-
Chương 381-385
Chương 381 Tuyệt đối không được
Nữ đế lớn tiếng mà nói: "Liêu Như Mẫn, trong phần thi văn, ngươi đã phát huy rất xuất sắc năng lực của mình, giành chiến thắng cho Đại Võ chúng ta! Cho nên, thưởng vạn lượng bạc trắng, thăng một cấp quan thành quan viên tòng lục phẩm, khâm thử!"
Liêu Như Mẫn mừng rỡ: "Tạ bệ hạ long ân!"
"Từ Sơn, tiến lên nghe phong thưởng!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
"Có thần!"
Một thanh niên đứng ra với vẻ kích động.
"Trong phần thi văn lần này, ngươi đã phát huy xuất sắc năng lực của mình, giành chiến thắng cho Đại Võ chúng ta, bài thơ mà ngươi sáng tác làm trẫm rất hài lòng! Cho nên, thưởng vạn lượng bạc trắng, thăng một cấp quan!"
"Tạ bệ hạ ban thưởng!"
Từ Sơn mừng rỡ.
Cứ như thế, nữ đế lại tiếp tục ban thưởng cho người tiếp theo.
Mỗi người được ban thưởng đều mừng rỡ ra mặt, cảm ơn nữ đế đã thưởng cho. Mãi tới cuối cùng, chỉ còn lại một mình Lâm Bắc Phàm.
Mọi người đều rất mong đợi, hắn là đại công thần trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, nữ đế sẽ ban thưởng thứ gì cho hắn đây.
"Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng!"
Nữ đế tươi cười mà nói: "Trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, Lâm ái khanh đã có công lớn! Nếu không có năng lực và sự sắp xếp xuất sắc của ngươi, thì Đại Võ chúng ta cũng không thể giành được đại thắng huy hoàng thế này! Cho nên, thưởng vạn lượng vàng, mười cuộn tơ lụa, mười viên tử ngọc trân châu!"
Cứ liên tục khen thưởng, còn nhiều hơn cả những thứ mà chín người trước đó được ban thưởng cộng lại, có vẻ rất được ưu ái!
Nhưng các quan ở đây đã quen với việc này từ lâu rồi, chẳng thèm để bụng chuyện này làm gì nữa! Nhưng, đám thanh niên tài tử của Đại Viêm lại không thể bình tĩnh nổi!
Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh tượng như thế này! Không phải ban thưởng như vậy cũng hơi điên cuồng rồi hay sao?
Hết món này đến món khác, đúng kiểu ném tiền qua cửa sổ, còn nhiều hơn cả những gì bọn họ được ban thưởng cả đời này!
Trong thời gian ngắn, hai mắt bọn họ đỏ ngầu, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị! Nhưng sự thật cũng nói cho bọn họ biết rằng, bọn họ ngưỡng mộ hơi sớm rồi!
Sau khi ban thưởng vàng bạc châu báu xong, nữ đế cười nói: "Lâm ái khanh, tính cả công lao mà lần trước ngươi lập được, phương diện năng lực và tài hoa cũng đã có đủ, ta cảm thấy đây là lúc thích hợp để giao thêm trọng trách cho ngươi, đề bạt ngươi thăng quan tiến chức! Cho nên, trẫm thăng thêm một cấp quan cho ái khanh, làm quan viên tòng tam phẩm của triều đình!"
Các quan hơi mất bình tĩnh!
Phải biết rằng, làm quan viên tòng tam phẩm, đã có thể coi là trọng thần của riều đình rồi. Trong lục bộ cửu khanh, mặc dù chưa phải người đứng đầu, nhưng cũng xếp hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Tóm lại, đều là nhân vật quan trọng hàng đầu trong các bộ ngành ấy.
Tên tiểu hồ ly này lại được tăng thêm một cấp quan, sau này lại càng khó đối phó rồi đây.
Nhưng muốn ngăn cản, thì dường như lại chẳng có lý do gì để ngăn cản cả.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã lập nên không ít công lao, đúng là nên được thăng quan.
Đến cả các quan mà cũng chẳng thể bình tĩnh nổi, huống hồ là đoàn đại biểu đến từ Đại Viêm?
Phải biết rằng, phần lớn những người trong số bọn họ đều có xuất phát điểm từ tiến sĩ giống như Lâm Bắc Phàm, còn lớn hơn Lâm Bắc Phàm vài tuổi!
Nhưng hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là trọng thần tòng tam phẩm của triều đình, bọn họ thì vẫn chỉ dậm chân tại chỗ, làm một viên quan tép riu nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, sao bọn họ có thể chấp nhận nổi chuyện này cơ chứ?
Bọn họ bị kích thích đến nỗi không chịu nổi, người nào người nấy đều biến thành quái vật mắt đỏ!
"Lâm tế tửu lại được thăng quan rồi!"
"Bây giờ đã là quan viên tòng tam phẩm rồi, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ!"
"Đến bao giờ chúng ta mới có hy vọng đây?"
Nhưng dường nữ nữ đế cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa đủ kích thích, nàng mỉm cười nói với Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, thật ra với học vấn và năng lực của ngươi, nếu chỉ đảm nhiệm chức vụ tế tửu thì hơi lãng phí tài năng! Thế này nhé, cho ngươi kiêm nhiệm thêm chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, thế nào?"
Các quan lại mất bình tĩnh một lần nữa, hơn nữa lần này còn rất mất bình tĩnh! Phải biết rằng, Đức Thiên Phủ chính là kinh thành của Đại Võ.
Đức Thiên Phủ là cơ quan hành chính địa phương tối cao tại thủ đô của Đại Võ, trong cơ cấu có chức vụ phủ doãn, tương đương với chức thị trưởng, quyền lực rất to lớn, là quan viên chính tam phẩm của triều đình.
Dưới phủ doãn, chính là phủ thừa, tương đương với phó thị trưởng, là quan viên chính tứ phẩm của triều đình.
Vì kinh thành có vị trí quan trọng, nên phủ doãn của Đức Thiên Phủ thường do vị hoàng thân quốc thích nào đó được hoàng đế tin tưởng, hoặc trọng thần trong triều đình đảm nhiệm.
Nữ đế đã từng đảm nhiệm chức vụ phủ doãn của Đức Thiên Phủ, mãi tới tận bây giờ mà nàng vẫn không hề nhường lại vị trí này cho ai khác.
Cho nên, người thật sự quản lý công việc của Đức Thiên Phủ là phủ thừa.
Chính vì vậy, đừng thấy chức phủ thừa này nhỏ mà lầm, đó là người quản lý tất cả mọi chuyện ở kinh thành, bao gồm thuế vụ, tiền lương, quan sai, pháp luật,... trong kinh thành, và cả những quyền lực khủng kiếp khác.
Đó là một chức quan tương đối quan trọng, nắm giữ thực quyền, địa vị hoàn toàn không thua kém quan viên chính tam phẩm.
Ai đảm nhiệm chức vụ này, tức là nắm quyền quản lý cả kinh thành, chỉ dưới quyền một mình bệ hạ.
Tên khốn kiếp này vốn đã khó chơi rồi, bây giờ còn chuẩn bị đảm nhiệm thêm cả chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, chấp chưởng quyền lực ở kinh thành, sau này chắc chắn lại càng khó đối phó hơn!
"Bệ hạ, tuyệt đối không được!"
Các quan hốt hoảng hô lên.
Chương 382 Tình hữu nghị mới là điều quan trọng nhất, so tài chỉ là phụ!
Nữ đế híp mắt mỉm cười và nói: "Có gì mà không được?"
"Kinh đô là nơi trọng yếu, không thể qua loa được, nên tìm một vị đại thần nào đó có kinh nghiệm phong phú, đủ năng lực quản lý! Lâm tế tửu thật sự còn quá trẻ, e rằng sẽ lúng túng với công việc này, mong bệ hạ cân nhắc!"
Nữ đế cười híp mắt, đáp: "Các ngươi nói phải lắm, cho nên trẫm mới để hắn đảm nhiệm chức phủ thừa trước! Chờ tới khi hắn rèn luyện tốt rồi, công lao cũng lập đủ rồi, thì mới cho hắn đảm nhiệm chức phủ doãn một cách hợp tình hợp lý!"
Các quan âm thầm chửi thề trong lòng!
Bây giờ ngươi cho hắn đảm nhiệm chức phủ thừa, thì có khác gì với việc sau này cho hắn đảm nhiệm chức phủ doãn cơ chứ?
"Nhưng thưa bệ hạ, hiện giờ phủ thừa của Đức Thiên Phủ đang là Triệu Bắc Minh đại nhân! Bệ hạ cho Lâm tế tửu đảm nhiệm chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, vậy Triệu đại nhân phải làm sao đây? Như vậy cũng không phù hợp cho lắm thì phải?"
Lại có một vị lão thần khuyên nhủ.
Nữ đế xua tay không thèm để ý tới ý kiến của hắn ta: "Điều Triệu ái khanh đi là được chứ sao! Mấy năm gần đây, mặc dù Triệu ái khanh vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ phủ thừa của Đức Thiên Phủ, nhưng năng lực của hắn ta có hạn, lại không lập được công lao gì, nên nhường lại vị trí ấy cho người có năng lực tốt hơn đảm nhiệm!"
