đình thế này, không sợ sau này phải chịu đói. Có hi vọng, thì không phải lo lắng nữa.
Lúc này, tri phủ Hoa Châu mời Lâm Bắc Phàm tới, lớn tiếng mà giới thiệu: "Thưa bà con,, ta giới thiệu với các vị một người nhé! Chàng thanh niên sáng lạn bất phàm đang đứng bên cạnh ta đây, chính là khâm sai đại nhân cứu nạn thiên tai do triều đình phái đến! Hắn chính là phủ thừa của Đức Thiên Phủ, tế tửu của Quốc Tử Giám, đại quan tam phẩm của triều đình, Lâm Bắc Phàm, Lâm đại nhân!"
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều xôn xao!
Không ngờ viên quan trẻ tuổi đang đứng trước mặt bọn họ, lại là khâm sai đại nhân do triều đình phái tới!
Hơn nữa người ta còn gánh vác biết bao nhiêu chức vụ, nào là phủ thừa của Đức Thiên Phủ, rồi tế tửu của Quốc Tử Giám, lại còn là đại quan tam phẩm của triều đình nữa chứ.
Chức vụ nào cũng rất vẻ vang!
"Sau đây, mời Lâm đại nhân phát biểu đôi lời với mọi người!"
Tri phủ vỗ tay khởi xướng.
Bình luận facebook