"Mặc dù Lâm ái khanh còn trẻ tuổi, nhưng từ khi hắn vào triều làm quan tới nay, hắn đã giải quyết được không ít vấn đề cho triều đình, lập nên không ít công lao, năng lực của hắn nhất định có đủ! Triều đình không nên áp người mới theo một khuôn mẫu cố định, cứ để Lâm ái khanh thử xem sao!"
"Bệ hạ..."
"Được rồi, các ngươi đừng nói nhiều nữa, ý ta đã quyết!"
Nữ đế khẳng định.
Các quan há hốc miệng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Sau đó, nữ đế nói lời động viên với Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phủ thừa của Đức Thiên Phủ! Trẫm mong rằng ngươi sẽ tiếp tục phát huy sự thông minh, tài trí của mình, lập nên thành tích, không phụ sự ưu ái của trẫm và người dân!"
"Tạ bệ hạ! Nhất định thần sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng mà nói, trong lòng rất hồi hộp.
Sau khi trở thành phủ thừa của Đức Thiên Phủ, nắm đại quyền trong tay, chẳng phải sẽ có thêm cơ hội để tham ô đó sao? Nữ đế bệ hạ, ta yêu ngươi muốn chết mất thôi!
Đoàn đại biểu của Đại Viêm thì càng ghen tị đến nỗi mặt mũi méo xệch, trong lòng muốn phát điên lên!
Bây giờ người ta đã trở thành phủ thừa của Đức Thiên Phủ, chẳng phải bước tiếp theo chính là trở thành phủ doãn hay sao?
Mặc dù đây chỉ là chức quan chính tam phẩm của triều đình, nhưng quyền lực thì hoàn toàn không thua kém so với thượng thư!
Tại sao người ta cũng là tiến sĩ, vậy mà chức vụ của người ta và mình lại chênh lệch nhiều như vậy cơ chứ? Vẻ mặt ngưỡng mộ của tài tử Đại Viêm đã bị nữ đế nhìn thấy.
Thật ra, nàng cố ý làm như thế.
Chính là để nói cho bọn họ biết rằng, các người làm việc ở Đại Viêm thì sẽ chẳng có ngày được nổi tiếng. Phải tới đây, mới có thể thực hiện hoài bão và lý tưởng của bản thân.
Chỉ cần ngươi có tài năng và học vấn, thì chắc chắn sẽ được trọng dụng.
Giống như Lâm Bắc Phàm vậy, cũng là người đọc sách như các ngươi, bây giờ hắn đã là trọng thần của triều đình rồi.
Không chỉ nắm đại quyền trong tay, mà còn được hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Chẳng lẽ các ngươi không ngưỡng mộ ư?
Không muốn được như hắn sao?
Nếu ngưỡng mộ thì hãy đến đây, nếu muốn được như hắn thì đến đây đi!
Ha ha!
Đúng lúc ấy, tam hoàng tử của Đại Viêm dẫn mọi người đứng dậy, nói với vẻ cay đắng: "Đại Võ bệ hạ, cuộc so tài Viêm Võ đã kết thúc, cho nên ta muốn đưa mọi người quay về nghỉ ngơi, mong người ân chuẩn!"
Nữ đế mỉm cười đáp: "Thi đấu cả một ngày rồi, đúng là nên nghỉ ngơi thôi, ta cho phép!"
"Cảm ơn Đại Võ bệ hạ!"
Tam hoàng tử nói với vẻ cung kính.
"Dù sao thì, tình hữu nghị mới là điều quan trọng nhất, so tài chỉ là phụ! Mặc dù trong cuộc so tài Viêm Võ lần này các ngươi đã thua, nhưng cũng đừng vì chuyện này mà buồn, cứ nghĩ thoáng ra, ở lại Đại Võ chơi thêm hai ngày rồi hãy về!"
Nữ đế khuyên nhủ.
Khóe miệng tam hoàng tử lại càng cay đắng hơn, sao có thể không buồn được cơ chứ?
Bọn họ đem theo sự tự tin ngập tràn mà tới đây, vậy mà lúc về lại thua sạch, không biết phải báo cáo với phụ hoàng như thế nào đây!
Thật đắng lòng quá mà!
Còn đắng hơn cả ăn hoàng liên!
"Cảm ơn Đại Võ bệ hạ đã an ủi, bọn ta tự biết sắp xếp!
Tam hoàng tử dẫn đoàn đại biểu của Đại Viêm rời khỏi sân thi đấu trong tâm trạng chán nản.
Cuộc so tài Viêm Võ giành được chiến thắng trước nay chưa từng có, trong lòng nữ đế vô cùng vui vẻ, nàng ra lệnh mở chợ đêm, cả nước ăn mừng trong ba ngày!
Vậy là, khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, đủ loại sự kiện được tổ chức, các sạp hàng bán vào ban đêm được dựng lên.
Đèn đuốc sáng trưng, dòng người như thoi đưa, vô cùng náo nhiệt. Cảnh tượng này đã rất lâu rồi chưa từng có!
Chương 383 Bảng nhãn quy hàng
Lâm Bắc Phàm cũng không bình tĩnh nổi, hắn vừa về nhà đã lập tức thay quan phục ra, đưa các thanh niên trong phủ ào ra ngoài đi dạo phố, tiêu pha suốt dọc đường, vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt là Lâm Bắc Phàm, hắn là đại công thần có công lao lớn nhất trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, đi tới đâu cũng được người dân ủng hộ nhiệt liệt.
Cho dù muốn mua đồ, người ta cũng không chịu lấy tiền của hắn. Cuối cùng hắn không mua nữa, nhưng người ta lại cứ dúi cho hắn.
Khiến nhóm người Lâm Bắc Phàm xách theo cả đống đồ ăn, hoàn toàn bó tay. May mà vẫn còn có tiểu quận chúa.
Hai bàn tay nhỏ bé của nàng cũng cầm đầy đồ ăn, một miếng hồ lô ngao đường, rồi lại một miếng bánh gạo nếp tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ hạnh phúc: "Thật là nhiều đồ ăn ngon, nếu tối nào cũng được ăn như thế này thì tốt biết mấy!"
"Ngươi sẽ mập như một quả bóng, chẳng ai thèm đấy!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Mập thì cứ mập! Trên đời này chỉ có hai thứ không thể phụ, một là đồ ăn ngon, hai vẫn là đồ ăn ngon! Lâm Bắc Phàm, dù sao thì bây giờ ngươi cũng đã là phủ thừa của kinh thành rồi, ngươi ra lệnh mở chợ đêm luôn được không, thế này sau này tối nào cũng có đồ ăn ngon rồi!"
Tiểu quận chúa mong đợi ra mặt.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đừng có mơ nữa, được mở chợ đêm những ba ngày đã là không tệ rồi đấy!"
"Tại sao lại không được cơ chứ? Ngươi cũng thấy rồi đấy, mở chợ đêm tốt đến thế kia mà, thật náo nhiệt, cuộc sống về đêm lại càng phong phú hơn! Hơn nữa, còn có rất nhiều người dân được bày sạp bán hàng để kiếm tiền, cuộc sống ngày càng dễ dàng hơn, như vậy không tốt ư?"
Tiểu quận chúa khua tay múa chân mà nói.
"Suy nghĩ của ngươi quá đơn giản rồi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi lắc đầu. Nếu mở chợ đêm, quả thực có thể thúc đẩy chi tiêu, thúc đẩy phát triển kinh tế.
Nhưng chi phí cho vấn đề quản lý xã hội cũng sẽ tăng lên gấp vài lần.
Ở bất cứ thế giới nào cũng vậy, ban đêm là thời điểm dễ xảy ra chuyện nhất, ở đâu càng nhiều người ở đó càng dễ xảy ra chuyện.
Đặc biệt là ở thế giới có nhiều người luyện võ như thế này, đa số mọi người đều biết chút võ công, sức khỏe dồi dào, rất thích mấy trò đánh đấm tàn nhẫn, nói một câu không hợp đã có thể rút đao ra để giải quyết, việc quản lý rất khó khăn.
Nếu có người uống say rồi gây ra chuyện gì đó, có muốn khống chế cũng chẳng thể khống chế nổi.
Cho nên, rất nhiều nơi đã trực tiếp ra lệnh cấm, ban đêm không được làm gì ở bên ngoài, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện.
Kinh thành có sự quản lý tốt hơn, không có lệnh cấm này, nhưng cũng cấm mở chợ đêm. Cho nên chợ đêm mở trong ba hôm nay, có thể nói là rất hiếm có.
"Phu quân, hình như bên kia đang bắn pháo hoa thì phải, chúng ta đi xem thôi!
Lý Sư Sư nắm tay Lâm Bắc Phàm, hào hứng chạy về phía xa xa.
Ở phía bên kia, có vài cột pháo hoa được phóng lên và nổ tung trên bầu trời, đẹp đến nỗi không lời nào có thể tả xiết.
Trong hoàng cung, một mình nữ đế đứng lẻ loi trên thành lầu cao cao.
Nàng nhìn cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt ở bên ngoài và pháo hoa rực rỡ phóng lên bầu trời, trong lòng vô cùng vui mừng và mong đợi.
"Đã lâu lắm rồi kinh thành không được náo nhiệt như vậy, đây mới là quang cảnh thịnh thế thật sự chứ! Chỉ tiếc là..."
Nữ đế thở dài: "Phù dung chớm nở!"
Một bóng hình màu trắng xuất hiện, mỉm cười rồi nói: "Sẽ có cơ hội thôi mà! Bệ hạ, ngươi đang cố gắng theo phương hướng này mà, xóa bỏ tệ nạn trong triều đình, loại bỏ tạp chất, giữ lại tinh hoa, sớm muộn gì cũng có ngày thiên hạ này được thái bình thịnh thế mà thôi!"
"Đúng vậy, mặc dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, muôn vàn thử thách, nhưng trẫm tin rằng ngày ấy nhất định không còn xa!"
Nữ đế nói với vẻ kiên định.
Trong lòng nàng bỗng nhớ đến một tên khốn nào đó, khóe miệng xuất hiện một nụ cười xinh đẹp. Chính nhờ có hắn, đã cho nàng nhìn thấy hy vọng!
Quân thần chúng ta hãy nắm lấy tay nhau, cứu vớt Đại Võ nào!
Đột nhiên, một vị thái giám đi tới.
Bóng hình màu trắng biến mất không còn tăm hơi, cứ như thể chưa từng xuất hiện vậy.
"Bệ hạ, bảng nhãn của Đại Viêm hoàng triều, Lưu Hải, có việc cầu kiến bệ hạ!"
Lão thái giám thông báo.
Nữ đế quay người lại rồi hỏi: "Ngoài hắn ta ra, còn ai nữa không?"
Lão thái giám cúi đầu xuống: "Bệ hạ, chỉ có mình hắn ta mà thôi!"
"Tới đây một mình sao, vậy thì thú vị rồi đây!"
Trên gương mặt nữ đế hiện ra một nụ cười với vẻ băn khoăn.
Trong Ngự Thư Phòng của nữ đế, nàng nhìn thấy bảng nhãn của Đại Viêm, Lưu Hải.
Hắn ta vừa trông thấy nữ đế liền lập tức hành lễ: "Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nụ cười trên gương mặt nữ đế càng lúc càng có vẻ băn khoăn, đối với mỗi thần dân mà nói, chỉ có một bệ hạ thật sự mà thôi.
Hắn ta trực tiếp gọi nàng là "bệ hạ" chứ không phải là "Đại Võ bệ hạ", xem ra hắn ta đã có ý định nhờ cậy vào nàng rồi.
Màn thể hiện ngày hôm nay, đã có tác dụng rồi. Có người tài muốn làm việc cho nàng, tất nhiên nàng phải nhận rồi.
Vì vậy, nàng mỉm cười thật thân thiết rồi nói: "Bảng nhãn Lưu, sự thể hiện của ngươi trong suốt mấy ngày qua đã khiến trẫm được mở mang tầm mắt, trẫm đánh giá ngươi rất cao! Nhưng cuộc so tài Viêm Võ đã kết thúc rồi, đêm nay ngươi đến đây, có chuyện gì quan trọng hay không?
Chương 384 Tố cáo
Lưu Hải cắn răng, chắp tay thưa rằng: "Khởi bẩm bệ hạ, sau khi quay về học trò đã suy nghĩ rất kỹ, học trò nhận ra rằng sống ở Đại Viêm thì không thể thực hiện được hoài bão cả đời này của mình, cho nên học trò mong rằng mình có thể đến Đại Võ để cống hiến cho bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Hắn ta đang nói thật.
Xuất thân của hắn ta có thể nói là rất bình thường, may mắn thi đỗ bảng nhãn, hắn ta vốn tưởng rằng có thể một bước lên mây, một đường thăng tiến.
Nhưng sau đó hắn ta lại phát hiện ra rằng, hắn ta đã mơ mộng quá nhiều rồi.
Nhân tài ở triều đình Đại Viêm quá nhiều, hiện tượng phân biệt đối xử vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa, có rất nhiều người chẳng những có tài mà còn có gia thế, tốc độ được đề bạt rất nhanh.
Người có xuất thân bình thường như hắn ta, muốn thăng tiến thật sự quá khó khăn.
Hắn ta có nhẫn nhịn cả đời, có lẽ cũng chỉ có thể làm quan tứ phẩm, ngũ phẩm mà thôi, nếu vận may không tệ thì có thể làm tri phủ.
Nhưng còn Lâm Bắc Phàm, người có xuất phát điểm giống như bọn họ, giờ đã được thăng chức làm quan tam phẩm rồi.
Hơn nữa hắn còn kiêm nhiệm hai chức vụ là tế tửu và phủ thừa của kinh thành, có thể coi là quyền cao chức trọng, nhất định tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng, được phong hầu phong tướng.
Người ta cũng có xuất thân bình thường như hắn ta, vậy mà đã leo lên trên đầu người khác rồi. Hắn ta càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm, trằn trọc xoay người, mất ngủ cả đêm.
Cuối cùng hắn ta quyết định, sống ở Đại Viêm sẽ chẳng có ngày được nổi tiếng, chi bằng đến Đại Võ thử một lần xem sao.
Nụ cười của nữ đế lại càng xán lạn hơn: "Hoan nghênh ngươi! Rất hoan nghênh ấy chứ! Đại Võ bọn ta rất cần những người tài có ý chí như ngươi! Mặc dù ngươi là người Đại Viêm, nhưng nếu ngươi cống hiến cho Đại Võ bọn ta, thì ngươi chính là người của Đại Võ, trẫm sẽ đối xử bình đẳng với ngươi!"
Lưu Hải mừng rỡ: "Cảm ơn bệ hạ!"
Nữ đế suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiếm khi thấy ngươi có lòng cống hiến cho Đại Võ của ta như thế, nhất định không thể để ngươi phải chịu ấm ức! Thế này vậy, trước tiên trẫm giao cho ngươi một chức quan tòng lục phẩm đã! Chờ ngươi lập được công lao rồi, lại tiếp tục đề bạt!"
Trong lòng Lưu Hải mừng rỡ như điên: "Tạ bệ hạ long ân!"
Ở Đại Viêm hắn ta chỉ là một viên quan thất phẩm nhỏ nhoi, làm việc vặt qua ngày ở Hàn Lâm Viện, nói cao thì không cao, nói thấp cũng chẳng thấp.
Bây giờ hắn ta vừa mới thay đổi nơi đầu quân, mà đã lập tức được thăng một cấp quan, quả là hoàng ân bao la mà. Hắn ta tin rằng, nhất định trong tương lai tiền đồ của hắn ta sẽ rất tươi sáng!"
Lưu Hải ngẫm nghĩ một lát rồi lớn tiếng mà nói: "Bệ hạ, vi thần biết được một bí mật kinh thiên động địa! Nghĩ đi nghĩ lại, vi thần quyết định báo cáo cho bệ hạ biết!"
"Bí mật gì thế, ngươi nói đi!"
Nữ đế mỉm cười khuyến khích hắn ta.
"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần phát hiện ra rằng, trong cuộc so tài Viêm Võ, tế tửu Lâm Bắc Phàm và tam hoàng tử điện hạ của Đại Viêm đã bí mật gặp gỡ lẫn nhau! Thần nghi ngờ rằng, Lâm Bắc Phàm âm thầm cấu kết với tam hoàng tử điện hạ, mong bệ hạ minh xét!"
Nụ cười trên gương mặt nữ đế hơi cứng lại!
Trẫm biết ngay mà, tên khốn kiếp nhà ngươi đã vơ vét tiền từ chỗ tam hoàng tử rồi, đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào mà!
Vơ vét tiền của người ta, mà còn khiến người ta thua sạch, đúng là vô đạo đức mà! Trẫm chỉ có thể nói rằng, ngươi làm tốt lắm!
Vẻ mặt nữ đế không hề biến sắc, nàng hỏi: "Nếu ngươi đã nói bọn họ âm thầm cấu kết, vậy bọn họ cấu kết làm chuyện gì hả?"
"Rất có thể là vì cuộc so tài Viêm Võ lần này! Để giành chiến thắng trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, tam hoàng tử đã âm thầm mua chuộc Lâm Bắc Phàm, bảo hắn nương tay!"
Lưu Hải lớn tiếng nói...
Nữ đế xòe bàn tay ra mà nói: "Nhưng Đại Võ bọn ta không hề thua mà, ngược lại còn thắng rất đẹp đấy chứ! Ngươi bảo bọn họ cấu kết, tại sao lại như vậy được? Không phải là tam hoàng tử mua chuộc hắn để Đại Viêm thua đấy chứ?"
"Chuyện này..."
Lưu Hải á khẩu không trả lời được nữa.
Đúng là Đại Võ đã thắng, hơn nữa còn thắng rất vang dội, hắn ta bảo bọn họ cấu kết thật sự chẳng hề đáng tin chút nào.
"Bệ hạ, thật ra trong phần thi văn, Lâm Bắc Phàm đã nhiều lần có hành vi nương tay rồi! Ví dụ như khi so tài vẽ tranh, hắn cố ý vẽ hỏng một nét bút! Chỉ tiếc là vận may của Đại Viêm không tốt, nên mới không thắng được mà thôi! Ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng ta!"
Nữ đế lắc đầu: "Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, không thể chứng minh được điều gì cả. Sự thật là, Lâm ái khanh dẫn dắt đoàn đại biểu của Đại Võ, chiến thắng cuộc so tài Viêm Võ lần này! Lòng trung thành của hắn đối với triều đình ta có nhật nguyệt làm chứng, hắn là người mà trẫm tin tưởng nhất! Cho nên sau này ngươi không nên nói những lời giống như vậy nữa đâu!"
Trong lòng Lưu Hải rất ghen tị!
Cái tên khốn kiếp khiến người ta thấy ghét kia, không ngờ lại được ưu ái đến như vậy! Dựa vào đâu cơ chứ?
"Bệ hạ, thật ra vẫn còn một chuyện nữa, có thể chứng minh rằng Lâm Bắc Phàm đã phản bội Đại Võ!"
"Chuyện gì?"
Lưu Hải lớn tiếng mà nói: "Khởi bẩm bệ hạ, khi còn làm quan ở Đại Viêm, thần biết được chuyện phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí của Đại Viêm, thật ra là mua được từ chỗ Lâm Bắc Phàm đấy ạ! Để mua được hai phương pháp chế tạo này, Đại Viêm đã bỏ ra mấy triệu lượng bạc, quốc khố cũng bị tổn thất, mong bệ hạ minh xét!"
Nữ đế biến sắc, vẻ mặt trở nên âm u: "Ngươi có chứng cứ gì hay không?"
"Bệ hạ, chuyện này vi thần nghe được từ chỗ một vị quan nhỏ thân thiết, cũng không có chứng cứ gì cả! Nhưng mong bệ hạ suy nghĩ kỹ càng lại một chút, trong toàn bộ triều đình Đại Võ, người có thể cung cấp cho Đại Viêm cả hai loại phương pháp chế tạo đó, hình như cũng chỉ có mình Lâm Bắc Phàm mà thôi!"
Sắc mặt của nữ đế lại càng sầm xuống.
Chương 385 Giết
Lưu Hải len lén liếc nhìn, trong lòng âm thầm mừng rỡ. Thật ra tất cả những điều hắn ta nói đều là bịa đặt.
Chuyện đó có thật hay không, hắn ta không biết, cũng chẳng thể biết nổi.
Nhưng vẫn có thể chụp tiếng xấu lên đầu Lâm Bắc Phàm, khiến hắn có trong sạch cũng phải dính chàm.
Nữ đế đã nghe rất rõ chuyện này, như vậy trong lòng nàng sẽ có sự lấn cấn, sinh ra mầm mống nghi ngờ.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm sẽ không còn được ưu ái nữa.
Nếu người ta ngã xuống, cơ hội của người ta, sẽ biến thành của hắn ta thôi. Ha ha!
Sắc mặt nữ đế nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, nói: "Thông tin này của ngươi rất quan trọng, trẫm sẽ cho người điều tra hắn! Nếu việc này thật sự do hắn gây ra, không cần biết hắn đã lập được bao nhiêu công lao, trẫm cũng sẽ không tha cho hắn một cách dễ dàng đâu!"
Lưu Hải mừng thầm trong lòng, quả nhiên lời hắn ta nói đã có tác dụng rồi!"
Nữ đế nói tiếp: "Lưu ái khanh, ngươi cứ theo đoàn đại biểu của Đại Viêm quay về trước đi đã!"
Lưu Hải hoảng hốt: "Bệ hạ, người không cần vi thần sao?"
"Sao có thể như vậy được?"
Nữ đế nói với vẻ ân cần: "Ái khanh, lần này ngươi đến đây chủ yếu là để dự thi, mọi thứ khá gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị gì cả, cho nên trẫm cho ngươi quay về thu dọn gia sản trước, rồi mới quay lại cống hiến cho Đại Võ sau! Ái khanh cứ yên tâm, nhất định trẫm sẽ cho người đi đón gia đình ngươi!"
Lưu Hải thở phào nhẹ nhõm, nói với vẻ vui mừng: "Cảm ơn bệ hạ!"
Lưu Hải rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Sắc mặt nữ đế trở nên lạnh lùng: "Người đâu, sau khi Lưu Hải rời khỏi Đại Võ, tìm cơ hội giết chết hắn ta đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Chờ tới khi trong Ngự Thư Phòng không còn ai nữa, Bạch Quan âm bỗng nhiên xuất hiện, nàng thắc mắc: "Nếu hắn ta là một nhân tài, lại muốn nhờ cậy vào Đại Võ vậy tại sao phải giết hắn cơ chứ?"
"Hắn ta xin được nhờ cậy vào Đại Võ, làm việc cho trẫm, quả thực trẫm rất hài lòng!"
Nữ đế nói với giọng nặng nề: "Nhưng hắn ta hoàn toàn không nên nói xấu thần tử trung thành của trẫm!"
"Phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí đúng là do Lâm ái khanh tiết lộ cho người ngoài! Nhưng trẫm tuyệt đối không tin rằng một viên quan lục phẩm tép riu như hắn ta lại biết được chuyện bí mật như vậy!"
"Trẫm hỏi hắn ta có bằng chứng hay không, hắn ta lại chẳng thể đưa ra được chứng cứ, rõ ràng hắn ta cố tình nói xấu, gán tội linh tinh!"
Bạch Quan âm gật đầu: "Nói có lý lắm!"
"Mặc dù kẻ này có tài nhưng lại quyết định đổi chủ một cách chóng vánh như thế, lòng trung thành của hắn ta vẫn còn là điều đáng nghi! Hơn nữa, hắn ta vừa mới đầu quân cho chủ nhân mới mà đã vội vàng vu oan hãm hại người khác rồi, đạo đức của hắn ta cũng có vấn đề!"
Ánh mắt nữ đế sáng như ngọn đuốc.
Bạch Quan âm lại gật đầu một lần nữa.
Nữ đế lắc đầu: "Thật ra, Đại Võ chúng ta cũng chẳng hề thiếu nhân tài, thứ chúng ta còn thiếu là người tuyệt đối trung thành, có tài năng hữu dụng lợi nước lợi dân, giống như Lâm ái khanh vậy! Dù có bị người đời hiểu lầm, hắn vẫn giữ vững tấm lòng như ngày đầu tiên, trước sau như một, như vậy mới là người mà trẫm cần nhất, mới là rường cột của nước nhà mà trẫm cần!"
"Cho nên, kẻ có lòng dạ khó lường, hãm hại trung lương như Lưu Hải, còn giữ lại để làm gì cơ chứ? Vô dụng với nước với dân, có giữ lại cũng chỉ chật chỗ mà thôi, thà rằng giết đi còn hơn!"
Bạch Quan âm gật đầu, hình bóng nàng dần biến mất.
Cùng lúc ấy, Lưu Hải hào hứng quay về.
Hắn ta chẳng hề hay biết rằng mình đã bước lên con đường dẫn đến suối vàng, một khi rời khỏi địa phận của Đại Võ sẽ có người đến lấy cái đầu của hắn ta ngay lập tức.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Đoàn đại biểu của Đại Viêm mang theo trái tim đầy thương tích mà quay về.
Lâm Bắc Phàm cũng đã đi nhậm chức, đến trình diện tại phủ nha của Đức Thiên Phủ. Lúc này, trong phủ nha của Đức Thiên Phủ đang rất náo nhiệt.
Trong phủ nha, các quan lại như thông phán, thôi quan, huấn đạo đều đến cả rồi.
Còn có cả rất nhiều bộ khoái và quan sai tập trung về phủ nha, đứng rất chỉnh tề, cứ như thể đang tiếp đón thanh tra vậy.
Một vị quan đã lớn tuổi đứng trước mặt mọi người, phát biểu: "Lát nữa, ánh mắt của các người phải sáng lên cho ta, phủ thừa đại nhân mới nhậm chức sắp đến rồi đấy! Vị phủ thừa này không phải là kẻ tầm thường đâu, người ta là tế tửu của Quốc Tử Giám, đồng thời còn làm quan tam phẩm của triều đình, có thể nói là quyền cao chức trọng! Hơn nữa người ta còn được tự do ra vào triều đình, được bệ hạ coi trọng..."
"Vào triều làm quan chưa tới một năm mà đã thăng những mấy cấp, cả phương diện học vấn và phương diện năng lực đều rất xuất sắc! Đến cả các vị quan lớn khác trên triều đình cũng chẳng thể làm gì được hắn! Cho nên các ngươi..."
"Được rồi mà, Trị Trung đại nhân, phủ thừa đại nhân mới tới là ai, chúng ta đều hiểu rõ cả mà, xin ngươi đừng nói nữa được không! Tai của bọn ta đã bị ngươi lải nhải riết thành cái kén mất rồi!" Một người mặc trang phục của bộ đầu nói.
"Phải đấy, phải đấy, xin ngươi đừng nói nữa mà! Trong cả kinh thành này, có ai mà không biết, không hiểu về Lâm tế tửu cơ chứ?"
"Trị Trung đại nhân, kể từ ba ngày trước đến tận bây giờ, ngươi nói nhiều đến mức khiến bọn ta buồn nôn rồi!”
"Ngươi có thể im lặng một lát được không hả?"
Người đàn ông lớn tuổi kia nổi nóng: "Lại còn chê ta dông dài nữa à? Nếu không phải ta lo rằng các ngươi vụng về bộp chộp, đắc tội với đại nhân mới đến thì ta phải tốn nhiều nước miếng như thế làm gì hả? Đã thế, ta chẳng thèm nói nữa, vừa lòng các ngươi chưa?"
Nữ đế lớn tiếng mà nói: "Liêu Như Mẫn, trong phần thi văn, ngươi đã phát huy rất xuất sắc năng lực của mình, giành chiến thắng cho Đại Võ chúng ta! Cho nên, thưởng vạn lượng bạc trắng, thăng một cấp quan thành quan viên tòng lục phẩm, khâm thử!"
Liêu Như Mẫn mừng rỡ: "Tạ bệ hạ long ân!"
"Từ Sơn, tiến lên nghe phong thưởng!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
"Có thần!"
Một thanh niên đứng ra với vẻ kích động.
"Trong phần thi văn lần này, ngươi đã phát huy xuất sắc năng lực của mình, giành chiến thắng cho Đại Võ chúng ta, bài thơ mà ngươi sáng tác làm trẫm rất hài lòng! Cho nên, thưởng vạn lượng bạc trắng, thăng một cấp quan!"
"Tạ bệ hạ ban thưởng!"
Từ Sơn mừng rỡ.
Cứ như thế, nữ đế lại tiếp tục ban thưởng cho người tiếp theo.
Mỗi người được ban thưởng đều mừng rỡ ra mặt, cảm ơn nữ đế đã thưởng cho. Mãi tới cuối cùng, chỉ còn lại một mình Lâm Bắc Phàm.
Mọi người đều rất mong đợi, hắn là đại công thần trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, nữ đế sẽ ban thưởng thứ gì cho hắn đây.
"Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng!"
Nữ đế tươi cười mà nói: "Trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, Lâm ái khanh đã có công lớn! Nếu không có năng lực và sự sắp xếp xuất sắc của ngươi, thì Đại Võ chúng ta cũng không thể giành được đại thắng huy hoàng thế này! Cho nên, thưởng vạn lượng vàng, mười cuộn tơ lụa, mười viên tử ngọc trân châu!"
Cứ liên tục khen thưởng, còn nhiều hơn cả những thứ mà chín người trước đó được ban thưởng cộng lại, có vẻ rất được ưu ái!
Nhưng các quan ở đây đã quen với việc này từ lâu rồi, chẳng thèm để bụng chuyện này làm gì nữa! Nhưng, đám thanh niên tài tử của Đại Viêm lại không thể bình tĩnh nổi!
Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh tượng như thế này! Không phải ban thưởng như vậy cũng hơi điên cuồng rồi hay sao?
Hết món này đến món khác, đúng kiểu ném tiền qua cửa sổ, còn nhiều hơn cả những gì bọn họ được ban thưởng cả đời này!
Trong thời gian ngắn, hai mắt bọn họ đỏ ngầu, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị! Nhưng sự thật cũng nói cho bọn họ biết rằng, bọn họ ngưỡng mộ hơi sớm rồi!
Sau khi ban thưởng vàng bạc châu báu xong, nữ đế cười nói: "Lâm ái khanh, tính cả công lao mà lần trước ngươi lập được, phương diện năng lực và tài hoa cũng đã có đủ, ta cảm thấy đây là lúc thích hợp để giao thêm trọng trách cho ngươi, đề bạt ngươi thăng quan tiến chức! Cho nên, trẫm thăng thêm một cấp quan cho ái khanh, làm quan viên tòng tam phẩm của triều đình!"
Các quan hơi mất bình tĩnh!
Phải biết rằng, làm quan viên tòng tam phẩm, đã có thể coi là trọng thần của riều đình rồi. Trong lục bộ cửu khanh, mặc dù chưa phải người đứng đầu, nhưng cũng xếp hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Tóm lại, đều là nhân vật quan trọng hàng đầu trong các bộ ngành ấy.
Tên tiểu hồ ly này lại được tăng thêm một cấp quan, sau này lại càng khó đối phó rồi đây.
Nhưng muốn ngăn cản, thì dường như lại chẳng có lý do gì để ngăn cản cả.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã lập nên không ít công lao, đúng là nên được thăng quan.
Đến cả các quan mà cũng chẳng thể bình tĩnh nổi, huống hồ là đoàn đại biểu đến từ Đại Viêm?
Phải biết rằng, phần lớn những người trong số bọn họ đều có xuất phát điểm từ tiến sĩ giống như Lâm Bắc Phàm, còn lớn hơn Lâm Bắc Phàm vài tuổi!
Nhưng hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là trọng thần tòng tam phẩm của triều đình, bọn họ thì vẫn chỉ dậm chân tại chỗ, làm một viên quan tép riu nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, sao bọn họ có thể chấp nhận nổi chuyện này cơ chứ?
Bọn họ bị kích thích đến nỗi không chịu nổi, người nào người nấy đều biến thành quái vật mắt đỏ!
"Lâm tế tửu lại được thăng quan rồi!"
"Bây giờ đã là quan viên tòng tam phẩm rồi, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ!"
"Đến bao giờ chúng ta mới có hy vọng đây?"
Nhưng dường nữ nữ đế cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa đủ kích thích, nàng mỉm cười nói với Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, thật ra với học vấn và năng lực của ngươi, nếu chỉ đảm nhiệm chức vụ tế tửu thì hơi lãng phí tài năng! Thế này nhé, cho ngươi kiêm nhiệm thêm chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, thế nào?"
Các quan lại mất bình tĩnh một lần nữa, hơn nữa lần này còn rất mất bình tĩnh! Phải biết rằng, Đức Thiên Phủ chính là kinh thành của Đại Võ.
Đức Thiên Phủ là cơ quan hành chính địa phương tối cao tại thủ đô của Đại Võ, trong cơ cấu có chức vụ phủ doãn, tương đương với chức thị trưởng, quyền lực rất to lớn, là quan viên chính tam phẩm của triều đình.
Dưới phủ doãn, chính là phủ thừa, tương đương với phó thị trưởng, là quan viên chính tứ phẩm của triều đình.
Vì kinh thành có vị trí quan trọng, nên phủ doãn của Đức Thiên Phủ thường do vị hoàng thân quốc thích nào đó được hoàng đế tin tưởng, hoặc trọng thần trong triều đình đảm nhiệm.
Nữ đế đã từng đảm nhiệm chức vụ phủ doãn của Đức Thiên Phủ, mãi tới tận bây giờ mà nàng vẫn không hề nhường lại vị trí này cho ai khác.
Cho nên, người thật sự quản lý công việc của Đức Thiên Phủ là phủ thừa.
Chính vì vậy, đừng thấy chức phủ thừa này nhỏ mà lầm, đó là người quản lý tất cả mọi chuyện ở kinh thành, bao gồm thuế vụ, tiền lương, quan sai, pháp luật,... trong kinh thành, và cả những quyền lực khủng kiếp khác.
Đó là một chức quan tương đối quan trọng, nắm giữ thực quyền, địa vị hoàn toàn không thua kém quan viên chính tam phẩm.
Ai đảm nhiệm chức vụ này, tức là nắm quyền quản lý cả kinh thành, chỉ dưới quyền một mình bệ hạ.
Tên khốn kiếp này vốn đã khó chơi rồi, bây giờ còn chuẩn bị đảm nhiệm thêm cả chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, chấp chưởng quyền lực ở kinh thành, sau này chắc chắn lại càng khó đối phó hơn!
"Bệ hạ, tuyệt đối không được!"
Các quan hốt hoảng hô lên.
Chương 382 Tình hữu nghị mới là điều quan trọng nhất, so tài chỉ là phụ!
Nữ đế híp mắt mỉm cười và nói: "Có gì mà không được?"
"Kinh đô là nơi trọng yếu, không thể qua loa được, nên tìm một vị đại thần nào đó có kinh nghiệm phong phú, đủ năng lực quản lý! Lâm tế tửu thật sự còn quá trẻ, e rằng sẽ lúng túng với công việc này, mong bệ hạ cân nhắc!"
Nữ đế cười híp mắt, đáp: "Các ngươi nói phải lắm, cho nên trẫm mới để hắn đảm nhiệm chức phủ thừa trước! Chờ tới khi hắn rèn luyện tốt rồi, công lao cũng lập đủ rồi, thì mới cho hắn đảm nhiệm chức phủ doãn một cách hợp tình hợp lý!"
Các quan âm thầm chửi thề trong lòng!
Bây giờ ngươi cho hắn đảm nhiệm chức phủ thừa, thì có khác gì với việc sau này cho hắn đảm nhiệm chức phủ doãn cơ chứ?
"Nhưng thưa bệ hạ, hiện giờ phủ thừa của Đức Thiên Phủ đang là Triệu Bắc Minh đại nhân! Bệ hạ cho Lâm tế tửu đảm nhiệm chức phủ thừa của Đức Thiên Phủ, vậy Triệu đại nhân phải làm sao đây? Như vậy cũng không phù hợp cho lắm thì phải?"
Lại có một vị lão thần khuyên nhủ.
Nữ đế xua tay không thèm để ý tới ý kiến của hắn ta: "Điều Triệu ái khanh đi là được chứ sao! Mấy năm gần đây, mặc dù Triệu ái khanh vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ phủ thừa của Đức Thiên Phủ, nhưng năng lực của hắn ta có hạn, lại không lập được công lao gì, nên nhường lại vị trí ấy cho người có năng lực tốt hơn đảm nhiệm!"
"Mặc dù Lâm ái khanh còn trẻ tuổi, nhưng từ khi hắn vào triều làm quan tới nay, hắn đã giải quyết được không ít vấn đề cho triều đình, lập nên không ít công lao, năng lực của hắn nhất định có đủ! Triều đình không nên áp người mới theo một khuôn mẫu cố định, cứ để Lâm ái khanh thử xem sao!"
"Bệ hạ..."
"Được rồi, các ngươi đừng nói nhiều nữa, ý ta đã quyết!"
Nữ đế khẳng định.
Các quan há hốc miệng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Sau đó, nữ đế nói lời động viên với Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phủ thừa của Đức Thiên Phủ! Trẫm mong rằng ngươi sẽ tiếp tục phát huy sự thông minh, tài trí của mình, lập nên thành tích, không phụ sự ưu ái của trẫm và người dân!"
"Tạ bệ hạ! Nhất định thần sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng mà nói, trong lòng rất hồi hộp.
Sau khi trở thành phủ thừa của Đức Thiên Phủ, nắm đại quyền trong tay, chẳng phải sẽ có thêm cơ hội để tham ô đó sao? Nữ đế bệ hạ, ta yêu ngươi muốn chết mất thôi!
Đoàn đại biểu của Đại Viêm thì càng ghen tị đến nỗi mặt mũi méo xệch, trong lòng muốn phát điên lên!
Bây giờ người ta đã trở thành phủ thừa của Đức Thiên Phủ, chẳng phải bước tiếp theo chính là trở thành phủ doãn hay sao?
Mặc dù đây chỉ là chức quan chính tam phẩm của triều đình, nhưng quyền lực thì hoàn toàn không thua kém so với thượng thư!
Tại sao người ta cũng là tiến sĩ, vậy mà chức vụ của người ta và mình lại chênh lệch nhiều như vậy cơ chứ? Vẻ mặt ngưỡng mộ của tài tử Đại Viêm đã bị nữ đế nhìn thấy.
Thật ra, nàng cố ý làm như thế.
Chính là để nói cho bọn họ biết rằng, các người làm việc ở Đại Viêm thì sẽ chẳng có ngày được nổi tiếng. Phải tới đây, mới có thể thực hiện hoài bão và lý tưởng của bản thân.
Chỉ cần ngươi có tài năng và học vấn, thì chắc chắn sẽ được trọng dụng.
Giống như Lâm Bắc Phàm vậy, cũng là người đọc sách như các ngươi, bây giờ hắn đã là trọng thần của triều đình rồi.
Không chỉ nắm đại quyền trong tay, mà còn được hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Chẳng lẽ các ngươi không ngưỡng mộ ư?
Không muốn được như hắn sao?
Nếu ngưỡng mộ thì hãy đến đây, nếu muốn được như hắn thì đến đây đi!
Ha ha!
Đúng lúc ấy, tam hoàng tử của Đại Viêm dẫn mọi người đứng dậy, nói với vẻ cay đắng: "Đại Võ bệ hạ, cuộc so tài Viêm Võ đã kết thúc, cho nên ta muốn đưa mọi người quay về nghỉ ngơi, mong người ân chuẩn!"
Nữ đế mỉm cười đáp: "Thi đấu cả một ngày rồi, đúng là nên nghỉ ngơi thôi, ta cho phép!"
"Cảm ơn Đại Võ bệ hạ!"
Tam hoàng tử nói với vẻ cung kính.
"Dù sao thì, tình hữu nghị mới là điều quan trọng nhất, so tài chỉ là phụ! Mặc dù trong cuộc so tài Viêm Võ lần này các ngươi đã thua, nhưng cũng đừng vì chuyện này mà buồn, cứ nghĩ thoáng ra, ở lại Đại Võ chơi thêm hai ngày rồi hãy về!"
Nữ đế khuyên nhủ.
Khóe miệng tam hoàng tử lại càng cay đắng hơn, sao có thể không buồn được cơ chứ?
Bọn họ đem theo sự tự tin ngập tràn mà tới đây, vậy mà lúc về lại thua sạch, không biết phải báo cáo với phụ hoàng như thế nào đây!
Thật đắng lòng quá mà!
Còn đắng hơn cả ăn hoàng liên!
"Cảm ơn Đại Võ bệ hạ đã an ủi, bọn ta tự biết sắp xếp!
Tam hoàng tử dẫn đoàn đại biểu của Đại Viêm rời khỏi sân thi đấu trong tâm trạng chán nản.
Cuộc so tài Viêm Võ giành được chiến thắng trước nay chưa từng có, trong lòng nữ đế vô cùng vui vẻ, nàng ra lệnh mở chợ đêm, cả nước ăn mừng trong ba ngày!
Vậy là, khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, đủ loại sự kiện được tổ chức, các sạp hàng bán vào ban đêm được dựng lên.
Đèn đuốc sáng trưng, dòng người như thoi đưa, vô cùng náo nhiệt. Cảnh tượng này đã rất lâu rồi chưa từng có!
Chương 383 Bảng nhãn quy hàng
Lâm Bắc Phàm cũng không bình tĩnh nổi, hắn vừa về nhà đã lập tức thay quan phục ra, đưa các thanh niên trong phủ ào ra ngoài đi dạo phố, tiêu pha suốt dọc đường, vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt là Lâm Bắc Phàm, hắn là đại công thần có công lao lớn nhất trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, đi tới đâu cũng được người dân ủng hộ nhiệt liệt.
Cho dù muốn mua đồ, người ta cũng không chịu lấy tiền của hắn. Cuối cùng hắn không mua nữa, nhưng người ta lại cứ dúi cho hắn.
Khiến nhóm người Lâm Bắc Phàm xách theo cả đống đồ ăn, hoàn toàn bó tay. May mà vẫn còn có tiểu quận chúa.
Hai bàn tay nhỏ bé của nàng cũng cầm đầy đồ ăn, một miếng hồ lô ngao đường, rồi lại một miếng bánh gạo nếp tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ hạnh phúc: "Thật là nhiều đồ ăn ngon, nếu tối nào cũng được ăn như thế này thì tốt biết mấy!"
"Ngươi sẽ mập như một quả bóng, chẳng ai thèm đấy!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Mập thì cứ mập! Trên đời này chỉ có hai thứ không thể phụ, một là đồ ăn ngon, hai vẫn là đồ ăn ngon! Lâm Bắc Phàm, dù sao thì bây giờ ngươi cũng đã là phủ thừa của kinh thành rồi, ngươi ra lệnh mở chợ đêm luôn được không, thế này sau này tối nào cũng có đồ ăn ngon rồi!"
Tiểu quận chúa mong đợi ra mặt.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đừng có mơ nữa, được mở chợ đêm những ba ngày đã là không tệ rồi đấy!"
"Tại sao lại không được cơ chứ? Ngươi cũng thấy rồi đấy, mở chợ đêm tốt đến thế kia mà, thật náo nhiệt, cuộc sống về đêm lại càng phong phú hơn! Hơn nữa, còn có rất nhiều người dân được bày sạp bán hàng để kiếm tiền, cuộc sống ngày càng dễ dàng hơn, như vậy không tốt ư?"
Tiểu quận chúa khua tay múa chân mà nói.
"Suy nghĩ của ngươi quá đơn giản rồi!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi lắc đầu. Nếu mở chợ đêm, quả thực có thể thúc đẩy chi tiêu, thúc đẩy phát triển kinh tế.
Nhưng chi phí cho vấn đề quản lý xã hội cũng sẽ tăng lên gấp vài lần.
Ở bất cứ thế giới nào cũng vậy, ban đêm là thời điểm dễ xảy ra chuyện nhất, ở đâu càng nhiều người ở đó càng dễ xảy ra chuyện.
Đặc biệt là ở thế giới có nhiều người luyện võ như thế này, đa số mọi người đều biết chút võ công, sức khỏe dồi dào, rất thích mấy trò đánh đấm tàn nhẫn, nói một câu không hợp đã có thể rút đao ra để giải quyết, việc quản lý rất khó khăn.
Nếu có người uống say rồi gây ra chuyện gì đó, có muốn khống chế cũng chẳng thể khống chế nổi.
Cho nên, rất nhiều nơi đã trực tiếp ra lệnh cấm, ban đêm không được làm gì ở bên ngoài, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện.
Kinh thành có sự quản lý tốt hơn, không có lệnh cấm này, nhưng cũng cấm mở chợ đêm. Cho nên chợ đêm mở trong ba hôm nay, có thể nói là rất hiếm có.
"Phu quân, hình như bên kia đang bắn pháo hoa thì phải, chúng ta đi xem thôi!
Lý Sư Sư nắm tay Lâm Bắc Phàm, hào hứng chạy về phía xa xa.
Ở phía bên kia, có vài cột pháo hoa được phóng lên và nổ tung trên bầu trời, đẹp đến nỗi không lời nào có thể tả xiết.
Trong hoàng cung, một mình nữ đế đứng lẻ loi trên thành lầu cao cao.
Nàng nhìn cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt ở bên ngoài và pháo hoa rực rỡ phóng lên bầu trời, trong lòng vô cùng vui mừng và mong đợi.
"Đã lâu lắm rồi kinh thành không được náo nhiệt như vậy, đây mới là quang cảnh thịnh thế thật sự chứ! Chỉ tiếc là..."
Nữ đế thở dài: "Phù dung chớm nở!"
Một bóng hình màu trắng xuất hiện, mỉm cười rồi nói: "Sẽ có cơ hội thôi mà! Bệ hạ, ngươi đang cố gắng theo phương hướng này mà, xóa bỏ tệ nạn trong triều đình, loại bỏ tạp chất, giữ lại tinh hoa, sớm muộn gì cũng có ngày thiên hạ này được thái bình thịnh thế mà thôi!"
"Đúng vậy, mặc dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, muôn vàn thử thách, nhưng trẫm tin rằng ngày ấy nhất định không còn xa!"
Nữ đế nói với vẻ kiên định.
Trong lòng nàng bỗng nhớ đến một tên khốn nào đó, khóe miệng xuất hiện một nụ cười xinh đẹp. Chính nhờ có hắn, đã cho nàng nhìn thấy hy vọng!
Quân thần chúng ta hãy nắm lấy tay nhau, cứu vớt Đại Võ nào!
Đột nhiên, một vị thái giám đi tới.
Bóng hình màu trắng biến mất không còn tăm hơi, cứ như thể chưa từng xuất hiện vậy.
"Bệ hạ, bảng nhãn của Đại Viêm hoàng triều, Lưu Hải, có việc cầu kiến bệ hạ!"
Lão thái giám thông báo.
Nữ đế quay người lại rồi hỏi: "Ngoài hắn ta ra, còn ai nữa không?"
Lão thái giám cúi đầu xuống: "Bệ hạ, chỉ có mình hắn ta mà thôi!"
"Tới đây một mình sao, vậy thì thú vị rồi đây!"
Trên gương mặt nữ đế hiện ra một nụ cười với vẻ băn khoăn.
Trong Ngự Thư Phòng của nữ đế, nàng nhìn thấy bảng nhãn của Đại Viêm, Lưu Hải.
Hắn ta vừa trông thấy nữ đế liền lập tức hành lễ: "Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nụ cười trên gương mặt nữ đế càng lúc càng có vẻ băn khoăn, đối với mỗi thần dân mà nói, chỉ có một bệ hạ thật sự mà thôi.
Hắn ta trực tiếp gọi nàng là "bệ hạ" chứ không phải là "Đại Võ bệ hạ", xem ra hắn ta đã có ý định nhờ cậy vào nàng rồi.
Màn thể hiện ngày hôm nay, đã có tác dụng rồi. Có người tài muốn làm việc cho nàng, tất nhiên nàng phải nhận rồi.
Vì vậy, nàng mỉm cười thật thân thiết rồi nói: "Bảng nhãn Lưu, sự thể hiện của ngươi trong suốt mấy ngày qua đã khiến trẫm được mở mang tầm mắt, trẫm đánh giá ngươi rất cao! Nhưng cuộc so tài Viêm Võ đã kết thúc rồi, đêm nay ngươi đến đây, có chuyện gì quan trọng hay không?
Chương 384 Tố cáo
Lưu Hải cắn răng, chắp tay thưa rằng: "Khởi bẩm bệ hạ, sau khi quay về học trò đã suy nghĩ rất kỹ, học trò nhận ra rằng sống ở Đại Viêm thì không thể thực hiện được hoài bão cả đời này của mình, cho nên học trò mong rằng mình có thể đến Đại Võ để cống hiến cho bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Hắn ta đang nói thật.
Xuất thân của hắn ta có thể nói là rất bình thường, may mắn thi đỗ bảng nhãn, hắn ta vốn tưởng rằng có thể một bước lên mây, một đường thăng tiến.
Nhưng sau đó hắn ta lại phát hiện ra rằng, hắn ta đã mơ mộng quá nhiều rồi.
Nhân tài ở triều đình Đại Viêm quá nhiều, hiện tượng phân biệt đối xử vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa, có rất nhiều người chẳng những có tài mà còn có gia thế, tốc độ được đề bạt rất nhanh.
Người có xuất thân bình thường như hắn ta, muốn thăng tiến thật sự quá khó khăn.
Hắn ta có nhẫn nhịn cả đời, có lẽ cũng chỉ có thể làm quan tứ phẩm, ngũ phẩm mà thôi, nếu vận may không tệ thì có thể làm tri phủ.
Nhưng còn Lâm Bắc Phàm, người có xuất phát điểm giống như bọn họ, giờ đã được thăng chức làm quan tam phẩm rồi.
Hơn nữa hắn còn kiêm nhiệm hai chức vụ là tế tửu và phủ thừa của kinh thành, có thể coi là quyền cao chức trọng, nhất định tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng, được phong hầu phong tướng.
Người ta cũng có xuất thân bình thường như hắn ta, vậy mà đã leo lên trên đầu người khác rồi. Hắn ta càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm, trằn trọc xoay người, mất ngủ cả đêm.
Cuối cùng hắn ta quyết định, sống ở Đại Viêm sẽ chẳng có ngày được nổi tiếng, chi bằng đến Đại Võ thử một lần xem sao.
Nụ cười của nữ đế lại càng xán lạn hơn: "Hoan nghênh ngươi! Rất hoan nghênh ấy chứ! Đại Võ bọn ta rất cần những người tài có ý chí như ngươi! Mặc dù ngươi là người Đại Viêm, nhưng nếu ngươi cống hiến cho Đại Võ bọn ta, thì ngươi chính là người của Đại Võ, trẫm sẽ đối xử bình đẳng với ngươi!"
Lưu Hải mừng rỡ: "Cảm ơn bệ hạ!"
Nữ đế suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiếm khi thấy ngươi có lòng cống hiến cho Đại Võ của ta như thế, nhất định không thể để ngươi phải chịu ấm ức! Thế này vậy, trước tiên trẫm giao cho ngươi một chức quan tòng lục phẩm đã! Chờ ngươi lập được công lao rồi, lại tiếp tục đề bạt!"
Trong lòng Lưu Hải mừng rỡ như điên: "Tạ bệ hạ long ân!"
Ở Đại Viêm hắn ta chỉ là một viên quan thất phẩm nhỏ nhoi, làm việc vặt qua ngày ở Hàn Lâm Viện, nói cao thì không cao, nói thấp cũng chẳng thấp.
Bây giờ hắn ta vừa mới thay đổi nơi đầu quân, mà đã lập tức được thăng một cấp quan, quả là hoàng ân bao la mà. Hắn ta tin rằng, nhất định trong tương lai tiền đồ của hắn ta sẽ rất tươi sáng!"
Lưu Hải ngẫm nghĩ một lát rồi lớn tiếng mà nói: "Bệ hạ, vi thần biết được một bí mật kinh thiên động địa! Nghĩ đi nghĩ lại, vi thần quyết định báo cáo cho bệ hạ biết!"
"Bí mật gì thế, ngươi nói đi!"
Nữ đế mỉm cười khuyến khích hắn ta.
"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần phát hiện ra rằng, trong cuộc so tài Viêm Võ, tế tửu Lâm Bắc Phàm và tam hoàng tử điện hạ của Đại Viêm đã bí mật gặp gỡ lẫn nhau! Thần nghi ngờ rằng, Lâm Bắc Phàm âm thầm cấu kết với tam hoàng tử điện hạ, mong bệ hạ minh xét!"
Nụ cười trên gương mặt nữ đế hơi cứng lại!
Trẫm biết ngay mà, tên khốn kiếp nhà ngươi đã vơ vét tiền từ chỗ tam hoàng tử rồi, đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào mà!
Vơ vét tiền của người ta, mà còn khiến người ta thua sạch, đúng là vô đạo đức mà! Trẫm chỉ có thể nói rằng, ngươi làm tốt lắm!
Vẻ mặt nữ đế không hề biến sắc, nàng hỏi: "Nếu ngươi đã nói bọn họ âm thầm cấu kết, vậy bọn họ cấu kết làm chuyện gì hả?"
"Rất có thể là vì cuộc so tài Viêm Võ lần này! Để giành chiến thắng trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, tam hoàng tử đã âm thầm mua chuộc Lâm Bắc Phàm, bảo hắn nương tay!"
Lưu Hải lớn tiếng nói...
Nữ đế xòe bàn tay ra mà nói: "Nhưng Đại Võ bọn ta không hề thua mà, ngược lại còn thắng rất đẹp đấy chứ! Ngươi bảo bọn họ cấu kết, tại sao lại như vậy được? Không phải là tam hoàng tử mua chuộc hắn để Đại Viêm thua đấy chứ?"
"Chuyện này..."
Lưu Hải á khẩu không trả lời được nữa.
Đúng là Đại Võ đã thắng, hơn nữa còn thắng rất vang dội, hắn ta bảo bọn họ cấu kết thật sự chẳng hề đáng tin chút nào.
"Bệ hạ, thật ra trong phần thi văn, Lâm Bắc Phàm đã nhiều lần có hành vi nương tay rồi! Ví dụ như khi so tài vẽ tranh, hắn cố ý vẽ hỏng một nét bút! Chỉ tiếc là vận may của Đại Viêm không tốt, nên mới không thắng được mà thôi! Ông trời đang bảo vệ Đại Võ chúng ta!"
Nữ đế lắc đầu: "Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, không thể chứng minh được điều gì cả. Sự thật là, Lâm ái khanh dẫn dắt đoàn đại biểu của Đại Võ, chiến thắng cuộc so tài Viêm Võ lần này! Lòng trung thành của hắn đối với triều đình ta có nhật nguyệt làm chứng, hắn là người mà trẫm tin tưởng nhất! Cho nên sau này ngươi không nên nói những lời giống như vậy nữa đâu!"
Trong lòng Lưu Hải rất ghen tị!
Cái tên khốn kiếp khiến người ta thấy ghét kia, không ngờ lại được ưu ái đến như vậy! Dựa vào đâu cơ chứ?
"Bệ hạ, thật ra vẫn còn một chuyện nữa, có thể chứng minh rằng Lâm Bắc Phàm đã phản bội Đại Võ!"
"Chuyện gì?"
Lưu Hải lớn tiếng mà nói: "Khởi bẩm bệ hạ, khi còn làm quan ở Đại Viêm, thần biết được chuyện phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí của Đại Viêm, thật ra là mua được từ chỗ Lâm Bắc Phàm đấy ạ! Để mua được hai phương pháp chế tạo này, Đại Viêm đã bỏ ra mấy triệu lượng bạc, quốc khố cũng bị tổn thất, mong bệ hạ minh xét!"
Nữ đế biến sắc, vẻ mặt trở nên âm u: "Ngươi có chứng cứ gì hay không?"
"Bệ hạ, chuyện này vi thần nghe được từ chỗ một vị quan nhỏ thân thiết, cũng không có chứng cứ gì cả! Nhưng mong bệ hạ suy nghĩ kỹ càng lại một chút, trong toàn bộ triều đình Đại Võ, người có thể cung cấp cho Đại Viêm cả hai loại phương pháp chế tạo đó, hình như cũng chỉ có mình Lâm Bắc Phàm mà thôi!"
Sắc mặt của nữ đế lại càng sầm xuống.
Chương 385 Giết
Lưu Hải len lén liếc nhìn, trong lòng âm thầm mừng rỡ. Thật ra tất cả những điều hắn ta nói đều là bịa đặt.
Chuyện đó có thật hay không, hắn ta không biết, cũng chẳng thể biết nổi.
Nhưng vẫn có thể chụp tiếng xấu lên đầu Lâm Bắc Phàm, khiến hắn có trong sạch cũng phải dính chàm.
Nữ đế đã nghe rất rõ chuyện này, như vậy trong lòng nàng sẽ có sự lấn cấn, sinh ra mầm mống nghi ngờ.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm sẽ không còn được ưu ái nữa.
Nếu người ta ngã xuống, cơ hội của người ta, sẽ biến thành của hắn ta thôi. Ha ha!
Sắc mặt nữ đế nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, nói: "Thông tin này của ngươi rất quan trọng, trẫm sẽ cho người điều tra hắn! Nếu việc này thật sự do hắn gây ra, không cần biết hắn đã lập được bao nhiêu công lao, trẫm cũng sẽ không tha cho hắn một cách dễ dàng đâu!"
Lưu Hải mừng thầm trong lòng, quả nhiên lời hắn ta nói đã có tác dụng rồi!"
Nữ đế nói tiếp: "Lưu ái khanh, ngươi cứ theo đoàn đại biểu của Đại Viêm quay về trước đi đã!"
Lưu Hải hoảng hốt: "Bệ hạ, người không cần vi thần sao?"
"Sao có thể như vậy được?"
Nữ đế nói với vẻ ân cần: "Ái khanh, lần này ngươi đến đây chủ yếu là để dự thi, mọi thứ khá gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị gì cả, cho nên trẫm cho ngươi quay về thu dọn gia sản trước, rồi mới quay lại cống hiến cho Đại Võ sau! Ái khanh cứ yên tâm, nhất định trẫm sẽ cho người đi đón gia đình ngươi!"
Lưu Hải thở phào nhẹ nhõm, nói với vẻ vui mừng: "Cảm ơn bệ hạ!"
Lưu Hải rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Sắc mặt nữ đế trở nên lạnh lùng: "Người đâu, sau khi Lưu Hải rời khỏi Đại Võ, tìm cơ hội giết chết hắn ta đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Chờ tới khi trong Ngự Thư Phòng không còn ai nữa, Bạch Quan âm bỗng nhiên xuất hiện, nàng thắc mắc: "Nếu hắn ta là một nhân tài, lại muốn nhờ cậy vào Đại Võ vậy tại sao phải giết hắn cơ chứ?"
"Hắn ta xin được nhờ cậy vào Đại Võ, làm việc cho trẫm, quả thực trẫm rất hài lòng!"
Nữ đế nói với giọng nặng nề: "Nhưng hắn ta hoàn toàn không nên nói xấu thần tử trung thành của trẫm!"
"Phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí đúng là do Lâm ái khanh tiết lộ cho người ngoài! Nhưng trẫm tuyệt đối không tin rằng một viên quan lục phẩm tép riu như hắn ta lại biết được chuyện bí mật như vậy!"
"Trẫm hỏi hắn ta có bằng chứng hay không, hắn ta lại chẳng thể đưa ra được chứng cứ, rõ ràng hắn ta cố tình nói xấu, gán tội linh tinh!"
Bạch Quan âm gật đầu: "Nói có lý lắm!"
"Mặc dù kẻ này có tài nhưng lại quyết định đổi chủ một cách chóng vánh như thế, lòng trung thành của hắn ta vẫn còn là điều đáng nghi! Hơn nữa, hắn ta vừa mới đầu quân cho chủ nhân mới mà đã vội vàng vu oan hãm hại người khác rồi, đạo đức của hắn ta cũng có vấn đề!"
Ánh mắt nữ đế sáng như ngọn đuốc.
Bạch Quan âm lại gật đầu một lần nữa.
Nữ đế lắc đầu: "Thật ra, Đại Võ chúng ta cũng chẳng hề thiếu nhân tài, thứ chúng ta còn thiếu là người tuyệt đối trung thành, có tài năng hữu dụng lợi nước lợi dân, giống như Lâm ái khanh vậy! Dù có bị người đời hiểu lầm, hắn vẫn giữ vững tấm lòng như ngày đầu tiên, trước sau như một, như vậy mới là người mà trẫm cần nhất, mới là rường cột của nước nhà mà trẫm cần!"
"Cho nên, kẻ có lòng dạ khó lường, hãm hại trung lương như Lưu Hải, còn giữ lại để làm gì cơ chứ? Vô dụng với nước với dân, có giữ lại cũng chỉ chật chỗ mà thôi, thà rằng giết đi còn hơn!"
Bạch Quan âm gật đầu, hình bóng nàng dần biến mất.
Cùng lúc ấy, Lưu Hải hào hứng quay về.
Hắn ta chẳng hề hay biết rằng mình đã bước lên con đường dẫn đến suối vàng, một khi rời khỏi địa phận của Đại Võ sẽ có người đến lấy cái đầu của hắn ta ngay lập tức.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Đoàn đại biểu của Đại Viêm mang theo trái tim đầy thương tích mà quay về.
Lâm Bắc Phàm cũng đã đi nhậm chức, đến trình diện tại phủ nha của Đức Thiên Phủ. Lúc này, trong phủ nha của Đức Thiên Phủ đang rất náo nhiệt.
Trong phủ nha, các quan lại như thông phán, thôi quan, huấn đạo đều đến cả rồi.
Còn có cả rất nhiều bộ khoái và quan sai tập trung về phủ nha, đứng rất chỉnh tề, cứ như thể đang tiếp đón thanh tra vậy.
Một vị quan đã lớn tuổi đứng trước mặt mọi người, phát biểu: "Lát nữa, ánh mắt của các người phải sáng lên cho ta, phủ thừa đại nhân mới nhậm chức sắp đến rồi đấy! Vị phủ thừa này không phải là kẻ tầm thường đâu, người ta là tế tửu của Quốc Tử Giám, đồng thời còn làm quan tam phẩm của triều đình, có thể nói là quyền cao chức trọng! Hơn nữa người ta còn được tự do ra vào triều đình, được bệ hạ coi trọng..."
"Vào triều làm quan chưa tới một năm mà đã thăng những mấy cấp, cả phương diện học vấn và phương diện năng lực đều rất xuất sắc! Đến cả các vị quan lớn khác trên triều đình cũng chẳng thể làm gì được hắn! Cho nên các ngươi..."
"Được rồi mà, Trị Trung đại nhân, phủ thừa đại nhân mới tới là ai, chúng ta đều hiểu rõ cả mà, xin ngươi đừng nói nữa được không! Tai của bọn ta đã bị ngươi lải nhải riết thành cái kén mất rồi!" Một người mặc trang phục của bộ đầu nói.
"Phải đấy, phải đấy, xin ngươi đừng nói nữa mà! Trong cả kinh thành này, có ai mà không biết, không hiểu về Lâm tế tửu cơ chứ?"
"Trị Trung đại nhân, kể từ ba ngày trước đến tận bây giờ, ngươi nói nhiều đến mức khiến bọn ta buồn nôn rồi!”
"Ngươi có thể im lặng một lát được không hả?"
Người đàn ông lớn tuổi kia nổi nóng: "Lại còn chê ta dông dài nữa à? Nếu không phải ta lo rằng các ngươi vụng về bộp chộp, đắc tội với đại nhân mới đến thì ta phải tốn nhiều nước miếng như thế làm gì hả? Đã thế, ta chẳng thèm nói nữa, vừa lòng các ngươi chưa?"